Chương 59: Chị dâu, cứu mạng!
Mua bữa sáng xong, Lâm Oản Oản bắt taxi về nhà.
Về đến nhà, cô vội vàng tắm rửa một phen, sau khi ra khỏi phòng tắm, Lâm Duệ đã bước lên chiếc ghế nhỏ, hâm nóng bánh bao và cháo trứng cùng thịt nạc trong lò vi sóng lên.
"Mẹ ơi, ăn sáng ạ!"
"Bảo bối giỏi quá!"
Lâm Oản Oản tắm xong, cảm thấy sảng khoái, cúi xuống hôn cậu bé một cái. Cô lấy một cái bát từ trong bếp ra, rồi đổ bánh bao vào đĩa, đặt lên bàn ăn.
Lâm Oản Oản mua bữa sáng cho ba người, cô nhìn khắp nơi nhưng không thấy Tâm Can đâu, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc.
"Duệ Duệ, Tâm Can đâu?"
Lâm Duệ có chút buồn bực, lắc đầu nói: "Không biết."
"À.."
Trong thời gian này, vào mỗi buổi sáng lúc Tâm Can ngủ dậy, bé rửa mặt xong sẽ đến đây chơi với Duệ Duệ, ngoại trừ lúc ngủ ra, về cơ bản hai đứa là không thể tách rời, khi Lâm Oản Oản đã quen với cảnh tượng này, nhất thời không nhìn thấy Tâm Can đâu cô thế mà có chút không quen.
Cậu bé cầm một cái bánh bao gặm từng ngụm từng ngụm nhỏ, cụp mắt xuống nói: "Mẹ ơi, ngày hôm qua Tâm Can đã không tới.."
Lâm Oản Oản sửng sốt.
Chẳng lẽ.. Bởi vì cô không chịu ngủ cùng anh, Tiêu Lăng Dạ liền không cho Tâm Can lui tới chơi với Lâm Duệ sao?
Cô cau mày.
Thế cũng quá hẹp hòi rồi.
Dường như đoán được cô đang nghĩ gì, Lâm Duệ nhét chỗ bánh bao còn lại vào miệng, ngẩng đầu nói: "Hôm qua trong nhà Tâm Can xảy ra chuyện, ngay cả 120 cũng đến đó, bắt đầu từ ngày hôm qua cậu ấy đã không xuất hiện.."
Chẳng lẽ Tâm Can bị bệnh sao?
Lâm Oản Oản giật mình, nhanh chóng đặt bát trong tay xuống: "Com có qua đó xem tình huống như thế nào không, chẳng lẽ là Tâm Can bị bệnh rồi?"
"Trưa hôm qua, người giúp việc của nhà Tâm Can mang bữa trưa cho con, con hỏi chuyện thì người đó nói là chú Tiêu bị ngất ở nhà, bệnh rất nghiêm trọng, hiện giờ chú ấy phải nhập viện điều trị, chú Tiêu không có ở đây, nên không có ai chiếu cố Tâm Can, hẳn là Tâm Can được đưa về nhà cũ rồi.
Trong lòng Lâm Oản Oản nhất thời" lộp bộp' một chút!
"Chú Tiêu?"
Là Tiêu Lăng Dạ hay Tiêu Diễn?
Cậu bé ngẩng đầu: "Là chú Tiêu Lăng Dạ!"
Tiêu Lăng Dạ hôn mê nhập viện!
Còn gọi 120!
Chẳng lẽ là bởi vì chứng mất ngủ khiến cho như vậy..
Lâm Oản Oản có chút bối rối, không ăn sáng được nữa, cô đặt bát xuống, có chút choáng váng.
"Mẹ ơi, chúng ta có nên đến bệnh viện thăm chú Tiêu không?"
"Chuyện này.."
Lâm Oản Oản có chút do dự. Trước đó cô phớt lờ yêu cầu của Tiêu Lăng Dạ, kiên quyết rời đi. Bây giờ lại để cô đi gặp Tiêu Lăng Dạ.. Gặp mặt sẽ rất khó xử.
"Duệ Duệ, chú Tiêu sẽ sớm ổn thôi. Chúng ta đợi chú ấy về rồi qua nhà thăm chú ấy nhé."
Lâm Duệ thất vọng cúi đầu: ".. Dạ."
* * *
Tuy nhiên, mấy ngày kế tiếp, Biệt thự số 1 không có một ai xuất hiện trong.
Mỗi ngày vào buổi trưa, người hầu ở biệt thự số 1 sẽ mang bữa ăn đến cho Lâm Duệ vào một thời gian cố định, nhưng Tiêu Lăng Dạ không bao giờ xuất hiện nữa.
Không chỉ Tiêu Lăng Dạ, ngay cả Tiêu Diễn cùng Tâm Can cũng không có trở lại.
Chẳng lẽ là anh bị bệnh quá nặng nên vẫn chưa được xuất viện được chứ.
Trong lòng Lâm Oản Oản trở nên rối loạn, thậm chí cô còn NG vài lần trong quá trình quay phim.
Mấy ngày nay vẫn luôn quay cảnh đêm, thật vất vả mới thức đến sáng để hoàn thành công việc, về nhà tắm rửa rồi nằm trên giường.
Cô cầm điện thoại, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Lâm Oản Oản ơi Lâm Oản Oản, cô và Tiêu Lăng Dạ bây giờ cũng được coi là bạn bè, cho dù bọn họ không phải là bạn bè, Tiêu Lăng Dạ vẫn là ông chủ của cô, việc quan tâm đến ông chủ của mình cũng là hợp lý.
Hơn nữa, mấy ngày nay Duệ Duệ cũng không gặp được Tâm Can, tâm tình vẫn luôn không tốt, cho dù là vì Duệ Duệ, cô cũng nên hỏi thăm tình huống của Tiêu Lăng Dã đúng không.
Lâm Oản Oản tự thuyết phục bản thân, cuối cùng, cô cũng tìm thấy tên Tiêu Lăng Dạ trên WeChat và gửi tin nhắn cho anh.
"Boss, nghe nói anh bị bệnh, bây giờ đã đỡ hơn chưa?"
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Lâm Oản Oản vẫn nắm điện thoại của mình và chờ đợi phản hồi. Tuy nhiên.. tin nhắn này như đá chìm đáy biến, không có bất kỳ phản hồi nào.
* * *
Cùng lúc đói.
Bệnh viện Khang Hoa.
Tiêu Lăng Dã mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, tuy rằng anh mặc một bộ bệnh viện rộng thùng thình, nhưng cũng không che giấu được khí chất vương giả của anh. Anh đã nằm trên giường bệnh được năm ngày, thời gian trôi qua, sắc mặt anh càng ngày càng lạnh lùng!
Bên ngoài phường.
Các giám đốc điều hành cấp cao của Tiêu thị lần lượt canh gác bên ngoài, trong tay mỗi người đều có tư liệu và báo cáo ở trong tay. Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, họ đang xô đẩy nhau nhưng không một ai dám vào.
Đúng lúc này, Tiêu Diễn đi tới.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm và vội vã đến bên cạnh Tiêu Diễn.
"Nhị thiếu gia! Cứu mạng!"
"Nhị thiếu gia! Xin hãy giúp tôi gửi thông tin vào đi. Please please, về sau nhị thiếu gia có chuyện gì cần phân phó, tôi nhất định sẽ không từ chối."
"Nhị thiếu gia.. Nể tình giao tình của chúng ta ngày xưa, xin hãy giúp tôi.."
Vừa nói, mọi người lập tức nhét hết tư liệu vào trong ngực Tiêu Diễn, Tiêu Diễn lập tức nổi giận.
"Chết tiệt! Đồ khốn nạn mấy người, bình thường có chuyện gì tốt thì mấy người không nghĩ đến tôi, bây giờ muốn đưa đầu người thì lại nghĩ đến tôi, tôi mặc kệ, nhất quyết không làm!"
"Nhị thiếu gia, anh là em trai ruột của tổng tài, đối với anh tổng tài nhất định là nồng nhiệt như gió xuân.."
"Chết tiệt! Gió thu cuốn hết lá vàng lại lạnh lùng vô tình như tảng băng thì có!"
Tiêu Diễn nghĩ đến khuôn mặt của anh trai mình, lập tức giật mình một cái, nhanh chóng trả lại toàn bộ tư liệu cho mọi người.
Ôi chúa ơi!
Mấy ngày nay, anh trai của anh ta giống như từ sông băng trở về, toàn thân đều bị băng hàn ngàn năm bao phủ, trở mặt đến mức lục thân đều không nhận, anh ta cũng sợ đó!
"Nhị thiếu gia.."
"Đừng nói nhảm nữa, phải chết thì cùng chết! Đi! Cùng nhau đi vào!"
Sắc mặt mọi người bỗng nhiên tái nhợt.
Tiêu Diễn mở cửa trước bước vào, theo sau là các giám đốc điều hành cấp cao rất ngoan ngoãn đi theo.
"Anh.."
"Phanh!"
Tiêu Lăng Dạ ném tập tài liệu trong tay qua, nghiêm mặt nói: "Đây là kế hoạch cấp tiểu học gì vậy? Tiêu Diễn, tôi cho cậu hai giờ để làm lại!"
Tiêu Diễn ôm tập hồ sơ, suýt chút nữa khóc.
Mọi người câm như hến.
Ôi chúa ơi!
Ngay cả mặt mũi Nhị thiếu gia tổng tài cũng không để ý, vậy thì bọn họ..
Mọi người nhìn nhau càng muốn khóc hơn.
Trong nửa giờ tiếp theo, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao đều bị tra tấn đến mức muốn chết tâm đều có.
Tiêu Lăng Dạ cũng không mắng ai, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ khiến tâm hồn họ run rẩy, sau đó cũng không nói những báo cáo đó có sai sót gì, chỉ lạnh lùng nói: "Làm lại!"
"Làm lại!"
"Làm lại!"
Sau nửa giờ, các giám đốc điều hành cấp cao đã toát mồ hôi lạnh.
Ngay lúc Tiêu Lăng Dạ đọc xong hết thảy báo cáo, sắc mặt lạnh như hàn băng ngàn năm.
Không khí trong phòng bệnh đột nhiên trở nên căng thẳng.
Mọi người cúi đầu, không dám thở mạnh một hơi.
Nhưng vào lúc này.
Điện thoại di động của Tiêu Lăng Dạ đang đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên. Tiêu Lăng Dạ theo bản năng nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy tin nhắn WeChat hiện lên, khuôn mặt nghiêm nghị của anh chợt sửng sốt, sau đó giống như tuyết đầu mùa gặp mặt trời ấm áp, vẻ lạnh lẽo trên mặt anh tiêu tan với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Mọi người nhìn nhau.
Chỉ có Tiêu Diễn ở gần vươn cổ lên mới nhìn thấy người gửi tin nhắn WeChat chính là Lâm Oản Oản.
Tiêu Diễn bật khóc.
Chị dâu ơi, cứu mạng!
Về đến nhà, cô vội vàng tắm rửa một phen, sau khi ra khỏi phòng tắm, Lâm Duệ đã bước lên chiếc ghế nhỏ, hâm nóng bánh bao và cháo trứng cùng thịt nạc trong lò vi sóng lên.
"Mẹ ơi, ăn sáng ạ!"
"Bảo bối giỏi quá!"
Lâm Oản Oản tắm xong, cảm thấy sảng khoái, cúi xuống hôn cậu bé một cái. Cô lấy một cái bát từ trong bếp ra, rồi đổ bánh bao vào đĩa, đặt lên bàn ăn.
Lâm Oản Oản mua bữa sáng cho ba người, cô nhìn khắp nơi nhưng không thấy Tâm Can đâu, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc.
"Duệ Duệ, Tâm Can đâu?"
Lâm Duệ có chút buồn bực, lắc đầu nói: "Không biết."
"À.."
Trong thời gian này, vào mỗi buổi sáng lúc Tâm Can ngủ dậy, bé rửa mặt xong sẽ đến đây chơi với Duệ Duệ, ngoại trừ lúc ngủ ra, về cơ bản hai đứa là không thể tách rời, khi Lâm Oản Oản đã quen với cảnh tượng này, nhất thời không nhìn thấy Tâm Can đâu cô thế mà có chút không quen.
Cậu bé cầm một cái bánh bao gặm từng ngụm từng ngụm nhỏ, cụp mắt xuống nói: "Mẹ ơi, ngày hôm qua Tâm Can đã không tới.."
Lâm Oản Oản sửng sốt.
Chẳng lẽ.. Bởi vì cô không chịu ngủ cùng anh, Tiêu Lăng Dạ liền không cho Tâm Can lui tới chơi với Lâm Duệ sao?
Cô cau mày.
Thế cũng quá hẹp hòi rồi.
Dường như đoán được cô đang nghĩ gì, Lâm Duệ nhét chỗ bánh bao còn lại vào miệng, ngẩng đầu nói: "Hôm qua trong nhà Tâm Can xảy ra chuyện, ngay cả 120 cũng đến đó, bắt đầu từ ngày hôm qua cậu ấy đã không xuất hiện.."
Chẳng lẽ Tâm Can bị bệnh sao?
Lâm Oản Oản giật mình, nhanh chóng đặt bát trong tay xuống: "Com có qua đó xem tình huống như thế nào không, chẳng lẽ là Tâm Can bị bệnh rồi?"
"Trưa hôm qua, người giúp việc của nhà Tâm Can mang bữa trưa cho con, con hỏi chuyện thì người đó nói là chú Tiêu bị ngất ở nhà, bệnh rất nghiêm trọng, hiện giờ chú ấy phải nhập viện điều trị, chú Tiêu không có ở đây, nên không có ai chiếu cố Tâm Can, hẳn là Tâm Can được đưa về nhà cũ rồi.
Trong lòng Lâm Oản Oản nhất thời" lộp bộp' một chút!
"Chú Tiêu?"
Là Tiêu Lăng Dạ hay Tiêu Diễn?
Cậu bé ngẩng đầu: "Là chú Tiêu Lăng Dạ!"
Tiêu Lăng Dạ hôn mê nhập viện!
Còn gọi 120!
Chẳng lẽ là bởi vì chứng mất ngủ khiến cho như vậy..
Lâm Oản Oản có chút bối rối, không ăn sáng được nữa, cô đặt bát xuống, có chút choáng váng.
"Mẹ ơi, chúng ta có nên đến bệnh viện thăm chú Tiêu không?"
"Chuyện này.."
Lâm Oản Oản có chút do dự. Trước đó cô phớt lờ yêu cầu của Tiêu Lăng Dạ, kiên quyết rời đi. Bây giờ lại để cô đi gặp Tiêu Lăng Dạ.. Gặp mặt sẽ rất khó xử.
"Duệ Duệ, chú Tiêu sẽ sớm ổn thôi. Chúng ta đợi chú ấy về rồi qua nhà thăm chú ấy nhé."
Lâm Duệ thất vọng cúi đầu: ".. Dạ."
* * *
Tuy nhiên, mấy ngày kế tiếp, Biệt thự số 1 không có một ai xuất hiện trong.
Mỗi ngày vào buổi trưa, người hầu ở biệt thự số 1 sẽ mang bữa ăn đến cho Lâm Duệ vào một thời gian cố định, nhưng Tiêu Lăng Dạ không bao giờ xuất hiện nữa.
Không chỉ Tiêu Lăng Dạ, ngay cả Tiêu Diễn cùng Tâm Can cũng không có trở lại.
Chẳng lẽ là anh bị bệnh quá nặng nên vẫn chưa được xuất viện được chứ.
Trong lòng Lâm Oản Oản trở nên rối loạn, thậm chí cô còn NG vài lần trong quá trình quay phim.
Mấy ngày nay vẫn luôn quay cảnh đêm, thật vất vả mới thức đến sáng để hoàn thành công việc, về nhà tắm rửa rồi nằm trên giường.
Cô cầm điện thoại, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Lâm Oản Oản ơi Lâm Oản Oản, cô và Tiêu Lăng Dạ bây giờ cũng được coi là bạn bè, cho dù bọn họ không phải là bạn bè, Tiêu Lăng Dạ vẫn là ông chủ của cô, việc quan tâm đến ông chủ của mình cũng là hợp lý.
Hơn nữa, mấy ngày nay Duệ Duệ cũng không gặp được Tâm Can, tâm tình vẫn luôn không tốt, cho dù là vì Duệ Duệ, cô cũng nên hỏi thăm tình huống của Tiêu Lăng Dã đúng không.
Lâm Oản Oản tự thuyết phục bản thân, cuối cùng, cô cũng tìm thấy tên Tiêu Lăng Dạ trên WeChat và gửi tin nhắn cho anh.
"Boss, nghe nói anh bị bệnh, bây giờ đã đỡ hơn chưa?"
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Lâm Oản Oản vẫn nắm điện thoại của mình và chờ đợi phản hồi. Tuy nhiên.. tin nhắn này như đá chìm đáy biến, không có bất kỳ phản hồi nào.
* * *
Cùng lúc đói.
Bệnh viện Khang Hoa.
Tiêu Lăng Dã mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, tuy rằng anh mặc một bộ bệnh viện rộng thùng thình, nhưng cũng không che giấu được khí chất vương giả của anh. Anh đã nằm trên giường bệnh được năm ngày, thời gian trôi qua, sắc mặt anh càng ngày càng lạnh lùng!
Bên ngoài phường.
Các giám đốc điều hành cấp cao của Tiêu thị lần lượt canh gác bên ngoài, trong tay mỗi người đều có tư liệu và báo cáo ở trong tay. Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, họ đang xô đẩy nhau nhưng không một ai dám vào.
Đúng lúc này, Tiêu Diễn đi tới.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm và vội vã đến bên cạnh Tiêu Diễn.
"Nhị thiếu gia! Cứu mạng!"
"Nhị thiếu gia! Xin hãy giúp tôi gửi thông tin vào đi. Please please, về sau nhị thiếu gia có chuyện gì cần phân phó, tôi nhất định sẽ không từ chối."
"Nhị thiếu gia.. Nể tình giao tình của chúng ta ngày xưa, xin hãy giúp tôi.."
Vừa nói, mọi người lập tức nhét hết tư liệu vào trong ngực Tiêu Diễn, Tiêu Diễn lập tức nổi giận.
"Chết tiệt! Đồ khốn nạn mấy người, bình thường có chuyện gì tốt thì mấy người không nghĩ đến tôi, bây giờ muốn đưa đầu người thì lại nghĩ đến tôi, tôi mặc kệ, nhất quyết không làm!"
"Nhị thiếu gia, anh là em trai ruột của tổng tài, đối với anh tổng tài nhất định là nồng nhiệt như gió xuân.."
"Chết tiệt! Gió thu cuốn hết lá vàng lại lạnh lùng vô tình như tảng băng thì có!"
Tiêu Diễn nghĩ đến khuôn mặt của anh trai mình, lập tức giật mình một cái, nhanh chóng trả lại toàn bộ tư liệu cho mọi người.
Ôi chúa ơi!
Mấy ngày nay, anh trai của anh ta giống như từ sông băng trở về, toàn thân đều bị băng hàn ngàn năm bao phủ, trở mặt đến mức lục thân đều không nhận, anh ta cũng sợ đó!
"Nhị thiếu gia.."
"Đừng nói nhảm nữa, phải chết thì cùng chết! Đi! Cùng nhau đi vào!"
Sắc mặt mọi người bỗng nhiên tái nhợt.
Tiêu Diễn mở cửa trước bước vào, theo sau là các giám đốc điều hành cấp cao rất ngoan ngoãn đi theo.
"Anh.."
"Phanh!"
Tiêu Lăng Dạ ném tập tài liệu trong tay qua, nghiêm mặt nói: "Đây là kế hoạch cấp tiểu học gì vậy? Tiêu Diễn, tôi cho cậu hai giờ để làm lại!"
Tiêu Diễn ôm tập hồ sơ, suýt chút nữa khóc.
Mọi người câm như hến.
Ôi chúa ơi!
Ngay cả mặt mũi Nhị thiếu gia tổng tài cũng không để ý, vậy thì bọn họ..
Mọi người nhìn nhau càng muốn khóc hơn.
Trong nửa giờ tiếp theo, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao đều bị tra tấn đến mức muốn chết tâm đều có.
Tiêu Lăng Dạ cũng không mắng ai, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ khiến tâm hồn họ run rẩy, sau đó cũng không nói những báo cáo đó có sai sót gì, chỉ lạnh lùng nói: "Làm lại!"
"Làm lại!"
"Làm lại!"
Sau nửa giờ, các giám đốc điều hành cấp cao đã toát mồ hôi lạnh.
Ngay lúc Tiêu Lăng Dạ đọc xong hết thảy báo cáo, sắc mặt lạnh như hàn băng ngàn năm.
Không khí trong phòng bệnh đột nhiên trở nên căng thẳng.
Mọi người cúi đầu, không dám thở mạnh một hơi.
Nhưng vào lúc này.
Điện thoại di động của Tiêu Lăng Dạ đang đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên. Tiêu Lăng Dạ theo bản năng nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy tin nhắn WeChat hiện lên, khuôn mặt nghiêm nghị của anh chợt sửng sốt, sau đó giống như tuyết đầu mùa gặp mặt trời ấm áp, vẻ lạnh lẽo trên mặt anh tiêu tan với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Mọi người nhìn nhau.
Chỉ có Tiêu Diễn ở gần vươn cổ lên mới nhìn thấy người gửi tin nhắn WeChat chính là Lâm Oản Oản.
Tiêu Diễn bật khóc.
Chị dâu ơi, cứu mạng!