Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 49: "Ừm, chỉ có mình em thôi." [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue

8fkmWBf.jpg


(Yue: Sorry mình đang ôm tận 3 bộ mà hiện tại đang có hứng edit truyện 'Vũ Trụ Cấp Sủng Ái' nên ra chương hơi lâu. T. T)

*yoci 56*

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 49: "Ừm, chỉ có mình em thôi." [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

Tưởng đại thiếu đột ngột bị đánh thức bởi làn sóng đau đớn này, suýt chút nữa đã co thành con tôm luộc.

Cô nàng Hotgirl nổi tiếng trên mạng cũng sợ hãi, kịp phản ứng lại, khuôn mặt khóc không ra nước mắt, không biết làm sao, "Tưởng, anh Tưởng, anh sao rồi! Có sao không!"

Mọi người nhìn vũ khí sắc bén trên bàn chân của cô nàng, sắc mặt tái nhợt, ờ thì, khụ, có thể không sao.. Mới là lạ.

Mấy người không dám để cô nàng Hotgirl mạng này hỗ trợ, mấy tên con trai đã tỉnh táo không biết lấy ghế tựa ở đâu, liền trực tiếp nâng người đặt lên.

Tưởng đại thiếu cũng là người da mặt dày, kéo góc quần áo, nhăn nhó nói với bọn họ gọi cấp cứu, nhất định phải nhanh lên!

Mấy người trằn trọc đến nửa đêm, ngay cả các chuyên gia trong bệnh viện cũng bị Tưởng đại thiếu làm cho hoảng hốt, họ bị hàng loạt cuộc gọi như đoạt mệnh mà gọi đến, cuối cùng cho ra kết luận, không có gì nghiêm trọng mà chỉ bị viêm nhẹ, mới được thả đi.

Về phần thuốc.. thì không cần uống, nam giới nói chung có đều có khả năng tự chữa lành, nằm mười ngày nửa tháng sẽ tự khôi phục tốt, là thuốc ba phần độc, không uống thì tốt hơn.

Đưa Tưởng đại thiếu về khách sạn, sau đó mới đi ngủ cũng đã hai ba giờ sáng.

Mộ Cảnh Hành cùng Hạ Nguyên trở về phòng, Mộ Cảnh Hành liền cảm thán một câu, "Cũng may là lúc đó em ôm anh."

Khi đó, anh cũng giẫm lên hố cát.

Giờ nghĩ lại, được Nguyên Nguyên bế cũng là một loại may mắn. Anh mà giống những người khác, chẳng hạn như Tưởng đại thiếu, muốn bạn gái trực tiếp đến bế, nghĩ thì hay hiện thực thì tàn khốc, vậy nên hắn ta mới trải qua mớ hỗn độn này. Bởi vì bạn gái hắn ta cũng không làm được.

Anh đã nhận ra ánh mắt ghen tị trong mắt Tưởng đại thiếu.

Trong thang máy yên tĩnh này, một số khái niệm nào đó trong đầu Mộ Cảnh Hành - Mộ Tứ ca - Mộ Đại Ma Vương, lặng lẽ thay đổi.

Hạ Nguyên được anh khen, cảm thấy năng lực làm bạn gái của mình trong nháy mắt tăng lên tám quãng tám, "Yên tâm, sau này em đối với anh càng tốt hơn nữa, nhất định sẽ bảo vệ anh."

Không sợ âm mưu quỷ kế hay cạm bẫy gì đó, "Lỡ như lại có cái hố hay cạm bẫy, em nhất định sẽ ôm lấy anh, không ôm được em sẽ làm đệm lưng cho anh, anh đừng lo."

Không thể bảo vệ tốt bạn đời của mình sẽ không được gọi là đối tác tốt, Hạ Nguyên vuốt tóc, nở một nụ cười rạng rỡ.

Mộ Cảnh Hành sững người một hồi, sau đó mới chậm rãi thả lỏng thân thể, nắm lấy tay của cô, mười ngón đan vào nhau, "Vậy thì anh phải dựa vào em bảo vệ rồi."

"Em có muốn lấy phí bảo vệ không, hửm?" Mộ Cảnh Hành nâng cằm cô lên, hôn một cái, "Tương tự như thế này?"

"Bảo vệ anh có là gì? Em rất vui khi được bảo.." Vệ anh.

Hạ Nguyên bị hành động sau đó của anh cắt ngang trước khi kịp nói xong, không nói được lời nào, hoàn toàn nuốt xuống hai chữ phía sau, không chớp mắt thay đổi lời nói, "Bảo vệ anh rất khó khăn.."

Cô chân thành nói.

Diễn xuất thực sự không ngoa chút nào.

Mộ Cảnh Hành cười nhẹ, dựa sát vào cô, cười khúc khích, "Vậy, em muốn thế nào?"

"Em muốn đòi phí bảo vệ." Hạ Nguyên giở thói lưu manh, trực tiếp bước về phía trước, đè Mộ Cảnh Hành vào thành thang máy, hung mãnh lên tiếng oán trách, thẳng thừng nói, "Một cái không đủ, muốn hai cái."

Biểu cảm và động tác của cô rất có khí thế, đặc biệt dữ dằn dọa người, nhưng lúc đôi môi công kích, lại liếm láp giống như cún con. Ở trên miệng của anh cắn loạn, hoàn toàn không có kết cấu gì.

Mộ Cảnh Hành thích thú trước hành động liếm nước của cún cưng.

Rõ ràng đã hôn rất nhiều lần, cô vẫn trực tiếp và quyết liệt như thế, mà hết lần này tới lần khác lại không biết cách thành thạo các kỹ năng gì.

Mộ Cảnh Hành lùi lại một chút, trông thấy biểu tình không hài lòng của cô, mỉm cười, xoa xoa đôi môi của cô, thở hổn hển một chút, "Dạy em bao nhiều lần.."

Giọng nói còn lại biến mất giữa răng môi của anh, "Hôn không phải là như thế này."

Mộ Cảnh Hành và Hạ Nguyên đổi vị trí cho nhau, quay lưng về phía máy quay, chặn hoàn toàn cảnh nóng có thể bị lộ này.

Khi Hạ Nguyên đang trầm mê trong sắc đẹp, lúc thân thể đầu óc có chút mơ hồ, vẫn không quên chạm vào cơ bụng của bạn đời mình.

- -Tuyến nhân ngư của Cảnh Hành.. Sờ thật sướng.

Hai tên vệ sĩ cũng nháy mắt, mặt không chút cảm xúc, lộ ra vẻ mặt như cá chết, chắn trước máy quay.

Nhân viên giám sát: "..."

Đáng ghét.

Hạ Nguyên cảm thấy Mộ Cảnh Hành quá qua loa, một cái phí bảo vệ chỉ cho hai nụ hôn, hơn nữa còn không kéo dài quá mười phút, quá không được rồi.

Thế là sau khi về phòng, Hạ Nguyên cực kỳ lên án anh về vấn đề này, yêu cầu anh bù thêm.

Mộ tiên sinh rất tình nguyện hợp tác, trở thành một giáo viên tốt, ngoài việc dạy kỹ năng hôn, còn tặng kèm dịch vụ chuyên sâu mua một tặng bốn.

May là cách âm của khách sạn tốt.

Sáu, bảy giờ sáng hai người mới đi ngủ. Mấy người khác dù ngủ sớm hơn, nhưng cũng là hai ba giờ sáng, nên một giấc này bọn họ ngủ đến khoảng 11 giờ trưa khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh.

Tưởng đại thiếu vừa thở ra vừa cầm ly sữa lên án bọn họ, "Các người cứ bỏ mặc tôi mà đi chơi như vậy?" Có lương tâm không?

Mấy người cũng không muốn nói chuyện với hắn ta. Không bỏ hắn lại chẳng lẽ còn muốn ở chỗ này bồi tiếp? Có khả năng sao?

Tưởng đại thiếu ăn điểm tâm, quay sang bác sĩ, chân thành hỏi: "Tưởng Văn Hóa, anh có cảm nhận được tiếng gọi máu mủ trong cơ thể không?"

Cả đời này, bác sĩ Tưởng ghét nhất cái tên của mình, cho nên vẫn luôn để cho người ta gọi là bác sĩ, lúc này nghe đến cái tên trong miệng Tưởng đại thiếu, khuôn mặt luôn dịu dàng hiểu chuyện biến thành xanh đen, giễu cợt, "Không, không lẽ máu của cậu.. tắt nghẽn chỗ nào đó chứ, tôi làm sao kết nối được với máu của cậu."

Tưởng đại thiếu: ".. Sẽ tốt." Bác sĩ đều nói, nơi đó của hắn ta nhiều nhất một tháng sẽ bình thường.

Bác sĩ Tưởng: ".. Ha ha."

Thiên tai nhân họa, ai mà biết được.

12 giờ trưa, ngay cả Hoa Sấn Sam - người vẫn luôn yêu thích nằm ở trên giường cũng chậm rãi dậy, ngáp dài dựa vào ghế sofa, thu dọn xong thiết bị lướt ván. "Tứ ca còn chưa dậy, có chuyện gì à?"

Không phải nói hôm nay đi lướt sóng sao? Trước đây, Tứ ca chưa bao giờ đến muộn.

"Gọi điện thoại hỏi thăm đi, có lẽ dậy muộn, quên cài đồng hồ báo thức." Mấy người nói.

Giang Trạch thật đúng là gọi điện thoại hỏi.

Trong phòng khách sạn, rèm cửa dày được kéo chặt để cản hết ánh sáng mặt trời, bên trong phòng vẫn còn mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai người đang ôm nhau trên giường.

Đột nhiên, điện thoại trên bàn đầu giường rung lên điên cuồng.

Hạ Nguyên nhíu mày, cánh tay của người đàn ông duỗi ra khỏi chăn bông, Mộ Cảnh Hành vỗ vỗ lưng Hạ Nguyên, không nói một lời, chỉ bấm tắt điện thoại, "Ngoan, không có việc gì, em ngủ tiếp đi."

Rõ ràng không có thân mật gì, Hạ Nguyên dường như đã nhận được sự đảm bảo nào đó, lông mày buông lỏng, lăn qua lăn lại ngủ tiếp.

Mộ Cảnh Hành vòng tay ôm người vào lòng, vỗ nhẹ, tay kia chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng xong, mới gửi tin nhắn cho Giang Trạch, "Chuyện gì?"

"?" Giang Trạch nhanh chóng nhắn lại, "Không phải anh đã quên rồi chứ, buổi chiều hẹn nhau đi lướt sóng mà?"

Mộ Cảnh Hành: ".. Không đi, các người đi đi."

Giang Trạch không thèm cân nhắc, ngón tay khẽ động liền gửi một câu, "Làm sao vậy? Ngủ quên hả?"

"Hoa Hoa Công Tử đều đã dậy mà sao anh còn chưa dậy chứ?"

Mộ Cảnh Hành, "Đừng hỏi, tôi và các cậu không giống nhau."

"..."

Giang Trạch đã hiểu, trên mặt biến đổi rồi lại biến đổi, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh lạnh lùng. Jpg. Hắn xóa tất cả các ký tự đã gõ, ném điện thoại đi. Mợ nó chứ không giống nhau.

Sau khi gửi xong tin nhắn, mấy người anh em nhìn qua, Giang Trạch kiềm chế cảm xúc truyền đạt lại ý của Mộ Cảnh Hành, một đám người trưởng thành cùng nhau biểu lộ không còn lời gì để nói,

Ok fine. Có bạn gái xong càng ngày càng bại hoại, thể hiện tình cảm mỗi ngày như vậy đấy.

Trong khách sạn.

Mộ Cảnh Hành đuổi người đi rồi, liền ném điện thoại qua một bên, chậm rãi nhìn một chút, sau đó nằm trở lại dưới chăn, tự nhiên ôm Hạ Nguyên, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ nướng một giấc.

Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong vòng tay, không ngủ thì thật quá uổng phí.

Có thể là vì yên tâm, hoặc là thực sự có chút mệt mỏi, Hạ Nguyên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, thời gian đã đến bốn năm giờ chiều.

Những đám mây phía chân trời nhuốm màu đỏ rực của hoàng hôn.

Không biết hình thành thói quen từ khi nào, cô trực tiếp lắc qua lắc lại ở trên người anh, đầu nằm trên ngực anh. Mộ Cảnh Hành vẫn đang ngủ, một tay ôm lấy cô, đi ngủ còn mang theo nụ cười.

Hạ Nguyên nhìn khuôn mặt say ngủ của anh mà ngây ngẩn không thể giải thích được.

Một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, có chút cảm khái, chớp chớp mắt, -- Cảnh Hành thật sự càng ngày càng thuận mắt, chẳng lẽ đã trải qua lần phát dục thứ hai rồi sao?

Trước đây cô không nhận ra, anh trông đẹp mắt như vậy đó.

Sợ đánh thức Mộ Cảnh Hành, cô thận trọng rời khỏi giường, lấy ra một bộ quần áo mặc vào. Lúc đang đánh răng và rửa mặt trong phòng tắm, cô vô tình nhìn vào gương.

Hạ Nguyên sờ sờ cổ của mình, dường như có chút kích động, cảm khái động tác kịch liệt của bọn họ, liền bước về phòng, thản nhiên lấy một chiếc váy cổ cao mặc vào.

Đợi sau khi mặc quần áo xong, đột nhiên không biết trực giác từ đâu mà tới, cô quay đầu lại. Quả nhiên, người nằm trên giường không biết đã mở mắt từ lúc nào, đôi mắt đen và sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.

Ánh mắt như đầm nước, toát ra đầy ôn nhu.

Hạ Nguyên đột nhiên có chút ngượng ngùng không giải thích được, "Anh đang nhìn cái gì đó!"

Mộ Cảnh Hành hoàn hồn trở lại, ngồi dậy, ánh mắt vẫn ôn nhu, lộ ra bộ ngực đầy vết trầy xước, cười nói: "Nhìn Nguyên Nguyên của anh."

"Anh thật may mắn khi có được Nguyên Nguyên."

"..."

Hạ Nguyên kích động nhảy dựng lên, ép anh lại trên giường, hôn lên má anh một cái, tay vòng qua cổ anh. Giọng điệu hiếm khi có chút nũng nịu, "Em thật may mắn khi được ở bên anh."

Sau đó lại bá đạo nói một câu, "Anh là của em!"

Mộ Cảnh Hành bị đè lại trên giường, đặt tay lên eo cô một cách tự nhiên. Nâng cô xích lên trên, hôn môi của cô, khẽ mỉm cười, "Đúng vậy, anh là của em."

"Một mình em?" Hạ Nguyên còn chưa hài lòng, không biết tại sao lại hỏi lại câu này.

"Ừm, chỉ có mình em thôi."

"..."

Hai người đều hạnh phúc, nhìn nhau, ngọt ngọt ngào ngào, dinh dính làm say lòng người.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 50.1: Mộ Cảnh Hành có biết bơi hay không. [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue

870c11d458524fbc1918fb4ebd4eae63.gif

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 50.1: Mộ Cảnh Hành có biết bơi hay không. [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

Đám người Giang Trạch đi chơi cả một buổi chiều, tuy không đi lướt sóng nhưng cũng chơi rất nhiều trò khác, chơi cả buổi chiều rồi quay lại, vẫn không thấy bóng dáng Tứ ca của bọn họ đâu, gọi điện không ai nghe máy, chắc đã để điện thoại trong khách sạn.

Gọi lại cho vệ sĩ của Mộ Cảnh Hành, hỏi xem Tứ ca cùng Tứ tẩu đang ở đâu, có muốn ăn tối cùng nhau không. Nghe nói tối nay là ngày 15, có một bữa tiệc lửa trại bên ngoài khách sạn. Ra ngoài là để giải trí, còn không phải nên vui vẻ cùng nhau sao.

"Tứ ca cùng Tứ tẩu không biết đã đi đâu, chúng ta từ bên ngoài trở về cũng không thấy họ."

"Cậu nói lời này có mắt hay không, hai vợ chồng không muốn thế giới của hai người sao, ai thích ở chung với cậu chứ?" Hoa Sấn Sam lấy một đĩa đậu phộng luộc, bóc vỏ rồi quở trách.

Món đậu phộng luộc này thực ra không phải là thứ quý giá, bạn có thể nhìn thấy nó ở ven đường, nhưng hương vị thực sự rất ngon, đặc biệt là thời điểm không có việc gì nói chuyện phiếm, có thể vừa tám chuyện vừa bóc vỏ ăn.

"Xấu tính." Trương Phi Phàm trợn mắt tức giận nói, "Cái này còn ngăn không nổi miệng của anh."

Mấy người khác không thèm tham gia đề tài này của bọn họ. Bác sĩ nghiêng người sang một bên uống một tách cà phê, còn Giang Trạch thì cầm một chùm chìa khóa xe lủng lẳng trên ngón tay, Tưởng đại thiếu đang ngồi trên ghế sô pha, vòng tay ôm lấy Hotgirl mạng, thì thầm vào tai cô nàng, chọc mặt cô nàng đỏ bừng.

Cũng không lâu lắm, sau một vài tiếng tích tích qua đi, điện thoại đã được vệ sĩ nhấc máy. Giọng của vệ sĩ không thể nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào, bình dị tỏ vẻ, thủ trưởng đã không ra ngoài cả ngày kể từ khi hắn nhìn thấy anh vào phòng hôm qua, nửa đường đã gọi phục vụ phòng hai lần, giao một cái gì đó.

Về lý do tại sao không trả lời điện thoại của bọn họ.. À thì, có lẽ hai người không muốn trả lời chúng.

Sắc mặt vệ sĩ muôn lúc đều không thay đổi, nhưng hắn chưa phát triển đến trình độ tu luyện này đâu, sau khi hiểu được lời nói trong điện thoại, biểu hiện trên mặt hắn lại biến đổi liên tục, lúng túng đáp lại vài câu rồi tắt điện thoại. Giống như vứt một củ khoai lang bỏng tay.

Đây thật là..

Không đi ra cả ngày, trâu ghê.

Sau đó, không ai thực sự làm phiền Mộ Cảnh Hành và Hạ Nguyên nữa. Trên bãi biển bên ngoài khách sạn, ngọn lửa bùng cháy, những người mặc trang phục đủ màu sắc khác nhau từ khách sạn bước ra, tay cầm ly rượu, ca hát nhảy múa.

Chưa nói tới, có người đã mua một chiếc váy theo phong cách Ba Tư Mia*, váy cực lớn, thực sự rất đẹp khi quay một vòng bên đống lửa.

Bên ngoài rất sôi động, Hạ Nguyên mở rèm cửa, bọn họ ở trong phòng hướng biển, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh sinh động trên bãi biển.

Nhìn thấy cô đứng ở đó, Mộ Cảnh Hành bước tới, từ phía sau ôm lấy eo cô, liếc nhìn bãi biển. "Muốn đi không?"

Hạ Nguyên lẩm bẩm, "Đương nhiên là không muốn, ở bên anh tốt hơn ở cùng một đám người."

Cô xoay người, nhào vào trong vòng tay anh, cọ cọ tìm tư thế thoải mái, "Em vẫn thích ở bên anh hơn."

Lời này nghe thật thoải mái.

Ý cười trong mắt Mộ Cảnh Hành gần như tràn ra, nắm lấy tay cô, "Vậy chúng ta đi ăn?"

Họ gọi phục vụ phòng, yêu cầu khách sạn mang hết đồ ăn đến. Không phải do mệt hay quá lười biếng, mà là sau ngày hôm qua, không khí giữa hai người nhẹ nhàng hơn trước, hai người đều muốn hai người ở chung một phòng, không muốn ra ngoài nữa.

Hầu hết các món ăn được giao từ nhà bếp đều đảm bảo sức khỏe, hương vị cũng không tồi, hai người vừa gắp đồ ăn cho đối phương vừa dính với nhau như sam ăn xong bữa tối.

Nhắc mới nhớ.. Mộ Cảnh Hành nhìn cái xương sườn mà Hạ Nguyên đưa cho anh, số lần Nguyên Nguyên gắp đồ ăn cho anh cũng không nhiều, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đây là lần tự nhiên nhất.

Anh mang theo ý cười mà ăn nó.

Sau bữa tối, hai người cùng nhau ngồi xem Bản Tin Thời Sự.. Ừm, thật ra Mộ Cảnh Hành ngày nào cũng xem Bản Tin Thời Sự, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Nguyên xem cùng anh.

Nói là cùng anh, thật ra, Hạ Nguyên càng giống như dựa vào anh hơn, dùng anh làm cái đệm dựa biết cử động, còn là loại có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ, dựa vào anh chơi game, cầm một thanh K98, một đường thu hoạch từng cái đầu người, chơi đến quên trời quên đất.

Mộ Cảnh Hành cũng không chê, ngược lại rất là vui vẻ, một công đôi việc, vừa xem Bản Tin Thời Sự vừa gọt hoa quả cho vào miệng cô.

Cho dù trước kia thích yên tĩnh như thế nào, cũng sẽ không sung sướng như bây giờ, hai bàn tay to của Mộ Cảnh Hành ôm eo cô, nhéo nhéo da thịt mềm mại trên đó.

Hạ Nguyên sợ nhột nhất, đột nhiên giãy dụa dữ dội. Súng chuẩn bị bắn cũng bị bắn trượt, người bên kia chớp được cơ hội bắn ba phát, nhân vật của cô ngã lăn trên mặt đất.

Trò chơi 'game over'.

"..."

Hạ Nguyên lèm bèm một tiếng, ném điện thoại, đột nhiên bổ nhào lên người anh, kẹp cổ của anh, "Mộ Cảnh Hành!"

"Anh làm em thua rồi, anh nói xem phải làm sao bây giờ hả!" Cô sắp thịt được nó rồi i i!

Trong mắt Mộ Cảnh Hành đều là ý cười, ôm eo của cô, nhưng vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, "Vậy em muốn làm sao bây giờ? Anh chỉ có cái thân xác này thôi, đòi tiền không có đâu."

Hạ Nguyên chân thành nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm, đặt điện thoại xuống, hôn anh một cái, "Vậy em muốn thân xác anh."

"..."

Quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, ngày hôm sau tắm rửa xong rủ nhau đi ăn sáng, cả quãng đường đều cầm tay nhau, trình độ ngọt ngào cao hơn một tầng so với lúc mới đến.

- -Hạ Nguyên tự cho là thế.

(Continue)

CHÚ THÍCH

33c8dce70160a403987c1e14ac0c0145


(*Yue: Váy BaTư có thể là loại giống vậy)[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 50.2: Mộ Cảnh Hành có biết bơi hay không. [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

giphy.gif

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 50.2: Mộ Cảnh Hành có biết bơi hay không. [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue


Trên thực tế, Mộ Cảnh Hành khao khát tình huống này biết chừng nào.

Điểm kỳ quái duy nhất chính là, mấy người anh em ngồi phía dưới có chút gì đó khó nói lên lời, ai cũng bưng chén trà, dường như chẳng ai thèm ngó ngàng đến bọn họ.

Có người nghiên cứu màu sắc của trà trong tách, có người thưởng thức mấy bức thư pháp treo trong khách sạn, có người nhìn chằm chằm vào hoa văn trên sàn nhà nghiên cứu. Mọi người dường như rất bận rộn, không rãnh để nói chuyện.

Mộ Cảnh Hành hôm nay tâm trạng tốt, không quan tâm bọn họ không thích hợp, "Ăn cơm chưa?"

What, một đám chó độc thân lâu năm/ngày tháng trôi qua buồn tẻ/có gì mà không thích hợp, đây không phải hiện tượng bình thường sao?

"Khụ khụ," Mấy người anh em không ai lên tiếng, cuối cùng là Giang Trạch phá vỡ cục diện, ho khan vài tiếng bước lên phía trước, "Hôm nay ai cũng thức sớm, mọi người đã ăn rồi. Các người ăn với nhau là được."

Đây chính là phong cách của chó độc thân. Không giống như người có vợ như anh, có thể nằm trên giường sẽ không bao giờ dậy sớm như thế. Anh cười nhẹ, không chút ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi Hạ Nguyên, "Em muốn ăn gì? Trong khách sạn cái gì cũng có."

Sự khác nhau như trời với đất giữa anh em cùng phụ nữ, không còn che giấu được nữa.

".. Khụ, đừng chênh lệch lớn như vậy chứ, không thể trở mặt sau lưng chúng ta được sao?" Giang Trạch nói. May mắn thay bọn họ vẫn không biết Tứ ca của họ đang nghĩ gì.

Nói được câu đầu, câu thứ hai không khó, sự ngại ngùng cũng dần biến mất.

Sau bữa ăn, không khí giữa mọi người đã trở lại.

Vài ngày trước, đã nói sẽ đi lướt sóng, ván lướt sóng và mọi thứ khác đều mua xong, nếu có thứ gì hữu ích, có thể nhờ người khác lấy tới. Nếu không, thì tự chuẩn bị lại.

Mấy người đều chơi qua, lướt sóng rất thú vị. Trước kia tinh lực bọn họ tương đối tràn đầy. Chơi goft là một hoạt động nhàn nhã, cơ mà họ không thích. Có một trường đua ngựa ở ngoại ô Bắc Kinh để vui chơi, nhưng dù đua ngựa giỏi đến đâu cũng không thể đi mỗi ngày. Vì vậy, không có chuyện liền tìm trò mới mà chơi.

Đua xe đủ kích thích. Nhưng họ không phải là những người không có lý trí, kích thích thì kích thích, mà mạng sống phải treo trên dây lưng. Ngoài ra, với thân phận này của bọn họ, thực tế có rất nhiều kẻ có ý đồ xấu, dưới bãi đỗ xe ngầm thành phần hỗn tạp, nếu ai đó động tay chân tới phanh xe hay làm gì khác, đến lúc đó muốn khóc cũng đã muộn.

Sự nguy hiểm của việc lướt sóng nhỏ hơn rất nhiều, ngay cả khi bạn không may bị ngã cũng sẽ có huấn luyện viên bên cạnh bạn.

Tưởng đại thiếu thở dài tiếc nuối, đáng tiếc 'chim' hắn ta vẫn còn đau, có muốn cũng không thể cử động. Mà đám người này không thể vì hắn mà dừng lại.

Nếu bất kỳ ai trong số họ có chuyện không thể đi thì những người khác sẽ dừng lại và chờ đợi– thân phận này của bọn họ bình thường muốn đi đâu mà không được, còn hiếm lạ gì cái phong cảnh này. Lần này ra ngoài, không phải là vì có thể cùng anh em tụ tập sao? Tuyệt đối sẽ không lẫn lộn đầu đuôi.

Đặc biệt là nhân vật linh hồn của Mộ gia – Tứ ca, nhưng hắn ta lại không đi được, chưa nói đến việc 'chim' hắn bị tổn thương, thậm chí nếu bị thương ở chân, người ta đem hắn đưa đến bệnh viện cũng coi như là người hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Tưởng đại thiếu vừa nghĩ đến lại cảm thấy mình đáng thương, nhìn về phía mấy người đi về phía biển, hướng Hotgirl mạng bên cạnh khẽ nói, "Đậu Đậu à, anh khổ quá mà."

Hotgirl mạng: "..."

Có tiền có quyền có tài có thế, còn có người nhớ thương, không cần động tay động chân, khổ cái cọng lông.

Hạ Nguyên thực sự không biết liệu Mộ Cảnh Hành có biết bơi hay không.

Giang Trạch xua tay, bảo cô không phải lo lắng, ai trong bọn họ mà không biết loại kỹ năng sinh tồn này.

Tứ ca này của hắn, nên nhìn riêng phần đầu và phần thân, bạn chỉ nhìn vào khuôn mặt và nụ cười của anh ấy, nhìn thế nào đi nữa cũng là một thanh niên đẹp đẽ hiền lành, không có một chút nguy hiểm gì cả, tính lừa gạt mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nếu bạn giấu mặt nhìn vào cơ thể của anh ấy, thì mọi thứ sẽ lộ ra, trông gầy thì gầy, nhưng sự đe dọa mờ nhạt lộ ra bởi thân hình đó chắc chắn không phải là giả, còn không biết biểu hiện của anh gây ra nguy hiểm như thế nào đâu.

Mộ Cảnh Hành liếc hắn một cái, tựa hồ không thích hắn tọc mạch, Giang Trạch ngậm miệng lại, mới ôm lấy Hạ Nguyên, "Chỉ là anh chơi không tốt lắm."

Hạ Nguyên cũng thuận theo anh đi ra ngoài, "Không có chuyện gì, người có cái am hiểu cái không, cứ giao cho em!"

Cảnh Hành thật sự thẳng thắn thành khẩn! Một người bạn đời tuyệt đối tốt! Trong mắt Hạ Nguyên như từ từ lộ ra cái lọc kính, chậc lưỡi, cảm thán.

Mộ Cảnh Hành đem ván lướt sóng đặt ở trên mặt biển, "Vậy anh liền giao cho em."

Mấy người đi theo đằng sau đều thuộc loại càng náo nhiệt càng khoái, thấy hai người nói lời như vậy, cũng không ghét bỏ cái trò lướt sóng này không có ý nghĩa này nữa, còn tăng thêm cái điều kiện, "Nếu không, chúng ta so tài có thưởng đi?"

Trương Phi Phàm háo hức muốn thử, cậu bị Tứ ca quăng cẩu lương lâu như vậy rồi, lấy chút lợi lộc không quá đáng đúng không?

"Không phải quậy gì quá đâu, chúng ta liền vẽ một đoạn lộ trình. Ai về đích trước sẽ thắng. Tứ tẩu cùng Tứ ca là hai người, chúng tôi đều chỉ có một, như vậy không công bằng, vì vậy sẽ lấy thời gian trung bình của hai người nhé."

Lấy trung bình.. Vậy thì chắc chắn Tứ tẩu sẽ kéo điểm số của Tứ ca thấp không ít. Trước đây cậu không kém Tứ ca bao xa, cố gắng một chút sẽ vượt qua.

Bàn tính kêu răng rắc rung động trong đầu.

Mộ Cảnh Hành liếc mắt nhìn Hạ Nguyên, ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cô, gật đầu, "Được."

Nguyên Nguyên của anh giỏi như vậy.. Bọn họ vội vàng đưa tiền tới đây mà.

"Phần thưởng.. Hôm trước tôi mới trang bị lại một chiếc xe." Mộ Cảnh Hành cong môi, mới mở miệng chính là lớn như vậy, mở ra khúc dạo đầu của trò cá cược này.

Giang Trạch sững sờ một lúc rồi vẫy vẫy tay, "Tôi có một biệt thự ở ngoại ô phía tây thành phố."

"Chậc, các người đều nói như vậy. Gần đây tôi mua một con ngựa thuần chủng. Nó gọi là Liệt.."

Mấy người dăm ba câu liền đem phần thưởng định ra tới, dù sao những thứ này trong mắt người ngoài giá trị vạn kim, nhưng trong mắt bọn họ chỉ có chút giá trị nhỏ, bọn họ không cho anh em cũng chẳng để làm gì, huống chi lấy ra làm phần thưởng.. Nói không chừng sẽ giành lại được nữa.

Mấy người bọn họ, nói một cách nghiêm túc, không kém nhau là mấy.

Bọn họ chọn một cơn sóng, chuẩn bị xong xuôi, Trương Phi Phàm xoa xoa lòng bàn tay, để Tứ tẩu mở mang kiến thức sự lợi hại của cậu.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 51.1: Xin anh, đừng nói nữa. [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue

2AF3AC4300000578-3180204-Bond_of_trust_The_close_friends_have_been_tandem_surfing_togethe-a-69_1438271775072.jpg

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 51.1: Xin anh, đừng nói nữa. [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

Hạ Nguyên một chút đều không giả, cô có thể là thanh niên đầu óc ngu si tứ chi phát triển điển hình, -- trình độ thích ứng tay chân đã đạt đến mức độ cực nhanh. Đối với cô mà nói, không có gì liên quan đến vận động mà làm khó được cô :)

Nhưng cô vẫn nắm lấy góc quần áo của Mộ Cảnh Hành, kiễng chân lên, nói trước: "Cảnh Hành, em chưa chơi cái này."

Trước khi đến, cô đã xem rất nhiều video, cảm thấy đại khái đã biết những điểm chính, hẳn là có thể nắm bắt nó một cách nhanh chóng, nhưng lỡ liên lụy đến Cảnh Hành thì biết làm sao bây giờ.

Mộ Cảnh Hành và cô mười ngón tay đan chặt vào nhau, "Không sao, thắng thua không quan trọng, vốn dĩ chỉ là nói đùa, càng không cần nói tới.."

Anh nhẹ giọng nói, hôn cô, "Nguyên Nguyên của anh giỏi như vậy, anh tin em."

Nguyên Nguyên nhà anh giỏi như vậy! Cho dù chơi không hay, cũng tốt hơn rất nhiều so với mấy con gà kia.

Hạ Nguyên cảm thấy mình được khích lệ, cả người như bị tiêm máu gà, hận không thể bước lên ván lướt sóng cùng anh lao thẳng hàng trăm lần vào trong lòng đại dương.

Cô cắn anh một cái, lôi kéo anh xuống nước, "Đi đi đi, chúng ta đi."

Nhất định phải cho người khác xem, bảo bối nhà bọn họ cho rằng cô thật tốt, ánh mắt anh tốt như thế nào, tuyệt đối không nhìn lầm.

"..."

Từng người chọn một làn sóng, không tiến đến cùng nhau. Họ đều là tay già đời, cũng không cần nghe những việc cần chú ý. Dưới phát súng xuất phát, mọi người lên đường.

Trương Phi Phàm chơi rất thành thạo, khi xông ra ngoài còn nhìn lại Tứ tẩu ở bên kia, thấy động tác và tư thế của Tứ tẩu.. Thoạt nhìn, giống như một người mới.

Tứ ca có vẻ lo lắng cho Tứ tẩu, nên không hề xa cách, kém xa so với điểm số thường ngày.

Lần này ổn rồi, Trương Phi Phàm huýt sáo, cơ bắp hưng phấn co thắt gấp bội, quyết định phải chú ý cuộc thị này nhiều hơn, không phải vì coi trọng chút lễ vật kia, mà số lần có thể danh chính ngôn thuận đánh bại Mộ Cảnh Hành cũng không nhiều, lần nào cũng là cậu bị đánh bại, lần này nhất định phải rửa sạch nhục nhã.

Nhưng muốn nới rộng khoảng cách cũng không dễ dàng, các anh em khác cũng cắn chặt muốn chết, nếu gặp gió thuận, nói không chừng Giang Trạch có thể sẽ vượt qua cậu.

Ở nơi mà ít người để ý, động tác của Hạ Nguyên ngày càng thành thạo, tốc độ khiến người ta kinh hoàng, cô đã hoàn thành bước nhảy vọt từ lính mới trở thành tay già đời.

Tốc độ càng ngày càng nhanh, kỹ năng lướt sóng lăn qua lộn lại, rất có một loại cảm giác thể hiện bản thân trước mặt Mộ Cảnh Hành, giống như con công tán tỉnh phối ngẫu.

Cảm giác hai người cách nhau quá xa, Hạ Nguyên nghĩ đến đoạn video đã xem trước đó, hình như có người chơi song thủ. Về lý thuyết, lướt sóng chỉ có một người một ván mới có thể thực hiện được, nhưng trên thực tế, sau khi thành thạo các kỹ năng, cũng có số ít người có thể mang theo một người khác trên cùng một tấm ván.

Hạ Nguyên thấy hứng thú.

Cô lại làm quen một lúc, bảo đảm đã thành thạo tay nghề, trong lòng vừa động, liền điều khiển ván sóng chạy tới đó, hét lớn: "Cảnh Hành!"

Âm thanh đủ lớn, mấy người ở đây, đa số đều nghiêng người về trước, có chút mê mang, nhìn tới bên này, liền thấy ván lướt sóng của Hạ Nguyên, lấy tốc độ cực nhanh phóng tới bên cạnh Tứ ca --

Con ngươi bọn họ co rút lại, "Tứ ca!"

"Mau tránh đi!" Mấy người hét đến khản cả cổ, thậm chí suýt ngã khỏi ván lướt sóng.

Cái đồ chơi này cũng không phải nói đùa, ngay cả những người chưa từng trải qua nó cũng hiểu vụ va chạm dưới tốc độ cực lớn sẽ như thế nào.

Nghĩ đến hậu quả, mấy người toát mồ hôi lạnh.

Trương Phi Phàm thậm chí đã quên ván lướt sóng dưới chân, trực tiếp nhảy xuống nước, bơi về bên đó.

Nhưng chúng vượt quá tầm với, dù có khoác lên mình đôi cánh cũng không thể bay qua.

Huấn luyện viên ở trên du thuyền cũng mở to hai mắt, vội vàng hướng du thuyền đi qua chỗ đó, "Bác sĩ! Bác sĩ đâu! Nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thứ đi."

Du thuyền đột nhiên náo loạn.

Nhưng ở trước mắt bao người, Mộ Cảnh Hành không có ý muốn tránh, ngược lại trực tiếp mỉm cười mở rộng vòng tay.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy người còn chưa kịp bình luận hành động của anh, đã thấy Hạ Nguyên bật cười, cũng duỗi tay ra, "Cảnh Hành~~"

Ván lướt sóng lấy độ cong cực kỳ vi diệu, lướt qua ván lướt sóng của Mộ Cảnh Hành, sau đó Hạ Nguyên duỗi cánh tay ra --

Mọi người nhắm mắt lại không dám nhìn, đừng.. Thật lâu sau, lại nghe thấy tiếng reo hò bất ngờ từ du thuyền, âm thanh phát ra từ mấy cô gái trẻ, vang vọng đến tận trời. "A a a a a a a a a a a a a a a a!"

- - Hạ Nguyên ôm Mộ Cảnh Hành, hai người đứng trên ván lướt sóng, ôm lấy nhau, sóng bắn tung tóe trong ánh mặt trời chiết xạ ra vài tia sáng chói lọi, óng ánh như pha lê, lại kém rực rỡ hơn nhiều so với nụ cười trên khuôn mặt của họ.

Ván lướt sóng mang theo từng đợt tiếng cười, rẽ vào một góc và lao về phía đích.

"A a a! Mộ phu nhân soái muốn xỉu ấu ấu ấu!" Y tá trên du thuyền la hét khàn cả giọng.

Trên biển cả mênh mông, hai người lao ra khỏi đầu sóng, Hạ Nguyên quay đầu lại hôn Tứ ca của hắn, quả là đáng ghen tị.

Giang Trạch đột nhiên sinh ra ý tưởng tìm bạn gái, ý tưởng vừa xẹt qua, lại bị hắn đè xuống, dốc sức lại, "Xông lên!"

Nhìn cái gì mà nhìn, cách có một khoảng ngắn như vậy, chưa chắc hắn sẽ thua đâu.

Thanh âm này đánh thức đám người cách đó không xa, cũng không ghen tị với hai người nữa, dùng hết sức lao về phía trước.

Nhưng đôi khi, một số việc thực sự cần đến thiên phú.

Mấy người bọn họ gần như dùng hết sức bú sữa mẹ, nhưng không bao lâu sau, đã nghe thấy một tràng cười vang lên từ phía sau, khi tấm ván lướt qua đầu họ, họ nghe thấy tiếng cười của Tứ ca, "Tốc độ của các người rất nhanh đó."

"Không tồi, cố lên!"

(Continue)

CHÚ THÍCH ẢNH

1438842748-1438487283-luot-song-14.jpg


(Yue: Thử try hard vậy xem thiên hạ có trầm trồ=] ] )

*yoci 159*[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 51.2: Xin anh, đừng nói nữa. [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue

0


(Yue: Một gif chả liên quan gì tới truyện)

Hahaha​

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 51.2: Xin anh, đừng nói nữa. [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

"..."

Mấy người nhìn ván lướt sóng đang lướt như bay, cảm thấy những lời này vô cùng thiếu đánh không thể hiểu được.

- -Moẹ nó, đã bay qua đầu chúng tôi, còn khen chúng tôi đi nhanh, đây là khen hay sỉ vả vậy?

Còn cố lên! Không thấy chúng tôi gần như đổ mồ hôi trên biển sao?

Đậu xanh rau má! Cho rằng ai cũng giống như anh có một người như Tứ tẩu có thể đưa anh fly to the sky chắc?

Hạ Nguyên cũng không biết họ đang nghĩ gì. Cô đang gân cổ lên hỏi Mộ Cảnh Hành chơi có vui hay không. Khi một cơn sóng lớn ập đến, ván lướt sóng rơi xuống nhanh chóng từ trên cao, mang theo bọt nước bắn tung tóe vào mặt hai người, Hạ Nguyên còn chưa nói hết, đã bị kích thích làm cho cười thành tiếng.

Nhưng Mộ Cảnh Hành cũng nghe thấy, anh cũng gân cổ lên đáp lại, "Vui lắm!"

Hạ Nguyên nhướng mày vui mừng. "Vậy chúng ta nhanh lên nữa đeeee!"

Biển rộng mênh mông thật ra là nơi dễ dàng thư giãn nhất, Hạ Nguyên chơi đã đời, chơi đến vô cùng vui vẻ, có rất nhiều cảm xúc đang kích động trong lòng.

Ván lướt sóng lao ra từ trong một cơn sóng lớn, hai người đều ướt sũng nhưng vẫn cười nói không ngừng, Mộ Cảnh Hành nhìn người trong tay nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, trong lòng đột nhiên không kìm được, hiếm khi làm ra hành động bồng bột của tuổi trẻ, hướng biển rộng hét lớn, "Hạ Nguyên, anh thích em!"

Hạ Nguyên sững sờ, adrenalin phóng thẳng lên cao, chỉ cảm thấy cả người sắp nổ tung, dồn khí đan điền, "Mộ Cảnh Hành! Em thích anh!"

"Thích anh thích anh thích anh!"

Rõ ràng ban đầu cô chỉ muốn lừa người ta vào tay của mình, Cảnh Hành chưa từng nói 'thích' cô, mà cô cũng không thèm để ý, nhưng bây giờ cô mới biết, hóa ra khi Cảnh Hành thật sự nói ra, cô sẽ hạnh phúc đến như vậy.

Cứ như thể uống phải chất kích thích, ngọt ngào đến mức không thể không hưng phấn.

Biển rộng chưa có tiếng đáp lại, hơn nữa âm thanh đã suy yếu vài độ, nhưng đối với hai người có thể nghe được tiếng đáp lại của đối phương, âm thanh này quả thực đinh tai nhức óc.

"Ha ha ha!" Cả hai đều đã ngoài 20 tuổi, Mộ Cảnh Hành từ nhỏ đã sớm bôn ba, bây giờ lại giở trò con nít hướng về biển cả hò hét.

Đám người đang cố gắng vươn lên nhưng chưa đuổi kịp: "..."

Loáng thoáng có thể nghe được một giọng nói truyền tới, Giang Trạch trượt chân, mông tiếp xúc thân mật với mặt biển. Trương Phi Phàm lảo đảo mấy cái, nhe răng trợn mắt! Trong lòng như có người đang thét gào. Moẹ nó, thằng nào vậy! Đừng nói với cậu là Mộ Cảnh Hành nhé!

Bạn thử ra ngoài nói lời này xem, toàn bộ đại viện liệu có ai tin hay không?

Người ta thà tin ông đây bị mù, hoặc bị tạt nước vào não!

Nhưng những gì nên nghe thì vẫn có thể nghe được, không thể chối cãi, "Mẹ nó, ấu trĩ như vậy hả! 800 năm trước chúng ta đã không còn nói chuyện với biển nữa có biết không!" Mấy anh em bị ngược cẩu bò lên khỏi mặt nước, khó chịu trợn tròn mắt.

Ấu trĩ!

"..."

Khi mấy người bọn họ chạy tới, hai người đã ngồi trên ghế boong tàu, thì thầm to nhỏ.

Không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý của cậu hay không, cậu luôn cảm thấy trên người Tứ ca của mình bây giờ bao trùm một bầu không khí.. Hôi chua khiến người ta muốn đánh.

Trương Phi Phàm nổi da gà, "Tứ ca, sao anh về sớm vậy? Tứ tẩu của em rất mạnh nha, có phải chị ấy từng học lướt sóng không?"

Bọn họ đã xác định đánh chết cũng không nhắc tới chuyện mới xảy ra trên biển kia, không ai muốn bị ngược một lần nữa.

"Nguyên Nguyên vẫn luôn mạnh như vậy, nhưng mà cô ấy chưa từng học qua." Mộ Cảnh Hành cùng Hạ Nguyên ở gần nhau, khóe mắt đuôi lông mày đều mang ý cười, "Không có cách, Nguyên Nguyên thông minh hơn người khác, cô ấy không giống cậu, rất dễ học những thứ khác"

"Trước đây cô ấy thực sự chưa chạm vào ván lướt sóng, thậm chí cách lướt sóng đôi này cũng là học trên Internet.

Cậu biết đó, Tứ tẩu của cậu không muốn tách ra khỏi tôi, cho nên lúc đó cô ấy muốn thử lướt ván đôi, không nghĩ tới cô ấy.."

"Các người bại bởi Nguyên Nguyên không lỗ đâu, Tứ tẩu của cậu tuyệt đối là danh xứng với thực.."

Đống lời nói này, có thể nói là bản thổi phồng Nguyên Nguyên.

Mẹ nó, thiết lập thuộc tính nhân vật sắp sụp đổ rồi.

Trương Phi Phàm: "..."

Hoa Sấn Sam đi phía sau Trương Phi Phàm phồng miệng, giơ chân đá Trương Phi Phàm một cước.

Hỏi cái gì không hỏi, con m* nó hỏi cái này chi vậy cha! Tư vị bị người ta cho ăn cẩu lương dễ chịu lắm sao?

Trương Phi Phàm quay đầu trừng mắt nhìn anh chàng, có năng lực anh đến đi! Nói như thể cậu muốn bị ăn cẩu lương lắm vậy! Còn ai chưa ăn chứ?

Anh chàng không nói nên lời.

Nhưng anh chàng không nói không có nghĩa là Mộ Cảnh Hành sẽ để họ đi. Vừa rồi ở dưới biển, hai người xem như đã kết nối tâm ý với nhau. Mặc dù chưa giải thích rõ ràng mọi chuyện trước đó, nhưng hiện tại hai người thật sự trở thành người yêu tâm ý tương thông, Mộ Cảnh Hành hạnh phúc đến mức phải rắc cẩu lương khắp nơi.

Mắt cũng không nháy, anh nở nụ cười xinh đẹp, tiếp tục mở miệng, "Tôi nói cho các cậu biết, Tứ tẩu của cậu so với người khác đều tốt hơn nhiều, thật ra phương diện nào cũng tốt."

"Ví dụ như.."

Khi anh nói những điều này, cả quá trình đều không có chút xấu hổ nào, dường như thật sự rất vui vẻ với màn khoe khoang này.

"..."

Mấy người nghe đến hoa mắt chóng mặt, nhìn Mộ Cảnh Hành vẫn cười như vậy, lại không có ý định dừng lại, tự mình cười cười nói nói.

Xin anh, đừng nói nữa.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 52.1: Chúng tôi hiểu cái XX! [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue

IMG_20151220_145535.jpg

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 52.1: Chúng tôi hiểu cái XX! [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

Trương Phi Phàm và những người khác đã bắt đầu tránh Mộ Cảnh Hành, đến bữa tối cũng không ăn cùng nhau, trực tiếp ai về ổ nấy, thà ở trong phòng chơi game còn hơn là bị nhồi thức ăn cho chó.

Mẹ nó, ai ra mặt là kẻ ngu.

Một đám người lặng lẽ meo meo trò chuyện trên điện thoại di động.

Điện thoại tích tích tích rung lên, phàn nàn gần như quét sập màn hình.

Bọn họ thật sự không ngờ, trước đây Tứ ca của mình thật sự là mây trên trời, như ánh nắng xuân như tuyết trắng mùa đông, ngoại trừ lúc không vui sẽ tràn ra khí thế nguy hiểm, thì độ cong của khóe miệng có lẽ không hề thay đổi.

Về phần bạn gái.. Đừng nói đến phụ nữ, cho dù muỗi cái cũng không dám ở bên cạnh anh.

Hồi đó mấy đứa rủ nhau xem phim khiêu dâm, kết quả Tứ ca chẳng có chút hứng thú gì cả, nhìn lúc đó, rồi nhìn bây giờ..

Mẹ nó, yêu ma quỷ quái từ đâu đến?

Cơ ngực cơ bụng bắp tay: Ai mà ngờ được? Ai có thể tưởng tượng được? Bản thí chủ muốn điên rồi.

Nhất Vũ Trạch Giang Hải: Tôi gần như nghĩ rằng mình bị mù.

Xem bệnh không cần tiền: . +1

Tốc độ tin nhắn như spam, mấy người còn chia sẻ sang vòng bạn bè.

Nhất Vũ Trạch Giang Hải: Cuộc sống này, thật là chết tiệt, mi không bao giờ biết được mình sẽ như thế nào trong một giây tiếp theo..

Bán thận không bán thân: Đột nhiên muốn kết hôn, mau ngăn cái suy nghĩ tìm đường chết này của tôi lại.

Cơ ngực cơ bụng bắp tay: Chuyện gì cũng có thể xảy ra, tôi đi xả stress 20 phút đây.

"..."

Mấy người này thuộc hàng đứng đầu trong vòng kết bạn nên có rất nhiều bạn bè. Thấy mấy người đều có chút không đúng, bạn bè sôi nổi để lại tin nhắn, "Sao lại thế này? Có chuyện gì vậy?"

Có thể khiến họ bộc lộ những cảm xúc như vậy.

"..."

Mộ Cảnh Hành không biết bọn họ trả lời thế nào trong vòng bạn bè, mấy ngày nay anh không thèm quan tâm đến điện thoại di động, trở về khách sạn liền cùng tắm uyên ương, ai còn quan tâm đến một đám đàn ông độc thân cho được.

Sau đó, thật ra hai người cũng không làm gì nữa, chỉ nằm trên giường cùng nhau nói chuyện, cảm giác này cũng đủ khiến người ta lưu luyến.

Bọn họ ở bên nhau đã lâu như vậy, hiếm khi có dịp nằm nói chuyện như thế này.

Hạ Nguyên tựa vào trong ngực anh, lúc này nghĩ đến cảnh tượng ban ngày, cô vẫn có chút vui vẻ, "Anh thật sự thích em sao? Em vẫn luôn cho rằng anh không thích em."

"Sao em lại hỏi vậy?" Mộ Cảnh Hành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, "Nguyên Nguyên tốt như vậy, không ai không thích."

Hạ Nguyên lên tinh thần, quay đầu lại, đặt cằm lên ngực anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, hưng phấn hỏi, "Vậy anh thích em từ lúc nào thế?"

Tại sao cô không cảm nhận được điều đó?

Mộ Cảnh Hành cũng không muốn nói, dùng hai tay véo eo cô, nâng cằm cô lên rồi hôn lấy, "Em đoán xem?"

Hạ Nguyên cũng không muốn đoán, cô ngồi dậy cưỡi lên bụng anh, từ trên cao nhìn xuống, đắc ý uy hiếp, "Nói mau."

Cái đầu óc này của cô làm sao mà đoán được, cô muốn nghe chính miệng anh nói thôi.

Mộ Cảnh Hành cũng không quan tâm đến vị trí của cô, trong mắt mang theo ý cười sâu xa, đưa tay ra sau eo cô, "Anh không nói em muốn làm gì với anh đây?"

Anh thích cô.. còn sớm hơn cô thích anh rất nhiều rất nhiều lần.

Anh biết, kỳ thật nếu bàn về thông suốt thì trong đêm họ ở bên nhau, Nguyên Nguyên cũng không tính thông suốt. Lúc đó cô ấy không có chút tính chiếm hữu nào đối với anh, mà anh cũng không quan tâm mình có thích cô ấy hay không.

- -Khi say, anh cũng không nói, cũng không nói thích, hai người mặc nhiên trở thành bạn trai bạn gái. Hạ Nguyên cũng không để ý đến điều này. Khi đó, cô thực sự không quan tâm trong tiềm thức anh có yêu cô hay không.

Lòng ham chiếm hữu cũng thiên về chiếm hữu đối với đồ vật, hơn là độc quyền của tình yêu.

Không biết sau bao lâu, từ từ lâu ngày sinh tình, tình cảm của cô đối với anh từng chút một thay đổi, chậm rãi tích lũy thành thích.

Hạ Nguyên suy nghĩ một chút xem cô có thể làm gì, muốn trừng phạt thân thể cũng không được, muốn dùng thân đến trả cũng không xong, hiện tại toàn bộ con người của anh ấy đều là của cô mà.

Hạ Nguyên không thể giải thích được nói ra một câu, "Nếu không, thẻ ngân hàng của anh sẽ bị tịch thu!"

Mộ Cảnh Hành cười, nụ cười càng lúc càng lớn, ánh sao chói lọi trong mắt, xoay người, lấy ra tất cả thẻ ngân hàng ở trong ví tiền giao cho cô, "Vậy những thứ này đều cho em! Giao cho em bảo quản tiền của nhà chúng ta cũng là đương nhiên!"

Vợ quản tiền chồng, từ xưa đến nay đều là chuyện hiển nhiên, Mộ Cảnh Hành vừa nghĩ như thế, cảm thấy hai người họ lại gần nhau hơn, nụ cười ngày càng đậm, anh nói, "Mỗi tháng Nguyên Nguyên phải phát tiền tiêu vặt cho anh đó."

Đầu óc của Hạ Nguyên rất đơn giản, anh nói là nên thế, cô cũng không còn suy nghĩ gì nữa, tin tưởng anh, trực tiếp nhận lấy, cái trán cọ cọ lồng ngực anh, "Được!"

"Nếu như anh không nghe lời, em sẽ trừ tiền tiêu vặt của anh!"

Mộ Cảnh Hành, "Không dám không dám."

"..."

Cả hai nói chuyện một lúc rồi nằm lăn ra ngủ, có thể là do người kia ở bên cạnh, không tới mấy phút đã chìm vào cõi mộng ngọt ngào, tư thế thân mật ấm áp.

Ra biển chơi, lướt sóng cũng đã chơi, nhìn thời gian cũng gần đến giờ mở cửa triển lãm, cho nên hôm sau bọn họ không đi du ngoạn nơi nào nữa.

Mộ Cảnh Hành chắc chắn sẽ đi cùng Hạ Nguyên đến buổi triển lãm, những người kia cũng không muốn ở lại khách sạn, nên dứt khoát chuẩn bị đi cùng nhau.

* * * Dù sao, nghe nói hội triển lãm nghệ thuật cũng khá sôi nổi.

Lễ hội triển lãm nghệ thuật đã mở được một ngày, náo nhiệt rộn ràng, nơi đây vốn được mệnh danh là thiên đường của nghệ thuật, hiện tại khi đến lễ hội triển lãm nghệ thuật, người từ khắp nơi đều chạy về đây, lại càng náo nhiệt hơn nữa.

Phố xá nhộn nhịp hối hả, hai bên đường lác đác bảng vẽ tranh, trên mặt ai cũng nở nụ cười, mấy ngày nay mặc quần áo kiểu gì cũng không bị coi là khác người.

Có người nghĩ đến việc mặc áo choàng trắng rồi dùng sơn vẽ lên, cũng có người lại tạo hình rất lạ, đường khâu màu cũng rất kỳ quái, còn có người chỉ đơn giản là dùng body painting, không ai thấy họ kỳ dị.

Mà trong phòng tranh ở con phố bên kia là khung cảnh hoàn toàn khác với nhịp sống hối hả nơi đây, chỉ cách nhau một con phố, lại như từ chốn phồn hoa đô hội lạc vào núi, mọi hối hả đều tan biến.

Hai bên phòng trưng bày có nhiều loại tranh khác nhau, mỗi bức tranh đều thấm đẫm màu mực của thời gian, thật khiến người ta thổn thức.

Hạ Nguyên và Mộ Cảnh Hành ở chỗ này đi dạo hơn một ngày, mới đi qua tất cả các phòng trưng bày.

Tình trạng đau nhức của Tưởng đại thiếu cũng đỡ hơn một chút, tăng thêm cũng không chơi các trò vận động cường độ cao mà chỉ đi dạo phố, nên đi chung với mọi người.

(Continue)

CHÚ THÍCH ẢNH

29paint1.jpg


Body painting[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 52.2: Chúng tôi hiểu cái XX! [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue

top-10-nha-hang-co-phong-rieng-ngon-noi-tieng-o-tphcm-3.jpg

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 52.2: Chúng tôi hiểu cái XX! [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

Mấy người cũng không nghĩ tới, bởi vì sự tồn tại của Đậu Đậu mà họ sẽ bị chụp lén.

Người đó có lẽ là fans của Đậu Đậu, hầu như tất cả các bức ảnh đều là của Đậu Đậu, tránh mặt người khác, nhưng tình cờ có một tấm, Mộ Cảnh Hành cùng Hạ Nguyên vô tình dính vào.

Lúc ấy Hạ Nguyên đang cầm cọ vẽ bướm trên tay Mộ Cảnh Hành.

Khởi đầu không có nhiều chú ý, dù sao hầu hết cư dân mạng đều không biết bọn họ, Đậu Đậu lại có rất nhiều người hâm mộ, phần lớn sự chú ý đều tập trung vào việc Đậu Đậu - người trở thành bạn gái mới của Tưởng đại thiếu.

Nhưng giá trị nhan sắc của hai người bọn họ thật sự rất cao, cho nên dưới sự trấn áp của fans Đậu Đậu, tùy thời vẫn có thể thấy một hai bình luận nói hai người này rất xứng đôi.

Sau đó, một số người có thân phận tương đối cao lần lượt đăng lại Weibo này.

Tất cả mọi người đều biết Đậu Đậu không có năng lực như thế, lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng là bởi vì Tưởng đại thiếu, về sau có người hỏi Tưởng đại thiếu, lại bị hắn ta phủ nhận, trùng hợp, lúc này có người nhận ra thân phận của Mộ Cảnh Hành.

Điều này đã thu hút sự chú ý của một số người, dù sao thì người Trung Quốc vẫn luôn quan tâm đến mấy chuyện tầm phào kiểu này, chả liên quan gì đến chuyện thân phận, anh trai mưa nhà giàu, quyền thế, đẹp trai ai mà không muốn nhìn nhiều một chút chứ?

Sau đó, thân phận của Hạ Nguyên cũng ngoài ý muốn bị lộ ra.

Đối với loại người có quyền thế này, đám dân mạng dù có quan tâm cũng không dám điều tra, việc lộ danh tính này hoàn toàn là ngẫu nhiên.

Tuy nhiên, sau khi tin tức này lộ diện, liền thu hút rất nhiều sự chú ý.

- -Nguyên nhân chính là ngày Quốc khánh chưa qua bao lâu, sự việc kia vẫn còn rất dữ dội huyên náo, Hạ gia gần đây thường xuyên được nhắc đến, không có bao nhiêu người nhớ đến cái tên Hạ Nguyên, nhưng luôn có người có ấn tượng.

Chính là cái vị hôn thê xui xẻo nhất.

"Vị hôn thê này cũng thật xui xẻo. Sau khi bị Tiểu Tam chọc ghẹo, Tiểu Tam này còn trở mình biến thành chị em họ của chính mình." Đa số cư dân mạng đều soi ngoại hình nên không ai nói gì, đa phần đều chúc phúc.

Hơn nữa hầu hết cư dân mạng còn cảm thấy rất hả giận.

Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hai ngày trước có người nói thật sự không trách được vị hôn phu kia, dù sao người ta cũng lên chỗ cao, nếu vị hôn thê đủ tốt, Quý Minh Nghiễn sẽ không coi trọng Tiểu Tam.

Những lời này khiến hầu hết phụ nữ tức giận, nguỵ biện lý thuyết tào lao! Một đám thẳng nam bị ung thư! Thật sự là tam quan bất chính!

Một nhóm sinh viên trong trường đại học còn tức giận hơn, không ai biết cô giáo Hạ giỏi đến mức nào hơn bọn họ, Quý Minh Nghiễn mắt mù, còn đổ lỗi cho cô giáo Hạ hay sao?

Cho nên lúc này bức ảnh lộ ra, những kẻ anti fans đó không còn gì để nói, Hạ Nguyên không xuất sắc, mà là vô cùng xuất sắc thì có, chỉ cần nhìn dáng vẻ đã đẹp lộng lẫy, ba chữ 'Bạch-Phú-Mỹ' chuẩn 100%.

Có thể coi trọng một ngôi sao như Hạ Nặc lại vứt bỏ vị hôn thê như thế.. Đầu óc tên Quý Minh Nghiễn này có thể có vấn đề.

Bây giờ người ta còn có một người bạn trai tốt hơn Quý Minh Nghiễn.. Sướng gì đâu.

Phái nữ ai mà chưa từng mơ qua một lần--bạn trai cũ ngoại tình, tìm Tiểu Tam, mà mình xoay người liền tìm bạn trai tốt hơn hắn ta.

Trực tiếp nói thẳng vào mặt tên cặn bã một câu: Mày không thích bà đây, bà đây thích mày chắc! Có rất nhiều người đang đổ xô theo đuổi bà đấy, nghĩ mình là cái thá gì!

Một chữ, sướng!

Hai chữ, rất sướng!

Ba chữ, quá xá sướng!

Sức chiến đấu của phái nữ không phải giả, biểu hiện của họ trên Weibo cũng vậy, chỉ dựa vào sức chiến đấu của họ, mấy ngày nay sức nóng của chuyện này vẫn chưa tiêu tan.

Nhưng mà, sóng gió trên mạng đối với Hạ Nguyên mà nói cũng không quan trọng.. Đây cũng là chuyện sau này, trước mắt chưa nói tới.

Tham quan xong lễ hội triển lãm nghệ thuật, một đoàn người tản bộ trở về khách sạn, còn có nửa ngày, đi đến bất kỳ danh lam thắng cảnh nào để tham quan cũng không kịp, đi vội vội vàng vàng cũng không thoải mái, mấy người cũng không phải chưa thấy qua việc đời, dứt khoát không đi, trở lại khách sạn chơi mạt chược.

Đừng nhìn thứ mạt chược này quy tắc đơn giản, mẹ nó chơi xong là nghiện luôn.

Lần này đám người cũng không cược gì, mà chơi trò ấu trĩ nhất đó là dán giấy, ai thua sẽ bị dán giấy vào mặt.

Giấy có đủ mọi màu sắc, có thể viết trên đó theo ý muốn.

Trương Phi Phàm chưa bao giờ chơi với Hạ Nguyên, cậu tự biết có thể bị đàn áp bởi Tứ ca, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn nếu đối mặt với Tứ tẩu. Điều quan trọng nhất là ngoài Tứ tẩu, cậu cũng không còn người khác để lựa chọn.. Những người kia đều bóp chết cậu trong một nốt nhạc.

Có một câu nói.. Chuyện mình muốn, chưa chắc theo ý mình.

Trương Phi Phàm - người cảm thấy không có vấn đề gì khi đối mặt với Tứ tẩu, một lần nữa bị nhân sinh dạy lại cách làm người như thế nào, toàn bộ đều thua, chỉ có nửa giờ, khuôn mặt của cậu đã dán đầy giấy.

Mấy tên ranh mãnh còn đặc biệt chọn giấy màu xanh lá cây, dán một vòng tròn quanh trán của cậu, sau đó còn dán lên đỉnh đầu, nón xanh* không thể dễ thấy hơn được nữa.

(*Yue: Ý là chỉ bị cắm sừng đó)

Trương Phi Phàm khóc huhu. Quả nhiên cậu vẫn là kẻ hạng chót.

Hoa Sấn Sam không có chút đồng tình nào, ăn đậu phộng luộc, phun xác ra, "Cậu còn không biết sao? Còn muốn ở trước mặt Tứ ca bắt nạt Tứ tẩu à?"

Cậu nên thấy may vì không thành công, nếu không cũng không phải đơn giản là cái nón xanh liền có thể cho qua.

Trương Phi Phàm: "..."

Trương Phi Phàm nhìn Tứ ca đang vén tóc ra sau tai cho Hạ Nguyên, má ơi, hình như là vậy.

Mấy người chơi cả buổi chiều, cảm thấy thời gian vừa đúng, mới buông bài xuống chuẩn bị đi ăn.

Cách khách sạn không xa có một nhà hàng khá nổi tiếng, nghe nói món ăn bên trong có màu sắc và mùi thơm tuyệt vời. Họ cũng đã ăn ở chi nhánh ở Bắc Kinh, hương vị ổn, không biết hương vị của cửa hàng chính có tốt hơn không.

Mấy người đặt phòng riêng, Hạ Nguyên tranh thủ đi toilet, Mộ Cảnh Hành bưng nước ấm đến trước chỗ ngồi của Hạ Nguyên, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía mấy người anh em. "Hôm nay ai mời khách vậy?"

Mấy người hai mặt nhìn nhau, không hiểu anh như thế nào sẽ hỏi một câu như vậy, tiền ăn cơm cũng gọi là tiền sao? Trước đây, đều là người không say sẽ trả tiền.

Trương Phi Phàm, "Để em đi."

Vừa vặn coi như bồi tội, đề phòng Tứ ca lại bụng dạ hẹp hòi..

"Ừ." Mộ Cảnh Hành đổ nước từ chén của Nguyên Nguyên vào thùng rác, thong thả ung dung, trên miệng nở nụ cười, "Cũng không phải Tứ ca không muốn mời các người, mà là lần này thật sự không được, tôi không có tiền trong tay."

"Không có tiền?" Mấy người nhíu mày, "Sao lại thế này?"

Họ chưa bao giờ nghĩ rằng anh rơi vào tình trạng không có tiền, cũng chưa thấy anh nói ra.

Nhưng anh em dù sao vẫn là anh em, "Anh cần bao nhiêu, bên này em có."

"Cái này cũng không cần." Mộ Cảnh Hành đặt cái chén xuống, giả bộ buồn rầu, "Các người cho tôi thì tôi cũng đưa cho Nguyên Nguyên, dù sao thì tiền cùng thẻ của tôi đều do Nguyên Nguyên quản lý, Nguyên Nguyên chỉ cấp cho tôi chút tiền tiêu vặt mỗi tháng thôi.. Các người hiểu ý tôi muốn nói mà."

Mấy người vốn đang đang lo lắng: "..."

Hơ Hơ.

Chúng tôi hiểu cái XX![/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 53.1: "Không, đi." [Đã Beta]

Editor: Yue

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 53.1: "Không, đi." [Đã Beta]

Editor: Yue

Xe riêng dừng ở sân bay.

Mộ Cảnh Hành đặt tay lên vai Hạ Nguyên, để cô ngồi vào trong xe, vẫy tay với mấy người đàn ông đứng phía sau, "Đi trước đây."

Đều là anh em trong nhà, không cần khách sáo.

Bốn người đàn ông đi ra chậm hơn một bước, sửng sốt, sau đó 'hớ' một tiếng, vội vàng đuổi tới, "Đi cái gì mà đi.."

Mẹ nó, Tứ ca càng ngày càng không biết xấu hổ.

Giang Trạch kéo cửa xe ngồi vào, "Cẩm tú hào môn, đưa tôi về nhà trước, cám ơn nhiều!"

Còn là anh em hay không, nào có ai như anh chứ, biết rõ lúc xuống máy bay mấy người bọn họ không có xe đến rước, đang chuẩn bị để anh đưa về dùm.

Lại một người ngồi vào, mở miệng, "Xuân Giang Hoa Nguyệt, tiểu Vương, tới nơi rồi gọi cho tôi, tôi ngủ một lát đây."

Biết anh muốn ở riêng, anh em với nhau, càng không cho anh được toại nguyện.

"..."

Mộ Cảnh Hành hừ một tiếng, từng người từng người thật sự không coi mình là người ngoài.

Tài xế kiêm vệ sĩ tiểu Vương đang ngồi ghế lái, nhìn hai hàng người ngồi phía sau từ kính chiếu hậu, thấy Mộ Cảnh Hành gật đầu rồi mới bật chìa khóa khởi động xe.

Hạ Nguyên cũng mệt mỏi, vừa mới lên xe đã nhắm mắt lại, Mộ Cảnh Hành đỡ đầu cô lên vai anh, ôm cô, để cô ngủ thoải mái hơn một chút.

Hạ Nguyên như ngủ như không, ở trong ngực của anh ngọ nguậy, tiếng khò khè nho nhỏ nhanh chóng phát ra, cô mê man ngủ thiếp đi, đột nhiên cảm thấy mình bị di chuyển, đang chuẩn bị tỉnh lại, liền cảm giác một đôi tay vỗ vỗ lưng mình, Mộ Cảnh Hành nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, không có việc gì."

Mềm mại giống như kẹo mạch nha mà cô đã ăn khi còn nhỏ, sền sệt dinh dính quấn lấy tay chân của cô, để cho cô muốn động một chút đều khó khăn, Hạ Nguyên lại nhắm mắt.

Mộ Cảnh Hành đóng cửa xe lại, nhẹ gật đầu chào hỏi với hai người kéo cửa kính xe xuống, sau đó ôm Hạ Nguyên đi vào biệt thự.

Tầng hai biệt thự, anh mở cửa đặt Hạ Nguyên lên giường, kéo chăn bông mỏng đắp lên bụng cô, giúp cô cởi giày cùng vớ.

Hạ Nguyên đột nhiên bị đặt ở trên giường mềm mại, có chút không thích ứng, phát ra tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, nhìn cũng thấy lông mày nhăn lại, Mộ Cảnh Hành đang giúp cô cởi giày, thấy thế liền vỗ nhẹ vào lưng cô, tay kia đem vớ trên bàn chân nhỏ bé kéo xuống, ôn nhu dỗ dành, "Là anh, ngoan."

Giống như đã nghe thấy giọng nói của anh, đôi mày cau có của Hạ Nguyên lại giãn ra, trở mình, vùi mặt vào bên trong gối, tiếp tục phát ra tiếng khò khè nhỏ.

Nhìn vừa mềm vừa ngoan, giống một cún con khò khè khò khè khi ngủ, không giống lúc bình thường chút nào.

Mộ Cảnh Hành như nhớ tới cái gì, bỗng nở nụ cười, cong ngón tay cào nhẹ lên chóp mũi cô.

- -Tính ra đây là lần đầu tiên, anh có thể bộc lộ năng lực của một người bạn trai mạnh mẽ như vậy, anh ôm cô từ trong xe lại đây, cô cũng ngoan ngoãn làm một người bạn gái.

Mộ Cảnh Hành tự mình có chút buồn cười, cuối cùng vẫn nhịn không được, hôn cô một cái, "Ngủ ngon."

Anh vén chăn bông cho cô, đóng cửa bước ra ngoài.

Buổi chiều Hạ Nguyên còn có lớp, lúc sáng cô mới trở về, cô dặn đi dặn lại anh đừng quên nhắc cô. Vì vậy, cho dù không tình nguyện, sau khi làm xong bữa ăn, Mộ Cảnh Hành vẫn đi đánh thức Hạ Nguyên. "Nguyên Nguyên?"

"Nguyên Nguyên, rời giường.."

Hạ Nguyên lười biếng tỉnh lại, giống như con mèo lớn ăn no nê, có chút lười biếng, nghe anh thì thầm bên tai cô, dứt khoát dùng sức một chút, xoay người đè anh xuống dưới thân mình, mập mờ nói, "Đừng nói chuyện.. Bảo bối, ngủ thêm một lát đi."

Mộ Cảnh Hành đã quen với sức lực của cô, vừa có chút buồn cười vừa tức giận, chạm vào tóc cô, "Không phải có lớp vào buổi chiều sao?

Anh không ngại ngủ với cô một lúc, nhưng cô sẽ hối hận khi tỉnh táo cho mà xem.

Phòng ngủ yên tĩnh một giây, Hạ Nguyên đột nhiên tỉnh lại, thần thái sáng láng," Đúng, em phải lên lớp. "

Cô bò xuống, đôi mắt trong veo, tinh thần sáng láng, mở tủ lấy ra một bộ quần áo rồi thay nó, đường cong lộ rõ, đôi chân xinh đẹp thon thả đầy sức sống.

"..."

Mộ Cảnh Hành đầu lưỡi chạm vào hàm trên, hừ một tiếng.

Nếu không phải cô ấy có lớp..

(Continue)[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 53.2: Không, đi. [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 53.2: Không, đi. [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

* *

Buổi chiều Hạ Nguyên đến trường sớm, không ngờ lại có người đi sớm hơn cô, cửa phòng làm việc đã mở, Phượng tỷ đang cầm một chiếc cốc sứ để lấy nước thì tiếng cửa vang lên.

"Phượng tỷ, sao cậu đến sớm vậy? Hôm nay lớp của cậu không phải là tiết thứ hai sao?" Cô hỏi.

Phượng tỷ tắt máy lọc nước, ngồi lại chỗ của mình, "Ừm, tiết thứ hai, buổi trưa hôm nay tớ ăn cơm ở nhà ăn, nên dứt khoát không trở về."

Trên máy vi tính hiển thị một bàn mạt chược, nàng thản nhiên uống nước, click vào một ô mạt chược đánh ra, "Cậu đó? Mấy ngày nay gửi tin nhắn cho cậu, mà nói chưa đươc hai câu liền chạy mất tiêu, cậu đi đâu thế?"

Mỗi lần chỉ được hai ba câu reply ngắn ngủn.

Hạ Nguyên đặt túi xách lên bàn, lấy khăn giấy ra lau bàn, "Tớ đi xem triển lãm, triển lãm tranh ở Từ Châu thật không tồi, cách phối màu và ý tưởng rất đáng học hỏi.."

"Ừ, quả thật triển lãm tranh ở Từ Châu không tệ, cơ mà có quá nhiều người, lần nào cũng chen lấn muốn chết." Phượng tỷ thuận miệng đáp, nhấp vào màn hình máy tính, thêm 50.000 vào, đánh ra tiếng gió, "Cậu có thấy bức « đường về » ở hành lang đầu tiên không, có một loại ma lực rung động lòng người khiến tớ không muốn rời đi khi nhìn thấy nó lần đầu tiên đó."

"Thấy được", Hạ Nguyên nhớ lại bức tranh kia, bắt đầu thích thú, "Rất tuyệt, nếu không phải Cảnh Hành gọi tớ, tớ đoán tớ sẽ nghiện mất thôi."

"Hửm?" Phượng tỷ sặc.. nước bọt, cười cười, "Đi cùng hiệu trưởng Mộ à?"

Hạ Nguyên gật đầu, "Đúng vậy, mấy người bạn thân của anh ấy nói bọn tớ ở bên nhau rồi cũng nên giới thiệu một chút."

Ánh mắt của Phượng tỷ dời khỏi màn hình máy tính, vẻ mặt kinh ngạc, "Bạn thân á?"

"Cậu đến giai đoạn này từ khi nào vậy?"

Phát triển tới mức đi gặp bạn bè này không phải là chuyện bình thường, đừng nói là bồ bịch, cho dù họ là bạn bè nam nữ, nếu mối quan hệ giữa hai bên chưa đến một giai đoạn nhất định, cũng không thể giới thiệu bạn thân của mình cho nhau, huống chi rủ nhau đi chơi..

Chẳng phải cô ấy vẫn còn chưa thông suốt trước ngày Quốc khánh hay sao? Cái người thẳng nữ sắt thép đến nỗi nàng không đành lòng nhìn thẳng. Chưa tới nửa tháng, không đến một tháng, như thế nào đã tới giai đoạn này?

".. Với cả, ở bên nhau khi nào thế, sao cậu không nói cho tớ biết? Nhanh như vậy.."

"Nhanh sao?" Hạ Nguyên hơi nghi hoặc một chút, "Chúng tớ đều gặp mặt người lớn trong nhà rồi, gặp bạn thân cũng không nhanh đi."

Cô nói, "Về phần ở bên nhau, lúc ấy tớ quên nói cho cậu, bọn tớ đã ở cùng nhau khi tớ đi ký họa, Cảnh Hành cũng ở nơi đó, trời xui đất khiến chúng tớ.."

Cô chưa nói xong, liền nhìn thấy Phượng tỷ đang cầm cốc trà uống, nước trà trong miệng đột nhiên phun hết ra ngoài, phun tới màn hình máy tính.

Nàng sặc đến nước mắt trào ra, cũng không quan tâm lau đi, xấu hổ hét lên, "Chờ một chút, các người còn gặp người lớn trong nhà?"

Excuse me?

Gạt người à?

".. A." Hạ Nguyên bị phản ứng của nàng làm cho hoảng sợ, sau đó mới phản ứng lại, rút mấy tờ khăn giấy đặt lên cằm của nàng, "Cậu lau trước đi."

Thấy nàng tiếp nhận, cô mới tiếp tục giải thích, "Gặp rồi, gặp vào dịp lễ Quốc khánh. Hơn nữa, tớ phải có trách nhiệm với Cảnh Hành, nếu không thành đùa nghịch lưu manh sao được." Mà cô và Cảnh Hành đều tâm đầu ý hợp, lại không có ý định chia tay, sớm muộn gì cũng đi đến con đường gặp người lớn trong nhà, cần gì phải nhiều xoắn xuýt như vậy.

Phượng tỷ: "..."

Cô ấy mất nửa tháng để hoàn thành con đường mà một người bình thường có thể mất ba bốn năm.

Phượng tỷ lau vết nước trên ngực, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói: "Tớ vô cùng nghi ngờ, nửa tháng tiếp theo, cậu lại xuất hiện, có khi nào đã trở thành phụ nữ có chồng hay không đây."

Nàng không bình luận gì về tốc độ của họ. Hai người họ, Mộ Cảnh Hành nhìn thoáng qua cũng biết sâu không lường được, anh biết mình muốn gì, sẽ không bao giờ hối hận với con đường mà mình đã chọn. Còn Nguyên Nguyên luôn luôn đơn giản, người đơn giản phần lớn dễ hiểu rõ hơn, sẽ không có do dự cùng vướng bận, nàng chỉ có thể chúc phúc.

Tuy nhiên, nàng ném tờ giấy đã thấm nước vào sọt rác, "Nhưng đừng quên nhờ tớ làm phù dâu khi kết hôn nhé, cứ im lặng thế này tớ sẽ giận cho coi."

"Tất nhiên rồi."

"..."

Có thể là trong ngày nói chuyện kết hôn, buổi tối hôm nay Hạ Nguyên liền nhận được một tấm thiệp mời, nói chính xác hơn, là cô và Mộ Cảnh Hành nhận được một tấm thiệp mời.

Cô không biết, chắc là người có quan hệ với Mộ Cảnh Hành.

Mộ Cảnh Hành bưng đồ ăn tới, thấy cô từ hộp thư bên ngoài cầm một thứ đi vào, "Cái gì vậy?"

Hạ Nguyên thản nhiên đặt lên bàn, "Thiệp mời, chắc là mời anh đi đâu đó, lát nữa lại xem."

"Ừ, em đi rửa tay đi."

Hai người ngồi cùng nhau, ăn một bữa tối ngọt ngào xong mới ngồi ở trên sô pha xem tấm thiệp mời kia.

"Mộ Cảnh Hành tiên sinh cùng Hạ Nguyên tiểu thư, Từ Châu tiên sinh cùng Ian tiểu thư vui kết liền cành, cẩn trọng quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày xx tháng xx năm 20xx công lịch ở khách sạn Hoàng Quan.."

Đây là một tấm thiệp cưới!

"Tiệc cưới á, chúng ta có cần đi không?" Hạ Nguyên không hiểu những thứ này, hỏi Mộ Cảnh Hành.

Chậc.

Mộ Cảnh Hành quẳng thiệp mời xuống, đẩy cô nằm xuống sô pha, cọ vào ngực cô, đôi tay to ôm lấy thứ mềm mại của cô, "Không, đi."

Từ Châu chỉ lớn hơn anh một tuổi..[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 54.1: Không hối hận. [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 54.1: Không hối hận. [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

Từ Châu chỉ hơn anh một tuổi, lại sắp kết hôn, sao anh lại chậm hơn người khác được?

"Vẫn là ban ngày." Hạ Nguyên nhìn trời lẩm bẩm.

"Vậy anh không thể hôn em sao?" Hiệu trưởng Mộ giọng điệu vô cùng ủy khuất, thân mật ôm lấy cô.

".. Có thể." Hạ Nguyên suy nghĩ một chút, còn có hơn một tiếng đồng hồ trước bữa tối, quyết định ném thiệp mời qua một bên, thành thật ôm lấy cổ anh, chụt một cái, "Kéo rèm cửa nhé?"

Hiệu trưởng Mộ cười thật tươi.

- -

Đương nhiên, tuy Mộ Cảnh Hành nói như thế, đến ngày cưới của Từ Châu, anh vẫn dành ra chút thời gian.

Kết hôn dù sao cũng là một sự kiện trọng đại, Lão gia tử yêu cầu anh tự tu dưỡng, gần đây không có chuyện gì, cho nên anh không đi cũng không biện minh được.

Trước khi rời đi dự tiệc cưới, Mộ Cảnh Hành còn chậm rãi nói, kết hôn khẳng định anh tụt lại phía sau rồi, chi bằng bọn họ chăm chỉ cày cấy sinh con sớm hơn đi?

Hôm nay Hạ Nguyên mặc lễ phục tương đối đơn giản, ngũ quan tinh xảo mắt ngọc mày ngài, thoạt nhìn như một món đồ sứ cần được nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ khi thấy được cử động tinh ranh giữa hai lông mày mới có thể cảm thấy được một hai phần tính nết của cô.

Nghe vậy, lông mày của cô chuyển động, nghiêm túc gật đầu, "Không thành vấn đề."

"Vậy chúng ta về sớm một chút?" Dành thời gian chăm chỉ cày cấy?

Cô muốn có một đứa con gái mềm mại dịu dàng.

Mộ Cảnh Hành dừng chân lại, cảm thấy vợ mình quá đáng yêu.

"Làm sao vậy?" Hạ Nguyên sờ sờ gương mặt của mình, trên mặt cô có gì sao?

(Continue)

Yue: Không ngờ chương nó ngắn như vậy, lỡ chia hai phần theo thói quen rồi~. ~hụ hụ..[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back