Bài viết: 377 

Chương 49: "Ừm, chỉ có mình em thôi." [Đã Beta]
[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 49: "Ừm, chỉ có mình em thôi." [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue
Tưởng đại thiếu đột ngột bị đánh thức bởi làn sóng đau đớn này, suýt chút nữa đã co thành con tôm luộc.
Cô nàng Hotgirl nổi tiếng trên mạng cũng sợ hãi, kịp phản ứng lại, khuôn mặt khóc không ra nước mắt, không biết làm sao, "Tưởng, anh Tưởng, anh sao rồi! Có sao không!"
Mọi người nhìn vũ khí sắc bén trên bàn chân của cô nàng, sắc mặt tái nhợt, ờ thì, khụ, có thể không sao.. Mới là lạ.
Mấy người không dám để cô nàng Hotgirl mạng này hỗ trợ, mấy tên con trai đã tỉnh táo không biết lấy ghế tựa ở đâu, liền trực tiếp nâng người đặt lên.
Tưởng đại thiếu cũng là người da mặt dày, kéo góc quần áo, nhăn nhó nói với bọn họ gọi cấp cứu, nhất định phải nhanh lên!
Mấy người trằn trọc đến nửa đêm, ngay cả các chuyên gia trong bệnh viện cũng bị Tưởng đại thiếu làm cho hoảng hốt, họ bị hàng loạt cuộc gọi như đoạt mệnh mà gọi đến, cuối cùng cho ra kết luận, không có gì nghiêm trọng mà chỉ bị viêm nhẹ, mới được thả đi.
Về phần thuốc.. thì không cần uống, nam giới nói chung có đều có khả năng tự chữa lành, nằm mười ngày nửa tháng sẽ tự khôi phục tốt, là thuốc ba phần độc, không uống thì tốt hơn.
Đưa Tưởng đại thiếu về khách sạn, sau đó mới đi ngủ cũng đã hai ba giờ sáng.
Mộ Cảnh Hành cùng Hạ Nguyên trở về phòng, Mộ Cảnh Hành liền cảm thán một câu, "Cũng may là lúc đó em ôm anh."
Khi đó, anh cũng giẫm lên hố cát.
Giờ nghĩ lại, được Nguyên Nguyên bế cũng là một loại may mắn. Anh mà giống những người khác, chẳng hạn như Tưởng đại thiếu, muốn bạn gái trực tiếp đến bế, nghĩ thì hay hiện thực thì tàn khốc, vậy nên hắn ta mới trải qua mớ hỗn độn này. Bởi vì bạn gái hắn ta cũng không làm được.
Anh đã nhận ra ánh mắt ghen tị trong mắt Tưởng đại thiếu.
Trong thang máy yên tĩnh này, một số khái niệm nào đó trong đầu Mộ Cảnh Hành - Mộ Tứ ca - Mộ Đại Ma Vương, lặng lẽ thay đổi.
Hạ Nguyên được anh khen, cảm thấy năng lực làm bạn gái của mình trong nháy mắt tăng lên tám quãng tám, "Yên tâm, sau này em đối với anh càng tốt hơn nữa, nhất định sẽ bảo vệ anh."
Không sợ âm mưu quỷ kế hay cạm bẫy gì đó, "Lỡ như lại có cái hố hay cạm bẫy, em nhất định sẽ ôm lấy anh, không ôm được em sẽ làm đệm lưng cho anh, anh đừng lo."
Không thể bảo vệ tốt bạn đời của mình sẽ không được gọi là đối tác tốt, Hạ Nguyên vuốt tóc, nở một nụ cười rạng rỡ.
Mộ Cảnh Hành sững người một hồi, sau đó mới chậm rãi thả lỏng thân thể, nắm lấy tay của cô, mười ngón đan vào nhau, "Vậy thì anh phải dựa vào em bảo vệ rồi."
"Em có muốn lấy phí bảo vệ không, hửm?" Mộ Cảnh Hành nâng cằm cô lên, hôn một cái, "Tương tự như thế này?"
"Bảo vệ anh có là gì? Em rất vui khi được bảo.." Vệ anh.
Hạ Nguyên bị hành động sau đó của anh cắt ngang trước khi kịp nói xong, không nói được lời nào, hoàn toàn nuốt xuống hai chữ phía sau, không chớp mắt thay đổi lời nói, "Bảo vệ anh rất khó khăn.."
Cô chân thành nói.
Diễn xuất thực sự không ngoa chút nào.
Mộ Cảnh Hành cười nhẹ, dựa sát vào cô, cười khúc khích, "Vậy, em muốn thế nào?"
"Em muốn đòi phí bảo vệ." Hạ Nguyên giở thói lưu manh, trực tiếp bước về phía trước, đè Mộ Cảnh Hành vào thành thang máy, hung mãnh lên tiếng oán trách, thẳng thừng nói, "Một cái không đủ, muốn hai cái."
Biểu cảm và động tác của cô rất có khí thế, đặc biệt dữ dằn dọa người, nhưng lúc đôi môi công kích, lại liếm láp giống như cún con. Ở trên miệng của anh cắn loạn, hoàn toàn không có kết cấu gì.
Mộ Cảnh Hành thích thú trước hành động liếm nước của cún cưng.
Rõ ràng đã hôn rất nhiều lần, cô vẫn trực tiếp và quyết liệt như thế, mà hết lần này tới lần khác lại không biết cách thành thạo các kỹ năng gì.
Mộ Cảnh Hành lùi lại một chút, trông thấy biểu tình không hài lòng của cô, mỉm cười, xoa xoa đôi môi của cô, thở hổn hển một chút, "Dạy em bao nhiều lần.."
Giọng nói còn lại biến mất giữa răng môi của anh, "Hôn không phải là như thế này."
Mộ Cảnh Hành và Hạ Nguyên đổi vị trí cho nhau, quay lưng về phía máy quay, chặn hoàn toàn cảnh nóng có thể bị lộ này.
Khi Hạ Nguyên đang trầm mê trong sắc đẹp, lúc thân thể đầu óc có chút mơ hồ, vẫn không quên chạm vào cơ bụng của bạn đời mình.
- -Tuyến nhân ngư của Cảnh Hành.. Sờ thật sướng.
Hai tên vệ sĩ cũng nháy mắt, mặt không chút cảm xúc, lộ ra vẻ mặt như cá chết, chắn trước máy quay.
Nhân viên giám sát: "..."
Đáng ghét.
Hạ Nguyên cảm thấy Mộ Cảnh Hành quá qua loa, một cái phí bảo vệ chỉ cho hai nụ hôn, hơn nữa còn không kéo dài quá mười phút, quá không được rồi.
Thế là sau khi về phòng, Hạ Nguyên cực kỳ lên án anh về vấn đề này, yêu cầu anh bù thêm.
Mộ tiên sinh rất tình nguyện hợp tác, trở thành một giáo viên tốt, ngoài việc dạy kỹ năng hôn, còn tặng kèm dịch vụ chuyên sâu mua một tặng bốn.
May là cách âm của khách sạn tốt.
Sáu, bảy giờ sáng hai người mới đi ngủ. Mấy người khác dù ngủ sớm hơn, nhưng cũng là hai ba giờ sáng, nên một giấc này bọn họ ngủ đến khoảng 11 giờ trưa khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh.
Tưởng đại thiếu vừa thở ra vừa cầm ly sữa lên án bọn họ, "Các người cứ bỏ mặc tôi mà đi chơi như vậy?" Có lương tâm không?
Mấy người cũng không muốn nói chuyện với hắn ta. Không bỏ hắn lại chẳng lẽ còn muốn ở chỗ này bồi tiếp? Có khả năng sao?
Tưởng đại thiếu ăn điểm tâm, quay sang bác sĩ, chân thành hỏi: "Tưởng Văn Hóa, anh có cảm nhận được tiếng gọi máu mủ trong cơ thể không?"
Cả đời này, bác sĩ Tưởng ghét nhất cái tên của mình, cho nên vẫn luôn để cho người ta gọi là bác sĩ, lúc này nghe đến cái tên trong miệng Tưởng đại thiếu, khuôn mặt luôn dịu dàng hiểu chuyện biến thành xanh đen, giễu cợt, "Không, không lẽ máu của cậu.. tắt nghẽn chỗ nào đó chứ, tôi làm sao kết nối được với máu của cậu."
Tưởng đại thiếu: ".. Sẽ tốt." Bác sĩ đều nói, nơi đó của hắn ta nhiều nhất một tháng sẽ bình thường.
Bác sĩ Tưởng: ".. Ha ha."
Thiên tai nhân họa, ai mà biết được.
12 giờ trưa, ngay cả Hoa Sấn Sam - người vẫn luôn yêu thích nằm ở trên giường cũng chậm rãi dậy, ngáp dài dựa vào ghế sofa, thu dọn xong thiết bị lướt ván. "Tứ ca còn chưa dậy, có chuyện gì à?"
Không phải nói hôm nay đi lướt sóng sao? Trước đây, Tứ ca chưa bao giờ đến muộn.
"Gọi điện thoại hỏi thăm đi, có lẽ dậy muộn, quên cài đồng hồ báo thức." Mấy người nói.
Giang Trạch thật đúng là gọi điện thoại hỏi.
Trong phòng khách sạn, rèm cửa dày được kéo chặt để cản hết ánh sáng mặt trời, bên trong phòng vẫn còn mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai người đang ôm nhau trên giường.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn đầu giường rung lên điên cuồng.
Hạ Nguyên nhíu mày, cánh tay của người đàn ông duỗi ra khỏi chăn bông, Mộ Cảnh Hành vỗ vỗ lưng Hạ Nguyên, không nói một lời, chỉ bấm tắt điện thoại, "Ngoan, không có việc gì, em ngủ tiếp đi."
Rõ ràng không có thân mật gì, Hạ Nguyên dường như đã nhận được sự đảm bảo nào đó, lông mày buông lỏng, lăn qua lăn lại ngủ tiếp.
Mộ Cảnh Hành vòng tay ôm người vào lòng, vỗ nhẹ, tay kia chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng xong, mới gửi tin nhắn cho Giang Trạch, "Chuyện gì?"
"?" Giang Trạch nhanh chóng nhắn lại, "Không phải anh đã quên rồi chứ, buổi chiều hẹn nhau đi lướt sóng mà?"
Mộ Cảnh Hành: ".. Không đi, các người đi đi."
Giang Trạch không thèm cân nhắc, ngón tay khẽ động liền gửi một câu, "Làm sao vậy? Ngủ quên hả?"
"Hoa Hoa Công Tử đều đã dậy mà sao anh còn chưa dậy chứ?"
Mộ Cảnh Hành, "Đừng hỏi, tôi và các cậu không giống nhau."
"..."
Giang Trạch đã hiểu, trên mặt biến đổi rồi lại biến đổi, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh lạnh lùng. Jpg. Hắn xóa tất cả các ký tự đã gõ, ném điện thoại đi. Mợ nó chứ không giống nhau.
Sau khi gửi xong tin nhắn, mấy người anh em nhìn qua, Giang Trạch kiềm chế cảm xúc truyền đạt lại ý của Mộ Cảnh Hành, một đám người trưởng thành cùng nhau biểu lộ không còn lời gì để nói,
Ok fine. Có bạn gái xong càng ngày càng bại hoại, thể hiện tình cảm mỗi ngày như vậy đấy.
Trong khách sạn.
Mộ Cảnh Hành đuổi người đi rồi, liền ném điện thoại qua một bên, chậm rãi nhìn một chút, sau đó nằm trở lại dưới chăn, tự nhiên ôm Hạ Nguyên, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ nướng một giấc.
Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong vòng tay, không ngủ thì thật quá uổng phí.
Có thể là vì yên tâm, hoặc là thực sự có chút mệt mỏi, Hạ Nguyên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, thời gian đã đến bốn năm giờ chiều.
Những đám mây phía chân trời nhuốm màu đỏ rực của hoàng hôn.
Không biết hình thành thói quen từ khi nào, cô trực tiếp lắc qua lắc lại ở trên người anh, đầu nằm trên ngực anh. Mộ Cảnh Hành vẫn đang ngủ, một tay ôm lấy cô, đi ngủ còn mang theo nụ cười.
Hạ Nguyên nhìn khuôn mặt say ngủ của anh mà ngây ngẩn không thể giải thích được.
Một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, có chút cảm khái, chớp chớp mắt, -- Cảnh Hành thật sự càng ngày càng thuận mắt, chẳng lẽ đã trải qua lần phát dục thứ hai rồi sao?
Trước đây cô không nhận ra, anh trông đẹp mắt như vậy đó.
Sợ đánh thức Mộ Cảnh Hành, cô thận trọng rời khỏi giường, lấy ra một bộ quần áo mặc vào. Lúc đang đánh răng và rửa mặt trong phòng tắm, cô vô tình nhìn vào gương.
Hạ Nguyên sờ sờ cổ của mình, dường như có chút kích động, cảm khái động tác kịch liệt của bọn họ, liền bước về phòng, thản nhiên lấy một chiếc váy cổ cao mặc vào.
Đợi sau khi mặc quần áo xong, đột nhiên không biết trực giác từ đâu mà tới, cô quay đầu lại. Quả nhiên, người nằm trên giường không biết đã mở mắt từ lúc nào, đôi mắt đen và sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt như đầm nước, toát ra đầy ôn nhu.
Hạ Nguyên đột nhiên có chút ngượng ngùng không giải thích được, "Anh đang nhìn cái gì đó!"
Mộ Cảnh Hành hoàn hồn trở lại, ngồi dậy, ánh mắt vẫn ôn nhu, lộ ra bộ ngực đầy vết trầy xước, cười nói: "Nhìn Nguyên Nguyên của anh."
"Anh thật may mắn khi có được Nguyên Nguyên."
"..."
Hạ Nguyên kích động nhảy dựng lên, ép anh lại trên giường, hôn lên má anh một cái, tay vòng qua cổ anh. Giọng điệu hiếm khi có chút nũng nịu, "Em thật may mắn khi được ở bên anh."
Sau đó lại bá đạo nói một câu, "Anh là của em!"
Mộ Cảnh Hành bị đè lại trên giường, đặt tay lên eo cô một cách tự nhiên. Nâng cô xích lên trên, hôn môi của cô, khẽ mỉm cười, "Đúng vậy, anh là của em."
"Một mình em?" Hạ Nguyên còn chưa hài lòng, không biết tại sao lại hỏi lại câu này.
"Ừm, chỉ có mình em thôi."
"..."
Hai người đều hạnh phúc, nhìn nhau, ngọt ngọt ngào ngào, dinh dính làm say lòng người.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
Editor/Beta: Yue
(Yue: Sorry mình đang ôm tận 3 bộ mà hiện tại đang có hứng edit truyện 'Vũ Trụ Cấp Sủng Ái' nên ra chương hơi lâu. T. T)

(Yue: Sorry mình đang ôm tận 3 bộ mà hiện tại đang có hứng edit truyện 'Vũ Trụ Cấp Sủng Ái' nên ra chương hơi lâu. T. T)

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 49: "Ừm, chỉ có mình em thôi." [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue
Tưởng đại thiếu đột ngột bị đánh thức bởi làn sóng đau đớn này, suýt chút nữa đã co thành con tôm luộc.
Cô nàng Hotgirl nổi tiếng trên mạng cũng sợ hãi, kịp phản ứng lại, khuôn mặt khóc không ra nước mắt, không biết làm sao, "Tưởng, anh Tưởng, anh sao rồi! Có sao không!"
Mọi người nhìn vũ khí sắc bén trên bàn chân của cô nàng, sắc mặt tái nhợt, ờ thì, khụ, có thể không sao.. Mới là lạ.
Mấy người không dám để cô nàng Hotgirl mạng này hỗ trợ, mấy tên con trai đã tỉnh táo không biết lấy ghế tựa ở đâu, liền trực tiếp nâng người đặt lên.
Tưởng đại thiếu cũng là người da mặt dày, kéo góc quần áo, nhăn nhó nói với bọn họ gọi cấp cứu, nhất định phải nhanh lên!
Mấy người trằn trọc đến nửa đêm, ngay cả các chuyên gia trong bệnh viện cũng bị Tưởng đại thiếu làm cho hoảng hốt, họ bị hàng loạt cuộc gọi như đoạt mệnh mà gọi đến, cuối cùng cho ra kết luận, không có gì nghiêm trọng mà chỉ bị viêm nhẹ, mới được thả đi.
Về phần thuốc.. thì không cần uống, nam giới nói chung có đều có khả năng tự chữa lành, nằm mười ngày nửa tháng sẽ tự khôi phục tốt, là thuốc ba phần độc, không uống thì tốt hơn.
Đưa Tưởng đại thiếu về khách sạn, sau đó mới đi ngủ cũng đã hai ba giờ sáng.
Mộ Cảnh Hành cùng Hạ Nguyên trở về phòng, Mộ Cảnh Hành liền cảm thán một câu, "Cũng may là lúc đó em ôm anh."
Khi đó, anh cũng giẫm lên hố cát.
Giờ nghĩ lại, được Nguyên Nguyên bế cũng là một loại may mắn. Anh mà giống những người khác, chẳng hạn như Tưởng đại thiếu, muốn bạn gái trực tiếp đến bế, nghĩ thì hay hiện thực thì tàn khốc, vậy nên hắn ta mới trải qua mớ hỗn độn này. Bởi vì bạn gái hắn ta cũng không làm được.
Anh đã nhận ra ánh mắt ghen tị trong mắt Tưởng đại thiếu.
Trong thang máy yên tĩnh này, một số khái niệm nào đó trong đầu Mộ Cảnh Hành - Mộ Tứ ca - Mộ Đại Ma Vương, lặng lẽ thay đổi.
Hạ Nguyên được anh khen, cảm thấy năng lực làm bạn gái của mình trong nháy mắt tăng lên tám quãng tám, "Yên tâm, sau này em đối với anh càng tốt hơn nữa, nhất định sẽ bảo vệ anh."
Không sợ âm mưu quỷ kế hay cạm bẫy gì đó, "Lỡ như lại có cái hố hay cạm bẫy, em nhất định sẽ ôm lấy anh, không ôm được em sẽ làm đệm lưng cho anh, anh đừng lo."
Không thể bảo vệ tốt bạn đời của mình sẽ không được gọi là đối tác tốt, Hạ Nguyên vuốt tóc, nở một nụ cười rạng rỡ.
Mộ Cảnh Hành sững người một hồi, sau đó mới chậm rãi thả lỏng thân thể, nắm lấy tay của cô, mười ngón đan vào nhau, "Vậy thì anh phải dựa vào em bảo vệ rồi."
"Em có muốn lấy phí bảo vệ không, hửm?" Mộ Cảnh Hành nâng cằm cô lên, hôn một cái, "Tương tự như thế này?"
"Bảo vệ anh có là gì? Em rất vui khi được bảo.." Vệ anh.
Hạ Nguyên bị hành động sau đó của anh cắt ngang trước khi kịp nói xong, không nói được lời nào, hoàn toàn nuốt xuống hai chữ phía sau, không chớp mắt thay đổi lời nói, "Bảo vệ anh rất khó khăn.."
Cô chân thành nói.
Diễn xuất thực sự không ngoa chút nào.
Mộ Cảnh Hành cười nhẹ, dựa sát vào cô, cười khúc khích, "Vậy, em muốn thế nào?"
"Em muốn đòi phí bảo vệ." Hạ Nguyên giở thói lưu manh, trực tiếp bước về phía trước, đè Mộ Cảnh Hành vào thành thang máy, hung mãnh lên tiếng oán trách, thẳng thừng nói, "Một cái không đủ, muốn hai cái."
Biểu cảm và động tác của cô rất có khí thế, đặc biệt dữ dằn dọa người, nhưng lúc đôi môi công kích, lại liếm láp giống như cún con. Ở trên miệng của anh cắn loạn, hoàn toàn không có kết cấu gì.
Mộ Cảnh Hành thích thú trước hành động liếm nước của cún cưng.
Rõ ràng đã hôn rất nhiều lần, cô vẫn trực tiếp và quyết liệt như thế, mà hết lần này tới lần khác lại không biết cách thành thạo các kỹ năng gì.
Mộ Cảnh Hành lùi lại một chút, trông thấy biểu tình không hài lòng của cô, mỉm cười, xoa xoa đôi môi của cô, thở hổn hển một chút, "Dạy em bao nhiều lần.."
Giọng nói còn lại biến mất giữa răng môi của anh, "Hôn không phải là như thế này."
Mộ Cảnh Hành và Hạ Nguyên đổi vị trí cho nhau, quay lưng về phía máy quay, chặn hoàn toàn cảnh nóng có thể bị lộ này.
Khi Hạ Nguyên đang trầm mê trong sắc đẹp, lúc thân thể đầu óc có chút mơ hồ, vẫn không quên chạm vào cơ bụng của bạn đời mình.
- -Tuyến nhân ngư của Cảnh Hành.. Sờ thật sướng.
Hai tên vệ sĩ cũng nháy mắt, mặt không chút cảm xúc, lộ ra vẻ mặt như cá chết, chắn trước máy quay.
Nhân viên giám sát: "..."
Đáng ghét.
Hạ Nguyên cảm thấy Mộ Cảnh Hành quá qua loa, một cái phí bảo vệ chỉ cho hai nụ hôn, hơn nữa còn không kéo dài quá mười phút, quá không được rồi.
Thế là sau khi về phòng, Hạ Nguyên cực kỳ lên án anh về vấn đề này, yêu cầu anh bù thêm.
Mộ tiên sinh rất tình nguyện hợp tác, trở thành một giáo viên tốt, ngoài việc dạy kỹ năng hôn, còn tặng kèm dịch vụ chuyên sâu mua một tặng bốn.
May là cách âm của khách sạn tốt.
Sáu, bảy giờ sáng hai người mới đi ngủ. Mấy người khác dù ngủ sớm hơn, nhưng cũng là hai ba giờ sáng, nên một giấc này bọn họ ngủ đến khoảng 11 giờ trưa khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh.
Tưởng đại thiếu vừa thở ra vừa cầm ly sữa lên án bọn họ, "Các người cứ bỏ mặc tôi mà đi chơi như vậy?" Có lương tâm không?
Mấy người cũng không muốn nói chuyện với hắn ta. Không bỏ hắn lại chẳng lẽ còn muốn ở chỗ này bồi tiếp? Có khả năng sao?
Tưởng đại thiếu ăn điểm tâm, quay sang bác sĩ, chân thành hỏi: "Tưởng Văn Hóa, anh có cảm nhận được tiếng gọi máu mủ trong cơ thể không?"
Cả đời này, bác sĩ Tưởng ghét nhất cái tên của mình, cho nên vẫn luôn để cho người ta gọi là bác sĩ, lúc này nghe đến cái tên trong miệng Tưởng đại thiếu, khuôn mặt luôn dịu dàng hiểu chuyện biến thành xanh đen, giễu cợt, "Không, không lẽ máu của cậu.. tắt nghẽn chỗ nào đó chứ, tôi làm sao kết nối được với máu của cậu."
Tưởng đại thiếu: ".. Sẽ tốt." Bác sĩ đều nói, nơi đó của hắn ta nhiều nhất một tháng sẽ bình thường.
Bác sĩ Tưởng: ".. Ha ha."
Thiên tai nhân họa, ai mà biết được.
12 giờ trưa, ngay cả Hoa Sấn Sam - người vẫn luôn yêu thích nằm ở trên giường cũng chậm rãi dậy, ngáp dài dựa vào ghế sofa, thu dọn xong thiết bị lướt ván. "Tứ ca còn chưa dậy, có chuyện gì à?"
Không phải nói hôm nay đi lướt sóng sao? Trước đây, Tứ ca chưa bao giờ đến muộn.
"Gọi điện thoại hỏi thăm đi, có lẽ dậy muộn, quên cài đồng hồ báo thức." Mấy người nói.
Giang Trạch thật đúng là gọi điện thoại hỏi.
Trong phòng khách sạn, rèm cửa dày được kéo chặt để cản hết ánh sáng mặt trời, bên trong phòng vẫn còn mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai người đang ôm nhau trên giường.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn đầu giường rung lên điên cuồng.
Hạ Nguyên nhíu mày, cánh tay của người đàn ông duỗi ra khỏi chăn bông, Mộ Cảnh Hành vỗ vỗ lưng Hạ Nguyên, không nói một lời, chỉ bấm tắt điện thoại, "Ngoan, không có việc gì, em ngủ tiếp đi."
Rõ ràng không có thân mật gì, Hạ Nguyên dường như đã nhận được sự đảm bảo nào đó, lông mày buông lỏng, lăn qua lăn lại ngủ tiếp.
Mộ Cảnh Hành vòng tay ôm người vào lòng, vỗ nhẹ, tay kia chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng xong, mới gửi tin nhắn cho Giang Trạch, "Chuyện gì?"
"?" Giang Trạch nhanh chóng nhắn lại, "Không phải anh đã quên rồi chứ, buổi chiều hẹn nhau đi lướt sóng mà?"
Mộ Cảnh Hành: ".. Không đi, các người đi đi."
Giang Trạch không thèm cân nhắc, ngón tay khẽ động liền gửi một câu, "Làm sao vậy? Ngủ quên hả?"
"Hoa Hoa Công Tử đều đã dậy mà sao anh còn chưa dậy chứ?"
Mộ Cảnh Hành, "Đừng hỏi, tôi và các cậu không giống nhau."
"..."
Giang Trạch đã hiểu, trên mặt biến đổi rồi lại biến đổi, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh lạnh lùng. Jpg. Hắn xóa tất cả các ký tự đã gõ, ném điện thoại đi. Mợ nó chứ không giống nhau.
Sau khi gửi xong tin nhắn, mấy người anh em nhìn qua, Giang Trạch kiềm chế cảm xúc truyền đạt lại ý của Mộ Cảnh Hành, một đám người trưởng thành cùng nhau biểu lộ không còn lời gì để nói,
Ok fine. Có bạn gái xong càng ngày càng bại hoại, thể hiện tình cảm mỗi ngày như vậy đấy.
Trong khách sạn.
Mộ Cảnh Hành đuổi người đi rồi, liền ném điện thoại qua một bên, chậm rãi nhìn một chút, sau đó nằm trở lại dưới chăn, tự nhiên ôm Hạ Nguyên, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ nướng một giấc.
Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong vòng tay, không ngủ thì thật quá uổng phí.
Có thể là vì yên tâm, hoặc là thực sự có chút mệt mỏi, Hạ Nguyên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, thời gian đã đến bốn năm giờ chiều.
Những đám mây phía chân trời nhuốm màu đỏ rực của hoàng hôn.
Không biết hình thành thói quen từ khi nào, cô trực tiếp lắc qua lắc lại ở trên người anh, đầu nằm trên ngực anh. Mộ Cảnh Hành vẫn đang ngủ, một tay ôm lấy cô, đi ngủ còn mang theo nụ cười.
Hạ Nguyên nhìn khuôn mặt say ngủ của anh mà ngây ngẩn không thể giải thích được.
Một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, có chút cảm khái, chớp chớp mắt, -- Cảnh Hành thật sự càng ngày càng thuận mắt, chẳng lẽ đã trải qua lần phát dục thứ hai rồi sao?
Trước đây cô không nhận ra, anh trông đẹp mắt như vậy đó.
Sợ đánh thức Mộ Cảnh Hành, cô thận trọng rời khỏi giường, lấy ra một bộ quần áo mặc vào. Lúc đang đánh răng và rửa mặt trong phòng tắm, cô vô tình nhìn vào gương.
Hạ Nguyên sờ sờ cổ của mình, dường như có chút kích động, cảm khái động tác kịch liệt của bọn họ, liền bước về phòng, thản nhiên lấy một chiếc váy cổ cao mặc vào.
Đợi sau khi mặc quần áo xong, đột nhiên không biết trực giác từ đâu mà tới, cô quay đầu lại. Quả nhiên, người nằm trên giường không biết đã mở mắt từ lúc nào, đôi mắt đen và sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt như đầm nước, toát ra đầy ôn nhu.
Hạ Nguyên đột nhiên có chút ngượng ngùng không giải thích được, "Anh đang nhìn cái gì đó!"
Mộ Cảnh Hành hoàn hồn trở lại, ngồi dậy, ánh mắt vẫn ôn nhu, lộ ra bộ ngực đầy vết trầy xước, cười nói: "Nhìn Nguyên Nguyên của anh."
"Anh thật may mắn khi có được Nguyên Nguyên."
"..."
Hạ Nguyên kích động nhảy dựng lên, ép anh lại trên giường, hôn lên má anh một cái, tay vòng qua cổ anh. Giọng điệu hiếm khi có chút nũng nịu, "Em thật may mắn khi được ở bên anh."
Sau đó lại bá đạo nói một câu, "Anh là của em!"
Mộ Cảnh Hành bị đè lại trên giường, đặt tay lên eo cô một cách tự nhiên. Nâng cô xích lên trên, hôn môi của cô, khẽ mỉm cười, "Đúng vậy, anh là của em."
"Một mình em?" Hạ Nguyên còn chưa hài lòng, không biết tại sao lại hỏi lại câu này.
"Ừm, chỉ có mình em thôi."
"..."
Hai người đều hạnh phúc, nhìn nhau, ngọt ngọt ngào ngào, dinh dính làm say lòng người.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: