Bài viết: 377 

Chương 39: "Xin hãy giao Cảnh Hành cho cháu! Ngài yên tâm! Cháu nhất định sẽ đối xử tốt với với anh ấy!" [Đã Beta]
[HIDE-THANKS][BOOK]
Ở một diễn biến khác (〃▽〃)
Chương 39: "Xin hãy giao Cảnh Hành cho cháu! Ngài yên tâm! Cháu nhất định sẽ đối xử tốt với với anh ấy!" [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue
Tuy nhiên..
Giây tiếp theo, anh cảm thấy đầu thắt lại, hơi thở kia ngày càng xa dần.
Hạ Nguyên vỗ tay, "Hoàn mỹ!"
Hạ Nguyên đem vòng hoa cài lên đầu cho anh, lại thuận tay hái một bông mẫu đơn lớn kẹp vào tai anh, ánh mắt trở nên ôn nhu thâm tình, "Bảo bối, nhìn anh như vậy thật đẹp trai."
Cô giống như đang làm ảo thuật, không biết học từ chỗ nào, búng tay một cái, trên tay cô lại xuất hiện một đóa hoa hé nở. Cô trìu mến hôn nó, "Tặng cho anh."
Mộ Cảnh Hành: "..."
Mộ Cảnh Hành cảm thấy, nụ hôn anh mong muốn vừa rồi, thật sự là do đầu óc vào nước.
* * * Từ khi nào mà anh tiến triển thuận lợi như vậy?
Anh xoa trán, tháo vòng hoa xuống, đặt lên đầu Hạ Nguyên, "Anh cảm thấy em đội càng đẹp hơn."
Hạ Nguyên à một tiếng, cũng không lấy xuống, nghĩ nghĩ một hồi, cô chạy như điên đến dưới gốc cây, làm thêm một vòng hoa nữa, nở nụ cười thật tươi, "Vậy thì cùng nhau đội đi!"
"Cái này kêu là gì nhỉ.." Hạ Nguyên suy tư một chút, "Vòng hoa đôi!"
Mộ Cảnh Hành định gỡ xuống bỗng tạm dừng.. Anh không muốn thừa nhận, mình dĩ nhiên đầu hàng dưới cái tên gọi này.
Thực tế thì vòng hoa này thực sự rất đẹp. Sau khi Mộ Cảnh Hành đội lên cũng không có chút nữ tính nào cả.
Không ai quy định nam giới không được đội vòng hoa, nhưng nó như ước định thành lệ, đàn ông đeo vòng hoa chính là có tính đàn bà.
Cuối cùng, nó vẫn không bị gỡ xuống.
Hai vệ sĩ đi theo phía sau, mỗi người đều cúi đầu.. Mắt như không thấy gì.
Khi cả hai đang ngọt ngào mặn nồng thì trong nhà họ Hạ lại xảy ra một chuyện khác lạ.
Khi Hạ Nặc trở về nhà, cả người đều rất mệt mỏi.
Hạ Nhị thẩm đang ngồi trên sô pha, cầm rất nhiều ảnh và tư liệu để so sánh, "Nặc Nặc à, đã về rồi sao?"
Bà ta tươi cười vẫy vẫy tay, không có thái độ gay gắt chanh chua thường ngày mà tràn đầy ân cần, từ ái, "Hai ngày nữa là sinh nhật của con, con muốn thế nào? Mẹ giúp con tổ chức tiệc sinh nhật, được không?
" Sinh nhật Nặc Nặc thế nhưng lại trùng vào ngày Quốc khánh.. "
" Mẹ nhớ hồi nhỏ con thích bánh xoài nhất. Lần này mẹ làm cho con một cái lớn nhé? "
Nặc Nặc Nặc Nặc Nặc Nặc..
Bà ta không ngừng nói, Hạ Nặc đột nhiên chỉ cảm thấy trong đầu" ong "một tiếng, như có vạn con ruồi bay đến, lửa giận trong lòng đột nhiên không kìm được, ả cao giọng nói:" Phiền muốn chết! Đừng nói nữa, được không! "
Mỗi ngày ả còn chưa đủ mệt sao?
Căn phòng im ắng.
Hạ Nhị thẩm hồi tinh thần lại đầu tiên,".. Nặc Nặc, con làm sao vậy? "
Hạ Nặc hít một hơi, nhìn Hạ Nhị thẩm đang mờ mịt không hiểu, mới bình tĩnh lại," Con xin lỗi mẹ, tâm tình con không vui, con đi ngủ một lát. "
Không thể tức giận, nhịn một chút.
Hạ Nhị thẩm sững người một lúc lâu, sau đó hơi lo lắng nói:" Đứa nhỏ này.. "
Vừa rồi bà ta nhìn thấy một vài vết hằn trên cánh tay Nặc Nặc, không biết sao lại có, hay đã xảy ra chuyện rồi chăng?
(Yue: Thì ra ông nội Triệu Thanh Vân kia thích chơi BDSM. Khẩu vị nặng ghê -. -)
Bà ta có chút lo lắng kêu bảo mẫu làm chút canh thanh nhiệt, sau đó quay đầu lại, gọi điện thoại cho người đại diện hỏi xem có chuyện gì không, xác định chỉ là tâm tình không tốt mới đặt điện thoại xuống, chuẩn bị tâm sự cùng với con mình một lúc.
Người đại diện hừ một tiếng, tiện tay cất điện thoại đi.
Con gái của bà đã bám được vào Triệu đại thiếu, tiền tài của đám nhân vật kia chỉ cần một chút tiếp xúc giữa các ngón tay cũng đủ để ả ta tiêu sài cả đời. Toàn là những người mà người bình thường không thể chạm vào, hạnh phúc còn không kịp, có vấn đề gì cho được?
Hạ Nhị thẩm cầm tư liệu của mấy thanh niên tài tuấn trên bàn lên xem lại..
Nặc Nặc gần hai mươi lăm, bà ta phải chú ý giúp con mình một chút, Quý Minh Nghiễn mà bà ta từng nói chuyện trước đây, đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho Nặc Nặc còn chưa nói, về sau hắn còn nói muốn" Đông Sơn tái khởi "gì đó, tuy rằng bình thường không thấy hắn liên hệ với Nặc Nặc, nhưng ít nhất lúc đó bà ta còn biết có người này, vậy mà gần đây bóng dáng của hắn cũng không thấy.
" Đông Sơn tái khởi "cái gì chứ, bà ta thấy đứng dậy không được nữa thì có.
Hạ Nhị thẩm lắc đầu, chiều cao này hình như hơi thấp.. Nặc Nặc đi giày cao gót còn cao hơn cậu ta, người này quá hoa tâm, nghe nói có tình yêu đích thực gì đó ở bên ngoài, chống lại gia đình lâu rồi.. Còn người này, gia thế không đủ tốt để bảo vệ Nặc Nặc của bà ta..
"... "
Phải mất mười ngày để vẽ ký họa. Khi Mộ Cảnh Hành và Hạ Nguyên về nhà, đã gần đến ngày Quốc khánh.
Hai người đi ra ngoài một chuyến rồi quay lại, Hạ Nguyên lại đến nhà Mộ Cảnh Hành, ngồi trên sô pha, thế nhưng tự nhiên sinh ra một loại cảm khái cuối cùng cô cũng về đến nhà. Lúc trước cô đã phân biệt rõ ràng, nơi này là nhà Cảnh Hành, không phải nhà cô.
Hạ Nguyên đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi vào bếp, vòng tay qua eo anh," Cảnh Hành~Khi nào anh dọn qua nhà em vậy hở~. "
Anh đều là người của cô. Không có gì đáng xấu hổ khi làm nũng với bạn đời của mình,
" Ban đêm không có anh, em sẽ không ngủ được. "
Mộ Cảnh Hành đang cho cà chua thái lát vào chảo, trong chảo có tiếng vang xoẹt xoẹt, anh đặt đĩa xuống," Lát nữa liền dọn, chịu không? "
Anh còn gấp hơn cô, không có lý do gì để phản đối việc có thể sống trong nhà cô.
" Quá được, quá được. "Hạ Nguyên hai mắt sáng lên," Vậy em giúp anh thu dọn đồ đạc trước? "
Mộ Cảnh Hành cười," Em đi đi. "Không có thứ gì của anh mà cô không thể thấy.
Chạy được nửa đường, Hạ Nguyên đột nhiên dừng lại, cô quay lại một lần nữa với vẻ mặt thâm thúy," Vẫn là đừng. "
Mộ Cảnh Hành dừng tay lại, ánh mắt đột nhiên trầm xuống," Làm sao vậy? "
Hạ Nguyên," Chỗ này cái gì cũng có, chuyển tới chuyển lui thật phiền phức, không bằng em trực tiếp chuyển qua đây.. "
Kỳ thực trong nhà cô có rất ít đồ vật, rất nhiều đều là của nguyên thân, về sau cô ở trong phòng khách, quần áo mua riêng, nhưng trên thực tế, thứ chân chính thuộc về cô rất ít. Sẽ thuận tiện hơn nếu cô trực tiếp mang đồ qua đây.
Nhịp tim của Mộ Cảnh Hành khôi phục trở lại, xào xào rau,".. Được. "
" Một lát nữa, anh sẽ đi dọn dẹp với em. "
" Không cần, em có thể tự làm được. "Hạ Nguyên nói xong liền vẫy tay với anh, về nhà riêng của mình.
Thật sự không có gì để đóng gói trong nhà, cô cũng không có nhiều quần áo, muốn mặc thì mua thêm, Hạ Nguyên không quan tâm đến tiền bạc. Dọn xong cũng chỉ có một vali.
Lúc đến đây, cô thường ôm những chiếc gối nhỏ, những chiếc cốc nhỏ mà cô đặc biệt thích, những vật dụng cần thiết khác, có thể cầm qua từ từ, không cần phải cho vào vali.
A đúng, Hạ Nguyên lấy máy chơi game của riêng mình từ dưới gối ra. Máy chơi game này phải mang theo bên mình. Cô thấy chơi rất tốt. Mỗi ngày cô sẽ chơi nó một lúc trước khi đi ngủ.
Mộ Cảnh Hành làm cơm nước xong đến đón cô, thấy cô đơn giản đi ra ngoài với một số đồ vật nhỏ trong tay.
" Để anh tới. "
Anh lấy đồ." Chỉ có vậy thôi? "
" Không còn gì. "Hạ Nguyên ừ một tiếng, cũng không tranh với anh, những thứ này không nặng, khẳng định anh cầm được, hơn nữa Cảnh Hành cũng không yếu như lúc đầu cô nghĩ.
- -Không phải cô sống ở nơi cách xa vạn dặm, nhà Mộ Cảnh Hành cái gì cũng có, cô hầu như không phải mang theo gì.
Mộ Cảnh Hành cũng không thèm hỏi cô, trực tiếp xách va li vào phòng ngủ, đóng cửa lại," Ăn cơm trước, ăn xong rồi dọn dẹp. "
Xem ra cô không còn lựa chọn nào khác.
Hạ Nguyên cũng không nghĩ nhiều," Được. "
Sau khi hai người ăn xong, Hạ Nguyên đi lên thu dọn quần áo, sau khi thu dọn xong mới phát hiện ra vấn đề: Quần áo của Mộ Cảnh Hành nhìn có vẻ không nhiều lắm, chủ yếu chỉ có vài cái. Nhưng khi phòng chứa quần áo thực sự được mở ra, quần áo treo đã chiếm nửa bức tường.
Ngược lại, đó là quần áo của cô, treo lên không tới hai bộ. Hạ Nguyên vừa nghĩ vừa đem đồ lót của mình cất kỹ.
Sau đó cô ném chiếc gối nhỏ đang ôm xuống giường, dùng như gối đầu --lúc trước cô hay ôm cái gối nhỏ này ngủ, nhưng Hạ Nguyên bây giờ khẳng định sẽ ôm Mộ Cảnh Hành nha, cho nên cái gối nhỏ này chỉ có thể dùng làm gối đầu thôi.
Lúc Mộ Cảnh Hành đi lên, vừa mở cửa liền thấy Hạ Nguyên đang quay lưng với cửa, ngồi ở trên giường sửa sang đồ đạc.
Ánh sáng đỏ cam của mặt trời lặn từ cửa sổ Pháp chiếu vào cô, tóc cô bắt đầu ánh lên màu đỏ cam, cả người bừng lên một vầng hào quang mờ ảo, ấm áp mê người.
Giống như một khung cảnh đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh.
Đôi mắt Mộ Cảnh Hành phản chiếu bóng dáng của cô, mắt đen khẽ nhúc nhích, một lúc sau, đột nhiên tiến lên ôm cô vào lòng từ phía sau, hôn lên gò má của cô, nhỏ giọng nói," Hai ngày nữa, đi về nhà cũ với anh nhé? "
Anh sợ là không đợi được tình cảm của Hạ Nguyên dành cho anh ngày càng sâu đậm. Trước tiên anh phải biến cô thành của mình từ danh cho đến phận..
Nụ hôn của anh chạy dọc theo cổ cô," Ông nội và cha mẹ, bọn họ đã muốn gặp em từ lâu. "
Hạ Nguyên run tay, có chút trở ngại, đột nhiên quay đầu lại," Em đi gặp mẹ vợ? "
Chấn kinh rồi!
Mộ Cảnh Hành:".. Mẹ vợ? "
Anh ngừng cử động.
Hạ Nguyên suy nghĩ một chút, mẹ vợ là xưng hô nhà trai đối với mẹ của nhà gái, trong lúc nhất thời cô nói loạn.
" Nhưng em bắt cóc anh đó, liệu họ có đánh em không? "
Gọi mẹ vợ cũng không khác gì.
(Yue: Ý chị nữ 9 là xem anh như" vợ "nên gọi mẹ vợ cũng không khác nhau lắm)
Gân xanh trên thái dương Mộ Cảnh Hành nhảy lên,".. Sẽ không. "
Ai bắt cóc ai?
Mấy ngày trước anh đã nói với ông nội anh thích một người, để ông nội không làm phiền, anh không nói tên người mình thích. Nên giải quyết anh đều giải quyết, sẽ không có bất kỳ vấn đề nào.
Về phần cha mẹ, anh không thân thiết với họ, mặc dù anh vẫn gọi họ là cha mẹ, nhưng đó chỉ là một cái xưng hô chứ không có bất kỳ ý nghĩa gần gũi gì, chuyện hôn nhân của anh bọn họ cũng không xen tay vào được.
"... "
Chờ đi gặp ông nội xong liền kết hôn trước cái đã.
Sau này, cho cô thời gian để cô từ từ yêu anh.. Bằng không, nếu thời gian lâu hơn, anh sợ sẽ không thể kìm nén được cảm xúc của mình..
Hạ Nguyên cũng không biết anh đang nghĩ, chỉ nghĩ chính mình muốn đi gặp người lớn, liền phấn chấn tinh thần, như gặp phải kẻ thù lớn," Ông nội thích cái gì? "
Cô phải chuẩn bị thật tốt, sau đó mới có thể vượt qua khảo nghiệm của lão gia tử, vượt năm ải, chém sáu tướng, để lão gia tử yên tâm giao Cảnh Hành cho cô.
Mộ Cảnh Hành phát hiện, tin tức mà anh nhất thời xúc động nói ra làm Hạ Nguyên sôi trào.
Vốn dĩ, ngày đầu tiên cô dọn đến, hai người còn ở tư thế ám muội như thế này, theo lý mà nói thì phải dính lấy nhau một đêm mới đúng, nhưng Hạ Nguyên hết lần này tới lần khác đẩy anh ra, ngồi trước máy tính, nói là muốn tìm món quà nào là tốt nhất để tặng hôm gặp mặt.
Cô còn lấy ra một cuốn sổ, ghi lại tất cả những món quà có khả năng nhất vào.
Mộ Cảnh Hành:"... "
Anh chỉ có thể bắt đầu xử lý văn kiện.
Anh đi đã mấy ngày, công chuyện nhất định tồn đọng rất nhiều, đừng tưởng rằng anh chỉ là hiệu trưởng đại học, thật ra mỗi ngày anh đều có rất nhiều việc phải làm.
Ngay sau khi điện thoại di động được kết nối, Mộ Cảnh Hành liền nhận được một tin tức,
" Nhà họ Hạ gần đây có một số thay đổi. Người mà chúng ta sắp xếp bên cạnh Hạ Nặc không dám đến quá gần, nhưng có tin tức chính xác là tâm phúc của Triệu Thanh Vân muốn hướng đến SH.. "
Tin tức liên tục truyền đến," Ngài nói bên phía Thịnh Thế Hoa Ngũ kia, hai ngày trước, gia chủ Vu gia đi cùng Triệu Thanh Vân của Triệu gia.. "
" Có không ít người đang nhìn chằm chằm Hạ gia, nguyên nhân tạm thời không rõ.. "
" Chu gia cũng truyền tới tin tức, sản nghiệp của họ gần đây đã.. "
Từng chuyện từng chuyện, có thể nghe thấy mùi vị của mưa gió đang đến gần, động tác của Mộ Cảnh Hành dừng lại, anh cười, đã đến lúc thu lưới.
Ngón tay của anh gõ lên bàn, trong mắt lóe lên thứ gì đó, rồi nhắm mắt lại,".. Ra tay đi. "
Thời gian.." Ngày mùng tám tháng sau. "
Ngày anh tỉnh dậy, anh đã trù tính*, lấy hữu tâm tính vô tâm, sẽ không có khả năng thất bại. Anh bật cười, thậm chí nếu anh xúc tiến nhanh hơn, màn trình diễn của anh lần này cũng đủ để anh thực hiện bước tiếp theo.
Cấp dưới do dự một hồi, liền nói một tin khác." Nghe nói, Lão gia tử của Quý gia hình như đã qua đời một cách kỳ lạ. "
Hắn không biết liệu tin tức này có hữu ích hay không.
Mộ Cảnh Hành ồ một tiếng, nheo mắt," Kỳ lạ? "
Cấp dưới báo cáo," Đúng vậy, người của chúng ta không tìm thấy tin tức, chỉ biết ông ta đã liên lạc với Hạ Nặc vào hai ngày trước. "
Những ngày này, Quý Minh Nghiễn vẫn luôn tra nguyên nhân, vẫn chưa tìm được.
Mộ Cảnh Hành gõ ngón tay lên mặt bàn, kết nối tất cả manh mối lại với nhau, nghĩ kỹ lại. Nhưng vì có quá ít manh mối nên cuối cùng cũng không nghĩ ra cái gì, đành cho người theo dõi kỹ càng hơn.
Anh có dự cảm, chuyện này sẽ mang lại niềm vui bất ngờ.
Khi anh cảm thấy kinh hỉ, Triệu Thanh Vân cũng có những bước đi của riêng mình.
- - Dưới sóng yên biển lặng, sóng ngầm bắt đầu dâng lên.
Dưới sự thúc đẩy của Triệu Thanh Vân, khắp nơi dần dần có tiếng nói chống tham nhũng kêu gọi trả lại sự liêm chính, lúc đầu tiếng ồn rất nhỏ, nhưng không biết ngẫu nhiên xảy ra chuyện gì, vấn đề này ngày càng trở nên rắc rối ở trên mạng.
Ngay cả scandal của Hạ Nặc cũng bị dập tắt hoàn toàn.
Dù gì thì cư dân mạng cũng là những sinh vật hay quên, chuyện của Hạ Nặc đã qua một thời gian, ngoại trừ những fans cuồng của ả hoặc anti fans ghét ả muốn chết, nhóm quần chúng ăn dưa đã sớm quên mất ả, lúc này ả tham gia diễn vai gì phim gì, bọn họ cũng cũng không quan tâm.
Trên mạng gió nổi mây giăng, ai là bọ ngựa ai là hoàng tước, tạm thời khó mà nói.
Bên này, Hạ Nguyên không cảm thấy gì, ngày ngày trôi qua như thường.
Ngày hôm sau khi mở mắt ra, cô đã thấy Mộ Cảnh Hành đang ngồi ở đầu giường đọc sách.
Ngọn đèn đầu giường có chút mờ mịt, Mộ Cảnh Hành nhìn chăm chú, Hạ Nguyên ngáp một cái.
Đang suy nghĩ gì đó, cô đột nhiên đứng dậy, đặt một tay lên đầu Mộ Cảnh Hành, vén tóc anh, tạo thành tư thế" kabedon "tiêu chuẩn, cố ý hạ giọng," Chào buổi sáng, bảo bối, đang xem cái gì vậy? "
Mộ Cảnh Hành bị cô ép tường, trầm mặc trong giây lát, đặt cuốn sách xuống," Quần áo của em. "
" Hôm qua thấy quần áo của em quá ít, nên anh muốn mua thêm. "
Cuốn sách dày chứa đủ loại, đủ kiểu quần áo.
Hạ Nguyên không ngừng cố gắng khiến giọng nói của mình lộ ra từ tính mà ái muội," Xem quần áo cho em làm gì? Lúc em không mặc quần áo là dễ xem nhất, không phải sao? "
Mộ Cảnh Hành:"... "
Loại cách thức trung nhị* đùa cợt con gái này cô tìm ở đâu ra vậy?
Hạ Nguyên căn bản không cho anh cơ hội tiếp tục suy nghĩ về nhân sinh, cô tiếp tục tiến lại gần," Bảo bối? Hửm? "
" Nếu anh không trả lời, em sẽ là mặc định là anh cam chịu * nhé? "
Mộ Cảnh Hành..
Mộ Cảnh Hành nhìn người đang ép tường càng ngày càng gần, cảm thấy gần đây não ngày càng úng nước. Có thể bị loại kỹ thuật trung nhị này khiêu khích.
Ánh sáng trong mắt mờ đi, anh ôm lấy cô, âm thầm điều chỉnh lại tư thế.
Cam chịu.
Hạ Nguyên:"... "
Hạ Nguyên đợi một hồi, thấy anh vẫn không đáp lại, cô gãi gãi đầu, lật người nằm xuống.
Chân tay chiếm toàn bộ trên giường, suy tư một chút, rối rắm," Cảnh Hành, anh không cảm thấy tim đập thình thịch sao? "
Tại sao không nhảy lên? Có phải cô làm sai cách hoặc làm không đủ tốt?
Tư thế đều chuẩn bị xong - Mộ Cảnh Hành:"... "
Mộ Cảnh Hành mặt đen lại, ném cuốn sách đi," KHÔNG, CẢM, GIÁC, MỚI, LẠ. "
Anh ngăn chặn môi cô lại, ấn cô xuống, có thời gian như vậy, vẫn nên" tập thể dục buổi sáng "đi.
Sau khi hai người thu dọn đồ đạc, liền lái xe trở về nhà cũ, phòng vệ chỗ này rất dày đặt, gần như cứ mười bước là có một tên lính gác, bầu không khí trang nghiêm, nghiêm túc.
Ngoài cửa Mộ gia, con chó nuôi trong nhà sủa inh ỏi.
Sủa một tiếng, bốn bên giao hòa, đám chó ngoài ngõ như hưởng ứng, tiếng chó sủa như tạo thành một bản nhạc.
Xe dừng ngoài bãi.
Mộ Cảnh Hành nắm chặt tay Hạ Nguyên, ra hiệu cô đừng căng thẳng, sau đó giúp cô mở cửa xe.
Lão gia tử chống gậy, ngồi trên sô pha bình tĩnh nghiêm nghị, nhìn thẳng lại đây.
Ánh mắt lướt qua bàn tay nắm lấy nhau của họ, bắp thịt trên má không ngừng động đậy, không biết là do kích động hay tức giận,".. Còn biết trở về à. "
Mộ Cảnh Hành nhướng mày, một bàn tay cắm trong túi quần, nói," Đừng lo lắng, ông nội đang căng thẳng mà thôi. "
Sau đó, anh ra hiệu cho cô," Lại đây, gọi người* đi! "
Hạ Nguyên dành một giây để tính toán xem gọi ông nội thì tốt hay không gọi thì tốt hơn, cuối cùng cảm thấy chuyện này quá phức tạp, dưới tình huống cấp bách càng phản ứng không kịp, thốt ra," Ông nội! "
Cô nói," Xin hãy giao Cảnh Hành cho cháu! Ngài yên tâm! Cháu nhất định sẽ đối xử tốt với với anh ấy! "
Trù tính: Tính toán trước một cách cụ thể.
TRUNG NHỊ: Chūnibyō [中二病]: Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là" hội chứng tuổi dậy thì "," hội chứng tuổi teen "hay" hoang tưởng tuổi đậy thì"
Cam chịu: Bằng lòng chịu vì cho là không thể nào khác được.
Người: Từ để gọi người đối thoại với ý thân mật hay xem thường. Vd: Người ơi, người ở đừng về hoặc Tôi không nói chuyện với các người.
Muôn kiểu kabedon (๑>ᴗ<๑)[/BOOK][/HIDE-THANKS]
Editor/Beta: Yue

[HIDE-THANKS][BOOK]

Ở một diễn biến khác (〃▽〃)
Chương 39: "Xin hãy giao Cảnh Hành cho cháu! Ngài yên tâm! Cháu nhất định sẽ đối xử tốt với với anh ấy!" [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue
Tuy nhiên..
Giây tiếp theo, anh cảm thấy đầu thắt lại, hơi thở kia ngày càng xa dần.
Hạ Nguyên vỗ tay, "Hoàn mỹ!"
Hạ Nguyên đem vòng hoa cài lên đầu cho anh, lại thuận tay hái một bông mẫu đơn lớn kẹp vào tai anh, ánh mắt trở nên ôn nhu thâm tình, "Bảo bối, nhìn anh như vậy thật đẹp trai."
Cô giống như đang làm ảo thuật, không biết học từ chỗ nào, búng tay một cái, trên tay cô lại xuất hiện một đóa hoa hé nở. Cô trìu mến hôn nó, "Tặng cho anh."
Mộ Cảnh Hành: "..."
Mộ Cảnh Hành cảm thấy, nụ hôn anh mong muốn vừa rồi, thật sự là do đầu óc vào nước.
* * * Từ khi nào mà anh tiến triển thuận lợi như vậy?
Anh xoa trán, tháo vòng hoa xuống, đặt lên đầu Hạ Nguyên, "Anh cảm thấy em đội càng đẹp hơn."
Hạ Nguyên à một tiếng, cũng không lấy xuống, nghĩ nghĩ một hồi, cô chạy như điên đến dưới gốc cây, làm thêm một vòng hoa nữa, nở nụ cười thật tươi, "Vậy thì cùng nhau đội đi!"
"Cái này kêu là gì nhỉ.." Hạ Nguyên suy tư một chút, "Vòng hoa đôi!"
Mộ Cảnh Hành định gỡ xuống bỗng tạm dừng.. Anh không muốn thừa nhận, mình dĩ nhiên đầu hàng dưới cái tên gọi này.
Thực tế thì vòng hoa này thực sự rất đẹp. Sau khi Mộ Cảnh Hành đội lên cũng không có chút nữ tính nào cả.
Không ai quy định nam giới không được đội vòng hoa, nhưng nó như ước định thành lệ, đàn ông đeo vòng hoa chính là có tính đàn bà.
Cuối cùng, nó vẫn không bị gỡ xuống.
Hai vệ sĩ đi theo phía sau, mỗi người đều cúi đầu.. Mắt như không thấy gì.
Khi cả hai đang ngọt ngào mặn nồng thì trong nhà họ Hạ lại xảy ra một chuyện khác lạ.
Khi Hạ Nặc trở về nhà, cả người đều rất mệt mỏi.
Hạ Nhị thẩm đang ngồi trên sô pha, cầm rất nhiều ảnh và tư liệu để so sánh, "Nặc Nặc à, đã về rồi sao?"
Bà ta tươi cười vẫy vẫy tay, không có thái độ gay gắt chanh chua thường ngày mà tràn đầy ân cần, từ ái, "Hai ngày nữa là sinh nhật của con, con muốn thế nào? Mẹ giúp con tổ chức tiệc sinh nhật, được không?
" Sinh nhật Nặc Nặc thế nhưng lại trùng vào ngày Quốc khánh.. "
" Mẹ nhớ hồi nhỏ con thích bánh xoài nhất. Lần này mẹ làm cho con một cái lớn nhé? "
Nặc Nặc Nặc Nặc Nặc Nặc..
Bà ta không ngừng nói, Hạ Nặc đột nhiên chỉ cảm thấy trong đầu" ong "một tiếng, như có vạn con ruồi bay đến, lửa giận trong lòng đột nhiên không kìm được, ả cao giọng nói:" Phiền muốn chết! Đừng nói nữa, được không! "
Mỗi ngày ả còn chưa đủ mệt sao?
Căn phòng im ắng.
Hạ Nhị thẩm hồi tinh thần lại đầu tiên,".. Nặc Nặc, con làm sao vậy? "
Hạ Nặc hít một hơi, nhìn Hạ Nhị thẩm đang mờ mịt không hiểu, mới bình tĩnh lại," Con xin lỗi mẹ, tâm tình con không vui, con đi ngủ một lát. "
Không thể tức giận, nhịn một chút.
Hạ Nhị thẩm sững người một lúc lâu, sau đó hơi lo lắng nói:" Đứa nhỏ này.. "
Vừa rồi bà ta nhìn thấy một vài vết hằn trên cánh tay Nặc Nặc, không biết sao lại có, hay đã xảy ra chuyện rồi chăng?
(Yue: Thì ra ông nội Triệu Thanh Vân kia thích chơi BDSM. Khẩu vị nặng ghê -. -)
Bà ta có chút lo lắng kêu bảo mẫu làm chút canh thanh nhiệt, sau đó quay đầu lại, gọi điện thoại cho người đại diện hỏi xem có chuyện gì không, xác định chỉ là tâm tình không tốt mới đặt điện thoại xuống, chuẩn bị tâm sự cùng với con mình một lúc.
Người đại diện hừ một tiếng, tiện tay cất điện thoại đi.
Con gái của bà đã bám được vào Triệu đại thiếu, tiền tài của đám nhân vật kia chỉ cần một chút tiếp xúc giữa các ngón tay cũng đủ để ả ta tiêu sài cả đời. Toàn là những người mà người bình thường không thể chạm vào, hạnh phúc còn không kịp, có vấn đề gì cho được?
Hạ Nhị thẩm cầm tư liệu của mấy thanh niên tài tuấn trên bàn lên xem lại..
Nặc Nặc gần hai mươi lăm, bà ta phải chú ý giúp con mình một chút, Quý Minh Nghiễn mà bà ta từng nói chuyện trước đây, đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho Nặc Nặc còn chưa nói, về sau hắn còn nói muốn" Đông Sơn tái khởi "gì đó, tuy rằng bình thường không thấy hắn liên hệ với Nặc Nặc, nhưng ít nhất lúc đó bà ta còn biết có người này, vậy mà gần đây bóng dáng của hắn cũng không thấy.
" Đông Sơn tái khởi "cái gì chứ, bà ta thấy đứng dậy không được nữa thì có.
Hạ Nhị thẩm lắc đầu, chiều cao này hình như hơi thấp.. Nặc Nặc đi giày cao gót còn cao hơn cậu ta, người này quá hoa tâm, nghe nói có tình yêu đích thực gì đó ở bên ngoài, chống lại gia đình lâu rồi.. Còn người này, gia thế không đủ tốt để bảo vệ Nặc Nặc của bà ta..
"... "
Phải mất mười ngày để vẽ ký họa. Khi Mộ Cảnh Hành và Hạ Nguyên về nhà, đã gần đến ngày Quốc khánh.
Hai người đi ra ngoài một chuyến rồi quay lại, Hạ Nguyên lại đến nhà Mộ Cảnh Hành, ngồi trên sô pha, thế nhưng tự nhiên sinh ra một loại cảm khái cuối cùng cô cũng về đến nhà. Lúc trước cô đã phân biệt rõ ràng, nơi này là nhà Cảnh Hành, không phải nhà cô.
Hạ Nguyên đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi vào bếp, vòng tay qua eo anh," Cảnh Hành~Khi nào anh dọn qua nhà em vậy hở~. "
Anh đều là người của cô. Không có gì đáng xấu hổ khi làm nũng với bạn đời của mình,
" Ban đêm không có anh, em sẽ không ngủ được. "
Mộ Cảnh Hành đang cho cà chua thái lát vào chảo, trong chảo có tiếng vang xoẹt xoẹt, anh đặt đĩa xuống," Lát nữa liền dọn, chịu không? "
Anh còn gấp hơn cô, không có lý do gì để phản đối việc có thể sống trong nhà cô.
" Quá được, quá được. "Hạ Nguyên hai mắt sáng lên," Vậy em giúp anh thu dọn đồ đạc trước? "
Mộ Cảnh Hành cười," Em đi đi. "Không có thứ gì của anh mà cô không thể thấy.
Chạy được nửa đường, Hạ Nguyên đột nhiên dừng lại, cô quay lại một lần nữa với vẻ mặt thâm thúy," Vẫn là đừng. "
Mộ Cảnh Hành dừng tay lại, ánh mắt đột nhiên trầm xuống," Làm sao vậy? "
Hạ Nguyên," Chỗ này cái gì cũng có, chuyển tới chuyển lui thật phiền phức, không bằng em trực tiếp chuyển qua đây.. "
Kỳ thực trong nhà cô có rất ít đồ vật, rất nhiều đều là của nguyên thân, về sau cô ở trong phòng khách, quần áo mua riêng, nhưng trên thực tế, thứ chân chính thuộc về cô rất ít. Sẽ thuận tiện hơn nếu cô trực tiếp mang đồ qua đây.
Nhịp tim của Mộ Cảnh Hành khôi phục trở lại, xào xào rau,".. Được. "
" Một lát nữa, anh sẽ đi dọn dẹp với em. "
" Không cần, em có thể tự làm được. "Hạ Nguyên nói xong liền vẫy tay với anh, về nhà riêng của mình.
Thật sự không có gì để đóng gói trong nhà, cô cũng không có nhiều quần áo, muốn mặc thì mua thêm, Hạ Nguyên không quan tâm đến tiền bạc. Dọn xong cũng chỉ có một vali.
Lúc đến đây, cô thường ôm những chiếc gối nhỏ, những chiếc cốc nhỏ mà cô đặc biệt thích, những vật dụng cần thiết khác, có thể cầm qua từ từ, không cần phải cho vào vali.
A đúng, Hạ Nguyên lấy máy chơi game của riêng mình từ dưới gối ra. Máy chơi game này phải mang theo bên mình. Cô thấy chơi rất tốt. Mỗi ngày cô sẽ chơi nó một lúc trước khi đi ngủ.
Mộ Cảnh Hành làm cơm nước xong đến đón cô, thấy cô đơn giản đi ra ngoài với một số đồ vật nhỏ trong tay.
" Để anh tới. "
Anh lấy đồ." Chỉ có vậy thôi? "
" Không còn gì. "Hạ Nguyên ừ một tiếng, cũng không tranh với anh, những thứ này không nặng, khẳng định anh cầm được, hơn nữa Cảnh Hành cũng không yếu như lúc đầu cô nghĩ.
- -Không phải cô sống ở nơi cách xa vạn dặm, nhà Mộ Cảnh Hành cái gì cũng có, cô hầu như không phải mang theo gì.
Mộ Cảnh Hành cũng không thèm hỏi cô, trực tiếp xách va li vào phòng ngủ, đóng cửa lại," Ăn cơm trước, ăn xong rồi dọn dẹp. "
Xem ra cô không còn lựa chọn nào khác.
Hạ Nguyên cũng không nghĩ nhiều," Được. "
Sau khi hai người ăn xong, Hạ Nguyên đi lên thu dọn quần áo, sau khi thu dọn xong mới phát hiện ra vấn đề: Quần áo của Mộ Cảnh Hành nhìn có vẻ không nhiều lắm, chủ yếu chỉ có vài cái. Nhưng khi phòng chứa quần áo thực sự được mở ra, quần áo treo đã chiếm nửa bức tường.
Ngược lại, đó là quần áo của cô, treo lên không tới hai bộ. Hạ Nguyên vừa nghĩ vừa đem đồ lót của mình cất kỹ.
Sau đó cô ném chiếc gối nhỏ đang ôm xuống giường, dùng như gối đầu --lúc trước cô hay ôm cái gối nhỏ này ngủ, nhưng Hạ Nguyên bây giờ khẳng định sẽ ôm Mộ Cảnh Hành nha, cho nên cái gối nhỏ này chỉ có thể dùng làm gối đầu thôi.
Lúc Mộ Cảnh Hành đi lên, vừa mở cửa liền thấy Hạ Nguyên đang quay lưng với cửa, ngồi ở trên giường sửa sang đồ đạc.
Ánh sáng đỏ cam của mặt trời lặn từ cửa sổ Pháp chiếu vào cô, tóc cô bắt đầu ánh lên màu đỏ cam, cả người bừng lên một vầng hào quang mờ ảo, ấm áp mê người.
Giống như một khung cảnh đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh.
Đôi mắt Mộ Cảnh Hành phản chiếu bóng dáng của cô, mắt đen khẽ nhúc nhích, một lúc sau, đột nhiên tiến lên ôm cô vào lòng từ phía sau, hôn lên gò má của cô, nhỏ giọng nói," Hai ngày nữa, đi về nhà cũ với anh nhé? "
Anh sợ là không đợi được tình cảm của Hạ Nguyên dành cho anh ngày càng sâu đậm. Trước tiên anh phải biến cô thành của mình từ danh cho đến phận..
Nụ hôn của anh chạy dọc theo cổ cô," Ông nội và cha mẹ, bọn họ đã muốn gặp em từ lâu. "
Hạ Nguyên run tay, có chút trở ngại, đột nhiên quay đầu lại," Em đi gặp mẹ vợ? "
Chấn kinh rồi!
Mộ Cảnh Hành:".. Mẹ vợ? "
Anh ngừng cử động.
Hạ Nguyên suy nghĩ một chút, mẹ vợ là xưng hô nhà trai đối với mẹ của nhà gái, trong lúc nhất thời cô nói loạn.
" Nhưng em bắt cóc anh đó, liệu họ có đánh em không? "
Gọi mẹ vợ cũng không khác gì.
(Yue: Ý chị nữ 9 là xem anh như" vợ "nên gọi mẹ vợ cũng không khác nhau lắm)
Gân xanh trên thái dương Mộ Cảnh Hành nhảy lên,".. Sẽ không. "
Ai bắt cóc ai?
Mấy ngày trước anh đã nói với ông nội anh thích một người, để ông nội không làm phiền, anh không nói tên người mình thích. Nên giải quyết anh đều giải quyết, sẽ không có bất kỳ vấn đề nào.
Về phần cha mẹ, anh không thân thiết với họ, mặc dù anh vẫn gọi họ là cha mẹ, nhưng đó chỉ là một cái xưng hô chứ không có bất kỳ ý nghĩa gần gũi gì, chuyện hôn nhân của anh bọn họ cũng không xen tay vào được.
"... "
Chờ đi gặp ông nội xong liền kết hôn trước cái đã.
Sau này, cho cô thời gian để cô từ từ yêu anh.. Bằng không, nếu thời gian lâu hơn, anh sợ sẽ không thể kìm nén được cảm xúc của mình..
Hạ Nguyên cũng không biết anh đang nghĩ, chỉ nghĩ chính mình muốn đi gặp người lớn, liền phấn chấn tinh thần, như gặp phải kẻ thù lớn," Ông nội thích cái gì? "
Cô phải chuẩn bị thật tốt, sau đó mới có thể vượt qua khảo nghiệm của lão gia tử, vượt năm ải, chém sáu tướng, để lão gia tử yên tâm giao Cảnh Hành cho cô.
Mộ Cảnh Hành phát hiện, tin tức mà anh nhất thời xúc động nói ra làm Hạ Nguyên sôi trào.
Vốn dĩ, ngày đầu tiên cô dọn đến, hai người còn ở tư thế ám muội như thế này, theo lý mà nói thì phải dính lấy nhau một đêm mới đúng, nhưng Hạ Nguyên hết lần này tới lần khác đẩy anh ra, ngồi trước máy tính, nói là muốn tìm món quà nào là tốt nhất để tặng hôm gặp mặt.
Cô còn lấy ra một cuốn sổ, ghi lại tất cả những món quà có khả năng nhất vào.
Mộ Cảnh Hành:"... "
Anh chỉ có thể bắt đầu xử lý văn kiện.
Anh đi đã mấy ngày, công chuyện nhất định tồn đọng rất nhiều, đừng tưởng rằng anh chỉ là hiệu trưởng đại học, thật ra mỗi ngày anh đều có rất nhiều việc phải làm.
Ngay sau khi điện thoại di động được kết nối, Mộ Cảnh Hành liền nhận được một tin tức,
" Nhà họ Hạ gần đây có một số thay đổi. Người mà chúng ta sắp xếp bên cạnh Hạ Nặc không dám đến quá gần, nhưng có tin tức chính xác là tâm phúc của Triệu Thanh Vân muốn hướng đến SH.. "
Tin tức liên tục truyền đến," Ngài nói bên phía Thịnh Thế Hoa Ngũ kia, hai ngày trước, gia chủ Vu gia đi cùng Triệu Thanh Vân của Triệu gia.. "
" Có không ít người đang nhìn chằm chằm Hạ gia, nguyên nhân tạm thời không rõ.. "
" Chu gia cũng truyền tới tin tức, sản nghiệp của họ gần đây đã.. "
Từng chuyện từng chuyện, có thể nghe thấy mùi vị của mưa gió đang đến gần, động tác của Mộ Cảnh Hành dừng lại, anh cười, đã đến lúc thu lưới.
Ngón tay của anh gõ lên bàn, trong mắt lóe lên thứ gì đó, rồi nhắm mắt lại,".. Ra tay đi. "
Thời gian.." Ngày mùng tám tháng sau. "
Ngày anh tỉnh dậy, anh đã trù tính*, lấy hữu tâm tính vô tâm, sẽ không có khả năng thất bại. Anh bật cười, thậm chí nếu anh xúc tiến nhanh hơn, màn trình diễn của anh lần này cũng đủ để anh thực hiện bước tiếp theo.
Cấp dưới do dự một hồi, liền nói một tin khác." Nghe nói, Lão gia tử của Quý gia hình như đã qua đời một cách kỳ lạ. "
Hắn không biết liệu tin tức này có hữu ích hay không.
Mộ Cảnh Hành ồ một tiếng, nheo mắt," Kỳ lạ? "
Cấp dưới báo cáo," Đúng vậy, người của chúng ta không tìm thấy tin tức, chỉ biết ông ta đã liên lạc với Hạ Nặc vào hai ngày trước. "
Những ngày này, Quý Minh Nghiễn vẫn luôn tra nguyên nhân, vẫn chưa tìm được.
Mộ Cảnh Hành gõ ngón tay lên mặt bàn, kết nối tất cả manh mối lại với nhau, nghĩ kỹ lại. Nhưng vì có quá ít manh mối nên cuối cùng cũng không nghĩ ra cái gì, đành cho người theo dõi kỹ càng hơn.
Anh có dự cảm, chuyện này sẽ mang lại niềm vui bất ngờ.
Khi anh cảm thấy kinh hỉ, Triệu Thanh Vân cũng có những bước đi của riêng mình.
- - Dưới sóng yên biển lặng, sóng ngầm bắt đầu dâng lên.
Dưới sự thúc đẩy của Triệu Thanh Vân, khắp nơi dần dần có tiếng nói chống tham nhũng kêu gọi trả lại sự liêm chính, lúc đầu tiếng ồn rất nhỏ, nhưng không biết ngẫu nhiên xảy ra chuyện gì, vấn đề này ngày càng trở nên rắc rối ở trên mạng.
Ngay cả scandal của Hạ Nặc cũng bị dập tắt hoàn toàn.
Dù gì thì cư dân mạng cũng là những sinh vật hay quên, chuyện của Hạ Nặc đã qua một thời gian, ngoại trừ những fans cuồng của ả hoặc anti fans ghét ả muốn chết, nhóm quần chúng ăn dưa đã sớm quên mất ả, lúc này ả tham gia diễn vai gì phim gì, bọn họ cũng cũng không quan tâm.
Trên mạng gió nổi mây giăng, ai là bọ ngựa ai là hoàng tước, tạm thời khó mà nói.
Bên này, Hạ Nguyên không cảm thấy gì, ngày ngày trôi qua như thường.
Ngày hôm sau khi mở mắt ra, cô đã thấy Mộ Cảnh Hành đang ngồi ở đầu giường đọc sách.
Ngọn đèn đầu giường có chút mờ mịt, Mộ Cảnh Hành nhìn chăm chú, Hạ Nguyên ngáp một cái.
Đang suy nghĩ gì đó, cô đột nhiên đứng dậy, đặt một tay lên đầu Mộ Cảnh Hành, vén tóc anh, tạo thành tư thế" kabedon "tiêu chuẩn, cố ý hạ giọng," Chào buổi sáng, bảo bối, đang xem cái gì vậy? "
Mộ Cảnh Hành bị cô ép tường, trầm mặc trong giây lát, đặt cuốn sách xuống," Quần áo của em. "
" Hôm qua thấy quần áo của em quá ít, nên anh muốn mua thêm. "
Cuốn sách dày chứa đủ loại, đủ kiểu quần áo.
Hạ Nguyên không ngừng cố gắng khiến giọng nói của mình lộ ra từ tính mà ái muội," Xem quần áo cho em làm gì? Lúc em không mặc quần áo là dễ xem nhất, không phải sao? "
Mộ Cảnh Hành:"... "
Loại cách thức trung nhị* đùa cợt con gái này cô tìm ở đâu ra vậy?
Hạ Nguyên căn bản không cho anh cơ hội tiếp tục suy nghĩ về nhân sinh, cô tiếp tục tiến lại gần," Bảo bối? Hửm? "
" Nếu anh không trả lời, em sẽ là mặc định là anh cam chịu * nhé? "
Mộ Cảnh Hành..
Mộ Cảnh Hành nhìn người đang ép tường càng ngày càng gần, cảm thấy gần đây não ngày càng úng nước. Có thể bị loại kỹ thuật trung nhị này khiêu khích.
Ánh sáng trong mắt mờ đi, anh ôm lấy cô, âm thầm điều chỉnh lại tư thế.
Cam chịu.
Hạ Nguyên:"... "
Hạ Nguyên đợi một hồi, thấy anh vẫn không đáp lại, cô gãi gãi đầu, lật người nằm xuống.
Chân tay chiếm toàn bộ trên giường, suy tư một chút, rối rắm," Cảnh Hành, anh không cảm thấy tim đập thình thịch sao? "
Tại sao không nhảy lên? Có phải cô làm sai cách hoặc làm không đủ tốt?
Tư thế đều chuẩn bị xong - Mộ Cảnh Hành:"... "
Mộ Cảnh Hành mặt đen lại, ném cuốn sách đi," KHÔNG, CẢM, GIÁC, MỚI, LẠ. "
Anh ngăn chặn môi cô lại, ấn cô xuống, có thời gian như vậy, vẫn nên" tập thể dục buổi sáng "đi.
Sau khi hai người thu dọn đồ đạc, liền lái xe trở về nhà cũ, phòng vệ chỗ này rất dày đặt, gần như cứ mười bước là có một tên lính gác, bầu không khí trang nghiêm, nghiêm túc.
Ngoài cửa Mộ gia, con chó nuôi trong nhà sủa inh ỏi.
Sủa một tiếng, bốn bên giao hòa, đám chó ngoài ngõ như hưởng ứng, tiếng chó sủa như tạo thành một bản nhạc.
Xe dừng ngoài bãi.
Mộ Cảnh Hành nắm chặt tay Hạ Nguyên, ra hiệu cô đừng căng thẳng, sau đó giúp cô mở cửa xe.
Lão gia tử chống gậy, ngồi trên sô pha bình tĩnh nghiêm nghị, nhìn thẳng lại đây.
Ánh mắt lướt qua bàn tay nắm lấy nhau của họ, bắp thịt trên má không ngừng động đậy, không biết là do kích động hay tức giận,".. Còn biết trở về à. "
Mộ Cảnh Hành nhướng mày, một bàn tay cắm trong túi quần, nói," Đừng lo lắng, ông nội đang căng thẳng mà thôi. "
Sau đó, anh ra hiệu cho cô," Lại đây, gọi người* đi! "
Hạ Nguyên dành một giây để tính toán xem gọi ông nội thì tốt hay không gọi thì tốt hơn, cuối cùng cảm thấy chuyện này quá phức tạp, dưới tình huống cấp bách càng phản ứng không kịp, thốt ra," Ông nội! "
Cô nói," Xin hãy giao Cảnh Hành cho cháu! Ngài yên tâm! Cháu nhất định sẽ đối xử tốt với với anh ấy! "
CHÚ THÍCH
Trù tính: Tính toán trước một cách cụ thể.
TRUNG NHỊ: Chūnibyō [中二病]: Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là" hội chứng tuổi dậy thì "," hội chứng tuổi teen "hay" hoang tưởng tuổi đậy thì"
Cam chịu: Bằng lòng chịu vì cho là không thể nào khác được.
Người: Từ để gọi người đối thoại với ý thân mật hay xem thường. Vd: Người ơi, người ở đừng về hoặc Tôi không nói chuyện với các người.

Muôn kiểu kabedon (๑>ᴗ<๑)[/BOOK][/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: