Nhà trẻ tinh tế
Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
Editor: Ngân Miêu
Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
Editor: Ngân Miêu
Chương 76:
Em trai?
Lộ nửa bên mông rồi?
Hứa Ý, Chardolly, Lâm Lâm và những phụ huynh khác nghe thấy lời này đều thuận theo ánh mắt O'Neal nhìn qua Nemo. Bọn họ nhìn thấy khi Nemo cong mông mang giày, chiếc quần short trên người Nemo muốn rách ra rồi, đồng thời vết rách còn càng ngày càng lớn, lộ ra chiếc quần thể thao bó sát bên trong.
Đúng là tràn ngập nguy cơ.
Mà quần thể thao bó sát cũng sắp rách rồi.
Hứa Ý kinh hãi.
Chardolly sửng sốt.
Lâm Lâm bối rối, không ngờ con trai nhỏ của mình lại mập thành như vậy.
Vưu Gia mở to hai mắt.
Hạ Duẫn và những phụ huynh khác đều thẳng tắp nhìn vào mông của Nemo.
O'Neal tiếp tục lớn tiếng kêu: "Em trai nhanh ngồi xuống! Nửa bên mông của em lộ ra rồi!"
Nemo nghe vậy quay đầu lại nhìn O'Neal.
O'Neal: "Nửa bên mông của em lộ ra rồi!"
Nemo nghĩ muốn quay người xem mông của mình, nhưng có thể là không thể thấy nên bé đưa tay ra sau để sờ. Bé sờ tới quần nhưng không thể sờ tới phần mông bị lộ ra, nên quay đầu nói với O'Neal: "Anh trai hong có, hong có lộ!"
"Lộ rồi! Anh đều thấy được!"
"Hong có!"
"Có!"
"Hong có!"
"Em tới đây, anh chỉ cho em xem!" O'Neal tức giận đến dặm chân nói.
"Hong có mà!"
Lúc này bàn chân nhỏ của Nemo chỉ mới vừa xỏ vào giày, nhưng vì để biểu đạt nội tâm kiên định của mình, bé cũng học theo O'Neal nhấc chân dặm xuống. Kết quả giày vẫn chưa mang chắc vào chân, nên nó bay thẳng về phía O'Neal.
Bé nhanh chóng chạy tới nhặt, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô giáo Tiểu Kiều tuyên bố 5 bạn nhỏ giành thắng lợi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé sững sờ, bi bô hỏi: "Dô Tiểu Kiều, con, con hong có thắng?"
"Xin lỗi Nemo, nhưng con không mang giày đúng cách." Kiều Y nhẹ nhàng nói.
Nemo cúi đầu nhìn bàn chân thịt thịt của mình đạp trên sân chơi.
Bé giật giật ngón chân, bỗng bé cảm thấy một trận thất bại tập kích đến mình.
Đương nhiên bé cũng không biết cảm giác này gọi là thất bại.
Thế nhưng bé cảm thấy rất buồn, rất buồn.
Vừa buồn vừa tức giận, bé mang theo giày nhằm về phía O'Neal: "Anh trai xấu, anh trai thối! Đều tại anh." Nếu không bị O'Neal ngăn cản, bé sẽ không chưa mang được giày.
O'Neal như dự liệu trước Nemo sẽ xông tới, nên đã giữ chặt lấy cánh tay của Nemo.
Hai anh em trong nháy mắt lại đánh nhau.
Lâm Lâm ở bên cạnh nhìn.
Chardolly thấy thế nói: "Chị Lâm, chị có muốn --"
"Không cần, để bọn chúng tự giải quyết, không giải quyết được chúng ta lại ra tay."
Vì vậy Chardolly, Lâm Lâm, Hứa Ý, Hạ Duẫn, Vưu Gia và một số phụ huynh liền nhìn O'Neal và Nemo giằng co.
O'Neal tàn nhẫn nói: "Tên nhóc bại hoại này, chính em không mang được, còn trách anh. Em chậm như vậy, dù có mang được giày, em cũng không thắng được."
Nemo kiên trì nói: "Thắng được! Tại anh!"
"Tại chính em!"
"Anh nói em lộ, lộ mông!"
"Em lộ thiệt mà!"
"Hong có!"
"Để anh cho em xem có hay không có!" O'Neal ôm Nemo lại.
Nemo lập tức a a a kêu to: "Anh trai xấu! Anh trai thối!"
O'Neal nhấn Nemo xuống đất, thoạt nhìn bộ dáng rất hung tàn, kỳ thật O'Neal rất cẩn thận. Bé lấy tay đỡ đầu Nemo một chút, mới đem Nemo đẩy ngã, sau đó đưa tay cởi quần của Nemo.
"Anh trai xấu! Anh trai thối!" Nemo khóc kêu.
Bé vừa đạp chân vừa giữ quần của mình lại.
Nhưng nhỏ hơn một tuổi cũng là nhỏ hơn, nên khí lực của bé cũng kém hơn rất nhiều, căn bản bé không phải là đối thủ của O'Neal.
O'Neal vẫn cởi quần short của Nemo ra, chính bé cũng mệt đến ngồi bệt xuống đất. Thế nhưng bé không có nghỉ ngơi, mà cấp tốc đứng dậy, kéo phẳng quần ra đưa đến trước mặt Nemo: "Nhìn đi, nhìn cái lỗ to này đi!"
"Không có!" Nemo quật cường nói.
"Em nhìn kỹ đi!" O'Neal chỉ cho Nemo nhìn.
Nemo đã thấy được.
O'Neal hỏi: "Nhin thấy chưa?"
Nemo không khóc nữa.
O'Neal tức giận lớn tiếng nói: "Em nói mình có lộ nửa bên mông không?"
Nemo lẩm bẩm một câu không thể nghe rõ.
O'Neal hỏi tiếp: "Anh trai có lừa em hay không?"
Nemo nhìn chằm chằm lỗ thủng lớn trên quần, trong lòng đã chịu thua, nhưng lại nghĩ đến mình vừa bị thua, bé nói: "Em thua!"
"Thua chỉ có thể trách em!"
"Trách quần quần!"
"Quần là chính em tự lấy, ai bảo em lấy cái quần này!"
Vào lúc này, Nemo mới ý thức được là quần có vấn đề.
Tuổi của bé và O'Neal không kém nhau nhiều, trừ mỗi quý mua quần áo mới, bé còn có thể mặc quần áo của O'Neal.
Chiếc quần này là quần của O'Neal mặc hồi hè năm ngoái. Đầu hè bé mặc thử vẫn vừa vặn, không ngờ mới đến nhà trẻ hơn 1 thấng, đã mập đến nỗi kéo quần không lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé vô cùng bối rối, hồi lâu mới nói: "Em lấy nhằm rồi."
"Đúng vậy, là tự em lấy nhầm."
"Em, em thua rồi." Vừa ý thức được điều này, Nemo liền mếu máo, khổ sở nằm ngoài trong ngực O'Neal nói: "Anh ơi! Em thua rồi!"
O'Neal cũng không tức giận nữa, bé an ủi nói: "Thua cũng không sao, lần sau chúng ta lại tham gia nữa."
"Lần sau, lại tham gia?"
"Đúng, nên em đừng khóc nữa." O'Neal ôm lấy Nemo, lau nước mắt cho Nemo.
"Lần sau, em số một!"
"Ừm." O'Neal cầm lấy giày ở bên cạnh, tiện tay mang vào cho Nemo rồi nói: "Đứng lên đi."
Nemo vẫn rất độc lập: "Em ự ứng lên, em ự ứng lên."
"Được, tự em đứng lên đi."
O'Neal thả Nemo ra, cầm lấy quần đứng lên trước.
Trận "Huynh đệ chiến" này cứ biến đổi bất ngờ như vậy mà kết thúc.
Hứa Ý và Lâm Lâm biết rõ hai anh em nhà này, đều lộ ra vẻ vui mừng.
Chardolly cảm thấy hiệu trưởng Hứa Ý và phụ huynh Lâm Lâm đã phối hợp với nhau rất tốt, nên mới có thể giáo dục ra hai nhóc O'Neal và Nemo đáng yêu như thế. Hai đứa đúng là những bạn nhỏ vừa tự giác, vừa thân thiện lại còn độc lập nữa.
Hạ Duẫn không khỏi quay đầu nhìn Hứa Ý, lộ ra ý cười thưởng thức.
Vưu Gia thở phào nhẹ nhõm, O'Neal và Nemo lại hòa hảo với nhau, bé yên tâm rồi.
Những phụ huynh khác rất ghen tị với tình anh em của O'Neal và Nemo. Hai đứa đánh nhau nhưng tất cả bọn họ đều có thể cảm nhận được O'Neal rất thương Nemo, mà Nemo cũng rất thương O'Neal.
Khi bọn họ đang cảm động, cho rằng đây đã là kết thúc, bọn họ nhìn thấy Nemo nằm nhoài trên sân, hai tay chống đất, chân nhỏ đạp lên mặt đất, chổng mông lên, "Yo ho" một tiếng, còn chưa kịp đứng dậy, lại nghe một tiếng "Roẹt".
Lần này chính Nemo cũng nghe được.
"Em trai, lần này em thật sự lộ mông rồi!" Nói xong, O'Neal sét đánh không kịp bưng tai dùng cái quần short che mông của Nemo lại, nói: "Nhanh đứng lên, nhanh đứng lên, không thôi mọi người đều thấy đó, nhanh lên."
Nemo ngẩn ra, hỏi: "Anh trai, em, em sao ứng lên?"
"Dùng sức lên."
"Em không thể, dùng sức." Nemo nằm trên đất, cố hết sức nói.
"Sao thế?"
"Dùng sức, liền lộ lộ mông rồi!"
Lần này Hứa Ý, Chardolly, Lâm Lâm và những phụ huynh khác rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa, đều bật cười ha ha. Bọn họ nhìn O'Neal và Nemo bận rộn trên sân tập, mãi đến khi hai bé lúng túng chạy đến bên người Lâm Lâm.
Lâm Lâm ôm lấy Nemo, xoa xoa mái tóc xoăn của Nemo, phủi sạch vụn cỏ trên đó, nói: "Hai cái quần đều bị con làm rách cả rồi."
"Quần quần nhỏ!" Nemo nói.
"Ai là người lấy quần nào?" Lâm Lâm hỏi.
"Nemo lấy."
"Vậy con còn trách anh trai không?"
"Con không trách anh trai."
"Nhanh nói xin lỗi với anh trai đi."
Nemo cúi đầu nói: "Anh trai, Nemo xin lỗi."
O'Neal nói: "Anh trai tha thứ cho em."
"Sau này không được hơi một tí là ầm ĩ với anh trai nữa, có biết không?" Lâm Lâm xoa xoa đầu Nemo nói. Từ sớm, cô đã ý thức phải xúc tiến tình cảm giữa hai anh em, cho nên cô không thiên vị đứa nào cả. Thậm chí, cô còn thảo luận với Hứa Ý để bàn giải pháp thích đáng, xem ra bây giờ O'Neal và Nemo đối xử với nhau đã tốt hơn rồi.
Nemo gật đầu nói: "Dạ, không làm khó anh trai."
"Nemo giỏi quá!" Lâm Lâm nói.
"Nemo hong thắng."
"Không sao, Nemo của chúng ta mới đi nhà trẻ mà. Sau khi khai giảng mới là chính thức đi học, lúc đó tham gia thi đấu mới đúng. Lần thi đấu này cứ để các bạn nhỏ khác tham gia đi, có được không?" Lâm Lâm hỏi.
"Dạ."
"Nemo của chúng ta thật ngoan." Lâm Lâm hôn một cái lên mặt Nemo.
Nemo ôm khuôn mặt nhỏ của mình nói: "Mẹ cũng hôn hôn anh trai đi, cũng hôn hôn anh trai đi."
"Được, mẹ cũng hôn anh trai." Lâm Lâm cúi người hôn O'Neal.
Nemo cười hì hì.
Hứa Ý đứng bên cạnh nhìn cảnh này không khỏi nở nụ cười. Chính cậu không có gia đình, nhưng cậu vẫn thích nhìn thấy những hình ảnh gia đình ấm áp như vậy.
Sau khi tiếp nhận nhà trẻ này, mặc dù có nhiều lúc rất mệt rất vất vả, nhưng cậu lại được cảm thụ tình cảm thuần túy của bọn trẻ, được nhìn thấy rất nhiều tình cảm ấm áp của các bậc làm cha làm mẹ, được cảm nhận vẻ đẹp của thế giới này.
Nghĩ như thế, ánh mắt cậu càng ngày càng dịu dàng, căn bản không chú ý tới ánh mắt cũng dịu dàng không kém của Hạ Duẫn dành cho mình. Chợt cậu nghe thấy tiếng hoan hô của bên Kiều Y, cậu ngước mắt lên nhìn, Kiều Y đang tuyên bố tên của 5 bạn nhỏ được tiến vào vòng chung kết chiều mai.
Mấy bạn nhỏ khác không được thăng cấp cũng được Kiều Y phát cho hạc giấy, thuyền giấy.. Những món quà này là phần thưởng lần trước mấy người Hứa Ý gấp, nhiều lắm, vẫn chưa dùng hết.
Nếu như hỏi mấy món quà này có gì khác nhau, thì chính là của quán quân sẽ lớn hơn á quân, của á quân sẽ lớn hơn huy chương đồng, của huy chương đồng sẽ lớn hơn mấy bạn nhỏ còn lại. Còn cơ bản thì không có gì khác nhau hết.
Mấy bạn nhỏ đều liên tục được nhận thật nhiều phần thưởng như thế này, nhưng không có một bạn nhỏ nào là không thích.
Hứa Ý rất hiểu tâm lý này. Lúc cậu đi học, trường học của thưởng cho bông hoa đỏ.
Quét sàn tốt, thưởng một bông hoa đỏ.
Ca hát hay, thưởng một bông hoa đỏ.
Tuân thủ kỷ luật, thưởng một bông hoa đỏ..
Nói chung trên căn bản đều là thưởng một bông hoa đỏ, cậu và các bạn không những không cảm thấy trường học keo kiệt, mà trái lại còn thật cẩn thận cất bông hoa đỏ vào ngăn bàn, đặc biệt muốn có một ngăn bàn toàn bông hoa đỏ.
Trong thế giới của trẻ con, vàng cũng không nhất định sẽ đáng giá hơn thuyền giấy, cho nên cậu rất bình tĩnh mà tiếp tục phát các món quà bằng giấy cho các bạn nhỏ. Sau đó cậu đi tiễn các phụ huynh và các bạn nhỏ, đặc biệt cậu còn nói với Hạ Duẫn, Vưu Gia và O'Neal: "Sáng mai đến lượt lớp Dương Quang thi đấu, mọi người đừng quên nhé."
Vưu Gia và O'Neal cùng gật đầu: "Dạ."
"Tạm biệt." Hứa Ý vẫy tay nói.
Các phụ huynh đều rời đi.
Hứa Ý dọn dẹp lại một chút, hiện tại nhà trẻ được rãnh rỗi nửa ngày.
Sáng hôm sau, mấy phụ huynh và mấy bạn nhỏ của lớp Dương Quang đều đã tới. Chardolly xoa cằm nói: "Mấy bạn nhỏ của lớp Dương Quang đều có thực lực mạnh mẽ, không biết 5 bạn nhỏ nào sẽ đứng đầu đây?"
Kiều Y: "Chắc chắn sẽ có Phí Phí."
Chardolly: "Anh cảm thấy Phí Phí và O'Neal đều có thể."
Hứa Ý lắc đầu: "Vưu Gia và Nora nhất định có thể tiến vào 5 hạng đầu, còn Phí Phí sẽ bị loại."
"Sao có thể?" Kiều Y và Chardolly đều không tin.
"Không tin hai người cứ chờ xem."
"Em cược 5 tinh tệ!" Kiều Y nói.
"Cược thì cược." Hứa Ý cười nói.
Vì vậy Hứa Ý, Kiều Y và Chardolly liền cá cược với nhau. Bọn họ cùng tiếp đón các bạn nhỏ, từ khi các bạn nhỏ tiến vào nhà trẻ liền bắt đầu thi đấu. Cuộc thi này tương đối tùy ý, không có hình thức cố định, thêm vào hôm nay đầu bếp vẫn chưa chuẩn bị xong món ăn, nên bọn họ liền thay đổi trình tự thi đấu.
Bắt đầu từ rửa tay, uống nước, sắp xếp cặp sách, đến mang giày. Tuy thực lực của lớp Dương Quang hơn xa hai lớp Thần Hi và Cam Lộ, nhưng vẫn như cũ có thể phân ra cao thấp.
Một vài bạn nhỏ bởi vì thất bại mà khóc lớn. Vốn các phụ huynh để bạn nhỏ nhà mình tham gia thi đấu chính là muốn rèn luyện khả năng đề kháng với thất bại cho các bé, cho nên bọn họ đều giải thích rõ ràng với bạn nhỏ nhà mình.
Vưu Gia và Nora vẫn không được Kiều Y và Chardolly xem trọng, lại một đường giết tới, vững vàng mà đi đến phân đoạn mặc quần áo. Vừa nghe đến muốn phụ huynh đưa quần áo tự chuẩn bị lên trước, Vưu Gia có chút lo lắng, nhanh chóng kéo tay Hạ Duẫn nói: "Thu thu!"
"Sao vậy?" Hạ Duẫn hỏi.
"Tra một chút, tra một chút." Vưu Gia bi bô nói.
"Kiểm tra cái gì?" Nhất thời Hạ Duẫn khó hiểu hỏi.
"Tra quần áo che chở!"
"Kiểm tra quần áo làm gì?"
"Con, con, mập dồi!" Vưu Gia sờ sờ bụng nhỏ của mình nói.
"Vậy thì sao?"
"Quần quần hư, Nemo, lộ lộ mông."
"Cái gì?" Hạ Duẫn vẫn nghe không hiểu.
Tác giả có lời muốn nói:
Vưu Gia: Thu thu thật ngốc quá ngốc quá, hiệu trưởng đâu rồi? Hiệu trưởng có thể nghe hiểu tớ nói.
Nemo: Hiệu trưởng cũng có thể nghe hiểu em nói, so với mẹ em còn hiểu hơn!
Phí Phí: Đúng!
Hạ Duẫn: .
Lâm Lâm: .
Dịch Sa: .
Hứa Ý: Không hiểu sao mình không cẩn thận lại thắp sáng kỹ năng ngôn ngữ trẻ em cấp mười rồi =口=!
Lộ nửa bên mông rồi?
Hứa Ý, Chardolly, Lâm Lâm và những phụ huynh khác nghe thấy lời này đều thuận theo ánh mắt O'Neal nhìn qua Nemo. Bọn họ nhìn thấy khi Nemo cong mông mang giày, chiếc quần short trên người Nemo muốn rách ra rồi, đồng thời vết rách còn càng ngày càng lớn, lộ ra chiếc quần thể thao bó sát bên trong.
Đúng là tràn ngập nguy cơ.
Mà quần thể thao bó sát cũng sắp rách rồi.
Hứa Ý kinh hãi.
Chardolly sửng sốt.
Lâm Lâm bối rối, không ngờ con trai nhỏ của mình lại mập thành như vậy.
Vưu Gia mở to hai mắt.
Hạ Duẫn và những phụ huynh khác đều thẳng tắp nhìn vào mông của Nemo.
O'Neal tiếp tục lớn tiếng kêu: "Em trai nhanh ngồi xuống! Nửa bên mông của em lộ ra rồi!"
Nemo nghe vậy quay đầu lại nhìn O'Neal.
O'Neal: "Nửa bên mông của em lộ ra rồi!"
Nemo nghĩ muốn quay người xem mông của mình, nhưng có thể là không thể thấy nên bé đưa tay ra sau để sờ. Bé sờ tới quần nhưng không thể sờ tới phần mông bị lộ ra, nên quay đầu nói với O'Neal: "Anh trai hong có, hong có lộ!"
"Lộ rồi! Anh đều thấy được!"
"Hong có!"
"Có!"
"Hong có!"
"Em tới đây, anh chỉ cho em xem!" O'Neal tức giận đến dặm chân nói.
"Hong có mà!"
Lúc này bàn chân nhỏ của Nemo chỉ mới vừa xỏ vào giày, nhưng vì để biểu đạt nội tâm kiên định của mình, bé cũng học theo O'Neal nhấc chân dặm xuống. Kết quả giày vẫn chưa mang chắc vào chân, nên nó bay thẳng về phía O'Neal.
Bé nhanh chóng chạy tới nhặt, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô giáo Tiểu Kiều tuyên bố 5 bạn nhỏ giành thắng lợi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé sững sờ, bi bô hỏi: "Dô Tiểu Kiều, con, con hong có thắng?"
"Xin lỗi Nemo, nhưng con không mang giày đúng cách." Kiều Y nhẹ nhàng nói.
Nemo cúi đầu nhìn bàn chân thịt thịt của mình đạp trên sân chơi.
Bé giật giật ngón chân, bỗng bé cảm thấy một trận thất bại tập kích đến mình.
Đương nhiên bé cũng không biết cảm giác này gọi là thất bại.
Thế nhưng bé cảm thấy rất buồn, rất buồn.
Vừa buồn vừa tức giận, bé mang theo giày nhằm về phía O'Neal: "Anh trai xấu, anh trai thối! Đều tại anh." Nếu không bị O'Neal ngăn cản, bé sẽ không chưa mang được giày.
O'Neal như dự liệu trước Nemo sẽ xông tới, nên đã giữ chặt lấy cánh tay của Nemo.
Hai anh em trong nháy mắt lại đánh nhau.
Lâm Lâm ở bên cạnh nhìn.
Chardolly thấy thế nói: "Chị Lâm, chị có muốn --"
"Không cần, để bọn chúng tự giải quyết, không giải quyết được chúng ta lại ra tay."
Vì vậy Chardolly, Lâm Lâm, Hứa Ý, Hạ Duẫn, Vưu Gia và một số phụ huynh liền nhìn O'Neal và Nemo giằng co.
O'Neal tàn nhẫn nói: "Tên nhóc bại hoại này, chính em không mang được, còn trách anh. Em chậm như vậy, dù có mang được giày, em cũng không thắng được."
Nemo kiên trì nói: "Thắng được! Tại anh!"
"Tại chính em!"
"Anh nói em lộ, lộ mông!"
"Em lộ thiệt mà!"
"Hong có!"
"Để anh cho em xem có hay không có!" O'Neal ôm Nemo lại.
Nemo lập tức a a a kêu to: "Anh trai xấu! Anh trai thối!"
O'Neal nhấn Nemo xuống đất, thoạt nhìn bộ dáng rất hung tàn, kỳ thật O'Neal rất cẩn thận. Bé lấy tay đỡ đầu Nemo một chút, mới đem Nemo đẩy ngã, sau đó đưa tay cởi quần của Nemo.
"Anh trai xấu! Anh trai thối!" Nemo khóc kêu.
Bé vừa đạp chân vừa giữ quần của mình lại.
Nhưng nhỏ hơn một tuổi cũng là nhỏ hơn, nên khí lực của bé cũng kém hơn rất nhiều, căn bản bé không phải là đối thủ của O'Neal.
O'Neal vẫn cởi quần short của Nemo ra, chính bé cũng mệt đến ngồi bệt xuống đất. Thế nhưng bé không có nghỉ ngơi, mà cấp tốc đứng dậy, kéo phẳng quần ra đưa đến trước mặt Nemo: "Nhìn đi, nhìn cái lỗ to này đi!"
"Không có!" Nemo quật cường nói.
"Em nhìn kỹ đi!" O'Neal chỉ cho Nemo nhìn.
Nemo đã thấy được.
O'Neal hỏi: "Nhin thấy chưa?"
Nemo không khóc nữa.
O'Neal tức giận lớn tiếng nói: "Em nói mình có lộ nửa bên mông không?"
Nemo lẩm bẩm một câu không thể nghe rõ.
O'Neal hỏi tiếp: "Anh trai có lừa em hay không?"
Nemo nhìn chằm chằm lỗ thủng lớn trên quần, trong lòng đã chịu thua, nhưng lại nghĩ đến mình vừa bị thua, bé nói: "Em thua!"
"Thua chỉ có thể trách em!"
"Trách quần quần!"
"Quần là chính em tự lấy, ai bảo em lấy cái quần này!"
Vào lúc này, Nemo mới ý thức được là quần có vấn đề.
Tuổi của bé và O'Neal không kém nhau nhiều, trừ mỗi quý mua quần áo mới, bé còn có thể mặc quần áo của O'Neal.
Chiếc quần này là quần của O'Neal mặc hồi hè năm ngoái. Đầu hè bé mặc thử vẫn vừa vặn, không ngờ mới đến nhà trẻ hơn 1 thấng, đã mập đến nỗi kéo quần không lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé vô cùng bối rối, hồi lâu mới nói: "Em lấy nhằm rồi."
"Đúng vậy, là tự em lấy nhầm."
"Em, em thua rồi." Vừa ý thức được điều này, Nemo liền mếu máo, khổ sở nằm ngoài trong ngực O'Neal nói: "Anh ơi! Em thua rồi!"
O'Neal cũng không tức giận nữa, bé an ủi nói: "Thua cũng không sao, lần sau chúng ta lại tham gia nữa."
"Lần sau, lại tham gia?"
"Đúng, nên em đừng khóc nữa." O'Neal ôm lấy Nemo, lau nước mắt cho Nemo.
"Lần sau, em số một!"
"Ừm." O'Neal cầm lấy giày ở bên cạnh, tiện tay mang vào cho Nemo rồi nói: "Đứng lên đi."
Nemo vẫn rất độc lập: "Em ự ứng lên, em ự ứng lên."
"Được, tự em đứng lên đi."
O'Neal thả Nemo ra, cầm lấy quần đứng lên trước.
Trận "Huynh đệ chiến" này cứ biến đổi bất ngờ như vậy mà kết thúc.
Hứa Ý và Lâm Lâm biết rõ hai anh em nhà này, đều lộ ra vẻ vui mừng.
Chardolly cảm thấy hiệu trưởng Hứa Ý và phụ huynh Lâm Lâm đã phối hợp với nhau rất tốt, nên mới có thể giáo dục ra hai nhóc O'Neal và Nemo đáng yêu như thế. Hai đứa đúng là những bạn nhỏ vừa tự giác, vừa thân thiện lại còn độc lập nữa.
Hạ Duẫn không khỏi quay đầu nhìn Hứa Ý, lộ ra ý cười thưởng thức.
Vưu Gia thở phào nhẹ nhõm, O'Neal và Nemo lại hòa hảo với nhau, bé yên tâm rồi.
Những phụ huynh khác rất ghen tị với tình anh em của O'Neal và Nemo. Hai đứa đánh nhau nhưng tất cả bọn họ đều có thể cảm nhận được O'Neal rất thương Nemo, mà Nemo cũng rất thương O'Neal.
Khi bọn họ đang cảm động, cho rằng đây đã là kết thúc, bọn họ nhìn thấy Nemo nằm nhoài trên sân, hai tay chống đất, chân nhỏ đạp lên mặt đất, chổng mông lên, "Yo ho" một tiếng, còn chưa kịp đứng dậy, lại nghe một tiếng "Roẹt".
Lần này chính Nemo cũng nghe được.
"Em trai, lần này em thật sự lộ mông rồi!" Nói xong, O'Neal sét đánh không kịp bưng tai dùng cái quần short che mông của Nemo lại, nói: "Nhanh đứng lên, nhanh đứng lên, không thôi mọi người đều thấy đó, nhanh lên."
Nemo ngẩn ra, hỏi: "Anh trai, em, em sao ứng lên?"
"Dùng sức lên."
"Em không thể, dùng sức." Nemo nằm trên đất, cố hết sức nói.
"Sao thế?"
"Dùng sức, liền lộ lộ mông rồi!"
Lần này Hứa Ý, Chardolly, Lâm Lâm và những phụ huynh khác rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa, đều bật cười ha ha. Bọn họ nhìn O'Neal và Nemo bận rộn trên sân tập, mãi đến khi hai bé lúng túng chạy đến bên người Lâm Lâm.
Lâm Lâm ôm lấy Nemo, xoa xoa mái tóc xoăn của Nemo, phủi sạch vụn cỏ trên đó, nói: "Hai cái quần đều bị con làm rách cả rồi."
"Quần quần nhỏ!" Nemo nói.
"Ai là người lấy quần nào?" Lâm Lâm hỏi.
"Nemo lấy."
"Vậy con còn trách anh trai không?"
"Con không trách anh trai."
"Nhanh nói xin lỗi với anh trai đi."
Nemo cúi đầu nói: "Anh trai, Nemo xin lỗi."
O'Neal nói: "Anh trai tha thứ cho em."
"Sau này không được hơi một tí là ầm ĩ với anh trai nữa, có biết không?" Lâm Lâm xoa xoa đầu Nemo nói. Từ sớm, cô đã ý thức phải xúc tiến tình cảm giữa hai anh em, cho nên cô không thiên vị đứa nào cả. Thậm chí, cô còn thảo luận với Hứa Ý để bàn giải pháp thích đáng, xem ra bây giờ O'Neal và Nemo đối xử với nhau đã tốt hơn rồi.
Nemo gật đầu nói: "Dạ, không làm khó anh trai."
"Nemo giỏi quá!" Lâm Lâm nói.
"Nemo hong thắng."
"Không sao, Nemo của chúng ta mới đi nhà trẻ mà. Sau khi khai giảng mới là chính thức đi học, lúc đó tham gia thi đấu mới đúng. Lần thi đấu này cứ để các bạn nhỏ khác tham gia đi, có được không?" Lâm Lâm hỏi.
"Dạ."
"Nemo của chúng ta thật ngoan." Lâm Lâm hôn một cái lên mặt Nemo.
Nemo ôm khuôn mặt nhỏ của mình nói: "Mẹ cũng hôn hôn anh trai đi, cũng hôn hôn anh trai đi."
"Được, mẹ cũng hôn anh trai." Lâm Lâm cúi người hôn O'Neal.
Nemo cười hì hì.
Hứa Ý đứng bên cạnh nhìn cảnh này không khỏi nở nụ cười. Chính cậu không có gia đình, nhưng cậu vẫn thích nhìn thấy những hình ảnh gia đình ấm áp như vậy.
Sau khi tiếp nhận nhà trẻ này, mặc dù có nhiều lúc rất mệt rất vất vả, nhưng cậu lại được cảm thụ tình cảm thuần túy của bọn trẻ, được nhìn thấy rất nhiều tình cảm ấm áp của các bậc làm cha làm mẹ, được cảm nhận vẻ đẹp của thế giới này.
Nghĩ như thế, ánh mắt cậu càng ngày càng dịu dàng, căn bản không chú ý tới ánh mắt cũng dịu dàng không kém của Hạ Duẫn dành cho mình. Chợt cậu nghe thấy tiếng hoan hô của bên Kiều Y, cậu ngước mắt lên nhìn, Kiều Y đang tuyên bố tên của 5 bạn nhỏ được tiến vào vòng chung kết chiều mai.
Mấy bạn nhỏ khác không được thăng cấp cũng được Kiều Y phát cho hạc giấy, thuyền giấy.. Những món quà này là phần thưởng lần trước mấy người Hứa Ý gấp, nhiều lắm, vẫn chưa dùng hết.
Nếu như hỏi mấy món quà này có gì khác nhau, thì chính là của quán quân sẽ lớn hơn á quân, của á quân sẽ lớn hơn huy chương đồng, của huy chương đồng sẽ lớn hơn mấy bạn nhỏ còn lại. Còn cơ bản thì không có gì khác nhau hết.
Mấy bạn nhỏ đều liên tục được nhận thật nhiều phần thưởng như thế này, nhưng không có một bạn nhỏ nào là không thích.
Hứa Ý rất hiểu tâm lý này. Lúc cậu đi học, trường học của thưởng cho bông hoa đỏ.
Quét sàn tốt, thưởng một bông hoa đỏ.
Ca hát hay, thưởng một bông hoa đỏ.
Tuân thủ kỷ luật, thưởng một bông hoa đỏ..
Nói chung trên căn bản đều là thưởng một bông hoa đỏ, cậu và các bạn không những không cảm thấy trường học keo kiệt, mà trái lại còn thật cẩn thận cất bông hoa đỏ vào ngăn bàn, đặc biệt muốn có một ngăn bàn toàn bông hoa đỏ.
Trong thế giới của trẻ con, vàng cũng không nhất định sẽ đáng giá hơn thuyền giấy, cho nên cậu rất bình tĩnh mà tiếp tục phát các món quà bằng giấy cho các bạn nhỏ. Sau đó cậu đi tiễn các phụ huynh và các bạn nhỏ, đặc biệt cậu còn nói với Hạ Duẫn, Vưu Gia và O'Neal: "Sáng mai đến lượt lớp Dương Quang thi đấu, mọi người đừng quên nhé."
Vưu Gia và O'Neal cùng gật đầu: "Dạ."
"Tạm biệt." Hứa Ý vẫy tay nói.
Các phụ huynh đều rời đi.
Hứa Ý dọn dẹp lại một chút, hiện tại nhà trẻ được rãnh rỗi nửa ngày.
Sáng hôm sau, mấy phụ huynh và mấy bạn nhỏ của lớp Dương Quang đều đã tới. Chardolly xoa cằm nói: "Mấy bạn nhỏ của lớp Dương Quang đều có thực lực mạnh mẽ, không biết 5 bạn nhỏ nào sẽ đứng đầu đây?"
Kiều Y: "Chắc chắn sẽ có Phí Phí."
Chardolly: "Anh cảm thấy Phí Phí và O'Neal đều có thể."
Hứa Ý lắc đầu: "Vưu Gia và Nora nhất định có thể tiến vào 5 hạng đầu, còn Phí Phí sẽ bị loại."
"Sao có thể?" Kiều Y và Chardolly đều không tin.
"Không tin hai người cứ chờ xem."
"Em cược 5 tinh tệ!" Kiều Y nói.
"Cược thì cược." Hứa Ý cười nói.
Vì vậy Hứa Ý, Kiều Y và Chardolly liền cá cược với nhau. Bọn họ cùng tiếp đón các bạn nhỏ, từ khi các bạn nhỏ tiến vào nhà trẻ liền bắt đầu thi đấu. Cuộc thi này tương đối tùy ý, không có hình thức cố định, thêm vào hôm nay đầu bếp vẫn chưa chuẩn bị xong món ăn, nên bọn họ liền thay đổi trình tự thi đấu.
Bắt đầu từ rửa tay, uống nước, sắp xếp cặp sách, đến mang giày. Tuy thực lực của lớp Dương Quang hơn xa hai lớp Thần Hi và Cam Lộ, nhưng vẫn như cũ có thể phân ra cao thấp.
Một vài bạn nhỏ bởi vì thất bại mà khóc lớn. Vốn các phụ huynh để bạn nhỏ nhà mình tham gia thi đấu chính là muốn rèn luyện khả năng đề kháng với thất bại cho các bé, cho nên bọn họ đều giải thích rõ ràng với bạn nhỏ nhà mình.
Vưu Gia và Nora vẫn không được Kiều Y và Chardolly xem trọng, lại một đường giết tới, vững vàng mà đi đến phân đoạn mặc quần áo. Vừa nghe đến muốn phụ huynh đưa quần áo tự chuẩn bị lên trước, Vưu Gia có chút lo lắng, nhanh chóng kéo tay Hạ Duẫn nói: "Thu thu!"
"Sao vậy?" Hạ Duẫn hỏi.
"Tra một chút, tra một chút." Vưu Gia bi bô nói.
"Kiểm tra cái gì?" Nhất thời Hạ Duẫn khó hiểu hỏi.
"Tra quần áo che chở!"
"Kiểm tra quần áo làm gì?"
"Con, con, mập dồi!" Vưu Gia sờ sờ bụng nhỏ của mình nói.
"Vậy thì sao?"
"Quần quần hư, Nemo, lộ lộ mông."
"Cái gì?" Hạ Duẫn vẫn nghe không hiểu.
Tác giả có lời muốn nói:
Vưu Gia: Thu thu thật ngốc quá ngốc quá, hiệu trưởng đâu rồi? Hiệu trưởng có thể nghe hiểu tớ nói.
Nemo: Hiệu trưởng cũng có thể nghe hiểu em nói, so với mẹ em còn hiểu hơn!
Phí Phí: Đúng!
Hạ Duẫn: .
Lâm Lâm: .
Dịch Sa: .
Hứa Ý: Không hiểu sao mình không cẩn thận lại thắp sáng kỹ năng ngôn ngữ trẻ em cấp mười rồi =口=!