Bạn được EC.Bắc.Hà mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
6 người đang xem

hatin10

Giành được một nụ cười của người ~ BJYX
715 ❤︎ Bài viết: 30 Tìm chủ đề
Ngụy Trang Tạm Thời

Tác giả: Hiền Cô

Thể loại: ABO, gương vỡ lại lành, Song A, vườn trường, mỹ công mỹ thụ, thanh mai trúc mã, niên hạ.

Editor: Hatin10

0c17e0bddf9e4e1feb4336b74db80920d6.jpg

Nội dung:

Mộ Hướng Triều có thân hình cao lớn, đẹp trai là điển hình của một alpha. Nhưng sâu thẳm bên trong lại thích những thứ đáng yêu như gấu bông, động vật nhỏ và em trai hàng xóm Triệu Tư Đình.

Từ nhỏ Triệu Tư Đình đã gầy gò lại xinh đẹp như omega. Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, hắn đều thích làm nũng với Mộ Hướng Triều, gọi "anh" một cách ủy khuất và bất lực để cầu xin đối phương giúp đỡ.

Càng lớn lên, tính chiếm hữu của Triệu Tư Đình đối với Mộ Hướng Triều càng trở nên bất thường. Nhiều sự việc xảy ra liên tiếp khiến Triệu Tư Đình trở thành một người hai mặt trong mắt bạn học.

Mặc dù ngoài miệng Mộ Hướng Triều nói không tin những lời đó nhưng trong lòng cũng có chút nghi ngờ về sự bất thường của Triệu Tư Đình.

Cho nên khi hiểu lầm lớn hơn xảy ra, cậu không lựa chọn tin tưởng Triệu Tư Đình. Còn vì một omega mà làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.

Đến lúc cậu kịp phản ứng, muốn cứu vãn tình hình thì Triệu Tư Đình đã quay người biến mất trong mưa, từ đó không còn tin tức gì về hắn nữa.

Ba năm sau, vào năm cuối cấp ba của Mộ Hướng Triều, có một học sinh chuyển trường đến lớp cậu.

Tên là Triệu Tư Đình nhưng trông hắn không yếu đuối như trong trí nhớ của cậu. Triệu Tư Đình trước mặt đã phân hóa thành một alpha, cao lớn tuấn tú, trên mặt có một vết sẹo, không còn dễ dàng gọi cậu là "anh" nữa.

Mộ Hướng Triều muốn dùng lời xin lỗi để đổi lấy Triệu Tư Đình lúc trước nhưng trong lòng Triệu Tư Đình hiện tại chỉ muốn 'một mối quan hệ thân mật hơn'.

Không phải chỉ một lần cậu hỏi đó rốt cuộc là gì, Triệu Tư Đình đều ngước đôi mắt đen ướt át lên, nhẹ nhàng nói: "Anh trai, anh biết mà."

Tâm cơ trà xanh da trắng công x nhiệt tình khỏe mạnh da đen đẹp trai thụ.

Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Truyện Dịch Của Hatin
 
715 ❤︎ Bài viết: 30 Tìm chủ đề
Chương 1: Trời lại mưa rồi

Trời lại mưa, cơn mưa mùa thu mang theo cảm giác se lạnh, không vội nhưng bất ngờ. Toàn bộ Thượng Vân Viên đều bị một tầng màn sương xám bao phủ, không thể nhìn rõ toàn cảnh, cảm giác như không ai được bước vào.

Những giọt mưa li ti rơi xuống người cậu tạo thành những giọt nước dày đặc, Mộ Hướng Triều nhìn những vòng tròn trong suốt giống như trứng trùng trên mu bàn tay liền cảm thấy buồn nôn. Cậu liền vung tay hất nó ra và tăng tốc đạp xe.

Thượng Vân Viên là một khu dân cư gần trung tâm thành phố, ở đây không có cảnh xe cộ tấp nập, ồn ào. Những bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng và cây mộc lan mọc đầy nụ hoa hơn các tòa nhà.

Một cảnh sát beta cao lớn mặc đồng phục màu đen trùm áo mưa đang ngồi trên chiếc xe điện tốc độ thấp đi tuần tra. Khi nhìn thấy Mộ Hướng Triều, anh ta liền chào hỏi.

"Xin chào, cậu cần dù không?"

"Không cần, cám ơn."

Mộ Hướng Triều không quay đầu lại, cậu từ một khu biệt thự ba tầng vội vã chạy ra khỏi tiểu khu, chạy về phía trung tâm thành phố.

Cậu không thích trời mưa vì mọi thứ đều ướt, mây đen che khuất mặt trời khiến cậu không thể chơi bóng được. Nhưng may thay, mục tiêu hôm nay của cậu không phải là sân golf.

Đạp xe từ khu Thượng Vân đến trung tâm thành phố chỉ mất chưa đầy mười phút nhưng khi đến phố Giải trí, áo khoác của cậu đã ướt một nửa.

Cậu dựa xe đạp leo núi vào bức tường trang trí màu hồng của cửa hàng, không để ý đến những vết bùn trên quần nỉ và giày thể thao. Cậu dậm chân lên tấm thảm ở cửa để đảm bảo không còn nước nhỏ giọt nữa mới bước vào.

"Leng keng."

Chiếc chuông gió nhỏ treo trên cửa kính phát ra những âm thanh trong trẻo và vui tươi khi khách hàng bước vào. Đôi mắt của nhân viên cửa hàng đứng sau quầy thu ngân liền sáng lên khi nhìn thấy Mộ Hướng Triều, cô gái hô lớn lời chào mừng bằng giọng cao hơn bình thường.

"Chào buổi chiều, PuPu hoan nghênh sự lựa chọn của bạn!"

Mộ Hướng Triều tháo mũ xuống, ngửa đầu ra sau, vén hết tóc ướt đang dính trên mặt ra, để lộ vầng trán nhẵn mịn. Tâm trạng chán nản vì trời mưa của cậu đã dịu đi đôi chút sau khi nhìn thấy những chú gấu bông được bày bán trong cửa hàng.

Nhân viên khác đang dọn dẹp kệ hàng gần đó nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sáng rực của nhân viên thu ngân đang ngoái nhìn về phía cửa.

"Là anh ấy, có phải rất đẹp trai không! Anh ấy đến đây gần như mỗi tháng đó." Nhân viên quầy thu ngân chạy đến bên cạnh kệ hàng, cầm lấy cánh tay của một nhân viên khác kích động nói.

Trong ngày mưa toàn bộ cửa hàng chỉ có hai nhân viên, nhân viên sắp xếp lại kệ hàng là người mới tới. Tóc mái gần như che khuất ánh mắt của cô, thêm gọng kính đen dày nặng, khác biệt hoàn toàn với cô gái thu ngân nhuộm tóc hồng phấn trang điểm tinh xảo.

"Ừ, đẹp trai." Cô không dám nhìn nhiều mà cúi đầu tiếp tục sắp xếp những con gấu bông trên tay.

"Đúng chứ, đúng chứ!" Cô nhân viên tóc hồng phấn khích hét lên, sau đó cảm thấy tông giọng quá to liền hạ xuống: "Nhưng đáng tiếc là một alpha đẹp trai như vậy đã có bạn gái rồi còn biết mua quà nữa chứ. Trước kia anh ấy đến đây trong bộ đồng phục khi còn là học sinh trung học, giờ ngày nay những anh chàng đẹp trai đều có đôi có cặp hết rồi."

Lần này, nhân viên kia không trả lời. Sau khi nghe được câu đã có đối tượng thì động tác sắp xếp gấu bông của nhân viên kia dừng lại một chút, rồi sau đó tốc độ thu dọn liền nhanh hơn.

Cô cúi đầu cho đến khi nhân viên tóc hồng rời đi, rồi chửi thề bằng giọng nhỏ nhẹ: "Anh ta không có bạn gái!"

Sau khi phân loại hết gấu bông, cô trốn sau kệ và lén liếc nhìn. Lúc này, Mộ Hướng Triều đã đi đến kệ hàng, đang cẩn thận ngắm nhìn những chú gấu bông mới được đặt trên kệ vào tuần trước. Cậu không hề để ý đến hai nhân viên bán hàng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Vóc dáng cậu cao rắn chắc, làn da rám nắng khỏe mạnh, xem ra bình thường cũng tập thể dục thường xuyên.

Mái tóc rối được chải ngược lên đỉnh đầu để lộ khuôn mặt góc cạnh với sống mũi cao và đôi mắt trong trẻo dưới hàng lông mày rậm. Nụ cười rạng rỡ mà cậu dành cho chú gấu bông làm dịu đi đôi lông mày sắc nhọn và kiêu ngạo của cậu, khiến cậu trông đẹp trai với cảm giác gần gũi hơn.

Trông giống như một chàng trai vui vẻ đang mua quà cho bạn gái mình, nghĩ rằng bạn gái mình sẽ vui. Nhưng cô nhân viên tóc hồng đã đoán sai, con gấu bông mà Mộ Hướng Triều mua không phải là cho người khác mà là cho chính mình.

Khi còn nhỏ, Mộ Hướng Triều rất nghịch ngợm, cậu chạy khắp nơi và gia đình không bao giờ có thể giam giữ cậu được. Thân thể cường tráng phơi nắng so với bây giờ còn sạm hơn nhưng cậu lại có một sở thích mà cậu không muốn tiết lộ với người khác, đó là sưu tập thú nhồi bông.

Chỉ cần nhìn thấy gấu bông mềm mại là cậu liền không kháng cự được, sở thích này kéo dài đến bây giờ, chỉ có rất ít người thân mật với cậu mới biết được chuyện này.

PuPu là cửa hàng chuyên bán thú nhồi bông, cậu đã mua hàng ở đây nhiều năm rồi. Mặc dù hiện nay đã có nhiều loại thú nhồi bông khác nhau được tung ra thị trường, nhưng cậu vẫn chỉ thích mua gấu bông.

Cậu ngại không muốn để ai biết một alpha lại đi thích gấu bông, cho nên nhân viên cửa hàng tính tiền hay trêu cậu mua quà cho bạn gái, cậu chỉ đỏ mặt không giải thích nhiều.

Tuần này là lần thứ ba cậu đến cửa hàng. Trước đây, cậu thường mua sản phẩm mới vào sáng sớm, nhưng lần này cậu chỉ nhìn vào kệ hàng thật lâu và không muốn rời đi vì cậu không có tiền để mua bất cứ thứ gì.

Vài ngày trước, sinh nhật của anh trai cậu Đàm Lãng, cậu đã bị lừa. Nghĩ đến đôi giày thể thao mà đối phương tặng lần trước, cậu hào hứng nói anh nhận quà gì cũng được. Cậu rất vui khi biết đối phương chỉ muốn một cái bàn phím, nhưng cậu lại sửng sốt khi nghe đến giá của nó.

Ai có thể nghĩ rằng một cái bàn phím còn có thể đắt hơn một cái máy tính! Hơn nữa còn muốn thiết kế riêng?

Lời nói ra khỏi miệng không thể thu hồi được, Mộ Hướng Triều ngoài mặt hào phóng chuyển tiền cho đối phương đi đặt trước, sau lưng nhìn số dư mà rỉ máu.

Nghĩ đến đây cậu nghiến răng, siết chặt chú gấu bông mới trong tay, nghĩ: "Đúng là anh em tốt của tôi."

Khi nhận thấy chú gấu bông yêu quý của mình bị bóp méo, cậu lập tức nới lỏng tay, nhẹ nhàng xoa chỗ vừa bóp rồi đặt lại lên kệ, thầm nói trong lòng: "Hùng hùng, thật xin lỗi, tháng sau bố có tiền sẽ đưa con đi."

Khuôn mặt của Mộ Hướng Triều thay đổi mấy lần khi nhìn chú gấu bông. Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu và nghiêm mặt rời khỏi cửa hàng.

Mưa bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu dừng nhưng Mộ Hướng Triều không để ý. Cậu đội mũ rồi lên đạp xe nhưng không về nhà, cậu đạp quanh phố giải trí một vòng, rồi dừng lại dưới một gốc cây ở ngã tư.

Có hai cô gái đứng ở ngã tư, cầm ô đứng trò chuyện trong lúc chờ đèn xanh. Sự xuất hiện của Mộ Hướng Triều đã cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Họ liếc nhìn cậu qua ô, khi cậu quay đi, họ mỉm cười rồi quay lại tiếp tục cuộc trò chuyện của mình.

"Cậu có nghe chuyện xảy ra ở trường mấy ngày trước không?"

"Chuyện gì thế?"

"Chuyện về omega đột nhiên bị sốt và bị đánh dấu."

"Tớ nghe nói omega chỉ phân hóa và không thể kiểm soát được tin tức tố."

"Tớ nghe tin đồn rằng omega đó trước đây đã bị bài xích vì không kiểm soát tin tức tố, vì vậy bây giờ tất cả bắt đầu ủng hộ việc đưa omega đến trường riêng biệt."

"Trường riêng biệt sao?"

"Nói là bảo vệ omega, cho bọn họ một ngôi trường riêng để học.."

Đèn xanh sáng lên, hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện. Tiếng nói của họ dần bị tiếng động cơ xe át đi, bóng lưng dần mờ nhạt rồi biến mất trong màn mưa.

Mộ Hướng Triều dừng lại tại chỗ, người qua đường đều rời đi, chỉ còn lại cậu một mình.

Đèn lại chuyển sang đỏ, chiếc xe phía trước phóng nhanh qua, nước đọng trên đường bắn tung tóe vào chân cậu, lần này cả ống quần và giày của cậu đều ướt sũng.

Lúc này cậu mới hoàn hồn, nhìn xuống dưới chân. Mưa phùn nhìn cũng không lớn lắm nhưng đã thấm ướt mặt đất. Ánh đèn đỏ của đèn giao thông phản chiếu trên những vũng nước nhỏ trên mặt đất, khi chuyển sang màu xanh, nó mơ hồ phản chiếu khuôn mặt thẫn thờ của cậu.

Bầu trời xám xịt dần, cậu liền đổi hướng chậm rãi đạp xe về nhà. Bên tai cậu chỉ còn tiếng mưa rơi nặng hạt trên người.

Những giọt mưa rơi vào mắt, làm nhòe đi tầm nhìn trước mặt. Cậu lau đi những giọt nước trên mắt hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không thấy rõ đường về nhưng cậu không dám dừng lại. Cậu đi ngang qua bảo vệ, hình như đối phương đang nói gì đó với cậu, nhưng cậu không buồn trả lời. Cậu liều mạng đạp xe, nước mưa thấm vào quần áo, khiến cơ thể cậu nặng trĩu.

Cánh cửa đóng sầm lại, cậu đã về tới nhà.

Tiếng mưa rơi dần nhỏ lại, bị ngăn cách ở bên ngoài, không chạm tới cậu nữa.

Quần áo của cậu ướt đẫm, vì bố mẹ cậu không có nhà nên cậu không nán lại lâu ở phòng khách. Cậu nhanh chóng quay về phòng mình ở tầng hai, để lại một vệt nước dài trên đường đi.

Quần áo ướt dính chặt vào người bị cậu lột ra một cách thô bạo rồi vo tròn lại. Cậu xả nước vài lần rồi bước ra khỏi phòng tắm. Cậu cởi trần, quần ngủ kéo hờ hững trên hông. Cậu chẳng quan tâm đến những giọt nước đang trượt trên cơ bụng và rơi xuống cạp quần, cứ thế đi thẳng đến cửa sổ.

Cậu quấn chiếc khăn tắm quanh cổ, che nửa mặt, thận trọng nhìn căn nhà đối diện qua những giọt mưa liên tục đập vào cửa kính.

Cổng lớn đóng chặt không có đèn sáng, vườn tược gọn gàng nhưng không có cây xanh. Không chỉ hôm nay mà đã ba năm rồi.

Mộ Hướng Triều không thích trời mưa, cậu rất ghét mưa, cậu thường xuyên không mang theo ô che mưa cũng là muốn đối đầu với trời mưa.

Em trai hàng xóm của cậu, em trai xinh đẹp yếu đuối nhát gan, người em trai vẫn chưa phân hóa thành omega, đã rời xa cậu không một lời từ biệt vào một ngày mưa.

Trận mưa ba năm trước so với hôm nay còn lớn hơn nhiều, hạt mưa to vừa nhanh vừa dày đặc rơi xuống, lực đập vào người cậu lại không có đau đớn chua xót như trong lòng.

Em trai Triệu Tư Đình đứng một mình trong mưa, nhìn có vẻ chật vật nhưng không thể gột rửa được khí chất cao quý của mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào trắng bệch vì mưa, mái tóc dài qua vai đen như mực bị ướt dính vào trên chiếc cổ mảnh khảnh. Hàng mi dày ướt sũng, dính chặt vào nhau như lông vũ, nhỏ từng giọt nước, cánh môi hắn khẽ hé mở nhưng không phát ra âm thanh nào.

Cậu không phân biệt được đó là nước mắt hay là nước mưa, chỉ biết đôi mắt khép hờ của Triệu Tư Đình đỏ hoe, đồng tử đen sáng ngời thường ngày giờ đã lờ đờ, vô hồn. Ánh mắt hắn nhìn cậu lạnh lẽo hơn bao giờ hết, đan xen giữa buồn bã, đau đớn và thất vọng..

Mưa vẫn rơi, phủ lên thân thể yếu ớt một vòng hào quang màu bạc. Hoa sen gặp nước dần trở nên trong suốt, một giây sau sẽ biến mất.

Cậu chỉ cách Triêu Tư Đình có ba bước, bây giờ nhớ lại, lẽ ra cậu nên ôm hắn vào lòng, để đôi mắt đẹp kia đừng buồn.

Nhưng trái với mong muốn, cậu đã làm tổn thương hắn.

Lúc đó, cậu đang bế một omega bị thương, tra hỏi Triệu Đình, hắn đau cậu cũng thấy đau nhưng không dám nhìn thêm nữa.

Mộ Hướng Triều nằm ngửa trên giường, ôm lấy một con gấu đồ chơi ở đầu giường. Ánh mắt bị thương của Triệu Tư Đình như nước mưa rơi ngoài cửa sổ, liên tục đâm vào tim cậu.

Cậu không chỉ không an ủi Triệu Tư Đình, còn đẩy hắn đang chủ động đi tới, khiến hắn ngã trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu.

Cậu nhắm chặt mắt, cố gắng trốn tránh ký ức nhưng sự thật kinh hoàng hơn vẫn không thể xóa nhòa.

Màu đỏ ấy chính là máu.

(Còn tiếp)
 
715 ❤︎ Bài viết: 30 Tìm chủ đề
Chương 2: Phù dung sớm nở tối tàn

Mộ Hướng Triều lớn lên trong tình trạng 'tự do'. Ba là alpha Mộ Văn Lương, mẹ là beta Cao Dĩ Tình rất ít khi để ý đến cậu, cũng chẳng có thời gian quan tâm cậu.

Từ nhỏ, Mộ Văn Lương đã tiếp nhận nền giáo dục ưu tú. Ông nói rằng mình không muốn con cái đi theo con đường đó, nhưng thực ra ông muốn dành nhiều thời gian hơn cho Cao Dĩ Tình. Sau giờ làm, ông sẽ đưa vợ đi chơi, gửi con cho bảo mẫu. Ông thậm chí còn không nhớ con mình bao nhiêu tuổi.

Điều này dẫn đến việc Mộ Hướng Triều lúc sáu tuổi vẫn còn đang học mẫu giáo, cũng chính năm đó, cậu quen biết Triệu Tư Đình.

Mỗi nhà trong Thượng Vân Viên đều có một mảnh vườn nhỏ. Sau khi rời khỏi trường mẫu giáo, Mộ Hướng Triều sẽ đến phá hỏng nó, hoa cỏ trồng trong vườn không sống được đến ngày hôm sau, bùn đất loang lổ trên mặt đất cũng không lau sạch được. May mà cậu không trèo cây, nếu không cây trong vườn cũng sẽ bị phá hỏng.

"Tiểu tổ tông ơi, cậu đừng quậy nữa, chân dính đầy bùn thì đừng đi vào trong phòng." Bảo mẫu thứ ba vừa được thay thế đang ngăn Mộ Hướng Triều định vào nhà sau khi nghịch bùn xong, bà liền lấy nước rửa tay chân cho cậu.

"Con muốn ra ngoài chơi!" Mộ Hướng Triều lau khô chân, đi đôi giày mà bảo mẫu mang đến rồi chạy ra ngoài.

"Đừng chạy lung tung, chơi gần nhà một chút." Bảo mẫu không giữ được Mộ Hướng Triều, bà cũng lười đi theo ra ngoài, chỉ nói vọng một tiếng rồi vào nhà chuẩn bị cơm tối.

"Con biết rồi!"

Mộ Hướng Triều không muốn bị bảo mẫu nhìn thấy nên vội vàng chạy ra khỏi tầm mắt của bà, đi đến cổng lớn hoa viên. Vừa bước ra ngoài, cậu đã nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện.

"Anh Đình, đừng giận em. Nếu chúng ta chuyển đến đây thì chẳng phải gần trường anh hơn sao? Hơn nữa ở đây an ninh tốt, cây xanh cũng tốt, cũng có lợi cho Tư Đình." Omega đẹp trai nhưng không yếu đuối kéo alpha cao hơn mình một cái đầu đang ra sức khuyên nhủ.

Alpha nhíu mày, đôi mắt đen láy dưới hàng lông mày rậm đầy vẻ khó chịu và sợ hãi: "Buông ra! Em đang làm gì vậy? Sao lần này lại lén lút đưa đi?"

"Em chỉ muốn gia đình ba người chúng ta sống tốt thôi. Chính anh, anh Đình, lúc nào cũng thất thường khiến em buồn."

"Anh thất thường sao?" Alpha trừng to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.

"Chẳng lẽ không phải sao? Con nhỏ kia đã tìm được dưới lầu nhà chúng ta rồi." Đôi mắt ủy khuất của omega nhất thời nổi lên sóng nước: "Em còn bị cô ta đánh, anh cũng không thèm quan tâm."

"Sao thế, em bị thương ở đâu?" Alpha nhẹ nhàng nói thêm: "Cô ấy không phải là loại người như vậy."

"Nhìn mặt em này. Anh không thấy bên trái đỏ lắm sao? Tuy rằng hai người là thanh mai trúc mã, nhưng nhiều năm như vậy không gặp, ai mà không thay đổi chứ. Chúng ta đã kết hôn cũng có con rồi, anh không tin em lại tin cô ta sao?"

"Cô ấy.. Em biết anh và cô ấy chưa từng ở bên nhau, ngày nào đó anh đến tìm cô ấy hỏi rõ ràng và yêu cầu cô ấy xin lỗi em."

"Không được đi tìm cô ta nữa, em không muốn anh lại tiếp xúc với cô ta đâu. Anh Đình, mặt em vẫn còn đau, anh có thể cùng em đi xem nhà mới được không?"

Cuối cùng, alpha cũng không từ chối nữa, đi theo omega đến biệt thự đối diện nhà Mộ Hướng Triều. Đứa trẻ vẫn đứng im lặng ngoài cửa, như thể mọi chuyện xảy ra vừa rồi đều không liên quan đến nó.

Mộ Hướng Triều vừa rồi đã chú ý đến đứa trẻ kia, cậu liền đi tới bên cạnh nó. Đối phương nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tim cậu chợt run lên, nhìn chằm chằm đến ngây người.

Còn nhỏ không biết gì nhiều nhưng đã có thể phân biệt được đẹp xấu. Đứa trẻ đó là người đẹp nhất mà Mộ Hướng Triều từng gặp trong suốt sáu năm ngắn ngủi của cuộc đời.

Làn da trắng nõn mịn màng của đứa trẻ được bao phủ bởi một lớp lụa vàng dưới ánh nắng mặt trời. Mái tóc đen dày buông xuống ngang má, dưới hàng lông mày đen nhánh là đôi mắt to với đường nét đen trắng rõ ràng. Đồng tử đứa trẻ như ngọc trai đen, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, vừa bí ẩn vừa thuần khiết, quyến rũ lòng người.

Giống như tiên đồng trên trời, xinh đẹp đến mức như không có thật.

Đứa trẻ cao gần bằng ngực Mộ Hướng Triều, thân hình gầy yếu che dưới lớp áo dài tay đơn giản rộng thùng thình, toát lên vẻ đẹp cổ điển có khoảng cách khiến cậu cảm thấy thương hại.

Khoảng cách giữa mỗi biệt thự ở Thượng Vân Viên cũng khá xa, cây xanh rậm rạp. Bình thường, đường phố trong khu dân cư không có người qua lại, cũng không nghe thấy tiếng nói của hàng xóm. Đây là lần đầu tiên Mộ Hướng Triều gặp được một đứa trẻ gần nhà.

Mộ Hướng Triều tiến lại gần tiểu tiên đồng, tỏ vẻ thân thiện với đứa trẻ: "Em gái, em cũng ở đây sao? Anh chưa từng gặp em. Anh tên là Mộ Hướng Triều, nhà anh ở ngay đối diện nhà em. Em có muốn chơi với anh không?"

Tiểu tiên đồng không nói gì, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn Mộ Hướng Triều, ánh mắt lạnh lẽo đầy cảnh giác và dò xét mà chỉ người lớn mới có.

"Em gái, sao em không nói gì?" Mộ Hướng Triều không nhìn ra ánh mắt khó chịu của đối phương: "Em thích ăn trái cây không? Vị chua ngọt vừa phải ấy, nhà anh có rất nhiều, anh sẽ cho em."

Lần này, tiểu tiên đồng trực tiếp dời ánh mắt khỏi Mộ Hướng Triều, đứng trước cửa hàng rào vẫn không để ý tới cậu.

"Em gái, em tên gì? Năm này nhiêu tuổi rồi?"

Mộ Hướng Triều sợ đối phương ngại ngùng nên dùng những câu hỏi thường gặp nhất giữa các bậc phụ huynh ở trường mẫu giáo để tiếp cận đối phương, thậm chí còn bắt đầu nắm tay đối phương.

Cánh tay của tiểu tiên đồng lộ ra khỏi ống tay áo, trên cánh tay mơ hồ có vài vết đỏ. Trước khi Mộ Hướng Triều kịp phát hiện, tiểu tiên đồng đã nhanh chóng rút tay về, kéo ống tay áo xuống.

"Anh bạn nhỏ, nó là con trai đó." Alpha vừa mở cửa đi ra, thấy Mộ Hướng Triều đang đứng bên cạnh con mình, vẻ mặt nịnh nọt liền cười nói.

"Nó tên là Triệu Tư Đình, bốn tuổi." Alpha đi tới ngồi xổm xuống nhìn thẳng bọn họ. Giọng anh ta nhỏ đến nỗi nghe như đang nói chuyện với một omega, như thể là hai người hoàn toàn khác nhau: "Tên con là gì? Con sống ở đâu?"

"Chào chú, con tên là Mộ Hướng Triều, sáu tuổi, học lớp một trường mẫu giáo Thượng Vân, nhà con ở ngay đối diện nhà chú!" Cậu vừa nói vừa chỉ tay về phía sau.

Alpha mỉm cười gật đầu: "Thật lễ phép, chú đã đăng ký cho Tư Đình vào trường mẫu giáo đấy, Tư Đình gọi anh đi."

Alpha nói câu cuối cùng với Triệu Tư Đình. Triệu Tư Đình lại nhìn về phía Mộ Hướng Triều, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của hắn cuối cùng cũng hé mở, thì thầm câu đầu tiên với cậu.

"Anh."

Giọng nói của Triệu Tư Đình trong trẻo dễ nghe, mang theo chút trẻ con, lại vừa nam tính vừa giống như vẻ ngoài của cậu bé. Tiếng "anh" này khiến Mộ Hướng Triều vui vẻ, vô thức thẳng lưng, nụ cười trên mặt càng thêm tươi.

"Được rồi, bây giờ hai đứa đã quen nhau rồi, sau này có thể chơi cùng nhau." Alpha vuốt tóc Triệu Tư Đình rồi nói với cậu bé.

Mộ Hướng Triều phát hiện Triệu Tư Đình không thích nói chuyện, lại hỏi Alpha: "Chú, Tư Đình học lớp nào ở trường mẫu giáo vậy ạ?

" Lớp ba trung. "

" Sau này, con có thể đưa em ấy đi học cùng! "

Trường mẫu giáo có xe đưa đón ở cổng Thượng Vân Viên. Ý của Mộ Hướng Triều khi đưa Triệu Tư Đình đến trường là đưa cậu bé từ nhà ra xe đưa đón.

Alpha hiểu tính trẻ con nên bắt chước Mộ Hướng Triều nói:" Tuyệt vời, Hướng Triều là anh cả, giờ có thể đưa Tư Đình đi học rồi. Tuyệt quá! Hướng Triều, cháu có muốn về nhà chú uống một cốc nước trái cây không? "

" Không cần đâu chú, đến giờ con phải về nhà ăn tối rồi. Chờ ăn cơm tối xong con có thể tới tìm chú chơi không? "

" Buổi tối Tư Đình còn phải học thư pháp, chiều mai con có thể tìm em ấy chơi sau nhé. "

" Được ạ, Tư Đình, chiều mai anh tới tìm em chơi nha. "

Mộ Hướng Triều không quan tâm Triệu Tư Đình có đồng ý hay không đã nhận định luôn. Cậu vẫy tay chào tạm biệt alpha và Triệu Tư Đình, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn về phía sau rồi đi về nhà.

Triệu Tư Đình được alpha dẫn vào nhà, trước khi đóng cửa cậu bé còn quay đầu nhìn bóng lưng Mộ Hướng Triều, trong mắt lộ ra vẻ tò mò khó hiểu.

Trời mưa suốt đêm mãi đến chiều hôm sau mới tạnh, Mộ Hướng Triều tỉnh dậy sau giấc mơ gặp Triệu Tư Đình lần đầu. Cậu đi tới mở cửa sổ ra, sau cơn mưa mùi cỏ xanh lẫn bùn đất lan vào trong nhà, biệt thự đối diện vẫn im lìm như trước.

Cậu thay quần áo rồi ra ngoài đi dạo. Khi đi ngang qua nhà Triệu Tư Đình, cậu không khỏi ngoái lại nhìn.

Mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa, trên đường xuất hiện những vũng nước lớn nhỏ khác nhau. Công nhân vệ sinh đang quét chỗ nước đọng, người trên đường không nhiều lắm, nhưng ngược lại xuất hiện những sinh vật bình thường không nhìn thấy.

Từng con ốc sên bò trên tường chậm rãi nhúc nhích, tạo thành một mảnh đốm xám.

Mộ Hướng Triều thấy cảnh này liền cảm thấy buồn nôn nhưng cậu không biểu lộ ra ngoài, chỉ lập tức quay mặt đi rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Sân bóng rổ ngoài trời có nước nên cũng chẳng có ai chơi cả. Cậu vô thức đi lang thang rồi dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi.

" Meo meo."

Con mèo cam nhỏ ướt sũng nằm co ro trên bậc thang thấp nhất, nó run rẩy và kêu lên những tiếng yếu ớt. Khi cảm nhận được có người đến gần, nó ngẩng đầu lên và giấu đầu vào thân mình.

Mộ Hướng Triều cảm thấy lòng mình đau xót, cậu nhìn thấy bóng dáng của Triệu Tư Đình bên trong con mèo nhỏ chưa bằng lòng bàn tay mình. Cậu nhẹ nhàng bước vào cửa hàng tiện lợi, mua một hộp sữa dê và một chiếc khăn.

Cậu ngồi xổm xuống nhẹ giọng trấn an mèo nhỏ, định quấn khăn lông quanh trên người nó. Trước khi cậu kịp chạm vào, nó đã ngẩng đầu lên như thể cảm nhận được nguy hiểm và nhìn cậu với ánh mắt dữ tợn.

Cậu đành phải rút khăn lại, mở sữa dê đổ vào trong nắp, đặt ở trước người mèo nhỏ và im lặng chờ đợi.

Ban đầu, mèo con nhìn chằm chằm vào Mộ Hướng Triều với vẻ cảnh giác. Sau một hồi giằng co, tinh thần nó suy yếu, nó chậm rãi co mình lại. Nhưng khi cậu đẩy nắp chai về phía trước, mèo con lại ngẩng đầu lên, tiến vào trạng thái cảnh giác.

Thấy vậy, Mộ Hướng Triều để lại sữa dê, rồi đứng dậy trốn ra xa quan sát nó.

Quả nhiên, sau khi cậu rời đi không lâu, mèo con đã ngửi thử sữa dê, nó ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, thè lưỡi thử một chút, rồi bắt đầu liếm láp.

Mộ Hướng Triều mỉm cười nhẹ nhõm, sữa dê trên nắp bình rất nhanh đã thấy đáy, cậu đang định tới gần lần nữa thì thấy một con mèo cam lớn đang chạy tới.

Con mèo cam nhỏ thấy mèo cam lớn liền ngừng uống sữa, nó run rẩy đứng dậy và liên tục gọi vọng xuống bậc thềm.

Mèo lớn trước tiên hướng về phía mèo nhỏ kêu to vài tiếng, như là đang răn dạy nó không nghe lời, sau đó nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh mèo nhỏ. Trong quá trình này bình sữa bị đụng ngã, âm thanh bình sữa ngã xuống đất lại khiến mèo con giật mình.

Mèo con nằm trên mặt đất do dự nhìn mèo lớn, rồi mèo lớn ngậm lấy gáy mèo con và rời đi.

Thấy mèo con đã được gia đình tìm thấy, Mộ Hướng Triều thở phào nhẹ nhõm. Trên bậc thềm vẫn còn vài dấu chân hoa mai, cậu dùng khăn lau sạch sữa đổ trên bậc thềm rồi vứt rác vào thùng rác.

Thu dọn xong, cậu ngẩng đầu chuẩn bị rời đi, ánh mắt vừa vặn chạm phải một đôi mắt phượng đen sáng trong suốt.

Thân thể Mộ Hướng Triều run lên đứng im tại chỗ, ánh mắt vốn thu hồi lại nhanh chóng nhìn qua.

Bên kia đường một thiếu niên cao gầy tuấn mỹ, ánh mắt lạnh lẽo của hắn mang theo một loại cảm xúc mà Mộ Hướng Triều không thể hiểu được.

Mộ Hướng Triều lấy lại tinh thần, vội vàng gọi một tiếng nhưng một chiếc xe đã chắn ngang tầm mắt họ. Khi chiếc xe rời đi, người ở đối diện cũng đã biến mất.

Người đó xuất hiện chớp nhoáng như một ảo ảnh, hiện ra trước mắt rồi lại biến mất.

Mộ Hướng Triều hoảng hốt, cậu chạy sang bên kia tìm tới tìm lui vài vòng cũng không thấy bóng dáng người kia đâu.

Người kia đã thay đổi rất nhiều nhưng cậu liếc mắt vẫn nhận ra, gọi tên hắn Triệu Tư Đình.

(Còn tiếp)
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back