1 người đang xem
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
171 0
Người Tình Xe Lăn

Tác giả:
Vụ Mạn Thanh Sơn

Tag nội dung: Hào môn thế gia, Hệ thống, Truyện ngọt, Sảng văn, Hài hước, Cưới trước yêu sau.

Dịch giả: Bích Ngọc 1314

Số chương: 106

Thiết lập truyện: Công lạnh lùng kiêu ngạo ngồi xe lăn VS Thụ "tiểu mặt trời" nhiệt tình và nỗ lực.

20250408200114_300_420.jpg


【Văn án】

Nửa đời trước của Đàm Hân trôi qua trong mơ hồ. Đi học theo khuôn phép, cày học bổng, đi làm, nhận lương, cuộc sống còn nhạt nhẽo hơn cả một ly nước lọc.

Cô khao khát một tình yêu khắc cốt ghi tâm, chẳng màng đến đúng sai ân oán, chỉ cần được một lần trải nghiệm cảm giác yêu và được yêu là đủ mãn nguyện.

Trong hệ thống nọ, cô có thể lựa chọn đối tượng công lược giữa hàng vạn nhân vật.

Giữa một rừng hoa, cô lại chỉ vừa mắt mỗi mình Cố Từ.

Nàng ngồi trên xe lăn, hình xăm hoa hợp hoan nơi eo lưng căng tràn quyến rũ, những ngón tay thon dài luôn kẹp một điếu thuốc lá dành cho nữ.

Vẻ đẹp bệnh hoạn, dáng vẻ kiêu kỳ, thái độ lạnh nhạt.

Từng tế bào trên người nàng đều hoàn toàn trúng "gu" thẩm mỹ của cô.

Thế nhưng, đẹp thì đẹp thật, mà tính cách của Cố Từ lại như sinh ra để đối đầu với cô vậy.

Nhiệm vụ 1: Ẩn giấu thân phận.

Đàm Hân yếu ớt tựa vào tay vịn xe lăn của Cố Từ, vụng về bắt chước điệu bộ ôm ngực nhíu mày:

"Thật ra.. sức khỏe của em không được tốt cho lắm."

Cố Từ khẽ cụp mắt, liếc nhìn người phụ nữ đang làm màu trước mặt, ánh mắt âm u tóe lên tia lạnh lẽo: "Cô làm bẩn xe lăn của tôi rồi."

【Điểm hảo cảm -10】

Nhiệm vụ 2: Bảo vệ an toàn tính mạng cho đối tượng công lược.

Khi gặp phải sát thủ, cô đẩy xe cho Cố Từ bỏ chạy. Ai ngờ người này lại đột ngột bật dậy, nhảy phắt qua lan can cầu thang, phi thân xuống tầng dưới.

Đàm Hân ngây người nhìn chiếc xe lăn trống không:

"Cô không bị tàn tật à?"

【Điểm hảo cảm -10】

Nhiệm vụ 3: Khiến điểm yêu thích đạt 100.

Đàm Hân với vẻ đáng thương chui ra từ trong chăn, thân mình đầy dấu đỏ, liếc nhìn thẻ thông tin 50 điểm mà hệ thống vừa tổng kết, giọng nói run rẩy theo bản năng:

"Sao cô vẫn chưa thích tôi?"

Cố Từ lạnh lùng liếc qua, ngón trỏ khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo của cô lên, mấp máy môi:

"Xem ra tôi ra tay còn nhẹ quá, em vẫn còn sức để chất vấn tôi. Lần sau, giúp em trói lại, miệng cũng bịt luôn, được không?"

【Điểm hảo cảm -10】

Tips:

  1. Truyện hài hước thư giãn, chủ yếu để mua vui, xin đừng quá xoáy sâu vào logic.
  2. Cố Từ là một mỹ T tóc dài, Đàm Hân ban đầu luôn ảo tưởng mình là công, về sau bị "đè" đến mức không còn tâm tư phản công.
  3. Truyện có một cú twist, cảnh báo nhẹ trước nhé.
  4. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
  5. Bìa truyện được đặt vẽ, độc quyền hình ảnh Cố Từ, đặc biệt cảm ơn họa sĩ @ZJ.

Nhân vật chính: Đàm Hân, Cố Từ.

Tóm tắt trong một câu: Sổ tay công lược bà xã tàn tật.

Chủ đề: Cùng nhau hướng về ánh dương và mật ngọt.
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 1: Tự tử vì tình (Phần 1)

[BOOK]Đang là đỉnh điểm của mùa hè, mặt trời treo trên đỉnh đầu như thiêu như đốt.

Trên sân thượng bệnh viện tư nhân Hoành Khang, một cô gái trẻ trong bộ đồ bệnh nhân đang đứng ngay mép lan can, nửa bàn chân lơ lửng trên không, người chực chờ ngã xuống, trông như sắp nhảy lầu đến nơi.

Dưới lầu là một đám đông đen nghịt, tiếng còi xe cứu hỏa inh ỏi vang lên, loáng một cái đã bung xong tấm đệm hơi.

Vài người dân nhiệt tình hét lớn, sợ cô gái sẽ dại dột quyên sinh. Tiếc là sân thượng ở tít trên tầng chín, giọng họ chẳng thể vọng tới.

Chỉ thấy cô gái kia vẫn đứng im bất động, không tiến cũng chẳng lùi.

Chỉ có đôi môi là đang lẩm nhẩm điều gì đó.

Nhờ có ống kính livestream tại hiện trường, trên mạng đã dấy lên một trận sóng gió:

【Ngũ Hành Thiếu T】: Chị gái xinh thế kia, sao lại nghĩ quẩn vậy trời?

【Hội Ham Sống】: Chẳng lẽ bị trúng tà? Hay tham gia tổ chức phi pháp nào rồi?

【Chúc Anh Đài Thích Cà Khịa】: Tôi biết nè, chắc chắn là tuẫn tình.

【Tuẫn tình? 】

【Kê gạch hóng hớt】

【Biết chuyện nội bộ gì à? Mau nói đi! 】

【Chúc Anh Đài Thích Cà Khịa】: Tối qua minh tinh Trương Tuệ Khiêm livestream tỏ tình với một bác sĩ, bao nhiêu người tan nát cõi lòng còn gì? Lại còn có tin đồn, vị bác sĩ mà Trương Tuệ Khiêm thích đang làm việc ở chính bệnh viện này đấy.

【Bá Mẫu Lương Sơn Bá】: Nói vậy thì hợp lý rồi. Cố tình nhảy lầu ở đây để dằn mặt Trương Tuệ Khiêm chứ gì.

【Trương Phi Thêu Hoa】: Tội gì phải thế? Thiếu gì trai xinh gái đẹp ngoài kia?

【Ngũ Hành Thiếu T】: Thế cái câu chị ấy đang lẩm bẩm chắc cũng là lời tỏ tình nhỉ? Trương Tuệ Khiêm xui thật, vớ phải quả fan cuồng não tàn.

【Trời Đất Mẹ Ơi】: Chúng ta nào biết dịu dàng ra sao~Cứ ngỡ tuẫn tình chỉ là lời đồn xa xưa~

Trên mạng ồn ào huyên náo, hashtag #FanTrươngTuệKhiêm vọt lên đứng đầu top tìm kiếm chỉ trong nháy mắt. Thương hại, căm ghét, tiếc nuối.. Vô số cảm xúc tràn ngập khắp các diễn đàn, xem mà hoa cả mắt.

Thế nhưng, cô gái trẻ đang đứng giữa tâm bão thị phi – Đàm Hân, lúc này đúng là đang lẩm bẩm thật.

Nhưng chẳng phải lời tỏ tình, cũng chẳng phải lời than khóc.

"Tiếp theo được rồi."

Cô nói chắc như đinh đóng cột vào khoảng không vô định trước mặt. Thực chất, trong không gian mà người thường không thể nhìn thấy, một màn hình ánh sáng khổng lồ đang lơ lửng ở đó. Trên màn hình là hàng dài ký tự, dày đặc như mã code, trừ phi bên trong viết về mấy vụ bê bối động trời của showbiz, nếu không thì chẳng mấy ai buồn liếc mắt nhìn.

Trừ Đàm Hân.

"Tôi nhớ hết rồi."

Giọng nói của AI vang lên từ không trung:

"Bé yêu ơi, vì vấn đề trải nghiệm của người dùng, hệ thống gợi ý bé yêu nên kiểm tra kỹ lại ạ."

Đàm Hân mặt không cảm xúc đọc ra một tràng:

"Màu đỏ đại diện cho phẫn nộ, màu xanh lam đại diện cho sợ hãi, màu xám đại diện cho đau buồn, màu xanh lá đại diện cho vui vẻ.."

Sau khi cô đọc thuộc lòng không sót một chữ ý nghĩa tương ứng của từng màu sắc trên bảng quang phổ, hệ thống mới chịu tin rằng Đàm Hân đã thuộc lòng hơn mười loại cảm xúc trong vòng chưa đầy 10 giây.

"Được rồi."

Giọng nói của hệ thống đã được Đàm Hân đổi thành tông giọng của nữ minh tinh cô yêu thích nhất ngay từ lúc mới vào, cho dù không có chút gợn sóng cảm xúc nào chẳng khác gì AI, nghe vẫn cứ êm tai.

"Chúc mừng bạn đã bước vào giai đoạn hai: Lựa chọn đối tượng công lược."

Giọng nói vừa dứt, màn hình ánh sáng chi chít chữ nhỏ trước mắt liền lóe lên rồi chuyển đổi. Một khoảng tối, một khoảng sáng, cắt thành 96 ô vuông đều tăm tắp, mỗi ô là một đoạn video về một nhân vật, quay từ đầu đến chân, từ xa đến gần.

Nữ tiếp viên hàng không đoan trang tao nhã, cô sinh viên bất kham tỏa nắng, nữ luật sư điềm tĩnh lạnh lùng, nữ DJ cực ngầu khoe kỹ năng, vũ công với thân hình mềm dẻo..

Chỉ cần chọn bừa một người trong số đó, người theo đuổi cũng có thể xếp hàng từ Việt Nam sang tới Pháp.

Ba ngàn dòng nước yếu, đáng lẽ nên múc cạn cả ba ngàn gáo.

Ấy thế mà, Đàm Hân lại khóa chặt mục tiêu vào người ở góc xa nhất chỉ trong một thoáng –

Đó là một người phụ nữ ngồi trên xe lăn. Mái tóc đen buông xõa, thần thái lười biếng, trong đôi mắt ánh lên vẻ lạnh nhạt và chán ghét, xem chúng sinh đều là đồ bỏ đi.

Ánh mắt ấy như một mũi tên bắn thẳng vào tim Đàm Hân, làm bừng lên một chùm pháo hoa trong cõi lòng trống rỗng của cô.

Người phụ nữ này.. ngọt ngào chết tiệt.

"Tôi muốn cô ấy."

Đàm Hân chỉ tay vào ô thứ 96.

Ting-

Cùng với tiếng khởi động của Windows, ô thứ 96 được phóng to, gương mặt lạnh như băng sương chiếm trọn cả màn hình ánh sáng lớn bằng một sân bóng đá. Độ phân giải cao đến mức gần như có thể thấy được cả những sợi lông tơ nhỏ trên mặt dưới ánh đèn mạnh.

Ôi..

Càng ngọt ngào hơn rồi.

Giọng nói AI lại vang lên, giới thiệu sơ lược về nhân vật, đồng thời vài dòng chữ nhỏ hiện lên bên dưới video:

"Cố Từ, 32 tuổi, người đại diện theo pháp luật bệnh viện tư nhân Hoành Khang, tổng giám đốc công ty dược phẩm sinh học Nhật Nguyệt."

Đàm Hân gật đầu lia lịa: "Rất tốt, hơn tuổi là ngon."

Nói xong vội sửa miệng: "Ý tôi là, vừa có bệnh viện vừa mở công ty, rất ưu tú."

Hệ thống không nhấn xác nhận mà lại đưa ra lời khuyên đầy tính người:

"Bé yêu ơi, chúng tôi đề nghị bạn nên đổi đối tượng công lược ạ."

"Tại sao?" Đàm Hân hỏi.

"Xét thấy bạn chưa có kinh nghiệm yêu đương, kỹ năng tình trường không thành thạo, chúng tôi đề nghị bạn đổi một đối tượng công lược tương đương tuổi."

Đàm Hân cười nhạo sự ngây ngô của nó: "Cô không hiểu được hàm lượng vàng trong hai chữ 'chị gái' đâu."

Hệ thống vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục liệt kê khuyết điểm của Cố Từ:

"Theo ghi chép, Cố Từ không chỉ chênh lệch tuổi tác khá lớn với bạn, mà còn bị liệt hai chân, tính cách cô độc."

Thấy Đàm Hân không phản bác, nhịp thở còn nhanh hơn như thể đã nghe lọt tai, hệ thống nói tiếp:

"Đồng thời, cô ấy hút thuốc, không phải thuốc lá điện tử mà là loại thuốc lá nữ thân dài. Trên eo còn có một hình xăm lớn, và –"

Đàm Hân vội cắt lời:

"– Cô đừng khen cô ấy nữa."

Chỉ với đoạn video 12 giây trên màn hình và lời giới thiệu vô cảm của AI, tim Đàm Hân đã đập nhanh như trống dồn.

Cô khó lòng kiềm chế mà nghĩ, nếu được cắn một miếng lên hình xăm nơi eo lưng ấy, khiến gương mặt lạnh lùng kia đau đến rịn nước mắt, thì đời này còn gì viên mãn hơn.

Hệ thống bị cắt ngang đến ngơ ngác, màn hình ánh sáng chớp nháy hai cái rồi phát ra tiếng "cà giựt" như đang vận hành ì ạch.

"Tôi muốn cô ấy."

Đàm Hân một lòng son sắt, chỉ hận không thể vào ngay hệ thống để lao đến trước mặt Cố Từ, xem người thật có xinh đẹp như trong video không.

Hệ thống hết cách, đành nhấn vào nút "Xác nhận" bên dưới màn hình.

"Xác nhận công lược Cố Từ. Hệ thống đang tải thông tin của Cố Từ, xin vui lòng chờ."

Một thanh tiến trình hiện ra giữa màn hình, đều đặn chạy từ 0%.

Đàm Hân ngoan ngoãn chờ đợi, hai tay đan vào nhau buông thõng trước người, thành khẩn hỏi:

"Tôi nạp tiền cho cô ấy được không?"

Thanh tiến trình "khựng" lại một cái. May mà đây đã là một hệ thống trưởng thành, biết cách đối mặt với tình huống đột xuất, sau khi giật lag thì tiếp tục tải, giải thích:

"Bạn đã thanh toán chi phí khi đăng ký rồi ạ."

"Tôi biết. Ý tôi là tôi rất thích Cố Từ này, tôi muốn nạp tiền cho cô ấy."

Giống như trong game di động, nạp tiền cho đối tượng mình thích để quay thẻ, qua đó mở khóa thêm nhiều tình huống và cách chơi hơn.

Tiếc là, hệ thống này quyết đi theo con đường nghèo khó đến cùng:

"Hệ thống này nghiêm cấm mọi hành vi nạp tiền nha bé yêu. Xin hãy giữ kỹ ví tiền của mình, nếu gặp phải lời dụ dỗ nạp tiền, xin hãy hô to 'Trung tâm chống lừa đảo', hệ thống sẽ lập tức xuất hiện giúp bạn xử lý ạ."

Nghe xong, hứng thú của Đàm Hân giảm đi tức thì: "Thôi được rồi."

Nửa phút sau, thanh tiến trình chạy đến 100%, thông tin của Cố Từ đã tải xong. Màn hình lại chuyển sang một trang toàn chữ:

"Bước vào giai đoạn ba – Lời nhắc nhở ấm áp:

  1. Đây là hệ thống trải nghiệm tình yêu, sau khi người dùng chọn đối tượng công lược sẽ không thể thay đổi, không thể từ bỏ. Khi điểm hảo cảm đạt 100, trải nghiệm được xem là hoàn thành;
  2. Sau khi vào hệ thống, người dùng cần nhanh chóng thích ứng với thân phận mới, giữ bí mật về thân phận thật ở thế giới ba chiều;
  3. Để tăng cường trải nghiệm, người dùng sẽ có xúc giác, khoái cảm, đau đớn chân thật trong hệ thống. Xin hãy bảo vệ an toàn cho bản thân, không thực hiện các hành vi nguy hiểm;
  4. Nếu kế hoạch công lược thất bại hoặc gián đoạn vì lý do cá nhân của người dùng, chi phí trải nghiệm sẽ không được hoàn lại;
  5. Để hỗ trợ người dùng hòa nhập nhanh hơn, hệ thống miễn phí cung cấp một cuốn cẩm nang" 5 Năm Hệ Thống, 3 Năm Mô Phỏng ", dùng để tham khảo;
  6. Đây là thế giới ảo, xin người dùng chú ý trải nghiệm, đề phòng chìm đắm quá độ."

Đàm Hân đọc kỹ 6 điều cần lưu ý, gật đầu, đưa tay nhấn xác nhận ở góc dưới bên phải màn hình.

Vù.

Màn hình ánh sáng thu lại, trên đỉnh đầu vang lên âm thanh vận hành của máy tính.

Cơ thể bị một lực hút kéo về phía trước một bước, cảm giác nhẹ bẫng. Thấp thoáng, tai cô nghe thấy tiếng ồn ào lao xao từ bên dưới, thỉnh thoảng còn có vài tiếng hét xuyên qua những tạp âm ấy.

Mình đang ở trong chợ à? Dưới lầu ồn quá.

Chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ thị cuối cùng của hệ thống đã xuất hiện:

"Xin hãy hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên – Bước vào hệ thống."

Đàm Hân khó hiểu nhíu mày – Thế này cũng tính là nhiệm vụ? Cô đã nghe thấy tiếng người đi đường rồi, còn phải làm gì nữa?

Nhưng không sao, nhiệm vụ dễ dàng là chuyện tốt đối với cô.

Thế nên cô chỉ thầm thì trong lòng một câu, rồi hào phóng vẫy tay với hệ thống:

"Rồi, biết rồi, cô rút trước đi."

Giây tiếp theo, hệ thống rút thật.

Lực hút ban nãy cũng rút theo.

Đó là lần đầu tiên, Đàm Hân cảm nhận được sự bá đạo của lực vạn vật hấp dẫn.

Cơ thể lảo đảo một cái, rơi thẳng đứng với gia tốc 9.8 m/s².

"..."

Cảm giác mất trọng lượng đột ngột khiến cô luống cuống tay chân, tòa nhà trước mắt lướt qua vun vút, trong tai chỉ còn văng vẳng câu "nhiệm vụ" mỹ miều mà hệ thống nói trước khi biến mất.

Mở đầu đã bắt người ta nhảy lầu, đây là nhiệm vụ?

Không nói một tiếng đã đẩy cô ngã xuống, đây là nhiệm vụ?

Thậm chí sợ cô không ngã được, còn cố tình hút cô ra ngoài một bước, đây là nhiệm vụ?

Nỗi sợ hãi và tức giận từ lồng ngực phun trào, hóa thành tiếng gào thét kinh thiên động địa:

"HOÀN TIỀN"

Cùng lúc đó, đám đông hiếu kỳ tại hiện trường và trên mạng lại một lần nữa dậy sóng.

【Tào Tuyết Cần Thơ】: Nhảy rồi! Cô ấy nhảy thật rồi!

【Chúc Anh Đài Thích Cà Khịa】: Tôi đã nói là tuẫn tình mà! Chết đến nơi còn gọi tên Trương Tuệ Khiêm! Tuệ Khiêm

【Nghệ Sĩ Nâng Quan Điểm Hạng Nhất】: Đỉnh thật, chị em đúng là Sherlock Holmes đương đại!

【Vụ Mạn Thanh Sơn Tự Có Diệu Kế】: Thần tượng công khai tình cảm, fan cuồng nhảy lầu tự sát. Đây rốt cuộc là sự méo mó của nhân tính, hay sự suy đồi của đạo đức? Mời quý vị đón xem chương trình "Chuyện Kể Của Sơn Nhân" vào 20 giờ tối nay.[/BOOK]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 2: Tự tử vì tình(Phần 2)

[BOOK]Khi Đàm Hân tỉnh giấc, cô cảm giác như có lưỡi dao vừa lướt qua cổ họng, đau rát khiến cô phải nhăn mặt. Đôi mi nặng trĩu run rẩy hé mở, trần nhà trắng toát lạnh lẽo hiện ra, tựa như nắp một cỗ quan tài úp ngược, mang theo một sức nặng vô hình đè nén khiến người ta ngạt thở.

Đôi mắt cô đảo một vòng, mùi thuốc khử trùng hăng hắc len lỏi vào khoang mũi, ý thức mới dần hồi phục, mơ hồ lần tìm lại được mảnh ký ức về cái hệ thống yêu đương kia từ trong biển cả mông lung.

"Ư.. khụ khụ!"

Cô thử lay động chân tay, nhưng cổ chân lập tức truyền đến một cơn đau nhói – chân phải đã bị bó bột và treo cao lên.

Cái hệ thống này cũng "tốt" thật, ngày đầu đặt chân đến đã "ưu ái" cho cô một cái chân gãy.

Tay phải đang ghim kim truyền dịch, chân phải treo lơ lửng, may mà những nơi khác vẫn bình yên vô sự. Cô gắng gượng chống người ngồi dậy, lặng lẽ đưa mắt nhìn một vòng căn phòng rộng chừng mười mét vuông.

Bên cạnh chiếc giường bệnh đơn độc là một cái tủ inox, ngoài ra chỉ có một chiếc TV treo trên bức tường câm lặng. Không cửa sổ, không phòng vệ sinh, nhất thời khiến cô phân vân, chẳng rõ đây là phòng dành cho người bệnh hay nơi dành cho người đã khuất.

"Xin chào?"

Cô tựa vào đầu giường, khe khẽ gọi hai tiếng, không một lời đáp lại.

"Hệ thống?"

Cô chợt nhớ ra mình đã quên hỏi tên của hệ thống.

"Bạn Tiểu Ái? Tiểu Độ? Tiểu Địch? Siri?"

Hệ thống vẫn im hơi lặng tiếng. Xem ra cũng biết chột dạ, sợ cô đòi lại tiền đây mà.

Đàm Hân thầm thì trong bụng, đang mải nghĩ cách để diện kiến Cố Từ, người đã tỏa sáng giữa chín mươi sáu gương mặt kia, thì chiếc TV đang phát tin tức bỗng chiếu thẳng đến dung mạo mà cô hằng mong nhớ.

Trong khung hình, Cố Từ ngồi trên xe lăn, mái tóc đen óng được buộc gọn sau gáy. Bộ vest màu bạc toát lên khí chất lạnh lùng và xa cách, ánh mắt nàng điềm nhiên nhìn thẳng về phía trước.

Chính là ánh nhìn ấy.

Một ánh nhìn lạnh nhạt, xem vạn vật như cỏ rác.

Dù chỉ cách một màn hình, trái tim Đàm Hân vẫn lỗi nhịp, hai tay vô thức siết chặt lấy tấm chăn bông mềm mại.

Một chiếc micro được đưa ra trước mặt Cố Từ, phóng viên không xuất hiện, chỉ có giọng nói vang lên:

"Thưa cô Cố, chúng tôi được biết sáng hôm qua có một bệnh nhân đã nhảy lầu, lúc đó còn gọi tên cô. Có tin đồn rằng cô ấy tuẫn tình vì nữ minh tinh Trương Tuệ Khiêm hôm trước vừa công khai tỏ tình với một bác sĩ của bệnh viện ta, khiến cô ấy bị đả kích nặng nề. Xin hỏi tin đồn này có đúng sự thật không ạ?"

Màn hình bên trái liền chiếu lại cảnh nhảy lầu, người đang trong tư thế giãy giụa khó coi ấy không phải Đàm Hân thì còn là ai?

Nhưng Trương Tuệ Khiêm là ai?

Tuẫn tình cái gì cơ chứ?

Cô gọi tên cô ta từ lúc nào?

Sao giới truyền thông trong hệ thống này lại thiếu đạo đức nghề nghiệp đến vậy, bịa đặt một cách trắng trợn thế ư?

Đàm Hân ấm ức mà chẳng thể giãi bày, ý định viết một bài đánh giá tệ ngày một sục sôi.

Trong màn hình, Cố Từ khẽ chau mày, giọng nói lạnh tựa mặt hồ băng giá mùa đông:

"Nguyên nhân sự việc lát nữa sẽ được cảnh sát điều tra làm rõ. Hiện tại bệnh nhân vẫn chưa tỉnh, mong mọi người hãy giữ lý trí, chớ nên nghe tin từ một phía."

Khi nói, gương mặt nàng không một chút gợn sóng, chỉ mang vẻ chán chường thường trực.

Không tệ.

Tin đồn dừng chân trước người trí tuệ. Cố Từ không hề tin vào những lời thêu dệt trên mạng, quả không hổ là người phụ nữ mà Đàm Hân này đã để mắt tới.

Đang mải mê thưởng thức vẻ đẹp trên màn hình, cửa phòng bệnh bỗng bị người bên ngoài đẩy vào.

"Cô tỉnh rồi à?"

Đàm Hân ngờ vực nhìn sang, một người phụ nữ che chắn kín mít từ đầu đến chân. Mũ lưỡi trai, khẩu trang đen, một cặp kính râm che gần hết nửa khuôn mặt. Vừa vào cửa đã đóng sầm lại, khí thế đằng đằng, mang theo dáng vẻ của một nữ sát thủ trên phim ảnh, quả quyết và nhanh gọn.

Màu đỏ - 30

Năng lực đặc biệt của hệ thống phát huy tác dụng ngay lúc đó, Đàm Hân liếc thấy con số hiện trên đầu người phụ nữ, trong lòng liền tỏ tường.

Màu đỏ đại diện cho sự phẫn nộ.

Thấy người phụ nữ nhanh chóng bước lại gần, Đàm Hân khẽ nhướn mày, cảm nhận được một luồng sát khí – rất tốt, hệ thống yêu đương còn kèm thêm cả phó bản võ thuật, kịch tính đấy, cô thích.

Đàm Hân từng là á quân Taekwondo toàn quốc, nhìn bộ dạng vừa tức giận vừa tâm trí bất an của người phụ nữ này, cô biết cô ta chẳng phải là đối thủ của mình.

Thế là nắm tay trong chăn lặng lẽ siết lại, cô nhoẻn miệng cười lạnh:

"Vừa tỉnh giấc đã có khách ghé thăm rồi, chị vội vàng quá nhỉ?"

Người phụ nữ tháo kính râm, để lộ đôi mắt phượng sắc lẻm, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang tỏ rõ vẻ "không quen biết", cất giọng chất vấn:

"Cô không nhận ra tôi?"

Ánh mắt Đàm Hân vẫn điềm nhiên: "Tôi có cần phải nhận ra chị sao?"

Quen hay không, cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến tốc độ ra đòn của cô.

Ai ngờ đối phương càng thêm phẫn nộ:

"Không quen biết mà cô cũng dám nhảy lầu! Đã nhảy rồi còn gọi tên tôi!"

Tên?

Đàm Hân ngẩn người, ánh mắt ngưng lại trên gương mặt đối phương. Một lúc sau, con ngươi như có ý nghĩ riêng, từ từ di chuyển đến màn hình đang chiếu tin tức. Bức ảnh nữ minh tinh hiện ở chính giữa, đôi mắt phượng hẹp dài ẩn chứa sự kiêu hãnh trong nét tĩnh lặng, giống hệt người trước mặt.

"Chị là.. Trương Tuệ Khiêm?"

* * *

Đàm Hân mất cả buổi trời mới giải thích ngọn ngành được cho Trương Tuệ Khiêm, rằng chuyện nhảy lầu chẳng hề liên quan đến tuẫn tình.

Điều bất ngờ là, Trương Tuệ Khiêm không những tin cô rất nhanh, mà còn hé lộ một bí mật.

"Cô cũng vào đây để trải nghiệm tình yêu, phải không?" Trương Tuệ Khiêm hỏi với vẻ bình thản, dường như đã đoán trước câu trả lời.

Đàm Hân sững sờ – cô nhớ như in điều thứ hai trong lời nhắc nhở của hệ thống là không được tiết lộ thân phận thật của mình.

Đang đắn đo tìm lời phản bác sao cho vẹn toàn, câu nói tiếp theo của Trương Tuệ Khiêm đã vang lên:

"Tôi cũng vậy."

Rồi nàng thẳng thắn cho cô biết:

"Đối tượng công lược của tôi là bác sĩ Lô."

Đàm Hân nhớ lại bản tin vừa rồi, xâu chuỗi các sự kiện thành một dòng logic hợp lý:

"Ồ.. Vậy nên chị mới tỏ tình với cô ấy trên sóng livestream?"

"Chính xác." Trương Tuệ Khiêm búng tay. "Điểm hảo cảm của tôi đã lên 20, vốn định tỏ tình xong sẽ ghi thêm điểm, ai ngờ cô nhảy một phát làm hỏng hết cả."

"Là hệ thống đẩy tôi."

"Thế mới nói cái hệ thống này khốn nạn thật, nhiều thiết lập cực kỳ vô lý, ra ngoài tôi nhất định phải cho một sao."

"Thảo nào lúc nãy trông chị tức giận như vậy."

"Cũng thường thôi."

"Chỉ số phẫn nộ của chị lên tận 30 rồi."

Trương Tuệ Khiêm đang thao thao bất tuyệt bỗng khựng lại, đôi mắt nhìn xoáy vào Đàm Hân, giọng nói chậm rãi:

"Chỉ.. số.. phẫn.. nộ?"

Đàm Hân thận trọng gật đầu: "Có chuyện gì sao?"

"Làm sao cô biết được chỉ số phẫn nộ?"

Trương Tuệ Khiêm đột ngột áp sát. Cô ta không thể thấy được những chỉ số cảm xúc đó, càng đừng nói đến một con số chính xác như 30. Thế là cô ta truy hỏi tới cùng.

Đàm Hân là người trong cuộc, chỉ có thể dựa vào phỏng đoán.

"Chắc tại tôi là hội viên Kim Cương Tối Thượng." Đàm Hân đáp.

"Cái tên hội viên sến súa này là ai nghĩ ra thế?"

"Chắc là tác giả."

"Vậy là cô đã nạp tiền?"

"Chỉ là khoản phí lúc mới vào thôi."

"Ừm.. cũng được, 5 nghìn tệ cho một cuộc tình cũng không lỗ." Trương Tuệ Khiêm an ủi cô.

Lời an ủi này quả là có tác dụng.. tác dụng phụ cũng được tính là tác dụng. Bởi lẽ, Đàm Hân đã bỏ ra không phải 5 nghìn, mà là 2 vạn.

Bỏ ra số tiền gấp bốn lần, để rồi hưởng đãi ngộ y như nhau.

May mà Đàm Hân cũng là người nghĩ thoáng. Tiền bạc vốn là vật ngoài thân, hết rồi lại có thể kiếm.

Thế là cô cho qua chuyện này, hỏi Trương Tuệ Khiêm:

"Nghe ý chị lúc nãy, chị không phải trả phí à?"

Trương Tuệ Khiêm thản nhiên: "Ừ, tôi là tình nguyện viên, chỉ cần sau khi ra ngoài viết cho họ một bài báo cáo trải nghiệm và góp ý cải thiện dài 2 nghìn chữ là được."

Nói rồi, cô ta ngắm nhìn gương mặt thanh tú của Đàm Hân, hỏi:

"Mà nói thật nhé, cô vào hệ thống này yêu đương làm gì? Với gương mặt, với vóc dáng này, thì lo gì không có người theo đuổi?"

Đàm Hân buồn bã cụp mắt: "Tôi chưa từng yêu."

Trương Tuệ Khiêm ngạc nhiên: "Hả? Vậy trước đây cô làm gì?"

Đàm Hân đáp không do dự: "Đấu quyền."

Trương Tuệ Khiêm bất giác nghiêm mặt, lòng dâng lên một nỗi kính nể: "Phải đấu tranh! Môi trường xã hội bây giờ đối với phụ nữ thật sự không mấy thân thiện. Một chuyện vốn rất tích cực, lại bị văn hóa mạng làm cho biến tướng, cứ như thể chị em chúng ta đòi quyền lợi chính đáng cho bản thân cũng là một cái tội vậy. Em làm vậy là đang cống hiến cho đông đảo chị em phụ nữ, đánh thức những linh hồn còn say ngủ. Chị ủng hộ em."

"Cũng bình thường thôi ạ, bây giờ con gái học Taekwondo cũng nhiều mà."

".. À, là đấu quyền theo nghĩa đen à?"

"Chứ còn đấu quyền theo nghĩa bóng nữa sao?"

"Không, chỉ là tôi càng khâm phục cô hơn." Trương Tuệ Khiêm nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, tự nhận thấy mình có phần hơi quá khích.

Đàm Hân thường ngày ít khi lên mạng, không nhạy cảm với các từ ngữ thịnh hành, tự nhiên cũng chẳng thể nào biết được một trăm tám mươi khúc cua trong lòng Trương Tuệ Khiêm. Cô nhẹ nhàng điều chỉnh, tìm một tư thế ngồi thoải mái hơn rồi hỏi:

"Phải rồi, hôm nay chị đến tìm tôi, có việc gì không?"

Trương Tuệ Khiêm cũng là người thẳng thắn, đáp lời ngay:

"Là chuyện cô nhảy lầu, không phải đang bị hiểu lầm sao. Giờ trên mạng toàn lời ra tiếng vào, còn truy ra hai chúng ta là bạn học cấp ba, cứ khăng khăng nói tôi với cô có gian tình. Thế nên tôi nghĩ, nhân lúc cô còn ở bệnh viện này, mà bác sĩ điều trị cho cô lại đúng là Lô Nhiễm, tôi muốn nhờ cô giải thích với cô ấy một chút."

Đàm Hân vui vẻ nhận lời: "Không thành vấn đề, đây là chuyện nên làm mà. Đợi tôi gặp cô ấy, tôi sẽ nói giúp chị."

Trương Tuệ Khiêm mừng rỡ: "Chốt kèo! Vẫn là người từ thế giới thật của mình đáng tin cậy nhất!"

Hai người đang trò chuyện thì ngoài cửa phòng bệnh vang lên tiếng bước chân, và cả tiếng lốp xe tinh xảo lăn đều, kêu lách tách tựa kim đồng hồ đang chạy.

"Tình hình bệnh nhân hiện tại khá ổn định, có lẽ chiều nay sẽ tỉnh lại."

Giọng nói cách một cánh cửa truyền vào, Trương Tuệ Khiêm lập tức căng như dây đàn, vội vàng hạ giọng:

"Là Lô Nhiễm!"

"Vị bác sĩ kia?" Đàm Hân hỏi.

"Đúng! Chết rồi, bên ngoài vốn đã đồn hai đứa mình có chuyện, nếu để cô ấy bắt gặp tôi đến thăm cô, thì càng giải thích không rõ!" Trương Tuệ Khiêm lo lắng giậm chân.

"Không sao, chẳng phải họ nói chúng ta là bạn học cấp ba sao? Bạn bè thăm nhau cũng là chuyện thường tình." Đàm Hân đáp với vẻ bình tĩnh lạ thường.

"Nhưng mà"

Trương Tuệ Khiêm còn định nói gì đó, thì một giọng nữ khác ngoài Lô Nhiễm vọng vào.

"Sự chú ý của bên ngoài dành cho cô ấy rất cao. Bộ phận PR vừa đưa ra phương án rồi, phải xử lý cho tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng lớn đến bệnh viện."

Giọng nói ấy lạnh lẽo, trong trẻo, tựa như một vốc nước mát lành được múc lên từ mặt hồ băng giá.

Nghe mà lòng Đàm Hân xao xuyến, liền ném cho Trương Tuệ Khiêm một ánh mắt đắc ý thầm lặng – Giọng của người nhà tôi, nghe vẫn êm tai hơn của cô.

Ting tong

Âm thanh của Windows vang lên giữa không trung, một màn hình ánh sáng khổng lồ hiện ra trước mắt.

"Bạn có một nhiệm vụ thời gian thực: Làm quen với Cố Từ, làm rõ hiểu lầm về việc nhảy lầu."

Đàm Hân đưa tay nhấn nút xác nhận: "Được."

Hệ thống vẫn chưa đi:

"Xin hãy chọn lý do để làm rõ

【Cơ thể yếu ớt】【Theo đuổi tình yêu】【Gia đình ép buộc】"

Đàm Hân đăm chiêu nhìn vào mười hai chữ ngắn ngủi, cố gắng tìm kiếm manh mối ẩn sau từng nét chữ. Nhưng năng lực có hạn.

Cô quay sang Trương Tuệ Khiêm bên cạnh, hỏi:

"Chọn cái nào?"

Trương Tuệ Khiêm ngơ ngác: "Cái gì?"

Đàm Hân chỉ vào màn hình ánh sáng: "Nhiệm vụ này, chọn cái nào?"

Trương Tuệ Khiêm lau mồ hôi: "Chị em ơi, nhiệm vụ của cô tôi không thấy được đâu."

Đàm Hân lòng như hồ thu: "Ồ, vậy để tôi đọc cho chị nghe."

"Đừng đừng đừng!"

"Sao vậy?"

Trương Tuệ Khiêm giải thích như gặp phải đại địch:

"Hệ thống này là trải nghiệm cá nhân, nếu cô nhờ tôi chọn giúp, cả hai chúng ta đều sẽ bị phạt. Điểm hảo cảm sẽ tụt thẳng về 0!"

Đàm Hân đành ấm ức từ bỏ: "Thôi được rồi."

Cô lại nhìn vào ba lựa chọn kia.

Theo đuổi tình yêu – cái này chắc chắn không chọn được. Chẳng phải là thừa nhận lời đồn trên mạng, rằng cô vì theo đuổi Trương Tuệ Khiêm mà tuẫn tình sao?

Gia đình ép buộc – cái này có lẽ liên quan đến gia đình gốc. Nhưng cuốn cẩm nang "5 Năm Hệ Thống, 3 Năm Mô Phỏng" kia cô còn chưa kịp lật xem, không rõ hoàn cảnh gia đình của thân thể này vốn thế nào. Nếu bịa bừa, lỡ bị vạch trần, để lộ thân phận thì lợi bất cập hại.

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ có lý do 【Cơ thể yếu ớt】 là an toàn nhất. Thế là cô vung tay một cái:

"Tôi chọn 【Cơ thể yếu ớt】."

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt cô tối sầm, Đàm Hân đang ngồi ngay ngắn trên giường bệnh bỗng nhiên ngã lăn xuống sàn.

"Á!" Đàm Hân không kịp trở tay.

"Trời!" Trương Tuệ Khiêm lao tới đỡ nhưng không kịp.

Trớ trêu thay, đúng lúc này, cửa lớn mở ra, một chiếc xe lăn xuất hiện trước mắt.

Cố Từ cho xe lăn dừng lại. Nàng lướt mắt qua Trương Tuệ Khiêm đang chới với giữ thăng bằng rồi vội đứng thẳng, sau đó mới thu tầm mắt về, nhìn xuống người phụ nữ đang nằm sõng soài trên sàn.

Chỉ thấy tay phải cô ta nối với dây truyền dịch, chân phải bó bột, tay trái úp sấp xuống sàn nhà, trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ khẽ khàng.

Nàng không khỏi nghi hoặc:

"Đây là tỉnh rồi hay chưa tỉnh?"[/BOOK]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 3: Tự tử vì tình (Phần 3)

[BOOK]"Đây là tỉnh rồi hay chưa tỉnh?"

Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng truyền vào màng nhĩ, kéo Đàm Hân từ bờ vực mê man trở về.

Ngoại lực của hệ thống tan biến, cơ thể mềm nhũn của cô lấy lại được sức lực, màn sương trắng trước mắt cũng hoàn toàn tan đi, thị giác trở lại bình thường.

Cô đứng dậy khỏi sàn, phủi qua loa bụi bặm trên người rồi ngồi xuống mép giường, đôi mắt len lén nhìn về phía Cố Từ đối diện.

Đó là lần đầu tiên Đàm Hân gặp Cố Từ, vẻ đẹp của người thật còn gây chấn động thị giác gấp mười lần so với màn hình phẳng. Đặc biệt là đôi mắt kiêu hãnh bất kham ấy, với phần xương mày cao và hốc mắt sâu, ẩn giấu một vực thẳm khôn lường sau vẻ ngoài lạnh nhạt.

Nàng tựa như pho tượng trên những bức phù điêu ở Nhà thờ Đức Bà, vừa diễm lệ lại vừa ưu sầu, khiến người ta không kìm được mà muốn khám phá câu chuyện đằng sau.

Bác sĩ Lô Nhiễm kiểm tra sơ qua, xác nhận Đàm Hân không bị thương tổn gì, bèn giới thiệu:

"Cô Cố, đây là cô Đàm Hân. Cô Đàm, đây là người sáng lập bệnh viện chúng tôi, cô Cố Từ, Cố tổng."

Đàm Hân ngồi thẳng người, cũng đành căng da đầu chào hỏi: "Chào Cố tổng."

Cố Từ khẽ gật đầu: "Chào cô Đàm, chúng ta từng gặp rồi."

Câu nói này ẩn chứa khá nhiều thông tin. Gặp khi nào, ở đâu, ấn tượng ra sao, tất cả đều có thể ảnh hưởng đến "cuộc gặp gỡ đầu tiên" của ngày hôm nay.

Đàm Hân thầm suy tính, ánh mắt như máy quét lướt một vòng trên người nàng, nhưng vô ích, trên đỉnh đầu không hề hiện lên chỉ số cảm xúc nào. Xem ra tâm của Cố Từ này lặng như mặt hồ, nội tâm quả thực mạnh mẽ.

"Vậy sao ạ?" Cô nở một nụ cười lịch sự. "Chắc có lẽ dạo này sức khỏe tôi yếu quá, nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa. Chúng ta đã gặp nhau ở đâu vậy?"

Nét mặt Cố Từ vẫn bình thản, không để lộ chút gợn sóng cảm xúc nào: "Chỉ là bèo nước gặp nhau, cô Đàm không cần phải bận lòng."

Xem ra cũng không để lại ấn tượng xấu gì.

Đàm Hân thầm thở phào nhẹ nhõm, đoạn chuyển chủ đề:

"Vậy Cố tổng đến tìm tôi, có việc gì không ạ?"

Lịch trình của Cố Từ luôn kín đặc, thời gian rảnh rỗi chẳng có nhiều. Thế nên nàng đi thẳng vào vấn đề:

"Hôm qua cô Đàm đã quyên sinh tại bệnh viện của chúng tôi, vì vậy tôi đến xem xét tình hình."

Quả nhiên vẫn là vì chuyện này.

Đàm Hân vội xua cả hai tay: "Không có, tôi không có quyên sinh, chỉ là lúc lên sân thượng hóng gió, rồi cơ thể đột nhiên khó chịu, không cẩn thận nên ngã xuống thôi."

Cố Từ không tỏ rõ ý kiến, chẳng nghi ngờ, nhưng cũng chẳng tin.

Đứng bên cạnh, bác sĩ Lô Nhiễm đút tay vào túi áo blouse trắng, hỏi với vẻ đầy ẩn ý:

"Có tin đồn nói cô là vì tuẫn tình, đối tượng tuẫn tình, chính là người hôm nay đến thăm cô đây – cô Trương."

Trương Tuệ Khiêm vội vàng lao lên hai bước: "Không có không có, hai chúng tôi vốn không quen biết."

Lô Nhiễm không tin: "Trên mạng đã tìm ra ảnh tốt nghiệp cấp ba của hai người, hai người là bạn cùng lớp."

"Thì, thì là bạn học cấp ba, nhưng cũng nhiều năm không liên lạc rồi mà. Cô biết đấy, người tôi thích trước giờ vẫn luôn là cô. Nếu không, tôi đang yên đang lành làm một nữ minh tinh, việc gì phải tỏ tình với cô trên livestream?"

Đàm Hân thấy đúng thời cơ, vội giải thích thêm:

"Hai chúng tôi thật sự không có gì cả, hôm nay chị ấy đến cũng là để nhờ tôi giải thích, sợ cô hiểu lầm."

Cô ngừng một chút, rồi nói tiếp:

"Hơn nữa, hôm qua lúc tôi ngã xuống, tôi không hề gọi tên chị ấy."

Đúng là nhân tài phương nào mới có thể nghe "Hoàn tiền" thành "Tuệ Khiêm" được chứ?

Sau một hồi giải thích, hiểu lầm giữa hai người mới cuối cùng được xóa bỏ.

Thế nhưng, Cố Từ đứng bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời. Lòng Đàm Hân bất giác dấy lên vài phần bất an, cô cẩn trọng nhìn người trên xe lăn, chỉ thấy ánh mắt nàng trong veo lạnh lẽo, giữa đôi mày hiện rõ vẻ trầm ổn của một kẻ bề trên luôn nắm giữ toàn cục.

Ánh mắt hai người đột ngột giao nhau, Đàm Hân không biết nói gì, đành lặp lại một lần nữa:

"Sảy chân ngã mà còn gọi tên bạn học cấp ba thì lạ quá, nên không thể nào có chuyện đó được ạ."

Có lẽ thấy được sự bối rối của cô, Cố Từ liền đỡ lời, đáp:

"Tôi biết, cô hét lên 'Hoàn tiền'."

Đàm Hân sững người, rồi ngay lập tức mừng rỡ ra mặt, cô co chân trái lên, nhảy lò cò một bước về phía trước nắm lấy tay Cố Từ, lắc mạnh một cái:

"Bảo sao người ta nói tri âm khó tìm!"

Tuyệt vời, không chỉ tìm được một đối tượng vừa có nhan sắc vừa có trí tuệ, mà còn tìm được cả tri kỷ.

Chỉ riêng việc hệ thống tạo ra một nhân vật ở đẳng cấp cao thế này, lúc ra ngoài cô phải cho 5 sao đánh giá tốt.

Trong lòng lâng lâng được ba giây, chỉ vỏn vẹn ba giây, câu nói tiếp theo của Cố Từ đã dội xuống:

"Nhưng trước đó tôi đã nói với cô rồi, ca phẫu thuật vòng một đã hoàn thành, khoản chi phí đó sẽ không được hoàn lại cho cô đâu."

Tít!

Một âm thanh vang lên giữa không trung.

Trên đỉnh đầu Cố Từ hiện lên cảm xúc – Màu tím +10.

Màu tím: Khinh miệt.

Động tác bắt tay lắc lư bỗng cứng đờ, Đàm Hân như bị ai đó cho một cái tát vô hình. Chiếc cổ cứng nhắc của cô quay đi một cách máy móc, cười gượng:

"Phí phẫu thuật?"

Phẫu thuật xong rồi, lại còn đòi hoàn lại phí phẫu thuật?

Cố Từ không đáp lời, chỉ im lặng nhìn cô, chỉ số màu tím +10 trên đầu vững như bàn thạch, tựa như đang xem kẻ chây ì này còn giở trò gì mới.

Đàm Hân không ngờ hết hố này lại đến hố khác, cô quay đầu nhìn Trương Tuệ Khiêm, đối phương chỉ bất đắc dĩ nhún vai. Rõ ràng, hệ thống sẽ đào rất nhiều hố trước khi cho hai người gặp nhau.

Chi chít ổ gà ổ voi, có khi còn hơn cả bề mặt mặt trăng.

Là phi hành gia đáp xuống mặt trăng, hay là Nữ Oa vá trời, mỗi người tự dựa vào bản lĩnh, phó mặc cho số phận.

Không sao cả.

Đàm Hân thầm an ủi mình.

Dù sao hệ thống này cũng không phải thế giới thật, cái gọi là người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch, đã đọ thì đọ xem mặt ai dày hơn.

Khinh miệt ư?

Chẳng qua là cho rằng cô keo kiệt bủn xỉn, thích chiếm hời, vậy thì cô chủ động nhận sai, gánh vác trách nhiệm là được.

Thế là cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào Cố Từ, thản nhiên giải thích:

"Trước đây là do tôi không hiểu chuyện, Cố tổng, mong cô bỏ qua. Phẫu thuật đã làm rồi, không có lý nào lại đòi hoàn tiền cả."

Và thế là, màu tím +10 đại diện cho sự khinh miệt biến mất.

Xem như tạm thời qua ải.

Đứng bên cạnh, bác sĩ Lô Nhiễm khẳng định:

"Cô Đàm có thể nghĩ thông là tốt rồi. Tôi lại thấy, sau khi trải qua một tai nạn, con người cô đã thay đổi rất nhiều."

Đàm Hân gật đầu, giải thích:

"Đi một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về, tâm cảnh chắc chắn sẽ có thay đổi. Nhân quả luân hồi mà, cô xem, trước đây tôi vô lý gây sự, bây giờ cũng phải trả giá rồi, toàn thân đau nhức, đặc biệt là đôi bàn tay tội lỗi này."

Cố Từ mặt lạnh tâm lạnh, thờ ơ nhắc nhở:

"Máu chảy ngược rồi, không đau sao được?"

Máu chảy ngược?

Đàm Hân nhìn theo ánh mắt của nàng rồi lật tay mình lại, quả nhiên, dòng máu đỏ tươi đã chảy ngược một đoạn dài theo ống truyền dịch.

"He he.."

Đàm Hân chỉ cảm thấy có thứ gì đó vừa đâm thủng lớp mặt nạ dày của mình, vỗ bốp một cái lên mặt cô.

"Vậy tôi ngồi xổm một lát."

Cô mượn cớ máu chảy ngược để ngồi thụp xuống, một bên thì rủa thầm cái hệ thống chuyên đào hố này, một bên thì nghĩ xem tiếp theo phải chữa cháy ra sao.

May mà lúc học Taekwondo, chân của cô khá vững, ngồi xổm một chân cũng không hề lung lay.

Trương Tuệ Khiêm đứng bên cạnh chứng kiến mà đã có thể dùng ngón chân đào luôn một căn biệt thự ba tầng dưới đất, huống hồ là Đàm Hân, người đang trực tiếp trải nghiệm.

Hệ thống cũng lạ, Cố Từ trông có vẻ "người sống chớ lại gần" thế kia, làm gì có chuyện dễ công lược? Đàm Hân lại chưa từng yêu đương, sao không giới thiệu cho người ta một đối tượng dễ thở hơn chứ?

Căn phòng bệnh nhỏ bé chìm vào sự tĩnh lặng như tờ của nhà xác.

Cố Từ liếc nhìn người dưới đất, không có ý định an ủi, chỉ nhắc lại mục đích của mình:

"Cô Đàm, hôm nay tôi đến, một là để xác nhận tình trạng sức khỏe của cô. Hai là để xác nhận sự thật về việc cô rơi lầu hôm qua, lát nữa cảnh sát sẽ đến lấy lời khai. Nếu cô thật sự chỉ là sảy chân, vậy thì, trước khi sảy chân, tại sao cô lại ở trên sân thượng lâu như vậy?"

Đàm Hân thực sự không còn mặt mũi nào để đối diện với Cố Từ nữa, cô đợi máu trong ống truyền dịch chảy xuôi hết rồi mới lí nhí giải thích:

"Chỉ là sảy chân thôi ạ."

Chẳng phải đã nói là "Cơ thể yếu ớt" rồi sao?

Sao còn cứ truy hỏi mãi thế?

Cái hệ thống chết tiệt, toàn cho cô mấy câu hỏi lựa chọn vớ vẩn. Khó khăn lắm mới chọn được một cái có logic xuôi tai một chút, Cố Từ lại chẳng hề tin.

Giá mà lại được ngã thêm lần nữa thì tốt.

Giống như lúc nãy, cơ thể không tự chủ mà ngã sõng soài, toàn thân mất hết sức lực, mồ hôi vã ra như tắm, mặt trắng như giấy, cái vẻ yếu ớt chân thật từ trong xương tủy ấy, có sức thuyết phục hơn vạn lời hoa mỹ.

Đang nghĩ vậy, sau lưng cô bỗng có một lực đẩy cực mạnh, cơ thể đang ngồi xổm của cô bay về phía trước như một quả bóng bowling.

Chưa kịp để Đàm Hân phản ứng, người cô đã lao thẳng vào xe lăn của Cố Từ.

"Á!"

Cô kinh hãi kêu lên, cơ thể theo phản xạ tránh đi, không đâm sầm vào người Cố Từ mà chỉ va vào bánh xe. Nếu không phải xe lăn của Cố Từ có chức năng chống va chạm thông minh, e rằng đã bị cô húc bay ra ngoài.

Đàm Hân hoàn toàn cạn lời.

Điều may mắn là, hệ thống đã nghe thấy tiếng lòng của cô, lại sắp xếp cho cô ngã thêm một lần nữa.

Điều bất hạnh là, lần này không hề có cảm giác bệnh tật khó thở, mặt mày hồng hào, chân tay khỏe khoắn, khí sắc tốt đến độ có thể lên TV gói bánh chưng ngày Tết.

Quá đáng nhất chính là, nhà ai mà "cơ thể yếu ớt" lại suýt làm lật cả xe lăn của người khác chứ?

Không sao cả.

Đàm Hân lần thứ ba tự an ủi mình.

Đây chỉ là một hệ thống, không phải thế giới thật. Mất mặt trong thế giới ảo không phải là mất mặt thật sự.

Đã ngã thì cũng ngã rồi, mặt cũng mất rồi, hệ thống cà giật này đã dâng bầu không khí lên đến đây, không thể không diễn tiếp.

Thế là, bàn tay đang vịn trên tay xe lăn siết chặt thêm hai phần, cô gắng gượng chống người ngồi dậy, ngẩng đầu, nặn ra một giọng nói yếu ớt về phía Cố Từ:

"Tôi chỉ là.. sức khỏe không được tốt lắm."

Tít!

Lại một âm thanh nữa, màu sắc cảm xúc trên đầu Cố Từ thay đổi, từ tím chuyển sang đỏ.

Màu đỏ +10.

Màu đỏ: Tức giận.

Cố Từ từ trên cao nhìn xuống, mi mắt khẽ cụp, bị diễn xuất vụng về và biểu cảm chẳng hề ăn nhập với lời thoại kia làm cho nhức mắt. Ánh nhìn của nàng rơi xuống bàn tay đang nắm chặt tay vịn, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại:

"Cô, làm bẩn xe lăn của tôi rồi."

Phía sau, Trương Tuệ Khiêm đồng cảm nhắm mắt lại, thầm nghĩ đối tượng này mà khó công lược quá, thì chúng ta cứ ép buộc hệ thống cho rút lui đi, không cần phải tự tìm khổ thế này.

Ai ngờ Đàm Hân, người bị hệ thống quăng vào chảo dầu chiên đi chiên lại, lại tỏ ra vô cùng hưởng thụ, gương mặt cô ngập tràn gió xuân.

Có tật ưa sạch sẽ?

Càng thích hơn nữa.[/BOOK]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back