Chương 49:
[HIDE-THANKS]Màn hình lớn trên sân thi đâu đang chiếu lại cảnh quay chậm từ trận đấu trước. Tiếng gào thét thảm thiết của tuyển thủ Liginia vang vọng khắp khán đài, sởn cả tóc gáy.
Dưới bầu không khí căng thẳng ấy, khi Tống Xuân Thời chậm rãi quét mắt về phía những đối thủ còn lại. Mấy người kia đồng loạt rùng mình!
Liginia đội trưởng nuốt nước bọt, rồi vội vàng đẩy một đội viên ra: "Mày.. Mày lên đi!"
"Không không không! Em không đánh được đâu!" Đội viên thét chói tai trốn ở phía sau.
Đội trưởng hung tợn trừng hắn ta, gằn từng chữ một uy hiếp: "Mày đi, nếu không----"
Đội viên kia không biết nghĩ gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, rồi rũ đầu vâng vâng dạ dạ nhận lời.
Trên lôi đài, Tống Xuân Thời bình tĩnh nhìn đối thủ nơm nớp lo sợ bước lên, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Trận đấu chính thức bắt đầu, trong lúc nhất thời hai bên đều không có hành động gì.
Tuyển thủ Liginia do dự nhìn Tống Xuân Thời, trong đầu vẫn vang vọng tiếng gào thảm thiết của đồng đội. Hắn siết chặt nắm đấm nhưng không dám xông lên. Phía sau, đội trưởng đang tức giận quát tháo, khiến hắn khẽ cắn môi, nhắm mắt liều mạng lao tới!
Chưa lao được bao xa, hắn bỗng cảm thấy ngực bị một lực mạnh đẩy tới, ngay sau đó cả người bay thẳng ra khỏi lôi đài ngã sõng soài trên mặt đất.
Tên tuyển thủ này mở mắt ra, hơi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn nhìn tình huống hiện tại của chính mình rồi bỗng nhiên mừng rỡ hét lớn: "Tôi thua! Tôi thua!"
Không bị bẻ gãy xương cốt, cũng không bị liên tục đá bay lên không trung. Hắn chỉ ăn một cú đá liền bay ra khỏi sân đấu!
Hắn thua rồi! Quá tốt!
Dưới đài, có người nhìn bộ dạng vui sướng của hắn mà ngớ người: "Lần đầu tiên thấy có người thua mà vui đến vậy.."
"Nếu đổi lại là mày, mày có vui không? Ban đầu còn nghĩ sẽ bị tra tấn dã man, ai ngờ chỉ bị đá một cú, nhẹ nhàng như trúng số độc đắc!"
"Cũng đúng, nhưng tại sao vị đội trưởng Đế Quốc kia lại dễ dàng buông tha hắn? Chẳng lẽ vừa rồi tiêu hao quá nhiều sức lực?"
Trận trước cô ấy còn đá tên kia gần mười phút, cả trận đấu thần kỳ đến mức khiến người không thể tưởng tượng.
Người xem kia lại nói: "Nếu đúng là như vậy thì cô ấy tốt nhất nên rời sân nghỉ ngơi để người khác lên thay. Nếu không đối thủ tiếp theo chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này!"
Đội trưởng Liginia cũng cho rằng Tống Xuân Thời đã hết sức, nỗi sợ hãi vừa rồi trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là vẻ hưng phấn đến vặn vẹo: "Bây giờ đến lượt tao."
Hắn hất tay đẩy mạnh đồng đội rồi sải bước lên lôi đài, ánh mắt lạnh lẽo độc ác nhìn chằm chằm Tống Xuân Thời. Tuyển thủ tiềm năng nhất Đế Quốc cũng chỉ đến thế mà thôi. Chỉ cần đánh bại con ả này thì tất cả vinh quang sẽ thuộc về hắn!
Đúng lúc hắn có một chiêu rất thú vị, đặc biệt thích hợp cho loại nữ sinh bé nhỏ này..
"Có cần tôi lên thay đội trưởng không?" Dưới đài, trong đội Đế Quốc Elbert khẽ nhíu mày, đội trưởng Liginia nổi tiếng thủ đoạn bẩn thỉu, so với đồng đội chỉ hơn chứ không kém, hắn lo Tống Xuân Thời không ứng phó được.
Flora nhìn chằm chằm sân đấu, nghe vậy cũng hơi chần chừ. Một bên chị ấy ấy cho rằng Tống Xuân Thời hẳn là có kế hoạch của chính mình. Một bên lại khó tránh khỏi lo lắng bời vì trận trước tiêu hao sức lực xác thật không nhỏ.
Bọn họ còn chưa quyết định xong thì trên sân đấu tiếng súng đã vang lên, đội trưởng Liginia như sói đói vồ mồi lao thẳng về phía Tống Xuân Thời!
Ngay sau đó, tiếng xương cốt đứt gãy quen thuộc vang lên.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cảnh tượng trước mắt đã khiến họ chết sững.
Lúc này Tống Xuân Thời không đá bay đối thủ lên mà là đánh hắn như một bao cát! Cô dùng tốc độ nhanh đến mức không nhìn rõ xuất kích, nắm đấm như mưa rơi xuống. Lúc ban đầu đội trưởng Liginia còn kêu được vài tiếng thảm thiết, nhưng sau đó rốt cuộc không phát ra được bất cứ thanh âm gì nữa.
Ước chừng mười mấy phút sau, Tống Xuân Thời kéo lê một đống "bùn nhão" đến bên rìa lôi đài, rồi tùy tiện vứt ra ngoài.
Mọi người khiếp sợ với thực lực của cô, cũng có người cảm thấy không thoải mái.
[ Quá tàn nhẫn! Dùng cách này để hành hạ đối thủ, cô ta chẳng khác gì ác quỷ!]
[ Tàn nhẫn sao? Tao thấy sướng muốn chết! Quá hả dạ! Tao là người Liginia, nếu chúng mày chịu mở to mắt chó ra mà nhìn thì sẽ biết đội trưởng kia có cả đống tiền án. Ở nước tao, thậm chí hắn còn có hồ sơ xâm hại trẻ em! Ai cũng biết đó là sự thật, nhưng chỉ vì hắn xuất thân từ gia tộc lớn, không ai làm gì được hắn. Giờ báo ứng đến rồi, hắn đáng phải nhận kết cục này!]
[ Dám nói cô Tiểu Tống là ác quỷ à? Khi Liginia chúng mày quấy nhiễu đối thủ, chúng mày im lặng. Khi hắn xâm hại trẻ em, chúng mày cũng im lặng. Giờ ai cho chúng mày mặt mũi mà đứng trên đạo đức phán xét người khác? ]
[ Đừng tranh luận với đám đó làm gì! Tôi thích nhất là nhìn bộ dáng bọn họ cay cú nhưng lại chỉ có thể bị cô Tiểu Tống đàn áp mà chẳng làm gì được, lêu lêu lêu~]
[ Tại sao lại có người nghĩ cô ấy tàn nhẫn? Không ai để ý sao, cô ấy thực ra rất có nguyên tắc của mình. Tất cả các đòn phản kích đều rất hợp lý. Ví dụ như tên tuyển thủ thứ hai kia không dùng thủ đoạn bẩn để đánh cô ấy nên cô ấy chỉ đơn giản đá hắn một cái, không hề trừng phạt thêm. Còn hai tên kia? Bọn chúng chỉ có thể tự trách vì tội lỗi của mình.]
[ Nghe vậy hình như đúng thật! Trời ạ, sao đây.. Đột nhiên thấy cô ấy thật quá có cá tính, thực lực lại còn mạnh nữa, hơi thích! Nhưng chết tiệt, tôi từng thề là sẽ không bao giờ hâm mộ người Đế Quốc!]
Trận đấu thể thuật theo thể thức năm ván ba thắng, Đế Quốc đấu với Liginia tổng cộng bốn trận đạt tỷ số 3-1. Thuận lợi chiến thắng!
Tuy thua một ván, nhưng các thành viên trong đội lại cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần. Elbert thậm chí còn nói thẳng: "Lần trước tôi tham gia giải đấu, đấu với đội Liginia thắng 3: 0, vậy mà còn chẳng sướng bằng bây giờ!"
Alice cũng gật đầu đồng tình, giọng điệu đầy hung hăng: "Phải học tập đội trưởng! Lần sau gặp đội Liginia, khỏi cần nói nhiều, cứ trực tiếp đánh chết là được!"
Flora hiếm khi cũng nói đùa, có thể thấy tâm tình rất vui sướng: "Đánh chết thì hơi quá, cứ làm giống đội trưởng là được. Đánh đến nửa sống nửa chết là vừa đẹp!"
Dưới khán đài, giáo quan của Học viện Quân sự số 2 vui vẻ xoa tay, hào hứng nói: "Ai dà, tôi cứ tưởng cô nhóc này là kiểu hiền lành mềm yếu, hóa ra lại có cách xử lý đặc biệt ghê!"
Người trẻ tuổi vừa mạnh mẽ, vừa tàn nhẫn, lại có thần kinh thép, hơn nữa còn là người phe mình-đúng là càng nhìn càng thích!
Sau trận đấu, đội Đế Quốc quay về khu nghỉ ngơi. Các sân đấu khác, có nơi đã kết thúc trận đầu, có nơi vẫn còn đang thi đấu.
Elbert chỉ tay về phía sân đấu khu A, nói với Tống Xuân Thời: "Thấy tên cao to da đen kia không? Hắn chính là cao thủ thể thuật cấp chín mà Liên Bang chiêu mộ."
Đầu trận, Liên Bang đấu với một quốc gia nhỏ. Tống Xuân Thời ngước nhìn, vừa đúng lúc thấy cảnh tượng kinh người, tên kia tung một cú đấm cực mạnh, đánh lõm cả xương ức đối thủ! Người kia hộc máu ngay tại chỗ, không còn khả năng phản kích.
Kết thúc trận này, Liên Bang giành chiến thắng. Các thành viên trong đội hào hứng rời sân, nhưng kỳ lạ là.. tên cấp 9 kia lại đi sau cùng. Dù đã giúp đội thắng trận nhưng không một ai quay lại ăn mừng cùng hắn.
"Hắn không phải đội trưởng sao?" Tống Xuân Thời nhíu mày, tò mò hỏi. Lẽ nào trong đội Liên Bang còn có người mạnh hơn hắn?
Elbert thấy vậy, liền cười cười giải thích: "Theo tôi biết, muốn làm đội trưởng của Liên Bang không chỉ cần thực lực mạnh, mà còn phải có kinh nghiệm."
Thì ra là vậy, Tống Xuân Thời gật gù. Nếu trước đây cô gia nhập Liên Bang, có lẽ bây giờ địa vị trong đội của cô cũng chẳng khác gì tên cấp 9 kia.
Nghĩ đến điều này, cô lại cảm thấy may mắn.
Cũng không phải vì ham muốn làm đội trưởng mà đơn giản là chẳng ai thích cảm giác bị xem nhẹ.
"Không biết thực lực của hắn thế nào." Tống Xuân Thời lầm bầm lầu bầu, trận đấu vừa rồi kết thúc quá nhanh, chưa thể nhìn ra được sức mạnh thực sự của tên cấp 9 kia.
Từ trước đến nay, người duy nhất ở thể thuật cấp 9 mà cô từng giao thủ chính là Cain. Mà đến bây giờ, cô vẫn chưa thể thắng được thầy ấy. Trong lòng vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Tống Xuân Thời bước đến bên Cain, dùng khuỷu tay huých hắn một cái, rồi hăng hái hỏi: "Cain, khi nào chúng ta đấu lại một trận nữa?"
Cain còn tưởng cô có chuyện gì quan trọng, nghe xong câu này thì mặt tối sầm, xua tay ngay lập tức: "Đi đi, ai mà rảnh đánh nhau với con nít."
Lần trước đánh với cô nhóc này, hắn suýt chút nữa đánh mất tôn nghiêm của giáo quan. Đầu hắn bị nước vào mới đánh nhau với con nhóc này!
Tống Xuân Thời tưởng rằng Cain chướng mắt thực lực của mình, bĩu môi rồi bỏ đi, trong lòng thầm hạ quyết tâm, sớm muộn gì cũng phải đánh bại Cain, khiến thầy ấy phải nhìn mình bằng con mắt khác!
Giáo quan của Học viện Quân sự số 2 đứng bên cạnh nghe toàn bộ cuộc đối thoại, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Cain, sau đó chắc chắn nói: "Anh từng đấu với con bé này rồi đúng không? Hơn nữa.. còn ăn mệt?"
Nếu không phải nếm mùi đau khổ, với bản tính hiếu thắng của Cain, làm gì có chuyện từ chối một cơ hội đè bẹp học trò như thế này!
Giáo quan của Học viện Quân sự số 2 bỗng hít một hơi. Phải biết rằng, Cain tuy nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng thực lực lại không ai có thể nói lời nào. Đến cả đám giáo quan như bọn họ cũng không phải đối thủ của hắn. Vậy mà con nhóc kia.. chỉ mới bao nhiêu tuổi, lại có thể đấu với Cain mà không rơi vào thế yếu?
Trong lòng hắn kinh hãi, nhưng đồng thời cũng dâng lên một tia chờ mong. Không nhịn được, hắn đè thấp giọng, hỏi Cain: "Anh nói xem, liệu con bé này có phải là 'người kia' không?"
Trăm năm trước, đã từng có một lời tiên đoán: Sẽ có người luyện thể thuật đến cực hạn, dùng nhân lực đánh bại cơ giáp, trở thành thể thuật cấp 10 đầu tiên trong lịch sử.
Cứ việc rất nhiều người cho rằng điều đó là không thể. Nhưng chính vì không thể, nó mới càng trở thành bí ẩn khiến người ta khát khao chờ mong.
Cain trầm mặc rất lâu, sau đó mới chậm rãi lắc đầu: "Không biết."
Hắn cũng từng có suy nghĩ ấy, nhưng không dám nghĩ quá sâu. Con nhóc đó còn quá nhỏ, không thích hợp cõng theo kỳ vọng của nhiều người như vậy. Thôi thì cứ để nó sống vô tư vô lo, làm một con nhóc nhà quê là được rồi.
Nhưng giáo quan Học viện Quân sự số 2 lại từ giọng điệu của Cain nghe ra điều gì đó. Hạt giống kỳ vọng nhỏ bé trong lòng bắt đầu cắm rễ, ánh mắt nhìn về phía Tống Xuân Thời, quả thực càng nhìn càng thấy yêu thích.
Nhưng mà đáng tiếc.. Một mầm non tốt như vậy, thế mà lại bị Học viện Quân sự số 1 nhanh chân giành mất! Rõ ràng Học viện Quân sự số 2 của bọn họ cũng không kém mà!
Nghĩ đến đây, hắn u oán nhìn Cain một cái, thật sự thèm muốn chết.
Cain vô ngữ dịch qua bên cạnh, thật là chịu không nổi cái loại ánh mắt này mà. Người không biết còn tưởng rằng hắn làm gì đối phương. Hắn chính là trong trong sạch sạch có được không!
Trận đấu đầu tiên của bốn sân đấu chính thức kết thúc. Sau đó, các đội còn lại bắt đầu bước vào trận đấu thứ hai.
[ Hôm nay chắc không có trận của cô Tiểu Tống nữa, tự nhiên thấy hứng thú với giải đấu cũng giảm. Các anh em à, xem cô Tiểu Tống đánh nhau đến mức tay tôi cũng ngứa ngáy rồi. Tôi định đi thi cấp bậc thể thuật đây! Đã mắc kẹt ở cấp 5 suốt 3 năm, nhưng cảm giác học theo cô Tiểu Tống nửa năm nay thu hoạch không ít, lần này nhất định có thể vượt cấp 6! Tôi ở Thủ Đô Tinh Đế Quốc, có ai muốn tổ chức một đoàn đi không? ]
[ Em em em! Nhưng em là người mới, cô Tiểu Tống chính là người dẫn dắt em bước vào con đường thể thuật. Đến bây giờ em vẫn chưa thi lấy cấp nào, hy vọng các anh trai chị gái không ghét bỏ..]
[ Còn có tôi nữa! Tôi đang chuẩn bị thi cấp 4!]
[ Xem chừng số người không ít, vậy thì tôi sẽ đi gọi thêm người trong lớp! Ai có ý định tham gia thì cùng đi. Đợi giải đấu kết thúc, khi cô Tiểu Tống quay lại giảng dạy, chúng ta sẽ cho cô ấy một bất ngờ!]
Ngày đầu tiên của giải đấu, bốn lôi đài mỗi bên đã trải qua trận đầu, chọn ra danh sách các đội lọt vào vòng thứ hai.
Sau khi trận đấu hôm nay kết thúc, Tống Xuân Thời cùng đồng đội trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Tin tức quang não thu được đều là chúc mừng cô lọt vào vòng hai.
Trong số đó, Lily là người phản ứng kịch liệt nhất. Cô nàng mắng chửi không chừa một ai, tiến hành một đợt thăm hỏi toàn diện đến mấy tên người Liginia. Từ tổ tông mười tám đời của bọn họ cho đến hậu duệ tương lai, không một ai được tha.
Tống Xuân Thời vừa xem tin nhắn vừa cười, tiện tay gửi một tin cho Ellen: "Hai ngày nay sao không thấy cậu gửi bút ký lý thuyết qua?"
Không lâu sau, Ellen trả lời: "Tớ đang xem trực tiếp các trận đấu, cảm thấy còn khó hơn cả giải đấu thể thuật Đế Quốc. Một số đối thủ quá đáng ghét, chắc hẳn cậu đã rất vất vả. Thôi, cứ tạm gác việc học qua một bên đi, chờ cậu quay về tớ sẽ giúp bổ sung lại sau."
Tống Xuân Thời vốn đã chuẩn bị tinh thần vắt óc làm bài tập, kết quả lại nhận được một món quà bất ngờ, không cần viết nữa!
Cô lập tức cảm thấy cả người nhẹ bẫng, vừa ngâm nga vừa chạy quanh phòng hai vòng, sau đó mới vui vẻ ngồi xuống nhập định.
Nhưng năm phút sau, cô lại mở mắt, nhíu mày lẩm bẩm: "Không được, cứ thấy bất an thế nào ấy."
Thi đấu mất hơn một tháng cộng thêm thời gian di chuyển, thế là một khoảng thời gian dài không đụng đến sách vở. Nghĩ đến cảnh bài tập chất thành núi khi quay lại, cô lập tức thấy tương lai tăm tối mịt mù.
Không làm bài tập nhất thời thì vui đấy, nhưng sờ cá thì mỗi giây mỗi phút đều lo lắng đề phòng. Trong lòng trước sau có chuyện tựa như đang đếm ngược ngày tận thế.
Tống Xuân Thời nhìn chằm chằm vào quang não, cuối cùng với một vẻ mặt nghiêm trọng, gửi tin nhắn: "Thôi cứ gửi bút ký cho tớ đi, tớ yêu học tập."
Gửi xong, cô cảm thấy mình thăng hoa toàn diện.
"Thống Tử, mày phải nhớ kỹ, tao không còn là tao của ngày xưa nữa." Tống Xuân Thời giọng điệu đầy triết lý, ngẩng đầu 45 độ nhìn trần nhà: "Tao đã từ một học sinh trung bình bình thường, vươn lên trở thành 'Học Tra Chi Vương'!"
Hệ thống: 【.. Không muốn học thì thôi, miễn cưỡng làm gì. 】
Mắt thấy ký chủ đầu óc không quá bình thường, nó có mỗi ký chủ này thôi nên rất là quý trọng khuyên can.
"Nói bậy! Sao tao có thể không muốn học? Tao yêu học tập, cũng giống như học tập yêu tao!"
【.. Được được, ký chủ yêu học, ký chủ yêu học. 】Hệ thống vội vàng hùa theo, chỉ sợ cô điên lợi hại hơn. Nó lau mồ hôi lạnh, cảm thấy trường học mới là nơi đáng sợ nhất trên thế giới này, thế mà lại phát minh ra bài tập thứ đồ độc này.
Sau một đêm vui sướng học tập, Tống Xuân Thời và đội Đế Quốc đến sân thi đấu vào sáng hôm sau. Vừa mới đến, họ lập tức bị đám đông truyền thông vây kín.
"Đội trưởng Tống Xuân Thời, chào cô! Đây là lần đầu tiên cô tham gia Giải đấu Thể thuật liên tinh, xin hỏi cô có cảm nghĩ gì?"
"Có ý kiến cho rằng thủ đoạn của cô trong trận đấu hôm qua quá tàn nhẫn, cô có suy nghĩ gì về điều này?"
"Đội trưởng Tống! Chúng tôi nghe nói đội Liginia không phục kết quả trận đấu và đã nộp đơn kháng nghị lên ban tổ chức. Phía Đế Quốc có biện pháp đối phó thế nào?"
Có vết xe đổ của lần phỏng vấn đầu tiên, đám phóng viên đã học được bài học, không còn cố tình làm ngơ Tống Xuân Thời nữa.
Cô phớt lờ tất cả câu hỏi phía trước, chỉ dừng lại ở câu hỏi cuối cùng. Cô quay đầu nhìn vào màn ảnh, nghiêm túc nói: "Tôi cũng không hài lòng lắm với kết quả trận đấu. Thế này đi, các người thay tôi chuyển lời đến đội Liginia, hủy điểm số trước đó, để bọn họ đấu lại với tôi một trận, thế nào?"
Lời vừa nói xong, không gian rơi vào tĩnh lặng.
Lại đánh một trận nữa? Trừ khi Liginia phát điên! Một trận đã mất nửa cái mạng, đánh thêm trận nữa thì nửa mạng còn lại cũng bay theo!
Nhân lúc đám phóng viên còn đang đơ người, Tống Xuân Thời dẫn đồng đội tiến vào sân thi đấu.
Hôm nay là vòng loại thứ hai. Bảng B còn lại bốn đội sẽ tiếp tục thi đấu.
Quy tắc như cũ, bốc thăm xác định đối thủ. Kết quả, đội Đế Quốc đối đầu với đội Rocca.
Khi kết quả công bố, hai đội còn lại thở phào nhẹ nhõm, trong khi đội trưởng Rocca lại hít sâu một hơi. Ánh mắt hắn đầy hoảng sợ khi nhìn về phía đội Đế Quốc.
Chỉ sau một trận đấu hôm qua, danh tiếng của Tống Xuân Thời đã lan xa. Toàn bộ tuyển thủ tham gia giải đấu đều biết: Cô đội trưởng nhỏ bé kia có thực lực siêu khủng, ra tay siêu hung!
Chạm trán với cô, tốt nhất là đầu hàng ngay từ đầu. Bằng không nếu chờ cô ra tay, đến cơ hội nhận thua cũng không có![/HIDE-THANKS]
Dưới bầu không khí căng thẳng ấy, khi Tống Xuân Thời chậm rãi quét mắt về phía những đối thủ còn lại. Mấy người kia đồng loạt rùng mình!
Liginia đội trưởng nuốt nước bọt, rồi vội vàng đẩy một đội viên ra: "Mày.. Mày lên đi!"
"Không không không! Em không đánh được đâu!" Đội viên thét chói tai trốn ở phía sau.
Đội trưởng hung tợn trừng hắn ta, gằn từng chữ một uy hiếp: "Mày đi, nếu không----"
Đội viên kia không biết nghĩ gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, rồi rũ đầu vâng vâng dạ dạ nhận lời.
Trên lôi đài, Tống Xuân Thời bình tĩnh nhìn đối thủ nơm nớp lo sợ bước lên, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Trận đấu chính thức bắt đầu, trong lúc nhất thời hai bên đều không có hành động gì.
Tuyển thủ Liginia do dự nhìn Tống Xuân Thời, trong đầu vẫn vang vọng tiếng gào thảm thiết của đồng đội. Hắn siết chặt nắm đấm nhưng không dám xông lên. Phía sau, đội trưởng đang tức giận quát tháo, khiến hắn khẽ cắn môi, nhắm mắt liều mạng lao tới!
Chưa lao được bao xa, hắn bỗng cảm thấy ngực bị một lực mạnh đẩy tới, ngay sau đó cả người bay thẳng ra khỏi lôi đài ngã sõng soài trên mặt đất.
Tên tuyển thủ này mở mắt ra, hơi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn nhìn tình huống hiện tại của chính mình rồi bỗng nhiên mừng rỡ hét lớn: "Tôi thua! Tôi thua!"
Không bị bẻ gãy xương cốt, cũng không bị liên tục đá bay lên không trung. Hắn chỉ ăn một cú đá liền bay ra khỏi sân đấu!
Hắn thua rồi! Quá tốt!
Dưới đài, có người nhìn bộ dạng vui sướng của hắn mà ngớ người: "Lần đầu tiên thấy có người thua mà vui đến vậy.."
"Nếu đổi lại là mày, mày có vui không? Ban đầu còn nghĩ sẽ bị tra tấn dã man, ai ngờ chỉ bị đá một cú, nhẹ nhàng như trúng số độc đắc!"
"Cũng đúng, nhưng tại sao vị đội trưởng Đế Quốc kia lại dễ dàng buông tha hắn? Chẳng lẽ vừa rồi tiêu hao quá nhiều sức lực?"
Trận trước cô ấy còn đá tên kia gần mười phút, cả trận đấu thần kỳ đến mức khiến người không thể tưởng tượng.
Người xem kia lại nói: "Nếu đúng là như vậy thì cô ấy tốt nhất nên rời sân nghỉ ngơi để người khác lên thay. Nếu không đối thủ tiếp theo chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này!"
Đội trưởng Liginia cũng cho rằng Tống Xuân Thời đã hết sức, nỗi sợ hãi vừa rồi trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là vẻ hưng phấn đến vặn vẹo: "Bây giờ đến lượt tao."
Hắn hất tay đẩy mạnh đồng đội rồi sải bước lên lôi đài, ánh mắt lạnh lẽo độc ác nhìn chằm chằm Tống Xuân Thời. Tuyển thủ tiềm năng nhất Đế Quốc cũng chỉ đến thế mà thôi. Chỉ cần đánh bại con ả này thì tất cả vinh quang sẽ thuộc về hắn!
Đúng lúc hắn có một chiêu rất thú vị, đặc biệt thích hợp cho loại nữ sinh bé nhỏ này..
"Có cần tôi lên thay đội trưởng không?" Dưới đài, trong đội Đế Quốc Elbert khẽ nhíu mày, đội trưởng Liginia nổi tiếng thủ đoạn bẩn thỉu, so với đồng đội chỉ hơn chứ không kém, hắn lo Tống Xuân Thời không ứng phó được.
Flora nhìn chằm chằm sân đấu, nghe vậy cũng hơi chần chừ. Một bên chị ấy ấy cho rằng Tống Xuân Thời hẳn là có kế hoạch của chính mình. Một bên lại khó tránh khỏi lo lắng bời vì trận trước tiêu hao sức lực xác thật không nhỏ.
Bọn họ còn chưa quyết định xong thì trên sân đấu tiếng súng đã vang lên, đội trưởng Liginia như sói đói vồ mồi lao thẳng về phía Tống Xuân Thời!
Ngay sau đó, tiếng xương cốt đứt gãy quen thuộc vang lên.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cảnh tượng trước mắt đã khiến họ chết sững.
Lúc này Tống Xuân Thời không đá bay đối thủ lên mà là đánh hắn như một bao cát! Cô dùng tốc độ nhanh đến mức không nhìn rõ xuất kích, nắm đấm như mưa rơi xuống. Lúc ban đầu đội trưởng Liginia còn kêu được vài tiếng thảm thiết, nhưng sau đó rốt cuộc không phát ra được bất cứ thanh âm gì nữa.
Ước chừng mười mấy phút sau, Tống Xuân Thời kéo lê một đống "bùn nhão" đến bên rìa lôi đài, rồi tùy tiện vứt ra ngoài.
Mọi người khiếp sợ với thực lực của cô, cũng có người cảm thấy không thoải mái.
[ Quá tàn nhẫn! Dùng cách này để hành hạ đối thủ, cô ta chẳng khác gì ác quỷ!]
[ Tàn nhẫn sao? Tao thấy sướng muốn chết! Quá hả dạ! Tao là người Liginia, nếu chúng mày chịu mở to mắt chó ra mà nhìn thì sẽ biết đội trưởng kia có cả đống tiền án. Ở nước tao, thậm chí hắn còn có hồ sơ xâm hại trẻ em! Ai cũng biết đó là sự thật, nhưng chỉ vì hắn xuất thân từ gia tộc lớn, không ai làm gì được hắn. Giờ báo ứng đến rồi, hắn đáng phải nhận kết cục này!]
[ Dám nói cô Tiểu Tống là ác quỷ à? Khi Liginia chúng mày quấy nhiễu đối thủ, chúng mày im lặng. Khi hắn xâm hại trẻ em, chúng mày cũng im lặng. Giờ ai cho chúng mày mặt mũi mà đứng trên đạo đức phán xét người khác? ]
[ Đừng tranh luận với đám đó làm gì! Tôi thích nhất là nhìn bộ dáng bọn họ cay cú nhưng lại chỉ có thể bị cô Tiểu Tống đàn áp mà chẳng làm gì được, lêu lêu lêu~]
[ Tại sao lại có người nghĩ cô ấy tàn nhẫn? Không ai để ý sao, cô ấy thực ra rất có nguyên tắc của mình. Tất cả các đòn phản kích đều rất hợp lý. Ví dụ như tên tuyển thủ thứ hai kia không dùng thủ đoạn bẩn để đánh cô ấy nên cô ấy chỉ đơn giản đá hắn một cái, không hề trừng phạt thêm. Còn hai tên kia? Bọn chúng chỉ có thể tự trách vì tội lỗi của mình.]
[ Nghe vậy hình như đúng thật! Trời ạ, sao đây.. Đột nhiên thấy cô ấy thật quá có cá tính, thực lực lại còn mạnh nữa, hơi thích! Nhưng chết tiệt, tôi từng thề là sẽ không bao giờ hâm mộ người Đế Quốc!]
Trận đấu thể thuật theo thể thức năm ván ba thắng, Đế Quốc đấu với Liginia tổng cộng bốn trận đạt tỷ số 3-1. Thuận lợi chiến thắng!
Tuy thua một ván, nhưng các thành viên trong đội lại cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần. Elbert thậm chí còn nói thẳng: "Lần trước tôi tham gia giải đấu, đấu với đội Liginia thắng 3: 0, vậy mà còn chẳng sướng bằng bây giờ!"
Alice cũng gật đầu đồng tình, giọng điệu đầy hung hăng: "Phải học tập đội trưởng! Lần sau gặp đội Liginia, khỏi cần nói nhiều, cứ trực tiếp đánh chết là được!"
Flora hiếm khi cũng nói đùa, có thể thấy tâm tình rất vui sướng: "Đánh chết thì hơi quá, cứ làm giống đội trưởng là được. Đánh đến nửa sống nửa chết là vừa đẹp!"
Dưới khán đài, giáo quan của Học viện Quân sự số 2 vui vẻ xoa tay, hào hứng nói: "Ai dà, tôi cứ tưởng cô nhóc này là kiểu hiền lành mềm yếu, hóa ra lại có cách xử lý đặc biệt ghê!"
Người trẻ tuổi vừa mạnh mẽ, vừa tàn nhẫn, lại có thần kinh thép, hơn nữa còn là người phe mình-đúng là càng nhìn càng thích!
Sau trận đấu, đội Đế Quốc quay về khu nghỉ ngơi. Các sân đấu khác, có nơi đã kết thúc trận đầu, có nơi vẫn còn đang thi đấu.
Elbert chỉ tay về phía sân đấu khu A, nói với Tống Xuân Thời: "Thấy tên cao to da đen kia không? Hắn chính là cao thủ thể thuật cấp chín mà Liên Bang chiêu mộ."
Đầu trận, Liên Bang đấu với một quốc gia nhỏ. Tống Xuân Thời ngước nhìn, vừa đúng lúc thấy cảnh tượng kinh người, tên kia tung một cú đấm cực mạnh, đánh lõm cả xương ức đối thủ! Người kia hộc máu ngay tại chỗ, không còn khả năng phản kích.
Kết thúc trận này, Liên Bang giành chiến thắng. Các thành viên trong đội hào hứng rời sân, nhưng kỳ lạ là.. tên cấp 9 kia lại đi sau cùng. Dù đã giúp đội thắng trận nhưng không một ai quay lại ăn mừng cùng hắn.
"Hắn không phải đội trưởng sao?" Tống Xuân Thời nhíu mày, tò mò hỏi. Lẽ nào trong đội Liên Bang còn có người mạnh hơn hắn?
Elbert thấy vậy, liền cười cười giải thích: "Theo tôi biết, muốn làm đội trưởng của Liên Bang không chỉ cần thực lực mạnh, mà còn phải có kinh nghiệm."
Thì ra là vậy, Tống Xuân Thời gật gù. Nếu trước đây cô gia nhập Liên Bang, có lẽ bây giờ địa vị trong đội của cô cũng chẳng khác gì tên cấp 9 kia.
Nghĩ đến điều này, cô lại cảm thấy may mắn.
Cũng không phải vì ham muốn làm đội trưởng mà đơn giản là chẳng ai thích cảm giác bị xem nhẹ.
"Không biết thực lực của hắn thế nào." Tống Xuân Thời lầm bầm lầu bầu, trận đấu vừa rồi kết thúc quá nhanh, chưa thể nhìn ra được sức mạnh thực sự của tên cấp 9 kia.
Từ trước đến nay, người duy nhất ở thể thuật cấp 9 mà cô từng giao thủ chính là Cain. Mà đến bây giờ, cô vẫn chưa thể thắng được thầy ấy. Trong lòng vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Tống Xuân Thời bước đến bên Cain, dùng khuỷu tay huých hắn một cái, rồi hăng hái hỏi: "Cain, khi nào chúng ta đấu lại một trận nữa?"
Cain còn tưởng cô có chuyện gì quan trọng, nghe xong câu này thì mặt tối sầm, xua tay ngay lập tức: "Đi đi, ai mà rảnh đánh nhau với con nít."
Lần trước đánh với cô nhóc này, hắn suýt chút nữa đánh mất tôn nghiêm của giáo quan. Đầu hắn bị nước vào mới đánh nhau với con nhóc này!
Tống Xuân Thời tưởng rằng Cain chướng mắt thực lực của mình, bĩu môi rồi bỏ đi, trong lòng thầm hạ quyết tâm, sớm muộn gì cũng phải đánh bại Cain, khiến thầy ấy phải nhìn mình bằng con mắt khác!
Giáo quan của Học viện Quân sự số 2 đứng bên cạnh nghe toàn bộ cuộc đối thoại, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Cain, sau đó chắc chắn nói: "Anh từng đấu với con bé này rồi đúng không? Hơn nữa.. còn ăn mệt?"
Nếu không phải nếm mùi đau khổ, với bản tính hiếu thắng của Cain, làm gì có chuyện từ chối một cơ hội đè bẹp học trò như thế này!
Giáo quan của Học viện Quân sự số 2 bỗng hít một hơi. Phải biết rằng, Cain tuy nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng thực lực lại không ai có thể nói lời nào. Đến cả đám giáo quan như bọn họ cũng không phải đối thủ của hắn. Vậy mà con nhóc kia.. chỉ mới bao nhiêu tuổi, lại có thể đấu với Cain mà không rơi vào thế yếu?
Trong lòng hắn kinh hãi, nhưng đồng thời cũng dâng lên một tia chờ mong. Không nhịn được, hắn đè thấp giọng, hỏi Cain: "Anh nói xem, liệu con bé này có phải là 'người kia' không?"
Trăm năm trước, đã từng có một lời tiên đoán: Sẽ có người luyện thể thuật đến cực hạn, dùng nhân lực đánh bại cơ giáp, trở thành thể thuật cấp 10 đầu tiên trong lịch sử.
Cứ việc rất nhiều người cho rằng điều đó là không thể. Nhưng chính vì không thể, nó mới càng trở thành bí ẩn khiến người ta khát khao chờ mong.
Cain trầm mặc rất lâu, sau đó mới chậm rãi lắc đầu: "Không biết."
Hắn cũng từng có suy nghĩ ấy, nhưng không dám nghĩ quá sâu. Con nhóc đó còn quá nhỏ, không thích hợp cõng theo kỳ vọng của nhiều người như vậy. Thôi thì cứ để nó sống vô tư vô lo, làm một con nhóc nhà quê là được rồi.
Nhưng giáo quan Học viện Quân sự số 2 lại từ giọng điệu của Cain nghe ra điều gì đó. Hạt giống kỳ vọng nhỏ bé trong lòng bắt đầu cắm rễ, ánh mắt nhìn về phía Tống Xuân Thời, quả thực càng nhìn càng thấy yêu thích.
Nhưng mà đáng tiếc.. Một mầm non tốt như vậy, thế mà lại bị Học viện Quân sự số 1 nhanh chân giành mất! Rõ ràng Học viện Quân sự số 2 của bọn họ cũng không kém mà!
Nghĩ đến đây, hắn u oán nhìn Cain một cái, thật sự thèm muốn chết.
Cain vô ngữ dịch qua bên cạnh, thật là chịu không nổi cái loại ánh mắt này mà. Người không biết còn tưởng rằng hắn làm gì đối phương. Hắn chính là trong trong sạch sạch có được không!
Trận đấu đầu tiên của bốn sân đấu chính thức kết thúc. Sau đó, các đội còn lại bắt đầu bước vào trận đấu thứ hai.
[ Hôm nay chắc không có trận của cô Tiểu Tống nữa, tự nhiên thấy hứng thú với giải đấu cũng giảm. Các anh em à, xem cô Tiểu Tống đánh nhau đến mức tay tôi cũng ngứa ngáy rồi. Tôi định đi thi cấp bậc thể thuật đây! Đã mắc kẹt ở cấp 5 suốt 3 năm, nhưng cảm giác học theo cô Tiểu Tống nửa năm nay thu hoạch không ít, lần này nhất định có thể vượt cấp 6! Tôi ở Thủ Đô Tinh Đế Quốc, có ai muốn tổ chức một đoàn đi không? ]
[ Em em em! Nhưng em là người mới, cô Tiểu Tống chính là người dẫn dắt em bước vào con đường thể thuật. Đến bây giờ em vẫn chưa thi lấy cấp nào, hy vọng các anh trai chị gái không ghét bỏ..]
[ Còn có tôi nữa! Tôi đang chuẩn bị thi cấp 4!]
[ Xem chừng số người không ít, vậy thì tôi sẽ đi gọi thêm người trong lớp! Ai có ý định tham gia thì cùng đi. Đợi giải đấu kết thúc, khi cô Tiểu Tống quay lại giảng dạy, chúng ta sẽ cho cô ấy một bất ngờ!]
Ngày đầu tiên của giải đấu, bốn lôi đài mỗi bên đã trải qua trận đầu, chọn ra danh sách các đội lọt vào vòng thứ hai.
Sau khi trận đấu hôm nay kết thúc, Tống Xuân Thời cùng đồng đội trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Tin tức quang não thu được đều là chúc mừng cô lọt vào vòng hai.
Trong số đó, Lily là người phản ứng kịch liệt nhất. Cô nàng mắng chửi không chừa một ai, tiến hành một đợt thăm hỏi toàn diện đến mấy tên người Liginia. Từ tổ tông mười tám đời của bọn họ cho đến hậu duệ tương lai, không một ai được tha.
Tống Xuân Thời vừa xem tin nhắn vừa cười, tiện tay gửi một tin cho Ellen: "Hai ngày nay sao không thấy cậu gửi bút ký lý thuyết qua?"
Không lâu sau, Ellen trả lời: "Tớ đang xem trực tiếp các trận đấu, cảm thấy còn khó hơn cả giải đấu thể thuật Đế Quốc. Một số đối thủ quá đáng ghét, chắc hẳn cậu đã rất vất vả. Thôi, cứ tạm gác việc học qua một bên đi, chờ cậu quay về tớ sẽ giúp bổ sung lại sau."
Tống Xuân Thời vốn đã chuẩn bị tinh thần vắt óc làm bài tập, kết quả lại nhận được một món quà bất ngờ, không cần viết nữa!
Cô lập tức cảm thấy cả người nhẹ bẫng, vừa ngâm nga vừa chạy quanh phòng hai vòng, sau đó mới vui vẻ ngồi xuống nhập định.
Nhưng năm phút sau, cô lại mở mắt, nhíu mày lẩm bẩm: "Không được, cứ thấy bất an thế nào ấy."
Thi đấu mất hơn một tháng cộng thêm thời gian di chuyển, thế là một khoảng thời gian dài không đụng đến sách vở. Nghĩ đến cảnh bài tập chất thành núi khi quay lại, cô lập tức thấy tương lai tăm tối mịt mù.
Không làm bài tập nhất thời thì vui đấy, nhưng sờ cá thì mỗi giây mỗi phút đều lo lắng đề phòng. Trong lòng trước sau có chuyện tựa như đang đếm ngược ngày tận thế.
Tống Xuân Thời nhìn chằm chằm vào quang não, cuối cùng với một vẻ mặt nghiêm trọng, gửi tin nhắn: "Thôi cứ gửi bút ký cho tớ đi, tớ yêu học tập."
Gửi xong, cô cảm thấy mình thăng hoa toàn diện.
"Thống Tử, mày phải nhớ kỹ, tao không còn là tao của ngày xưa nữa." Tống Xuân Thời giọng điệu đầy triết lý, ngẩng đầu 45 độ nhìn trần nhà: "Tao đã từ một học sinh trung bình bình thường, vươn lên trở thành 'Học Tra Chi Vương'!"
Hệ thống: 【.. Không muốn học thì thôi, miễn cưỡng làm gì. 】
Mắt thấy ký chủ đầu óc không quá bình thường, nó có mỗi ký chủ này thôi nên rất là quý trọng khuyên can.
"Nói bậy! Sao tao có thể không muốn học? Tao yêu học tập, cũng giống như học tập yêu tao!"
【.. Được được, ký chủ yêu học, ký chủ yêu học. 】Hệ thống vội vàng hùa theo, chỉ sợ cô điên lợi hại hơn. Nó lau mồ hôi lạnh, cảm thấy trường học mới là nơi đáng sợ nhất trên thế giới này, thế mà lại phát minh ra bài tập thứ đồ độc này.
Sau một đêm vui sướng học tập, Tống Xuân Thời và đội Đế Quốc đến sân thi đấu vào sáng hôm sau. Vừa mới đến, họ lập tức bị đám đông truyền thông vây kín.
"Đội trưởng Tống Xuân Thời, chào cô! Đây là lần đầu tiên cô tham gia Giải đấu Thể thuật liên tinh, xin hỏi cô có cảm nghĩ gì?"
"Có ý kiến cho rằng thủ đoạn của cô trong trận đấu hôm qua quá tàn nhẫn, cô có suy nghĩ gì về điều này?"
"Đội trưởng Tống! Chúng tôi nghe nói đội Liginia không phục kết quả trận đấu và đã nộp đơn kháng nghị lên ban tổ chức. Phía Đế Quốc có biện pháp đối phó thế nào?"
Có vết xe đổ của lần phỏng vấn đầu tiên, đám phóng viên đã học được bài học, không còn cố tình làm ngơ Tống Xuân Thời nữa.
Cô phớt lờ tất cả câu hỏi phía trước, chỉ dừng lại ở câu hỏi cuối cùng. Cô quay đầu nhìn vào màn ảnh, nghiêm túc nói: "Tôi cũng không hài lòng lắm với kết quả trận đấu. Thế này đi, các người thay tôi chuyển lời đến đội Liginia, hủy điểm số trước đó, để bọn họ đấu lại với tôi một trận, thế nào?"
Lời vừa nói xong, không gian rơi vào tĩnh lặng.
Lại đánh một trận nữa? Trừ khi Liginia phát điên! Một trận đã mất nửa cái mạng, đánh thêm trận nữa thì nửa mạng còn lại cũng bay theo!
Nhân lúc đám phóng viên còn đang đơ người, Tống Xuân Thời dẫn đồng đội tiến vào sân thi đấu.
Hôm nay là vòng loại thứ hai. Bảng B còn lại bốn đội sẽ tiếp tục thi đấu.
Quy tắc như cũ, bốc thăm xác định đối thủ. Kết quả, đội Đế Quốc đối đầu với đội Rocca.
Khi kết quả công bố, hai đội còn lại thở phào nhẹ nhõm, trong khi đội trưởng Rocca lại hít sâu một hơi. Ánh mắt hắn đầy hoảng sợ khi nhìn về phía đội Đế Quốc.
Chỉ sau một trận đấu hôm qua, danh tiếng của Tống Xuân Thời đã lan xa. Toàn bộ tuyển thủ tham gia giải đấu đều biết: Cô đội trưởng nhỏ bé kia có thực lực siêu khủng, ra tay siêu hung!
Chạm trán với cô, tốt nhất là đầu hàng ngay từ đầu. Bằng không nếu chờ cô ra tay, đến cơ hội nhận thua cũng không có![/HIDE-THANKS]