Chương 258: Chuyện nhỏ ở giới giải trí (21)
[HIDE-THANKS]
Cứ việc âm thanh của cô ta vững vàng, không có phập phồng, nhưng Nhiễm Thất vẫn là nghe ra sự khinh thường và không kiên nhẫn trong giọng cô ta.
Nhiễm Thất rũ mắt, mím môi, nói vậy cô ta đã biết cô là ai.
Số điện thoại của Mạc Thất Thất chưa bao giờ đổi, thật là mắt chó xem người thấp, năm đó khi Mạc Thất Thất vẫn là ảnh hậu, Tống Như Linh đối với cô ân cần đến không được, ngay cả lúc nói chuyện, làm cô nhận kịch bản đều là nhỏ nhẹ ôn hòa.
"Là tôi, Mạc Thất Thất."
"Tôi biết, có chuyện mau nói! Tôi rất bận, không có việc gì tôi liền cúp máy."
Nhiễm Thất thực bình tĩnh đáp lại: "Tôi muốn tái nhậm chức, trở về giới giải trí."
Tống Như Linh ở bên kia không biết đang nói chuyện với ai, tiếng nói ôn nhu quả thực có thể ngán chết người, cô ta nghe cô nói xong, cười nhạo: "Cô cho rằng giới giải trí là địa phương nào? Cô tưởng trở về là có thể trở về? Đây là thái độ cầu người của cô?"
Không đợi Nhiễm Thất trả lời, cô ta liền trực tiếp không kiên nhẫn nói cho cô: "Công ty làm chúng tôi tận lực bồi dưỡng Trịnh Liên Nhi, những tài nguyên đó cũng là cô cho cô ấy! Như thế nào? Hiện tại hối hận, muốn chúng tôi phải trả lại cho cô? Tôi nói cho cô, không có cửa đâu! Cô đã giải ước với công ty, cô cho rằng công ty còn sẽ muốn cô? Đây đều là cô tự làm tự chịu!"
Ngay sau đó, không đợi Nhiễm Thất đáp lời, cô ta liền trực tiếp đem cúp máy.
Tống Như Linh vẫn luôn đẩy sai lầm lên người Mạc Thất Thất, nhưng trên thực tế lại là, Trịnh Liên Nhi so với Mạc Thất Thất càng biết thu mua lòng người, Trịnh Liên Nhi đối với Tống Như Linh thường thường xum xoe, tặng quà, tự nhiên làm Tống Như Linh càng nghiêng về hướng cô ta.
Huống chi, đồn đãi vừa rồi nháo lớn như vậy, đã tạo thành ảnh hưởng với hình tượng của Trịnh Liên Nhi, cái này cô ta cũng trực tiếp tính tới trên đầu Mạc Thất Thất, bởi vậy, ngữ khí mới càng thêm không kiên nhẫn!
Sau khi Tống Như Linh cúp máy, quay đầu liền tranh công với Trịnh Liên Nhi ở một bên, ngữ khí tràn ngập khinh thường:
"Vừa nãy Mạc Thất Thất nói với tôi, muốn tôi một lần nữa mang cô ta, cô ta tưởng trở về công ty. A! Cũng không nhìn xem chính mình là cái mặt hàng gì! Bất quá là một nữ diễn viên hết thời thôi, còn dám đúng lý hợp tình như vậy! Công ty làm tôi toàn lực bồi dưỡng cô, tôi khẳng định sẽ không lại tiếp thu những người khác!"
Trịnh Liên Nhi giống như lơ đãng mà vuốt lắc tay trên cổ tay, từng viên kim cương kia ở dưới ánh đèn, rạng rỡ sáng lên, có vẻ càng thêm xinh đẹp quý báu, Trịnh Liên Nhi vẻ mặt ôn nhu nói: "Kỳ thật tôi thực cảm kích cô toàn lực bồi dưỡng tôi như vậy, cũng thực cảm kích công ty, bất quá, đối cô ấy như vậy có phải là không tốt lắm hay không?"
Tống Như Linh cười lạnh: "Tại cô không nghe được ngữ khí đúng lý hợp tình của cô ta thôi, làm như đây là nhà cô ta, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cũng không nhìn lại chính mình, hiện tại cô ta ly hôn, không có Lăng gia làm hậu trường! Một đứa mồ côi không quyền không thế như cô ta, bất quá chính là làm ảnh hậu một lần, có gì đặc biệt hơn người! Còn dám làm bộ làm tịch với tôi!"
Trịnh Liên Nhi làm như rộng lượng, ôn nhu cười cười với cô ta:
"Không nhắc cô ấy nữa, miễn cho cô tức điên thân thể, đúng rồi, tôi cảm thấy có cái lắc tay thực hợp với cô, chính là cái trên tay tôi này, xinh đẹp sao? Kỳ thật là lắc tay đôi, tôi còn có một cái giống như đúc, tôi coi cô như bạn tốt nhất của tôi, cô cũng không nên cự tuyệt tôi nha.."
Nói xong, Trịnh Liên Nhi còn bĩu bĩu môi, có vẻ càng thêm nghịch ngợm đáng yêu, phảng phất thật là món quà đưa cho bạn tốt nhất.
Lời này của cô ta, quả thực chu toàn, không phải vô duyên vô cớ tặng quà, càng không phải hối lộ, chỉ là đưa cho bạn tốt, bởi vậy, người đại diện tự nhiên nghe đến cả người sảng khoái, cực kỳ tự nhiên mà tiếp nhận quà của cô ta, càng là từ đáy lòng xem cô ta thành người một nhà.
Tống Như Linh không thấy được chính là, sau khi cô ta đồng ý, trong đôi mắt rũ xuống của Trịnh Liên Nhi xẹt qua một tia châm chọc cùng chán ghét.[/HIDE-THANKS]

Cứ việc âm thanh của cô ta vững vàng, không có phập phồng, nhưng Nhiễm Thất vẫn là nghe ra sự khinh thường và không kiên nhẫn trong giọng cô ta.
Nhiễm Thất rũ mắt, mím môi, nói vậy cô ta đã biết cô là ai.
Số điện thoại của Mạc Thất Thất chưa bao giờ đổi, thật là mắt chó xem người thấp, năm đó khi Mạc Thất Thất vẫn là ảnh hậu, Tống Như Linh đối với cô ân cần đến không được, ngay cả lúc nói chuyện, làm cô nhận kịch bản đều là nhỏ nhẹ ôn hòa.
"Là tôi, Mạc Thất Thất."
"Tôi biết, có chuyện mau nói! Tôi rất bận, không có việc gì tôi liền cúp máy."
Nhiễm Thất thực bình tĩnh đáp lại: "Tôi muốn tái nhậm chức, trở về giới giải trí."
Tống Như Linh ở bên kia không biết đang nói chuyện với ai, tiếng nói ôn nhu quả thực có thể ngán chết người, cô ta nghe cô nói xong, cười nhạo: "Cô cho rằng giới giải trí là địa phương nào? Cô tưởng trở về là có thể trở về? Đây là thái độ cầu người của cô?"
Không đợi Nhiễm Thất trả lời, cô ta liền trực tiếp không kiên nhẫn nói cho cô: "Công ty làm chúng tôi tận lực bồi dưỡng Trịnh Liên Nhi, những tài nguyên đó cũng là cô cho cô ấy! Như thế nào? Hiện tại hối hận, muốn chúng tôi phải trả lại cho cô? Tôi nói cho cô, không có cửa đâu! Cô đã giải ước với công ty, cô cho rằng công ty còn sẽ muốn cô? Đây đều là cô tự làm tự chịu!"
Ngay sau đó, không đợi Nhiễm Thất đáp lời, cô ta liền trực tiếp đem cúp máy.
Tống Như Linh vẫn luôn đẩy sai lầm lên người Mạc Thất Thất, nhưng trên thực tế lại là, Trịnh Liên Nhi so với Mạc Thất Thất càng biết thu mua lòng người, Trịnh Liên Nhi đối với Tống Như Linh thường thường xum xoe, tặng quà, tự nhiên làm Tống Như Linh càng nghiêng về hướng cô ta.
Huống chi, đồn đãi vừa rồi nháo lớn như vậy, đã tạo thành ảnh hưởng với hình tượng của Trịnh Liên Nhi, cái này cô ta cũng trực tiếp tính tới trên đầu Mạc Thất Thất, bởi vậy, ngữ khí mới càng thêm không kiên nhẫn!
Sau khi Tống Như Linh cúp máy, quay đầu liền tranh công với Trịnh Liên Nhi ở một bên, ngữ khí tràn ngập khinh thường:
"Vừa nãy Mạc Thất Thất nói với tôi, muốn tôi một lần nữa mang cô ta, cô ta tưởng trở về công ty. A! Cũng không nhìn xem chính mình là cái mặt hàng gì! Bất quá là một nữ diễn viên hết thời thôi, còn dám đúng lý hợp tình như vậy! Công ty làm tôi toàn lực bồi dưỡng cô, tôi khẳng định sẽ không lại tiếp thu những người khác!"
Trịnh Liên Nhi giống như lơ đãng mà vuốt lắc tay trên cổ tay, từng viên kim cương kia ở dưới ánh đèn, rạng rỡ sáng lên, có vẻ càng thêm xinh đẹp quý báu, Trịnh Liên Nhi vẻ mặt ôn nhu nói: "Kỳ thật tôi thực cảm kích cô toàn lực bồi dưỡng tôi như vậy, cũng thực cảm kích công ty, bất quá, đối cô ấy như vậy có phải là không tốt lắm hay không?"
Tống Như Linh cười lạnh: "Tại cô không nghe được ngữ khí đúng lý hợp tình của cô ta thôi, làm như đây là nhà cô ta, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cũng không nhìn lại chính mình, hiện tại cô ta ly hôn, không có Lăng gia làm hậu trường! Một đứa mồ côi không quyền không thế như cô ta, bất quá chính là làm ảnh hậu một lần, có gì đặc biệt hơn người! Còn dám làm bộ làm tịch với tôi!"
Trịnh Liên Nhi làm như rộng lượng, ôn nhu cười cười với cô ta:
"Không nhắc cô ấy nữa, miễn cho cô tức điên thân thể, đúng rồi, tôi cảm thấy có cái lắc tay thực hợp với cô, chính là cái trên tay tôi này, xinh đẹp sao? Kỳ thật là lắc tay đôi, tôi còn có một cái giống như đúc, tôi coi cô như bạn tốt nhất của tôi, cô cũng không nên cự tuyệt tôi nha.."
Nói xong, Trịnh Liên Nhi còn bĩu bĩu môi, có vẻ càng thêm nghịch ngợm đáng yêu, phảng phất thật là món quà đưa cho bạn tốt nhất.
Lời này của cô ta, quả thực chu toàn, không phải vô duyên vô cớ tặng quà, càng không phải hối lộ, chỉ là đưa cho bạn tốt, bởi vậy, người đại diện tự nhiên nghe đến cả người sảng khoái, cực kỳ tự nhiên mà tiếp nhận quà của cô ta, càng là từ đáy lòng xem cô ta thành người một nhà.
Tống Như Linh không thấy được chính là, sau khi cô ta đồng ý, trong đôi mắt rũ xuống của Trịnh Liên Nhi xẹt qua một tia châm chọc cùng chán ghét.[/HIDE-THANKS]