Nhanh chóng đóng cửa lại,
Cô không muốn con gái của mình thấy hình ảnh mình bị cảnh sát còng tay ở ngoài cửa.
Vào ngày thứ hai của năm mới, Tiểu đổ nữu đã xảy ra chuyện, chuyện này lại thành toàn cho Thạch Phượng Anh.
Tiểu đổ nữu lại mượn điện thoại của cô giáo Mai, một mình lặng lẽ trốn trong nhà vệ sinh gọi điện thoại cho người yêu, người yêu đề nghị chia tay. Tiểu đổ nữu nhất thời nghĩ quẩn trong lòng, hơn nữa lại ở trong tù vĩnh viễn, không thấy bất kỳ hy vọng nào, cô đập vỡ chai rượu vang đỏ dự định cắt cổ tay tự sát. Thạch Phượng Anh nghe thấy tiếng vang lập tức chạy đến nhà vệ sinh, muốn giành lấy chai rượu. Tiểu đổ nữu gần như đã mất hết lý trí, tuy rằng bình thường là chị em với Thạch Phượng Anh, nhưng lúc này một lòng muốn tìm chết, cô lại giống như phát điên đưa tay lấy chai rượu đâm Thạch Phượng Anh, da đầu của Thạch Phượng Anh bị rạch một diện tích lớn, sau lại được khâu tại chỗ tóc không dài được nữa, Thạch Phượng Anh chỉ đơn giản cạo một cái đầu bóng loáng.
Ở trong tù, tự sát là một việc rất nghiêm trọng.
Tiểu đổ nữu trước bị cầm tù, sau lại vào đội quản lý nghiêm ngặt, thái độ của cô tiêu cực, khước từ cải tạo.
Thạch Phượng Anh ngăn cản Tiểu đổ nữu tự sát, đây là một biểu hiện thành tích rất đáng khen ngợi, mấy tháng sau, hình phạt của cô được quyết định xuống. Cô nhớ lại cô giáo Mai, nữ luật sự, phú bà một chút:
"Thạch Phượng Anh.. Phạm nhân tội cố ý giết người.. Bị phán xử mười năm sáu tháng. Đi tù.. Từng có quan hệ.. Giảm hình phạt sáu tháng. Lần này trong lúc đưa ra bảng giảm hình phạt, người trong ngục giam đang lao động đều xông ra, đánh giá điểm cũng đạt tiêu chuẩn, hơn nữa có biểu hiện lập công lướn, trước sau đạt được ba lần khen ngợi, ghi lại một lần, căn cứ quy định liên quan, đúng với đơn trình giảm hình phạt. Còn lại mười tháng hình phạt, bộ phận chấp hành hình phạt đưa ra ý kiến trừ đi."
Giảm đi hình phạt còn dư ý là có thể lập tức ra tù, kiếp sống mười năm lao động tù ngục của Thạch Phượng Anh đã xong.
Thạch Phượng Anh cầm tờ bản án giảm hình phạt, tay không nhịn được mà run rẩy, cô nhìn lên trời, thở dài một hơi thật dài. Các chị em trong tù đều vui mừng cho cô, cô giáo Mai mua mấy hộp sữa chua, còn lại trong tù làm vài món ăn, ở trong tù giảng dạy, mọi người ngồi trên chiếu, nâng ly tiễn cô đi.
Cô giáo Mai nói: "Anh Tử, gọi điện thoại cho con gái đi, cho con bé bất ngờ."
Thạch Phượng Anh gọi điện thoại cho con gái, bấm loa ngoài, mọi người cùng nhau nghiêng tai lắng nghe.
Cô con gái Thường Ngọc lúc đó đang trong nhà vệ sinh, điện thoại vang lên, cô bé liếc mắt một cái, là một dãy số xa lạ. Cô vừa mới kết nối được cuộc gọi, một bàn tay đã đánh cô. Tiếp theo là bốn cô gái vây quanh cô, cô bé vội vội vàng vàng bỏ điện thoại vào trong túi, muốn bỏ đi, nhưng bốn cố gái lại ngăn cô.
Bốn cô gái chính là: Xã Hội Tỷ, Tống Tường Vi, Từ Mộng Mộng, Đại Trát Muội.
Bên trong điện thoại có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tát từng cái một giòn vang của các cô gái, cùng tiếng khóc khi bị bắt quỳ bò xuống sát đất, bốn cô gái dáng vẻ kiêu ngạo cùng hành vi bạo lực khiến kẻ khác giận dữ.
"Cúi đầu, cúi đến đây, đến vị trị tay của tao, chát! Chát! Đánh cho tao.. Mày là đồ vô dụng, nhìn bộ dáng như vậy, còn dụ dỗ đàn ông.. Chui qua háng của đại tỷ của mày, như một con chó.. Khóc, còn dám khóc, còn mặt mũi khóc.. Tao thấy mày một lần đánh một lần, đây là kết cục dám dụ dỗ đàn ông.. Mày còn muốn thi đại học, cho mày khỏi học được luôn.."
Trong suốt quá trình bắt nạt, Thạch Phượng Anh nghe rõ ràng trên điện thoại, chị em trong tù nhìn nhau, một đám không biết nói cái gì, đành phải duy trì trầm mặc, lửa giận một chút một chút từ trong lòng mỗi người bốc lên. Thạch Phượng Anh muốn ngăn cản bạo lực học đường ở đầu bên kia điện thoại lại bất lực, chỉ có thể để mặc cho con gái bị bắt nạt. Lúc sự việc này chấm dứt, Thạch Phượng Anh cúp điện thoại, cũng không tiếp tục gọi điện an ủi con gái, mà là đặc biệt bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Thạch Phượng Anh nói: "Sau khi ra khỏi đây, tôi có việc phải làm."
Phú bà nói: "Mấy đứa nhỏ này, nếu mà ở trước mặt tôi, tôi một mình cũng có thể đánh cho mấy đứa này tàn phế, cũng quá ức hiếp người."
Nữ luật sư nói: "Đúng, không thể dễ dàng tha cho bọn nọ."
Cô giáo Mai tỉnh táo lại, thử dò xét hỏi: "Em sẽ không giết bọn nhóc đúng không?"
Nữ luật sư nói: "Giết bọn nó, bồi thường bằng mạng của cô, vì vài cái tiểu súc sinh này, cũng không đáng."
Thạch Phượng Anh nói: "Tôi muốn cho bọn nó sống không bằng chết, cứ chờ xem."
Phú bà nói: "Thực sự nên làm cho bọn chúng biết mùi vị bị giam cầm là thế nào."
Thạch Phượng Anh hỏi: "Giam giữ bất hợp pháp, có thể bị phán vài năm?"
Nữ luật sư trả lời: "Nếu không tạo thành vết thương nhẹ trên thân thể, dưới ba năm".
Thạch Phượng Anh nói, "Nếu tôi tự thú thì sao?"
Nữ luật sư trả lời: "Vậy thì nhất định có thể giảm bớt hình phạt, nói không chừng còn có thể hoãn thi hành án phạt đó, cô có phải muốn suy nghĩ kế hoạch tốt gì đó không?"
Cô giáp Mai nói: "Bất kể em làm cái gì, em cũng phải trả cái giá ít nhất."
Thạch Phượng Anh nói: "Vì con gái, vì việc học và tương lai của con gái, mạng của tôi có thể không cần, huống chi là bản án vài năm."
Nữ luật sư nói: "Anh Tử, cô ra ngoài, cần dùng tiền, chị em chúng tôi có thể cho cô góp một chút."
Cô giáo Mai nói: "Sau khi em ra ngoài, tìm một người, anh ta sẽ cho em mượn tiền."
Thạch Phượng Anh nói: "Tại sao người đó lại cho em mượn tiền?"
Cô giáo Mai nói: "Em mua một cái khẩu trang đưa cho anh ta, là nói em chính là bạn của chị, anh ta sẽ hiểu tất cả."
Trong tù có một quy tắc, tù nhân lúc ra tù không thể quay đầu, điều đó ngụ ý là không quay trở lại.
Thạch Phượng Anh lúc bị phong thích lại quay đầu nhìn một chút, mấy chị em đều khóc, mặt của cô không hcuts thya đổi phất tay.
Khi ra tù cô không thông báo cho người thân, ngồi lên một chiếc xe buýt, tìm bạn của cô giáo Mai trước để vay tiền, sau đó trở lại huyện Gia Tường. Cô đi vào công ty môi giới địa ốc, đáng lí ra muốn thuê một cái tầng hầm, nhưng lại phát hiện chân núi Manh có cái trại nuôi gà bị vứt đi là nơi tốt nhất để nhốt người. Trại gà này nằm ở khe núi, xung quanh không có nhà nào, cô tìm đến chủ nhà thuê công nhân, niêm phong tăng cường cửa sổ, bên trong chuồng gà còn có một căn phòng tạm giam, cô nói với chủ nhà: Cô muốn trồng các loại nấm, phòng này dùng để đào tạo các loại nấm, không thể có ánh sáng.
Thạch Phượng anh đã mua bốn chiếc ghế sắt, cải tạo chúng thành những chiếc ghế giam giữ, cô lại mua dây câu, xiềng xích, còng tay các loại công cụ gây án.
Thạch Phượng Anh tìm thấy Xã Hội Tỷ Nhan Bảo Lam ở trước cổng trường, lúc đó, Nhan Bảo Lam với Tống Tường Vi đang ở cửa trường học uống trà sữa.
Thạch Phượng anh nói một cách lịch sự: "Thật xin lỗi, tôi là mẹ của Thường Ngọc, Thường Ngọc nhà dì không nên đoạt bạn trai trai của con, dì đã đánh cho con bé một trận, dì thay nó xin lỗi con, hy vọng con có thể tha thứ cho con bé, thật sự xin lỗi."
Nhan Bảo Lam nói: "Không có gì, cháu cũng không so đo mấy cái đó."
Tống Tường Vi nói: "Dì à, chúng tôicũng không đánh cô ấy, chỉ là nói với cậu ấy vài câu, lại cướp bạn trai của người ta."
Thạch Phượng Anh nói: "Đúng vậy, dì về nhà còn phải hung hăng dạy dỗ con bé. Thế này đi, giải thích bằng miệng cũng không có thành ý, dì bồi thường chút tiền, mấy con về sau cũng đừng tìm con bé làm phiền toái."
Nhan Bảo Lam và Tống Tường Vi liếc mắt nhìn nhau, do dự một chút.
Thạch Phượng Anh nói: "Nếu hai đứa không lấy số tiền này, dì sẽ gửi về nhà các con."
Thái độ của Thạch Phượng Anh thậm chí có chút đê tiện, trong lòng có chút sốt ruột, lo lắng hai cô gái không lấy tiền, kế hoạch của mình sẽ bị phá hỏng.
Tống Tường Vi thử thăm dò hỏi: "Dì.. Bồi thường bao nhiêu?"
Thạch Phượng Anh nói: "Các con mỗi người một ngàn đồng, các con hãy bỏ qua cho con bé, dù sao nó cũng sắp thi vào đại học."
Tống Tường Vi nói: "Được rồi, dì, con đảm bảo, về sau sẽ không tìm Thường Ngọc làm phiền toái, còn có thể làm bạn tốt với cậu ấy."
Thạch Phượng Anh nói dối đi đến nhà họ hàng thân thích gần đó lấy tiền, đưa Xã Hội Tỷ cùng Tống Tường Vi đến trại nuôi gà, cô đóng lại cửa, cởi mũ, lộ ra cái đầu bóng lưỡng, trên đầu hói còn có mấy vết sẹo, nhìn thật làm người ta sọ hãi.
Thạch Phượng Anh nở nụ cười.
Xã Hội Tỷ và Tống Tường Vi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, Thạch Phượng Anh không đợihai cô gái phản ứng, hai tay bắt lấy Xã Hội Tỷ ném lên tường, đầu Xã Hội Tỷ rớt xuống đất, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Tống Tường Vi sợ đến mức quỳ xuống, cầu xin tha thứ..
Thạch Phượng Anh làm cho cô gái đứng lên cúi đầu, sau đó hung ác tát một cái tát, tiếp tục cúi đầu, tiếp tục đánh một cái tát.
Xã Hội Tỷ tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi trên một cái ghế, bên cạnh còn có ba cô gái, Tống Tường Vi bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Thạch Phượng Anh ép Tống Tường Vi, làm cho cô ta đem Từ Mộng Mộng cùng Đại Trát Muội lừa đến đây.
Bốn cô gái, bốn chiếc ghế giam cầm.
Thạch Phượng Anh nhốt bốn cô gái lại, bắt các cô gái ngồi ở ghế giam giữ một tuần, mỗi ngày lại cho các cô ăn "Ống thép xanh"
Nguyên nhân chủ yếu Thạch Phượng Anh trừng phạt bọn họ cũng không hoàn toàn vì trả thù, mà là không thể để bọn họ làm chậm trễ con gái Thường Ngọc thi vào đại học. Thạch Phượng Anh cho rằng sự việc bạo lực học đường phát sinh, cho dù báo cảnh sát cũng không có ích gì đâu? Pháp luật sẽ mở mạng lưới đối với trẻ vị thành niên, tạo thành vết thương nhẹ mới có thể cấu thành một tiêu chuẩn để lập án hình sự. Cảnh sát nhiều lắm sẽ giáo dục với bốn cô gái một chút, ngay cả trình độ tạm giam cũng không đủ, sau đó thả bọn họ ra. Ai sẽ đảm bảo bốn đứa con gái này trở lại trường học sẽ không tiếp tục bắt nạn hay làm trầm trọng thêm với Thường Ngọc, cho nên Thường Ngọc thi rớt vào trường đại học?
Thạch Phượng Anh đau khổ cả ngày lẫn đêm, loại dày vò đến từ việc nhớ nhung con gái của mình.
Cô đã ra tù, nhưng lại nhịn xuống không đi gặp con gái, này đòi hỏi sự kiềm chế rất mạnh mẽ. Cả kế hoạch hao tổn tâm huyết, đều là vì con gái. Cô thầm nghĩ muốn tạo hoàn cảnh thuận lợi cho con gái thi vào trường đại học, không làm phiền con gái, làm cô mất tập trung.
Sau một tuần, bốn cô gái ngồi trên chiếc ghế giam cầm trong tình trạng hoảng hốt, thần chí có chút không rõ.
Thạch Phượng Anh hủy bỏ giam cầm, vì để khống chế bốn cô gái, ngăn họ trốn thoát, Thạch Phượng Anh buộc họ phải ăn dây câu. Bốn cô gái bị dây câu xuyên qua cơ thể, Thạch Phượng Anh chỉ cần nhẹ nhàng khẽ động một chút, lục phủ ngũ tạng của của bốn cô gái sẽ dị thường khó chịu. Loạibiện pháp trừng phạt dây câu xuyên người này ở trong ngục đã nghe được một phạm nhân nữ nào đó nhắc tới.
Xã Hội Tỷ Nhan Bảo Lam, cô gái kiên cường không nghe lời này bị quản thúc dễ bảo, Thạch Phượng Anh đã cho cô một cơ hội.
Thạch Phượng Anh nói: "Mày không phải đánh nhau rất giỏi sao? Mày đừng ấm ức, tao với mày đánh một trận, đánh thắng tao, tao để mày đi, đánh không lại, mày phải ngoan ngoãn nghe lời ở lại chỗ này."
Xã Hội Tỷ trừng mắt nhìn cô, một bộ dáng không phục.
Thạch Phượng Anh nói: "Tao ở trong nhà giam gặp qua người xấu so với người đời gặp qua còn nhiều hơn, đánh nhau có điều gì đặc biệt hơn người, tao còn từng giết qua người rồi đây."
Xã Hội Tỷ không nói, cô biết mình không phải là đối thủ. Cô có thể thấy sự phẫn nộ trong mắt Thạch Phượng Anh, phẫn nỗ là một loại sức mạnh đáng sợ.
Thạch Phượng Anh mua một ít tài liệu học tập, bộ đề thi, yêu cầu các cô mỗi ngày năm giờ rời giường bắt đầu ôn tập bài học.
Đối với trẻ chán ghét học tập, ép buột với bức bách học tập có lẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Thạch Phượng Anh thỉnh thoảng mua một số trái cây rẻ tiền, để cải thiện cuộc sống, hoặc thưởng cho các cô gái học tập chăm chỉ hơn.
Xã Hội Tỷ tương đối chống cự đối với học tập, thường xuyên bị phạt giam.
Thái độ của Tống Tường Vi là có lệ, chẳng qua là làm bộ như đang học tập.
Đại Trát Muội ngoan ngoãn tiếp thu.
Từ Mộng Mộng thế nhưng rất thích học tập, còn chủ động yêu cầu Thạch Phượng Anh mua cuốn "Năm năm thi vào trường đại học ba năm mô phỏng".
Thạch Phượng Anh dẫn bốn cô gái đi dạo phố, cố ý để máy giám sát của giao lộ chụp được, nguyên nhân làm như vậy là để chi người ta nhìn thấy, đây là kết cục của việc bắt nạn người khác.
Bốn cô gái ít nhiều mắc hội chứng Stockholm, các cô đã trở nên phục tùng, thật nghe lời, thậm chí tâm lý sinh ra cảm giác phụ thuộc vào Thạch Phượng Anh. Cái này chứng minh, người có thể được thuần hóa.
*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là
thuật ngữ mô tả một loạt những
trạng thái tâm lý, trong đó
con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến,
đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Có một câu nóinhư thế này:
Nếu mỗi ngày bạn cho hắn một đồng, một ngày không cho, hắn sẽ hận bạn;
Nếu mỗi ngày bạn đánh hắn một cái tát, một ngày không đánh, hắn sẽ quỳ cám ơn bạn.
Lần thứ hai đêm khuya dạo phố, Thạch Phượng Anh không để Từ Mộng Mộng tham dự, cho nên cô gái nói với Thạch Phượng anh một câu: Con muốn thi vào trường đại học.
Thạch Phượng Anh động lòng trắc ẩn, cô thật sự cũng sinh ra ý nghĩ thả Từ Mộng Mộng trước để cô ấy tham gia thi vào trường đại học, nhưng lại từ bỏ, nếu Từ Mộng Mộng báo cảnh sát, cảnh sát điều tra con gái mình trước đêm thi vào trường đại học, như vậy tất cả những gì cô làm đều sẽ bị phá hủy trong chốc lát.
Thạch Phượng Anh nói với Từ Mộng Mộng: "Con lo học tập cho tốt, có thể học lại một năm, năm sau lại tham gia thi vào trường đại học."
Vào ngày thi đại học kết thúc, Thạch Phượng Anh đã cắt đứt dây câu, thả bốn cô gái ra ngoài. Bốn cô gái bị nhốt hơn một tháng, cuộc sống giống như địa ngục, vào lúc chia tay, các cô thế nhưng có chút không nỡ với Thạch Phượng Anh, một đám mang lòng cảm kích. Nhìn thấy trên đường người đến người đi, các cô có loại cảm giác bừng tỉnh cảm giác như cách cả một thế hệ, phân không rõ đâu là thật đâu là mơ.
Thạch Phượng anh đi chợ mua đồ ăn, trên đường về nhà gọi điện thoại tự thú.
Cô muốn làm một bữa ăn cho con gái mình vừa hoàn thành kỳ thi vào trường đại học trước khi cảnh sát đến.
Thường Ngọc nhìn thấy mẹ mình, ngoài ý muốn vui mừng, giống như trẻ con nhảy dựng lên ôm cổ mẹ nó.
Thường Ngọc nói: "Mẹ, mẹ về lúc nào vậy, sao mẹ không báo trước?"
Thạch Phượng Anh nói: "Con không phải là thi vào tường đại học, mẹ làm sao lại để cho con phân tâm chứ, đúng rồi, con thi như thế nào?"
Thường Ngọc nói: "Con thi không tồi, đề này đa phần con đều biết, con cảm thấy được ít nhất có thể vượt qua hai điểm, con có lòng tin."
Thạch Phượng Anh nói: "Thi xong rất mệt, con vào phòng nghỉ ngơi một chút, mẹ nấu cơm cho con ăn."
Cảnh sát nhận được cuộc điện thoại tự thú của Thạch Phượng Anh, dựa theo địa chỉ mà cô cung cấp, cục trưởng Hách đích thân chỉ huy đội, dẫn hơn mười người cảnh sát vũ trang, đến nhà của Thạch Phượng Anh. Bao Trảm gõ cửa, có tổng cộng hai cửa, bên ngoài là cửa chống trộm đơn giản, có lẽ là do tự mình làm, còn có một tấm lụa mỏng cũ, bên trong là một cách cửa gỗ. Thạch Phượng Anh mở cửa, cô mang tạp dề, trong tay còn cầm một cái xẻng, cách một lớp màn cửa sổ phòng trộm, cô thấy cảnh sát đứng ở dưới hiên.
Ngữ điệu của Thạch Phượng Anh bình tĩnh, nói: "Các người chờ một chút được chứ? Tôi làm xong cơm cho con gái, sẽ đi với các người."
Cảnh sát hoàn toàn có thể từ chối yêu cầu này thậm chí có thể phá cửa đột nhập. Nhưng đứa trẻ ở nhà, cảnh sát không muốn con bé nhìn thấy cảnh mẹ của mình bị bắt trước mặt, nếu cô lựa chọn đầu thú, vẫn là hy vọng cô chính mình tới.
Tiểu Nhã Lê nhỏ giọng nói: "Chúng ta sẽ chờ trong chốc lát, cô ấy cũng chạy không được."
Bao Trảm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Cục trưởng Hách nói: "Được, cho cô vài phút."
Thạch Phượng Anh nói: "Cám ơn mọi người."
Thạch Phượng Anh trở lại phòng bếp, luống cuống tay chân xào rau, mùi thơm bay bốn phía, rất nhanh, mobs gà Cung Bảo được xúc ra trên chiếc đĩa.
Thạch Phượng Anh cởi bỏ tạp dề, đây là khoảnh khắc chia tay, Thường Ngọc còn không biết mẹ mình vì cô làm hết tất cả.
Thạch Phượng Anh rất muốn nói với con gái: "Con gái, dù có chuyện gì xảy ra, mẹ vẫn sẽ bảo vệ con, từ hiện tại, cho đến mãi mãi, cho đến khi ngày mẹ qua đời."
Song, những lời này cũng không nói ra.
Thạch Phượng Anh gọi với con gái trong phòng ngủ: "Tiểu Ngọc, ăn cơm thôi, mẹ làm món con thích nhất, mau ra ăn cơm đi!"
Một tiếng kêu này, cho dù là ngõ nhỏ trong thành phố đang có mưa hay là ở trong sơn thôn tràn ngập khói bếp, cho dù là trẻ em đang chơi đùa hay là đối với những người tha hương trở về nhà, đều có thể xuyên qua mấy ngàn km núi non trùng điệp cùng với thời gian xưa cũ vài chục năm, chạy thẳng vào sâu bên trong tâm hồn, đây là âm thanh đẹp nhất trên thế giới.
Thường Ngọc ở trong phòng ngủ kêu: "Được, mẹ, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Thạch Phượng Anh nói: "Con ăn cơm trước đi, mẹ có chút chuyện ra ngoài một chút, sẽ về sớm thôi."
Thạch Phượng anh rất muốn ôm con gái, nhưng mà cô lại đi đến phòng ngủ, sờ đầu con gái, không nói cái gì hết.
Sau đó, cô đi ra cửa, Nhanh chóng đóng cửa lại, cô không muốn con gái của mình thấy hình ảnh mình bị cảnh sát còng tay ở ngoài cửa.
Hết tập 1