Chương 10 Quỷ điên cưỡng hôn
Trong năm qua, Hựu Tử đã hôn hơn một chục phụ nữ vào ban đêm,
Từ Mộng Mộng đã gây ấn tượng với cậu ta, khiến cậu ta không thể nào quên.
Manh mối này đã khiến cảnh sát xem trọng, nhân chứng ông Dương từng nhìn thấy nghi phạm từ xa trong một đêm mưa sấm sét chính là một người đầu trọc, người này có phải là nghi phạm trong vụ án "Cơ thể con rết"?
Qua các cuộc điều tra thông qua sắp xếp thăm viếng cũng như kiểm tra máy giám sát của chính phủ và máy theo dõi dân dụng, rất nhanh đã bắt được nghi phạm, người này tên là Hựu Tử, chỉ mới mười sáu tuổi, là quản lý của một tiệm internet, bình thường làm ca đêm.
Có một tai nạn ngoài ý muốn khi đi bắt anh ta.
Bao Trảm và Tôn Đại Việt hai người vào tiệm internet, sau khi thông báo danh tính cảnh sát, Hựu Tử xoay người bỏ chạy, nhảy từ cửa sổ nhà vệ sinh trên tầng hai xuống, cảnh sát chỉ bố trí ở cửa trước, bỏ bê cửa sổ phía sau. Đằng sau tiệm internet là một khu dân cư nhỏ, Hựu Tử chạy vào một gia đình, trốn dưới gầm giường, cậu ta nói với chủ nhà đang hoảng sợ: "Có người đuổi giết tôi, tôi ở đây trốn một chút."
Cảnh sát nhanh chóng đuổi theo, chủ nhà hoảng loạn, chỉ xuống gầm giường, một số cảnh sát đã tiến tới kéo Hựu Tử ra.
Sau khi đem Hựu Tử áp giải đến ghế sau xe của cục cảnh sát, Tôn Đại Việt không nhịn được bắt đầu thẩm vấn.
Tôn Đại Việt nói: "Thành thật giải thích, cậu đã giấu bốn cô gái ở đâu, họ có còn sống không?"
Hựu Tử vẫn chưa bình tĩnh sau cơn hoảng sợ khi bị bắt giữ, cậu ta lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Trong cuộc thẩm vấn thiếu niên đầu trọc đã kể lại tội ác của mình về việc quấy rối phụ nữ vào ban đêm, ngoài Từ Mộng Mộng, cậu ta tuyên bố rằng cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy ba cô gái mất tích khác, máy theo dõi của tiệm internet cũng chứng thực, hai lần xảy ra vụ án cậu ta đang làm việc, không có đủ thời gian để phạm tội cậu ta không liên quan đến vụ án "Cơ thể con rết".
Kết quả của cuộc điều tra làm tiêu tan nhuệ khí, vụ án vất vả cuối cùng cũng có chút khởi sắc, nhưng giờ lại lâm vào cục diện bế tắc.
Hửu Tử chỉ là một cậu bé hư hỏng quấy rối phụ nữ trên đường phố vào ban đêm.
Có lẽ kể từ năm ngoái, một kẻ biến thái xuất hiện ở huyện, thường đi theo phụ nữ độc thân, người này chính là Hựu Tử.
Sau khi bỏ học cấp hai Hựu Tử suốt ngày ở tiệm Internet, si mê "Liên minh huyền thoại", cậu ta thường lướt Internet cả đêm, chủ quán tiệm internet quen biết cậu ta, vì vậy cho cậu ta làm quản lý mạng.
Sau đó, cậu ta chán trò chơi, trở nên nghiện phim ảnh khiêu dâm, vào thời kì đang trưởng thành cậu ta bị ảnh hưởng bởi nó nên bắt đầu phạm tội. Cậu ta có thể nhìn thấy cô gái độc thân trên phố qua cửa kính của quán internet. Có một lần, một cô gái xinh đẹp đi qua trước cửa tiệm internet, cậu ta không thể kìm chế ham muốn trong lòng, mặc áo có mũ để che đầu của chính mình, đuổi theo, đi theo một đường, lợi dụng màn đêm để che giấu, cậu ta ở trong một con hẻm nhỏ cưỡng hôn cô gái. Cô gái sợ hãi đến mức thét chói tai, điếc hết cả tai. Kể từ đó cậu ta đã vượt khỏi tầm kiểm soát, bất luận là nữ công nhân về từ ca đêm, hay là một y tá đi làm từ sáng sớm, thậm chí là học sinh nữ ở trường tiểu học hay trung học, đều thành mục tiêu của cậu ta. Một khi tìm thấy cơ hội cậu ta sẽ tiến tới cưỡng hôn, cô gái chưa có phản ứng gì, đầu óng trống rỗng, có lẽ còn có thể giống như nữ diễn viên của phim truyền hình Hàn Quốc trừng lớn mắt, sau đó cô gái bắt đầu vùng vẫy, động tay chân đẩy ra hoặc đánh cậu ta. Thiếu niên biến thái này bỏ chạy, chạy trốn còn nhanh hơn một con thỏ.
Hựu Tử kỳ thực là một thiếu niên sống nội tâm, ở nhà xem TV, nếu xuất hiện một cảnh hôn, cậu ấy sẽ ngay lập tức đổi kênh, bố mẹ cậu ta hiểu ý mỉm cười. Bố mẹ không tin rằng con trai họ sẽ trở thành một tên cưỡng hôn kì quái trên đường phố vào lúc nửa đêm, không ai trong số các nạn nhân báo với cảnh sát. Lá gan của Hựu Tử ngày càng lớn, khoảng thời gian thực hiện tội phạm dài đến khoảng một năm.
Cảnh sát sau đó cũng tìm thấy một số nạn nhân, một cô gái nói: "Báo cảnh sát quá mất mặt, lại không cưỡng hiếp tôi, chỉ hôn miệng thôi."
Một cô gái khác nói: "Lúc đó tôi sợ muốn chết, không nói hai lời liền hôn tôi, tôi nghĩ rằng hắn đến cướp túi của mình."
Trong một năm qua, Hựu Tử đã cưỡng hôn hơn mười mấy người phụ nữ vào ban đêm, Từ Mộng Mộng làm cậu ta ấn tượng khắc sâu, không thể nào quên.
Từ Mộng Mộng đi trên phố, Hựu Tử thấy qua cửa kính của tiệm internet hình bóng của cô nên lén lút đi theo, lúc hôn cô cô lại không chống cự chút nào, bộ dáng ngoan ngoãn đó làm cho Hựu Tử nảy sinh mối tình đầu với cảm giác tốt đẹp. Hựu Tử biết đồng phục trường của Từ Mộng Mộng, lại hỏi về lớp học và ký túc xá của Từ Mộng Mộng thông qua một học sinh trung học đến tiệm internet. Trước cổng trường, Hựu Tử liên tục chụp ảnh cô bằng điện thoại di động. Hựu Tử chỉ mới mười sáu tuổi, bằng tuổi học sinh trung học, cậu ta chạy đến trường để lén chụp Từ Mộng Mộng cũng không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Từ Mộng Mộng một người sống trong ký túc xá, thường quên khóa cửa khi ngủ trưa, Hựu Tử sau đó lại dám lẻn vào ký túc xá để chụp ảnh Từ Mộng Mộng trong khoảng cách rất gần. Cậu ta nhìn cô gái yêu dấu đang ngủ, cố gắng khống chế chính mình không hôn lên mặt cô, đó là một cực hình đau đớn cho một con quỷ háo sắc thích cưỡng hôn như cậu ta.
Rốt cuộc là loại sức mạnh ý chí nào ngăn cậu ta lại thực hiện hành động tục tĩu?
Là lo lắng sẽ đánh thức cô ấy dậy?
Có lẽ.. Xuất phát từ yêu.
Cậu ta yêu cô, vì vậy cậu ta thêm WeChat, gửi những bức ảnh chụp trộm đó, rồi lại có tật giật mình xóa Từ Mộng Mộng khỏi danh sách bạn bè. Kể từ đó, cậu ta đã không đụng đến cô gái độc thân trên đường nữa. Cậu ta không biết chuyện Từ Mộng Mộng mất tích, có thể một lần nữa đã thêm cô vào danh sách bạn, vẫn chờ đợi đồng ý.
Việc đếm ngược đến kỳ thi vào trường đại học đã kết thúc, giáo viên lớp Dương Vĩnh Tính đã có bài phát biểu động viên cuối cùng trên bục giảng.
Tiểu Nhã Lê nói với Vương Tiểu Thủ: "Cậu đã nghe nói chưa, ngày hôm qua bắt được một người, chuyên khiếm nhã với con gái trên đường."
Vương Tiểu Thủ nói, "Vậy hả, tớ không có nghe thấy điều đó."
Tiểu Nhã Lê nói: "Chắc chắn có hình phạt."
Vương Tiểu Thủ nói: "Cậu nói với tớ chuyện này làm gì?"
Tiểu Nhã Lê nói: "Sắp tốt nghiệp rồi, tớ cũng tốt bụng nhắc nhở cậu, sau này cậu cũng đừng đi sai đường."
Bởi vì sắp tốt nghiệp, các sinh viên reo hò, dưới sân thể dục hiệu trưởng dùng loa hét lên: "Đừng xé sách."
Học sinh cấp ba lớp 16 chạy đến cửa sổ, dẫn đầu việc xé sách của mình ném xuống, học sinh ở các lớp khác cũng làm theo. Xé sách đã trở thành một nghi thức cho lễ tốt nghiệp. Tiếng reo hò tiếng cười trộn lẫn với những tiếng huýt sáo, những mảnh giấy rơi trên không của sân thể dục giống như tuyết. Tốt nghiệp hàng năm hiệu trưởng Trần đều dùng một chiếc loa lớn kêu gọi các học sinh đừng xé sách, nhưng mỗi năm những trang giấy như tuyết, ông ta đứng dưới lầu chống cự, thật sự là một ông già bướng bỉnh đáng yêu.
Một bạn nữ cùng lớp rơi nước mắt, sau khi rời khỏi trường, có lẽ không bao giờ.. có thể trở về, cô ấy nhìn trang giấy trong không trung, nghĩ thầm, bay đi, trôi đi, trung học ba năm của tôi.
Tiểu Nhã Lê nói: "Cậu sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp?"
Vương Tiểu Thủ nhún vai, nói, "Tôi cũng không biết, còn cậu thì sao?"
Tiểu Nhã Lê nói: "Tớ muốn trở thành bác sĩ pháp y."
Vương Tiểu Thủ nói: "Bác sĩ pháp y cũng là cảnh sát."
Tiểu Nhã Lê nói "Đúng, có lẽ, lúc đó tớ sẽ đến một trường học với tư cách là một học sinh bí mật để điều tra một vụ án!"
Từ Mộng Mộng đã gây ấn tượng với cậu ta, khiến cậu ta không thể nào quên.
Manh mối này đã khiến cảnh sát xem trọng, nhân chứng ông Dương từng nhìn thấy nghi phạm từ xa trong một đêm mưa sấm sét chính là một người đầu trọc, người này có phải là nghi phạm trong vụ án "Cơ thể con rết"?
Qua các cuộc điều tra thông qua sắp xếp thăm viếng cũng như kiểm tra máy giám sát của chính phủ và máy theo dõi dân dụng, rất nhanh đã bắt được nghi phạm, người này tên là Hựu Tử, chỉ mới mười sáu tuổi, là quản lý của một tiệm internet, bình thường làm ca đêm.
Có một tai nạn ngoài ý muốn khi đi bắt anh ta.
Bao Trảm và Tôn Đại Việt hai người vào tiệm internet, sau khi thông báo danh tính cảnh sát, Hựu Tử xoay người bỏ chạy, nhảy từ cửa sổ nhà vệ sinh trên tầng hai xuống, cảnh sát chỉ bố trí ở cửa trước, bỏ bê cửa sổ phía sau. Đằng sau tiệm internet là một khu dân cư nhỏ, Hựu Tử chạy vào một gia đình, trốn dưới gầm giường, cậu ta nói với chủ nhà đang hoảng sợ: "Có người đuổi giết tôi, tôi ở đây trốn một chút."
Cảnh sát nhanh chóng đuổi theo, chủ nhà hoảng loạn, chỉ xuống gầm giường, một số cảnh sát đã tiến tới kéo Hựu Tử ra.
Sau khi đem Hựu Tử áp giải đến ghế sau xe của cục cảnh sát, Tôn Đại Việt không nhịn được bắt đầu thẩm vấn.
Tôn Đại Việt nói: "Thành thật giải thích, cậu đã giấu bốn cô gái ở đâu, họ có còn sống không?"
Hựu Tử vẫn chưa bình tĩnh sau cơn hoảng sợ khi bị bắt giữ, cậu ta lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Trong cuộc thẩm vấn thiếu niên đầu trọc đã kể lại tội ác của mình về việc quấy rối phụ nữ vào ban đêm, ngoài Từ Mộng Mộng, cậu ta tuyên bố rằng cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy ba cô gái mất tích khác, máy theo dõi của tiệm internet cũng chứng thực, hai lần xảy ra vụ án cậu ta đang làm việc, không có đủ thời gian để phạm tội cậu ta không liên quan đến vụ án "Cơ thể con rết".
Kết quả của cuộc điều tra làm tiêu tan nhuệ khí, vụ án vất vả cuối cùng cũng có chút khởi sắc, nhưng giờ lại lâm vào cục diện bế tắc.
Hửu Tử chỉ là một cậu bé hư hỏng quấy rối phụ nữ trên đường phố vào ban đêm.
Có lẽ kể từ năm ngoái, một kẻ biến thái xuất hiện ở huyện, thường đi theo phụ nữ độc thân, người này chính là Hựu Tử.
Sau khi bỏ học cấp hai Hựu Tử suốt ngày ở tiệm Internet, si mê "Liên minh huyền thoại", cậu ta thường lướt Internet cả đêm, chủ quán tiệm internet quen biết cậu ta, vì vậy cho cậu ta làm quản lý mạng.
Sau đó, cậu ta chán trò chơi, trở nên nghiện phim ảnh khiêu dâm, vào thời kì đang trưởng thành cậu ta bị ảnh hưởng bởi nó nên bắt đầu phạm tội. Cậu ta có thể nhìn thấy cô gái độc thân trên phố qua cửa kính của quán internet. Có một lần, một cô gái xinh đẹp đi qua trước cửa tiệm internet, cậu ta không thể kìm chế ham muốn trong lòng, mặc áo có mũ để che đầu của chính mình, đuổi theo, đi theo một đường, lợi dụng màn đêm để che giấu, cậu ta ở trong một con hẻm nhỏ cưỡng hôn cô gái. Cô gái sợ hãi đến mức thét chói tai, điếc hết cả tai. Kể từ đó cậu ta đã vượt khỏi tầm kiểm soát, bất luận là nữ công nhân về từ ca đêm, hay là một y tá đi làm từ sáng sớm, thậm chí là học sinh nữ ở trường tiểu học hay trung học, đều thành mục tiêu của cậu ta. Một khi tìm thấy cơ hội cậu ta sẽ tiến tới cưỡng hôn, cô gái chưa có phản ứng gì, đầu óng trống rỗng, có lẽ còn có thể giống như nữ diễn viên của phim truyền hình Hàn Quốc trừng lớn mắt, sau đó cô gái bắt đầu vùng vẫy, động tay chân đẩy ra hoặc đánh cậu ta. Thiếu niên biến thái này bỏ chạy, chạy trốn còn nhanh hơn một con thỏ.
Hựu Tử kỳ thực là một thiếu niên sống nội tâm, ở nhà xem TV, nếu xuất hiện một cảnh hôn, cậu ấy sẽ ngay lập tức đổi kênh, bố mẹ cậu ta hiểu ý mỉm cười. Bố mẹ không tin rằng con trai họ sẽ trở thành một tên cưỡng hôn kì quái trên đường phố vào lúc nửa đêm, không ai trong số các nạn nhân báo với cảnh sát. Lá gan của Hựu Tử ngày càng lớn, khoảng thời gian thực hiện tội phạm dài đến khoảng một năm.
Cảnh sát sau đó cũng tìm thấy một số nạn nhân, một cô gái nói: "Báo cảnh sát quá mất mặt, lại không cưỡng hiếp tôi, chỉ hôn miệng thôi."
Một cô gái khác nói: "Lúc đó tôi sợ muốn chết, không nói hai lời liền hôn tôi, tôi nghĩ rằng hắn đến cướp túi của mình."
Trong một năm qua, Hựu Tử đã cưỡng hôn hơn mười mấy người phụ nữ vào ban đêm, Từ Mộng Mộng làm cậu ta ấn tượng khắc sâu, không thể nào quên.
Từ Mộng Mộng đi trên phố, Hựu Tử thấy qua cửa kính của tiệm internet hình bóng của cô nên lén lút đi theo, lúc hôn cô cô lại không chống cự chút nào, bộ dáng ngoan ngoãn đó làm cho Hựu Tử nảy sinh mối tình đầu với cảm giác tốt đẹp. Hựu Tử biết đồng phục trường của Từ Mộng Mộng, lại hỏi về lớp học và ký túc xá của Từ Mộng Mộng thông qua một học sinh trung học đến tiệm internet. Trước cổng trường, Hựu Tử liên tục chụp ảnh cô bằng điện thoại di động. Hựu Tử chỉ mới mười sáu tuổi, bằng tuổi học sinh trung học, cậu ta chạy đến trường để lén chụp Từ Mộng Mộng cũng không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Từ Mộng Mộng một người sống trong ký túc xá, thường quên khóa cửa khi ngủ trưa, Hựu Tử sau đó lại dám lẻn vào ký túc xá để chụp ảnh Từ Mộng Mộng trong khoảng cách rất gần. Cậu ta nhìn cô gái yêu dấu đang ngủ, cố gắng khống chế chính mình không hôn lên mặt cô, đó là một cực hình đau đớn cho một con quỷ háo sắc thích cưỡng hôn như cậu ta.
Rốt cuộc là loại sức mạnh ý chí nào ngăn cậu ta lại thực hiện hành động tục tĩu?
Là lo lắng sẽ đánh thức cô ấy dậy?
Có lẽ.. Xuất phát từ yêu.
Cậu ta yêu cô, vì vậy cậu ta thêm WeChat, gửi những bức ảnh chụp trộm đó, rồi lại có tật giật mình xóa Từ Mộng Mộng khỏi danh sách bạn bè. Kể từ đó, cậu ta đã không đụng đến cô gái độc thân trên đường nữa. Cậu ta không biết chuyện Từ Mộng Mộng mất tích, có thể một lần nữa đã thêm cô vào danh sách bạn, vẫn chờ đợi đồng ý.
Việc đếm ngược đến kỳ thi vào trường đại học đã kết thúc, giáo viên lớp Dương Vĩnh Tính đã có bài phát biểu động viên cuối cùng trên bục giảng.
Tiểu Nhã Lê nói với Vương Tiểu Thủ: "Cậu đã nghe nói chưa, ngày hôm qua bắt được một người, chuyên khiếm nhã với con gái trên đường."
Vương Tiểu Thủ nói, "Vậy hả, tớ không có nghe thấy điều đó."
Tiểu Nhã Lê nói: "Chắc chắn có hình phạt."
Vương Tiểu Thủ nói: "Cậu nói với tớ chuyện này làm gì?"
Tiểu Nhã Lê nói: "Sắp tốt nghiệp rồi, tớ cũng tốt bụng nhắc nhở cậu, sau này cậu cũng đừng đi sai đường."
Bởi vì sắp tốt nghiệp, các sinh viên reo hò, dưới sân thể dục hiệu trưởng dùng loa hét lên: "Đừng xé sách."
Học sinh cấp ba lớp 16 chạy đến cửa sổ, dẫn đầu việc xé sách của mình ném xuống, học sinh ở các lớp khác cũng làm theo. Xé sách đã trở thành một nghi thức cho lễ tốt nghiệp. Tiếng reo hò tiếng cười trộn lẫn với những tiếng huýt sáo, những mảnh giấy rơi trên không của sân thể dục giống như tuyết. Tốt nghiệp hàng năm hiệu trưởng Trần đều dùng một chiếc loa lớn kêu gọi các học sinh đừng xé sách, nhưng mỗi năm những trang giấy như tuyết, ông ta đứng dưới lầu chống cự, thật sự là một ông già bướng bỉnh đáng yêu.
Một bạn nữ cùng lớp rơi nước mắt, sau khi rời khỏi trường, có lẽ không bao giờ.. có thể trở về, cô ấy nhìn trang giấy trong không trung, nghĩ thầm, bay đi, trôi đi, trung học ba năm của tôi.
Tiểu Nhã Lê nói: "Cậu sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp?"
Vương Tiểu Thủ nhún vai, nói, "Tôi cũng không biết, còn cậu thì sao?"
Tiểu Nhã Lê nói: "Tớ muốn trở thành bác sĩ pháp y."
Vương Tiểu Thủ nói: "Bác sĩ pháp y cũng là cảnh sát."
Tiểu Nhã Lê nói "Đúng, có lẽ, lúc đó tớ sẽ đến một trường học với tư cách là một học sinh bí mật để điều tra một vụ án!"