Editor: Tiểu Linh Đang
Để một mình Tích Bạch Thần chăm sóc trẻ con, Mễ Lạp vẫn không yên lòng, hơn chín giờ đêm, cô lên giường rất sớm, dự định đi qua nhìn tình huống một chút.
Theo số lần xuyên qua ngày càng nhiều, hiện tại năng lực thích ứng của cô cũng càng ngày mạnh hơn. Chỉ cần chìm vào giấc ngủ, cô đã có thể cảm giác được ý thức hoặc là linh hồn của mình phiêu đãng ở một không gian nào đó, cho đến khi rơi xuống nơi chân thực, lấy một loại hình dáng khác thức tỉnh.
Khi ánh mắt dần dần khôi phục, đầu tiên Mễ Lạp nhìn thấy chính là phòng khách biệt thự. Trong phòng khách không có một ai, nhưng lại mơ hồ có tiếng người truyền đến từ căn phòng cách vách.
Nhưng mà chốc lát, hai bánh bao nhỏ đuổi theo nhau từ trong phòng chạy ra, chờ Mễ Lạp thấy rõ bộ dáng của bọn nhỏ, cả người đều không xong.
Chỉ thấy Tích Nặc Kỳ khoác trên người một cái áo sơmi cực lớn, trên tay đẩy cái máy hút bụi, gầm rú va chạm khắp nơi. Tích Khả Nhiên ôm một con thỏ thú bông còn cao hơn cả cô bé, lảo đảo đi theo sau lưng anh trai, tựa như một cái đuôi nhỏ đáng thương.
Hai đứa đầu tóc rối bời, trên mặt dính lấy vết bẩn, giày cũng không có đeo, chân trần đạp trên sàn nhà gạch tráng men, hoàn toàn không còn vẻ sạch sẽ gọn gàng trước đó, so với hôm qua quả thực như là hai người.
Lão Bạch đang làm cái gì? Mới hai giờ không thấy, bánh bao nhỏ đáng yêu đã bị anh tai họa thành cái dạng này!
Lúc này, Tích Bạch Thần cất bước chân ưu nhã đi tới, ánh mắt lười biếng, áo ngủ tung bay, đạp trên dép lê mềm mại, rất có hình mẫu của quý công tử chán chường.
Mễ Lạp càng thêm không cam lòng: Đem mình chỉnh thành nhân mô cẩu dạng (*), lại làm cho bánh bao nhỏ lôi tha lôi thôi! Lão Bạch, anh có còn là con người hay không?
(*) Nhân mô cẩu dạng: Đây là thành ngữ Trung Quốc, câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra đàng hoàng, nghiêm túc nhưng thực tế đều là giả vờ.
"Đừng chơi nữa, đi ngủ đi." Tích Bạch Thần một chân dẫm ở máy hút bụi, nâng cái cằm về phía hai bánh bao nhỏ, dùng ánh mắt nghiêm nghị ra hiệu bọn trẻ lập tức cút ngay trở về phòng.
Mễ Lạp: Không phải chứ, anh cứ để bọn trẻ cứ đi ngủ như vậy? Răng không đánh? Mặt không rửa? Cái mông cũng không? Còn có bàn chân nhỏ đâu?
Mắt thấy Tích Bạch Thần đang muốn đuổi hai đứa nhỏ vào phòng cho khách, Mễ Lạp vội vàng lên tiếng: 【 Lão Bạch! Anh chờ một chút! ! ! 】
Tích Bạch Thần dừng bước, quay đầu nhìn xung quanh.
【 Tôi ở trên tủ bình phong, khung hình nạm vàng. 】
Tích Bạch Thần đi đến trước tủ bình phong, nhìn khung hình bày ở trên tủ. Bên trong khung hình đặt không phải ảnh của người, mà là một con mèo quýt mập mạp.
Cái con mèo quýt này là thú cưng trước kia của Tích Bạch Thần, làm bạn với anh mười mấy năm, cuối cùng sống thọ và chết tại nhà. Cứ việc nó hết ăn lại nằm, tính tình vừa nhõng nhẽo lại vừa thối, một chút cũng không dễ bảo, nhưng anh vẫn đặt di ảnh nó vào trong khung, đặt ở phòng khách và thư phòng, làm kỷ niệm.
【 Không nghĩ tới Lão Bạch anh còn thích mèo, làm sao không nuôi một con? 】 Mễ Lạp dành thời gian hỏi một câu.
Tích Bạch Thần quyết định không nói cho cô mình đã từng nuôi mèo, hơn nữa đã mồ yên mả đẹp, để bên trong khung ảnh chính là di ảnh của nó.
【 Không đúng, còn may anh không có nuôi, bằng không thì con mèo kia khẳng định không có một ngày tốt lành. 】
Tích Bạch Thần: Ha ha.
【 Anh xem một chút đứa nhỏ nhà anh bẩn thành cái dạng gì, tranh thủ thời gian dẫn bọn trẻ đi phòng tắm tắm một cái đi. 】
Tích Bạch Thần quay đầu, quét nhóm bánh bao nhỏ một cái, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.
【 Anh còn không biết xấu hổ mà ghét bỏ, đến cùng là ai để bọn chúng biến thành dạng này? 】
Không phải chính bọn nhóc sao?
Tích Bạch Thần cầm lấy khung hình, chân dài cất bước chậm rãi đi về phía bánh bao nhỏ: "Đến đây, tắm rửa."
Anh dẫn bánh bao nhỏ đi vào phòng tắm, giúp bọn nhỏ xả nước, ở trên cao nhìn xuống nói: "Biết nên làm như thế nào không?"
Anh cả Tích Nặc Kỳ không tình nguyện bắt đầu cởi quần áo, Tích Khả Nhiên thì nhút nhát đứng tại chỗ, không có động tác.
Tích Bạch Thần nhìn sang phía cô bé: "Cháu không tắm hả?"
Cô bé nhỏ giọng nói: "Cháu là con gái, mẹ nói, con gái không thể tắm chung với con trai."
Gương mặt Tích Bạch Thần lạnh lùng: "Phiền phức, vậy cháu đợi lát nữa lại tắm."
Trong biệt thự chỉ có một phòng tắm có bồn tắm, để hai đứa trẻ dùng vòi sen để tắm hiển nhiên không tiện lắm.
Anh xách theo Tích Khả Nhiên đi ra phòng tắm, vừa muốn đóng cửa, lại nghe Mễ Lạp nói: 【 Để đứa bé nhỏ như vậy một mình ngâm trong bồn tắm không an toàn, anh vẫn là trông nom một chút đi. 】
Thế là Tích Bạch Thần mở rộng cửa phòng tắm, đứng ngẩn ra ở ngoài cửa, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tích Nặc Kỳ trong bồn tắm.
Tích Nặc Kỳ cảm giác mình giống như biến thành quả trứng gà luộc bóc vỏ bị một con rắn hổ mang để mắt tới, một bồn nước nóng cũng không làm ấm áp được trái tim đang lạnh buốt kia.
Tích Khả Nhiên đồng tình nhìn anh trai một cái, sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt, bắt đầu lo lắng tình cảnh chính bản thân mình.
【 Anh nhìn chằm chằm thằng bé như thế làm gì? 】
"Không phải cô để cho tôi trông nom sao?"
Mễ Lạp im lặng: 【 Anh không cần đứng tại cửa, chỉ cần hơi lưu ý một chút là được rồi. 】
"Không sao, tôi hiện tại vừa vặn nhàn rỗi, có thể trông nom toàn bộ quá trình."
Mễ Lạp phát điên: 【 Anh đối với từ trông nom có phải có cái gì hiểu lầm hay không? 】
Tích Bạch Thần: "..." Anh lại làm sai chỗ nào?
【 Được rồi, không cần anh trông nom, anh đặt tôi ở trong phòng tắm đi. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ gọi ạnh. 】
Thế là Tích Bạch Thần lại đi vào phòng tắm.
Tích Nặc Kỳ cứng đờ nhìn xem ông chú nhà mình đi tới, đem một cái khung hình chứa tấm hình mèo quýt bày bên trên bồn rửa mặt, còn điều chỉnh phương hướng một chút, làm khung ảnh trực tiếp đối diện thẳng mặt cậu bé.
"Cho cháu mười lăm phút, tắm rửa cho sạch sẽ." Tích Bạch Thần chần chờ nhìn khung ảnh vài lần, ba bước lại quay đầu nhìn rồi mới đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng tắm lại.
Tích Nặc Kỳ một chút cũng không cảm thấy buông lỏng, bởi vì nhóc biết hình con mèo quýt ở trong khung ảnh kia chính là thú cưng đã về cõi tiên mà ông chú nhà mình nuôi trước kia.
Chú ấy cầm di ảnh quýt mèo đặt ở trong phòng tắm là có ý tứ gì? ? ?
【 Đừng sợ, nhóc con, cô sẽ trông coi cháu. 】 Mễ Lạp cười trấn an, mặc dù thằng bé nghe không được.
Tích Nặc Kỳ đột nhiên cảm giác không khí giống như lạnh xuống vài độ, cậu không dám trì hoãn, cấp tốc cọ rửa, không đến bảy phút giải quyết xong, lau cũng không có lau, để mông trần vội vàng xông ra ngoài.
【 Lão Bạch, nhanh cầm khăn mặt lau cho Nặc Kỳ. 】 Mễ Lạp trong phòng tắm hô.
Tích Bạch Thần giũ ra một cái khăn tắm, đem Tích Nặc Kỳ bao quanh lấy, không nặng không nhẹ mà chà lau, sau đó lấy quần áo từ trong ba lô nhỏ của cậu nhóc, để tự cậu mặc vào.
"Đến phiên cháu." Anh lại đi phòng tắm đổi một bồn nước, ra hiệu Tích Khả Nhiên tiến vào.
Tích Khả Nhiên so với anh trai cô bé cẩn thận nhiều, trước đó chuẩn bị xong áo ngủ, đem mình tắm rửa đến xinh xắn đáng yêu.
Giúp hai bánh bao nhỏ sấy khô tóc, nhét vào trong đệm chăn, Tích Bạch Thần cầm khung hình đi ra phòng khách, đến trước cửa, vẫn không quên lưu lại một câu cảnh cáo: "Ngoan ngoãn đi ngủ, không cho phép làm ầm ĩ."
【 Lão Bạch, anh xem, nuôi trẻ con kỳ thật cũng không có phiền toái như vậy. 】 Mễ Lạp động viên nói.
Tích Bạch Thần cởi ra áo ngủ dính vệt nước, lộ ra thân thể cường tráng.
【 Anh đột nhiên cởi quần áo làm gì! 】 Lạch cạch một tiếng, khung hình ngã ngửa ở trên bàn, cứ việc không có trứng dùng, nên nhìn hay không nên nhìn, vẫn thấy rõ ràng như thường.
"Trên người ướt." Tích Bạch Thần lơ đễnh nhìn cô một cái, từ trong tủ quần áo lại lấy ra cái áo ngủ sạch sẽ. Ở trạng thái không phải làm việc, anh vẫn tương đối chú ý vệ sinh cá nhân. Nếu không một trạch nam mỗi ngày ăn cơm hộp, không có khả năng dọn dẹp trong nhà sạch sẽ như thế.
Tích Bạch Thần bày ảnh chụp ở trên tủ đầu giường, ngồi dựa vào đầu giường, theo thói quen mở laptop ra.
【 Anh còn muốn gõ chữ sao? 】 Mễ Lạp hỏi.
"Ừm." Tích Bạch Thần hiện tại tâm tình không tệ, còn có thể tái chiến ba giờ.
【 Đi ngủ sớm một chút đi, anh bây giờ cũng không phải chỉ sống một mình, còn có hai đứa bé chờ anh chăm sóc, buổi sáng phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. 】
Giá trị tâm trạng của Tích Bạch Thần trong nháy mắt giảm xuống dưới 30: Đã nói nuôi trẻ con không phiền phức đâu?
Mễ Lạp cười nói: 【 Buổi sáng ngày mai tôi cũng sẽ tới, anh muốn ăn cái gì? Chúng ta cùng nhau làm. 】
Tích Bạch Thần trầm tư hồi lâu, cuối cùng trở về hai chữ: "Tùy tiện."
【 Vậy thì chọn mì sợi đi? Anh trước kia không phải thường xuyên ăn mì tôm sao? Ngày mai sẽ để cho anh nếm thử mì sợi tự mình làm và mì tôm khác nhau ở chỗ nào. 】 Mễ Lạp trong đầu đã tự động sàng chọn ra mấy chục loại mì sợi hương vị khác nhau.
"Được." Tích Bạch Thần khép lại laptop, nằm vào trong chăn, nghiêng đầu nhìn qua con mèo bên trong khung ảnh, trong lòng đột nhiên toát ra một ý niệm, con tiểu quỷ này không phải là mèo già nhà hắn biến ra chứ? Ngoại trừ mèo già nhà anh, trên đời còn có ai thân cận với anh như thế?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, anh đối với mèo già nhà mình giống như cũng không phải đặc biệt tốt, chí ít không có tốt đến trình độ sau khi chết còn sẽ tới báo ân. Tên kia trước khi chết còn mang một bộ dáng được giải thoát yên nghỉ, sợ là hận không thể chết sớm siêu sinh sớm đi?
Anh còn không có đặt tên cho nó, vẫn luôn gọi "Mèo con", "Mèo con", nghĩ như vậy, chính mình có phải có chút vô tình rồi hay không?
"Tiểu Mễ, cô vì cái gì gọi là 'Tiểu Mễ' ?" Tích Bạch Thần đột nhiên hỏi.
【 Bởi vì tôi thích ăn gạo kê. 】 Mễ Lạp không thể không biết xấu hổ mà nói cho anh, tên của mình hoàn toàn là kết quả do ba mẹ vỗ ót một cái mà ra, trần trụi bại lộ bản chất nông dân của bọn họ.
Tiểu Mễ = Gạo kê
"Thật sao?" Mèo già nhà anh hình như cũng thích ăn gạo kê, trước kia thường xuyên giúp nó làm canh thịt ngâm gạo kê, không có gạo kê nó còn không vui.
Mèo già đi, Tiểu Mễ tới, giữa bọn họ có lẽ không có liên hệ gì, chỉ là... Cô sẽ lại ở lúc nào rời đi đâu?
"Tiểu Mễ, cô cảm thấy tôi nuôi một con mèo thế nào?" Sau khi mèo già chết đi, Tích Bạch Thần từ trước đến nay không nghĩ lại nuôi một con, nhưng Tiểu Mễ đến, làm anh đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ này.
【 Anh trước tiên dưỡng tốt hai bánh bao nhỏ rồi nói sau. 】
Tích Bạch Thần trong mắt có chút hiểu được: Đúng rồi, động vật đều có ý thức lãnh địa, nếu như cô thật là mèo già, khẳng định không vui khi anh nuôi mèo khác. (mèo già: Anh suy nghĩ nhiều. Tiểu Mễ: Anh thật sự suy nghĩ nhiều)
"Ừm, biết rồi." Con tiểu quỷ này còn có hơn một vạn trên tay anh, coi như giúp cô tiêu tiền.
Tích Bạch Thần còn không có ý thức được, anh và hai bánh bao hiện tại cũng đang bị Mễ Lạp ba ba bao nuôi, ăn uống dùng chơi, đều là tiền của Mễ Lạp ba ba.
Mỗi ngày Mễ Lạp đều phân chia thời gian đi ngủ, mỗi lần giới hạn trong vòng hai giờ, tận lực sắp xếp hợp lý, cũng không chậm trễ công việc, lại không ảnh hưởng đến giấc ngủ, còn có thể đi đến một cái thế giới khác trải nghiệm cuộc sống. Thích ứng loại nhịp điệu này về sau, cô còn cảm thấy rất thú vị.
Buổi sáng 4 giờ rời giường, Mễ Lạp làm cho mình một tô mì sợi, sau đó ra ngoài chạy chậm vài vòng, trở về tắm rửa, chờ đến hơn sáu giờ, lại tiến vào giấc ngủ tiếp theo.
Hôm qua đã nói muốn nấu cho Tích Bạch Thần và hai bánh bao nhỏ bát mì, cân nhắc đến Tích Bạch Thần không có kinh nghiệm gì, Mễ Lạp quyết định làm mì khô nóng.
Ánh mắt dần dần sáng tỏ, đợi ý thức hoàn toàn thức tỉnh, Mễ Lạp phát hiện mình đang nằm bên trên một cái kệ hàng, bọc thành một nắm, ở trước mặt cô đứng vài bác gái ông chú, đang cùng ông chủ cò kè mặc cả.
Mặt Mễ Lạp mộng bức: Vừa nghĩ tới nấu bát mì, cô liền biến thành mì? Cô muốn nấu chính là mì, không phải chính mình nha! Còn có Lão Bạch ở đâu? Anh lại không đến, cô lập tức bị bác gái ông chú nào đó mua đi! Nếu như nhất định phải bị ăn sạch, cô tình nguyện bị Lão Bạch ăn, thải ra ngoài cũng là phân nhà Lão Bạch.
Đang nghĩ ngợi, tầm mắt xuyên thấu qua khe hở giữa đám người, nhạy bén mà bắt giữ được một hình bóng quen thuộc.
【 Lão Bạch! ! ! 】 Tiếng kêu kinh thiên động địa vang vọng khắp chợ bán thức ăn. Những người khác không phản ứng chút nào, chỉ có Tích Bạch Thần dừng lại bước chân, đứng tại chỗ, nhìn về phía phát ra tiếng kêu.
【 Lão Bạch, mau tới đây, tôi sắp bị mua đi rồi! 】 Mễ Lạp vội vàng kêu gào.
Tích Bạch Thần nhanh chân đi đến gần, ỷ vào thân cao, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu các bác gái ông chú, quét về phía kệ hàng.
【 Tôi là mì sợi, tôi là mì sợi. 】 Mễ Lạp quả quyết tự bộc lộ thân phận.
Tích Bạch Thần: "..."
Bên trên kệ hàng chỉ còn lại mấy nắm mì sợi cuối cùng, mắt thấy một bàn tay mập mạp duỗi về phía cô, Tích Bạch Thần không chút do dự chen đẩy đám người ra, kéo qua một cái túi ni lông, cấp tốc lấy tất cả mì sợi bỏ vào trong túi, đưa cho ông chủ: "Phiền chú cân một chút."
Bác gái bị giành trước trợn trừng mắt nhìn anh, thoáng nhìn thấy gương mặt cực đẹp trai kia, trong nháy mắt thu lại tức giận, dùng âm thanh ôn hòa yêu mến thanh niên tài giỏi đẹp trai nói ra: "Xem ra chàng trai rất thích ăn mì, vậy thì để cho cậu đi."
Mễ Lạp cảm thán: 【 Người dáng dấp đẹp trai chính là không nói đạo lý như thế, ngay cả bác gái chợ bán thức ăn đều có thể hàng phục. 】
Tích Bạch Thần: "..."
******************
Hình ảnh minh họa
Mèo quýt
Mì khô nóng
Tủ bình phong