Bài viết: 5 

Chương 59
[HIDE-THANKS]
【 Lam Tư Truy đi theo Ngụy Vô Tiện tới phía sau phòng bếp, đi vào, một mùi tanh tưởi mốc ập vào mặt. Cả đời Lam Tư Truy chưa từng ngửi qua loại mùi hương đáng sợ như này, choáng đầu, lại nhịn xuống không hề lao ra. Kim Lăng cũng lại đây, vừa vào cửa liền vọt ra, quạt mạnh: "Cái thứ mùi gì vậy! Ngươi không tìm biện pháp giải độc, tới nơi này làm gì!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Hả? Ngươi tới đúng lúc lắm, sao ngươi biết ta muốn kêu ngươi lại đây? Tới hỗ trợ nào."
Kim Lăng nói: "Ta không phải tới hỗ trợ! Oẹ! Ở đây có ai giết người quên chôn xác sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Kim đại tiểu thư, ngươi có tới không? Nếu tới thì vào hỗ trợ, không thì về ngồi đi, kêu một người khác lại đây."
Kim Lăng giận tím mặt: "Ai là Kim đại tiểu thư, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút cho ta!" Hắn nhéo mũi một cái, băn khoăn tới lui một hồi, cuối cùng mới nói: "Ta muốn xem, ngươi rốt cuộc muốn làm cái quỷ quái gì." Sau đó liền nổi giận đùng đùng nhấc vạt áo tiến vào. 】
Kim · đại tiểu thư · Lăng: Đây không phải ta, ta tuyệt đối không thừa nhận đây là ta.
Lam Cảnh Nghi: Xem đi, cữu cữu ngươi, đại cữu cữu ngươi đều nói ngươi là đại tiểu thư.
【 Trong góc có củi đã bổ, đặt chúng nó ở dưới bếp, dùng hỏa phù bật lửa, ở giá trên để một cái nồi sạch, dùng nó nấu nước sôi. Ngụy Vô Tiện múc một đống gạo nếp trong cái rương thứ hai, vo sạch, bỏ vào nồi.
Kim Lăng hỏi: "Nấu cháo?"
Ngụy Vô Tiện: "Ân."
Kim Lăng quăng giẻ lau. Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi xem lại ngươi đi, làm việc nhà có một lát đã nổi giận. Nhìn Tư Truy người ta đi, chăm chỉ nhất, còn chưa hề phàn nàn. Cháo lại có gì không tốt."
Kim Lăng nói: "Cháo có gì tốt chứ, nhạt như nước lã! Không đúng.. Ta giận vì cháo không ngon sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Dù sao thì cũng không phải cho ngươi ăn."
Kim Lăng càng giận: "Ngươi nói cái gì? Ta làm lâu như vậy còn không có phần của ta?" 】
Kim Tử Hiên khóc hu hu: Nhi tử, sao ngươi bị gia hỏa này gạt sang chuyện khác chứ!
Giang Trừng: "Ngươi nên may mắn thứ này không có phần của ngươi, đồ Ngụy Vô Tiện nấu ngươi thật sự không thể ăn."
Giang gia, các tiểu bằng hữu trúng thi độc ở Nghĩa Thành và Tiết Dương cho thấy lời Giang tông chủ nói không giả.
"Nói bậy," Ngụy Vô Tiện không phục, "Đồ ta nấu thì sao, Nhị ca ca ngươi nói xem, đồ ta nấu không ăn được sao?"
"Rất ngon."
Người đã từng trải nghiệm trù nghệ của Lão Tổ: Hàm Quang Quân, ngươi nói ra lời này, lương tâm không đau sao?
Lam Hi Thần: Vong Cơ, không thể..
Lam Vong Cơ: Sau khi trở về, Vong Cơ tự đi nhận phạt.
Lam Hi Thần: .
Lam Hi Thần: Trong gia quy hình như còn có không thể chen ngang lời người khác..
【 Nguyên lai, trước đây mấy ngày, Kim Lăng lừa cữu cữu hắn thả Ngụy Vô Tiện, nên lo lắng lần này Giang Trừng sẽ thật sự đánh gãy chân hắn, quyết định lén chuồn di, mất tích mười ngày, chờ Giang Trừng nổi trận lôi đình xuất hiện ở trước mặt hắn, giao Tử Điện cho cấp dưới tâm phúc của Giang Trừng, rồi chạy tiếp. Hắn chạy một mạch tới một tòa thành nhỏ của Thanh Hà, tìm địa điểm săn đêm tiếp theo, nghỉ tạm ở một khách sạn lớn, buổi tối hôm nay, hắn ở trong phòng học thuộc pháp quyết, đột nhiên, Tiên Tử đang ghé vào bên chân hắn sủa ra ngoài cửa. Lúc ấy đã là đêm khuya, Kim Lăng quát bảo linh khuyển ngưng lại, ngay sau đó nghe được tiếng đập cửa.
* * *
Sáng sớm ngày thứ hai, ngoài cửa vọng tới tiếng thét chói tai. Kim Lăng đá cửa đi ra, dẫm vào một vũng máu, một thứ từ trên cửa rớt xuống, Kim Lăng trốn ra sau, mới không bị đập vào.
Một con mèo màu đen!
Không biết là lúc nào, có người đặt xác một con mèo ở trên cửa của hắn. Nửa đêm hắn nghe được tiếng nhiễu nước quái lạ là máu của con mèo này chảy xuống.
Kim Lăng nói: "Đổi mấy khu khách điếm đều như thế. Ta liền chủ động truy kích, nghe thấy có chỗ đột nhiên xuất hiện xác mèo, ta tới đó tìm hiểu, nhất định phải biết được người nào đang phá rối."
Ngụy Vô Tiện chuyển qua Lam Tư Truy: "Các ngươi cũng vậy?"
Lam Tư Truy gật đầu: "Không sai. Mấy ngày trước, chúng ta đang săn đêm ở Lang Tà. Lúc cơm chiều, bỗng nhiên vớt ra một cái đầu mèo chưa lột da trong canh.. Vốn dĩ cũng không biết là nhằm vào chúng ta, nhưng cùng ngày chúng ta đã đổi một khách điếm khác nghỉ ngơi, lại phát hiện xác mèo trên chăn. Liên tiếp mấy ngày đều thế, chúng ta tới Lịch Dương, gặp được Kim công tử, phát hiện chúng ta cũng điều tra sự kiện này, liền cùng nhau hành động. Hôm nay mới tới vùng này, ở trước một tấm bia đá trong thôn hỏi một vị thợ săn, được chỉ đường tới Nghĩa Thành." 】
Ngụy Vô Tiện: "Xin hỏi trên cửa có mèo chết đáng sợ, hay là vớt ra đầu mèo trong canh kinh khủng, hoặc nhét xác mèo trong chăn khủng bố?"
Nói xong, còn cố ý nhướng mày về phía Nhiếp Hoài Tang cố gắng thu hẹp cảm giác tồn tại của mình.
Nhiếp Hoài Tang: Ngụy huynh ta cầu xin ngươi đừng nói nữa!
Mọi người: Đều ghê tởm hết được không!
Các tiểu bằng hữu trải qua sự kiện mèo chết Nghĩa Thành tức khắc nhớ tới hồi ức không tốt này.
"Không đúng, ở đâu có thợ săn?" Đột nhiên, Tàng Sắc Tán Nhân đặt câu hỏi.
Lúc này mọi người mới chú ý việc chính, lúc trước Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đi ngang qua rõ ràng chỉ thấy một hộ nông dân, đâu ra một tên thợ săn?
"Có thể là người vứt xác an bài." Thanh Hành Quân vừa nói.
Ánh mắt của người biết rõ sự việc lần thứ hai bay về phía vị tông chủ nào đó.
Nhiếp Minh Quyết nhìn bộ dạng đệ đệ không nên thân nhà mình nhát gan rụt cổ, thịnh nộ: "Ngươi đã làm gì! Chẳng lẽ người đứng sau là ngươi!"
Người đã biết: Xích phong tôn ngài đã thấy chân tướng, còn không phải là đệ đệ tốt của ngươi.
【 "Đây là cái gì, thuốc độc sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Thuốc độc cái gì, đây là thuốc giải! Cháo gạo nếp."
Lam Cảnh Nghi nói: "Tạm thời không nói vì sao gạo nếp là thuốc giải, ta chưa từng ăn qua cháo gạo nếp cay như vậy!"
Người khác ăn vào đồng loạt gật đầu, đều là bộ dáng nước mắt lưng tròng, Ngụy Vô Tiện sờ cằm. Hắn lớn lên ở Vân Mộng, người Vân Mộng ăn cay rất giỏi, khẩu vị của Ngụy Vô Tiện còn nặng hơn, vừa ra tay, cay đến Giang Trừng đều chịu không nổi quăng chén mắng là khó ăn. Nhưng hắn vĩnh viễn nhịn không được bỏ vào nồi một muỗng lại một muỗng ớt, giống như không thể dừng tay.
Lam Tư Truy tò mò, múc ra chén nếm một ngụm, mặt đỏ lên, nhấp miệng nhịn xuống không ói ra, hai mắt đỏ quạch, thầm nghĩ: "Hương vị này.. lại đáng sợ đến mức đã từng quen biết.." 】
Ôn Tình: Xong rồi đứa nhỏ này không cứu nổi, bóng ma tuổi thơ qua mười ba năm vẫn còn!
Giang Trừng mặt xụ xuống: "Nếu ngươi không kiểm soát được cặp móng vuốt của ngươi, có cần ta băm giúp ngươi không."
"Ha hả, ngươi quá xấu, ta cự tuyệt."
"Ngụy Vô Tiện ngươi nói cái gì!"
"Không nghe rõ hả, được rồi, ta lặp lại. Ngươi~quá~xấu~rõ chưa?"
Tử Điện run xẹt xẹt, sắc mặt Giang Trừng đen như bão tố sắp đến.
"Chẳng lẽ ta nói sai sao, lúc trước ngươi là công tử thế gia thứ năm, ta thứ tư. Nói cách khác ta soái hơn ngươi, ngươi xấu hơn ta." Ngụy Vô Tiện đắc ý dào dạt.
Giang Trừng: Aiz, không thể phản bác, nhưng ta vẫn muốn quất hắn, làm sao bây giờ?
Kim Tử Hiên sờ cằm: Có lẽ ta có thể nhân cơ hội này mượn sức đến Giang Vãn Ngâm, khiến hắn thừa nhận ta là tỷ phu tốt của hắn?
Nghĩ như vậy Kim Tử Hiên nói: "Ta là thứ ba, ngươi thứ tư, vậy ngươi xấu hơn ta?"
Sau đó..
"Hai chúng ta nói chuyện liên quan gì tới ngươi!"
Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng đồng thời mắng.
Xem ra Vân Mộng Song Kiệt vĩnh viễn khó chịu Kim Tử Hiên tên tiện nghi tỷ phu này..
Kim Tử Hiên ủy khuất, Kim Tử Hiên không nói, Kim Tử Hiên ôm.. Giang Yếm Ly..
"A Ly.." Hừ, không nói lời nào, ta bải A Ly giúp ta giáo huấn hai ngươi!
"Tử Hiên, A Tiện và A Trừng còn nhỏ, ngươi thông cảm một chút."
Kim Tử Hiên: Nhỏ.. nhỏ cái quái gì! Bọn họ nhỏ chỗ nào? Rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi rồi!
Kim Lăng yên lặng quăng ánh mắt cho lão cha ngu ngốc nhà mình "Ha hả".
【 "Không phải đâu, tiền bối, khẩu vị Hàm Quang Quân rất thanh đạm, y chưa bao giờ ăn cay.."
Ngụy Vô Tiện giật mình: "Phải không?"
Nhưng hắn nhớ rõ, kiếp trước sau lúc hắn rời khỏi Vân Mộng Giang thị, từng gặp mặt Lam Vong Cơ ở Di Lăng. Ngay lúc đó Ngụy Vô Tiện tuy bị lên án, nhưng chưa tới nông nỗi mọi người đòi đánh, vì thế hắn mặt dày muốn cùng Lam Vong Cơ ăn cơm ôn chuyện. Lam Vong Cơ chọn toàn là món cay xè lưỡi, cho nên hắn vẫn cho rằng Lam khẩu vị Vong Cơ không khác hắn lắm.
Hiện tại ngẫm lại, hắn không nhớ rõ mấy món đó Lam Vong Cơ có động đũa qua không. Bất quá, trước khi ăn cơm hắn nói hắn mời khách, ăn xong liền quên, vẫn là Lam Vong Cơ trả tiền, chi tiết này chắc chắn cũng không nhớ.
Không biết vì sao, bỗng nhiên, hắn phi thường, phi thường muốn nhìn mặt Lam Vong Cơ. 】
Lam Vong Cơ quay đầu Ngụy Vô Tiện, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện minh bạch Lam Vong Cơ ý tứ, cười: "Muốn xem thì xem, xem cho đủ."
"Ân."
Mọi người: Đủ rồi, có chuyện này cũng cũng có thể phát cẩu lương.
【 "Cái gì là hoạt thi?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Từ đầu đến chân đều là thi thể, nhưng người vẫn còn sống, gọi là hoạt thi."
* * *
Lam Cảnh Nghi ngơ ngác: "Chúng ta có phải hay không nên làm bút ký?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Thói quen tốt. Bất quá lúc săn đêm đâu có chỗ cho ngươi lật bút ký, nhớ trong bụng đi." 】
Ân ân ân, học được rồi.
Mọi người yên lặng ghi nhớ kiến thức về hoạt thi, sau đó miễn cưỡng thừa nhận Ngụy Vô Tiện vẫn có một ít điểm đáng khen.
Ngụy Vô Tiện: Ha hả, ta cần các ngươi thừa nhận sao? Nếu thứ này cũng không biết, ta có còn gọi Ma Đạo Tổ Sư.
【 "Người chết có rất nhiều khuyết điểm: Cơ bắp cứng đờ, hành động chậm chạp. Nhưng người chết cũng có không ít ưu điểm: Không sợ đau, không thể suy nghĩ, dễ dàng thao tác. Có người cảm thấy có thể cải tiến một ít khuyết điểm, chế tạo ra hoàn mỹ thi rối. Vì vậy mới có hoạt thi."
Các thiếu niên tuy rằng không buột miệng thốt ra, nhưng trên mặt đã in lên một hàng chữ to: "Người này nhất định là Ngụy! Vô! Tiện!" 】
Tiết Dương cười: "Ai da, sao lại là Ngụy tiền bối, hoạt thi này, Ngụy tiền bối kỳ thật chưa từng luyện qua."
"Vô nghĩa, phế vật cấp thấp như hoạt thi, ta không rảnh luyện." Ngụy Vô Tiện xem thường.
Miệng cười của Tiết Dương cứng lại một chút.
Hắn thử nghiệm không biết bao nhiêu lần mới luyện ra hoạt thi hoàn mỹ, với Ngụy Vô Tiện lại thành phế vật cấp thấp, ai nghe thấy đều s4 không quá vui.
【 "Khụ. Được rồi, là Ngụy Vô Tiện mở đầu trước, bất quá, hắn thành công luyện ra Ôn Ninh, cũng chính là Quỷ Tướng Quân. Kỳ thật ta vẫn luôn muốn hỏi ngoại hiệu này ai đặt? Nghe ngu như vậy. Ngoài ra có một ít người, muốn bắt chước lại bắt chước không được, đi đường tắt, nghĩ cách dùng người sống, làm ra hoạt thi."
Hắn tổng kết: "Một sản phẩm bắt chước thất bại."
Nghe tên Ngụy Vô Tiện, Kim Lăng lạnh mặt, nói: "Bản thân Ngụy Anh đã là tà môn ma đạo."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ân, mấy người làm hoạt thi đó, là tà môn của tà môn." 】
Kim Lăng có chút không dễ chịu: "Đại cữu cữu, lúc trước mỗi một lần ngươi nghe ta mắng ngươi, không giận sao?"
"Tại sao lại giận?" Ngụy Vô Tiện ngược lại ngây ngẩn, "Thanh danh của ta ta biết, ngươi mắng ta mới là bình thường."
"Hừ!" Kim Lăng quay đầu, không muốn để ý đến hắn.
Giang Yếm Ly sờ đầu Kim Lăng, cười cười không nói lời nào.
【 Ngụy Vô Tiện tới gần cửa gỗ, thấy một màu trắng, hắn còn tưởng rằng sương trắng ngoài phòng quá dày không thấy rõ. Ai ngờ, bỗng nhiên mảnh màu trắng này nhanh chóng lui về sau.
Hắn thấy được một đôi bạch đồng dữ tợn, đang hung hăng nhìn chằm chằm kẹt cửa. Màu trắng vừa rồi hắn nhìn đến, không phải sương mù, mà là đôi tròng mắt không có con ngươi. 】
Dữ tợn?
A Tinh tiểu cô nương yên lặng lấy ra một cái gương đồng, nhỏ ngó trái ngó phải ngó lên ngó xuống.
Dữ tợn chỗ nào?
Mọi người: Phong cách thay đổi nhanh như vậy chúng ta không theo kịp..
Ngụy Vô Tiện nói: "Hả? Ngươi tới đúng lúc lắm, sao ngươi biết ta muốn kêu ngươi lại đây? Tới hỗ trợ nào."
Kim Lăng nói: "Ta không phải tới hỗ trợ! Oẹ! Ở đây có ai giết người quên chôn xác sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Kim đại tiểu thư, ngươi có tới không? Nếu tới thì vào hỗ trợ, không thì về ngồi đi, kêu một người khác lại đây."
Kim Lăng giận tím mặt: "Ai là Kim đại tiểu thư, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút cho ta!" Hắn nhéo mũi một cái, băn khoăn tới lui một hồi, cuối cùng mới nói: "Ta muốn xem, ngươi rốt cuộc muốn làm cái quỷ quái gì." Sau đó liền nổi giận đùng đùng nhấc vạt áo tiến vào. 】
Kim · đại tiểu thư · Lăng: Đây không phải ta, ta tuyệt đối không thừa nhận đây là ta.
Lam Cảnh Nghi: Xem đi, cữu cữu ngươi, đại cữu cữu ngươi đều nói ngươi là đại tiểu thư.
【 Trong góc có củi đã bổ, đặt chúng nó ở dưới bếp, dùng hỏa phù bật lửa, ở giá trên để một cái nồi sạch, dùng nó nấu nước sôi. Ngụy Vô Tiện múc một đống gạo nếp trong cái rương thứ hai, vo sạch, bỏ vào nồi.
Kim Lăng hỏi: "Nấu cháo?"
Ngụy Vô Tiện: "Ân."
Kim Lăng quăng giẻ lau. Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi xem lại ngươi đi, làm việc nhà có một lát đã nổi giận. Nhìn Tư Truy người ta đi, chăm chỉ nhất, còn chưa hề phàn nàn. Cháo lại có gì không tốt."
Kim Lăng nói: "Cháo có gì tốt chứ, nhạt như nước lã! Không đúng.. Ta giận vì cháo không ngon sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Dù sao thì cũng không phải cho ngươi ăn."
Kim Lăng càng giận: "Ngươi nói cái gì? Ta làm lâu như vậy còn không có phần của ta?" 】
Kim Tử Hiên khóc hu hu: Nhi tử, sao ngươi bị gia hỏa này gạt sang chuyện khác chứ!
Giang Trừng: "Ngươi nên may mắn thứ này không có phần của ngươi, đồ Ngụy Vô Tiện nấu ngươi thật sự không thể ăn."
Giang gia, các tiểu bằng hữu trúng thi độc ở Nghĩa Thành và Tiết Dương cho thấy lời Giang tông chủ nói không giả.
"Nói bậy," Ngụy Vô Tiện không phục, "Đồ ta nấu thì sao, Nhị ca ca ngươi nói xem, đồ ta nấu không ăn được sao?"
"Rất ngon."
Người đã từng trải nghiệm trù nghệ của Lão Tổ: Hàm Quang Quân, ngươi nói ra lời này, lương tâm không đau sao?
Lam Hi Thần: Vong Cơ, không thể..
Lam Vong Cơ: Sau khi trở về, Vong Cơ tự đi nhận phạt.
Lam Hi Thần: .
Lam Hi Thần: Trong gia quy hình như còn có không thể chen ngang lời người khác..
【 Nguyên lai, trước đây mấy ngày, Kim Lăng lừa cữu cữu hắn thả Ngụy Vô Tiện, nên lo lắng lần này Giang Trừng sẽ thật sự đánh gãy chân hắn, quyết định lén chuồn di, mất tích mười ngày, chờ Giang Trừng nổi trận lôi đình xuất hiện ở trước mặt hắn, giao Tử Điện cho cấp dưới tâm phúc của Giang Trừng, rồi chạy tiếp. Hắn chạy một mạch tới một tòa thành nhỏ của Thanh Hà, tìm địa điểm săn đêm tiếp theo, nghỉ tạm ở một khách sạn lớn, buổi tối hôm nay, hắn ở trong phòng học thuộc pháp quyết, đột nhiên, Tiên Tử đang ghé vào bên chân hắn sủa ra ngoài cửa. Lúc ấy đã là đêm khuya, Kim Lăng quát bảo linh khuyển ngưng lại, ngay sau đó nghe được tiếng đập cửa.
* * *
Sáng sớm ngày thứ hai, ngoài cửa vọng tới tiếng thét chói tai. Kim Lăng đá cửa đi ra, dẫm vào một vũng máu, một thứ từ trên cửa rớt xuống, Kim Lăng trốn ra sau, mới không bị đập vào.
Một con mèo màu đen!
Không biết là lúc nào, có người đặt xác một con mèo ở trên cửa của hắn. Nửa đêm hắn nghe được tiếng nhiễu nước quái lạ là máu của con mèo này chảy xuống.
Kim Lăng nói: "Đổi mấy khu khách điếm đều như thế. Ta liền chủ động truy kích, nghe thấy có chỗ đột nhiên xuất hiện xác mèo, ta tới đó tìm hiểu, nhất định phải biết được người nào đang phá rối."
Ngụy Vô Tiện chuyển qua Lam Tư Truy: "Các ngươi cũng vậy?"
Lam Tư Truy gật đầu: "Không sai. Mấy ngày trước, chúng ta đang săn đêm ở Lang Tà. Lúc cơm chiều, bỗng nhiên vớt ra một cái đầu mèo chưa lột da trong canh.. Vốn dĩ cũng không biết là nhằm vào chúng ta, nhưng cùng ngày chúng ta đã đổi một khách điếm khác nghỉ ngơi, lại phát hiện xác mèo trên chăn. Liên tiếp mấy ngày đều thế, chúng ta tới Lịch Dương, gặp được Kim công tử, phát hiện chúng ta cũng điều tra sự kiện này, liền cùng nhau hành động. Hôm nay mới tới vùng này, ở trước một tấm bia đá trong thôn hỏi một vị thợ săn, được chỉ đường tới Nghĩa Thành." 】
Ngụy Vô Tiện: "Xin hỏi trên cửa có mèo chết đáng sợ, hay là vớt ra đầu mèo trong canh kinh khủng, hoặc nhét xác mèo trong chăn khủng bố?"
Nói xong, còn cố ý nhướng mày về phía Nhiếp Hoài Tang cố gắng thu hẹp cảm giác tồn tại của mình.
Nhiếp Hoài Tang: Ngụy huynh ta cầu xin ngươi đừng nói nữa!
Mọi người: Đều ghê tởm hết được không!
Các tiểu bằng hữu trải qua sự kiện mèo chết Nghĩa Thành tức khắc nhớ tới hồi ức không tốt này.
"Không đúng, ở đâu có thợ săn?" Đột nhiên, Tàng Sắc Tán Nhân đặt câu hỏi.
Lúc này mọi người mới chú ý việc chính, lúc trước Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đi ngang qua rõ ràng chỉ thấy một hộ nông dân, đâu ra một tên thợ săn?
"Có thể là người vứt xác an bài." Thanh Hành Quân vừa nói.
Ánh mắt của người biết rõ sự việc lần thứ hai bay về phía vị tông chủ nào đó.
Nhiếp Minh Quyết nhìn bộ dạng đệ đệ không nên thân nhà mình nhát gan rụt cổ, thịnh nộ: "Ngươi đã làm gì! Chẳng lẽ người đứng sau là ngươi!"
Người đã biết: Xích phong tôn ngài đã thấy chân tướng, còn không phải là đệ đệ tốt của ngươi.
【 "Đây là cái gì, thuốc độc sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Thuốc độc cái gì, đây là thuốc giải! Cháo gạo nếp."
Lam Cảnh Nghi nói: "Tạm thời không nói vì sao gạo nếp là thuốc giải, ta chưa từng ăn qua cháo gạo nếp cay như vậy!"
Người khác ăn vào đồng loạt gật đầu, đều là bộ dáng nước mắt lưng tròng, Ngụy Vô Tiện sờ cằm. Hắn lớn lên ở Vân Mộng, người Vân Mộng ăn cay rất giỏi, khẩu vị của Ngụy Vô Tiện còn nặng hơn, vừa ra tay, cay đến Giang Trừng đều chịu không nổi quăng chén mắng là khó ăn. Nhưng hắn vĩnh viễn nhịn không được bỏ vào nồi một muỗng lại một muỗng ớt, giống như không thể dừng tay.
Lam Tư Truy tò mò, múc ra chén nếm một ngụm, mặt đỏ lên, nhấp miệng nhịn xuống không ói ra, hai mắt đỏ quạch, thầm nghĩ: "Hương vị này.. lại đáng sợ đến mức đã từng quen biết.." 】
Ôn Tình: Xong rồi đứa nhỏ này không cứu nổi, bóng ma tuổi thơ qua mười ba năm vẫn còn!
Giang Trừng mặt xụ xuống: "Nếu ngươi không kiểm soát được cặp móng vuốt của ngươi, có cần ta băm giúp ngươi không."
"Ha hả, ngươi quá xấu, ta cự tuyệt."
"Ngụy Vô Tiện ngươi nói cái gì!"
"Không nghe rõ hả, được rồi, ta lặp lại. Ngươi~quá~xấu~rõ chưa?"
Tử Điện run xẹt xẹt, sắc mặt Giang Trừng đen như bão tố sắp đến.
"Chẳng lẽ ta nói sai sao, lúc trước ngươi là công tử thế gia thứ năm, ta thứ tư. Nói cách khác ta soái hơn ngươi, ngươi xấu hơn ta." Ngụy Vô Tiện đắc ý dào dạt.
Giang Trừng: Aiz, không thể phản bác, nhưng ta vẫn muốn quất hắn, làm sao bây giờ?
Kim Tử Hiên sờ cằm: Có lẽ ta có thể nhân cơ hội này mượn sức đến Giang Vãn Ngâm, khiến hắn thừa nhận ta là tỷ phu tốt của hắn?
Nghĩ như vậy Kim Tử Hiên nói: "Ta là thứ ba, ngươi thứ tư, vậy ngươi xấu hơn ta?"
Sau đó..
"Hai chúng ta nói chuyện liên quan gì tới ngươi!"
Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng đồng thời mắng.
Xem ra Vân Mộng Song Kiệt vĩnh viễn khó chịu Kim Tử Hiên tên tiện nghi tỷ phu này..
Kim Tử Hiên ủy khuất, Kim Tử Hiên không nói, Kim Tử Hiên ôm.. Giang Yếm Ly..
"A Ly.." Hừ, không nói lời nào, ta bải A Ly giúp ta giáo huấn hai ngươi!
"Tử Hiên, A Tiện và A Trừng còn nhỏ, ngươi thông cảm một chút."
Kim Tử Hiên: Nhỏ.. nhỏ cái quái gì! Bọn họ nhỏ chỗ nào? Rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi rồi!
Kim Lăng yên lặng quăng ánh mắt cho lão cha ngu ngốc nhà mình "Ha hả".
【 "Không phải đâu, tiền bối, khẩu vị Hàm Quang Quân rất thanh đạm, y chưa bao giờ ăn cay.."
Ngụy Vô Tiện giật mình: "Phải không?"
Nhưng hắn nhớ rõ, kiếp trước sau lúc hắn rời khỏi Vân Mộng Giang thị, từng gặp mặt Lam Vong Cơ ở Di Lăng. Ngay lúc đó Ngụy Vô Tiện tuy bị lên án, nhưng chưa tới nông nỗi mọi người đòi đánh, vì thế hắn mặt dày muốn cùng Lam Vong Cơ ăn cơm ôn chuyện. Lam Vong Cơ chọn toàn là món cay xè lưỡi, cho nên hắn vẫn cho rằng Lam khẩu vị Vong Cơ không khác hắn lắm.
Hiện tại ngẫm lại, hắn không nhớ rõ mấy món đó Lam Vong Cơ có động đũa qua không. Bất quá, trước khi ăn cơm hắn nói hắn mời khách, ăn xong liền quên, vẫn là Lam Vong Cơ trả tiền, chi tiết này chắc chắn cũng không nhớ.
Không biết vì sao, bỗng nhiên, hắn phi thường, phi thường muốn nhìn mặt Lam Vong Cơ. 】
Lam Vong Cơ quay đầu Ngụy Vô Tiện, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện minh bạch Lam Vong Cơ ý tứ, cười: "Muốn xem thì xem, xem cho đủ."
"Ân."
Mọi người: Đủ rồi, có chuyện này cũng cũng có thể phát cẩu lương.
【 "Cái gì là hoạt thi?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Từ đầu đến chân đều là thi thể, nhưng người vẫn còn sống, gọi là hoạt thi."
* * *
Lam Cảnh Nghi ngơ ngác: "Chúng ta có phải hay không nên làm bút ký?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Thói quen tốt. Bất quá lúc săn đêm đâu có chỗ cho ngươi lật bút ký, nhớ trong bụng đi." 】
Ân ân ân, học được rồi.
Mọi người yên lặng ghi nhớ kiến thức về hoạt thi, sau đó miễn cưỡng thừa nhận Ngụy Vô Tiện vẫn có một ít điểm đáng khen.
Ngụy Vô Tiện: Ha hả, ta cần các ngươi thừa nhận sao? Nếu thứ này cũng không biết, ta có còn gọi Ma Đạo Tổ Sư.
【 "Người chết có rất nhiều khuyết điểm: Cơ bắp cứng đờ, hành động chậm chạp. Nhưng người chết cũng có không ít ưu điểm: Không sợ đau, không thể suy nghĩ, dễ dàng thao tác. Có người cảm thấy có thể cải tiến một ít khuyết điểm, chế tạo ra hoàn mỹ thi rối. Vì vậy mới có hoạt thi."
Các thiếu niên tuy rằng không buột miệng thốt ra, nhưng trên mặt đã in lên một hàng chữ to: "Người này nhất định là Ngụy! Vô! Tiện!" 】
Tiết Dương cười: "Ai da, sao lại là Ngụy tiền bối, hoạt thi này, Ngụy tiền bối kỳ thật chưa từng luyện qua."
"Vô nghĩa, phế vật cấp thấp như hoạt thi, ta không rảnh luyện." Ngụy Vô Tiện xem thường.
Miệng cười của Tiết Dương cứng lại một chút.
Hắn thử nghiệm không biết bao nhiêu lần mới luyện ra hoạt thi hoàn mỹ, với Ngụy Vô Tiện lại thành phế vật cấp thấp, ai nghe thấy đều s4 không quá vui.
【 "Khụ. Được rồi, là Ngụy Vô Tiện mở đầu trước, bất quá, hắn thành công luyện ra Ôn Ninh, cũng chính là Quỷ Tướng Quân. Kỳ thật ta vẫn luôn muốn hỏi ngoại hiệu này ai đặt? Nghe ngu như vậy. Ngoài ra có một ít người, muốn bắt chước lại bắt chước không được, đi đường tắt, nghĩ cách dùng người sống, làm ra hoạt thi."
Hắn tổng kết: "Một sản phẩm bắt chước thất bại."
Nghe tên Ngụy Vô Tiện, Kim Lăng lạnh mặt, nói: "Bản thân Ngụy Anh đã là tà môn ma đạo."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ân, mấy người làm hoạt thi đó, là tà môn của tà môn." 】
Kim Lăng có chút không dễ chịu: "Đại cữu cữu, lúc trước mỗi một lần ngươi nghe ta mắng ngươi, không giận sao?"
"Tại sao lại giận?" Ngụy Vô Tiện ngược lại ngây ngẩn, "Thanh danh của ta ta biết, ngươi mắng ta mới là bình thường."
"Hừ!" Kim Lăng quay đầu, không muốn để ý đến hắn.
Giang Yếm Ly sờ đầu Kim Lăng, cười cười không nói lời nào.
【 Ngụy Vô Tiện tới gần cửa gỗ, thấy một màu trắng, hắn còn tưởng rằng sương trắng ngoài phòng quá dày không thấy rõ. Ai ngờ, bỗng nhiên mảnh màu trắng này nhanh chóng lui về sau.
Hắn thấy được một đôi bạch đồng dữ tợn, đang hung hăng nhìn chằm chằm kẹt cửa. Màu trắng vừa rồi hắn nhìn đến, không phải sương mù, mà là đôi tròng mắt không có con ngươi. 】
Dữ tợn?
A Tinh tiểu cô nương yên lặng lấy ra một cái gương đồng, nhỏ ngó trái ngó phải ngó lên ngó xuống.
Dữ tợn chỗ nào?
Mọi người: Phong cách thay đổi nhanh như vậy chúng ta không theo kịp..