Chương 701: Dũng giả đấu ác long (52)
[HIDE]
Editor: @Meo meo thích cười
Beta: @Aki Re
Vương phi Bạch Tuyết có da thịt trắng nõn khiến người ta xúc động muốn sờ một cái. Mà đôi môi hồng của cô ấy lại làm cho người ta có khát vọng muốn âu yếm. Đặc biệt là thời điểm được đôi mắt của cô ấy nhìn chăm chú, trong thời gian chỉ một cái chớp mắt, người nọ có thể khiến ta vì thế mà thần hồn điên đảo, trong đầu ngoại trừ mỹ nhân đó ra thì chỉ có một mảnh trống trơn.
Thật muốn đi nắm tay nhỏ của cô ấy...
Dưới tình huống não đang dừng hoạt động, Tô Mộc mới vừa đi lên phía trước một bước liền bất động, chỉ thấy Cecil cùng Ryo mỗi người đứng ở một bên, từng người vươn tay ra bắt lấy một bàn tay của cô.
Tay phải bị Cecil gắt gao bắt lấy, tay trái bị Ryo gắt gao bắt lấy, Tô Mộc đang trầm mê sắc đẹp nhờ vậy mà dần phục hồi lại được tinh thần. Tô Mộc ngây ngốc nhìn Cecil, lại ngây ngốc nhìn Ryo, ý thức được mình thất thố, cô liền vội cúi đầu lui ra phía sau một bước, ngoan ngoãn đứng yên.
Tay Cecil bỗng dùng một chút lực, Tô Mộc liền nhích về phía sau chỗ hắn đang đứng, coi như là cùng Ryo bảo trì một khoảng cách không gần.
Tô Mộc tự giác cảm thấy bản thân có tội. Nhìn thấy một đại mỹ nhân như vậy, hai nam nhân như Cecil cùng Ryo mất kiểm soát cũng thôi đi, không nghĩ tới người không chống cự được dụ hoặc nhất thế mà lại là cô!
Đương nhiên việc này cũng không trách cô được. Ai bảo vị Vương phi này lớn lên quá đẹp!
Tô Mộc không nhịn xuống được, lại lén lút ngẩng đầu nhìn vài lần.
Bạch Tuyết nhìn Tô Mộc rồi nhoẻn miệng cười, cô ấy đi tới vài bước, dùng thanh âm êm tai nói: "Chuyện này tôi đã nghe rồi, khiến vị tiểu thư này chịu kinh hách, thật là ngượng ngùng."
"Không, không, không cần xin lỗi..." Tô Mộc hoảng loạn xua tay, "Tôi đã cùng Tonier vương tử nói rõ ràng, là do tôi không đứng vững, chuyện này không có liên quan tới ngài ấy."
Bạch Tuyết thân thiết nói: "Không cần khẩn trương, cho dù thật sự do cô không cẩn thận đụng vào thì chuyện này cũng phát sinh ở trước mắt Tonier, bất luận là Tonier hay là tôi, trước khi xác nhận thân thể của cô không đáng ngại, chúng tôi đều không thể an tâm."
"Hai người thật là quá khách khí."
Đôi vợ chồng này... Có phải hơi quá thiện lương hay không?
Mặc kệ người ta có phải thiện lương quá mức hay không thì tóm lại có thể trì hoãn chuyến hành trình đi tới đảo rồng thì đó chính là chuyện tốt. Tô Mộc lúc này rốt cuộc mới có cơ hội thả lỏng một hơi.
Người hầu đi mời bác sĩ đã trở lại, nói là bác sĩ ra bên ngoài khám, phải qua một đoạn thời gian mới trở về.
Vì thế, Tonier lại nhiệt tình nói: "Ryo vương tử, còn có Cecil tiên sinh, Tô tiểu thư, một khi đã như vậy thì mời mọi người ở lại một đoạn thời gian. Tôi đã sai người chuẩn bị bữa tối, chúng ta có thể một bên cùng ăn, một bên nói chuyện phiếm."
Tonier nhiệt tình, thật sự là làm người ta không thể cự tuyệt.
Tonier để Cecil cùng Ryo ở lại cùng nói chuyện phiếm, còn Vương phi Bạch Tuyết phụ trách đưa Tô Mộc về phòng nghỉ ngơi trước. Tô Mộc đi phía sau Vương phi Bạch Tuyết, chỉ cảm thấy hương thơm của mỹ nhân không ngừng quanh quẩn ở chóp mũi, làm trái tim cô trở nên phiêu phiêu đãng đãng.
Giờ phút này, các cô đang ở trong một gian phòng được trang trí lịch sự.
"Tô tiểu thư, cô có cảm thấy vừa lòng với gian phòng này không?"
"Vừa lòng vừa lòng!" Tô Mộc thèm nhỏ dãi với sắc đẹp của mỹ nhân. Lúc cô đang lâng lâng, bỗng nhiên cô nhìn thấy một bức họa được treo trên tường, trên bức tranh vẽ một mỹ nhân hình như đang ngủ say, khuôn mặt của cô ấy an tĩnh hiền hoà. Có thể nói bức họa này rất mỹ lệ.
Bạch Tuyết nhìn thấy Tô Mộc nhìn chằm chằm bức họa này, liền cười nói: "Bức họa này là Tonier mua, lúc đó ngài ấy nói thời điểm nữ nhân ngủ say mới là đẹp nhất. Nữ nhân có một loại hấp dẫn trời sinh, chỉ có lúc an tĩnh, loại hấp dẫn này mới có thể hiện ra khiến tâm hồn người ta bình tĩnh."
[/HIDE]
Editor: @Meo meo thích cười
Beta: @Aki Re
Vương phi Bạch Tuyết có da thịt trắng nõn khiến người ta xúc động muốn sờ một cái. Mà đôi môi hồng của cô ấy lại làm cho người ta có khát vọng muốn âu yếm. Đặc biệt là thời điểm được đôi mắt của cô ấy nhìn chăm chú, trong thời gian chỉ một cái chớp mắt, người nọ có thể khiến ta vì thế mà thần hồn điên đảo, trong đầu ngoại trừ mỹ nhân đó ra thì chỉ có một mảnh trống trơn.
Thật muốn đi nắm tay nhỏ của cô ấy...
Dưới tình huống não đang dừng hoạt động, Tô Mộc mới vừa đi lên phía trước một bước liền bất động, chỉ thấy Cecil cùng Ryo mỗi người đứng ở một bên, từng người vươn tay ra bắt lấy một bàn tay của cô.
Tay phải bị Cecil gắt gao bắt lấy, tay trái bị Ryo gắt gao bắt lấy, Tô Mộc đang trầm mê sắc đẹp nhờ vậy mà dần phục hồi lại được tinh thần. Tô Mộc ngây ngốc nhìn Cecil, lại ngây ngốc nhìn Ryo, ý thức được mình thất thố, cô liền vội cúi đầu lui ra phía sau một bước, ngoan ngoãn đứng yên.
Tay Cecil bỗng dùng một chút lực, Tô Mộc liền nhích về phía sau chỗ hắn đang đứng, coi như là cùng Ryo bảo trì một khoảng cách không gần.
Tô Mộc tự giác cảm thấy bản thân có tội. Nhìn thấy một đại mỹ nhân như vậy, hai nam nhân như Cecil cùng Ryo mất kiểm soát cũng thôi đi, không nghĩ tới người không chống cự được dụ hoặc nhất thế mà lại là cô!
Đương nhiên việc này cũng không trách cô được. Ai bảo vị Vương phi này lớn lên quá đẹp!
Tô Mộc không nhịn xuống được, lại lén lút ngẩng đầu nhìn vài lần.
Bạch Tuyết nhìn Tô Mộc rồi nhoẻn miệng cười, cô ấy đi tới vài bước, dùng thanh âm êm tai nói: "Chuyện này tôi đã nghe rồi, khiến vị tiểu thư này chịu kinh hách, thật là ngượng ngùng."
"Không, không, không cần xin lỗi..." Tô Mộc hoảng loạn xua tay, "Tôi đã cùng Tonier vương tử nói rõ ràng, là do tôi không đứng vững, chuyện này không có liên quan tới ngài ấy."
Bạch Tuyết thân thiết nói: "Không cần khẩn trương, cho dù thật sự do cô không cẩn thận đụng vào thì chuyện này cũng phát sinh ở trước mắt Tonier, bất luận là Tonier hay là tôi, trước khi xác nhận thân thể của cô không đáng ngại, chúng tôi đều không thể an tâm."
"Hai người thật là quá khách khí."
Đôi vợ chồng này... Có phải hơi quá thiện lương hay không?
Mặc kệ người ta có phải thiện lương quá mức hay không thì tóm lại có thể trì hoãn chuyến hành trình đi tới đảo rồng thì đó chính là chuyện tốt. Tô Mộc lúc này rốt cuộc mới có cơ hội thả lỏng một hơi.
Người hầu đi mời bác sĩ đã trở lại, nói là bác sĩ ra bên ngoài khám, phải qua một đoạn thời gian mới trở về.
Vì thế, Tonier lại nhiệt tình nói: "Ryo vương tử, còn có Cecil tiên sinh, Tô tiểu thư, một khi đã như vậy thì mời mọi người ở lại một đoạn thời gian. Tôi đã sai người chuẩn bị bữa tối, chúng ta có thể một bên cùng ăn, một bên nói chuyện phiếm."
Tonier nhiệt tình, thật sự là làm người ta không thể cự tuyệt.
Tonier để Cecil cùng Ryo ở lại cùng nói chuyện phiếm, còn Vương phi Bạch Tuyết phụ trách đưa Tô Mộc về phòng nghỉ ngơi trước. Tô Mộc đi phía sau Vương phi Bạch Tuyết, chỉ cảm thấy hương thơm của mỹ nhân không ngừng quanh quẩn ở chóp mũi, làm trái tim cô trở nên phiêu phiêu đãng đãng.
Giờ phút này, các cô đang ở trong một gian phòng được trang trí lịch sự.
"Tô tiểu thư, cô có cảm thấy vừa lòng với gian phòng này không?"
"Vừa lòng vừa lòng!" Tô Mộc thèm nhỏ dãi với sắc đẹp của mỹ nhân. Lúc cô đang lâng lâng, bỗng nhiên cô nhìn thấy một bức họa được treo trên tường, trên bức tranh vẽ một mỹ nhân hình như đang ngủ say, khuôn mặt của cô ấy an tĩnh hiền hoà. Có thể nói bức họa này rất mỹ lệ.
Bạch Tuyết nhìn thấy Tô Mộc nhìn chằm chằm bức họa này, liền cười nói: "Bức họa này là Tonier mua, lúc đó ngài ấy nói thời điểm nữ nhân ngủ say mới là đẹp nhất. Nữ nhân có một loại hấp dẫn trời sinh, chỉ có lúc an tĩnh, loại hấp dẫn này mới có thể hiện ra khiến tâm hồn người ta bình tĩnh."
[/HIDE]
Chỉnh sửa cuối: