Chương 200: Thiếu tướng đại nhân (45)
[CREDITS=500;1261599959626]Editor: A Kiểu
Beta: Hany
"Tao, mày.. mày.."
Dư Duyệt nhấc chân đá bà ta qua một bên, không thèm nhìn Tống Dao đã bị đập đầu rơi vào trạng thái hôm mê, cô cất bước đi ra khỏi phòng riêng.
Cơ thể vì thuốc phát tác mà nóng đến khó chịu, trái tim lại như rơi vào hầm băng, lạnh như muốn nứt ra!
"A Duyệt, cô không sao chứ?"
Hải Ưu nhận được tin nhắn của Dư Duyệt lập tức chạy qua, nhìn thấy cô bước ra từ phòng riêng liền nhanh chóng bước về phía trước nắm lấy tay cô, nhưng sức nóng trên người Dư Duyệt và mồ hôi lạnh làm ánh mắt Hải Ưu dậy sóng, chuyện này..
Dư Duyệt lắc lắc đầu, ý bảo cô ấy không được nói ra, nắm chặt tay của Hải Ưu, nhờ cô ấy dìu mới có thể đứng vững, trong thân thể dâng lên từng đợt lại từng đợt khí nóng khiến cô ngày càng vô lực!
Shit!
Tống Dao, người đàn bà này không biết đã thông qua con đường nào lại có thể có được thứ đồ chơi của nước J này, loại dược tính này, có thể so với các loại xuân dược mạnh nhất trong các kỹ viện thời cổ đại!
Nếu không phải ý chí của Dư Duyệt đủ mạnh thì bây giờ đã thần trí đã sớm không tỉnh táo mà nhảy bổ lên người khác rồi!
Ra khỏi sở giải trí Hoàng Thành, Dư Duyệt hoàn toàn mất hết sức lực dựa vào người Hải Ưu, sắc mặt đỏ ửng, hô hấp gấp gáp, đầu óc bắt đầu có dấu hiệu mơ hồ!
"A Duyệt, tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện."
"Đợi đã." Tống Phong Ý từ trong Sở giải trí Hoàng Thành bước ra, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng cùng áo khoác, cà vạt cũng không biết đã vứt ở đâu rồi, rõ ràng là mùa đông, mái tóc phiêu dật mềm mại của anh lại ướt đẫm mồ hôi, so với dáng vẻ ôn nhu như ngọc, phong lưu lúc bình thường của anh hiện tại có hơi nhếch nhác!
"Tống thiếu tướng, anh lại muốn làm gì? Bây giờ chúng tôi không có thời gian để nói chuyện với anh." Giọng điệu của Hải Ưu không có thiện cảm, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là đưa Dư Duyệt đến bệnh viện, hơn nữa Hải Ưu vẫn chưa quên, người đã hại Dư Duyệt thành bộ dạng này chính là người cô của vị Tống thiếu tướng này!
Tống Phong Ý không để ý đến lời nói lạnh lùng của Hải Ưu, anh đưa tay cướp Dư Duyệt kéo vào trong lòng mình!
Hải Ưu: "..."
Lửa giận trong mắt ngày càng dâng lên, đánh trả, đáng tiếc cho dù là Dư Duyệt cũng không phải là đối thủ của anh, Hải Ưu cũng không thể làm gì được anh cả, chỉ có thể trừng mắt nhìn thiếu tướng nhà mình bị anh đưa đi.
Không thể nhẫn nhịn!
"Tống Phong Ý, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Hải Ưu nào có thể giữ được bình tĩnh nữa, núi băng phun trào, tức giận nói!
Tống Phong Ý không thèm nhìn đến cô, đem Dư Duyệt bế ngang lên.
Hải Ưu: "..."
Hừ, đến lưu manh còn không lưu manh đến như vậy!
"Tống.."
"Trần Viêm."
Trần Viêm luôn trầm mặc đứng sau lưng thiếu tướng nhà mình lúc này bước ra ngăn cản Hải Ưu đang muốn liều mạng xông về phía Tống Phong Ý.
"Đội trưởng Hải, cô bình tĩnh lại đi!"
"Cút ra!" Hải Ưu tức giận hét lên!
Trần Viêm: "..."
Anh ta cũng muốn cút lắm, nhưng vấn đề là anh ta không thể làm vậy!
Nuốt xuống băn khoăn trong lòng nhanh chóng nói giúp thiếu tướng, không phải, mà là giải thích!
"Đội trưởng Hải, trong người thiếu tướng Âu Dương không phải là loại thuốc bình thường, bệnh viện cũng không có thuốc chữa trị, đến đó rồi thậm chí còn làm nhỡ việc!"
"Lẽ nào Tống Phong Ý có thuốc chữa?"
Trần Viêm thành thực lắc đầu!
Hải Ưu trợn trừng mắt, vẻ mặt kia như muốn ăn tươi nuốt sống người, "Vậy Tống Phong Ý anh ta định làm gì?"
Trần Viêm nuốt nước bọt, sau đó chột dạ sờ sờ mũi, dưới ánh mắt muốn giết người của Hải Ưu, khẽ cười, "Cái.. Cái đó, đây là một loại thuốc mới do nước J mới chế tạo ra, hơn nữa loại thuốc này, trừ phi.. khụ cái đó, nếu không thì không thể giải được!"
"Anh có ý gì?" Hải Ưu túm lấy cổ áo của Trần Viêm, sự tức giận hoàn toàn bộc phát, "Tống Phong Ý, đồ cầm thú nhà anh, đứng đó cho tôi!"
Trần Viêm ôm chặt chân của Hải Ưu, "Đội trưởng Hải, cô bình tĩnh lại đi, cho dù có thế nào, thiếu tướng Âu Dương cũng phải.. so với việc phải đi tìm người khác, chí ít thì thiếu tướng nhà tôi tuổi trẻ tài cao, luôn giữ mình, lại đối với thiếu tướng Âu Dương một mực thâm tình.."
"Anh buông tôi ra, nếu không tôi đập chết anh!"
Hải Ưu giận đến muốn bùng nổ, Tống Phong Ý đồ cầm thú này, cô tuyệt đối không để cho anh ta làm hại A Duyệt!
Thân thể Trần Viêm run lên, sau gáy toàn là mồ hôi lạnh, nhìn thấy Hải Ưu giận đến nỗi muốn đạp anh ta rồi không khỏi nhắm mắt lại, sống chết ôm chặt chân cô, giải thích một lần cuối cùng: "Thiếu tướng Âu Dương thực ra không ghét thiếu tướng nhà tôi có đúng không?"
Hải Ưu bỗng cứng đờ, lửa giận trong mắt và sự điên cuống cũng dịu xuống, cụp mắt lại, kể từ khi chuyện đó xảy ra, cô không thể nhìn thấu được suy nghĩ của Dư Duyệt, nhưng đối với cô dù không nắm được mười phần, cũng có thể hiểu năm phần, cô làm sao có thể không nhìn ra sự bất thường của Dư Duyệt đối với Tống Phong Ý chứ!
Người có cảm xúc bình ổn như cô ấy lại có thể dễ dàng bị Tống Phong Ý mang đến đủ loại cảm xúc từ vui vẻ đến đau thương, chỉ là bản thân cô ấy vẫn luôn khắc chế trong lòng!
Hải Ưu không biết nên làm sao?
Ngăn cản sao?
Sau đó tùy tiện tìm một người đàn ông cho cô ấy?
Không phải Tống Phong Ý, chính bản thân cô cũng sẽ không cho phép!
Nhưng nếu như Tống Phong Ý.. A Duyệt lại luôn trốn chạy, cô ấy và Tống Phong Ý không có cách nào có thể hòa hợp, nếu như thật sự xảy ra quan hệ cùng Tống Phong Ý, sau này nên theo bên nào?
Đầu Hải Ưu đau đến sắp nổ tung, nhưng không có cách nào nhẫn nại, cô phát hiện việc này căn bản là một ngõ cụt, vòng tới vòng lui, cuối cùng đều không thoát nổi!
Trần Viêm thấy Hải Ưu bình tĩnh trở lại chỉ hồi hộp nhìn cô một chút, "Chuyện đó, thực ra chuyện của thiếu tướng Âu Dương và Tống thiếu cũng không cần phải đi đến bước đường anh chết tôi sống như thế, hơn nữa đế quốc này, ngoài thiếu tướng nhà chúng tôi ra, ai có thể phù hợp với thiếu tướng Âu Dương hơn nữa nếu như có thể biến đối nghịch thành hòa thuận thì.."[/CREDITS]
[CREDITS=500;1261599959626]Editor: A Kiểu
Beta: Hany
"Tao, mày.. mày.."
Dư Duyệt nhấc chân đá bà ta qua một bên, không thèm nhìn Tống Dao đã bị đập đầu rơi vào trạng thái hôm mê, cô cất bước đi ra khỏi phòng riêng.
Cơ thể vì thuốc phát tác mà nóng đến khó chịu, trái tim lại như rơi vào hầm băng, lạnh như muốn nứt ra!
"A Duyệt, cô không sao chứ?"
Hải Ưu nhận được tin nhắn của Dư Duyệt lập tức chạy qua, nhìn thấy cô bước ra từ phòng riêng liền nhanh chóng bước về phía trước nắm lấy tay cô, nhưng sức nóng trên người Dư Duyệt và mồ hôi lạnh làm ánh mắt Hải Ưu dậy sóng, chuyện này..
Dư Duyệt lắc lắc đầu, ý bảo cô ấy không được nói ra, nắm chặt tay của Hải Ưu, nhờ cô ấy dìu mới có thể đứng vững, trong thân thể dâng lên từng đợt lại từng đợt khí nóng khiến cô ngày càng vô lực!
Shit!
Tống Dao, người đàn bà này không biết đã thông qua con đường nào lại có thể có được thứ đồ chơi của nước J này, loại dược tính này, có thể so với các loại xuân dược mạnh nhất trong các kỹ viện thời cổ đại!
Nếu không phải ý chí của Dư Duyệt đủ mạnh thì bây giờ đã thần trí đã sớm không tỉnh táo mà nhảy bổ lên người khác rồi!
Ra khỏi sở giải trí Hoàng Thành, Dư Duyệt hoàn toàn mất hết sức lực dựa vào người Hải Ưu, sắc mặt đỏ ửng, hô hấp gấp gáp, đầu óc bắt đầu có dấu hiệu mơ hồ!
"A Duyệt, tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện."
"Đợi đã." Tống Phong Ý từ trong Sở giải trí Hoàng Thành bước ra, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng cùng áo khoác, cà vạt cũng không biết đã vứt ở đâu rồi, rõ ràng là mùa đông, mái tóc phiêu dật mềm mại của anh lại ướt đẫm mồ hôi, so với dáng vẻ ôn nhu như ngọc, phong lưu lúc bình thường của anh hiện tại có hơi nhếch nhác!
"Tống thiếu tướng, anh lại muốn làm gì? Bây giờ chúng tôi không có thời gian để nói chuyện với anh." Giọng điệu của Hải Ưu không có thiện cảm, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là đưa Dư Duyệt đến bệnh viện, hơn nữa Hải Ưu vẫn chưa quên, người đã hại Dư Duyệt thành bộ dạng này chính là người cô của vị Tống thiếu tướng này!
Tống Phong Ý không để ý đến lời nói lạnh lùng của Hải Ưu, anh đưa tay cướp Dư Duyệt kéo vào trong lòng mình!
Hải Ưu: "..."
Lửa giận trong mắt ngày càng dâng lên, đánh trả, đáng tiếc cho dù là Dư Duyệt cũng không phải là đối thủ của anh, Hải Ưu cũng không thể làm gì được anh cả, chỉ có thể trừng mắt nhìn thiếu tướng nhà mình bị anh đưa đi.
Không thể nhẫn nhịn!
"Tống Phong Ý, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Hải Ưu nào có thể giữ được bình tĩnh nữa, núi băng phun trào, tức giận nói!
Tống Phong Ý không thèm nhìn đến cô, đem Dư Duyệt bế ngang lên.
Hải Ưu: "..."
Hừ, đến lưu manh còn không lưu manh đến như vậy!
"Tống.."
"Trần Viêm."
Trần Viêm luôn trầm mặc đứng sau lưng thiếu tướng nhà mình lúc này bước ra ngăn cản Hải Ưu đang muốn liều mạng xông về phía Tống Phong Ý.
"Đội trưởng Hải, cô bình tĩnh lại đi!"
"Cút ra!" Hải Ưu tức giận hét lên!
Trần Viêm: "..."
Anh ta cũng muốn cút lắm, nhưng vấn đề là anh ta không thể làm vậy!
Nuốt xuống băn khoăn trong lòng nhanh chóng nói giúp thiếu tướng, không phải, mà là giải thích!
"Đội trưởng Hải, trong người thiếu tướng Âu Dương không phải là loại thuốc bình thường, bệnh viện cũng không có thuốc chữa trị, đến đó rồi thậm chí còn làm nhỡ việc!"
"Lẽ nào Tống Phong Ý có thuốc chữa?"
Trần Viêm thành thực lắc đầu!
Hải Ưu trợn trừng mắt, vẻ mặt kia như muốn ăn tươi nuốt sống người, "Vậy Tống Phong Ý anh ta định làm gì?"
Trần Viêm nuốt nước bọt, sau đó chột dạ sờ sờ mũi, dưới ánh mắt muốn giết người của Hải Ưu, khẽ cười, "Cái.. Cái đó, đây là một loại thuốc mới do nước J mới chế tạo ra, hơn nữa loại thuốc này, trừ phi.. khụ cái đó, nếu không thì không thể giải được!"
"Anh có ý gì?" Hải Ưu túm lấy cổ áo của Trần Viêm, sự tức giận hoàn toàn bộc phát, "Tống Phong Ý, đồ cầm thú nhà anh, đứng đó cho tôi!"
Trần Viêm ôm chặt chân của Hải Ưu, "Đội trưởng Hải, cô bình tĩnh lại đi, cho dù có thế nào, thiếu tướng Âu Dương cũng phải.. so với việc phải đi tìm người khác, chí ít thì thiếu tướng nhà tôi tuổi trẻ tài cao, luôn giữ mình, lại đối với thiếu tướng Âu Dương một mực thâm tình.."
"Anh buông tôi ra, nếu không tôi đập chết anh!"
Hải Ưu giận đến muốn bùng nổ, Tống Phong Ý đồ cầm thú này, cô tuyệt đối không để cho anh ta làm hại A Duyệt!
Thân thể Trần Viêm run lên, sau gáy toàn là mồ hôi lạnh, nhìn thấy Hải Ưu giận đến nỗi muốn đạp anh ta rồi không khỏi nhắm mắt lại, sống chết ôm chặt chân cô, giải thích một lần cuối cùng: "Thiếu tướng Âu Dương thực ra không ghét thiếu tướng nhà tôi có đúng không?"
Hải Ưu bỗng cứng đờ, lửa giận trong mắt và sự điên cuống cũng dịu xuống, cụp mắt lại, kể từ khi chuyện đó xảy ra, cô không thể nhìn thấu được suy nghĩ của Dư Duyệt, nhưng đối với cô dù không nắm được mười phần, cũng có thể hiểu năm phần, cô làm sao có thể không nhìn ra sự bất thường của Dư Duyệt đối với Tống Phong Ý chứ!
Người có cảm xúc bình ổn như cô ấy lại có thể dễ dàng bị Tống Phong Ý mang đến đủ loại cảm xúc từ vui vẻ đến đau thương, chỉ là bản thân cô ấy vẫn luôn khắc chế trong lòng!
Hải Ưu không biết nên làm sao?
Ngăn cản sao?
Sau đó tùy tiện tìm một người đàn ông cho cô ấy?
Không phải Tống Phong Ý, chính bản thân cô cũng sẽ không cho phép!
Nhưng nếu như Tống Phong Ý.. A Duyệt lại luôn trốn chạy, cô ấy và Tống Phong Ý không có cách nào có thể hòa hợp, nếu như thật sự xảy ra quan hệ cùng Tống Phong Ý, sau này nên theo bên nào?
Đầu Hải Ưu đau đến sắp nổ tung, nhưng không có cách nào nhẫn nại, cô phát hiện việc này căn bản là một ngõ cụt, vòng tới vòng lui, cuối cùng đều không thoát nổi!
Trần Viêm thấy Hải Ưu bình tĩnh trở lại chỉ hồi hộp nhìn cô một chút, "Chuyện đó, thực ra chuyện của thiếu tướng Âu Dương và Tống thiếu cũng không cần phải đi đến bước đường anh chết tôi sống như thế, hơn nữa đế quốc này, ngoài thiếu tướng nhà chúng tôi ra, ai có thể phù hợp với thiếu tướng Âu Dương hơn nữa nếu như có thể biến đối nghịch thành hòa thuận thì.."[/CREDITS]