Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá - Quyển Thành Đoàn Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi nguyethatuyen, 21 Tháng chín 2020.

  1. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2099: Không cho phép cô đánh chủ ý lên cậu ấy (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Hề thần tình trên mặt trống không một cái chớp mắt, trong đầu 1 vạn con thảo nê mã chạy qua.

    Một giây sau, cô ta liền lập tức đem con mèo trong ngực thả ra, thét lên.

    Cocacola vội vàng nhảy ra, vẫy vẫy đuôi.

    Trầm Mộc Bạch cũng ngây ngẩn cả người, "Bạn học Lam, cậu không sao chứ."

    Lam Hề quả thực muốn bị buồn nôn chết rồi, loại cảm giác ướt sũng kia, vẫn là đồ vật động vật bài tiết ra ngoài.

    Ọe.

    Cô ta xanh mặt, cơ hồ là từ trong hàm răng gạt ra, "Không có việc gì, tôi đi về trước."

    Tống mẫu có chút không rõ ràng cho lắm từ trong phòng bếp nhô đầu ra, "Thế nào Lam Hề, không ăn cơm tối một lần mới đi sao?"

    Lam Hề vốn định là như thế này, nhưng bây giờ bị đi một thân nước tiểu, mất mặt ném đại phát, miễn cưỡng cười vui nói, "Không đâu dì, mẹ con đang ở nhà chờ con đây."

    Tống mẫu cười tủm tỉm cùng với cô ta chào tạm biệt xong.

    Bởi vì thịnh tình khó đẩy, Trầm Mộc Bạch đành phải mặt dạn mày dày lưu lại cùng nhau ăn cơm, bất quá không thể không nói, Tống mẫu tay nghề là thật tốt.

    "Ăn nhiều một chút, con xem dung mạo con đẹp mắt như vậy, chính là gầy chút." Tống mẫu mười điểm nhiệt tình.

    "Cảm ơn dì." Trầm Mộc Bạch ăn đến một bản thỏa mãn, cười nói, "Kỳ thật món ăn này, nếu như đổi một loại vật liệu khác mùi vị sẽ tốt hơn chút."

    Cô nghĩ nghĩ, đem biện pháp nấu nướng nói ra.

    Tống mẫu cười tủm tỉm nói, "Bạch Lộ, nhìn đến con rất biết làm đồ ăn nha."

    Trầm Mộc Bạch khiêm tốn nói, "Chỉ biết mấy thứ như vậy, cùng dì so ra vẫn là kém xa."

    Nghe được câu này Tống Ninh tay nắm đũa hơi ngừng lại, nhấc mí mắt lên, ánh mắt rơi vào trên mặt thiếu nữ.

    Cô không chú ý tới, thấy Tống mẫu có chút cao hứng hỏi thăm bản thân mấy cái vấn đề liên quan tới phòng bếp, cười tủm tỉm trả lời.

    Thời điểm trở về, Tống mẫu khăng khăng muốn để Tống Ninh đưa về nhà.

    Trầm Mộc Bạch khoát tay một cái nói, "Không cần đâu dì, con đã để cho tài xế tới đón."

    "Tài xế?" Tống mẫu mắt sắc hơi kinh ngạc, rất nhanh thu hồi cảm xúc, cười cười nói, "Tất nhiên như vậy, vậy cũng để cho hắn đưa tiễn con đi, con một đứa con gái đêm hôm khuya khoắt."

    * * *

    "Dì làm thức ăn ăn ngon thật nha." Trầm Mộc Bạch sờ lấy bụng, than thở.

    "Mẹ tôi rất thích cậu." Tiếng nói hơi lạnh từ bên tai truyền đến.

    Cô quay sang, tại đối lên với đôi mắt thâm thúy kia, ngơ ngác một chút.

    "Tiểu thư." Tài xế chờ lấy thấy người, vội vàng xuống xe.

    Trầm Mộc Bạch vội vàng phất phất tay, "Tống Ninh, tôi trở về, gặp lại ở trường học."

    "Ngày mai gặp." Tống Ninh nhìn cô.

    Tài xế đã là nhiều lần nhìn thấy vị nam sinh này, thoạt nhìn như là bạn học tiểu thư nhà mình.

    Tài xế có chút mờ mịt nghĩ.

    Thế nhưng là hai người thoạt nhìn quan hệ tốt giống có chút không tầm thường, Tử Phong thiếu gia làm sao bây giờ?

    Tài xế cảm thấy mình giống như phát hiện bí mật gì kinh thiên đại địa.

    Ghê gớm.

    Bất quá nói đến, vị này so với Tử Phong thiếu gia, thế nhưng là một chút cũng không kém cỏi nha. Vô luận là khí chất bề ngoài đến xem, đã mười điểm ưu dị.

    Theo thanh âm cửa bị mở ra vang lên.

    Tống mẫu quay sang nhìn thoáng qua con trai nhà mình, "Trở về?"

    Cocacola dính thiếu nữ một hồi lâu, lúc này tâm tình có chút sa sút, meo ô cọ xát chân nam sinh.

    Tống Ninh cúi người, vuốt vuốt đầu nó, nhàn nhạt ừ một tiếng.

    "Là vị thiên kim sao." Tống mẫu thầm nói, "Khó trách hình dạng khí chất tốt như vậy, nghĩ đến cũng không phải con cái nhà phổ thông."

    Tống Ninh không nói chuyện, đổ đồ ăn của mèo cho Cocacola.

    Một hồi lâu mới nói, "Ngài muốn nói cái gì?"
     
  2. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2100: Không cho phép cô đánh chủ ý lên cậu ấy (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống mẫu nói, "Không có, con sẽ không phải cho là mẹ muốn ngăn cản các con chứ con trai ngốc, con ngay cả người đều không đuổi tới đâu, mẹ sẽ suy nghĩ nhiều như vậy sao?"

    Bà suy nghĩ một chút nói "Bạch Lộ đứa nhỏ này không tệ, làm con dâu rất tốt, thiên kim thì làm sao, con trai mẹ ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ không để cho con bé chịu khổ, con nói đúng không."

    Tống Ninh nhìn bà một cái, tiếng nói trầm thấp nói, "Ngài chỉ cần chờ lấy liền tốt."

    Cái ngữ khí tự tin này để cho Tống mẫu vui, bà liền biết con trai của mình chính là một như vậy, đừng nhìn trên mặt tâm tình gì cũng không có, đối với đồ vật mình muốn, đó cũng đều là tình thế bắt buộc.

    Những người ngoài kia lại còn coi hắn thanh cao lãnh đạm vô cùng, nào biết được hắn tính tình chân chính cũng không phải như thế.

    Trầm Mộc Bạch ăn đến có chút chống đỡ.

    Cô thật sự là có chút khống chế không nổi khẩu vị, trong dạ dày có chút khó chịu.

    Thế là bảo tài xế dừng lại, đi tiệm thuốc gần đó.

    Nào biết được vừa ra tới, liền bị người che miệng, kéo tới một bên.

    "A.." Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian giằng co, trong lòng lộp bộp một tiếng.

    Không phải là bắt cóc chứ.

    Đồng dạng trong ti vi cũng là diễn như vậy, bắt cóc kẻ có tiền bắt chẹt, sau đó sẽ còn giết con tin.

    "Xuỵt, yên tĩnh." Một đường tiếng nói giàu có từ tính tại bên tai cô vang lên.

    Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, đây là uy hiếp sao?

    Đúng không.

    Thế là đành phải yên lặng theo dõi kỳ biến, phối hợp động tác đối phương.

    "Xuỵt." Người này võ trang đầy đủ, trên mặt còn đeo đồ che miệng mũi, nhìn cô một cái, hạ giọng nói, "Chào cô, có thể giúp tôi một chuyện sao?"

    Trầm Mộc Bạch thầm nghĩ, cái tội phạm bắt cóc này vẫn rất có lễ phép?

    Nhưng mà rơi vào trong mắt đối phương, thiếu nữ một bộ hơi mở mắt tròn to, bộ dáng bị kinh sợ, hiển nhiên là không tin mình là người tốt.

    Nhan Trạch đành phải kéo khẩu trang của bản thân xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai, "Lần này cô tin tưởng tôi rồi chứ?"

    Trầm Mộc Bạch, "?"

    Người này ai?

    Đầu năm nay dáng dấp đẹp trai cũng tới làm bắt cóc sao?

    Thiếu nữ một mặt mơ màng thần sắc mờ mịt không giống làm bộ, Nhan Trạch chấn kinh rồi, chỉ chỉ bản thân, "Cô không biết tôi?"

    Trầm Mộc Bạch tốt tính nói, "Chúng ta gặp qua sao?"

    Cô ngược lại là muốn nhìn xem cái tội phạm bắt cóc này muốn chơi dạng gì.

    Nhan Trạch có chút bị đả kích.

    Mặc dù bây giờ cũng không tính được siêu sao cái gì, nhưng là dù sao cũng là tiểu sinh nhân khí, có được một nhóm lớn fans hâm mộ.

    "Tôi gọi Nhan Trạch."

    Nói xong câu đó, hơi chờ đợi nhìn đối phương.

    Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, "Giống như có chút quen tai."

    Ở nơi nào nghe qua?

    Nhan Trạch, ".. Cô bình thường cũng không xem tivi sao?"

    Trầm Mộc Bạch không rõ ràng cho lắm, "Cái này cùng xem tivi có quan hệ gì?" Cô thừa dịp đối phương bị bản thân làm cho có chút biểu lộ trống không về sau, dưới chân nhanh như chớp chuẩn bị chạy trốn.

    Nhan Trạch kịp phản ứng, vội vàng đem người giữ chặt.

    "Bắt cóc! Cứu mạng!" Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian kêu to.

    Nhan Trạch bị vị cô nãi nãi này dọa cho phát sợ, tranh thủ thời gian che miệng người, nghiến răng nghiến lợi, "Tôi không phải bắt cóc phạm, tôi là minh tinh."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Nhan cái gì Trạch đến?

    Cô suy tư nói, "Hệ thống, tên có chút quen tai nha."

    Hệ thống nói, "A, có đúng không, tôi cũng cảm thấy."

    Trầm Mộc Bạch vỗ tay một cái, "Trùng hợp như vậy chứ? Cho nên người này ai vậy."

    Hệ thống, "Cho nên cô còn làm nhiệm vụ cái gì? Trực tiếp đi chết không phải càng tốt sao."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Cô cuối cùng nhớ ra Nhan Trạch là ai.

    Bạn trai hoàn mỹ của ta cái nam chính thứ ba, mặc dù cũng là học sinh cấp ba, nhưng lại đã là một minh tinh. Có được dung mạo xuất sắc, còn có tài hoa, bất quá cùng bọn họ cũng không phải là một trường học.
     
  3. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2101: Không cho phép cô đánh chủ ý lên cậu ấy (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thế nào? Chỉ cần cô giúp tôi, ta có thể cho cô một cái kí tên." Nhan Trạch thấy trên mặt thiếu nữ thần sắc ngộ ra, vội vàng nói.

    Trầm Mộc Bạch kỳ quái nói, "Tôi muốn cậu kí tên làm gì?"

    Nhan Trạch, ".. Cô chẳng lẽ không muốn kí tên sao?"

    Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian khoát khoát tay, "Không muốn không muốn, nói đi, cậu muốn tôi hỗ trợ cái gì?"

    Bị ghét bỏ lòng tự trọng minh tinh có chút gặp khó, nhưng là nghĩ đến đang bị theo dõi, vội vàng nói, "Cô hỗ trợ yểm hộ tôi, tôi bị cẩu tử theo dõi, tôi hôm nay là muốn đi sinh nhật cho chị tôi, xin nhờ."

    Trầm Mộc Bạch lại hỏi, "Cái kia tôi phải làm sao mới có thể yểm hộ cậu?"

    * * *

    "Nói sớm cô có xe liền tốt." Nhan Trạch đóng cửa xe, thở dài một hơi.

    Tài xế một mặt hồ nghi nhìn theo Nhan Trạch.

    Nhan Trạch giật khẩu trang xuống, lễ phép đối với tài xế đại thúc cười cười.

    Thế nhưng tài xế đại thúc đối với mặt Nhan Trạch không kinh diễm, dù sao có một cái Tống Ninh một cái Lạc Tử Phong, vị đại minh tinh này cũng không tính là cái gì.

    Vẻn vẹn chỉ là nhìn thoáng qua, liền quay mặt đi.

    Trong lòng lại là càng thêm rung động.

    Chẳng lẽ đại tiểu thư nhà mình là một cước đạp ba thuyền sao?

    Làm sao bây giờ?

    Mình có phải ngày mai sẽ bị sa thải hay không.

    Nhan Trạch khá là phiền muộn thu tầm mắt lại, hôm nay là một ngày tốt gì, mình một cái đại minh tinh, từng người đều tựa như chưa thấy qua.

    Trầm Mộc Bạch ngáp một cái, ăn uống no đủ, có chút buồn ngủ.

    Nhan Trạch, "..."

    Mình dáng dấp cũng đủ đâm tâm thiếu nữ rồi nha, cô ấy vẫn là nữ sinh sao?

    Thế là ý đồ đáp lời, "Cậu là học sinh Nam Lĩnh sao."

    Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, "Làm sao cậu biết?"

    "Nhìn đồng phục của cậu." Nhan Trạch nói, "Tôi là Bắc Bình, cách trường học các cậu không xa."

    Trầm Mộc Bạch ồ một tiếng, "Tôi hiểu được."

    "Thì ra cậu biết sao." Nhan Trạch cảm thấy mình lòng tự trọng tìm về một chút, "Muốn kí tên sao?"

    Thiếu nữ nhìn Nhan Trạch một cái, "Ký ở nơi nào?"

    Nhan Trạch sững sờ, nhìn thoáng qua, do do dự dự nói, "Nếu không.. Đồng phục đi."

    Nhan Trạch cảm thấy không có gì, dù sao rất nhiều fans hâm mộ đều cầu chi không thể.

    Lại không nghĩ rằng đối phương không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Không muốn, thoạt nhìn rất ngu ngốc."

    Nhan Trạch có chút khổ sở, đến mức thời điểm xuống xe, đều cảm thấy đời này đều quên không được cái nữ nhân này để cho mìnhthụ thương.

    Nhưng mà rơi vào trong mắt tài xế đại thúc.

    Lại là một chuyện khác.

    Trầm Mộc Bạch cảm thấy chuyện mình đi nhà Tống Ninh không thể để cho Bạch mẫu biết rõ, dù sao hôn ước còn chưa có giải trừ đâu.

    Thế là cô lặng lẽ meo meo đưa tới, "Lý thúc, hôm nay việc này chú biết cái gì nên nói cái gì không nên nói sao."

    Tài xế hổ khu chấn động, chẳng lẽ tiểu thư muốn cho mình phí bịt miệng?

    Thế là tranh thủ thời gian sống lưng thẳng tắp nói, "Vâng, tiểu thư, tôi hiểu rõ."

    Trầm Mộc Bạch hài lòng nhẹ gật đầu, ngồi về vị trí.

    "Cái kia, tiểu thư, cô có phải quên chút gì hay không?" Tài xế rõ ràng khục một tiếng.

    Trầm Mộc Bạch mờ mịt hỏi, "Quên cái gì?"

    Tài xế đại thúc cảm thấy mình nhận lấy cảnh cáo, ông lập tức tinh thần chấn động, lập tức cho thấy mình là một tài xế rất chân thành sẽ không nảy ra cái tâm tư gì dơ bẩn.

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    * * * Cô bỏ qua cái gì sao?

    * * *

    Lạc Tử Phong mấy ngày này trong lòng rất cảm giác khó chịu, trước kia cũng là Bạch Lộ bản thân tìm tới cửa.

    Nhưng bây giờ đối phương luôn là một bộ hờ hững.

    Hơn nữa còn thỉnh thoảng cùng cái tiểu bạch kiểm kia, ở trước mặt mình lúc ẩn lúc hiện.

    Ngay từ đầu Lạc Tử Phong còn tưởng rằng là Bạch Lộ vì kích thích mình, mới có thể làm như vậy, trong lòng còn không để ý. Nhưng là theo thời gian trôi qua, Lạc Tử Phong cứ cảm thấy giống như có đồ vật gì muốn từ bên cạnh mình rời đi.

    Tự dưng sinh ra một cỗ bực bội tâm lý khủng hoảng.
     
  4. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2102: Không cho phép cô đánh chủ ý lên cậu ấy (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Này, nói một cái đi." Đem Tống Ninh ngăn lại, Lạc Tử Phong khó chịu nói.

    Đối phương không mặn không nhạt nhìn Lạc Tử Phong một cái.

    "Liên quan tới Bạch Lộ." Lạc Tử Phong nổi giận nói, "Tôi nhìn cậu không vừa mắt đã rất lâu rồi."

    "Thật là đúng dịp, tôi cũng vậy." Tiếng nói lành lạnh vang lên.

    Nam sinh hơi nghiêng mặt.

    Đáy mắt giống như là có đồ vật gì đang cuộn trào.

    "..."

    Lạc Tử Phong cười lạnh nói, "Rốt cục lộ ra cậu chân diện mục."

    Lạc Tử Phong một bộ túm túm "Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, cậu mới có thể không đánh chủ ý lên Bạch Lộ."

    Tống Ninh nhìn theo Lạc Tử Phong, ánh mắt lạnh lùng.

    "Đừng nói cho tôi, trong lòng cậu không có ý nghĩ này." Lạc Tử Phong khinh thường nói, "Theo tôi được biết, gia đình cậu điều kiện cũng không tệ lắm, nhưng so với chúng tôi, không coi là cái gì."

    Lạc Tử Phong kéo môi dưới, "Nhưng nếu như cùng với Bạch Lộ, cái tính chất kia cũng không giống nhau không phải sao? Dù sao tương lai công ty đều là của cậu, một bước lên mây, ai không muốn được đâu."

    "Nếu như cậu tìm tôi là vì nói cái này." Tống Ninh thanh âm không có cái cảm xúc gì, "Tôi không có gì tốt cùng cậu nói."

    Lạc Tử Phong sửng sốt một chút, giễu cợt nói, "Làm người chen chân vào hôn nhân người khác, cậu cảm giác ưu việt chính là như vậy tới sao?"

    "Đem hôn ước làm một bút thẻ đánh bạc, cũng là cậu tự tin sao?" Tống Ninh không trả lời mà hỏi lại.

    Lạc Tử Phong nổi giận nói, "Tống Ninh, cùng tôi so một trận thế nào? Thua, cậu từ bỏ Bạch Lộ."

    Đối phương không để ý Lạc Tử Phong, thẳng tắp hướng về phía trước đi đến.

    "Làm sao? Cậu không dám sao?" Lạc Tử Phong mỉa mai, "Cậu ngay cả cái này cũng không dám, có bản lãnh gì cùng tôi tranh?"

    "So cái gì." Tống Ninh xoay người, thản nhiên nói.

    Lạc Tử Phong cười đắc ý, chỉ chỉ đường băng bên kia, "10 km, ai chạy xong trước coi như người đó thắng."

    Tống Ninh nhìn Lạc Tử Phong "Được."

    Lạc Tử Phong trong lòng rất là thống khoái, lần trước bại bởi đối phương, lần này, nhất định phải lấy lại danh dự.

    Chạy cự li dài đối với Lạc Tử Phong mà nói, chính là phát huy tướng mạo.

    Trái lại Tống Ninh, Lạc Tử Phong nhìn thấy trên tư liệu tương quan ghi chép lác đác không có mấy.

    Lần này, Lạc Tử Phong nhất định phải làm cho đối phương bại trận.

    Một người nam sinh bị kéo đi qua.

    Lạc Tử Phong túm túm nói, "Cậu đi làm người chứng kiến, ai chạy xong 10 km trước, cậu thì thổi cái huýt sáo."

    Nam sinh vội vàng lên tiếng.

    Trong lòng rất là giật mình.

    10 km, bọn họ là điên rồi sao?

    Ăn no rồi không có chuyện làm?

    Thể lực cho dù là tốt cũng không phải tiêu hao như vậy.

    Hai người thân ảnh xuất hiện ở đường băng, liền hấp dẫn một nhóm người chú ý.

    "A, đây không phải là Tống Ninh cùng Lạc Tử Phong sao?"

    "Đúng vậy nha, bọn họ đang làm gì?"

    "Tựa như là đang so thi đấu đi, chúng ta đi qua nhìn một chút."

    Hai người tốc độ ngay từ đầu không phân cao thấp.

    Lạc Tử Phong lấy làm kinh hãi.

    Bất quá nghĩ đến đối phương biểu hiện lần trước, chậm rãi bình phục tâm tình.

    Khoảng cách 10 km.

    Lạc Tử Phong có là thời gian cùng đối phương chậm rãi chơi.

    Nếu như Tống Ninh là vì tranh một hơi này, vì thắng mà theo đuổi tốc độ, liền vì đưa cho chính mình một lời nói hạ mã uy.

    Khóe môi lộ ra một tia đường cong.

    Lạc Tử Phong nghiền ngẫm, cái này sai hoàn toàn.

    "Má ơi, cậu đoán tớ vừa rồi nghe được cái gì?" Một người nữ sinh hạ giọng nói.

    "Cái gì?" Đồng bạn hỏi thăm.

    Nữ sinh, "Cậu biết Tống Ninh cùng Lạc Tử Phong bọn họ muốn chạy bao nhiêu mét sao?"

    Đồng bạn sửng sốt một chút, do dự nói, "Ba ngàn mét?"

    Nữ sinh lắc đầu.

    ".. Năm ngàn mét?" Đồng bạn suy nghĩ một chút nói.

    Nữ sinh lần nữa lắc đầu, duỗi ra một ngón tay, "10 km."

    Đồng bạn kém chút rơi cằm, "10 km chạy như vậy không mệt đến quá sức sao? Bọn họ điên? Hay là cái thù gì cái oán gì?"
     
  5. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2103: Không cho phép cô đánh chủ ý lên cậu ấy (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi khuyên cậu chính là từ bỏ, bàn về cái này, cậu là không chạy nổi tôi." Lạc Tử Phong quay sang, nhìn nam sinh đằng sau chậm hai bước.

    "Lưu thêm chút khí lực cho bản thân cậu." Đối phương ngước mắt nhẹ nhàng nhìn hắn ta một cái, tiếng nói lành lạnh vang lên, ngay sau đó, một giây sau, liền vượt qua bên cạnh.

    Lạc Tử Phong, "..."

    Hắn ta không cam lòng yếu thế chạy lên.

    Hai người thân ảnh đang chạy trên đường ngươi truy ta đuổi.

    "A a a Tống Ninh thật soái."

    "Lạc Tử Phong cố lên."

    "Tống Ninh Tống Ninh, xông lên a."

    Các nữ sinh làm lên đội cổ động viên.

    Theo thời gian trôi qua, Tống Ninh cùng Lạc Tử Phong đã chạy đến năm ngàn mét.

    Hai người đang tỷ đấu, vẫn không có dấu hiệu ai muốn rơi xuống hạ phong.

    Tiếng chuông vào học lúc này vang lên.

    Những học sinh vốn còn đang chờ đợi kết quả không có cách nào nhất là nữ sinh, chỉ có thể lưu luyến không rời quay người rời đi.

    "Cậu nói Tống Ninh cùng Lạc Tử Phong ai sẽ thắng."

    "Không biết, bất quá riêng là nhìn tướng mạo, tớ cảm thấy Tống Ninh tương đối phù hợp tiêu chuẩn nam thần của tớ, thực càng xem càng soái, còn mười điểm nén lòng mà nhìn. Lãnh đạm nhưng không ngạo mạn, nhất là xương quai xanh cùng ngón tay đẹp mắt nha. Mỗi lần tớ đi ngang qua lớp bọn họ, Tống Ninh lật sách bộ dáng buông thõng đôi mắt, đều tô bạo."

    "Trận đấu này rất khó nói.. Tớ rất muốn xem tới cuối cùng.."

    Nam sinh làm trọng tài lại là khóc không ra nước mắt, đứng tại chỗ, không biết là nên đi hay là không nên đi.

    Lạc Tử Phong thở phì phò, nhìn đối phương một cái.

    Khẽ cắn môi.

    Gia hỏa này..

    Xem ra là mình xem thường hắn.

    Tống Ninh không chớp mắt nhìn về phía trước, dưới chân bước chân vẫn như cũ, ánh mắt hướng phía trước.

    Lồng ngực có chút phập phồng, hô hấp vẫn không có lộn xộn.

    Song phương tiếp tục phân cao thấp lẫn nhau.

    Sau khi chạy đến tám ngàn mét.

    Lạc Tử Phong cùng Tống Ninh vẫn không có khoảng cách quá lớn.

    Cái trước trong lòng có chút rung động, nhưng là làm sao lại chịu thua?

    Chỉ còn lại có hai ngàn mét.

    Lạc Tử Phong nhất định phải làm cho Tống Ninh thua trận trận đấu này.

    Lạc Tử Phong tăng nhanh tốc độ, vượt qua đối phương một đoạn.

    Trên trán tóc rối bị mồ hôi thấm ướt, trên mặt tuấn tú trắng nõn vẫn như cũ, nam sinh trên mặt không có thần sắc gì, cặp mắt kia lại là ra ngoài ý định tỉnh táo cùng bình tĩnh.

    "Tống Ninh, thắng lợi này là thuộc về tôi." Lạc Tử Phong quay sang nhìn đối phương một chút, cắn chặt răng, làm bắn vọt cuối cùng.

    Một ngàn mét.

    Năm trăm mét.

    Ba trăm mét.

    Ngay tại thời điểm Lạc Tử Phong cho rằng đã xa xa vứt bỏ Tống Ninh, Lạc Tử Phong lơ đãng quay đầu nhìn một chút, thần sắc trên mặt có chút cứng ngắc.

    Nhưng là rất nhanh.

    Lạc Tử Phong trầm thấp mắng một câu.

    Thời điểm chỉ còn lại có một trăm năm mươi mét, một bóng người vượt qua Lạc Tử Phong.

    Lạc Tử Phong khẽ cắn môi, dùng sức đuổi kịp tốc độ đối phương.

    Nhưng là Tống Ninh hoàn toàn không có cho cơ hội này.

    Lạc Tử Phong lần thứ hai nếm đến loại cảm thụ bị đánh bại kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương dẫn đầu so với mình đến điểm cuối.

    ".. Tống Ninh thắng." Đứng ở đó nam sinh giống như là vừa mới nhớ tới nhiệm vụ của bản thân, vội vàng thổi một tiếng huýt sáo.

    "Hô, hô, hô." Lạc Tử Phong tất cả tức giận cùng không cam lòng, tại chỗ người cầm tới quán quân một khắc này, bạo phát ra.

    Bởi vì thể lực tiêu hao quá lớn, hung hăng ngã trên mặt đất.

    Lạc Tử Phong ngụm lớn thở phì phò.

    Đến nay còn có chút khó có thể tin.

    Không thể tin được bản thân thất bại, vẫn là cùng trên tay một người.

    Tiếng bước chân rất nhỏ ở bên cạnh vang lên.

    Lạc Tử Phong ngước mắt lên.

    Nam sinh khẽ rũ tầm mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên người mình, "Cậu hài lòng tận mắt nhìn thấy sao?"

    Lạc Tử Phong nhìn đối phương lấy một bộ tư thái người thắng, đã cảm thấy bản thân lòng tự trọng nhận lấy vũ nhục. Huống hồ đều mệt mỏi gần chết, dựa vào cái gì người này chỉ là chảy mồ hôi, không có nửa phần chật vật.
     
  6. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2104: Không cho phép cô đánh chủ ý lên cậu ấy (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối phương tiếng nói lạnh buốt tiếp tục vang lên, ánh mắt thẳng tắp hướng về Lạc Tử Phong nhìn sang, ngữ khí lạnh lùng, "Cô ấy không phải giao dịch thẻ đánh bạc, hiểu chứ?"

    Ngay sau đó, không chút do dự quay người rời đi.

    Lạc Tử Phong cho rằng người này thắng sẽ không chút do dự trào phúng mình, cùng trong tưởng tượng hoàn toàn không giống.

    Lạc Tử Phong nắm chặt nắm đấm.

    Chỉ cảm thấy so thua còn muốn cảm thấy để cho mình khó xử.

    Trầm Mộc Bạch đi học cũng không thấy người, quay đầu nhìn thoáng qua.

    "Tớ vừa rồi nghe nói Tống Ninh đang cùng Lạc Tử Phong tranh tài đó."

    "Hai người bọn họ là thế nào?"

    Hai nữ sinh lén lút nhìn thoáng qua thiếu nữ, "Tớ đoán tám thành là cùng Bạch Lộ có quan hệ, trong khoảng thời gian này cậu ấy không phải cùng Tống Ninh đi rất gần sao?"

    "Lạc Tử Phong cùng Lam Hề đi cũng rất gần, hôm qua tớ còn chứng kiến bọn họ ở cửa trường học lôi lôi kéo kéo đâu."

    "Tớ cảm thấy Bạch Lộ đoán chừng tám thành là vì tức Lạc Tử Phong, Tống Ninh sẽ không bị xem như lốp xe dự phòng rồi đi."

    "Sao có thể, Tống Ninh rất thông minh, tớ cảm thấy chuyện này không nhất định."

    Trầm Mộc Bạch không hiểu bị người dùng con mắt nhìn cặn bã nam nhìn một chút, cũng là mơ màng.

    Đang tại thời điểm cô phiền muộn, cửa ra vào vang lên hai âm thanh.

    Không khỏi quay đầu nhìn lại.

    Không phải Tống Ninh cùng Lạc Tử Phong thì là ai?

    Trên bục, giáo viên sao có thể không biết bọn họ đi làm cái gì, tay một chỉ, để cho người ta ở bên ngoài hành lang đứng.

    Tống Ninh không nói gì, trực tiếp làm theo.

    Lạc Tử Phong thấy đối phương phối hợp như vậy, tự nhiên cũng không cam chịu yếu thế, đi theo một chỗ đứng, vẫn không quên châm chọc khiêu khích nói, "Chạy lâu như vậy, đoán chừng mệt đến ngất ngư rồi, liền phải gắng gượng."

    Tống Ninh nhấc mí mắt lên, dùng giọng nói không có cái cảm xúc gì, "10 km còn không đến mức."

    Lạc Tử Phong, "..."

    Lạc Tử Phong mặt đỏ lại xanh, cuối cùng chỉ có thể hận hận nuốt xuống khẩu khí này.

    Xem như cậu lợi hại, Tống Ninh.

    Lần sau đứng đầu khối, cũng không phải là cậu có thể ngồi.

    Trầm Mộc Bạch thừa dịp giáo viên không chú ý, quay đầu, hướng về Tống Ninh chào hỏi một tiếng.

    Nam sinh có chút nghiêng mặt, thẳng tắp hướng về cô nhìn lại.

    "Trán cậu cũng là mồ hôi." Trầm Mộc Bạch chỉ chỉ, "Không có sao chứ."

    Tống Ninh nhìn cô, không nói lời nào.

    Mồ hôi theo gương mặt trượt xuống vào xương quai xanh, môi hồng răng trắng bộ dáng tuấn tú, tú sắc khả xan.

    Trầm Mộc Bạch liền giật mình, mím môi cười cười, so cái ngón tay cái.

    Cô biết rõ nhất định là Tống Ninh thắng.

    Mặc dù không biết đối phương cùng Lạc Tử Phong đánh cược cái gì, nhưng lại là cao hứng từ đáy lòng.

    "Cậu đang nhìn cái gì?" Lạc Tử Phong chú ý tới, đột nhiên có loại cảm giác không tốt lắm.

    "Không có gì." Tống Ninh bất động thanh sắc chặn lại ánh mắt Lạc Tử Phong.

    "Hừm.." Lạc Tử Phong tựa ở bên trên tường, túm túm nói, "Cậu chẳng lẽ không biết, Bạch Lộ người cô ấy thích là tôi sao? Đổi chỗ ngồi đi cậu nơi đó, đều chỉ là vì tức tôi mà thôi."

    Tống Ninh nhìn Lạc Tử Phong một cái, đáy mắt mắt sắc ảm đạm không rõ.

    Lạc Tử Phong kéo môi dưới, đắc ý nói, "Cậu không biết đi, nếu không phải là bởi vì Bạch Lộ thích tôi, cô ấy sẽ đến cái trường học này đi học sao?"

    Lạc Tử Phong khiêu khích nhìn đối phương một cái, "Tống Ninh, Bạch Lộ chẳng qua là coi cậu làm công cụ lợi dụng để cho tôi ăn dấm mà thôi, cậu đừng nghĩ quá nhiều."

    "Vậy thì thế nào?" Tống Ninh không mặn không nhạt nói.

    Lạc Tử Phong, "..."

    Lạc Tử Phong cười lạnh một tiếng, "Tống Ninh, cậu thật là không biết xấu hổ."

    "Bạch Lộ cùng tôi, là có hôn ước."

    Tống Ninh tiếng nói trầm thấp, "Cậu thực cảm thấy là dạng này sao?"

    Lạc Tử Phong, "Cậu có ý tứ gì?"

    Tống Ninh nhìn Lạc Tử Phong nói, "Không đến cuối cùng, ai cũng không biết cái gọi là biến số."
     
  7. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2105: Không cho phép cô đánh chủ ý lên cậu ấy (36)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu đây là muốn quang minh chính đại đào góc tường tôi?" Lạc Tử Phong thần sắc kinh ngạc.

    Cuối cùng khí cấp bại phôi nói, "Được, chờ coi, chúng ta đều bằng bản sự."

    * * *

    Trầm Mộc Bạch còn không biết bên ngoài xảy ra Tu La Tràng chuyện gì, đồng thời cũng không biết bản thân sắp lại có một trận phiền phức chọc thân.

    Lúc nữ sinh cầm giải trí bát quái đi ra nói, nghe được Nhan Trạch hai chữ này, bên tai cô nghe một lần.

    "Má ơi, Nhan Trạch bạn gái hẹn hò thần bí?"

    Các nữ sinh nhao nhao sôi trào.

    "Không phải đâu, hắn lúc này mới vừa vặn cất bước được thật tốt, hơn nữa đây coi như là yêu sớm đi, Nhan Trạch làm sao nghĩ không ra như vậy?"

    "Không nói trước cái này, cậu không cảm thấy cẩu tử đập tới ảnh chụp, bóng lưng nữ sinh này thoạt nhìn giống như có mấy phần quen thuộc?"

    "Tựa như là có chút quen thuộc, giống như ở nơi nào gặp qua."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Cô đột nhiên có loại dự cảm không muốn tốt, lập tức đổi sắc mặt, lén lút lấy điện thoại di động ra, sau đó nhìn đầu đề giải trí hôm nay một chút.

    Phía trên là một tấm ảnh chụp Nhan Trạch cùng cô ngồi ở trong xe, bởi vì là đêm hôm khuya khoắt, cô lại trùng hợp xoay người, cho nên có chút mơ hồ, cũng không nhìn rõ mặt.

    Nhưng đối với những cái fans hâm mộ kia mà nói, Nhan Trạch lộ ra hơn nửa gương mặt, liền xem như đeo đồ che miệng mũi, cái kia hóa thành tro cũng là nhận ra.

    Phía dưới fan girl đem tổ tông mười tám đời của cô đều mắng.

    Thậm chí còn có người nói đây là lão bà hơn ba mươi tuổi nơi nào đến.

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Còn tốt nhiệm vụ mục tiêu của cô không phải Nhan Trạch, bằng không thì vài phút bị cầm rơm rạ đâm tiểu nhân.

    "Cậu lại làm cái gì?" Thanh âm Tống Ninh truyền đến.

    Trầm Mộc Bạch có tật giật mình lập tức ngồi thẳng người, ho khan một cái, "Không có gì."

    "Cậu biết hắn?" Tống Ninh nhìn cô một cái, ý vị không rõ nói.

    Cô vội vàng đại đội 3 phủ nhận, "Không biết, không biết, cho tới bây giờ chưa thấy qua."

    "Có đúng không." Tống Ninh thản nhiên nói.

    Hắn không lại nói tiếp.

    Nhưng Trầm Mộc Bạch chính là không hiểu cảm thấy, đối phương giống như cái gì đều đã nhìn ra.

    Ngay cả mắt cụp xuống suy nghĩ đều mang ý lạnh.

    "Bạch Lộ, cậu biết Nhan Trạch sao?" Một cái nữ sinh bu lại, dò hỏi.

    Cô lúc này chính tâm hư đây, cười khan nói, "Sao có thể chứ, tôi làm sao sẽ nhận biết minh tinh."

    "Có đúng không." Nữ sinh có chút tiếc nuối nói, "Tôi nghe nói Nhan Trạch điều kiện gia đình rất không tệ, còn tưởng rằng cậu chí ít sẽ biết hắn, còn muốn nhờ cậu kí tên đâu."

    "Không biết." Trầm Mộc Bạch lắc đầu.

    Nữ sinh chỉ chỉ tin tức giải trí nói, "Bất quá nói đến, bóng lưng nữ sinh này giống như cùng cậu có điểm giống đâu."

    Trầm Mộc Bạch mồ hôi lạnh đều muốn chảy xuống, khoát tay áo nói, "Tôi hôm qua rất sớm đã về nhà, sao có thể là tôi đâu."

    Nữ sinh ồ một tiếng, nói lầm bầm, "Tháng sau trường học của chúng ta giống như muốn cùng Bắc Bình quan hệ hữu nghị đây, cũng không biết ngày đó Nhan Trạch sẽ tới hay không."

    "Quan hệ hữu nghị?" Trầm Mộc Bạch kinh ngạc.

    "Đúng nha, đổng sự trường học của chúng ta cùng đổng sự Bắc Bình nghe nói có quan hệ, hai người đặc biệt thích phân cao thấp. Lần này quan hệ hữu nghị đoán chừng cũng là muốn để cho chúng ta xuất một chút danh tiếng đây, lần trước hay là tại hai năm trước, tại Bắc Bình, lần này đoán chừng muốn ở Nam Lĩnh chúng ta."

    Trầm Mộc Bạch gặp nữ sinh không còn xoắn xuýt chuyện bóng lưng, chậm rãi thở dài một hơi.

    Đang nhìn sau khi nữ sinh rời đi, cô phát giác được người bên cạnh nhìn mình, có chút cứng ngắc quay sang.

    Tống Ninh ánh mắt rơi vào trên mặt cô, lành lạnh nói, "Tối hôm qua, rất sớm đã về nhà?"

    Trầm Mộc Bạch, ".. Cậu nghe tôi giải thích."

    Cô vụng trộm đem chuyện của Nhan Trạch nói ra, nhạt nhẽo nói, "Thực sự là trùng hợp."
     
  8. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2106: Không cho phép cô đánh chủ ý lên cậu ấy (37)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chỉ là như vậy?" Nam sinh nhấc mí mắt lên, dùng ngữ khí không có cảm xúc gì nhìn chằm chằm cô nói.

    Trầm Mộc Bạch gật đầu, "Thực chỉ là như vậy, bạn học Tống, tôi không phải cố ý giấu diếm cậu." Cô đối đối ngón tay, "Chủ yếu là, lần đầu tiên lên tin tức cái gì, có chút ngượng ngùng."

    Kỳ thật chính là không muốn gây thêm phiền toái.

    Tống Ninh một hồi lâu mới trầm thấp ừ một tiếng.

    Mặc dù đối phương tâm tình giống như so trước đó khá hơn một chút, nhưng vẫn không quá cao hứng.

    Đừng hỏi Trầm Mộc Bạch là thế nào biết rõ, dù sao cô chính là biết rõ.

    Cô mau đem Cocacola kéo ra ngoài, "Hôm qua tôi đi rồi, Cocacola vẫn còn tốt."

    Tại Cocacola tương đối dính cô về điểm này, Trầm Mộc Bạch vẫn cảm thấy rất giật mình.

    "Cùng mẹ nó một dạng." Tống Ninh nói một câu.

    Trầm Mộc Bạch có chút mờ mịt.

    Nam sinh lẳng lặng nhìn thiếu nữ một hồi lâu, đè thấp tiếng nói nói, "Đều rất ngoan."

    Mẹ của Cocacola?

    Trầm Mộc Bạch thật lâu, mới phản ứng được.

    Mặt nóng một lần.

    Tống Ninh, Tống Ninh là ở chọc cô, không sai nha?

    Trầm Mộc Bạch trừng mắt, nghĩ trọn vẹn năm phút đồng hồ.

    * * *

    Theo thời gian trôi qua, mỗi lần đi nhà Tống Ninh, Cocacola trước kia bộ dáng gầy yếu, cũng ở đây dần dần trở nên êm dịu lên.

    Trầm Mộc Bạch tâm mẹ già lấy đến một loại cảm giác quỷ dị.

    Thời gian quan hệ hữu nghị rất nhanh tới đến.

    Nam Lĩnh bị kéo theo, làm đủ sung túc chuẩn bị.

    Quan hệ hữu nghị không chỉ là các phương diện so sánh, còn có các học sinh trường học được thể nghiệm.

    Trừ bỏ tiệc tối biểu diễn tài nghệ.

    Từng cái lớp còn phải ngẫu hứng làm tiết mục.

    "Lớp chúng ta nếu không liền làm ăn vặt đi, có ai tay nghề tốt một chút, dù sao chúng ta nhất định không thể so sánh Bắc Bình kém."

    Có người đề nghị.

    "Không được, lớp bên cạnh đã làm cái chủ đề này." Uỷ viên lớp phủ định.

    "Cái kia sưu tập đồ chơi nhỏ mới lạ thú vị thì sao?" Một vị nữ sinh nói, "Trong nhà của tớ có rất nhiều búp bê, những cái nữ sinh kia nhất định sẽ ưa thích."

    "Cũng không được, mỗi lớp không thể đụng." Uỷ viên lớp nhìn thoáng qua danh sách.

    "Phiền chết, làm sao đều đụng vào một chỗ." Có người gãi gãi đầu.

    Bọn họ ngay từ đầu xin liền bị bác bỏ, nói là đụng, nhưng bây giờ rất nhiều lớp đều đã xác định chủ đề. Bọn họ đi đâu đi tìm tốt hơn.

    Toàn lớp lâm vào một mảnh yên lặng.

    "Nếu không chúng ta làm cà phê đi." Có người nhấc tay nói.

    Một bộ phận không hứng lắm nói, "Cà phê? Ai sẽ có tâm tư uống cà phê, còn không bằng lớp 6 làm trà đâu."

    "Nhưng là có thể nghĩ đến đã bị giành trước."

    "Đến lúc đó lớp chúng ta sẽ không phải là thê lương nhất đi."

    Uỷ viên lớp như có điều suy nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng đánh nhịp nói, "Liền chủ đề cà phê đi."

    "Rất nhàm chán."

    "Cà phê tốt, có thể nâng cao tinh thần."

    "Nâng cao tinh thần cái rắm, cậu gặp quan hệ hữu nghị ai không phải tràn đầy phấn khởi?"

    "..."

    "Không có gì hấp dẫn chút, hơn nữa sân bãi có hạn, coi như dụng tâm bố trí cũng không nhất định khả năng hấp dẫn nhiều người hơn. Tôi đều đi nghe, các lớp khác ý tưởng quỷ tinh quỷ tinh."

    "Tất nhiên bọn họ có thể nghĩ, chúng ta cũng bắt chước nha." Uỷ viên lớp vỗ tay một cái nói, "Chúng ta liền muốn cái biện pháp, hấp dẫn người chú ý cho kỹ."

    ".. Cái biện pháp gì?"

    "Cái này còn không đơn giản." Uỷ viên lớp cười cười, "Đi học X quốc chứ, đồ đồng phục hấp dẫn."

    "Tuổi tác học sinh phần lớn cũng là ở vào tuổi dậy thì, phần lớn cũng là xem mặt."

    "Ý cậu là, để cho chúng ta bán đứng nhan sắc?" Có người yếu ớt nhấc tay nói.

    "Đồ đồng phục hấp dẫn, hắc hắc hắc, được." Các nam sinh lập tức không có hảo ý đứng lên.

    "Nam sinh các cậu cũng trốn không thoát." Uỷ viên lớp nói, "Dù sao còn phải dựa vào các cậu nhan trị cao tới kéo nữ khách hàng đâu."
     
  9. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2107: Không cho phép cô đánh chủ ý lên cậu ấy (38)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trừ bỏ Tống Ninh cùng Lạc Tử Phong, lớp chúng ta còn có có thể cầm ra sao?" Có cái nữ sinh nhếch miệng nói.

    Nữ sinh câu nói này liền kéo không ít cừu hận, lập tức có nam sinh đối với nữ sinh trợn mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi.

    Đương nhiên, câu nói này khoa trương chút.

    Trong lớp vẫn là soái ca, chỉ bất quá cùng Tống Ninh loại nhan trị cao này không cách nào so sánh được.

    "Nữ sinh mà nói, tôi chọn Bạch Lộ, không có vấn đề chứ."

    "Lam Hề dáng dấp cũng không tệ."

    "Trương Đình Đình cũng là tiểu mỹ nữ tới."

    * * *

    Ban ủy nhẹ gật đầu, nhìn về phía mấy người, "Các cậu không có ý kiến chớ."

    Lam Hề cười cười nói, "Đương nhiên không thành vấn đề."

    "Cái kia.. tôi có chút không quá quen thuộc."

    Ban ủy giải thích nói, "Mặc dù nói là chế phục, nhưng tuyệt đối sẽ không lộ như vậy, dù sao một cửa ải xét duyệt kia liền không qua được."

    "Bạch Lộ, cậu thì sao?" Nữ sinh hướng thiếu nữ duy nhất không lên tiếng.

    Trầm Mộc Bạch có chút mệt mỏi buồn ngủ, loại lời đề này cô bình thường đều không cắm lời gì, thế là treo mắt lên đến.

    Nghe được có người kêu tên mình, tay chống đỡ mặt một rơi.

    "Vậy tạm thời cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó nhìn nhìn lại có cần thêm nhân thủ hay không." Ban ủy sảng khoái lên tiếng, "Còn thừa lại nam sinh."

    Trầm Mộc Bạch có chút mờ mịt mặt đi lòng vòng.

    Nam sinh bên cạnh ánh mắt lành lạnh hướng về cô nhìn qua đến.

    "Bạn học Tống, nói đến cái gì?" Cô vụng trộm lau nước miếng một cái.

    "Tống Ninh ngày đó có tranh tài, nên không tham ngộ thêm đi." Có người nói.

    Lạc Tử Phong miễn cưỡng giơ tay lên nói, "Đã các cậu cho tôi đây kỳ vọng cao, cái kia tôi liền cố hết sức làm một chút bề mặt chiêu bài."

    Ban ủy mặc dù rất giật mình đại thiếu gia lựa chọn, nhưng là thiếu một cái Tống Ninh, quả thực đáng tiếc.

    Nữ sinh hướng nam sinh ngồi ở trên ghế ngồi.

    Đối phương nhấc mí mắt lên, thản nhiên nói, "Tranh tài chỉ có thời gian hai mươi phút." Chợt dừng một chút, "Đến lúc đó nhìn nhìn lại."

    Ban ủy cảm thấy một chút kinh ngạc.

    Nhưng càng nhiều là cao hứng.

    Nếu như đến lúc đó có thể lại thêm một cái Tống Ninh, lớp bọn họ nhất định sẽ đại bạo.

    * * *

    Đến quan hệ hữu nghị ngày đó.

    Nam Lĩnh cao trung kín người hết chỗ.

    "Tiến nhanh đi thay quần áo, thời gian không còn kịp rồi." Uỷ viên lớp chỉ huy hiện trường.

    Bọn họ tỉ mỉ chế tác hiện trường, thoạt nhìn hơi có chút phong cách quán cà phê bên ngoài, đối với thành quả cái đoạn thời gian này, mặc dù không bằng, nhưng là xem như rất tốt.

    Trầm Mộc Bạch có chút mơ màng bị người đẩy vào phòng thay đồ, trong tay còn bị nhét một kiện trang phục nữ bộc.

    Cô kiên trì mở cửa, ló đầu ra ngoài nói, "Cái kia.."

    "Bạch Lộ, cậu nhanh lên, đã bắt đầu có học sinh vào đến." Có người thúc một câu.

    Trầm Mộc Bạch còn muốn hỏi lại rõ ràng chút, nhưng là đối phương đã đi bận rộn việc của mình.

    Cô đành phải nhìn quần áo một chút, sau đó đổi đi lên.

    Chẳng lẽ là thời điểm ngày đó mở họp, cô không cẩn thận bỏ qua cái gì sao?

    Các nam sinh đã đổi xong.

    Lạc Tử Phong thỉnh thoảng nhìn về phía nữ sinh bên kia một chút, trong lòng không biết đang chờ mong cái gì.

    Thân ảnh các nữ sinh đi tới, kèm theo tiếng huýt sáo.

    Lạc Tử Phong nhìn không có người mình muốn thấy được người, thất vọng thu hồi ánh mắt.

    "Bạn học Lạc."

    Lạc Tử Phong nhìn sang.

    Lam Hề nụ cười ngọt ngào nhìn đối phương, "Câuk cảm thấy thế nào?"

    Nữ sinh tướng mạo chính là khăng khăng xinh đẹp đáng yêu, Lạc Tử Phong vốn thích chính là loại hình này, nhưng bây giờ lại lòng có chút không yên.

    "Cũng không tệ lắm."

    Lam Hề cười cười nói, "Bạn học Lạc bộ trang phục này cũng rất đẹp trai."

    Lạc Tử Phong kỳ quái nhìn cô ta một cái, thuận miệng nói, "Cậu không phải thích Tống Ninh sao? Luôn đến trước mặt tôi lắc lư làm cái gì?"
     
  10. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2108: Không cho phép cô đánh chủ ý lên cậu ấy (39)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Hề khóe miệng có chút cứng ngắc.

    Cô ta ngược lại là muốn xoát độ thiện cảm của Tống Ninh, thế nhưng đối phương so tảng đá còn cứng rắn, sửng sốt nửa điểm cơ hội cũng không có.

    Cô ta đành phải đem mục tiêu dời đi.

    Phóng trên người tới Lạc Tử Phong, dù sao không công lược Tống Ninh, luôn không khả năng đem Lạc Tử Phong đem đi mất.

    Về phần Nhan Trạch, Lam Hề tìm rất nhiều cơ hội.

    Nhưng là có chút nội dung cốt truyện giống như bị đánh loạn, cô ta đến nay cũng không thể tìm tới cơ hội gì.

    Trầm Mộc Bạch mới từ phòng thay quần áo đi ra, liền bị kéo ra ngoài.

    Cô cứ cảm thấy đùi lạnh lẽo.

    Quán cà phê đã vào mấy cái học sinh, đều bị chào hỏi.

    "Không nghĩ tới Nam Lĩnh sẽ còn chơi cái này." Một cái nam sinh Bắc Bình có chút mới lạ nói, ánh mắt tại trên người mấy nữ sinh nhìn thoáng qua, mập mờ nói, "Dáng dấp cũng rất xinh đẹp, dáng người cũng không tệ."

    "Người kia dáng dấp thật đáng yêu." Một người khác nhìn thoáng qua Lam Hề, mở miệng nói.

    Cái trước vừa định nói chút gì, nhìn thấy nữ sinh đi ra, ánh mắt có chút thẳng.

    Vụng trộm lôi kéo đồng bạn, "Người này, người này dáng dấp thật là dễ nhìn, chúng ta muốn bắt chuyện cầm số điện thoại hay không."

    Người kia theo ánh mắt của nhìn sang, giơ ngón tay cái lên, "Thật xinh đẹp, lớn lên so giáo hoa chúng ta xinh đẹp hơn."

    Lạc Tử Phong ánh mắt liếc xéo nhìn sang, đem cà phê buông ra, "Các cậu nhìn đâu vậy."

    Hai tên nam sinh không hiểu thấu nhìn Lạc Tử Phong một cái, "Cậu là ai."

    Lạc Tử Phong khó chịu nói, "Tôi là vị hôn phu của cậu ấy."

    Các nam sinh sững sờ, nhìn Lạc Tử Phong một cái, thấp giọng mắng một câu, "Có bệnh, đi thôi đi thôi."

    Lam Hề liền vội vàng tiến lên xin lỗi, "Thật xin lỗi thật xin lỗi, bạn học Lạc, cậu đừng có hung ác như thế, sẽ dọa khách chạy."

    "Còn vị hôn phu đây, bản thân cùng nữ sinh khác còn không phải lôi lôi kéo kéo." Trong đó một người nhổ nước bọt nói.

    Lạc Tử Phong, "..."

    "Xin đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải loại quan hệ này." Lam Hề đỏ mặt, lắp bắp giải thích nói.

    Trầm Mộc Bạch chú ý tới tình huống bên kia, say sưa ngon lành nhìn một hồi.

    "Bạch Lộ, khách nhân bên kia điểm danh để cậu lên cà phê." Nữ sinh mở miệng nói.

    Cô nhìn một chút, "Đã biết."

    Trầm Mộc Bạch cầm cà phê để xuống, "Khách nhân, cà phê của cậu."

    Tâm tư của cô hoàn toàn không ở phía trên nơi này, nhìn xem Lam Hề cùng Lạc Tử Phong lôi lôi kéo kéo, chỉ kém không đem hạt dưa, không cầm một băng ghế.

    "Có đẹp mắt như vậy sao?" Nam sinh kỳ quái nhìn sang, "Hắn có dáng dấp đẹp trai như tôi sao?"

    Thanh âm này có chút quen tai.

    Trầm Mộc Bạch quay sang nhìn đối phương một chút, suy nghĩ một chút nói, "Tôi là không phải ở nơi nào gặp qua cậu?"

    Nhan Trạch vụng trộm lấy mắt kiếng xuống chờ một hệ liệt vũ trang, tự tin cười một tiếng, "Thế nào, tôi ngụy trang không tệ chứ."

    Cô có chút giật mình nói, "Cậu làm sao ở nơi này?"

    Nhan Trạch quan sát thiếu nữ toàn thể một chút, "Không nghĩ tới cậu lối ăn mặc này vẫn rất đẹp mắt."

    Nhan Trạch lén lút đem ngụy trang lại mang lên, "Nơi này không dễ nói chuyện, chúng ta chuyển sang nơi khác đi."

    Lúc này học sinh không phải rất nhiều, Trầm Mộc Bạch cùng các mấy nữ sinh nói một tiếng, cùng người đi ra ngoài.

    * * *

    "Ngày đó đi rất gấp, còn chưa kịp cùng cậu chính thức nói lời cảm ơn đâu." Nhan Trạch tìm một địa phương khá là ẩn núp, dỡ đồ vật xuống, thở phào nhẹ nhõm nói.

    Trầm Mộc Bạch khoát tay áo, "Không có việc gì, chuyện nhỏ."

    Cô nhìn Nhan Trạch một chút, đối phương vừa rồi tại trong tiệm, bộ dáng giống như không biết Lam Hề, nhìn đến hai người nên còn không nhận biết.

    "Cậu là làm sao tìm được tôi?"

    Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, thuận miệng nói.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...