Hiện Đại [Edit] Lưu Ngư Vô Dạng - Hera Khinh Khinh

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mộng Ẩn Tình, 20 Tháng mười một 2024.

  1. Mộng Ẩn Tình

    Bài viết:
    317
    Chương 10: Đây là "Dư", không phải "Ngư".​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyễn Dư xuống lầu.

    Khi vào nhà, cô đã bị ánh mắt sắc bén của Thẩm Băng làm cho căng thẳng, không dám nhìn quanh, chỉ biết rằng ngôi nhà rất lớn mà không chú ý đến bếp ở đâu.

    Cô đi quanh phòng khách một lúc, từng bước chân đều cẩn thận, sợ rằng đôi giày vải của mình sẽ làm bẩn những hoa văn phức tạp trên gạch.

    Cuối cùng, cô cũng tìm thấy bình nước.

    Bình nước không ở bếp, mà nằm trên quầy bar trong phòng khách.

    Nguyễn Dư đi tới, đầu tiên chú ý đến hàng lọ trà được xếp ngay ngắn trên quầy. Bích Loa Xuân, Thiết Quan Âm, Tây Hồ Long Tỉnh.. Các lọ trà đều có nhãn dán ghi tay, chữ viết thanh thoát và đẹp đẽ.

    Chắc chắn đây là do Thẩm Băng viết. Cô không ngờ, chữ của bà lại dịu dàng đến vậy, không giống với tính cách của bà chút nào.

    Bên cạnh bình nước có một cái khay gỗ, trên khay có hai chiếc cốc. Nguyễn Dư nhìn kỹ, không thấy cốc nào khác biệt, nên đã chọn một cái, đổ đầy nước.

    Cô ôm cốc nước đi về, vừa vào đến hành lang, thì bỗng nghe tiếng bước chân "lạch cạch" từ trên lầu vọng xuống. Cô ngẩng đầu nhìn lên và ngẩn người.

    Là Đằng Dực.

    Đằng Dực mặc áo trắng, dưới là quần dài cotton đen, cả người có vẻ lười biếng như vừa mới thức dậy, chỉ có mái tóc tết vẫn giữ nguyên hình dáng.

    Cậu nheo mắt, lướt qua Nguyễn Dư rồi quay lại, lớn tiếng gọi lên tầng hai.

    "Đằng Hạo! Ai cho cậu đưa bạn gái về nhà?"

    Cậu được gọi là Đằng Hạo chạy ra, dựa vào lan can nhìn cảnh tượng trước mặt, rồi lại nhìn Nguyễn Dư.

    "Xin đấy, đây không phải bạn gái của em, mà là bạn gái của anh đấy!"

    Đằng Dực không hiểu chuyện gì.

    Đằng Hạo lại nói thêm: "Chị ấy là gia sư mới mà mẹ mời từ Đại học Dương Sơn."

    Nguyễn Dư cố gắng tiêu hóa thông tin bất ngờ này.

    Đằng Dực, Đằng Hạo, cùng một mái nhà, cùng một người mẹ, hóa ra là hai anh em?

    Thật là trùng hợp!

    Nguyễn Dư đứng yên tại chỗ, tâm trạng phức tạp.

    Đằng Dực quay lại, nhìn cô một lần nữa, bỗng nhiên, anh nở nụ cười, nhận ra cô.

    "Cá chép đỏ?" Anh phun ra ba chữ.

    Đằng Hạo nghe thấy có chút khó hiểu, nhưng Nguyễn Dư biết anh đang nói gì.

    Cô gật đầu.

    "Xin chào, tôi là Nguyễn Dư."

    "Hửm, thật sự là cá à." Anh cười, nụ cười làm đôi mắt đen của anh như chứa đầy sao.

    Nguyễn Dư không giải thích rằng đây là "Dư", không phải là "Ngư", Đằng Dực cũng không tự giới thiệu, như thể tự nhiên cho rằng tất cả sinh viên của Đại học Dương Sơn đều biết đến anh.

    Đằng Hạo không biết từ lúc nào đã quay lại trong phòng, trong hành lang giờ chỉ còn hai người đứng đối diện nhau.

    Trong không khí có một chút ngượng ngập.

    Nguyễn Dư vừa định bước đi, thì thấy Đằng Dực tiến về phía mình. Anh tiến tới, tự nhiên đưa tay nhận cốc nước trong tay cô.

    "Cảm ơn."

    Anh ngửa đầu uống nước, rồi quay người lên lầu.

    Bước chân lên lầu hình như nhanh hơn khi xuống, đôi dép tông đen "bịch bịch" va vào từng bậc cầu thang đá đen.

    Nguyễn Dư nhìn theo dáng cao lớn của anh ngày càng xa, không nhịn được lên tiếng: "Nước này không phải để cho cậu."

    Đằng Dực nghe thấy lời cô, quay lại, ánh mắt chạm vào cô.

    "Ồ, nhưng đây là cốc của tôi."

    "..."
     
  2. Mộng Ẩn Tình

    Bài viết:
    317
    Chương 11: Ai cần cậu thích.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đằng Dực lắc cái cốc trong tay, Nguyễn Dư đứng im, tự nhiên không biết nên nói gì, là do cô đã cầm nhầm cốc.

    "Làm sao? Cậu muốn dùng chung cốc với tôi à?" Anh lại cười, dịu dàng đến mức có chút quyến rũ.

    "Cái này cũng không phải là rót cho tôi."

    Đằng Dực nhìn về phía phòng của Đằng Hạo: "Thằng nhóc đó sai cậu rót nước cho nó à?"

    Nguyễn Dư không nói gì.

    "Không cần để ý đến nó, làm những gì cậu nên làm là được, đừng để nó bắt nạt." Giống như một lời nhắc nhở, cũng như một lời khuyên.

    Nói xong, anh quay người lên lầu.

    Nguyễn Dư đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, rồi vẫn quay lại rót một cốc nước mới.

    Đằng Hạo đang đối diện với quyển bài tập mà Nguyễn Dư để lại, vò đầu bứt tai, suy nghĩ mãi không ra, cốc nước đặt trước mặt, cậu cầm lên uống một ngụm.

    "Lạnh à?"

    "Cậu không nói muốn uống nước nóng."

    "Tôi muốn nước ấm."

    "..."

    Yêu cầu thật nhiều.

    Cậu đẩy cốc nước ra, tiếp tục làm bài.

    Nguyễn Dư liếc nhìn những câu trả lời lộn xộn trên đó, phần lớn đều sai, nhưng Đằng Hạo không nhận ra, vẫn làm rất nghiêm túc.

    Dường như cậu muốn lấy lại chút thể diện bằng cách khiến Nguyễn Dư phải nhìn mình bằng con mắt khác, nhưng tiếc là, không đủ khả năng.

    Nguyễn Dư không lập tức vạch trần cậu, cô kéo ghế ra một chút, nhìn sách bài tập chất đống trên bàn, trong ô tên trên bìa sách, hai chữ "Đằng Hạo" viết như rồng bay phượng múa.

    Tại sao trước đây cô lại không chú ý đến tên của cậu nhỉ?

    Đằng Dực, Đằng Hạo, nhìn kỹ thì hai người này có chút giống nhau, đặc biệt là sống mũi thẳng và lông mày, nhưng Đằng Hạo trông có vẻ non nớt hơn, dù có cố gắng giả vờ, cuối cùng vẫn có chút ngây thơ.

    "Tôi không làm nữa, đây là cái gì vậy chứ!" Đột nhiên Đằng Hạo ném bút trong tay xuống, trợn tròn mắt: "Có phải chị cố tình làm khó tôi không, sao lại tìm đề khó như vậy?"

    Nguyễn Dư rút cuốn sách bài tập ở trước mặt cậu, xem qua một lượt, rồi dùng bút khoanh tròn vào đáp án của câu hỏi thứ ba.

    Đằng Hạo ngẩn người một chút, có phần không dám tin.

    "Tôi chỉ sai có một câu này thôi sao?"

    "Chỉ đúng có câu này."

    Trên mặt Đằng Hạo hiện lên vẻ xấu hổ không thể che giấu, cậu đưa tay giật lại cuốn sách bài tập, ném sang một bên.

    "Nền tảng của cậu không ổn, trước tiên phải củng cố nền tảng." Nguyễn Dư không để ý đến tính trẻ con của cậu, cô đứng dậy, cầm túi của mình: "Hôm nay đến đây thôi, ngày mai sẽ chính thức dạy học."

    Đằng Hạo còn chưa kịp nói gì, cô đã bước ra khỏi cửa phòng ngủ.

    Ở bên kia hành lang, Đằng Dực vừa thay đồ xong đi ra, hai người gặp nhau, Nguyễn Dư không thèm nhìn anh, trực tiếp đi xuống lầu.

    Đằng Dực nhìn theo bóng lưng cô một lúc, rồi quay người bước vào phòng Đằng Hạo. Đằng Hạo đang tựa lưng vào ghế, vẻ mặt như không còn muốn sống. Đằng Dực nhặt cuốn sách bài tập ở trên sàn lên, xem qua một chút.

    "Nhanh như vậy mà đã kết thúc rồi sao?"

    Đằng Hạo không nói gì.

    Đằng Dực cuộn quyển bài tập lại thành hình ống, đánh vào sau đầu Đằng Hạo.

    "Điếc à?"

    "Anh." Đằng Hạo ngẩng đầu nhìn Đằng Dực, vẻ mặt tủi thân: "Em không thích người vừa rồi."

    "Mời cô ấy đến dạy cậu học, chứ không phải để cậu thích, ai cần cậu thích?"

    "Em không quan tâm, em không thích người đó."

    Đằng Dực đập cả quyển bài tập lên mặt Đằng Hạo, nhéo mạnh tai trái của cậu, trong tiếng kêu la của Đằng Hạo, anh vừa đi ra ngoài vừa nói hai chữ:

    "Đừng quậy."
     
    Thanh112000 thích bài này.
  3. Mộng Ẩn Tình

    Bài viết:
    317
    Chương 12: Hoa khôi.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khu chung cư Hoa Phủ có một trạm xe buýt, xe buýt số 527 đi thẳng đến Đại học Dương Sơn, so với công việc bán thời gian trước, lần này giao thông khá thuận tiện.

    Sau khi Nguyễn Dư trở lại trường, cô đã dành cả buổi chiều ở thư viện, mặc dù đã tự học rất nhiều, nhưng đối mặt với kho sách vô tận và kiến thức vô biên trong sách, cô luôn cảm thấy mình quá nhỏ bé.

    Cảm giác tự ti nhỏ bé này thúc giục cô không ngừng tiến về phía trước, khiến cô không dám bước chậm lại.

    Khi ra khỏi thư viện, trời đã tối. Đèn lồng đỏ cho lễ kỷ niệm trường vẫn chưa được dọn, đến một lúc nhất định, quản lý sẽ mở hết ra, ánh đỏ rực rỡ lan tỏa khắp khuôn viên trường, làm cho các sinh viên đi qua đều vui vẻ.

    Không hiểu sao Nguyễn Dư lại cảm thấy bầu không khí vui tươi hôm nay dường như còn mạnh mẽ hơn cả ngày lễ kỷ niệm.

    Cô đi một đoạn, mới nhận ra cảm giác của mình không sai, vì hôm nay có rất nhiều người mặc áo đỏ trong trường. Như thể theo kịp một trào lưu nào đó, mọi người đồng loạt tìm những bộ áo đỏ cất kỹ của mình, không quan tâm đến mùa nào, cứ thế mà mặc.

    Cuối tuần, căng tin đặc biệt vắng vẻ, nhưng trong số ít người có mặt, vẫn có thể thấy vài ánh đèn đỏ.

    Có vẻ như Đằng Dực và những người khác đã trở thành biểu tượng thời trang của trường.

    Nguyễn Dư không biết nói gì hơn.

    Trong xã hội hiện nay, dường như xu hướng rất dễ bị ảnh hưởng. Nhưng chỉ mặc đồ giống ai đó thì có thể trở thành người đó sao? E rằng còn không đến một phần mười, mà còn vì sự mù quáng này mà khiến bản thân trở nên buồn cười.

    Cô ăn xong trở về ký túc xá, thì thấy Giản Tương Tương đang nằm trên giường, mặt mày nhăn nhó nhìn vào chiếc iPad. Thấy Nguyễn Dư vào, cô ấy lập tức vẫy tay gọi: "Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn, cậu mau lại đây giúp tớ với, tớ bị chứng khó chọn rồi."

    "Không phải cậu nói là sẽ ra ngoài chơi sao?"

    "Có cuộc họp đột xuất, không đi nữa."

    Nguyễn Dư đặt túi xuống, đi về phía cô ấy.

    Trên màn hình iPad, hiện ra đủ loại nước hoa nam.

    "Sắp tới sinh nhật bạn trai tớ, tớ muốn chọn một chai nước hoa cho anh ấy." Giản Tương Tương đẩy iPad về phía Nguyễn Dư: "Cậu xem giúp tớ với."

    "Tặng nước hoa cho con trai?"

    "Ừm." Giản Tương Tương cười đầy ẩn ý: "Cậu không biết đâu, anh ấy rất kiêu ngạo."

    Nguyễn Dư lại nhìn vào màn hình, Armani, Hermès, Davidoff.. còn nhiều thương hiệu mà cô chưa từng thấy. Chai nhỏ xíu như vậy mà giá cũng phải vài trăm.

    Số tiền này tương đương với tiền sinh hoạt của cô trong hơn một tháng.

    "Đắt quá." Nguyễn Dư nói.

    "Có gì mà đắt chứ. Cậu không biết à, lúc sinh nhật Đằng Dực, Phương Uyển đã chuẩn bị cho anh ấy một chiếc đồng hồ làm quà, chiếc đồng hồ đó giá cả mấy nghìn đấy."

    "Phương Uyển là ai?"

    Giản Tương Tương nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: "Cậu không biết Phương Uyển à? Dư Dư, cậu đừng chỉ biết học hành suốt ngày, tớ thấy cậu sắp bị lạc hậu rồi."

    Nguyễn Dư không tranh cãi, chỉ tiếp tục hỏi: "Vậy Phương Uyển là ai?"

    "Kiều Phong." Giản Tương Tương đột nhiên chỉ vào Hạ Xảo Phượng đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết: "Nói cho cậu ấy biết, Phương Uyển là ai."

    "Hoa khôi trường." Hạ Xảo Phượng vẫn chăm chú vào cuốn tiểu thuyết, không thèm ngẩng đầu lên.

    "Không cụ thể chút nào, để mình bổ sung." Giản Tương Tương cướp lời: "Phương Uyển là hoa khôi của Đại học Dương Sơn, nữ thần của khoa biểu diễn, là cô gái duy nhất trong câu lạc bộ nhảy đường phố Tây Du, và quan trọng nhất, cô ấy là bạn gái của Đằng Dực."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2024
  4. Mộng Ẩn Tình

    Bài viết:
    317
    Chương 13: Tiểu Nhài.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tắt đèn, Nguyễn Dư nằm trên giường, nhìn qua khe rèm ra ban công nơi treo một hàng quần áo, vì vừa giặt xong, những giọt nước vẫn rơi xuống thẳng tắp, rõ ràng là không có âm thanh, nhưng nhìn lâu, dường như có thể nghe thấy tiếng "bịch bịch".

    Nguyễn Dư lật người, chuyển ánh mắt đi.

    Giản Tương Tương ở giường đối diện nằm sấp, ánh sáng mờ chiếu lên gương mặt đầy lo lắng của cô ấy, cô ấy vẫn đang phân vân. Vừa rồi Nguyễn Dư và Hạ Kiều Phong đã đưa ra ý kiến cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không hài lòng.

    Giản Tương Tương là một người yêu đương cuồng nhiệt, bây giờ trong lòng cô ấy chỉ có Chu Hi Hòa, cô ấy muốn dành tất cả những gì tốt nhất cho cậu ấy, có lẽ cô ấy nghĩ rằng không có loại nước hoa nào xứng đáng với Chu Hi Hòa.

    Yêu đương có vẻ rất phiền phức, lại còn tốn tiền.

    Nguyễn Dư khẽ thở dài, nhắm mắt lại, cô là người chưa từng có mối quan hệ yêu đương nào, hoàn toàn không thể cảm nhận được cảm giác đó, may mắn là, cô cũng không có suy nghĩ về chuyện đó.

    Chiều chủ nhật, Nguyễn Dư theo thời gian mà Thẩm Băng đã nói để đến nhà họ Đằng, nhưng cửa lớn nhà họ Đằng đóng chặt, cô bấm chuông mãi mà không có ai mở cửa.

    Lẽ ra, Đằng Hạo phải ở nhà.

    Nguyễn Dư lướt qua danh bạ điện thoại, cô chỉ có số của Thẩm Băng, nhưng lúc này Thẩm Băng đang đi công tác, đột ngột gọi điện sẽ rất bất tiện.

    Cô suy nghĩ một chút, im lặng ngồi chờ đợi ở hiên nhà.

    Khu này toàn là biệt thự, biệt thự có sân vườn, từng căn nối tiếp nhau, nhìn từ xa giống như những lâu đài hùng vĩ, nhìn rộng ra lại giống như một thị trấn cổ tích.

    Không biết từ hướng nào, một bản nhạc piano vang lên.

    Nguyễn Dư không hiểu âm nhạc, cũng không nghe ra bản nhạc đang được chơi, chỉ cảm thấy, trong khoảnh khắc buồn chán này, có một thứ gì đó có thể giúp cô giải tỏa cũng tốt, mặc dù, bản nhạc có vẻ không vui vẻ lắm.

    Một giờ một lặng lẽ trôi qua..

    Cô dựa vào cột hiên, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ.

    Rốt cuộc Đằng Hạo đã đi đâu? Chẳng lẽ cố tình không mở cửa cho cô?

    Trong đầu cô thoáng hiện lên đôi mắt đầy thù địch đó, cảm thấy cũng không phải là không thể.

    "Đằng Hạo! Đằng Hạo!" Nguyễn Dư gọi với lên cửa sổ tầng hai vài lần.

    Không ai đáp lại.

    Cô có chút nản lòng, cũng không muốn tiếp tục chờ đợi, điều này thật sự quá lãng phí thời gian.

    Nguyễn Dư lùi lại hai bước, vừa định quay người đi, bỗng nhiên đá phải một chậu hoa gốm màu đen ở bên chân. Chậu hoa không biết ai để ở sau cột hiên, bên trong có một cây nhài, có lẽ do không được chăm sóc, cành nhài yếu ớt, lá nhỏ, mắt thường có thể thấy dấu hiệu của sự sống đang dần tắt.

    Cây nhài nhỏ khô héo này đặt ở cửa biệt thự, thật không hợp chút nào.

    Giống như cô.

    Nguyễn Dư ngồi xuống, dịch chậu hoa ra ngoài một chút, đến chỗ có thể đón nắng, rồi cô mở ba lô, lấy chai nước, mở nắp, tưới nước cho đất khô nứt nẻ trong chậu.

    "Sao không vào trong?"

    Bỗng có tiếng nói từ phía sau.

    Nguyễn Dư giật mình, suýt làm rơi chai nước.

    Cô quay lại, thấy Đằng Dực không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô.

    Anh mặc áo khoác bóng chày màu tối, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

    "Hình như nhà không có ai." Nguyễn Dư đứng dậy, vặn chặt nắp chai: "Tôi đã bấm chuông lâu rồi, mà không có ai trả lời."

    Đằng Dực ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, không nói gì, chỉ quay người đi mở cửa.

    Cửa có khóa mã, anh nhanh chóng nhập mã và đẩy cửa vào nhà.

    Nguyễn Dư đứng yên tại chỗ.

    Anh nghiêng người giữ cửa cho cô: "Không vào sao?"
     
    Thanh112000 thích bài này.
  5. Mộng Ẩn Tình

    Bài viết:
    317
    Chương 14: Cậu lại phát điên gì nữa vậy?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyễn Dư vội vàng bước vào trong.

    Lúc tiến vào, ba lô của cô quệt nhẹ vào cánh tay Đằng Dực, cô liếc nhìn anh một cái, rồi siết chặt ba lô của mình.

    Đằng Dực không có phản ứng gì, đóng cửa lại.

    "Cô cứ lên thẳng đi, thằng nhóc đó chắc chắn đang ở trong phòng chơi game." Anh đi đến quầy bar, rót cho mình một cốc nước.

    Nguyễn Dư gật đầu, đi lên tầng hai.

    Cửa phòng của Đằng Hạo khép hờ, cô nhẹ nhàng gõ cửa.

    "Ai đấy?"

    Quả thật cậu ở nhà, nhưng cố tình giả vờ không nghe thấy tiếng gõ cửa của cô, lãng phí thời gian của cô.

    Nguyễn Dư có chút tức giận.

    "Nguyễn Dư."

    "Vào đi." Lần này cậu đáp lại rất nhanh.

    Nguyễn Dư đẩy cửa vào, cửa hơi nặng, cô dùng một chút sức, một cái chậu nước từ trên rơi xuống, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị dội nước ướt sũng.

    Cái chậu "bang" một tiếng rơi xuống đất, thời gian như ngừng lại.

    Tiếp theo là một tràng cười vang.

    "Haha.."

    Đằng Hạo ngồi trên giường cười đến nỗi ngả nghiêng, còn không quên giơ điện thoại lên quay TikTok.

    Trong một khoảnh khắc, cảm giác nhục nhã, phẫn nộ, không chịu nổi tràn ngập cơ thể Nguyễn Dư, cô cảm thấy lòng tự trọng của mình đang rơi xuống đất cùng với những giọt nước trên váy.

    Mắt đã cay nhưng cô cố gắng kiềm chế nước mắt, không muốn mình càng thêm thảm hại.

    Dưới lầu, Đằng Dực nghe thấy tiếng động mà đến, cảnh tượng trước mắt anh không nghĩ tới.

    Cô gái đứng trước cửa phòng Đằng Hạo, từ đầu đến chân không chỗ nào khô ráo, tóc đuôi ngựa của cô dính sát vào cổ, một sợi dây cao su đen mảnh đang lắc lư trên những sợi tóc rối bời, chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng gần như trong suốt, hình dáng của áo ngực bên trong mờ mờ ảo ảo.. Cô cắn chặt môi dưới, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành quyền, toàn thân run rẩy, như là lạnh, nhưng cũng như không phải vì lạnh.

    "Đằng Hạo! Cậu lại phát điên gì nữa!"

    Đằng Dực lớn tiếng quát, cởi áo khoác của mình khoác lên người Nguyễn Dư.

    "Không sao chứ?" Anh hỏi cô.

    Nguyễn Dư không trả lời, cô cúi đầu, quay người bước đi nhanh.

    "Chờ một chút." Đằng Dực muốn kéo cô lại, nhưng cô hất mạnh tay anh ra.

    Bóng lưng của cô kiên cường và gầy gò, chiếc áo khoác màu tối phủ lên người cô, như một gánh nặng nặng nề, có thể đè bẹp cô bất cứ lúc nào.

    Đằng Dực thở dài, không lập tức đuổi theo cô, mà bước nhanh về phía Đằng Hạo bên giường. Đằng Hạo theo phản xạ muốn giấu điện thoại, nhưng đã bị Đằng Dực giật lấy.

    "Anh.."

    Đằng Dực không nói hai lời, trực tiếp xóa video, ném điện thoại trả lại cho Đằng Hạo, rồi quay người chạy xuống lầu.

    Trên sàn phòng khách, còn sót lại một vệt nước dài mà cô để lại, cùng với sợi dây cao su đen, một sợi đen mảnh, nhưng trên nền gạch trắng lại đặc biệt nổi bật.

    Đằng Dực nhặt sợi dây cao su lên, lao ra khỏi cửa.

    Hoàng hôn buông xuống, trời đã tối lúc nào mà không hay. Gió mang theo hơi lạnh của đầu thu, thổi từng cơn.

    Anh nhìn một vòng xung quanh, không thấy bóng dáng Nguyễn Dư, chỉ có thể chạy về phía cổng khu dân cư.

    Trên đường đi không thấy cô, Đằng Dực hỏi bảo vệ, bảo vệ chỉ tay về phía trạm xe buýt ở ngã tư, nói rằng cô đã đi về đó.

    Khi Đằng Dực chạy đến trạm xe buýt, đúng lúc một chiếc 527 rời đi.

    Anh nhìn thấy Nguyễn Dư trong toa xe 527, cô đứng quay lưng về phía anh, khoác chiếc áo khoác của anh, cả người đứng thẳng.

    Trong toa xe có rất nhiều chỗ trống, nhưng cô không ngồi, chỉ đứng đó.
     
    Thanh112000 thích bài này.
  6. Mộng Ẩn Tình

    Bài viết:
    317
    Chương 15: Trong ổ rơm.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyễn Dư lên xe, mọi người xung quanh đều nhìn cô.

    Cô biết mình lúc này tệ đến mức nào, mặc dù quần áo không còn nhỏ nước như trước, nhưng ống quần ướt nhẹp, tóc rối và đôi mắt ướt át của cô đều đang kêu gào kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

    "Cô bé, cô không sao chứ?" Tài xế quay đầu lại, đánh giá cô.

    "Không sao, cảm ơn."

    Cô cúi đầu, đi đến chỗ ngồi bên cửa sổ, muốn ngồi xuống nhưng lại sợ làm ướt chỗ gây bất tiện cho hành khách tiếp theo, nên đành đứng đó.

    Cửa sổ mở, xe bắt đầu chạy, gió lạnh thổi vào mặt, chiếc áo khoác trên người bị gió thổi bay một chút, có vẻ như sắp rơi xuống, cô lén nắm chặt lại.

    Chiếc áo khoác khi khoác lên người cô vẫn còn ấm, nhưng bây giờ, đã bị nước thấm vào lớp giữa, không còn nhiệt độ.

    Cô không khỏi rùng mình.

    Xuống xe buýt, trên đường từ cổng Bắc về ký túc xá, cô lại thu hút ánh nhìn từ nhiều phía.

    Có bạn cùng lớp nhận ra cô, từng người một đến hỏi cô có sao không, cô đều lắc đầu, vội vã chạy về ký túc xá. Ký túc xá hiếm khi đầy đủ, thậm chí cả Trần Mạn Bạch lâu không xuất hiện cũng có mặt.

    Cuộc sống chính là như vậy, những điều càng muốn che giấu thì lại càng bị nhiều người thấy, đó là trò đùa của thượng đế.

    Ba người đứng ngây ra nhìn Nguyễn Dư với mái tóc ướt sũng đi vào trong phòng, nhìn nhau hồi lâu không ai dám lên tiếng.

    "Nguyễn Nguyễn, cậu rơi xuống nước à?" Trần Mạn Bạch phá vỡ sự im lặng.

    Nguyễn Dư không nói gì, chỉ đi đến bên giường, ném chiếc áo khoác lên giường, tìm quần áo để thay, rồi đi về phía phòng tắm.

    "Tớ đang hỏi cậu đấy." Trần Mạn Bạch tiến lại chặn cô lại: "Ai bắt nạt cậu? Có chuyện gì không?"

    "Không có gì."

    Cô vượt qua Trần Mạn Bạch, bước vào phòng tắm và đóng cửa lại.

    Để tiết kiệm điện, bình nước nóng không mở vào ban ngày, nước từ vòi sen chảy ra lạnh. Cô cởi bỏ bộ quần áo lạnh lẽo, ấn nút mở, đứng đó, nhìn chằm chằm vào chút ánh đỏ yếu ớt, hy vọng nó nhanh chóng chuyển sang xanh.

    Ngoài kia có tiếng nói chuyện, xì xào, không nghe rõ, nhưng Nguyễn Dư biết họ chắc chắn đang bàn tán về cô. Cô chưa bao giờ quan tâm đến việc người khác nói gì về mình, nhưng cô không muốn mình xuất hiện trong chủ đề của họ với hình ảnh như thế này.

    Hốc mắt lại bắt đầu cay cay, cô thử nước, không quan tâm đến việc nhiệt độ nước vẫn chưa tăng, liền xối nước lên người. Tắm xong có vẻ còn lạnh hơn.

    Nguyễn Dư từ phòng tắm bước ra, thấy Giản Tương Tương đứng ở cửa, đưa cho cô máy sấy tóc.

    "Nhanh sấy tóc đi. Sấy xong thì đi uống một cốc trà gừng cho ấm người, Kiều Phong đã pha cho cậu rồi, đừng để bị cảm."

    Nguyễn Dư liếc nhìn ba cô gái trong phòng, họ đều đang nhìn cô, ánh mắt không còn vẻ ngạc nhiên như trước, mà thay vào đó là lo lắng sâu sắc.

    Cô bỗng cảm thấy ấm lòng.

    "Cảm ơn."

    "Có chuyện gì thì nói với chị, ai bắt nạt em cũng nói với chị, đừng có ngày nào cũng tự mình chịu đựng, mới mấy tuổi mà, lúc nào cũng lo lắng như một bà lão." Trần Mạn Bạch mắng cô.

    "Cậu mấy tuổi mà suốt ngày xưng chị chị." Giản Tương Tương bênh vực Nguyễn Dư.

    "Lớn hơn các cậu hai tháng cũng là lớn, đừng có không phục, trong cái ký túc xá này, chị là lớn nhất."

    "Ngang ngược."

    "Hê, chị ngang ngược thì sao? Có muốn đánh nhau không?"

    "Đánh thì đánh!"

    Hai người ôm nhau, người này cào một cái, người kia cào một cái, giống như hai con mèo đánh nhau.

    Hạ Xảo Phượng đứng bên cạnh nhìn vui vẻ. Nguyễn Dư cầm máy sấy tóc, đi đến trước gương, khi ngẩng đầu lên, phát hiện mình cũng đang mỉm cười.
     
  7. Mộng Ẩn Tình

    Bài viết:
    317
    Chương 16: Đàn ông đều là móng heo.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tóc Nguyễn Dư vừa sấy khô, chợt nghe Giản Tương Tương phía sau đột nhiên phát ra một tiếng kêu to.

    "Nguyễn Nguyễn!"

    Cô tắt máy sấy tóc đang kêu 'vù vù' và quay lại nhìn Giản Tương Tương.

    "Có chuyện gì thế?"

    "Đây là quần áo của con trai?" Giản Tương Tương ngồi ở mép giường, hai tay cầm áo khoác của Đằng Dực, vẻ mặt đầy tò mò hóng chuyện.

    Sự chú ý của hai người còn lại đều bị Giản Tương Tương hấp dẫn.

    Trần Mạn Bạch đi tới, nhìn logo trên áo khoác rồi nói thêm: "Còn là một bộ quần áo nam rất đắt tiền."

    "Nói thật với tớ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

    Nguyễn Dư cất máy sấy tóc, bước tới, lấy lại áo khoác, lấy mắc áo treo ở đầu giường.

    "Tớ hơi chóng mặt, tớ cần phải chợp mắt một lát."

    "Đừng tránh nặng tìm nhẹ mà chuyển đề tài, mau nói đi, cái áo khoác này rốt cuộc là của ai?"

    Nguyễn Dư không trả lời, chỉ lên giường ngủ thiếp đi.

    Giản Tương Tương vẫn đang lẩm bẩm những câu hỏi, nhưng cô không còn sức để trả lời nữa. Cô thực sự choáng váng.

    Ngủ một giấc đến sáng, cảm giác chóng mặt vẫn không thuyên giảm, thậm chí còn bị nghẹt mũi.

    Tệ thật, bị cảm rồi.

    Nguyễn Dư lợi dụng lý do bị cảm để ngủ thêm một giờ, không đến góc tiếng Anh học thuộc từ vựng.

    Giản Tương Tương tỉnh lại, nhìn thấy Nguyễn Dư vẫn nằm trên giường, lập tức dụi dụi đôi mắt đang buồn ngủ, cho rằng mình vẫn đang nằm mơ.

    "Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao? Sao cậu lười biếng như vậy?"

    "Ừ, để tớ nghỉ chút đi." Nguyễn Dư mở miệng liền phát hiện giọng nói của cô đã trở nên khàn khàn.

    "Chắc chắn là cậu bị cảm rồi." Giản Tương Tương xuống giường, đi đến bên giường Nguyễn Dư, đưa tay sờ trán cô: "May mà không bị sốt."

    "Chỉ là cổ họng có chút khó chịu thôi."

    Hạ Xảo Phượng bị đánh thức, từ trong chăn thò đầu ra: "Xuống phòng y tế mua thuốc đi."

    "Không sao đâu, uống nhiều nước nóng một chút là được rồi."

    Nguyễn Dư ngồi dậy mặc quần áo xong, cô chợt nhìn thấy chiếc áo khoác sẫm màu ở đầu giường. Cô đưa tay chạm vào, nhưng nó vẫn chưa khô. Cô nghĩ đến khi áo khô hẳn, cô sẽ trả lại cho Đằng Dực, quên đi chuyện ngày hôm qua, không bao giờ liên quan gì đến anh em họ Đằng nữa.

    Trong ký túc xá còn có thêm một Trần Mạn Bạch, Nguyễn Dư cũng không hề lảng vảng thời gian với bọn họ, nhất là lúc đang vệ sinh cá nhân, bốn người còn chiếm một bên, còn va vào tay chân của họ.

    Giản Tương Tương mỗi buổi sáng đều phải gội đầu, nhưng hôm nay cũng bị quậy đến mức muộn giờ.

    "Bạn học Trần Mạn Bạch, hay là cậu cứ ở bên ngoài giúp tớ đi. Bạn học Nguyễn Dư, nếu cậu đã khỏi cảm thì hãy kiên trì dậy sớm học bài. Chỉ cần để tớ và bạn học Hạ Xảo Phượng ở trong ký túc xá rộng rãi là được."

    "Đừng có mơ, sau này tớ sẽ chuyển về đây." Trần Mạn Bạch nói.

    "Ôi chúa ơi, đây là loại tin xấu gì vậy?"

    "Không biết tên khốn kiếp nào đến phòng quản lý ký túc xá khiếu nại, nói tớ ở ngoài cả ngày lẫn đêm, vi phạm sổ tay sinh viên, muốn nhà trường phạt tớ."

    "Ai ác quá vậy! Tớ sẽ đánh chết cô ta! Kể cả đầu tớ có bết, tớ cũng không thể bỏ qua cô ta!" Giản Tương Tương tức giận: "Buổi trưa tớ còn đi ăn cùng Chu Hi Hòa đây!"

    Trần Mạn Bạch hừ lạnh một tiếng: "Ồ, cậu và tên công tử nhà giàu kia thật sự hẹn hò à?"

    "Không được nói anh ấy!" Giản Tương Tương làm ra tư thế bảo vệ: "Anh ấy đối với tớ rất tốt."

    "Được rồi được rồi, không nói đến cậu ta, tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng đàn ông đều là móng heo."
     
  8. Mộng Ẩn Tình

    Bài viết:
    317
    Chương 17: Tốt nhất cậu không nên.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả buổi sáng Nguyễn Dư đều cảm thấy mơ màng, đi đâu cũng như muốn ngã, nên cô bị điểm danh trong tiết học Toán cao cấp. Giáo viên Toán yêu cầu cô đứng dậy giải bài, bài không khó, nhưng vì mải nghĩ ngợi, cô hoàn toàn không biết đang nói về bài nào. Ba người bạn cùng phòng thì cũng mơ màng, tâm trí bay xa hơn cả cô, không thể trông cậy vào họ. May mắn thay, lớp phó Uông Tĩnh đã lén lút nhắc nhở cô từ phía sau, cô mới miễn cưỡng vượt qua được.

    Sau giờ học buổi sáng, Giản Tương Tương vội vã đi tìm bạn trai, Trần Mạn Bạch muốn về trường livestream, Hạ Xảo Phượng hẹn với đồng hương đi mua sắm, còn Nguyễn Dư lại muốn về ký túc xá ngủ.

    Cô vừa bước ra khỏi cửa lớp, Uông Tĩnh đã đi theo.

    "Nguyễn Dư, cậu không sao chứ?" Uông Tĩnh rất béo, nhưng giọng nói lại rất dễ chịu: "Tớ cảm thấy cả buổi sáng tâm trạng cậu đều không tốt."

    "Không sao đâu, vừa rồi cảm ơn cậu."

    "Không cần khách khí, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm."

    Hai người đi cạnh nhau một lúc. Dù học cùng lớp nhưng dù sao thì họ cũng không biết rõ về nhau. Nguyễn Dư không biết phải nói gì với cậu ấy, chỉ cảm thấy càng đi càng lúng túng.

    "Buổi chiều không có tiết, có muốn cùng nhau ra ngoài ăn cơm không?" Uông Tĩnh đột nhiên đưa ra lời mời.

    "Không, tớ đi căng tin." Cô từ chối thẳng thừng.

    Uông Tĩnh gãi gãi sau đầu, mặt có chút đỏ bừng.

    "Vậy được, lần sau đi."

    Nguyễn Dư gật đầu, rẽ vào hành lang, đi xuống lầu theo hướng khác, đi thẳng đến nhà ăn. Thực ra cô không có cảm giác thèm ăn, nhưng nếu không ăn, cô lại lo lắng buổi chiều mình sẽ không trụ nổi.

    Trong nhà ăn có rất nhiều người, cô đi đến cửa sổ nhỏ gọi một tô mì, tìm một chỗ gần đó ngồi xuống, mới ăn được hai miếng, cô đã cảm thấy bầu không khí xung quanh dường như đã thay đổi.

    Nam nữ đang xếp hàng ngay ngắn nhìn về phía cửa ra vào của quán ăn, thỉnh thoảng lại có tiếng xì xào từ đám người.

    "Là Đằng Dực!"

    "Thật sự là anh ấy, hôm nay đây là gió nào thổi vậy, lại có thể gặp anh ấy ở nhà ăn!"

    Hai nữ sinh ở bàn bên cạnh kích động lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện Đằng Dực bưng đĩa cơm đi về phía bọn họ.

    "Ôi chúa ơi, anh ấy đang tới đây!"

    Nguyễn Dư ngẩng đầu nhìn thấy Đằng Dực dừng lại trước mặt mình. Đôi mắt đen sáng của anh đang nhìn cô đầy sắc bén. Không hiểu sao Nguyễn Dư lại nhớ đến ngày cô gặp anh trên sân thượng trường học.

    Ngày hôm đó, lần đầu tiên cô phát hiện ra đôi mắt của con trai có thể đẹp đến thế.

    "Tôi có thể ngồi được không?" Đằng Dực chỉ vào chiếc ghế đối diện cô.

    Nguyễn Dư liếc mắt nhìn đám nữ sinh đang háo hức nhìn xung quanh mình, nói: "Tốt nhất cậu không nên."

    Đằng Dực nghe xong liền đặt đĩa xuống, ngồi đối diện cô.

    Những người chứng kiến đều thở dài. Tình hình rõ ràng đã mất kiểm soát. Nguyễn Dư chỉ cúi đầu tiếp tục ăn mì như không có chuyện gì xảy ra.

    "Chuyện ngày hôm qua, thật xin lỗi." Đằng Dực nhìn cô gái đối diện với vẻ mặt thờ ơ, không hề giấu diếm sự cự tuyệt và phản kháng của mình.

    Xem ra, là còn chưa nguôi giận.

    "Không phải lỗi của cậu." Hơn nữa, anh còn nhắc nhở cô đừng để bị bắt nạt.

    "Tôi thay mặt em trai tôi xin lỗi."

    Nguyễn Dư vẫn im lặng, cô dùng chiếc đũa trong tay chọc vào sợi mì trên đĩa, đột nhiên cảm thấy mùi bơ đậu phộng béo ngậy đến khó nuốt.

    Trong nhà ăn ngày càng có nhiều người, ánh mắt hướng về bọn họ càng ngày càng phức tạp.

    Đằng Dực thì dửng dưng như thường, còn Nguyễn Dư thì đang rất lo lắng. Cô khao khát trở thành một người chói sáng, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng con người chói sáng này lại đi kèm với ánh mắt tôn lên mọi cử động của cô.

    Một lúc sau, cuối cùng cô cũng không thể ngồi yên được nữa, bưng đĩa thức ăn đứng dậy.

    "Tôi sẽ trả lại áo khoác cho cậu khi nó khô. Tôi đi trước."
     
  9. Mộng Ẩn Tình

    Bài viết:
    317
    Chương 18: Học phí.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyễn Dư vội vã rời khỏi nhà ăn, may mắn là Đằng Dực không đi theo cô.

    Cô trở về ký túc xá, phát hiện cả người đổ mồ hôi. Đầu cô lại choáng váng, cô nằm xuống giường, cảm thấy khó chịu vì lại một buổi chiều nữa cô không thể làm được gì.

    Áo khoác của Đằng Dực treo ở đầu giường, cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy ống tay áo, đẩy thêm một chút, áo khoác lay động tới tới lui lui, móc áo phát ra một tiếng "ting", cô mới có chút tỉnh lại.

    Nguyễn Dư ngủ được một lúc thì bị tiếng chuông điện thoại di động đặt cạnh gối đánh thức.

    Cô nhìn dãy số dài trên màn hình, nhớ ra điều gì đó, ngồi dậy khỏi giường nhận điện thoại.

    Đó là một giáo viên tài vụ của trường, nói là đang làm kế toán, thấy cô chưa đóng học phí đầy đủ nên gọi điện hỏi thăm xem cô có gặp khó khăn gì không.

    Lời nói nghe có vẻ hay nhưng thực chất chỉ là nhắc nhở cô hãy nhanh chóng thanh toán những khoản chi phí còn lại mà thôi.

    Nguyễn Dư nhiệt tình đáp lại, cuối cùng không biết xấu hổ xin thêm một tháng. Khi khai giảng, học phí của cô đã đóng một nửa, bây giờ còn thiếu không nhiều, chỉ cần tìm được việc làm thêm, hẳn có thể xoay sở đủ.

    Dù giáo viên tài vụ đã đồng ý, nhưng có thể nghe ra rằng bà ấy hơi không vui. Thật ra, sổ sách vốn nên gọn gàng, nhưng thiếu đi một chút của cô, giống như một bộ quần áo đẹp đẽ lại có một vết bẩn không đáng kể. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ rằng dễ dàng làm sạch, nhưng với bà ấy thì lại khó khăn như vậy. Mặc dù không thực sự gây cản trở, nhưng cuối cùng vẫn khiến bà ấy khó chịu, còn phải chịu đựng lâu dài.

    Nguyễn Dư cúp điện thoại, lưng lại đổ mồ hôi, cổ họng càng khô rát và đau đớn hơn. Nhưng cô không quan tâm đến điều này, mở trang web tìm việc làm thêm bán thời gian. Cô chỉ muốn tìm một công việc thay thế càng sớm càng tốt. Cô không muốn đến nhà họ Đằng nữa.

    Hầu hết các công việc bán thời gian trực tuyến đều không phù hợp. Thời gian không quá dài thì lại quá xa. Cô là sinh viên, công việc của cô vẫn là học tập. Cô không thể nhặt hạt vừng mà đánh mất quả dưa hấu. Đến tối cô phải quay lại trước giờ giới nghiêm ra vào của ký túc xá, nếu không cô thậm chí còn không có chỗ ngủ.

    Quy định cứng nhắc, thật nhiều hạn chế.

    Cuối cùng, cô tìm được việc làm phục vụ bàn trong một nhà hàng. Nhà hàng cách đó không xa. Kiểm tra lộ trình chỉ cách đó hai trạm xe buýt, thời gian làm cũng không dài, bọn họ chỉ tìm nhân viên tạm thời lúc buổi tối cao điểm.

    Vừa phải.

    Nguyễn Dư vội vàng đứng dậy, thay bộ quần áo nhăn nhúm ra, rửa mặt rồi lao tới cổng Bắc bắt xe buýt. Khi đến nhà hàng, cô nhìn thấy hai cô gái trạc tuổi nhau đang bước ra khỏi sảnh, có vẻ như đang đi xin việc.

    Quản lý nhà hàng gặp Nguyễn Dư, nghe cô trình bày mục đích, nhìn cô một lượt, tiếc nuối nói với cô rằng đã đủ người.

    Nguyễn Dư nản lòng, nhưng không còn cách nào khác ngoài nói lời cảm ơn và rời đi.

    Cô đang định ra ngoài thì nghe thấy người phục vụ nhẹ nhàng hỏi quản lý: "Không phải còn một suất nữa sao?"

    "Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy đi, trông không được khỏe mạnh lắm."

    "..."

    Cánh cửa đóng lại, mọi âm thanh đều bị ngăn ở phía sau.

    Nguyễn Dư thầm nghĩ liệu cô có nên quay lại thử lần nữa và nói với quản lý rằng cô chỉ bị cảm, nhưng sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy họ sẽ không có thời gian đợi cô khỏi bệnh.

    Gió thu thổi ngoài đường, cô siết chặt chiếc áo khoác chật chội, bước chân nặng nề bước về.

    Khi trở lại trường thì trời đã tối.

    Cô không đến căng tin để ăn, tô mì cô ăn từ trưa dường như vẫn còn đọng lại trong bụng, khiến cô thậm chí còn cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến mùi vị.

    Đi ngang qua căng tin là khu ký túc xá nữ.

    Cô còn chưa tới cửa, đã thoáng thấy bóng dáng cao lớn dưới ánh đèn đường.
     
  10. Mộng Ẩn Tình

    Bài viết:
    317
    Chương 19: Gia sư thứ năm.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đằng Dực đang đợi cô.

    Từ ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô và túi thuốc cảm trong tay anh, Nguyễn Dư đoán được, anh đang đợi cô.

    Nhận ra điều này, cô theo bản năng nhìn xung quanh, lúc này trường học có chút vắng vẻ, chỉ có một hai người giao hàng đang đi xuống tầng dưới ký túc xá, cũng không có ai để ý đến họ.

    "Sao vậy? Cậu sợ bị người khác nhìn thấy khi ở cùng tôi à?" Anh bước đến gần cô và hỏi cô, nhưng giọng điệu lại rất thoải mái.

    "Tôi không muốn người khác hiểu lầm tôi."

    "Hiểu lầm chuyện gì vậy?"

    "Hiểu lầm là chúng ta quen nhau."

    "Nếu có hiểu lầm thì sao?"

    "Rắc rối."

    Đằng Dực nhếch mép, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một cô gái thấy mình phiền phức.

    "Nghe giọng cậu lúc trưa, hình như cậu bị cảm." Anh đưa chiếc túi trên tay cho cô.

    Cổ họng Nguyễn Dư đột nhiên ngứa ngáy, cô không khỏi ho khan, điều này vừa khẳng định "hình như" của anh.

    "Cầm đi."

    "Không cần."

    "Cậu mua thuốc rồi à?"

    Cô lắc đầu.

    "Vậy thì cầm lấy đi." Đằng Dực đặt thuốc vào tay cô.

    Anh di chuyển rất nhanh, giữa các ngón tay của họ có một chút ma sát ngắn ngủi, nhưng sự tiếp xúc đã tiêu tan ngay khi chạm tới bề mặt, cô thậm chí còn không có thời gian để cảm nhận nhiệt độ ở đầu ngón tay anh.

    "Không phải kẹo, nếu cậu không muốn, tôi đâu thể tự mình lấy về ăn." Anh nói thêm một câu.

    Nguyễn Dư cảm thấy, nhì nhằng nữa cũng quá nhỏ mọn, vì vậy cô lặng lẽ nắm chặt túi trong tay.

    "Cảm ơn."

    "Nếu thật sự cảm ơn, thì nói chuyện một chút."

    "Cậu muốn nói chuyện gì?"

    Nguyễn Dư nói xong, cô cảm thấy vấn đề này có chút ngốc nghếch. Giữa bọn họ ngoại trừ Đằng Hạo, còn có thể có cái gì để nói chuyện.

    "Đằng Hạo."

    Quả nhiên.

    "Được."

    "Cậu có muốn tìm một chỗ ngồi không?" Anh chỉ về hướng cổng phía Tây.

    Có một "phố ẩm thực" ở cổng Tây. Hai bên đường có nhiều quầy bán đồ ăn nhẹ khác nhau. Mỗi buổi tối, sinh viên trong khuôn viên trường đại học sẽ tụ tập theo nhóm để ăn uống và vui chơi. Nguyễn Dư mới đến đó vài lần, nhưng cô cũng biết ngày nào cũng náo nhiệt như lễ hội ẩm thực.

    "Không, cứ nói ở đây đi."

    Đằng Dực gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bãi cỏ.

    Nguyễn Dư sửng sốt.

    "Tôi tập nhảy cả buổi chiều, chân có chút đau nhức." Dường như anh đang giải thích cho cô.

    Nguyễn Dư không có ý kiến gì, chỉ là cô cảm thấy nếu hai người muốn nói chuyện, nếu có một bên từ trên cao nhìn xuống sẽ không tốt, nên cô cũng ngồi xuống.

    Cô cố ý giữ khoảng cách với anh.

    "Cậu là gia sư thứ năm của Đằng Hạo." Giọng nói của anh nghe có vẻ lười biếng hơn ở khoảng cách gần.

    "Tôi biết."

    "Vậy cậu có biết tại sao thằng bé lại làm như vậy không?"

    Đằng Dực ngả người ra sau, đặt tay lên bãi cỏ, mặc dù đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt anh không phải nhìn cô mà là bầu trời đêm. Đêm nay mây hơi dày, có vài ngôi sao thưa thớt, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

    Nguyễn Dư im lặng, cô chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.

    Đằng Dực đợi một lúc, thấy cô không trả lời, anh quay lại nhìn cô.

    Nguyễn Dư lắc đầu.

    "Bởi vì nó muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của phu nhân Thẩm Băng."

    Phu nhân Thẩm Băng?

    "Mẹ tôi." Đằng Dực mỉm cười.

    Nguyễn Dư nhìn thấy trong nụ cười của Đằng Dực có vẻ như con trai cưng chiều mẹ mình, cô quay mặt đi, trong lòng có chút ghen tị, ghen tị khi anh có thể nói về mẹ mình như vậy.

    "Phu nhân Thẩm Băng rất bận rộn. Bà dành khoảng 360 trong số 365 ngày một năm ở nước ngoài. Năm ngày còn lại chính là về Trung Quốc để giải quyết vấn đề dạy kèm cho Đằng Hạo." Đằng Dực dừng lại, chậm rãi nói: "Nghĩ thế này, hình như phải nhờ có Đằng Hạo thì tôi mới có thể nhìn thấy mẹ mình."

    Nguyễn Dư: "..."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...