Đam Mỹ [Edit] Luôn Có Một Kiểu Tổng Tài Bị Bẻ Cong - Sa Đề

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mèo mụp mụp, 26 Tháng năm 2021.

  1. Mèo mụp mụp

    Bài viết:
    3
    Chương 10: Bị mơ ước..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng đàn piano du dương nhẹ nhàng lan trong không trung, làm tăng thêm vẻ sang trọng cho quán cà phê vốn dĩ thơm phức. Nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu vào, thoải mái khiến người ta không khỏi thư thái cả thể xác lẫn tinh thần.

    Lý Kiến Lâm toàn thân căng cứng. Ông ta nhìn người phụ nữ có đôi mắt sáng và hàm răng trắng ở phía đối diện, khuôn mặt trắng nõn, lông mày lá liễu cong cong và khóe môi xinh đẹp, quả là một mỹ nhân mềm mại như nước. Một người phụ nữ như vậy lại có thể nhìn thấy trong thành phố hào nhoáng này, vì điều này, bà ta càng hấp dẫn hơn. Chẳng phải lúc đầu ông ta cũng bị thu hút bởi cách này sao?

    Tuy nhiên, ban đầu ông ta nghĩ đây chỉ là một người phụ nữ dịu dàng và dễ phục tùng, nhưng chỉ những năm gần đây ông ta mới nhận ra đó là một người đàn bà không khác gì rắn rết.

    Nghĩ đến việc ông ta đã ở bên một người phụ nữ như vậy quá lâu, Lý Kiến Lâm cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

    Nhìn bề ngoài người phụ nữ có vẻ yếu ớt và không chút uy hiếp, nhưng Lý Kiến Lâm lại không dám hành động hấp tấp. Tình hình hiện tại của ông ta không thể chịu đựng nổi con hổ cái này một lần nữa. Nếu không phải Ngọc Nhu đe dọa ông ta bằng những thứ đó, ông ta còn lâu mới gặp lại ả.

    Chiếc thìa cà phê từ từ khuấy đều trong ly cà phê thơm lừng, thỉnh thoảng vô tình đập vào thành cốc phát ra âm thanh giòn giã. Mỗi lần nhấp như đánh thẳng vào tim Lý Kiến Lâm: ".. Em muốn gì ở anh?"

    Sáu năm trước, Sau khi con hổ cái phát hiện ra anh và Ngọc Nhu đã gây ra một cuộc cãi vã lớn, không chỉ ở nhà bị vợ bắt bẻ mà anh còn gặp rắc rối trong công việc. Lúc đầu, anh nghĩ đó là con hổ cái trong nhà nhìn anh không vừa ý, đến bây giờ anh mới biết đó là hành vi của người phụ nữ này, hoặc có lẽ nên nói, đó là hành vi của những người bà ta dựa vào.

    Lúc đầu, ông ta đã điều tra rất cẩn thận Ngọc Nhu, ông ta thật không hiểu tại sao người phụ nữ dường như không xuất thân này lại.. Lý Kiến Lâm đột nhiên có một loại cảm giác vô lực cùng sợ hãi. Tuy nhiên, ông ta không dám đứng rời khỏi đây, vì con trai và vì tương lai.. sự nghiệp của ông ta.

    Một giờ sau, Ngọc Nhu xách túi bước ra khỏi quán cà phê, bà ta nhìn lên mặt trời nóng bỏng treo lơ lửng trên đầu, sau đó bà ta quay lại đầu nhìn lại, móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động nhỏ màu trắng, nhấn tìm trong danh bạ một dãy số, ấn gọi.

    Trong quán cà phê, Lý Kiến Lâm không nhúc nhích uống một ngụm cà phê trước mặt, nhìn bóng dáng yêu kiều ngoài cửa sổ biến mất ở góc phố, sau đó thật sâu thở ra một hơi, ông ta chỉ mong rằng sau sự việc này, người phụ nữ này có thể vừa lòng. Nếu không.. Một tia u ám lóe lên trong mắt Lý Kiến Lâm, ông ta cũng không phải ăn chay.

    Sau một đêm ở bên ngoài, vào buổi chiều ngày hôm sau, Ngọc Nhu trở về căn hộ nhỏ nơi bà ta và Ngọc Tuyết Nhi sống. Vừa mở cửa phòng bếp chỉ nghe thấy trong bếp có tiếng "ping pong bang", cùng với âm thanh này còn có mùi khó chịu bốc ra.

    "Tuyết Nhi? Con làm sao vậy?" Ngọc Nhu bụm lấy cái mũi có chút bất mãn, tuy rằng bà ta chưa bao giờ nghĩ ở trong này cả đời, có vẻ không phù hợp khi để con gái ở nhà vào cuối tuần. Dù vậy, giọng nói của Ngọc Nhu vẫn hết sức nhẹ nhàng, bà ta nhanh chóng chạy về phòng, cởi ra mấy quần áo và túi xách hàng hiệu, mặc lại những bộ quần áo bình dân và rẻ tiền, sau đó bịt kín mũi miệng đi vào bếp. "Chúa ơi, Tuyết Nhi, con muốn làm gì? Buông ra, tại sao con lại nghĩ đến việc nấu ăn?" Ngọc Nhu thực sự muốn ngất đi khi nhìn đống hỗn độn trong bếp. Dù một đứa trẻ ở độ tuổi này không biết nấu ăn là chuyện bình thường, nhưng bà ta không bao giờ ngờ rằng đứa con gái trông yếu ớt của mình lại có thể làm cho nhà bếp trở nên lộn xộn, nhìn chất lỏng trứng trên thành nồi, cùng mấy hạt cơm vương vãi trên mặt đất, nhìn vết nước ở bồn rửa rau, đống bát, đĩa vỡ trong thùng rác.. Trời ơi, Chẳng lẽ Tuyết Nhi ở nhà ông bà ngoại không có ai chỉ dạy sao!

    Ngọc Tuyết Nhi thực sự không muốn làm, cô ta nấu ăn khi nào? Cô ta từng là một tiểu thư xinh đẹp! Chỗ nào phải động tay vào mấy thứ này? Đều tại trong nhà xuất hiện một tên đàn ông, nếu không phải sợ anh ta đói, vì không muốn người ngoài biết nên cô ta chỉ có thể tự tay nấu món gì đó để ăn, không ngờ vừa nấu cháo vừa xào trứng lại rắc rối đến thế!

    Lúc này, nghe được lời nói của Ngọc Nhu, Ngọc Tuyết Nhi kìm nén cảm xúc, cười nhẹ: "Mẹ, con cũng muốn giúp, để mẹ có đồ ăn khi về nhà" Tốt nhất là mẹ không biết trong phòng cô ta chứa một gã đàn ông, nếu không thì thật là khủng khiếp.

    "Con, đúng là một đứa bé chu đáo!" Ngọc Nhu mỉm cười xúc động, đưa ngón trỏ lên trìu mến xoa trán Ngọc Tuyết Nhi. Kể từ khi Ngọc Tuyết Nhi ngất xỉu lần trước, con gái đã gần gũi với bà ta hơn trước. Điều này khiến Ngọc Nhu rất hạnh phúc, nói: "Mẹ không mệt, mau đi ra ngoài tắm rửa sạch sẽ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu này, con muốn ăn cái gì, nói cho mẹ biết!" Tay nghề bếp núc của Ngọc Nhu cũng không tốt lắm, dù sao bà ta cũng là con gái của gia đình mười ngón không đụng tới nước, sau này có ngày được người ta mời đi ăn cơm, dù có nghèo đến mấy cũng có tiền đi ăn tiệm nhỏ cho no bụng, thế nên tất cả mọi thứ trong bếp bà ta chỉ giới hạn nấu cháo trắng và ba món canh chẳng hạn.

    Nhưng việc giao đồ ăn nhanh ngày nay rất phát triển, có thể ăn bất cứ thứ gì muốn ăn.

    Khi Ngọc Tuyết Nhi nghe Ngọc Nhu nói mặt mình bẩn, cô ta lập tức muốn vào phòng tắm rửa, nên không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nói "Nghe lời mẹ" rồi chạy đến bồn rửa mặt. Khuôn mặt của cô ta. Ôi trời ơi, hình tượng của mình!

    Khi Ngọc Tuyết Nhi mặc quần áo sạch sẽ bước ra, Ngọc Nhu đã ngồi trên bàn ăn, trên bàn có đầy đủ ba món và một súp.

    "Tuyết Nhi, mẹ sai rồi. Mẹ bận quá không thể đi cùng con hoặc giúp con nấu ăn." Ngọc Nhu thấy Ngọc Tuyết Nhi ăn quá nhanh, liền nhanh chóng nói. "Nhưng mẹ không muốn con bận rộn như thế nữa. Con cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Không có ai ở nhà nấu ăn không phải là vấn đề, mẹ sẽ thuê một người bảo mẫu."

    Tất nhiên, Ngọc Tuyết Nhi không đồng ý, trong phòng cô ta đang có một người đàn ông đẹp trai đợi cô ta chăm sóc kìa, nếu bảo mẫu đến sẽ phát hiện ra mất! Vì vậy, cô ta từ chối với lý do "bản thân phải học để lớn lên" và "cô có thể ăn xong trong căng tin của trường".

    Ngọc Nhu nghĩ thầm, đúng vậy bữa sáng có thể giải quyết ở tiệm bánh ngọt bên ngoài, buổi trưa ở nhà ăn của trường học, buổi tối tự học chỉ có thể ăn ở bên ngoài, thật sự không cần thuê bảo mẫu. Hơn nữa, nếu người bảo mẫu tay chân không sạch sẽ, bà ta cũng không yên tâm.

    Vì vậy, hai mẹ con lại bắt đầu trò chuyện. Ngọc Nhu muốn dạy Ngọc Tuyết Nhi trở thành một quý cô thanh lịch để mục tiêu của bà ta có thể thành hiện thực. Ngọc Tuyết Nhi đã cố gắng thăm dò Ngọc Nhu bằng cách nói bóng nói gió, hai người nhìn có vẻ khá rất vui vẻ hòa hợp.

    Ngọc Tuyết Nhi nhìn chàng trai hôn mê trên giường, tim đập thình thịch, không ngờ người cô ta nhặt được trong một đêm mưa lại trông đẹp trai như vậy! Chàng trai ngầu hơn và có hương vị đàn ông hơn mấy đứa con trai theo đuổi cô ta, đặc biệt là khi giúp anh ta lau sạch vết máu trên cơ thể cường tráng đó.. Ah, ưm, xấu hổ chết đi được!

    Nhưng mà, tại sao đã gần hai ngày rồi anh ta vẫn chưa có động tĩnh gì? Nếu anh ta không tỉnh lại thì làm sao biết được mình đã cứu anh ta? Cũng không có người đến tìm.. Anh ta thật đáng thương, anh đáng thương như vậy, tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt!

    Nhưng mà, ngày mai cô ta đến lớp, ai sẽ chăm sóc anh? Điều gì sẽ xảy ra nếu ngày mai anh ta thức dậy mà không nhìn thấy mình? Chết tiệt, ký ức của linh hồn còn sót lại đó thật sự quá lộn xộn. Cô ta chỉ có thể rút ra được chút kinh nghiệm trước đây của Ngọc Tuyết Nhi từ những ký ức vụn vỡ của người bên kia, nhưng cô ta quan tâm nhiều hơn đến "câu chuyện", "anh trai của chủ tịch" và vân vân.

    Sau khi suy nghĩ một hồi, Ngọc Tuyết Nhi nhìn người đàn ông vẫn chưa tỉnh, cô ta chỉ có thể cắn môi chìm vào giấc ngủ, đã gần mười hai giờ, nếu không ngủ, cô ta sẽ có quầng thâm dưới mắt, như vậy xấu chết đi được.

    Khi Ngọc Tuyết Nhi đã ngủ say, Hoàng Phủ Lãnh Dương mở mắt nhìn người phụ nữ đang quay mặt về phía mình.. Cô gái? Anh không khỏi giật giật khóe miệng, một cô gái bình thường có thể mang theo một người đàn ông xa lạ ở lại phòng ngủ của mình không cho gia đình biết, lại còn ngủ cùng một gã đàn ông lạ trên một chiếc giường?

    Quan trọng hơn là anh ta bị bắn đó! Thế mà cô gái này lại chỉ biết rửa vết thương bằng cồn, rồi dùng băng quấn lại một lớp! Cô nương à, còn viên đạn ở chân và bụng của tôi thì cô tính làm sao? Cô ta có nghĩ mình là một bác sĩ thiên tài? Khi gặp phải tình huống này, hầu hết mọi người sẽ nghĩ đến việc đưa đến bệnh viện.. Tệ nhất là tìm sự giúp đỡ của bác sĩ? Cô ta lại trực tiếp ném mình lên giường, đây rốt cuộc là muốn cứu anh ta hay là muốn dọa anh?

    Nghĩ đến ánh mắt mà anh cảm thấy khi anh giả vờ hôn mê.. Hoàng Phủ Lãnh Dương rùng mình một cái, chẳng lẽ người phụ nữ này có âm mưu gì đó sao?

    Suy nghĩ như vậy, Hoàng Phủ Lãnh Dương thấy chiếc điện thoại màu hồng trên bàn cạnh giường rung nhẹ, đôi mắt anh sáng lên, trước khi chuông cuộc gọi vang lên, anh nghiến răng, miễn cưỡng với lấy, ấn kết nối: "Hey"

    * * *

    "Anh ơi! Bên này bên này!" Lâu m, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay bằng voan trắng và quần cạp siêu ngắn màu đỏ, không ngừng vẫy tay tung tăng.

    ".. Cô không sợ ngã à?" Minh Huy nhìn đôi xăng đan 8cm bằng thạch anh dưới chân Lâu m mà nuốt một ngụm nước bọt, phụ nữ quả thực là một sinh vật đáng sợ, ngay cả đi cái thứ này cũng chạy được.

    "Minh Huy, anh đang nói cái gì vậy!" Sau khi thi đại học cô ta đã rất vui rồi, giờ nhìn thấy anh trai, Lâu m lại càng vui hơn, cô chạy tới lao thẳng vào vòng tay của Lâu Hộ, sau đó ngẩng đầu lên bất mãn nhìn Minh Huy hét. Mặc dù khi cô đi giày cao gót thì tên này vẫn cao hơn cô, nhưng cũng không tránh khỏi khiến cô không hài lòng với tên dám cướp () anh trai của cô.

    "Đừng la, về rồi nói chuyện." Mặc dù hơi lâu một chút, nhưng cuối cùng cũng chốt được kế hoạch mới với Hoàng Phủ Lãnh Dương trong thời gian đã định, Lâu Hộ cũng rất vui khi nhìn thấy em gái. Anh xoa xoa mái tóc của Lâu m, giọng điệu mềm mại đến mức chảy ra nước, nhìn Lâu Hộ như vậy, trong lòng Minh Huy chua thành một mảng.

    "Ừ, được rồi, được rồi, chúng ta đi về rồi nói. Bố và mẹ chắc rất vui khi gặp anh đó!" Lâu m cười đến nheo cả mắt, mặc dù bố mẹ không biểu hiện ra mặt, nhưng chắc hẳn họ rất vui đi..

    "Xe nhà họ Minh đến đón cậu", Lâu Hộ không quan tâm cha mẹ vui hay không vui, nhìn chiếc ô tô màu đen đậu bên ngoài sân bay mang biển số nhà họ Minh, "Thay mặt tôi chào hỏi bố cậu, dù sao thì kỳ nghỉ hè của cậu vẫn còn dài lắm. Khi nào có thời gian, chúng ta sẽ ra ngoài tụ tập cùng nhau. Bây giờ đi đi, đừng để họ" đợi lâu ".

    Minh Huy hai mắt sáng lên. Có phải anh quan tâm em không? Cậu ngượng ngùng nói:" Anh Hộ, em biết rồi, em sẽ đợi anh. "Sau đó, cậu chớp chớp mắt, giả bộ chu môi hôn một cái.

    Lâu m nhìn chàng trai vui vẻ, nhếch môi khinh thường:" Sao vậy, anh Minh Huy có phải giống như những mỹ nhân ngoại quốc bên ngoài kia không? "Cô cho rằng đối phương đúng là đang nháy mắt với mình.

    " À.. chắc là vậy, "Lâu Hộ nhớ đến mỗi lần nhìn thấy Minh Huy, xung quanh cậu luôn có một nhóm chị em, không phải em gái anh đang ghen chứ? Lâu m, cảm thấy mình thật oan uổng nói:" Cậu ta chỉ hơi trăng hoa mà thôi, thực ra vẫn là một người tốt.. m m sao vậy? "Nếu em gái anh thực sự thích Minh Huy, Lâu Hộ không ngại để đối phương trở thành em rể của mình, Lâu Hộ vô thức thốt lên vài câu trước mặt Lâu m, nhưng sau khi cúi đầu xuống thì lại thấy em gái dường như đang lẩm bẩm điều gì đó.

    " Không có gì.. "Lâu m nhăn nhăn mũi," Anh trai, tại sao anh lại tốt với Minh Huy như vậy? Em mới là em gái anh mà.. "Nói thật, bây giờ cô thân thiết nhất với anh trai mình, nhưng nhiều năm rồi, anh không ở bên cạnh cô mà lại đi chăm sóc cho người khác, đương nhiên cô sẽ ghen tị.

    " Ừ, tất nhiên em là em gái yêu nhất của anh. "Lâu Hộ không hiểu, anh không coi Minh Huy như em của mình. Đơn giản là không thể so sánh được.

    "... "

    Lâu m mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến việc Minh Huy vất vả mấy năm nay ngăn cản đám người phụ nữ ngoại quốc kia đến gần anh hai, quả là công việc khó khăn, nên cô cũng không nói nhiều.

    " M m, họ có ở nhà không? "Lâu Hộ lên xe, điều hòa trong xe làm dịu bớt thời tiết nóng nực bên ngoài.

    Lâu m nghe vậy thì mắt không biết nhìn vào đâu, nhưng cô vẫn cười nói:" Uh, gần đây mẹ bận rộn với cửa hàng, còn bố thì bận việc công ty, nhưng tối nay anh có thể gặp được bố mẹ rồi. "

    Nghe vậy, Lâu Hộ chỉ nhàn nhạt hỏi:" Thật không, gần đây bố đang bận việc gì? "

    " Việc này, em cũng không rõ nữa, nhưng em nghe nói bố dường như đang ở trong công ty nhận được một số dự án bất động sản, vì vậy mấy năm nay em thấy bố rất bận rộn ".

    ".. Như vậy à. "Anh đoán không nhầm thì Lâu Dương đi chơi cùng tiểu tình nhân của ông ta rồi. Tuy nhiên, Lâu Hộ vẫn cảm thấy hơi khó chịu khi nghe em gái mình nói vậy, cái từ 'nghe nói' này, rõ ràng cô là con gái của Lâu Dương, nhưng lại không hiểu rõ về bố mình và công ty của gia đình. Nói chung, trẻ em 17 hay 18 tuổi chắc ít nhiều cũng biết chuyện gia đình và chuyện kinh doanh, đúng không? Lâu Dương lại chưa bao giờ nói với Lâu m về điều này.

    Nên nói rằng ông ta quan tâm con gái, muốn bảo vệ con gái ngây thơ trong sáng hay ông ta hoàn toàn không muốn người khác chạm vào" vương quốc"của mình? Lâu Dương, người đàn ông có khả năng dùng bộ mặt quân tử làm chuyện đó.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...