Xuyên Không [Edit] Làm Sao Thành Ánh Trăng Sáng - Nguyệt Mộ Vị Ương

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Vava1810, 9 Tháng mười 2024.

  1. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 10: Anh làm đau tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhan Thời Oanh nghĩ rất rõ ràng, chỉ cần khống chế Quý Lạc Thanh là có thể kiểm soát chuyện đi vào Thánh Bạc của Tần Thư Dao, muốn Quý Lạc Thanh ngoan ngoãn nghe lời mình, phương pháp nhanh nhất chính là tán tỉnh hắn. Đương nhiên kế hoạch này, không thể thiếu được Âu Dương Tấn Không. Vốn thái độ của cô với Âu Dương Tấn Không là như có như không, nhưng lần này hắn chạy tới gây trở ngại cho kế hoạch của cô, hoàn toàn chạm phải vảy ngược của cô rồi. Đối với Nhan Thời Oanh, mấy chiêu lạnh nhạt hoặc chơi cô lập cô đều có thể làm lơ, nhưng nếu ai đó khiến cô phải thay đổi kế hoạch, dù là Âu Dương Tấn Không hay Thương Tự Hoài, cô đều sẽ không tha. Sau khi Nhan Thời Oanh khóa lại di động, một bóng người ngồi xuống cạnh cô.

    "Nhan Thời Oanh." Hạ Phồn Dịch mỉm cười ngồi cạnh cô, giống như tò mò hỏi: "Anh hỏi em chút, em và Tần Thư Dao quen biết nhau bao lâu rồi?"

    Thái độ so với lúc đầu nói chuyện với cô không biết tốt hơn bao nhiêu. Nhan Thời Oanh hơi hơi sửng sốt, lập tức đoán được ý đồ của hắn, tay cầm di động không tự giác nắm chặt.

    "Dao Dao là bạn tốt nhất của em." Cô dường như không có việc gì mở ra kịch bản, biết rõ còn cố hỏi: "Làm sao vậy?"

    "Vậy em hẳn có cách liên lạc với em ấy nhỉ?" Hạ Phồn Dịch lập tức nghiêm túc hơn không ít, thái độ so với lúc trước càng thêm ôn hòa: "Không biết em có tiện cho anh không?"

    Nhan Thời Oanh nhìn ánh mắt nóng rực của Hạ Phồn Dịch, suýt chút nữa cười thành tiếng, cô phỏng đoán hắn đại khái là được nuông chiều lớn lên, cho nên mới đơn thuần như vậy, không thèm che giấu liền viết tất cả mong muốn trần trụi của mình lên trên mặt. Cô hất mái tóc dài vương trên bờ vai, không chút để ý cười rộ lên: "Anh không phải muốn theo đuổi Dao Dao đấy chứ?"

    Không dự đoán được bị người khác gọn gàng, dứt khoát chọc ngay vào tâm tự, Hạ Phồn Dịch có chút xấu hổ nhìn đi chỗ khác, nhưng trên mặt vẫn trấn định giải thích: "Anh chỉ cảm thấy em ấy khá thú vị, muốn hỏi xem.."

    "Anh không được." Còn chưa chờ hắn nói dứt lời, Nhan Thời Oanh liền phủ quyết: "Dao Dao không thích anh đâu."

    Hắn không nghe nhầm đấy chứ? Hạ Phồn Dịch không thể tưởng tượng trừng lớn mắt, vẻ kiêu ngạo trên mặt suýt chút nữa tan biến. Từ nhỏ đã sinh ra ở nhà giàu nhất nhì trong giới, nhà họ Hạ, một đường đều nghe khen ngợi và khích lệ mà lớn lên, thành tích ưu tú, một vị con trời chính hiệu, lần đầu tiên nghe được có người trực tiếp nói hắn không được, suýt nữa hắn hoài nghi vừa rồi có phải mình nghe nhầm hay không. Cùng lúc đó, cảm giác kiêu ngạo trong xương cốt và không phục dần dần nổi lên trong lòng, hắn đang muốn mở miệng, lại nghe Nhan Thời Oanh nói: "Dao Dao sớm đã có người trong lòng rồi."

    "..."

    Hạ Phồn Dịch nháy mắt trầm mặc, ngọn lửa đang nhen nhóm bùng cháy trong lòng phút chốc bị thổi bay, cảm giác lay động bị dập tắt nhanh chóng.

    "Cùng lắm, em có thể giúp anh." Cô cười cười nháy mắt, ngón tay mảnh khảnh nâng hàm dưới, tươi cười dụ dỗ "Còn phải xem anh chọn thế nào."

    Việt Tu Ninh ở bên câu được câu không lật xem kịch bản, trong đầu còn đang hồi tưởng khuôn mặt của Tần Thư Dao. Thật là kỳ quái, rõ ràng hắn đã gặp qua không ít gái đẹp, vậy mà lần đầu tiên gặp người như Tần Thư Dao khiến hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú. Tổng cảm thấy từ trên người cô gái này phát ra một loại ma lực kỳ lạ, khiến hắn không tự chủ muốn tìm tòi, nghiên cứu nhiều hơn.

    Nhưng vừa mới gặp Tần Thư Dao xong, trong lòng hắn vốn thấy Nhan Thời Oanh đần độn, vô vị, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh thiếu nữ hoạt bát vừa rồi. Cho đến khi khóe mắt liếc thấy Nhan Thời Oanh ở bên cạnh Hạ Phồn Dịch nói chuyện, hắn mới ngưng tầm mắt một chút. Đứng ở góc độ này của hắn nhìn lại, vừa rồi trên khuôn mặt tươi cười của Nhan Thời Oanh, thế nhưng có bảy phần giống với Tần Thư Dao. Đặc biệt là cảm giác tinh quái, nghịch ngợm kia, trong nháy mắt khiến hắn như nhìn thấy Tần Thư Dao vậy. Ngày công diễn chính thức đã xác định, nhân vật quan trọng như hắn cần phải tham dự tập luyện rất nhiều, mỗi tuần có lượng lớn thời gian đều phải chôn chân ở phòng tập, xem ra lấy Nhan Thời Oanh làm hàng thay thế để nếm thử hương vị cũng không tồi. Hơn nữa cô cũng là bạn của Tần Thư Dao, hắn còn có thể từ chỗ cô lấy được quan hệ với Tần Thư Dao. Việt Tu Ninh rất hài lòng cười nhẹ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lướt trên người Nhan Thời Oanh một vòng, lần nữa cảm thấy hứng thú với cô.

    Sau khi Hạ Phồn Dịch rời đi, Nhan Thời Oanh liền thêm một ghi chú vào điện thoại. Cứ như vậy, phương thức liên hệ của hai trên ba nam chủ đã thu được về tay. Chỉ còn lại một mình Việt Tu Ninh, Nhan Thời Oanh cũng không vội, cất di động rồi nói với hệ thống.

    [Tốt rồi, ngươi bắt đầu nói xem, chuyện vừa xảy ra kia, rốt cuộc là vì sao lại thế? ] Từ lúc nãy cô đã muốn hỏi cẩn thận chuyện này, tuy rằng cô muốn biết chân tướng, nhưng Nhan Thời Oanh có dự cảm đáp án có khả năng cũng chẳng tốt lành gì.

    Hệ thống trầm mặc trong chốc lát rồi xông ra. [Nếu thế giới này xuất hiện những khác biệt quan trọng so với cốt truyện, thế giới sẽ xuất hiện một phần can thiệp.]

    [Nghĩa là gì? ]

    [Tần Thư Dao và các nam chính gặp nhau là một tình tiết quan trọng, vì có phát sinh lệch khỏi quỹ đạo, nên sẽ có các chuyện ngoài ý muốn, mạnh mẽ nắn chỉnh kịch bản quay về con đường ban đầu, tương đương xảy ra những can thiệp trong thế giới này.]

    Nhan Thời Oanh đã hiểu, nói ngắn gọn chính là đạo trời nóng nảy. Khó trách xuất hiện một sự kiện kỳ dị như vậy, xem ra cô đã đoán không sai. Nhan Thời Oanh cười rộ lên, nhưng cách này chẳng phải biến tướng nhắc nhở cô những thay đổi đó rốt cuộc sẽ ảnh hưởng lên cốt truyện, từ đó vận mệnh của cô có thể thay đổi như vậy hay không? Hiện tại lại giống như tìm được phương hướng cho kim chỉ nam, bước đi kế tiếp có thể dựa theo phát sinh lần này, cô có thể như ý nguyện hủy diệt hạch nhân của thế giới này. Đến mức thế giới này còn phải giở ra thủ đoạn gian lận, Nhan Thời Oanh cười nhạt một tiếng. Vậy chờ xem đi.

    Tới thời gian nghỉ trưa, Nhan Thời Oanh đi đến mấy phòng nghỉ của Thánh Bạc, quả nhiên thấy Âu Dương Tấn Không đang ngồi xổm chờ cô. Những người đang ngồi nghỉ đều lần lượt ra ngoài ăn cơm, cửa sau lúc này không có ai, đúng là thời cơ tốt để nói chuyện. Nhưng Nhan Thời Oanh không trực tiếp đi qua, mà nhìn xuống đồng hồ trên tay.

    11 giờ 40 phút.

    Cuộc nói chuyện này, tốt nhất nên kết thúc trong vòng năm phút. Sau khi bước lên bước đầu tiên, Nhan Thời Oanh liền bắt đầu tính giờ trong lòng.

    "Chờ lâu chưa?"

    Nghe một tiếng có vẻ như hỏi chuyện bình thường, Âu Dương Tấn Không dường như là được quan tâm mà kinh ngạc, đứng lên tại chỗ, nhìn đến phía sau Nhan Thời Oanh rồi ngây ngô cười: "Oanh Oanh, lời này của em giống như bạn gái nói chuyện với bạn trai vậy.." Sợ Nhan Thời Oanh lại nổi giận, Âu Dương Tấn Không vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi Oanh Oanh, hộp quà kia em mở ra xem chưa?"

    "Rồi." Nhan Thời Oanh gật gật đầu, rồi cười nhạt một cái. "Cảm ơn, tôi rất thích."

    Chỉ một câu này, Âu Dương Tấn Không liền cảm thấy mình muốn bay lên. Từ ánh mắt đầu tiên của cô ấy đến lúc này, đây vẫn là lần đầu tiên cô cười với hắn, không nói lời lạnh nhạt, cũng không có mất kiên nhẫn và chán ghét, giống như hắn trước giờ sắm vai một con sên dính cô, giờ được thăng cấp làm người, việc này trong nháy mắt khiến hắn hưng phấn đến mức cảm thấy lâng lâng.

    Âu Dương Tấn Không thật mau chóng bắt đầu đắc ý dào dạt, ba hoa mấy thứ này là từ đâu mà đến, quá trình có bao nhiêu khó khăn, hoàn toàn không chú ý đến Nhan Thời Oanh nhìn hắn, hai mắt không hề có ý cười. Khi hắn ở dưới mắt cô đang khoác lác đến nước miếng tung bay, bỗng nhiên nghe được một bên truyền đến một câu: "Đúng rồi, về sau chúng ta không cần gặp nhau nữa."

    Âu Dương Tấn Không giống như một con ếch xanh bị bóp cổ, hắn khựng lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, hơn nửa ngày mới nghe thấy giọng chính mình cao vút: "Em nói cái gì?"

    Trả lời hắn chính là giọng nói lạnh như băng của Nhan Thời Oanh: "Chúng ta về sau không cần gặp nhau nữa, tôi hôm nay đến, chính là để nói với anh chuyện này." Nói xong, cô thờ ơ nhìn hắn một lượt, xoay người muốn đi, còn chưa được vài bước đã bị Âu Dương Tấn Không hung hăng túm cổ tay.

    "Nhan Thời Oanh, em con mẹ nó chơi tôi?" Âu Dương Tấn Không một tay kéo cô về phía hắn, hốc mắt đỏ ngầu gầm nhẹ, gương mặt anh tuấn bởi vì cảm giác chênh lệch từ thiên đường xuống địa ngục mà vặn vẹo đến đáng sợ: "Em lặp lại lần nữa? Em mẹ nó nói lại câu vừa rồi một lần nữa?"

    Nhan Thời Oanh không dự đoán được hắn sẽ dùng sức lớn như vậy, ăn đau hít hà một hơi, nhưng trên mặt vẫn tiếp tục không sợ chết chọc giận hắn: "Tôi nói không cần gặp lại, anh nghe không hiểu sao? Buông tay!" Cô tính giãy dụa tượng trưng một hai cái, làm bộ ước gì rời xa khỏi hắn.

    Quả nhiên Âu Dương Tấn Không càng thêm nổi giận đùng đùng, nắm lấy cổ tay cô, dùng sức như thể muốn bóp nát cổ tay cô: "Dựa vào cái gì mà em nói không gặp thì không gặp? Em mẹ nó coi tôi là cái gì? Không muốn gặp vì sao còn phải cười với tôi? Hả? Em nói xem!"

    Năm phút.

    Khoảng cách không xa có tiếng bước chân, Nhan Thời Oanh hơi chút ấp ủ cảm xúc, lại mở miệng, mi mắt hơi nhăn lại, dường như giọng nói khó có thể chịu đựng, run rẩy nói: "Buông tôi ra.. Anh làm cho tôi đau quá, anh buông tay ra được không?"

    Dưới ánh mặt trời hốc mắt cô tựa như hơi đỏ lên, ảnh ngược trong tròng mắt của cô hiện ra bộ dáng điên cuồng của Âu Dương Tấn Không, hắn sửng sốt, lực trên tay dường như lỏng ra không ít, Nhan Thời Oanh tùy thời rút tay khỏi hắn. Do quá dùng sức rút tay lại, Nhan Thời Oanh không có điểm tựa, vừa rút được tay ra liền bị ngã lăn ra đất, xa xa nhìn lại, có cảm giác Âu Dương Tấn Không đang hất văng cô đi.

    Nhan Thời Oanh ngã ngồi trên mặt đất, một đầu tóc dài như rong biển rối tung, cô chậm rãi quay người, lạnh lùng nhìn người nam sinh trước mặt: "Anh vừa lòng chưa?"

    Âu Dương Tấn Không như bừng tỉnh khỏi cơn mê, đứng chết trân tại chỗ, duy trì tư thế lúc cô rút tay ra, hắn giống như bị ấn nút dừng hình, một câu cũng không nói nên lời.

    Thấy một màn như vậy, Quý Lạc Thanh trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy ngực của mình bị bóp nghẹt một chút, hắn không nghĩ ngợi được gì đã nhanh chóng vọt lên. Ngay lúc vừa rồi, Quý Lạc Thanh nhìn thấy nam sinh vẻ mặt phẫn nộ, thân hình cao lớn túm lấy Nhan Thời Oanh nói gì đó, trên mặt đầy vẻ dữ tợn. Bị hắn nắm lấy, Nhan Thời Oanh phải chịu lửa giận của hắn, vô luận là thân hình mảnh khảnh hay là bé nhỏ kia đều không thể giãy thoát, chỉ có thể khiến người ta nghĩ đến hai chữ nhu nhược.

    Quý Lạc Thanh bỗng nhiên rõ ràng vì sao trong mắt cô lại cảm thấy sợ hãi, vì sao cô ấy lại miễn cưỡng vui cười, giả cảnh thái bình, cũng hiểu rõ vì sao cô lại bảo chính mình tự giải quyết. Một người bạn trai hung bạo, ngang ngược như vậy, cô ấy tình nguyện nhận lấy nguy hiểm cũng không muốn Tần Thư Dao bị liên lụy, quả thật.. quá ngốc.

    Thẳng đến khi cô như một chú bướm bị bẻ gãy cánh ngã xuống trên mặt đất. Quý Lạc Thanh vội vàng chạy đến trước mặt cô, nhìn thấy sự đau đớn tựa như khó đứng dậy nổi, có chút nôn nóng cao giọng hỏi: "Em không sao chứ?"

    Sắc mặt Nhan Thời Oanh tái nhợt lắc lắc đầu với hắn, một cái liếc mắt cũng chưa thèm nhìn Âu Dương Tấn Không. Âu Dương Tấn Không lúc này mới thu hồi lại lý trí, mặt hắn trầm xuống trong chốc lát, vừa định tiến lên, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nhan Thời Oanh: "Anh đi đi."

    Cô không nói rõ là ai, nhưng Âu Dương Tấn Không lập tức nghe ra cô đang nói hắn. Cảm giác một giây từ đỉnh mây ngã xuống vũng bùn, hít thở không thông càng làm hắn nén nhịn đến khó chịu, Âu Dương Tấn Không hít vào một hơi, ném xuống một câu: "Hôm khác tôi sẽ đến gặp em." Đi được vài bước hắn lại quay đầu, không cam lòng nhìn Quý Lạc Thanh đỡ cô lên, rốt cuộc mới rời đi.

    Quý Lạc Thanh vội vã chạy tới, gọng kính trên mặt hơi lỏng ra cũng không rảnh lo, mặt đầy lo lắng nhìn cô: "Em có sao không?" Vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn Âu Dương Tấn Không một cái, nhỏ giọng nói: "Cậu ta đi rồi, em không phải sợ nữa."

    Nhan Thời Oanh thuần thục lộ ra một nụ cười vừa kiên cường vừa yếu ớt. "Em không liên quan."
     
    Minh Hi thích bài này.
  2. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 11: Cô giống một con thú nhỏ cuộn tròn trong lòng hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Minh Hi thích bài này.
  3. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 12: Cô quá biết làm nũng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 13: Vẻ mặt bị xoay vòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 14: Thật hiếm lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 15: Hắn quả thực yêu nghiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 16: Em dạy anh cách đùa bỡn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 17: Cô đẹp đến mức làm hắn hoảng hốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 18: Cô phá hủy lòng kiêu hãnh của hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 19: Bóng dáng người kia ở cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...