Chương 4. Ôn Vân, Kim Đan của ngươi đâu?
[BOOK]"Muốn chết?"
Một thiếu niên lang từ trên thân kiếm nhảy xuống, khuôn mặt như em bé trắng nõn, lại có một đôi mắt đào hoa ba quang liễm diễm, khóe môi ba phần cười như có như không, thanh thuần tự nhiên vô hại.
Nhưng mà, thanh kiếm trúc xanh của hắn lại đang đặt ở cổ của vị đệ tử thứ nhất phong kia.
Lạnh giọng: "Ngươi lặp lại lần nữa, Thanh Lưu kiếm tông có thứ mười phong hay không!"
Đối phương muốn rút kiếm phản kháng, lại kinh hãi phát hiện mình không thể động đậy mảy may, hắn tu vi đã sắp kết đan mà còn bị áp chế như vậy, càng đừng nói những sư đệ mới Luyện Khí Trúc Cơ!
"Có có có!"
Trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh: "Vị sư huynh này, có chuyện gì từ từ nói."
"Sư huynh?"
Thiếu niên khóe môi cong cong, trắng ra đem ba chữ "Ngươi xứng sao" viết ở trên mặt, hắn cười lạnh hỏi: "Sư phụ của ngươi là ai?"
Đệ tử thứ nhất phong hơi mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ quả nhiên đối phương vẫn cố kỵ địa vị của thứ nhất phong, nhanh chóng báo sư môn.
Nhưng mà thiếu niên lại biểu cảm lạnh nhạt, hỏi lại: "Chưa từng nghe qua, thế sư tổ ngươi là ai?"
Đối phương sắc mặt xanh mét, im lặng không muốn nói tiếp, nhưng mũi kiếm lại đâm sát tới, cỗ sát ý khiếp người làm hắn run rẩy, cuối cùng vẫn là mở miệng: "Sư tổ ta là Hồng Trác trưởng lão của nhất phong!"
"Nha, thì ra là Hồng Trác tiểu nhi." Thiếu niên lông mày nhướn lên, giọng điệu khinh miệt.
Đệ tử thứ nhất phong đang muốn mắng chửi, bỗng nhìn cách ăn mặc và bộ dáng của hắn chợt nhớ tới điều gì, sắc mặt trắng bệch: "Chẳng lẽ ngươi là.. Hứa Vãn Phong!"
Thanh kiếm trúc hơi rung, miệng đệ tử kia trong nháy mắt bị đập nát nhừ, máu tươi đầm đìa.
Hắn hoảng sợ mà kêu ô ô, một chữ cũng không nói ra được.
Hứa Vãn Phong lạnh nhạt nói: "Đợi lát nữa đến dưới chân núi thứ mười phong dập đầu 1000 lần, nếu không ngày mai ngươi và Hồng Trác cùng chết."
Hắn thu kiếm, cau mày giũ ra một chiếc khăn lụa cẩn thận lau chùi vết máu trên đó, xong ghét bỏ vứt khăn.
"Bẩn quá."
Lại ngẩng đầu lên lần nữa, Hứa Vãn Phong mới phát hiện nhóm nữ đệ tử xung quanh đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Khuôn mặt non choẹt của hắn thoáng chốc lộ ra chút biểu cảm rụt rè bất an, chắp tay xin lỗi: "Là Vãn Phong sai, đường đột các vị sư muội."
Hắn đưa mắt từ từ nhìn quanh khuôn mặt các nữ tu, lúc nhìn đến Ôn Vân, dừng lại nhìn hơi lâu một lát.
Ôn Vân cũng đang nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, Ôn Vân mở miệng: "Xin hỏi ngươi có phải là sư huynh ở thứ mười phong?"
Hứa Vãn Phong cũng không để ý nhóm nữ tu xưng hô mình là sư huynh, nên hắn cười lễ phép gật gật đầu.
Đại khái lại sắp mở đầu một đoạn câu chuyện cũ lãng mạn thê lương đẹp đẽ, hắn thở dài trong lòng, không có cách, người đẹp thường thường có rất nhiều chuyện cũ.
Nhưng mà Ôn Vân câu nói tiếp theo là --
"Có thể báo cho ta biết đến thứ mười phong đi như thế nào không? Ta phải đến đó nhóm lửa."
"..."
Hứa Vãn Phong nhìn tờ giấy vàng Ôn Vân chìa ra kia, im lặng một lúc lâu.
* * *
Đám đệ tử mới Minh Diên đi theo sau sư huynh, thành thành thật thật đi bộ tới ngọn núi của phong mình.
Nàng phồng mặt bước, tức giận nhìn chằm chằm chân trời, thấp giọng nói thầm: "Dựa vào cái gì đệ tử nhóm lửa Ôn Vân còn được ngự kiếm, chúng ta phải đi bộ?"
Thẩm Tinh Hải nhàn nhạt nói: "Thanh Lưu kiếm tông nội môn, cả người ngoài lẫn đệ tử bình thường đều không thể ngự kiếm, chỉ có đệ tử thân truyền và các trưởng lão mới có tư cách."
"Chẳng lẽ vị sư huynh kia là thân truyền đệ tử?"
Chỉ có đệ tử của các vị phong chủ mới được xưng là đệ tử thân truyền, toàn bộ đệ tử thân truyền trong Thanh Lưu kiếm tông cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ai ai cũng là thiên tài thanh danh lan xa, nhưng không ai quen biết Hứa Vãn Phong người vừa rồi.
Vị sư huynh duy nhất biết thân phận của hắn kia, đã vừa chạy đến Dược Các lấy thuốc cầm máu chữa miệng.
"Chắc sư huynh ấy là đệ tử thân truyền của thứ mười phong."
Minh Diên hừ một tiếng: "Mọi người đều chưa từng nghe thấy thứ mười phong gì cả, cũng không biết có phải là kẻ nào không cửa không nẻo nói bừa hay không.."
"Ngươi cũng muốn nát miệng giống vị sư huynh kia sao?" Thẩm Tinh Hải nhẹ một câu cảnh cáo.
Hắn nghĩ thầm, đợi sau khi chính thức bái sư, nhất định phải hỏi thăm sư phụ thứ mười phong đến cùng ở đâu, hoặc có cơ hội lại đi tìm gặp thiếu nữ kia một lần, tự mình nói câu cảm ơn vừa rồi chưa kịp nói mới được.
Bên kia, bị nhiều người nhắc Ôn Vân đang bay.
Không giống phù không thuật nhẹ nhàng bay cách mặt đất mấy mét, mà là bay ở trên những đám mây.
Vừa rồi Hứa Vãn Phong còn tàn nhẫn vô cùng, hiện tại thế mà tính tình tốt ngự kiếm đưa nàng đi phong thứ mười.
Cũng không biết hắn rốt cuộc là lai lịch gì, trên đường ngẫu nhiên gặp mấy vị trưởng lão đều giống như nhìn thấy quỷ, xa xa bay vòng qua hắn mà đi, vài vị nữ tu đi ngang qua thì lại xấu hổ đỏ mặt đến gần chào hỏi.
Các nàng nhìn thấy Ôn Vân mỹ mạo đứng trên thân kiếm, đều lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
"..."
Ôn Vân đột nhiên cảm thấy chính mình đã bước lên kiếm giặc.
Nàng đi một đường này đã xem hết kỳ cảnh các phong, nói là phong cảnh, thật ra đều là các tòa đại điện xây trên các núi non rất lớn, hoặc thanh nhã hoặc đường hoàng tráng lệ, thứ nhất kiếm tông phong cảnh có thể coi là cũng khá.
Sau đó, kiếm thanh trúc Hứa Vãn Phong hạ xuống ở một ngọn núi cuối cùng.
"Nơi này là thứ mười phong."
Hứa Vãn Phong thuận miệng giới thiệu, mắt lại âm thầm quan sát phản ứng của Ôn Vân.
Kỳ thật núi này cũng không nhỏ, chỉ là so sánh với chín phong trước thì có vẻ kém cỏi, đã không có đại điện nguy nga cũng không có sân bãi rộng lớn, ai lần đầu tới thứ mười phong đều rất coi thường.
Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, cả đoạn đường thiếu nữ biểu tình đều lãnh lãnh đạm đạm, thế mà đến đây lại lộ ra tươi cười!
Trong mắt nàng không những không có coi khinh hoặc thất vọng, trái lại rất kinh ngạc cảm thán cùng vui sướng tự đáy lòng!
Có thể không kinh ngạc cảm thán được hay sao?
Ôn Vân mới vừa vào nội môn liền phát hiện bên trong nguyên tố ma pháp nhiều hơn ngoại môn hơn gấp trăm lần, chờ tới thứ mười phong rồi lại phát hiện cả tòa núi cứ như là một khối ma pháp thạch to đùng, nguyên tố ma pháp nồng đậm và thuần khiết đến làm thân thể lẫn tinh thần nàng đều sảng khoái!
Ôn Vân rất muốn bắt đầu tu hành ngay lập tức, nhưng mà tới đâu hay tới đó, nàng nghĩ chính mình vẫn đem công việc của bản thân làm tốt trước mới được.
Vì thế hỏi: "Hứa sư huynh, xin hỏi phòng chất củi ở đâu?"
"Phòng chất củi?"
"Đúng thế." Ôn Vân gật đầu, rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc: "Ta đi chặt củi nhóm lửa nấu cơm, mặt khác gánh nước giặt quần áo có phải làm không?"
Tích cực như vậy?
Hứa Vãn Phong còn chưa kịp trả lời, một thanh niên áo đen khuôn mặt ôn hòa nho nhã từ trong viện đi ra.
Hắn nhìn thấy Ôn Vân thì hơi nhíu mi, ngay sau đó nhìn về phía sư đệ: "Nhị sư đệ, bây giờ ngươi thế mà còn dám mang cả nữ đệ tử mang lên núi!"
"Đại sư huynh, đây không phải đệ tử nhóm lửa ngươi muốn tuyển sao?" Hứa Vãn Phong vội vàng tỏ ra vô tội, phủi sạch quan hệ.
Hắn cầm giấy vàng giơ ra: "Đây là ta tận mắt nhìn thấy ngươi viết, còn tưởng rằng chỉ là vui đùa, ai ngờ ngươi thật sự cầm đến ngoại viện dán."
Việt Hành Chu ngưng mắt nhìn đám chữ nhỏ viết như chó bò kia: "Ta có viết xấu như thế bao giờ đâu.."
"Tối hôm qua." Hứa Vãn Phong cười tủm tỉm mà nhắc nhở: "Ngươi đi thứ ba phong tìm tiểu tử Trai Nguyệt kia so kiếm xong, uống lên ba đàn --"
"Được rồi, ngươi đừng nói nữa." Việt Hành Chu nhanh chóng ngắt lời không để hắn nói tiếp, nhìn Ôn Vân một cái, im lặng một lát rồi khó khăn mở miệng: "Có thể trả lại không?"
Hứa Vãn Phong cười đơn thuần: "Sợ là không được, vừa rồi giữa đường đi có đệ tử đuổi theo đưa ngọc điệp cho nàng, nàng hiện tại đã được ghi trong danh sách đệ tử chính thức của thứ mười phong chúng ta."
Hắn chìa ra ngọc điệp trên lòng bàn tay, quả nhiên trên mặt trước khắc "Ôn Vân", mặt sau lại khắc "Mười".
Đến cả ngọc điệp thân phận cũng đã làm xong, lần này tông môn làm việc hiệu suất cao kinh người.
Việt Hành Chu lại lần nữa nhìn phía thiếu nữ tên Ôn Vân.
Nàng vẫn yên tĩnh đứng ở bên cạnh, rõ ràng từ lời bọn họ nói đã biết lần này thứ mười phong thu đệ tử chỉ là một trận khôi hài, lại như cũ không tức không gấp, tâm tính như vậy thật là khó được.
Trước đó đệ tử đa số không biết đến sự tồn tại của thứ mười phong, biết đến hoặc là tránh còn không kịp, hoặc là vừa đến chân núi liền bị sự hào khí của thứ chín phong ở cách vách dụ dỗ quay đầu đi mất.
Hơn nữa đã ghi lại thân phận ngọc điệp thì người này đã xác định là đệ tử của phong ấy, trừ phi phạm vào tội lớn khi sư diệt tổ, rất ít trường hợp bị thu hồi ngọc điệp. Thật ra hắn có thể cứng rắn trả lại, nhưng làm vậy sẽ chôn vùi toàn bộ tiền đồ của thiếu nữ này.
Sư môn răn dạy còn văng vẳng bên tai, hắn không làm được chuyện bỉ ổi như thế.
"Ý trời không thể làm trái, đã như thế, ngươi cứ ở lại thứ mười phong đi."
Việt Hành Chu thở dài, phân phó nói: "Đem Tam sư đệ kêu đến đây đi, chúng ta thương lượng xem sắp xếp cho Ôn Vân thế nào."
Tuy không thể chính thức thu nàng vào sư môn, nhưng bọn họ vẫn có thể chỉ điểm một hai con đường kiếm đạo cho nàng.
Ngoài ra..
Bây giờ thứ mười phong thật sự rất thiếu một người làm việc vặt.
* * *
Người mới vào phong là cần cử hành nghi thức nhập phong đơn giản, nghe nói phải tắm gội dâng hương báo cáo cho sơn môn, lại vào chính điện lạy các vị tiền bối, cuối cùng trưởng bối trong phong sẽ mang người mới đi nhận thức các đồng môn.
Nghi thức nhập phong của Ôn Vân ở thời gian nửa chén trà (khoảng 10 -15 phút) sau, trong một khu nhà cũ nát trong tiểu viện trên thứ mười phong bắt đầu.
"Đây là Đại sư huynh của ta Việt Hành Chu, cũng là thứ mười phong phong chủ." Hứa Vãn Phong giới thiệu cho nàng.
"Phong chủ tạm thời." Việt Hành Chu ôn hòa sửa lại.
Hứa Vãn Phong cười cười, tiếp tục nói: "Ta tên là Hứa Vãn Phong, trong sư môn thứ mười phong đứng thứ hai."
Lại đẩy ra một người đang ngồi trên xe lăn: "Đây là Tam sư đệ, Bạch Ngự Sơn, ngày gần đây hắn tu hành ra chút vấn đề bị thương sơ sơ, có hơi bất tiện."
"..."
Ôn Vân nhìn người ngồi trên xe lăn bị quấn băng vải đến chỉ lộ ra mỗi đôi mắt bên ngoài, im lặng không biết nói gì.
Nhìn thấy thế nào cũng giống xác ướp, thật sự chỉ là bị thương sơ sơ, có hơi bất tiện thôi sao?
Sau khi giới thiệu xong hai người, Hứa Vãn Phong liền không còn lời gì để nói, bởi vì..
Bởi vì thứ mười phong từ trước đến giờ tính cả hắn tổng cộng cũng chỉ có ba người.
Hắn hình như cảm thấy nhập phong nghi thức như vậy hơi qua loa, vì thế che miệng ho khan bổ sung một câu: "Chúng ta đều là tông môn đệ tử đời thứ tám, tuy chúng ta không thể chính thức thu ngươi nhập môn, nhưng đối ngoại ngươi vẫn tính là đệ tử đời thứ chín."
Nói xong, khóe môi mang cười nhìn về phía Ôn Vân, chờ nàng phản ứng kinh hoảng thất thố hoặc là mừng rỡ như điên.
Nhưng mà Ôn Vân quen đi lại một mình không giao tiếp với ai, đến Thanh Lưu kiếm tông bây giờ có bao nhiêu đời đệ tử cũng không biết, cho nên nàng chỉ bình tĩnh mà nhìn lại Hứa Vãn Phong, sau đó lại bình tĩnh gật đầu --
"Ồ, biết rồi."
Thật là một người mới vinh sủng mà không hoảng hốt! Ba người thầm nghĩ, bằng tâm thái này nàng cũng coi như xứng với thứ mười phong!
Bây giờ vấn đề tới rồi, đến cùng ai sẽ dạy kiếm pháp cho Ôn Vân?
Trên xe lăn Bạch Ngự Sơn im lặng nhắm mắt tỏ vẻ từ chối, tình trạng hắn giờ này cũng không thể dạy kiếm.
Hứa Vãn Phong khó xử: "Muốn ta dạy nàng không được đâu, ta rất không nỡ nhìn tiểu mỹ nhân chịu khổ."
Rồi hắn đem ánh mắt nhìn về phía Việt Hành Chu, nhắc nhở: "Sư huynh, đây là người ngươi tuyển về."
Việt Hành Chu vẻ mặt hổ thẹn, cười khổ nói: "Hổ thẹn, ta cũng chưa bao giờ dạy kiếm pháp cho người khác.."
Thật là cực kỳ giống một đám học sinh kém trốn tránh trách nhiệm không làm bài tập.
Ba người lâm vào suy nghĩ, cũng không biết sắp xếp cho Ôn Vân như thế nào mới tốt.
Cho đến khi Ôn Vân nhẹ giọng phá vỡ không khí: "Ba vị sư huynh, ta là đến làm nhóm lửa đệ tử, không cần truyền kiếm pháp cho ta, để ta chặt củi nhóm lửa gánh nước nấu cơm là được rồi."
Để nàng thuận tiện ở lại trên khối đá ma pháp to đùng này tu hành ma pháp là tốt rồi.
Thiếu nữ hơi hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn, bình tĩnh giải thích nói: "Hơn nữa ta không có linh căn không thể tu hành, ba vị không cần vì tiền đồ của ta mà bối rối."
Vừa dứt lời, ánh mắt ba người theo phản xạ nhìn lại.
Lúc trước bọn họ vẫn luôn không để ý tra xét linh căn Ôn Vân, cho rằng vì nàng tu vi quá thấp nên không phát hiện ra, đối với bọn họ, linh lực Luyện Khí kỳ chẳng khác bằng không lắm.
Kết quả đưa mắt nhìn kỹ xong, ba người đều giật mình tại chỗ.
Hứa Vãn Phong mắt đào hoa hơi hơi nheo lại: "Cốt linh mười lăm!"
Một giọng nói thô trầm từ trong miệng Bạch Ngự Sơn nghẹn ra: "Kim Đan!"
Cuối cùng là Việt Hành Chu, thanh niên vừa rồi ôn văn nho nhã như quân tử đoan chính thế mà còn vỗ bàn nhảy dựng lên, ánh mắt thâm trầm.
"Ôn Vân, Kim Đan của ngươi đâu!"
Lần này đến lượt Ôn Vân ngơ ngác.
Người Tạ gia đào Kim Đan của nàng tay nghề tinh tế xảo diệu cực kỳ, cho dù là Nguyên Anh kỳ đại năng thấy nàng cũng sẽ chỉ nghĩ là phàm nhân từ lúc sinh ra đã không có linh căn, giống ngoại môn trưởng lão lúc trước vậy, xem xét kỹ càng nửa ngày cũng không thấy có gì không bình thường.
Nhưng là ba vị sư huynh kỳ quái này thế mà liếc mắt một cái liền nhìn thấu sự thật, rốt cuộc bọn họ tu vi cao bao nhiêu a!
P/S: Theo các bạn, Ôn Vân sẽ trả lời thế nào đây:
1. Kể toàn bộ sự thật.
2. Nói dối.
3. Im lặng không nói gì qua chuyện.[/BOOK]
Thông báo!
Tuần này mình chỉ ra được một chương thôi, vài ngày vừa rồi mình khá bận. Hôm nay mình lại vừa tiêm Vắc xin Covid đời đầu, phản ứng thuốc bắt đầu sốt rồi đây, nghe những người trước đó phản ứng rất mạnh ốm liệt giường vài ngày. Nên ít nhất nay mai không hoàn thành đúng như mình đã kế hoạch. Khi nào tốt mình sẽ bù lại. Chúc cho mình và chúc các bạn luôn mạnh khỏe. Yêu cuộc đời!


