Ngôn Tình [Edit] Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây Dương - Tây Qua Ni Cô

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Trần Lệ Giang, 3 Tháng chín 2020.

  1. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thư phòng

    Khi cửa đóng lại trong một khắc, Hạ Thuần rốt cuộc không đứng nổi nữa

    "Thình thịch" một tiếng, hai chân cô mềm nhũn, trực tiếp quì gối trên sàn nhà gỗ thở hổn hển

    Mặc dù là thuật lại lời Phó Văn Thanh nhưng cô lại biên kịch lời thoại tốt nhất có thể, điều khiển được ngữ khí mà cô còn dùng hết năng lượng trong người ngày hôm nay

    Chống cự tinh thần quá tải thực mệt

    Nhưng mệt mỏi liền hết, Hạ Thuần cảm thấy thập phần vui sướng, sảng khoái!

    Hạ Thuần ôm chặt búp bê, thanh âm rầu rĩ: "Đậu Đậu, cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều!"

    Thanh âm Phó Văn Thanh lãnh đạm, hàm chứa ý cười không dễ phát hiện: "Tiểu bằng hữu, lá gan cô thật nhỏ"

    Hạ Thuần đỏ ửng mặt, lá gan cô rất nhỏ nhưng cô sẽ chậm rãi biến gan trở nên lớn hơn

    Miệng cô lại nói: "Anh chẳng lẽ không sợ cái gì sao?"

    Phó Văn thanh buột miệng thốt ra: "Không có"

    Hạ Thuần: "..."

    Nói bậy!

    Đừng tưởng rằng là idol của cô thì nói cái gì cô cũng sẽ tin!

    Hạ Thuần đã từng thăm hỏi qua về Phó Văn Thanh và quay chụp ngoài lề

    Anh sợ sâu lông

    Vừa thấy liền không khỏi nổi da gà

    Nhưng cô không sợ

    Cô cũng sẽ không vạch trần chuyện anh sợ sâu lông

    "Tiểu bằng hữu, làm bài tập thật tốt, tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại"

    "Hẹn gặp lại"

    Lúc này đây Phó Văn Thanh thật sự đi rồi

    Hạ Thuần ngồi trong phòng ấm áp, sửa sang lại cảm xúc rồi bắt đầu làm bài thi

    Cũng không biết có phải hay không hoàn cảnh ở đây quá thoải mái, bài thi toán khó như vậy bình thường cô chỉ làm được có 70%, hôm nay cư nhiên làm được 88% gần 100%, khoảng cách lại thập phần ngắn

    Hạ Thuần buông bút, vươn bả vai, giương mắt nhìn thấy búp bê trên bàn, như là tham gia thi thật bị idol giám sát, theo bản năng lấy sét đánh không kịp bưng tai thủ thế đem bài thi làm xong xếp thành một tệp vội giáu đi

    Điểm này Phó Văn Thanh nhìn đến vô cùng tốt

    Trong thư phòng, đồng hồ lặng lẽ đi lại

    Hạ Thuần mắt thấy búp bê Tây Dương không rên một tiếng mới vuốt phẳng bài thi

    Cô ghé vào trên bàn thở dài, nghe nói năm đó Phó Văn Thanh thi đại học được Trạng Nguyên

    Đến tột cùng vì cái gì cô là một học tra, vừa vặn lại có duyên với một học bá

    Hạ Thuần nhìn thoáng qua thời gian, bát tri bất giác đã 9 giờ

    Bình thường rạng sáng cô mớ có thể ngủ, khó có được một ngày nghỉ, ngày mai lại muốn dậy sớm đi học, đêm nay muốn nghỉ ngơi sớm một chút

    Hạ Thuần mang đồ vật của chính mang từ thư phòng đi ra ngoài

    Phòng ngủ chính truyền đến tiếng tranh cãi kịch liệt

    Hạ Nguyệt đã khóc một lúc sau đó vẫn phải trở lại làm bài tập, Hạ Đức mặt dày trở lại phòng ngủ chính lón tiếng với Liễu Tú Quyên

    Tiếng tranh cãi trong phòng ngủ chính dần dần biến mất

    Hạ Đức cùng Liễu Tú Quyên hẳn là hòa hảo lại rồi

    Hạ Thuần tắm rồi trở lại phòng ngủ

    Mới vừa chui vào ổ chăn trong nháy mắt cả người cô vẫn lạnh cóng nhưng khi ôm búp bê Tây Dương đi vào giấc ngủ lại vừa kích động vừa hạnh phúc, thực mau khiến giường cô nhanh chóng ám áp lên

    Một đêm này Hạ Thuần ngủ vô cùng an ổn

    Cô còn mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ ba mẹ trở về xem cô nhưng tựa hồ hai người không thể không đi, Phó Văn Thanh đứng ở bên người cô nói với bọn họ: "Cô chú không cần lo lắng, con sẽ thay hai người chiếu cố Thuần Thuần"

    Ba mẹ cô thực yên tâm đem cô giao cho Phó Văn Thanh mới rời đi

    Trời còn chưa sáng

    Cô liền tỉnh mộng

    Hạ Thuần mơ mơ màng màng mở mắt ra, đồng hồ báo thức vang lên lần thứ hai

    Cô bò dậy chạy nhanh mặc quần áo, một bên mặc quần áo một bên lầu bầu: "Quả nhiên mơ đều là giả, chân anh ấy không tốt.. Sao có thể đứng bên cạnh mình cơ chứ"
     
  2. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Thuần lên rửa mặt xong cô đem búp bê Tây Dương nhét vào cặp sách, đeo cặp lên đi đến trước bàn cơm, mỗi ngày sẽ có tiền cơm trên đó.

    Lại phát hiện hôm nay không có tiền cơm.

    Cô và Hạ Nguyệt giống nhau, mỗi ngày đều không về ăn cơm, một ngày ba bữa cơm ở trường

    Nếu không có tiền cơm thì phải chịu đói cả ngày

    Hạ Thuần ở phòng khách dứng trong chốc lát, lầm bầm lầu bầu nói: "Đậu Đậu, mới 6 giờ, anh hẳn là chưa tỉnh đi"

    Phó Văn Thanh: "..."

    Anh trắng đêm mất ngủ bị triệu hồi một cách đột ngột

    Hạ Đức từ phòng ngủ chính đi tới chuẩn bị đưa Hạ Nguyệt đi học thấy Hạ Thuần cạnh bàn cơm liền trực tiếp bỏ qua, lập tức đi đến gõ phòng Hạ Nguyệt thúc giục cô ta đi học

    Hạ Thuần đi đến chỗ Hạ Đức nói: "Chú, hôm nay chú chưa đưa tiền cơm cho con"

    Hạ Đức đối mặt với cửa phòng Hạ Nguyệt lạnh giọng nói: "Tối hôm qua không phải là con rất oai sao? Nếu con không coi chúng ta là người một nhà vì cái gì muốn chú đưa con tiền? Có tư cách gì lấy tiền của chúng tôi?"

    Hạ Thuần buột miệng thốt ra: "Con chính là lấy tiền của ba mẹ con! Ba mẹ con mất rồi, trong nhà để lại 10 vạn tệ tiền mặt, con ở nơi này 3 năm, lấy cũng là lấy tiền của ba mẹ con! Con cũng không lấy tiền của chú!"

    Nhắc tới 10 vạn tệ đã bị tiêu hết, Hạ Đức chột dạ mà tức giận, ông ta hung tợn quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Thuần: "Con không biết củi gạo mắm muối quý như nào sao, 10 vạn tệ đã sớm bị con tiêu hết rồi! Con hiện tại đều là lấy tiền của ta! Con ăn uống cũng đều là tiền của chú! Con lấy tiền của chú như vậy còn dám đối với chú như thế, Hạ Thuần lương tâm của con cho chó ăn sao? Ba mẹ con nếu biết con biến thành loại người này thì chết cũng không nhắm mắt!"

    Hạ Thuần theo bản năng lùi một bước

    Cô không xác định được 10 vạn tệ mà ba mẹ để lại có phải bj cô thực sự tiêu hết hay không

    Nếu cô thực sự lấy tiền của Hạ Đức, vậy ông ta nói đúng, biến thành loại người này cô phải thực sự xin lỗ ba mẹ đã từng dạy dỗ cô

    Phó Văn Thanh nghe không nổi nữa, anh chắc chắn mà nói cho Hạ Thuần: "Nế 3 năm này cô sinh hoạt chi tiêu bình thường thì 3 năm qua cô sẽ không như bây giờ, cô chỉ là học sinh cao trung đến 5 vạn còn chưa được dùng đến, ông ta lừa cô dùng lời nói dối để áp bách cô. Đừng tin ông ta"

    Hạ Thuần vừa mừng vừa sợ, anh ấy xuất hiện rồi!

    Anh ấy sớm đã có mặt ở đây!

    Phó Văn Thanh tiếp tục nói: "Đi học quan trọng hơn đừng cùng hắn dây dưa"

    Hạ Thuần nhẹ gật đầu, giương mắt nhìn hạ Đức, bình tĩnh nói: "Trong tay tôi không có đồng nào của ba mẹ để lại, 3 năm này mỗi việc tôi đều nhớ kĩ. Nếu các người yêu cầu chúng ta có thể đối chất với nhau. Tiền cơm của tôi, chú có thể không cho. Nhưng tôi sẽ bị tụt huyết áp, tôi sẽ té xiu ở trường, sẽ bị giáo vên đưa đi bệnh viện, lúc đó đương nhiên tôi phải ăn ngay nói thật. Tôi sẽ nói cho toàn bộ giáo viên và bạn bè rằng ở nhà người giám hộ cô chú đến tiền ăn cơm cũng không thể cho cháu gái mình. Nếu có phóng viên tới phỏng vấn, tôi cũng sẽ kể toàn bộ không một lời nói d0ối"

    Hạ Đức kinh ngạc lại sợ hãi nhìn Hạ Thuần, như hoàn toàn không giống nhau. Hắn ngập ngừng không nói dược lờ nào

    Hắn ở cục công tác điện lực lăn lộn nhiều năm mới có biên chế nhẹ nhàng, nếu loại sự tình này thật sự bị nháo lớn..

    Hạ Đức đn mặt, từ trong túi lấy ra 80 tê chuẩn bị cho Hạ Nguyệt, rút ra 20 tệ đưa cho Hạ Thuần

    Phó văn thnh nghe được tiếng Hạ Đức đém tiền, noi với Hạ Thuần: "Đem tiền trong tay ông ta toàn bộ lấy về"

    Hạ Thuần: "..."

    A?

    Giựt tiền?

    Không, không tốt lắm đâu

    Phó Văn Thanh dùng ngữ khí mệnh lệnh nói: "Mau đoạt, không đoạt về từ lần sau tô không tới dây nữa"

    Hạ Thuần thật sự sợ Phó Văn Thanh về sau không tới liền nhanh c hóng đoạt lấy 80 tệ tong tay Hạ Đức

    Hạ Đức trong tay không còn tiền, mặt đầy dấu chấm hỏi

    Còn.. còn dám giựt tiền? Hạ Thuần nhân cơ hội đánh bạo yêu cầu: "Chuẩn bị cho tô điều hòa, không cần tiền của các người, lấy tiền của ba mẹ tối mà các người đang giữ. Nếu không ngày mai tôi sẽ bị cảm lạnh, tôi sẽ làm cho mọi người biết vì sao tôi bị bệnh. Còn có, về sau tiền cơm của tối đều phải cho. Nếu không cho, tối không cần nữa, tôi không có tiền sẽ không ăn cơm, không ăn cơm lền bị tụt huyết áp té xỉu"

    Phó Văn Thanh tựa hồ cười ra tiếng

    Tiểu bằng hữu quả thật học rất nhanh

    Hạ Đức hoàn toàn choáng váng. Hạ Thuần mỗi một chữ đều tính chuẩn mà đạp lên hắn khiến hắn bắt đầu sợ hãi

    Hạ Thuần lấy được tiền cơm, ghi nhớ việc Phó Văn Thanh dặn dò lấy việc học làm trọng

    Cô đi giày ra cửa đi học.
     
  3. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Nguyệt mở cửa phòng, cô ta vừa nghe được đối thoại của hai người, nhưng cô ta không áy náy mà chỉ sợ hãi.

    Cô ta ngửa đầu nhìn Hạ Đức, kinh hoảng hỏi: "Hạ Thuần sẽ không dám nói bậy ở bên ngoài đi?"

    Nhất trung với tam trung chỉ cách nhau một khoảng, cô ta còn có rất nhiều bạn bè ở tam trung, nếu sự việc này nháo lên ở đó mọi người ở nhất trung cũng sẽ biết.

    Trong cái nhà này, cô ta như một công chúa Bạch Tuyết ở trong căn phòng lớn, sinh hoạt thoải mái, Hạ Thuần lại là cô bé lọ lem, là kí sinh trùng sống kí sinh lên nhà của bọn họ, thân phận của hai người không thể bị hoán đổi?

    Thời tiết rõ ràng lạnh nhưng Hạ Đức trán đổ mồ hôi ròng ròng, sắc mặt tái nhợt nói: "Sẽ không, nó không có cái gan này, nó sẽ không nói. Nguyệt Nguyệt, con đi học mau đừng nghĩ nhiều"

    Hạ Nguyệt thất thần gật đầu

    Hạ Đức cùng Hạ Nguyệt nói: "Hôm nay con tự đi học, ba không đưa con đi được"

    Hạ Nguyệt vẫn là gật đầu

    Hạ Đức lo lắng sốt ruột mà trở lại phòng ngủ chính

    Liễu Tú Quyên ngủ như chết, vừa rồi không nghe được động tĩnh. Giờ mới thức dậy vừa mặc áo khoác lông vũ vừa đắc ý hỏi Hạ Đức: "Nha đầu chết tiệt kia chắc lại cầu xin anh chứ? Nếu không phải do em đi làm quá mệt mỏi thì sẽ không ngủ quá lâu đến vậy. Phải nhìn tận mắt con nhỏ đó cúi đầu mới hả giận"

    May mắn bà cô này không nhìn thấy, bằng không liền tức chết

    Hạ Đức ủ rũ cụp đuôi mắt nói: "Con bé nói mua cho nó điều hòa, còn nữa về sau đưa hết tiền cơm cho nó"

    Liễu tú Quyên dừng tay kéo khóa áo, thanh âm thập phần bén nhọn: "Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa?"

    Hạ Đức bực bội nắm lấy tóc, đem lại lời Hạ Thuần nói lặp lại lần nữa: "Con bé muốn nháo chuyện này lên, nếu chuyện này truyền tới đơn vị của tôi sẽ không ổn"

    Liễu Tú quyên cười lạnh nói: "Em tưởng anh sợ cái gì, vậy mà liền sợ cái này? Con nhỏ đó lá gan bé tí, anh để nó nháo lên thử xem, cho nó 10 cái lá gan xem nó có dám hay không. Con bé do em nuôi dưỡng 3 năm, lá gan nó bé như nào mà em còn không biết? Ở bên ngoài không biết ai dạy nó mấy cái lời tàn nhẫn, hỗn hào vậy, dám ở nhà thể hiện bản lĩnh? Anh thật đúng là vô dụng mới bị nó hù dọa"

    Hạ Đức suy nghĩ một lát, nghĩ lại cũng là, Hạ Thuần trước kia tranh luận một câu cũng không dám, ông ta do dự trong chốc lát, nói: "Mua điều hòa mới vừa tốn tiền lại vừa phiền toái, mẹ tôi ở nhà không phải còn một cái cũ hay sao, tìm tới đưa nó dùng cũng được. Đến lúc ăn Tết đỡ cho bạn bè, họ hàng thấy được lại nói xấu"

    Liễu Tú Quyên bĩu môi nói: "Cứ vậy đi. Qua năm này dạy dỗ lại nó một chút!"

    Hạ Đức nghĩ đến quyền thừa kế bất động sản và những di sản khác mà cha mẹ Hạ Thuần để lại, nói: "Nó cũng sắp 18 tuổi rồi, cũng đừng nháo quá lớn với con bé"

    Liễu Tú Quyên ở trước gương cột tóc, xem mặt mũi lại một lượt thấy sắc mặt trong gương hòa hoãn được hơn đôi chút
     
  4. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối 10h rưỡi

    Trường cấp 3 tan học

    Hạ Thuần về đến nhà, trong nhà đen như mực, một nhà ba người có lẽ đều đã ngủ

    Cô nắm chặt quai cặp sách, ngừng thở, nhẹ nhàng chậm chậm tiến đến phòng

    Phòng nhỏ hẹp, liếc mắt một cái nhưng thấy toàn cảnh

    Không có điều hòa

    Cô thấy trên bàn sách, chỉ có một quạt nhỏ màu đỏ sưởi ấm khí

    Hạ Thuần buông cặp sách cùng búp bê Tây Dương, nhìn chằm chằm máy sưởi ấm khí một lúc lâu,

    Vành mắt bỗng nhiên liền đỏ

    Cô lấy hết can đảm chống cự nhưng cũng không đổi lấy được một đồ vật

    Mùa đông đêm khuya thực sự quá lạnh lẽo

    Hàm răng Hạ Thuần run cầm cập

    Cô nhẹ nhàng thở nhẹ một tiếng: "Đậu Đậu.."

    PhóVvăn Thanh: "Ngẩng?"

    Hạ Thuần vội vàng lau nước mắt, tận lực dùng ngữ khí bình thường nói chuyện: "Đậu Đậu, anh còn chưa ngủ à?"

    Phó Văn Thanh thường mất ngủ, trời tối anh dư lực tinh thần

    Chán đến chết, đến với cô bé này cũng tối đen như mực không khác gì ở nhà, chỉ có thể ngồi trên xe lăn

    "Tiểu bằng hữu, cô khóc?"

    "Không, không có"

    Phó Văn Thanh nhàn nhạt lên tiếng nó: "Nói dối"

    Hạ Thuần sắc mặt đỏ bừng, vốn địng bắt lấy búp bê tây dương, tưởng tượng đến Phó Văn thanh ở trong búp bê liền không dám, ngược lại ôm đầu gối, cúi đầu mang theo giọn mũi nói: "Tôi không quen nói dối"

    Phó Văn Thanh nháy mắt đoán được duyên cớ: "Chú của cô không lắp cho điều hòa?"

    Thanh âm hạ Thuần kho nén mất mát: "Ừm, thật sự không có"

    Cô thật sự muốn một cái điều hòa để sưởi ấm

    Hạ Thuần chần chờ hỏi lại; "Đậu Đậu, tôi.. tôi thật sự phải làm mình lạnh đến bệnh mới được sao?"

    Phó Văn Thanh cười khẽ: "Tiểu bằng hữu, cô ngốc sao, tự tổn hại thương thể mình chỉ là phương pháp hù dọa người khác thôi, điểm này là chuyện nhỏ, không cần tự tổn hại đến mình như vậy"

    Hạ Thuần tâm tư đơn giản vừa nhe được liền sửng sốt: "Tôi nên làm cái gì bây giờ"

    "Ông ta không thể nào nhanh như vậy hoàn thành yêu cầu của cô. Bọn họ chính là loại người lòng tham không đáy, luôn ôm trong mình tâm lý may mắn, hơn nữa họ là đang thử cô xem có điều gì khác lạ không. Buổi sáng ngày mai cô liền cùng ông ta chạm mặt, cố tình làm lơ ánh mắt của hắn mà đi học như bình thường. Cô làm được không?"

    "Có thể!"

    "Đêm nay ngủ thật tốt, ngày mai điều hòa liền có"

    "Thật vậy chăng?"

    "Thật sự! Nghỉ ngơi sớm một chút, đảm bảo thời gian giấc ngủ"

    Hạ Thuần mạc danh tín nhiệm Phó Văn Thanh, cảm giác mất mát vô lực tức khắc biến mất vô tung vô ảnh.
     
  5. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tắm rửa xong, cô liền thanh thản ổn định ngủ

    Phó Văn Thanh trở lại thân thể mình tiếp tục mất ngủ

    Buổi tối việc làm không nhiều lắm

    Nhưng đói với Phó Văn Thanh mà nói, ban ngày đêm tối cũng không khác nhau là mấy

    Anh ngồi ở cửa sổ sát đất, ngẩng đầu nhìn ánh trăng phát ngốc.

    Cùng lúc đó, quản gia tiến vào phòng anh nhắc nhở đi ngủ

    Phó Văn Thanh thay đồ ngủ nằm ở trên giường, nửa người trên trằn trọc, mất ngủ đến buổi sáng

    Rõ ràng thân thể mệt mỏi vô cùng lại trước sau không có cách nào tiến vào giấc ngủ

    Cảm giác đau đầu lần nữa lại thổi quét toàn thân

    Quản gia tiến vào đưa bữa sáng, nhìn mắt Phó văn Thanh mang tơ máu màu đỏ tươi liền biết đêm qua lại không ngủ được

    Quản gia nhẹ nhàng buông bữa sáng, lo lắng nói: "Đại thiếu gia, ăn xong bữa sáng liền uống thuốc trợ ngủ đi"

    Phó Văn Thanh nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, anh hoạt động hầu kết run lông mi hỏi: "Dược đó hữu dụng sao?"

    Quản gia ảm đạm cúi đầu

    Phó Văn Thanh hấp thụ quá nhiều dược vật lý trị liệu

    Liều thuốc dược vật ngày càng gia tăng, tác dụng phụ cũng từ từ rõ ràng, đại não anh đã từng trì độn xơ cứng, mơ màng hồ đồ không biết ngày hay đêm

    Như vậy thực sự không ổn

    Trạng thái anh lần nữa chuyển biến xấu, hơn nữa sinh ra miễn dịch thuốc. Tròng đó thuốc ngủ cũng không có tác dụng đối với anh

    Trị liệu lâm vào tuần hoàn ác tính

    Sau đó Phó Văn Thanh ngừng dùng thuốc

    Anh đã tàn tật, nếu biến thành một cái xác mập mạp, lúc đó khẳng định là sống không bằng chết

    Đơn giản cứ như vậy, một ngày lại một ngày

    Quản gia lo lắng trầm mặc

    Phó Văn thanh ngủ ở trên giường, nhắm hai mắt lại, mày nhăn lại

    Anh thống khổ vô cùng

    Chỉ có Hạ Thuần đem anh triệu hoán với búp bê Tây Dương, tinh thần cùng thể xác như bị xé rách thống khổ mới có thể hoàn toàn biến mất.

    Buổi sáng, thời gian Hạ Thuần và Hạ Đức rời giường không sai biệt lắm

    Hạ Đức quả nhiên giống như lời nói của Phó Văn thanh dự đoán vậy, dùng ánh mắt nhìn thái độ Hạ Thuần

    Hạ Thuần nghe theo lời Phó Văn Thanh nói, bỏ qua ánh mắt dò hỏi ý vị của Hạ Đức, bình tĩnh mà ổn định chính mình

    Hạ Đức vẫn là lần đầu tiên nhìn hạ thuần lạnh lùng không nghe lời như thế, trong lòng hốt hoảng, đánh giá Hạ Thuần, ho nhẹ hai tiếng thật cẩn thận nói: "Thuần Thuần, tiền ăn cơm hôm nay có đủ hay không? Hôm qua cho con 80 tệ, chắc chưa dùng hết chứ?"

    Hạ Thuần sắc mặt lãnh đạm, đi giày vào, "Phanh" một tiếng đóng cửa nặng nề

    Hạ Đức sợ tới mức giật mình, tinh thần bất an mà lẩm bẩm: "Nha đầu này sẽ không thật đem chuyện này nháo thành lớn đi"

    Liễu tú Quyên từ phòng ngủ chính ra tới, đen mặt nói: "Anh cứ để nó gây chuyện đi! Xem con nhỏ đó có thể làm được cái gì?"

    Hạ Đức không bình tĩnh nổi mà nhìn Liễu Tú Quyên

    Ông ta ở cục điện lực thật vất vả mới tìm được mối quan hệ hỗ trợ để được vị trí chính thức

    Giờ ở đơn vị công việc như vậy, luôn tồn tại sẵn một cái hố, ít nhiều người đang nhìn chằm chằm ông, ước gì ông ta phạm sai lầm để được thay thế hắn.
     
  6. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Đức kinh hoảng sợ hãi mà đưa Hạ Nguyệt đi học

    Mãi cho đến buổi tối 10h30, Hạ Đức cả người đều trong trạng trái thấp thỏm, bất an.

    10h50 rồi, phòng Hạ Nguyệt đã tắt đèn mà ông ta còn không dám ngủ.

    Hạ Đức nằm ở trên giường, trằn trọc, một lúc lại bật đèn nhìn chằm chằm đồng hồ trên giường chuyển động

    Muộn vậy rồi, giờ này Hạ Thuần cũng nên về đến nhà a!

    Nhưng thế nào mà vẫn chưa trở về?

    Liễu Tú Quyên bị Hạ Đức quấy nhiễu giấc ngủ, hung hăng trách móc ông ta, không kiên nhẫn nói: "Anh có chịu ngủ hay không vậy? Ban ngày em đã đi làm đã đủ mệt rồi, anh không ngủ thì đừng làm liên lụy tới em!"

    Hạ Đức hồi tưởng thái độ của Hạ Thuần sáng nay, căn bản không ngủ được

    Ông ta cầm lấy đồng hồ cho Liễu Tú Quyên xem: "10h55, ba năm này Thuần Thuần đều về không quá giờ này!"

    Liễu Tú Quyên mê man mở mắt ra nhìn, thật sự không nhìn rõ liền cầm điện thoại lên xem thời gian

    Đã 10h57, 3' nữa đến 11h

    Liễu Tú Quyên ngáp một cái, giọng điệu chả sao cả nói: "So với ngày thường muộn có vài phút thôi mà, anh gấp cái gì. Vừa đến 11h đảm bảo nó sẽ về. Nó chỉ là một cô nhi, không về nơi này thì có thể đi chỗ nào? Em cũng không tin nó dám ngủ ở bên ngoài một mình. Một đám du côn ngoài đó cũng không phải dễ trêu chọc"

    Bà ta chưa nói dứt lời, vừa nghe như vậy Hạ Đức càng thấy cuống, cháu mình mà xảy ra chuyện gì, hắn làm sao có thể trở mặt nhìn nó xảy ra chuyện được.

    Hạ Đức xốc chăn lên, chuẩn bị mặc quần áo ra ngoài

    Liễu Tú Quyên một phen túm lấy Hạ Đức, hỏi ông ta: "Anh đi đâu?"

    Hạ Đức bắt lấy tay Liễu Tú Quyên cầu xin: "Tú Quyên, anh xin em đấy, cho dù là vì thể diện, vì công việc của anh, em để anh đi ra ngoài xem Thuần Thuần tại sao còn chưa về"

    Liễu Tú Quyên trừng mắt dựng ngược: "Nói không chừng là chính nó cố ý không về?"

    Hạ Đức sốt ruột đến phát điên: 'Mặc kệ trước mắt cố ý hay không cố ý, đem nó trở về rồi lại nói "

    Liễu Tú Quyên liếc mắt nhìn Hạ Đức, chất vấn nói:" Bây giờ anh ra ngoài cửa tìm nó, không chừng con nhỏ đó đang ở cửa chờ anh sẵn, đến lúc đó nó đòi điều hòa thì lấy đâu ra cho nó "

    Hạ Đức không có gì để nói, trong nhà Liễu Tú Quyên nắm hết mọi quyền tài chính

    Liễu Tú Quyên thấy chồng mình không nói lời nào, lập tức nổi trận lôi đình, ném tay hắn ra gân cổ kêu lên:" Hôm nay muốn điều hòa, ngày mai muốn giá sách, bữa nữa thì đòi phòng của Nguyệt Nguyệt, phòng của tôi, cuối cùng đem tôi và anh, đem một nhà ba người chúng ta toàn bộ đuổi đi! Hạ Đức, 3 năm nay tôi chiếu cố, nuôi dưỡng nó, vì cái gì mà phải rơi vào kết cục này? Rốt cuộc ai mới là người nhà của anh? Lương tâm của anh cho chó ăn sao? "

    Hạ Đức gắt gao nắm tóc, cổ nghẹn đến mức đỏ bừng mặt

    Cuối cùng hạ Đức vẫn thỏa hiệp, ông ta thở dài một hơi nói:" Hơn 11h nếu Thuần Thuần còn không trở về, tôi liền đi đón nó. Sáng nay trông mặt con bé đã không được thích hợp rồi, vạn nhất thật sự có cái gì, năm nay ăn tết, bạn bè họ hàng chúng ta đến thì cũng không có chỗ chôn mặt ".

    Liễu Tú Quyên tức giận nói:" 11h10 lại nói "

    Hạ Đức đặt mông ngồi trên giường, nhìn đồng hồ báo thức, hừ một tiếng nói:" Cứ vậy đi".
     
  7. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng 11h, Hạ Đức nhìn thoáng qua điện thoại, lỗ tai dựng lên nghe ngóng đằng sau nhưng ngoài cửa không một chút tiếng vang nào.

    Liễu Tú Quyên vui vẻ thoải mái mà vặn ra kem dưỡng mắt, bôi kem lên mắt

    1 phút qua đi, 2 phút qua đi, 3 phút qua đi..

    Ngoài cửa vẫn không có động tĩnh.

    Hạ Đức không nhịn được lại gãi tóc.

    11h5' vẫn an tĩnh như lúc đầu.

    Liễu Tú Quyên cũng có chút bất an, Hạ Thuần chưa bao giờ về nhà muộn như vậy

    Hạ Đức không nhịn được đứng dậy ra ngoài lấy nước, đi qua phòng khách hắn cầm lòng không được liếc qua cửa lớn, lại không có người mở cửa.

    Trở về phòng, Hạ Đức ủ rũ cụp đuôi ngồi trên giường, cầm trong tay li nước, đặt lên tủ đầu giường.

    Liễu Tú Quyên ôm cánh tay, nhíu mày nói: "Nó lớn như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nó lại không phải là đứa trẻ 3 tuổi, có khả năng là nó ở lại trường làm nốt bài tập thôi"

    Hạ Đức không nói chuyện.

    Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng vang, là âm thanh mở cửa.

    Liễu Tú Quyên cười lạnh nói: "Xem đi, tôi vừa nói xong là nó liền về tới"

    Hạ Đức lê dép đứng dậy, bên ngoài hóa ra là Hạ Nguyệt.

    Hạ Nguyệt đứng ở cửa phòng ngủ chính, nhấp khóe miệng hỏi Hạ Đức: "Ba, Hạ Thuần còn chưa về sao?"

    Sau lưng Hạ Đức chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn trấn an Hạ Nguyệt nói: "Nguyệt Nguyệt ngoan, con vào ngủ đi, chị con chắc ở lại làm bài tập trễ thôi, để ba đi đón nó".

    Liễu Tú Quyên nghe được động tĩnh liền đi ra xụ mặt nói: "Nguyệt Nguyệt, mau đi ngủ đi".

    Hạ Nguyệt gật đầu liền vào phòng.

    Hạ Đức đi vào phòng ngủ chính, không kịp sửa soạn quần áo, tùy tiện khoác tạm chiếc áo khoác, vội vội vàng vàng lấy chìa khóa, hận không thể liền lập tức lao đi.

    Liễu Tú Quyên mặc quần áo đi theo, mạnh miệng nói: "Tôi còn không hiểu Thuần Thuần sao, nó vốn dĩ không có lá gan làm xằng bậy, khẳng định là học về trễ nói không chừng nó đang ở dưới lầu cũng nên".

    Hạ Đức ngăn chặn không được giận dữ quát: "Cô câm miệng! Đều tại cô quá khắc nghiệt! Nếu như cô đối xử với con bé tốt một chút thì nó sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay!"

    Liễu Tú Quyên trợn tròn đôi mắt, ủy khuất mà khóc.

    Kết hôn nhiều năm như vậy, Hạ Đức chưa bao giờ đối với bà ta tức giận như vậy.

    Hôm nay cư nhiên vì một đứa cháu mà quát bà ta!

    Hạ Đức không đành lòng nhìn Liễu Tú Quyên khóc như vậy nhưng chuyện quá gấp cũng không rảnh lo an ủi bà ta, khuôn mặt trầm xuống nói: "Trước tìm được con bé rồi lại nói, nó không thể xảy ra chuyện gì được".

    Liễu Tú Quyên nhìn màn hình di động sáng lên, 11h15', bình thường lúc này Hạ Thuần đang ngủ.

    Bà ta cũng bắt đầu sợ, cầm nén nước mắt, mặc quần áo cùng Hạ Đức ra ngoài tìm người.
     
    Jasminevn2002 thích bài này.
  8. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai vợ chồng đi xe điện ra cửa, từ khu nhỏ đi ra ngoài, đến khu bảo vệ trường hỏi được mới biết các phòng học đều đã tắt đèn, toàn bộ học sinh ngoại trú đều đã về nhà hết.

    Hạ Đức đứng ở cửa lớn, muốn gọi cho chủ nhiệm lớp của Hạ Thuần thế nhưng lại phát hiện hắn không có số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm

    Liễu Tú Quyên cũng phát hiện rằng bà ta cũng không biết bạn bè của Hạ Thuần

    Tuyết rơi lạnh lẽo, hai vợ chồng bị đông lạnh đến run cầm cập, đôi tay lộ ra bên ngoài cóng như băng, vẫn không thể tìm được phương thức liên lạc

    Nhiệt độ lạnh dần đến khủng hoảng

    Liễu Tú Quyên bắt đầu sốt ruột mới nói: "Hạ Đức, báo cảnh sát đi"

    Hạ Đức lẩm bẩm nói: "Tìm lại xem, báo cảnh sát sẽ làm lớn chuyện lên"

    Liễu Tú Quyên đầu óc trống rỗng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

    Hạ Đức: "Về nhà trước"

    Vợ chồng hai người lại lái xe trở về nhà.

    Trời giá rét, gió lạnh thổi qua mặt cùng vành tai như dao nhỏ cắt vào thịt

    Nhưng Hạ Đức không cảm nhận được đau, hoặc là nói, đau đến mấy cũng so ra kém việc Hạ Thuần mất tích đem đến cảm giác sợ hãi

    Vừa đến cửa nhà, Hạ Đức run run mở khóa, vừa lạnh vừa sợ

    Đẩy cửa bước vào, Hạ Đức cùng Liễu Tú Quyên nhìn phòng khách sáng đèn cùng đôi giày của con gái, trong nháy mắt liền sửng sốt

    Hạ Thuần đã trở lại?

    Hạ Đức vội đến mức giày không kịp đổi, chạy đến của phòng Hạ Thuần, chưa thấy người, liền chạy tới thư phòng lúc này mới thấy được Hạ Thuần.

    Hạ thuần ngồi trong thư phòng mở điều hòa, đang làm bài tập, bên tay cô còn một ly sữa bò, còn có một miếng bánh mì, đối lập với Hạ Đức và Liễu Tú Quyên chật vật, cô lại nhàn nhã tự tại ngồi đó.

    Hạ Đức nhìn chằm chằm Hạ THuần, trăm mối cảm xúc ngổn ngang

    Hạ Thuần buông bút, ngẩng đầu nhìn Hạ Đức nói: "Phòng tôi quá lạnh, cần một cái điều hòa"

    Hạ Đức theo bản năng nuốt nước bọt, gật đầu nói: "Được, sẽ, sẽ có một cái"

    Hạ Thuần tiếp tục cúi đầu làm bài tập, Hạ Đức đóng lại cửa thư phòng đi ra ngoài

    Liễu Tú Quyên chạy tới định vào thư phòng liền bị Hạ Đức túm lấy kéo vào phòng ngủ

    Liễu Tú Quyên cảm giác mình bị chơi một vố, một bụng tá hỏa không có chỗ phát tiết, liền quay sang đánh lên người Hạ Đức

    Hạ Đức tùy ý để Liễu Tú Quyên đánh cũng không nói 1 lời

    Chờ Liễu Tú Quyên đánh mệt mỏi, hắn nói: "Ngày mai tôi đi tìm cho Thuần Thuần một cái điều hòa, ít nhất tjowfi điểm này làm cho nó thấy thoải mái"

    Liễu Tú Quyên thô lỗ cởi quần áo, trực tiếp chui vào chăn nằm xuống, chùm chăn khóc lên.
     
    Alissa thích bài này.
  9. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong thư phòng

    Hạ Thuần làm xong bài tập, thu thập đồ vật trên bàn xong cô liền rửa mặt trở về phòng ngủ

    Cô gắt gao ôm búp bê Tây Dương cười tủm tỉm nói: "Đậu Đậu, thành công rồi, chúng ta thành công rồi, tôi sắp có điều hòa!"

    Phó Văn Thanh cười khẽ một tiếng

    Chỉ cần một thời gian ngắn cũng đủ để Hạ Đức bị vạch trần tội ác xấu xa làm cho sợ hãi

    Đây là loại người rác rưởi nhưng quá dễ đối phó

    Hạ Thuần giúp búp bê tây Dương đắp chăn đàng hoàng rồi nói: "Đậu Đậu, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh rất nhiều"

    Kỳ thật trước đó muộn 1h cô cũng thực bất an

    Lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu đối với Hạ Đức, cô chờ mong chuyện này kkhoong chỉ là khắc khẩu với họ mà thôi

    Cô muốn nhìn kết quả thực tế một chút

    Cô nghĩ chứng thực phải dũng cảm thì mọi chuyện sẽ theo hướng phát triển tốt

    Rốt cuộc cô cũng thành công một lần

    Hạ thuần chịu áp lực tinh thần quá lâu rồi, giống như bây giờ bỗng nhiên cô có một đôi cánh vô hình làm cô tự do bay lượn một trận

    Phó Văn Thanh cho cô sự vui sướng trước nay chưa từng có

    Hạ Thuần dựa gần vào gương mặt búp bê, cong khóe miệng nói: "Đậu Đậu, tôi hát cho anh nghe, trước kia anh không có ở đây, tôi đều sẽ hát ru búp bê ngủ"

    Âm điệu Phó Văn Thanh lười nhác nói: "Được"

    Kì thật anh cũng biết hát, anh thích bài hát này, cũng yêu cầu là bài hát này

    Hạ Thuần ôn nhu hát ru, hát đến chính mình cũng mệt, theo bản năng nói một câu: "Ngủ ngon, Đậu Đậu"

    Phó Văn Thanh trở lại cơ thể mình, mất ngủ làm đầu anh đau như rạn nứt, cơn buồn ngủ mãnh liệt liền dâng lên

    Anh dị thường trầm ổn mà ngủ

    Đêm khuya lạnh lẽo, tuyết bay đầy trời, từng bông tuyết điểm ở khắp mọi nơi, tựa như ánh trăng tưới xuống cả thành phố

    Gió thổi từng cảnh vật liền bay múa trong không trung một cách uyển chuyển nhẹ nhàng mà đáng yêu

    Đêm qua Hạ Đức bị kinh hách mãi mới ổn định, sáng hôm sau tự giác đem phí sinh hoạt một tháng cho Hạ Thuần

    Hơn nữa gạt Liễu Tú Quyên, lặng lẽ lấy 500 tệ tiền riêng nhét vào tay Hạ Thuần làm phí sinh hoạt

    Hạ thuần từ trong nhà đi ra, một đường chạy tới cửa hàng bánh kem

    Nắm chặt lấy mấy trăm tệ trong tay, nhìn bánh kem tinh xảo trước mắt, tràn ngập tự tin

    Trước kia tiền cơm một ngày của Hạ Thuần chỉ có 20 tệ, ở thành thị mỗi thứ đều phải tính toán tỉ mỉ vì giá hàng quá cao, căn bản không dám mua đồ ngọt

    Hạ Thuần mua một chiếc bánh tiramisu và hai chiếc bánh mì

    Cô không vội vã vào lớp mà đến sân thượng lặng lẽ ăn bánh ngọt.
     
  10. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống đám tuyết dưới đất, Hạ Thuần lặng lẽ ăn bánh ngọt, idol biến thành búp bê Tây Dương ở bên cạnh cô

    Đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong 3 năm này

    Hạ Thuần bỏ 1 ngụm vào miệng, phô mai rất ngọt, vị caramen hơi đậm, ăn rất ngon, quả thật là tuyệt vị nhân gian

    Thời điểm mình cao hứng luôn là cơ hội chia sẻ với người khác

    Hạ Thuần vui vẻ hỏi Phó Văn Thanh: "Đậu Đậu, anh ăn tiramisu bao giờ chưa?"

    Phó Văn Thanh lười nhác nói: "Chưa ăn. Tôi chưa bao giờ ăn đồ ngọt"

    Hạ Thuần: "Ồ! Anh không thích đồ ngọt a"

    Điều này Phó Văn Thanh chưa bao giờ công khai đề cập đến, cô chỉ biết khẩu vị của anh thanh đạm, không ăn cay

    "Chưa nói tới thích hay không thích, chỉ suy xét qua sức khỏe cho nên không ăn đồ có hàm lượng quá cao. Bất quá trước kia tôi ở Italia, đồng nghiệp cộng tác với tôi có nói" tiramisu "ý chỉ ăn bánh này sẽ có cảm giác hạnh phúc lâng lâng, tựa như một bước lên tiên"

    Hạ Thuần híp mắt cười nói: "Không sai, hiện tại tôi như anh nói vậy rất hạnh phúc"

    Phó Văn Thanh cười mang chút ý vị trêu chọc

    Cô bé đúng là cô bé, một miếng bánh kem liền có thể giúp cô cảm thấy hạnh phúc

    Hạ Thuần ăn xong miếng cuối cùng, đem vỏ ném vào thùng rác, nhỏ giọng nói: "Kì thật tôi cũng không phải tha thiết đồ ngọt lắm, chỉ là trước ở cùng với ba mẹ có thể tùy ý ăn. Sau này chỉ có thể nhìn qua tấm kính nghĩ một lần nữa ăn đến liền cảm thấy ngọt ngào, vui vẻ"

    Phó Văn Thanh im lặng

    Là vì vậy mới cao hứng sao?

    Hạ Thuần đi xung quang sân thượng, trên mặt đất vẫn còn những vũng nước do tuyết đọng tan ra, dính 1 ít ở giày của cô

    Chân cô có chút lạnh nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng

    Hạ Thuần cười: "Đậu Đậu, anh thật lợi hại nha"

    Phó Văn Thyanh hoàn toàn không đem chuyện nhỏ này vào mắt: "Chuyện nhà cô cũng chỉ là chuyện nhỏ"

    Hạ Thuần dò hỏi: "Vậy chuyện nhà anh rất khó giải quyết sao?"

    Trên mạng tin tức cá nhân về Phó Văn Thanh rất ít, mặc dù mạng internet giờ rất phát triển nhưng Hạ Thuần cũng chỉ biết Phó Văn Thanh gia nhập giới giải trí rất lâu rồi, trước đó cũng có ít tư liệu về bối cảnh và sinh hoạt cá nhân của anh

    Cô muốn biết nhiều chuyện ở anh hơn, làm vậy giống như muốn kéo khoảng cách gần anh một chút, như vậy cô trong mắt anh sẽ đặc biệt hơn một chút

    Hạ Thuần ích kỉ mà nghĩ, nếu ở trong lòng anh có vị trí đặc biệt thì có biết bao tư vị ngọt ngào

    Cô thấp thỏm chờ mong đáp án

    Bầu trời bỗng nhiên rơi xuống những bông tuyết nhẹ như lông ngỗng

    Phó Văn Thanh đẩy bánh xe lăn đến cửa sổ sát mặt đất, ngày hôm qua tuyết đã rơi, hôm nay lại tới nữa, ngoài cửa sổ trắng phau phau một mảng yên tĩnh lại sạch sẽ

    "Tiểu bằng hữu, bên ngươi có tuyết rơi sao? :"

    Hạ Thuần nghe vậy, dùng tay hứng tuyết, bông tuyết nho nhỏ nằm trong lòng bàn atay nhấy mắt liền tan chảy

    "Tuyết rơi, rơi xuống thật lớn"

    Phó Văn Thanh nhìn tuyết trên mặt đất, bình thản nói: "Cô bé, khó có được cảnh đẹp ý vui như vậy, chúng ta không nói chuyện của tôi nữa"

    Lãng phí cảnh sắc

    Hạ THuần nắm chặt bàn tay nói: "Được"

    "Chuyện nhà làm anh không được vui sao?"

    "Nhanh đi học đi"

    "Được"

    "Hẹn gặp lại"

    Hạ Thuần nói với Phó Văn Thanh: "Nếu, nếu anh có yêu cầu gì tôi có khả năng sẽ giúp anh, tuy rằng trông tôi giống như không có cái gì giúp được anh. Dù sao chúng ta cũng không quen biết, anh nghĩ nói với người khác sẽ khó chịu, anh có thể nói với tôi, tôi đảm bảo sẽ không nói với cho ai hết, tôi sẽ đem bí mật của anh giữ trong lòng, Được rồi, hẹn gặp lại"

    Nói xong, cô liều mạng chạy về phía trước như bị ai đuổi

    Phó Văn Thanh tựa hồ cũng có thể hiểu vì sao giọng nói thiếu nữ kích động như vậy, tựa hồ cũng cảm nhận được cô ngại ngùng

    Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng giương lên một nụ cười nhạt nhẽo

    Phó Văn Thanh không thích mấy đứa trẻ con

    Nhưng tiểu bằng hữu này có vẻ đáng yêu

    Quản gia gõ cửa tiến vào đưa bữa sáng thế vậy mà thấy Phó Văn Thanh đang cười

    Ông để bữa sáng xuống bàn, lấy tay ra sức dụi mắt

    Phó Văn Thanh quả n hiên đang cười?

    3 năm nay kể từ lúc Phó Văn Thanh ngồi xe lăn, đây là lần đầu tiên gương mặt ấy tươi cười
     
    Bughams thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...