Chương 16: Lâm trận bỏ trốn
Nội dung chương 16
Nội dung chương 16
Bảo Điền sờ sờ cái mũi của mình, "Ý của công tử là lão gia tìm các hòa thượng tới, ngoài mặt là muốn giúp Thúy Quân cô nương siêu độ, nhưng thực ra là vì chuyện khác quan trọng hơn."
Triệu Tử Mại cười một tiếng, "Cho nên, chỉ cần tìm được Diêm bá phụ và phương trượng, chúng ta có thể tìm ra được bí mật của Diêm gia."
Những hành lang chằng chịt lối đi, những ngôi nhà cao thấp lộn xộn, như là những nhánh sông nhỏ của một con sông lớn, lại giống như những cành cây cổ thụ cao vút. Nào phòng khách, phòng chính, phòng phụ, gác xếp, phòng học, đền thờ tổ tiên, bếp, sân, nhà của chủ và chỗ ở của những người giúp việc..
Triêụ Tử Mại chỉ nghe nói Diêm gia rộng lớn, nhưng hắn không ngờ nó lại lớn như vậy. Khó trách ngay cả Bảo Điền, người đã quen phiêu bạt giang hồ cũng phải thốt lên thành tiếng: "Một ngôi nhà lớn như vậy nếu đặt ở kinh thành ta cũng không biết nó sẽ đáng giá bao nhiêu tiền."
"Xem ra chúng ta chỉ có thể chia nhau đi tìm, nếu không đến khi trời tối, cũng không thể tìm thấy được." Nhìn thấy mái hiên dày đặc phía trước, trên mặt Triệu Tử Mại lộ ra một nụ cười khổ. Nói xong, thấy Bảo Điền muốn phản bác mình, liền đưa tay lên che miệng hắn:
"Đừng lo lắng, ta sẽ chú ý an toàn, hơn nữa giữa thanh thiên bạch nhật, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngươi chân tay nhanh nhẹn, từ bên ngoài bắt đầu tìm kiếm, còn ta sẽ bắt đầu từ đây, một giờ sau chúng ta gặp nhau trước phòng học."
Nói xong, hắn bỏ mặc Bảo Điền và chạy về hành lang phía trước.
Tiết trời u ám, thỉnh thoảng lại xuất hiện những đàn chim bồ câu bay lên, khiến cho khuôn viên ngôi nhà càng trở nên hiu quạnh.
Tiếng cồng chiêng cùng tiếng tụng kinh càng lúc càng nhỏ, Triệu Tử Mại biết mình đã đi xa phòng khách, cách xa đám người, ngoài việc thỉnh thoảng gặp dăm ba người hầu cúi đầu chào hắn, căn bản không có người nào khác.
Hắn bước xuống sân, trong lòng mừng thầm vì hầu hết các sân đều không có một bóng người, để hắn không bị ai phát hiện hành vi bất chính của mình. Mặt khác, sau khi tìm kiếm hơn nửa canh giờ, hy vọng trong lòng hắn dần tan biến, bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy Diêm Bạch Lâm hay là hòa thượng.
Trong lòng càng lo lắng, bước chân càng thêm nhanh, sau đó hắn nhìn lướt qua một lượt, trông thấy một nơi có vẻ như là thư viện, hắn nhanh chóng rời khỏi sân, bước sang bên trái, rẽ vào một hành lang khác.
Hành lang này hơi khác những hành lang hắn đã đi qua, sân hai bên nhỏ hơn một chút, bên trong có rất nhiều cọc tre, bên trên phơi nhiều quần áo và ga trải giường, màu sắc tươi sáng, chính là loại phụ nữ thường dùng. Trên bệ cửa sổ đặt những chậu hoa, bên trong trồng những loại hoa sặc sỡ như hoa ý dĩ, đỗ quyên, tuy hơi cầu kỳ nhưng lại điểm thêm chút màu sắc cho bức tường trắng và gạch xanh xung quanh.
"Ở đây nhiều phụ nữ như vậy, hẳn là nơi ở của những người hầu gái." Triệu Tử Mại đang suy nghĩ có nên tránh đi hay không, thì bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, giống như dính chặt vào mặt đất, không thể cử động được.
Một cơn gió thổi qua nóc nhà, thổi tung quần áo và ga trải giường, màu đỏ, vàng, xanh và xanh lá cây xếp chồng lên nhau, khiến chúng trở nên lộng lẫy đến chói mắt.
Thế nhưng, đằng sau màu sắc chói lóa này, một khuôn mặt nhợt nhạt dần hiện ra..
Mặc dù chỉ mới nhìn thấy nàng một lần sau khi nàng qua đời, lúc đó nàng đã mất đi đôi mắt xinh đẹp, Triệu Tử Mại vẫn nhận ra nàng.
Có một cơn gió thoảng qua bên tai, nhẹ đến mức gần như không thể cảm nhận được.
"Vù vù"
Tiếng gió quấn quýt bên tai hắn, rất lâu sau mới chịu rời đi, Triệu Tử Mại có cảm giác tiếng rít sắc nhọn của nó đang châm chích vào màng nhĩ của mình.
"Thúy Quân cô nương, tuy rằng ta và ngươi không quen biết, nhưng nếu ngươi có điều gì chưa thực hiện được, ngươi có thể nói với ta." Mặc dù trong lòng hơi lạnh lan tràn khắp cơ thể nhưng Triệu Tử Mại vẫn cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, đối diện khuôn mặt đã biến mất sau tờ giấy và cất tiếng nói.
"Vù vù" nó vẫn chưa đi, bám vào tai hắn, dường như muốn nói với hắn điều gì đó. Cùng lúc đó, Triệu Tử Mại đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, vừa nhìn xuống liền thấy một bàn tay đen kịt đang bám lấy bàn tay hắn, đặt năm ngón tay vào giữa các ngón tay của hắn, siết chặt lấy hắn.
"Vù vù" tiếng gió nghe như tiếng khóc, buồn bã, hoang vắng, lạnh lẽo như một làn sương mù bao phủ lấy hắn.
"Cô muốn nói cái gì? Lẽ nào cô muốn nói cho ta biết ai là vật chủ của ác ma?"
Lúc này, hắn không hề hay biết mình đã gặp nguy hiểm, cho đến khi một thứ lạnh lẽo trượt từ từ xuống da đầu hắn, mềm mại dựa vào người hắn, phát ra một tràng cười khanh khách.
Cùng với tiếng cười này, Triệu Tử Mại cảm thấy cơ thể mình như đông cứng lại, bàn tay siết chặt lấy hắn giống như một cái xích, quấn chặt từng thớ thịt, đường tơ kẽ tóc của hắn, thậm chí cả cổ họng của hắn, khiến hắn không thể thốt ra thành lời.
Hắn có thể nhìn thấy những bộ quần áo và mền vẫn còn đang bay phất phơ, cũng có thể nhìn thấy cây đa lớn trong sân, những chiếc rễ phụ màu nâu gỉ của nó bị gió quật mạnh, tạo vết hằn lên thân cây như một chiếc roi da lạnh giá.
Nhưng dù có thể nhìn và cảm nhận được mọi thứ xung quanh, hắn vẫn cảm thấy mình và chúng như đang ở hai thế giới khác nhau. Hắn bị cô lập, giống như bị nhốt trong gương, chỉ có thể quan sát thế giới thực từ xa, chứ không thể lại gần.
Không hiểu vì sao, trong lòng Triệu Tử Mại đột nhiên có một ý nghĩ kinh khủng, trạng thái này có thể tiếp tục cho đến khi hắn chết mà không bị người khác phát hiện.
"Gia gia nói chúng ta rời đi, vậy Diêm công tử đã đồng ý chưa?" Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ cuối hành lang, Triệu Tử Mại nhận ra giọng nói đó và không khỏi cảm thấy vui mừng. Nhưng sau đó, hắn lại càng tuyệt vọng hơn, bởi vì lúc này hắn không thể kêu cứu, ngay cả khi có ai đó đi ngang qua, vậy phải làm sao đây?
"Hắn không những đồng ý mà còn cảm ơn ta rất nhiều, khiến ta có chút ngượng ngùng. Tiểu Ngọ, con nói hai chúng ta thế này có tính là thấy chết không cứu không?" Giọng của Mục Người Què theo sát phía sau.
"Thấy chết không cứu? Có khả năng cứu mà không cứu, chúng ta thế này cũng xem như là lâm trận bỏ trốn." Mục Tiểu Ngọ giọng nói hơi trầm xuống: "Tối hôm qua gia gia cũng đã nhìn thấy thứ đó, nó đã bị mắc kẹt ở đó hơn trăm năm qua, với ân oán sâu nặng như vậy, thì đó không phải chuyện mà gia gia và con có thể ứng phó được. Nó từ bên hông ta lướt qua một chút mà đã có thể để lại một vết thương dài như vậy."
"Thế nhưng không phải con đã giả vờ bị ngất sao?"
"Nếu không giả vờ thì làm sao chiếm được cảm tình của Diêm công tử. Không nói vấn đề này nữa, con đang nghĩ chúng ta sau khi rời đi, liền ở Chương Đài nghỉ chân một chút, tiếp đến đi về phía Nam, đi ăn ngỗng hoa của Quảng Đông, sau đó lại đi về phía Bắc. Còn có tôm xanh cuộn ở ven hồ Thái Hồ và sen lưỡi cừu ở Khai Phong. Con chỉ mới nghe người khác kể về những món này, còn chưa nếm thử bao giờ. Đúng rồi, còn có món lươn thắt nút tre kinh sa, trước tiên cắt lươn thành từng khúc, sau đó ngâm chua, quết với bột mỏng rồi tẩm bột chiên giòn, và đem chúng đi chiên. Bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mềm, hương vị đậm đà, thực sự rất ngon."
Triệu Tử Mại cười một tiếng, "Cho nên, chỉ cần tìm được Diêm bá phụ và phương trượng, chúng ta có thể tìm ra được bí mật của Diêm gia."
Những hành lang chằng chịt lối đi, những ngôi nhà cao thấp lộn xộn, như là những nhánh sông nhỏ của một con sông lớn, lại giống như những cành cây cổ thụ cao vút. Nào phòng khách, phòng chính, phòng phụ, gác xếp, phòng học, đền thờ tổ tiên, bếp, sân, nhà của chủ và chỗ ở của những người giúp việc..
Triêụ Tử Mại chỉ nghe nói Diêm gia rộng lớn, nhưng hắn không ngờ nó lại lớn như vậy. Khó trách ngay cả Bảo Điền, người đã quen phiêu bạt giang hồ cũng phải thốt lên thành tiếng: "Một ngôi nhà lớn như vậy nếu đặt ở kinh thành ta cũng không biết nó sẽ đáng giá bao nhiêu tiền."
"Xem ra chúng ta chỉ có thể chia nhau đi tìm, nếu không đến khi trời tối, cũng không thể tìm thấy được." Nhìn thấy mái hiên dày đặc phía trước, trên mặt Triệu Tử Mại lộ ra một nụ cười khổ. Nói xong, thấy Bảo Điền muốn phản bác mình, liền đưa tay lên che miệng hắn:
"Đừng lo lắng, ta sẽ chú ý an toàn, hơn nữa giữa thanh thiên bạch nhật, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngươi chân tay nhanh nhẹn, từ bên ngoài bắt đầu tìm kiếm, còn ta sẽ bắt đầu từ đây, một giờ sau chúng ta gặp nhau trước phòng học."
Nói xong, hắn bỏ mặc Bảo Điền và chạy về hành lang phía trước.
Tiết trời u ám, thỉnh thoảng lại xuất hiện những đàn chim bồ câu bay lên, khiến cho khuôn viên ngôi nhà càng trở nên hiu quạnh.
Tiếng cồng chiêng cùng tiếng tụng kinh càng lúc càng nhỏ, Triệu Tử Mại biết mình đã đi xa phòng khách, cách xa đám người, ngoài việc thỉnh thoảng gặp dăm ba người hầu cúi đầu chào hắn, căn bản không có người nào khác.
Hắn bước xuống sân, trong lòng mừng thầm vì hầu hết các sân đều không có một bóng người, để hắn không bị ai phát hiện hành vi bất chính của mình. Mặt khác, sau khi tìm kiếm hơn nửa canh giờ, hy vọng trong lòng hắn dần tan biến, bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy Diêm Bạch Lâm hay là hòa thượng.
Trong lòng càng lo lắng, bước chân càng thêm nhanh, sau đó hắn nhìn lướt qua một lượt, trông thấy một nơi có vẻ như là thư viện, hắn nhanh chóng rời khỏi sân, bước sang bên trái, rẽ vào một hành lang khác.
Hành lang này hơi khác những hành lang hắn đã đi qua, sân hai bên nhỏ hơn một chút, bên trong có rất nhiều cọc tre, bên trên phơi nhiều quần áo và ga trải giường, màu sắc tươi sáng, chính là loại phụ nữ thường dùng. Trên bệ cửa sổ đặt những chậu hoa, bên trong trồng những loại hoa sặc sỡ như hoa ý dĩ, đỗ quyên, tuy hơi cầu kỳ nhưng lại điểm thêm chút màu sắc cho bức tường trắng và gạch xanh xung quanh.
"Ở đây nhiều phụ nữ như vậy, hẳn là nơi ở của những người hầu gái." Triệu Tử Mại đang suy nghĩ có nên tránh đi hay không, thì bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, giống như dính chặt vào mặt đất, không thể cử động được.
Một cơn gió thổi qua nóc nhà, thổi tung quần áo và ga trải giường, màu đỏ, vàng, xanh và xanh lá cây xếp chồng lên nhau, khiến chúng trở nên lộng lẫy đến chói mắt.
Thế nhưng, đằng sau màu sắc chói lóa này, một khuôn mặt nhợt nhạt dần hiện ra..
Mặc dù chỉ mới nhìn thấy nàng một lần sau khi nàng qua đời, lúc đó nàng đã mất đi đôi mắt xinh đẹp, Triệu Tử Mại vẫn nhận ra nàng.
Có một cơn gió thoảng qua bên tai, nhẹ đến mức gần như không thể cảm nhận được.
"Vù vù"
Tiếng gió quấn quýt bên tai hắn, rất lâu sau mới chịu rời đi, Triệu Tử Mại có cảm giác tiếng rít sắc nhọn của nó đang châm chích vào màng nhĩ của mình.
"Thúy Quân cô nương, tuy rằng ta và ngươi không quen biết, nhưng nếu ngươi có điều gì chưa thực hiện được, ngươi có thể nói với ta." Mặc dù trong lòng hơi lạnh lan tràn khắp cơ thể nhưng Triệu Tử Mại vẫn cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, đối diện khuôn mặt đã biến mất sau tờ giấy và cất tiếng nói.
"Vù vù" nó vẫn chưa đi, bám vào tai hắn, dường như muốn nói với hắn điều gì đó. Cùng lúc đó, Triệu Tử Mại đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, vừa nhìn xuống liền thấy một bàn tay đen kịt đang bám lấy bàn tay hắn, đặt năm ngón tay vào giữa các ngón tay của hắn, siết chặt lấy hắn.
"Vù vù" tiếng gió nghe như tiếng khóc, buồn bã, hoang vắng, lạnh lẽo như một làn sương mù bao phủ lấy hắn.
"Cô muốn nói cái gì? Lẽ nào cô muốn nói cho ta biết ai là vật chủ của ác ma?"
Lúc này, hắn không hề hay biết mình đã gặp nguy hiểm, cho đến khi một thứ lạnh lẽo trượt từ từ xuống da đầu hắn, mềm mại dựa vào người hắn, phát ra một tràng cười khanh khách.
Cùng với tiếng cười này, Triệu Tử Mại cảm thấy cơ thể mình như đông cứng lại, bàn tay siết chặt lấy hắn giống như một cái xích, quấn chặt từng thớ thịt, đường tơ kẽ tóc của hắn, thậm chí cả cổ họng của hắn, khiến hắn không thể thốt ra thành lời.
Hắn có thể nhìn thấy những bộ quần áo và mền vẫn còn đang bay phất phơ, cũng có thể nhìn thấy cây đa lớn trong sân, những chiếc rễ phụ màu nâu gỉ của nó bị gió quật mạnh, tạo vết hằn lên thân cây như một chiếc roi da lạnh giá.
Nhưng dù có thể nhìn và cảm nhận được mọi thứ xung quanh, hắn vẫn cảm thấy mình và chúng như đang ở hai thế giới khác nhau. Hắn bị cô lập, giống như bị nhốt trong gương, chỉ có thể quan sát thế giới thực từ xa, chứ không thể lại gần.
Không hiểu vì sao, trong lòng Triệu Tử Mại đột nhiên có một ý nghĩ kinh khủng, trạng thái này có thể tiếp tục cho đến khi hắn chết mà không bị người khác phát hiện.
"Gia gia nói chúng ta rời đi, vậy Diêm công tử đã đồng ý chưa?" Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ cuối hành lang, Triệu Tử Mại nhận ra giọng nói đó và không khỏi cảm thấy vui mừng. Nhưng sau đó, hắn lại càng tuyệt vọng hơn, bởi vì lúc này hắn không thể kêu cứu, ngay cả khi có ai đó đi ngang qua, vậy phải làm sao đây?
"Hắn không những đồng ý mà còn cảm ơn ta rất nhiều, khiến ta có chút ngượng ngùng. Tiểu Ngọ, con nói hai chúng ta thế này có tính là thấy chết không cứu không?" Giọng của Mục Người Què theo sát phía sau.
"Thấy chết không cứu? Có khả năng cứu mà không cứu, chúng ta thế này cũng xem như là lâm trận bỏ trốn." Mục Tiểu Ngọ giọng nói hơi trầm xuống: "Tối hôm qua gia gia cũng đã nhìn thấy thứ đó, nó đã bị mắc kẹt ở đó hơn trăm năm qua, với ân oán sâu nặng như vậy, thì đó không phải chuyện mà gia gia và con có thể ứng phó được. Nó từ bên hông ta lướt qua một chút mà đã có thể để lại một vết thương dài như vậy."
"Thế nhưng không phải con đã giả vờ bị ngất sao?"
"Nếu không giả vờ thì làm sao chiếm được cảm tình của Diêm công tử. Không nói vấn đề này nữa, con đang nghĩ chúng ta sau khi rời đi, liền ở Chương Đài nghỉ chân một chút, tiếp đến đi về phía Nam, đi ăn ngỗng hoa của Quảng Đông, sau đó lại đi về phía Bắc. Còn có tôm xanh cuộn ở ven hồ Thái Hồ và sen lưỡi cừu ở Khai Phong. Con chỉ mới nghe người khác kể về những món này, còn chưa nếm thử bao giờ. Đúng rồi, còn có món lươn thắt nút tre kinh sa, trước tiên cắt lươn thành từng khúc, sau đó ngâm chua, quết với bột mỏng rồi tẩm bột chiên giòn, và đem chúng đi chiên. Bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mềm, hương vị đậm đà, thực sự rất ngon."