Welcome! You have been invited by Ltien032111 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 26 Tìm chủ đề
Chương 16: Lâm trận bỏ trốn

Nội dung chương 16

Bảo Điền sờ sờ cái mũi của mình, "Ý của công tử là lão gia tìm các hòa thượng tới, ngoài mặt là muốn giúp Thúy Quân cô nương siêu độ, nhưng thực ra là vì chuyện khác quan trọng hơn."

Triệu Tử Mại cười một tiếng, "Cho nên, chỉ cần tìm được Diêm bá phụ và phương trượng, chúng ta có thể tìm ra được bí mật của Diêm gia."

Những hành lang chằng chịt lối đi, những ngôi nhà cao thấp lộn xộn, như là những nhánh sông nhỏ của một con sông lớn, lại giống như những cành cây cổ thụ cao vút. Nào phòng khách, phòng chính, phòng phụ, gác xếp, phòng học, đền thờ tổ tiên, bếp, sân, nhà của chủ và chỗ ở của những người giúp việc..

Triêụ Tử Mại chỉ nghe nói Diêm gia rộng lớn, nhưng hắn không ngờ nó lại lớn như vậy. Khó trách ngay cả Bảo Điền, người đã quen phiêu bạt giang hồ cũng phải thốt lên thành tiếng: "Một ngôi nhà lớn như vậy nếu đặt ở kinh thành ta cũng không biết nó sẽ đáng giá bao nhiêu tiền."

"Xem ra chúng ta chỉ có thể chia nhau đi tìm, nếu không đến khi trời tối, cũng không thể tìm thấy được." Nhìn thấy mái hiên dày đặc phía trước, trên mặt Triệu Tử Mại lộ ra một nụ cười khổ. Nói xong, thấy Bảo Điền muốn phản bác mình, liền đưa tay lên che miệng hắn:

"Đừng lo lắng, ta sẽ chú ý an toàn, hơn nữa giữa thanh thiên bạch nhật, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngươi chân tay nhanh nhẹn, từ bên ngoài bắt đầu tìm kiếm, còn ta sẽ bắt đầu từ đây, một giờ sau chúng ta gặp nhau trước phòng học."

Nói xong, hắn bỏ mặc Bảo Điền và chạy về hành lang phía trước.

Tiết trời u ám, thỉnh thoảng lại xuất hiện những đàn chim bồ câu bay lên, khiến cho khuôn viên ngôi nhà càng trở nên hiu quạnh.

Tiếng cồng chiêng cùng tiếng tụng kinh càng lúc càng nhỏ, Triệu Tử Mại biết mình đã đi xa phòng khách, cách xa đám người, ngoài việc thỉnh thoảng gặp dăm ba người hầu cúi đầu chào hắn, căn bản không có người nào khác.

Hắn bước xuống sân, trong lòng mừng thầm vì hầu hết các sân đều không có một bóng người, để hắn không bị ai phát hiện hành vi bất chính của mình. Mặt khác, sau khi tìm kiếm hơn nửa canh giờ, hy vọng trong lòng hắn dần tan biến, bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy Diêm Bạch Lâm hay là hòa thượng.

Trong lòng càng lo lắng, bước chân càng thêm nhanh, sau đó hắn nhìn lướt qua một lượt, trông thấy một nơi có vẻ như là thư viện, hắn nhanh chóng rời khỏi sân, bước sang bên trái, rẽ vào một hành lang khác.

Hành lang này hơi khác những hành lang hắn đã đi qua, sân hai bên nhỏ hơn một chút, bên trong có rất nhiều cọc tre, bên trên phơi nhiều quần áo và ga trải giường, màu sắc tươi sáng, chính là loại phụ nữ thường dùng. Trên bệ cửa sổ đặt những chậu hoa, bên trong trồng những loại hoa sặc sỡ như hoa ý dĩ, đỗ quyên, tuy hơi cầu kỳ nhưng lại điểm thêm chút màu sắc cho bức tường trắng và gạch xanh xung quanh.

"Ở đây nhiều phụ nữ như vậy, hẳn là nơi ở của những người hầu gái." Triệu Tử Mại đang suy nghĩ có nên tránh đi hay không, thì bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, giống như dính chặt vào mặt đất, không thể cử động được.

Một cơn gió thổi qua nóc nhà, thổi tung quần áo và ga trải giường, màu đỏ, vàng, xanh và xanh lá cây xếp chồng lên nhau, khiến chúng trở nên lộng lẫy đến chói mắt.

Thế nhưng, đằng sau màu sắc chói lóa này, một khuôn mặt nhợt nhạt dần hiện ra..

Mặc dù chỉ mới nhìn thấy nàng một lần sau khi nàng qua đời, lúc đó nàng đã mất đi đôi mắt xinh đẹp, Triệu Tử Mại vẫn nhận ra nàng.

Có một cơn gió thoảng qua bên tai, nhẹ đến mức gần như không thể cảm nhận được.

"Vù vù"

Tiếng gió quấn quýt bên tai hắn, rất lâu sau mới chịu rời đi, Triệu Tử Mại có cảm giác tiếng rít sắc nhọn của nó đang châm chích vào màng nhĩ của mình.

"Thúy Quân cô nương, tuy rằng ta và ngươi không quen biết, nhưng nếu ngươi có điều gì chưa thực hiện được, ngươi có thể nói với ta." Mặc dù trong lòng hơi lạnh lan tràn khắp cơ thể nhưng Triệu Tử Mại vẫn cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, đối diện khuôn mặt đã biến mất sau tờ giấy và cất tiếng nói.

"Vù vù" nó vẫn chưa đi, bám vào tai hắn, dường như muốn nói với hắn điều gì đó. Cùng lúc đó, Triệu Tử Mại đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, vừa nhìn xuống liền thấy một bàn tay đen kịt đang bám lấy bàn tay hắn, đặt năm ngón tay vào giữa các ngón tay của hắn, siết chặt lấy hắn.

"Vù vù" tiếng gió nghe như tiếng khóc, buồn bã, hoang vắng, lạnh lẽo như một làn sương mù bao phủ lấy hắn.

"Cô muốn nói cái gì? Lẽ nào cô muốn nói cho ta biết ai là vật chủ của ác ma?"

Lúc này, hắn không hề hay biết mình đã gặp nguy hiểm, cho đến khi một thứ lạnh lẽo trượt từ từ xuống da đầu hắn, mềm mại dựa vào người hắn, phát ra một tràng cười khanh khách.

Cùng với tiếng cười này, Triệu Tử Mại cảm thấy cơ thể mình như đông cứng lại, bàn tay siết chặt lấy hắn giống như một cái xích, quấn chặt từng thớ thịt, đường tơ kẽ tóc của hắn, thậm chí cả cổ họng của hắn, khiến hắn không thể thốt ra thành lời.

Hắn có thể nhìn thấy những bộ quần áo và mền vẫn còn đang bay phất phơ, cũng có thể nhìn thấy cây đa lớn trong sân, những chiếc rễ phụ màu nâu gỉ của nó bị gió quật mạnh, tạo vết hằn lên thân cây như một chiếc roi da lạnh giá.

Nhưng dù có thể nhìn và cảm nhận được mọi thứ xung quanh, hắn vẫn cảm thấy mình và chúng như đang ở hai thế giới khác nhau. Hắn bị cô lập, giống như bị nhốt trong gương, chỉ có thể quan sát thế giới thực từ xa, chứ không thể lại gần.

Không hiểu vì sao, trong lòng Triệu Tử Mại đột nhiên có một ý nghĩ kinh khủng, trạng thái này có thể tiếp tục cho đến khi hắn chết mà không bị người khác phát hiện.

"Gia gia nói chúng ta rời đi, vậy Diêm công tử đã đồng ý chưa?" Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ cuối hành lang, Triệu Tử Mại nhận ra giọng nói đó và không khỏi cảm thấy vui mừng. Nhưng sau đó, hắn lại càng tuyệt vọng hơn, bởi vì lúc này hắn không thể kêu cứu, ngay cả khi có ai đó đi ngang qua, vậy phải làm sao đây?

"Hắn không những đồng ý mà còn cảm ơn ta rất nhiều, khiến ta có chút ngượng ngùng. Tiểu Ngọ, con nói hai chúng ta thế này có tính là thấy chết không cứu không?" Giọng của Mục Người Què theo sát phía sau.

"Thấy chết không cứu? Có khả năng cứu mà không cứu, chúng ta thế này cũng xem như là lâm trận bỏ trốn." Mục Tiểu Ngọ giọng nói hơi trầm xuống: "Tối hôm qua gia gia cũng đã nhìn thấy thứ đó, nó đã bị mắc kẹt ở đó hơn trăm năm qua, với ân oán sâu nặng như vậy, thì đó không phải chuyện mà gia gia và con có thể ứng phó được. Nó từ bên hông ta lướt qua một chút mà đã có thể để lại một vết thương dài như vậy."

"Thế nhưng không phải con đã giả vờ bị ngất sao?"

"Nếu không giả vờ thì làm sao chiếm được cảm tình của Diêm công tử. Không nói vấn đề này nữa, con đang nghĩ chúng ta sau khi rời đi, liền ở Chương Đài nghỉ chân một chút, tiếp đến đi về phía Nam, đi ăn ngỗng hoa của Quảng Đông, sau đó lại đi về phía Bắc. Còn có tôm xanh cuộn ở ven hồ Thái Hồ và sen lưỡi cừu ở Khai Phong. Con chỉ mới nghe người khác kể về những món này, còn chưa nếm thử bao giờ. Đúng rồi, còn có món lươn thắt nút tre kinh sa, trước tiên cắt lươn thành từng khúc, sau đó ngâm chua, quết với bột mỏng rồi tẩm bột chiên giòn, và đem chúng đi chiên. Bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mềm, hương vị đậm đà, thực sự rất ngon."
 
Bài viết: 26 Tìm chủ đề
Chương 17: Cứu nguy

Nội dung chương 17:

"

Mục cô nương, Mục tiền bối." Mắt nhìn hai người sắp phải đi qua cuối hành lang, Triệu Tử Mại định gọi họ, nhưng chỉ đôi môi chỉ có thể mấp máy vài cái chứ không thể phát ra được âm thanh.

"Khanh khách.."

Tiếng cười sau lưng càng rõ ràng, cũng lộ ra một vài tia sát khí cảm giác như là cơn cuồng phong sắp đến.

Triệu Tử Mại cảm thấy bên hông chợt lạnh liền hướng theo đó nhìn xuống thì thấy một bàn tay đang từng chút từng chút ôm lấy dọc eo hắn ta, những ngón tay gầy guộc tái nhợt di chuyển từng chầm chậm đến rốn của hắn.

Cả người hắn đột nhiên co rút một trận, đầu óc liền trống rỗng, cảm giác như nội tạng bên trong cơ thể đều biến thành băng dưới sự đụng chạm của đôi tay kia.

Trong lúc đang hốt hoảng thì đột nhiên Mục Tiểu Ngọ quay đầu lại, nàng không còn miêu tả đồ ăn bằng giọng nói nhẹ nhàng tình cảm nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn lướt thân thể hắn một cái, khoé môi hơi nhếch lên nở lại nụ cười khinh thường.

Trong nháy mắt Triệu Tử Mại còn tưởng mình nhìn lầm bởi vì nụ cười trên gương mặt Mục Tiểu Ngọ chỉ thoáng đã biến mất, giống như một ngôi sao băng vut qua không thể bắt kịp được. Sau đó nàng liền khôi phục trạng thái bình thường, một lần nữa quay đầu đi, một tay đỡ lấy cánh tay Mục Người Què, một tay đỡ eo hắn rồi tiếp tục đi về phía trước.

"Mục cô nương" Triệu Tử Mại trong lòng lại gọi lên tên này, hắn có thể nhận thấy rõ ràng bàn tay trên eo của mình khựng lại trong chốc lát khi Mục Tiểu Ngọ quay đầu lại. Nhưng không được bao lâu nó lại tiếp tục tiến đến gần chiếc rốn. Những chiếc móng tay lạnh ngắt của nó từ từ cắm vào da như thể muốn khoét một lỗ trên cơ thể hắn.

Triệu Tử Mại trong lòng bỗng nhiên tràn ngập buồn bực. Vốn dĩ muốn sau khi trở về nước thực hiện tham vọng của mình, không ngờ mới lên bờ được mấy hôm, ngay cả kinh thành còn chưa đến thì đã phải chết ở đây.

"Haizz." Trong lúc hắn gần như đã tuyệt vọng thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng thở dài, hai ông cháu kia đã rời khỏi tầm mắt của hắn đã quay lại, nhìn về phía hắn đang đứng, trên khuôn mặt một già một trẻ ngập tràn sự bất lực.

"Nếu đã nhìn thấy rồi thì không thể thấy chết mà không cứu, đúng không?" Mục Tiểu Ngọ "chậc" một tiếng.

"Cứu đi cứu di, cứu nhanh rồi còn đi." Mục Người Què ở bên cạnh thúc giục.

Triệu Tử Mại biết mình được cứu.

Hắn ta cảm thấy trước mắt có một tia sáng lóe lên, sau đó một đạo kim quang từ xa bay tới gần, đuôi kim tuyến trắng xóa bay lên giống như râu của rồng. Nó xoay tròn bên cạnh hắn, Triệu Tử Mại càng cảm thấy mặt gương nhốt mình bị vỡ vụn, hơi ấm liền trở lại trong cơ thể của hắn từng chút từng chút chậm rãi chạy dọc theo đầu ngón tay đến từng bộ phận trên cơ thể.

Cuối cùng hắn cũng có thể cử động được từ sợi tóc đến ngón chân, từ da đến máu đều hoàn toàn thoát khỏi sự giam cầm. Cơ thể cũng trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển

"Biết ngươi chết thảm nhưng cũng không nên đi cướp đoạt mạng sống của người khác. Chi bằng ngươi buông bỏ chấp niệm trong lòng đi, ta sẽ tiễn ngươi lên đường một đoạn."

Trong cổ họng thầm nói những lời này, Mục Tiểu Ngọ hơi nghiêng người, chậm chậm bước đến bên cạnh Triệu Tử Mại, đưa tay trái về phía sau người hắn, sờ vài cái sau gáy sau đó đột nhiên rút ra cây kim đồng tựa như cây kim bị mắc kẹt trong lưng của hắn.

Cùng với một loạt hành động này, Triệu Tử Mại rùng mình nặng nề, chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì lại nghe được tiếng cười khúc khích. Có điều âm thanh lúc này càng ngày càng nhỏ, như có thứ gì đó bóp nghẹt cổ họng khiến nó run rẩy đến mức người khác không thể nghe thấy gì nữa.

"Đã thành ra thế này rồi sao còn ngoan cố ở lại nhân gian lăn lộn làm gì nữa, sao phải cố chấp như thế." Mục Tiểu Ngọ trong tay vẫn còn nhiều bụi bám màu đen, thoát ẩn thoát hiện, khi sáng khi tối. Triệu Tử Mại mặc dù nhìn không rõ nhưng vẫn có thể phân rõ đó là Thúy Quân, là Thuý Quân không có mắt.

Nhưng cho dù nàng không có mắt nhưng lại dùng hốc mắt trống rỗng nhìn Triệu Tử Mại, cái cảm giác kỳ quái đó khiến cho hắn cũng không dám nhìn sang.

"Đừng nhìn nữa, ngươi tuổi còn trẻ, tay chân lại khỏe mạnh nhưng lại yếu đuối hơn người thường khi yếu ớt, những cô hôn dã quỷ này đang mong muốn nhập vào cơ thể ngươi. Nếu như không muốn tự nộp mạng thì đừng cho chúng nó thêm hi vọng, nhập không được mà sờ cũng không xong. Ngay cả đối với một con ma sắp chết mà nói cũng là không công bằng.

" Sắp chết? Nó không phải là sớm đã chết rồi sao? "Triệu Tử Mại đưa ánh mắt nhìn lên khuôn mặt của Mục Tiểu Ngọ rồi do dự nói ra những lời này.

" Thân thể đã chết nhưng linh hồn là bất diệt, cũng không coi là chết thật. "Mục Tiểu Ngọ người, đôi mắt lại chăm chú nhìn trên người Thuý Quân.

" Vậy thì.. cái nào mới gọi là chết thật? "Triệu Tử Mại trong lòng run lên

" Chết thật? "Mục Tiệu Ngọ nâng bóng đen như cún con lắc lư giữa không trung, khoé miệng càng cong hơn," Đó chính là khi hình hồn đều tán (cả thân thể và linh hồn đều tiêu tan), dục hận tiêu hết thì lúc đó đối với chúng nó mà nói mới có thể được xem là cái kết đẹp. "

Nói xong câu đó nàng liền không hề dông dài mà đem cây kim trong tay vứt ra một nơi thật xa, trong miệng thầm niệm chú," Cuộc đời đi khắp nơi mới biết được như thế nào, nên cũng giống như phi hồng giẫm lên bùn đất. Thời gian đến rồi, hãy để nó tiễn ngươi chặng đường cuối cùng. "

Lời nói vừa dứt, bàn tay đang giơ lên của nàng liền buông thông xuống, cũng giống như một con ngỗng đột nhiên thu cánh lại.

Một tiếng huýt sáo xẹt qua tai Triệu Tử Mại tuy không quá lớn nhưng lại khiến trái tim hắn run lên: Hắn biết đó là điểm dừng cuối cùng của một người tại trần thế, say này núi cao sông dài khó mà gặp lại.

Mục Tiểu Ngọ làm như không thì thấy bộ dáng đó, nàng thoải mái vỗ vỗ tay, một cái liếc mắt cũng không để ý đế Triệu Tử Mại sau đó liền đi đến chỗ Mục Người Què đang đứng ở cuối hành lang.

" Cô nương đợi một chút, "mãi cho đến khi Mục Tiểu Ngọ sắp đi khuất Triệu Tử Mại mới định thần lại gọi nàng" Mới vừa rồi thật sự rất cảm tạ cô nương. "

Mục Tiểu Ngọ xua xua tay," Không dám, không dám. Chuyện nhỏ không tốn sức ấy mà, không đáng nhắc tới. "

" Nhưng Triệu mỗ còn một chuyện không hiểu. "

" Chuyện gì? "Mục Tiểu Ngọ thu bước chân lại, khẽ đảo mắt nhìn hắn.

" Cái thứ đã giết chết Thuý Quân cô nương.. rất khó đối phó sao? "Hắn ta dừng lại một chút rồi nói tiếp," Nếu như cô nương và Mục lão tiên sinh đều phải trốn nó thì những người khác chẳng phải là.. "

" Triệu công tử, "lời nói của hắn bị Mục Tiểu Ngọ chặn ngang, nàng rũ mắt cười nhạt rồi nói ra những lời khiến Triệu Tử Mại kinh hãi," Nếu công từ cùng Diêm gia có quan hệ thì nhất định phải chú ý chuyện này, vậy ta chỉ có thể khuyên công tử tự cầu phúc cho mình đi. "

Dứt lời nàng định rời đi thì lại bị Triệu Tử Mại gọi lại lần thứ hai,

" Mục cô nương, buổi tối hôm qua cô nói là "tuý" vào lúc có yêu quái, dùng một từ là: "Hầu hết." Chẳng lẽ ngoài ma ra, còn có thể có những thứ khác? "

Hắn vừa nói xong Mục tiểu ngọ đột nhiên dừng chân lại, Mục Người Què theo đó dừng lại. Xung quanh trở nên yên lặng đến bất thường, thậm chí ngay cả hơi thở của bạn thân Triệu Tử Mại cũng có thể nghe thấy.

" Ta có nói như vậy sao?"

Một lúc sau, Mục Tiểu Ngọ chậm rãi quay đầu lại hỏi.
 
Bài viết: 26 Tìm chủ đề
Chương 18: Hệ linh người

Nội dung chương 18

Triệu Tử Mại không nói lời nào, chỉ nhìn nhìn nàng với đôi mắt trang nghiêm. Vì vậy Mục Tiểu Ngọ ngẩn người ra một chút, vừa cười vừa nói, ta cũng chẳng qua là nói đại vậy thôi làm sao công tử lại nhớ một cách rõ ràng đến vậy.

Triệu Tử Mại không để ý dăm ba câu nói ứng phó của nàng mà ngược lại tiến lên phía trước một bước, tiếp tục nói, ta lúc nhỏ đã từng đọc qua sách cổ, thấy được, (tiểu sử khoa văn học) bên trong có ghi chép lại những người thờ phượng và các vị thần đi ra để cảnh báo với mọi người (sư cổ chú) cũng từng nói điềm báo xui xẻo, ma xui quỷ khiến. Cho nên ta càng nghĩ, có thể là người được gọi là "phù thuỷ" cũng không phải tất cả là ma mà còn có thể giao tiếp được với các vị thần.

Nghe được câu nói này, Mục Tiểu Ngọ chưa trả lời ngay nhưng trên gương mặt của Mục Người Què lộ rõ ra vẻ kinh ngạc, "A, ý của công tử là thứ này cũng không hoàn toàn là điều ác, trái lại có thể là điều tốt."

Lời nói còn chưa nói xong đã bị Mục Tiểu Ngọ véo vào eo một cái cho nên hắn vội vàng hoảng sợ ngậm chặt miệng lại. Nụ cười trên khuôn mặt của Mục Tiểu Ngọ tuy là cười giả tạo nhưng mà vẫn chưa giả tạo hẳn, "Công tử, chữ lớn thì ta quả thực không biết được mấy chữ, ngài nói với ta một loạt từ ngữ khó hiểu như vậy đây không phải là đang làm khó ta đấy sao?" Nói xong nàng nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài thì thấy trời cũng gần tối rồi liền giả vờ kinh ngạc và nói, "Ai da, trời cũng đã trễ như vậy rồi mà chúng ta còn phải nhanh chóng lên đường, không thể tiếp tục cùng công tử hàn huyên."

Nói xong nàng ta liền lôi kéo Mục Người Què vội vàng đi về hướng phía trước.

Trong lòng Triệu Tử Mại biết rõ nàng không có nghĩa vụ gì mà vì Diêm gia mà bán mạng mà nhà họ Diêm cũng không tốt đến nỗi mà cho bọn họ ở lại. Chỉ là khi hai ông cháu bọn họ bước qua chiếc áo choàng dài vắt ngang qua cọc tre bên đường thì lại dừng lại. Sau một lúc cái áo choàng đó đã bị gió thổi bay lại nằm một góc, gương mặt của Mục Tiểu Ngọ lúc này cũng xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Tử Mại.

Nàng ta quay đầu lại nhìn chính diện vào hắn, trên mặt mang theo ý cười.

Nụ cười tràn ngập sự khinh thường và có một chút lạnh nhạt, gần giống như nụ cười quỷ dị ban nãy.

Đúng vậy, gần như là giống nhau, liền chứng minh có một số chỗ khác biệt nhau. Toàn thân Triệu Tử Mại rung lên nhưng tay lại nắm chặt thành nắm đấm. Sau một hồi cố gắng mới không để lộ sự sợ hãi của mình trước mặt nàng.

Bởi vì lúc này đôi mắt đỏ rực của Mục Tiểu Ngọ đã sáng bừng lên, bên trong phảng phất như có hai ngọn lửa đang cháy từ con ngươi là trung tâm lan tỏa khắp toàn bộ nhắn cầu, như muốn phá tan đôi mắt xinh đẹp như cặp lưu li kia của nàng. Nhưng trong chống lát ánh đỏ trong đôi mắt của nàng nhạt dần đi, tuy vẫn chưa hoàn toàn biến nhất nhưng sau một hồi xoay chuyển trời đất thì ánh mắt kia đã trở lại nguyên vẹn như lúc đầu (nhưng chung quy lại thì dưới sự xoay chuyển của trời đất. Thì 2 đôi mắt phát ra ánh sang kia cũng sẽ trở về bên chủ nhân nó mà thôi)

Cùng chính lúc đó, Mục Tiểu Ngọ ngoảnh đầu lại rồi cùng Mục Người Què nói nói cười rồi rời đi như là chuyện phát sinh vừa rồi chỉ là ảo giác do Triệu Tử Mại tưởng tượng ra.

Triệu Tử Mại vẫn đứng yên tại chỗ cả người thì run rẩy giống như một con cá vừa ngoi lên mặt nước. Trong trạng thái thất thần hắn lại thấy được một đôi mắt khác, nó ẩn giấu trong giếng sâu, không có con ngươi, đang nhìn xuyên qua những bông tuyết đang rơi. Hắn vô hồn nhìn đứa con tám tuổi của mình cho đến khi toàn thân tê dại như một chiếc lá rơi rụng ngay cạnh giếng.

Hắn chưa bao giờ nói về vấn đề này với bất kỳ người nào khác, kể cả phụ thân của hắn, người có quyền lực nhất trong phe đối lập. Hắn biết rằng phụ thân nhất định sẽ không tin hắn, thậm chí sẽ còn mắng chửi rằng hắn yếu đuối. Cho nên hắn chỉ có thể lặng yên đem cất giấu bí mật này ở trong lòng, âm thầm mong thời gian có thể cất giấu kín bí mật này mãi mãi. Nhưng mà hắn đã sai rồi, bởi vì trên đời này có một thứ định sẵn là không thể bị thời gian phong hóa, thay vào đó nó sẽ lắng xuống, chìm xuống ngày càng sâu hơn cho đến khi nó trở thành một bộ phận phận không thể thiếu đối với cơ thể.

Hắn thừa nhận bản thân là một kẻ hèn nhát, cũng có một số điều không thể giải thích nguyên nhân sự việc một cách rõ ràng được. Ngay cả khi hắn đã ở Europa ba năm, ngay cả khi hắn đã nhìn thấy những kỹ thuật công nghiệp tiên tiến nhất và phát minh lạ lùng nhất trên thế giới, hắn vẫn không quên được đôi mắt ấy.

Mặc dù không phải nó lúc nào cũng ở đây nhưng nó sẽ luôn hé mí mắt vào những thời khắc quan trọng nhất định và nhìn sâu vào trái tim hắn.

"Công tử, sao ngài lại đứng ở đây ngơ ngác một mình vậy, làm tiểu nhân lo lắng chết đi được." Giọng nói tức giận của Bảo Điền như một thanh kiếm, đâm thủng chiếc lồng, giải cứu Triệu Tử Mại ra ngoài.

"Công tử, tiểu nhân đã tìm được Diêm lão gia rồi. Ngài đoán quả là không sai, hắn đang ở chung với lão hòa thượng."

* * *

"Diêm thí chủ, thật ngại quá. Lần này lão nạp cũng không giúp được ngài, hỏng rồi, nó.. đã được thả ra rồi." Lời nói của lão phương trượng văng vẳng bên tai của Diêm Bạch Lâm khiến cho hắn phải mất một hồi lâu mới nghe hiểu lời của lão phương trượng nói.

"Vậy thì có thể.. có thể trừ khử nó không?" Sau một hồi khó khăn hắn mới thốt được ra những lời này.

"A di đà phật, chốn Phật gia chỉ có thể độ hóa, không thể sát sinh. Huống hồ bần tăng muốn thu nhận nó nhưng chỉ sợ là đành bất lực thôi. Diêm thí chủ, nếu muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông. Cái đạo lý này chắc hẳn ngài rõ ràng hơn bất kì người nào khác."

Sau khi sai người đưa lão phương trượng rời khỏi đây, Diêm Bạch Lâm một lần nữa trở lại hành lang trước rồi ngồi xuống, hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm ra sân nhìn không khác gì một pho tượng. Trong đầu hắn bây giờ mọi manh mối đều giống như sợi tơ bị làm rối tung lên, nghĩ thế nào cũng không ra.

Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, lời này hắn đương nhiên hiểu. Nhưng nếu mà hắn không biết cách tháo gỡ chiếc chuông này thì hắn cùng cả cái gia tộc này sẽ phải trả giá như thế nào đây.

"Lão gia, vừa rồi thì tiểu nhân đã tìm thấy một thứ, thứ đó trông giống như cái thẻ bài của thiếu phu nhân, ngài qua đây xem một chút." Lão quản gia từ bên ngoài tiến vào, đem thẻ bài trên tay đưa cho Diêm Bạch Lâm. Diêm Bạch Lâm cầm nó một lúc lâu rồi hỏi, "Ngươi tìm thấy nó ở đâu?"

"Bẩm, ở hẻm Vân Từ."

"Được ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."

Lão quản gia nghe theo và chuẩn bị rời đi, nhưng mà mới đi được hai bước liền bị Diêm Bạch Lâm gọi lại

"Người vừa nói cái thẻ bài này là ngươi nhặt được từ hẻm Vân Từ?"

Lão quản gia lau mồ hôi và nói, "Là ở.. Là ở ngay gian phòng bên cạnh nơi mà Thuý Quân cô nương gặp nạn."

Quản gia đã rời đi nhưng những lời hắn nói như một bàn tay từng chút từng chút kéo ra những sợi tơ rối ren trong tâm trí của Diêm Bạch Lâm.

Trong tiệc mừng thọ lần trước, hắn rõ ràng là nhìn thấy Tương Trinh đã đem chiếc thẻ bài giao cho Gia Ngôn. Mà ngay buổi tối hôm đó, trong khi Gia Ngôn đang còn ăn dở thì được bà vú nuôi đưa về phòng nghỉ ngơi. Như vậy tính ra thì vào khi mà Thúy Quân chết, Gia Ngôn quả thực không ở trong tiệc mừng thọ.

Nghĩ đến đây, trong đầu của Diêm Bạch Lâm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong một chốc lát. Hắn không nhịn được mà bật cười: Làm sao có thể là Gia Ngôn được, một đứa bé từ nhỏ đã yếu ớt bệnh tật như một con mèo, một đứa bé được lớn lên trong vòng tay bao bọc của gia đình làm sao có thể làm ra cái chuyện móc mắt người khác chứ? Chẳng phải là quá bất công khi nghi ngờ thằng bé chỉ vì cái thẻ bài này hay sao?

Những chiếc lá cuốn theo gió trên mái hiên rơi xuống đập mạnh vào vai Diêm Bạch Lâm làm hắn giật mình nhảy dựng lên. Như thể hắn vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức đứng dậy khỏi ghế, một tay chống eo, một tay dựa vào ghế cố, xua đi những ý nghĩa ngớ ngẩn trong đầu.

"Kẽo kẹt, kẽo kẹt.."

Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiến tới. Trong lòng Diêm Bạch Lâm lúc này không hiểu vì sao lại trở nên hoảng hốt, hắn hơi nheo mắt nhìn về phía cửa hỏi, "Là ai?"
 
Bài viết: 26 Tìm chủ đề
Chương 19:

Nội dung chương 19:

Nửa người tiến vào cửa, Gia Ngôn đã hướng Diêm Bạch Lâm nhe răng cười: "Gia gia, tuy là giữa mùa hạ, nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh, ngài đứng ở dưới mái hiên không cảm thấy lạnh sao?" Nói xong hắn nhẹ nhàng khép cửa lại.

"Không việc gì. Giữa mùa hè còn có thể đông lạnh được sao." Lời vừa nói ra khỏi miệng, Diêm Bạch Lâm lại cảm thấy eo càng đau thêm. Cơn đau từ eo lan sang cột sống, đau đến mức lão không nhịn được mà kêu lên một tiếng.

Thấy thế, Gia Ngôn vội vàng ba bước thành hai bước đi đến bên cạnh Diêm Bạch Lâm, duỗi tay đỡ lấy cánh tay lão, dìu lão một lần nữa ngồi trở lại ghế, hai tay nhẹ nhàng đấm bóp, "Gia gia, thoải mái không ạ? Có cần ta đi lấy thêm áo khoác cho ngài không?"

Thấy hắn quan tâm như thế, Diêm Bạch Lâm cảm thấy trong lòng ấm áp. Nhất thời áy náy nghĩ: Tôn tử tri kỷ như vậy mà vừa rồi lão lại nghi ngờ nó. Ngọc bài rơi ở ngõ vân từ thì thế nào, chẳng lẽ nhất định là rơi xuống từ trên người Gia Ngôn vào đêm Thúy Quân chết sao? Chính lão lại hồ đồ đến mức ấy sao?

Nghĩ đến đây, áy náy trong lòng càng lớn. Lão ôn nhu nói, "Ngoan, gia chỉ cần nhìn thấy ngươi khỏe mạnh thì mọi bệnh tật đều không là gì hết."

Nghe vậy, Gia Ngôn từ phía sau ghế dựa vòng qua ngồi trên gối đầu của Diêm Bạch Lâm, vươn tay nghịch ngợm chòm râu hoa râm của lão, hờ hững hỏi: "Gia gia, vừa rồi Lý chưởng quản tới gặp ngươi sao?"

Diêm Bạch Lâm ngẩn ra, "Làm sao ngươi biết hắn tới?"

Gia Ngôn thản nhiên cười, "Ta vừa mới gặp được hắn, hắn còn nói hắn tới đây để trả lại ngọc bội của nương ta." Lúc nói những lời này, vẻ mặt hắn đơn thuần, giống như chỉ là trong lúc vô tình nhớ tới, thuận miệng hỏi thôi.

Trong lòng Diêm Bạch Lâm run lên như sắp nổ tung: Nó đang thử mình. Tuy nó ra vẻ trấn định nhưng trong lòng nó đã sớm mưu tính sẵn.

Đây đâu phải tâm cơ của một hài tử nên có: Thâm trầm, khó có thể thăm dò.

Diêm Bạch Lâm cưỡng chế nội tâm hoảng hốt, không lộ thanh sắc mà cười cười, "Nếu ngọc bội tìm được rồi, cũng liền thôi, không có gì ghê gớm."

"Thôi." Gia Ngôn quay đầu nhìn về phía Diêm Bạch Lâm lần nữa. Đôi mắt hắn bỗng nhiên tối sầm, phảng phất che chở một hình bóng mơ hồ. Nhưng mà rất nhanh bóng dáng kia liền biến mất, giống một con thỏ nhanh chóng chạy trốn.

Diêm Bạch Lâm cho rằng chính mình nhìn lầm. Lão nheo mắt lại, chăm chú nhìn vào mắt hắn, đôi môi run rẩy, cuối cùng cũng không nói lời nào.

Gia Ngôn dường như không có việc gì đứng dậy từ trên gối đầu của Diêm Bạch Lâm, bước đi vài bước rồi đứng yên bất động. Ánh trăng kéo dài hình bóng của hắn, vặn vẹo quái dị.

"Nghe nói qua canh hồng ngọc chưa?" Hắn quay lưng về phía Diêm Bạch Lâm hỏi một câu.

"Canh hồng ngọc." Run rẩy nói ra này ba chữ này, Diêm Bạch Lâm đột nhiên rất muốn đứng lên. Nhưng eo đau đến mức không chịu nổi, đành thẳng lưng, lại kêu lên, một lần nữa ngã ngồi xuống ghế.

"《 Bản Thảo Cương Mục 》' bộ phận con người ' ghi lại hơn ba mươi loại kỳ dược, sức sống con người, gan người, thịt người, máu người.. cùng với công thức kỳ lạ do chúng tạo thành, chẳng hạn như lông ở phần dưới cơ thể của nam nhân chủ trị rắn cắn. Lấy nó nuốt cùng hai mươi nhánh cây và nước trong miệng để ngăn chất độc không xâm nhập vào bụng."

Giọng nói Gia Ngôn thay đổi, không còn non nớt mà chói tai hơn một chút, giống như bị ai đó bóp chặt yết hầu vậy.

Nhưng Diêm Bạch Lâm lại không quan tâm tới điều ấy. Bởi vì trong đầu lão bây giờ đều là ba chữ kia: Canh hồng ngọc, canh hồng ngọc, canh hồng ngọc..

"Các bài thuốc đời sau dùng xương, thịt, gan, máu làm thuốc rồi lấy rượu lâu năm ngâm để tạo ra canh hồng ngọc."

Nói tới đây, bả vai Gia Ngôn khẽ run lên. Hắn đang cười, thanh âm tuy nhỏ nhưng bén nhọn, "Lão già, hiện tại ngươi biết đôi mắt kia của Thúy Quân dùng làm gì không?"

Một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân hướng lên, Diêm Bạch Lâm chỉ cảm thấy lạnh cả người, xuyên thấu tim phổi, cơ thể run lên, dường như không thể chống đỡ được nữa.

"Ngươi là ai? Ngươi đem Gia Ngôn đi nơi nào?" Lão cố cường ngạnh một hơi hỏi hắn những lời này, nước mắt không cách nào ức chế mà chảy ra từ khóe mắt.

"Gia Ngôn" khẽ cười, xoay người đi về phía Diêm Bạch Lâm, đứng sát bên cạnh lão, đưa tay vuốt ve theo hắn góc áo của lão, "Đầu nhỏ tuy thông minh nhưng thân thể này thực sự rất vô dụng. Còn trái tim này của hắn rất tinh tế, thế mà có thể đoán ra được bí mật của ta, cho nên ta phải mang hắn đi."

Ngón tay hắn dần dần hướng lên trên. Cách vài lớp quần áo mà Diêm Bạch Lâm vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên đầu ngón tay hắn.

"Ngươi không thể để nó làm chuyện như vậy! Nếu một ngày nó tỉnh táo lại, ngươi phải đối mặt với nó như thế nào?" Một khắc cuối cùng của cuộc đời, trong lòng Diêm Bạch Lâm vẫn lo nghĩ cho Gia Ngôn. Đứa nhỏ này là toàn bộ tâm huyết của mọi người trong Diêm gia. Lão làm sao không dốc toàn lực bảo hộ nó chứ?

"Tỉnh táo?" "Gia Ngôn" khặc khặc cười lạnh, "Lão già, ngươi lo nhiều quá rồi. Từ khi ta chiếm được cơ thể này, ta sẽ không bao giờ trả lại cho hắn."

Nghe được những lời này, Diêm Bạch Lâm chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, khí huyết đều tụ lại, lý trí hoàn toàn tiêu tán. Lão há miệng gào không ra tiếng, duỗi tay kẹp lấy cái cổ gầy nhỏ của "Gia Ngôn", dùng hết sức lực siết chặt lại. Hơi thở lão phun ở trên mặt "Gia Ngôn", khiến cho khuôn mặt thanh tú kia có chút mờ mịt đáng sợ.

"Gia Ngôn" không hề động đậy, chỉ đảo đôi mắt, lộ ra đôi mắt xanh biếc, nụ cười trên mặt như có như không.

Diêm Bạch Lâm đột nhiên hiểu được ý tứ xâu xa của nụ cười kia. Nó rõ ràng đang nói: Lão già, ngươi giết ta, còn không phải giết tôn tử của chính mình sao?

Trầm mặc một lát sau, hai tay của lão rốt cuộc từ từ rơi xuống. Lão vịn lấy lưng ghế run rẩy nói, "Ta biết ngươi chết thảm, nhưng.. Nhưng đều đã qua lâu như vậy, người hại ngươi cũng đã sớm không ở thế gian này, vì cái gì ngươi.. Ngươi còn không chịu buông tha cho Diêm gia chúng ta?"

"Gia Ngôn" không có trả lời vấn đề này. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng vàng trên bầu trời.

"Đêm đó trăng rất tròn, mặt người kia lại giấu ở trong bóng tối, ta nhìn không rõ lắm.. Rất nhiều năm sau, ta mới biết được là hắn lấy đi thân thể của ta.. Nhưng mà khi đó ta đã chết lâu lắm rồi, không còn dư lại cái gì. Ta không về được nhà nữa.. Vĩnh viễn đều không thể trở về được.."

"Ta muốn trở về. Cha nương cùng tỷ tỷ ta đi xem hội đèn lồng. Tỷ ấy còn nói sẽ mang đèn lồng hình cá chép về cho ta.. Cá chép vượt Long Môn, thật là may mắn.. Tỷ ấy nói ta nhất định sẽ đỗ cao trung.. Làm rạng danh gia tộc.."

"Bọn họ tìm ta rất nhiều năm nhưng bọn họ không biết là ta chỉ cách bọn họ một bức tường.. Không.. Còn có một cái bình, cái bình phát ra ánh sáng màu xanh lam.. giam giữ cơ thể cùng linh hồn của ta.."

Có thứ gì đó đột ngột siết chặt lồng ngực Diêm Bạch Lâm. Xuyên thấu qua da thịt, đánh mạnh vào trái tim đang đập "thình thịch" kia của lão.

Một khắc cuối cùng, Diêm Bạch Lâm giống như không cảm nhận được đau đớn, lão chỉ cảm thấy một luồng nóng từ lồng ngực phun ra, nhuộm đỏ quần áo phía trước, bị gió thổi qua lạnh đến tận xương.
 
Bài viết: 26 Tìm chủ đề
Chương 20: Thần y

Nội dung chương 20

"Ngươi tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ từ trong sân đi ra?" Ra khỏi sân, Triệu Tử Mại lại vẫn như cũ khó hiểu, y quay đầu lại, nhìn vào hình bóng của mái hiên chênh vênh trong đêm tối, nghi hoặc nói, "Nhưng ở đây chỉ có một cái cái bình hỏng, bọn họ đến đây để làm gì?"

Bảo Điền gãi đầu nói, "Cái này thì ta cũng không rõ, lúc ta tìm thấy bọn họ, bọn họ đang chạy ra ngoài, ta nhanh chóng nấp vào trong viện bên cạnh. Chỉ mơ hồ nghe được bọn họ nói đến cái gì nghiệp nợ, cái gì bài vị, đúng rồi, Diêm lão gia dường như còn nhắc đến 1 vị thuốc."

"Vị thuốc?"

"Đúng, gọi là thuốc gì ấy nhỉ, ta không nhớ rõ nữa."

Triệu Tử Mại liếc nhìn Bảo Điền một cái, "Tổ tiên Diêm gia hành nghề y, ta nhớ rõ Thanh Thành từng nói qua, gia tộc bọn họ từng có 1 vị thần y nổi tiếng thiên hạ."

Nói đến đây, y cúi đầu hồi tưởng một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nói, "Ta nhớ rõ, Thanh Thành từng nói như thế này, hắn - vị tổ tiên đời trước không phải mầm non trời sinh thông thạo y thuật, mặc dù hắn lúc nhỏ tỏ ra rất hứng thú đối với y thuật. Hắn nghiên cứu các loại y thư, tìm hiểu kỹ lưỡng các loại bệnh lý, bệnh dược. Nhưng ở thời điểm trước 30 tuổi, phương thuốc mà hắn kê ra không khác gì những đơn thuốc bình thường, bất quá đều là những phương thuốc không thể nào bình thường hơn, bệnh nhẹ thì chữa được nhưng bệnh nặng không khỏi cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Bệnh nhẹ trị không xong lại còn trở nặng, kì quái hơn, cũng không có thành tích gì đáng nhớ ở phương diện này. Hắn thậm chí nghĩ đến việc đổi nghề, vì số tiền ít ỏi kiếm được từ việc hành nghề y chỉ dựa vào việc hành y kiếm được vài đồng của hắn thậm chí không thể duy trì cơm ăn áo mặc, chăm lo ăn mặc cho cả nhà."

"Nhưng đến năm 30 tuổi, một hôm hắn đến chùa Quan Đế mượn ánh sáng đọc sách, do quá mức nhập tâm nên quên mất giờ về. Sau đó do quá mệt mỏi nên ngủ quên lúc nào không biết. Hắn ta đã nằm mơ một giấc mơ kì lạ, trong mơ có một lão râu đầu bạc nói với hắn" Thiên hạ cần ngươi xuất hiện trị bệnh cứu thế rồi! "Nói xong câu này, lão đầu bạc liền biến mất, mà hắn cũng đột nhiên bừng tỉnh mộng."

"Sau đó hắn liền trở thành một vị thần y nổi danh thiên hạ đúng không, hầu hết trong cổ thư đều viết như vậy, kịch bản trong cổ thư (sách cổ) đa số đều như vậy." Bảo Điền tiếp lời.

"Không sai, hắn lên thăng quan tiến chức như diều gặp gió, trở thành một vị thần y vang danh tứ hải, đến dòng dõi hoàng thất cũng mời hắn khám bệnh, mà thời kỳ hưng vượng của Diêm gia, cũng bắt nguồn từ hắn."

Nói đến đây, bên tai truyền đến âm thanh ầm ĩ. Tiếng âm thanh nói chuyện, tiếng bước chân hỗn tạp với nhau, tựa như đoàn mây đen, nhanh chóng lướt qua hành lang bên cạnh. Từ lối thông đạo bên cạnh quá khứ bay thật nhanh đến.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bảo Điền còn chưa nói hết câu, liền nhìn thấy bảy tám nha đầu chạy về hướng bên này. Mặc dù tất cả đều im hơi lặng tiếng nhưng vẻ mặt không giấu nổi sự nôn nóng. Gặp được bọn họ, vài người vội vàng hành lễ, sau đó liền gấp gấp gáp gáp chạy về phía trước.

"Xin dừng một chút, trong phủ có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Triệu Tử Mại nâng cánh tay hướng về phía trước hỏi một tiếng.

Một vài người dừng lại, do dự một lúc, ậm ừ đáp: "Lão gia, lão gia qua đời rồi."

Diêm Bạch Lâm nằm nghiêng lệch hẳn sang chiếc ghế thái sư mà lão thường ngồi, thân thể cuộn thành hình cánh cung, giống như tựa hồ như 1 con tôm bị luộc chín. Tay chân của lão hoàn toàn cứng đờ, hai cánh tay mềm oặt buông thõng bên hông.

Dưới người lão, một dòng máu đỏ sậm chảy dọc theo hoa văn sàn nhà, lan dần đến chân đám người, giống như mạng lưới chằng chịt, khoảnh khắc tiếp theo sẽ bay lên không trung rồi lại bao trùm lấy mặt đất.

Bọn người hầu trong phủ vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, thế nên Triệu Tử Mại và Bảo Điền phải tốn một ít công phu mới tiến vào được bên trong. Có điều, lúc nhìn thấy thi thể của Diêm Bạch Lâm, đến cả kẻ gan lớn phá trời như Bảo Điền cũng phải ngây người, nghẹn họng đứng yên bên cạnh người nhà họ Diêm, nhìn trân trối người đã nằm trên mặt đất từ sớm kia. Chỉ có mỗi Triệu Tử Mại có thể duy trì trấn định, nhưng mà y vẫn cứ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, toàn thân nhũn ra, sức lực cả người phảng phất như bị rút cạn.

Phía ngực trái của Diễm Bạch Lâm trống không một khoảng đen tuyền, màu sắc so với những nơi khác đậm hơn rất nhiều, dường như bị tô lên không biết bao lớp mực dày đậm vậy.

Tim của lão bị móc mất rồi.

Đèn lồng đỏ lần lượt nhất nhất bị dỡ xuống, thay vào đó là đèn lồng trắng như tuyết, mỗi một cái phía trên đều viết một chữ "Điện" rất lớn. Mỗi khi có gió, đèn lồng bị thổi đến xôn xao, cả ánh nến bên trong cũng lập lòe, khiến cho bóng dáng của vài người đứng phía dưới đèn cũng đung đưa lúc ngắn lúc dài.

Diêm Dư Trì đi tới đi lui dưới ngọn đèn lồng bị gió thổi xiêu vẹo, giống như con quái thú cáu kỉnh bất an. Mặt hắn trắng bệch phản chiếu ánh sáng từ ánh đèn rọi trên đỉnh đầu, trông càng kì quái quỷ dị.

"Đêm nay ta sẽ phái người đến thị trấn bên cạnh. Ta nghe có người nói ở đó có một mộng bà, không những có thể giao tiếp âm dương, còn có thể lên đồng diệt quỷ, năng lực thần thông ứng nghiệm cao. Bà ấy đến đây, thì có thể bắt được hung thủ, không cần biết là người hay là quỷ, đều không thể chạy thoát. Ta phải giết chết nó, ta muốn nó phải đền mạng."

Hắn càng nói càng nhanh, thanh âm run nhè nhẹ, cuối cùng đến cả bả vai cũng đều bắt đầu run rẩy lên, giống như mảnh lá khô trong gió lạnh.

"Dư Trì", Tương Trinh từ trong phòng cầm ra một chiếc áo dài khoác lên người Diêm Dư Trì, tay nàng nhẹ nhàng đặt lên tay của hắn, thanh âm của nàng mang theo tiếng khóc nức nở, trên mặt cũng đầy nước mắt, "Dư Trì, chàng cũng mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, thiếp bảo bọn họ mang cho chàng một ly trà nóng đến."

Diêm Dư Trì chẳng hề cảm kích, đem áo vứt xuống đất, quay đầu nhắm nàng hừ lạnh một tiếng, "Ngươi cuối cùng cũng bò dậy khỏi giường rồi sao? Bây giờ ngươi đắc ý lắm phải không? Thúy Quân chết rồi, hài tử cũng chẳng còn, ngươi còn bày ra bộ dạng giả vờ giả vịt này cho ai xem đây?"

Tương Trinh run run một chút, nước mắt kìm nén hồi lâu cuối cùng cũng rơi lã chã "Thiếp làm sao có thể như thế, Dư Trì chàng hiểu lầm thiếp rồi"

"Đại ca, là huynh sai trước, sao lại đổ sang cho người khác như vậy." Diêm Thanh Thành tiến lên một bước đứng giữa huynh tẩu của hắn. Hắn nhìn chăm chăm Diêm Dư Trì, nhẫn nại một hồi lâu, mới nuốt câu nói nặng nề hơn đằng sau vào lòng. "Phụ thân vừa mất, đệ không muốn cùng huynh tranh chấp, hiện tại nên xử lý hậu sự trước, những việc khác chậm rãi bàn bạc cân nhắc sau."

"Ngươi bớt giải vờ giả vịt trước mặt ta đi." Diêm Dư Trì nhìn đệ đệ cười lạnh, "Ngươi có tâm tư gì với Tương Trinh tưởng rằng ta không biết hay sao? Diêm Thanh Thành, nhiều năm như vậy, cho dù là kẻ mù, cũng có thể nhìn ra ngươi thích nàng ta. Dù sao phụ thân bây giờ cũng đã mất đi rồi, ngươi không cần diễn vai đứa con ngoan nghe lời hiểu chuyện nữa rồi, đến tôn lên ta - vị đại ca lông bông này.'

" Chát. "

Một cái tát giáng thật mạnh lên gương mặt của Diêm Dư Trì, Tương Trinh thở hắt ra một hơi, nhìn Diêm Dư Trì đang ôm một bên mặt lộ ra biểu tình không thể tin nổi, kéo theo cả phần tóc phía sau đầu dính lên má.

Diêm Dư Trì che mặt," Ngươi dám đánh ta? Tương Trinh, ngươi vì hắn mà đánh ta? "

Ánh mắt của Tương Trinh hiện lên sự tuyệt vọng, nàng nhìn chằm chằm Diêm Dư Trì, gằn từng chữ," Chàng có thể xấu xa, nhưng đừng nghĩ ai cũng xấu xa như chàng. Diêm Dư Trì, cho dù tình cảm phu thê chúng ta đã cạn, Thanh Thành hắn vẫn là đệ đệ của thiếp, thiếp không cho chàng dùng từ ô ngôn uế ngữ ấy đến sỉ nhục đệ ấy. "

Dứt lời, nàng chẳng hề để ý đến bất kì ai nữa, liền đi thẳng về phía cửa lớn.

Đèn lồng trắng bị gió thổi" ào ào"xao động, phảng phất như tiếng bước chân người, bị phóng đại gấp mấy lần bởi sự trống trải của sân nhà.
 
Bài viết: 26 Tìm chủ đề
Chương 21 cái rương

Nội dung chương: 21

[HIDE-THANKS][HIDE-THANKS]Trong phòng không có đèn, Diêm Thanh Thành dưới ánh trăng, lấy ra bộ quần áo mà Diêm Bạch Lâm thường mặc từ trong tủ, đặt chúng nằm trên giường rồi cẩn thận gấp lại. Sau đó, hắn bước đến giá sách, chọn ra ba bức tranh mực mà lão yêu thích nhất trong cuộc đời, quan sát một lúc lâu, rồi cuộn lại vào hộp đặt nó bên cạnh chỗ quần áo đã gấp.

Hắn nhìn lại căn phòng này, trong lòng bỗng thấy thê lương. Lúc đầu cảm giác đó nó giống như giọt nước. Một và một chút nó bị rò rỉ ra ngoài. Đến ngay sau đó, giống như một cơn lũ cuộn trào dữ dội, ập đến khiến anh khó thở.

"Phụ thân" Hắn dùng tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo của Diêm Bạch Lâm, nước mắt lặng lẽ rơi "Phụ thân, là lỗi của nhi tử, nhi tử bất tài, không bảo vệ tốt huynh ấy, để huynh ấy đau khổ như vậy."

Hắn nằm xuống, yên lặng, áp mặt vào quần áo và khóc nức nở.

Anh ấy khom người xuống, có gì đó từ trong túi áo hắn rơi xuống sàn, phát ra tiếng "cạch cạch". Diêm Thanh Thành cúi người nhặt thứ đó lên, phát hiện đó là một viên kẹo Tây Dương được gói trong giấy.

Tia sáng lóe lên trong mắt hắn, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua, suy nghĩ của hắn trở lại thời thơ ấu.

"Thanh Thành, lúc buồn chỉ cần ăn một viên kẹo ngọt thì trái tim sẽ trở nên ngọt ngào."

"Có thật không?"

"Ừ, bỏ đường vào miệng, sau đó nhắm mắt lại, thử nghĩ đến cảnh ngươi đang đi bộ lên núi, trên đầu có những đám mây trắng như bông, dưới chân là cỏ xanh. Bước đi bước đi, ngươi đã leo qua ngọn núi đó và nhìn thấy một vùng biển, rất xanh, đang phát ra ánh sáng trắng dịu bởi mặt trời. Thế nào? Bây giờ còn buồn không?"

"Vẫn còn một chút."

Tương Trinh nắm lấy tay hắn "Vậy thì hãy tưởng tượng tavới ngươi cùng đứng trên sườn đồi, cùng với ai đó, trong lòng có phải tốt hơn không? Một chút nỗi buồn cùng không cần nữa đúng không?"

"Ừm, hết rồi, nàng đến, nỗi buồn hết rồi."

Diêm Thanh Thành cầm viên kẹo lên, một tia dịu dàng tràn vào mắt anh Đáng lẽ ra, cô nên bí mật bỏ kẹo vào túi trước khi người giúp việc mang quần áo đến. ". Anh bóc lớp giấy bọc, nhét viên kẹo có mùi trái cây vào miệng, nếm thử cẩn thận rồi từ từ nhắm mắt lại.

Ánh trăng chiếu lên trên mặt Diêm Thanh Thành, chiếu lên khóe miệng hắn nở nụ cười nhẹ.

" Cốc cốc.. "

Tấm cửa được ai đó gõ vài lần, và sau đó, giọng nói của Triệu tử mại vang lên" Thanh thành tôi vào được không?

"Những bộ quần áo và tranh cuộn này là để đặt trong quan tài của bá phụ, đúng không?" Triệu Tử Mại đốt đèn lên, liếc nhìn mấy thứ trên giường rồi nhẹ giọng hỏi.

Diêm Thanh Thành khẽ gật đầu, "Thời tiết nóng bức, không dễ dàng ngừng quan tài quá lâu. Mọi người cũng bàn tán rất nhiều, nên đành chôn phụ thân ta sớm hơn."

"Đúng vậy, đặc biệt trong lúc này, tang lễ có thể giảm bớt thì nên giảm bớt." Nói đến đây, y trầm mặc một lúc, mắt nhìn xuống chiếc giày, Dường như tôi vẫn chưa quyết định có nên nói ra điều mình muốn trong lòng hay không.

Diêm Thanh Thành đã đoán được y muốn hỏi gì nên cười nhạt nói: "Vẻ mặt do dự và dừng lại này không giống tác phong của nhà họ Triệu. Nói thẳng đi, huynh muốn hỏi về Tương Trinh, đúng không?"

Triệu Tử Mại nhướng mày, "Thanh Thành, lẽ nào không nên gọi một tiếng chị dâu sao? Tôi chưa bao giờ nghe cậu gọi là chị dâu."

"Đối với người mình thích có thể gọi sao?" Diêm Thanh Thành thẳng thắn nhìn về phía Triệu Tử Mại, không có ý định che giấu.

Nhưng nàng ấy đã kết hôn, đó là "anh trai của bạn."

"Ta biết, nhưng tình yêu sẽ không biến mất vì điều này," Diêm Thanh Thành cười khổ "Tử Mại, cho dù ta không muốn, cho dù khi ta biết rằng việc tiếp tục ngưỡng mộ nàng ấy như thế này là vô đạo đức, nhưng ta vẫn không có cách nào thay đổi nội tâm của mình, vì nàng ấy luôn ở trong tim ta."

Sau khi thổ lộ lòng mình, hắn quay đầu nhìn trăng ngoài cửa sổ khẽ thở dài: "Tử Mại, huynh đã viết thư cho ta khi ở Ô-Rốp (Europa), nói rằng những người ở đó có thể phẫu thuật cắt bỏ một phần cơ thể nhất định. Ta rất muốn hỏi huynh, có loại phẫu thuật nào có thể đào ra bóng hình trong trái tim ta không? Nàng ấy đã ở trong đó quá lâu và đã trở thành một phần của trái tim ta rồi."

Triệu Tử Mại lộ ra vẻ mặt bất lực. Một lúc sau, rốt cuộc nói: "Vậy ngươi muốn rời khỏi Diêm gia không phải vì bất cứ chuyện gì khác mà là vì ngươi muốn tránh xa nàng ấy."

Diêm Thanh Thành cười như cam chịu số phận cho số phận mình: "Thôi đi Tử Mại, đừng nói việc này nữa. Huynh đến tìm ta nhất định là có việc khác, đúng không?"

Triệu Tử Mại gật đầu rồi di chuyển ghế về phía Diêm Thanh Thành: "Ta muốn hỏi ngươi đã từng thấy qua một cái bình chưa?" có thấy qua cái một cái lọ sứ chưa.

"Bình?" Diêm Thanh Thành suy nghĩ một chút liền nói: "Cái bình mà huynh nhắc tới ở nhà chính Tứ Hải Đường?"

Triệu Tử Mại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Đúng vậy. Ngươi cũng biết?"

Diêm Thanh Thành nhíu mày, "Ta nhớ tới khi còn bé đã từng nhìn thấy, trên bình có mảnh vải đỏ che?"

"Không có mảnh vải che. Cái bình bị nứt, thiếu một mảnh lớn." Nói xong, vẻ mặt của Triệu Tử Mại càng thêm ngưng trọng, y vội vàng hỏi: "Thanh Thành, cái bình có nguồn gốc gì vậy?"

"Nguồn gốc? Người ta nói rằng trong đó có một loại thuốc sắc duy nhất có thể chữa khỏi các loại bệnh, cải tử hoàn sinh. Đúng rồi, nó được điều chế bởi tổ tiên dòng họ Diêm của chúng ta. Và vì loại thuốc này, người đã trở thành một thần y vang danh tứ hải." Khi nói điều này, hắn đã rất ngạc nhiên, "Nhưng cái sân đó, ta nhớ khi ta còn nhỏ nó đã được mở và khóa mỗi khi ra vào. Sau này, phụ thân ta đã cấm không cho ai ra vào. Lý do gì thì ta cũng không hỏi nhiều."

"Nếu cửa đã bị khóa, tại sao chiếc bình có thể bị hỏng mà không có lý do được?"

Diêm Thanh Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Đúng rồi, ta quên mất. Mấy ngày trước có người báo cái bình bị vỡ, tựa hồ là do người ta vô tình làm đổ khi quét dọn sân. Lúc đó có quá nhiều chuyện nên ta không tìm hiểu kỹ." Nói xong, hắn lại cau mày "Tử Mại, sao huynh lại hỏi về chiếc bình cũ này? Chẳng lẽ chuyện xảy ra mấy ngày qua có liên quan gì đến nó?"

"Xem ra bá phụ cũng không nói cho ngươi." Triệu Tử Mại trầm ngâm nói.

"Không nói cho ta? Tử Mại, ý huynh là phụ thân ta che giấu bí mật? Có chuyện gì vậy?" Diêm Thanh Thành nhìn chằm chằm bức tường phía sau Triệu Tử Mại, đột nhiên thấp giọng nói: "Tại sao trên tường lại có ba cái bóng?"

Câu nói này vừa dứt, một cơn gió bất chợt từ cửa sổ thổi vào, dập tắt ngọn đèn trên bàn. Bóng người trên bức tường đột nhiên biến mất, chỉ còn lại làn khói trắng của bấc đèn cuộn tròn. Trên mặt Triệu Tử Mại hiện lên nét hoang mang và khó hiểu.

"Ba cái bóng?" Triệu Tử Mại bước lên, đi tới bên người Diêm Thanh Thành, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía bức tường trắng "Một ngọn nến, hai người, làm sao có thể có ba cái bóng? Ngươi có nhầm với bóng cây không?"

"Có lẽ vậy, có thể ta đã nhìn nhầm." Khi hắn nói câu này, cành liễu đang rủ bên ngoài nhà bị gió thổi tung lên, đập vào mép cửa sổ, phát ra tiếng "rắc rắc" như một bàn tay ma quái.

"Có vẻ như thời tiết lại thay đổi" Triệu Tử Mại liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ "Chúng ta trở về đi, đừng để lát nữa bị mắc mưa."

Diêm Thanh Thành miễn cưỡng nhìn quanh phòng, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi cùng Triệu Tử Mại. Tuy nhiên, chưa kịp cất bước họ đã nghe thấy tiếng "cạch cạch" phát ra từ gầm giường của Diêm Bạch Lâm, không lớn nhưng cực kỳ rõ ràng, từng tiếng như đánh thẳng vào tim hai người.

Cơ thể của Triệu Tử Mại như đông cứng lại. Diêm Thanh Thành cũng bất động tại chỗ. Hai người họ cùng nhìn về phía gầm giường đen sì kia, trên mặt hiện lên vẻ bối rối.

"Cạch cạch cạch.."

Âm thanh vẫn tiếp tục vang lên. Không bị che lấp bởi tiếng gió đập vào cửa sổ, rất rõ ràng, đập trực tiếp vào màng nhĩ của hai người.

"Có gì dưới gầm giường?" Ngay lập tức, Triệu Tử Mại rút ra một con dao đồng có hình đầu sư tử đang mang trên người, y bình tĩnh hỏi Diêm Thanh Thành.

"Một cái rương gỗ, thường để đựng một số đồ lặt vặt." Hô hấp của Diêm Thanh Thành có chút gấp gáp, tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì "Nghe âm thanh, hình như là phát ra từ trong rương gỗ đó."

"Hay là có chuột?"

"Chắc vậy. Mấy ngày nay trong nhà bận rộn, chuột vào cũng không biết." Bả vai siết chặt của Diêm Thanh Thành hơi thả lỏng một chút.

Triệu Tử Mại gật đầu, bước nhanh đến bên giường ngồi xổm xuống, với tay, nắm lấy vòng đồng ở hai bên rương gỗ, kéo nó ra ngoài.

Chiếc rương nặng hơn y tưởng rất nhiều. Y dùng rất nhiều sức nhưng chỉ kéo nó ra được ba bốn phân.

"Sao lại nặng như vậy?" Triệu Tử Mại quay đầu nhìn Diêm Thanh Thanh đang ngồi xổm xuống bên cạnh, trong mắt y hiện lên vẻ bối rối, nhưng ngay sau đó biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ.

"Thanh Thành, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?" Khi nói lời này, tay y đột nhiên nới lỏng chiếc vòng đồng, mắt nhìn thẳng vào khe hở đen kịt trong rương, lưng căng như dây cung.

Diêm Thanh Thành tuy không nói, nhưng biểu hiện trên mặt hắn đã nói rõ ràng cho Triệu Tử Mại biết, nội tâm của hắn lúc này cũng giống như y.

"Soạt" Chiếc rương đã được hai người họ lôi ra. Triệu Tử Mại nắm chặt cán dao, dùng mũi dao mở nắp rương một cách thô bạo[/HIDE-THANKS][/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back