Bài viết: 25 Tìm chủ đề
Chương 20:

[HIDE-THANKS]
Đêm đó đối với tôi mà nói là một đêm đặc biệt, nhưng tôi không biết đối với hắn thì có phải vậy không.

Hắn say bí tỉ, thậm chí không nhận rõ tôi và Giang Mộ.

Một người chói mắt như minh châu, một người thấp kém như bồ liễm, thế mà hắn cũng có thể nhận không ra.

Tôi cúi đầu nhìn phần giữa hai chân hắn, dùng răng cắn mở khóa kéo, mô phỏng cảnh tượng đêm đó, giúp hắn nhanh chóng nhớ lại.

Lúc tôi muốn ngậm cái vật hãy còn mềm mại kia của hắn, hắn bỗng đè trán tôi lại, đẩy tôi rời xa đũng quần hắn.

"Anh là.. người trong biệt thư kia?" Tịch Tông Hạc đầy mặt khó mà tin nổi.

Tôi biết, điều này là cực kỳ hoang đường, tràn đầy kịch tính như một vở kịch. Cứ như nghiệt duyên do trời định, trong số mệnh của Tịch Tông Hạc có Giang Mộ, tôi cũng bị chỉ định phải trầm luân trong một kiếp này.

"Là tôi."

Hắn không cho tôi dùng miệng, tôi không thể làm gì hơn là lấy tay mò lấy đồ vật của hắn. Ngón tay linh hoạt dò vào khe hở mở ra, nắm chặt thứ đồ vật như con cự mãng vẫn đang ngủ say kia, cảm giác được con cự mãng ấy có chút xu thế ngẩng đầu, tôi liền cả người trườn lên, quấn sát người Tịch Tông Hạc.

Tịch Tông Hạc ngã vào ghế sô pha, trên khuôn mặt tuấn mỹ chợt lộ ra một tia luống cuống. Hắn muốn đẩy tôi ra, tôi lại đi trước một bước, tiến lên hôn lên đôi môi hắn.

Đàn ông mà, có lúc cảm giác liền lên, không dễ gì mà ngừng lại.

Động tác khước từ dần dần trở lên mơ hồ, dưới sự khiêu khích tận tâm tận lực của tôi, cự thú trong tay cuối cùng đã hoàn toàn ngẩng đầu.

"Một tôi khác, cũng biết ư?" Hắn khẽ nhíu hàng lông mày, nói chuyện đã có chút thở dốc.

Tôi nằm úp sấp trên người hắn, hôn khóe môi hắn, bị hắn tránh được. Tôi không làm được gì khác là thoáng ngẩng đầu, ngắn gọn nói: "Biết."

Kỳ thực hắn căn bản không biết. Những việc này nói ra thì có ý nghĩa gì? Ngoài trừ càng khiến hắn xem thường tôi, đối với tôi chẳng có chỗ tốt nào. Dù sao, đêm đó không phải hắn, tôi cũng sẽ bán.

"Tại sao.. phải đi cái nơi như hộp đêm làm việc?"

Tôi nghe vậy thoáng nắm vật trong tay, hắn bị bất ngờ "hừ" một tiếng, tay đặt trên eo tôi cũng siết chặt.

Tôi dán đôi môi vào cổ hắn, nhắm mắt lại: "Anh muốn nghe tôi nói cái gì? Trót nhầm đường lạc lối ư?"

Dù sao tôi so với hắn cũng nhiều hơn năm năm kinh nghiệm, đã cực kỳ quen thuộc cơ thể này, hết thảy phản ứng của hắn, đều giống mong muốn của tôi.

Ngón tay xẹt qua đỉnh, hắn liền không tự chủ cứng lên. Bàn tay xoa phía sau lưng tôi, đem y phục tôi vò nát.

Hô hấp bên tai ngổn ngang, cũng không biết hắn có còn dư sức nghe tôi nói hay không.

"Không phải ai cũng có thể vừa sinh ra đã làm thiếu gia cậu ấm", tôi cảm nhận được từng bắp thịt căng lên của hắn, tăng nhanh động tác trên tay, "Tôi không có mệnh tốt như anh, cái gì cũng chỉ có thể tự mình tranh."

Hắn thở gấp, cánh tay siết chặt như thể muốn cắt đứt thắt lưng tôi, dùng sức đem tôi vòng vào trong lồng ngực. Điều này khiến tôi làm việc hơi gian nan, cũng may hawá đã đến ngay sát lề bạo phát, cũng không lâu lắm thân thể liền rung động hai lần, từ từ buông lỏng khí lực.

"Ngày ấy, A Mộ lại một lần nữa cự tuyệt tôi, tôi đã cố hai năm, cho là anh ấy sẽ tiếp nhận tôi." Tịch Tông Hạc âm thanh lười biếng, "Tôi đi tìm bọn Phùng An uống rượu, bọn họ lại dẫn tôi tới một căn phòng xa lạ, nói muốn tham gia vũ hội hóa trang. Tôi đối với nhóm kia của hắn không có hứng thú, uống rất nhiều rượu, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện thân thể mình trần truồng nằm trên giường."

Hắn nhất định sợ hãi, nói không chừng còn muốn mắng bọn Phùng An quản chuyện không đâu, phá hỏng danh tiết của hắn.

"Sau đó không bao lâu, thái độ A Mộ đối với tôi đột nhiên mềm hắn, ấy vậy mà đáp ứng hẹn hò với tôi. Anh không biết tôi đã vui vẻ thế nào đâu."

Dây dưa mơ hồ với anh tận hai năm, hắn đùa đủ anh mà.

Tôi đem quần áo hắn sửa sang xong, rút khăn giấy trên bàn trà lau tay. Tịch Tông Hạc khi còn trẻ thật đúng là một thiếu nam ngây thơ, mấy cái thủ đoạn này, trước kia tôi ở hộp đêm đã nhìn đủ. Anh thể hiện ra quá ân cần, quá tốt sẽ không khiến khách hàng quý trọng. Như gần như xa, gãi không đúng chỗ ngứa, mới có thể câu dẫn người ta thần hồn điên đảo.

Từng tờ từng tờ lau xong tay, tôi quay người lại nằm úp sấp trên người hắn, lần này tôi không táy máy chân tay, chỉ lẳng lặng ôm hắn.

"Tôi xác thực làm qua thiếu gia hộp đêm, mà sau khi theo anh, tôi làm gì trong lòng cũng chỉ có anh. Nhìn vào chút lạc thú đêm đó, Tịch Tông Hạc, giúp tôi một chút đi."

Trên đỉnh đầu yên lặng hồi lâu, trái tim tôi từng chút một chìm vào đáy vực, mới nghe Tịch Tông Hạc chậm rãi nhả ra một chữ "Được."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không thể tiêu trừ toàn bộ ảnh hưởng, nhưng dựa vào năng lực xã giao của Tịch Tông Hạc và Đường Lê, chuyện này ít nhất ở bên ngoài có thể hoàn toàn lau sạch. Còn lén lút, mọi người muốn nghĩ thế nào, chế nhạo tôi ra sao, không phải chuyện tôi có thể can thiệp.

Dân mạng sẽ không vì tôi có nỗi khổ trong lòng mà hạ khẩu lưu tình. Bọn họ vĩnh viễn bất mãn, bọn họ vĩnh viễn có lý. Ở trên người Tịch Tông Hạc tôi học được rất nhiều, chuyện ngày hôm nay tôi gặp, so với hắn năm đó chỉ có thể coi như muối bỏ bể.

Thật vất vả từ bên bờ sinh tử đoạt lại cái mạng, lại bị người yêu đảo mắt vứt bỏ, trong lúc phục hồi vô vọng, lại bị những người có dụng tâm khác trên internet bịa đặt nói xấu.

Hắn mỗi ngày đều đăng nhập weibo của mình, xem từng dòng từng dòng bình luận ác ý. Hãm hại, vấy bẩn, đều không thể hủy diệt hắn. Hắn nhìn ra, càng nhiều than tro thì tinh hỏa bên trong sẽ càng rực cháy, cuối cùng đẩy hắn niết bàn trọng sinh.

Điểm này tôi bội phục Tịch Tông Hạc, đối với chính mình đủ tàn nhẫn.

Ngày thứ hai, tin tức trên mạng liên quan đến tôi đều bị xóa mất, tình thế nhanh như thể dẹp loạn.

Đạo diễn Mã làm người cũng rất tâm lý, không bởi vì chuyện này mà đổi vai của tôi, chỉ bảo tôi trước nghỉ ngơi mấy ngày, không cần vội vã đến phim trường quay phim.

Tang Thanh gọi điện cho tôi, hùng hùng hổ hổ đem chuyện tiểu nhân tính kế nói cho tôi biết. Tôi thực sự bất ngờ, tiểu nhân không ngờ là Đỗ Vũ, diễn viên trước kia bị đạo diễn Mã khai trừ.

"Sao anh ta muốn hại tôi?" Tôi với anh ta không thù không oán, quen biết cũng chưa đến mức là quen biết, anh ta hại tôi thì được lợi ích gì?

"Đố kị anh chứ sao, tâm tư của loại tiểu nhân này người bình thường làm sao hiểu được?" Tang Thanh hai ngày nay bị việc này làm cho đầu tắt mặt tối, hận không thể đem Đỗ Vũ nuốt sống.

Tôi vẫn còn chút nghi hoặc, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

"Nói không chừng anh ta chỉ là quân cờ trong tay người khác mà thôi, chỉ bằng anh ta sao có thể làm ra chuyện lớn như vậy."

Tang Thanh suy nghĩ một chút: "Có đạo lý. Chẳng qua chúng ta ở đây đoán già đoán non cũng không ra cái gì, không thì anh đi hỏi Tịch tiên sinh một chút? Đường Lệ nhất định đem mớ luẩn quẩn này nói cho anh ta biết, nếu thật là có kẻ giật dây sau màn, anh ta hẳn sẽ biết là ai."

Anh ta nói đúng.

Việc này dù sao cũng liên quan mật thiết đến tôi, tôi thực sự hiếu kỳ, vì vậy buổi tối mang theo rượu đỏ tới phòng Tịch Tông Hạc muốn cảm ơn.

Tịch Tông Hạc vừa tắm xong, mặc áo tắm ra mở cửa cho tôi.

Hắn nhìn rượu trong tay tôi, hơi kinh ngạc: "Anh còn mang rượu tới?"

Tôi cười cười: "Mang từ nhà đến, anh thích nhất là loại rượu này, chỉ cần ra ngoài làm việc đều sẽ mang một chút bên người."

Tịch Tông Hạc tránh một lối cho tôi vào, giật nhẹ khóe miệng: "Anh thật hiểu tôi."

Tôi cũng không tra cứu xem hắn đây là nói thật hay nói mát, thoải mái vào phòng, đi đến quầy bar tìm cái mở nút chai, rồi rót cho mỗi người một ly.

Tịch Tông Hạc tựa vào quầy bar, ngửi hương rượu trong ly.

Tôi hướng hắn nâng ly: "Lần này cảm ơn anh. Tôi cũng không biết đắc tội Đỗ Vũ điểm nào, khiến anh ta giận tôi như vậy, muốn bêu xấu tôi."

Tịch Tông Hạc nhấp một ngụm rượu, đem ly soi dưới ánh đèn.

"Đỗ Vũ chỉ là quân tốt, chân chính ở phía sau thêm dầu vào lửa là Dung Như Ngọc. Cô ta không dám đụng đến tôi, liền thông qua anh làm tôi buồn nôn, dù sao anh cũng coi như là người của tôi."

Tay cầm ly của tôi run rẩy, bị một câu "Buồn nôn" của hắn đâm đến tim. Hắn thật là am hiểu tinh túy dùng lời nói đâm vào tim người khác, so với anh hùng bàn phim trên mạng còn lợi hại hơn.

Chẳng qua hắn nói đúng, đây chính là một chuyện buồn nôn.

Tôi mỉm cười: "Hóa ra là tôi thay anh cản một đao."

Tịch Tông Hạc không đồng ý lắm với cách nói của tôi: "Anh nếu không làm những chuyện kia, làm gì có chuyện bị người khác nắm được đuôi? Hôm nay đao đâm về phía anh, là quả, đến từ hành vi của anh, nhân quả báo ứng, tự làm tự chịu thôi."

Hô hấp tôi cứng lại, trong miệng lưu đầy mùi thơm của rượu, cũng biến thanh đắng chát.

"Bất kể nói thế nào, vẫn là cảm ơn anh." Tôi đem chỗ rượu còn lại trong ly một hơi uống sạch, "Không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, tôi đi trước."

Chân mày Tịch Tông Hạc cau thêm một chút, duy trì tư thế cũ, cũng không phản hồi tôi.

Tôi nắm chốt cửa, cắn răng, cuối cùng vẫn là mở cửa đi.

Lãng phí một nhánh rượu ngon của tôi, bị hắn đâm hai câu, vẫn chẳng làm được gì.
[/HIDE-THANKS]

 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 25 Tìm chủ đề
Chương 21:

[HIDE-THANKS]
Sau khi trở về đoàn phim, Giang mộ phát kẹo cưới cho tất cả các nhân viên công tác trong đoàn. Hộp quà bốn cạnh, mặt trên có in chữ cái viết tắt tên Giang Mộ và dung Như Ngọc, bên trong có ảnh chụp, sô cô la, còn có một móc chìa khóa của nhà tài trợ, đóng gói đặc biệt tinh xảo xinh xắn. Đây mới chỉ là đính hôn, giả như là lễ cưới chính thức, không biết còn muốn đập tiền ra sao.

Lúc trợ lý của Giang Mộ phát hộp quà, tôi để ý biểu cảm của Tịch Tông Hạc, thấy hắn trầm mặc như nước, tôi còn tưởng một giây sau hắn có thể đem hộp quà cưới một cước đạp nát. Nhưng lần này hắn đặc biệt cam chịu, cũng chỉ đem hộp quà ném cho Phương Hiểu Mẫn, không nhìn không quản.

"Oa, cái móc chìa khóa này thật đáng yêu, ít nhất cũng phải một hai ngàn, còn có chỗ sô cô la này, ăn thật ngon!" Văn Văn liếc nhìn hộp bánh kẹo cưới trong tay tôi, đầy mặt hâm mộ.

"Cầm đi, cho em." Tôi đẩy hộp quà vào lồng ngực Văn Văn, "Mấy bức ảnh không cần thì đốt đi."

Bất kể ba người này ai về với ai, tôi nhìn đều thấy phiền lòng.

Văn Văn mừng rỡ tiếp nhận hộp quà, nhìn tôi ngọt ngào đáp một tiếng: "Vâng."

Ngày hôm nay tôi cần diễn một cảnh quan trọng – Cái chết của Khổng Hoành.

Mục Hĩ đem quân đảo chính đánh vào hoàng thành, Khổng Hoành dẫn cấm vệ quân làm thành một hàng rào phòng vệ cuối cùng. Nhưng cả một dàn quân đông đảo, há chỉ dựa vào sức lực một người chống đỡ? Khổng Hoành một cây làm chẳng nên non, cuối cùng bị một mũi tên bắt chết bên ngoài cửa cung, đến chết vẫn tâm tâm niệm niệm an nguy của Khánh Lê.

Lúc xem kịch bản, dùng góc nhìn của người xem mà đánh giá, chỉ cảm thấy Khổng Hoành gieo gió gặt bão, có thể sẽ không diễn đến tâm tình như vậy. Hắn là hắn, tôi là tôi, nếu tôi không thể lý giải hắn, thì làm sao nhập diễn được?

Trước khi diễn tôi tìm cảm giác hồi lâu, trước sau cũng không bắt được trọng điểm. Thời khắc chết đi Khổng Hoành đang suy nghĩ gì? Hắn có hối hận không? Hắn sẽ hổ thẹn chứ? Hay hắn hận?

Những cảm xúc khác tôi còn có thể sử dụng trải nghiệm của bản thân, nhưng thời khắc trước khi chết, tôi nào đã có kinh nghiệm?

Nếu là thường ngày tôi hẳn sẽ đi thỉnh giáo Tịch Tông Hạc, nhưng có thể là từ ngày bị hắn đâm hai câu, trong lòng tôi vẫn có chút mụn nhọt, không có cách nào ôn hòa nhã nhặn cùng hắn nói chuyện.

Tôi đành lấy lùi làm tiến, đi thỉnh giáo Lạc Liên.

Cô ấy tuy rằng không có kỹ năng diễn xuất thượng thừa gì, nhưng quả thật là một diễn viên giỏi.

"Diễn thế nào ấy à.." Lạc Liên nghe tôi hỏi, trầm ngâm chốc lát, "Tôi cũng không cho anh được nhiều kiến nghị, dù sao nhân vật cũng là của anh, anh cần tự mình hiểu rõ."

Tôi có chút thất vọng, vừa định đứng dậy, lại nghe cô nói: "Chẳn qua anh có thể thử đem cảm tỉnh của Khổng Hoành đối với Khánh Lê thay thành anh với người yêu."

Tôi chưa rõ lắm, biểu tình có chút cổ quái.

Cô cười rộ lên: "Là anh nói mà, Khổng Hoành là yêu Khánh Lê, dù yêu này và yêu kia khác biệt, nhưng cũng có điểm tương đồng, anh không nắm được cái yêu của người phàm với thần linh, thì cũng phải nắm được cái yêu của đàn ông với phụ nữ chứ?"

Cái yêu của đàn ông với phụ nữ?

Tôi rơi vào trầm tư. Mẹ tôi, chị Mỹ Phương, tôi cũng thương họ, có thể đều là người thân yêu, nhưng không mãnh liệt như vậy, tôi cảm thấy thứ Lạc Liên nói hẳn không phải kiểu tình cảm này.

".. Hoặc là cái yêu của đàn ông với đàn ông?"

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy Lạc Liên nói thêm, tôi phút chốc ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Tuy rằng không có gương, nhưng tôi dám chắc sắc mặt mình hẳn rất khó coi.

Có thể không nghĩ đến tôi sẽ có phản ứng lớn như vậy, Lạc Liên có chút lúng túng, che miệng rồi lại le lưỡi một cái: "Tôi đùa ấy mà."

Tôi khô khốc cười cười: "Vậy tự tôi lại suy nghĩ thêm vậy."

Tôi trở về phía ghế nghỉ của mình, đi một nửa bỗng bị Tịch Tông Hạc gọi lại.

Hắn đang nằm trên ghế chợp mắt, trên mặt che kín kịch bản, cũng không biết làm sao lại để ý đến tôi, lúc tôi đi đến ngay trước mặt hắn thì chuẩn xác gọi tôi lại.

Tôi dừng lại nghe hắn muốn nói gì.

Hắn ngồi dậy, đánh giá tôi, tầm mắt rơi vào tay cầm kịch bản của tôi: "Biết diễn như thế nào chưa?"

Tôi cúi đầu liếc nhìn kịch bản, ngữ khí lại không chút ngập ngừng: "Không biết."

Hắn "Hứ" một tiếng: "Vậy sao anh không tới hỏi tôi?"

Tôi năm ngón tay nắm thật chặt, đáp lại một câu: "Tôi sợ buồn nôn đến anh." Nói xong không chờ hắn mở miệng, tôi tiếp tục đi về chỗ mình ngồi xuống.

Khói lửa ngập trời, chém giết không ngớt. Trên người, trên mặt Khổng Hoành toàn là máu tươi nóng rực, nhưng hẳn căn bản không có thời gian lau chùi, kẻ địch vĩnh viễn không có điểm dừng, giết lại tới, chỉ chút nữa là có thể công phá cửa cung.

Không được! Tuyệt đối không thể để bọn họ tiến vào cung lấy một bước!

Khổng Hoành cắn răng cứng rắn chỗng đỡ, thân kiếm vẫn không ngừng chém giết kẻ địch, tạo ra thứ âm thanh khiến người ta ê răng.

"Đại nhân, không được rồi!"

Không biết ai rống lên một câu, mà rất nhanh, càng nhiều quân đảo chính tràn tới, người kia cũng ngã xuống.

Khổng Hoành lại nhấc kiếm, chung quanh mờ mịt, trời đất hỗn loạn. Thế đạo thanh minh của hắn, bầu trời sáng sủa của hắn, đều vô tình bị nghiền ép.

Rõ ràng đã giết yêu cơ hại nước, vì sao vẫn đi tới bước đường vong quốc này?

Trong lúc chém giết, hắn nghĩ tới quân vương của mình.

Người kia nên đến bên cạnh hắn, người kia cần hắn.

Hắn đem trường kiếm trong thân thể một tên lính đảo chính chậm rãi rút ra, quay người hướng về phía cung điện mà đi. Bước chân của hắn tăng dần, cuối cùng biến thành chạy như điên.

Hắn sai rồi ư? Người đáng chết bị giết, quay đầu lại sao vẫn là sai lầm?

Không, nếu như lúc trước hắn giết cả Mục Hĩ, thì sẽ không có tai họa ngày hôm nay.

Mục Nhạc đầu độc quân vương, đáng chết, Mục Hĩ bày kế giành tín nhiệm của quân vương, càng đáng chết hơn!

Người sai là bọn họ!

Khổng Hoành nắm chặt bảo kiếm, hét lớn một tiếng: "Mục Hĩ, để mạng lại!"

Trên mặt hắn nổi gân xanh, biểu tình cũng vì thế mà vặn vẹo, hận ý tràn ngập đến từng lỗ chân lông, từng giọt máu chảy.

Hắn muốn đi gặp Khánh Lê, hắn muốn cứu quân vương của mình.

Đột nhiên, xung quanh lập tức tĩnh lặng, có thứ gì đó từ phía sau bắn trúng thân thể hắn.

Hắn hướng phía trước bước thêm vài bước, thoát lực rồi ngã xuống đât. Phía sau chảy máu ồ ạt, một mũi tên nhọn cắm vào lưng hắn, đuôi tên rung động, biểu lộ rõ sự tồn tại của mình.

Khổng Hoành từ trong miệng phun ra máu tươi, hắn run rẩy đưa tay về phiaas trước, nhưng lại chẳng thể bắt được gì.

Mắt hắn tràn ngập không cam lòng, hướng về phía trước cực lực bò hai bước, hít vào một hơi thật dài, nhưng chẳng thể thở ra được nữa.

Quốc gia này sẽ không còn liên quan đến hắn nữa, quân vương của hắn cũng sẽ không được hắn bảo vệ nữa. Mọi người vẫn chém giết lẫn nhau, Khổng Hoành oán hận mở to mắt, rốt cuộc rơi vào cái chết vĩnh hằng.

Đạo diễn Mã nói "ok". Tôi lập tức từ dưới đất bò dậy.

Máu giả trên người vẫn chưa lau, tôi nhận nước và khăn ướt trong tay Văn Văn rồi đi ra ngoài.

Màn diễn này tâm tình tôi quá mãnh liệt, tôi cần một quãng thời gian mới có thể bình phục.

Ngồi xổm trong một góc dùng nước súc miệng, lau máu giả trên tay đi, tôi nhắm mắt lại.

Sau một lát, tôi nghe tiếng bước chân truyền đến, mở mắt ra nhìn, Tịch Tông Hạc đã đi tới trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, không nhúc nhích, trong lòng cũng tràn lên một luồng đau thương nhàn nhạt.

"Anh không sao chứ?"

Hắn phảng phất đã quên mất chuyện không vui giữa hai chúng tôi, có lẽ, chuyện đó cũng chỉ có tôi lòng dạ hẹp hòi mới lưu trong lòng.

Tuy rằng độc miệng một chút, tính cách hư hỏng một chút, nhưng hắn hôm nay có thể chạy đến xem tôi có sao không, cũng đủ khiến tôi hết giận.

Tôi lắc đầu, đã không phân rõ được mình là Khổng Hoành hay Cố Đường, cũng không cách nào đơn thuần xem hắn là Tịch Tông Hạc.

"Anh sẽ hận tôi ư?" Tôi kéo tay hắn, đưa nó kề sát trán, "Là tôi không làm tốt, tôi phải.. coi chừng anh tốt hơn."

Lông mi tôi nhẹ nhàng run rẩy, hắn như bị tôi làm cho có chút ngữa, chỉ hơi giật giật.

"Đều là lỗi của tôi.."

Tay hắn rất nóng, cũng có thể là do tôi vừa dùng nước lạnh rửa tay, hai chúng tôi nhiệt độ chênh lệch rõ ràng, khiến tôi vô cùng khát vọng nguồn nhiệt trên người hắn.

"Khánh Lê hận Khổng Hoành, anh không phải Khổng Hoành, tôi cũng không phải Khánh Lê. Anh không có lỗi với tôi, tôi tại sao phải hận anh?" Hắn bình tĩnh nói, "Anh phải cố thoát ra khỏi nhân vật đi thôi."

Tôi khẽ cười nói: "Anh và Giang Mộ đóng phi, đều có thể dễ dàng phân rõ ư? Anh ta hiểu nhầm anh, muốn giết anh, anh sẽ không khổ sở ư?"

Tịch Tông Hạc yên lặng trong nháy mắt, rồi trở tay kéo tôi từ dưới đất đứng lên.

"Nên khổ sở cũng là Khánh Lê, diễn xong thì tôi chỉ là Tịch Tông Hạc thôi, không nên ảnh hưởng tới cảm xúc thật của mình."

Tôi có chút hoảng hốt: "Đúng nhỉ, diễn là diễn, thực là thực, không nên nhầm."

"Lần này anh diễn rất tốt." Hắn buông tay tôi ra, "Trở về đi, bên ngoài lạnh lắm!"

Hắn quay người trở về, tôi nhìn bóng lưng hắn, có chút hoảng hốt. Hắn vẫn luôn là một diễn viên giỏi, nhập diễn nhanh, mà thoát vai cũng nhanh. Nhưng diễn viên tầm thường như tôi, lại không cách nào tùy tâm như vậy.

Chỉ có tôi dừng lại trong cảnh diễn, chỉ có tôi vì trong diễn mà yêu hận lẫn lộn, khổ sở giãy dụa.
[/HIDE-THANKS]

 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 25 Tìm chủ đề
Chương 22:

[HIDE-THANKS]
"Anh Cố, vừa rồi cảm ơn anh.."

Tôi theo tiếng nói nhìn sang, thì thấy một bé điềm đạm đáng yêu với một khuôn mặt xinh đẹp như phù dung.

Vừa rồi trong lúc quay cảnh trong nhà, một diễn viên mặc đồ cung nữ có đi qua tôi, quần cung nữ thiết kế có chút rộng, cô bé này không cẩn thận giẫm vào váy suýt ngã, tôi chẳng qua là theo bản năng đỡ một cái. Diễn xong, tôi cũng không để ý đến nữa, không nghĩ cô gái này còn chạy đến cảm ơn tôi.

Tôi ôn hòa nở nụ cười: "Việc nhỏ mà thôi, lần sau cẩn thận chút!"

Gò má cô bé ửng đỏ, nụ cười ngượng nghịu, như một chú hươu con mới sinh.

"Vâng, lần sau em sẽ chú ý!"

Tôi lại đem tầm mắt đặt trên kịch bản, sau một lát cảm nhận được trước mặt vẫn có người, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cô bé vẫn chưa đi.

Tôi thấy cô nàng muốn nói lại thôi, chủ động hỏi: "Còn chuyện gì à?"

Cô cắn cắn môi: "Anh Cố, sau này nếu em có vấn đề về diễn xuất, có thể tới tìm ảnh thỉnh giáo không ạ?"

Kĩ năng diễn xuất của tôi tại đoàn kịch này gần áp sàn, chính mình cũng không diễn tốt, thật sự không biết có gì để người ta thỉnh giáo.

Chỉ là bộ dạng này của cô bé, ít nhiều khiến tôi nhớ tới Cố Nghê.

Tuy rằng Cố Nghê chỉ ít hơn tôi vài tuổi, nhưng so với em gái, con bé càng giống như con gái tôi nuôi. Hiện tại chúng tôi thường xuyên cãi nhau, quan hệ không thân thiết như ngày bé, nhưng anh em như thể tay chân, nếu con bé có chuyện cầu, tôi nhất định cũng sẽ đáp ứng.

Chúng tôi dù gì cũng là người thân duy nhất của nhau, cũng là uy hiếp duy nhất.

"Có thể chứ.." Lời cự tuyệt đã chạy đến bên mép rồi mà lúc thoát ra khỏi miệng lại biến thành một dáng vẻ khác, "Chẳn qua anh cũng không hiểu nhiều, em cũng đừng hỏi vấn đề gì quá cao thâm."

Cô bé ngại ngùng cười cười: "Vâng."

Cô bé nói tên mình là Sở Yên, cái tên này thực sự đặc biệt, tôi xác nhận vài lần, cuối cùng cô bé niết niết hông mình cho tôi xem: "Anh xem thắt lưng em có phải rất nhỏ không? Cho nên mới gọi là Sở Yêu đấy."

Trong cái giới này, rất nhiều người đều dùng nghệ danh, có nghệ danh thậm chí còn cầu đại sư khai quang làm phép, tập hợp đủ thiên địa linh khí, nhưng kiểu nguoiwf lấy đặc điểm trên cơ thể làm nghệ danh tôi vẫn là lần đầu thấy.

Chẳng qua cách làm này quả thực độc đáo mới mẻ, khiến người ta khắc sâu ấn tượng, nói không chừng là một cái tên có thể hot.

Sở Yêu đi rồi, Văn Văn mới chạy đến nói nhỏ cùng tôi tán phét: "Anh Đường, anh cách xa cô ả ra, trong đoàn phim này, trên tới đạo diễn, dưới đến các nhân viên phụ, đều sắp bị cô ả lân la làm thân hết rồi. Nha đầu này dã tâm không nhỏ, cẩn thận thiến nữ u hồn đang đùa với anh."

Tôi thấy buồn cười: "Thiến nữ u hồn là thuyết pháp gì?"

Văn Văn đàng hoàng trịnh trọng dạy tôi: "Chính là học Nhiếp Tiểu Thiến, mặt ngoài thanh thuần vô tội, làm thân với anh không vụ lợi, nhưng thật ra là muốn hại loại thư sinh yếu đuối đơn thuần thiện lương."

Tôi cuốn kịch bản lại gõ gõ cái ót trần ngập những tư tưởng kì diệu của Văn Văn: "Sao em biết anh là Trữ Thải Thần mà không phải Hắc Sơn lão yêu? Cô ấy làm thân với tôi, tôi liền nhất định phải thân à? Em coi đàn ông là cái gì, cái gì cũng có thể xuyên à?"

Văn Văn ôm ót nhỏ giọng thì thầm: "Em xem quá nửa đàn ông đều dùng nửa người dưới để suy nghĩ, anh không làm thì luôn có kẻ ngu si làm."

Làm phim ấy à, đặc biệt là phim trong nước, quy hoạch thời gian dù tốt, cũng khó tránh những lúc phải làm việc cực kì vất vả. Thời điểm khổ cực cũng không thể oán giận, dù sao mọi người đều khổ như vậy. Anh oán tránh, thật giống như cố ý làm khó, đùa bỡn mọi người, cái này càng không tốt cho danh tiếng.

Giang Mộ Tịch Tông Hạc tuyến đầu còn không nói gì, tôi đây loại miễn cưỡng đạt tới diễn viên hạng ba, thì càng không có tư cách nói cái gì.

Vì chờ một phân cảnh, ở bên cạnh khổ sợ đợi một hai tiếng là nhẹ, như diễn viên quần chúng cầm cờ các kiểu, thường thường đều là chờ cả ngày, thực sự buồn ngủ quá liền tại một góc tường nào đấy không người tàm tạm nằm xuống một cái.

Cảnh diễn đêm nay, tôi đã đợi bên ngoài hai tiễng, bên kia vẫn còn đang bố trí ánh đèn đạo cụ, nhìn dáng dấp thì còn khá nhiều.

Tôi ngộp đến hoảng loạn, bèn nói với Văn Văn một tiếng rồi ra ngoài hút thuốc.

Chờ hút xong một điếu, liền thuận tiện đem bàng quang căng đầy xả ra, nhấc chân hướng nhà vệ sinh mà đi.

Trường quay phim điều kiện có hạn, nhà vệ sinh cũng là dựng thô sơ, mặt ngoài là plastic màu xanh lam, nam bên trái nữ bên phải đặt ngang hàng xếp một loạt, đứng cách xa hai mét đã có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng.

Một đoàn làm phim, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, đi đâu cũng có xác suất gặp người.

Tôi vừa bước vào cửa toilet na thì thấy Tịch Tông Hạc đứng trước bồn tiểu tiện, hắn nghe động, liếc mắt nhìn tôi một cái. Trong nháy mắt, tôi có chút lúng túng, mà cũng không tiện đi ra, không thể làm gì khác hơn là giả vờ bình thản, đi tới bồn vệ sinh cách hắn hai lượt, bắt đầu xả nước.

"Phần diễn của anh hai ngày nữa là diễn xong à?"

Tay tôi run một cái, thiếu chút nữa tiểu lên giày.

"Khụ, đúng đấy." Tôi vốn là vai phụ không nhiều cảnh lắm, đợi đến lúc chiếu phim gom lại được 15 phút diễn tôi đã cảm ơn trời đất rồi.

Bộ phim này, nói cho cùng vẫn là lấy Tịch Tông Hạc và Giang Mộ làm trung tâm, ngay cả Lạc Liên, nói rất êm tai là nữ chính, nhưng kỳ thật cũng chỉ là một nhân vật bình hoa làm nền mà thôi.

Tôi tiểu xong, đang muốn kéo khóa quần, bỗng cảm thấy sau gáy có một luồng hơi thở.

"Anh về trước, hay chờ cùng tôi trở về?" Lúc hắn nói chuyện, hô hấp đều thổi lên tai và gáy tôi.

Tôi khẽ run run, tóc gáy đều dựng đứng. Hắn dựa vòa gần quá, cơ hồ kề sát lưng tôi.

Nếu không phải hắn không làm gì, cũng không có thêm động tác gì khác thì tôi còn tưởng hắn muốn tại đây kéo tôi làm một nháy.

"Anh muốn tôi chờ anh à?" Tôi xoay người, chóp mũi chạm vào cằm hắn.

Hắn tựa hồ rũ mắt nhìn tôi chốc lát, tôi còn tưởng hắn muốn hôn tôi, nhưng hắn chỉ là lui lại nửa bước rồi quay người đi ra ngoài.

"Không cần, anh đi trước đi!"

Tôi mím mím môi, có chút chán nản với thái độ như gần như xa của hắn.

Bước nhanh lên vài bước, tôi chắn trước người hắn, kéo ra một vệt ý cười nhu tình mật ý: "Hay là tôi chờ anh đi, tôi thấy mấy ngay nay thời tiết không tốt, xem chừng muốn mưa, có thể chân anh sẽ đau, tôi làm sao nỡ lòng để anh ở đây một mình."

Tịch Tông Hạc không thèm để ý, nói: "Cũng không nhất định cần anh, tôi còn Phương Hiểu Mẫn cơ m."

Phương Hiểu Mẫn mà hầu được anh đấy!

Trời mưa vào mùa đông là thời gian khó khăn nhất của Tịch Tông Hạc, gió lạnh qua lỗ chân lông lọt vào tận xương tủy, phảng phất mỗi giờ mỗi khắc đều như những chiếc giũa mài gọt trong xương hắn. Hắn bây giờ còn chưa thử qua mùi vị đó, mới cảm thấy không đáng kể, nếu đã thử qua, tôi sợ hắn muốn khóc mà không kịp.

"Vậy tôi liền chờ anh kết thúc rồi cùng về." Tôi không quản hắn, tự biên tự diễn ra quyết định.

Tôi quay người đi ra ngoài, vừa ra cửa liền đụng vào một cái bóng màu hồng nhạt.

Tôi theo phản xạ có điều kiện ôm eo đối phương, đỡ cho nàng nỗi khổ ngã sấp xuống, đợi cô gái đứng vững vàng lại, hóa ra cô nương lỗ mãng này lại là Sở Yêu.

Nàng vẫn mặc quần áo cung nữ, trên mặt trang điểm đầy đủ, tựa hồ cũng là đợi đến lượt diễn.

"Anh Cố, em xin lỗi.." Cô bé nhìn thấy tôi, mặt đã sớm đỏ lên, "Em có chút gấp."

Do tư thế mà thân thể chúng tôi dán vào nhau, nàng gần như là nhào vào trong ngực tôi, tôi thậm chí có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại trước ngực nàng.

Tôi vội vàng buông tay, kéo cô bé đứng thẳng lên.

"Cẩn thận một chút."

Sở Yêu luống cuống tay chân dừng lại, tựa hồ lúc này mới nhìn ra phía sau tôi là Tịch Tông Hạc, nhất thời xấu hổ muốn chín cả mặt.

"Tịch tiên sinh.." Nàng cúi đầu kêu một tiếng.

Nhưng Tịch Tông Hạc cũng không đáp lại nàng, thậm chí lười liếc nhìn nàng một cái, phảng phất chỉ coi nàng như một cục đá chặn đường không đáng chú ý, không nặng không nhẹ đụng vào vai tôi đi trước.

Tôi sờ sờ phần vai bị hắn đụng qua, khe khẽ thở dài. Nói không chừng ở trong lòng hắn, tôi cũng chỉ là một miếng đá chặn đường đáng ghét.

Sở Yêu bị hắn coi thường như vậy, mặt từ đỏ chuyển thành trắng, cắn môi một bộ dạng rung rung muốn khóc. Dung mạo nàng có phần nét đẹp cổ điển, cũng thật sự có vẻ thanh thuần xinh đẹp như Nhiếp Tiểu Thiến.

"Anh đi trước." Toi nói, cũng không nhìn nàng, đuổi theo Tịch Tông Hạc.

Cũng may Tịch Tông Hạc đi cũng không nhanh, tôi đuổi kịp hắn ở cả nhà kho.

"Làm sao không đợi tôi?" Tôi từ phía sau kéo tay hắn, bị hắn không kiên nhẫn hất ra.

Tôi cầm năm ngón tay, vẫn cứ đuổi tới: "Đừng đi nhanh như vậy mà!"

"Anh có noãn ngọc ôn hương trong ngực, đuổi theo tôi làm cái gì?"

Tôi sững sờ, bước chân có hơi dừng lại, lại rất nhanh đuổi tới.

"Noãn ngọc ôn hương sao bằng được anh?" Tôi cười nói, "Anh như vậy, làm tôi tưởng anh ghen với Sở Yêu."

Bước chân hắn ngưng một chút, hại tôi thiếu chút nữa đâm đầu vào.

Hắn xoay người, bộ dạng không thể nói lý: "Anh ngược lại rất có khiếu ăn nói linh tinh, sao anh không đi làm phóng viên báo lá cải đi?" Hắn khinh bỉ một tiếng, "Làm diễn viên đúng là phí!"

Hắn ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn, cũng không biết sao hắn lại có địch ý lớn như vậy với tôi.

Đêm đó Tịch Tông Hạc không để ý đến tôi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không cùng tôi tiếp xúc.

Tương phản với hắn, Sở Yêu bị tôi hai lần "cứu giúp", vì cảm ơn tôi mà lại đưa tới cho tôi đường quả chua ngọt, lại bảo tôi cùng nàng thảo luận kỹ năng diễn xuất.

Văn Văn đối với nàng địch ý nồng nặc, phòng nàng như phòng trộm. Sở Yêu giống như không hề nhìn ra, cùng tôi nói cười như thường, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Con bé quả thực rất có ý tưởng, nhưng thật sự là tìm nhầm người rồi.

Thời điểm kết thúc công việc ngồi xe về khách sạn đã là hai giờ sáng.

Thời gian này, đại đa số mọi người đi làm đều đã ngủ say. Mỗi ngành nghề đều có cái khó khăn, đóng phim tuy kiếm được nhiều nhưng tuyệt đối không phải nghề nghiệp nằm có thể đếm tiền.

Văn Văn cùng Phương Hiểu Mẫn ở tầng dưới, đến tầng của mình liền tạm biệt tôi, cùng họ cáo biệt xong, trong thang máy chỉ còn tôi và Tịch Tông Hạc.

Thanh máy dọc theo đường mà đi, chúng tôi chẳng ai lên tiếng, toàn bộ không gian đều là im lặng ngột ngạt.

Cuối cùng cũng lên tới tầng cao nhất, hắn ra khỏi thang máy trước, tự mình đi về phía phòng ở.

Tôi đi theo phía sau hắn, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, thấy hắn mở cửa vào phòng, tôi từ phía sau mặt dày chen vào phòng hắn.

"Anh.." Hắn như là sợ ngây người, mở to mắt trừng tôi.

Cửa phòng chậm rãi khép vào, tự động khóa lại.

Tôi đem hắn đè trên tường, nâng mặt hắn lên, thoáng nhón chân lên: "Tôi không muốn" noãn ngọc ôn hương "gì cả, tôi chỉ muốn anh."

Không chờ hắn trả lời, tôi liền hôn lên môi hắn.

Hắn ban đầu còn cố chống lại hai lần, chờ hôn sâu hơn, thân thể nóng, hô hấp hắn cũng loạn cả lên.

Văn Văn nói đúng, thói đời, đàn ông có đến một nửa là suy nghĩ bằng thân dưới.

Ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại không lừa người.
[/HIDE-THANKS]

Chương 23​
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back