Chương 20:
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Đêm đó đối với tôi mà nói là một đêm đặc biệt, nhưng tôi không biết đối với hắn thì có phải vậy không.
Hắn say bí tỉ, thậm chí không nhận rõ tôi và Giang Mộ.
Một người chói mắt như minh châu, một người thấp kém như bồ liễm, thế mà hắn cũng có thể nhận không ra.
Tôi cúi đầu nhìn phần giữa hai chân hắn, dùng răng cắn mở khóa kéo, mô phỏng cảnh tượng đêm đó, giúp hắn nhanh chóng nhớ lại.
Lúc tôi muốn ngậm cái vật hãy còn mềm mại kia của hắn, hắn bỗng đè trán tôi lại, đẩy tôi rời xa đũng quần hắn.
"Anh là.. người trong biệt thư kia?" Tịch Tông Hạc đầy mặt khó mà tin nổi.
Tôi biết, điều này là cực kỳ hoang đường, tràn đầy kịch tính như một vở kịch. Cứ như nghiệt duyên do trời định, trong số mệnh của Tịch Tông Hạc có Giang Mộ, tôi cũng bị chỉ định phải trầm luân trong một kiếp này.
"Là tôi."
Hắn không cho tôi dùng miệng, tôi không thể làm gì hơn là lấy tay mò lấy đồ vật của hắn. Ngón tay linh hoạt dò vào khe hở mở ra, nắm chặt thứ đồ vật như con cự mãng vẫn đang ngủ say kia, cảm giác được con cự mãng ấy có chút xu thế ngẩng đầu, tôi liền cả người trườn lên, quấn sát người Tịch Tông Hạc.
Tịch Tông Hạc ngã vào ghế sô pha, trên khuôn mặt tuấn mỹ chợt lộ ra một tia luống cuống. Hắn muốn đẩy tôi ra, tôi lại đi trước một bước, tiến lên hôn lên đôi môi hắn.
Đàn ông mà, có lúc cảm giác liền lên, không dễ gì mà ngừng lại.
Động tác khước từ dần dần trở lên mơ hồ, dưới sự khiêu khích tận tâm tận lực của tôi, cự thú trong tay cuối cùng đã hoàn toàn ngẩng đầu.
"Một tôi khác, cũng biết ư?" Hắn khẽ nhíu hàng lông mày, nói chuyện đã có chút thở dốc.
Tôi nằm úp sấp trên người hắn, hôn khóe môi hắn, bị hắn tránh được. Tôi không làm được gì khác là thoáng ngẩng đầu, ngắn gọn nói: "Biết."
Kỳ thực hắn căn bản không biết. Những việc này nói ra thì có ý nghĩa gì? Ngoài trừ càng khiến hắn xem thường tôi, đối với tôi chẳng có chỗ tốt nào. Dù sao, đêm đó không phải hắn, tôi cũng sẽ bán.
"Tại sao.. phải đi cái nơi như hộp đêm làm việc?"
Tôi nghe vậy thoáng nắm vật trong tay, hắn bị bất ngờ "hừ" một tiếng, tay đặt trên eo tôi cũng siết chặt.
Tôi dán đôi môi vào cổ hắn, nhắm mắt lại: "Anh muốn nghe tôi nói cái gì? Trót nhầm đường lạc lối ư?"
Dù sao tôi so với hắn cũng nhiều hơn năm năm kinh nghiệm, đã cực kỳ quen thuộc cơ thể này, hết thảy phản ứng của hắn, đều giống mong muốn của tôi.
Ngón tay xẹt qua đỉnh, hắn liền không tự chủ cứng lên. Bàn tay xoa phía sau lưng tôi, đem y phục tôi vò nát.
Hô hấp bên tai ngổn ngang, cũng không biết hắn có còn dư sức nghe tôi nói hay không.
"Không phải ai cũng có thể vừa sinh ra đã làm thiếu gia cậu ấm", tôi cảm nhận được từng bắp thịt căng lên của hắn, tăng nhanh động tác trên tay, "Tôi không có mệnh tốt như anh, cái gì cũng chỉ có thể tự mình tranh."
Hắn thở gấp, cánh tay siết chặt như thể muốn cắt đứt thắt lưng tôi, dùng sức đem tôi vòng vào trong lồng ngực. Điều này khiến tôi làm việc hơi gian nan, cũng may hawá đã đến ngay sát lề bạo phát, cũng không lâu lắm thân thể liền rung động hai lần, từ từ buông lỏng khí lực.
"Ngày ấy, A Mộ lại một lần nữa cự tuyệt tôi, tôi đã cố hai năm, cho là anh ấy sẽ tiếp nhận tôi." Tịch Tông Hạc âm thanh lười biếng, "Tôi đi tìm bọn Phùng An uống rượu, bọn họ lại dẫn tôi tới một căn phòng xa lạ, nói muốn tham gia vũ hội hóa trang. Tôi đối với nhóm kia của hắn không có hứng thú, uống rất nhiều rượu, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện thân thể mình trần truồng nằm trên giường."
Hắn nhất định sợ hãi, nói không chừng còn muốn mắng bọn Phùng An quản chuyện không đâu, phá hỏng danh tiết của hắn.
"Sau đó không bao lâu, thái độ A Mộ đối với tôi đột nhiên mềm hắn, ấy vậy mà đáp ứng hẹn hò với tôi. Anh không biết tôi đã vui vẻ thế nào đâu."
Dây dưa mơ hồ với anh tận hai năm, hắn đùa đủ anh mà.
Tôi đem quần áo hắn sửa sang xong, rút khăn giấy trên bàn trà lau tay. Tịch Tông Hạc khi còn trẻ thật đúng là một thiếu nam ngây thơ, mấy cái thủ đoạn này, trước kia tôi ở hộp đêm đã nhìn đủ. Anh thể hiện ra quá ân cần, quá tốt sẽ không khiến khách hàng quý trọng. Như gần như xa, gãi không đúng chỗ ngứa, mới có thể câu dẫn người ta thần hồn điên đảo.
Từng tờ từng tờ lau xong tay, tôi quay người lại nằm úp sấp trên người hắn, lần này tôi không táy máy chân tay, chỉ lẳng lặng ôm hắn.
"Tôi xác thực làm qua thiếu gia hộp đêm, mà sau khi theo anh, tôi làm gì trong lòng cũng chỉ có anh. Nhìn vào chút lạc thú đêm đó, Tịch Tông Hạc, giúp tôi một chút đi."
Trên đỉnh đầu yên lặng hồi lâu, trái tim tôi từng chút một chìm vào đáy vực, mới nghe Tịch Tông Hạc chậm rãi nhả ra một chữ "Được."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không thể tiêu trừ toàn bộ ảnh hưởng, nhưng dựa vào năng lực xã giao của Tịch Tông Hạc và Đường Lê, chuyện này ít nhất ở bên ngoài có thể hoàn toàn lau sạch. Còn lén lút, mọi người muốn nghĩ thế nào, chế nhạo tôi ra sao, không phải chuyện tôi có thể can thiệp.
Dân mạng sẽ không vì tôi có nỗi khổ trong lòng mà hạ khẩu lưu tình. Bọn họ vĩnh viễn bất mãn, bọn họ vĩnh viễn có lý. Ở trên người Tịch Tông Hạc tôi học được rất nhiều, chuyện ngày hôm nay tôi gặp, so với hắn năm đó chỉ có thể coi như muối bỏ bể.
Thật vất vả từ bên bờ sinh tử đoạt lại cái mạng, lại bị người yêu đảo mắt vứt bỏ, trong lúc phục hồi vô vọng, lại bị những người có dụng tâm khác trên internet bịa đặt nói xấu.
Hắn mỗi ngày đều đăng nhập weibo của mình, xem từng dòng từng dòng bình luận ác ý. Hãm hại, vấy bẩn, đều không thể hủy diệt hắn. Hắn nhìn ra, càng nhiều than tro thì tinh hỏa bên trong sẽ càng rực cháy, cuối cùng đẩy hắn niết bàn trọng sinh.
Điểm này tôi bội phục Tịch Tông Hạc, đối với chính mình đủ tàn nhẫn.
Ngày thứ hai, tin tức trên mạng liên quan đến tôi đều bị xóa mất, tình thế nhanh như thể dẹp loạn.
Đạo diễn Mã làm người cũng rất tâm lý, không bởi vì chuyện này mà đổi vai của tôi, chỉ bảo tôi trước nghỉ ngơi mấy ngày, không cần vội vã đến phim trường quay phim.
Tang Thanh gọi điện cho tôi, hùng hùng hổ hổ đem chuyện tiểu nhân tính kế nói cho tôi biết. Tôi thực sự bất ngờ, tiểu nhân không ngờ là Đỗ Vũ, diễn viên trước kia bị đạo diễn Mã khai trừ.
"Sao anh ta muốn hại tôi?" Tôi với anh ta không thù không oán, quen biết cũng chưa đến mức là quen biết, anh ta hại tôi thì được lợi ích gì?
"Đố kị anh chứ sao, tâm tư của loại tiểu nhân này người bình thường làm sao hiểu được?" Tang Thanh hai ngày nay bị việc này làm cho đầu tắt mặt tối, hận không thể đem Đỗ Vũ nuốt sống.
Tôi vẫn còn chút nghi hoặc, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
"Nói không chừng anh ta chỉ là quân cờ trong tay người khác mà thôi, chỉ bằng anh ta sao có thể làm ra chuyện lớn như vậy."
Tang Thanh suy nghĩ một chút: "Có đạo lý. Chẳng qua chúng ta ở đây đoán già đoán non cũng không ra cái gì, không thì anh đi hỏi Tịch tiên sinh một chút? Đường Lệ nhất định đem mớ luẩn quẩn này nói cho anh ta biết, nếu thật là có kẻ giật dây sau màn, anh ta hẳn sẽ biết là ai."
Anh ta nói đúng.
Việc này dù sao cũng liên quan mật thiết đến tôi, tôi thực sự hiếu kỳ, vì vậy buổi tối mang theo rượu đỏ tới phòng Tịch Tông Hạc muốn cảm ơn.
Tịch Tông Hạc vừa tắm xong, mặc áo tắm ra mở cửa cho tôi.
Hắn nhìn rượu trong tay tôi, hơi kinh ngạc: "Anh còn mang rượu tới?"
Tôi cười cười: "Mang từ nhà đến, anh thích nhất là loại rượu này, chỉ cần ra ngoài làm việc đều sẽ mang một chút bên người."
Tịch Tông Hạc tránh một lối cho tôi vào, giật nhẹ khóe miệng: "Anh thật hiểu tôi."
Tôi cũng không tra cứu xem hắn đây là nói thật hay nói mát, thoải mái vào phòng, đi đến quầy bar tìm cái mở nút chai, rồi rót cho mỗi người một ly.
Tịch Tông Hạc tựa vào quầy bar, ngửi hương rượu trong ly.
Tôi hướng hắn nâng ly: "Lần này cảm ơn anh. Tôi cũng không biết đắc tội Đỗ Vũ điểm nào, khiến anh ta giận tôi như vậy, muốn bêu xấu tôi."
Tịch Tông Hạc nhấp một ngụm rượu, đem ly soi dưới ánh đèn.
"Đỗ Vũ chỉ là quân tốt, chân chính ở phía sau thêm dầu vào lửa là Dung Như Ngọc. Cô ta không dám đụng đến tôi, liền thông qua anh làm tôi buồn nôn, dù sao anh cũng coi như là người của tôi."
Tay cầm ly của tôi run rẩy, bị một câu "Buồn nôn" của hắn đâm đến tim. Hắn thật là am hiểu tinh túy dùng lời nói đâm vào tim người khác, so với anh hùng bàn phim trên mạng còn lợi hại hơn.
Chẳng qua hắn nói đúng, đây chính là một chuyện buồn nôn.
Tôi mỉm cười: "Hóa ra là tôi thay anh cản một đao."
Tịch Tông Hạc không đồng ý lắm với cách nói của tôi: "Anh nếu không làm những chuyện kia, làm gì có chuyện bị người khác nắm được đuôi? Hôm nay đao đâm về phía anh, là quả, đến từ hành vi của anh, nhân quả báo ứng, tự làm tự chịu thôi."
Hô hấp tôi cứng lại, trong miệng lưu đầy mùi thơm của rượu, cũng biến thanh đắng chát.
"Bất kể nói thế nào, vẫn là cảm ơn anh." Tôi đem chỗ rượu còn lại trong ly một hơi uống sạch, "Không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, tôi đi trước."
Chân mày Tịch Tông Hạc cau thêm một chút, duy trì tư thế cũ, cũng không phản hồi tôi.
Tôi nắm chốt cửa, cắn răng, cuối cùng vẫn là mở cửa đi.
Lãng phí một nhánh rượu ngon của tôi, bị hắn đâm hai câu, vẫn chẳng làm được gì.
Hắn say bí tỉ, thậm chí không nhận rõ tôi và Giang Mộ.
Một người chói mắt như minh châu, một người thấp kém như bồ liễm, thế mà hắn cũng có thể nhận không ra.
Tôi cúi đầu nhìn phần giữa hai chân hắn, dùng răng cắn mở khóa kéo, mô phỏng cảnh tượng đêm đó, giúp hắn nhanh chóng nhớ lại.
Lúc tôi muốn ngậm cái vật hãy còn mềm mại kia của hắn, hắn bỗng đè trán tôi lại, đẩy tôi rời xa đũng quần hắn.
"Anh là.. người trong biệt thư kia?" Tịch Tông Hạc đầy mặt khó mà tin nổi.
Tôi biết, điều này là cực kỳ hoang đường, tràn đầy kịch tính như một vở kịch. Cứ như nghiệt duyên do trời định, trong số mệnh của Tịch Tông Hạc có Giang Mộ, tôi cũng bị chỉ định phải trầm luân trong một kiếp này.
"Là tôi."
Hắn không cho tôi dùng miệng, tôi không thể làm gì hơn là lấy tay mò lấy đồ vật của hắn. Ngón tay linh hoạt dò vào khe hở mở ra, nắm chặt thứ đồ vật như con cự mãng vẫn đang ngủ say kia, cảm giác được con cự mãng ấy có chút xu thế ngẩng đầu, tôi liền cả người trườn lên, quấn sát người Tịch Tông Hạc.
Tịch Tông Hạc ngã vào ghế sô pha, trên khuôn mặt tuấn mỹ chợt lộ ra một tia luống cuống. Hắn muốn đẩy tôi ra, tôi lại đi trước một bước, tiến lên hôn lên đôi môi hắn.
Đàn ông mà, có lúc cảm giác liền lên, không dễ gì mà ngừng lại.
Động tác khước từ dần dần trở lên mơ hồ, dưới sự khiêu khích tận tâm tận lực của tôi, cự thú trong tay cuối cùng đã hoàn toàn ngẩng đầu.
"Một tôi khác, cũng biết ư?" Hắn khẽ nhíu hàng lông mày, nói chuyện đã có chút thở dốc.
Tôi nằm úp sấp trên người hắn, hôn khóe môi hắn, bị hắn tránh được. Tôi không làm được gì khác là thoáng ngẩng đầu, ngắn gọn nói: "Biết."
Kỳ thực hắn căn bản không biết. Những việc này nói ra thì có ý nghĩa gì? Ngoài trừ càng khiến hắn xem thường tôi, đối với tôi chẳng có chỗ tốt nào. Dù sao, đêm đó không phải hắn, tôi cũng sẽ bán.
"Tại sao.. phải đi cái nơi như hộp đêm làm việc?"
Tôi nghe vậy thoáng nắm vật trong tay, hắn bị bất ngờ "hừ" một tiếng, tay đặt trên eo tôi cũng siết chặt.
Tôi dán đôi môi vào cổ hắn, nhắm mắt lại: "Anh muốn nghe tôi nói cái gì? Trót nhầm đường lạc lối ư?"
Dù sao tôi so với hắn cũng nhiều hơn năm năm kinh nghiệm, đã cực kỳ quen thuộc cơ thể này, hết thảy phản ứng của hắn, đều giống mong muốn của tôi.
Ngón tay xẹt qua đỉnh, hắn liền không tự chủ cứng lên. Bàn tay xoa phía sau lưng tôi, đem y phục tôi vò nát.
Hô hấp bên tai ngổn ngang, cũng không biết hắn có còn dư sức nghe tôi nói hay không.
"Không phải ai cũng có thể vừa sinh ra đã làm thiếu gia cậu ấm", tôi cảm nhận được từng bắp thịt căng lên của hắn, tăng nhanh động tác trên tay, "Tôi không có mệnh tốt như anh, cái gì cũng chỉ có thể tự mình tranh."
Hắn thở gấp, cánh tay siết chặt như thể muốn cắt đứt thắt lưng tôi, dùng sức đem tôi vòng vào trong lồng ngực. Điều này khiến tôi làm việc hơi gian nan, cũng may hawá đã đến ngay sát lề bạo phát, cũng không lâu lắm thân thể liền rung động hai lần, từ từ buông lỏng khí lực.
"Ngày ấy, A Mộ lại một lần nữa cự tuyệt tôi, tôi đã cố hai năm, cho là anh ấy sẽ tiếp nhận tôi." Tịch Tông Hạc âm thanh lười biếng, "Tôi đi tìm bọn Phùng An uống rượu, bọn họ lại dẫn tôi tới một căn phòng xa lạ, nói muốn tham gia vũ hội hóa trang. Tôi đối với nhóm kia của hắn không có hứng thú, uống rất nhiều rượu, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện thân thể mình trần truồng nằm trên giường."
Hắn nhất định sợ hãi, nói không chừng còn muốn mắng bọn Phùng An quản chuyện không đâu, phá hỏng danh tiết của hắn.
"Sau đó không bao lâu, thái độ A Mộ đối với tôi đột nhiên mềm hắn, ấy vậy mà đáp ứng hẹn hò với tôi. Anh không biết tôi đã vui vẻ thế nào đâu."
Dây dưa mơ hồ với anh tận hai năm, hắn đùa đủ anh mà.
Tôi đem quần áo hắn sửa sang xong, rút khăn giấy trên bàn trà lau tay. Tịch Tông Hạc khi còn trẻ thật đúng là một thiếu nam ngây thơ, mấy cái thủ đoạn này, trước kia tôi ở hộp đêm đã nhìn đủ. Anh thể hiện ra quá ân cần, quá tốt sẽ không khiến khách hàng quý trọng. Như gần như xa, gãi không đúng chỗ ngứa, mới có thể câu dẫn người ta thần hồn điên đảo.
Từng tờ từng tờ lau xong tay, tôi quay người lại nằm úp sấp trên người hắn, lần này tôi không táy máy chân tay, chỉ lẳng lặng ôm hắn.
"Tôi xác thực làm qua thiếu gia hộp đêm, mà sau khi theo anh, tôi làm gì trong lòng cũng chỉ có anh. Nhìn vào chút lạc thú đêm đó, Tịch Tông Hạc, giúp tôi một chút đi."
Trên đỉnh đầu yên lặng hồi lâu, trái tim tôi từng chút một chìm vào đáy vực, mới nghe Tịch Tông Hạc chậm rãi nhả ra một chữ "Được."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không thể tiêu trừ toàn bộ ảnh hưởng, nhưng dựa vào năng lực xã giao của Tịch Tông Hạc và Đường Lê, chuyện này ít nhất ở bên ngoài có thể hoàn toàn lau sạch. Còn lén lút, mọi người muốn nghĩ thế nào, chế nhạo tôi ra sao, không phải chuyện tôi có thể can thiệp.
Dân mạng sẽ không vì tôi có nỗi khổ trong lòng mà hạ khẩu lưu tình. Bọn họ vĩnh viễn bất mãn, bọn họ vĩnh viễn có lý. Ở trên người Tịch Tông Hạc tôi học được rất nhiều, chuyện ngày hôm nay tôi gặp, so với hắn năm đó chỉ có thể coi như muối bỏ bể.
Thật vất vả từ bên bờ sinh tử đoạt lại cái mạng, lại bị người yêu đảo mắt vứt bỏ, trong lúc phục hồi vô vọng, lại bị những người có dụng tâm khác trên internet bịa đặt nói xấu.
Hắn mỗi ngày đều đăng nhập weibo của mình, xem từng dòng từng dòng bình luận ác ý. Hãm hại, vấy bẩn, đều không thể hủy diệt hắn. Hắn nhìn ra, càng nhiều than tro thì tinh hỏa bên trong sẽ càng rực cháy, cuối cùng đẩy hắn niết bàn trọng sinh.
Điểm này tôi bội phục Tịch Tông Hạc, đối với chính mình đủ tàn nhẫn.
Ngày thứ hai, tin tức trên mạng liên quan đến tôi đều bị xóa mất, tình thế nhanh như thể dẹp loạn.
Đạo diễn Mã làm người cũng rất tâm lý, không bởi vì chuyện này mà đổi vai của tôi, chỉ bảo tôi trước nghỉ ngơi mấy ngày, không cần vội vã đến phim trường quay phim.
Tang Thanh gọi điện cho tôi, hùng hùng hổ hổ đem chuyện tiểu nhân tính kế nói cho tôi biết. Tôi thực sự bất ngờ, tiểu nhân không ngờ là Đỗ Vũ, diễn viên trước kia bị đạo diễn Mã khai trừ.
"Sao anh ta muốn hại tôi?" Tôi với anh ta không thù không oán, quen biết cũng chưa đến mức là quen biết, anh ta hại tôi thì được lợi ích gì?
"Đố kị anh chứ sao, tâm tư của loại tiểu nhân này người bình thường làm sao hiểu được?" Tang Thanh hai ngày nay bị việc này làm cho đầu tắt mặt tối, hận không thể đem Đỗ Vũ nuốt sống.
Tôi vẫn còn chút nghi hoặc, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
"Nói không chừng anh ta chỉ là quân cờ trong tay người khác mà thôi, chỉ bằng anh ta sao có thể làm ra chuyện lớn như vậy."
Tang Thanh suy nghĩ một chút: "Có đạo lý. Chẳng qua chúng ta ở đây đoán già đoán non cũng không ra cái gì, không thì anh đi hỏi Tịch tiên sinh một chút? Đường Lệ nhất định đem mớ luẩn quẩn này nói cho anh ta biết, nếu thật là có kẻ giật dây sau màn, anh ta hẳn sẽ biết là ai."
Anh ta nói đúng.
Việc này dù sao cũng liên quan mật thiết đến tôi, tôi thực sự hiếu kỳ, vì vậy buổi tối mang theo rượu đỏ tới phòng Tịch Tông Hạc muốn cảm ơn.
Tịch Tông Hạc vừa tắm xong, mặc áo tắm ra mở cửa cho tôi.
Hắn nhìn rượu trong tay tôi, hơi kinh ngạc: "Anh còn mang rượu tới?"
Tôi cười cười: "Mang từ nhà đến, anh thích nhất là loại rượu này, chỉ cần ra ngoài làm việc đều sẽ mang một chút bên người."
Tịch Tông Hạc tránh một lối cho tôi vào, giật nhẹ khóe miệng: "Anh thật hiểu tôi."
Tôi cũng không tra cứu xem hắn đây là nói thật hay nói mát, thoải mái vào phòng, đi đến quầy bar tìm cái mở nút chai, rồi rót cho mỗi người một ly.
Tịch Tông Hạc tựa vào quầy bar, ngửi hương rượu trong ly.
Tôi hướng hắn nâng ly: "Lần này cảm ơn anh. Tôi cũng không biết đắc tội Đỗ Vũ điểm nào, khiến anh ta giận tôi như vậy, muốn bêu xấu tôi."
Tịch Tông Hạc nhấp một ngụm rượu, đem ly soi dưới ánh đèn.
"Đỗ Vũ chỉ là quân tốt, chân chính ở phía sau thêm dầu vào lửa là Dung Như Ngọc. Cô ta không dám đụng đến tôi, liền thông qua anh làm tôi buồn nôn, dù sao anh cũng coi như là người của tôi."
Tay cầm ly của tôi run rẩy, bị một câu "Buồn nôn" của hắn đâm đến tim. Hắn thật là am hiểu tinh túy dùng lời nói đâm vào tim người khác, so với anh hùng bàn phim trên mạng còn lợi hại hơn.
Chẳng qua hắn nói đúng, đây chính là một chuyện buồn nôn.
Tôi mỉm cười: "Hóa ra là tôi thay anh cản một đao."
Tịch Tông Hạc không đồng ý lắm với cách nói của tôi: "Anh nếu không làm những chuyện kia, làm gì có chuyện bị người khác nắm được đuôi? Hôm nay đao đâm về phía anh, là quả, đến từ hành vi của anh, nhân quả báo ứng, tự làm tự chịu thôi."
Hô hấp tôi cứng lại, trong miệng lưu đầy mùi thơm của rượu, cũng biến thanh đắng chát.
"Bất kể nói thế nào, vẫn là cảm ơn anh." Tôi đem chỗ rượu còn lại trong ly một hơi uống sạch, "Không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, tôi đi trước."
Chân mày Tịch Tông Hạc cau thêm một chút, duy trì tư thế cũ, cũng không phản hồi tôi.
Tôi nắm chốt cửa, cắn răng, cuối cùng vẫn là mở cửa đi.
Lãng phí một nhánh rượu ngon của tôi, bị hắn đâm hai câu, vẫn chẳng làm được gì.
Chỉnh sửa cuối: