Xuyên Không [Edit] Hoàng Lam Nghịch Tập Ở Tận Thế - Bạch Công Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cơ Hoàng, 22 Tháng mười 2020.

  1. Cơ Hoàng

    Bài viết:
    4
    Chương 60: Kịp thời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Cơ Hoàng
    "Ngụy Thành đã chết, ông Long vốn rất tức giận, hiện tại người nhà các anh tới rồi, ngoài mặt thì ông Long tha thứ, nhưng trong lòng sẽ không thoải mái, có phải ông ta sẽ ngầm ngáng chân không?" Trương Nhã Lệ nghĩ theo thuyết âm mưu.

    Đường Thanh Vinh lườm cô ta một cái: "Anh hai tôi đã ra tay thì cô chỉ cần yên tâm là được."

    Trương Nhã Lệ lại nghĩ dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, người nhà họ Đường lợi hại như vậy, một khi ông Long không chấp nhận thì có khi còn giết hết bọn họ. Lúc đầu Trương Nhã Lệ còn yên tâm, nhưng càng nghĩ lại càng lo lắng.

    Hoàng Lam khoác tay lên vai cô ta: "Ông Long không phải người có ánh mắt thiển cận, dù sao Ngụy Thành đã chết, dù ông ta có làm loạn cũng vô dụng. Đòi được công bằng thì sao, còn không bằng lợi ích thực tế. Nếu cậu lo lắng ông Long nhất thời xúc động bất chấp tất cả, thì ông ta là người thông minh, cũng sẽ không vì cái chết của một thuộc hạ mà bị căn cứ C truy nã, cậu cứ yên tâm."

    Trương Nhã Lệ ưu tư nói: "Hi vọng như cậu nói."

    Hoàng Lam lại hỏi Đường Thanh Vinh: "Đám người cậu hai nhà họ Đường tới lúc nào?"

    "Chiều hôm nay, chúng tôi đang đôi co với ông Long thì anh hai đến rất kịp thời." Đường Thanh Vinh cười nói.

    Trong nội dung tác phẩm thì cậu hai nhà họ Đường cũng từng tới căn cứ Tinh Thành một lần, nhưng không phải lúc này, hình như là sau khi chiến đội Thắng Lợi đã rời khỏi căn cứ Tinh Thành, xem ra hiệu ứng bươm bướm lại thay đổi nữa rồi.

    Xã giao với ông Long xong, ông Long mời cậu hai nhà họ Đường và cậu Trần ở lại biệt thự mà ông ta chuẩn bị sẵn. Cậu Trần khéo léo từ chối, nói là lâu rồi không gặp cháu nên nhân tiện muốn đi thăm. Cậu hai nhà họ Đường cũng nói gần đây em trai hơi kỳ quái, muốn đi dạy dỗ vân vân.

    Ông Long vốn đã tức giận vì chuyện của Ngụy Thành, thấy hai người như thế thì cũng không bắt buộc.

    Vì thế, trong biệt thự của chiến đội Thắng Lợi có thêm hai người xa lạ.

    Dù sao đều là sinh viên, bình thường đã có xuất thân không cao, chưa từng trải việc đời, lần này thấy hai người mới đến, trừ ba người Tống Đường Viên ra thì ai cũng không được tự nhiên ít hay nhiều.

    Hoàng Lam còn đỡ, xuyên sách nên cô chỉ như khách qua đường, không cần quá nghiêm túc. Ở trong mắt người khác thì dáng vẻ tùy ý nhìn người ta này chính là lạnh nhạt.

    Cậu Trần cũng chính là Trần Tử Long không khỏi nhìn cô vài lần, cười nói với mọi người: "Tôi coi đứa cháu này giống như con của mình vậy, các cháu là bạn của A Hạo thì cũng là con cháu của tôi, không cần câu lệ quá đâu."

    Hắn nói như vậy, mấy người xung quanh cũng cười, lần lượt tự giới thiệu.

    Vừa nghe, ánh mắt Trần Tử Long cũng dần thay đổi, khi biết tất cả đội viên đều là người có dị năng, thái độ của Trần Tử Long thay đổi rõ rệt, cười khen mọi người thật giỏi, cũng ngầm kéo tiếng tốt cho Tống Hạo.

    Chỉ chốc lát sau, Tống Hạo hợp thời nói: "Cậu bôn ba từ căn cứ C đến nơi đây cũng mệt mỏi, phòng của cậu ở tầng hai, đứng thứ ba từ bên trái sang, có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào."

    "Biết thằng nhóc cháu chê lão già này phiền phức rồi, nhưng cháu vừa nhắc đến thì cậu cũng thấy hơi mệt mỏi thôi cậu đi nghỉ ngơi ngay." Trần Tử Long cười oán giận, mọi người đều mệt mỏi.

    Sau đó Đường Thanh Vinh cũng đưa anh hai nhà mình đi lên lầu.

    Đường Thanh Vinh thở ra một hơi thật dài: "Người trong nhà đến, vừa tốt cũng vừa không tốt. Có người làm chỗ dựa cũng tốt, nhưng chắc chắn sẽ bị răn dạy. Ài, đêm nay sẽ là địa ngục của tôi mất."

    Trương Nhã Lệ kinh ngạc nói: "Không thể nào? Trông anh hai của anh hiền lắm mà."

    "Vẻ ngoài trông hiền mà thôi, thực ra anh ấy là người hung dữ nhất nhà đấy, ỷ mình làm lính vài năm, đánh tôi không ít lần..." Đường Thanh Vinh cảm thán cuộc đời bi thảm của mình nhưng khóe môi vẫn con lên, có thể thấy tâm trạng của anh ta không tệ, không có một chút oán giận nào.

    Căn cứ theo sự miêu tả của Đường Thanh Vinh, cậu hai nhà họ Đường chính là giám đốc bá đạo trong truyện ngôn tình.

    Trương Nhã Lệ ở bên nghe, trong lòng không khỏi nổi lên chút gợn sóng. Nhìn gương mặt anh tuấn như siêu sao kia, thân hình người mẫu, giọng nói nam tính, cử chỉ dịu dàng ấy thì đúng là người yêu hoàn mỹ...

    Trương Nhã Lệ nghe rất nghiêm túc, mới đầu Đường Thanh Vinh không phát giác, nhưng từ từ cảm thấy không thích hợp, cảnh giác nhìn cô ta: "Tôi cảnh cáo cô, chị dâu tôi không dễ chọc đâu, có không biết bao nhiều phụ nữ bên ngoài của anh hai tôi đã bị chị ấy xử lý rồi. Chúng ta sẽ đi căn cứ C, cô đừng làm chị dâu tôi hiểu lầm, nơi đó địa bàn của chị ấy, chọc giận chị ấy thì tôi cũng không giữ được mạng cho cô đâu."

    Vốn tưởng rằng là người đàn ông độc thân hoàng kim, lại không ngờ người ta đã có vợ. Trương Nhã Lệ há to miệng, khó tin nói: "Trông anh hai của anh mới ba mươi tuổi... Hai mươi bảy hai mươi tám? Đã kết hôn rồi à?"

    "Ừ, là con gái của bạn bố tôi..." Anh ta còn định nói môn đăng hộ đối, nhưng liếc mắt nhìn Hoàng Lam đnag đứng một bên, tự động ngậm miệng. Lỡ ngày nào đó Hoàng Lam nghĩ thông suốt muốn hẹn hò với mình, cũng không thể để bốn chữ môn đăng hộ đối này ngăn cản bọn họ được.

    "Nhanh vậy, sao không đợi tôi chứ. Tôi còn tưởng rằng người đàn ông tốt như vậy là để dành cho tôi. Hả? Chị dâu anh xử lý phụ nữ bên ngoài của anh ấy? Cậu hai có rất nhiều phụ nữ bên ngoài?"

    "Đúng vậy, có vấn đề sao?"

    Trương Nhã Lệ thở dài: "Vừa rồi nhìn còn tưởng là người cấm dục hệ, nhưng không ngờ..."

    Đường Thanh Vinh cười nhạo: "Cô tưởng ai cũng là nam chính ngôn tình hả?"

    Trương Nhã Lệ cảm thấy mắt mình kém, không ngờ lại là người đàn ông cặn bã, gương mặt có vẻ không vui.

    Đường Thanh Vinh thấy vậy, nhịn không được đề điểm: "Anh hai tôi không thích người khác khoa tay múa chân, lúc nói chuyện cô chú ý chút, quên những gì tôi nói với cô đi, anh hai tôi cũng là người có dị năng, có vẻ giai cấp không thấp, thính lực tốt lắm..."

    Mặt Trương Nhã Lệ biến sắc, lo những lời nói của mình vừa rồi bị chính chủ nghe được, trong lúc nhất thời cực kỳ ảo não vì vừa nãy mình nhanh mồm nhanh miệng.

    Đường Thanh Vinh biết anh hai mình không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, không sợ ngày khác sẽ trả thù Trương Nhã Lệ. Nhưng anh ta cảm thấy để Trương Nhã Lệ có một bài học cũng tốt, cũng không phải là ai trong căn cứ C cũng dễ tính như anh hai, đến lúc đó đắc tội người ta, bị người ta hại cũng không biết.

    Hoàng Lam tâm sự với Vương Trần La một lát rồi đi lên lầu.

    Đường Thanh Vinh thấy thế liếc mắt nhìn Vương Trần La vẫn ngồi trên sofa, ra vẻ tự nhiên nói: "Thật ra nhà tôi cũng sắp xếp vị hôn thê cho tôi rồi, chỉ chờ tôi tốt nghiệp sẽ kết hôn..."

    Sao Vương Trần La không rõ vở kịch của anh ta được, chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu, hai mắt rưng rưng rời khỏi.

    Trương Nhã Lệ nhìn bóng lưng Vương Trần La, thì thào nói: "Thật khó tin, cô bé lọ lem nghịch trong hiện thực muốn nghịch tập thật khó..." Lại hỏi Đường Thanh Vinh, "Này, hỏi thật nhé, anh có vị hôn thê thật à?"

    Đường Thanh Vinh trừng mắt: "Buồn cười, nếu tôi có vị hôn thê thật thì còn theo đuổi Hoàng Lam làm cái gì. Trông tôi đểu cáng vậy sao?"

    "Vậy vừa rồi anh nói..."

    Đường Thanh Vinh nói cô ta ngốc: "Đó là nói cho Vương Trần La nghe, để cô ấy đừng có nhớ thương tôi nữa."

    Trương Nhã Lệ không đồng ý nói: "Anh đừng như thế, dù sao người ta cũng là con gái, khó khăn lắm mới có dũng khí theo đuổi anh, anh làm như vậy người ta tổn thương lắm đấy."

    "Thì tính sao?" Đường Thanh Vinh nói: "Cô ấy thích tôi là quyền tự do của cô ấy, tôi không thích cũng là quyền tự do của tôi. Nếu vì cô ấy là con gái, theo đuổi tôi thì tôi phải đồng ý, chẳng phải cuối cùng sẽ càng làm cô ấy tổn thương hơn sao."

    Trương Nhã Lệ hơi sửng sốt: "Nhưng... Nhưng..." 'Nhưng' một lúc cũng không nói ra lời.

    Đường Thanh Vinh cảm thấy vẫn là Hoàng Lam hiểu người khác, cô gái mà anh ta coi trọng đúng là khác biệt. Lúc đầu Thanh Thanh cũng rất hiểu cho người khác, nhưng cách xử lý chuyện kia như vậy lại làm người ta rất khó chịu.

    Đường Thanh Vinh thán một tiếng, nhận mệnh đi đến phòng của anh trai nhà mình, chuẩn bị nghe dạy dỗ.
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...