Bài viết: 43 

Chương 19: Quế Viên
Đương nhiên là không được.
Cố Tuệ Nhi biết, gạt người là không thể thực hiện được.
Lời nói dối nếu nói ra dù là tròn méo thế nào, chỉ cần hắn dùng ánh mắt như nhìn thấu hết thảy mọi thứ kia quét qua một cái, nàng lập tức sẽ bị phát hiện.
Cho nên nàng vẫn là cúi đầu ngoan ngoãn, giống như một tiểu nha hoàn vừa làm sai đi vào sân.
Vừa đi vào, liền thấy được nam nhân ngồi ở dưới thúy trúc.
Dưới những lá trúc xanh biếc, dáng người thon dài đẹp mắt của nam nhân trong một thân áo bào trắng rộng thùng thình đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một quyển sách, đang cúi đầu nhìn.
Hắn hẳn là vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, trên trán mang mạt ngạch* màu đỏ tía nạm đá quý, dải lụa đỏ tía kia cùng với màu đen của tóc dài rối tung trên vai, điểm xuyết trên áo bào trắng mềm mại.
(* chỗ này ở bản gốc nói là dải khăn màu đỏ tía có nạm đá quý, nên mình tưởng tượng như mạt ngạch của Lam Vong Cơ trong Ma đạo tổ sư vậy đó, các bạn có thể lên gg để xem thêm)
Gió thu ngẫu nhiên nổi lên, tiếng lá trúc xào xạc, góc áo trắng như tuyết của hắn lặng lẽ bị cuộn lên, lại rơi xuống.
Ngón tay hắn thon dài lại đẹp mắt, nhẹ nhàng nâng lên, lật sang một trang sách.
Cố Tuệ Nhi tại thời khắc này, quên mất hô hấp.
Nàng đứng ở nơi đó, ngơ ngẩn mà nhìn nam nhân trước mắt.
Nàng không biết thì ra nam nhân có thể mặc màu áo choàng trắng đẹp đến như vậy, cũng không biết thì ra có người chỉ cần ngồi ở chỗ kia liền có thể có được tư thái ưu nhã cao quý như thế.
Trong đầu mơ mơ hồ hồ, nàng si ngốc nhìn hắn, lúc này trời đất tựa như không tồn tại, chính nàng cũng không tồn tại, trên đời này chỉ có hắn.
"Lại đây." Không biết từ khi nào, nam nhân đã buông xuống sách trong tay, ngẩng đầu nói với nàng.
Nàng không nhúc nhích.
Nghe được, nhưng là hai chân không nghe sai khiến, cứ như vậy ngây ngốc mà nhìn hắn.
"Lại đây." Nam nhân biểu tình vẫn như cũ, ngữ khí cũng vẫn như cũ, lặp lại lời nói.
Lần này Cố Tuệ Nhi mới hoàn hồn lại, miễn cưỡng tìm về chút khí lực, nhấc chân bước đến gần hắn.
Nam nhân khẽ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn nàng, đánh giá nàng một phen.
Cố Tuệ Nhi vẫn luôn cảm thấy, đôi mắt hắn giống mặt hồ Hắc Long Đàm phía sau núi.
Nhưng lúc này, nàng lại thấy hình như không phải, trong ánh mắt hắn như có lửa, thiêu đốt ở phía trên mặt hồ, có thể khiến người hòa tan vào trong đó.
Tim nàng chậm chạp mà rõ ràng co rút lại một cái, nắm chặt nắm tay, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Ngày hôm đó, môi hắn cọ qua mặt nàng.
Nàng cho rằng, sau đó hắn sẽ làm chút gì đó.
Trong lòng là chờ mong.
Bởi vì chờ mong, chỉ cần hắn tới gần nàng một chút, tim liền đập liên hồi trong lồng ngực.
Chỉ là sau đó nàng lại phát hiện, hắn cũng không làm gì khác.
Phảng phất như ngày đó căn bản không tồn tại, thật giống như môi hắn cọ qua mặt nàng chỉ là một loại trùng hợp.
Đôi mắt như có lửa của hắn đánh giá nàng, trên mặt nàng như bị thiêu đốt, nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn.
"Đến lau tóc cho ta." Nam nhân thu hồi ánh mắt, nhìn thúy trúc đang lay động, thấp giọng nói.
Giọng của hắn so với bình thường nghe hơi khác biệt, hiện tại có chút trầm, như là mới vừa tỉnh ngủ.
"Vâng."
Cố Tuệ Nhi lúc này mới phát hiện bên cạnh treo một chiếc khăn Hán Dương trắng, nàng cầm qua đây, cẩn thận giúp hắn lau khô tóc, một sợi rồi một sợi tách ra, lau khô, lại chải xuống.
Lau khô xong, Cố Tuệ nhi cẩn thận liếc nhìn Tiêu Hành, chỉ thấy hắn khẽ nhắm mắt lại, không biết đã ngủ thiếp đi hay là vẫn đang tỉnh.
Nàng không biết làm như thế nào cho phải, liền đứng ở nơi đó, không dám kinh động hắn.
Ai biết thân hình hắn khẽ nhúc nhích, một bên mặt của hắn dựa dán vào nàng.
Mặt hắn nhẹ nhàng dán trên bụng nàng, mái tóc đen như mực kề sát ở sườn eo.
Thân thể Cố Tuệ Nhi có chút cứng đờ, động tác bất thình lình của hắn làm nàng không biết nên làm gì, chậm rãi một lúc sau, nàng cúi đầu qua nhìn.
Nam nhân này cực kỳ đẹp, đẹp mắt đến mức nàng không biết nên miêu tả hắn đẹp như thế nào.
Nàng nhớ tới những bông tuyết trong mùa đông, đặt ở trong lòng bàn tay, sạch sẽ mà đẹp đẽ, vẻ đẹp lạnh băng sương tuyết, có lẽ đây là cảm giác Tiêu Hành cho nàng.
Đúng lúc này, tiểu nòng nọc trong bụng động đậy, hình như nó đang xoay người.
Tiêu Hành giống như cảm giác được, đột nhiên bất động.
Trong bụng tiểu nòng nọc nhẹ nhàng đá mặt Tiêu Hành.
Tiêu Hành lúc đầu bất động, lúc sau liền dùng mặt cọ xát.
Cách cái bụng, Cố Tuệ Nhi thật sự rõ ràng cảm giác được, hai cha con này đang ngươi một chút ta một chút, phụ thân thì ở bên ngoài nhẹ nhàng cọ cọ, con lại ở bên trong tùy ý đá đạp lung tung.
Nàng cúi đầu nhìn hắn chăm chú, khi nhắm mắt lông mi hắn hơi rũ xuống, nhíu mày một chút, tập trung tinh thần.
Kỳ thật tư thế như vậy làm eo nàng có chút mệt, bất quá nàng vẫn cắn cắn môi, cố gắng chịu đựng.
Hắn giống như rất thích bộ dáng này, tiểu nòng nọc cũng thích.
Mà đúng lúc này, Tiêu Hành nâng tay lên, nhẹ nhàng vòng lấy eo nàng, đỡ lấy thân thể nàng.
Gió thổi qua mái tóc đen của hắn, dải lụa màu đỏ tía kia bay phiêu phiêu trước mắt nàng, nàng vẫn không nhúc nhích mà nhìn sườn mặt đang dán trên bụng mình.
Nàng cảm thấy mình có thể đứng như thế này thật lâu, đứng cả một đời.
"Sao lại bất động như vậy?" Tiêu Hành đột nhiên khàn giọng hỏi.
".. Có lẽ là nó mệt mỏi rồi." Cố Tuệ Nhi nói.
"Ừm."
Trầm thấp ừm một tiếng, hắn không nói thêm gì nữa, đứng dậy, nắm lấy tay nàng, đi về phía thư phòng.
Đi được vài bước, hắn nhìn xiêm y trên người nàng, ánh mắt kia liền dừng lại một lát.
Nàng chột dạ, trốn tránh ánh mắt hắn.
"Hửm?" Hắn nhướng mày.
"Thiếp sai rồi.." Nàng rất nhanh liền nhận sai, giọng nói nhỏ nhẹ.
Tiêu Hành xem bộ dáng ngoan ngoãn nhận sai của nàng, nhưng cũng không nói gì, dẫn nàng vào phòng.
Hắn muốn kiểm tra tiến độ học chữ của nàng.
Trước tiên viết mấy chữ đã dạy cho nàng gần đây nhất, để nàng chỉ ra và xác nhận từng chữ, để nàng thấp giọng đọc lại một lần.
Hắn chưa nói gì, nhưng Cố Tuệ Nhi biết mình đọc đúng rồi.
Tiêu Hành lại mài mực, để nàng luyện chữ.
Học được một đoạn thời gian như vậy, chữ nàng đã có chút bộ dáng, dù vẫn còn non nớt lại không lưu loát, nhưng cuối cùng hoành phiết nại* đều viết đúng, cũng viết được mười mấy chữ.
(*nét mác, nét phẩy trong chữ Hán)
Tiêu Hành lại lấy ra một quyển thi tập, cho nàng đọc, theo Tiêu Hành nói, đây là thi tập được soạn ra từ tiền triều, nàng chậm rãi học đọc, lại nghe Tiêu Hành giải thích.
Kỳ thật nghe tới nghe lui, nàng vẫn không hiểu lắm, bên trong đều là đại mạc bão cát, là nhất kiếm diệu Cửu Châu gì đó, nàng không biết đại mạc là bộ dáng gì, càng không biết kiếm là bộ dáng gì, đến nỗi Cửu Châu ở nơi nào, nàng cũng không biết.
Nhưng nàng vẫn như cũ nghiêm túc đọc lại.
Tiêu Hành ngẫu nhiên cũng sẽ khen nàng một câu: "Nàng học được rất nhanh."
Nàng vội lắc đầu: "Thiếp rất ngốc."
Tiêu Hành nhìn nàng một cái, không nói chuyện, mà là đi đến kệ sách bên cạnh, lại lấy xuống một quyển thi tập: "Lại học thuộc thêm quyển này."
Bả vai Cố Tuệ Nhi lập tức gục xuống.
Nàng thật vất vả mới học thuộc được một quyển, thế nhưng còn có một quyển khác?
* * *
Tiêu Cẩn rất mong chờ được đi Quế Viên, nàng thường xuyên ghé lui đến Thính Trúc Uyển.
Có đôi khi Tiêu Hành không ở nhà, Tiêu Cẩn cũng tới, nhàm chán mà ngồi ở chỗ kia, cùng Cố Tuệ Nhi trò chuyện, ngẫu nhiên lại đứng ở gần cửa viện, thưởng trúc rồi lại xem thư, thậm chí còn sẽ trêu chó chọc mèo.
Gần đây trường học tạm thời được nghỉ, thời gian của nàng rất dư dả, thật là dành hết sức lực để đến Thính Trúc Uyển.
Lúc đầu Cố Tuệ Nhi còn cẩn thận chiêu đãi, sợ làm Tiêu Cẩn vị đại tiểu thư này không hài lòng, về sau, nàng mơ hồ luôn có một loại cảm giác.
Kỳ thật Tiêu Cẩn đến Thính Trúc Uyển, cũng không phải vì tới tìm mình chơi, mà là vì chuyện khác.
Nhưng chuyện khác này, rốt cuộc là gì đây?
Có đôi khi, Tiêu Hành không ở nhà, Cố Tuệ Nhi đứng ở trong viện nhìn trước sau trái phải Thính Trúc Uyển một lần, vẫn tìm không thấy đồ vật gì có thể để cho kiểu người như Tiêu Cẩn thích.
Cuối cùng nàng chỉ có thể nghĩ, có lẽ nàng ấy rất thích vườn trúc kia đi, dù sao lúc trước mình thêu trúc lên khăn tay cho nàng ấy, nàng ấy không phải rất thích sao?
Đang nghĩ lung tung, nàng đột nhiên thấy thân ảnh của Giang Tranh cách đó không xa.
Từ lúc đầu, hai vị hộ vệ của Tiêu Hành không tiến vào trong viện, đều là chờ ở bên ngoài. Về sau cho dù Tiêu Hành không có ở nhà, hằng ngày cũng luôn có một vị đứng ở bên ngoài, xem như thủ vệ?
Hôm nay có vẻ là đến phiên Giang Tranh.
Thân hình Giang Tranh với Tiêu Hành không khác nhau lắm, thẳng tắp đứng ở đằng xa, ánh mắt ngay thẳng không liếc ngang liếc dọc dù chỉ một chút.
Nhìn Giang Tranh trước mắt, Cố Tuệ Nhi đột nhiên nhớ tới những việc xảy ra hồi còn ở trong thôn.
Là Giang Tranh đưa nàng ra khỏi thôn, cũng là Giang Tranh đưa nàng đến trong phủ, có thể nói nhìn đến Giang Tranh, nàng liền nhớ tới giai đoạn trước kia của chính mình.
Giang Tranh giống như cảm giác được ánh mắt nàng, cung kính hướng nàng cúi đầu, rồi tiếp tục mắt nhìn thẳng.
Cố Tuệ Nhi cười cười, đỡ bụng trở về phòng.
Nàng phát hiện ngoại trừ nhớ thương phụ mẫu cùng đệ đệ, kỳ thật giai đoạn kia, thời gian trôi qua đối với nàng mà nói cũng dần dần quên mất.
Trong lúc Tiêu Cẩn chờ mong đi đi lại lại ở Thính Trúc Uyển, thì thời gian đi Quế Viên rốt cuộc cũng tới.
Đến ngày xuất phát, An ma ma liền bắt đầu bận rộn.
Nàng phải chuẩn bị các loại giường đệm mềm mại, ống nhổ, thời tiết lạnh còn phải chuẩn bị lò sưởi tay, làm tốt giữ ấm cũng không thể đông lạnh tiểu phu nhân.
Bụng Cố Tuệ Nhi đã không nhỏ, đi đường cồng kềnh, nàng cảm thấy thật ra mình không đi là tốt nhất, nên liền nói với Tiêu Hành, nhưng hắn lại không để ý đến chút nào.
Xem ra.. nhất định phải đi.
Cố Tuệ Nhi cũng bắt đầu tự chuẩn bị đồ cho mình, nàng phát hiện nữ nhân lớn bụng ra cửa thật sự là phiền toái, lăn lộn hơn nửa ngày mới chuẩn bị thỏa đáng, lúc này nàng mới đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa rộng rãi đậu gần Thính Trúc Uyển, Giang Tranh cùng Hồ Thiết đều hầu hạ ở bên cạnh.
An ma ma mang theo một đám nha hoàn hầu hạ Cố Tuệ Nhi lên xe ngựa.
Vừa đi lên, An ma ma thích đến không được: "Cái xe ngựa này thật rộng rãi, so với xe ngựa các phu nhân trong phủ thường dùng đều rộng rãi hơn."
Lúc này Hồ Thiết ở bên ngoài nghe thấy vậy liền đáp lời: "Ma ma sợ là không biết, đây là Tam gia cố ý chuẩn bị, xe ngựa này rộng rãi lại ổn định vững chắc, đi đường cũng không xóc nảy."
Giang Tranh trước giờ không quá thích nói chuyện, liền đưa mắt ra hiệu với Hồ Thiết, Hồ Thiết nhanh chóng thu liễm, thành thành thật thật đứng ở một bên như người gỗ, không nói nữa.
An ma ma càng vui hơn, len lén nhỏ giọng nói với Cố Tuệ Nhi: "Tiểu phu nhân, Tam gia đối với người thật tốt."
Cố Tuệ Nhi cũng cảm thấy Tiêu Hành đối với mình rất tốt, trên mặt ửng đỏ, mím môi vuốt vuốt bụng, trong lòng nghĩ đều là Tiêu Hành.
An ma ma vẫn cười nói: "Lão bà tử ta đi theo tiểu phu nhân, cũng là có phúc!"
Nói đến, nàng để nha hoàn Tĩnh Nguyệt đi theo để hầu hạ, Dao Quang để ở nhà canh cổng, về phần Bảo Áp, Kim Phù kia, tự nhiên cũng là để lại trong nhà.
Bảo Áp, Kim Phù trông mong đứng ở nơi đó, hơi có chút không thích, bất quá cũng không dám nói gì.
Từ lần đó Tiêu Hành vì Cố Tuệ Nhi mà khó xử các nàng, các nàng ở trước mặt Cố Tuệ Nhi xem như cung kính hơn nhiều.
Xe ngựa đi ra khỏi Thính Trúc Uyển, một đường đại môn rộng mở, thậm chí cánh cửa vướng víu đều dời đi, để Cố Tuệ Nhi không cần xuống xe.
Đi ra được hai cửa, liền thấy Lục Thanh Di cùng Tiêu Hủ lại đây.
Lục Thanh Di không dẫn theo nha hoàn, Tiêu Hủ thì có dẫn theo.
"Ta thấy Nhị tỷ tỷ dẫn theo nha hoàn, tiểu tẩu tẩu đang bầu nên cũng phải dẫn theo, sợ đến lúc đó trong xe ngựa không đủ ngồi."
Cố Tuệ Nhi cảm tạ sự chăm sóc của Lục Thanh Di, cười nói: "Xe ngựa này rộng rãi, có thể ngồi được."
Lục Thanh Di vừa thấy, quả nhiên là rất rộng, so với xe trong nhà nàng còn muốn rộng hơn.
Mọi người lập tức lên xe, Cố Tuệ Nhi và Lục Thanh Di cùng dựa bên trái cửa sổ, Tiêu Hủ cùng An ma ma dựa bên phải cửa sổ, nha hoàn của Tiêu Hủ là Mai Hồng cùng với Tĩnh Nguyệt hầu hạ ở phía sau, phụ trách bưng trà rót nước lấy đồ vật.
Tổng cộng là sáu nữ nhân gia, không gian ở trong xe ngựa rất rộng, hoàn toàn không cảm thấy chật hẹp.
Chờ đến xe ngựa ra khỏi phủ, đi ở trên đường, quả nhiên là ổn định vững chãi.
Khi ở nông thôn Cố Tuệ Nhi chỉ ngồi qua xe bò xe lừa, đường nhỏ ở nông thôn cũng rất xóc nảy, cùng loại xe ngựa này hoàn toàn không cách nào sánh được.
Nàng thoải mái ngồi ở chỗ này, hưởng thụ An ma ma cẩn thận hầu hạ, lại đột nhiên nhớ tới một việc.
"Xe ngựa này đã ra Hầu phủ rồi?"
"Đúng vậy, đây là cửa nam của Hầu phủ." Lục Thanh Di cười nói: "Tẩu xem, bên kia là cửa chính, bất quá cửa chính bình thường sẽ không mở."
Cố Tuệ Nhi từ rèm xe nhìn sang, quả nhiên là, con đường này giống như đã từng quen biết, thật giống như đường lúc trước Giang Tranh mang nàng đến.
Nàng đã đi vào nơi này hơn một tháng, hiện tại mới là lần đầu tiên ra Hầu phủ.
"Chúng ta đã ra Hầu phủ rồi, đại cô nương như thế nào còn không thấy?" Nàng buồn bực, rõ ràng Tiêu Cẩn là người ngóng trông đi Quế Viên nhất.
"Nàng hả, cưỡi ngựa!"
"A? Cưỡi ngựa?"
Cố Tuệ Nhi không nghĩ tới.
"Phải, Tiêu Cẩn thích nhất là cưỡi ngựa, ngày thường đi ra ngoài, cũng sẽ đi theo biểu ca cưỡi ngựa, hiện tại có Tam đường ca đi theo, nàng đương nhiên không muốn cùng chúng ta chen chúc trong xe ngựa."
"Như vậy.."
Cố Tuệ Nhi nhìn ra ngoài mành xe, quả nhiên thấy giữa đoàn người phía trước, đúng là có Tiêu Cẩn.
Hôm nay nàng ăn mặc rất khác so với ngày thường, thiếu đi váy áo rườm rà, thoạt nhìn trở nên nhanh nhẹn thoải mái, cưỡi một con ngựa đỏ thẫm đi theo bên cạnh Tiêu Hành, nhìn thật anh khí khác thường.
"Đại cô nương thật giỏi." Nàng không khỏi cảm khái: "Nàng cùng nữ tử bình thường chúng ta thật không giống nhau."
"Này thì có là cái gì, chúng ta cũng có thể cưỡi ngựa, bất quá chúng ta không giống nàng ta phô trương như vậy!" Tiêu Hủ đột nhiên nói xen vào một câu, có chút khinh thường.
Lục Thanh Di quét mắt nhìn Tiêu Hủ, nhưng cũng không so đo với nàng, cười nhẹ một tiếng, mới thong thả ung dung giải thích: "Nước Đại Chiêu chúng ta từ thời Cao Tổ, thành lập trường học cho nữ tử, lại cho phép nữ tử cưỡi ngựa bắn tên, những năm gần đây mặc dù tập tục này không bằng trước, nữ tử phần lớn ở nhà giúp chồng dạy con, xuất hành cũng đều là ngồi xe ngựa, thế nhưng phần lớn đều biết cưỡi ngựa, lâu lâu cưỡi một lần, ngược lại cũng không có gì không tốt."
Cố Tuệ Nhi lúc này mới hiểu: "Thì ra là như vậy."
Lục Thanh Di cùng Tiêu Hủ cũng biết cưỡi ngựa, chỉ là thân là nữ tử, mọi việc cẩn thận, cũng không đi theo ca ca cưỡi ngựa.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, vào thời điểm muốn rẽ vào đầu ngõ, chiếc mành liền lắc lư, Cố Tuệ Nhi nhìn xuyên qua mành nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy cưỡi ở giữa chính là Tiêu Hành.
Tiêu Hành hôm nay mặc trường bào màu chàm, hai chân nhanh nhẹn mà có lực đạp ở bên cạnh con ngựa, một tay nắm dây cương, phấn chấn oai hùng.
Nàng im lặng nhìn theo, Tiêu Hành đột nhiên quay đầu, nhìn qua hướng bên này.
Nàng có chút ngượng ngùng, vội buông mành xuống, trốn trong xe ngựa.
Cố Tuệ Nhi biết, gạt người là không thể thực hiện được.
Lời nói dối nếu nói ra dù là tròn méo thế nào, chỉ cần hắn dùng ánh mắt như nhìn thấu hết thảy mọi thứ kia quét qua một cái, nàng lập tức sẽ bị phát hiện.
Cho nên nàng vẫn là cúi đầu ngoan ngoãn, giống như một tiểu nha hoàn vừa làm sai đi vào sân.
Vừa đi vào, liền thấy được nam nhân ngồi ở dưới thúy trúc.
Dưới những lá trúc xanh biếc, dáng người thon dài đẹp mắt của nam nhân trong một thân áo bào trắng rộng thùng thình đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một quyển sách, đang cúi đầu nhìn.
Hắn hẳn là vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, trên trán mang mạt ngạch* màu đỏ tía nạm đá quý, dải lụa đỏ tía kia cùng với màu đen của tóc dài rối tung trên vai, điểm xuyết trên áo bào trắng mềm mại.
(* chỗ này ở bản gốc nói là dải khăn màu đỏ tía có nạm đá quý, nên mình tưởng tượng như mạt ngạch của Lam Vong Cơ trong Ma đạo tổ sư vậy đó, các bạn có thể lên gg để xem thêm)
Gió thu ngẫu nhiên nổi lên, tiếng lá trúc xào xạc, góc áo trắng như tuyết của hắn lặng lẽ bị cuộn lên, lại rơi xuống.
Ngón tay hắn thon dài lại đẹp mắt, nhẹ nhàng nâng lên, lật sang một trang sách.
Cố Tuệ Nhi tại thời khắc này, quên mất hô hấp.
Nàng đứng ở nơi đó, ngơ ngẩn mà nhìn nam nhân trước mắt.
Nàng không biết thì ra nam nhân có thể mặc màu áo choàng trắng đẹp đến như vậy, cũng không biết thì ra có người chỉ cần ngồi ở chỗ kia liền có thể có được tư thái ưu nhã cao quý như thế.
Trong đầu mơ mơ hồ hồ, nàng si ngốc nhìn hắn, lúc này trời đất tựa như không tồn tại, chính nàng cũng không tồn tại, trên đời này chỉ có hắn.
"Lại đây." Không biết từ khi nào, nam nhân đã buông xuống sách trong tay, ngẩng đầu nói với nàng.
Nàng không nhúc nhích.
Nghe được, nhưng là hai chân không nghe sai khiến, cứ như vậy ngây ngốc mà nhìn hắn.
"Lại đây." Nam nhân biểu tình vẫn như cũ, ngữ khí cũng vẫn như cũ, lặp lại lời nói.
Lần này Cố Tuệ Nhi mới hoàn hồn lại, miễn cưỡng tìm về chút khí lực, nhấc chân bước đến gần hắn.
Nam nhân khẽ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn nàng, đánh giá nàng một phen.
Cố Tuệ Nhi vẫn luôn cảm thấy, đôi mắt hắn giống mặt hồ Hắc Long Đàm phía sau núi.
Nhưng lúc này, nàng lại thấy hình như không phải, trong ánh mắt hắn như có lửa, thiêu đốt ở phía trên mặt hồ, có thể khiến người hòa tan vào trong đó.
Tim nàng chậm chạp mà rõ ràng co rút lại một cái, nắm chặt nắm tay, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Ngày hôm đó, môi hắn cọ qua mặt nàng.
Nàng cho rằng, sau đó hắn sẽ làm chút gì đó.
Trong lòng là chờ mong.
Bởi vì chờ mong, chỉ cần hắn tới gần nàng một chút, tim liền đập liên hồi trong lồng ngực.
Chỉ là sau đó nàng lại phát hiện, hắn cũng không làm gì khác.
Phảng phất như ngày đó căn bản không tồn tại, thật giống như môi hắn cọ qua mặt nàng chỉ là một loại trùng hợp.
Đôi mắt như có lửa của hắn đánh giá nàng, trên mặt nàng như bị thiêu đốt, nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn.
"Đến lau tóc cho ta." Nam nhân thu hồi ánh mắt, nhìn thúy trúc đang lay động, thấp giọng nói.
Giọng của hắn so với bình thường nghe hơi khác biệt, hiện tại có chút trầm, như là mới vừa tỉnh ngủ.
"Vâng."
Cố Tuệ Nhi lúc này mới phát hiện bên cạnh treo một chiếc khăn Hán Dương trắng, nàng cầm qua đây, cẩn thận giúp hắn lau khô tóc, một sợi rồi một sợi tách ra, lau khô, lại chải xuống.
Lau khô xong, Cố Tuệ nhi cẩn thận liếc nhìn Tiêu Hành, chỉ thấy hắn khẽ nhắm mắt lại, không biết đã ngủ thiếp đi hay là vẫn đang tỉnh.
Nàng không biết làm như thế nào cho phải, liền đứng ở nơi đó, không dám kinh động hắn.
Ai biết thân hình hắn khẽ nhúc nhích, một bên mặt của hắn dựa dán vào nàng.
Mặt hắn nhẹ nhàng dán trên bụng nàng, mái tóc đen như mực kề sát ở sườn eo.
Thân thể Cố Tuệ Nhi có chút cứng đờ, động tác bất thình lình của hắn làm nàng không biết nên làm gì, chậm rãi một lúc sau, nàng cúi đầu qua nhìn.
Nam nhân này cực kỳ đẹp, đẹp mắt đến mức nàng không biết nên miêu tả hắn đẹp như thế nào.
Nàng nhớ tới những bông tuyết trong mùa đông, đặt ở trong lòng bàn tay, sạch sẽ mà đẹp đẽ, vẻ đẹp lạnh băng sương tuyết, có lẽ đây là cảm giác Tiêu Hành cho nàng.
Đúng lúc này, tiểu nòng nọc trong bụng động đậy, hình như nó đang xoay người.
Tiêu Hành giống như cảm giác được, đột nhiên bất động.
Trong bụng tiểu nòng nọc nhẹ nhàng đá mặt Tiêu Hành.
Tiêu Hành lúc đầu bất động, lúc sau liền dùng mặt cọ xát.
Cách cái bụng, Cố Tuệ Nhi thật sự rõ ràng cảm giác được, hai cha con này đang ngươi một chút ta một chút, phụ thân thì ở bên ngoài nhẹ nhàng cọ cọ, con lại ở bên trong tùy ý đá đạp lung tung.
Nàng cúi đầu nhìn hắn chăm chú, khi nhắm mắt lông mi hắn hơi rũ xuống, nhíu mày một chút, tập trung tinh thần.
Kỳ thật tư thế như vậy làm eo nàng có chút mệt, bất quá nàng vẫn cắn cắn môi, cố gắng chịu đựng.
Hắn giống như rất thích bộ dáng này, tiểu nòng nọc cũng thích.
Mà đúng lúc này, Tiêu Hành nâng tay lên, nhẹ nhàng vòng lấy eo nàng, đỡ lấy thân thể nàng.
Gió thổi qua mái tóc đen của hắn, dải lụa màu đỏ tía kia bay phiêu phiêu trước mắt nàng, nàng vẫn không nhúc nhích mà nhìn sườn mặt đang dán trên bụng mình.
Nàng cảm thấy mình có thể đứng như thế này thật lâu, đứng cả một đời.
"Sao lại bất động như vậy?" Tiêu Hành đột nhiên khàn giọng hỏi.
".. Có lẽ là nó mệt mỏi rồi." Cố Tuệ Nhi nói.
"Ừm."
Trầm thấp ừm một tiếng, hắn không nói thêm gì nữa, đứng dậy, nắm lấy tay nàng, đi về phía thư phòng.
Đi được vài bước, hắn nhìn xiêm y trên người nàng, ánh mắt kia liền dừng lại một lát.
Nàng chột dạ, trốn tránh ánh mắt hắn.
"Hửm?" Hắn nhướng mày.
"Thiếp sai rồi.." Nàng rất nhanh liền nhận sai, giọng nói nhỏ nhẹ.
Tiêu Hành xem bộ dáng ngoan ngoãn nhận sai của nàng, nhưng cũng không nói gì, dẫn nàng vào phòng.
Hắn muốn kiểm tra tiến độ học chữ của nàng.
Trước tiên viết mấy chữ đã dạy cho nàng gần đây nhất, để nàng chỉ ra và xác nhận từng chữ, để nàng thấp giọng đọc lại một lần.
Hắn chưa nói gì, nhưng Cố Tuệ Nhi biết mình đọc đúng rồi.
Tiêu Hành lại mài mực, để nàng luyện chữ.
Học được một đoạn thời gian như vậy, chữ nàng đã có chút bộ dáng, dù vẫn còn non nớt lại không lưu loát, nhưng cuối cùng hoành phiết nại* đều viết đúng, cũng viết được mười mấy chữ.
(*nét mác, nét phẩy trong chữ Hán)
Tiêu Hành lại lấy ra một quyển thi tập, cho nàng đọc, theo Tiêu Hành nói, đây là thi tập được soạn ra từ tiền triều, nàng chậm rãi học đọc, lại nghe Tiêu Hành giải thích.
Kỳ thật nghe tới nghe lui, nàng vẫn không hiểu lắm, bên trong đều là đại mạc bão cát, là nhất kiếm diệu Cửu Châu gì đó, nàng không biết đại mạc là bộ dáng gì, càng không biết kiếm là bộ dáng gì, đến nỗi Cửu Châu ở nơi nào, nàng cũng không biết.
Nhưng nàng vẫn như cũ nghiêm túc đọc lại.
Tiêu Hành ngẫu nhiên cũng sẽ khen nàng một câu: "Nàng học được rất nhanh."
Nàng vội lắc đầu: "Thiếp rất ngốc."
Tiêu Hành nhìn nàng một cái, không nói chuyện, mà là đi đến kệ sách bên cạnh, lại lấy xuống một quyển thi tập: "Lại học thuộc thêm quyển này."
Bả vai Cố Tuệ Nhi lập tức gục xuống.
Nàng thật vất vả mới học thuộc được một quyển, thế nhưng còn có một quyển khác?
* * *
Tiêu Cẩn rất mong chờ được đi Quế Viên, nàng thường xuyên ghé lui đến Thính Trúc Uyển.
Có đôi khi Tiêu Hành không ở nhà, Tiêu Cẩn cũng tới, nhàm chán mà ngồi ở chỗ kia, cùng Cố Tuệ Nhi trò chuyện, ngẫu nhiên lại đứng ở gần cửa viện, thưởng trúc rồi lại xem thư, thậm chí còn sẽ trêu chó chọc mèo.
Gần đây trường học tạm thời được nghỉ, thời gian của nàng rất dư dả, thật là dành hết sức lực để đến Thính Trúc Uyển.
Lúc đầu Cố Tuệ Nhi còn cẩn thận chiêu đãi, sợ làm Tiêu Cẩn vị đại tiểu thư này không hài lòng, về sau, nàng mơ hồ luôn có một loại cảm giác.
Kỳ thật Tiêu Cẩn đến Thính Trúc Uyển, cũng không phải vì tới tìm mình chơi, mà là vì chuyện khác.
Nhưng chuyện khác này, rốt cuộc là gì đây?
Có đôi khi, Tiêu Hành không ở nhà, Cố Tuệ Nhi đứng ở trong viện nhìn trước sau trái phải Thính Trúc Uyển một lần, vẫn tìm không thấy đồ vật gì có thể để cho kiểu người như Tiêu Cẩn thích.
Cuối cùng nàng chỉ có thể nghĩ, có lẽ nàng ấy rất thích vườn trúc kia đi, dù sao lúc trước mình thêu trúc lên khăn tay cho nàng ấy, nàng ấy không phải rất thích sao?
Đang nghĩ lung tung, nàng đột nhiên thấy thân ảnh của Giang Tranh cách đó không xa.
Từ lúc đầu, hai vị hộ vệ của Tiêu Hành không tiến vào trong viện, đều là chờ ở bên ngoài. Về sau cho dù Tiêu Hành không có ở nhà, hằng ngày cũng luôn có một vị đứng ở bên ngoài, xem như thủ vệ?
Hôm nay có vẻ là đến phiên Giang Tranh.
Thân hình Giang Tranh với Tiêu Hành không khác nhau lắm, thẳng tắp đứng ở đằng xa, ánh mắt ngay thẳng không liếc ngang liếc dọc dù chỉ một chút.
Nhìn Giang Tranh trước mắt, Cố Tuệ Nhi đột nhiên nhớ tới những việc xảy ra hồi còn ở trong thôn.
Là Giang Tranh đưa nàng ra khỏi thôn, cũng là Giang Tranh đưa nàng đến trong phủ, có thể nói nhìn đến Giang Tranh, nàng liền nhớ tới giai đoạn trước kia của chính mình.
Giang Tranh giống như cảm giác được ánh mắt nàng, cung kính hướng nàng cúi đầu, rồi tiếp tục mắt nhìn thẳng.
Cố Tuệ Nhi cười cười, đỡ bụng trở về phòng.
Nàng phát hiện ngoại trừ nhớ thương phụ mẫu cùng đệ đệ, kỳ thật giai đoạn kia, thời gian trôi qua đối với nàng mà nói cũng dần dần quên mất.
Trong lúc Tiêu Cẩn chờ mong đi đi lại lại ở Thính Trúc Uyển, thì thời gian đi Quế Viên rốt cuộc cũng tới.
Đến ngày xuất phát, An ma ma liền bắt đầu bận rộn.
Nàng phải chuẩn bị các loại giường đệm mềm mại, ống nhổ, thời tiết lạnh còn phải chuẩn bị lò sưởi tay, làm tốt giữ ấm cũng không thể đông lạnh tiểu phu nhân.
Bụng Cố Tuệ Nhi đã không nhỏ, đi đường cồng kềnh, nàng cảm thấy thật ra mình không đi là tốt nhất, nên liền nói với Tiêu Hành, nhưng hắn lại không để ý đến chút nào.
Xem ra.. nhất định phải đi.
Cố Tuệ Nhi cũng bắt đầu tự chuẩn bị đồ cho mình, nàng phát hiện nữ nhân lớn bụng ra cửa thật sự là phiền toái, lăn lộn hơn nửa ngày mới chuẩn bị thỏa đáng, lúc này nàng mới đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa rộng rãi đậu gần Thính Trúc Uyển, Giang Tranh cùng Hồ Thiết đều hầu hạ ở bên cạnh.
An ma ma mang theo một đám nha hoàn hầu hạ Cố Tuệ Nhi lên xe ngựa.
Vừa đi lên, An ma ma thích đến không được: "Cái xe ngựa này thật rộng rãi, so với xe ngựa các phu nhân trong phủ thường dùng đều rộng rãi hơn."
Lúc này Hồ Thiết ở bên ngoài nghe thấy vậy liền đáp lời: "Ma ma sợ là không biết, đây là Tam gia cố ý chuẩn bị, xe ngựa này rộng rãi lại ổn định vững chắc, đi đường cũng không xóc nảy."
Giang Tranh trước giờ không quá thích nói chuyện, liền đưa mắt ra hiệu với Hồ Thiết, Hồ Thiết nhanh chóng thu liễm, thành thành thật thật đứng ở một bên như người gỗ, không nói nữa.
An ma ma càng vui hơn, len lén nhỏ giọng nói với Cố Tuệ Nhi: "Tiểu phu nhân, Tam gia đối với người thật tốt."
Cố Tuệ Nhi cũng cảm thấy Tiêu Hành đối với mình rất tốt, trên mặt ửng đỏ, mím môi vuốt vuốt bụng, trong lòng nghĩ đều là Tiêu Hành.
An ma ma vẫn cười nói: "Lão bà tử ta đi theo tiểu phu nhân, cũng là có phúc!"
Nói đến, nàng để nha hoàn Tĩnh Nguyệt đi theo để hầu hạ, Dao Quang để ở nhà canh cổng, về phần Bảo Áp, Kim Phù kia, tự nhiên cũng là để lại trong nhà.
Bảo Áp, Kim Phù trông mong đứng ở nơi đó, hơi có chút không thích, bất quá cũng không dám nói gì.
Từ lần đó Tiêu Hành vì Cố Tuệ Nhi mà khó xử các nàng, các nàng ở trước mặt Cố Tuệ Nhi xem như cung kính hơn nhiều.
Xe ngựa đi ra khỏi Thính Trúc Uyển, một đường đại môn rộng mở, thậm chí cánh cửa vướng víu đều dời đi, để Cố Tuệ Nhi không cần xuống xe.
Đi ra được hai cửa, liền thấy Lục Thanh Di cùng Tiêu Hủ lại đây.
Lục Thanh Di không dẫn theo nha hoàn, Tiêu Hủ thì có dẫn theo.
"Ta thấy Nhị tỷ tỷ dẫn theo nha hoàn, tiểu tẩu tẩu đang bầu nên cũng phải dẫn theo, sợ đến lúc đó trong xe ngựa không đủ ngồi."
Cố Tuệ Nhi cảm tạ sự chăm sóc của Lục Thanh Di, cười nói: "Xe ngựa này rộng rãi, có thể ngồi được."
Lục Thanh Di vừa thấy, quả nhiên là rất rộng, so với xe trong nhà nàng còn muốn rộng hơn.
Mọi người lập tức lên xe, Cố Tuệ Nhi và Lục Thanh Di cùng dựa bên trái cửa sổ, Tiêu Hủ cùng An ma ma dựa bên phải cửa sổ, nha hoàn của Tiêu Hủ là Mai Hồng cùng với Tĩnh Nguyệt hầu hạ ở phía sau, phụ trách bưng trà rót nước lấy đồ vật.
Tổng cộng là sáu nữ nhân gia, không gian ở trong xe ngựa rất rộng, hoàn toàn không cảm thấy chật hẹp.
Chờ đến xe ngựa ra khỏi phủ, đi ở trên đường, quả nhiên là ổn định vững chãi.
Khi ở nông thôn Cố Tuệ Nhi chỉ ngồi qua xe bò xe lừa, đường nhỏ ở nông thôn cũng rất xóc nảy, cùng loại xe ngựa này hoàn toàn không cách nào sánh được.
Nàng thoải mái ngồi ở chỗ này, hưởng thụ An ma ma cẩn thận hầu hạ, lại đột nhiên nhớ tới một việc.
"Xe ngựa này đã ra Hầu phủ rồi?"
"Đúng vậy, đây là cửa nam của Hầu phủ." Lục Thanh Di cười nói: "Tẩu xem, bên kia là cửa chính, bất quá cửa chính bình thường sẽ không mở."
Cố Tuệ Nhi từ rèm xe nhìn sang, quả nhiên là, con đường này giống như đã từng quen biết, thật giống như đường lúc trước Giang Tranh mang nàng đến.
Nàng đã đi vào nơi này hơn một tháng, hiện tại mới là lần đầu tiên ra Hầu phủ.
"Chúng ta đã ra Hầu phủ rồi, đại cô nương như thế nào còn không thấy?" Nàng buồn bực, rõ ràng Tiêu Cẩn là người ngóng trông đi Quế Viên nhất.
"Nàng hả, cưỡi ngựa!"
"A? Cưỡi ngựa?"
Cố Tuệ Nhi không nghĩ tới.
"Phải, Tiêu Cẩn thích nhất là cưỡi ngựa, ngày thường đi ra ngoài, cũng sẽ đi theo biểu ca cưỡi ngựa, hiện tại có Tam đường ca đi theo, nàng đương nhiên không muốn cùng chúng ta chen chúc trong xe ngựa."
"Như vậy.."
Cố Tuệ Nhi nhìn ra ngoài mành xe, quả nhiên thấy giữa đoàn người phía trước, đúng là có Tiêu Cẩn.
Hôm nay nàng ăn mặc rất khác so với ngày thường, thiếu đi váy áo rườm rà, thoạt nhìn trở nên nhanh nhẹn thoải mái, cưỡi một con ngựa đỏ thẫm đi theo bên cạnh Tiêu Hành, nhìn thật anh khí khác thường.
"Đại cô nương thật giỏi." Nàng không khỏi cảm khái: "Nàng cùng nữ tử bình thường chúng ta thật không giống nhau."
"Này thì có là cái gì, chúng ta cũng có thể cưỡi ngựa, bất quá chúng ta không giống nàng ta phô trương như vậy!" Tiêu Hủ đột nhiên nói xen vào một câu, có chút khinh thường.
Lục Thanh Di quét mắt nhìn Tiêu Hủ, nhưng cũng không so đo với nàng, cười nhẹ một tiếng, mới thong thả ung dung giải thích: "Nước Đại Chiêu chúng ta từ thời Cao Tổ, thành lập trường học cho nữ tử, lại cho phép nữ tử cưỡi ngựa bắn tên, những năm gần đây mặc dù tập tục này không bằng trước, nữ tử phần lớn ở nhà giúp chồng dạy con, xuất hành cũng đều là ngồi xe ngựa, thế nhưng phần lớn đều biết cưỡi ngựa, lâu lâu cưỡi một lần, ngược lại cũng không có gì không tốt."
Cố Tuệ Nhi lúc này mới hiểu: "Thì ra là như vậy."
Lục Thanh Di cùng Tiêu Hủ cũng biết cưỡi ngựa, chỉ là thân là nữ tử, mọi việc cẩn thận, cũng không đi theo ca ca cưỡi ngựa.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, vào thời điểm muốn rẽ vào đầu ngõ, chiếc mành liền lắc lư, Cố Tuệ Nhi nhìn xuyên qua mành nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy cưỡi ở giữa chính là Tiêu Hành.
Tiêu Hành hôm nay mặc trường bào màu chàm, hai chân nhanh nhẹn mà có lực đạp ở bên cạnh con ngựa, một tay nắm dây cương, phấn chấn oai hùng.
Nàng im lặng nhìn theo, Tiêu Hành đột nhiên quay đầu, nhìn qua hướng bên này.
Nàng có chút ngượng ngùng, vội buông mành xuống, trốn trong xe ngựa.