Bài viết: 54 Tìm chủ đề
Chương 235: Hoắc Lăng Trầm thay đổi rồi

[BOOK][credits=500;1221754845259]Niên Nhã Tuyền đã say, khuôn mặt đỏ ửng đặt cánh tay lên vai Tống Từ, nói với Trọng Hải Trình: "Tôi không muốn gặp anh ấy, anh đi đi, tôi muốn uống rượu."

Hai người phụ nữ tối nay trò chuyện rất vui vẻ, uống rượu cũng rất phấn khích, Tống Từ cũng đã say ba phần. Dựa vào vai Niên Nhã Tuyền, cô ấy cười khúc khích đuổi người: "Trợ lý Trọng, tối nay Nhã Tuyền là người của tôi rồi, anh đi đi!"

Trọng Hải Trình: "..."

Anh ấy cũng muốn đi, nhưng không đưa Niên Nhã Tuyền đi thì làm sao anh ấy đi được? Kiên nhẫn khuyên cô gái: "Phu nhân ơi, cô làm ơn đi, nể mặt hôm qua tôi đã đến đón cô giữa đêm khuya, đi với tôi được không?"

Niên Nhã Tuyền cố gắng mở một mắt nhìn Trọng Hải Trình đang sốt ruột: "Được.. không được.. được."

Ông trời ơi, rốt cuộc là được hay không được vậy!

Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Tống Vũ Dương, Trọng Hải Trình cuối cùng cũng đã cõng người phụ nữ say khướt ra khỏi quán bar..

Bên ngoài, chiếc Đế Tước đỗ bên lề đường, người đàn ông trong xe nhìn thấy người phụ nữ say xỉn đang nằm trên lưng Trọng Hải Trình, chỉ cảm thấy giữa lông mày đau nhức âm ỉ.

Từ trên xe bước xuống, đón lấy người phụ nữ vào lòng, ngửi thấy mùi rượu trên người cô, đôi lông mày của người đàn ông nhíu chặt lại.

Ngồi vào trong xe, Niên Nhã Tuyền mở một mắt, cô cảm thấy mình như nhìn thấy Hoắc Lăng Trầm, lẩm bẩm nói: "Thì ra là Hoắc đại tra nam, tra tổng.. ợ, no quá, hóa ra uống rượu cũng có thể no à!"

Hoắc Lăng Trầm thật sự muốn ném cô ra ngoài đóng băng một đêm, nhưng.. anh không nỡ.

Ôm lấy người phụ nữ đang cựa quậy vào lòng, lắng nghe cô uống say rồi phát điên.

"Tại sao em lại nhìn thấy anh?"

Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng: "Không muốn nhìn thấy anh?"

"Ừ.." Niên Nhã Tuyền dựa vào ngực anh gật đầu, lời nói không qua não tuôn ra: "Hoắc Lăng Trầm thay đổi rồi, không còn đối tốt với tôi nữa, tôi cũng không thích anh ấy nữa, tôi muốn đi tìm người đàn ông khác kết hôn!"

"Muốn tìm ai kết hôn?" Giọng nói của người đàn ông nén giận.

Niên Nhã Tuyền dường như suy nghĩ một chút: "Tống Vũ Dương đi! Hoặc là Lục Khải Hàng, Lục Hạo Thiên, hoặc Cố Mặc Thành, Trọng Hải Trình cũng được.."

Từ miệng tuôn ra một tràng tên đàn ông, cuối cùng thậm chí còn lôi cả Trọng Hải Trình vào, Trọng Hải Trình ngồi ở ghế lái chỉ cảm thấy cái nồi này đến quá đột ngột, tay run lên suýt nữa thì không nắm được vô lăng.

Hoắc Lăng Trầm yên lặng ngồi đó, không một biểu cảm nghe người phụ nữ của mình muốn lấy người đàn ông khác.

Thỉnh thoảng còn hỏi một câu: "Muốn lấy ai nhất?"

"Muốn lấy nhất.. ợ, Tống Vũ Dương, bởi vì.." Trong lòng cậu ấy không có Lam Anh San, không có Tống Từ, không có Trịnh Hiểu Kha, bên cạnh cũng không có bất kỳ người phụ nữ nào..

Bởi vì một câu nói say của Niên Nhã Tuyền, Tống Vũ Dương coi như bị Hoắc Lăng Trầm để mắt tới.

Trở về trang viên, Niên Nhã Tuyền nóng lòng đẩy cửa xe chạy xuống, rơi mất một chiếc giày, cô cũng không cảm nhận được, cứ chạy thẳng về hướng bể bơi.

Hoắc Lăng Trầm cầm giày, vội vàng đuổi theo.

Xông đến trước bể bơi, Niên Nhã Tuyền chỉ vào nước trong bể hét lớn: "Tôi ghét nước, ghét bơi lội, ghét cái bể bơi này, biến mất biến mất.. piupiupiu.." Nếu cô không biết bơi bây giờ đã chết rồi, chết rồi thì không cần đối mặt với những chuyện phiền phức này nữa.

Hoắc Lăng Trầm ngồi xổm xuống, nâng một chân của người phụ nữ lên đi giày vào: "Dựa vào anh."

Bên cạnh bể bơi không bật đèn lớn, mấy cái đèn đường nhỏ không sáng lắm, Niên Nhã Tuyền mơ màng nhìn thấy một thứ đen đúa. Cô cúi người ôm lấy đầu Hoắc Lăng Trầm, áp mặt vào đầu anh cọ qua cọ lại: "Ồ, khi nào trong trang viên lại có thêm một con chó nhỏ vậy, chó nhỏ, lông của mày mềm thật mềm.."

Là Hoắc Lăng Trầm mua về để giải khuây cho cô sao?

Người đàn ông đang đi giày cho cô cả người không ổn, thô bạo buộc dây giày cho cô, đứng lên ôm chặt lấy người phụ nữ mặt đỏ bừng trong lòng: "Nhìn rõ anh là ai!"

Niên Nhã Tuyền ngẩng đầu lên cố gắng mở to mắt nhìn người trước mặt: "À.. là anh à! Buông em ra! Hoắc Lăng Trầm đồ khốn, buông em ra.."

Mặc cho cô giãy giụa dữ dội, người đàn ông nhất quyết không buông, cuối cùng khiến Niên Nhã Tuyền tức giận bật khóc: "Anh sao mà đáng ghét thế, anh buông em ra.. hu hu hu, anh đi tìm Lam Anh San của anh, đi tìm cô Cơm Trắng tiểu thư của anh đi.. hu hu hu, đừng quay lại tìm em nữa.. anh sắp cưới Lam Anh San rồi, em cũng phải đi với Tống Vũ Dương thuê phòng! Thuê phòng!"

Người đàn ông sắp bị những lời nói bậy bạ của cô chọc tức đến chết điếng, sắc mặt cực kỳ khó coi bế người phụ nữ lên: "Nhắc đến Tống Vũ Dương một lần nữa, anh sẽ ném cậu ta xuống Thái Bình Dương cho cá ăn, để em cả đời không nhìn thấy nữa!"

Tống Vũ Dương này còn đáng ghét hơn Cố Mặc Thành, hiện tại vì công ty gặp khủng hoảng, mấy ngày rồi Cố Mặc Thành không ra khỏi cổng công ty.

Còn Tống Vũ Dương, anh nể tình Lục Khải Hàng và Tống Từ, không thể động thủ lớn với Tống Vũ Dương, chỉ có thể dọa người phụ nữ trong lòng..

Niên Nhã Tuyền trong lòng anh vừa khóc vừa hét, khi anh bế người phụ nữ vào phòng tắm, giữa mùa đông mà Hoắc Lăng Trầm đã đổ mồ hôi.

Vứt bỏ quần áo đầy mùi rượu của Niên Nhã Tuyền, ném cô vào bồn tắm, người đàn ông cũng cởi quần áo theo vào bồn.

Chạm vào nước ấm, Niên Nhã Tuyền run lên: "Chú Hoắc à, quần áo của anh đâu? Đi trình diễn thời trang à?"

Hoắc Lăng Trầm: "..."

Cô đã thấy ai trình diễn thời trang mà không mặc quần áo chưa?

"Ừ.. hơi lạnh, ôm em nhanh đi!" Cô gái chủ động lao vào lòng Hoắc Lăng Trầm, ôm chặt lấy anh hút lấy hơi ấm từ người anh.

* * *

Sự chủ động của cô rất hợp ý Hoắc tổng, anh rất thuận lợi ăn sạch sẽ người phụ nữ.

Hơn nữa còn là kiểu Hoắc Lăng Trầm chỉ cần dỗ dành một chút, Niên Nhã Tuyền đã ngoan ngoãn nghe lời chủ động làm hài lòng anh vậy..

Niên Nhã Tuyền tỉnh dậy, cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

Lật người, xuýt xoa.. cơ thể đau nhức như bị xe tải cán qua. Không chỉ vậy, cô muốn nói chuyện nhưng cảm thấy miệng rất mỏi..

Vậy là, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như thế này?

Khó khăn lắm mới ngồi dậy được, Niên Nhã Tuyền mơ hồ nhìn cảnh trước mắt, à, cô đang ở trang viên, trong phòng của Hoắc Lăng Trầm.

Không phải, cô đã trở về như thế nào? Khi nào trở về vậy?

Tại sao không nhớ gì hết?

Xoa xoa thái dương, Niên Nhã Tuyền kéo chăn định xuống giường tìm điện thoại: "Á.." Một tiếng thét khàn khàn vang lên từ miệng cô.

Đoán xem cô nhìn thấy gì?

Dấu vết.. khắp nơi đều là dấu vết.

Vậy là, thủ phạm khiến toàn thân cô đau nhức chính là Hoắc Lăng Trầm?

Đầu óc nóng lên, Niên Nhã Tuyền nhanh chóng tìm điện thoại, gọi cho Hoắc Lăng Trầm, vừa bắt máy, cô liền chất vấn anh: "Hoắc Lăng Trầm tối qua anh đã làm gì với em!" Giống như một bộ dạng bị Hoắc Lăng Trầm cưỡng ép vậy.

Người đàn ông nhớ lại chuyện tối qua, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.

Lê Cảnh Thâm nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng anh, lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn là biết vợ nhỏ của anh gọi đến rồi![/credits]
[/BOOK]
 
Bài viết: 54 Tìm chủ đề
Chương 236: Vợ tôi, không ai được động vào

[BOOK][credits=500;1231754845300]Hoắc Lăng Trầm liếc nhẹ người đàn ông đang chăm sóc Lam Anh San ăn cơm, cầm điện thoại bước ra khỏi phòng bệnh.

Tùy tiện bước vào một phòng, đóng cửa lại rồi mới nói với Niên Nhã Tuyền: "Tối qua em không ngừng kêu lạnh, cứ đòi ôm anh, làm chuyện gì đó với anh, không cách nào ngăn cản được.." Người đàn ông nhìn ra Duyệt Thành bên ngoài cửa sổ, lần này trong mắt tràn đầy nụ cười, giọng điệu có vẻ rất bất lực: "Anh muốn em đi tắm, em cứ chui vào lòng anh, hôn anh ôm anh, anh là chồng em, em nghĩ anh sẽ kiềm chế được sao?"

Lời nói của người đàn ông rất mơ hồ, khiến người ta không khỏi liên tưởng.

"Làm sao có thể!" Niên Nhã Tuyền khó tin mở to mắt, cô say rượu xong.. lại vô dụng đến vậy sao?

"Đúng vậy, làm sao anh có thể từ chối vợ mình?" Người đàn ông nói rất chính nghĩa: "Vì vậy anh rất hợp tác với em, kết quả em còn nói muốn chơi trò chưa từng chơi, anh là chồng em, em là vợ anh, làm sao anh có thể từ chối?"

Niên Nhã Tuyền xoa xoa đôi môi đang nhức mỏi, đột nhiên có cảm giác không tốt: "Vậy rồi sao?"

"Vậy là em đã.."

Những lời sau đó, Niên Nhã Tuyền nghe xong thực sự muốn đâm đầu vào tường.

"Anh nói dối! Em không thể nào làm vậy!" Niên Nhã Tuyền yếu thế phản bác, khuôn mặt trắng nõn vì xấu hổ đỏ ửng lên.

Thật là xấu hổ chết đi được, sao cô lại có thể như vậy trước mặt Hoắc Lăng Trầm?

"Sự thật chính là như vậy, không thể không nói, tối qua em rất nhiệt tình, anh rất vui vì em có thể cởi mở như vậy trước mặt anh."

Vui vẻ? Cởi mở? "Vui cái đầu anh! Hoắc Lăng Trầm, anh nhân cơ hội bắt nạt em, còn nói như mình bị oan, anh quá đáng lắm! Em nói cho anh biết, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu, sao anh có thể ngủ với em!"

"Tha thứ?" Giọng nói người đàn ôm trầm xuống, cẩn thận nhấm nháp hai từ này: "Đến thăm Anh San một chút, anh sẽ tha thứ cho em." Lam Anh San khóc lóc nói mình bị oan, nhất định bắt Niên Nhã Tuyền xin lỗi cô..

"Đến thăm cô ta? Tha thứ cho em?" Niên Nhã Tuyền cười khẽ, tất cả sự mơ hồ trong điện thoại tan biến: "Bổn tiểu thư này không cần anh tha thứ, đi đi, đi dỗ cháu gái của anh đi! Bổn tiểu thư này không hầu nữa!"

Nói xong, Niên Nhã Tuyền trực tiếp cúp máy.

Hoắc Lăng Trầm gọi lại, Niên Nhã Tuyền trực tiếp từ chối, còn nhắn tin cho anh: "Nếu bắt Lam Anh San xin lỗi em, em sẽ đến bệnh viện thăm cô ta ngay, không thì đừng hòng em đến thăm cô ta, cửa cũng không có!"

Hoắc Lăng Trầm liếc nhìn tin nhắn, tắt điện thoại mở cửa phòng bệnh.

Lam Anh San thấy anh vào, vội hỏi: "Chú nhỏ, vừa rồi có phải là điện thoại của thím nhỏ không?"

Hoắc Lăng Trầm gật đầu nhẹ.

"Nếu thím nhỏ thực sự không muốn xin lỗi cháu, thì thôi vậy.. Chú nhỏ, chú cũng đừng làm khó, để tránh hiểu lầm không đáng có, sau này cháu sẽ tránh xa chú." Gương mặt Lam Anh San đầy thất vọng.

Lê Cảnh Thâm nghe vậy nhíu mày, nhìn người đàn ông mặt lạnh: "Anh San bị cô ta đẩy xuống sông, Hoắc Lăng Trầm, bảo cô ta đến xin lỗi Anh San có quá đáng không?"

Hoắc Lăng Trầm không trả lời, ngược lại nhìn Lam Anh San: "Anh San, chú bảo cô ấy đến, cô ấy rơi xuống sông vì điện thoại của cháu.. cháu xin lỗi cô ấy đi, sau này chú sẽ cố gắng để hai người không gặp nhau."

Lời nói của Hoắc Lăng Trầm khiến hai người kia đồng thời kích động, Lê Cảnh Thâm chỉ muốn đấm anh một quả: "Lăng Trầm, cậu quá đáng rồi!"

"Chú!" Lam Anh San khóc nấc: "Cháu chỉ nói chuyện điện thoại với cô ấy, cô ấy rơi xuống sông có liên quan gì đến cháu!"

Hoắc Lăng Trầm rời ánh mắt khỏi người Lam Anh San đang khóc nức nở: "Nếu cháu không muốn, chú cũng không ép, Cảnh Thâm, cậu chăm sóc cô ấy tốt, công ty tôi còn có việc."

Người đàn ông nói xong quay người rời đi, Lam Anh San trực tiếp rút kim trên mu bàn tay, nhảy xuống giường đuổi theo.

Lê Cảnh Thâm nhanh chóng ngăn cản, Lam Anh San đẩy anh ta ra, từ phía sau ôm lấy Hoắc Lăng Trầm, khóc lóc: "Chú, xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi cô ấy, chú đừng đối xử với cháu như vậy được không? Anh San nhớ người chú dịu dàng ngày xưa lắm.."

Lê Cảnh Thâm kéo hai người ra, ôm Lam Anh San vào lòng, giận dữ nhìn Hoắc Lăng Trầm: "Hoắc Lăng Trầm, nếu cậu không bắt Niên Nhã Tuyền đến xin lỗi Anh San, đừng trách tôi tự bắt cô ta đến!"

Hoắc Lăng Trầm nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Lê Cảnh Thâm đang giận dữ: "Vợ tôi, không ai được động vào!"

Lê Cảnh Thâm cười lạnh: "Một người phụ nữ giết người không thành mà cậu còn bảo vệ như vậy, cậu điên rồi sao?"

"Anh San không sao, không phải sao?" Hoắc Lăng Trầm nói xong, không nhìn ai thêm nữa, bước lớn rời khỏi phòng bệnh.

"Hoắc Lăng Trầm, cậu đứng lại!" Lê Cảnh Thâm muốn đuổi theo dạy dỗ Hoắc Lăng Trầm, bị Lam Anh San ngăn lại.

Cô ta lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đừng, chú, đừng vì Anh San mà cãi nhau với chú Hoắc."

Lê Cảnh Thâm thở dài, lau nước mắt trên mặt cô ta "Để cháu chịu oan ức rồi, yên tâm, chú nhất định sẽ bắt cô ta xin lỗi em."

Trong trang viên

Khi Niên Nhã Tuyền bước ra từ biệt thự, vô tình nhìn thấy không xa có rất nhiều người và máy móc đang thi công.

Cô nghi hoặc hỏi người giúp việc đang chăm sóc cây xanh bên cạnh: "Bên kia đang làm gì vậy?"

Người giúp việc bỏ kéo xuống, thành thật trả lời: "Thưa phu nhân, đang hút nước trong bể bơi, Hoắc tổng ra lệnh san bằng bể bơi."

Niên Nhã Tuyền đầy nghi vấn: "Bể bơi tốt như vậy sao phải lấp đi?" Bể bơi này chọc giận Hoắc Lăng Trầm rồi à? Hay anh bơi trong đó bị chìm?

Người giúp việc không biết cái này: "Không rõ, hay phu nhân hỏi Hoắc tổng đi?"

"Ừ, được, cảm ơn, cô cứ bận đi!" Niên Nhã Tuyền kìm nén sự tò mò trong lòng, nhất quyết không hỏi Hoắc Lăng Trầm.

Niên Nhã Tuyền nhìn mười mấy chiếc xe trong bãi đỗ, do dự không biết nên nhờ tài xế đưa đi hay tự lái xe.

Sự việc rơi xuống sông lần trước khiến cô có hơi sợ hãi..

Trước khi thoát khỏi ám ảnh, vẫn để tài xế đưa đi trước vậy!

Tài xế lái xe chở cô hướng ra cổng trang viên, sắp đến cổng lớn thì gặp một chiếc xe quân sự địa hình đi tới.

Xe quân sự? Xe quân sự có thể vào trang viên tư nhân của Hoắc Lăng Trầm, không cần nghĩ cũng biết là ai đến.

Hai chiếc xe gặp nhau, đúng lúc Niên Nhã Tuyền định bảo tài xế dừng xe, khi cô chào Lê Cảnh Thâm, thì chiếc xe quân sự cũng dừng giữa đường, chặn đường xe của Niên Nhã Tuyền.

"Phu nhân, là xe của thủ trưởng Lê." Tài xế nhắc nhở cô.

Niên Nhã Tuyền gật đầu, mở cửa xe bước xuống.

Đồng thời Lê Cảnh Thâm cũng nhảy xuống xe địa hình, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Niên Nhã Tuyền, dù rất không muốn, anh ta vẫn chào: "Chị dâu."

Niên Nhã Tuyền nhìn sắc mặt Lê Cảnh Thâm, đại khái hiểu ra, cô mỉm cười: "Chào Lê thủ trưởng!"

Lê Cảnh Thâm gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đến tìm cô."

"Ồ, có việc gì sao?"[/credits]
[/BOOK]
 
Bài viết: 54 Tìm chủ đề
Chương 237: Đừng động vào vợ tôi

[BOOK][credits=500;1191754846778]"Ừ, muốn cô đi xin lỗi Anh San, hiện tại tâm trạng cô ấy rất không ổn định." Lê Cảnh Thâm nói chuyện luôn thẳng thắn, không bao giờ vòng vo.

Niên Nhã Tuyền bị Lê Cảnh Thâm làm cho khóc không được cười không xong, anh ta đúng là lớn lên trong quân đội, còn thẳng hơn cả Hoắc Lăng Trầm.

"Thưa Lê thủ trưởng, tôi cảm thấy người nên xin lỗi là cô ta, Lam Anh San, không phải tôi!" Hoắc Lăng Trầm bảo cô đi xin lỗi cô còn không đi, Lê Cảnh Thâm đến cũng vô dụng!

Lê Cảnh Thâm nghiêm túc nói với cô: "Anh San còn nhỏ, hiện tại cô ấy vẫn đang nằm viện, cô thì lại không hề hấn ggì, chuyện này coi như bỏ qua đi!"

"Lê Cảnh Thâm, các người từng người một đều bảo vệ Lam Anh San, không cần cả nhân sinh quan lẫn giá trị quan nữa à?" Niên Nhã Tuyền không vui rồi, anh ta và Hoắc Lăng Trầm coi Lam Anh San như bảo bối, liên quan gì đến cô, sao phải bắt cô chịu thiệt!

Lê Cảnh Thâm nghe vậy ánh mắt phức tạp nhìn Niên Nhã Tuyền, một lúc sau anh ta đột nhiên nói một câu: "Làm khó chị dâu rồi!" Nói xong, tư thế chạy bộ tiêu chuẩn chạy đến bên xe quân đội, mở cửa sau, tư thế mời Niên Nhã Tuyền lên xe.

Niên Nhã Tuyền: "..."

Làm khó cô là ý gì? Dù biết Lam Anh San có lỗi trước, hôm nay vẫn phải bắt cô đi xin lỗi?

Lê Cảnh Thâm bảo cô lên xe là cô lên xe? Chồng cô nói cô còn không nghe, sẽ nghe lời đàn ông khác sao? Lê Cảnh Thâm nghĩ cô dễ nói chuyện quá rồi: "Thưa Lê thủ trưởng, hai ngày nữa tôi phải đi học, đang vội đi mua sắm đồ dùng học tập, anh không có việc gì thì cứ tự nhiên dạo quanh trang viên đi."

Nói xong, Niên Nhã Tuyền quay người đi về phía xe mình.

Nhưng bị Lê Cảnh Thâm vài bước đuổi theo, nhanh hơn cô một bước đóng cửa xe, chặn đường cô.

"Sao? Muốn đánh nhau?" Niên Nhã Tuyền sẽ không vì anh ta là thủ trưởng mà sợ hãi!

Người đàn ông đứng thẳng người, đúng lúc Lê Cảnh Thâm định nói tiếp thì điện thoại trong túi anh ta reo lên, anh ta lấy điện thoại bấm nghe: "Tôi đang ở trang viên."

"Tôi biết." Hoắc Lăng Trầm nhanh chóng bước vào thang máy, cảnh cáo Lê Cảnh Thâm: "Lê Cảnh Thâm, tôi cảnh cáo cậu, đừng động vào vợ tôi."

Lê Cảnh Thâm nhìn Niên Nhã Tuyền: "Yên tâm, tôi biết cô ấy là chị dâu, tôi đang mời cô ấy lên xe."

Đại khái cũng đoán ra là điện thoại của ai, Niên Nhã Tuyền nhướng mày, cô có nên cảm ơn Lê Cảnh Thâm vì cho cô mặt mũi không?

Hoắc Lăng Trầm đóng cửa thang máy, đứng trong thang máy bằng kính ngắm cảnh Duyệt Thành lướt qua: "Cô ấy muốn làm gì thì làm, không muốn làm thì không chỉ cậu, ngay cả tôi cũng không ép được!"

Lê Cảnh Thâm nhếch mép, không ép được một người phụ nữ? Anh ta thấy Hoắc Lăng Trầm bênh vợ, không muốn ép thôi! "Hôm nay cô ấy nhất định phải đi bệnh viện với tôi!"

"Cậu nhất định bắt cô ấy đi bệnh viện, cô ấy không những không xin lỗi Anh San, còn có thể phá cả phòng bệnh! Cô ấy sẽ để anh nhìn cô ấy phá, đàn ông như anh làm sao so đo với phụ nữ?" Niên Nhã Tuyền là ai? Vợ Hoắc Lăng Trầm, anh còn không hiểu tính cách cô gái nhỏ đó sao?

Lê Cảnh Thâm: "..."

Phụ nữ sao khó chiều thế? Giống như người đó vậy.. "Tôi đã đến đây, nhất định phải đưa cô ấy đi!"

"Đừng động dù là một ngón tay của cô ấy, tôi đang về, cậu đợi tôi." Hoắc Lăng Trầm nói xong cúp máy, lên xe phóng nhanh về trang viên.

Lê Cảnh Thâm cất điện thoại, nhìn Niên Nhã Tuyền im lặng: "Cô đẩy Anh San xuống sông khiến cô ấy bị di chứng nằm viện là sự thật, đừng chống lệnh tôi, tôi ra lệnh.." Người đàn ông chợt nhận ra Niên Nhã Tuyền không phải lính của anh ta, liền đổi giọng: "Chị dâu, cô phải đi xin lỗi cô ấy."

"Hoắc Lăng Trầm gọi cho anh làm gì?" Niên Nhã Tuyền hỏi ngược lại.

Cơ mặt Lê Cảnh Thâm giật giật: "Anh ấy bảo tôi không được động vào cô, vì vậy tôi sẽ không động, cô tự lên xe đi!"

"..."

Tính ra Hoắc Lăng Trầm còn có chút lương tâm, nhưng cô tuyên bố trước: "Hôm nay dù tôi lên xe anh, đến bệnh viện, cũng sẽ không xin lỗi Lam Anh San!"

"Lên xe rồi nói!" Lê Cảnh Thâm không có nhiều thời gian lằng nhằng, trên mặt lộ vẻ bất mãn.

Vẻ bất mãn lập tức bị Niên Nhã Tuyền nắm được: "Này, anh bảo tôi lên xe, anh bất mãn cái gì?"

Lê Cảnh Thâm: "..."

Phụ nữ sao nhạy cảm thế.

Anh ta không nói gì, chạy lại bên xe, lại mở cửa sau.

Niên Nhã Tuyền hừ lạnh, bảo tài xế về trước, tự mình giẫm lên bậc lên xe, nhanh nhẹn trèo lên chiếc xe quân sự to lớn.

Trên đường, Niên Nhã Tuyền chống cằm ngắm nghía nội thất xe, buồn miệng hỏi vài câu: "Lê Cảnh Thâm, xe anh đẹp quá, cho tôi mượn vài ngày được không?"

Lê Cảnh Thâm: ".. Xe quân sự không cho mượn."

Đáp án nằm trong dự đoán, Niên Nhã Tuyền không bận tâm, tiếp tục hỏi: "Hoắc Lăng Trầm trước đây đi lính với anh à? Sao anh ấy chuyển nghề?"

"Trước đây chúng tôi đều là đặc chủng." Lê Cảnh Thâm nói xong một câu rồi thôi.

Niên Nhã Tuyền nghi hoặc hỏi tiếp: "Vậy sao anh ấy về làm tổng giám đốc?" Cô nhớ mình đã hỏi Hoắc Lăng Trầm, anh ấy trả lời thế nào nhỉ? Cô quên rồi..

Lê Cảnh Thâm khéo léo lái xe: "Vấn đề này hỏi chồng cô thì rõ hơn."

Niên Nhã Tuyền: "..."

Đúng là quân nhân là có khác, mồm miệng kín như bưng, nói chuyện cẩn thận thế.

Trong xe yên lặng một lúc, Niên Nhã Tuyền đảo mắt, hỏi tiếp, "À, anh chưa lấy vợ à? Nếu thích Lam Anh San thế sao không cưới đi?"

Lê Cảnh Thâm: "..."

Câu này từ khi người đó nói với anh ta đã vang vọng trong đầu không biết bao lần.. Anh ta bất giác nói với Niên Nhã Tuyền: "Cô ấy không phải người tôi muốn cưới."

Phụ nữ vốn tò mò, Niên Nhã Tuyền nghe thế lập tức hiếu kỳ: "Anh có người mình thích rồi? Cô ấy đâu? Hai người đến với nhau chưa?"

* * *

Đáp lại cô là sự yên lặng trong xe.

Cảm nhận được tâm trạng không ổn của Lê Cảnh Thâm, Niên Nhã Tuyền nghĩ mình vô tình chạm vào nỗi đau của anh ta, không hỏi nữa.

Hai người im lặng đến bệnh viện, lúc xuống xe, người mở cửa cho cô là Hoắc Lăng Trầm.

Cô định từ trong xe nhảy xuống đất, nhưng người đàn ông nhanh chóng đỡ lấy cô ôm vào lòng..

Hoắc Lăng Trầm vốn không định buông, nhưng Niên Nhã Tuyền đỏ mặt đẩy anh ra, quát nhỏ: "Đừng động vào em."

Hoắc Lăng Trầm nắm cổ tay cô, nói khẽ: "Tối qua trên giường em không như thế này."

Lê Cảnh Thâm đi vòng qua xe đến: "..."

Anh ta đã làm gì sai? Chỉ là đưa vợ anh đến đây thôi mà?

Niên Nhã Tuyền đỏ mặt định bịt miệng Hoắc Lăng Trầm, nhưng anh đã nói ra rồi.

Cô chỉ có thể giằng khỏi tay Hoắc Lăng Trầm, nhìn anh mỉa mai: "Đi nào, hai vị hộ hoa sứ giả!"[/credits]
[/BOOK]
 
Bài viết: 54 Tìm chủ đề
Chương 238: Thím nhỏ cũng cầu xin cô

[BOOK][credits=500;1741754846801]Sau khi quay lưng đi, Niên Nhã Tuyền không quên thêm vài lời giải thích đầy bất đắc dĩ: "Đương nhiên không phải nói tôi, tôi không có đủ mặt mũi lớn như vậy. Tôi đang nói về Tiểu Anh San của các người đấy, hai vị hộ hoa sứ giả này làm việviệc thật là chu đáo!"

Hai người đàn ông phía sau nhìn nhau, cùng im lặng, sau đó nhanh chóng theo bước chân Niên Nhã Tuyền.

Đến phòng bệnh của Lam Anh San đang ở, bên trong Hàn Tiêu đang trò chuyện cùng cô ta, hai người cười nói vui vẻ, Lam Anh San hoàn toàn không giống một người đang bệnh.

"Thím.. Thím nhỏ." Nhìn thấy Niên Nhã Tuyền bước vào, Lam Anh San như bị dọa đến nơi, lập tức nắm chặt chăn giường lùi lại mấy bước.

Niên Nhã Tuyền cười lạnh, diễn thật giống, người không biết chắc tưởng cô muốn hại mạng cô ta thật.

Kỳ thực, Niên Nhã Tuyền không ngu, vì giết Lam Anh San mà đánh đổi nửa đời sau, cô có ngốc thế không..

Hàn Tiêu thấy Lam Anh San bị dọa, lập tức đứng chắn trước giường bệnh, ngăn cách tầm nhìn giữa hai người phụ nữ.

Niên Nhã Tuyền cười, phớt lờ Hàn Tiêu đầy ác ý, trực tiếp nói: "Không phải bảo tôi đến xin lỗi sao? Trốn sau lưng Hàn Tiêu làm gì?"

Hàn Tiêu khó được giữ vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt phức tạp nhìn cô: "Đây là thái độ đến xin lỗi của cô sao?"

Niên Nhã Tuyền cười khẩy: "Tôi có nói là đến xin lỗi không?" Muốn cô xin lỗi Lam Anh San? Đợi kiếp sau đi!

"Vậy cô ta đến làm gì?" Hàn Tiêu liếc nhìn hai người đàn ông phía sau cô.

Niên Nhã Tuyền đi vòng qua giường bệnh, đến phía bên kia, Lê Cảnh Thâm đi theo cô vội vàng đứng chắn phía giường Lam Anh San.

Như thể Niên Nhã Tuyền là mãnh thú hung tợn, hai người đàn ông che chắn cô kỹ càng.

Niên Nhã Tuyền thật sự rất muốn cười, cô nhìn về phía Hoắc Lăng Trầm đang đứng im không nhúc nhích, ngọt ngào nói: "Chồng, em mà động thêm chút nữa, có phải anh cũng sẽ đứng đây bảo vệ không?" Cô chỉ vào vị trí cuối giường.

Hoắc Lăng Trầm lạnh lùng liếc Hàn Tiêu và Lê Cảnh Thâm: "Hai người tránh ra!"

Hàn Tiêu khó tin nhìn Hoắc Lăng Trầm: ".. Sao được, anh không thấy cô ta ngang ngược thế nào sao? Lại làm hại Anh San thì sao? Anh quên cô ta biết võ rồi à?"

"Này, Hàn Tiêu Hàn đại thiếu gia, anh thật quá coi trọng tôi rồi, anh không thấy hai vị đại ca xuất thân bộ đội đặc chủng này sao?" Niên Nhã Tuyền chỉ hai người đàn ông kia, họ chỉ cần động ngón tay cũng đủ ném cô ra ngoài rồi!

Lê Cảnh Thâm cũng cảm thấy mình quá cảnh giác, bước sang bên cạnh một chút.

Niên Nhã Tuyền cuối cùng có cơ hội đến cạnh giường, Lam Anh San dùng chăn che kín người, chỉ để lộ đôi mắt đầy sợ hãi nhìn người phụ nữ mặt lạnh từng bước tiến lại gần.

"Sợ tôi thế? Khi gọi điện cho tôi, cái vẻ đắc ý đó đâu rồi?" Niên Nhã Tuyền thật sự muốn ném đóa sen xanh này xuống đất, dẫm lên vài cái.

Lam Anh San lắc đầu, trước khi Niên Nhã Tuyền kịp nhìn rõ, nước mắt cô ta đã rơi: "Thím nhỏ, thím nói gì vậy? Đến bây giờ.. thím đừng vu oan cho cháu nữa được không?" Lam Anh San từ từ buông chăn, lộ ra khuôn mặt đẫm nước mắt: "Cháu thấy chú nhỏ tức giận, cháu chỉ là đau lòng cho chú ấy, cháu không muốn hai người vì cháu mà cãi nhau.. Rõ ràng là thím lái xe không giỏi, sao có thể trách cháu, còn đẩy cháu xuống sông? Lòng thím quá độc ác.."

Ngay sau đó, Lam Anh San bò ra khỏi chăn, bất chấp kim truyền dịch đang cắm trên tay, quỳ trên giường bệnh cầu xin Niên Nhã Tuyền: "Xin lỗi, thím nhỏ cháu xin lỗi thím, thím đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Cháu xin lỗi thím nhỏ.."

"Anh San, em đứng dậy đi, quỳ làm gì!" Hàn Tiêu kéo Lam Anh San ngồi lại, Lê Cảnh Thâm kéo chăn đắp cho cô ta, hai vị đại thiếu gia Duyệt Thành thật chu đáo.

Niên Nhã Tuyền há hốc mồm kinh ngạc, diễn xuất của Lam Anh San.. cô thật muốn vỗ tay tán thưởng: "Anh San, thím nhỏ cũng cầu xin cô, sau khi tốt nghiệp đi làm diễn viên được không?"

"Nhã Tuyền!" Hoắc Lăng Trầm nhíu mày ngăn cản, anh bước tới đứng đối diện Niên Nhã Tuyền: "Chuyện này, dù là Nhã Tuyền lái xe không giỏi hay bị Anh San kích động, đến bước này cả hai đều bị tổn thương, chuyện này coi như bỏ qua, đừng nhắc lại nữa!"

Niên Nhã Tuyền thở dài, thôi thì chuyện khó chịu này cô cũng lười tranh cãi với Lam Anh San nữa.

Ai ngờ Lam Anh San nhìn Hoắc Lăng Trầm với vẻ mặt khó tin, đau khổ kêu lên: "Chú nhỏ, cháu vô tội mà, chú lại buông tha cho kẻ sát nhân sao? Chú biết đấy, cháu không biết bơi.. nếu chú không đến kịp, Anh San đã chết rồi! Cháu mà chết, chú có cảm thấy có lỗi với bố mẹ cháu không?" Nhắc đến bố mẹ, Lam Anh San xúc động mạnh.

Hàn Tiêu vội vã an ủi: "Nói từ từ, Anh San đừng kích động, từ từ nói.."

Lam Anh San hít sâu, bình tĩnh lại, nhìn thẳng Hoắc Lăng Trầm nghẹn ngào nói: "Cháu chỉ muốn một lời xin lỗi, không đòi hỏi gì khác, cháu quá đáng sao? Chú nhỏ giờ đến yêu cầu nhỏ này cũng không đáp ứng được cho Anh San sao?"

Hoắc Lăng Trầm không muốn vì chuyện này làm tổn thương hòa khí, vì đại cục anh kéo Niên Nhã Tuyền bên cạnh vào lòng, thì thầm bên tai: "Ngoan, dù sao Anh San cũng là do em đẩy xuống, chỉ một lời xin lỗi, xem cô ấy còn nhỏ, xin lỗi cô ấy đi.. được không?"

Niên Nhã Tuyền phủi tay Hoắc Lăng Trầm, đi vòng qua giường bệnh, giữa tiếng hét của Lam Anh San, giật phăng chăn đắp trên người cô ta.

Lê Cảnh Thâm vội kéo tay Niên Nhã Tuyền, mạnh bạo đẩy cô sang một bên, may mà Hoắc Lăng Trầm đã theo sát, đỡ lấy Niên Nhã Tuyền bị Lê Cảnh Thâm đẩy ra. Niên Nhã Tuyền va vào ngực anh, người đàn ông như bảo vệ con non che chở người phụ nữ dưới cánh của mình, nhìn Lê Cảnh Thâm với vẻ mặt cực kỳ không hài lòng, hơi cao giọng: "Lê Cảnh Thâm, cậu dám động vào vợ tôi lần nữa xem!"

Bây giờ mới biết bảo vệ cô? Vừa rồi ai đứng về phía Lam Anh San bắt cô xin lỗi? Ha ha..

Niên Nhã Tuyền thoát khỏi vòng tay Hoắc Lăng Trầm, hét vào mặt anh: "Không cần giả nhân giả nghĩa, anh.. anh.." Cô chỉ vào Hàn Tiêu và Lê Cảnh Thâm: "Các người là một phe, hai người đóng ác, một người đóng thiện, không phải chỉ muốn tôi xin lỗi cô ta sao? Hàn Tiêu, Hoắc Lăng Trầm, Lê Cảnh Thâm, ba thằng ngốc bị một đóa sen trắng đùa giỡn, không hiểu sao các người có thể ngồi lên vị trí thủ trưởng và tổng tài. Hàn Tiêu, vợ anh bỏ đi anh cũng không oan!"

Sắc mặt ba người đàn ông trong phòng đồng loạt đen lại, bọn họ lớn như vậy còn chưa từng bị đàn bà chỉ vào mũi mắng bao giờ..

Niên Nhã Tuyền hít sâu, hạ giọng: "Xin lỗi, được thôi!" Cô đến trước mặt Hoắc Lăng Trầm, nắm lấy tay anh, cố gắng tháo chiếc nhẫn trên tay: "Tôi xin lỗi ngay, xong việc anh gửi tôi đi du học, không cho du học cũng được, vậy chúng ta ly hôn!"[/credits]
[/BOOK]
 
Bài viết: 54 Tìm chủ đề
Chương 239: Chồng tôi bảo vệ tiểu tam

[BOOK][credits=500;1551754846820]Hoắc Lăng Trầm đương nhiên không để cô tháo chiếc nhẫn, một tay khống chế đôi tay đang giật nhẫn của cô: "Đừng làm loạn nữa!"

"Tôi cứ làm loạn đây! Hôm nay chuyện này phải kết thúc, tôi không muốn ngày nào cũng vì cô ta mà tức chết!" Niên Nhã Tuyền tức điên lên, giãy dụa không thoát khỏi Hoắc Lăng Trầm, đành cắn vào tay anh.

Đau đớn xuyên đến, Hoắc Lăng Trầm mím môi, để mặc cô cắn mà không buông tay.

Niên Nhã Tuyền càng tức hơn, dĩ nhiên là tự tức mình, vì càng cắn càng thấy xót..

Không thể thoát khỏi sự khống chế của Hoắc Lăng Trầm, Niên Nhã Tuyền đành quay sang Lam Anh San: "Tôi xin lỗi cô, nào, cầu xin tôi đi, đừng nói xin lỗi, chồng tôi nhường cho cô cũng được.. ưm, đau quá!" Bàn tay lớn nắm chặt tay cô đột nhiên dùng lực, đau đến mức cô nhắm chặt mắt.

Người phụ nữ ngoan cố tiếp tục: "Lam Anh San, nếu cô không xin lỗi tôi, nói rằng cô vu khống tôi, đổ oan tôi, hôm nay tôi sẽ phá tan phòng bệnh của cô!"

Hoắc Lăng Trầm siết chặt tay Niên Nhã Tuyền: "Bình tĩnh đã."

"Bình tĩnh? Ha ha, anh bảo tôi bình tĩnh thế nào? Chồng tôi bảo vệ tiểu tam, anh bảo tôi sao bình tĩnh!" Một câu "tiểu tam" từ Niên Nhã Tuyền lại chọc giận hai người đàn ông trong phòng..

Hàn Tiêu khoanh tay, nhìn Niên Nhã Tuyền đầy khiêu khích: "Niên Nhã Tuyền, người quen Lăng Trầm trước là Anh San nhé?"

Niên Nhã Tuyền đột nhiên lặng đi, ánh mắt thoáng tối sầm lại: "Ý anh là sao? Anh muốn nói tôi mới là tiểu tam phải không?"

"Hàn Tiêu, im đi!" Hoắc Lăng Trầm lạnh mặt cảnh cáo.

Dù vậy, Niên Nhã Tuyền vẫn thấy cảm thấy lạnh lẽo, cô nhìn Hoắc Lăng Trầm: "Hứa với tôi, đưa tôi rời khỏi nơi này được không?" Giờ cô không thể tự đi, chỉ có thể tạm nhờ vào anh.

Hoắc Lăng Trầm lạnh lùng nói ba từ: "Không thể nào!"

"Không thể? Được, vậy anh xem đây!" Niên Nhã Tuyền quay lại giường bệnh, nở nụ cười quỷ dị.

Cô nâng cằm Lam Anh San, Lê Cảnh Thâm định ngăn nhưng thấy chỉ là động tác nhỏ nên lùi lại.

"Anh San, hay thế này nhé? Chúng ta làm hòa được không?" Thái độ đột ngột thay đổi khiến ba người đàn ông cảnh giác.

Lam Anh San mừng rỡ, mắt đỏ hoe run rẩy: "Thím nhỏ, thật sao?"

"Thật sao? Tất nhiên là.. giả! Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, Niên Nhã Tuyền không dễ bắt nạt!" Đột nhiên cô dùng lực kéo mạnh Lam Anh San từ giường xuống đất.

"Á!" Lam Anh San không kịp phòng bị, ngã đau đớn, kim truyền dịch bị giật ra..

Ba người đàn ông không kịp phản ứng.

Niên Nhã Tuyền lạnh lùng ra lệnh: "Lam Anh San! Xin lỗi tôi!"

Cú ngã mạnh khiến Lam Anh San choáng váng, Hàn Tiêu bấm chuông gọi bác sĩ, Lê Cảnh Thâm bế cô ta lên giường.

Hoắc Lăng Trầm xoa thái dương đau nhức.

Lê Cảnh Thâm đối mặt với Hoắc Lăng Trầm: "Nếu anh không quản được, tôi sẽ thay anh! Tôi không thể nhìn Anh San bị bắt nạt."

Hoắc Lăng Trầm lạnh nhạt: "Tôi đã nhắc trước đừng đưa cô ấy đến, cậu không nghe. Giờ mất kiểm soát lại muốn động vào vợ tôi?"

Lê Cảnh Thâm: "..."

Anh ta không hiểu, vì sao Niên Nhã Tuyền bắt nạt người ta mà vợ chồng nhà này vẫn tự cho mình là đúng như vậy

Bác sĩ vội đến, phía sau còn có hai y tá, nhìn trong phòng nhiều người như vậy, lúng túng chào hỏi mọi người: "Hoắc tổng, Lê thủ trưởng, Hàn thiếu!"

Hàn Tiêu đang bực mình, quát: "Làm gì mà lề mề thế, khám xem cô ấy có sao không!"

Bác sĩ và y tá sợ hãi, nhanh chóng đến giường bệnh. Bọn họ sợ nhưng cô không sợ. Niên Nhã Tuyền bước tới, chặn máy móc: "Nếu hôm nay Lam Anh San không xin lỗi tôi, vậy đừng hòng khám!"

Hàn Tiêu đỏ mắt, chỉ tay vào mặt Niên Nhã Tuyền: "Niên Nhã Tuyền, tôi nể mặt Lăng Trầm.."

Thấy Hàn Tiêu càng nói càng khó nghe, Hoắc Lăng Trầm quát lớn: "Hàn Tiêu!"

Hàn Tiêu thu hồi lời nói, gương mặt tức giận đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng liên tục gật đầu: "Được, anh là đại ca anh nói sao thì là vậy, tôi không quản nữa! Có thời gian tôi về nhà ôm vợ còn hơn! Lê Cảnh Thâm cái đồ độc thân.. Hoắc Lăng Trầm có vợ cũng vậy, bình thường anh rất ghê gớm mà sao không quản được vợ? Thôi, tiểu gia đi đây!"

Nói xong anh ấy bỏ đi.

Lam Anh San yếu ớt xin lỗi: "Mọi người đừng giận nữa.. cháu xin lỗi.. Niên Nhã Tuyền, cháu đã vu khống thím.. xin lỗi."

Đạt được mục đích, không quan tâm cô ta có thành tâm hay không, dù sao Niên Nhã Tuyền cũng rất hài lòng, lúc đi qua Lê Cảnh Thâm còn mỉa mai: "Tiểu độc thân, nghe nói bạn gái cũ của anh vì cô ta mà bỏ anh lấy người khác.. Còn nghe nói Lê thủ tướng chiến công hiển hách, vậy mà còn không nhìn thấu một cô gái, thật làm nhục danh hiệu thế gia quân nhân!"

"..."

Cô gái nói xong, không để bất cứ ai vào trong mắt, tiêu sái quay người bước nhanh khỏi phòng bệnh.

Lê Cảnh Thâm nhìn bóng dáng Niên Nhã Tuyền, sắc mặt xám xịt.

Anh ta bị gọi là tiểu độc thân..

Màn kịch kết thúc khi Lam Anh San xin lỗi, Niên Nhã Tuyền đạt được mục đích thì rời đi.

Bác sĩ khám cho Lam Anh San, Hoắc Lăng Trầm dặn dò: "Dưỡng thương tốt, học hành chăm chỉ, tốt nghiệp xong đi du học."

Lam Anh San muốn nói gì đó: "Chú nhỏ.." Nhưng anh đã đi.

Lê Cảnh Thâm trầm tư nhìn bác sĩ đang khám.

Xác định Lam Anh San không sao, anh ta sắp xếp tử tế cho cô ta, rồi dặn dò: "Nghỉ ngơi tốt đi, nếu rảnh chú qua đây thăm cháu." Sau đó rời khỏi bệnh viện.

Phòng bệnh chỉ còn Lam Anh San, cô ta thu hết cảm xúc, nhìn trần nhà vô hồn.

Niên Nhã Tuyền khó đối phó hơn cô ta tưởng..

Kỳ thực, chủ yếu là do Hoắc Lăng Trầm chiều vợ quá giới hạn rồi..[/credits]
[/BOOK]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back