Chương 215: Nhường nhịn cô ấy nhiều hơn
[credits=500;1951754667978]Lục Khải Hàng bưng hai ly rượu vang đi tới, một ly tự mình nhấp môi, ly còn lại đặt trên bàn trước mặt mọi người, "Ai tranh được thì uống, không tranh được thì tự đi lấy."
Những người khác, "..."
Mấy người họ đã đến mức uống rượu vang cũng phải tranh giành sao?
Khi Lục Khải Hàng chưa kịp buông tay Hàn Tiêu đã giành lấy ly rượu còn lại, thong thả dựa vào sofa nhìn mọi người qua ly rượu, "Mấy người muốn uống thì tự đi lấy, nào, Tiểu Anh San, chú cho cháu ly rượu này."
Lục Khải Hàng đá Hàn Tiêu một cái, "Mượn hoa dâng Phật, biết xấu hổ chút đi!"
"Chú Hàn Tiêu, cảm ơn chú, nhưng cháu không muốn uống." Lam Anh San mặt mày ủ rũ ngồi xuống cạnh Hàn Tiêu, hai tay chống cằm trông đầy tâm sự.
"Lúc nãy cháu không phải vẫn bình thường sao, giờ lại thế này?" Hàn Tiêu tò mò cúi xuống gần cô.
Lam Anh San ấm ức liếc nhìn Hoắc Lăng Trầm đang hút thuốc, khẽ nói, "Hình như thím nhỏ không thích cháu, còn cãi nhau với chú nhỏ, cháu thấy buồn lắm.."
Hoắc Lăng Trầm gõ nhẹ tàn thuốc, lạnh nhạt an ủi, "Không liên quan đến cháu."
Hàn Tiêu ừ hử một tiếng, cũng an ủi Lam Anh San, "Không sao, nha đầu Niên Nhã Tuyền tính khí kỳ quặc lắm, theo chú biết thì ít khi thích ai. Hơn nữa cháu của chúng ta thông minh đáng yêu, sao có người không thích được, phải không? Ngoan, đừng nghĩ nhiều!"
Một câu nói của anh khiến hai người không hài lòng, Hoắc Lăng Trầm lạnh lùng nhìn Hàn Tiêu, "Cậu nói ai tính khí kỳ quặc?"
Lục Khải Hàng đổ ly rượu Hàn Tiêu chưa kịp uống vào ly mình, "Dám nói xấu Nhã Tuyền trước mặt Lăng Trầm, tối nay muốn tập quyền anh hay taekwondo?"
Hàn Tiêu nhớ lại sự tàn bạo của Hoắc Lăng Trầm ở phòng tập quyền anh và taekwondo, nhăn nhó đứng dậy đi đến tủ rượu, bưng rượu Lục Khải Hàng đã rót đến cho mọi người, "Tiểu gia tôi lỡ miệng, nào, các vị lão gia, chúng ta uống rượu!"
Mấy người nâng ly, trò chuyện một lúc.
Trong lúc đó, Hoắc Lăng Trầm hỏi Lục Khải Hàng, "Chỗ tôi đã làm xong thủ tục đi du học cho vợ tôi rồi, bên cậu thế nào rồi?"
Lục Khải Hàng giơ tay ra hiệu OK, "Cậu định để cô ấy đi một mình à?"
Hoắc Lăng Trầm dập tắt điếu thuốc, "Không."
Dù rất tức giận vì Niên Nhã Tuyền lén uống thuốc tránh thai, nhưng anh cũng không thể để cô một mình ở nước ngoài.
Nhân lúc này, Lam Anh San đi vào nhà vệ sinh, lấy ra một số điện thoại dự phòng đã chuẩn bị trước, gọi một cuộc điện thoại.
Khi Lam Anh San quay lại, mấy người đàn ông trong văn phòng đã đứng dậy, chuẩn bị đến hội quán tư nhân Kinh Đô tụ tập.
Lê Cảnh Thâm đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của Lam Anh San, "Sao mặt mày trắng bệch thế?"
Đón nhận ánh mắt dò xét của bốn người đàn ông, Lam Anh San hơi giật mình, trong mắt lóe lên chút hoảng hốt, cô vội vàng tránh ánh nhìn, hai tay ôm lấy mặt, "Có sao? Cháu bình thường mà.."
Buông tay ra, sắc mặt quả nhiên đỡ hơn.
Lê Cảnh Thâm không nói gì nữa, đợi Hoắc Lăng Trầm sắp xếp xong công việc, mọi người lần lượt rời khỏi tập đoàn ZL.
Vừa đi khỏi, nhân viên đã bàn tán xôn xao, "Thật sự rất ghen tị với cô Lam, ngày nào cũng được đi cùng với bốn nam thần."
"Đúng vậy, quan trọng là mấy người đàn ông này đều cưng chiều cô ấy, ghen tị chết mất!"
"Ừ, Hoắc tổng chắc chắn còn cưng chiều hơn, không thì sao trước đây lại có tin đồn cô ấy xen vào làm tiểu tam giữa Hoắc tổng và Hoắc phu nhân được?"
"Biết đâu Hoắc tổng còn cưng Lam Anh San hơn cả Hoắc phu nhân, ôi, người phụ nữ được Hoắc tổng yêu chiều.. haizz, thật sự rất ghen tị.."
* * *
Hội quán tư nhân Kinh Đô
Mấy người ăn tối xong, Lê Cảnh Thâm chưa kịp uống với mọi người hai ly đã bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Tính chất công việc của Lê Cảnh Thâm là vậy, mọi người đều hiểu.
Hàn Tiêu chỉ uống hai ly rồi đặt ly xuống, "Tối nay chưa ăn cơm với vợ, giờ phải về đi dạo cùng vợ! Xin lỗi mọi người!"
Cuối cùng chỉ còn lại Lục Khải Hàng, Lam Anh San và Hoắc Lăng Trầm.
Hoắc Lăng Trầm vì tâm trạng không tốt nên uống nhiều hơn vài ly, Lục Khải Hàng cùng anh uống hết một chai rượu trắng thì cũng nhận được điện thoại của Tống Từ. Dặn dò Lam Anh San gọi Trọng Hải Trình đến đón Hoắc Lăng Trầm về xong sau đó cũng rời đi..
"Chú nhỏ, sao tâm trạng chú lại không vui thế à? Có thể nói cho Anh San biết không?" Lam Anh San hai tay chống cằm, mặt đầy lo lắng nhìn người đàn ông.
Hoắc Lăng Trầm nhìn ly rượu trắng trước mặt, "Cháu biết cô ấy uống thuốc tránh thai thế nào, nói thật đi!"
Ánh mắt tuy không nhìn Lam Anh San, nhưng từng chữ đều toát lên sự nghiêm khắc.
Lam Anh San tim đập thình thịch, hốt hoảng giải thích, ".. Cháu thật sự nhìn thấy mà, chú nhỏ không tin cháu sao?"
Không tin cô? Ban đầu anh cũng không tin, nhưng kết quả thì sao? Không thể không tin.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, Hoắc Lăng Trầm đột nhiên lên tiếng, "Thím nhỏ của cháu tính khí không tốt, sau này gặp lại, nhường nhịn cô ấy nhiều hơn."
Lam Anh San thở gấp, khó tin nhìn người đàn ông không chút biểu cảm. Cô đang đoán xem Hoắc Lăng Trầm có say không, lại bảo một đứa trẻ 18 tuổi nhường nhịn một phụ nữ 21 tuổi đã có chồng? Mức độ chiều vợ của Hoắc Lăng Trầm khiến cô kinh ngạc..
"Nếu.. chỉ có như vậy thím nhỏ mới không giận.. vâng, chú nhỏ, cháu hy vọng chú hạnh phúc, cháu nhường nhịn là vì chú, cháu không muốn chú không vui."
Hoắc Lăng Trầm hài lòng với sự hiểu chuyện của cô, xoa đầu cô, "Ừ, cháu muốn học chuyên ngành gì?"
Nhắc đến chủ đề này, Lam Anh San có vẻ rất hứng thú, gương mặt đầy mong đợi, "Cháu muốn học quản trị kinh tế, giống chuyên ngành của thím nhỏ, sau khi tốt nghiệp có thể vào công ty giúp chú nhỏ chia sẻ công việc!"
Hoắc Lăng Trầm trong mắt lóe lên một tia phức tạp, "Được, ở Mỹ có một trường đại học, khoa quản trị kinh tế rất tốt, cháu có thể.."
"Chú nhỏ, cháu chỉ muốn học ở Duyệt Thành, không muốn đi nước ngoài. Chú đừng đuổi cháu đi có được không?" Lam Anh San nắm lấy tay áo Hoắc Lăng Trầm, ánh mắt đáng thương nhìn anh.
Hoắc Lăng Trầm khéo léo thoát khỏi cô, tự rót cho mình một ly rượu, "Để sau hẵn nói." Một ly rượu trắng nữa được rót vào cổ họng.
"Chú nhỏ, chú uống nhiều rồi, chúng ta đi thôi?" Lam Anh San nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dựa vào sofa, khẽ hỏi ý kiến.
Hoắc Lăng Trầm lấy điện thoại ra, ném cho Lam Anh San, "Gọi cho Trịnh Phi, bảo anh ta đến đón chú."
"Vâng."
Lam Anh San cầm lấy điện thoại mới phát hiện mật khẩu cô từng đổi giờ đã bị thay đổi. Kìm nén sự ghen tị trong lòng, nói với Hoắc Lăng Trầm, "Chú nhỏ, cháu không biết mật khẩu."
Hoắc Lăng Trầm thậm chí không mở mắt, đọc ra một dãy số.
Nhưng trong phòng hình như sóng không tốt, Lam Anh San nói mấy câu mà bên kia Trịnh Phi vẫn không nghe rõ.[/credits]
Những người khác, "..."
Mấy người họ đã đến mức uống rượu vang cũng phải tranh giành sao?
Khi Lục Khải Hàng chưa kịp buông tay Hàn Tiêu đã giành lấy ly rượu còn lại, thong thả dựa vào sofa nhìn mọi người qua ly rượu, "Mấy người muốn uống thì tự đi lấy, nào, Tiểu Anh San, chú cho cháu ly rượu này."
Lục Khải Hàng đá Hàn Tiêu một cái, "Mượn hoa dâng Phật, biết xấu hổ chút đi!"
"Chú Hàn Tiêu, cảm ơn chú, nhưng cháu không muốn uống." Lam Anh San mặt mày ủ rũ ngồi xuống cạnh Hàn Tiêu, hai tay chống cằm trông đầy tâm sự.
"Lúc nãy cháu không phải vẫn bình thường sao, giờ lại thế này?" Hàn Tiêu tò mò cúi xuống gần cô.
Lam Anh San ấm ức liếc nhìn Hoắc Lăng Trầm đang hút thuốc, khẽ nói, "Hình như thím nhỏ không thích cháu, còn cãi nhau với chú nhỏ, cháu thấy buồn lắm.."
Hoắc Lăng Trầm gõ nhẹ tàn thuốc, lạnh nhạt an ủi, "Không liên quan đến cháu."
Hàn Tiêu ừ hử một tiếng, cũng an ủi Lam Anh San, "Không sao, nha đầu Niên Nhã Tuyền tính khí kỳ quặc lắm, theo chú biết thì ít khi thích ai. Hơn nữa cháu của chúng ta thông minh đáng yêu, sao có người không thích được, phải không? Ngoan, đừng nghĩ nhiều!"
Một câu nói của anh khiến hai người không hài lòng, Hoắc Lăng Trầm lạnh lùng nhìn Hàn Tiêu, "Cậu nói ai tính khí kỳ quặc?"
Lục Khải Hàng đổ ly rượu Hàn Tiêu chưa kịp uống vào ly mình, "Dám nói xấu Nhã Tuyền trước mặt Lăng Trầm, tối nay muốn tập quyền anh hay taekwondo?"
Hàn Tiêu nhớ lại sự tàn bạo của Hoắc Lăng Trầm ở phòng tập quyền anh và taekwondo, nhăn nhó đứng dậy đi đến tủ rượu, bưng rượu Lục Khải Hàng đã rót đến cho mọi người, "Tiểu gia tôi lỡ miệng, nào, các vị lão gia, chúng ta uống rượu!"
Mấy người nâng ly, trò chuyện một lúc.
Trong lúc đó, Hoắc Lăng Trầm hỏi Lục Khải Hàng, "Chỗ tôi đã làm xong thủ tục đi du học cho vợ tôi rồi, bên cậu thế nào rồi?"
Lục Khải Hàng giơ tay ra hiệu OK, "Cậu định để cô ấy đi một mình à?"
Hoắc Lăng Trầm dập tắt điếu thuốc, "Không."
Dù rất tức giận vì Niên Nhã Tuyền lén uống thuốc tránh thai, nhưng anh cũng không thể để cô một mình ở nước ngoài.
Nhân lúc này, Lam Anh San đi vào nhà vệ sinh, lấy ra một số điện thoại dự phòng đã chuẩn bị trước, gọi một cuộc điện thoại.
Khi Lam Anh San quay lại, mấy người đàn ông trong văn phòng đã đứng dậy, chuẩn bị đến hội quán tư nhân Kinh Đô tụ tập.
Lê Cảnh Thâm đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của Lam Anh San, "Sao mặt mày trắng bệch thế?"
Đón nhận ánh mắt dò xét của bốn người đàn ông, Lam Anh San hơi giật mình, trong mắt lóe lên chút hoảng hốt, cô vội vàng tránh ánh nhìn, hai tay ôm lấy mặt, "Có sao? Cháu bình thường mà.."
Buông tay ra, sắc mặt quả nhiên đỡ hơn.
Lê Cảnh Thâm không nói gì nữa, đợi Hoắc Lăng Trầm sắp xếp xong công việc, mọi người lần lượt rời khỏi tập đoàn ZL.
Vừa đi khỏi, nhân viên đã bàn tán xôn xao, "Thật sự rất ghen tị với cô Lam, ngày nào cũng được đi cùng với bốn nam thần."
"Đúng vậy, quan trọng là mấy người đàn ông này đều cưng chiều cô ấy, ghen tị chết mất!"
"Ừ, Hoắc tổng chắc chắn còn cưng chiều hơn, không thì sao trước đây lại có tin đồn cô ấy xen vào làm tiểu tam giữa Hoắc tổng và Hoắc phu nhân được?"
"Biết đâu Hoắc tổng còn cưng Lam Anh San hơn cả Hoắc phu nhân, ôi, người phụ nữ được Hoắc tổng yêu chiều.. haizz, thật sự rất ghen tị.."
* * *
Hội quán tư nhân Kinh Đô
Mấy người ăn tối xong, Lê Cảnh Thâm chưa kịp uống với mọi người hai ly đã bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Tính chất công việc của Lê Cảnh Thâm là vậy, mọi người đều hiểu.
Hàn Tiêu chỉ uống hai ly rồi đặt ly xuống, "Tối nay chưa ăn cơm với vợ, giờ phải về đi dạo cùng vợ! Xin lỗi mọi người!"
Cuối cùng chỉ còn lại Lục Khải Hàng, Lam Anh San và Hoắc Lăng Trầm.
Hoắc Lăng Trầm vì tâm trạng không tốt nên uống nhiều hơn vài ly, Lục Khải Hàng cùng anh uống hết một chai rượu trắng thì cũng nhận được điện thoại của Tống Từ. Dặn dò Lam Anh San gọi Trọng Hải Trình đến đón Hoắc Lăng Trầm về xong sau đó cũng rời đi..
"Chú nhỏ, sao tâm trạng chú lại không vui thế à? Có thể nói cho Anh San biết không?" Lam Anh San hai tay chống cằm, mặt đầy lo lắng nhìn người đàn ông.
Hoắc Lăng Trầm nhìn ly rượu trắng trước mặt, "Cháu biết cô ấy uống thuốc tránh thai thế nào, nói thật đi!"
Ánh mắt tuy không nhìn Lam Anh San, nhưng từng chữ đều toát lên sự nghiêm khắc.
Lam Anh San tim đập thình thịch, hốt hoảng giải thích, ".. Cháu thật sự nhìn thấy mà, chú nhỏ không tin cháu sao?"
Không tin cô? Ban đầu anh cũng không tin, nhưng kết quả thì sao? Không thể không tin.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, Hoắc Lăng Trầm đột nhiên lên tiếng, "Thím nhỏ của cháu tính khí không tốt, sau này gặp lại, nhường nhịn cô ấy nhiều hơn."
Lam Anh San thở gấp, khó tin nhìn người đàn ông không chút biểu cảm. Cô đang đoán xem Hoắc Lăng Trầm có say không, lại bảo một đứa trẻ 18 tuổi nhường nhịn một phụ nữ 21 tuổi đã có chồng? Mức độ chiều vợ của Hoắc Lăng Trầm khiến cô kinh ngạc..
"Nếu.. chỉ có như vậy thím nhỏ mới không giận.. vâng, chú nhỏ, cháu hy vọng chú hạnh phúc, cháu nhường nhịn là vì chú, cháu không muốn chú không vui."
Hoắc Lăng Trầm hài lòng với sự hiểu chuyện của cô, xoa đầu cô, "Ừ, cháu muốn học chuyên ngành gì?"
Nhắc đến chủ đề này, Lam Anh San có vẻ rất hứng thú, gương mặt đầy mong đợi, "Cháu muốn học quản trị kinh tế, giống chuyên ngành của thím nhỏ, sau khi tốt nghiệp có thể vào công ty giúp chú nhỏ chia sẻ công việc!"
Hoắc Lăng Trầm trong mắt lóe lên một tia phức tạp, "Được, ở Mỹ có một trường đại học, khoa quản trị kinh tế rất tốt, cháu có thể.."
"Chú nhỏ, cháu chỉ muốn học ở Duyệt Thành, không muốn đi nước ngoài. Chú đừng đuổi cháu đi có được không?" Lam Anh San nắm lấy tay áo Hoắc Lăng Trầm, ánh mắt đáng thương nhìn anh.
Hoắc Lăng Trầm khéo léo thoát khỏi cô, tự rót cho mình một ly rượu, "Để sau hẵn nói." Một ly rượu trắng nữa được rót vào cổ họng.
"Chú nhỏ, chú uống nhiều rồi, chúng ta đi thôi?" Lam Anh San nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dựa vào sofa, khẽ hỏi ý kiến.
Hoắc Lăng Trầm lấy điện thoại ra, ném cho Lam Anh San, "Gọi cho Trịnh Phi, bảo anh ta đến đón chú."
"Vâng."
Lam Anh San cầm lấy điện thoại mới phát hiện mật khẩu cô từng đổi giờ đã bị thay đổi. Kìm nén sự ghen tị trong lòng, nói với Hoắc Lăng Trầm, "Chú nhỏ, cháu không biết mật khẩu."
Hoắc Lăng Trầm thậm chí không mở mắt, đọc ra một dãy số.
Nhưng trong phòng hình như sóng không tốt, Lam Anh San nói mấy câu mà bên kia Trịnh Phi vẫn không nghe rõ.[/credits]