Trinh Thám [Edit] Hồ Sơ Linh Dị - Lục Thính Nam

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Heidi Tran, 6 Tháng mười 2024.

  1. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 50: Điều tra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tám giờ tối, bên ngoài ngõ hẻm đường Ngô Đồng vẫn ồn ào như cũ, âm thanh giảm giá bán hàng của cửa hàng trang phục khuếch đại trong không khí. "Đại siêu giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ", "Mua hai tặng một" Lời mời chào kiếm khách tràn ngập trên đường lớn Ngô Đồng.

    Ở ngõ hẻm, Quách Diễn vuốt cằm tiếp tục hỏi: "Ông à, ông thật sự không nhớ rõ một năm trước đã xảy ra chuyện gì sao?"

    Ông cụ lắc đầu. "Thật sự không nhớ được."

    Lục Thính Nam nghi hoặc nói: "Bác à, tôi nhớ rõ lần trước lúc tôi hỏi ông, ông còn nói hình như là ông bị chôn đi, có đúng không?"

    Ông cụ vẻ mặt nghi hoặc. "Tôi có nói như vậy sao?"

    Quách Diễn nhìn Lục Thính Nam. "Ông ấy có nói như vậy?"

    Lục Thính Nam gật đầu nói: "Ừ, tuần trước tôi hỏi qua, ông nói hình như ông rớt vào nơi nào đó, sau đó bị chôn đi."

    Ông cụ này vẫn đầy mặt khó hiểu, tựa hồ hoàn toàn không nhớ ra.

    Quách Diễn vẻ mặt ngưng trọng. "Nghe theo tình huống như vậy thì chuyện trở nên tệ hơn rồi."

    Lục Thính Nam cũng trịnh trọng nói: "Ừ, chuyện trở nên tệ hơn."

    Quách Diễn nói: "Ông à, ông yên tâm, chúng tôi sẽ giúp ông tìm được thân thể, bất quá phải ở đây thêm một thời gian nữa, hy vọng ông đừng rời khỏi nơi này, chờ chúng tôi tìm được thân thể ông, sẽ để ông đi đầu thai."

    Ông cụ cười cười nói: "Cảm ơn, tôi sẽ không đi, tôi chỉ muốn ở lại nơi này bồi bà nhà tôi thôi."

    Quách Diễn mỉm cười gật đầu, không nhiều lời nữa, nước ngưu nhãn sau khi hết tác dụng, hai người quay về văn phòng Sự Vụ.

    Tình hình ông cụ đang dần dần chuyển biến xấu, âm khí trên người ông đã bắt đầu ảnh hưởng tới ký ức của ông, đoán chừng không bao lâu nữa, âm khí trên người ông cụ sẽ càng ngày càng nặng, đến lúc đó ông cụ này nếu thật sự biến thành ác quỷ, chỉ sợ sẽ rất phiền toái.

    Quách Diễn vẫn luôn suy nghĩ về lời nói của Lục Thính Nam, nếu Phương Quốc Đào bị chôn.

    Bị chôn?

    Là ông ấy bị giết sao?

    Quách Diễn hỏi: "Bánh Bao, ông cụ mất tích khi nào?"

    Lục Thính Nam nói: "Một năm trước, trước khi chúng ta tới nơi này thuê nhà, hình như là vào tháng chín năm trước. Lúc ấy ông ấy chính là mất tích ở chỗ này, cho nên bác gái kia mới tới nơi này bày quán, chính vì muốn tìm ông ấy."

    Quách Diễn cũng biết những việc này, nhíu mày, nói: "Tôi gọi điện thoại cho anh tôi, xem bên kia anh ấy có tư liệu điều tra việc này không. Cậu đi chuẩn bị một vài vật dụng để siêu độ đi, nếu thật sự tìm không thấy thi thể ông cụ, chúng ta chỉ có thể siêu độ ông ấy."

    Lục Thính Nam giật mình. "À, siêu độ, có thể được không? Lần trước lúc chúng ta siêu độ, không phải thất bại sao."

    Quách Diễn bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng không có cách nào, đến lúc đó nếu thật sự tìm không thấy, cũng không thể nhìn ông ấy biến thành ác quỷ, một khi biến thành ác quỷ, tôi chỉ có thể giết ông ta, siêu độ còn có chút hy vọng."

    Lục Thính Nam nghĩ cũng có lý. "Được, tôi đi chuẩn bị."

    Quách Diễn gọi điện thoại cho Dương Bùi.

    Sau khi chuyện lần trước qua đi, Dương Bùi nhận biên bản xử phạt, từ chi đội trưởng biến thành phó chi đội trưởng, bất quá quyền lực thật ra vẫn không thay đổi, loại án tử nhỏ này hắn cũng có thể tra.

    Không bao lâu, Dương Bùi gửi tư liệu qua đây.

    Quách Diễn nhìn xem, đầu muốn to ra.

    Lục Thính Nam giờ phút này cầm tấm giấy vàng, đang dùng chu sa vẽ bùa, dùng để siêu độ.

    Quách Diễn đi đến bên cạnh hắn, nói: "Anh tôi đã gửi qua tư liệu điều tra năm đó, có chút phiền toái."

    Lục Thính Nam không ngẩng đầu, chuyên tâm vẽ bùa, hỏi: "Sao?"

    Quách Diễn nói: "Khoảng tháng sáu đến tháng tám năm trước, toàn bộ đường lớn Ngô Đồng đang sửa chữa lại, cho nên lúc ấy camera trên đường trên cơ bản đều bị dỡ bỏ, hơn nữa tháng chín tu sửa còn có công tác bồi thường tổn thất cho các nhà và cửa hàng mặt tiền, dẫn tới camera trên đường phố kéo tới tháng mười một mới gắn lại, cho nên nói, lúc ông cụ mất tích rốt cuộc có xuất hiện ở chỗ này hay không, cũng không thể biết."

    Lục Thính Nam ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu lên kinh ngạc nói: "Vậy bác gái kia sao biết ông cụ mất tích ở chỗ này?"

    Quách Diễn lật ảnh chụp, nói: "Ở chỗ nhân chứng điều tra viên có viết là nhân viên của một vài cửa hàng trang phục bên cạnh có nhìn thấy một ông lão đã tới nơi này vào đoạn thời gian đó. Cụ thể ông cụ có thật sự đã tới hay không, cũng không thể xác định."

    Lục Thính Nam rối rắm nói: "Vậy không phải nói cái gì cũng không biết?"

    Quách Diễn gật đầu. "Đúng vậy, trên cơ bản cái gì cũng không biết, ông cụ rốt cuộc có từng đến ngõ hẻm này hay không cũng không thể xác định, có khả năng những nhân viên cửa hàng bên cạnh nhìn thấy là một người khác, về phần ông cụ, có khả năng bị người giết, sau đó chôn ở chỗ nào đó ở Đồng Châu."

    Hai người lâm vào trầm tư.

    Cảnh sát điều tra manh mối không mang lại tác dụng gì cho bọn họ.

    Linh hồn ông cụ xuất hiện ở chỗ này, cũng không đại biểu ông ấy mất tích ở chỗ này, có khả năng là bởi vì bác gái kia ở chỗ này, cho nên ông mới có thể nghỉ chân nơi đây, không muốn rời đi.

    Bất quá chuyện này cũng không chắc chắn, chuyện ông cụ mất tích có rất nhiều điểm đáng ngờ, hai người chỉ hiểu biết ở mặt ngoài, sự thật rốt cuộc như thế nào, vẫn còn chờ điều tra.

    Quách Diễn bất đắc dĩ nói: "Cậu chuẩn bị đồ siêu độ đi, tôi đi bên ngoài tìm người hỏi một chút xem, có thể hỏi ra cái gì không."

    "Được."

    Quách Diễn đi vào đường lớn Ngô Đồng ở bên ngoài ngõ hẻm, toàn bộ đường lớn Ngô Đồng so với đường bên trong hoàn toàn là hai thế giới, văn phòng Sự Vụ yên tĩnh không tiếng động trong ngõ hẻm, bên ngoài đường phố lại ồn ào náo động.

    Hắn đi đến cửa hàng bên cạnh ngõ hẻm, phát hiện nhân viên của cửa hàng trang phục và trang sức đều là nhân viên mới tới năm nay, cũng không biết chuyện có một ông cụ mất tích ở đây vào một năm trước.

    Ngược lại nhân viên cửa hàng này, sau khi được Quách Diễn hỏi, cảm thấy tò mò, bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

    Quách Diễn lười để ý bọn họ, quay đầu chạy lấy người, hắn đi dạo một vòng gần đó, rồi đi vào cửa hàng báo chí ở đối diện trước mặt, nói với ông lão đầu hói ở bên trong: "Bác à, có chuyện này tôi muốn hỏi một chút, ngài biết nơi này vào một năm trước có một ông ông lão mất tích không?"

    Ông lão đầu hói trong cửa hàng báo chí liếc nhìn Quách Diễn, buông báo chí trong tay, hỏi: "Tiểu tử, cậu muốn tìm lão Phương?"

    Quách Diễn kinh ngạc. "Đúng đúng đúng, ngài có quen ông Phương Quốc Đào sao?"

    Ông lão đầu hói sắc mặt không tốt. "Có quen, như thế nào không biết được, lão già này còn thiếu tôi mấy trăm tiền mạt chược đâu, nếu cậu tìm được ông ta, nhớ rõ bảo ông ta trả tiền a!"

    Quách Diễn cười khổ. "Bác à, tôi là muốn hỏi, vào một năm trước, ngài có gặp qua Phương Quốc Đào đã tới nơi này sao?"

    Ông lão đầu hói nói: "Có gặp qua, thấy mỗi ngày, khi đó tôi cùng lão Phương, còn có hai ông bạn già ở khu cũ mỗi ngày chơi mạt chược. Có một ngày, sau đó không thấy lão Phương đâu, chúng tôi có ba người thiếu một người không chơi được liền giải tán."

    Quách Diễn nghe đến đó, tròng mắt vừa chuyển, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, đưa qua hỏi: "Bác à, ngài có thể nói cụ thể thời gian Phương Quốc Đào mất tích không? Tôi muốn biết chuyện như thế nào, như vậy cũng hỗ trợ tìm kiếm."

    Ông lão đầu hói tiếp nhận thuốc lá, ngửi ngửi, nhưng thật ra không hút, vẻ mặt có vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói: "Haiz, lão Phương a, ông ấy cũng đáng thương, cứ như vậy biết mất. Tôi nhớ rõ khi đó, không sai biệt lắm hình như là buổi tối, bốn người chúng tôi chơi mạt chược cả ngày, bạn già nhà ông ta gọi điện thoại thúc giục ông ta trở về ăn cơm.."
     
  2. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 51: Xi măng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Dương2301 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...