Chương 10: Quà sinh nhật.
Edit & Beta: Anna98
"Sinh nhật vui vẻ, Lâm Du Du."
Xung quanh yên tĩnh, gió đêm lạnh lẽo.
Lâm Du Du hai má đỏ ửng, vui sướng rất nhiều, hướng hắn thẹn thùng mà cười: ".. Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Tiếu Trì ngữ khí thực đạm, nói xong liền mở cửa lên xe, chiếc xe việt dã phóng nhanh rồi hoàn toàn biến mất.
Cô quay đầu, ngơ ngác nhìn phương hướng chiếc xe kia đi xa, rung động thật lâu chưa bình phục.
Lâm Nghị vừa xuống đứng bên cạnh, cũng duỗi cổ nhìn theo, phía trước con đường trống vắng, chỉ có vài miếng lá rơi rụng trong gió.
Hắn nhíu mày nói: "Có ai đâu, chị đang nhìn cái gì vậy."
@ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn @
Lâm Du Du lấy lại tinh thần, ho khan nói: "Không, không nhìn cái gì cả."
"A. Lâm Du Du, em thấy tinh thần chị hơi mất tập trung nha," Lâm Nghị sờ cằm bước tới gần cô, biểu tình cao thâm khó đoán: "Khai nhanh, chị có phải hay không.."
Cô hơi hoảng, phản xạ có điều kiện mà xua tay phủ nhận, một bộ dáng có tật giật mình: "Không có, không có!"
Lúc này đổi lại Lâm Nghị phát ngốc, "Chị không có cái gì a, em còn chưa nói xong mà."
Ách = =.
".. Vậy em tiếp tục nói đi."
Vì thế Lâm Nghị mở miệng, lo lắng sốt ruột hỏi: "Chị, nói thật đi, trong khoảng thời gian này có phải áp lực quá lớn, chị không có thời gian để nghỉ ngơi tốt, đúng không?"
".. Đúng, đúng," cô vội vàng gật đầu, "Đúng là không có thời gian để nghỉ ngơi cho tốt."
@ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@
Nghe vậy, Lâm Nghị thở dài, nhìn trời cảm khái: "Học bá như chị mà còn bị tra tấn thành như vậy, có thể thấy Cao tam rất đáng sợ a, chậc chậc." Nói xong lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, có thể em bị hoa mắt. Sao lại cảm thấy, 'người hảo tâm' đưa chị về nhà rất giống với ' trì ca ' a?"
Lâm Du Du bị sặc, "Rất giống.. Chính là Trì ca mà."
"Chị nói cái gì?"
Lâm Nghị trố mắt, sợ ngây người, "Sao hai người lại gặp được nhau?"
Lâm Du Du mặt ửng đỏ, ho khan nói: "Khi chị té ngã, đúng lúc hắn đi ngang qua, thuận tiện liền chở chị đến bệnh viện a."
"Thật không nghĩ tới," Lâm Nghị gãi gãi đầu, tự nhủ nói thầm, "Người này cùng chị rất có duyên phận a."
Lâm Du Du trầm mặc một lát, ghé mắt: "Em thật sự vẫn không nhận ra hắn là ai sao?"
"Có ý gì?"
"Tiếu Trì. Em có ấn tượng không?"
Lâm Nghị nhíu mày. Chỉ cảm thấy tên này quen tai, trong chốc lát không nhớ là đã nghe ở đâu. Lát sau, ánh mắt chợt lóe, kinh ngạc hỏi: "Tiếu Trì? Là Tiếu Trì UFC kia sao?"
Lâm Du Du ôm cặp sách gật đầu, "Đúng rồi."
"Ta dựa.." Thiếu niên kích động tuôn ra một câu thô tục, hưng phấn không thôi: "Không thể tưởng được, em cư nhiên có thể thấy Tiếu Trì! Hắn chính là trụ cột tinh thần của em a!" Quán quân thế giới, niềm kiêu ngạo của dân tộc, thần thoại a!
Hưng phấn trong chốc lát, Lâm Nghị liền đỡ cô lên nhà, vừa đk vừa nói: "Chưa thấy ai cởi xe đạp thôi cũng tự mình té ngã như vậy. Ngày mai viết giấy phép xin nghỉ, ở nhà cho khỏe đã."
"Không được đâu, gần đây nội dung ôn tập rất nhiều."
"Tùy chị." Lâm Nghị không chút để ý mà nhún vai, dư quang đảo qua sườn mặt Lâm Du Du, kinh ngạc: "Mặt chị sao lại bị sưng vậy?"
Cô cứng lại, rất nhanh đã khôi phục như lúc đầu, cười nói, "Không có gì." Nói xong đem mái tóc hất qua một bên, che đi vệt sưng từ cái bạt tai kia.
@ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@
Lâm Nghị rũ mắt, nhìn xuống đầu gối bị thương của cô vài giây, nhăn mi, "Chị, chị xác định là tự mình ngã?"
"Đúng vậy, bằng không thì sao."
Lâm Du Du về đến nhà, ăn cơm, tắm rửa, ngủ, hết thảy như thường. Nằm ở trên giường xem di động, trên màn hình hiển thị thời gian là 12: 39, bất tri bất giác sinh nhật 18 tuổi đã trôi qua.
Cô ôm gối đầu, nhớ tới lời nói của Kê ca -- "Là Ứng Dao tiêu tiền muốn chỉnh ngươi."
Lâm Du Du nhíu mày.
Cô tính tình mềm ấm, phần lớn thời điểm không muốn xung đột với người khác, nhưng sự việc hôm nay, chỉ sợ sẽ không kết thúc như vậy.
Lâm Du Du trong lòng cân nhắc, lát sau mới trở mình nhắm mắt lại.
Cũng may.. câu chúc mừng sinh nhật của Tiếu Trì đã đưa cô đi vào giấc ngủ.
@ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@
Bên kia thành phố, rạng sáng là thời điểm náo nhiệt nhất tại các vũ trường lớn. Tầng ba Joker, phòng VIP tối đen như mực, không gian yên tĩnh, đối lập với khung cảnh lộng lẫy, ồn ào náo động bên ngoài.
Một phần ánh sáng từ mặt trăng chiếu vào căn phòng khiến nó càng thêm mờ ảo âm thầm.
Trên bàn đầy vỏ Vodka, trong không khí tản mạt ra mùi rượu nồng đậm.
Tiếu Trì ngồi trên sô pha hút thuốc, sắc mặt lạnh nhạt, một điếu tiếp một điếu, trên mặt đất đã có bốn năm cái tàn thuốc. Phòng VIP cách âm rất tốt, những phồn hoa, xa hoa truỵ lạc đều bị ngăn cách ở bên ngoài, hắn hơi xốc mí mắt, khói thuốc khiến không gian thêm kỳ quái, mông lung không thật.
Tiếu Trì nhớ tới quá khứ.
Thời niên thiếu đắc chí, mười mấy tuổi đã vô địch quyền anh thế giới, một trận thành danh, trở thành thần thoại Trung Quốc thậm chí là toàn Châu Á. Nhưng cái gọi là thần thoại, mới chớp mắt đã lướt qua. Nay ngoảnh đầu nhìn lại mà sao thấy xa vời.
23 tuổi năm ấy, lúc còn ở Las Vegas, trên sân thi đấu quyền anh UFC, vô số người nhón chân mong chờ, chờ đợi thần thoại. Nhưng cũng trong một năm kia, trận chiến ấy, Tiếu Trì từ thiên đường ngã xuống địa ngục -- vòng bán kết trung, bao tay thi đấu ngoài ý muốn bị rách, dẫn tới cổ tay trái bị nứt xương nghiêm trọng.
Việc này như bản án tù chung thân đối với vận động viên thi đấu quyền anh.
"..."
Hắn ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch ly Vodka, độ cồn cao như thêu đốt từ miệng tới ngũ tạng lục phủ.
Lúc này "Cốc cốc", có người gõ cửa.
"Ai."
"Trì ca, là em_ Đại phi."
"Tiến vào." Tiếu Trì vừa nói vừa rờ hộp thuốc đã hết, mày nhíu lại, tiện tay vứt vào thùng rác.
@ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@
Giây lát, Đại phi đẩy cửa bước vào, hồ nghi: "Trì ca, sao anh không bật đèn mà để phòng tối đen vậy." Vừa nói vừa ấn chốt mở trên tường, "Cạch", phòng sáng trưng.
Tiếu Trì tầm mắt lãnh đạm đảo qua hắn, "Chuyện gì."
"Nga, cũng không có gì." Đại phi vừa nói vừa ngồi xuống, "Bên kia có vài nhị thế tổ* uống rượu say nên gây rối, Long Dương hỏi anh muốn xử trí như thế nào, mà anh lại không nhận điện thoại nên kêu em qua đây."
(*) con ông cháu cha.
"Ném vào Cục Cảnh Sát."
"Dạ." Đại phi gật đầu, gọi điện thoại báo cho Long Dương.
Lát sau, Tiếu Trì hỏi: "Có mang yên không?"
"Mang theo, mang theo." Đại phi đáp, lấy vội từ trong hộp thuốc đưa qua, sau đó lấy bật lửa cho anh điểm yên.
"Hàng mới, nếm thử."
Đại phi hứng thú, thò lại gần ngửi ngửi liền bị sặc đến ho khan, "Trì ca, nồng độ quá cao." Lời tuy nói vậy nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, tự rót ra ly cho mình.
Hai người chạm ly.
Tiếu Trì không có phản ứng gì, Đại phi lại bị cay đến yết hầu bốc khói, chậc lưỡi nửa ngày mới hòa hoãn, nói: "Trì ca, hôm nay có việc gì vui à, anh cư nhiên có hứng thú tìm bọn đệ uống rượu."
Không biết là do tác dụng của cồn hay là cái gì, ngắn ngủn vài giây, trước mắt Tiếu Trì hiện ra một thiếu nữ xinh đẹp, gương mặt trắng nõn, ngũ quan linh động, mắt to nhìn hắn, mang vài phần e lệ, mềm mại lại tươi mát.
Hắn nhàn nhã chơi cùng cái bật lửa, nói: "Đã qua 12 giờ!"
Đại phi mờ mịt: "Chuyện gì ạ?"
"Ngày hôm qua là sinh nhật cô ấy."
Đã say thật rồi.
Một cô gái nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, mình đang loạn tưởng chuyện gì vậy.
*
Lâm Du Du chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau đã khỏi hơn nữa. Không thể đạp xe, vì thế cô ra khỏi nhà sớm hơn trước, đến con phố đối diện ngồi xe điện ngầm.
Thời gian tính toán chuẩn xác, khi đến trường học, còn cách năm phút mới bắt đầu vào lớp tự học.
Qua 18 tuổi, nề nếp sinh hoạt cũng không có gì thay đổi.
Sáng nay, Viên Hiểu vẫn chép bài tập, Lâm Du Du cũng tự giác canh chừng giúp cô ấy, hợp tác ăn ý, bình an vượt qua con mắt của thầy.
Xong xuôi, Viên Hiểu mới chú ý thấy đầu gối bị thương của Lâm Du Du
Cô cả kinh, "Chân cậu bị sao vậy?"
Lâm Du Du không nói sự thật với Lâm Nghị, một là sợ hắn lo lắng, hai là tính tình hắn xúc động dễ giận, nếu biết chân tướng sợ là sẽ xảy ra chuyện. Nhưng Viên Hiểu là bạn thân cô tín nhiệm nhất, từ trước đến nay cô chưa bao giờ giấu giếm bất cứ sự việc gì.
Vì thế, cô đem sự tình kể lại rõ ràng cho bạn tốt.
Nghe xong sự tình ngọn nguồn, Viên Hiểu nháy mắt tức giận "Lão tử đánh chết cô ta!"
"Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì!" Lâm Du Du sợ tới mức chạy nhanh che miệng cô ấy, "Đang học a!"
Viên Hiểu quá tức giận, một phát đúng dậy "Dám đánh cậu, ta đánh chết cô ta!"
Âm thanh quá lớn, toàn bộ bạn học đều quay đầu nhìn lại, nháy mắt liền nghe tiếng của thầy giáo dạy Hóa.
"Viên Hiểu, Lâm Du Du, hai người các ngươi đang làm cái gì?"
"..."
Lâm Du Du quả thực muốn đâm tường, cô đỡ trán, đứng dậy khô khan đáp, ".. Báo cáo Mai lão sư, có một đề bài quá khó, em cùng Viên Hiểu đều không giải ra, cậu ấy quá sốt ruột nên.."
Thầy Mai cùng toàn bộ học sinh: "..."
Vài phút sau, vì quấy nhiễu trong giờ học nên hai người bị phạt đứng ngoài hành lang.
Viên Hiểu oán hận, "Đồ kỹ nữ chết tiệt! Lát tan học, chúng ta tới lớp 9 tìm Ứng Dao tính sổ đi."
Lâm Du Du nắm tay: "Được!"
@ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@
Chuông tan học vang lên.
Viên Hiểu đi trước, Lâm Du Du ở phía sau, hai người khí phách hiên ngang mà vọt tới cửa lớp 9. Lâm Du Du nhìn vào trong phòng học, không thấy Ứng Dao, vì thế gọi một nam sinh, hỏi: "Bạn học, có biết Ứng Dao đang ở đâu không?"
Tiểu nam sinh bị dọa sợ, nói lắp trả lời: "Ứng, Ứng Dao xin nghỉ bệnh một tuần rồi.."
"À, làm chuyện xấu nên trường học cũng không dám tới nha." Viên Hiểu âm dương quái khí mà châm chọc.
"..."
Lâm Du Du cắn cắn môi, quay đầu đang định nói cái gì thì sau lưng lại phát ra tiếng gọi -- "Lâm học tỷ!"
Cô xoay người, thấy một thiếu niên có đầu tóc dài phiêu phiêu.
Lâm Du Du ánh mắt hơi lóe: ".. Trang học đệ? Ngươi tới đây làm gì?"
Trang Dần Kiệt nói, "Ta tới tìm học tỉ nha."
"Tìm ta?" cô kinh ngạc, cười nói: "Xin hỏi, có chuyện gì sao?"
Chẳng lẽ Tiếu Trì thay đổi chủ ý, muốn lấy lại hai phần ăn vặt kia? Làm sao bây giờ, những cái đó đều đã bị Lâm Nghị ăn hết rồi.. cô miên man suy nghĩ.
Không ngờ, Trang Dần Kiệt nói: "Cầm, đây là quà sinh nhật của học tỉ."
Lâm Du Du cúi đầu, nhìn thấy là một hộp quà được gói ghém tinh xảo.
Cô có chút ngượng ngùng, nói: "Sinh nhật ta vào hôm qua. Ngươi không cần tặng lễ vật đâu."
Trang Dần Kiệt nhíu mày, "Nga, theo ý học chị." Nói xong gật đầu, móc di động ra gọi, lẩm bẩm, "Ta đây cùng cậu nói một tiếng, chị không cần lễ vật của hắn."
"..."
Chờ, từ từ! What (⊙_⊙) ?
Tác giả có lời muốn nói: Bị tao khí đại ma vương coi trọng, UU đồng học tự cầu nhiều phúc.
(edit để luôn nguyên văn của tác giả nha)
"Sinh nhật vui vẻ, Lâm Du Du."
Xung quanh yên tĩnh, gió đêm lạnh lẽo.
Lâm Du Du hai má đỏ ửng, vui sướng rất nhiều, hướng hắn thẹn thùng mà cười: ".. Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Tiếu Trì ngữ khí thực đạm, nói xong liền mở cửa lên xe, chiếc xe việt dã phóng nhanh rồi hoàn toàn biến mất.
Cô quay đầu, ngơ ngác nhìn phương hướng chiếc xe kia đi xa, rung động thật lâu chưa bình phục.
Lâm Nghị vừa xuống đứng bên cạnh, cũng duỗi cổ nhìn theo, phía trước con đường trống vắng, chỉ có vài miếng lá rơi rụng trong gió.
Hắn nhíu mày nói: "Có ai đâu, chị đang nhìn cái gì vậy."
@ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn @
Lâm Du Du lấy lại tinh thần, ho khan nói: "Không, không nhìn cái gì cả."
"A. Lâm Du Du, em thấy tinh thần chị hơi mất tập trung nha," Lâm Nghị sờ cằm bước tới gần cô, biểu tình cao thâm khó đoán: "Khai nhanh, chị có phải hay không.."
Cô hơi hoảng, phản xạ có điều kiện mà xua tay phủ nhận, một bộ dáng có tật giật mình: "Không có, không có!"
Lúc này đổi lại Lâm Nghị phát ngốc, "Chị không có cái gì a, em còn chưa nói xong mà."
Ách = =.
".. Vậy em tiếp tục nói đi."
Vì thế Lâm Nghị mở miệng, lo lắng sốt ruột hỏi: "Chị, nói thật đi, trong khoảng thời gian này có phải áp lực quá lớn, chị không có thời gian để nghỉ ngơi tốt, đúng không?"
".. Đúng, đúng," cô vội vàng gật đầu, "Đúng là không có thời gian để nghỉ ngơi cho tốt."
@ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@
Nghe vậy, Lâm Nghị thở dài, nhìn trời cảm khái: "Học bá như chị mà còn bị tra tấn thành như vậy, có thể thấy Cao tam rất đáng sợ a, chậc chậc." Nói xong lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, có thể em bị hoa mắt. Sao lại cảm thấy, 'người hảo tâm' đưa chị về nhà rất giống với ' trì ca ' a?"
Lâm Du Du bị sặc, "Rất giống.. Chính là Trì ca mà."
"Chị nói cái gì?"
Lâm Nghị trố mắt, sợ ngây người, "Sao hai người lại gặp được nhau?"
Lâm Du Du mặt ửng đỏ, ho khan nói: "Khi chị té ngã, đúng lúc hắn đi ngang qua, thuận tiện liền chở chị đến bệnh viện a."
"Thật không nghĩ tới," Lâm Nghị gãi gãi đầu, tự nhủ nói thầm, "Người này cùng chị rất có duyên phận a."
Lâm Du Du trầm mặc một lát, ghé mắt: "Em thật sự vẫn không nhận ra hắn là ai sao?"
"Có ý gì?"
"Tiếu Trì. Em có ấn tượng không?"
Lâm Nghị nhíu mày. Chỉ cảm thấy tên này quen tai, trong chốc lát không nhớ là đã nghe ở đâu. Lát sau, ánh mắt chợt lóe, kinh ngạc hỏi: "Tiếu Trì? Là Tiếu Trì UFC kia sao?"
Lâm Du Du ôm cặp sách gật đầu, "Đúng rồi."
"Ta dựa.." Thiếu niên kích động tuôn ra một câu thô tục, hưng phấn không thôi: "Không thể tưởng được, em cư nhiên có thể thấy Tiếu Trì! Hắn chính là trụ cột tinh thần của em a!" Quán quân thế giới, niềm kiêu ngạo của dân tộc, thần thoại a!
Hưng phấn trong chốc lát, Lâm Nghị liền đỡ cô lên nhà, vừa đk vừa nói: "Chưa thấy ai cởi xe đạp thôi cũng tự mình té ngã như vậy. Ngày mai viết giấy phép xin nghỉ, ở nhà cho khỏe đã."
"Không được đâu, gần đây nội dung ôn tập rất nhiều."
"Tùy chị." Lâm Nghị không chút để ý mà nhún vai, dư quang đảo qua sườn mặt Lâm Du Du, kinh ngạc: "Mặt chị sao lại bị sưng vậy?"
Cô cứng lại, rất nhanh đã khôi phục như lúc đầu, cười nói, "Không có gì." Nói xong đem mái tóc hất qua một bên, che đi vệt sưng từ cái bạt tai kia.
@ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@
Lâm Nghị rũ mắt, nhìn xuống đầu gối bị thương của cô vài giây, nhăn mi, "Chị, chị xác định là tự mình ngã?"
"Đúng vậy, bằng không thì sao."
Lâm Du Du về đến nhà, ăn cơm, tắm rửa, ngủ, hết thảy như thường. Nằm ở trên giường xem di động, trên màn hình hiển thị thời gian là 12: 39, bất tri bất giác sinh nhật 18 tuổi đã trôi qua.
Cô ôm gối đầu, nhớ tới lời nói của Kê ca -- "Là Ứng Dao tiêu tiền muốn chỉnh ngươi."
Lâm Du Du nhíu mày.
Cô tính tình mềm ấm, phần lớn thời điểm không muốn xung đột với người khác, nhưng sự việc hôm nay, chỉ sợ sẽ không kết thúc như vậy.
Lâm Du Du trong lòng cân nhắc, lát sau mới trở mình nhắm mắt lại.
Cũng may.. câu chúc mừng sinh nhật của Tiếu Trì đã đưa cô đi vào giấc ngủ.
@ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@
Bên kia thành phố, rạng sáng là thời điểm náo nhiệt nhất tại các vũ trường lớn. Tầng ba Joker, phòng VIP tối đen như mực, không gian yên tĩnh, đối lập với khung cảnh lộng lẫy, ồn ào náo động bên ngoài.
Một phần ánh sáng từ mặt trăng chiếu vào căn phòng khiến nó càng thêm mờ ảo âm thầm.
Trên bàn đầy vỏ Vodka, trong không khí tản mạt ra mùi rượu nồng đậm.
Tiếu Trì ngồi trên sô pha hút thuốc, sắc mặt lạnh nhạt, một điếu tiếp một điếu, trên mặt đất đã có bốn năm cái tàn thuốc. Phòng VIP cách âm rất tốt, những phồn hoa, xa hoa truỵ lạc đều bị ngăn cách ở bên ngoài, hắn hơi xốc mí mắt, khói thuốc khiến không gian thêm kỳ quái, mông lung không thật.
Tiếu Trì nhớ tới quá khứ.
Thời niên thiếu đắc chí, mười mấy tuổi đã vô địch quyền anh thế giới, một trận thành danh, trở thành thần thoại Trung Quốc thậm chí là toàn Châu Á. Nhưng cái gọi là thần thoại, mới chớp mắt đã lướt qua. Nay ngoảnh đầu nhìn lại mà sao thấy xa vời.
23 tuổi năm ấy, lúc còn ở Las Vegas, trên sân thi đấu quyền anh UFC, vô số người nhón chân mong chờ, chờ đợi thần thoại. Nhưng cũng trong một năm kia, trận chiến ấy, Tiếu Trì từ thiên đường ngã xuống địa ngục -- vòng bán kết trung, bao tay thi đấu ngoài ý muốn bị rách, dẫn tới cổ tay trái bị nứt xương nghiêm trọng.
Việc này như bản án tù chung thân đối với vận động viên thi đấu quyền anh.
"..."
Hắn ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch ly Vodka, độ cồn cao như thêu đốt từ miệng tới ngũ tạng lục phủ.
Lúc này "Cốc cốc", có người gõ cửa.
"Ai."
"Trì ca, là em_ Đại phi."
"Tiến vào." Tiếu Trì vừa nói vừa rờ hộp thuốc đã hết, mày nhíu lại, tiện tay vứt vào thùng rác.
@ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@
Giây lát, Đại phi đẩy cửa bước vào, hồ nghi: "Trì ca, sao anh không bật đèn mà để phòng tối đen vậy." Vừa nói vừa ấn chốt mở trên tường, "Cạch", phòng sáng trưng.
Tiếu Trì tầm mắt lãnh đạm đảo qua hắn, "Chuyện gì."
"Nga, cũng không có gì." Đại phi vừa nói vừa ngồi xuống, "Bên kia có vài nhị thế tổ* uống rượu say nên gây rối, Long Dương hỏi anh muốn xử trí như thế nào, mà anh lại không nhận điện thoại nên kêu em qua đây."
(*) con ông cháu cha.
"Ném vào Cục Cảnh Sát."
"Dạ." Đại phi gật đầu, gọi điện thoại báo cho Long Dương.
Lát sau, Tiếu Trì hỏi: "Có mang yên không?"
"Mang theo, mang theo." Đại phi đáp, lấy vội từ trong hộp thuốc đưa qua, sau đó lấy bật lửa cho anh điểm yên.
"Hàng mới, nếm thử."
Đại phi hứng thú, thò lại gần ngửi ngửi liền bị sặc đến ho khan, "Trì ca, nồng độ quá cao." Lời tuy nói vậy nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, tự rót ra ly cho mình.
Hai người chạm ly.
Tiếu Trì không có phản ứng gì, Đại phi lại bị cay đến yết hầu bốc khói, chậc lưỡi nửa ngày mới hòa hoãn, nói: "Trì ca, hôm nay có việc gì vui à, anh cư nhiên có hứng thú tìm bọn đệ uống rượu."
Không biết là do tác dụng của cồn hay là cái gì, ngắn ngủn vài giây, trước mắt Tiếu Trì hiện ra một thiếu nữ xinh đẹp, gương mặt trắng nõn, ngũ quan linh động, mắt to nhìn hắn, mang vài phần e lệ, mềm mại lại tươi mát.
Hắn nhàn nhã chơi cùng cái bật lửa, nói: "Đã qua 12 giờ!"
Đại phi mờ mịt: "Chuyện gì ạ?"
"Ngày hôm qua là sinh nhật cô ấy."
Đã say thật rồi.
Một cô gái nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, mình đang loạn tưởng chuyện gì vậy.
*
Lâm Du Du chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau đã khỏi hơn nữa. Không thể đạp xe, vì thế cô ra khỏi nhà sớm hơn trước, đến con phố đối diện ngồi xe điện ngầm.
Thời gian tính toán chuẩn xác, khi đến trường học, còn cách năm phút mới bắt đầu vào lớp tự học.
Qua 18 tuổi, nề nếp sinh hoạt cũng không có gì thay đổi.
Sáng nay, Viên Hiểu vẫn chép bài tập, Lâm Du Du cũng tự giác canh chừng giúp cô ấy, hợp tác ăn ý, bình an vượt qua con mắt của thầy.
Xong xuôi, Viên Hiểu mới chú ý thấy đầu gối bị thương của Lâm Du Du
Cô cả kinh, "Chân cậu bị sao vậy?"
Lâm Du Du không nói sự thật với Lâm Nghị, một là sợ hắn lo lắng, hai là tính tình hắn xúc động dễ giận, nếu biết chân tướng sợ là sẽ xảy ra chuyện. Nhưng Viên Hiểu là bạn thân cô tín nhiệm nhất, từ trước đến nay cô chưa bao giờ giấu giếm bất cứ sự việc gì.
Vì thế, cô đem sự tình kể lại rõ ràng cho bạn tốt.
Nghe xong sự tình ngọn nguồn, Viên Hiểu nháy mắt tức giận "Lão tử đánh chết cô ta!"
"Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì!" Lâm Du Du sợ tới mức chạy nhanh che miệng cô ấy, "Đang học a!"
Viên Hiểu quá tức giận, một phát đúng dậy "Dám đánh cậu, ta đánh chết cô ta!"
Âm thanh quá lớn, toàn bộ bạn học đều quay đầu nhìn lại, nháy mắt liền nghe tiếng của thầy giáo dạy Hóa.
"Viên Hiểu, Lâm Du Du, hai người các ngươi đang làm cái gì?"
"..."
Lâm Du Du quả thực muốn đâm tường, cô đỡ trán, đứng dậy khô khan đáp, ".. Báo cáo Mai lão sư, có một đề bài quá khó, em cùng Viên Hiểu đều không giải ra, cậu ấy quá sốt ruột nên.."
Thầy Mai cùng toàn bộ học sinh: "..."
Vài phút sau, vì quấy nhiễu trong giờ học nên hai người bị phạt đứng ngoài hành lang.
Viên Hiểu oán hận, "Đồ kỹ nữ chết tiệt! Lát tan học, chúng ta tới lớp 9 tìm Ứng Dao tính sổ đi."
Lâm Du Du nắm tay: "Được!"
@ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@
Chuông tan học vang lên.
Viên Hiểu đi trước, Lâm Du Du ở phía sau, hai người khí phách hiên ngang mà vọt tới cửa lớp 9. Lâm Du Du nhìn vào trong phòng học, không thấy Ứng Dao, vì thế gọi một nam sinh, hỏi: "Bạn học, có biết Ứng Dao đang ở đâu không?"
Tiểu nam sinh bị dọa sợ, nói lắp trả lời: "Ứng, Ứng Dao xin nghỉ bệnh một tuần rồi.."
"À, làm chuyện xấu nên trường học cũng không dám tới nha." Viên Hiểu âm dương quái khí mà châm chọc.
"..."
Lâm Du Du cắn cắn môi, quay đầu đang định nói cái gì thì sau lưng lại phát ra tiếng gọi -- "Lâm học tỷ!"
Cô xoay người, thấy một thiếu niên có đầu tóc dài phiêu phiêu.
Lâm Du Du ánh mắt hơi lóe: ".. Trang học đệ? Ngươi tới đây làm gì?"
Trang Dần Kiệt nói, "Ta tới tìm học tỉ nha."
"Tìm ta?" cô kinh ngạc, cười nói: "Xin hỏi, có chuyện gì sao?"
Chẳng lẽ Tiếu Trì thay đổi chủ ý, muốn lấy lại hai phần ăn vặt kia? Làm sao bây giờ, những cái đó đều đã bị Lâm Nghị ăn hết rồi.. cô miên man suy nghĩ.
Không ngờ, Trang Dần Kiệt nói: "Cầm, đây là quà sinh nhật của học tỉ."
Lâm Du Du cúi đầu, nhìn thấy là một hộp quà được gói ghém tinh xảo.
Cô có chút ngượng ngùng, nói: "Sinh nhật ta vào hôm qua. Ngươi không cần tặng lễ vật đâu."
Trang Dần Kiệt nhíu mày, "Nga, theo ý học chị." Nói xong gật đầu, móc di động ra gọi, lẩm bẩm, "Ta đây cùng cậu nói một tiếng, chị không cần lễ vật của hắn."
"..."
Chờ, từ từ! What (⊙_⊙) ?
Tác giả có lời muốn nói: Bị tao khí đại ma vương coi trọng, UU đồng học tự cầu nhiều phúc.
(edit để luôn nguyên văn của tác giả nha)