Bạn được trangpeach mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
53,097 ❤︎ Bài viết: 779 Tìm chủ đề
Chương 191: Hòn đá kỳ dị

Khi thầy phong thủy phong trần mệt mỏi leo lên núi và gặp lại lão đạo sĩ, ông như một đứa trẻ phải chịu nỗi uất ức tột cùng khi nhìn thấy cha mẹ mình, lập tức quỳ xuống đất, ôm chặt chân lão đạo sĩ và òa khóc nức nở.

Lão đạo sĩ thấy thầy phong thủy dường như đã biến thành một người khác. Hai má và hốc mắt hóp sâu, người đen và gầy đi, râu ria lởm chởm như đã lâu không cạo. Cộng thêm khuôn mặt đầy bụi bặm và sự mệt mỏi, từ một chàng công tử hào hoa phong nhã của Thượng Hải, ông đã trở thành một kẻ lang thang.

Lão đạo sĩ không ngăn ông khóc, mà để ông khóc thật đã, trút hết nỗi lòng. Đến khi cảm xúc đã nguôi ngoai phần nào, ông ấy mới đỡ ông dậy.

Thực ra, không cần hỏi, chỉ nhìn thấy dáng vẻ của thầy phong thủy, lão đạo sĩ cũng đã đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Từ khi trở về, lão đạo sĩ vẫn luôn lo lắng, bởi vì người đã lén lút theo dõi họ trong đêm, dựa vào luồng âm khí hung hãn phát ra từ người kẻ đó, tuyệt đối không phải loại người lương thiện. Mà một khi đã theo dõi, chắc chắn sẽ có ý đồ gì đó.

Lão đạo sĩ không nói nhiều, chỉ nhìn thầy phong thủy đang dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Có phải cô gái kia đã xảy ra chuyện rồi không?"

Thầy phong thủy nhắm mắt lại, gật đầu thật mạnh, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Lão đạo sĩ thở dài một tiếng, im lặng rất lâu, không nói lời nào. Mặc dù ông ấy đã lường trước được rằng cả hai sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ lại xảy ra nhanh đến vậy. Tuy thời gian ông ấy ở bên cô gái không dài, nhưng lão đạo sĩ có thể nhận thấy đó là một cô gái tốt. Thật không ngờ, ở tuổi đời còn trẻ như vậy mà cô đã ra đi. Cô quả thật là một người bạc mệnh, trong cuộc đời ngắn ngủi đã trải qua quá nhiều nỗi đau và trắc trở không thể tưởng tượng được. Kết quả là cuộc sống tốt đẹp vừa mới bắt đầu được vài ngày thì đã đột ngột chấm dứt. Nghĩ lại thật đáng thương và xót xa.

Cứ như vậy, hai người ngồi đối diện nhau, im lặng thật lâu, hồi tưởng lại đoạn nhân duyên ngắn ngủi với cô gái, mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ.

Trong mấy ngày tiếp theo, thầy phong thủy tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, rồi ngủ vài giấc ngon lành. Tinh thần và thể lực của ông cũng dần hồi phục, khuôn mặt cũng trở nên hồng hào hơn. Không hiểu vì sao, chỉ khi ở cạnh lão đạo sĩ, thầy phong thủy mới cảm thấy nội tâm mình bình lặng hơn rất nhiều.

Tất nhiên, trong mấy ngày này, ông cũng nén đau thương, kể lại chi tiết tất cả những gì đã xảy ra sau khi lão đạo sĩ rời đi. Khi ông kể, lão đạo sĩ không chen ngang, mà lắng nghe một cách chăm chú.

Khi nghe thầy phong thủy nói hung thủ là một lão già bí ẩn và kỳ quái, ông ấy cũng hơi ngạc nhiên. Bởi vì mấy chục năm nay, năm nào ông ấy cũng đi hái thuốc ở đó, và cũng khá quen biết với rất nhiều người dân địa phương. Hơn nữa, nếu ở đó có xảy ra chuyện gì kinh hoàng, kỳ lạ, hay thậm chí là chuyện vặt vãnh trong gia đình, người dân địa phương cũng đều sẽ kể cho ông ấy nghe. Nhưng ông ấy lại chưa bao giờ nghe nói về lão già này, càng chưa từng gặp mặt. Điều này thật quá kỳ lạ, bởi vì lão già này không chỉ có ngoại hình kỳ quái, mà theo những thông tin thầy phong thủy cung cấp, ông ta còn rất giàu có, hơn nữa còn tự xưng là một trong những người giàu có nhất vùng. Một nhân vật như vậy, tại sao ông ấy lại chưa từng nghe đến chứ?

Thầy phong thủy cũng nói thẳng mục đích của chuyến đi này. Bằng mọi giá, ông phải trả thù cho vợ mình, không từ bất cứ thủ đoạn nào, cũng phải giết chết lão già đó. Nhưng bây giờ, ông thậm chí còn không tìm thấy được một cái bóng của lão già kỳ quái ấy, nói gì đến chuyện trả thù. Lần này đến là để thỉnh giáo lão đạo sĩ cách tìm ra lão già đó, vì ông cảm thấy rằng, chỉ có dựa vào trí tuệ của lão đạo sĩ, ông mới có thể đối đầu với lão già thần bí kia.

Khi thầy phong thủy nói xong mục đích, lão đạo sĩ im lặng một lúc, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, ông ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi thầy phong thủy: "Con cho rằng, dù có tìm thấy lão già đó, con có thể giết được ông ta không?"

Thầy phong thủy rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra và nói: "Lão tiền bối, dù ông ta có là đao thương bất nhập, khẩu súng lục của Đức này cũng có thể xuyên qua cơ thể ông ta. Bởi vì loại đạn này có thể xuyên thủng hai lớp thép. Con nghĩ chỉ cần ông ta là người, nhất định có thể dùng khẩu súng này bắn chết ông ta."

Lão đạo sĩ không phản bác ngay, mà ông ấy nhìn chằm chằm vào khẩu súng một lúc rồi nói một câu khiến thầy phong thủy vô cùng bối rối: "Thanh kiếm vô hình đôi khi còn đáng sợ hơn thanh kiếm hữu hình. Lão già đó e rằng không dễ đối phó như con nghĩ đâu."

"Bất kể thế nào, con cũng sẽ liều mạng đấu với lão già đó đến cùng. Dù ông ta là người hay ma, con nhất định sẽ tự tay dùng khẩu súng này hạ gục ông ta." Thầy phong thủy nghiến răng, nói một cách đầy kiên quyết.

Lão đạo sĩ đột nhiên quay người lại, lấy một hòn đá giống như cái la bàn trên bàn, rồi nhẹ nhàng lướt qua bụng của thầy phong thủy. Không hiểu vì sao, thầy phong thủy bỗng cảm thấy toàn thân tê dại, mềm nhũn ra trên ghế, không thể cử động được, toàn thân không còn chút sức lực nào, khẩu súng trong tay cũng rơi xuống đất.

Lão đạo sĩ lại bình thản đặt hòn đá hình la bàn đó về chỗ cũ. Phải một lúc lâu sau, thầy phong thủy mới dần dần hồi phục. Ông cử động tay chân, kinh ngạc hỏi lão đạo sĩ: "Lão tiền bối, vừa rồi là sao vậy? Sao ngài chỉ dùng thứ đó lướt qua một cái mà con lại không còn chút sức lực nào, kỳ lạ quá."

Lão đạo sĩ mỉm cười với ông: "Thứ đó là vật thuần dương, đã được truyền lại hơn một trăm năm rồi. Tổ sư gia của ta vô tình có được nó. Một đêm hè, khi ông đang hóng mát bên ngoài, bỗng nhiên có một quả cầu đỏ từ trên trời rơi xuống. Khi quả cầu lửa đó nguội đi, nó đã biến thành hòn đá này. Nơi hòn đá rơi xuống, đất đều bị đốt cháy thành màu đen."

"Nhưng điều kỳ lạ là, vài tháng sau, trên mảnh đất bị cháy đen đó lại mọc lên một loại hoa đặc biệt. Bông hoa to bằng nắm tay, đỏ rực như lửa. Điều kỳ quái hơn nữa là loại hoa này có thể nở đến mười tháng trong năm, mà càng vào mùa đông lạnh giá, nó lại càng nở rực rỡ, tuyết trắng hoa đỏ, trông vô cùng tuyệt đẹp. Không chỉ có vậy, tổ sư gia còn bỗng nhiên phát hiện, phong thủy nơi ông ở đã thay đổi rất nhiều sau khi hòn đá này rơi xuống. Ban đầu, âm dương khí rất hài hòa, nhưng từ khi có hòn đá này, dương khí trở nên vô cùng thịnh vượng. Thực ra, dương khí quá thịnh vượng cũng không hẳn là chuyện tốt. Đối với người thường, nó dễ khiến người ta bồn chồn lo lắng, khó ngủ, và còn gây tổn hại lớn đến khí thận. Vì vậy, tổ sư gia không thể không chuyển nhà."

"Nhưng ông vẫn luôn mang theo hòn đá này, vì ông cảm thấy hòn đá này là vật chí dương, có thể dùng nó để điều hòa khi gặp âm khí cực mạnh. Nhưng nơi cất giữ hòn đá này phải là một nơi có âm khí rất nặng, như vậy mới có thể làm cho âm dương khí hài hòa. Nếu hòn đá này rơi vào tay người không hiểu về phong thủy, nó có thể mang lại tai họa, vì người thường không cảm nhận được âm dương khí, càng không biết chúng mang lại lợi hay hại."

"Bởi vì ta có cảm nhận cực kỳ nhạy bén với âm dương khí, nên càng có thể thấy hòn đá này có dương khí cực mạnh. Ta chưa từng thấy thứ gì có dương khí mạnh hơn nó. Vừa rồi con toàn thân vô lực, vô cùng khó chịu, là bởi vì ta đã dùng dương khí của hòn đá này chiếu thẳng vào 'nguồn âm khí' trong cơ thể con, khiến âm khí trong người con bị xáo trộn rất lớn, nên con mới trở nên như vậy."

Thầy phong thủy nghe xong mới bừng tỉnh. Hóa ra thứ âm dương khí không nhìn thấy được lại có ảnh hưởng lớn đến con người như vậy. Thảo nào vừa nãy lão đạo sĩ nói "thanh kiếm vô hình còn đáng sợ hơn thanh kiếm hữu hình".

"Ta nghĩ người đã theo dõi chúng ta trong đêm chắc chắn cũng là lão già đó. Âm khí trên người ông ta hung hãn như vậy, e rằng ông ta có một số năng lực phi thường mà người thường không có. Vậy nên hẳn là một kẻ địch cực kỳ khó đối phó."

"Nếu ông ta khó đối phó, mà cũng là một người có thể chất âm cực mạnh, vậy hòn đá của ngài có thể ảnh hưởng lớn đến ông ta không ạ?" Thầy phong thủy hỏi như đã ngộ ra điều gì đó.

Lão đạo sĩ lắc đầu, thở dài: "Đáng tiếc là âm khí trên người ông ta là 'khí của tử thi', là một loại thi khí. Dương khí tương ứng để khắc chế nó không phải là loại từ hòn đá này, mà cũng nên là một loại 'dương khí' được sinh ra từ tử thi."

Nghe lão đạo sĩ nói vậy, mắt thầy phong thủy bỗng sáng lên: "Trước đây con và một người bạn từng đi Tây Tạng, đã nhận được một số thi trùng đặc biệt từ một vị cao tăng ở đó. Theo bạn con nói, loại thi trùng đó có dương khí cực kỳ mạnh mẽ. Không biết loại thi trùng đó có phải là 'dương khí sinh ra từ tử thi' mà ngài nói không ạ?"

"Ồ, thật trùng hợp, xem ra nhiều chuyện quả thật là do trời định. Chính là loại dương khí đó. Nó chính là khắc tinh của âm khí trên người lão già kia. Khi ông ta nhìn thấy hoặc đến gần những con trùng đó, ông ta chắc chắn sẽ giống như con vừa rồi, xương cốt mềm nhũn, không còn chút sức lực, không thể cử động. Xem ra ông trời đã sớm sắp đặt, để con có được món pháp bảo mà kẻ địch sợ hãi nhất."

"Tốt quá rồi! Vậy bây giờ con có nên về Thượng Hải lấy ngay không? Chúng ta có thể tăng thêm phần chắc chắn để đánh bại lão già đó." Thầy phong thủy phấn khích nói.

Lão đạo sĩ lại lắc đầu và nói: "Đó chỉ là cách phòng thủ. Tức là nếu lão già đó tấn công con, con có thể dùng nó để phòng thân, nhưng nếu con muốn chủ động tìm ông ta, e rằng sẽ không có tác dụng lớn."

Thầy phong thủy có chút thất vọng, nhưng ông cảm thấy lão đạo sĩ nói rất đúng. Ông thở dài, nhìn lão đạo sĩ với ánh mắt đầy hy vọng, như thể tin rằng lão đạo sĩ nhất định sẽ có cách.

Lão đạo sĩ không nói gì, mà dùng tay vuốt ve, ngắm nhìn chiếc áo đạo bào trên người mình. Thầy phong thủy biết, đây là chiếc áo mà cô gái đã đặc biệt làm cho lão đạo sĩ. Bởi vì cô cảm thấy tất cả những may mắn mà cô có đều là nhờ "lão thần tiên" này mang lại, nên cô rất muốn báo đáp ông ấy. Nhưng vì gia đình nghèo, không thể tặng gì quý giá, nên trong mười ngày thầy phong thủy ở tỉnh thành lo liệu nhà cửa, cô đã ở nhà tự tay may từng mũi kim sợi chỉ chiếc đạo bào này cho lão đạo sĩ. Cả về chất liệu lẫn tay nghề, đây là chiếc áo đẹp và thoải mái nhất mà lão đạo sĩ từng mặc. Khi nhận món quà này, dù bề ngoài ông ấy vẫn điềm tĩnh, không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động. Qua chi tiết nhỏ này, ông ấy có thể thấy được sự tỉ mỉ, lương thiện và hiểu chuyện của cô gái.

Chiếc áo vẫn còn đây, nhưng người làm ra nó thì đã không còn nữa. Lão đạo sĩ nghĩ, nếu ông không tác hợp cho mối nhân duyên này, dù cô gái sẽ sống một cuộc đời đau khổ, nhưng có lẽ sẽ không bị lão già đó giết chết nhanh như vậy.

Đối với cái chết của cô gái, ông cảm thấy có một chút tội lỗi. Là một người tu hành, ông vốn không muốn tham gia vào những chuyện chém giết này. Nhưng ông cảm thấy nếu khoanh tay đứng nhìn, thì sẽ có lỗi với cô gái đã khuất, và cũng tự biến mình thành một người bất nhân bất nghĩa. Nghĩ đến đây, lão đạo sĩ nghiến răng, nói với thầy phong thủy: "Hay là ta đi cùng con đi. Với sức lực của hai chúng ta, xem có thể trả thù cho cô gái được không."
 
53,097 ❤︎ Bài viết: 779 Tìm chủ đề
Chương 195: Sự xuất hiện kỳ diệu của số phận

Lúc này, các người hầu hì hục khiêng chiếc bàn từ hậu viện vào. Sau khi đặt xuống, họ lau chùi cẩn thận. Chiếc bàn ăn này không biết làm từ loại gỗ gì, mặt bàn không những láng mịn mà còn tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu, khiến người ta cảm thấy thèm ăn. Thầy phong thủy hỏi lão tiên sinh một chút mới biết loại gỗ này cực kỳ quý hiếm, đặc biệt là mùi hương thoang thoảng của nó. Mùi hương này lại giống với mùi của một loại thảo dược giúp bồi bổ dạ dày, vì thế có thể kích thích vị giác của con người.

Loại gỗ này chỉ mọc ở sâu trong ngọn núi này và số lượng rất ít nên vô cùng quý giá. Từ hàng trăm năm nay, nó đã trở thành một sản vật quan trọng mà địa phương dâng lên triều đình. Bàn ăn của hoàng đế trong cung cũng được làm từ loại gỗ này. Hiện tại là thời Dân quốc, không còn hoàng đế nữa nên lão tiên sinh mới dám dùng, chứ nếu là thời nhà Thanh, ông tuyệt đối không dám.

Nghe lão tiên sinh nói vậy, đạo sĩ và thầy phong thủy đều rất tò mò, vội vàng nhìn kỹ chiếc bàn. Ngoài mùi hương dễ chịu, mặt bàn còn cực kỳ láng mịn, không bám dính dầu mỡ. Quả là một điều kỳ lạ. Cả ba không khỏi thán phục sự thần kỳ của ngọn núi này, nơi không chỉ sản sinh ra nhiều loại dược liệu quý hiếm mà nơi khác không có, ấy thế mà còn có cả loại gỗ quý hiếm đến vậy.

Lúc này, thầy phong thủy vẫn chưa biết rằng, thực ra, vị giáo sư người Mỹ đã đến ngọn núi này để tìm kiếm vị đạo sĩ biết thuật nguyền rủa. Ông chỉ biết được điều này nhiều năm sau, thông qua một cuốn sách của vị giáo sư.

Ba người họ vây quanh chiêm ngưỡng chiếc bàn kỳ lạ một lúc thì các món ăn cũng lần lượt được dọn ra. Có đến mười mấy món, rất thịnh soạn. Tuy đều là món chay, nhưng cả nguyên liệu lẫn cách chế biến đều thuộc loại thượng hạng. Lão tiên sinh còn mang ra một bình rượu. Mặc dù đạo sĩ không uống, nhưng ông và thầy phong thủy đều mỗi người uống vài chén, khiến cuộc trò chuyện dần trở nên hứng khởi hơn.

Kể từ khi người con gái kia bị giết, những ngày ở bên lão đạo sĩ và lão tiên sinh này đã giúp ông vơi đi phần nào nỗi đau tột cùng. Hai vị lão giả thông thái, phóng khoáng này quả thực là những người thầy, người bạn tốt của ông.

Dưới ánh nến lung lay, ba người vừa ăn vừa trò chuyện, vô cùng thư thái. Lúc này, bên ngoài đã tối hẳn, trong không khí thoang thoảng mùi khói bếp, ngôi làng nhỏ càng trở nên yên tĩnh, thanh bình.

Khi ba người đang ăn rất ngon miệng, bỗng có người hầu đến báo rằng quản lý cửa hàng bạc trong thị trấn đã đến, muốn gặp lão tiên sinh. Lão tiên sinh lúc này mới nhớ ra, hôm nay là ngày cuối cùng của tháng, mà vào tối ngày cuối tháng, người quản lý của cửa hàng bạc đều đến để báo cáo thu nhập, nợ nần, đồ thế chấp và các khoản cho vay trong tháng. Nghe vậy, lão tiên sinh vội vàng mời người quản lý vào.

Người quản lý đã ngoài 50 tuổi, gầy gò, thấp bé, nhưng đôi mắt lại rất có thần, nhìn đã biết ngay là một người tinh ranh, lanh lợi.

Vừa bước vào phòng, thấy có khách, người quản lý vội chắp tay, cười nói: "Ôi chao, xin lỗi mọi người, tôi đã làm phiền rồi. Không biết ông chủ lại có khách quý ở đây". Lão đạo trưởng và thầy phong thủy cũng mỉm cười chào lại người quản lý.

Lão tiên sinh cười vẫy tay: "Lão Lý à, đừng khách sáo. Vị đạo trưởng này thì ông biết rồi, còn người trẻ tuổi này là bạn của đạo trưởng. Đằng nào cũng là bạn cả, ông cứ tự nhiên đi. Đã ăn cơm chưa? Nhanh vào ăn cùng đi." Nói rồi, ông bảo người hầu thêm một chiếc ghế và một bộ bát đũa.

Thấy không thể từ chối, vì vậy người quản lý cũng bèn ngồi xuống ăn cùng.

Lão tiên sinh thấy không có người ngoài nên mở bọc mà người quản lý mang theo. Trong bọc ngoài mấy cuốn sổ sách còn có hai thỏi bạc. Ba người vừa nhìn thấy thỏi bạc, trong lòng lập tức rúng động, đây chẳng phải là thỏi bạc mà ông lão mù đã đổi lấy tiền đồng sao? Lão tiên sinh cầm lên, dưới ánh nến mờ ảo, ông cẩn thận xem xét. Lúc này, thầy phong thủy và lão đạo sĩ cũng thò đầu lại gần. Lão tiên sinh không nói gì mà chỉ dùng ngón tay chỉ vào dòng chữ "Sản xuất năm Khang Hy thứ tám" trên thỏi bạc, để hai người cùng xem.

Còn người quản lý đang bận gắp thức ăn nên cũng không để ý đến hành động của ba người.

Vì có người quản lý ở đây nên ba người không tiện nói nhiều, chỉ ngầm trao đổi ánh mắt với nhau. Lão tiên sinh ho nhẹ một tiếng, dùng giọng bình tĩnh nhất có thể hỏi người quản lý: "Lão Lý à, mấy tháng trước có đến bảy, tám thỏi bạc thế này, sao tháng này chỉ có hai thỏi thôi?"

Nghe ông chủ hỏi chuyện làm ăn, người quản lý vội đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời: "Chuyện là thế này, thưa ông chủ, tháng này ông lão mù có vẻ bận việc gì đó, đến ít hơn trước nhiều. Nhưng mà cũng thật trùng hợp, hôm qua ông ấy đến cửa hàng trong thị trấn để mua muối và hình như còn may hai bộ quần áo. Tôi đã chủ động đến chào hỏi và trả tiền hai bộ quần áo đó giúp ông ấy. Dù sao thì ông ấy cũng là khách hàng lớn của chúng ta, chúng ta cũng kiếm được không ít tiền từ ông ấy, vì vậy, một vị khách như thế, tất nhiên phải lấy lòng và nhiệt tình một chút rồi."

"Điều đó là đương nhiên rồi, ông làm đúng lắm, lão Lý. Đừng nói hai bộ quần áo, mười hay hai mươi bộ cũng chẳng là gì. Ông có hỏi ông ấy tại sao tháng này lại đến cửa hàng chúng ta ít như vậy không?" Lão tiên sinh vừa cười vừa nói.

Được ông chủ khen, người quản lý tất nhiên rất vui: "Tôi đã hỏi rồi ạ. Ông lão mù nói tháng này ông ấy có việc, phải đi xa một chuyến, vừa mới về không lâu. Đúng lúc tiền của ông ấy cũng gần hết rồi, nên ông ấy định đến cửa hàng bạc của chúng ta. Ông ấy nói ngày mai sẽ đổi ba thỏi bạc."

"Ồ, thế à, ngày mai ông ấy sẽ đến chỗ chúng ta sao?" Lão tiên sinh phấn khích hỏi. Không chỉ ông mà cả thầy phong thủy và lão đạo sĩ ánh mắt cũng sáng lên. Họ không ngờ rằng đến sớm không bằng đến đúng lúc, ngày mai họ đã có thể gặp được ông lão mù đó rồi.

Quả là "Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công". Đặc biệt là thầy phong thủy, ông thầm nắm chặt khẩu súng lục ở thắt lưng, ngọn lửa thù hận trong lòng lại bùng lên dữ dội. Nghĩ đến người vợ trẻ trung, xinh đẹp, hiền lành, dịu dàng của mình đã bị ông lão mù này tàn nhẫn giết hại; nghĩ đến hạnh phúc cả đời của mình đã bị ông lão mù này phá hủy, ông không kìm được mà nghiến răng ken két. Ông chỉ muốn ngay lập tức gặp được ông lão mù đó, muốn ăn tươi nuốt sống ông ta, băm vằm ông ta cũng không thể nguôi ngoai hận thù.

Lão đạo sĩ thấy thầy phong thủy có vẻ không ổn, bèn nhẹ nhàng vỗ vào đầu gối ông. Nhắc nhở như vậy, thầy phong thủy mới cố gắng lấy lại bình tĩnh, nếu không có lẽ ông đã mất kiểm soát rồi.

Lão tiên sinh và người quản lý vừa ăn vừa trò chuyện, còn lúc này, tâm trạng của thầy phong thủy đã hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái đau khổ và hận thù tột cùng.

Sau khi ăn xong, người quản lý lấy sổ sách ra khỏi bọc, chuẩn bị báo cáo, nhưng lão tiên sinh đã từ chối, nói rằng hôm nay ông mệt rồi, bảo người quản lý cứ để sổ sách lại, ông sẽ tự xem, có gì không hiểu sẽ hỏi lại sau.

Người quản lý nghe vậy, biết ông chủ hôm nay có bạn, có lẽ không có tâm trạng nghe báo cáo, vì thế vội vàng đứng dậy xin phép về.

Người quản lý vừa đi, lão tiên sinh liền bảo người dọn bàn và thức ăn. Vài người hầu lại bận rộn một phen, dọn dẹp bát đũa, khiêng bàn, quét dọn, rồi lại mang trà lên.

Sau khi mọi việc xong xuôi, trong phòng chỉ còn lại ba người họ. Lão tiên sinh đóng chặt cửa phòng, rồi mới quay lại chỗ ngồi. Lúc này, vì căm hận, phấn khích, đau khổ và nhiều cảm xúc khác, mặt thầy phong thủy đỏ bừng, người hơi run rẩy, còn lão đạo sĩ vẫn điềm nhiên, thần sắc vẫn bình thản như cũ.

"Không ngờ lại thuận lợi như vậy, lần này chúng ta không cần phải vất vả đi tìm, mà ông ta lại tự đến. Ngày mai tôi sẽ đi cùng hai người." Lão tiên sinh có vẻ cũng hơi phấn khích, như thể sắp tham gia vào một cuộc chiến.

"Ngài tuyệt đối không thể đi cùng chúng tôi. Ngài đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi, làm sao có thể để ngài mạo hiểm với chúng tôi được? Ngài cứ ở nhà chờ, ngày mai chỉ có hai chúng tôi thôi." Nghe lão tiên sinh cũng muốn tham gia vào hành động ngày mai, đạo sĩ vội vàng khuyên can.

Lão tiên sinh còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên, thầy phong thủy đã phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt hai người, rưng rưng nước mắt nói: "Hai vị lão tiền bối, đều là con đã làm phiền hai vị, khiến hai vị phải mạo hiểm. Con thực sự không đành lòng. Lão đạo trưởng nói đúng, ngài tuyệt đối không thể đi. Đạo trưởng đã bị con kéo xuống vũng lầy rồi, con không thể để ngài bị liên lụy thêm nữa. Hơn nữa, ngài còn con đàn cháu đống, cả một gia đình lớn. Nếu ngài có bất trắc gì, làm sao con có thể ăn nói với con cháu ngài được? Nếu ngày mai ngài nhất quyết đi, vậy con thà lần này không trả thù nữa." Nói xong, ông không kìm được bật khóc nức nở.

Những lời này của ông khiến đạo sĩ và lão tiên sinh cũng cảm thấy chua xót trong lòng, đặc biệt là lão tiên sinh, vốn là người sống rất tình cảm. Nhìn thầy phong thủy khóc thảm thiết như vậy, lại nghĩ đến số phận trắc trở và cái chết thảm thương của cô gái xinh đẹp kia, ông cũng không kìm được mà rơi lệ.

Lão đạo sĩ vẫn giữ được bình tĩnh hơn, vội vàng an ủi hai người. Một lúc sau, cả hai mới bình tâm lại. Thấy thầy phong thủy và lão đạo sĩ thái độ kiên quyết như vậy, lão tiên sinh đành phải nhượng bộ, quyết định ngày mai sẽ không đi theo nữa. Tuy nhiên, ông quyết định đặc biệt sắp xếp bảy, tám người hầu trẻ khỏe đi cùng lão đạo sĩ và thầy phong thủy đến cửa hàng bạc. Lỡ có đánh nhau, họ ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được.

Nhưng hai người vẫn phản đối sự sắp xếp này của lão tiên sinh, vì họ không hề có ý định ra tay ngay tại cửa hàng bạc. Dưới ánh sáng ban ngày, không thể giết người ở đó, họ cũng không muốn liên lụy đến lão tiên sinh hay bất cứ ai khác. Kế hoạch của họ là, một khi ông lão mù xuất hiện ở cửa hàng bạc, họ sẽ âm thầm bám theo ông ta. Ông ta sống trong núi mà, vậy thì ra tay trong núi là tốt nhất. Như vậy sẽ không ai biết, cũng không gây rắc rối với chính quyền.

Lão tiên sinh thấy họ nói cũng có lý, nên đã đồng ý. Sau khi trò chuyện thêm một lát, họ mới chào nhau và trở về nghỉ ngơi.

Đêm đã rất khuya, không có trăng, nhưng trời rất quang đãng, đầy sao, như những đứa trẻ đang nhấp nháy ánh mắt. Đèn trong nhà đã tắt, trong bóng tối, lão đạo sĩ ngồi thiền trên giường, còn thầy phong thủy thì nằm trằn trọc, khó ngủ. Nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, suy nghĩ của ông miên man.

Hình bóng xinh đẹp, gương mặt thanh tú, và cả thân hình bốc lửa trên giường, biểu cảm say đắm và dịu dàng của người vợ, tất cả đều khiến ông nhớ nhung. Ông cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại một người phụ nữ tốt như thế nữa. Ông đã mất cô ấy mãi mãi. Ông thực sự mong đây chỉ là một cơn ác mộng, mong rằng khi tỉnh dậy, người vợ yêu dấu của ông vẫn nằm bên cạnh. Nhưng điều khiến ông đau thấu xương là, đây không phải là một giấc mơ, mà là một thực tế tàn khốc. Lòng hận thù là động lực sống duy nhất của ông lúc này, và ngày mai, sẽ là một ngày sống còn với ông. Hoặc ông chết, hoặc ông lão mù kia phải chết. Ngoài ra, không còn lựa chọn nào khác, mà ông cũng không muốn có bất kỳ lựa chọn nào khác.
 
53,097 ❤︎ Bài viết: 779 Tìm chủ đề
Chương 196: Tên đã trên dây

Không biết đã qua bao lâu, thầy phong thủy mới lơ mơ chìm vào giấc ngủ. Khi ông tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. Lão tiên sinh và lão đạo sĩ đã dậy từ sớm, sợ làm ông thức giấc, nên đứng ở cửa, nhỏ giọng nói gì đó.

Vì vẫn mặc nguyên quần áo khi ngủ nên việc thức dậy rất dễ dàng. Thầy phong thủy nhanh chóng bước xuống giường, chào hỏi hai ông cụ, rồi vệ sinh cá nhân đơn giản. Sau đó, người hầu mang bữa sáng lên.

Thầy phong thủy chỉ ăn vài miếng qua loa. Không biết là do tối qua ăn quá nhiều, hay do hôm nay quá căng thẳng mà ông cảm thấy không đói chút nào.

Trước khi đi, thầy phong thủy kiểm tra lại khẩu súng lục một lần nữa, nạp đầy đạn, rồi giắt vào thắt lưng. Lão đạo sĩ cũng đặt hòn đá bọc da người vào túi vải và đeo lên vai. Thầy phong thủy biết, có hòn đá này, tư tưởng của họ sẽ không dễ dàng bị ông lão mù kia dò xét.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, lão tiên sinh gọi một người hầu lanh lợi, dặn cậu ta đưa thầy phong thủy và lão đạo sĩ đến cửa hàng bạc trong thị trấn. Tất nhiên, lão tiên sinh không nói sự thật với người hầu, chỉ nói rằng hai vị khách muốn đi dạo trong thị trấn và tiện thể ghé qua cửa hàng bạc.

Từ làng đến thị trấn không xa, chỉ khoảng 4-5 dặm đường núi. Thị trấn này nằm dưới chân núi, giao thông khá thuận tiện, vì vậy dân làng ở đây thường xuyên đến đây mua bán. Mặc dù không lớn lắm, nhưng ngoài thành phố, đây cũng là một nơi khá sầm uất và nhộn nhịp trong khu vực.

Nghe lão tiên sinh giới thiệu, ông lão mù thường đợi đến hoàng hôn mới đến cửa hàng bạc, nhưng họ sợ lỡ hôm nay ông ta đến sớm thì sẽ gặp rắc rối. Để đảm bảo không có sai sót nào, họ mới đến thị trấn sớm như vậy, giống như "ôm cây đợi thỏ".

Người hầu ban đầu còn định dẫn hai người đi dạo trong thị trấn, nhưng đối với thầy phong thủy vốn đến từ Thượng Hải lớn, nơi lụp xụp này không thể gọi là phồn hoa, thậm chí không bằng một con hẻm hẻo lánh nhất ở Thượng Hải. Mặc dù đến khá sớm, trên đường cũng không có nhiều người, nhưng vẫn có vài người nhận ra lão đạo sĩ và đặc biệt đến chào hỏi, cúi lạy. Để tránh bị nhiều người nhận ra hơn, lão đạo sĩ cũng không còn hứng thú dạo chơi, vì vậy hai người yêu cầu người hầu dẫn họ thẳng đến cửa hàng bạc.

Quả thật, quy mô của cửa hàng bạc này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của họ. Đó là một cửa hàng mặt phố, bên trong rất rộng rãi, lớn bằng bảy, tám căn phòng gộp lại, người ra vào tấp nập, việc kinh doanh rất phát đạt. Riêng người làm và thợ bạc trong tiệm đã có gần hai mươi người. Hỏi người hầu mới biết, vì thị trấn này là một chợ giao dịch dược liệu quan trọng, nhiều người dân trồng thuốc trên núi thường đến đây bán thuốc, mà thảo dược ở đây vừa nhiều vừa chất lượng, nên nhiều thương nhân kinh doanh dược liệu từ cách xa hàng trăm, thậm chí hàng ngàn dặm cũng đổ về đây. Như vậy, nhu cầu về cửa hàng bạc tất nhiên cũng tăng lên.

Chẳng trách mà gia đình lão tiên sinh lại có cuộc sống sang trọng đến vậy, xem ra họ kiếm được rất nhiều tiền.

Người quản lý cửa hàng mà tối qua họ gặp ở nhà lão tiên sinh, chính là tổng quản phụ trách mọi việc ở đây. Bất ngờ thấy người hầu dẫn lão đạo sĩ và người thanh niên mà ông đã gặp tối qua đến, ông ấy vội vàng tiến lên chào hỏi một cách nhiệt tình.

Vì lão đạo sĩ là một người nổi tiếng trong vùng, người quản lý đương nhiên đã nghe danh từ lâu. Vốn dĩ ông ấy đã muốn thỉnh giáo lão đạo sĩ về phong thủy, nhưng mỗi lần gặp lão đạo sĩ đều có ông chủ ở đó nên không tiện hỏi nhiều. Thấy lão đạo sĩ đến chỗ mình, ông ấy vô cùng phấn khởi, vội vàng mời họ vào một căn phòng nhỏ phía sau quầy. Căn phòng này được ngăn cách với bên ngoài bằng một tấm rèm vải, nhưng "ngăn mắt không ngăn tai". Mặc dù không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng lại có thể nghe thấy mọi thứ. Căn phòng nhỏ này không lớn, nhưng được dọn dẹp khá sạch sẽ. Trên bàn chất đầy sổ sách, chắc hẳn đây là nơi người quản lý thường làm việc.

Ba người ngồi xuống và được dâng trà. Người quản lý tỏ vẻ phấn khích và nói với vẻ mặt tươi cười: "Thưa đạo trưởng, ngài là người nổi tiếng nhất vùng này rồi. Nhiều bạn bè của tôi ghen tị với tôi, nói rằng vì ngài là bạn tốt nhất của ông chủ chúng tôi nên tôi cũng được quen biết ngài. Họ đều muốn tôi giới thiệu để được gặp ngài. Ôi, nói thật, tuy có may mắn được gặp ngài vài lần ở nhà ông chủ, nhưng lại chưa có cơ hội trò chuyện sâu hơn. Không ngờ hôm nay ngài lại đến chỗ tôi, thật là hiếm có."

"Tiên sinh quá lời rồi, chỉ là hư danh thôi, ta chỉ là một lão già suy tàn, không thần kỳ như mọi người đồn đại đâu.." Mặc dù trong lòng đầy lo toan, nhưng lão đạo sĩ cũng không đành lòng làm mất đi sự nhiệt tình của người khác nên chỉ có thể đối phó. Còn thầy phong thủy thì vén tấm rèm lên, cẩn thận quan sát những người ra vào, xem có dấu vết của ông lão mù kia không.

Người quản lý này nói chuyện rất nhiều, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, lúc thì hỏi phong thủy mồ mả tổ tiên có phù hợp không, lúc lại hỏi xây nhà nên chọn vị trí nào. Cứ như vậy, ông ấy trò chuyện với lão đạo sĩ đến tận trưa. Vì khoảng trưa là lúc cửa hàng bận rộn nhất, nên ông ấy đành phải cáo từ ra ngoài lo việc kinh doanh, để hai người ở lại trong phòng.

Người làm trong tiệm mang đến cho họ vài món ăn nhỏ, bánh bao và cháo loãng từ bếp phía sau. Mặc dù không thịnh soạn, nhưng ăn rất ngon miệng.

Thầy phong thủy quả thực cũng đói rồi, nhưng sợ nếu ăn lúc này, lỡ ông lão mù đến thì sẽ bỏ lỡ, nên ông vừa gặm bánh bao vừa nhìn ra ngoài.

Lão đạo sĩ thấy ông như vậy, khẽ mỉm cười: "Con quên rồi sao, ta có thể cảm nhận được âm khí và dương khí trên người ông ta. Không cần nhìn, ta cũng biết ông ta có đến hay không."

Thầy phong thủy hơi ngượng ngùng, cười gượng gạo: "Không phải con không tin lão tiền bối, chỉ là nếu không nhìn, trong lòng con càng thêm nôn nóng, cứ nhìn ra ngoài như vậy thì an tâm hơn."

Lão đạo sĩ đương nhiên hiểu tâm trạng của ông lúc này, nên cũng không nói gì thêm.

Cứ như vậy, hai người đợi mãi, nhưng ông lão mù vẫn không xuất hiện. Thầy phong thủy lấy đồng hồ quả quýt ra xem, đã hơn bốn giờ chiều. Lúc này, khách trong cửa hàng lại càng lúc càng đông. Vừa lúc có một người làm đến rót nước cho họ, lão đạo sĩ giả vờ như không có chuyện gì, hỏi: "Việc kinh doanh ở tiệm này tốt thật đấy, đã giờ này rồi mà vẫn còn nhiều người thế này."

Người làm này cười toe toét nói: "Ngài không biết đấy thôi, buổi chiều là lúc chúng tôi bận rộn nhất. Vì sau buổi trưa, những người dân trồng thuốc ở các làng lân cận mới dần dần đến đây bán thuốc, mà các thương nhân thu mua thuốc đương nhiên cũng nhập hàng nhiều nhất vào khoảng thời gian này. Nhu cầu tiền bạc cũng tăng lên, vì vậy đây là lúc bận rộn nhất. Cứ bận rộn như thế này cho đến khi thắp đèn."

Quả nhiên, người làm này nói không sai. Khi trời càng về tối, khách đến đổi tiền càng lúc càng đông, tạo nên một khung cảnh có hơi nhộn nhịp.

Bên ngoài trời dần tối sầm, ban đầu trời quang đãng, đến chập tối lại trở nên u ám, khiến mọi thứ càng thêm tối tăm. Trong tiệm thắp rất nhiều nến lớn nhỏ, cùng với vài chiếc đèn dầu lớn như chậu lửa, chiếu sáng cả cửa hàng.

Nhưng ông lão mù vẫn không xuất hiện. Dây thần kinh của thầy phong thủy đã căng thẳng cả ngày, dần dần có chút chùng xuống. Bởi ông cảm thấy, không biết vì lý do gì, hôm nay ông lão mù sẽ không xuất hiện nữa. Một cảm giác thất vọng mãnh liệt dâng lên trong lòng, khiến tâm trạng ông trở nên rất tồi tệ. Ông buông tấm rèm xuống, xoa xoa đôi mắt hơi mỏi, lúc này mới cảm thấy toàn thân hơi đau nhức. Ông nhẹ nhàng nâng chén trà trên bàn lên, nhấp vài ngụm, làm ẩm đôi môi khô khốc.

Trong khi đó, lão đạo sĩ vẫn điềm nhiên, ngồi thẳng lưng trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời, cũng không tỏ ra chút bồn chồn nào.

Đột nhiên, lão đạo sĩ mở bừng mắt, nói khẽ: "Ông ta đến rồi."

Thầy phong thủy nghe vậy, toàn thân như bị điện giật, mọi tế bào đều kích động. Mắt ông sáng lên, như thể không tin vào tai mình, nên dùng giọng run run vì phấn khích hỏi: "Lão tiền bối, ngài nói ông lão mù đó đến rồi sao?"

Lão đạo sĩ gật đầu một cách dứt khoát.

Thầy phong thủy lập tức đứng dậy, một tay sờ khẩu súng ở thắt lưng, một tay khẽ vén tấm rèm lên nhìn ra ngoài. Lúc này bên ngoài thực sự đông người hơn, âm thanh cũng ồn ào hơn. May mắn là ánh đèn trong phòng rất sáng, nên có thể nhìn rõ từng người trong tiệm.

Ông nhìn từng người một, nhưng kinh ngạc phát hiện, trong số bốn, năm chục người trong tiệm, không có một ai là người già. Người lớn tuổi nhất hình như cũng chỉ khoảng 50 tuổi, lại còn là một ông béo.

Trong số những vị khách này, đa số là người ở độ tuổi hai mươi, ba mươi. Ông sợ mình nhìn nhầm nên nhanh chóng nhìn lại một lượt. Quả thực không có ông lão mù kia. Lẽ nào lần này lão đạo sĩ đã cảm nhận sai?

Ông không kìm được quay lại, nói nhỏ với lão đạo sĩ: "Lão tiền bối, ông lão mù đó thực sự đến rồi sao? Con đã nhìn mấy lượt rồi, sao không thấy ông ta?"

Lão đạo sĩ không trả lời ông, mà với vẻ mặt nghiêm nghị đi đến cửa, vén tấm rèm và cùng thầy phong thủy nhìn ra ngoài. Đột nhiên, lão đạo sĩ nói nhỏ vào tai thầy phong thủy: "Con có thấy người đứng bên cạnh cây cột không? Chính là người mặc áo dài bằng lụa và đeo kính đó."

Lão đạo sĩ vừa nói vừa khẽ chỉ tay. Thầy phong thủy nhìn theo ngón tay của ông ấy, quả nhiên có một người mặc áo dài bằng lụa. Người đó trông chừng khoảng hơn ba mươi tuổi. Vì gần đó có một chiếc đèn dầu lớn nên gương mặt người đó rất rõ ràng, trắng trẻo và hơi béo, tóc chải bóng láng, cộng thêm cặp kính, rất ra dáng một thương nhân.

Người đó không vội lấy tiền hay gửi tiền gì cả, mà thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, như thể đang quan sát tiệm.

Thầy phong thủy hỏi khẽ: "Ngài nói người đó chính là ông lão mù sao?"

Lão đạo sĩ gật đầu, nói: "Âm khí tỏa ra từ người ông ta đã cho thấy đó là ông ta. Dù là vẻ ngoài của ông lão mù hay vẻ ngoài hiện tại là bộ dạng thật của ông ta, tóm lại, đó chắc chắn là người này. Đừng quên, ông ta là một cao thủ hóa trang. Ngoài ra, còn một cách nữa để xác minh, con hãy tìm cách lại gần ông ta, xem trong mắt trái của ông ta có một vết mờ không. Chỉ có vết mờ đó là không thể giả mạo được."

Đầu óc thầy phong thủy quay cuồng. Mặc dù ông hoàn toàn tin vào phán đoán của lão đạo sĩ, nhưng không hiểu sao ông vẫn muốn tự mình xác minh thân phận của ông lão mù này. Bởi vì những chuyện này quá kỳ lạ, khiến ông luôn có cảm giác không thật. Nếu tận mắt nhìn thấy vết bóng mờ trong mắt người đó, ông sẽ có thể thuyết phục bản thân tin rằng, đây chính là kẻ đã giết vợ mình.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back