Ngôn Tình [edit] Độc thê của người thừa kế hàng tỷ: Yêu mãi không ngừng - Diệp phi dạ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Land of Oblivion, 12 Tháng ba 2020.

  1. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 10: Nhất kiến chung tình một cô gái (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xin chào, Cẩm tiên sinh."

    Cẩm Dương cau mày, đáy mắt trầm xuống.. Cẩm tiên sinh? Xưng hô xa lạ đến vậy sao? Đầu tiên Cẩm Dương nhìn tay của Lâm Thâm Thâm, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

    Đôi mắt của anh thâm thúy, ánh mắt lóe lên sự cao thâm khó đoán.

    Lâm Thâm Thâm bị nhìn đến mức run sợ trong lòng, cô vô thức muốn thu tay về. Nhưng ngay lúc đó Cẩm Dương đột nhiên quay người, vươn tay phải nắm lấy tay của cô. Lâm Thâm Thâm cười nhạt nắm lại một chút, tỏ ra rất lễ phép.

    Nhưng hành động lễ phép đó lại khiến Cẩm Dương không vui, sao cô ấy lại có thể bình tĩnh đến như vậy, giống như chỉ coi hắn là một người xa lạ mới gặp lần đầu. Như vậy những đêm khuya triền miên đối với cô ấy là cái gì?

    Bàn tay của Cẩm Dương lớn hơn nhiều so với tay của Lâm Thâm Thâm. Cho nên khi hai người bắt tay nhau, tay cô như bị tay anh bọc lấy, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

    Lâm Thâm Thâm chỉ nắm một chút sau đó muốn rút tay về. Nhưng lúc này Cẩm Dương lại đột nhiên dùng sức nắm chặt tay cô. Anh dùng sức có chút lớn, gắt gao nắm chặt tay cô không buông.

    Lâm Thâm Thâm cố gắng giãy giụa nhưng không tài nào nhúc nhích nổi. Cảm nhận được cơn đau từ bàn tay truyền tới nhưng biểu tình trên mặt cô không có chút thay đổi nào. Cô chỉ bình tĩnh nhìn vào mắt Cẩm Dương, khóe môi cong lên, vẫn duy trì tư thái hào phóng.

    Cẩm Dương nhìn Lâm Thâm Thâm, phát hiện đôi mắt to đen láy, sáng ngời của cô vẫn tĩnh lặng như nước, không vì đau đớn mà gợi lên một gợn sóng.

    Đáy mắt Cẩm Dương xuất hiện một tia giễu cợt, khóe môi hơi cong lên, dáng vẻ thoạt nhìn vẫn ưu nhã, thân sĩ như cũ nhưng giọng điệu lại mang theo chút trào phúng, anh giống như cố ý mà gằn từng chữ:

    "Lâm tiểu thư, rất, vui, được, quen, biết, cô!"

    Vừa nói, tay của Cẩm Dương dùng sức lớn hơn, giống như muốn nắm đứt tay của Lâm Thâm Thâm mới vừa lòng.

    Lâm Thâm Thâm chịu đựng sự đau đớn quay cuồng trên tay, phong đạm vân khinh (*) nhìn Cẩm Dương, khuôn mặt treo lên một nụ cười. Cô ưu nhã thong dong đáp lại, giọng điệu vững vàng giống như người bị nắm đau tay không phải là mình:

    "Tôi cũng rất vui khi được quen biết Cẩm tiên sinh."

    (*) Phong đạm vân khinh 风淡云轻: Mây gió điềm nhiên, chỉ thời tiết tốt, hoặc chỉ người điềm đạm, bình tĩnh.

    Lúc này Cẩm Dương lại chỉ cong môi, cười quái gở một chút sau đó liền thu tay lại, dáng vẻ tự nhiên mà xoay người nhìn về phía trước, dẫm chân ga khởi động xe chạy ra ngoài.

    Lý Vi Tiếu cũng không phát hiện những hành động nhỏ giữa Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm, cô nàng xoay người lại, chống cằm lên chỗ tựa lưng của ghế phụ, thân thiết hỏi:

    "Thâm Thâm học tỷ, nhà chị ở đâu? Em đưa chị về nhà trước."

    Lâm Thâm Thâm còn chưa kịp mở miệng đáp lại, Cẩm Dương lại đột nhiên xen vào:

    "Không phải em nói lát nữa trường của em sẽ có hoạt động gì à? Hiện giờ trời đang mưa, đường trơn trượt không dễ đi, sẽ đến muộn mất. Chờ chút nữa anh đưa Lâm tiểu thư về là được rồi."

    Lúc Cẩm Dương nói đến ba chữ "Lâm tiểu thư", anh còn cố ý nhấn mạnh một chút khiến cô gái nào đó run sợ trong lòng.

    "Như vậy cũng được." Lý Vi Tiếu cười tủm tỉm gật gật đầu, sau đó bắt đầu tán gẫu với Lâm Thâm Thâm.

    Bởi vì Cẩm Dương mà Lâm Thâm Thâm không nói nhiều lắm, chỉ đôi lúc tiếp lời một hai câu.

    Nhưng mà cũng may Lý Vi Tiếu vẫn y như lúc trước, tài ăn nói vẫn không có thuyên giảm, cô nàng lại có giọng nói dễ nghe, có rất nhiều chuyện để kể, cũng sẽ không khiến người khác thấy phiền chán, cho nên bầu khí trong xe không trở nên lúng túng, xấu hổ.


    ___________o0o___________

    Cập nhật ngày 17/3/2020 tại Việt Nam Overnight

    Editor: Jenykhuong

    Beta: Lobe
     
  2. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 11: Nhất kiến chung tình một cô gái (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ đầu đến cuối, Cẩm Dương không hé răng nói một lời nào, anh chỉ nhìn về phía trước tập trung lái xe, cũng không để ý gì đến cuộc đối thoại của hai cô gái.

    Lý Vi Tiếu huyên thuyên không ngừng, rồi bỗng dưng như nhớ tới cái gì, nhìn Lâm Thâm Thâm hỏi:

    "Thâm Thâm học tỷ, sáu năm trước tại sao chị lại không từ biệt mà sang Mỹ vậy?"

    Cẩm Dương vẫn luôn trầm mặc nghe vậy đột nhiên nâng đầu lên một chút, nhìn Lâm Thâm Thâm qua kính chiếu hậu, đôi tai dỏng lên nghe ngóng.

    Đây là vấn đề anh muốn biết hơn ai hết, cô gái mà sáu năm trước mặt dày mày dạn đi trêu chọc anh, tại sao không nói lời nào mà đi mất?

    Khi Lâm Thâm Thâm nghe đến vấn đề này, cô lập tức nghĩ tới một loạt những biến cố nghiêng trời lệch đất kia, ánh mắt trở nên sắc bén, nhưng chỉ trong chớp mắt lại khôi phục bình thường, cô cười nói:

    "Chỉ là đột nhiên muốn đi du học Mỹ cho nên đi thôi."

    "Két --"

    Lâm Thâm Thâm vừa dứt lời, Cẩm Dương liền hung hăng giẫm mạnh vào chân thắng khiến lốp xe ma sát với mặt đường phát ra một tiếng chói tai.

    Lý Vi Tiếu ngẩn người nhìn Cẩm Dương. Sắc mặt Cẩm Dương trở nên nặng nề, anh nhìn ra ngoài, bình tĩnh nói:

    "Tới rồi."

    Lý Vi Tiếu quay đầu thì nhìn thấy cổng trường đại học A, cô lập tức cởi đây an toàn ra, xách túi đẩy cửa xuống xe. Cô bé đứng bên ngoài xe, cúi người xuống nói với Lâm Thâm Thâm:

    "Thâm Thâm học tỷ, cho em số điện thoại của chị đi, hôm nào rảnh rỗi em sẽ gọi cho chị."

    Lâm Thâm Thâm đọc số di động của mình cho Lý Vi Tiếu. Vi Tiếu lưu số cô rồi bỏ điện thoại vào túi sau đó vẫy tay với hai người trong xe:

    "Cẩm Dương, Thâm Thâm học tỷ, em vào trước đây."

    Lâm Thâm Thâm nói: "Tạm biệt, Vi Tiếu."

    Cẩm Dương gật đầu, khuôn mặt lúc nhìn Lý Vi Tiếu cũng giãn hơn, thậm chí còn chứa một chút dịu dàng và thương yêu, giọng nói của anh trầm thấp nhu hòa nhưng vẫn không mất từ tính:

    "Khi nào có thời gian anh sẽ lại đến thăm em."

    Lý Vi Tiếu cười khanh khách gật gật đầu, sau đó quay người tung tăng đi vào trường.

    Khi nãy giọng điệu dịu dàng của Cẩm Dương truyền vào tai Lâm Thâm Thâm lại cực kỳ giống như người con trai đối xử với người yêu đích thực của mình.

    Chỉ có điều Lâm Thâm Thâm chưa từng nghĩ tới, Cẩm Dương và Lý Vi Tiếu kỳ thật chính là con cháu nhà giàu có trăm phần trăm.

    Cô cũng sẽ không biết Cẩm Dương chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Bạc Đế, CEO tương lai. Lý Vi Tiếu chính là em họ của Cẩm Dương, mà Lý Tình Thâm, người đã từng hát bài "Thần thoại" nổi tiếng một thời chính là anh ruột của cô bé.

    Cẩm Dương vẫn luôn dừng xe chờ đến khi bóng dáng của Lý Vi Tiếu biến mất mới khởi động xe lần nữa.

    Trong xe lúc này chỉ còn lại Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm, bầu không khí có chút trầm mặc.

    Cẩm Dương cũng không định đưa Lâm Thâm Thâm về nhà ngay, anh lái xe dạo một vòng quanh đại học A, sau đó chạy tới một con đường đi bộ phía sau trường học.

    Cẩm Dương dừng xe, tắt máy rồi quay sang nhìn Lâm Thâm Thâm, trong giọng nói có chút lạnh nhạt:

    "Tôi muốn đi mua chút đồ, cô đi với tôi."

    "... Được rồi." Lâm Thâm Thâm trả lời.

    Phía sau đại học A là một con đường dành cho người đi bộ, hai bên đường đều là các quán cơm, cửa hàng san sát nhau.

    Lúc này cơn mưa cũng đã tạnh, nhưng trên đường vẫn không có nhiều người, có một số nơi nước mưa vẫn còn nhỏ giọt tí tách.

    ___________o0o___________

    Cập nhật ngày 22/3/2020 tại Việt Nam Overnight

    Editor: jenykhuong

    Beta: LoBe

     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng tư 2020
  3. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 12: Nhất kiến chung tình một cô gái (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đường đi, Cẩm Dương bước rất chậm, không có ý muốn nói chuyện với Lâm Thâm Thâm. Cô trầm mặc, chậm rãi bước theo anh, thỉnh thoảng nhìn xung quanh. Thành phố Bắc Kinh so với sáu năm trước khi cô rời đi, đã thay đổi rất nhiều. Cô có cảm giác con đường rất quen thuộc, thế nhưng không thể nào nhớ nổi hình dạng trước đây của nơi này.

    Hai người Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm trầm mặc đi một mạch đến cuối đường dành riêng cho người đi bộ, nơi đó có một nhà bán trà sữa trân châu.

    Cẩm Dương đứng bên ngoài cửa sổ của ngôi nhà, mở miệng nói với cô gái bán trà sữa:

    "Cho một ly trà sữa trân châu."

    Trà sữa trân châu rất nhanh được làm xong, Cẩm Dương trả tiền, nhận lấy, sau đó đưa cho Lâm Thâm Thâm.

    Mua cho cô?

    Lâm Thâm Thâm hơi sửng sốt, sau đó mới nói một tiếng "Cảm ơn", rồi nhận lấy.

    Cẩm Dương không hề lên tiếng, anh chỉ dùng ánh mắt sâu xa chăm chú nhìn Lâm Thâm Thâm.

    Cô thản nhiên như không có việc gì, uống một ngụm trà sữa, khoé môi khẽ động, cười nói:

    "Hương vị cũng không tệ."

    Cẩm Dương nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ thâm trầm.

    Lâm Thâm Thâm cảm thấy lúc anh đối mặt với mình, tâm tình hình như không quá tốt.

    Thật lòng mà nói, xuất thân của Cẩm Dương bình thường, mặc dù bây giờ là thiên tài điều hành công ty, thế nhưng dù sao cũng không phải thiên chi kiêu tử gì (*), vậy mà luôn bày ra dáng vẻ cao ngạo của kẻ bề trên, tự cho mình là cao quý, quá mức cao ngạo tự phụ. Khiến người từ nhỏ xuất thân đã vô cùng vượt bậc hơn người như Lâm Thâm Thâm khó tránh được cảm thấy Cẩm Dương có chút không biết trời cao đất rộng, đáy lòng có chút tức giận.

    (*) Thiên chi kiêu tử: Đứa con kiêu ngạo của trời

    Thế nhưng bởi vì bản thân có việc cần Cẩm Dương giúp đỡ, cho nên bên ngoài Lâm Thâm Thâm vẫn cố kiềm chế tính tình thật tốt, cô làm như không có việc gì, tùy ý mở miệng, nói:

    "Thật sự không nghĩ tới, bên cạnh trường đại học còn có quán trà sữa ngon đáng kinh ngạc như này, làm sao anh phát hiện ra vậy?"

    Cô mới hỏi một câu, sắc mặt Cẩm Dương đã hoàn toàn trở nên âm trầm, ngữ khí lạnh lùng, giọng điệu cứng nhắc:

    "Chẳng lẽ cô không biết sao?"

    Thật ra ngữ điệu của anh dao động quá nhiều, giọng nói hoa lệ, còn lộ ra một chút cảm giác lành lạnh, rơi vào trong tai cũng rất êm, chỉ là trong lúc nói từng chữ, lộ rõ ràng từng tia hung tàn, bỗng dưng doạ Lâm Thâm Thâm thoáng chút giật mình.

    Cô quay đầu, liền thấy đáy mắt Cẩm Dương nhấp nhô cuồn cuộn cảm xúc, phẫn nộ, thất vọng, bi thương... nhìn chằm chằm mình... cảm xúc phong phú của anh khiến cô có chút không lạnh mà run.

    Lâm Thâm Thâm vô ý thức nhả ống hút bên trong miệng ra, nhìn Cẩm Dương đang nhíu mày, vì sao nét mặt của anh ta lại tức giận như vậy? Giống như cô làm ra tội ác không thể tha thứ? Mà quan trọng hơn chính là, chẳng lẽ cô phải biết chuyện gì sao?

    Cẩm Dương nhìn đáy mắt nghi hoặc của người trước mặt, lòng từ từ nguội đi, quả nhiên cô không nhớ rõ... Anh thật sự quá buồn cười, vậy mà còn vọng tưởng dùng cách thăm lại chốn xưa để đánh thức trí nhớ của cô. Bản thân anh thật quá ngốc, nếu như anh không hề tồn tại trong đáy lòng người đó, cho dù có tinh tế nói ra chuyện cũ, cô cũng sẽ chẳng tin tưởng, không phải sao?

    "Quên đi!"

    Ánh mắt Cẩm Dương từ từ xuất hiện lửa giận, anh không có dấu hiệu nào đột ngột vươn tay đến, đoạt lấy ly trà sữa trên tay Lâm Thâm Thâm, hung hăng ném vào thùng rác cạnh đấy. Sau đó, anh quay đầu nhìn qua cô, khóe môi giật giật, giống như muốn nói gì, cuối cùngchỉ lạnh lùng buông một câu:

    "Không biết thì bỏ đi!"

    ___________o0o___________

    Cập nhật ngày 23/3/2020 tại Việt Nam Overnight

    Editor: Lam Nhạm

    Beta: Lobe

     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...