Cổ Đại [Edit] Độc Sủng Đông Cung - An Bích Liên

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Dương2301, 22 Tháng sáu 2024.

  1. Dương2301

    Bài viết:
    318
    Chương 20: Chạm trán Vi Hưng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người trong cung Nguyễn Dao không biết nhiều, người nàng có thể nhớ tên lại càng ít.

    Vi Hưng nằm trong số ít đó.

    Trước đây, Nguyễn Dao còn làm ở ngoại điện bị tên thái giám quản sự này nhìn trúng, một hai muốn cùng nàng đối thực.

    Khi đó tâm trí nàng còn mơ hồ, nhìn có chút ngốc nhưng nàng không phải hoàn toàn không biết gì. Đối với cửa "hôn nhân" này sống chết không chấp nhận, may mắn có Lưu ma ma và những ma ma khác che chở cho nàng, việc này mới không thành.

    Nguyễn Dao vẫn luôn tránh mặt Vi Hưng, sau lại đi hầu hạ Triệu Hoằng, cho nên nàng cũng không nghĩ nhiều, kết quả hiện giờ lại gặp.

    Cảnh tượng gặp lại dường như rất quen thuộc.

    Càng quen thuộc càng khiến nàng khó chịu.

    Nguyễn Dao là người thích cười, tính tình tốt, hiếm khi ủ rũ, nhưng lúc này sắc mặt của nàng lạnh lẽo, nhẹ giọng nói: "Hắn vẫn lớn gan như trước."

    Lời này vừa nói ra, Lai Hỉ trở nên cảnh giác hơn.

    Bình thường hắn không quản nhiều chuyện như vậy, trong cung có rất nhiều chuyện đen tối không thể lộ ra ngoài. Phần lớn mọi người đều bo bo giữ mình tránh rước họa vào thân.

    Vi Hưng trong cung kể ra có chút tiếng tăm, hắn ỷ mình trong cung đã lâu, lại từng hầu hạ trong cung của hoàng hậu nên tự nhận thể diện của mình hơn cung nhân khác vài phần, thường xuyên khinh thường người khác.

    Rõ ràng là thái giám nhưng lại thích những cô nương xinh đẹp đơn thuần.

    Trước đây, có cung nữ bị sỉ nhục đã tự sát, nhưng tên Vi Hưng này vẫn bình yên vô sự. Từ đó trở đi, tất cả cung nữ có chút xinh đẹp đều tránh xa hắn.

    Lai Hỉ không thích những kẻ biến thái như vậy, nhưng dù sao Hạ Nhi cũng không phải người Đông cung, nàng chỉ là một cung nữ làm việc vặt vãnh trong hoàng cung. Nếu muốn ra mặt thì phải do ma ma quản sự của nàng mới hợp lẽ, không đến lượt hắn ra tay tương trợ.

    Nhưng Lai Hỉ nghe nói lúc trước Nguyễn Dao nhảy giếng tự sát chính là do bị lão thái giám này bức ép.

    Tuy nói lời đồn không nên tin là thật, hắn nhìn Nguyễn nữ quan không là người dễ dàng tự sát, nhưng không có lửa thì không có khói, Lai Hỉ suy đoán Vi Hưng và Nguyễn Dao nhất định có thù oán.

    Nếu như thế, đây là một cơ hội tốt.

    Lai Hỉ lập tức thấp giọng nói: "Nguyễn tỷ, chuyện nhỏ như vậy không cần tỷ đích thân ra mặt. Chờ một chút, ta làm cho tên súc sinh dơ bẩn này trông cho đẹp."

    Sau đó không đợi Nguyễn Dao trả lời, Lai Hỉ từ sau cột bước ra, vẩy vẩy phất trần rồi sải bước xuống bậc thang.

    Hắn không giấu giếm sự có mặt của mình, đế giày dẫm lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, tiếng bước chân rất rõ ràng.

    Hạ Nhi đang co rúm lại thành một đoàn, vừa nghe thấy âm thanh, nàng muốn mở miệng nhưng lại nhanh chóng im lặng.

    Vi Hưng mặt không đổi sắc.

    Trước đây hắn từng hầu hạ hoàng hậu, địa vị hiện tại đều do lòng trung thành của hắn đối với Minh Túy cung đổi lấy được.

    Trong cung hành xử đều chú trọng đến đối phương có chỗ dựa thế nào. Hơn nữa nơi này là ngoại điện của Đông cũng, rất hẻo lánh, quý nhân không mấy khi lui tới, hắn đương nhiên không có gì phải sợ hãi.

    Khi nhìn thấy Lai Hỉ, Vì Hưng rất ngạc nhiên, sau đó lộ ra vẻ mặt vui vẻ nói: "Thì ra là Lai Hỉ công công, công công đang bận ta cũng không dám quấy rầy." Nói xong liền lôi kéo Hạ Nhi đi.

    Lai Hỉ tới đây vốn muốn ngăn cản hành vi xấu xa của Vi Hưng, lập tức tiến lên đứng trước mặt Hạ Nhi, trầm giọng nói: "Trong cung sao có thể tùy tiện dung túng kẻ lỗ mãng như vậy?"

    Vi Hưng vừa nghe lời này liền biết người đến không có ý tốt, hắn không khách khí nữa, nói thẳng: "Lời này của công công lão nô nghe không hiểu. Đây chỉ là chuyện vặt vãnh, làm gì có dung túng hay không dung túng."

    Lai Hỉ giận quá hóa cười, người suốt đều nhìn ra tên biến thái này nhìn trúng đến dung mạo Hạ Nhi, muốn khi dễ nàng. Bất quá lời này khó nói ra miệng.

    Không phải hắn sợ đắc tội Vi Hưng, mà là đang nghĩ đến thể diện của Hạ Nhi.

    Mặc dù là nô tì, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương. Nếu sự tình bị lộ, về sau bị bàn tán không nói, có khi tương lai cũng mờ mịt.

    Lai Hỉ cũng là người có thiện tâm, liền nói: "Đông cung là cung điện của thái tử, nào giống như nơi khác, bệ hạ đã hạ ý chỉ để điện hạ yên tâm dưỡng tốt thân thể. Kẻ muốn ở đây làm ầm ĩ, không biết ăn gan hùm mật gấu ở đâu."

    Vi Hưng không chút sợ hãi nói: "Đây là đối tượng đối thực của ta, đã bái thiên địa, ít ngày nữa sẽ chuyển chuyển đến Hoán Y cục, chuyện chúng ta đương nhiên hợp lẽ thường."

    Hạ Nhi nghe xong liền đứng dậy.

    Vừa rồi nàng im lặng vì không biết người tới có phải là đồng lõa của lão thái giám hay không, nên tạm thời quan sát thời cuộc.

    Nàng tuy còn nhỏ, nhưng cái gì cần hiểu cũng đã hiểu.

    Hạ Nhi và Lai Hỉ chưa từng qua lại, nên nàng không chắc Lai Hỉ sẽ ra mặt nói lí cho nàng.

    Nhưng hiện tại nàng nghe ra được Lai Hỉ công công muốn can thiệp vào chuyện này, mặc kệ hắn là vì nàng hay vì tư thù với Vi Hưng, Hạ Nhi muốn thử một lần.

    Vì vậy nàng lập tức ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú, không xinh đẹp nhưng rất tươi tắn.

    Nguyễn Dao quan sát Hạ Nhi, tuy chật vật nhưng ánh mắt lại trong trẻo, không hề tỏ ra sợ hãi, giọng nói phá lệ lớn hơn: "Lai Hỉ công công đừng nghe Vi Hưng công công nói bừa, nô tì không phải đối tượng đối thực cũng không có quan hệ gì với Vi Hưng công công, cầu công công cứu mạng."

    Nói xong, Hạ Nhi đang định trốn ở phía sau Lai Hỉ.

    Nhưng rất nhanh đã bị Vi Hưng túm chặt.

    Lai Hỉ vội vàng đi lên ngăn cản, lạnh lùng nói: "Cung quy sao có thể dung túng những chuyện như vậy?"

    "Cung quy không nhắc đến đối thực, nhưng cũng không cấm, phải không? Mặc kệ có phải ngươi tình ta nguyện hay không đều là chuyện riêng của chúng ta, không liên quan đến người khác." Vi Hưng trên mặt mang nụ cười giễu cợt: "Thay vì quản chuyện của người khác, Lai công công cứ lo tốt chuyện của mình. Duỗi tay quá dài cẩn thận chuốc họa vào thân."

    Lời nói của hắn vừa vô lại vừa ngang ngược vô lý.

    Nhưng Lai Hỉ không thể bắt lỗi, hắn bình thường không quản chuyện của người khác, giờ chỉ có thể nhìn chằm chằm Vi Hưng.

    Nguyễn Dao bước tới, vẻ mặt bình thản nói: "Vi công công, nếu nhắc đến cung quy, không hẳn không đề cập."

    Khoảnh khắc Vi Hưng nhìn thấy Nguyễn Dao, trên mặt hắn hiện lên một tia hoảng hốt.

    Hắn ở trong cung nhiều năm như vậy, bất kể là phi tần hay cung nữ, dung mạo mỹ miều ra sao hắn đều nhìn đã quen.

    Nhưng không ai vượt qua Nguyễn Dao.

    Dung mạo như đóa phù dung, giọng nói thanh thoát như chim oanh, dù bị bắt làm nhiều việc nặng nhọc làn da như trắng nõn tinh tế, khí chất thanh thuần như tiểu tiên nữ.

    Nữ tử như vậy quả thực hiếm có khó tìm.

    Nếu Nguyễn Dao không bị chuyển vào nội điện, Vi Hưng đã dùng hết thủ đoạn để đoạt người về tay.

    Hiện tại gặp lại, Vi Hưng nhất thời quên mất tin đồn giữa nàng và thái tử, lập tức tiến lên hai bước nói: "Đã lâu không gặp, A Dao có khỏe không?"

    Nguyễn Dao tùy ý cầm lấy phất trần trong tay Lai Hỉ quất về phía trước, liền đánh vào bụng của Vi Hưng.

    Sức lực của nàng rất lớn, một quất này chỉ dùng vài phần lực cũng đủ khiến cho Vi Hưng ôm bụng quằn quại, ý nghĩ quá phận vừa rồi biến mất không còn một mảng.

    Nguyễn Dao nói tiếp: "Cung quy không đề cập đến đối thực, nhưng việc Vi công công làm bây giờ vốn đã vi phạm."

    Vi Hưng che lại chỗ đau, không thể kêu đau, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Ồ, nếu như thế không bằng Nguyễn nữ quan nói xem vi phạm điểm nào, nếu không nói được thì phiền Nguyễn nữ quan cùng lão nô đến nói rõ trước đại tổng quản phân rõ."

    Hắn nói năng cứng rắn như vậy là bởi tin rằng nàng không phản bác được.

    Suy cho cùng, hoàng cung Đại Tề cung quy đồ sộ phức tạp, muốn ghi nhớ từng câu từng chữ chẳng phải việc dễ dàng.

    Mười hai quyển cung quy, mỗi quyển chứa hơn trăm điều. Chớ nói cung nhân bình thường, ngay cả thám giám quản sự đứng đầu tám cục bốn sở chưa chắc đã nói rõ ràng minh bạch, mỗi lần gặp chuyện cũng phải lật xem.

    Nhưng hắn đã xem nhẹ sự kiên trì của Nguyễn Dao, ỷ rằng đầu óc nàng ngu ngốc.

    Trước khi nàng rời khỏi nhà, phụ mẫu và huynh trưởng đã cẩn thận dặn dò nàng phải cư xử đúng mực, trong cung phải cư xử theo khuôn phép mới có thể bình an vô sự đến khi đủ tuổi xuất cung.

    Nguyễn Dao cẩn thận ghi tạc trong lòng, sau khi vào cung việc đầu tiên nàng làm chính là học thuộc cung quy, viết từng câu từng chữ đến khi thuộc lòng.

    Nàng không thông minh như những người khác, trí nhớ ở mức tầm thường nhưng kiên trì có thừa.

    Người càng ngốc càng cố chấp.

    Nàng cứ thế đem những nội dung cung quy cứng nhắc đọc đến thông suốt.

    Trước ánh mắt của mọi người, Nguyễn Dao dõng dạc nói: "Cung quy điều năm quyển thứ ba, Hoán Y cục phụ trách y phục trong cung, nếu có điều động cung nhân phải báo cáo cho thái giám tổng quản, không được tùy tiện quyết định. Điều chín mươi bảy quyển thứ sáu, công việc trong cung phải được phân công rõ ràng, không được tùy tiện điều chỉnh. Điều năm mươi ba quyển thứ bảy, Nếu tổn thương cung nhân, kể cả mặt, thân thể, da, tóc, tay chân thì phải điều tra kĩ càng, định tội đúng người. Điều bốn mươi hai quyển thứ mười.."

    Vi Hưng: "..."

    Lai Hỉ: "..."

    Hạ Nhi: . Chà!

    Giọng nói của Nguyễn Dao rất dễ nghe, khi chậm lại sẽ như lời thì thầm.

    Đặc biệt, giọng nói của nàng rất độc đáo, nốt cuối cùng luôn khiến người ta run rẩy.

    Tuy nhiên, dù giọng nói có hay đến đâu, những cung quy thốt ra liên tục từ miệng nàng khiến người nghe rụng rời tay chân.

    Nguyễn Dao như đưa Hạ Nhi từ Hoán Y Cục đến phòng quét dọn, từ phòng điều động nhân sự đến phòng xử lý tội phạm.

    Mỗi điểm đều rõ ràng, mỗi câu đều dễ hiểu.

    Hạ Nhi càng nghe càng giống như lọt vào sương mù, nhưng Lai Hỉ và Vi Hưng đều biết sơ qua, càng nghe càng kinh hãi.

    Lúc này, đằng sau những cột đá của Đông cung, thái tử và Quý Đại đang đứng trong chỗ khuất.

    Khi bọn họ đi tới đã nghe thấy Nguyễn Dao đang chậm rãi đọc cung quy.

    Đứng một lúc mà nàng vẫn chưa đọc xong..

    Triệu Hoằng nhìn sang, thấy thị vệ tuần tra đi ngang qua, vẫy tay ra hiệu cho họ đi xa chút, sau đó thấp giọng nói với Quý Đại: "Người kia là ai?"

    Quý Đại liếc hắn một cái, vội vàng quay đi, mặc dù không biết tại sao phải lén lút, nhưng vẫn thấp giọng đáp: "Điện hạ, là Nguyễn nữ quan, Lai Hỉ công công, cung nữ Hạ Nhi và Vi Hưng công công."

    Triệu Hoằng nhìn thấy Nguyễn Dao cầm phất trần quất về phía trước, rõ ràng đối với Vi Hưng không có ý tốt, liền hỏi: "Vi Hưng và Nguyễn nữ quan có hiềm khích gì? Nói rõ cho ta biết đi."

    Quý Đại có thể đảm ngồi vững chức vị thống lĩnh đội hộ vệ thân cận của thái tử, đương nhiên không phải kẻ tầm thường.

    Sau khi Nguyễn Dao được chuyển đến nội điện, Quý Đại liền đem mọi thứ liên quan đến nàng điều tra một lượt.

    Hiện tại điện hạ hỏi đến, hắn càng hạ thấp giọng, nói nhanh mấy chữ.

    Sau đó, thần sắc bình tĩnh của Triệu Hoằng đột nhiên trở nên u ám, ánh mắt sắc lạnh.

    Quý Đại cúi đầu thối lui một bên. Hắn thề với lòng chuyện vừa rồi bản thân không hề đổ dầu vào lửa. Đối với chuyện này hắn cũng rất sửng sốt.

    Triệu Hoằng không lập tức ra mặt, bởi vì hắn biết, Dao Dao thoạt nhìn ôn hòa, đối xử với hắn cũng rất kiên nhẫn nhưng bên trong là người có chính kiến, cũng có thủ đoạn.

    Nếu không có chính kiến, nàng sẽ không tựu quyết định lén giấu giếm bệnh tình của thái tử, nếu không có thủ đoạn, sợ không thể dễ dàng lừa gạt mọi người lâu như vậy.

    Huống hồ hiện tại Nguyễn Dao vẫn chưa ở thế hạ phong, chính mình không cần đoạt nổi bật của nàng.

    Bản thân tự báo thù sảng khoái hơn nhiều.

    Bên kia Nguyễn Dao rốt cuộc cũng đọc xong cung quy.

    Nguyễn Dao nắm lấy cánh tay của Hạ Nhi, kéo nàng đến bên cạnh, giọng điệu nhàn nhạt nói với Vi Hưng: "Nếu là đối thực, chiếu theo thường lệ công công nên đi tìm ma ma quản sự của nàng nói rõ ràng. Công công muốn cung quy ta đã nói cung quy, công công làm trái cung quy làm trái lễ nghĩa, hoàng hậu nương nương công chính nghiêm minh, tổng quản công công là người phân rõ thị phi đúng sai. Một hai muốn đi phân trần e là công công không được chỗ lợi."

    Huống hồ, ai thật sự dám gây sự trước mặt Đổng hoàng hậu?

    Chỉ sợ cuộc sống quá thoải mái.

    Lúc này Vi Hưng vừa lo lắng vừa tức giận không biết phát tiết chỗ nào. Hắn liền đi thẳng đến tóm lấy Hạ Nhi, không nói không rằng, vẻ mặt không còn giữ được sự trầm ổn thay vào đó là giọng nói chói tay: "Ngươi còn chưa trở thành chủ tử đã ra dáng chủ tử rồi? Phi, ngươi là thứ gì dám quản chuyện của ta, tránh ra!"

    Hạ Nhi đột nhiên lùi lại, nhưng thay vì trốn tránh nàng nắm cánh tay của Vi Hưng cắn mạnh.

    Nàng cắn rất mạnh, dùng hết sức lực mà cắn.

    Nếu răng của nàng sắc bén e là đã cắn thủng da của Vi Hưng.

    Vi Hưng hét lên thảm thiết, giơ tay định đánh Hạ Nhi.

    Nguyễn Dao lao tới phía sau Hạ Nhi bảo vệ nàng, sau đó giơ chân đá Vi Hưng ra ngoài.

    Đây hoàn toàn là phản ứng trong tiềm thức của Nguyễn Dao, tất cả đều dựa vào bản năng.

    Vi Hưng bị đá ra xa ba thước, sau đó ngã thẳng xuống lu đồng.

    Chiếc lu đồng này nguyên bản dùng để trữ nước, so với lu đồng ở Đông cung còn chắc chăn hơn.

    Khi Vi Hưng rơi xuống phát ra tiếng vang vô cùng lớn.

    Lai Hỉ sững sờ, Hạ Nhi đầu óc trống rỗng, Quý Đại càng không nói nên lời.

    Chỉ có Triệu Hoằng vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có ý cười, chậm rãi nói khẽ: "Dao Dao quả nhiên lợi hại."

    Quý Đại ở một bên không biết nên kinh ngạc trước sự bình tĩnh dị thường của thái tử hay cảm thán sự tiến bộ thần tốc của Nguyễn nữ quan và thái tử.

    Nhìn thấy Vi Hưng nằm trên mặt đất thổ huyết, Triệu Hoằng rốt cục xuất hiện, từng bước một đi xuống bậc thang.

    Lai Hỉ là người đầu tiên nhìn thấy Triệu Hoằng, lập tức cúi đầu hành lễ. Tuy Hạ Nhi không biết người đến là ai, nhưng cũng cúi đầu hành lễ theo Lai Hỉ.

    Nguyễn Dao đang cúi đầu xem xét mắt cá chân, vừa thấy Triệu Hoằng đi tới, nàng vừa định đứng lên thì Triệu Hoằng đã đưa tay đỡ nàng.

    Thái tử nhìn xuống chân Nguyễn Dao, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

    Nguyễn Dao sợ hù dọa thái tử nên dỗ dành: "Điện hạ yên tâm, không sao đâu, nô tì gấp gáp vô tình không khống chế được lực đạo, xoa bóp một chút sẽ không sao."

    Triệu Hoằng nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn Vi Hưng đang nằm trên mặt đất.

    Đã bị đánh còn dám lộn xộn? Vạn nhất đụng trúng Dao Dao thì sao đây?

    Loại chuyện này rõ ràng bất công, thái tử điện hạ lại không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại Lai Hỉ và Quý Đại hai mặt nhìn nhau, sau đó đều giả vờ không nhìn thấy gì.

    Phận nô tài trong cung không thể hành sự hồ đồ.

    Có một số việc trong lòng phải rõ ràng.

    Lúc này, Vi Hưng bị đánh bất tỉnh mới tỉnh lại.

    Khắp cơ thể hắn đều đau nhức.

    Nếu chỉ là một cú ngã thì cũng không có gì to tát, chỉ là lu đồng quá chắc chắn, trên đó còn điêu khắc đầu hổ, sau khi bị đập thẳng vào, Vi Hưng cảm thấy nội tạng của mình lệch đi.

    Hắn mơ hồ nhìn thấy thái tử, lập tức sợ hãi quỳ xuống đất, nói bằng giọng đáng thương: "Điện hạ.. Cầu điện hạ làm chủ cho nô tài."

    Sở dĩ hắn dám nói như vậy là vì thái tử nổi tiếng là người đoan chính, kỉ luật.

    Triệu Hoằng trước nay làm việc công bằng công chính, vô luận là việc công hay việc tư, chưa từng nghe nói thái tử có gì bất công.

    Vi Hưng cảm thấy mình đã ép buộc Hạ Nhi, nhưng dù sao đó cũng là chuyện chưa thành, không được tính.

    Nhưng Nguyễn Dao "đánh" hắn là chuyện rõ như ban ngày.

    Tính ra Nguyễn Dao mới ở cùng thái tử chưa đầy một tháng, thái tử chưa từng tỏ ra thương xót với Điền ma ma. Đối với người trong cung mình lâu như vậy cũng lạnh nhạt, người mới như nàng càng không đáng để thái tử ra mặt.

    Nhưng chờ Vi Hưng ngẩng đầu liền nhìn thấy thái tử điện hạ vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói chậm rãi: "Ta chỉ thấy ngươi ức hiếp cung nữ, cũng không thấy có người đánh ngươi."

    Vi Hưng sửng sốt một lát, sau đó lại ho ra hai ngụm máu, giãy giụa nói: "Nô tài, vết thương của nô tài này không phải là giả!"

    Thái tử hơi nhướng mày, bảo vệ Nguyễn Dao ở phía sau, không để nàng nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này.

    Nguyễn Dao nhẹ nhàng kéo tay áo Triệu Hoằng, ngẩng đầu nhìn hắn.

    Điện hạ dùng cổ tay áo che lại, nắm lấy tay Nguyễn Dao.

    Nguyễn Dao sững sờ quên mất việc thoát ra.

    Sau đó Triệu Hoằng liếc nhìn Vi Hưng, đ

    Ột nhiên nhếch lên khóe miệng nhẹ giọng nói: "Ta vừa thấy ngươi tự mình ngã vào lu đồng, cũng không ngăn cản được, va đập một lần lại một lần, sợ là đầu óc không rõ."

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói:

    Vi Hưng: ?

    Quý Đại: . Hả

    Lai Hỉ: . Ta biết rồi
     
  2. Dương2301

    Bài viết:
    318
    Chương 21: Nghi ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở hoàng cung này, lời nói của chủ tử từ vô lý thành có lý là chuyện không hiếm lạ.

    Có ai tự mình ngã vào lu đồng?

    Đương nhiên không có.

    Nếu là thái tử điện hạ nói đã nhìn thấy thì sao?

    Thì chính Vi Hưng là kẻ điên, tự mình hại mình.

    Vi Hưng nói hắn không điên?

    Một bên là tự nhận mình điên, một bên là kháng chỉ, tùy ngươi lựa chọn.

    Vì vậy Vi Hưng bị Quý Đại trói lại, đưa đến Đông Xưởng để lấy dấu tay. Mọi người có mặt đều không nói một lời, ngay cả Hạ Nhi trốn ở sau lưng Nguyễn Dao, trên khuôn mặt tròn trịa của nàng ấy là nụ cười rạng rỡ..

    Nguyễn Dao ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Triệu Hoằng.

    Những gì người này vừa nói quả thực rõ ràng là đang bảo vệ nàng, nói không cảm động chính là gạt người.

    Nhưng Nguyễn Dao mơ hồ cảm thấy một tia bất thường.

    Lời nói chặt chẽ, còn xuất hiện rất đúng lúc.

    Hết thảy như hắn đang cố ý.

    Triệu Hoằng chú ý tới ánh mắt Nguyễn Dao, liền cúi đầu nhìn nàng, nghiêng người ngăn cản tầm mắt của người khác, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ: "Dao Dao, ngươi đang nhìn cái gì?"

    Nguyễn Dao chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Nô tì tạ điện hạ ân điển."

    Triệu Hoằng vẫn không buông tay nàng ra: "Ân điển gì chứ?"

    "Điện hạ giúp nô tì che giấu, nô tì nhớ kỹ." Nói xong, Nguyễn Dao kiễng chân lên.

    Triệu Hoằng không biết nàng muốn làm gì nhưng hai tay vẫn nắm chặt, Nguyễn Dao không thoát ra được, trong lòng hắn đột nhiên cao hứng, thuận theo Nguyễn Dao xem nàng định làm gì.

    Vốn dĩ Nguyễn nữ quan ở Đông cung muốn làm gì thì làm đó, hiện tại cũng không ngoại lệ.

    Nguyễn Dao hoàn toàn không để ý tới hai người đang nắm tay nhau, chỉ kiên trì nhìn về phía sau tai phải của Triệu Hoằng.

    Sau đó, nàng thấy được vết sẹo quen thuộc.

    Xác thật là một người, chung quy nàng lại quá đa nghi.

    Nguyễn Dao bình tĩnh lại, đỡ Triệu Hoằng đứng vững, lúc này nàng mới chú ý đến hai tay đang nắm chặt của hai người.

    Không biết từ khi nào đã chuyển từ kiểu tay nắm thông thường sang đan mười ngón vào nhau.

    Mặt của Nguyễn Dao nóng bừng, vội vàng rụt tay lại sau đó nhìn xung quanh.

    May mắn thay, Lai Hỉ đang nói chuyện với Hạ Nhi, Quý Đại đã áp giải Vi Hưng đi nên không ai chú ý đến cảnh tượng vừa rồi.

    Nguyễn Dao thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn đến Triệu Hoằng, thấy điện hạ sắc mặt bình tĩnh tò mò quay lại nhìn nàng, tựa hồ hoàn toàn không hiểu Nguyễn Dao đang nhìn cái gì.

    Điều này làm cho Nguyễn Dao hoàn toàn yên tâm.

    Điện hạ vẫn là điện hạ, ngây thơ ngốc nghếch dù có nắm tay cũng không đỏ mặt.

    Rốt cuộc vẫn còn nhỏ, chưa hiểu phong tình.

    Nhưng nàng không biết, trong nháy mắt hắn lặng lẽ móc đầu ngón tay một cái, lỗ tai Triệu Hoằng đỏ như gấc.

    Hiện tại có thể tâm bình khí hòa là bởi trước đó đã mặt đỏ tim đập rồi, phải cố gắng khắc chế mới có thể khiến cho sắc mặt khôi phục bình thường.

    Trên đường về, điện hạ thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình, tựa như có hoa nở ở đó.

    Nguyễn Dao vốn định đi vào phòng bếp nhỏ truyền thiện nên mời thái tử quay về đợi.

    Nhưng Triệu Hoằng vẫn theo nàng, một tấc không rời.

    Tâm tư của điện hạ luôn là Dao Dao chắc chắn sẽ không vui khi mình đi, nàng luôn thích ở bên hắn.

    Nguyễn Dao không thể trực tiếp bảo người quay về, vậy nên nàng chỉ đơn giản yêu cầu Lai Hỉ truyền thiện, dặn dò hắn mang chút điểm tâm, còn nàng cùng thái tử trở về trước.

    Bất quá lời phân phó này đã khiến Lai Hỉ hiểu lầm.

    Lai Hỉ cho rằng điểm tâm Nguyễn Dao yêu cầu là để thỏa mãn cơn thèm của nàng, cho nên Lai Hỉ chọn ra rất nhiều thứ mà nữ nhân thích ăn, như trái cây sấy khô, bánh quy đều ngọt ngào thơm phức, nhét đầy vào các hộp điểm tâm.

    Nguyễn Dao vừa nhìn đã biết ý của nàng bị hiểu sai.

    Nhưng điểm tâm Lai Hỉ chọn lại hợp ý của tiểu thái tử.

    Đại khái tâm tư như tiểu hài đồng nên tiểu thái tử thích ăn những thứ ngọt ngào, mặc dù mỗi thứ ăn một chút.

    Kẹo Quan Đông hôm đó mang về đã bị người này gặm hết, không còn sót lại gì.

    Bây giờ nhìn bảy tám món điểm tâm trước mặt, rõ ràng là không thể đem về phòng bếp nhỏ, trực tiếp vứt đi thật đáng tiếc. Nguyễn Dao băn khoăn có nên giấu đi trước không, thuận miệng nói: "Mấy cái này có cái nào mà điện hạ không thích đâu.." Vừa nói xong, nàng vội vàng che miệng, quay đầu nhìn lại.

    Điện hạ ở một bên đặc biệt muốn nói, đúng vậy, mau mau giấu đi, đừng để "hắn" nhìn thấy.

    Người đó sau khi ăn thì không bao giờ cảm thấy no, cuối cùng chính mình là người phải chịu đựng.

    Nhưng Triệu Hoằng không muốn nói rõ ràng, sợ Nguyễn Dao nảy sinh nghi ngờ, nên tựa hồ không nghe thấy gì, thần sắc chăm chú chuyên tâm uống canh cá trong bát.

    Nguyễn Dao cũng giả vờ như thái tử không nghe thấy gì, cẩn thận đặt mọi thứ lại vào hộp điểm tâm rồi cùng rời khỏi tẩm điện.

    Triệu Hoằng từ cửa sổ có thể thấy rõ Nguyễn Dao đem hộp điểm tâm vào phòng trà rồi lại mang ra ngoài.

    Thái tử ngoài mặt không biết gì lặng lẽ ăn xong canh, lặng lẽ tắm rửa, đi luyện thêm hai chữ nữa mới đi ngủ yên ổn.

    Khi nằm xuống, thái tử nghĩ hắn vẫn chưa hiểu tại sao hôm nay hắn lại đột nhiên tỉnh dậy, nếu như từ giờ trở đi chỉ còn mình hắn trong cơ thể này thì sao?

    Bất giác có một tia luyến tiếc.

    Tuy nhiên, sau khi Nguyễn Dao giúp hắn hạ màn ngủ xuống, nàng vẫn không rời đi mà ngồi ở trên ghế cạnh giường.

    Triệu Hoằng khép hờ mắt, nhìn bóng dáng yểu điện phản chiếu trên màn giường, nhẹ giọng hỏi: "Dao Dao, ngươi không buồn ngủ sao?"

    Bên ngoài, Nguyễn Dao khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Nô tì có chút chuyện muốn hỏi điện hạ."

    "Ngươi hỏi đi."

    "Điện hạ, hôm nay ngài thật sự nhìn thấy Vi Hưng tự mình rơi vào lu đồng sao?"

    Dù sao Triệu Hoằng ở trong cung đã hai mươi năm, cho nên hắn luôn biết cách che đậy, bây giờ hắn vô tình bình tĩnh nói: "Đúng vậy."

    Nguyễn Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy điện hạ có lẽ chỉ nhìn thấy nửa sau chứ không nhìn thấy Vi Hưng ngã như nào.

    Suy cho cùng, tiểu thái tử không bao giờ nói dối, hắn là người thành thật nhất.

    Nguyễn Dao thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Điện hạ giúp nô tì, nô tì nhất định sẽ cảm tạ."

    Triệu Hoằng nghe được lời này trong lòng khẽ động.

    Nàng muốn cảm tạ ta sao.. Cảm tạ như thế nào đây?

    Thái tử chỉ biết đọc sách luyện võ chứ không xem kinh kịch, không có chủ ý gì mới mẻ, trong đầu cũng chỉ nghĩ đến vài lễ nghi rườm rà.

    Tỷ như lấy thân báo đáp, ngoài ra cũng chỉ là lấy thân báo đáp..

    Này, có thể hay không quá sốt ruột? Có lẽ chính mình cũng phải biểu hiện thái độ gì đó.

    Đang suy nghĩ, thái tử đột nhiên nhìn thấy màn che có một khe hở.

    Cánh tay trắng như tuyết của Nguyễn Dao nhẹ nhàng đưa vào.

    Triệu Hoằng lúc đầu hơi khựng lại, sau đó đột nhiên nảy lên.

    Hắn tựa hồ muốn trốn đi, nhưng lại ép mình nằm ra xa, thân thể duỗi thẳng, tim đập thình thịch, bên tai có thể nghe thấy tiếng ù ù.

    Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Nguyễn Dao đặt túi giấy dầu xuống, rút tay lại.

    * * *Cái gì thế này?

    Triệu Hoằng đưa tay cầm lấy túi giấy dầu, ngửi được một cỗ mùi thơm thoang thoảng.

    Giống như hương hoa quế.

    Sau đó lại nghe Nguyễn Dao nói: "Nô tì không có gì tặng ngài, cũng không tìm được gì cho điện hạ. Đây là hoa quế nô tì hái được, gửi vào phòng bếp nhỏ làm bánh hoa quế. Ban đầu vẫn luôn đặt trong phòng trà, bây giờ mượn hoa hiến Phật, làm quà tạ ơn điện hạ được không?"

    Triệu Hoằng: .

    Ồ.

    Thật tốt.

    Nếu là tên tiểu tham ăn kia, e rằng hắn đã cao hứng nhảy cẳng lên.

    Bất quá vừa rồi điện hạ suy nghĩ rất nhiều, trong lòng có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã được thay thế bằng sự ấm áp.

    Đây là bánh hoa quế mà Dao Dao đã cất công chuẩn bị nguyên liệu.

    Tất nhiên là tốt nhất.

    Triệu Hoằng đặt túi giấy dầu bên cạnh gối, nhẹ giọng nói: "Tốt."

    Sau đó Nguyễn Dao lại hỏi: "Điện hạ có thích không?"

    Triệu Hoằng đáp: "Thích."

    Nguyễn Dao đưa tay tiến vào, trực tiếp nhận lại túi giấy dầu, giọng nói vẫn ôn hòa nhẹ nhàng: "Vậy điện hạ chỉ cần ngửi thôi, nô tì sẽ giữ lại cho điện hạ, ăn vào ban đêm sẽ dễ hư răng."

    Triệu Hoằng: .

    Ngửi được mùi hoa quế nhàn nhạt, điện hạ chợt cảm thấy có Dao Dao ở đây, hình như mình cũng không sợ ăn quá nhiều.

    Một lời của Nguyễn nữ quan còn hiệu quả hơn bất kì thứ gì.

    Sau đó Nguyễn Dao đi thổi nến, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

    Một hồi xào xạc, Nguyễn Dao yên bình chìm vào giấc ngủ, nhưng Triệu Hoằng vẫn mở mắt không sao ngủ được.

    Hắn muốn thử xem liệu ngày hôm sau hắn có còn là chính mình hay không.

    Nhưng rốt cuộc chịu đựng không nổi, cơ thể mệt mỏi cũng không cách nào che giấu, điện hạ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

    Ngày hôm sau, mặt trời lên cao mà Triệu Hoằng mãi chưa tỉnh lại.

    Nguyễn Dao đi tới nhìn, đặt mu bàn tay lên trán hắn, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, sắc mặt hồng hào.

    Nghĩ rằng hôm qua điện hạ viết trăm chữ "Trường thọ", hắn mệt mỏi là chuyện bình thường nên Nguyễn Dao cũng không gọi hắn dậy, chỉ thu dọn đồ đạc rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

    Sự tình trong Đông cung không ít.

    Hà Hương và Xuân Vũ do Đổng hoàng hậu đưa tới cần phải an bài ổn thỏa, nàng cũng phải đến chào hỏi Lưu ma ma một chuyến. Còn có cung nữ Hạ Nhi bị tên vi Hưng khi dễ kia, hiện giờ được Lai Hỉ nhìn trúng, muốn để nàng bên người.

    Hạ Nhi mặc dù là một cung nữ nhỏ, trong cung điện này không có vai trò gì lớn, nhưng nàng cũng không thể tùy tiện tới đây.

    Cần phải báo cho quản sự ma ma của nàng ta, sau đó phải gạch bỏ tên của Hạ Nhi ở chỗ quản lí cung nữ quét tước, chuyển tên nàng đến danh sách cung nữ ở Đông cung.

    Về việc phân công nàng ở nơi nào, làm những việc vặt gì, tiền tiêu hàng tháng ra sao, tất cả những điều này đều phải được cân nhắc và quyết định cẩn thận trước khi có thể chính thức đưa vào danh sách cung nhân trong cung.

    Những chuyện vụn vặt không cần Nguyễn Dao nhọc lòng, cuối cùng nàng chỉ cần đóng dấu của Đông cung là được.

    Nguyễn Dao giao việc của Hạ Nhi cho Lai Hỉ, còn nàng thì đi vào phòng bếp nhỏ tìm Lưu ma ma.

    Theo ý của Nguyễn Dao, nàng không mời Lưu ma ma đến dạy quy củ cho hai người đó, mà chỉ là để Lưu ma ma cảnh giác một chút, không tạo khe hở để các nàng lợi dụng.

    Nhưng khi Liễu ma ma nghe được chuyện này, sắc mặt bà đột nhiên trở nên nghiêm túc.

    Bà lôi kéo tay của Nguyễn Dao, nhỏ giọng nói: "Việc này là nhằm vào ngươi." Biết Nguyễn Dao hiện tại là người được thái tử yêu thích, nên muốn tìm người tới tranh sủng với nàng.

    Hai người này chắc chắn đến đây không có ý tốt.

    Nguyễn Dao có chút sửng sốt: "Ma ma đây là có ý gì?" Tại sao lại nhắm thẳng vào nàng? Không phải họ muốn hại cho thái tử sao?

    Lưu ma ma vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, nhỏ giọng nói: "Hai người bọn họ có hoàng hậu chống lưng, không giống người khác."

    Nguyễn Dao chớp chớp mắt, cười rạng rỡ: "Ta cũng có thái tử hậu thuẫn, cũng sẽ không giống người khác."

    Lưu ma ma nghe vậy hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng rồi bật cười.

    Đúng vậy, A Dao của bà không còn là tiểu nha đầu đáng thương nữa, giờ nàng đã có chỗ dựa.

    Không cần Nguyễn dao khuyên nhiều, Lưu ma ma liền đồng ý sự tình này, thề thốt chắc chắn: "Có ta ở đây, các nàng đừng mơ tưởng gây ra sóng gió gì."

    Nguyễn Dao mỉm cười cảm ơn Lưu ma ma, nhắn nhủ bà thu dọn đồ đạc chuyển vào nội điện, phòng ở cũng đã sớm thu xếp xong.

    Nguyễn Dao tính toán thời điểm không còn sớm, thái tử cũng nên tỉnh nên nàng không ở lại lâu, vội vàng cáo từ rồi trở về.

    Bất quá hôm qua ở chỗ ngoặt kia nháo một trận lớn, Nguyễn Dao dừng bước, vô thức nhìn ra ngoài.

    Kết quả chỉ nhìn thoáng qua đã thấy hai cung nữ đứng cách đó không xa, vẻ mặt bất đắc dĩ.

    Ẩn sau chiếc lu đồng là một nam hài mũm mĩm, ngồi xổm ở đó, ôm gối bất động.

    Nàng cẩn thận nhìn xem thử.

    Đây là.. Túc Uẩn?

    Nguyễn Dao lập tức bước ra khỏi cửa cung điện, đi về phía trước, định hành lễ vấn an một tiếng.

    Túc Uẩn vội vàng ra hiệu cho nàng im lặng, sau đó duỗi bàn tay mũm mĩm ra, nắm l

    Ấy ngón tay Nguyễn Dao, nhỏ giọng nói: "Mau ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống, có người tới."

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói:

    Thái tử: Hằng ngày phải đau đầu.

    Tiểu thái tử: Ta muốn ăn bánh quế thơm! Hãy cho ta ăn bánh quế! Aaaaa!
     
  3. Dương2301

    Bài viết:
    318
    Chương 22: Gặp mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Túc tứ thiếu gia, nam chính trong tương lai có thể gánh vác một vùng trời hiện tại vẫn là một nam hài vô lo vô nghĩ.

    Nguyễn Dao nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt đầu ngón tay của nàng, có chút khó hiểu: "Sao vậy.."

    Túc Uẩn vội vàng xua tay: "Đừng nói chuyện, nhanh lên nhanh lên."

    Nguyễn Dao ngước mắt lên thì thấy cách đó không xa có hai ma ma.

    Có lẽ là ma ma đi theo chăm sóc cho tiểu thiếu gia này, Túc Uẩn không giống chạy trốn khi bị khi dễ. Chẳng lẽ tiểu tử này đang chơi trò gì đó?

    Nguyễn Dao hơi hoang mang nhưng vẫn ngồi xổm xuống, cùng Túc Uẩn trốn sau lu đồng.

    Thân hình của Túc Uẩn tuy có mũm mỉm nhưng chung quy vẫn là hài tử, ngồi bên cạnh Nguyễn Dao như một cục bột nhỏ bé.

    Hắn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Dao một cái, thanh âm ôn hòa mềm mại: "Là ngươi."

    Nguyễn Dao cúi đầu nhìn hắn, giọng điệu ấm ấp hỏi: "Túc thiếu gia nói cái gì?"

    Túc Uẩn cọ cọ vào nàng, nói: "Trước đây ngươi cho ta kẹo."

    Nguyễn Dao lúc này mới nhớ lại đúng là trước đây khi Túc Uẩn đến Đông cung, nàng đã đưa cho hắn một phần bánh chưng đường, còn nhân cơ hội dụ dỗ Túc Uẩn tự tay viết một tờ giấy tám chữ.

    Bất quá lúc đó Nguyễn Dao chỉ nghĩ thừa dịp nam chính nguyên tác còn là hài tử vô tri, liền lợi dụng chiếm chút nợ ân tình với hắn.

    Nàng không ngờ rằng Túc Uẩn vẫn còn nhớ rõ nàng.

    Không hổ là nam chính.

    Túc tứ thiếu gia ngược lại rất có hảo cảm với Nguyễn Dao, hắn lại dựa vào Nguyễn Dao nói: "A tỷ và biểu tỷ đều nói ngươi rất tốt bụng."

    Nguyễn Dao cười nói: "Túc đại tiểu thư cùng tam công chúa quá khen, đây đều là nghĩa vụ của nô tì."

    Túc Uẩn có chút mê mang nhìn nàng: "Quá cá là loại gì? A tỷ chưa bao giờ nhắc tới cá."

    (Đoạn này chắc có thể là do Túc Uẩn nghe nhầm lời nói của Nguyễn Dao)

    Nguyễn Dao nghe được lời này, nụ cười trên mặt càng sâu.

    Ở cùng tiểu thái tử đã lâu, nàng rất quen thuộc với giọng điệu của hài tử.

    Đang định nói tiếp thì chợt nghe thấy tiếng bước chân.

    Túc Uẩn lập tức ngậm miệng, đem đầu vùi vào trong ngực của Nguyễn Dao.

    Nguyễn Dao vô thức ôm lấy Túc Uẩn rồi thò đầu ra ngoài quan sát.

    Nàng nhìn thấy một thanh niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đi ngang qua với một người nào đó.

    Nguyễn Dao không nhận ra người thanh niên này, nhưng nhìn y phục và ngọc bội bằng ngọc treo trên thắt lưng, nàng đoán hắn ta là hoàng tử trong cung.

    Lúc này, tiểu thái giám bên cạnh thiếu niên nói: "Lục điện hạ, đằng trước chính là Đông cung, nương nương không cho điện hạ đến."

    Lục hoàng tử điện hạ.. Lục hoàng tử Triệu Thái con ruột của Đổng hoàng hậu?

    Nguyễn Dao theo bản năng rụt đầu lại, không nhìn nữa.

    Lục hoàng tử nghe lời nói ngăn cản của tiểu thái giám, lập tức dừng lại nói: "Đây là.. Cung của hoàng huynh hay sao? Đi, chúng ta đi nhanh đi!"

    Hai người chuyển hướng, vội vàng rời đi.

    Nguyễn Dao thấy thế, vỗ vỗ lưng Tô Vân cười nói: "Tiểu thiếu gia, người đứng lên đi."

    Túc Uẩn không nghe thấy tiếng động nữa, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, lẩm bẩm: "Mọi người đi hết rồi à?"

    "Vâng, đi thôi."

    Túc Uẩn thở dài một hơi, sau đó nắm lấy tay Nguyễn Dao đứng lên.

    Có lẽ là vì ngồi xổm quá lâu nên tiểu thiếu gia đứng có chút loạng choạng.

    Nguyễn Dao đưa tay nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của hắn, ôn nhu hỏi: "Tiểu thiếu gia đến đây làm gì? Tỷ tỷ ngài đâu?"

    Túc Uẩn dậm chân đang tê dại, đáp: "Tỷ tỷ đang nói chuyện với dì."

    "Vậy ai đã đưa cậu ra ngoài?"

    "Là biểu tỷ ta".

    Vừa dứt lời, Nguyễn Dao liền nhìn thấy tam công chúa chạy tới.

    Lúc này tam công chúa không mặc hoàng phục lộng lẫy mà mặc một bộ váy tay hẹp, thắt lưng ở eo, chân đi ủng dài, tóc buộc cao, dễ dàng nhìn ra là trang phục cưỡi ngựa.

    Túc Uẩn vừa nhìn thấy tam công chúa liền từ sau lu đồng chạy ra, chạy tới ôm lấy bắp chân của nàng.

    Triệu Lệnh Dung cúi người muốn bế Túc Uẩn lên.

    Tuy nhiên, đứa trẻ này nhìn có vóc dáng nhỏ bé nhưng không nhẹ chút nào, phải tốn rất nhiều công sức mới bế được.

    Cho nên Triệu Lệnh Dung chỉ sờ lên ngọn tóc của mình, đưa mắt nhìn Nguyễn Dao.

    Nàng bước nhanh về phía trước, lễ phép cúi đầu hành lễ. Tam công chúa mỉm cười vẫy tay nói: "Miễn lễ, sao hôm nay Nguyễn nữ quan lại ra đây? Hoàng huynh đâu?"

    Nguyễn Dao đương nhiên sẽ không nói điện hạ còn chôn mình trong chăn, chỉ cười nói: "Ta tới đưa cơm cho điện hạ, vừa lúc nhìn thấy Túc tứ thiếu gia ở đây".

    Triệu Lệnh Dung nghe vậy, cúi đầu vỗ trán Túc Uẩn: "Về sau đệ còn dám chạy lung tung không?"

    Túc Uẩn che đầu, bĩu môi, giọng nói trong trẻo: "Không phải tứ nhi muốn trốn, mà là có người đang muốn bắt ta."

    "Ai muốn bắt ngươi?"

    "Lục điện hạ."

    Triệu Lệnh Dung nghe được lời này, trong lòng rất khó chịu.

    Anh em nhà họ Túc là họ hàng của mẫu thân nên vào cung cũng không có gì bất thường, phụ hoàng hoàn toàn đồng ý.

    Nhưng dạo này, mỗi khi tứ nhi tới, lục hoàng đệ đều sẽ tạo tình huống bất ngờ gặp, tìm cách khác lôi hắn đi chơi.

    Nhưng lục hoàng đệ đã mười lăm rồi, làm sao có thể chơi với hài tử như tứ nhi được?

    Làm cho Túc Uẩn vừa gặp thấy hắn đã phải trốn tránh, có lẽ vừa rồi chính là như vậy nên tiểu tử này vô tình chạy vào Đông cung.

    Bất quá, để thái tử biết những chuyện này cũng không tốt, cho nên tam công chúa cũng không có nhắc tới trước mặt Nguyễn Dao, chỉ nói với Túc Uẩn: "Vậy lần sau phải nói cho ta biết trước, tiểu tử ngươi không cao nhưng được cái chạy nhanh".

    Túc Uẩn không bị phục, liền kiễng chân cố gắng vươn lên trên: "Biểu tỷ, tứ nhi về sau có thể cao lớn hơn nữa."

    Triệu Lệnh Dung cố ý trêu chọc hắn, mỉm cười vươn đầu ngón trỏ ra chọc vào đỉnh đầu Túc Uẩn, chậm rãi nói: "Được, khi nào ngươi có thể cao hơn ngón tay của biểu tỷ, biểu tỷ ta sẽ sai người làm sữa đông chưng đường cho ngươi ăn."

    Túc Uẩn lập tức ngừng nhón chân, trên mặt lộ ra nụ cười: "Được."

    Nhìn hắn cười, Triệu Lệnh Dung và Nguyễn Dao đều cười theo.

    Tuy nhiên, nụ cười của Nguyễn Dao lại nhẹ nhàng không chạm đến đáy mắt, cũng nhanh chóng tắt đi, nàng nhìn thấy tam công chúa đang nhìn chằm chằm vào mình.

    Ánh mắt của nàng ta vô cùng chuyên chú.

    Nguyễn Dao vô thức sờ lên bông hoa nhung trên đầu, tự hỏi có phải có chuyện gì không.

    Tuy nhiên, Triệu Lệnh Dung lại mỉm cười, đặc biệt tươi sáng, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông: "Đã mấy ngày không gặp hoàng huynh, ta rất nhớ huynh ấy, xin mời Nguyễn nữ quan dẫn đường."

    Tình nghĩa huynh muội đương nhiên Nguyễn Dao sẽ không ngăn cản, nàng mỉm cười gật đầu, sau đó quay người nhường một lối đi.

    Tam công chúa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Túc Uẩn, muốn dẫn hắn qua cửa.

    Nhưng có lẽ vừa rồi chạy mệt mỏi, hài tử không muốn cử động nên mở rộng vòng tay, ngẩng đầu nhìn hai người, nhẹ giọng nói: "Ôm."

    Triệu Lệnh Dung tuy rằng thích cưỡi ngựa bắn cung, nhưng nàng vẫn là một quý nữ được nuông chiều, thấy Nguyễn Dao thân hình mảnh khảnh, cánh tay gầy hơn nàng, sợ ôm vật nhỏ này không đi được xa liền mệt mỏi, nên tam công chúa quay lại nhìn các ma ma.

    Lúc này, Nguyễn Dao hơi cúi người bế Túc Uẩn lên, một tay ôm vào lòng, sau đó mỉm cười ấm áp nói với tam công chúa: "Công chúa thong thả, cẩn thận bước chân."

    Tam công chúa: "..."

    Người trong cung của hoàng huynh quả thật không giống người bình thường.

    Cùng lúc đó, Triệu Hoằng trong tẩm điện chậm rãi mở mắt.

    Bây giờ hắn là tiểu thái tử.

    Bình thường việc đầu tiên tiểu thái tử làm sau khi tỉnh dậy là đi tìm Nguyễn Dao, nhưng lần này, hắn nằm trên giường nhìn chằm chằm vào tấm màn, trong mắt có chút mơ hồ.

    Hắn nhớ rõ mình đang ở trong phòng tắm, Dao Dao lau tóc cho hắn rất thoải mái.

    Hơn nữa, trước đó Dao Dao còn nói rằng mỗi ngày luyện chữ, chắc chắn bản thân còn chưa viết xong đâu.

    Mọi chuyện liên quan đến Nguyễn Dao đối với tiểu thái tử đều là đại sự.

    Hắn lập tức xoay người, thò đầu ra khỏi giường.

    Trong phòng yên tĩnh, nhuyễn tháp nơi Nguyễn Dao ngủ đã được đắp chăn kín mít, trong phòng dường như không còn ai nữa.

    Cơ hội vừa lúc.

    Tiểu thái tử cũng không thèm mặc áo choàng, chỉ xỏ giày vào rồi đi đến bàn, muốn bù đắp món nợ ngày hôm qua trước khi Nguyễn Dao quay lại.

    Nhưng vừa ngồi xuống, hắn liền nhận ra đồ đạc trước mặt có gì đó không ổn.

    Kỳ thật điện hạ cũng rất cảnh giác, hắn biết rất rõ đối phương cũng là mình, cho nên tính tình có khác biệt nhưng cũng có điểm tương đồng.

    Cho nên mỗi lần luyện thư pháp, hắn đều sắp xếp bàn làm việc sao cho không lộ ra khuyết điểm.

    Nhưng lần này trên bàn lại có thêm mấy bản tự thiếp, đều là Nguyễn Dao đưa tới, điện hạ không để ý tới.

    Tiểu thái tử nhặt lên xem qua thì thấy những bản tự thiếp này đã bị lật qua, đã có vài nếp nhăn.

    Ai xem qua?

    Hắn còn chưa xem.

    Trên mặt lộ ra chút hoang mang, tiểu thái tử bắt đầu xem qua đống giấy tờ xếp bên cạnh, rất nhanh phát hiện bên trong có mấy tờ giấy không phải do chính mình viết, kì lạ là chữ viết nhìn rất giống của mình.

    Tất cả đều có chung một từ, trường thọ.

    Chẳng lẽ.. chính mình viết rồi quên mất?

    Trong lúc hắn đang bối rối, Nguyễn Dao liền mở cửa đi vào.

    Nhìn thấy Triệu Hoằng đứng dậy, Nguyễn Dao vội vàng đặt nước ấm trong tay lên trên giá, dùng vải thấm ướt rồi đi tới lau mặt cho tiểu thái tử, vừa nói: "Tam công chúa và Túc tứ thiếu gia tới đây, nói muốn gặp điện hạ một chút."

    Lúc trước bọn họ tới đều gặp thái tử cho nên tiểu thái tử không có ấn tượng gì với hai người này, nhưng Nguyễn Dao đã kể cho hắn nghe chi tiết về người và sự tình trong cung mấy ngày nay, Triệu Hoằng nói: "Là tam hoàng muội sao?"

    "Đúng vậy, điện hạ thật thông minh." Nguyễn Dao đặt tấm vải sang một bên, pha trà thơm đưa cho hắn, tiếp tục nói: "Điện hạ xin cứ yên tâm, tam công chúa đang ngắm hoa trong viện, nô tì đi cùng điện hạ, không sao đâu."

    Sau khi thu dọn xong, Nguyễn Dao và Triệu Hồng rời khỏi tẩm điện, đi tới đại sảnh cũng không thấy tam công chúa.

    Nguyễn Dao quay đầu nhìn Lai Hỉ, Lai Hỉ vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói: "Tam công chúa muốn thêm mấy chậu 'Hoang sơn phượng' vào trong vườn của điện hạ. Nàng nói là Trần phi cẩn thận chăm sóc, sợ cung nhân va chạm. Mời Nguyễn nữ quan đi xem."

    Nguyễn Dao gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Túc Uẩn đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi chân ngắn đung đưa.

    Tiểu gia hỏa bắt gặp ánh mắt Nguyễn Dao, đang định nói chuyện nhưng rất nhanh lại nhìn thấy Triệu Hoằng ở bên cạnh.

    Túc Uẩn chớp mắt, rồi nhanh chóng trèo ra khỏi ghế và đi về phía Triệu Hoằng.

    Nguyễn Dao vô thức muốn ngăn cản, nhưng lại nhanh chóng tránh ra, chỉ để mắt tới sợ xảy ra chuyện gì.

    Rốt cuộc vẫn phải gặp mặt nhưng nàng không khỏi lo lắng.

    Tiểu thái tử lần đầu tiên nhìn thấy Túc Uẩn không khỏi cúi đầu hỏi: "Ngươi là ai?"

    Hắn không nhớ Túc Uẩn, nhưng Túc Uẩn lại nhớ hắn.

    Lần trước Túc Uẩn và đại tỷ đã đến thăm người này.

    Tuy không giáp mặt nói chuyện với thái tử nhưng Túc Uẩn vẫn nhớ mình được cho bánh chưng đường ở đây.

    Vì thế Túc Uẩn trước tiên quy củ hành lễ với Triệu Hoằng, nhưng tiểu hài tử quá nhỏ, cúi người về phía trước cũng suýt ngã.

    Nguyễn Dao vội vàng ngồi xổm xuống để đỡ Túc Uẩn đứng vững, tiểu thái tử lập tức tiến lên đỡ Nguyễn Dao.

    Chờ mọi chuyện đã ổn định xong, Túc Uẩn lấy từ trong lòng ra một chiếc bánh chưng đường được gói tinh xảo, vươn tay thẳng tắp về phía Triệu Hoằng, giọng ngọt ngào nói: "Bái kiến điện hạ, điện hạ phúc an, ta tên là Túc Uẩn, cái này là ta biếu ngài."

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói:

    Nguyễn Dao: Nam chính này có chút nhỏ con.

    Túc Uẩn: Hừ.

    Nguyễn Dao: Tên phản diện này.. cũng có chút nhỏ mọn.

    Tiểu thái tử: Dao Dao nói đúng!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...