Bạn được Hủ Ăn Cá Mặn mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 30: Chuyện 3 (3) - Đoạn ghi âm (Phần 1)

"Lý Hiểu Hồng, em đừng khóc vội. Lần này chúng tôi tìm em đến đây, không phải là để phê bình em. Chúng tôi chỉ muốn hiểu rõ vì sao em lại đi tuyên truyền những điều mê tín dị đoan với các bạn học?"

Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ cuộn băng ghi âm.

"Oa oa.."

Tiếng khóc của Lý Hiểu Hồng càng lớn hơn. Dù chỉ là băng ghi âm, tôi vẫn có thể nghe ra trong tiếng khóc của em có vẻ như chứa đựng một nỗi ấm ức rất lớn.

"Đừng khóc, chúng tôi đều ở đây. Nếu em có ấm ức gì, bây giờ có thể không cần lo lắng mà kể cho chúng tôi nghe. Các thầy cô ở đây đều có kinh nghiệm sống phong phú. Nếu em gặp phải chuyện gì không hiểu, cứ nói ra, biết đâu chúng tôi có thể giải thích cho em?"

Nữ giáo viên này rõ ràng rất giỏi giao tiếp. Dưới giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ của cô, cảm xúc của Lý Hiểu Hồng dần dần bình tĩnh lại.

"Cô Mã, nếu em nói ra, các thầy cô có kỷ luật em không?"

"Đừng sợ, bây giờ chúng tôi chỉ là muốn tìm hiểu tình hình. Chỉ cần em không bịa chuyện lừa dối chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm khó em."

"Vậy được, em sẽ kể cho các thầy cô nghe về chuyện em đã gặp hôm đó."

Im lặng nửa phút, Lý Hiểu Hồng cuối cùng cũng mở lời.

"Hôm đó, sau khi tan học buổi tối, em vừa bước ra khỏi cổng trường thì nhớ ra em có một quyển bài tập để quên trong hộc bàn. Vừa hay trong túi em có chìa khóa lớp, em liền quay lại lớp để lấy.

Đêm đó em cũng không phải trực nhật. Khi em trở lại tầng ba, nơi lớp em học, em phát hiện cả tầng ba đã không còn một bóng người.

Nhìn hành lang trống trải, em cảm thấy hơi sợ. Em chỉ muốn nhanh chóng lấy lại bài tập rồi về nhà, nên vội vàng chạy đến trước cửa lớp. Nhưng khi em vừa lấy chìa khóa ra định mở cửa lớp, em đột nhiên nghe thấy dường như có một người đang nói chuyện trong lớp. Lúc đầu em còn tưởng mình nghe nhầm, liền nín thở áp tai vào cửa nghe kỹ. Lần này em chắc chắn rồi, quả thực có một người đang ở bên trong nói nhỏ gì đó.

Lúc đó em nghĩ, có lẽ tối hôm đó có bạn nào ngủ quên trong giờ tự học, không nghe thấy tiếng chuông tan học, đến nỗi bạn học ra về sau cùng không nhìn thấy, nên đã khóa bạn ấy ở bên trong. Thế là em nhẹ nhàng vỗ mấy cái vào cửa, hỏi bên trong là ai. Nhưng em vừa vỗ cửa, tiếng nói bên trong liền im bặt.

Lúc đó em đã cảm thấy rất kỳ lạ. Đáng lẽ, nếu có người bị khóa trái trong lớp, nghe thấy tiếng người nói chuyện thì người đó phải lập tức chạy ra cửa để em mở cửa cho ra chứ. Nhưng nghe giọng nói của người bên trong, rõ ràng là không muốn người bên ngoài biết mình đang ở trong đó.

Đúng lúc này, em đột nhiên nghe thấy phía sau có người lớn tiếng gọi: 'Ai đấy, các bạn khác về hết rồi, sao cháu còn chưa về?'

Tiếng nói này đến rất đột ngột, làm em giật mình. Em quay đầu lại, phát hiện là bác Ngô, bác bảo vệ của trường mình. Thế là em kể cho bác ấy nghe về chuyện có người nói chuyện trong lớp. Sau khi nghe em nói xong, bác Ngô bảo em, đằng nào cháu cũng có chìa khóa, mở cửa ra xem chẳng phải sẽ biết ai ở trong đó sao.

Có bác Ngô làm chỗ dựa, em lấy chìa khóa mở cửa lớp. Nhưng sau khi em mở cửa ra, em phát hiện đèn trong lớp đã tắt, bên trong tối om, hoàn toàn không nhìn thấy ai cả. Lúc đó bác Ngô còn nói: 'Con nhà ai mà không biết bật đèn thế này.'

Nhưng.. Sau khi em bật công tắc đèn lớp, em phát hiện cả lớp, ngoài bàn ghế ra, căn bản không có ai cả!"

Nói đến đây, hơi thở của Lý Hiểu Hồng rõ ràng trở nên gấp gáp hơn. Xem ra bóng ma ngày hôm đó vẫn chưa tan biến trong em.

Trong máy ghi âm im lặng một lát, một giọng nam xa lạ hỏi:

"Có phải lúc đó em nghe nhầm không? Âm thanh em nghe thấy thực ra là từ bên ngoài, hoặc từ lớp khác vọng lại, hoặc chỉ là ảo giác của em?"

Những gì thầy giáo này nói cũng chính là những gì tôi đang nghĩ. Bởi vì tôi cũng đã từng có trải nghiệm tương tự. Tôi nhớ trước đây khi ở nhà, tôi luôn nghe thấy từ hướng góc tường phát ra một loại âm thanh giống như "cạch cạch". Nhưng khi tôi đi đến góc tường phát ra âm thanh đó, tôi lại phát hiện ở đó không có gì cả, căn bản không có vật gì có thể phát ra âm thanh. Nhưng khi tôi rời khỏi góc tường đó, âm thanh "cạch cạch" lại xuất hiện trở lại. Tôi nhớ lúc đó tôi cũng sợ đến hoảng hốt, cứ tưởng có chuyện gì ma quái xảy ra. Nhưng sau này tôi mới hiểu ra, âm thanh đó thực ra là tiếng vọng lại khi quả lắc của chiếc đồng hồ cây cũ kỹ nhà tôi di chuyển. Sở dĩ tôi nghe thấy là vì vị trí của tôi vừa vặn là nơi tiếng vọng phản xạ lại. Sau này tôi chuyển chiếc đồng hồ đó đi chỗ khác, âm thanh "cạch cạch" đó cũng không còn xuất hiện nữa.

Nhưng Lý Hiểu Hồng lại đưa ra một câu trả lời chắc chắn cho thầy giáo kia:

"Thưa thầy, lúc đó em tuyệt đối không nghe nhầm đâu ạ. Cái âm thanh giống như tiếng lẩm bẩm đó chính là phát ra từ lớp học của em."

"Vì sao em lại chắc chắn như vậy?"

Trưởng phòng Thẩm hỏi.

"Bởi vì.. Vào buổi chiều ngày hôm sau, em cố ý nán lại trong lớp một lúc. Đợi các bạn về hết rồi, em mới tắt đèn đi ra khỏi lớp. Nhưng lần này em không khóa cửa, chỉ móc khóa vào móc khóa trên cửa thôi. Làm xong những việc này, em không lên tiếng, mà đứng ở hành lang bên ngoài lớp."

"Vậy em làm vậy để làm gì?"

"Thưa thầy, chuyện xảy ra vào đêm hôm đó rất kỳ lạ. Sau đó em đã kể chuyện này với bạn thân của em. Bạn ấy không tin, còn nói em hơi thần kinh, chắc chắn là nghe nhầm. Em không phục, nên muốn xem lại xem lần đó em có thực sự nghe nhầm không. Lúc đó em chỉ muốn làm rõ chuyện này. Nếu em thực sự nghe nhầm, thì đương nhiên là tốt, đỡ cho em cứ mãi suy nghĩ về nó. Nếu em không nghe nhầm, em cũng có thể chứng minh mình không phải là người thần kinh."

"Vậy em đã phát hiện ra điều gì?"

Lại im lặng một lúc, Lý Hiểu Hồng nói:

"Thưa thầy, em không muốn nói dối các thầy. Lớp em.. Hình như.. Có ma!"

Lý Hiểu Hồng nói những câu này rất chậm, dường như đang tích lũy dũng khí. Dù tôi không nhìn thấy biểu cảm của em lúc đó, nhưng từ giọng điệu của em, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự do dự và bất an của em.

"Em có thể có thái độ nghiêm túc hơn được không?"

Trưởng phòng Thẩm dường như tức giận, giọng nói đột nhiên trở nên cao vút. Từ giọng điệu của ông, tôi cảm thấy ông đã mất kiên nhẫn với Lý Hiểu Hồng.

Lý Hiểu Hồng bắt đầu im lặng.

Một lát sau, nữ giáo viên họ Mã kia lại lên tiếng:

"Lý Hiểu Hồng, em đừng khóc vội. Trưởng phòng Thẩm cũng chỉ là nhất thời khó chấp nhận kết luận của em thôi. Em phải biết rằng, em luôn là một học sinh giỏi toàn diện của trường, sau này khi có chỉ tiêu được cử đi học, em có thể sẽ là một trong số đó. Chúng tôi không muốn em vì một vài chuyện mà để lại vết nhơ trong hồ sơ của mình."

"Nhưng.. Cô Mã, em.. Em nói thật mà.."

"Rầm!"

Sau một tiếng đập bàn, trưởng phòng Thẩm hoàn toàn nổi giận:

"Em.. Sao tôi lại gặp phải một học sinh như em chứ. Có phải em cũng muốn sau này mang một án kỷ luật không?"

"Oa.."

Lý Hiểu Hồng có lẽ đã bị dọa sợ, đột nhiên bật khóc lớn.

Đến lúc này, có lẽ cảm thấy tình hình có chút mất kiểm soát, đoạn ghi âm đột ngột dừng lại.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 31: Chuyện 3 (4) - Đoạn ghi âm (Phần 2)

"Chỉ có vậy thôi sao?"

Lý Hưng Lâm nhìn về phía Hiệu trưởng Phùng. Tuy đoạn ghi âm này không ngắn, nhưng nội dung thực tế lại chẳng có bao nhiêu, chỉ là một học sinh tên Lý Hiểu Hồng kể rằng từng nghe thấy tiếng người nói trong lớp, nhưng lại không thấy ai. Nghĩ kỹ lại, dường như chẳng giúp ích được gì cho toàn bộ sự việc.

Hiệu trưởng Phùng đáp:

"Chưa hết đâu, đây chỉ là một phần thôi, lát nữa còn một đoạn ghi âm nữa."

Vừa nói, ông vừa lật băng lại, ấn nút tua ngược một lúc, rồi mới ấn nút phát lại. Quả nhiên, một lát sau, máy ghi âm lại phát ra âm thanh.

Đoạn ghi âm này mở đầu không có giáo viên nào hỏi, mà là Lý Hiểu Hồng trực tiếp kể lại chuyện cô gặp hôm đó. Xem ra, sau khi Lý Hiểu Hồng đã bình tĩnh lại, có giáo viên hỏi cô đã thấy gì ở hành lang, có lẽ người ghi âm đã quên mất việc này, đến khi nhớ ra và ấn nút ghi âm thì giáo viên kia đã hỏi xong rồi.

Tiếp theo là giọng của Lý Hiểu Hồng:

"Em đứng ở hành lang khoảng ba phút, cảm thấy thời gian cũng đủ rồi, liền rón rén đi về phía cửa lớp. Lúc đó em đã nghĩ kỹ rồi, nếu không nghe thấy tiếng gì thì có nghĩa là hôm đó em nghe nhầm, em sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Nhưng em vừa bước ra hai bước, đột nhiên thấy cửa lớp em khẽ động đậy, rồi cái khóa móc trên cửa lay động vài cái, cuối cùng 'póc' một tiếng rơi xuống. Sau đó, cánh cửa vẫn còn đóng chặt bỗng nhiên 'kẽo kẹt' tự mở ra.."

"Chờ một chút, cái gì mà tự mở ra? Chẳng lẽ không phải gió thổi mở ra sao?"

"Đâu thể nào ạ? Nếu thật sự có gió thì em đã không sợ rồi. Thầy ơi, em hỏi thầy, nếu thầy dùng khóa móc khóa cửa lại, dù có gió lớn cũng đâu thể thổi bay cái khóa móc được? Hơn nữa, từ lúc khóa móc rơi xuống đến lúc cửa mở ra, em đứng ngay gần đó, nhưng em hoàn toàn không cảm thấy một chút gió nào cả?"

"Thế thì kỳ lạ thật. Em chắc chắn lúc trước đã khóa kỹ chưa? Thôi được, coi như thầy chưa hỏi câu này."

Tôi hiểu vì sao vị giáo viên này lại nói vậy, năm đó dùng để khóa cửa đều là loại khóa móc cổ lỗ sĩ, muốn móc khóa vào mép cửa cũng không dễ.

Máy ghi âm tiếp tục:

"Sau khi phát hiện cửa lớp mở ra, em có vào xem không?"

Lý Hiểu Hồng:

"Lúc đó em sợ chết khiếp, đâu còn dám vào lớp nữa, lúc đó em không biết mình đã chạy ra khỏi khu giảng đường bằng cách nào nữa. Đến khi em hoàn hồn lại, mới tìm đến bác Ngô cùng quay lại khu giảng đường, nhưng lúc này cửa lớp đã đóng lại từ lúc nào rồi.

Ban đầu em không dám vào lớp xem nữa, nhưng bác Ngô nói, có những chuyện nếu không làm rõ thì sẽ để lại bóng ma tâm lý cả đời, thế là lần này em đánh bạo cùng bác Ngô vào lớp."

"Vậy em có thấy gì không?"

Im lặng một lát, Lý Hiểu Hồng nói:

"Có ạ, em thấy.. Trên bảng xuất hiện một công thức toán học viết bằng phấn.."

"Ý là sao?"

"Thầy ơi, em là người ra khỏi lớp cuối cùng, trước khi ra em nhớ rõ ràng, bảng đã được bạn Lý Đông Huy lớp em lau sạch sẽ sau giờ học. Các thầy nói xem, nếu không phải ma, thì công thức toán học đó ai viết?"

Trong băng ghi âm im lặng một hồi lâu, vị giáo viên nam không rõ họ tên mới nói:

"Chỉ dựa vào công thức toán học đó mà em khẳng định là lớp có ma sao? Dù sao thì em cũng đã chạy ra khỏi tòa nhà một lúc, có thể có người nhân cơ hội đó chạy vào lớp em bày trò quỷ."

"Thầy ơi, thật ra em cũng muốn sự thật là như thầy nói. Hôm sau, em sợ hãi tột độ, đã kể chi tiết mọi chuyện hai ngày qua cho hai người bạn thân là Lư Diễm Hồng và Trương Tú Quyên nghe. Chắc là những gì em kể đã khơi dậy sự tò mò của họ, sau khi nghe xong, họ không những không sợ mà còn trách em có chuyện này sao không nói sớm cho họ biết. Họ còn nói, chuẩn bị buổi tối cùng em thám hiểm trường học một lần nữa.

Nhưng em thực sự quá sợ hãi, nên không đồng ý gì cả. Em sợ họ cứ quấn lấy em, bắt em phải đi cùng, hôm đó vừa tan học, em liền vội vã về nhà.

Hôm sau khi em đến trường, em phát hiện sắc mặt của Lư Diễm Hồng và Trương Tú Quyên có chút không đúng, nên em đã hỏi họ có chuyện gì vào giờ ra chơi, nhưng không ngờ mặt họ liền trắng bệch. Lư Diễm Hồng nhỏ giọng nói với em, rằng tối qua họ cũng đã thấy.

Em liền hỏi họ đã thấy gì, Lư Diễm Hồng nói, tối qua sau khi các bạn học về hết, họ đã quay lại trước cửa lớp, nhưng họ ghé sát tai vào cửa nghe ngóng hồi lâu, cũng không nghe thấy gì cả, thế là hai người cảm thấy chán nên định đi ra. Nhưng vừa đi đến cầu thang, họ đồng thời nghe thấy một giọng nói rất yếu ớt phía sau lưng nói: 'Trời tối rồi, hai cô bé đi đường cẩn thận nhé!'

Nghe thấy tiếng nói, Lư Diễm Hồng và Trương Tú Quyên theo bản năng quay đầu lại, nhưng khi họ quay đầu lại, thì phát hiện hành lang phía sau trống không, không có gì cả.

Thấy vậy, cả hai đều sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài, đến khi chạy ra khỏi khu giảng đường, họ mới dám dừng chân."

"Tiếng mà họ nghe thấy có phải là của bác Ngô không?"

Thầy Vương đột nhiên chen vào hỏi.

"Lúc đó em cũng đã hỏi họ như vậy, nhưng họ nói, giọng nói đó nghe có vẻ yếu ớt, giống như người bệnh vừa khỏi, hoàn toàn khác với giọng oang oang của bác Ngô. Sau này hai người cũng đã tìm bác Ngô hỏi, nhưng bác Ngô nói, tối qua nhà bác có việc, nên không đến làm."

"Vậy.. Những chuyện sau đó thì sao?"

"Sau đó.. Em không dám nán lại sau giờ tự học buổi tối nữa. Không biết ai đồn ra, nói em từng gặp ma trong lớp vào buổi tối, có người hỏi em, em liền kể lại trải nghiệm của mình cho họ nghe, sau đó, chuyện trường học có ma càng lan truyền càng rộng, càng nói càng hoang đường, những chuyện sau đó, các thầy chắc đã biết rồi."

Đoạn ghi âm kết thúc tại đây, tắt máy ghi âm, Hiệu trưởng Phùng hỏi Lý Hưng Lâm:

"Lý sư phụ, anh nói xem, Lý Hiểu Hồng và các bạn của cô ấy lúc đó có thật sự gặp ma không?"

Lý Hưng Lâm lắc đầu:

"Chỉ nghe một đoạn ghi âm thì tôi không thể kết luận được. À đúng rồi, vừa nãy anh nói, hai năm nay chuyện lạ trong trường liên tục xảy ra, có phải sau chuyện của Lý Hiểu Hồng, các thầy cô cũng gặp phải những chuyện khó hiểu không?"

"Đúng vậy!"

Hiệu trưởng Phùng lại châm một điếu thuốc, rít một hơi sâu, rồi mới nói:

"Những chuyện này nếu chỉ lan truyền trong học sinh, thì còn chưa đến mức khiến cả trường hoảng loạn, nhưng không lâu sau, trong giáo viên cũng bắt đầu xuất hiện tin đồn trường học có ma."
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 32: Chuyện 3 (5) - Chuẩn bị

"Là loại lời đồn nào?"

"Ban đầu là một cô giáo tiếng Anh mới được điều đến trường tôi thực tập. Tối hôm đó, cô ấy đang giảng bài cho học sinh thì nghe thấy tiếng động, rồi cánh cửa lớp bỗng dưng hé ra một khe nhỏ. Cô ấy nhìn về phía cửa, lờ mờ thấy một người đang đứng đó, nhìn trộm vào lớp qua khe cửa. Thế là cô ấy đi ra mở cửa, định hỏi người đó muốn gì.

Nhưng khi mở cửa ra, cô ấy sững người. Vì ngoài cửa chẳng có ai cả. Chắc các anh biết bố cục lớp học rồi đấy, từ bục giảng đến cửa chỉ có năm, sáu bước chân. Nếu ngoài cửa có người, dù người đó có nhanh đến đâu, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy chạy đến cầu thang được. Hơn nữa, dù có chạy được, cũng phải có tiếng bước chân" thình thịch "chứ. Tất nhiên, còn một khả năng nữa, đó là người ngoài cửa thấy cô giáo tiếng Anh đi ra, liền nhảy thẳng ra cửa sổ hành lang. Nhưng lớp học đó ở tầng ba đấy, cái kẻ lén nhìn kia rỗi hơi đến mức nhảy lầu làm gì? Hơn nữa, dù có nhảy lầu, cũng phải mở cửa sổ ra chứ. Nhưng khi cô giáo tiếng Anh đi ra, cô ấy thấy chẳng có gì cả, người đó cứ thế biến mất.

Nhớ đến lời đồn về việc lớp học này có ma, cô giáo tiếng Anh trẻ tuổi kia cũng sợ hãi. Cô ấy không dám một mình ra hành lang nữa, mãi đến khi chuông tan học reo lên, cô ấy mới cùng đám học sinh chạy ra khỏi lớp.

Từ đó trở đi, những chuyện tương tự xảy ra ngày càng nhiều. Lúc thì có người thấy bóng đen kỳ lạ, lúc thì có người thấy cửa lớp tự động đóng mở như có một sức mạnh vô hình, hoặc có người nghe thấy tiếng bước chân kỳ quái..

Ban đầu, những chuyện kỳ lạ chỉ xảy ra ở khu vực lớp học, nhưng dần dần, văn phòng của các thầy cô cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng này. Trong một thời gian ngắn, cả trường trở nên hoang mang lo sợ."

"Mấy lãnh đạo chúng tôi thấy tình hình này không ổn, liền tụ tập lại nghiên cứu xem phải làm thế nào. Đừng cười chúng tôi, lúc đó, dù trường có náo loạn đến đâu, chúng tôi cũng không cho rằng đây là do ma quỷ gây ra, mà chỉ cho rằng trường có thể đã xuất hiện một loại dị biến từ trường không thể biết được, dẫn đến ảo giác tập thể cho mọi người. Thế là cuối cùng chúng tôi quyết định đến thành phố tìm một số chuyên gia liên quan."

"Sau khi trình bày tình hình với các ban ngành liên quan, họ rất coi trọng chuyện này, nhanh chóng điều đến mấy vị giáo sư, chuyên gia về vật lý, sinh học, địa chất học, tâm lý học từ thành phố. Nhưng thiết bị tiên tiến họ dùng rồi, tâm lý của một số giáo viên và học sinh cũng đã phân tích rồi, cuối cùng không ai có thể dùng lý thuyết khoa học để giải thích những chuyện kỳ lạ xảy ra ở trường chúng tôi."

"Thấy kết quả này, chúng tôi cũng hết cách. Nhưng chuyện này, ngoài mấy lãnh đạo chúng tôi ra, không ai biết kết quả này cả. Để tránh gây hoang mang, nhà trường chúng tôi đành dùng những lý thuyết mơ hồ để lừa gạt những giáo viên và học sinh không biết sự thật. Ban đầu, sự hoảng loạn này còn có thể bị kìm nén, nhưng theo thời gian, những thứ chúng tôi bịa ra dần mất tác dụng. Rồi một số giáo viên và học sinh nhát gan bắt đầu rời khỏi trường. Đến bây giờ, nếu chúng tôi không có biện pháp gì, chắc không đến hai năm nữa, dù chúng tôi có tìm được học sinh, chắc cũng không có đủ giáo viên để dạy."

Một hơi kể hết mọi chuyện, hiệu trưởng Phùng nhìn Lý Hưng Lâm:

"Lý sư phụ, sự việc là như vậy, không biết anh có thể nhìn ra điều gì không?"

Lý Hưng Lâm lắc đầu, nói:

"Tôi vẫn câu nói đó, đây có phải là hiện tượng tâm linh hay không, không phải do tôi nói, mà phải trải qua việc chúng tôi dùng phương tiện của mình để thăm dò mới được."

Dừng một chút, Lý Hưng Lâm lại an ủi hiệu trưởng Phùng:

"Thật ra các anh cũng không cần phải hoảng sợ như vậy. Theo kinh nghiệm của tôi những năm qua, trường các anh hai năm nay cũng không có ai bị thương vong, điều đó chứng tỏ thế lực thần bí kia không có ý định hại người, cùng lắm chỉ là trò đùa thôi."

Hiệu trưởng Phùng cười khổ:

"Dù là trò đùa, cũng phải để mọi người chấp nhận được chứ! Cứ xuất hiện những thứ kỳ lạ như vậy, đến tôi, một người luôn kiên trì vô thần luận, cũng cảm thấy hơi sợ."

Lý Hưng Lâm nói:

"Nếu đã như vậy, vụ này tôi nhận. Ban ngày thế này không tiện, anh thấy thế này được không, đợi trường các anh hết giờ tự học buổi tối, tôi và sư đệ tôi đi một vòng trong trường, nếu phát hiện thật sự có quỷ hồn xuất hiện, chúng ta sẽ xây dựng một kế hoạch. Nhưng nếu không phải vấn đề về quỷ hồn, vậy thì vượt quá khả năng của chúng tôi, đến lúc đó các anh lại mời người khác cao minh hơn."

"Được, được, vậy thì làm phiền hai vị rồi."

Vẻ mặt nghiêm túc của hiệu trưởng Phùng dường như đã dịu đi nhiều so với vừa nãy.

Buổi trưa, theo sự sắp xếp của hiệu trưởng Phùng, chúng tôi ăn cơm ở một nhà hàng gần trường, sau đó từ biệt hiệu trưởng Phùng, lại tìm một nhà trọ gần đó.

Ngủ một giấc trưa, buổi chiều rảnh rỗi, tôi và Lý Hưng Lâm ngồi trên giường bắt đầu thảo luận về những chuyện kỳ lạ xảy ra ở trường này.

"Sư huynh, anh nói chuyện xảy ra ở trường họ là do quỷ hồn gây ra sao?"

Lý Hưng Lâm nhìn tôi với vẻ mặt nửa cười nửa không:

"Vậy cậu nói xem?"

Tôi không cần suy nghĩ:

"Chắc chắn là có oán hồn gây rối. Nếu thật sự là hiện tượng vật lý, thì nhiều chuyện không thể giải thích được."

Lý Hưng Lâm gật đầu:

"Tôi cũng cảm thấy hơi giống, nhưng người giải oán chúng ta kỵ nhất là dùng suy nghĩ chủ quan của mình để phán đoán sự việc. Chỉ khi dùng phương pháp của chúng ta xác nhận xong, chúng ta mới có thể bắt tay vào giải quyết vấn đề."

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Vì còn một khoảng thời gian nữa mới tối, tôi liền lấy những pháp khí đã làm trong những ngày này ra khỏi túi càn khôn, bày lên giường mình, rồi bắt đầu dùng chú ngữ gia trì. Theo lời của Lý Hưng Lâm, những thứ này là vốn liếng của mỗi người giải oán, phải dùng tất cả thời gian có thể tận dụng để gia trì. Có câu nói, muốn làm tốt việc gì, trước hết phải làm tốt công cụ của mình. Chỉ khi trang bị đầy đủ cho mình, mới có thể nghênh đón và tấn công kẻ địch.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt, trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Chúng tôi tính toán thời gian, cảm thấy trường học kia chắc sắp tan giờ tự học buổi tối, liền đeo túi càn khôn lên lưng, người trước người sau đi về phía trường học. Hai người chúng tôi vừa bước vào cổng trường, thì chuông tan học vang lên.

Lúc này, hiệu trưởng Phùng đang đứng ở cổng chính của khu giảng dạy, nhìn dáng vẻ đi đi lại lại vội vã của ông ấy, không cần hỏi cũng biết ông ấy đang nóng lòng như lửa đốt, căn bản không thể tĩnh tâm được.

Nhìn thấy chúng tôi đến, mắt hiệu trưởng Phùng sáng lên, vội vàng mời hai người chúng tôi vào khu giảng dạy. Lướt qua những học sinh đang lũ lượt kéo nhau ra về sau giờ học, có rất nhiều học sinh nhìn chúng tôi và Lý Hưng Lâm với ánh mắt kỳ lạ, xem ra hai vị khách không mời mà đến này đã gây ra sự tò mò cho họ.

Trong văn phòng đợi một lát, chúng tôi nghe thấy phía lớp học đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Lý Hưng Lâm đứng dậy:

"Đi thôi, lần này đến lượt chúng ta lên xem rồi."
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 33: Chuyện 3 (6) - Thật sự có âm thanh

Khu nhà làm việc của trường và khu giảng đường thực tế chỉ cách nhau hai ba chục mét, ra khỏi văn phòng của hiệu trưởng Phùng, vài phút sau chúng tôi đã đi đến trước khu giảng đường.

Tòa nhà giảng đường này là một công trình ba tầng. Đứng dưới lầu nhìn lên, ngoài hai phòng học ở tầng một và tầng hai còn sáng đèn, các phòng học khác đều đã tắt. Nhưng đúng lúc tôi đang quan sát tòa nhà thì đèn ở tầng hai cũng tắt.

Có lẽ vì đã có sẵn ý nghĩ "ma quỷ" trong đầu, nên khi nhìn tòa nhà giảng đường này, tôi luôn có cảm giác âm u, dường như từ những ô cửa sổ tối đen kia, đều có một đôi mắt ẩn mình trong bóng tối, nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Lý Hưng Lâm dường như không có suy nghĩ giống tôi. Anh ta chỉ ngước lên lầu nhìn một cái, rồi lấy ra hai lá bùa từ người:

"Tiểu Phi, bùa Ẩn Dương này cậu mang theo bên mình, chúng ta lên xem thử."

Hiệu trưởng Phùng hỏi:

"Vậy còn tôi?"

Lý Hưng Lâm liếc ông ta một cái:

"Nếu thật sự nhìn thấy ma, anh chắc chắn mình sau này sẽ không gặp ác mộng chứ?"

Hiệu trưởng Phùng nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, nhưng ngay sau đó ông ta nghiêm nghị nói:

"Tôi vẫn đi theo các anh lên. Lớn từng này rồi, tôi còn chưa từng thấy ma bao giờ, lần này coi như mở mang kiến thức. Với lại, có hai anh ở bên cạnh, tôi nghĩ dù có ma thật thì các anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu nhỉ!"

Lý Hưng Lâm cười ha ha, đưa tay lấy thêm hai lá bùa từ người, đưa cho hiệu trưởng Phùng:

"Hai lá bùa này, một lá hộ thân, một lá ẩn giấu dương khí trên người. Chỉ cần anh mang theo bên mình, dù anh đứng trước mặt quỷ, nó cũng không cảm nhận được anh."

"Ý anh là quỷ không nhìn thấy tôi?"

"Nói theo một cách khoa học hơn, thực ra quỷ là một dạng năng lượng. Chúng tuy nhìn có vẻ giống người, có ngũ quan và tứ chi, nhưng thực chất đó chỉ là sự định vị hình ảnh của chúng trong ý thức khi còn sống. Cho nên có hay không cũng không khác biệt mấy. Thay vì nói là nhìn thấy người khác, chi bằng nói là cảm nhận được thì hơn. Điều này có phần tương tự như một số loài rắn, chúng dựa vào cảm nhận để phán đoán sự tồn tại của sự vật."

Quan điểm này hiệu trưởng Phùng chắc chắn chưa từng nghe qua. Ông ta nhìn Lý Hưng Lâm, vẻ mặt nghiêm túc lộ vẻ bừng tỉnh, thở dài:

"Xem ra các anh cũng có một hệ thống lý luận hoàn chỉnh về yêu ma quỷ quái đấy."

Lý Hưng Lâm cười, nhấc chân bước vào tòa nhà giảng đường.

Tòa nhà giảng đường này có thiết kế hai bên là phòng học, ở giữa là cầu thang. Bước vào cửa, tôi lập tức có cảm giác trống trải, tĩnh mịch.

Lý Hưng Lâm nhìn trái nhìn phải, đưa tay lấy la bàn từ trong túi, sau khi bắt hai ấn quyết, anh ta dùng năm ngón tay đỡ lấy đáy la bàn, bắt đầu dò xét từ hành lang tầng một.

Thấy vậy, tôi lập tức nhớ ra mình cũng là người có pháp khí, thế là cũng lấy la bàn ra, làm theo các bước thi pháp của Lý Hưng Lâm, bắt hai ấn quyết, lẽo đẽo theo sau anh ta, vừa nhìn phản ứng của la bàn, vừa chậm rãi tiến về phía trước.

Ở tầng một có một phòng trực ban. Có lẽ thầy giáo trực ban nghe thấy tiếng động bên ngoài, nên đi ra xem xét tình hình. Hiệu trưởng Phùng thấy vậy liền tiến lên, nhỏ giọng nói vài câu với thầy giáo, rồi thầy giáo lại quay trở lại phòng trực ban.

Sau khi đi một vòng ở tầng một, Lý Hưng Lâm nhìn tôi, hỏi:

"Cậu có thấy gì không?"

Tôi lắc đầu:

"Rất bình thường, la bàn không có phản ứng gì."

Lý Hưng Lâm gật đầu:

"Đi, chúng ta lên tầng hai."

Đi một vòng ở tầng hai, chúng tôi vẫn không thu hoạch được gì. Lúc này hiệu trưởng Phùng nói:

"Tôi thấy hai vị đừng lãng phí thời gian ở tầng một và tầng hai nữa. Đã lâu như vậy, tin đồn trường học có ma gần như đều xoay quanh tầng ba, đặc biệt là lớp của Lý Hiểu Hồng năm đó, những chuyện kỳ lạ xảy ra nhiều nhất là ở lớp đó."

Lý Hưng Lâm nói:

"Chúng tôi làm vậy cũng là để đảm bảo an toàn."

Lên đến tầng ba, Lý Hưng Lâm quay đầu nói với tôi:

"Tiểu Phi, bây giờ cậu dùng chỉ chu sa chắn ngang cầu thang, nếu thật sự có gì đó kỳ lạ, cũng có thể ngăn chặn."

Tôi có chút thiếu tự tin:

"Sư huynh, chỉ chu sa của em cũng chưa luyện hóa được mấy ngày, có được không?"

Lý Hưng Lâm nói:

"Con quỷ trong tòa nhà này quấy phá hai ba năm rồi, cũng không có thương vong gì, điều này chứng tỏ dù con quỷ đó có chấp niệm, cũng không phải là lệ quỷ gì ghê gớm. Cậu hoàn toàn có thể tự mình ứng phó được."

Lời nói của anh ta khiến tôi tự tin hơn hẳn, vội vàng đáp một tiếng, lấy cuộn chỉ chu sa từ trong túi ra, chắn ngang cầu thang.

Hiệu trưởng Phùng không biết chỉ chu sa này có tác dụng gì, nên hỏi tôi. Tôi giải thích với ông ta:

"Chỉ chu sa này được ngâm tẩm bằng nhiều loại vật liệu giàu dương khí, cộng thêm việc chúng tôi dùng bí pháp luyện hóa, nên dương khí chứa đựng bên trong rất mạnh. Có nó ở đây, quỷ hồn sẽ không thể lại gần. Mà cầu thang này là lối ra duy nhất của cả tòa nhà giảng đường, nếu có quỷ hồn nào muốn trốn thoát, đến đây sẽ bị chặn lại."

Hiệu trưởng Phùng vẫn có chút không hiểu:

"Nhưng các cậu không phải nói quỷ hồn chỉ là một đoàn năng lượng thôi sao? Đã là năng lượng thì chúng muốn đi đâu mà chẳng được? Trong phim không phải thường chiếu những con ma có thể xuyên tường sao?"

Phần kiến thức này Lý Hưng Lâm đã nói với tôi từ trước, tôi giờ học giờ bán:

"Tình huống ông nói đúng là cũng có, nhưng phần lớn quỷ hồn vì thói quen để lại khi còn sống, nên chúng thường hoạt động theo thói quen khi còn sống. Vì vậy chúng ta thường nghe nói trong một số sự kiện linh dị, những con quỷ đó đều hoạt động giống như người sống."

Trong lúc nói chuyện, tôi đã chắn chỉ chu sa xong, rồi nhanh chóng đuổi theo hướng Lý Hưng Lâm đang tiến về phía trước.

Đi qua sáu bảy phòng học, Lý Hưng Lâm đột nhiên dừng lại. Anh ta ra hiệu im lặng với tôi và hiệu trưởng Phùng, rồi chỉ vào cánh cửa phòng học bên cạnh, dùng giọng nói rất nhỏ nói:

"Mọi người nghe xem, trong phòng học này có phải có âm thanh không?"

Tôi nghe vậy, vội nín thở, áp tai vào cánh cửa phòng học. Quả nhiên, sau khi lắng nghe kỹ càng, trong phòng học dường như có người đang lẩm bẩm điều gì đó.

Sắc mặt của hiệu trưởng Phùng lập tức thay đổi. Ông ta mở to mắt, hồi lâu sau mới dùng giọng run rẩy hỏi:

"Trong phòng học này hình như thật sự có âm thanh. Tôi.. Tôi không nghe nhầm chứ?"

Lý Hưng Lâm nói:

"Không sai, trong phòng học này đúng là có động tĩnh."

Hiệu trưởng Phùng nói:

"Nhưng.. Trước đây tôi cũng từng đến kiểm tra, sao chưa từng nghe thấy gì cả? Chuyện này chẳng phải quá trùng hợp sao?"

Lý Hưng Lâm nói:

"Không phải trùng hợp. Những người làm lãnh đạo cán bộ như ông, thường có khí vận rất cao. Chúng cảm nhận được khí vận của ông, sao còn có thể xuất hiện xung quanh ông được?"

Hiệu trưởng Phùng bừng tỉnh:

"Vậy những câu chuyện ma quái dân gian, những con quỷ hồ yêu thành tinh thường trốn bên cạnh những người sắp làm quan lớn để tránh sét, cũng là đạo lý này sao?"

Lý Hưng Lâm gật đầu:

"Đạo lý cũng gần như vậy, nhưng không phải cứ là quan thì có thể bách quỷ tị dật. Dù sao người với người cũng khác nhau, chỉ khi khí vận đạt đến một mức độ nào đó, mới có hiệu quả như vậy."

Dừng một chút, Lý Hưng Lâm nhìn hiệu trưởng Phùng:

"Khí vận của hiệu trưởng Phùng thực ra rất tốt, chắc chắn không phải lúc nào cũng chỉ quanh quẩn ở đây làm một hiệu trưởng nhỏ bé đâu, còn có thể tiến xa hơn nữa."
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 34: Chuyện 3 (7) - Thầy là thầy Triệu

Giọng điệu của Lý Hưng Lâm rất khẳng định, dường như anh ta có thể nhìn thấy tương lai của hiệu trưởng Phùng.

Người ngồi được vào vị trí hiệu trưởng, ai lại chỉ an phận với cái ghế hiện tại. Dù cho hoàn cảnh và bầu không khí có chút kỳ lạ, hiệu trưởng Phùng vẫn chấn động cả người, hai mắt bùng lên một tia sáng.

"Lý sư phụ, anh nói thật chứ?"

Giọng ông ta lại run rẩy, nhưng khác với sự run rẩy vì sợ hãi lúc nãy, lần này, trong giọng nói của ông tràn đầy sự hưng phấn.

Lý Hưng Lâm khẽ gật đầu:

"Tuy tôi không hiểu về mệnh số, nhưng có một số việc tôi vẫn có thể nhìn ra. Chuyện của ông tôi sẽ không nói sai đâu. À phải rồi, bất kể sau này ông ngồi ở vị trí nào, tôi khuyên ông vẫn nên giữ vững bản tâm, bởi vì một số việc thực sự gây tổn hại rất lớn đến vận khí. Một khi vận khí trên người bị tiêu hao hết, thì con đường làm quan và tài vận cũng chấm dứt. Nếu làm những việc tổn hại âm đức, còn có thể gặp đại họa. Tôi chỉ nói đến đây thôi, ông biết là được rồi."

Nói xong, Lý Hưng Lâm quay đầu, tiếp tục lắng nghe động tĩnh trong phòng học bên cạnh.

Hiệu trưởng Phùng tuy lòng đầy hưng phấn, nhưng thấy Lý Hưng Lâm có vẻ không muốn nói nhiều, ông ta mấp máy môi mấy lần, cuối cùng vẫn thức thời ngậm miệng lại.

Vì đã thông báo trước là tối nay sau khi tan học không cần khóa cửa, nên các phòng học trong cả tòa nhà đều chỉ dùng khóa móc hờ vào then cửa. Lý Hưng Lâm nghe ngóng một hồi, sau đó đưa tay tháo khóa ra khỏi then cửa, lại ra hiệu cho chúng tôi im lặng, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng học ra.

Trong phòng ánh sáng hơi tối, căn bản không nhìn rõ đồ vật bên trong. Lý Hưng Lâm mượn ánh đèn yếu ớt từ hành lang, tìm thấy công tắc điện của phòng học, trực tiếp bật đèn lên.

Ánh đèn sáng sủa xua tan đi sự u ám trong phòng học. Tôi nhìn lướt qua phòng, chỉ thấy từng dãy bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề ở đó, ngoài ra, không có gì cả.

Nếu không phải trước đó đã tìm hiểu về những chuyện xảy ra trong phòng học này từ chỗ hiệu trưởng Phùng, có lẽ tôi sẽ nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.

"Ở đây.. Cũng không có gì mà?"

Hiệu trưởng Phùng cũng nhìn vào phòng học, nhưng ông ta khác với chúng tôi, vì trước đây ông ta chưa từng tiếp xúc với những thứ đặc biệt như quỷ hồn, nên ông ta theo bản năng cảm thấy sợ hãi đối với những điều chưa biết.

Lý Hưng Lâm liếc ông ta một cái, lại ra hiệu im lặng, rồi dùng tay chỉ về phía bảng đen.

Hiệu trưởng Phùng ngẩn người, vội quay đầu nhìn theo hướng tay Lý Hưng Lâm chỉ.

Lúc đầu ông ta chưa nhìn thấy gì, nhưng vài giây sau, ông ta dường như bị điện giật, toàn thân run rẩy.

Thì ra, ở phía bảng đen, một đoạn phấn đang lơ lửng giữa không trung, nắn nót từng nét viết gì đó lên bảng. Tôi vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu, kiến thức đương nhiên chưa quên hết, tôi chỉ nhìn thoáng qua, lập tức biết rằng viên phấn đang viết về nội dung hàm số bậc hai. Tôi khựng lại, trong lòng lập tức có một suy đoán, có lẽ con quỷ quấy phá ngôi trường này khi còn sống là một giáo viên?

Lý Hưng Lâm không do dự nhiều như vậy, anh ta chỉ nhìn hai phút, sau đó lấy lư hương ra cắm dẫn hồn hương.

Dưới tác dụng của dẫn hồn hương, một hình người già nua chậm rãi hiện ra trước mặt chúng tôi. Đến khi bóng người đó hoàn toàn lộ diện, mắt của hiệu trưởng Phùng lập tức trợn tròn, ông ta chỉ vào hồn phách đó, thất thanh kêu lên:

"Thầy Triệu! Thầy.. Thầy là thầy Triệu!"

Tôi biết chỉ cần dẫn hồn hương thu hút được quỷ hồn, thì quỷ hồn đó sẽ không chạy thoát được, nên tôi quay sang hỏi hiệu trưởng Phùng:

"Hiệu trưởng Phùng, ông quen con quỷ này à?"

Hiệu trưởng Phùng ra sức gật đầu:

"Quen, quen chứ! Trước đây thầy ấy từng là một giáo viên dạy toán cấp ba của trường chúng tôi, sau này vì một số chuyện mà rời khỏi trường, không lâu sau thì thầy ấy mắc bệnh, nghe nói không chữa khỏi, hai năm trước đã mất rồi. Nhưng.. Sao thầy ấy lại biến thành quỷ rồi chạy về trường chúng tôi?"

Lý Hưng Lâm nhìn chằm chằm vào hồn phách của thầy Triệu ngày càng ngưng thực, không quay đầu lại nói:

"Tại sao ư? Lát nữa chúng ta hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao."

Hiệu trưởng Phùng vẻ mặt không thể tin được:

"Hỏi một chút? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể đối thoại với thầy ấy?"

"Đương nhiên là có thể rồi. Nếu không thể giao tiếp, thì làm sao chúng tôi giải trừ được những chấp niệm trong lòng những con quỷ kia chứ. Chỉ khi biết họ còn điều gì không buông bỏ được, chúng tôi mới có thể đưa ra những biện pháp tương ứng."

"Vậy.. Có phải là sau khi các anh giải trừ chấp niệm cho thầy Triệu, thì sau này thầy ấy sẽ không xuất hiện ở trường chúng tôi nữa?"

"Đúng vậy, chỉ cần quỷ hồn giải trừ được chấp niệm, thì họ sẽ không còn nhiều lưu luyến với dương thế nữa. Như vậy họ sẽ an tâm đi về địa phủ, rồi chờ thời cơ đầu thai chuyển thế."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"

Xem ra hồn phách của thầy Triệu thực sự đã gây ra một bóng ma tâm lý rất lớn cho hiệu trưởng Phùng. Nghe tôi nói chỉ cần đưa đi là sẽ không quay lại, ông ta lập tức có cảm giác như trút được gánh nặng.

Trong lúc nói chuyện, hồn phách của thầy Triệu đã hoàn toàn ngưng thực. Sau khi đánh ra thông minh phù, chúng tôi đều nghe thấy một tiếng thở dài không rõ ý nghĩa.

Lấy tấm ẩn dương phù trên người xuống, Lý Hưng Lâm nói:

"Tại sao ông lại nán lại dương thế? Chẳng lẽ không biết mình đã gây ra ảnh hưởng rất lớn cho người khác sao?"

Không còn ẩn dương phù che chắn dương khí, hồn phách của thầy Triệu rất dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của Lý Hưng Lâm:

"Cậu.. Là pháp sư sao?"

Lý Hưng Lâm gật đầu:

"Đúng vậy, tôi là một người giải oán. Ông còn chuyện gì chưa xong có thể nói cho tôi biết, chỉ cần trong khả năng cho phép, tôi sẽ cố gắng giúp ông."

"Tôi.. Tôi không thể rời xa bục giảng quen thuộc này được.."

Ngoài dự kiến của chúng tôi, hồn phách của thầy Triệu đột nhiên nói ra một câu như vậy.

"Chuyện gì vậy?"

"Vị pháp sư này, tôi từ hai mươi năm trước đã bắt đầu đứng trên bục giảng, số học sinh đã từng dạy ngay cả bản thân tôi cũng không biết có bao nhiêu nữa. Tuy ở giữa đã trải qua bao thăng trầm, nhưng tôi vẫn luôn yêu thích công việc này, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc rời xa bục giảng, rời xa những học sinh đáng yêu của tôi..

Vốn dĩ, tôi tưởng rằng mình có thể an ổn làm việc đến khi về hưu, nhưng không ngờ, bọn họ lại phá tan cái giấc mơ này của tôi. Kể từ khi tôi bị bọn họ cưỡng ép đuổi khỏi trường, tôi đã cảm thấy vô cùng bất cam tâm. Thế là tôi nhờ người tìm quan hệ muốn quay trở lại trường, nhưng miệng thì bọn họ nói rất hay, nhưng vừa quay lưng đi là vứt chuyện của tôi sang một bên. Trong lòng tôi u uất, thế là sinh bệnh, rồi sau đó.."

Thầy Triệu dường như không nói tiếp được nữa, phát ra một tiếng thở dài thườn thượt.

Tuy thầy Triệu nói không nhiều, nhưng tôi vẫn nghe ra được cái sự bất cam lòng nồng đậm trong giọng điệu của thầy. Xem ra chính cái sự bất cam lòng này, đã khiến thầy ấy sinh ra chấp niệm, từ đó dẫn đến những chuyện quái dị liên tục xảy ra ở ngôi trường này.

"Rốt cuộc là chuyện gì? Ông có thể nói cho chúng tôi biết được không."

Đối với người giải oán mà nói, muốn giải trừ chấp niệm của oán hồn, việc hiểu rõ oán hồn nghĩ gì là điều bắt buộc. Nếu không phân biệt trắng đen trực tiếp dùng giải oán chú cưỡng ép giải oán, thì cái nghề người giải oán này cũng không còn ý nghĩa tồn tại nữa.
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 35: Chuyện 3 (8) - Ơn thầy nghĩa nặng tựa biển

Nhưng chưa kịp thầy Triệu lên tiếng, thầy Phùng, hiệu trưởng nhà trường, thở dài nói:

"Chuyện này để tôi nói thì hơn! Có những việc tôi hiểu rõ hơn thầy Triệu."

"Giọng nói này.. Hình như là thầy Phùng, chẳng lẽ thầy ấy cũng ở đây?"

Thầy Triệu kinh ngạc thốt lên.

Do tác dụng của Ẩn Dương Phù, thầy Triệu không cảm nhận được sự tồn tại của thầy Phùng.

Lý Hưng Lâm tiến đến trước mặt thầy Phùng, thu lại Ẩn Dương Phù. Ngay sau đó, thầy Triệu vui mừng reo lên:

"Quả nhiên là thầy Phùng, tốt quá rồi, cuối cùng cũng có người nghe được tôi nói!"

"Được rồi, rốt cuộc là chuyện gì, hai người cứ kể chi tiết đi."

Thế là, qua lời kể bổ sung lẫn nhau của một người và một hồn ma, chúng tôi đã biết được ngọn ngành câu chuyện ma quái ở trường học này.

Thì ra, thầy Triệu khi còn sống là giáo viên dạy toán tại trường, đã có hơn hai mươi năm giảng dạy, từng nhiều lần đạt danh hiệu "Giáo viên chủ nhiệm giỏi", "Chiến sĩ thi đua chất lượng dạy học", "Giáo viên ưu tú" cấp thành phố, thậm chí cấp tỉnh.

Nhưng thầy Triệu có một tính cách đặc biệt, đó là luôn bảo vệ học sinh của mình. Rất nhiều lần, vì chuyện của học sinh, thầy sẵn sàng đối đầu với lãnh đạo nhà trường. Vì vậy, học sinh rất kính trọng và yêu mến thầy. Trong những năm thầy Triệu dạy, dù là học sinh nghịch ngợm nhất cũng luôn dành cho thầy sự kính trọng.

Tính cách này của thầy, khi hiệu trưởng cũ còn tại vị, dù đôi khi có tranh cãi gay gắt, nhưng vị hiệu trưởng đó hiểu rằng xuất phát điểm của thầy là tốt, nên cũng không để bụng. Nhưng năm năm trước, sau khi hiệu trưởng cũ về hưu và một hiệu trưởng mới đến, mâu thuẫn giữa thầy Triệu và nhà trường bắt đầu nổi lên.

Thời điểm đó, thầy Phùng vừa được đề bạt làm trưởng phòng giáo vụ của trường. Thầy thấy thầy Triệu luôn đối đầu với hiệu trưởng mới, nên lén khuyên can thầy không ít lần. Thầy Triệu thì ngoài miệng hứa hẹn, nhưng cứ hễ gặp chuyện lại không kìm được mà đứng ra bênh vực học sinh.

Ban đầu, hiệu trưởng mới còn nể tình những thành tích mà thầy Triệu đã đạt được nên nhẫn nhịn. Nhưng lâu dần, thầy Triệu ngạo nghễ bất tuân trở thành cái gai trong mắt ông ta.

Đối với một hiệu trưởng nắm trong tay quyền sinh sát của toàn trường, việc tìm cách gây khó dễ cho một giáo viên nhỏ bé là quá dễ dàng. Chẳng bao lâu sau, hiệu trưởng mới chộp được cơ hội, lấy danh nghĩa "cố ý phá hoại văn hóa nhà trường" để khai trừ thầy Triệu ra khỏi ngành.

Mất đi công việc yêu quý, thầy Triệu làm sao nuốt trôi cục tức này, bèn tìm đến hiệu trưởng mới để nói lý. Kết quả, hiệu trưởng mới chẳng thèm để ý đến thầy, còn buông lời xúc phạm thầy.

Sức khỏe của thầy Triệu vốn không tốt, cộng thêm tuổi cao, tức giận quá độ, thầy ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nhưng hiệu trưởng mới chẳng hề mảy may, sai người đưa thầy Triệu đến bệnh viện rồi mặc kệ.

Sau khi xuất viện, thầy Triệu biết rằng tìm đến hiệu trưởng mới cũng vô ích, bèn đến ủy ban giáo dục để phản ánh tình hình. Không ngờ, hiệu trưởng mới có ô dù rất lớn. Không những thầy Triệu không đòi lại được công bằng, mà ngược lại, dưới sự vận động ngầm của vị hiệu trưởng đó, đến cả bằng cấp sư phạm của thầy cũng bị tước đoạt.

Tin tức truyền đến, thầy Triệu hoàn toàn tuyệt vọng, lại phải nhập viện.

Ai cũng biết, nếu một người mất đi hy vọng vào cuộc sống, cơ thể sẽ suy sụp rất nhanh, đặc biệt là những bệnh nhân nguy kịch. Nếu họ tích cực phối hợp điều trị, có lẽ còn cầm cự được vài năm. Nhưng nếu họ biết mình không thể chữa khỏi, thì dưới áp lực tâm lý lớn, cố gắng được vài tháng cũng là may mắn lắm rồi.

Thầy Nguyên Triệung vậy, bệnh tình vốn chưa khỏi, lại thêm tức giận dồn nén, chưa đầy hai tháng sau đã qua đời trong bệnh viện.

Từ đầu đến cuối, kẻ gây ra mọi chuyện là hiệu trưởng mới, không một lời xin lỗi, thậm chí một lời hỏi thăm cũng không có.

Sau khi thầy Triệu qua đời, trong lòng không cam tâm, một chút chấp niệm không tan, dần dần hóa thành oán hồn. Nhưng khác với những oán hồn chỉ chăm chăm báo thù, chấp niệm lớn nhất của thầy Triệu vẫn là bục giảng mà cả đời thầy đã cống hiến, và những học sinh tràn đầy sức sống. Vì vậy, hồn phách của thầy luôn quanh quẩn ở nơi thầy làm việc cuối cùng. Lúc đầu, hồn phách còn yếu nên không gây ảnh hưởng đến ai, nhưng thời gian trôi qua, hồn phách của thầy ngày càng mạnh mẽ do chấp niệm. Thế là, một số học sinh nhạy cảm bắt đầu cảm nhận được sự tồn tại của thầy Triệu, trong đó có cả Lý Hiểu Hồng.

Sau đó thì chúng tôi đã biết mọi chuyện.

Nghe đến đây, tôi không kìm được hỏi:

"Thầy Phùng, vị hiệu trưởng mới kia sau này thế nào?"

Hiện tại thầy Phùng đang giữ chức hiệu trưởng, vậy thì vị hiệu trưởng đã hại thầy Triệu chắc chắn không còn ở trường này nữa. Tôi rất ghét những loại người như vậy, đương nhiên không mong những người như vậy có kết cục tốt đẹp.

Thầy Phùng nói:

"Năm thầy Triệu mất, tôi vừa được điều đến trường bồi dưỡng. Trong thời gian này, vị hiệu trưởng kia vì cậy quyền thế quấy rối một cô giáo mới ra trường. Nhưng ông ta không ngờ rằng cô giáo đó cũng có chỗ dựa vững chắc. Ông ta không giải quyết được, cuối cùng bị cấp trên cách chức. Tôi cũng được điều về làm hiệu trưởng vào thời điểm đó."

"Chỉ đơn giản là bị cách chức thôi sao?"

Tôi có chút thất vọng.

Thầy Phùng cười khổ:

"Thì còn sao nữa? Xã hội này có rất nhiều điều bất lực. Gia thế tốt, có ô dù, chỉ cần không phạm phải sai lầm không thể tha thứ, thì chỉ cần vận động tốt, cũng có thể hóa nguy thành an."

Tôi biết thầy Phùng nói có lý. Dù rất muốn tìm một con lệ quỷ như Lãng Tú Phân để ám chết ông ta, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Lúc này, Lý Hưng Lâm bắt đầu nói với hồn phách của thầy Triệu rằng vì thầy mà trường học này đã bị ảnh hưởng. Nếu thầy không rời đi, số lượng giáo viên và học sinh của trường sẽ ngày càng ít đi, cuối cùng chỉ có thể đóng cửa.

Ban đầu tôi nghĩ thầy Triệu sẽ dễ dàng bị đưa đi, nhưng không ngờ sau khi nghe Lý Hưng Lâm nói xong, thầy lại rất kháng cự việc rời đi. Không những không muốn đi, thầy còn nói dù hồn bay phách tán cũng không rời khỏi nơi này.

Lý Hưng Lâm hỏi thầy vì sao.

Không ngờ, lý do mà thầy Triệu đưa ra lại là sợ rằng sau khi đầu thai chuyển thế, thầy sẽ quên mất công việc giáo viên mà cả đời thầy đã phấn đấu.

Thế là, Lý Hưng Lâm nói với thầy rằng, với sự chấp trước của thầy đối với nghề giáo, nó đã in sâu vào linh hồn thầy. Dù thầy có đầu thai chuyển thế, vẫn có khả năng rất lớn sẽ trở thành một giáo viên.

Vì nghề nghiệp, hiếm khi có quỷ hồn nghi ngờ lời nói của người giải oán. Đương nhiên, với tư cách là đạo đức nghề nghiệp, người giải oán cũng sẽ không bịa chuyện để lừa gạt một con quỷ đáng thương. Sau khi Lý Hưng Lâm nói ra lời này, thầy Triệu dần dần im lặng.

"Lời cậu nói là thật sao? Kiếp sau tôi thật sự có khả năng lớn trở thành một giáo viên?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, oán khí trên người thầy Triệu dần dần tiêu tán. Tôi biết, đây là biểu hiện của việc thầy bắt đầu buông bỏ chấp niệm. Chuyện đến nước này, chỉ cần dùng hương đưa hồn, thầy Triệu sẽ an tâm ra đi.

Đất trên mộ dẫn đường, hương đưa hồn tiễn biệt. Rất nhanh, hồn phách của thầy Triệu dần dần biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.

Sau khi tiễn hồn, tôi và Lý Hưng Lâm đi một vòng quanh khu giảng đường, xác nhận không còn quỷ vật nào khác, chúng tôi mới yên tâm rời khỏi trường.

Về đến khách sạn, tôi hỏi Lý Hưng Lâm:

"Sư huynh, thầy Triệu có thật sự sẽ quay lại bục giảng trong kiếp sau không?"

Lý Hưng Lâm nghiêm túc nói:

"Tôi không lừa thầy ấy. Bất kể là người hay quỷ, nếu đặc biệt chấp trước vào điều gì, nó sẽ hình thành một dấu ấn trong linh hồn họ. Dù họ có chuyển thế đầu thai, tuy sẽ quên hết ký ức tiền kiếp, nhưng vì dấu ấn này mà họ sẽ có một cảm giác thân thiết kỳ lạ với nghề nghiệp đó. Mà như thầy Triệu, chấp trước với nghề giáo đến mức này, thì khả năng trở thành một giáo viên lần nữa là rất lớn."

"Cảm giác thân thiết kỳ lạ.. Có phải giống như một số người bẩm sinh đã yêu thích thư pháp, hoặc thích vẽ tranh, chẳng lẽ đây cũng là dấu ấn mà họ để lại từ kiếp trước?"

"Chắc là vậy! Những kiến thức này tôi cũng nghe các bậc tiền bối dẫn đường của chúng ta nói lại, tôi cảm thấy rất có lý."

Ngày hôm sau, thầy Phùng tìm đến chúng tôi, đưa cho chúng tôi ba nghìn tệ. Số tiền này đối với chúng tôi mà nói quả thật không nhiều, nhưng thầy Phùng nói với chúng tôi rằng số tiền này không phải do trường chi, mà là do thầy lấy từ tiền tiết kiệm của mình. Có lẽ sợ chúng tôi không tin, thầy cười khổ nói với chúng tôi rằng, ban đầu thầy thật sự muốn dùng quỹ đen của trường để chi số tiền này, nhưng khi thầy nhìn thấy thầy Triệu, thầy cảm thấy mình cũng nên làm gì đó. Nhưng khả năng kinh tế của thầy có hạn, chỉ có thể lấy ra được bấy nhiêu thôi.

Có lẽ vì nhìn thấy sự chân thành trong mắt thầy, Lý Hưng Lâm chỉ lấy từ số tiền đó hai trăm tệ. Thấy thầy Phùng vẻ mặt ngạc nhiên, Lý Hưng Lâm mỉm cười nói:

"Vì thầy có thể vô tư làm một số việc cho học sinh của mình, vậy thì chúng tôi cũng làm một số việc trong khả năng của mình. Hai trăm tệ này chúng tôi coi như tiền đi đường, còn lại.. Nếu thầy có lòng, thì hãy giúp đỡ gia đình thầy Triệu trong khả năng có thể, hoặc vào dịp lễ tết thắp cho thầy Triệu hai nén hương, đốt vài tờ tiền giấy!"

Nói thật lòng, vụ án của thầy Triệu năm đó, đến tận bây giờ vẫn khiến tôi xúc động. Thật khó tưởng tượng, trên đời lại có người yêu công việc của mình đến mức si cuồng như vậy. Nhưng thiên hạ rộng lớn, người nào cũng có. Tôi luôn dành sự kính trọng sâu sắc đối với những người thầy tốt như thầy Triệu.

Từ biệt thầy Phùng, tôi và Lý Hưng Lâm lại trở về huyện Thọ Sơn. Nhưng Lý Hưng Lâm cảm thấy ở nhà tôi quá bất tiện, nên đã thuê một căn nhà cấp bốn gần nhà tôi. Trong thời gian sau đó, tôi vừa theo Lý Hưng Lâm học hỏi bản lĩnh, vừa tiến hành tu luyện và tế luyện pháp khí theo sự chỉ dẫn của anh.

Đương nhiên, nếu nhận được ủy thác giải oán, anh vẫn sẽ dẫn tôi đi cùng. Cũng chính trong quá trình này, tôi dần dần bắt đầu có thể độc lập một mình, cho đến một năm rưỡi sau, Lý Hưng Lâm nói với tôi rằng những gì cần truyền thụ anh đã truyền thụ hết cho tôi rồi, sau này hoàn toàn không cần anh ở bên cạnh tôi nữa.

Nghe đến đây, tôi vội hỏi anh có phải muốn rời đi không.

Anh cười gật đầu, nói với tôi rằng, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, bây giờ anh nên đi rồi.

Tiếp xúc lâu như vậy, tình cảm của tôi dành cho Lý Hưng Lâm hoàn toàn không kém gì người nhà của mình. Tuy rằng nam nhi có lệ không dễ rơi, nhưng mắt tôi vẫn đỏ hoe.

Anh thấy tôi như vậy, trong mắt cũng lộ ra vẻ không nỡ, nhưng anh vẫn cười nói với tôi:

"Tôi đâu phải đi một đi không trở lại, bây giờ giao thông phát triển như vậy, muốn gặp nhau, cứ lên tàu, chẳng mấy tiếng là gặp được nhau thôi mà."

Lời tuy là vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn không dễ chịu. Ngày Lý Hưng Lâm đi, tôi uống say trong bữa tiễn đưa. Sau này nghe bố tôi, người cùng tôi tiễn khách, kể lại, hôm đó tôi uống rất nhiều rượu, say bí tỉ, nhưng dù vậy, tôi vẫn níu lấy tay áo của Lý Hưng Lâm khóc lóc không ngừng, hoàn toàn như một đứa trẻ.

Khi Lý Hưng Lâm đi, anh đã để lại cho tôi một cuốn sổ dày cộp, trong đó toàn là những kinh nghiệm giải oán của anh trong những năm qua. Trong những ngày sau đó, chính nhờ cuốn sổ này mà tôi đã dễ dàng giải quyết được rất nhiều vụ án tưởng chừng như rất khó khăn.

Cho đến bây giờ, tuy rằng tôi và Lý Hưng Lâm vẫn ít khi gặp nhau, nhưng tôi vẫn luôn tôn trọng anh như trước đây. Ngoài ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ lớn hơn trời, ơn dạy dỗ của Lý Hưng Lâm cũng sâu tựa biển!
 
849 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 36: Chuyện 4 (1) - Chuyện lạ nhà Vu Trường Huy

Giữa tháng ba năm chín mươi bảy, thời tiết vùng Đông Bắc vẫn còn se lạnh.

Lúc này, tôi nhận được một vụ ủy thác, cũng là vụ đầu tiên có người tự tìm đến tôi. Thật lòng mà nói, dù trước đây từng cùng Lý Hưng Lâm làm hai vụ giải oán, còn chủ yếu do tôi quyết định, nhưng giờ Lý Hưng Lâm đột nhiên không còn bên cạnh, ngoài hưng phấn, tôi cũng có chút lo lắng.

Người tìm tôi tên là Vu Trường Huy, một người nông dân hơn bốn mươi tuổi, tự xưng là người ở thôn Vương gia, huyện Lâm Thủy. Huyện Lâm Thủy là huyện lân cận, cách chỗ chúng tôi hơn bốn trăm dặm. Dù kinh nghiệm của tôi còn hạn chế, nhưng nhìn anh Vu này, tôi luôn cảm thấy vẻ chất phác của anh ta che giấu điều gì đó.

Nhưng tôi cũng không để ý lắm. Đã có chuyện cần giải oán, là một người giải oán, tôi đương nhiên không từ chối. Thu dọn đồ đạc xong, tôi cùng anh Vu đến bến xe khách đường dài, lên xe đi huyện lân cận.

Sau hơn ba tiếng đồng hồ xóc nảy, tôi đến được huyện Lâm Thủy. Xuống xe, tôi tìm một quán ăn nhỏ ăn chút gì đó, rồi lại cùng Vu Trường Huy bắt xe đi thôn Vương gia.

Thời đó, cơ sở hạ tầng của ba tỉnh Đông Bắc đều không tốt lắm, đặc biệt là đường đất về nông thôn. Đi xe thật là khổ sở, cả đoạn đường xóc nảy khiến tôi muốn lộn cả ruột gan. Đến nơi, vừa bước xuống xe, tôi đã phải ngồi xổm bên đường nôn thốc nôn tháo, gần như nôn hết những thứ vừa ăn ra.

Vu Trường Huy cười trừ, vừa vỗ lưng cho tôi vừa than thở:

"Ôi, cái đường chết tiệt này, đi lần nào cũng như chịu cực hình, không biết đến bao giờ mới sửa được."

Tôi uống hai ngụm nước khoáng vừa mua ở huyện lỵ, mới cảm thấy đỡ hơn.

Từ chỗ xuống xe đến thôn Vương gia của Vu Trường Huy vẫn còn một đoạn đường. Đi theo anh ta nửa tiếng, Vu Trường Huy mới chỉ vào một thôn nhỏ đang bốc khói phía trước nói:

"Diệp huynh đệ, kia là thôn Vương gia của chúng tôi."

Vào thôn, tôi thấy nơi này tuy không giàu có gì, nhưng so với thôn Bình An của Lãng Tú Phân thì cũng không tệ. Ít nhất trong thôn cũng có vài ngôi nhà gạch ngói lớn. Vào thôn, rẽ hai ngã, chúng tôi dừng lại trước một cánh cổng sắt lớn hàn bằng ống thép và gân thép.

"Diệp huynh đệ, đây là nhà tôi. Trước khi đi, tôi đã bảo chị nhà chuẩn bị rồi, vào nhà là có cơm ăn ngay."

Ở nông thôn hầu như nhà nào cũng nuôi chó, Vu Trường Huy đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tôi từ nhỏ đã sợ chó, dù rất ngưỡng mộ Lý Hưng Lâm, chỉ cần dùng khí thế là có thể khiến chó sợ vãi đái, nhưng để đạt đến trình độ đó, chắc phải mất vài năm nữa may ra.

Hồn vía lên mây rời khỏi phạm vi chó có thể với tới, tôi mới yên tâm. Còn chưa vào nhà, một người phụ nữ trung niên mặc áo bông xanh đã từ trong nhà ra đón.

"Ôi, đây có phải thầy bắt quỷ không, trông cậu trẻ quá. Mau vào, mau vào, cơm nước tôi chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ hai người về thôi."

Không cần giới thiệu, người phụ nữ này chắc chắn là vợ Vu Trường Huy.

Vào nhà, ngồi một lúc, chị Vu bắt đầu bày thức ăn lên bàn. Mùa này ở nông thôn cũng không có rau tươi gì, toàn bắp cải trắng, khoai tây, hoặc dưa cải muối. Khi thức ăn được dọn lên, tôi nhìn mà choáng váng: Thịt thủ lợn, gà hầm nấm, cải chua nấu thịt ba chỉ, còn có một món nộm. Mấy món này tuy rất quen thuộc, nhưng đối với vùng nông thôn còn khó khăn thì tuyệt đối không phải ngày thường có thể ăn được.

Tay nghề của chị Vu không tệ, tuy không bằng đầu bếp nhà hàng, nhưng cũng khiến tôi ăn thêm nửa bát cơm.

Ăn xong, tôi ngồi bên cạnh lò sưởi, vừa uống trà hồng, vừa nói chuyện ủy thác với vợ chồng Vu Trường Huy.

Trên đường đi, Vu Trường Huy cũng đã kể cho tôi nghe một số chuyện, nhưng đường xóc nảy quá, có những việc tôi nghe không liền mạch, hơi khó hiểu.

Lần này, tôi tĩnh tâm lại, yêu cầu Vu Trường Huy kể lại chi tiết mọi chuyện cho tôi nghe.

"Diệp huynh đệ, trước đó tôi đã nói với cậu nhiều rồi, nhưng thực ra chuyện lạ xảy ra ở nhà tôi không phải một hai ngày."

Vu Trường Huy uống một ngụm trà rồi nói.

Tôi nhìn anh ta, không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe.

Vu Trường Huy là người lâu đời ở thôn Vương gia. Theo lời anh ta, từ đời ông nội anh ta đã đến đây lập nghiệp rồi. Anh ta có hai anh em trai. Lúc đầu, họ sống chung trong một sân lớn, cùng với ông nội. Dù cuộc sống không giàu có gì, nhưng cũng đủ sống qua ngày với mảnh đất của mình.

Nhưng sau Tết, trong nhà họ xảy ra một chuyện, khiến gia đình họ có sự ngăn cách. Dù sau đó đã chứng minh được sự trong sạch của nhau, nhưng sự ngăn cách cũng giống như chiếc gương vỡ, dù có ghép lại kín đến đâu, vết nứt vẫn là vết nứt, không còn được hoàn hảo như ban đầu nữa.

Sự việc xảy ra vào ngày mười bảy tháng Giêng năm nay. Theo phong tục, các ngày mùng bảy trong tháng Giêng đều gọi là "Nhân Thất Nhật", ngày này phải ăn mì sợi, với ý nghĩa dùng mì sợi quấn lấy đôi chân của năm tháng để cầu trường thọ.

Vu Trường Huy là con trai cả trong nhà. Theo lệ thường, cả tháng Giêng, cả gia đình anh ta sẽ tụ tập ở nhà anh ta ăn Tết vui vẻ. Năm nay cũng không ngoại lệ.

Ở nông thôn không có nhiều trò giải trí, thú vui lớn nhất là ăn xong, bày bàn đánh mạt chược. Đánh cũng không lớn, hai hào rưỡi kéo thẳng, thời đó thịnh hành kiểu chơi "cùng hồ", thắng thua nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai tệ.

Nhưng hôm đó rất kỳ lạ, chị Vu ngồi ở đầu phía đông vận may đặc biệt tốt, không ù "kẹp" thì "liên", ngay cả "ôm bảo kẹp" cũng ù mấy lần. Dù chỉ là mạt chược nhỏ hai hào rưỡi, nhưng liên tục làm cái rồi ù bài, bốn ván xuống, vậy mà thắng được bốn năm chục tệ.

Ngược lại, em dâu Vu Trường Huy là Triệu Hải Yến, từ khi lên chiếu bạc, chưa ù được ván nào. Trong số tiền chị Vu thắng được, ít nhất tám mươi phần trăm là do cô ta cống hiến.

Đánh bạc thường có một đặc điểm chung, đó là người thua thì muốn gỡ lại, còn người thắng thì muốn thắng thêm. Triệu Hải Yến vốn là người có chút so đo tính toán, ngày thường tiêu tiền mua kim chỉ cũng xót ruột xót gan, hôm nay thua nhiều như vậy, mắt đã đỏ hoe. Nhưng cô ta không tiện đòi lại số tiền mình đã thua, chỉ nhắm vào chỗ ngồi của chị Vu.

Thế là, sau bốn ván bài, Triệu Hải Yến kiên quyết đòi đổi chỗ. Dù chị Vu cảm thấy đây là đất phong thủy của mình, không muốn đổi, nhưng là người thắng, cô ta cũng không tiện từ chối yêu cầu của em dâu. Nhưng sau khi đổi chỗ, vận may của chị Vu vẫn tốt đến không ai sánh bằng, còn Triệu Hải Yến dường như còn đen đủi hơn lúc nãy.

Đánh thêm bốn ván nữa, Triệu Hải Yến thấy vận may của mình không có chút khởi sắc nào, bắt đầu giở trò ăn vạ, lấy cớ không có tiền để bắt đầu nợ. Tiền cược mạt chược nếu biến thành giấy trắng mực đen, rất dễ khiến người ta mất hứng thú tiếp tục. Đánh thêm hai ván, chị Vu bắt đầu mất hứng. Cô ta nhìn chiếc đồng hồ thạch anh trên tường, thấy thời gian cũng sắp đến giờ, liền đẩy bài muốn đi nấu cơm, nhưng Triệu Hải Yến đã thua đến nóng mắt, nhất quyết không cho chị dâu đi.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back