Chương 48: Khô hạn
Lão gia tử thừa dịp ba nhi tử còn chưa đi tuần tra, lại đi vào trong núi chặt mấy cây về, làm hai, ba cái xe đẩy tay. La gia có một cái xe đẩym nhưng đã dùng nhiều năm rồi, đặc biệt cũ nát, La lão gia tử lần này lập tức làm mấy cái, những người khác trong La gia cũng không hiểu vì sao.
Trong thôn không có người tuần tra, có người phát hiện mấy người bên Liễu Thụ thôn bị lưu dân cướp đoạt. Nghe tin tức này, thôn trưởng lập tức cho mỗi hộ mỗi nhà lần lượt cắt người đi tuần tra.
Trong thôn tổng cộng có năm mươi tư hộ, mỗi hộ ra một người trưởng thành, chia làm ba ban. Ban ngày mười tám người, ba ban này mỗi ngày luân phiên tuần tra, một ban mười tám người lại chia làm ba đội nhỏ, phân công nhau phụ trách những khu vực tuần tra khác nhau. Mỗi tổ nhỏ còn được phát một cái chiêng, một khi có động tĩnh liền dùng sức gõ. Có mấy lần phát hiện được người lén lút bị đội tuần tra phát hiện dọa chạy. (Tác giả: Nhắc tới người đi tuần tra, trên thực tế trong thôn của chúng ta có sự việc như thế này: Hai năm trước có tên trộm ghé thăm, sau lại bị bí thư chi bộ tổ chức người nửa đêm đi tuần tra. Trừ người lớn không ở nhà, mỗi hộ đều phải cử người. Cũng là phân ban phân tổ, một người trong đội cầm một cái chiêng những người khác cầm đèn pin, lại phân nửa đêm trước và nửa đêm trời sáng. Hai lần nghỉ hè tôi ở nhà anh họ của tôi tham gia một lần. Bởi vì mỗi đội cũng có vài người tốt, cho nên lúc tuần tra cũng không sợ hãi. Người nào sợ hãi chính là lúc đổi ban nửa đêm trước đều tự giác về nhà, nếu có một người thì thật là khủng khiếp).
Chính là mỗi đêm tuần tra như vậy, nhưng cũng xảy ra điều ngoài ý muốn. Là La Thất ở đầu thôn bị cướp đoạt. La Thất sống ở đầu thôn là một lão nhân sống một mình, lão bà chết sớm, sau này nhi tử cũng đi nốt, chỉ còn một lão nhân ở một mình cùng hai mẫu ruộng sống qua ngày. Bời vì ở đầu thôn, lại là ban ngày, người trong thôn cũng không để ý. Không nghĩ tới tốp lưu dân này rất liều lĩnh đến cướp đồ, chờ phát hiện được thì La Thất Thủ đã không còn hô hấp cũng bắt được hai người.
Hai người này bị dây thừng trói chặt, tra khảo một lát thì nói là người phương Bắc tới, bên kia khô hạn đã lâu, mấy người đã đến nông nỗi phải bán người, bán con gái. Thấy La Thất nhà có ít người lại ở đầu thôn, liền nổi lên ác ý, chính là không nghĩ tới lúc tranh chấp lão nhân này đột nhiên sẽ chết. Sau khi đem hai người kia giao cho quan phủ, người trong thôn giúp thu xếp cho La Thất, lại mua một cái quan tài làm tang sự. Sau khi phát sinh chuyện này, người trong thôn cảm thấy bất an, thôn trưởng lại an bài cho người đi tuần tra tăng lên.
Tình thế càng ngày càng xấu, thời gian trôi qua, lần này lưu dân không giống lần trước bị phát hiện thì bỏ chạy, mà hiện tại trực tiếp cầm vũ khí đến cướp, cướ nước cùng lương thực. Mấy lần có người trong thôn bị thương, may mắn không có người nào bị thương đặc biệt nghiêm tọng.
Ban đêm hôm nay, vừa mới vào đếm không lâu, thôn trưởng vội vàng triệu tập mọi người đến họp.
"Mọi người biết chúng ta trừ bỏ sau núi không cao, thị trấn gần núi một chút. Trên núi kia bình thường còn có sơn phỉ. Kiên Cường Tử mấy hôm trước phát hiện trong Đại Vương trang có thổ phỉ vào cướp lương thực". Đại Vương trang là một thông trang gần La gia trang, khá lớn, không xa còn có một Tiểu Vương Trang.
Thôn trưởng vừa nói xong, phía dưới đều ồ lên.
Thôn trưởng tạm dừng một chút rồi nói: "Chúng ta cách Đại Vương không xa, còn chưa biết tình hình như thế nào. Tranh thủ thời gian về nhà thu dọn, cất giấu những lương thực chủ yếu, phụ nữ, tiểu hài tử cũng giấu đi, thực sự không tìm được nơi nào thì chạy vào cánh rừng. Lương thực cũng đừng thu thập sạch sẽ quá mà lưu lại một ít để dùng, những thứ khác không quan trọng không cần thu thập. Cả thôn đều nhanh lên một chút, mấy người khỏe mạnh an bài phụ nữ, tiểu hài tử chạy vào cánh rừng". Thôn trưởng là lão nhân có kinh nghiệm nhất thôn, lo lắng cho mọi người, vạn nhất có người không tha cho bất cứ cái gì, bất cứ ai, đều đem lương thực giấu đi, đám thổ phỉ kia không tìm thấy lương thực khẳng định sẽ sẽ nghi ngờ.
Người La gia nghe tin tức như vậy, đều rất khiếp sợ. La Văn Sinh nắm chặt tay La Nhiễm. La lão gia tử xem nhi tử, con dâu nhất thời bối rồi liền vội vàng lên tinh thần an bài cho cả nhà chạy nhanh về nhà thu thập đồ vật này nọ giấu đi.
La Nhiễm trước hết đem bạc tích góp giấu vào trong người, nghĩ lại cảm thấy không ổn, liền chia một nửa dùng cái túi vải bố đựng, đào một cái hố nhỏ ở bờ tường của Tây viện chôn xuống, lại ở trên mặt đất rải một chút củi cùng nhánh cây còn lại che đi.
Đem bạc cất giấu kĩ rồi, La Nhiễm mới đi theo ca ca đem trái cây, thịt mà khoảng thời gian này đã thu hoạch được cất đi. La Hữu Lễ cùng Trịnh thị bị La lão gia tử gọi đi giấu lương thực. La gia có cái hầm đất to, bình thưởng cất lương thực cùng những đồ vật này nọ. Nhưng bây giờ hầm này cũng không an toàn, không cần tìm cũng có thể phát hiện được. Mấy nhi tử bảo cất chỗ này giấu chỗ nọ, hơn mười bao lương thực, không có địa phương cất giấu. La lão gia tử cuối cùng quyết định chia ra.
La gia hiện tại mỗi nhà cất giấu ba bao lương thực, đều tự mình giấu. Đây là đồ ăn mấy tháng sau, nếu ai giấu lương thực mà bị phát hiện hoặc cướp đi rồi vậy mấy tháng lương thực sau này đều bị cắt giảm khẩu phần.
La Hữu Lễ đem một bao giấy ở phía dưới đống củi trong sân, một bao giấu trong tầng một của tủ quần áo của Trịnh thị, lại ở trên rải thật nhiều quần áo cùng bao bố, còn một gói to không có chỗ nào giấu. La Nhiễm thấy La Hữu Lễ sốt ruột chuyện trong nhà, nói: "Cha, một abia này con cùng ca ca giấu ở trong rừng, người khác khẳng định không phát hiện ra được".
Một bao lương thực để trên xe đẩy, mấy người La Nhiễm thu thập còn do dự, Trịnh thị lo lắng La Hữu Lễ ở nhà, liên tục bảo La Hữu Lễ cũng đi vào rừng giấu lương thực.
"Cha, nếu không cha cũng đi vào trong rừng đi, đỡ làm cho nương lo lắng". La Nhiễm nói.
La Hữu Lễ thấy vẻ mặt của thê nhi, cũng rất cảm động, nhưng vẫn nói: "Mấy con đi nhanh đi, ta phải ở lại nhà, bằng không thổ phỉ khẳng định sẽ hoài nghi. Các con nhanh lên".
La Nhiễm cũng biết cha nói có đạo lí nhưng mà vẫn lo lắng: "Cha, nếu thổ phỉ đến, bọn họ nếu lấy đồ vật này nọ thì cứ để chúng lấy, dù sao chúng ta cũng giấu một bao đi rồi, cho dù không có lương thực, chúng ta cũng có thể lên núi hái trái cây dại ăn".
La Hữu Lễ: "Ta biết, các con không cần lo lằng cho ta, mau đi đi. Nhớ rõ giấu cho kĩ, không ai gọi thì các con không được ra".
Trịnh thị phụ giúp ba con đẩy xe vào trốn trong rừng. Còn chưa có ra khỏi cửa La gia, chợt gặp Triệu thị cùng Lưu thị đi ra, hai nhà đều chở đầy bao lớn bao nhỏ.
"Ôi, đệ muội, đợi bọn ta với. Đi nhanh như vậy làm gì". Bởi vì Triệu thị đẩy xe rất nặng, mấy người Triệu thị, trừ bỏ Triệu thị thì ai cũng chưa từng làm việc, phụ giúp đẩy xiêu xiêu vẹo vẹo, liền ở lại phía sau
"Đại tẩu, nhanh chạy đi, tẩu còn lề mề làm gì". Lưu thị chạy tới trước mặt Triệu thị, trả lời.
Trong thôn không có người tuần tra, có người phát hiện mấy người bên Liễu Thụ thôn bị lưu dân cướp đoạt. Nghe tin tức này, thôn trưởng lập tức cho mỗi hộ mỗi nhà lần lượt cắt người đi tuần tra.
Trong thôn tổng cộng có năm mươi tư hộ, mỗi hộ ra một người trưởng thành, chia làm ba ban. Ban ngày mười tám người, ba ban này mỗi ngày luân phiên tuần tra, một ban mười tám người lại chia làm ba đội nhỏ, phân công nhau phụ trách những khu vực tuần tra khác nhau. Mỗi tổ nhỏ còn được phát một cái chiêng, một khi có động tĩnh liền dùng sức gõ. Có mấy lần phát hiện được người lén lút bị đội tuần tra phát hiện dọa chạy. (Tác giả: Nhắc tới người đi tuần tra, trên thực tế trong thôn của chúng ta có sự việc như thế này: Hai năm trước có tên trộm ghé thăm, sau lại bị bí thư chi bộ tổ chức người nửa đêm đi tuần tra. Trừ người lớn không ở nhà, mỗi hộ đều phải cử người. Cũng là phân ban phân tổ, một người trong đội cầm một cái chiêng những người khác cầm đèn pin, lại phân nửa đêm trước và nửa đêm trời sáng. Hai lần nghỉ hè tôi ở nhà anh họ của tôi tham gia một lần. Bởi vì mỗi đội cũng có vài người tốt, cho nên lúc tuần tra cũng không sợ hãi. Người nào sợ hãi chính là lúc đổi ban nửa đêm trước đều tự giác về nhà, nếu có một người thì thật là khủng khiếp).
Chính là mỗi đêm tuần tra như vậy, nhưng cũng xảy ra điều ngoài ý muốn. Là La Thất ở đầu thôn bị cướp đoạt. La Thất sống ở đầu thôn là một lão nhân sống một mình, lão bà chết sớm, sau này nhi tử cũng đi nốt, chỉ còn một lão nhân ở một mình cùng hai mẫu ruộng sống qua ngày. Bời vì ở đầu thôn, lại là ban ngày, người trong thôn cũng không để ý. Không nghĩ tới tốp lưu dân này rất liều lĩnh đến cướp đồ, chờ phát hiện được thì La Thất Thủ đã không còn hô hấp cũng bắt được hai người.
Hai người này bị dây thừng trói chặt, tra khảo một lát thì nói là người phương Bắc tới, bên kia khô hạn đã lâu, mấy người đã đến nông nỗi phải bán người, bán con gái. Thấy La Thất nhà có ít người lại ở đầu thôn, liền nổi lên ác ý, chính là không nghĩ tới lúc tranh chấp lão nhân này đột nhiên sẽ chết. Sau khi đem hai người kia giao cho quan phủ, người trong thôn giúp thu xếp cho La Thất, lại mua một cái quan tài làm tang sự. Sau khi phát sinh chuyện này, người trong thôn cảm thấy bất an, thôn trưởng lại an bài cho người đi tuần tra tăng lên.
Tình thế càng ngày càng xấu, thời gian trôi qua, lần này lưu dân không giống lần trước bị phát hiện thì bỏ chạy, mà hiện tại trực tiếp cầm vũ khí đến cướp, cướ nước cùng lương thực. Mấy lần có người trong thôn bị thương, may mắn không có người nào bị thương đặc biệt nghiêm tọng.
Ban đêm hôm nay, vừa mới vào đếm không lâu, thôn trưởng vội vàng triệu tập mọi người đến họp.
"Mọi người biết chúng ta trừ bỏ sau núi không cao, thị trấn gần núi một chút. Trên núi kia bình thường còn có sơn phỉ. Kiên Cường Tử mấy hôm trước phát hiện trong Đại Vương trang có thổ phỉ vào cướp lương thực". Đại Vương trang là một thông trang gần La gia trang, khá lớn, không xa còn có một Tiểu Vương Trang.
Thôn trưởng vừa nói xong, phía dưới đều ồ lên.
Thôn trưởng tạm dừng một chút rồi nói: "Chúng ta cách Đại Vương không xa, còn chưa biết tình hình như thế nào. Tranh thủ thời gian về nhà thu dọn, cất giấu những lương thực chủ yếu, phụ nữ, tiểu hài tử cũng giấu đi, thực sự không tìm được nơi nào thì chạy vào cánh rừng. Lương thực cũng đừng thu thập sạch sẽ quá mà lưu lại một ít để dùng, những thứ khác không quan trọng không cần thu thập. Cả thôn đều nhanh lên một chút, mấy người khỏe mạnh an bài phụ nữ, tiểu hài tử chạy vào cánh rừng". Thôn trưởng là lão nhân có kinh nghiệm nhất thôn, lo lắng cho mọi người, vạn nhất có người không tha cho bất cứ cái gì, bất cứ ai, đều đem lương thực giấu đi, đám thổ phỉ kia không tìm thấy lương thực khẳng định sẽ sẽ nghi ngờ.
Người La gia nghe tin tức như vậy, đều rất khiếp sợ. La Văn Sinh nắm chặt tay La Nhiễm. La lão gia tử xem nhi tử, con dâu nhất thời bối rồi liền vội vàng lên tinh thần an bài cho cả nhà chạy nhanh về nhà thu thập đồ vật này nọ giấu đi.
La Nhiễm trước hết đem bạc tích góp giấu vào trong người, nghĩ lại cảm thấy không ổn, liền chia một nửa dùng cái túi vải bố đựng, đào một cái hố nhỏ ở bờ tường của Tây viện chôn xuống, lại ở trên mặt đất rải một chút củi cùng nhánh cây còn lại che đi.
Đem bạc cất giấu kĩ rồi, La Nhiễm mới đi theo ca ca đem trái cây, thịt mà khoảng thời gian này đã thu hoạch được cất đi. La Hữu Lễ cùng Trịnh thị bị La lão gia tử gọi đi giấu lương thực. La gia có cái hầm đất to, bình thưởng cất lương thực cùng những đồ vật này nọ. Nhưng bây giờ hầm này cũng không an toàn, không cần tìm cũng có thể phát hiện được. Mấy nhi tử bảo cất chỗ này giấu chỗ nọ, hơn mười bao lương thực, không có địa phương cất giấu. La lão gia tử cuối cùng quyết định chia ra.
La gia hiện tại mỗi nhà cất giấu ba bao lương thực, đều tự mình giấu. Đây là đồ ăn mấy tháng sau, nếu ai giấu lương thực mà bị phát hiện hoặc cướp đi rồi vậy mấy tháng lương thực sau này đều bị cắt giảm khẩu phần.
La Hữu Lễ đem một bao giấy ở phía dưới đống củi trong sân, một bao giấu trong tầng một của tủ quần áo của Trịnh thị, lại ở trên rải thật nhiều quần áo cùng bao bố, còn một gói to không có chỗ nào giấu. La Nhiễm thấy La Hữu Lễ sốt ruột chuyện trong nhà, nói: "Cha, một abia này con cùng ca ca giấu ở trong rừng, người khác khẳng định không phát hiện ra được".
Một bao lương thực để trên xe đẩy, mấy người La Nhiễm thu thập còn do dự, Trịnh thị lo lắng La Hữu Lễ ở nhà, liên tục bảo La Hữu Lễ cũng đi vào rừng giấu lương thực.
"Cha, nếu không cha cũng đi vào trong rừng đi, đỡ làm cho nương lo lắng". La Nhiễm nói.
La Hữu Lễ thấy vẻ mặt của thê nhi, cũng rất cảm động, nhưng vẫn nói: "Mấy con đi nhanh đi, ta phải ở lại nhà, bằng không thổ phỉ khẳng định sẽ hoài nghi. Các con nhanh lên".
La Nhiễm cũng biết cha nói có đạo lí nhưng mà vẫn lo lắng: "Cha, nếu thổ phỉ đến, bọn họ nếu lấy đồ vật này nọ thì cứ để chúng lấy, dù sao chúng ta cũng giấu một bao đi rồi, cho dù không có lương thực, chúng ta cũng có thể lên núi hái trái cây dại ăn".
La Hữu Lễ: "Ta biết, các con không cần lo lằng cho ta, mau đi đi. Nhớ rõ giấu cho kĩ, không ai gọi thì các con không được ra".
Trịnh thị phụ giúp ba con đẩy xe vào trốn trong rừng. Còn chưa có ra khỏi cửa La gia, chợt gặp Triệu thị cùng Lưu thị đi ra, hai nhà đều chở đầy bao lớn bao nhỏ.
"Ôi, đệ muội, đợi bọn ta với. Đi nhanh như vậy làm gì". Bởi vì Triệu thị đẩy xe rất nặng, mấy người Triệu thị, trừ bỏ Triệu thị thì ai cũng chưa từng làm việc, phụ giúp đẩy xiêu xiêu vẹo vẹo, liền ở lại phía sau
"Đại tẩu, nhanh chạy đi, tẩu còn lề mề làm gì". Lưu thị chạy tới trước mặt Triệu thị, trả lời.