Đại tổng quản cụp mắt, hôm nay là cái ngày gì..
Nào hồ không khai, thiên đề nào hồ*!
* Đại khái là đang nói Đàm Nguyên nhắc chuyện gì không nhắc lại nhắc đến chuyện này, chạm vào chỗ đau của bệ hạ đó ạ!
Đều kéo tới cùng một lúc, đây là ngại trong lòng bệ hạ còn chưa đủ khó chịu hay sao?
Thế tử Đông Xương hầu đột nhiên đến nói ra những lời này, chẳng khác nào đang trực tiếp dẫm vào lòng bệ hạ, hôm nay chỉ sợ không yên ổn được..
Ít nhất thì Đại tổng quản hoàn toàn không có cách nào thu dọn cục diện hỗn loạn này.
Vốn dĩ còn ngóng trông Thế tử Đông Xương hầu tới giúp bệ hạ giảm bớt lửa giận, trước mắt xem ra, nói là thêm dầu vào lửa cũng không quá.
Đốm lửa này, e là muốn đem bệ hạ hoàn toàn thiêu đến cáu kỉnh!
Đại tổng quản đau đầu.
Trong lòng Thế tử Kiến An hầu cũng cả kinh, không dự đoán được Đàm Nguyên lại đánh cái chủ ý này.
Lạc tỷ nhi là người mà bệ hạ muốn đó!
Bệ hạ vốn đang nổi nóng, Đàm Nguyên lúc này còn tới thêm phiền, chạy đến đây nói muốn người của bệ hạ..
Thế tử Kiến An hầu chỉ cảm thấy đốm lửa này sợ là muốn đốt trở về trên người hắn ta cùng với Hầu phủ, đem Kiến An hầu phủ thiêu sạch!
Nghĩ đến chỗ này, Thế tử Kiến An hầu đột nhiên giật mình, chợt nhớ tới trước kia thời điểm bọn họ đến Đông Xương hầu phủ làm khách, tổ mẫu cùng nhạc mẫu từng muốn tác hợp chuyện của Đàm Nguyên và Lạc tỷ nhi, lúc ấy Đàm Nguyên xác thật cũng trở về trong phủ, nhưng bởi vì Lạc tỷ nhi vẫn luôn bị bệnh, sốt cao không giảm, hai người mới không có cơ hội gặp mặt, bây giờ Đàm Nguyên lại tới trước mặt bệ hạ thỉnh ban hôn..
Thế tử Kiến An hầu bất giác nhớ lại khi còn nhỏ, Đàm Nguyên hình như luôn thích chọc cho Lạc tỷ nhi khóc.
Lạc tỷ nhi thì luôn tìm cách trốn tránh hắn ta.
Bất quá Đàm Nguyên bình thường đều sẽ không khi dễ người khác, hắn ta chỉ một mực bắt nạt Lạc tỷ nhi.
Về sau Đàm Nguyên vào trong quân, cũng không nghe nói hai người có giao thoa gì, nhưng Đàm Nguyên cứ luôn nói trước khi hắn ta kiến công lập nghiệp sẽ không thành thân, cho nên hôn sự của hắn ta tới hiện tại vẫn kéo dài chưa định xuống, trong lòng nhạc phụ cùng nhạc mẫu đều gấp gáp, hiện tại bỗng nhiên Đàm Nguyên lại thỉnh bệ hạ tứ hôn. Chuyện Tam phòng gây ra đã khiến bệ hạ vô cùng tức giận rồi, giờ thêm việc này nữa..
Trên trán Thế tử Kiến An hầu mồ hôi lạnh lại rơi thêm một tầng.
* * *
Đàm Nguyên tất nhiên không biết chuyện trước đó đã xảy ra trong điện, hắn ta càng không biết được tâm tư của mọi người ở Ngự Thư Phòng bây giờ đang lòng vòng ra sao.
Tuy rằng Sở Tụng Bình cũng đang ở đây, hắn ta lại làm trò trước mặt Sở Tụng Bình thỉnh ban hôn kỳ thật không thỏa đáng lắm, bất quá nếu có thể nói rõ ràng một lần thì quá tốt rồi. Hắn ta hộ giá có công, bệ hạ ban thưởng tứ hôn cho hắn ta, tác thành một mối lương duyên, khao thưởng tướng lãnh trong quân, truyền ra ngoài cũng là một đoạn giai thoại, không có người nào sẽ nghĩ giữa hắn ta cùng Sở Lạc đích thứ khác biệt.
Chỉ cần bệ hạ mở miệng ban hôn, thì chỗ phụ thân, mẫu thân, Kiến An hầu phủ còn có cả cái tên hồ ly Đan Mẫn Khoa kia nữa, đều không cần hắn ta phải tốn hơi thừa lời.
Thời điểm từ Thành Châu rời đi, hắn ta đã đắn đo rất lâu, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận một vấn đề.
Có lẽ Sở Lạc cũng không thật sự muốn cự tuyệt hắn ta, dù sao nếu nàng gả cho hắn ta thì đây chính là một cọc hôn sự rất tốt.
Chắc là do câu "trước tiên để nàng làm ngoại thất" kia của hắn ta đã dọa đến nàng.
Lúc ấy hắn ta nghĩ thế nào, liền nói với nàng như vậy, nàng nhất định cho rằng hắn ta đang dụ dỗ nàng làm ngoại thất.
Nhưng Đàm Nguyên hắn trước nay quang minh lỗi lạc, nếu đã hứa hẹn với nàng, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Nếu nàng không muốn làm ngoại thất, hắn ta liền tự mình ở trước mặt thiên tử thỉnh ban hôn, vậy thì nàng có thể nở mày nở mặt gả cho hắn ta rồi.
Ngày sau hắn ta sẽ là đại quan ở biên giới, nàng chính là tướng quân phu nhân, hắn ta khẳng định tốt hơn so với mấy tên Đào Chân hay Đan Mẫn Khoa gì đó nhiều!
Sau này Sở Lạc gả cho hắn ta, nàng chỉ cần theo hắn ta ở nơi đóng quân, không phải trộn lẫn bên trong hậu trạch đối mặt với mấy chuyện nhọc lòng khác. Ngày thường trong quân công việc bận rộn, việc vặt rất nhiều, hắn ta cũng không có tâm tư ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, tướng quân phu nhân nàng có thể kê cao gối mà ngủ, hai người bọn họ sẽ có thể cầm sắt hòa minh*.
* Cầm sắt hòa minh: Nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau.
Nếu Sở Lạc cùng hắn ta ở bên nhau, hắn ta thật sự nghĩ không ra có chỗ nào làm nàng ủy khuất?
Xem nàng còn có cái gì không muốn!
Chính nàng từ nhỏ đã là "mít ướt", nếu nàng gả cho người khác, người ta có lẽ sẽ khi dễ chết nàng.
Kiến An hầu phủ cùng Đông Xương hầu phủ hai nhà quan hệ thân cận, hắn ta chẳng lẽ còn có thể bắt nạt nàng hay sao?
Hắn ta trước kia cũng chỉ là động mồm mép trêu chọc nàng chút thôi, tuyệt đối không có ác ý gì.
Có hắn ta ở đó, trong phủ ai dám tới gây khó dễ cho nàng chứ?
Cho dù cô nãi nãi không thích nàng thì sao, nàng chỉ là thứ nữ lại thế nào, hắn ta đối tốt với nàng là được, người khác còn có thể không cho hắn ta mặt mũi ư?
Vốn dĩ hắn ta không định ở ngay lúc này thỉnh ban hôn, vừa có chút quân công liền đòi thưởng thật sự quá thiếu kiên nhẫn, đây không phải hành động sáng suốt, nhưng hiện tại nàng bị bức phải chạy tới Thành Châu giả làm cháu ngoại trai của Đan Mẫn Khoa, tự bản thân nàng căn bản không có khả năng thu dọn hậu quả chuyện ngày ấy xảy ra ở Nguyên hồ. Nàng không muốn làm ngoại thất cho hắn ta, hắn ta có thể ở trước mặt thiên tử thỉnh ban hôn!
Cho nên hôm nay hắn ta mới vào cung.
Vốn dĩ cho rằng bệ hạ sẽ ở thưởng mai yến ngồi lâu một chút, ai ngờ thời điểm hắn ta tiến cung, thái giám lại nói bệ hạ đã trở về.
Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, hắn ta cũng không có gì phải ngượng ngùng.
Tuy rằng ở trước mặt Sở Tụng Bình thỉnh ban hôn thế này hắn ta có chút không được tự nhiên, nhưng từ trước đến nay hắn ta ở trong quân, tính tình tiêu sái không giống như mấy công tử trong Kinh lúc nào cũng phải khiêm tốn giữ lễ, như vậy xem ra, Sở Tụng Bình so với hắn ta sẽ càng không được tự nhiên hơn.
Bởi vậy ban nãy khi bệ hạ hỏi, hắn ta liền nói đúng sự thật.
Bất quá hắn ta vừa nói xong, trong điện đột nhiên trở nên an tĩnh đến quỷ dị, ngay cả một chút tiếng động đều không có.
Đàm Nguyên nhíu nhíu mày, mới đầu hắn ta còn tưởng rằng người khác đang đợi hắn ta nói tiếp, có lẽ mọi người nghĩ là hắn ta còn chưa nói dứt lời, Đàm Nguyên bất giác cảm thấy bầu không khí trong điện có chút xấu hổ, lại bồi thêm một câu, "Đông Xương hầu phủ cùng Kiến An hầu phủ vốn có quan hệ họ hàng, mạt tướng với Sở Lạc từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, về sau mạt tướng vào trong quân, toàn bộ tâm tư đều đặt lên chuyện quốc gia đại sự. Hồi tháng Hai năm nay là sinh nhật của mẫu thân, mạt tướng xin nghỉ trở về Đông Xương hầu phủ, mới gặp lại Sở Lạc. Đã thấy thanh mai, vân hồ không mừng*, cho nên hôm nay mạt tướng đặc biệt đến thỉnh bệ hạ tứ hôn!"
* Có lẽ Đàm Nguyên là mượn hai câu thơ trong Phong vũ 3 của Khổng Tử (bản dịch của Tạ Quang Phát) :
風 雨 如 晦, Phong vũ như hí (hối), Gió mưa mù mịt tối tăm,
雞 鳴 不 已 . Kê minh bất dĩ. Tiếng gà chẳng dứt gáy rầm nghe vang.
既 見 君 子, Ký kiến quân tử (thanh mai), Khi em (ta) đã gặp được chàng (nàng),
云 胡 不 喜 ? Vân hồ bất hỉ? Rằng sao mà chẳng rộn ràng vui tươi?
Lời này nói xong, Đàm Nguyên cảm thấy bản thân đã nói được rõ ràng sáng tỏ, nhưng trong điện vẫn lặng ngắt như tờ.
Đàm Nguyên không biết vì sao, chỉ là thiên tử đang ở trước mặt, hắn ta không thể tùy ý ngẩng đầu.
Không chỉ có Đại tổng quản, có lẽ mọi người đều không nghĩ đến Đàm Nguyên lại bổ thêm một câu như vậy, Đại tổng quản chỉ cảm thấy đây đã không phải lửa cháy đổ thêm dầu nữa, mà là sấm sét giữa không trung..
Loại thời điểm này, Đại tổng quản cũng không dám trộm liếc nhìn thiên tử ngồi bên kia, bất quá ông ta vẫn có thể tưởng tượng ra, sắc mặt bệ hạ hẳn là đã xanh mét.
Đại tổng quản càng cúi đầu thấp hơn một chút..
Sở Tụng Bình càng là suy nghĩ muốn chết đều có, không hiểu sao Đàm Nguyên có thể ở trước mặt bệ hạ nói ra những lời này.
Đã thấy thanh mai, vân hồ không mừng.
Mấy lời như thế từ trong miệng Đàm Nguyên nói ra, nghe vào lỗ tai bệ hạ..
Sở Tụng Bình nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.
Đàm Nguyên vốn là người thẳng tính, bây giờ trong điện quá mức an tĩnh, nhưng hắn ta đâu có nói việc gì không tốt đâu chứ, lẽ ra bệ hạ không nên có phản ứng này..
Bỗng nhiên trong điện vang lên âm thanh sột sột soạt soạt, Đàm Nguyên lúc này mới đánh bạo chậm rãi ngước mắt, lại thấy bệ hạ đang lật tấu chương trong tay, mới vừa rồi là tiếng xiêm y cọ qua chồng sổ con, tựa hồ bệ hạ đã hoàn toàn đem những lời hắn ta nói ban nãy ném qua một bên.
"Bệ hạ?" Đàm Nguyên ngoài ý muốn.
Lý Triệt không hề nhìn hắn ta, chỉ một bên nhìn sổ con, một bên lạnh giọng đáp, "Trẫm nghe được."
Hắn cúi đầu nhìn tấu chương, Đàm Nguyên căn bản không thấy rõ thần sắc trên mặt hắn, nhưng nghe ngữ khí của bệ hạ rõ ràng không hiền lành chút nào.
Đàm Nguyên thấy khó hiểu.
Lý Triệt không tỏ ý kiến, Đàm Nguyên hơi tiến thoái lưỡng nan, đứng dậy không được, cứ quỳ thế này cũng không xong, truy vấn thì không phải, không truy vấn hắn ta lại không hiểu ra làm sao.
Ánh mắt Đàm Nguyên theo bản năng nhìn về phía Đại tổng quản.
Đại tổng quản là người hầu hạ bên cạnh bệ hạ, mỗi khi quan viên trong triều không hiểu rõ được tâm tư của bệ hạ, phần lớn sẽ đem ánh mắt hướng Đại tổng quản dò hỏi.
Hiện giờ, Đại tổng quản lại chỉ cúi đầu.
Đàm Nguyên quay sang nhìn nhìn Sở Tụng Bình đang quỳ một bên, nghĩ thầm, có lẽ lúc trước bệ hạ phát hỏa có chút lớn, trước mắt vẫn còn nổi nóng?
Nhưng nghĩ lại, rõ ràng trước đó khi hắn ta vào điện, bệ hạ vẫn là vẻ mặt ôn hòa..
Trong mắt Đàm Nguyên hiện lên chút chần chờ, không tiếp tục mở miệng nữa.
Trong lòng Đại tổng quản than nhẹ, Thế tử Đông Xương hầu lẽ ra nên hiểu rõ mới đúng, nếu bệ hạ chịu đáp ứng tứ hôn, mời vừa rồi đã nhận lời luôn, sẽ không kéo dài tới hiện tại còn im lặng không nói..
Bệ hạ là nhân việc phê duyệt tấu chương, cho Thế tử Đông Xương hầu một bậc thang, để hắn ta chớ nhắc lại chuyện này, việc hắn ta thỉnh ban hôn liền cứ như vậy mà trôi qua đi..
Ninh Vương chi loạn kết thúc, trên dưới triều đình đều biết bệ hạ có ý đề bạt Thế tử Đông Xương hầu.
Thế tử Đông Xương hầu cũng là cận thần trước mặt bệ hạ, trong triều bao nhiêu đôi mắt nhìn vào, bệ hạ còn muốn cho Thế tử Đông Xương hầu mặt mũi.
Trong lòng bệ hạ tức giận như thế nào, mới vừa rồi đều cố gắng nhịn xuống, đắn đo rất lâu mới không phát hỏa.
Thế tử Đông Xương hầu là người thông minh, hẳn là không khó để hắn ta đoán được dụng ý của bệ hạ.
Sắc mặt Đàm Nguyên đích xác dần dần trầm xuống.
Hắn đoán được dụng ý của bệ hạ, lại không nghĩ ra vì sao bệ hạ không đáp ứng?
Hoặc là, bệ hạ đối với hôn sự của hắn ta đã có an bài, hoặc là, bệ hạ đối với hôn sự của Sở Lạc có sắp xếp riêng, còn không thì là bệ hạ muốn động Kiến An hầu phủ, cho nên không muốn hắn ta trộn lẫn ở trong đó.
Vừa vặn Sở Tụng Bình bây giờ còn đang ở trong điện dập đầu, bên cạnh còn có dấu vết chung trà bị bệ hạ quăng vỡ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đàm Nguyên càng thêm khẳng định suy nghĩ của hắn ta là đúng, bệ hạ thật sự có ý định ra tay với Kiến An hầu phủ sao?
Chuyện này vô cùng quan trọng, giữa Kiến An hầu phủ cùng Đông Xương hầu phủ có thiên ti vạn lũ* liên hệ, nếu Kiến An hầu phủ xảy ra chuyện, Đông Xương hầu phủ rất khó không chịu liên lụy, cô nãi nãi là lão phu nhân Kiến An hầu phủ, trưởng tỷ lại là Thế tử phu nhân Kiến An hầu phủ.
* Thiên ti vạn lũ: Mối quan hệ phức tạp.
Đàm Nguyên vốn chuẩn bị im lặng, chợt nhớ tới, nếu Kiến An hầu phủ thật sự xảy ra chuyện, Sở Lạc chỉ là thứ nữ Nhị phòng Kiến An hầu phủ, có lẽ bệ hạ sẽ phủi sạch quan hệ của Đông Xương hầu phủ cùng Kiến An hầu phủ, đem Sở Lạc ban thưởng cho tân quý trong quân, Sở Lạc trước nay luôn là một tiểu cô nương nũng nịu, lại thích khóc, những người kia thô lỗ như vậy..
Sắc mặt Đàm Nguyên đen tối không rõ, biết rằng bản thân không nên mở miệng, nhưng vẫn cắn răng một cái, lại lần nữa ngước mắt nhìn về phía Lý Triệt chắp tay, đang muốn nói gì đó, hẳn là bệ hạ dư quang liếc thấy hành động này của hắn ta, liền một bên đề bút, một bên không chút để ý nói, "Trẫm cảm thấy không thích hợp."
Trong lòng Đại tổng quản cùng Thế tử Kiến An hầu đều khẽ rùng mình.
Đàm Nguyên cũng sửng sốt.
Ngự bút của Lý Triệt dừng ở trên tấu chương viết xuống vài chữ, không nhanh không chậm nói, "Hôn sự của ngươi ngày sau lại nói, ngươi cứ về nơi đóng quân trước đi."
Đàm Nguyên hơi nhíu mày, Văn đế đã nói rõ ràng đến vậy rồi, Người sẽ không tứ hôn. Đàm Nguyên chắp tay, trầm giọng nói, "Mạt tướng tuân chỉ."
Tay cầm bút của Lý Triệt hơi khựng lại, hắn khẽ nhăn mày, giống như nhớ tới chuyện gì.
Khi Lý Triệt ngước mắt, vừa lúc thấy Đàm Nguyên xoay người đi ra ngoài điện, ánh mắt Lý Triệt hơi tối xuống, phong cách hành sự ngày thường của Đàm Nguyên hắn biết rất rõ ràng, Lý Triệt mở miệng, "Đàm Nguyên."
Đàm Nguyên dừng chân, xoay người chắp tay, "Bệ hạ!"
Ánh mắt Lý Triệt dừng ở trên người hắn ta, lại hướng Thế tử Kiến An hầu nói, "Sở Tụng Bình, ngươi đi ra ngoài.."
Thế tử Kiến An hầu làm theo.
Chờ cho Sở Tụng Bình rời đi rồi, Lý Triệt mới hướng Đàm Nguyên hỏi, "Trẫm không tứ hôn, ngươi sẽ như thế nào?"
Đại tổng quản kinh hãi, không biết vì sao bệ hạ phải hỏi như vậy..
Đàm Nguyên cũng không giấu giếm, "Đem người mang đi, trước tiên để nàng làm ngoại thất."
Trong lòng Đại tổng quản cả kinh, giật mình ngước mắt!
Lý Triệt tiện tay đem sổ con ném thật mạnh lên bàn, cũng không còn cố gắng nén giận như lúc trước nữa, trầm giọng nói, "Vậy ngươi nghe rõ cho Trẫm, Sở Lạc là nữ nhân của Trẫm!"
Đàm Nguyên chợt ngẩng đầu, đúng lúc cùng Lý Triệt bốn mắt nhìn nhau.
Lý Triệt cũng không kiêng dè, trong mắt Đàm Nguyên tất cả đều là sự kinh ngạc, cả kinh đến miệng suýt nữa đều không khép được.
Bấy giờ Lý Triệt mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói, "Lui xuống đi."
Hổ: Đàm tiểu tướng quân IQ cao mà EQ thấp quá, vừa edit vừa buồn cười