Chương 1: Đổi cơ thể cho nhau
[BOOK]"Chúng ta li hôn nhé." Vương Kha viết một cách nhẹ nhàng. Lúc này anh ta đang ngồi ngay ngắn trên sofa với vợ của mình Dương Lệ, người mà đã cùng anh bước vào lễ đường hôn nhân trong vòng hai năm, nét mặt hai người đều tỏ ra nghiêm túc, môi mím chặt, không khí xung quanh dường như ngưng lại.
Mười giây sau, Dương Lệ với sắc mặt tái mét cao giọng từ chối, ánh mắt cô nhìn hướng về chồng mình một cách nghiêm nghị, một vẻ không dễ cự tuyệt, dường như không cẩn thận một cái là sẽ làm nổ một thể khí dễ cháy. Hai năm nay, cùng với sự nghiệp của cô và Vương Kha ngày một thăng tiến, cảm giác hạnh phúc cuộc sống vợ chồng của họ ngày càng đi xuống, dùng câu nói của Vương Kha nói xấu vợ mình khi gọi điện nói chuyện với anh em mà nói chính là –sống với người phụ nữ này một chút cảm xúc cũng không có.
"Mỗi ngày tôi ở bên ngoài nỗ lực đi làm, chăm chỉ kiếm tiền, về đến nhà lại lo làm việc nhà, giặt quần áo, nấu ăn, mọi mặt tôi đều làm không thể bắt bẻ, anh dựa vào đâu mà nhắc chuyện li hôn với tôi? Tôi còn chưa nhắc với anh, anh vội gì chứ? Anh có biết ngượng không?" Với tính cách cứng cỏi Vương Lệ tiếp tục cao giọng kể lể, cô liệt kê ra những chuyện sau khi hai người ở cùng nhau bản thân đã thế nào vì cái nhà này, vì cuộc hôn nhân này mà lo lắng mệt mỏi, ngụ ý của cô chính là cô không có cách nào chấp nhận bản thân vất vả vun đắp cuộc hôn nhân hai năm, cứ như vậy lấy việc li hôn mà đặt dấu chấm hết. Vương Kha vừa nghe Dương Lệ lải nhải vừa cau mày phản bác, cố gắng phản biện đối phương không nhìn thấy những gì mình đã vì cái nhà này mà cống hiến bao nhiêu, vì cuộc hôn nhân này mà tiếp tục cố gắng bao nhiêu, cuối cùng anh ta bị một đòn chí mạng từ vợ mình: "Tóm lại hết cảm xúc rồi, sống cùng nhau gì nữa." Trong tối tăm mù mịt không biết sức mạnh nào thúc giục Dương Lệ nổi giận đùng đùng đứng bật người dậy, đôi mắt trong sáng ngày xưa, hôm nay giống như một cái ao màu đen, dường như đã chuẩn bị sẵn tư thế để đợi chuyện xảy ra bất ngờ về sau, cô không nói lời nào dang chân ra hướng về vị trí Vương Kha đang ngồi, muốn lên tranh cãi một trận, không ngờ vừa dang bước đầu tiên, đã bị chiếc ghế đẩu dưới chân xô ngã, trọng tâm không vững nên lảo đảo ngã về phía trước --mà lúc này, Vương Kha ngồi một bên nhìn thấy nhanh chóng đứng dậy, muốn lên phía trước kéo đối phương một cái nhưng đã muộn, sau một số hành động mạnh và nhanh chóng hai người ngã ào ra, não bộ hoạt động theo quán tính lao vào cạnh bàn trà, cùng với hai tiếng kêu "choang" to và rõ ràng, Vương gia chìm vào không gian tĩnh mịch.
Đồng hồ thạch anh ở phía trên bên phải màn hình ti vi trong phòng khách cần cù quay, một hồi tiếng "tích tắc" nhịp nhàng vang vọng bên tai của đôi nam nữ đang ngã ở hai bên bàn trà, lúc này hai mắt của họ rủ xuống, bất tỉnh nhân sự, trên trán hai người có một cục từ thâm đen chuyển dần sang bầm tím, đỏ rồi sưng tấy, sau khi tỉnh lại, đầu tiên Dương Lệ cảm thấy trán đau nhói buốt tới tận tim, cô vươn tay che vết thương theo phản xạ có điều kiện sau đó chớp chớp rồi mở hai mắt ra nhìn đồng hồ thạch anh trên tường, đã 9 giờ rồi. Lúc này khi cô quay lại và liếc sang đầu bên kia của bàn trà, bỗng phát hiện một người phụ nữ nằm bất động với mái tóc xõa đang quay lưng về phía mình.
Trộm vào trong nhà à? Đầu Dương Lệ phản ứng đề phòng, đồng thời trong bụng chửi thầm Vương Kha trước kia không biết giữ mình, bây giờ không biết người chạy đi đâu rồi.
Ngay lúc này người phụ nữ trước mặt động đậy, cô ta giống y hệt Dương Lệ, như vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng lớn cô ta hét lên rồi ôm lấy đầu đồng thời quay người sang nhìn Dương Lệ.
Ngay giây phút đó, không khí một lần nữa ngưng tụ lại. Bàn trà bên này Dương Lệ mở to mắt, môi hé mở, mặt ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mắt giống y hệt mình –bên kia Vương Kha cũng đang nhìn người đàn ông giống y trang mình với vẻ mặt kinh ngạc. Sau đó hai người cúi đầu nhìn xuống cơ thể và quần áo trên người mình, giống như hai nhà sư không hiểu chuyện gì đang xảy ra kinh ngạc kêu lên: "Chuyện gì thế này? Anh? Tôi?" Nói xong Vương Lệ chợt nhận ra giọng mình là giọng của đàn ông.
"Tóc của tôi sao dài vậy? Sao anh lại có khuôn mặt của tôi" cũng như vậy, Vương Kha sau khi nghe xong giọng mình mặt cũng ngạc nhiên, bản thân bỗng phát ra tiếng nói của Vương Lệ
Vừa hét vừa kinh hoàng cả hai nhanh chóng lao vào phòng vệ sinh của chung cư, nhìn vào tấm gương dài treo trên tường vừa nhìn cơ thể mới của mình "trên, dưới, tay, chân" vừa than khóc một cách đau khổ: "Sao tôi lại có khuôn mặt của anh vậy? Anh đã làm gì với tôi? Chẳng lẽ?" Hai người đưa mắt nhìn nhau, dường như trong một giây đã hiểu ngầm ý của đối phương
Hai phút sau, trong phòng vệ sinh hai người nhanh chóng quen với cơ thể mới của mình và quay lại cuộc tranh cãi trên sofa không lâu trước đó. Hai người hung dữ véo véo mặt của nhau, hi vọng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng kết quả của sự nỗ lực chỉ là làm cho họ đau đớn ôm mặt cuộn tròn trên ghế sofa. "Tình hình bây giờ chính là, linh hồn của anh đi vào cơ thể tôi mà linh hồn của tôi cũng đi vào cơ thể của anh. Cũng có thể nói, cơ thể của chúng ta đã bị đổi rồi, anh biến thành phụ nữ còn tôi biến thành đàn ông." Vẫn chưa quen với mái tóc mới của mình, Dương Lệ vò đầu bứt tai đưa ra kết luận.
"Vậy phải làm sao? Có cách nào có thể đổi lại không?" Vương Kha lo lắng nhíu mày hỏi.
Hay là chúng ta lại chạm nhau một chút? Dương Lệ đã có suy tính từ trước chỉ vào vị trí hai bên bàn trà mà hai người vừa đụng nhau, ý đồ muốn dựa vào định luật, xảy ra thế nào thì sẽ kết thúc như thế để kết thúc trò hề này. Sau một suy nghĩ thoáng qua, thấy Vương Kha gật đầu, anh ta cười hiểu ý, "vậy tôi đếm ngược, chúng ta cùng nhau đụng".
"Ba, hai, một.." Kèm theo một tiếng vang nặng nề, lực phản tác dụng làm cho một bên trán khác của hai người nổi lên một cái u cục to, họ một bên thức tỉnh, vẻ mặt bực bội ôm lấy trán, một bên dùng ánh sáng còn xót lại quay về phía đối phương –kế hoạch thất bại.
Có thể là chúng ta dùng lực không giống nhau, hay là chúng ta cụng đầu vào nhau? Dương Lệ tiếp tục ra kế sách, giống với phong cách độc đoán một thời khi cô ở công ty nước ngoài. Mà người thứ hai cũng chính là Vương Kha ở trong thân thể phụ nữ, tuy sắc mặt rất khó chịu nhưng không biết làm thế nào đành tiếp tục đồng ý. Sau năm phút, Dương Lệ và Vương Kha chia nhau dùng tay kéo cánh tay của đối phương giống hai con rô bốt được mã hóa, hai người không nói lời nào dùng đầu cốc vào nhau, khi cơn đau từ đầu tăng lên hai người chóng mặt chán nản, hất tay nhau ra và ngồi phịch xuống ghế sofa.
"Cái ý tưởng này của cô đều là ý tưởng tồi". Vương Kha oán trách, anh ta của hiện tại vẫn không có cách nào chấp nhận nổi cái giọng của mình, cũng không thể chấp nhận mái tóc đột nhiên dài ra của mình, chiều cao bị giảm bớt, đùi bị dày lên, ngực nhô ra như sườn đồi. "Anh giỏi vậy anh nghĩ ra cách nào? Đổi cái cơ thể anh vẫn còn cái bộ dạng ấy, bản tính khó rời." Dương Lệ đáp trả, lúc này cô dùng tay xoa cái u từ trên trán rồi xoa xuống dưới, chỉ thấy mình chạm phải một cái cục bị thịt lồi lõm không bằng phẳng và hàng râu nhỏ.
Không khí im lặng giống như nước lũ từ ngoài cửa sổ tràn vào chung cư của nhà họ Vương, trên ghế sofa đôi nam nữ "mặt mày bầm tím" mòn mỏi trông ra ngoài cửa sổ, cảm giác không còn luyến tiếc điều gì, họ nhìn cái thân thể vốn thuộc về mình và có một cảm giác trống rỗng rất lớn khi linh hồn rời khỏi cơ thể mà không có cách nào quay về.
Đúng rồi! Lần trước tôi xem một tiểu thuyết xuyên không về thời cổ đại, trong đó nữ chính hình như trong lúc tắm đã quay về được, chúng ta có nên thử một chút không? "Vương Kha lật người lại, ném ánh mắt về phía Dương Lệ. Người thứ hai cũng quay người lại, khuôn mặt u ám, nhợt nhạt, sau một lúc thì gật gật đầu. Hai người tranh nhau xông vào phòng tắm, Vương Kha mở vòi nước xả đầy bồn tắm rồi đứng trước gương soi kĩ cơ thể mới của mình." Thì ra cảm giác làm một người phụ nữ là như vậy. Tôi cảnh cáo anh đừng có mà sờ mó lung tung, sớm muộn cũng phải trả cho tôi. "Dương Lệ vênh bộ mặt của Vương Kha cảnh cáo nói, nói xong cô cũng nhìn trong gương cơ thể mới của mình một chút, bộ ngực trơn bóng, cường tráng dáng người cao hơn Vương Kha một cái đầu, lông chân dày và bàn chân thô. Phải chăm sóc cho tốt, cái cơ thể mới này cũng không tệ đâu. Dương Lệ cười thầm trong lòng, sau đó lại lập tức vỗ vào trán để bản thân tỉnh lại từ ý nghĩ chủ quan. Xả xong đủ mực nước, thử xong nhiệt độ nước, Vương Kha xõa mái tóc dài bước vào bồn tắm trước, giống như con vịt lần đầu tiên xuống nước vội vàng ngồi xổm xuống đồng thời gọi Dương Lệ đang cởi quần áo một cách chậm chạp," Anh nhanh lên, là một người đàn ông mà cứ lề mà lề mề. "Nói xong Vương Kha lại hoảng hốt, dường như chưa thể chấp nhận sự thật mình và vợ đã đổi linh hồn cho nhau. Rất nhanh, trong khi Vương Lệ chưa vào bồn tắm thì Vương Kha đã cất giọng chỉ huy giống như một chuyên gia chiến thuật:" Lát nữa chúng ta cùng nhau nín thở rồi đưa đầu lặn vào bồn tắm không chừng có thể xuyên không. Mặc dù Dương Lệ nhận thức rõ ràng nhược điểm và sơ hở của phương pháp này, nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng Vương Kha, rốt cuộc điều quan trọng nhất là lấy lại thân thể của cô lúc này. Một phút sau, Vương Kha không chịu được bèn nổi đầu lên vừa dụi hai mắt vừa há to mồm hít thở không khí trong lành, vẻ mặt khó chịu. Dương Lệ cũng ló đầu lên nhìn thấy cơ thể của nhau không khác mấy so với trước khi xuống nước, vẻ mặt càng thêm khó chịu. Cái chủ ý tồi này của anh còn tốt hơn tôi một chút, che thân xong hai người nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Dương Lệ bóng gió châm chọc. Mặc dù thử hai cách đều thất bại nhưng hầu như không làm phai mờ được quyết tâm muốn đặt lại vị trí ban đầu của cơ thể và linh hồn trong lòng hai người. Nghỉ ngơi trong giây lát, Vương Kha vẫn tràn đầy niềm tin nhanh chóng lên mạng tìm kiếm những cách có thể xuyên không hoặc hoán đổi linh hồn cho nhau rồi đề nghị với Dương Lệ. Ngay sau đó, hai người kéo từ trên tủ cạnh đầu giường xuống một thiết bị dùng để sạc làm thành điện cực nhỏ, sau đó mượn dòng điện nhẹ để liên tục kích thích nhau, sau khi lặp đi lặp lại trong mười phút vẫn không có hiệu quả bèn đổi sang cách khác là lăn xuống bậc cầu thang, vừa cảm nhận sự đau đớn ngứa ran khi bị dòng điện gặm nhấm qua người, hai người vừa tiếp tục giả vờ trước cửa cầu thang, một lúc sau, tiếng "bùm" giống như con lăn lần lượt vang lên trên thảm bậc thềm bằng lụa.
Tôi mệt rồi, có lẽ ngủ một giấc khi tỉnh dậy tôi có thể trở lại cơ thể ban đầu của mình, đầu Dương Lệ trống rỗng nhìn chằm chằm vào trần phòng ngủ, giọng kéo dài chán nản, sau một hồi làm đi làm lại theo những cách trên mạng, đến tận sau một giờ đêm mà không có kết quả, cuối cùng hai người nằm phịch xuống giường, cúi đầu trước quy luật khách quan, cúi đầu trước lực bất khả kháng, trả giá cho mọi sự ảo tưởng, trên mặt hiện lên câu trên đời chẳng có gì đáng giá. Vương Kha không nói gì, lúc này trên người bầm tím, tay chân đau nhức. Hi vọng là vậy. Anh trầm tư trong lòng, kéo tấm vải nỉ và chiếc chăn nhung rồi vùi mình vào trong ấm áp.[/BOOK]