Bài viết: 51 

Chương 10: Đừng tốt với tôi nữa. Tôi thấy không quen.
May mắn thay, hôm nay là Chủ nhật và cả hai không phải đến lớp. Wonwoo không nghĩ rằng mình có thể đi học trong tình trạng này.
"Này." Mingyu khẽ nói và chạm nhẹ vào đầu gối Wonwoo. "Bây giờ tôi phải làm gì?"
Wonwoo mắt mở nhìn cậu. "Tôi không biết. Chỉ cần.. ở gần tôi?"
Trong giây lát, Mingyu cắn môi dưới, có vẻ như đang miên man suy nghĩ. Cuối cùng cậu ta đi đến ngồi xuống cạnh Wonwoo. "Như thế này được không?"
Wonwoo gật đầu khi cảm thấy hai người đang ngồi sát vào nhau. Mingyu ở bên cậu, ấm áp và thơm mùi sữa tắm, tóc vẫn còn ướt vì chưa kịp lau.
Đối với Wonwoo.
Điều này thật vô lý.
Mingyu ân cần quan tâm và giúp đỡ cậu như thế này thật vô lý.
Wonwoo yêu thích sự chú ý của Mingyu đến mức này thật vô lý.
Việc ai đó thực sự nguyền rủa cậu cũng thật vô lý.
Giá mà Wonwoo im lặng, giá mà cậu không gọi cô ta là con đĩ, thì chuyện này đã không xảy ra.
"Anh ổn chứ?" Mingyu thì thầm.
Wonwoo nhắm mắt dựa đầu vào giường. "Đừng tốt với tôi nữa. Tôi thấy không quen."
"Tôi chỉ cố gắng giúp anh thôi, họ Jeon."
"Tôi biết." Wonwoo lầm bầm, nuốt nước bọt một cách nặng nề. ".. Cảm ơn."
"Chà," Mingyu thở một hơi, hai mắt mở to. Wonwoo lẽ ra nên thấy dáng vẻ đó thật ngu ngốc, nhưng cậu lại thấy đáng yêu. "Anh nói đúng. Làm ơn hãy xúc phạm tôi hoặc làm gì đó đi chứ tôi cũng thấy không quen chút nào."
Wonwoo khẽ cười và quay sang nhìn Mingyu. Họ ngồi sát bên nhau, nên khi Mingyu bắt chước cách ngồi của cậu, khuôn mặt họ chỉ cách nhau một nhịp thở. Wonwoo đắm mình trong khuôn mặt điển trai của Mingyu, tim cậu đập mạnh đến nổi ngực cậu bắt đầu thấy đau.
Đừng tự lừa dối mình nữa.
"Cậu nghĩ chúng ta có thể làm bạn? Ý tôi là ở.. một vũ trụ khác. Bởi vì ở đây tôi không thể chịu đựng được cậu. Rõ ràng là như vậy."
Mingyu cười rạng rỡ hơn một chút, và Wonwoo cảm thấy hơi khó thở. Cậu có thể hiểu tại sao mọi người đều yêu mến Mingyu, ngay cả khi hầu hết bọn họ đều chỉ xem cậu ấy là một người thừa kế giàu có và nổi tiếng.
Wonwoo tự hỏi liệu những người này có biết Mingyu trở nên khó chịu như thế nào khi cậu ấy ốm, không bao giờ biết tự chăm sóc bản thân; cách cậu ấy thỉnh thoảng nói mơ trong giấc ngủ; luôn tự cắt vào mình mỗi khi cạo râu và kêu ca về việc sẽ chảy máu đến chết; luôn đặt những hộp sữa rỗng lại vào tủ lạnh để khỏi phải đi vứt; lúc nào cũng quên uống vitamin và Wonwoo đã phải lén đặt chúng trên tủ đầu giường của cậu nhóc vì không muốn Mingyu nghĩ là mình quan tâm cậu ta.
Bởi vì cậu ta không hề biết. Cậu ấy sẽ không bao giờ biết.
"Tôi không biết." Mingyu nói, nhún vai, tóc mái của cậu lòa xòa trước trán, làn da sạch sẽ mịn màng, đôi môi đỏ mọng.. "Anh nói thử đi, họ Jeon. Anh nghĩ chúng ta có thể làm bạn?"
"Nếu cậu không quá xấu xí như vậy."
Mingyu cười nhẹ, và Wonwoo cười đáp lại, và họ nhìn nhau trong giây lát. Tim Wonwoo đập thật nhanh. Ánh mắt Mingyu dường như đang nhấm nháp từng đường nét trên khuôn mặt cậu.
Giữa họ luôn có những giây phút căng thẳng, nhưng chủ yếu là do những cuộc tranh cãi nảy lửa, chứ không bao giờ.. không bao giờ giống như thế này.
Mingyu liếm môi, nhích người tiến lại gần. Wonwoo như nín thở. "Có đau không?"
"Không."
"Nếu đau thì anh nói tôi biết, được chứ?"
Wonwoo gật đầu, và cậu hầu như không thể rời mắt khỏi Mingyu. Jihyo chắc hẳn đã đặt một vài lời nguyền khác lên cậu. Bởi cậu chưa bao giờ như thế này. Chưa bao giờ mềm yếu như thế này.
"Anh thực sự rất đặc biệt đấy, anh biết không, họ Jeon?" Mingyu thì thầm, và Wonwoo thở ra một hơi dài, gật đầu và nhắm mắt lại.
Cậu thiếp đi nhanh chóng.
Và đó là những gì Vernon nhìn thấy vào cuối ngày hôm ấy khi trở về từ chuyến dã ngoại của mình.
Cả hai người đều đang ngồi trên sàn, lưng dựa vào giường của Wonwoo, đầu Wonwoo tựa vào vai Mingyu và Mingyu thì đang ôm chặt lấy cậu.
"Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Vernon thì thầm với Seungkwan đang đứng bên cạnh, tò mò nhìn vào.
"Phải chăng chúng ta đã.. đến nhầm một không gian khác?"
"Có lẽ chúng ta nên.. bước ra ngoài rồi quay lại lần nữa?
" Ừ có lẽ.. "
" Im lặng đi, đồ ngốc. "Mingyu lẩm bẩm và mắt mở. Cậu cúi xuống nhìn dáng vẻ đang ngủ của Wonwoo, hai má chợt đỏ lên khi nhận ra tư thế của họ, cánh tay cậu đang ôm lấy vai người bạn cùng phòng của mình. Cậu mải nhìn Wonwoo chăm chú, không để ý đến hai người con trai khác đang tròn mắt nhìn mình." Đừng đánh thức anh ấy. "
" Vernon, mình thấy sợ. "Seungkwan nói.
" Cậu đã làm gì Wonwoo vậy? "Vernon bước lại gần, hỏi." Tôi chỉ bảo cậu kiểm tra xem cậu ấy có ổn không, thế thôi! Vậy mà cậu lại đánh thuốc cậu ấy hay gì - "
" Cậu ồn ào như vậy để làm gì? "Wonwoo cau có khi đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức. Cậu rúc vào bờ vai ấm áp, bàn tay mơ màng vươn ra chạm vào khuôn ngực rộng lớn, hương thơm dễ chịu khiến Wonwoo phải cố nén để không rên lên thành tiếng -
" Ưm. "Lồng ngực khẽ chuyển động khi người đó nói và Wonwoo mở to mắt khi chợt nhớ ra người này là ai và cậu đang làm gì.
Cậu vội lùi lại và tròn mắt nhìn lên, trái tim khẽ xao động khi thấy mình không phải là người duy nhất đỏ mặt. Đôi mắt Mingyu trông hơi sưng như thể vừa mới ngủ một giấc dài, lúng túng ho một tiếng và nhìn xuống đất. Trông cậu ta đáng yêu chết đi được và Wonwoo chỉ muốn đập đầu mình vào tường.
" Ai đó làm ơn giải thích cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra trước khi tôi gọi cảnh sát."Vernon nhìn họ, tay cầm sẵn điện thoại. Wonwoo thở dài, ngả lưng xuống giường và kể lại toàn bộ câu chuyện cho bạn mình nghe.
Vernon không ngừng xin lỗi vì đã đẩy Wonwoo vào mớ rắc rối này trong khi Seungkwan cố gắng tìm hiểu xem Jihyo có ý gì khi nói rằng cậu cần phải ngừng lừa dối bản thân. Trong cả quá trình đấy, Mingyu chỉ liên tục nhìn chằm chằm vào cậu. Khi Wonwoo ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt đắm đuối của người bạn cùng phòng, cậu quyết định rằng bọn họ cần phải tìm ra giải pháp càng sớm càng tốt. Cậu không thể chịu đựng những cảm giác ngứa ngáy bên trong mình lâu hơn nữa.
Cậu nên quay lại căm ghét sự tồn tại của Kim Mingyu như trước.
"Này." Mingyu khẽ nói và chạm nhẹ vào đầu gối Wonwoo. "Bây giờ tôi phải làm gì?"
Wonwoo mắt mở nhìn cậu. "Tôi không biết. Chỉ cần.. ở gần tôi?"
Trong giây lát, Mingyu cắn môi dưới, có vẻ như đang miên man suy nghĩ. Cuối cùng cậu ta đi đến ngồi xuống cạnh Wonwoo. "Như thế này được không?"
Wonwoo gật đầu khi cảm thấy hai người đang ngồi sát vào nhau. Mingyu ở bên cậu, ấm áp và thơm mùi sữa tắm, tóc vẫn còn ướt vì chưa kịp lau.
Đối với Wonwoo.
Điều này thật vô lý.
Mingyu ân cần quan tâm và giúp đỡ cậu như thế này thật vô lý.
Wonwoo yêu thích sự chú ý của Mingyu đến mức này thật vô lý.
Việc ai đó thực sự nguyền rủa cậu cũng thật vô lý.
Giá mà Wonwoo im lặng, giá mà cậu không gọi cô ta là con đĩ, thì chuyện này đã không xảy ra.
"Anh ổn chứ?" Mingyu thì thầm.
Wonwoo nhắm mắt dựa đầu vào giường. "Đừng tốt với tôi nữa. Tôi thấy không quen."
"Tôi chỉ cố gắng giúp anh thôi, họ Jeon."
"Tôi biết." Wonwoo lầm bầm, nuốt nước bọt một cách nặng nề. ".. Cảm ơn."
"Chà," Mingyu thở một hơi, hai mắt mở to. Wonwoo lẽ ra nên thấy dáng vẻ đó thật ngu ngốc, nhưng cậu lại thấy đáng yêu. "Anh nói đúng. Làm ơn hãy xúc phạm tôi hoặc làm gì đó đi chứ tôi cũng thấy không quen chút nào."
Wonwoo khẽ cười và quay sang nhìn Mingyu. Họ ngồi sát bên nhau, nên khi Mingyu bắt chước cách ngồi của cậu, khuôn mặt họ chỉ cách nhau một nhịp thở. Wonwoo đắm mình trong khuôn mặt điển trai của Mingyu, tim cậu đập mạnh đến nổi ngực cậu bắt đầu thấy đau.
Đừng tự lừa dối mình nữa.
"Cậu nghĩ chúng ta có thể làm bạn? Ý tôi là ở.. một vũ trụ khác. Bởi vì ở đây tôi không thể chịu đựng được cậu. Rõ ràng là như vậy."
Mingyu cười rạng rỡ hơn một chút, và Wonwoo cảm thấy hơi khó thở. Cậu có thể hiểu tại sao mọi người đều yêu mến Mingyu, ngay cả khi hầu hết bọn họ đều chỉ xem cậu ấy là một người thừa kế giàu có và nổi tiếng.
Wonwoo tự hỏi liệu những người này có biết Mingyu trở nên khó chịu như thế nào khi cậu ấy ốm, không bao giờ biết tự chăm sóc bản thân; cách cậu ấy thỉnh thoảng nói mơ trong giấc ngủ; luôn tự cắt vào mình mỗi khi cạo râu và kêu ca về việc sẽ chảy máu đến chết; luôn đặt những hộp sữa rỗng lại vào tủ lạnh để khỏi phải đi vứt; lúc nào cũng quên uống vitamin và Wonwoo đã phải lén đặt chúng trên tủ đầu giường của cậu nhóc vì không muốn Mingyu nghĩ là mình quan tâm cậu ta.
Bởi vì cậu ta không hề biết. Cậu ấy sẽ không bao giờ biết.
"Tôi không biết." Mingyu nói, nhún vai, tóc mái của cậu lòa xòa trước trán, làn da sạch sẽ mịn màng, đôi môi đỏ mọng.. "Anh nói thử đi, họ Jeon. Anh nghĩ chúng ta có thể làm bạn?"
"Nếu cậu không quá xấu xí như vậy."
Mingyu cười nhẹ, và Wonwoo cười đáp lại, và họ nhìn nhau trong giây lát. Tim Wonwoo đập thật nhanh. Ánh mắt Mingyu dường như đang nhấm nháp từng đường nét trên khuôn mặt cậu.
Giữa họ luôn có những giây phút căng thẳng, nhưng chủ yếu là do những cuộc tranh cãi nảy lửa, chứ không bao giờ.. không bao giờ giống như thế này.
Mingyu liếm môi, nhích người tiến lại gần. Wonwoo như nín thở. "Có đau không?"
"Không."
"Nếu đau thì anh nói tôi biết, được chứ?"
Wonwoo gật đầu, và cậu hầu như không thể rời mắt khỏi Mingyu. Jihyo chắc hẳn đã đặt một vài lời nguyền khác lên cậu. Bởi cậu chưa bao giờ như thế này. Chưa bao giờ mềm yếu như thế này.
"Anh thực sự rất đặc biệt đấy, anh biết không, họ Jeon?" Mingyu thì thầm, và Wonwoo thở ra một hơi dài, gật đầu và nhắm mắt lại.
Cậu thiếp đi nhanh chóng.
Và đó là những gì Vernon nhìn thấy vào cuối ngày hôm ấy khi trở về từ chuyến dã ngoại của mình.
Cả hai người đều đang ngồi trên sàn, lưng dựa vào giường của Wonwoo, đầu Wonwoo tựa vào vai Mingyu và Mingyu thì đang ôm chặt lấy cậu.
"Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Vernon thì thầm với Seungkwan đang đứng bên cạnh, tò mò nhìn vào.
"Phải chăng chúng ta đã.. đến nhầm một không gian khác?"
"Có lẽ chúng ta nên.. bước ra ngoài rồi quay lại lần nữa?
" Ừ có lẽ.. "
" Im lặng đi, đồ ngốc. "Mingyu lẩm bẩm và mắt mở. Cậu cúi xuống nhìn dáng vẻ đang ngủ của Wonwoo, hai má chợt đỏ lên khi nhận ra tư thế của họ, cánh tay cậu đang ôm lấy vai người bạn cùng phòng của mình. Cậu mải nhìn Wonwoo chăm chú, không để ý đến hai người con trai khác đang tròn mắt nhìn mình." Đừng đánh thức anh ấy. "
" Vernon, mình thấy sợ. "Seungkwan nói.
" Cậu đã làm gì Wonwoo vậy? "Vernon bước lại gần, hỏi." Tôi chỉ bảo cậu kiểm tra xem cậu ấy có ổn không, thế thôi! Vậy mà cậu lại đánh thuốc cậu ấy hay gì - "
" Cậu ồn ào như vậy để làm gì? "Wonwoo cau có khi đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức. Cậu rúc vào bờ vai ấm áp, bàn tay mơ màng vươn ra chạm vào khuôn ngực rộng lớn, hương thơm dễ chịu khiến Wonwoo phải cố nén để không rên lên thành tiếng -
" Ưm. "Lồng ngực khẽ chuyển động khi người đó nói và Wonwoo mở to mắt khi chợt nhớ ra người này là ai và cậu đang làm gì.
Cậu vội lùi lại và tròn mắt nhìn lên, trái tim khẽ xao động khi thấy mình không phải là người duy nhất đỏ mặt. Đôi mắt Mingyu trông hơi sưng như thể vừa mới ngủ một giấc dài, lúng túng ho một tiếng và nhìn xuống đất. Trông cậu ta đáng yêu chết đi được và Wonwoo chỉ muốn đập đầu mình vào tường.
" Ai đó làm ơn giải thích cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra trước khi tôi gọi cảnh sát."Vernon nhìn họ, tay cầm sẵn điện thoại. Wonwoo thở dài, ngả lưng xuống giường và kể lại toàn bộ câu chuyện cho bạn mình nghe.
Vernon không ngừng xin lỗi vì đã đẩy Wonwoo vào mớ rắc rối này trong khi Seungkwan cố gắng tìm hiểu xem Jihyo có ý gì khi nói rằng cậu cần phải ngừng lừa dối bản thân. Trong cả quá trình đấy, Mingyu chỉ liên tục nhìn chằm chằm vào cậu. Khi Wonwoo ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt đắm đuối của người bạn cùng phòng, cậu quyết định rằng bọn họ cần phải tìm ra giải pháp càng sớm càng tốt. Cậu không thể chịu đựng những cảm giác ngứa ngáy bên trong mình lâu hơn nữa.
Cậu nên quay lại căm ghét sự tồn tại của Kim Mingyu như trước.