Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 201:
Đối diện với ánh mắt cảm kích của hắn, Lạc Tu Trúc có chút chột dạ: Người sau lưng là cố ý nhằm vào chính mình, Phương Anh chỉ là bị liên lụy, chính mình giúp hắn là theo lý thường phải làm.
Đưa đi Phương Anh, Lạc Trấn Tinh từ trong góc đi tới.
Công tác thủ mộ là Lạc Tu Trúc đặc biệt tìm Tiêu Kiêu cùng đại Trữ hỏi qua mới tìm được, bởi vì mộ viên có quan hệ với chính phủ, có cục cảnh sát làm chỗ dựa vững chắc, bên kia tự nhiên vui vẻ bán cho hắn chút mặt mũi.
- Thiếu chút nữa liên lụy người ta..
Lạc Tu Trúc tựa đầu lên vai Lạc Trấn Tinh, cả người đều ủ rũ.
Đối phương sờ sờ đầu của hắn, ôn nhu dỗ dành:
- Đừng tự trách, cuộc sống sau này của hắn càng thêm có ý nghĩa cùng hi vọng.
Cho nên em cũng đã không thua thiệt hắn.
Lạc Tu Trúc cảm thấy có chút đau đầu, hắn chỉ vượt qua một kỳ nghỉ đông, tại sao trở về rồi cảm thấy sự tình càng nhiều đây?
Hắn đã cảm nhận được bầu không khí trong Hoa Hạ đang không ngừng biến thành tốt hơn, không còn cảm giác uể oải cùng nguy hiểm trước kia.
Nhưng thanh âm kia vừa ra, thanh âm chuông báo động điên cuồng vang lên trong đầu Lạc Tu Trúc.
Người kia là ai? Hắn làm sao đi tới nơi này? Hắn thật sự đi qua đây sao?
Càng nghĩ càng đau đầu!
Vì thế Lạc Tu Trúc quyết định trước tiên tìm thiên đạo hỏi một câu!
Đêm đó hắn nằm trên giường khách sạn, sau đó chứng kiến thiên đạo nhỏ như nhi đồng.
- Cho nên! Xin hỏi! Những linh hồn mảnh nhỏ rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện hai khối, đây không phải điềm tốt gì.
Thiên đạo quyệt miệng, ủy khuất nói:
- Tôi cũng không biết nguyên nhân.
- Thật sự không biết..
Thiên đạo ủ rũ cúi đầu, hắn còn là một bảo bảo.. làm sao biết được nhiều chuyện như vậy?
Lạc Tu Trúc mơ hồ run rẩy, lại gặp được một thiên đạo không đáng tin.
Đời này hắn gặp được hai thiên đạo, một ích kỷ keo kiệt đa nghi âm tàn ngu ngốc, một hỏi gì cũng không biết, hắn đây là tạo ác nghiệt gì?
- Còn có một vấn đề, tôi cần cậu thật sự trả lời tôi.
Lạc Tu Trúc sắc mặt ngưng trọng nói.
- Người thế giới bên ngoài đi tới thế giới này, cậu có biết hay không?
- Biết!
Đối phương thật nhanh chóng trả lời, nhưng lại không làm cho Lạc Tu Trúc an tâm.
- Nếu cậu cảm nhận được, vậy tại sao lại có người trong thế giới nguyên sinh của tôi đi tới đây?
Hắn thật xác định, tên Kinh Trúc là đối phương cố ý kêu đi ra, mục đích muốn cho hắn biết chính mình đã tới đây, hoặc là chuẩn bị tới đây.
Giả như đối phương còn chưa đi qua đây, nhưng nếu có thể truyền lại thanh âm, vậy biểu thị người đã tìm được biện pháp đi qua thế giới này.
Vách tường giữa hai thế giới không phải nói muốn tới thì có thể tới, cho nên người kia có thể tới đây, hoặc là nói vách tường giữa hai giới xuất hiện vấn đề.
Hoặc chính là, thiên đạo thế giới nguyên sinh nhét người đi tới.
Không nghe được tin tức hữu dụng, Lạc Tu Trúc đành phải trước đem việc này đặt trong lòng.
Tuy rằng không biết người quen biết cũ là ai, nhưng chỉ nói là hướng về phía mình, cũng không cần sợ hãi.
Hai người vừa đi vào cổng trường học, Lạc Tu Trúc liền bị người nhận ra.
Nhờ phúc cuộc chiến thông linh, hình ảnh của Lạc Tu Trúc đều bị đưa lên đầu đề hotsearch, mà người xem những đầu đề này đại đa số là người trẻ tuổi, bởi vậy ấn tượng khắc sâu.
Thậm chí còn có một lượng lớn fan tử trung.
- Lạc Tu Trúc, có thể mời cậu cho tôi một chữ ký không?
Có người chạy tới tay cầm ảnh chụp hắn đoạt cúp quán quân.
Lạc Tu Trúc kinh ngạc:
- Cậu muốn tôi ký tên cho cậu?
Đối phương gật đầu, Lạc Tu Trúc hỏi:
- Vì sao vậy?
- Bởi vì thật thích cậu! Cậu siêu cấp lợi hại!
Nữ sinh vô cùng kích động.
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng, Lạc Tu Trúc cũng ma xui quỷ khiến lưu lại chữ ký của mình.
Không chỉ là ký tên, còn có một câu chúc phúc: Nguyện quân niên niên luôn vui vẻ, tuổi tuổi bảo bình an – Trúc.
Hắn không viết xuống tên mình, dùng tên đầy đủ chúc phúc uy lực rất lớn, đối với người thường nhất định cần có sự trả giá mới xứng có được.
Cô gái cũng không nghĩ nhiều, vui mừng cầm ảnh chụp rời đi.
Lúc sau trên đường, hai anh em luôn bị người vây xem.
Vừa quay về tới ký túc xá liền bị người ôm lấy:
- Rất giỏi vậy tiểu Trúc! Một triệu Euro!
Giản Dương hưng phấn như chính mình đoạt giải, Minh Nguyệt cũng vui vẻ, chỉ riêng Bạch Văn Lan giễu cợt:
- Giả thần giả quỷ!
Lạc Tu Trúc không thèm phản ứng hắn, nói:
- Cuối tuần mời hai cậu đi ăn bữa tiệc lớn!
Bữa tiệc lớn!
Phía sau chợt truyền ra thanh âm hoan hô:
- Cha! Chúng tôi cũng muốn!
Một đám đứa con cách vách vươn đầu nhìn vào, bộ dáng tham ăn giống Giản Dương như đúc!
- Đi! Đều đi! Gia có rất nhiều tiền!
Vừa dứt lời lại nghe thanh âm Bạch Văn Lan âm dương quái khí:
- Lạc gia không dạy cho anh làm sao sửa thói quen nhà giàu mới nổi này sao?
Lạc Tu Trúc nhướng mày, không để ý tới hắn hắn còn lòng tham không đáy phải không?
Mắt thấy hai người cần xung đột, Giản Dương cùng Minh Nguyệt pha trò nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, cậu cùng anh trai cậu.. là thật?
Vừa dứt lời, Lạc Tu Trúc còn chưa nói gì, chỉ thấy Bạch Văn Lan vẻ mặt ghét nhảy dựng lên:
- Không biết liêm sỉ! Người một nhà các người không có chút liêm sỉ nào!
- Mày nói cái gì? Mày dám lặp lại lần nữa không!
Lạc Tu Trúc rốt cục không nhịn được nữa, bật dậy nhéo cổ áo của hắn.
Bạch Văn Lan cùng những người khác hoảng sợ, vội vàng đem hai người tách ra.
Bạch Văn Lan bị hoảng sợ, đối mặt ánh mắt phẫn nộ của Lạc Tu Trúc, vẻ mặt chột dạ rời đi.
Nhưng trong lòng chột dạ, không đại biểu hắn chịu câm miệng.
- Tao.. tao cũng không nói sai! Tụi mày ở chung cùng một chỗ chẳng lẽ không cảm thấy nhục nhã? Đây là loạn luân! Dù không có quan hệ huyết thống tụi mày cũng là anh em, cái này là loạn luân!
Càng nói hắn càng đúng lý hợp tình, thậm chí còn nghĩ sang chuyện dơ bẩn hơn.
- Ha ha!
Hắn cười lạnh nói:
- Cũng có thể là hắn cố ý, dù sao không phải con ruột, cho nên muốn bán cái mông để lưu lại.. ngô!
Nghe được từ bán mông, đồng tử Lạc Tu Trúc vô cùng sâu thẳm, cực kỳ núi lửa sắp sửa bùng nổ lên.
Hắn nháy mắt giãy khỏi bạn bè ngăn trở, một quyền đánh lên mặt Bạch Văn Lan, sau đó đem người đè xuống đất đánh cho mặt mũi bầm dập.
Hoàn toàn nổi giận sức mạnh của Lạc Tu Trúc người thường không thể nào ngăn cản được, ngay hôm đó Bạch Văn Lan bị mang vào bệnh viện.
Lạc mẹ nhận được điện thoại của phụ đạo viên, ngữ khí hơi có chút mỏi mệt:
- Xin chào, Diệp Gia Ngôn nữ sĩ, con của ngài Lạc Tu Trúc đánh bạn cùng phòng nằm viện..
Khoan khoan? Ai đánh người? Tiểu Trúc đánh người?
- Con tôi thật sự đem người đánh tiến bệnh viện sao?
Nghe được trả lời, Lạc mẹ cũng không liên lạc Lạc cha, một mình lên máy bay đi tới Hỗ thị.
Hai giờ sau nàng đi tới trường đại học.
Lúc này trong văn phòng phụ đạo viên đứng đầy người, trừ bỏ hai đương sự, cha mẹ Bạch Văn Lan đã tới, mà bạn cùng phòng cùng cách vách vây xem bọn họ đánh nhau cũng đã tới.
Khi Lạc mẹ đi vào văn phòng, vừa lúc nghe mẹ của Bạch Văn Lan chỉ vào Lạc Tu Trúc mắng:
- Hắn trở về Lạc gia một năm, cũng không nghe hắn nhắc qua mẹ nuôi, nói không chừng hắn có mẹ sinh không có mẹ nuôi.
Đưa đi Phương Anh, Lạc Trấn Tinh từ trong góc đi tới.
Công tác thủ mộ là Lạc Tu Trúc đặc biệt tìm Tiêu Kiêu cùng đại Trữ hỏi qua mới tìm được, bởi vì mộ viên có quan hệ với chính phủ, có cục cảnh sát làm chỗ dựa vững chắc, bên kia tự nhiên vui vẻ bán cho hắn chút mặt mũi.
- Thiếu chút nữa liên lụy người ta..
Lạc Tu Trúc tựa đầu lên vai Lạc Trấn Tinh, cả người đều ủ rũ.
Đối phương sờ sờ đầu của hắn, ôn nhu dỗ dành:
- Đừng tự trách, cuộc sống sau này của hắn càng thêm có ý nghĩa cùng hi vọng.
Cho nên em cũng đã không thua thiệt hắn.
Lạc Tu Trúc cảm thấy có chút đau đầu, hắn chỉ vượt qua một kỳ nghỉ đông, tại sao trở về rồi cảm thấy sự tình càng nhiều đây?
Hắn đã cảm nhận được bầu không khí trong Hoa Hạ đang không ngừng biến thành tốt hơn, không còn cảm giác uể oải cùng nguy hiểm trước kia.
Nhưng thanh âm kia vừa ra, thanh âm chuông báo động điên cuồng vang lên trong đầu Lạc Tu Trúc.
Người kia là ai? Hắn làm sao đi tới nơi này? Hắn thật sự đi qua đây sao?
Càng nghĩ càng đau đầu!
Vì thế Lạc Tu Trúc quyết định trước tiên tìm thiên đạo hỏi một câu!
Đêm đó hắn nằm trên giường khách sạn, sau đó chứng kiến thiên đạo nhỏ như nhi đồng.
- Cho nên! Xin hỏi! Những linh hồn mảnh nhỏ rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện hai khối, đây không phải điềm tốt gì.
Thiên đạo quyệt miệng, ủy khuất nói:
- Tôi cũng không biết nguyên nhân.
- Thật sự không biết..
Thiên đạo ủ rũ cúi đầu, hắn còn là một bảo bảo.. làm sao biết được nhiều chuyện như vậy?
Lạc Tu Trúc mơ hồ run rẩy, lại gặp được một thiên đạo không đáng tin.
Đời này hắn gặp được hai thiên đạo, một ích kỷ keo kiệt đa nghi âm tàn ngu ngốc, một hỏi gì cũng không biết, hắn đây là tạo ác nghiệt gì?
- Còn có một vấn đề, tôi cần cậu thật sự trả lời tôi.
Lạc Tu Trúc sắc mặt ngưng trọng nói.
- Người thế giới bên ngoài đi tới thế giới này, cậu có biết hay không?
- Biết!
Đối phương thật nhanh chóng trả lời, nhưng lại không làm cho Lạc Tu Trúc an tâm.
- Nếu cậu cảm nhận được, vậy tại sao lại có người trong thế giới nguyên sinh của tôi đi tới đây?
Hắn thật xác định, tên Kinh Trúc là đối phương cố ý kêu đi ra, mục đích muốn cho hắn biết chính mình đã tới đây, hoặc là chuẩn bị tới đây.
Giả như đối phương còn chưa đi qua đây, nhưng nếu có thể truyền lại thanh âm, vậy biểu thị người đã tìm được biện pháp đi qua thế giới này.
Vách tường giữa hai thế giới không phải nói muốn tới thì có thể tới, cho nên người kia có thể tới đây, hoặc là nói vách tường giữa hai giới xuất hiện vấn đề.
Hoặc chính là, thiên đạo thế giới nguyên sinh nhét người đi tới.
Không nghe được tin tức hữu dụng, Lạc Tu Trúc đành phải trước đem việc này đặt trong lòng.
Tuy rằng không biết người quen biết cũ là ai, nhưng chỉ nói là hướng về phía mình, cũng không cần sợ hãi.
Hai người vừa đi vào cổng trường học, Lạc Tu Trúc liền bị người nhận ra.
Nhờ phúc cuộc chiến thông linh, hình ảnh của Lạc Tu Trúc đều bị đưa lên đầu đề hotsearch, mà người xem những đầu đề này đại đa số là người trẻ tuổi, bởi vậy ấn tượng khắc sâu.
Thậm chí còn có một lượng lớn fan tử trung.
- Lạc Tu Trúc, có thể mời cậu cho tôi một chữ ký không?
Có người chạy tới tay cầm ảnh chụp hắn đoạt cúp quán quân.
Lạc Tu Trúc kinh ngạc:
- Cậu muốn tôi ký tên cho cậu?
Đối phương gật đầu, Lạc Tu Trúc hỏi:
- Vì sao vậy?
- Bởi vì thật thích cậu! Cậu siêu cấp lợi hại!
Nữ sinh vô cùng kích động.
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng, Lạc Tu Trúc cũng ma xui quỷ khiến lưu lại chữ ký của mình.
Không chỉ là ký tên, còn có một câu chúc phúc: Nguyện quân niên niên luôn vui vẻ, tuổi tuổi bảo bình an – Trúc.
Hắn không viết xuống tên mình, dùng tên đầy đủ chúc phúc uy lực rất lớn, đối với người thường nhất định cần có sự trả giá mới xứng có được.
Cô gái cũng không nghĩ nhiều, vui mừng cầm ảnh chụp rời đi.
Lúc sau trên đường, hai anh em luôn bị người vây xem.
Vừa quay về tới ký túc xá liền bị người ôm lấy:
- Rất giỏi vậy tiểu Trúc! Một triệu Euro!
Giản Dương hưng phấn như chính mình đoạt giải, Minh Nguyệt cũng vui vẻ, chỉ riêng Bạch Văn Lan giễu cợt:
- Giả thần giả quỷ!
Lạc Tu Trúc không thèm phản ứng hắn, nói:
- Cuối tuần mời hai cậu đi ăn bữa tiệc lớn!
Bữa tiệc lớn!
Phía sau chợt truyền ra thanh âm hoan hô:
- Cha! Chúng tôi cũng muốn!
Một đám đứa con cách vách vươn đầu nhìn vào, bộ dáng tham ăn giống Giản Dương như đúc!
- Đi! Đều đi! Gia có rất nhiều tiền!
Vừa dứt lời lại nghe thanh âm Bạch Văn Lan âm dương quái khí:
- Lạc gia không dạy cho anh làm sao sửa thói quen nhà giàu mới nổi này sao?
Lạc Tu Trúc nhướng mày, không để ý tới hắn hắn còn lòng tham không đáy phải không?
Mắt thấy hai người cần xung đột, Giản Dương cùng Minh Nguyệt pha trò nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, cậu cùng anh trai cậu.. là thật?
Vừa dứt lời, Lạc Tu Trúc còn chưa nói gì, chỉ thấy Bạch Văn Lan vẻ mặt ghét nhảy dựng lên:
- Không biết liêm sỉ! Người một nhà các người không có chút liêm sỉ nào!
- Mày nói cái gì? Mày dám lặp lại lần nữa không!
Lạc Tu Trúc rốt cục không nhịn được nữa, bật dậy nhéo cổ áo của hắn.
Bạch Văn Lan cùng những người khác hoảng sợ, vội vàng đem hai người tách ra.
Bạch Văn Lan bị hoảng sợ, đối mặt ánh mắt phẫn nộ của Lạc Tu Trúc, vẻ mặt chột dạ rời đi.
Nhưng trong lòng chột dạ, không đại biểu hắn chịu câm miệng.
- Tao.. tao cũng không nói sai! Tụi mày ở chung cùng một chỗ chẳng lẽ không cảm thấy nhục nhã? Đây là loạn luân! Dù không có quan hệ huyết thống tụi mày cũng là anh em, cái này là loạn luân!
Càng nói hắn càng đúng lý hợp tình, thậm chí còn nghĩ sang chuyện dơ bẩn hơn.
- Ha ha!
Hắn cười lạnh nói:
- Cũng có thể là hắn cố ý, dù sao không phải con ruột, cho nên muốn bán cái mông để lưu lại.. ngô!
Nghe được từ bán mông, đồng tử Lạc Tu Trúc vô cùng sâu thẳm, cực kỳ núi lửa sắp sửa bùng nổ lên.
Hắn nháy mắt giãy khỏi bạn bè ngăn trở, một quyền đánh lên mặt Bạch Văn Lan, sau đó đem người đè xuống đất đánh cho mặt mũi bầm dập.
Hoàn toàn nổi giận sức mạnh của Lạc Tu Trúc người thường không thể nào ngăn cản được, ngay hôm đó Bạch Văn Lan bị mang vào bệnh viện.
Lạc mẹ nhận được điện thoại của phụ đạo viên, ngữ khí hơi có chút mỏi mệt:
- Xin chào, Diệp Gia Ngôn nữ sĩ, con của ngài Lạc Tu Trúc đánh bạn cùng phòng nằm viện..
Khoan khoan? Ai đánh người? Tiểu Trúc đánh người?
- Con tôi thật sự đem người đánh tiến bệnh viện sao?
Nghe được trả lời, Lạc mẹ cũng không liên lạc Lạc cha, một mình lên máy bay đi tới Hỗ thị.
Hai giờ sau nàng đi tới trường đại học.
Lúc này trong văn phòng phụ đạo viên đứng đầy người, trừ bỏ hai đương sự, cha mẹ Bạch Văn Lan đã tới, mà bạn cùng phòng cùng cách vách vây xem bọn họ đánh nhau cũng đã tới.
Khi Lạc mẹ đi vào văn phòng, vừa lúc nghe mẹ của Bạch Văn Lan chỉ vào Lạc Tu Trúc mắng:
- Hắn trở về Lạc gia một năm, cũng không nghe hắn nhắc qua mẹ nuôi, nói không chừng hắn có mẹ sinh không có mẹ nuôi.