Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 121:
Kỳ thật chủ yếu là nói cho cô bé kia nghe, Lạc Tu Trúc vẫn luôn không nói ra tin tức của nàng, cũng là vì bảo hộ nàng.
Lãnh đạo nháy mắt liền hiểu được ý tứ của hắn, liền định hoàn toàn giấu diếm đi xuống.
Nhưng một khi bọn họ đã đem người đuổi đi ra, đem mặt thật của người kia nói ra, cô bé kia vẫn còn khăng khăng một mực, vậy bọn họ cũng không còn biện pháp.
Một người tự tìm chết, không ai có thể ngăn cản.
Lạc Tu Trúc cũng không có dị nghị, còn tỏ vẻ:
- Tôi có thể đợi sau khi người kia rời khỏi, hai ngày nữa tiếp tục báo cảnh.
Cứ như vậy hoàn toàn không liên quan gì với trường học.
Lãnh đạo có chút tâm mệt, khoát tay cho hai người nhanh chóng rời đi.
Vừa đi ra tòa lầu, Lạc Trấn Tinh mới hỏi thăm là chuyện gì xảy ra.
- Sao lại thế này sao? Bị gia bạo mà chết.
Nhắc tới án mạng, ánh mắt Lạc Tu Trúc lạnh xuống.
Kỳ thật chuẩn xác mà tính toán, người kia không chỉ giết chết một người, còn có một tiểu sinh mạng mới thai nghén.
- Gia bạo?
Lạc Trấn Tinh giận tái mặt.
Hắn đang nhớ lại thật nhiều án lệ, tỷ như đem nữ sinh ấu đả đến tê liệt còn không thể ly hôn, tỷ như nữ sinh bị gia bạo tới chết nhưng tòa án chỉ phán sáu năm tù vân vân.
Mặc dù đã có pháp luật về gia bạo, nhưng đôi khi pháp luật cũng không bảo hộ được người cần bảo hộ.
Lạc Trấn Tinh ngẩng đầu, nhìn không trong ánh nắng tươi sáng, xung quanh hết thảy đều thật yên lặng hòa hài.
Nhưng có đôi khi tâm lý của hắn lại nảy sinh cảm giác vô cùng lo lắng, tựa hồ có chuyện tình gì đáng sợ sắp phát sinh.
Đột nhiên hắn hỏi ra một vấn đề:
- Tiểu Trúc, em đi vào thế giới này, có phải ý nghĩa thế giới này bắt đầu đếm ngược hay không?
Bước chân Lạc Tu Trúc dừng lại, vẻ mặt thật bình tĩnh, tựa hồ cũng không kinh ngạc hắn hỏi ra vấn đề như vậy.
- Người có công đức càng cao, sẽ nhận thấy được trạng huống đích thực của thế giới này, chúc mừng anh, cảm ứng được nguy cơ của thế giới.
Lạc Trấn Tinh nhìn thấy hắn vỗ tay càng thêm lạnh lẽo.
Hắn do dự một hồi, lại hỏi ra một vấn đề thật mấu chốt:
- Vậy em là chúa cứu thế sao?
Em xuyên qua đi vào thế giới này, chính là vì cứu vớt nơi này đúng không?
Ra ngoài dự liệu của hắn, Lạc Tu Trúc phủ định.
- Chúa cứu thế? Ai thích ai làm, em không làm!
Chỉ có kẻ ngốc mới tin tưởng cách xưng hô chúa cứu thế.
Chúa cứu thế, xưng hô buồn cười bao nhiêu.
Nghe ngữ khí khinh thường của thiếu niên, trong mắt thiếu niên nổi lên mờ mịt.
Hắn cảm thấy, Tiểu Trúc thật chán ghét xưng hô thế này, nhưng vì sao?
- Làm cái gì? Trách nhiệm cũng giống như làm hoàng đế, nhưng lại không có quyền lực của hoàng đế, ha! Không phải là một đại oan loại sao!
Lạc Tu Trúc nhớ tới thế giới trước kia, một khi có bất cứ phiền phức gì những người đó toàn bộ tìm tới mình.
Nếu như mình có chút mất kiên nhẫn hoặc là không muốn, bọn hắn sẽ đứng trên điểm cao đạo đức nhục mạ chỉ trích hắn, giống như hắn không giúp đỡ chính là tội ác tày trời.
Có lẽ không phải toàn bộ người nào cũng như vậy, nhưng không ảnh hưởng đám người kia múa tới trước mặt mình, ghê tởm chính mình.
- Hơn nữa.. đừng xem thường tính trơ của nhân loại.
Nói xong sắc mặt Lạc Tu Trúc xanh mét đi về phía trước, đem Lạc Trấn Tinh lưu nguyên tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhăn mặt với Lạc Trấn Tinh.
Lạc Trấn Tinh đuổi theo, nắm lấy tay áo đối phương, nhìn vẻ mặt khó xem của Lạc Tu Trúc, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Mãi cho tới khi về tới ký túc xá hai người vẫn không nói chuyện.
Bạn cùng phòng không bao lâu trở lại, Giản Dương cùng Minh Nguyệt nhìn thấy Lạc Tu Trúc đều cảm giác khó hiểu.
Xảy ra chuyện gì? Tức giận như vậy?
Lúc này Lạc Tu Trúc đang ở trên máy tính tra xét một địa phương, đó là địa điểm chôn xác của doanh trưởng.
Ở trong trí nhớ của người kia, cũng không nhắc tới nơi này, cho nên Lạc Tu Trúc chỉ có thể điều tra từng chút một theo quỹ tích hành động của hắn.
Bên kia Lạc Trấn Tinh trở về phòng, nhìn ba bạn cùng phòng đùa giỡn, đột nhiên hỏi một vấn đề:
- Nếu làm cho người tức giận, làm sao dỗ dành?
Ba người đồng thời quay đầu nhìn hắn:
- Dỗ người? Cậu chọc giận bạn gái?
Bạn.. bạn gái?
Lỗ tai Lạc Trấn Tinh chợt đỏ bừng, nhanh chóng giải thích:
- Không phải! Không phải bạn gái!
- Chậc chậc!
Một người bạn lắc đầu:
- Biểu tình thẹn thùng của cậu, nói không phải ai tin a! Không phải bạn gái cũng đang trong thời kỳ mờ tối! Không khác nhau!
Được, lần này vùng cổ cũng đỏ bừng.
- Là chuyên nghiệp của chúng ta sao? Hẳn là chứ?
- Không chừng là hệ khác, không phải là Anh ngữ hệ đi!
- Không nhất định, còn có thể là bạn trung học!
Nhưng Lạc Trấn Tinh chợt tỉnh táo lại, lắc đầu:
- Không phải nữ sinh, tôi thích người.. là một nam.
Nam!
Ba thiếu niên nhảy vọt ra sau, đồng loạt ôm ngực của mình:
- Sẽ không phải là chúng tôi đi?
Lạc Trấn Tinh bị tức nở nụ cười:
- Nghĩ gì đó! Điên rồi sao!
Ba người xấu hổ gãi đầu, một người do dự nói:
- Nhưng mà cậu.. cậu không phải ngôi sao sao? Không sợ truyền đi ra..
Tuy mấy ngày nay cuộc sống của Lạc Trấn Tinh bình tĩnh, nhưng ảnh chụp huấn luyện quân sự của hắn rơi lên internet, nhưng fan đều khá bình tĩnh, mới không tùy tiện ào tới.
- Tôi là diễn viên cũng không sao cả, quay phim có kỹ xảo biểu diễn là được.
Dù không được quay phim, hắn cũng không sợ.
Lúc trước hắn tuyển chuyên nghiệp này, là vì muốn làm công tác khác, đến nỗi quay phim, ngẫu nhiên tham dự là được rồi.
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Dỗ nữ sinh bọn hắn còn có thể giúp, dù sao xem phim ảnh hay tiểu thuyết không thiếu.. nhưng mà dỗ nam sinh..
- Cậu mua đồ vật mà hắn thích được rồi, một chiêu này nam nữ thông dụng!
Đâu chỉ như vậy, toàn bộ nhân loại đều thông dụng!
Lạc Trấn Tinh ngẫm lại cũng phải, tính toán đợi huấn luyện quân sự kết thúc, ra ngoài mua ly trà sữa.
Ân, còn là toàn bộ đường!
- Ôi chao! Trấn Tinh! Cậu thích ai vậy?
- Phải rồi phải rồi!
Lạc Trấn Tinh không đáp, chỉ nói chờ khi nào chính thức ở chung cùng một chỗ, sẽ nói cho bọn họ biết.
Doanh trưởng rất nhanh bị sa thải.
Nhưng việc hắn đánh nhau với Lạc Trấn Tinh bị người phát lên internet, trực tiếp chỉ vào Lạc Trấn Tinh mà mắng.
Người của Lạc gia chứng kiến hot search, lập tức áp xuống, sau đó gọi điện hỏi Lạc Trấn Tinh.
Nghe được Lạc Tu Trúc nói rõ ràng nguyên nhân, đại ca đi tìm lãnh đạo trường học.
Vì thế lãnh đạo trường học sau khi xác định lời của Lạc Tu Trúc là sự thật, liền trực tiếp lên tài khoản chính thức của trường, tỏ vẻ vị huấn luyện viên kia đã bị sa thải.
Lãnh đạo nháy mắt liền hiểu được ý tứ của hắn, liền định hoàn toàn giấu diếm đi xuống.
Nhưng một khi bọn họ đã đem người đuổi đi ra, đem mặt thật của người kia nói ra, cô bé kia vẫn còn khăng khăng một mực, vậy bọn họ cũng không còn biện pháp.
Một người tự tìm chết, không ai có thể ngăn cản.
Lạc Tu Trúc cũng không có dị nghị, còn tỏ vẻ:
- Tôi có thể đợi sau khi người kia rời khỏi, hai ngày nữa tiếp tục báo cảnh.
Cứ như vậy hoàn toàn không liên quan gì với trường học.
Lãnh đạo có chút tâm mệt, khoát tay cho hai người nhanh chóng rời đi.
Vừa đi ra tòa lầu, Lạc Trấn Tinh mới hỏi thăm là chuyện gì xảy ra.
- Sao lại thế này sao? Bị gia bạo mà chết.
Nhắc tới án mạng, ánh mắt Lạc Tu Trúc lạnh xuống.
Kỳ thật chuẩn xác mà tính toán, người kia không chỉ giết chết một người, còn có một tiểu sinh mạng mới thai nghén.
- Gia bạo?
Lạc Trấn Tinh giận tái mặt.
Hắn đang nhớ lại thật nhiều án lệ, tỷ như đem nữ sinh ấu đả đến tê liệt còn không thể ly hôn, tỷ như nữ sinh bị gia bạo tới chết nhưng tòa án chỉ phán sáu năm tù vân vân.
Mặc dù đã có pháp luật về gia bạo, nhưng đôi khi pháp luật cũng không bảo hộ được người cần bảo hộ.
Lạc Trấn Tinh ngẩng đầu, nhìn không trong ánh nắng tươi sáng, xung quanh hết thảy đều thật yên lặng hòa hài.
Nhưng có đôi khi tâm lý của hắn lại nảy sinh cảm giác vô cùng lo lắng, tựa hồ có chuyện tình gì đáng sợ sắp phát sinh.
Đột nhiên hắn hỏi ra một vấn đề:
- Tiểu Trúc, em đi vào thế giới này, có phải ý nghĩa thế giới này bắt đầu đếm ngược hay không?
Bước chân Lạc Tu Trúc dừng lại, vẻ mặt thật bình tĩnh, tựa hồ cũng không kinh ngạc hắn hỏi ra vấn đề như vậy.
- Người có công đức càng cao, sẽ nhận thấy được trạng huống đích thực của thế giới này, chúc mừng anh, cảm ứng được nguy cơ của thế giới.
Lạc Trấn Tinh nhìn thấy hắn vỗ tay càng thêm lạnh lẽo.
Hắn do dự một hồi, lại hỏi ra một vấn đề thật mấu chốt:
- Vậy em là chúa cứu thế sao?
Em xuyên qua đi vào thế giới này, chính là vì cứu vớt nơi này đúng không?
Ra ngoài dự liệu của hắn, Lạc Tu Trúc phủ định.
- Chúa cứu thế? Ai thích ai làm, em không làm!
Chỉ có kẻ ngốc mới tin tưởng cách xưng hô chúa cứu thế.
Chúa cứu thế, xưng hô buồn cười bao nhiêu.
Nghe ngữ khí khinh thường của thiếu niên, trong mắt thiếu niên nổi lên mờ mịt.
Hắn cảm thấy, Tiểu Trúc thật chán ghét xưng hô thế này, nhưng vì sao?
- Làm cái gì? Trách nhiệm cũng giống như làm hoàng đế, nhưng lại không có quyền lực của hoàng đế, ha! Không phải là một đại oan loại sao!
Lạc Tu Trúc nhớ tới thế giới trước kia, một khi có bất cứ phiền phức gì những người đó toàn bộ tìm tới mình.
Nếu như mình có chút mất kiên nhẫn hoặc là không muốn, bọn hắn sẽ đứng trên điểm cao đạo đức nhục mạ chỉ trích hắn, giống như hắn không giúp đỡ chính là tội ác tày trời.
Có lẽ không phải toàn bộ người nào cũng như vậy, nhưng không ảnh hưởng đám người kia múa tới trước mặt mình, ghê tởm chính mình.
- Hơn nữa.. đừng xem thường tính trơ của nhân loại.
Nói xong sắc mặt Lạc Tu Trúc xanh mét đi về phía trước, đem Lạc Trấn Tinh lưu nguyên tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhăn mặt với Lạc Trấn Tinh.
Lạc Trấn Tinh đuổi theo, nắm lấy tay áo đối phương, nhìn vẻ mặt khó xem của Lạc Tu Trúc, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Mãi cho tới khi về tới ký túc xá hai người vẫn không nói chuyện.
Bạn cùng phòng không bao lâu trở lại, Giản Dương cùng Minh Nguyệt nhìn thấy Lạc Tu Trúc đều cảm giác khó hiểu.
Xảy ra chuyện gì? Tức giận như vậy?
Lúc này Lạc Tu Trúc đang ở trên máy tính tra xét một địa phương, đó là địa điểm chôn xác của doanh trưởng.
Ở trong trí nhớ của người kia, cũng không nhắc tới nơi này, cho nên Lạc Tu Trúc chỉ có thể điều tra từng chút một theo quỹ tích hành động của hắn.
Bên kia Lạc Trấn Tinh trở về phòng, nhìn ba bạn cùng phòng đùa giỡn, đột nhiên hỏi một vấn đề:
- Nếu làm cho người tức giận, làm sao dỗ dành?
Ba người đồng thời quay đầu nhìn hắn:
- Dỗ người? Cậu chọc giận bạn gái?
Bạn.. bạn gái?
Lỗ tai Lạc Trấn Tinh chợt đỏ bừng, nhanh chóng giải thích:
- Không phải! Không phải bạn gái!
- Chậc chậc!
Một người bạn lắc đầu:
- Biểu tình thẹn thùng của cậu, nói không phải ai tin a! Không phải bạn gái cũng đang trong thời kỳ mờ tối! Không khác nhau!
Được, lần này vùng cổ cũng đỏ bừng.
- Là chuyên nghiệp của chúng ta sao? Hẳn là chứ?
- Không chừng là hệ khác, không phải là Anh ngữ hệ đi!
- Không nhất định, còn có thể là bạn trung học!
Nhưng Lạc Trấn Tinh chợt tỉnh táo lại, lắc đầu:
- Không phải nữ sinh, tôi thích người.. là một nam.
Nam!
Ba thiếu niên nhảy vọt ra sau, đồng loạt ôm ngực của mình:
- Sẽ không phải là chúng tôi đi?
Lạc Trấn Tinh bị tức nở nụ cười:
- Nghĩ gì đó! Điên rồi sao!
Ba người xấu hổ gãi đầu, một người do dự nói:
- Nhưng mà cậu.. cậu không phải ngôi sao sao? Không sợ truyền đi ra..
Tuy mấy ngày nay cuộc sống của Lạc Trấn Tinh bình tĩnh, nhưng ảnh chụp huấn luyện quân sự của hắn rơi lên internet, nhưng fan đều khá bình tĩnh, mới không tùy tiện ào tới.
- Tôi là diễn viên cũng không sao cả, quay phim có kỹ xảo biểu diễn là được.
Dù không được quay phim, hắn cũng không sợ.
Lúc trước hắn tuyển chuyên nghiệp này, là vì muốn làm công tác khác, đến nỗi quay phim, ngẫu nhiên tham dự là được rồi.
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Dỗ nữ sinh bọn hắn còn có thể giúp, dù sao xem phim ảnh hay tiểu thuyết không thiếu.. nhưng mà dỗ nam sinh..
- Cậu mua đồ vật mà hắn thích được rồi, một chiêu này nam nữ thông dụng!
Đâu chỉ như vậy, toàn bộ nhân loại đều thông dụng!
Lạc Trấn Tinh ngẫm lại cũng phải, tính toán đợi huấn luyện quân sự kết thúc, ra ngoài mua ly trà sữa.
Ân, còn là toàn bộ đường!
- Ôi chao! Trấn Tinh! Cậu thích ai vậy?
- Phải rồi phải rồi!
Lạc Trấn Tinh không đáp, chỉ nói chờ khi nào chính thức ở chung cùng một chỗ, sẽ nói cho bọn họ biết.
Doanh trưởng rất nhanh bị sa thải.
Nhưng việc hắn đánh nhau với Lạc Trấn Tinh bị người phát lên internet, trực tiếp chỉ vào Lạc Trấn Tinh mà mắng.
Người của Lạc gia chứng kiến hot search, lập tức áp xuống, sau đó gọi điện hỏi Lạc Trấn Tinh.
Nghe được Lạc Tu Trúc nói rõ ràng nguyên nhân, đại ca đi tìm lãnh đạo trường học.
Vì thế lãnh đạo trường học sau khi xác định lời của Lạc Tu Trúc là sự thật, liền trực tiếp lên tài khoản chính thức của trường, tỏ vẻ vị huấn luyện viên kia đã bị sa thải.