Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 111:
Phải chết cùng chết, ai sợ ai a!
Nam phóng viên lần đầu tiên bị người chuyển dao, hơn nữa viền bạc quỷ dị quanh mắt thiếu niên làm cho hắn nhịn không được bắt đầu run rẩy lên.
- Tôi.. tôi không phải đồ vật dơ bẩn! Tôi cũng không phải kẻ bắt cóc, tôi thật không có làm gì, dựa vào cái gì muốn tôi đi tìm chết!
Hắn nhanh chóng ném dao, hướng Lạc Tu Trúc rít gào.
Lạc Tu Trúc bị rống lên lẳng lặng nhặt dao trả lại cho Lạc Trấn Tinh.
Sau đó hắn dùng động tác cực nhanh vạch ra áo của nam phóng viên, tùy tay sờ lồng ngực của hắn một cái, nhếch môi nở nụ cười:
- Được rồi, hiện tại anh cũng ô uế, cũng giống như tôi, nhanh chóng đi chết đi.
Cần nạn nhân đi tìm chết phải không, được, vậy anh cũng trở thành nạn nhân đi.
- Còn có ai muốn tôi đi chết, tôi tới làm bẩn các người một chút đi.
Lạc Tu Trúc ngoan ngoãn giơ tay lên.
Một giây sau nam phóng viên còn vây quanh Lạc Tu Trúc liền vội vàng lui ra sau vài bước.
Nhìn thấy loại tình huống này, các nữ phóng viên cũng không nhịn được nữa bật cười vang.
Nhìn xem, khi chính mình cũng có thể trở thành người bị hại, đám người kêu gào lập tức ngoan ngoãn câm miệng.
Quả nhiên a, đao không cắt lên người mình thì mình sẽ không cảm thấy đau!
Chính mình không trải qua sự thống khổ của nạn nhân, mới dám mở mồm tùy tiện chửi mắng người ta.
Trong đó một nữ phóng viên chủ động đi tới, hỏi hắn có biết chuyện sét đánh hôm qua hay không.
- Đương nhiên là biết, chuyên đánh kẻ võng bạo đó thôi, nhưng thật đáng tiếc, sao thiên lôi không bổ lên những người thế này?
Trong miệng hắn nói những người, là các nam phóng viên vừa kêu hắn đi chết.
Sắc mặt đám nam phóng viên lúc xanh lúc đỏ tím, nhìn thật đẹp mắt.
- Vậy cậu đối với việc này có ý kiến gì hay không đây?
Nữ phóng viên tiếp tục hỏi.
Bình thường nói tới đây, người bình thường dù trong lòng cực kỳ thống khoái đều sẽ giả mù sa mưa tỏ vẻ đồng tình.
Nhưng Lạc Tu Trúc lại quang minh chính đại biểu đạt khoái hoạt của mình:
- Rất sung sướng, đáng tiếc tôi không tận mắt chứng kiến, bằng không tôi sẽ cười thành tiếng.
Làm sao mà không thoải mái đây?
Không nói hắn, cho dù là nạn nhân khác chứng kiến kẻ thương tổn tới mình bị thiên lôi bổ hấp hối, không đương trường mở tiệc chúc mừng cũng đã cấp mặt mũi.
Nữ phóng viên cũng đi theo gật đầu:
- Đích xác, là tôi tôi cũng rất thích, ai làm cho bọn họ không quản được miệng mình đây?
Khi nói tới đây, vành mắt nàng đỏ hồng lên, theo sau nói tiếng cảm ơn liền rời đi.
Diệp Gia Ngôn nhíu mày nhìn theo bóng lưng của nàng, qua một hồi lâu chợt giật mình:
- Nguyên lai là nàng a.
Mọi người nhìn nàng, chờ nghe nàng giải thích.
- Phía trước nàng từng đưa tin một vụ án của một cô gái bị xâm phạm, cô gái vừa vào đại học bị người kéo vào rừng cây trong công viên xâm phạm, sau khi đưa tin nạn nhân bị thật nhiều người chỉ trích, còn hoài nghi cô gái câu dẫn kẻ cưỡng gian.
Nữ phóng viên kia cố gắng biện giải cho nạn nhân, đáng tiếc.. ngôn ngữ của con người là cây đao bén nhọn, đâm vào cũng không nhổ ra được.
- Cô bé kia cuối cùng đã mất, nàng vượt qua được nỗi thống khổ bị người xâm phạm, lại không vượt qua được cư dân mạng mắng chửi.
Nữ phóng viên cũng uể oải xuống, bởi vì nàng là người đầu tiên đưa tin tức này, sau khi chuyện phát sinh nàng cảm giác mình cũng là một thành viên trong việc bức tử cô gái kia.
Mà bây giờ Lạc Tu Trúc lấy thân phận nạn nhân là nam giới, đối mặt lời đồn đãi nhảm nhí hắn chẳng những không bị ảnh hưởng, còn dứt khoát đem kẻ đồn đãi cũng biến thành nạn nhân.
Nếu nạn nhân cần bị võng bạo nhục nhã, vậy dứt khoát đem những kẻ võng bạo cũng biến thành nạn nhân tốt lắm.
Cần gì phải tự chứng minh? Cần gì phân rõ phải trái? Không cần! Toàn bộ không cần!
Lên xe, Diệp Gia Ngôn vui mừng vuốt đầu Lạc Tu Trúc:
- Làm được không sai.
Có đôi khi nạn nhân cần cứng rắn hơn một ít, vô lý còn tranh ba phần, hữu lý vì sao phải nhường nhịn?
Mà hình ảnh Lạc Tu Trúc « xâm phạm » nam phóng viên cũng bị truyền bá ra ngoài, làm không ít người nhìn thấy một màn này buồn cười vỗ đùi.
Nhất là nữ tính đồng bào, trực tiếp ở trên mạng chất vấn nam phóng viên: Nếu hắn cũng đã bị « làm bẩn », vì sao không dùng cái chết minh chí?
Phía trước nói được chính nghĩa lẫm nhiên, nhưng tại sao tới phiên chính mình liền héo?
Trận náo kịch này chẳng những không giảm nhiệt độ, còn nhiệt náo ngày càng lớn.
Người nhục nhã Lạc Tu Trúc không chỉ có nam giới, cũng có nhiều nữ tính, khi nhìn thấy trong những bệnh nhân có cả nữ tính bị sét đánh, không ít y tá đều cảm thấy đau lòng.
Không ai biết những nữ nhân này phía trước có từng chửi rủa qua nạn nhân nữ tính hay không.
Đều tới mức độ bị sét đánh, đại khái là cũng có.
Khi Mao Dịch đi tới Lạc gia, phát hiện trong nhà chỉ có hai người, những người khác vắng mặt.
- Cha mẹ cậu đi làm sao?
Hắn hỏi.
Lạc Tu Trúc lắc đầu, giải thích:
- Cha mẹ đi Tân thị, bên kia hôm nay có một buổi pháp viện tòa án thẩm vấn, bọn họ đi xem.
Nguyên bản hắn cũng muốn đi, nhưng gần đây việc này ồn ào huyên náo, nói không chừng sẽ có chút người cố ý ngồi thủ Lạc Tu Trúc.
Tuy nói có thiên đạo cùng công đức hai tầng bảo hộ, nhưng người Lạc gia vẫn lo lắng.
- Cho nên tôi không đi, Tinh Tinh cũng lưu lại với tôi.
Lạc Trấn Tinh bưng trà cùng lót dạ đi ra, bảo mẫu gấp đến giơ chân, nhưng không dám tiến lên giành việc.
Lạc Tu Trúc cúi đầu cười cười, tiếp nhận lót dạ ra dấu cho bảo mẫu.
- Dì Trương tức giận tới mức giơ chân, cẩn thận nàng cáo trạng với mẹ.
Lạc Tu Trúc vừa cười vừa nói.
Lạc Trấn Tinh vội quay đầu nhìn lại, cũng không còn thấy ai.
Hắn sờ sờ gáy, ngồi xuống bên cạnh Lạc Tu Trúc:
- Anh không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa thương thế của anh cũng đã khỏe lại rồi.
Lạc Trấn Tinh trẻ tuổi thân thể tốt, tốc độ khép miệng vết thương cũng rất nhanh, chỉ vài ngày thời gian bả vai bị thương của hắn cơ bản không còn ảnh hưởng hoạt động.
Mao Dịch uống hớp trà, diễn cảm có chút hốt hoảng:
- Tôi không ngờ người bây giờ lại điên cuồng như vậy.
Chỉ là bị người sờ một chút, lại bay lên tới mức độ kêu đánh kêu giết, mà từ sau khi bị thiên lôi bổ xuống, rất nhiều nạn nhân cũng đi ra khóc lóc kể lể.
Nhìn người ta rưng rưng nước mắt nói lên những lời mang theo máu tươi trên internet, mãi tới khi đó Mao Dịch mới hiểu được: Xã hội áp bách nữ tính giống như càng thêm cường liệt.
Lạc Tu Trúc cũng không kinh ngạc, hơn nữa còn tiết lộ với Mao Dịch một sự kiện.
- Sau hôm nay phỏng chừng sẽ có một trận khắc khẩu, nhớ rõ dẫn đường dư luận.
Sau khi thẩm phán nhất định sẽ có truyền thông đưa tin sự kiện bà già bính đồ sứ bác sĩ, nhưng đó cũng không phải điểm tựa, điểm tựa ở chỗ thân phận ma cọp vồ của bà ta.
Cùng là nữ tính, lão thái bà kia tai họa nữ nhân cũng không ít.
- Nếu đem chuyện này vạch cùng một chỗ, dẫn đường dân chúng nghĩ lại gông xiềng trên người nữ tính, các anh coi như là công đức vô lượng.
Lạc Tu Trúc nhìn Mao Dịch nói, việc này xem như là cơ hội tốt cho cảnh sát.
Thần sắc Mao Dịch có chút phức tạp, hắn làm sao cũng không nghĩ tới một vụ án kẻ bắt cóc con tin thế nhưng lại kéo tới gông xiềng của nữ tính.
Lạc Tu Trúc nhắc nhở:
- Tôi khuyên các anh tốt nhất hiện tại bắt đầu xuống tay, đừng đến lúc đó thật xảy ra vấn đề.. thì đã muộn.
Mao Dịch chợt căng thẳng:
- Là tương lai sắp phát sinh chuyện gì sao? Cậu nhìn thấy gì?
Nhưng Lạc Tu Trúc lại lắc đầu:
- Tôi không thấy, cũng không cần xem.
Vì sao không cần xem?
Khi biết trên internet có ngôn luận nhằm vào chính mình, Lạc Tu Trúc đã cảm giác được thế giới giam cầm nữ tính sắp đạt tới trình độ bị cắn lại, bằng không hắn sẽ không có kế hoạch đem sự tình làm lớn, cố ý cấp cho nữ tính một cơ hội phát tiết.
Lạc Tu Trúc vỗ vai Mao Dịch, cười hì hì nói:
- Kế tiếp phải dựa vào các anh vậy.
Hắn đem hoàn cảnh phong bế ngăn ra một lỗ hổng, nhưng có thể chân chính lấy xuống gông xiềng thì phải xem quốc gia làm như thế nào.
Mao Dịch hiểu ý của hắn, nhưng việc này cũng không dễ làm.
Bởi vì mặt trên đại bộ phận đều là nam giới.
- Không thay đổi thì chờ chết thôi, nói giống như là thế giới hủy diệt chỉ riêng bọn hắn có thể bay ra khỏi tinh cầu này vậy.
Lời này làm Mao Dịch dựng đứng tóc gáy.
Cái gì gọi là thế giới hủy diệt? Vì sao lại hủy diệt?
Tiễn người rời đi, vẻ mặt Lạc Trấn Tinh phức tạp nhìn hắn:
- Thế giới hủy diệt có quan hệ gì với việc nữ tính bị áp bách?
Nam phóng viên lần đầu tiên bị người chuyển dao, hơn nữa viền bạc quỷ dị quanh mắt thiếu niên làm cho hắn nhịn không được bắt đầu run rẩy lên.
- Tôi.. tôi không phải đồ vật dơ bẩn! Tôi cũng không phải kẻ bắt cóc, tôi thật không có làm gì, dựa vào cái gì muốn tôi đi tìm chết!
Hắn nhanh chóng ném dao, hướng Lạc Tu Trúc rít gào.
Lạc Tu Trúc bị rống lên lẳng lặng nhặt dao trả lại cho Lạc Trấn Tinh.
Sau đó hắn dùng động tác cực nhanh vạch ra áo của nam phóng viên, tùy tay sờ lồng ngực của hắn một cái, nhếch môi nở nụ cười:
- Được rồi, hiện tại anh cũng ô uế, cũng giống như tôi, nhanh chóng đi chết đi.
Cần nạn nhân đi tìm chết phải không, được, vậy anh cũng trở thành nạn nhân đi.
- Còn có ai muốn tôi đi chết, tôi tới làm bẩn các người một chút đi.
Lạc Tu Trúc ngoan ngoãn giơ tay lên.
Một giây sau nam phóng viên còn vây quanh Lạc Tu Trúc liền vội vàng lui ra sau vài bước.
Nhìn thấy loại tình huống này, các nữ phóng viên cũng không nhịn được nữa bật cười vang.
Nhìn xem, khi chính mình cũng có thể trở thành người bị hại, đám người kêu gào lập tức ngoan ngoãn câm miệng.
Quả nhiên a, đao không cắt lên người mình thì mình sẽ không cảm thấy đau!
Chính mình không trải qua sự thống khổ của nạn nhân, mới dám mở mồm tùy tiện chửi mắng người ta.
Trong đó một nữ phóng viên chủ động đi tới, hỏi hắn có biết chuyện sét đánh hôm qua hay không.
- Đương nhiên là biết, chuyên đánh kẻ võng bạo đó thôi, nhưng thật đáng tiếc, sao thiên lôi không bổ lên những người thế này?
Trong miệng hắn nói những người, là các nam phóng viên vừa kêu hắn đi chết.
Sắc mặt đám nam phóng viên lúc xanh lúc đỏ tím, nhìn thật đẹp mắt.
- Vậy cậu đối với việc này có ý kiến gì hay không đây?
Nữ phóng viên tiếp tục hỏi.
Bình thường nói tới đây, người bình thường dù trong lòng cực kỳ thống khoái đều sẽ giả mù sa mưa tỏ vẻ đồng tình.
Nhưng Lạc Tu Trúc lại quang minh chính đại biểu đạt khoái hoạt của mình:
- Rất sung sướng, đáng tiếc tôi không tận mắt chứng kiến, bằng không tôi sẽ cười thành tiếng.
Làm sao mà không thoải mái đây?
Không nói hắn, cho dù là nạn nhân khác chứng kiến kẻ thương tổn tới mình bị thiên lôi bổ hấp hối, không đương trường mở tiệc chúc mừng cũng đã cấp mặt mũi.
Nữ phóng viên cũng đi theo gật đầu:
- Đích xác, là tôi tôi cũng rất thích, ai làm cho bọn họ không quản được miệng mình đây?
Khi nói tới đây, vành mắt nàng đỏ hồng lên, theo sau nói tiếng cảm ơn liền rời đi.
Diệp Gia Ngôn nhíu mày nhìn theo bóng lưng của nàng, qua một hồi lâu chợt giật mình:
- Nguyên lai là nàng a.
Mọi người nhìn nàng, chờ nghe nàng giải thích.
- Phía trước nàng từng đưa tin một vụ án của một cô gái bị xâm phạm, cô gái vừa vào đại học bị người kéo vào rừng cây trong công viên xâm phạm, sau khi đưa tin nạn nhân bị thật nhiều người chỉ trích, còn hoài nghi cô gái câu dẫn kẻ cưỡng gian.
Nữ phóng viên kia cố gắng biện giải cho nạn nhân, đáng tiếc.. ngôn ngữ của con người là cây đao bén nhọn, đâm vào cũng không nhổ ra được.
- Cô bé kia cuối cùng đã mất, nàng vượt qua được nỗi thống khổ bị người xâm phạm, lại không vượt qua được cư dân mạng mắng chửi.
Nữ phóng viên cũng uể oải xuống, bởi vì nàng là người đầu tiên đưa tin tức này, sau khi chuyện phát sinh nàng cảm giác mình cũng là một thành viên trong việc bức tử cô gái kia.
Mà bây giờ Lạc Tu Trúc lấy thân phận nạn nhân là nam giới, đối mặt lời đồn đãi nhảm nhí hắn chẳng những không bị ảnh hưởng, còn dứt khoát đem kẻ đồn đãi cũng biến thành nạn nhân.
Nếu nạn nhân cần bị võng bạo nhục nhã, vậy dứt khoát đem những kẻ võng bạo cũng biến thành nạn nhân tốt lắm.
Cần gì phải tự chứng minh? Cần gì phân rõ phải trái? Không cần! Toàn bộ không cần!
Lên xe, Diệp Gia Ngôn vui mừng vuốt đầu Lạc Tu Trúc:
- Làm được không sai.
Có đôi khi nạn nhân cần cứng rắn hơn một ít, vô lý còn tranh ba phần, hữu lý vì sao phải nhường nhịn?
Mà hình ảnh Lạc Tu Trúc « xâm phạm » nam phóng viên cũng bị truyền bá ra ngoài, làm không ít người nhìn thấy một màn này buồn cười vỗ đùi.
Nhất là nữ tính đồng bào, trực tiếp ở trên mạng chất vấn nam phóng viên: Nếu hắn cũng đã bị « làm bẩn », vì sao không dùng cái chết minh chí?
Phía trước nói được chính nghĩa lẫm nhiên, nhưng tại sao tới phiên chính mình liền héo?
Trận náo kịch này chẳng những không giảm nhiệt độ, còn nhiệt náo ngày càng lớn.
Người nhục nhã Lạc Tu Trúc không chỉ có nam giới, cũng có nhiều nữ tính, khi nhìn thấy trong những bệnh nhân có cả nữ tính bị sét đánh, không ít y tá đều cảm thấy đau lòng.
Không ai biết những nữ nhân này phía trước có từng chửi rủa qua nạn nhân nữ tính hay không.
Đều tới mức độ bị sét đánh, đại khái là cũng có.
Khi Mao Dịch đi tới Lạc gia, phát hiện trong nhà chỉ có hai người, những người khác vắng mặt.
- Cha mẹ cậu đi làm sao?
Hắn hỏi.
Lạc Tu Trúc lắc đầu, giải thích:
- Cha mẹ đi Tân thị, bên kia hôm nay có một buổi pháp viện tòa án thẩm vấn, bọn họ đi xem.
Nguyên bản hắn cũng muốn đi, nhưng gần đây việc này ồn ào huyên náo, nói không chừng sẽ có chút người cố ý ngồi thủ Lạc Tu Trúc.
Tuy nói có thiên đạo cùng công đức hai tầng bảo hộ, nhưng người Lạc gia vẫn lo lắng.
- Cho nên tôi không đi, Tinh Tinh cũng lưu lại với tôi.
Lạc Trấn Tinh bưng trà cùng lót dạ đi ra, bảo mẫu gấp đến giơ chân, nhưng không dám tiến lên giành việc.
Lạc Tu Trúc cúi đầu cười cười, tiếp nhận lót dạ ra dấu cho bảo mẫu.
- Dì Trương tức giận tới mức giơ chân, cẩn thận nàng cáo trạng với mẹ.
Lạc Tu Trúc vừa cười vừa nói.
Lạc Trấn Tinh vội quay đầu nhìn lại, cũng không còn thấy ai.
Hắn sờ sờ gáy, ngồi xuống bên cạnh Lạc Tu Trúc:
- Anh không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa thương thế của anh cũng đã khỏe lại rồi.
Lạc Trấn Tinh trẻ tuổi thân thể tốt, tốc độ khép miệng vết thương cũng rất nhanh, chỉ vài ngày thời gian bả vai bị thương của hắn cơ bản không còn ảnh hưởng hoạt động.
Mao Dịch uống hớp trà, diễn cảm có chút hốt hoảng:
- Tôi không ngờ người bây giờ lại điên cuồng như vậy.
Chỉ là bị người sờ một chút, lại bay lên tới mức độ kêu đánh kêu giết, mà từ sau khi bị thiên lôi bổ xuống, rất nhiều nạn nhân cũng đi ra khóc lóc kể lể.
Nhìn người ta rưng rưng nước mắt nói lên những lời mang theo máu tươi trên internet, mãi tới khi đó Mao Dịch mới hiểu được: Xã hội áp bách nữ tính giống như càng thêm cường liệt.
Lạc Tu Trúc cũng không kinh ngạc, hơn nữa còn tiết lộ với Mao Dịch một sự kiện.
- Sau hôm nay phỏng chừng sẽ có một trận khắc khẩu, nhớ rõ dẫn đường dư luận.
Sau khi thẩm phán nhất định sẽ có truyền thông đưa tin sự kiện bà già bính đồ sứ bác sĩ, nhưng đó cũng không phải điểm tựa, điểm tựa ở chỗ thân phận ma cọp vồ của bà ta.
Cùng là nữ tính, lão thái bà kia tai họa nữ nhân cũng không ít.
- Nếu đem chuyện này vạch cùng một chỗ, dẫn đường dân chúng nghĩ lại gông xiềng trên người nữ tính, các anh coi như là công đức vô lượng.
Lạc Tu Trúc nhìn Mao Dịch nói, việc này xem như là cơ hội tốt cho cảnh sát.
Thần sắc Mao Dịch có chút phức tạp, hắn làm sao cũng không nghĩ tới một vụ án kẻ bắt cóc con tin thế nhưng lại kéo tới gông xiềng của nữ tính.
Lạc Tu Trúc nhắc nhở:
- Tôi khuyên các anh tốt nhất hiện tại bắt đầu xuống tay, đừng đến lúc đó thật xảy ra vấn đề.. thì đã muộn.
Mao Dịch chợt căng thẳng:
- Là tương lai sắp phát sinh chuyện gì sao? Cậu nhìn thấy gì?
Nhưng Lạc Tu Trúc lại lắc đầu:
- Tôi không thấy, cũng không cần xem.
Vì sao không cần xem?
Khi biết trên internet có ngôn luận nhằm vào chính mình, Lạc Tu Trúc đã cảm giác được thế giới giam cầm nữ tính sắp đạt tới trình độ bị cắn lại, bằng không hắn sẽ không có kế hoạch đem sự tình làm lớn, cố ý cấp cho nữ tính một cơ hội phát tiết.
Lạc Tu Trúc vỗ vai Mao Dịch, cười hì hì nói:
- Kế tiếp phải dựa vào các anh vậy.
Hắn đem hoàn cảnh phong bế ngăn ra một lỗ hổng, nhưng có thể chân chính lấy xuống gông xiềng thì phải xem quốc gia làm như thế nào.
Mao Dịch hiểu ý của hắn, nhưng việc này cũng không dễ làm.
Bởi vì mặt trên đại bộ phận đều là nam giới.
- Không thay đổi thì chờ chết thôi, nói giống như là thế giới hủy diệt chỉ riêng bọn hắn có thể bay ra khỏi tinh cầu này vậy.
Lời này làm Mao Dịch dựng đứng tóc gáy.
Cái gì gọi là thế giới hủy diệt? Vì sao lại hủy diệt?
Tiễn người rời đi, vẻ mặt Lạc Trấn Tinh phức tạp nhìn hắn:
- Thế giới hủy diệt có quan hệ gì với việc nữ tính bị áp bách?