Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 40:
- Cậu làm gì bọn hắn?
Hắn tiếp xúc qua không ít người của hội huyền học, thật rõ ràng đám người kia có chút thủ đoạn không thể gặp người.
Thiếu niên ngẩng đầu bật cười, lộ ra hàm răng trắng cùng viền bạc quanh mắt, làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
- Tôi chỉ làm cho bọn hắn thể nghiệm mùi vị của nạn nhân mà thôi. Dao nhỏ không đâm vào thân thể mình, làm sao lại biết thật đau đây?
Lạc Tu Trúc biết đối phương muốn nói gì, là không được lạm dụng hình phạt riêng chẳng hạn.
Nhưng lại có ai chứng minh được hắn lạm dụng hình phạt riêng, hì hì hì!
Người tổng phụ trách trầm mặc hồi lâu, phương pháp tra tấn của thiếu niên này theo lý tính mà nói hắn không ủng hộ, có lẽ theo cảm tính, thế nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ thống khoái!
Chỉ có nam nhân vô năng yếu đuối mới có thể tìm kiếm khoái cảm làm nhục trên thân thể nữ nhân cùng nhi đồng!
Hắn giả vờ cái gì cũng không biết, yên lặng mang đi ba người còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Thành viên quốc an lần lượt vào phòng, tìm kiếm bằng chứng nơi này.
Lạc Tu Trúc chỉ vài địa phương, mở ra hầm ngầm, lấy ra không ít chứng cớ có tính mấu chốt.
- Thật tốt quá! Có những chứng cớ này, hắn chết định rồi!
Người tổng phụ trách thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó hắn liền thấy được bản ghi chép có quan hệ với nhóm nhi đồng kia.
Các nàng đều là nữ hài vùng núi sâu, là Tô Mẫn Vân lợi dụng danh nghĩa quyên giúp trường học hấp dẫn các nàng rơi vào cạm bẫy.
Mà lúc này thay đổi tuyến đường Kinh thị, cũng là bởi vì dùng danh nghĩa đi thăm thủ đô, giúp đỡ bọn họ mà tới được.
Người quốc an tới thật đúng lúc, nếu không đợi các nàng biểu diễn xong, liền tới phiên tra tấn như là địa ngục.
- Đã có một đám học sinh bị làm nhục, đây là nhóm nhi đồng thứ hai, những học sinh kia các vị tìm bác sĩ tâm lý đi khai đạo một chút đi.
Nhi đồng là vô tội, có tội chính là bọn cầm thú này.
Người tổng phụ trách nhìn thấy danh sách rậm rạp, tay không ngừng run.
Chẳng những là hắn, những thành viên từng gặp qua chứng cớ cũng tức giận cùng đồng tình.
Lạc Tu Trúc nhìn thấy, khóe miệng giương lên, lộ ra vẻ tươi cười trào phúng.
Thật tức giận đúng không? Phía sau còn nổi nóng đâu! Cũng không biết tới lúc đó đám người kia sẽ làm ra lựa chọn như thế nào.
Hắn đi ra cửa phòng, vừa lúc gặp được Lạc Trấn Tinh đến tìm hắn.
Đối phương vừa nhìn thấy bộ dáng hoàn hảo không tổn hại của Lạc Tu Trúc, trong lòng chợt buông lỏng.
- Không bị thương đi?
Hắn hỏi.
Lạc Tu Trúc làm trò trước mặt hắn cáo trạng:
- Bị thương thì không có, nhưng thiếu chút nữa bị người vũ nhục.
Đầu óc Lạc Trấn Tinh ông một tiếng, cảm giác máu toàn thân xông thẳng lên đầu:
- Hắn đụng chạm em?
Lạc Tu Trúc nháy mắt mấy cái, làm ra bộ dạng ủy khuất:
- Sờ mặt em!
Một giây sau Lạc Trấn Tinh lao ra ngoài, đem Tô Mẫn Vân vừa bị bắt đi túm trở về, nắm tay nặng nề nện lên mặt đối phương.
- Ôi chao ôi chao ôi chao! Từ từ a! Đừng đánh a!
Võ cảnh nhìn như cực lực ngăn cản, kỳ thật đang giả vờ.
Bọn họ là quân nhân, một khi động thủ nhất định sẽ bị trách phạt.
Nhưng nếu.. là anh trai người bị hại động thủ, không phải thật hợp lý sao?
Hơn nữa đối phương cũng chỉ là nhi đồng vừa đầy 18 tuổi đâu! Ai nha nam hài chính là tính tình lớn một chút, làm người trưởng thành cũng đừng có tính toán chi li vậy!
Võ cảnh cũng đã nghĩ xong lý do, đợi Lạc Trấn Tinh đem người đánh tới sắp ngất mới đi qua chính thức ngăn trở nắm tay của Lạc Trấn Tinh.
- Không cần đánh người ha! Bằng không mang luôn cậu đi vậy!
Lạc Trấn Tinh liếc mắt liền xem hiểu ý tứ của bọn hắn, thuận theo thu tay về, một lần nữa quay lại bên người Lạc Tu Trúc.
Tô Mẫn Vân nhẫn nhịn đau nhức, suy yếu lên án nói:
- Các người.. động thủ riêng.. tôi muốn.. trách cứ!
Nhưng võ cảnh diễn cảm thản nhiên nói:
- Đứa bé kia không phải người của chúng tôi, ông đi tố cáo đi.
Đứa bé kia đeo mặt nạ bảo hộ đâu, có bản lĩnh nói trước hắn là ai vậy rồi nói sau.
Còn đang chờ đợi quốc an kết thúc, Lạc Tu Trúc tùy tiện tìm ghế dựa ngồi xuống.
Mặc dù hắn không có bị thương, nhưng tiêu hao không ít lực lượng, làm cho hiện tại có chút hư thoát.
Khi Lạc Trấn Tinh trở về, nhìn thấy Lạc Tu Trúc rút lên ghế sô pha, nhắm mắt cuộn tròn thành một đoàn, giống như đang ngủ.
Hắn lập tức phóng nhẹ bước chân, cởi quần áo cùng vũ khí toàn bộ trả lại cho võ cảnh.
Theo sau vươn tay luồn xuống dưới người Lạc Tu Trúc thật cẩn thận đem người bế lên.
Dù động tác thật nhẹ nhưng Lạc Tu Trúc vẫn lập tức mở mắt.
Ngay sau đó hắn híp mắt đánh giá đối phương, lại nhắm mắt lệch đầu ngủ thiếp đi.
Lạc Trấn Tinh có chút muốn cười, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.
Vì sao ở thời điểm này, hắn lại đột nhiên lâm vào ngủ say? Thường ngày giờ này đối phương luôn thật tinh thần.
Hắn còn không biết Lạc Tu Trúc tra tấn Tô Mẫn Vân, ôm người ngồi vào trong xe cảnh sát, lẳng lặng đợi người quốc an đưa bọn họ trở về.
Đem toàn bộ người trong biệt thự mang đi, người tổng phụ trách mới chú ý trong một chiếc xe phía sau, hai anh em Lạc gia đang ngồi bên trong.
Hắn vỗ đầu, hiện tại mới nhớ tới nhiệm vụ của hai nhi đồng này đã viên mãn hoàn thành.
- Cậu đưa bọn họ về nhà đi, nhớ rõ cảm tạ Lạc Tu Trúc tiểu đồng chí hỗ trợ, nói tiền thưởng xuống dưới sẽ lại liên hệ hắn.
Thủ hạ gật gật đầu, vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ chuyển lời.
Sau khi đưa hai người trở về Lạc gia, người nọ liền chuyển lời thượng cấp căn dặn.
Ngay lúc này Lạc Tu Trúc vốn luôn nằm ngủ đột nhiên mở mắt, hắn yên lặng nhìn đối phương, không hiểu ra sao cả nói một câu:
- Nhớ rõ cất kỹ chứng cớ của Tô Mẫn Vân, đừng bị một mồi lửa đem đốt.
Lạc Trấn Tinh cùng người nọ cả kinh, muốn hỏi thêm thì Lạc Tu Trúc đã ngủ.
- Ôi chao.. làm.. đây là làm sao vậy?
Trong lòng người kia vừa sợ lại hoảng, hắn biết Lạc Tu Trúc có năng lực biết trước tương lai, một câu không đầu không đuôi của đối phương rất có thể là tương lai nguyên bản của bọn họ.
Đầu tiên hắn liền cảm thấy được là không có khả năng.
Đây cũng không phải là vụ án nhỏ, đến lúc đó toàn bộ chứng cớ đều đặt trong phòng vật chứng, có chuyên gia trông giữ.
Làm sao có thể sẽ vô duyên cớ bị đốt?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng, nhưng người nói ra lời này không phải người khác, là Lạc Tu Trúc!
Hắn càng nghĩ càng rối rắm, cuối cùng vẫn quyết định đem vấn đề này chi tiết nói cho thượng cấp, do thượng cấp tự mình đi phán đoán.
Về phần Lạc Trấn Tinh thì nghĩ tới một vấn đề khác.
Ai đốt những chứng cớ kia?
Nhưng hiện tại hắn nghĩ nhiều cũng vô dụng, đây không phải hắn có thể ngăn cản.
Khi hắn cõng Lạc Tu Trúc vào nhà, liền nghênh đón mọi người nghi hoặc nhìn qua.
Hắn hỗ trợ giải thích:
- Tụi con ra ngoài chơi mệt mỏi, hắn trực tiếp nằm ngủ.
Diệp Gia Ngôn đi qua, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn điềm tĩnh của con trai, nghĩ thân thể nhi đồng suy yếu như vậy, liền trong lòng đau xót.
Chỉ là chơi một ngày mà thôi, cũng đã mệt đến ngủ thiếp đi.
- Hôm nay hai đứa đi ra ngoài làm gì?
Diệp Gia Ngôn tùy ý hỏi một câu.
- Không có gì, chỉ dẫn hắn đi dạo Kinh thị, phía trước có hứa qua.
Lạc Trấn Tinh nói.
Diệp Gia Ngôn cũng không hoài nghi, để cho hắn đưa người về phòng trước.
Mãi cho tới khi trở lại lầu hai, hắn mới hoàn toàn thả lỏng xuống.
- Cuối cùng lừa gạt qua được, may mắn may mắn.
Bên kia vừa đem toàn bộ người mang về trại tạm giam, quốc an cùng sở cảnh sát Kinh thị đang bài tra thu thập chứng cớ cùng tin tức.
Lần này bọn họ mang về nhân số đông đảo, cả sở cảnh sát đều bận rộn lên.
Càng bận rộn, bọn họ liền phát hiện sự thật càng khủng bố.
Sau đó bọn họ liên hệ với Hỗ thị, cảnh sát Hỗ thị nghe xong trầm mặc một hồi, truyền một phần văn kiện bí mật cho bọn họ.
Trên văn kiện, có tới một năm giám thị biệt thự số 3.
Hắn tiếp xúc qua không ít người của hội huyền học, thật rõ ràng đám người kia có chút thủ đoạn không thể gặp người.
Thiếu niên ngẩng đầu bật cười, lộ ra hàm răng trắng cùng viền bạc quanh mắt, làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
- Tôi chỉ làm cho bọn hắn thể nghiệm mùi vị của nạn nhân mà thôi. Dao nhỏ không đâm vào thân thể mình, làm sao lại biết thật đau đây?
Lạc Tu Trúc biết đối phương muốn nói gì, là không được lạm dụng hình phạt riêng chẳng hạn.
Nhưng lại có ai chứng minh được hắn lạm dụng hình phạt riêng, hì hì hì!
Người tổng phụ trách trầm mặc hồi lâu, phương pháp tra tấn của thiếu niên này theo lý tính mà nói hắn không ủng hộ, có lẽ theo cảm tính, thế nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ thống khoái!
Chỉ có nam nhân vô năng yếu đuối mới có thể tìm kiếm khoái cảm làm nhục trên thân thể nữ nhân cùng nhi đồng!
Hắn giả vờ cái gì cũng không biết, yên lặng mang đi ba người còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Thành viên quốc an lần lượt vào phòng, tìm kiếm bằng chứng nơi này.
Lạc Tu Trúc chỉ vài địa phương, mở ra hầm ngầm, lấy ra không ít chứng cớ có tính mấu chốt.
- Thật tốt quá! Có những chứng cớ này, hắn chết định rồi!
Người tổng phụ trách thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó hắn liền thấy được bản ghi chép có quan hệ với nhóm nhi đồng kia.
Các nàng đều là nữ hài vùng núi sâu, là Tô Mẫn Vân lợi dụng danh nghĩa quyên giúp trường học hấp dẫn các nàng rơi vào cạm bẫy.
Mà lúc này thay đổi tuyến đường Kinh thị, cũng là bởi vì dùng danh nghĩa đi thăm thủ đô, giúp đỡ bọn họ mà tới được.
Người quốc an tới thật đúng lúc, nếu không đợi các nàng biểu diễn xong, liền tới phiên tra tấn như là địa ngục.
- Đã có một đám học sinh bị làm nhục, đây là nhóm nhi đồng thứ hai, những học sinh kia các vị tìm bác sĩ tâm lý đi khai đạo một chút đi.
Nhi đồng là vô tội, có tội chính là bọn cầm thú này.
Người tổng phụ trách nhìn thấy danh sách rậm rạp, tay không ngừng run.
Chẳng những là hắn, những thành viên từng gặp qua chứng cớ cũng tức giận cùng đồng tình.
Lạc Tu Trúc nhìn thấy, khóe miệng giương lên, lộ ra vẻ tươi cười trào phúng.
Thật tức giận đúng không? Phía sau còn nổi nóng đâu! Cũng không biết tới lúc đó đám người kia sẽ làm ra lựa chọn như thế nào.
Hắn đi ra cửa phòng, vừa lúc gặp được Lạc Trấn Tinh đến tìm hắn.
Đối phương vừa nhìn thấy bộ dáng hoàn hảo không tổn hại của Lạc Tu Trúc, trong lòng chợt buông lỏng.
- Không bị thương đi?
Hắn hỏi.
Lạc Tu Trúc làm trò trước mặt hắn cáo trạng:
- Bị thương thì không có, nhưng thiếu chút nữa bị người vũ nhục.
Đầu óc Lạc Trấn Tinh ông một tiếng, cảm giác máu toàn thân xông thẳng lên đầu:
- Hắn đụng chạm em?
Lạc Tu Trúc nháy mắt mấy cái, làm ra bộ dạng ủy khuất:
- Sờ mặt em!
Một giây sau Lạc Trấn Tinh lao ra ngoài, đem Tô Mẫn Vân vừa bị bắt đi túm trở về, nắm tay nặng nề nện lên mặt đối phương.
- Ôi chao ôi chao ôi chao! Từ từ a! Đừng đánh a!
Võ cảnh nhìn như cực lực ngăn cản, kỳ thật đang giả vờ.
Bọn họ là quân nhân, một khi động thủ nhất định sẽ bị trách phạt.
Nhưng nếu.. là anh trai người bị hại động thủ, không phải thật hợp lý sao?
Hơn nữa đối phương cũng chỉ là nhi đồng vừa đầy 18 tuổi đâu! Ai nha nam hài chính là tính tình lớn một chút, làm người trưởng thành cũng đừng có tính toán chi li vậy!
Võ cảnh cũng đã nghĩ xong lý do, đợi Lạc Trấn Tinh đem người đánh tới sắp ngất mới đi qua chính thức ngăn trở nắm tay của Lạc Trấn Tinh.
- Không cần đánh người ha! Bằng không mang luôn cậu đi vậy!
Lạc Trấn Tinh liếc mắt liền xem hiểu ý tứ của bọn hắn, thuận theo thu tay về, một lần nữa quay lại bên người Lạc Tu Trúc.
Tô Mẫn Vân nhẫn nhịn đau nhức, suy yếu lên án nói:
- Các người.. động thủ riêng.. tôi muốn.. trách cứ!
Nhưng võ cảnh diễn cảm thản nhiên nói:
- Đứa bé kia không phải người của chúng tôi, ông đi tố cáo đi.
Đứa bé kia đeo mặt nạ bảo hộ đâu, có bản lĩnh nói trước hắn là ai vậy rồi nói sau.
Còn đang chờ đợi quốc an kết thúc, Lạc Tu Trúc tùy tiện tìm ghế dựa ngồi xuống.
Mặc dù hắn không có bị thương, nhưng tiêu hao không ít lực lượng, làm cho hiện tại có chút hư thoát.
Khi Lạc Trấn Tinh trở về, nhìn thấy Lạc Tu Trúc rút lên ghế sô pha, nhắm mắt cuộn tròn thành một đoàn, giống như đang ngủ.
Hắn lập tức phóng nhẹ bước chân, cởi quần áo cùng vũ khí toàn bộ trả lại cho võ cảnh.
Theo sau vươn tay luồn xuống dưới người Lạc Tu Trúc thật cẩn thận đem người bế lên.
Dù động tác thật nhẹ nhưng Lạc Tu Trúc vẫn lập tức mở mắt.
Ngay sau đó hắn híp mắt đánh giá đối phương, lại nhắm mắt lệch đầu ngủ thiếp đi.
Lạc Trấn Tinh có chút muốn cười, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.
Vì sao ở thời điểm này, hắn lại đột nhiên lâm vào ngủ say? Thường ngày giờ này đối phương luôn thật tinh thần.
Hắn còn không biết Lạc Tu Trúc tra tấn Tô Mẫn Vân, ôm người ngồi vào trong xe cảnh sát, lẳng lặng đợi người quốc an đưa bọn họ trở về.
Đem toàn bộ người trong biệt thự mang đi, người tổng phụ trách mới chú ý trong một chiếc xe phía sau, hai anh em Lạc gia đang ngồi bên trong.
Hắn vỗ đầu, hiện tại mới nhớ tới nhiệm vụ của hai nhi đồng này đã viên mãn hoàn thành.
- Cậu đưa bọn họ về nhà đi, nhớ rõ cảm tạ Lạc Tu Trúc tiểu đồng chí hỗ trợ, nói tiền thưởng xuống dưới sẽ lại liên hệ hắn.
Thủ hạ gật gật đầu, vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ chuyển lời.
Sau khi đưa hai người trở về Lạc gia, người nọ liền chuyển lời thượng cấp căn dặn.
Ngay lúc này Lạc Tu Trúc vốn luôn nằm ngủ đột nhiên mở mắt, hắn yên lặng nhìn đối phương, không hiểu ra sao cả nói một câu:
- Nhớ rõ cất kỹ chứng cớ của Tô Mẫn Vân, đừng bị một mồi lửa đem đốt.
Lạc Trấn Tinh cùng người nọ cả kinh, muốn hỏi thêm thì Lạc Tu Trúc đã ngủ.
- Ôi chao.. làm.. đây là làm sao vậy?
Trong lòng người kia vừa sợ lại hoảng, hắn biết Lạc Tu Trúc có năng lực biết trước tương lai, một câu không đầu không đuôi của đối phương rất có thể là tương lai nguyên bản của bọn họ.
Đầu tiên hắn liền cảm thấy được là không có khả năng.
Đây cũng không phải là vụ án nhỏ, đến lúc đó toàn bộ chứng cớ đều đặt trong phòng vật chứng, có chuyên gia trông giữ.
Làm sao có thể sẽ vô duyên cớ bị đốt?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng, nhưng người nói ra lời này không phải người khác, là Lạc Tu Trúc!
Hắn càng nghĩ càng rối rắm, cuối cùng vẫn quyết định đem vấn đề này chi tiết nói cho thượng cấp, do thượng cấp tự mình đi phán đoán.
Về phần Lạc Trấn Tinh thì nghĩ tới một vấn đề khác.
Ai đốt những chứng cớ kia?
Nhưng hiện tại hắn nghĩ nhiều cũng vô dụng, đây không phải hắn có thể ngăn cản.
Khi hắn cõng Lạc Tu Trúc vào nhà, liền nghênh đón mọi người nghi hoặc nhìn qua.
Hắn hỗ trợ giải thích:
- Tụi con ra ngoài chơi mệt mỏi, hắn trực tiếp nằm ngủ.
Diệp Gia Ngôn đi qua, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn điềm tĩnh của con trai, nghĩ thân thể nhi đồng suy yếu như vậy, liền trong lòng đau xót.
Chỉ là chơi một ngày mà thôi, cũng đã mệt đến ngủ thiếp đi.
- Hôm nay hai đứa đi ra ngoài làm gì?
Diệp Gia Ngôn tùy ý hỏi một câu.
- Không có gì, chỉ dẫn hắn đi dạo Kinh thị, phía trước có hứa qua.
Lạc Trấn Tinh nói.
Diệp Gia Ngôn cũng không hoài nghi, để cho hắn đưa người về phòng trước.
Mãi cho tới khi trở lại lầu hai, hắn mới hoàn toàn thả lỏng xuống.
- Cuối cùng lừa gạt qua được, may mắn may mắn.
Bên kia vừa đem toàn bộ người mang về trại tạm giam, quốc an cùng sở cảnh sát Kinh thị đang bài tra thu thập chứng cớ cùng tin tức.
Lần này bọn họ mang về nhân số đông đảo, cả sở cảnh sát đều bận rộn lên.
Càng bận rộn, bọn họ liền phát hiện sự thật càng khủng bố.
Sau đó bọn họ liên hệ với Hỗ thị, cảnh sát Hỗ thị nghe xong trầm mặc một hồi, truyền một phần văn kiện bí mật cho bọn họ.
Trên văn kiện, có tới một năm giám thị biệt thự số 3.