Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 221:
Bên dưới lớp áo khoác thật dày là một vòng bao thuốc nổ cùng với kíp nổ khủng bố, nếu bị nữ nhân đốt lên kíp nổ, chỉ sợ đám người vừa rồi còn đang xem náo nhiệt một người cũng không sống được.
Vừa nhìn thấy thuốc nổ, người đi đường xung quanh lập tức thét chói tai bốn phía thoát đi.
Trữ Thụy nghịch lưu xông tới, nhìn thấy một vòng thuốc nổ, toàn thân như đông cứng lại.
Nữ nhân không ngờ đám người này hiểu rõ ý đồ của mình, tức giận chửi ầm lên.
Nghe trong miệng nàng mắng đủ loại thô tục, bốn người thờ ơ.
Phó đạo diễn ở bên kia đường chứng kiến một màn này, hoảng sợ đầu ông ông vang, có cảm giác mình sắp đột tử.
Có Lạc Trấn Tinh cùng Lạc Tu Trúc đè ép nữ nhân, Hoàng Hồ rất nhanh lục soát ra được hộp quẹt.
Nàng đem hộp quẹt giao cho Trữ Thụy, dặn dò hắn rời xa nữ nhân, Trữ Thụy gật gật đầu ôm hộp quẹt lui ra xa ba bốn thước.
Phó đạo diễn còn đang muốn hỏi thăm là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn lại sợ hãi nữ nhân cột thuốc nổ kia, do dự không dám tiến gần.
Không bao lâu vài xe cảnh sát chạy tới gần, vừa xuống xe cảnh trưởng liền nhìn thấy đoàn khách du lịch ngày hôm qua.
- Ôi chao! Cũng là ngài a.
Lạc Tu Trúc cũng không nghĩ tới là cùng một cảnh trưởng.
Đối phương lau mặt, xem bộ dáng cũng không muốn gặp lại bọn họ ở chỗ này.
- Nữ nhân này làm sao vậy?
Hắn sai khiến thủ hạ hủy đi thuốc nổ, hỏi thăm Lạc Tu Trúc.
Ai ngờ người này thế nhưng nhún nhún vai, hồi đáp:
- Không biết nha.
Hắn chỉ nhìn thấy hình ảnh nữ nhân này cần tự bạo, còn chưa đi xem trí nhớ của nàng đâu.
- Không biết? Vậy các vị làm sao bắt lấy nàng?
Cảnh trưởng có chút khó thể tin.
Tiếp theo, phó đạo diễn nhìn thấy nhóm khách quý ngồi lên xe đi cục cảnh sát.
Hắn yên lặng lấy ra di động, gọi cho đạo diễn:
- Alo.. đạo diễn..
- Làm sao vậy?
Đạo diễn còn đang nhìn chằm chằm Diệp Mẫn, sau khi mọi người rời khỏi một mình nàng đi eo biển tiêu hết toàn bộ tiền ăn một bữa cơm, hiện tại đang nháo sự đòi tổ tiết mục cho nàng tiền ăn bữa tối.
Sau đó hắn chợt nghe bên kia truyền tới một câu:
- Bọn họ lại tiến cục cảnh sát.
- Cái gì!
Khi đạo diễn vội vàng đi vào cục cảnh sát, liền nhìn thấy năm người đang ngồi bên ngoài, chỉ riêng Lạc Tu Trúc còn ở bên trong.
- Các cậu.. lại phạm phải chuyện gì a!
Đạo diễn có chút hỏng mất, Lạc Trấn Tinh thậm chí còn thấy hắn muốn khóc.
Mà lúc này Lạc Tu Trúc đang đối diện cục trưởng cục cảnh sát.
Tối hôm qua cảnh trưởng đem đoạn phim quay được giao cho cục trưởng, không đợi người phân tích xong, chính chủ lại lần nữa tiến vào cục cảnh sát.
- Viên đạn bắn ngược, trước tiên biết trước nổ mạnh, tôi có thể biết cậu rốt cục làm sao làm được không?
Mặc dù là thẩm vấn, nhưng thái độ cục trưởng tốt lắm, ngữ khí cũng rất thân mật.
Hai tay Lạc Tu Trúc chống cằm, nhìn chăm chú vào ánh mắt của đối phương:
- Tôi có thể nhìn thấy được một ít tương lai, công kích của người khác cũng không thể rơi lên người của tôi.
Cảnh trưởng đứng phía sau lập tức nhăn mày, hắn cũng không quá tin tưởng lời đối phương, nghe tựa hồ có chút không đáng tin.
Khóe mắt Lạc Tu Trúc nhìn thấy biểu tình của đối phương, tiếp tục nói:
- Nếu không tin, ông có thể cho hắn đến công kích tôi.
Hai người sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau.
- Tôi thử xem một lần đi.
Cảnh trưởng vẫn còn cảm thấy lời của thiếu niên này không quá đáng tin.
Hắn đi tới bên cạnh thiếu niên, đột ngột đánh ra một quyền, hắn thật có tự tin với lực khống chế của mình, cam đoan ở thời điểm sau cùng phanh lực đạo.
Nhưng hắn còn chưa kịp phanh lại, liền cảm thấy quả đấm của mình tựa hồ đụng phải vật gì, theo sau nắm tay của hắn không thể khống chế bắn ngược lên mặt hắn.
- Ngao ô!
Hắn thống khổ té trên mặt đất, ôm mặt của mình kêu thảm.
Cục trưởng sợ tới mức vội vàng kéo người, nhìn vết bầm tím trên mặt cảnh trưởng mới tin lời của đối phương đã nói.
Năng lực này thật sự là rất kỳ diệu.
- Năng lực này của cậu.. là siêu năng lực?
Hắn hỏi dò, sau đó nhìn thấy thiếu niên lộ ra vẻ tươi cười sâu xa.
- Không phải như trong tưởng tượng của ngài, tôi không phải bị người làm thực nghiệm nên mới có được lực lượng, tôi cũng không có siêu năng lực, nếu nói vì sao, tôi hẳn được xem là một thông linh sư.
Thông linh sư?
Ánh mắt cục trưởng hơi lóe ra một chút, cũng không nói mình có tin hay không.
Đúng lúc này có cảnh sát đi vào đưa cho hắn một phần báo cáo, xem xong phần báo cáo sắc mặt cục trưởng trầm xuống, không bao lâu liền thả lỏng.
Lúc này ánh mắt của hắn nhìn Lạc Tu Trúc càng thêm thân mật.
Hắn chân thành tỏ vẻ cảm tạ, nếu không nhờ Lạc Tu Trúc cùng đồng bạn ra tay hỗ trợ, chỉ sợ lần này sẽ chết rất nhiều người.
Theo sau hắn tự mình đem người đưa tiễn ra ngoài, biết được đoàn người Hoa Hạ này cần quay chụp show truyền hình trực tiếp, hắn lôi kéo tay đạo diễn không ngừng thổi phồng bọn họ.
Cuối cùng còn lưu lại số điện thoại.
Rời đi cục cảnh sát, ngồi trên xe mọi người liền líu ríu.
Hai mắt Ngả Tương cùng Trữ Thụy sáng ngời:
- Hoàng Hồ tỷ, chị thật sự là rất soái!
Từ ban công lầu hai xoay người nhảy xuống, còn đè lại hai tay tội phạm, thân thủ như vậy! Tư thế oai hùng! Quả thực là đệ nhất nhân nữ minh tinh đánh võ quốc nội!
Hoàng Hồ che miệng, tuy miệng còn đang khiêm tốn nhưng tiếng cười không che giấu được vẻ đắc ý.
Thân thủ của nàng vốn không tệ, sau đó quay phim đi theo võ thuật chỉ đạo tiến tu thêm một chút, càng thêm lợi hại.
Triệu Vân Trúc ngồi một bên, tuy không nói chuyện nhưng ánh mắt sáng ngời lại hâm mộ nhìn Hoàng Hồ.
Lạc Tu Trúc đang cùng Lạc Trấn Tinh thì thào nói chuyện.
- Anh cảm giác ngày mai có thể sẽ..
- Đừng đi, đến lúc đó không còn là show du lịch, mà biến thành show truy hung.
- Xì, nếu thật là như vậy, em cảm thấy được sau khi trở về tiết mục yêu đương cũng sẽ hủy bỏ hợp tác.
Lạc Tu Trúc xòe hai tay, hắn cũng không muốn gây sự, ai bảo hắn không có biện pháp không phải sao?
Lạc Trấn Tinh bỗng nhiên có chút đồng tình đạo diễn, trực giác nói cho hắn biết chỉ sợ tiết mục lần này sẽ quay chụp phi thường gian nan.
Khi bọn họ về tới homestay, liền nhìn thấy vẻ mặt oán khí của Diệp Mẫn.
Nhưng dù nhìn thấy nàng, cũng không ai nguyện ý phản ứng nàng, thậm chí Ngả Tương đã đem hành lý của mình chuyển qua phòng của Hoàng Hồ.
Dù sao hai giường hợp lại, không phải không ngủ được ba người.
Không người phản ứng, không tiền ăn bữa tối, điều này làm cho Diệp Mẫn tức giận hỏng mất.
Ba ngày kế tiếp, mỗi lần bọn họ đi ra ngoài đều xảy ra chuyện.
Hôm sau là gặp tên trộm, nhân tiện mò theo một tổ chức, đạo diễn gọi điện thông tri cục trưởng, đối phương mang người bưng cả hang ổ.
Ngày kế gặp được hai nam nhân uống say chém người lung tung, Lạc Trấn Tinh, Lạc Tu Trúc còn có Hoàng Hồ liên thủ đem hai người trấn áp.
Ngày thứ năm, buổi chiều bọn họ chuẩn bị đi Ý, lại gặp cướp máy bay, lần này sáu người tính cả đạo diễn đều động thủ, cuối cùng đem ba tội phạm bắt được.
- Ô oa thật mạo hiểm!
Ngả Tương cùng Trữ Thụy trừng to mắt, vô cùng hưng phấn.
Bởi vì bị cướp máy bay, máy bay phải quay lại sân bay, đạo diễn đang cùng khách sạn bên Ý khai thông.
- Lần này chỉ sợ chúng ta thật sự sẽ nổi danh.
Phía trước án kiện đều ở Thổ Nhĩ Kỳ, lần này là cướp máy bay, chế phục tội phạm trước mặt nhiều người như vậy, tin tức này nhất định sẽ truyền về quốc nội.
Triệu Vân Trúc cười vui vẻ:
- Đây không phải vừa lúc sao? Gia tăng thêm nhiệt độ cho tổ tiết mục, cũng gia tăng nhiệt độ cho chúng ta.
Dù sao sau khi về nước, nhất định sẽ được biểu dương thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Máy bay tổng cộng hơn hai trăm người, thật sự bị nổ ai cũng phải chết, hơn nữa còn là đại công ty hàng không, nhất định sẽ tỏ vẻ cảm tạ với Hoa Hạ.
Nghe được bọn họ líu ríu thảo luận phía chính phủ sẽ có tiền thưởng hay không, Diệp Mẫn vốn vô cùng hoảng sợ cuối cùng bạo phát.
Vừa nhìn thấy thuốc nổ, người đi đường xung quanh lập tức thét chói tai bốn phía thoát đi.
Trữ Thụy nghịch lưu xông tới, nhìn thấy một vòng thuốc nổ, toàn thân như đông cứng lại.
Nữ nhân không ngờ đám người này hiểu rõ ý đồ của mình, tức giận chửi ầm lên.
Nghe trong miệng nàng mắng đủ loại thô tục, bốn người thờ ơ.
Phó đạo diễn ở bên kia đường chứng kiến một màn này, hoảng sợ đầu ông ông vang, có cảm giác mình sắp đột tử.
Có Lạc Trấn Tinh cùng Lạc Tu Trúc đè ép nữ nhân, Hoàng Hồ rất nhanh lục soát ra được hộp quẹt.
Nàng đem hộp quẹt giao cho Trữ Thụy, dặn dò hắn rời xa nữ nhân, Trữ Thụy gật gật đầu ôm hộp quẹt lui ra xa ba bốn thước.
Phó đạo diễn còn đang muốn hỏi thăm là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn lại sợ hãi nữ nhân cột thuốc nổ kia, do dự không dám tiến gần.
Không bao lâu vài xe cảnh sát chạy tới gần, vừa xuống xe cảnh trưởng liền nhìn thấy đoàn khách du lịch ngày hôm qua.
- Ôi chao! Cũng là ngài a.
Lạc Tu Trúc cũng không nghĩ tới là cùng một cảnh trưởng.
Đối phương lau mặt, xem bộ dáng cũng không muốn gặp lại bọn họ ở chỗ này.
- Nữ nhân này làm sao vậy?
Hắn sai khiến thủ hạ hủy đi thuốc nổ, hỏi thăm Lạc Tu Trúc.
Ai ngờ người này thế nhưng nhún nhún vai, hồi đáp:
- Không biết nha.
Hắn chỉ nhìn thấy hình ảnh nữ nhân này cần tự bạo, còn chưa đi xem trí nhớ của nàng đâu.
- Không biết? Vậy các vị làm sao bắt lấy nàng?
Cảnh trưởng có chút khó thể tin.
Tiếp theo, phó đạo diễn nhìn thấy nhóm khách quý ngồi lên xe đi cục cảnh sát.
Hắn yên lặng lấy ra di động, gọi cho đạo diễn:
- Alo.. đạo diễn..
- Làm sao vậy?
Đạo diễn còn đang nhìn chằm chằm Diệp Mẫn, sau khi mọi người rời khỏi một mình nàng đi eo biển tiêu hết toàn bộ tiền ăn một bữa cơm, hiện tại đang nháo sự đòi tổ tiết mục cho nàng tiền ăn bữa tối.
Sau đó hắn chợt nghe bên kia truyền tới một câu:
- Bọn họ lại tiến cục cảnh sát.
- Cái gì!
Khi đạo diễn vội vàng đi vào cục cảnh sát, liền nhìn thấy năm người đang ngồi bên ngoài, chỉ riêng Lạc Tu Trúc còn ở bên trong.
- Các cậu.. lại phạm phải chuyện gì a!
Đạo diễn có chút hỏng mất, Lạc Trấn Tinh thậm chí còn thấy hắn muốn khóc.
Mà lúc này Lạc Tu Trúc đang đối diện cục trưởng cục cảnh sát.
Tối hôm qua cảnh trưởng đem đoạn phim quay được giao cho cục trưởng, không đợi người phân tích xong, chính chủ lại lần nữa tiến vào cục cảnh sát.
- Viên đạn bắn ngược, trước tiên biết trước nổ mạnh, tôi có thể biết cậu rốt cục làm sao làm được không?
Mặc dù là thẩm vấn, nhưng thái độ cục trưởng tốt lắm, ngữ khí cũng rất thân mật.
Hai tay Lạc Tu Trúc chống cằm, nhìn chăm chú vào ánh mắt của đối phương:
- Tôi có thể nhìn thấy được một ít tương lai, công kích của người khác cũng không thể rơi lên người của tôi.
Cảnh trưởng đứng phía sau lập tức nhăn mày, hắn cũng không quá tin tưởng lời đối phương, nghe tựa hồ có chút không đáng tin.
Khóe mắt Lạc Tu Trúc nhìn thấy biểu tình của đối phương, tiếp tục nói:
- Nếu không tin, ông có thể cho hắn đến công kích tôi.
Hai người sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau.
- Tôi thử xem một lần đi.
Cảnh trưởng vẫn còn cảm thấy lời của thiếu niên này không quá đáng tin.
Hắn đi tới bên cạnh thiếu niên, đột ngột đánh ra một quyền, hắn thật có tự tin với lực khống chế của mình, cam đoan ở thời điểm sau cùng phanh lực đạo.
Nhưng hắn còn chưa kịp phanh lại, liền cảm thấy quả đấm của mình tựa hồ đụng phải vật gì, theo sau nắm tay của hắn không thể khống chế bắn ngược lên mặt hắn.
- Ngao ô!
Hắn thống khổ té trên mặt đất, ôm mặt của mình kêu thảm.
Cục trưởng sợ tới mức vội vàng kéo người, nhìn vết bầm tím trên mặt cảnh trưởng mới tin lời của đối phương đã nói.
Năng lực này thật sự là rất kỳ diệu.
- Năng lực này của cậu.. là siêu năng lực?
Hắn hỏi dò, sau đó nhìn thấy thiếu niên lộ ra vẻ tươi cười sâu xa.
- Không phải như trong tưởng tượng của ngài, tôi không phải bị người làm thực nghiệm nên mới có được lực lượng, tôi cũng không có siêu năng lực, nếu nói vì sao, tôi hẳn được xem là một thông linh sư.
Thông linh sư?
Ánh mắt cục trưởng hơi lóe ra một chút, cũng không nói mình có tin hay không.
Đúng lúc này có cảnh sát đi vào đưa cho hắn một phần báo cáo, xem xong phần báo cáo sắc mặt cục trưởng trầm xuống, không bao lâu liền thả lỏng.
Lúc này ánh mắt của hắn nhìn Lạc Tu Trúc càng thêm thân mật.
Hắn chân thành tỏ vẻ cảm tạ, nếu không nhờ Lạc Tu Trúc cùng đồng bạn ra tay hỗ trợ, chỉ sợ lần này sẽ chết rất nhiều người.
Theo sau hắn tự mình đem người đưa tiễn ra ngoài, biết được đoàn người Hoa Hạ này cần quay chụp show truyền hình trực tiếp, hắn lôi kéo tay đạo diễn không ngừng thổi phồng bọn họ.
Cuối cùng còn lưu lại số điện thoại.
Rời đi cục cảnh sát, ngồi trên xe mọi người liền líu ríu.
Hai mắt Ngả Tương cùng Trữ Thụy sáng ngời:
- Hoàng Hồ tỷ, chị thật sự là rất soái!
Từ ban công lầu hai xoay người nhảy xuống, còn đè lại hai tay tội phạm, thân thủ như vậy! Tư thế oai hùng! Quả thực là đệ nhất nhân nữ minh tinh đánh võ quốc nội!
Hoàng Hồ che miệng, tuy miệng còn đang khiêm tốn nhưng tiếng cười không che giấu được vẻ đắc ý.
Thân thủ của nàng vốn không tệ, sau đó quay phim đi theo võ thuật chỉ đạo tiến tu thêm một chút, càng thêm lợi hại.
Triệu Vân Trúc ngồi một bên, tuy không nói chuyện nhưng ánh mắt sáng ngời lại hâm mộ nhìn Hoàng Hồ.
Lạc Tu Trúc đang cùng Lạc Trấn Tinh thì thào nói chuyện.
- Anh cảm giác ngày mai có thể sẽ..
- Đừng đi, đến lúc đó không còn là show du lịch, mà biến thành show truy hung.
- Xì, nếu thật là như vậy, em cảm thấy được sau khi trở về tiết mục yêu đương cũng sẽ hủy bỏ hợp tác.
Lạc Tu Trúc xòe hai tay, hắn cũng không muốn gây sự, ai bảo hắn không có biện pháp không phải sao?
Lạc Trấn Tinh bỗng nhiên có chút đồng tình đạo diễn, trực giác nói cho hắn biết chỉ sợ tiết mục lần này sẽ quay chụp phi thường gian nan.
Khi bọn họ về tới homestay, liền nhìn thấy vẻ mặt oán khí của Diệp Mẫn.
Nhưng dù nhìn thấy nàng, cũng không ai nguyện ý phản ứng nàng, thậm chí Ngả Tương đã đem hành lý của mình chuyển qua phòng của Hoàng Hồ.
Dù sao hai giường hợp lại, không phải không ngủ được ba người.
Không người phản ứng, không tiền ăn bữa tối, điều này làm cho Diệp Mẫn tức giận hỏng mất.
Ba ngày kế tiếp, mỗi lần bọn họ đi ra ngoài đều xảy ra chuyện.
Hôm sau là gặp tên trộm, nhân tiện mò theo một tổ chức, đạo diễn gọi điện thông tri cục trưởng, đối phương mang người bưng cả hang ổ.
Ngày kế gặp được hai nam nhân uống say chém người lung tung, Lạc Trấn Tinh, Lạc Tu Trúc còn có Hoàng Hồ liên thủ đem hai người trấn áp.
Ngày thứ năm, buổi chiều bọn họ chuẩn bị đi Ý, lại gặp cướp máy bay, lần này sáu người tính cả đạo diễn đều động thủ, cuối cùng đem ba tội phạm bắt được.
- Ô oa thật mạo hiểm!
Ngả Tương cùng Trữ Thụy trừng to mắt, vô cùng hưng phấn.
Bởi vì bị cướp máy bay, máy bay phải quay lại sân bay, đạo diễn đang cùng khách sạn bên Ý khai thông.
- Lần này chỉ sợ chúng ta thật sự sẽ nổi danh.
Phía trước án kiện đều ở Thổ Nhĩ Kỳ, lần này là cướp máy bay, chế phục tội phạm trước mặt nhiều người như vậy, tin tức này nhất định sẽ truyền về quốc nội.
Triệu Vân Trúc cười vui vẻ:
- Đây không phải vừa lúc sao? Gia tăng thêm nhiệt độ cho tổ tiết mục, cũng gia tăng nhiệt độ cho chúng ta.
Dù sao sau khi về nước, nhất định sẽ được biểu dương thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Máy bay tổng cộng hơn hai trăm người, thật sự bị nổ ai cũng phải chết, hơn nữa còn là đại công ty hàng không, nhất định sẽ tỏ vẻ cảm tạ với Hoa Hạ.
Nghe được bọn họ líu ríu thảo luận phía chính phủ sẽ có tiền thưởng hay không, Diệp Mẫn vốn vô cùng hoảng sợ cuối cùng bạo phát.