Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 211:
- Ông thế nhưng bỏ xuống tôi! Ông là thứ lòng lang dạ sói!
Nữ nhân hiển nhiên là hận độc nam nhân, nàng không nghĩ tới nam nhân này trốn chạy thế nhưng không mang theo chính mình.
Đó là động đất! Trước một giây bùn cát đem nàng nuốt chửng, nàng không nghĩ tới nam nhân này, mà là nghĩ tới nhi đồng bị mình liên lụy.
Trong bùn đất băng sương lại ngạt thở, nàng thật sự cho rằng mình phải chết.
May mắn không qua bao lâu, một sợi xiềng xích xuyên qua bùn cát đem nàng kéo ra ngoài.
Cứu nàng là một thiếu niên, hơn nữa còn là một đôi với nhi đồng đem nàng chạy trốn, nàng tận mắt nhìn thấy hai người hôn môi.
Nữ nhân nguyên bản không nghĩ cùng đi tới đây, chỉ là nhìn sắc mặt thiếu niên không tốt lắm, cho là hắn có chuyện gì nên đi theo nhìn một chút.
Không nghĩ tới nơi này dựng lều trại là cho đám nam nhân chó chết bỏ vợ bỏ con tham sống sợ chết kia!
Nam nhân bị cắn xé nguyên bản muốn phản kháng, nhưng vừa động xiềng xích liền trói chặt cổ của hắn, đem hắn gắt gao đinh trên mặt đất.
Nữ nhân cảm kích liếc mắt nhìn Lạc Tu Trúc, theo sau dùng sức giẫm lên vị trí yếu ớt của nam nhân.
- Đi chết đi chết đi chết đi!
Nữ nhân điên cuồng rít gào nói, toàn bộ thù mới hận cũ giờ khắc này toàn bộ đều bạo phát.
Nhìn các phóng viên muốn đi lên, ánh mắt Lạc Tu Trúc vừa động, lại toát ra vài sợi xiềng xích ngăn chặn bọn họ.
- Trước khi động đất phát sinh lại cố ý bỏ lại vợ con chạy trước, cũng không cần phải cứu hắn làm gì đi?
Rõ ràng là nói có động đất, còn cố ý bỏ rơi vợ con trong nhà, điều này không giống như gặp động đất tự mình bỏ chạy trước.
Một là cố ý, một là vô tình, trình độ nghiêm trọng khác biệt.
Nữ nhân nghe được lời của hắn, trong mắt hận ý càng sâu.
Cuối cùng nam nhân bị giày vò cuộn tròn, Lạc Tu Trúc nhìn thoáng qua chút người nào còn trốn trong lều trại, cho dù những người đó không tình nguyện cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy, đi khu tai họa hỗ trợ.
Lạc Tu Trúc đi tới bên cạnh nữ nhân, nữ nhân phát tiết xong lửa giận ngồi liệt dưới đất, không ngừng lau nước mắt.
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi cứu người, trước tiên đem người cứu về rồi chuyện khác nói sau.
Hắn chủ động vươn tay với nàng.
Nữ nhân liên tục gật đầu, nắm lấy tay hắn đứng lên, đi theo Lạc Tu Trúc đến chỗ khu tai họa.
Nguyên bản phóng viên chỉ muốn quay chụp tình huống người sống sót, ý thức thiên tai tựa hồ còn có bí mật khác, nhanh chóng lao vào trong lều trại hỏi thăm những người khác.
Trở lại khu tai họa, vị trí cát tuôn bao phủ đã bị đào sâu hai thước.
Đến nay vẫn chưa xong, còn có người ở bên dưới chờ đợi cứu viện.
Lạc Tu Trúc vừa đi qua, vung tay lên, ở trước mặt đoàn người đem bảy tám sợi xiềng xích đâm xuyên dưới lòng đất, cũng không để ý bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của những người khác.
Người sống sót bị hắn cứu đi ra đều may mắn Lạc Tu Trúc có được năng lực như vậy, bằng không bọn họ đã sớm chết.
Không bao lâu, xiềng xích liền lôi kéo một người đi lên.
Nhưng lão nhân gia đã tắt thở.
Nghe được bác sĩ tuyên bố người đã chết, một nam nhân bụm mặt gào khóc, vừa khóc vừa trộm nhìn Lạc Tu Trúc, miệng còn ấp úng đổ thừa đội cứu viện đã tới quá muộn.
Nhân viên cứu viện sắc mặt phát lạnh, sau khi bọn hắn tiếp nhận mệnh lệnh lập tức chạy tới, còn có thể nhanh như thế nào?
Nam nhân vừa gào khan hai tiếng, liền bị vợ mình tát thẳng vào mặt.
- Cứu viện quá trễ? Đây không phải do ông cố ý đem mẹ ném bỏ sao? Vì sao bây giờ lại nhảy ra đảm đương hiếu tử?
Nàng không chút lưu tình vạch trần mặt thật của người này, hướng phóng viên trình bày người này áp bức mẹ ruột như thế nào.
Nam nhân nghe được sắc mặt xanh mét, muốn chế phục nữ nhân lại sợ Lạc Tu Trúc nhúng tay, chỉ đành yên lặng siết nắm tay, tính toán đợi chuyện này kết thúc lại trừng phạt nữ nhân.
- Mẹ ông đã chết, tôi cũng không còn hi vọng gì, ly hôn đi.
Nữ nhân thở ra một hơi, cười thảm nói.
Nam nhân theo bản năng cự tuyệt:
- Không được, bà đi rồi ai tới chiếu cố tôi?
Ánh mắt nữ nhân nháy mắt biến thành lạnh lùng, nàng thật sâu liếc mắt nhìn chồng, một giây sau một cước đá thẳng vào nửa người dưới của nam nhân.
Một cước này, có thể đem toàn bộ nam giới có mặt dưới thân chợt lạnh.
- Tôi nghe nói cắt đứt cũng chỉ cần bồi thường 1000 lại tạm giữ vài ngày, tôi không để ý đối với ông như vậy.
Về phần nàng nói cắt đứt vật gì, không cần nói rõ mọi người đều biết.
Trận náo kịch này không ảnh hưởng tâm tình của Lạc Tu Trúc, hắn còn đang cố gắng tìm kiếm người sống sót, chỉ khi nào tìm xong người hắn mới có thể đi bệnh viện làm bạn Tinh Tinh.
- Dừng lại làm gì? Tôi cho các ông dừng lại sao?
Nghe vậy nhóm nam nhân run run cầm công cụ tiếp tục cứu người.
Mãi tới buổi trưa mới đem toàn bộ người bị chôn vùi đào ra.
Tổng cộng là 49 người, 15 người già, 24 nữ nhân, 9 nhi đồng, cuối cùng sống sót 44 người, có năm người già không cứu được.
Nhóm nữ nhân sống sót lau khô bùn đất trên mặt năm lão nhân gia, thay quần áo, chờ hai ngày nữa đưa tang cho bọn họ.
Trước khi Lạc Tu Trúc rời đi, còn phát sinh hai trận náo kịch không lớn không nhỏ.
Bởi vì đã chết năm người già, con của năm người này la hét đổ thừa cứu viện quá trễ, cho nên bọn hắn yêu cầu hoặc là chính phủ đền tiền, hoặc là Lạc Tu Trúc đền tiền.
Nhưng sau đó Lạc Tu Trúc một mình đem năm người ném ra đánh cho một trận, sau đó lại bị nhóm nữ nhân liên thủ đánh gãy chân.
- Thực xin lỗi, thôn chúng tôi lại có những cặn bã như vậy thật sự là thực xin lỗi, phi thường cảm tạ các vị tới cứu thôn chúng tôi.
Các nữ nhân quay đầu không ngừng cảm ơn đội cứu viện.
Một sự kiện khác, Lạc Tu Trúc đòi lại năm trăm ngàn.
Thôn trưởng không muốn trả tiền, nhưng thôn trưởng thôn Minh Nguyệt nghe được tin tức còn đặc biệt chạy tới châm chọc, ở trước mặt hắn đem tiền của Lạc Tu Trúc toàn bộ chuyển khoản trả lại.
Cuối cùng dưới ánh mắt soi mói của các phóng viên cùng cảnh sát, thôn trưởng kia phải nhịn đau đem năm trăm ngàn trả về.
Nhìn một triệu lấy trở lại, cảm thụ khí tức công đức, trong lòng Lạc Tu Trúc không có chút gì vui sướng.
Thiên tai đến, dù cứu được người nhưng tổn thất kinh tế đối với trong thôn mà nói đều là con đường gian nan.
Lạc Tu Trúc chỉ tắm rửa sơ qua, lên xe cảnh sát đi bệnh viện.
Nghe cảnh sát nói những người bị thương được đưa vào bệnh viện nội thành, Lạc Trấn Tinh tự bỏ tiền túi vào phòng vip.
Khi Lạc Tu Trúc đi vào, Lạc Trấn Tinh đang nằm ngủ trưa.
Nhìn chân được băng thạch cao của Tinh Tinh, hốc mắt hắn lại đỏ lên.
Hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh, dựa đầu vào lồng ngực của Tinh Tinh.
- Ngô!
Lạc Trấn Tinh theo bản năng đem người ôm, vỗ nhẹ dỗ dành:
- Sao lại không vui? Hay là gọi ly trà sữa cho em?
- Không cần trà sữa..
- Nơi đó lại xảy ra chuyện gì sao?
Thanh âm yếu ớt truyền tới:
- Không cứu được năm lão nhân gia..
Tuy nói là những người đó bỏ lại mẹ của mình, nhưng Lạc Tu Trúc cảm thấy có chút nguyên nhân là do mình.
Nữ nhân hiển nhiên là hận độc nam nhân, nàng không nghĩ tới nam nhân này trốn chạy thế nhưng không mang theo chính mình.
Đó là động đất! Trước một giây bùn cát đem nàng nuốt chửng, nàng không nghĩ tới nam nhân này, mà là nghĩ tới nhi đồng bị mình liên lụy.
Trong bùn đất băng sương lại ngạt thở, nàng thật sự cho rằng mình phải chết.
May mắn không qua bao lâu, một sợi xiềng xích xuyên qua bùn cát đem nàng kéo ra ngoài.
Cứu nàng là một thiếu niên, hơn nữa còn là một đôi với nhi đồng đem nàng chạy trốn, nàng tận mắt nhìn thấy hai người hôn môi.
Nữ nhân nguyên bản không nghĩ cùng đi tới đây, chỉ là nhìn sắc mặt thiếu niên không tốt lắm, cho là hắn có chuyện gì nên đi theo nhìn một chút.
Không nghĩ tới nơi này dựng lều trại là cho đám nam nhân chó chết bỏ vợ bỏ con tham sống sợ chết kia!
Nam nhân bị cắn xé nguyên bản muốn phản kháng, nhưng vừa động xiềng xích liền trói chặt cổ của hắn, đem hắn gắt gao đinh trên mặt đất.
Nữ nhân cảm kích liếc mắt nhìn Lạc Tu Trúc, theo sau dùng sức giẫm lên vị trí yếu ớt của nam nhân.
- Đi chết đi chết đi chết đi!
Nữ nhân điên cuồng rít gào nói, toàn bộ thù mới hận cũ giờ khắc này toàn bộ đều bạo phát.
Nhìn các phóng viên muốn đi lên, ánh mắt Lạc Tu Trúc vừa động, lại toát ra vài sợi xiềng xích ngăn chặn bọn họ.
- Trước khi động đất phát sinh lại cố ý bỏ lại vợ con chạy trước, cũng không cần phải cứu hắn làm gì đi?
Rõ ràng là nói có động đất, còn cố ý bỏ rơi vợ con trong nhà, điều này không giống như gặp động đất tự mình bỏ chạy trước.
Một là cố ý, một là vô tình, trình độ nghiêm trọng khác biệt.
Nữ nhân nghe được lời của hắn, trong mắt hận ý càng sâu.
Cuối cùng nam nhân bị giày vò cuộn tròn, Lạc Tu Trúc nhìn thoáng qua chút người nào còn trốn trong lều trại, cho dù những người đó không tình nguyện cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy, đi khu tai họa hỗ trợ.
Lạc Tu Trúc đi tới bên cạnh nữ nhân, nữ nhân phát tiết xong lửa giận ngồi liệt dưới đất, không ngừng lau nước mắt.
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi cứu người, trước tiên đem người cứu về rồi chuyện khác nói sau.
Hắn chủ động vươn tay với nàng.
Nữ nhân liên tục gật đầu, nắm lấy tay hắn đứng lên, đi theo Lạc Tu Trúc đến chỗ khu tai họa.
Nguyên bản phóng viên chỉ muốn quay chụp tình huống người sống sót, ý thức thiên tai tựa hồ còn có bí mật khác, nhanh chóng lao vào trong lều trại hỏi thăm những người khác.
Trở lại khu tai họa, vị trí cát tuôn bao phủ đã bị đào sâu hai thước.
Đến nay vẫn chưa xong, còn có người ở bên dưới chờ đợi cứu viện.
Lạc Tu Trúc vừa đi qua, vung tay lên, ở trước mặt đoàn người đem bảy tám sợi xiềng xích đâm xuyên dưới lòng đất, cũng không để ý bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của những người khác.
Người sống sót bị hắn cứu đi ra đều may mắn Lạc Tu Trúc có được năng lực như vậy, bằng không bọn họ đã sớm chết.
Không bao lâu, xiềng xích liền lôi kéo một người đi lên.
Nhưng lão nhân gia đã tắt thở.
Nghe được bác sĩ tuyên bố người đã chết, một nam nhân bụm mặt gào khóc, vừa khóc vừa trộm nhìn Lạc Tu Trúc, miệng còn ấp úng đổ thừa đội cứu viện đã tới quá muộn.
Nhân viên cứu viện sắc mặt phát lạnh, sau khi bọn hắn tiếp nhận mệnh lệnh lập tức chạy tới, còn có thể nhanh như thế nào?
Nam nhân vừa gào khan hai tiếng, liền bị vợ mình tát thẳng vào mặt.
- Cứu viện quá trễ? Đây không phải do ông cố ý đem mẹ ném bỏ sao? Vì sao bây giờ lại nhảy ra đảm đương hiếu tử?
Nàng không chút lưu tình vạch trần mặt thật của người này, hướng phóng viên trình bày người này áp bức mẹ ruột như thế nào.
Nam nhân nghe được sắc mặt xanh mét, muốn chế phục nữ nhân lại sợ Lạc Tu Trúc nhúng tay, chỉ đành yên lặng siết nắm tay, tính toán đợi chuyện này kết thúc lại trừng phạt nữ nhân.
- Mẹ ông đã chết, tôi cũng không còn hi vọng gì, ly hôn đi.
Nữ nhân thở ra một hơi, cười thảm nói.
Nam nhân theo bản năng cự tuyệt:
- Không được, bà đi rồi ai tới chiếu cố tôi?
Ánh mắt nữ nhân nháy mắt biến thành lạnh lùng, nàng thật sâu liếc mắt nhìn chồng, một giây sau một cước đá thẳng vào nửa người dưới của nam nhân.
Một cước này, có thể đem toàn bộ nam giới có mặt dưới thân chợt lạnh.
- Tôi nghe nói cắt đứt cũng chỉ cần bồi thường 1000 lại tạm giữ vài ngày, tôi không để ý đối với ông như vậy.
Về phần nàng nói cắt đứt vật gì, không cần nói rõ mọi người đều biết.
Trận náo kịch này không ảnh hưởng tâm tình của Lạc Tu Trúc, hắn còn đang cố gắng tìm kiếm người sống sót, chỉ khi nào tìm xong người hắn mới có thể đi bệnh viện làm bạn Tinh Tinh.
- Dừng lại làm gì? Tôi cho các ông dừng lại sao?
Nghe vậy nhóm nam nhân run run cầm công cụ tiếp tục cứu người.
Mãi tới buổi trưa mới đem toàn bộ người bị chôn vùi đào ra.
Tổng cộng là 49 người, 15 người già, 24 nữ nhân, 9 nhi đồng, cuối cùng sống sót 44 người, có năm người già không cứu được.
Nhóm nữ nhân sống sót lau khô bùn đất trên mặt năm lão nhân gia, thay quần áo, chờ hai ngày nữa đưa tang cho bọn họ.
Trước khi Lạc Tu Trúc rời đi, còn phát sinh hai trận náo kịch không lớn không nhỏ.
Bởi vì đã chết năm người già, con của năm người này la hét đổ thừa cứu viện quá trễ, cho nên bọn hắn yêu cầu hoặc là chính phủ đền tiền, hoặc là Lạc Tu Trúc đền tiền.
Nhưng sau đó Lạc Tu Trúc một mình đem năm người ném ra đánh cho một trận, sau đó lại bị nhóm nữ nhân liên thủ đánh gãy chân.
- Thực xin lỗi, thôn chúng tôi lại có những cặn bã như vậy thật sự là thực xin lỗi, phi thường cảm tạ các vị tới cứu thôn chúng tôi.
Các nữ nhân quay đầu không ngừng cảm ơn đội cứu viện.
Một sự kiện khác, Lạc Tu Trúc đòi lại năm trăm ngàn.
Thôn trưởng không muốn trả tiền, nhưng thôn trưởng thôn Minh Nguyệt nghe được tin tức còn đặc biệt chạy tới châm chọc, ở trước mặt hắn đem tiền của Lạc Tu Trúc toàn bộ chuyển khoản trả lại.
Cuối cùng dưới ánh mắt soi mói của các phóng viên cùng cảnh sát, thôn trưởng kia phải nhịn đau đem năm trăm ngàn trả về.
Nhìn một triệu lấy trở lại, cảm thụ khí tức công đức, trong lòng Lạc Tu Trúc không có chút gì vui sướng.
Thiên tai đến, dù cứu được người nhưng tổn thất kinh tế đối với trong thôn mà nói đều là con đường gian nan.
Lạc Tu Trúc chỉ tắm rửa sơ qua, lên xe cảnh sát đi bệnh viện.
Nghe cảnh sát nói những người bị thương được đưa vào bệnh viện nội thành, Lạc Trấn Tinh tự bỏ tiền túi vào phòng vip.
Khi Lạc Tu Trúc đi vào, Lạc Trấn Tinh đang nằm ngủ trưa.
Nhìn chân được băng thạch cao của Tinh Tinh, hốc mắt hắn lại đỏ lên.
Hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh, dựa đầu vào lồng ngực của Tinh Tinh.
- Ngô!
Lạc Trấn Tinh theo bản năng đem người ôm, vỗ nhẹ dỗ dành:
- Sao lại không vui? Hay là gọi ly trà sữa cho em?
- Không cần trà sữa..
- Nơi đó lại xảy ra chuyện gì sao?
Thanh âm yếu ớt truyền tới:
- Không cứu được năm lão nhân gia..
Tuy nói là những người đó bỏ lại mẹ của mình, nhưng Lạc Tu Trúc cảm thấy có chút nguyên nhân là do mình.