Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 131:
Đứa nhỏ này, từ lúc nào lại biến thành hèn mọn qua như vậy.
Cho dù đối mặt với em ruột, hắn cũng không hi vọng Lạc Trấn Tinh trở nên hèn mọn, giữa hai người họ cũng không có cách nói là ai thiếu ai.
- Đại ca..
Lạc Trấn Tinh ngơ ngác nhìn đại ca, nghẹn lời thật lâu cũng không nói ra khỏi miệng.
- Bình thường em đối mặt với tiểu Trúc, cũng là mang theo áy náy, điểm này cha mẹ đều biết, anh cũng biết, nhưng bởi vì chúng ta đều thua thiệt hắn, cho nên đối với sự áy náy của em đều mang theo thái độ cam chịu.. điểm này, kỳ thật mọi người làm cũng không đúng.
Lạc Khải Minh ngồi chồm hổm, không ngừng hút thuốc.
- Em nói người nhà thương tiểu Trúc nhiều hơn, điểm này anh thừa nhận, nhưng thương thì thương hơn, nhưng nếu muốn làm cho em phải mất đi mình, đó là tuyệt đối không được.
- Trong nhà đã thua thiệt một đứa bé, tuyệt sẽ không để thua thiệt nhi đồng thứ hai!
Lạc Trấn Tinh đột nhiên cảm thấy mũi chua xót, đi theo đại ca cùng nhau ngồi dưới đất.
- Có phải em nghĩ người nhà sẽ vị sự kiện này mà đem em đuổi ra khỏi nhà?
Câu hỏi của đại ca làm Lạc Trấn Tinh hoảng hốt, nhưng qua hồi lâu hắn vẫn gật gật đầu.
Lạc Khải Minh nhất thời cảm thấy có chút đau đầu:
- Em đó..
- Trong nhà sao có thể đem em đuổi ra khỏi nhà? Điên rồi sao?
Nhiều lắm làm cho hai nhi đồng không gặp lại nhau mà thôi.
- Thực xin lỗi đại ca..
Lạc Trấn Tinh bị giáo huấn gục đầu thật sâu, nhìn thấy rất đáng thương.
Lạc Khải Minh gõ nhẹ đầu hắn:
- Tiếp theo đừng như vậy, cha mẹ biết sẽ thật thương tâm, mọi người thật thích tiểu Trúc, cũng rất yêu em, em cùng tiểu Trúc đều là bảo bối trong nhà, thiếu ai đều không được.
Đây là cơ hội tâm sự khó được giữa Lạc Khải Minh cùng Lạc Trấn Tinh.
Nhìn thấy em trai không ngừng gật đầu, trong lòng Lạc Khải Minh chua xót: Bình thường em trai nhìn thấy trầm ổn, cũng chỉ là một nhi đồng mới trưởng thành, tiếp theo tuyệt đối không thể bởi vì nhìn thấy hắn ngoan thì xem nhẹ vấn đề tâm lý của hắn.
Hắn vỗ đầu đối phương chỉ lên lầu:
- Được rồi, kế tiếp mới là mấu chốt nhất.
- Đi dỗ người đi, chuyện này đại ca không có biện pháp giúp được em ha.
Nói xong hắn vỗ mông đi rồi, không có chút lưu luyến.
Lạc Trấn Tinh nháy mắt cứng lại, vừa nghĩ vẻ mặt tiểu Trúc không chút nụ cười, hắn càng thêm hoảng hốt.
Đại ca! Chớ đi! Cứu cứu! QwQ!
Lúc này Lạc Tu Trúc vừa nhận được tin tức của Tiêu Kiêu.
Sau khi biết Lạc Tu Trúc cũng nguyện ý tham dự, bên kia tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nhất là nghe được Tiêu Kiêu chính mồm thừa nhận thực lực của thiếu niên còn vượt xa chính hắn, quả thực là tin tốt lành trời giáng bánh mì loại lớn!
Có ai sẽ cự tuyệt một vị huyền sư thực lực cường hãn đây?
Loại nhiệm vụ như là tập độc, từ trước tới nay phi thường hung hiểm, mà trận pháp huyền sư có thể bảo đảm sinh mạng cho các chiến sĩ.
- Thời gian nhiệm vụ lần này tuyển ở 2h sáng ngày 25 tháng 12, đến lúc đó xem như cho bọn hắn một phần lễ vật Giáng Sinh thật lớn đi!
Có thời gian, địa điểm đến lúc đó sẽ có chuyên gia đến đón hắn.
Còn gần ba tháng thời gian làm nhiệm vụ, nhưng Lạc Tu Trúc còn có một việc cần làm trước khi khởi hành.
Nếu cần xâm nhập trận địa địch nhân, vậy hắn phải có thật lớn công đức.
Công đức trước kia lấy được đều dùng chữa trị linh hồn, còn lại cũng không nhiều.
Đáng tiếc hiện tại hắn không có biện pháp chủ động báo động trước, bằng không hắn không cần ưu sầu như vậy.
- Nếu là vậy.. vậy dứt khoát đem cả giới giải trí lật qua đi.
Hắn tự nhủ.
Ngoài cửa chợt truyền vào tiếng bước chân, không cần quay đầu hắn cũng biết là ai đi tới.
Quả nhiên, cửa mở ra, hắn nghe thanh âm Lạc Trấn Tinh:
- Tiểu Trúc..
A!
- Tiểu Trúc tiểu Trúc tiểu Trúc..
Thanh âm mang theo cầu xin vang lên trong phòng, Lạc Tu Trúc không nghe, cầm quyển sách nhìn xem.
Một bàn tay lén lút đặt lên bả vai hắn, một giây sau bị hắn hất văng.
- Làm gì?
Thiếu niên mặt lạnh, còn chưa hết giận đâu.
Khuôn mặt thanh niên ủy khuất, thật cẩn thận tiến đến bên người thiếu niên, nhìn đối phương không đẩy ra chính mình, liền chậm rãi vươn cánh tay đem người kéo vào trong lòng.
- Tiểu Trúc, anh sai lầm rồi.
Lạc Tu Trúc thản nhiên nhìn hắn, làm cho hắn có chút hoảng.
- Anh sai lầm rồi..
Lạc Tu Trúc chỉ vào trán hắn đẩy ra, không cho hắn cọ mình.
- Sai chỗ nào?
Hắn hỏi.
Lạc Trấn Tinh quyệt miệng, bộ dạng tội nghiệp làm người mềm lòng.
Trong lòng Lạc Tu Trúc bất đắc dĩ, nghe được hắn thở dài Lạc Trấn Tinh lặng lẽ ôm sát thiếu niên, cọ xát nói:
- Đại ca nói với anh.. anh sẽ chậm rãi điều chỉnh tâm tính.
Thiếu niên nhéo cằm của hắn, hung hăng cắn một ngụm lên môi hắn, Lạc Trấn Tinh đau tới xuýt xoa.
- Lần sau còn như vậy, anh sẽ biết tay.
Hắn cần người yêu, là người toàn bộ tinh thần cùng thể xác đều tín nhiệm hắn, Lạc Trấn Tinh có thể không tín nhiệm bản thân mình, nhưng không thể không tin hắn.
Hắn lựa chọn người, tự nhiên là tốt nhất.
Lạc Trấn Tinh điên cuồng gật đầu:
- Anh đã biết!
Trái tim hắn điên cuồng nhảy lên, Lạc Tu Trúc nói như vậy làm cho hắn không dám nghĩ sâu.
Được đến tha thứ, Lạc Trấn Tinh bắt đầu hưng phấn.
- Tiểu Trúc tiểu Trúc, cha mẹ hình như không phản đối!
Đến bây giờ hắn mới nghĩ tới việc này, kết quả càng nghĩ càng hưng phấn.
Lạc Tu Trúc lật mắt, cha mẹ đương nhiên sẽ không phản đối, lời nói của hắn không phải là không có đạo lý, giữa hai người họ cũng không phải anh em ruột, cũng không cùng nhau lớn lên, thật sự ở chung một chỗ lại có vấn đề gì.
Tính thủ hướng của hắn là trời sinh, không có biện pháp bài thẳng, cũng không bài thẳng được.
Tổng hợp lại, ở chung một chỗ với Lạc Trấn Tinh, là lựa chọn làm cho người nhà yên tâm nhất.
- Tiểu Trúc..
Hắn khàn giọng, môi vừa đụng lỗ tai Lạc Tu Trúc, đột nhiên một bàn tay vươn ra đẩy hắn ra ngoài.
- Quay về phòng của anh đi, chúc ngủ ngon.
Lạc Trấn Tinh:
-?
Nhưng hôm nay Lạc Tu Trúc phá lệ lạnh lùng vô tình, đem người đẩy ra khỏi phòng mình, không chút do dự khóa trái cửa lại.
Đứng ngoài cửa, trong lòng Lạc Trấn Tinh lạnh thật lạnh.
Quả nhiên còn chưa hết giận sao!
Ngày hôm sau Lạc Tu Trúc ngồi trên bàn ăn hỏi những hạng mục hợp tác gần đây nhất của Lạc gia:
- Con nghĩ đi xem có tai họa ngầm gì hay không.
Lạc phụ Lạc mẫu đều không cự tuyệt.
Lạc Trấn Tinh thì tự nhiên đi theo sau Lạc Tu Trúc.
Lạc mẫu nhìn hai người ngồi cùng xe, theo bản năng lắc đầu: Đây còn không phải con ruột sao? Dáng vẻ ủy khuất giống Lạc phụ như đúc.
Đi tới văn phòng của đại ca, Lạc Tu Trúc vừa ngồi xuống, đại ca đã phân phó thư ký đem toàn bộ hợp đồng mang tới.
Cho dù đối mặt với em ruột, hắn cũng không hi vọng Lạc Trấn Tinh trở nên hèn mọn, giữa hai người họ cũng không có cách nói là ai thiếu ai.
- Đại ca..
Lạc Trấn Tinh ngơ ngác nhìn đại ca, nghẹn lời thật lâu cũng không nói ra khỏi miệng.
- Bình thường em đối mặt với tiểu Trúc, cũng là mang theo áy náy, điểm này cha mẹ đều biết, anh cũng biết, nhưng bởi vì chúng ta đều thua thiệt hắn, cho nên đối với sự áy náy của em đều mang theo thái độ cam chịu.. điểm này, kỳ thật mọi người làm cũng không đúng.
Lạc Khải Minh ngồi chồm hổm, không ngừng hút thuốc.
- Em nói người nhà thương tiểu Trúc nhiều hơn, điểm này anh thừa nhận, nhưng thương thì thương hơn, nhưng nếu muốn làm cho em phải mất đi mình, đó là tuyệt đối không được.
- Trong nhà đã thua thiệt một đứa bé, tuyệt sẽ không để thua thiệt nhi đồng thứ hai!
Lạc Trấn Tinh đột nhiên cảm thấy mũi chua xót, đi theo đại ca cùng nhau ngồi dưới đất.
- Có phải em nghĩ người nhà sẽ vị sự kiện này mà đem em đuổi ra khỏi nhà?
Câu hỏi của đại ca làm Lạc Trấn Tinh hoảng hốt, nhưng qua hồi lâu hắn vẫn gật gật đầu.
Lạc Khải Minh nhất thời cảm thấy có chút đau đầu:
- Em đó..
- Trong nhà sao có thể đem em đuổi ra khỏi nhà? Điên rồi sao?
Nhiều lắm làm cho hai nhi đồng không gặp lại nhau mà thôi.
- Thực xin lỗi đại ca..
Lạc Trấn Tinh bị giáo huấn gục đầu thật sâu, nhìn thấy rất đáng thương.
Lạc Khải Minh gõ nhẹ đầu hắn:
- Tiếp theo đừng như vậy, cha mẹ biết sẽ thật thương tâm, mọi người thật thích tiểu Trúc, cũng rất yêu em, em cùng tiểu Trúc đều là bảo bối trong nhà, thiếu ai đều không được.
Đây là cơ hội tâm sự khó được giữa Lạc Khải Minh cùng Lạc Trấn Tinh.
Nhìn thấy em trai không ngừng gật đầu, trong lòng Lạc Khải Minh chua xót: Bình thường em trai nhìn thấy trầm ổn, cũng chỉ là một nhi đồng mới trưởng thành, tiếp theo tuyệt đối không thể bởi vì nhìn thấy hắn ngoan thì xem nhẹ vấn đề tâm lý của hắn.
Hắn vỗ đầu đối phương chỉ lên lầu:
- Được rồi, kế tiếp mới là mấu chốt nhất.
- Đi dỗ người đi, chuyện này đại ca không có biện pháp giúp được em ha.
Nói xong hắn vỗ mông đi rồi, không có chút lưu luyến.
Lạc Trấn Tinh nháy mắt cứng lại, vừa nghĩ vẻ mặt tiểu Trúc không chút nụ cười, hắn càng thêm hoảng hốt.
Đại ca! Chớ đi! Cứu cứu! QwQ!
Lúc này Lạc Tu Trúc vừa nhận được tin tức của Tiêu Kiêu.
Sau khi biết Lạc Tu Trúc cũng nguyện ý tham dự, bên kia tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nhất là nghe được Tiêu Kiêu chính mồm thừa nhận thực lực của thiếu niên còn vượt xa chính hắn, quả thực là tin tốt lành trời giáng bánh mì loại lớn!
Có ai sẽ cự tuyệt một vị huyền sư thực lực cường hãn đây?
Loại nhiệm vụ như là tập độc, từ trước tới nay phi thường hung hiểm, mà trận pháp huyền sư có thể bảo đảm sinh mạng cho các chiến sĩ.
- Thời gian nhiệm vụ lần này tuyển ở 2h sáng ngày 25 tháng 12, đến lúc đó xem như cho bọn hắn một phần lễ vật Giáng Sinh thật lớn đi!
Có thời gian, địa điểm đến lúc đó sẽ có chuyên gia đến đón hắn.
Còn gần ba tháng thời gian làm nhiệm vụ, nhưng Lạc Tu Trúc còn có một việc cần làm trước khi khởi hành.
Nếu cần xâm nhập trận địa địch nhân, vậy hắn phải có thật lớn công đức.
Công đức trước kia lấy được đều dùng chữa trị linh hồn, còn lại cũng không nhiều.
Đáng tiếc hiện tại hắn không có biện pháp chủ động báo động trước, bằng không hắn không cần ưu sầu như vậy.
- Nếu là vậy.. vậy dứt khoát đem cả giới giải trí lật qua đi.
Hắn tự nhủ.
Ngoài cửa chợt truyền vào tiếng bước chân, không cần quay đầu hắn cũng biết là ai đi tới.
Quả nhiên, cửa mở ra, hắn nghe thanh âm Lạc Trấn Tinh:
- Tiểu Trúc..
A!
- Tiểu Trúc tiểu Trúc tiểu Trúc..
Thanh âm mang theo cầu xin vang lên trong phòng, Lạc Tu Trúc không nghe, cầm quyển sách nhìn xem.
Một bàn tay lén lút đặt lên bả vai hắn, một giây sau bị hắn hất văng.
- Làm gì?
Thiếu niên mặt lạnh, còn chưa hết giận đâu.
Khuôn mặt thanh niên ủy khuất, thật cẩn thận tiến đến bên người thiếu niên, nhìn đối phương không đẩy ra chính mình, liền chậm rãi vươn cánh tay đem người kéo vào trong lòng.
- Tiểu Trúc, anh sai lầm rồi.
Lạc Tu Trúc thản nhiên nhìn hắn, làm cho hắn có chút hoảng.
- Anh sai lầm rồi..
Lạc Tu Trúc chỉ vào trán hắn đẩy ra, không cho hắn cọ mình.
- Sai chỗ nào?
Hắn hỏi.
Lạc Trấn Tinh quyệt miệng, bộ dạng tội nghiệp làm người mềm lòng.
Trong lòng Lạc Tu Trúc bất đắc dĩ, nghe được hắn thở dài Lạc Trấn Tinh lặng lẽ ôm sát thiếu niên, cọ xát nói:
- Đại ca nói với anh.. anh sẽ chậm rãi điều chỉnh tâm tính.
Thiếu niên nhéo cằm của hắn, hung hăng cắn một ngụm lên môi hắn, Lạc Trấn Tinh đau tới xuýt xoa.
- Lần sau còn như vậy, anh sẽ biết tay.
Hắn cần người yêu, là người toàn bộ tinh thần cùng thể xác đều tín nhiệm hắn, Lạc Trấn Tinh có thể không tín nhiệm bản thân mình, nhưng không thể không tin hắn.
Hắn lựa chọn người, tự nhiên là tốt nhất.
Lạc Trấn Tinh điên cuồng gật đầu:
- Anh đã biết!
Trái tim hắn điên cuồng nhảy lên, Lạc Tu Trúc nói như vậy làm cho hắn không dám nghĩ sâu.
Được đến tha thứ, Lạc Trấn Tinh bắt đầu hưng phấn.
- Tiểu Trúc tiểu Trúc, cha mẹ hình như không phản đối!
Đến bây giờ hắn mới nghĩ tới việc này, kết quả càng nghĩ càng hưng phấn.
Lạc Tu Trúc lật mắt, cha mẹ đương nhiên sẽ không phản đối, lời nói của hắn không phải là không có đạo lý, giữa hai người họ cũng không phải anh em ruột, cũng không cùng nhau lớn lên, thật sự ở chung một chỗ lại có vấn đề gì.
Tính thủ hướng của hắn là trời sinh, không có biện pháp bài thẳng, cũng không bài thẳng được.
Tổng hợp lại, ở chung một chỗ với Lạc Trấn Tinh, là lựa chọn làm cho người nhà yên tâm nhất.
- Tiểu Trúc..
Hắn khàn giọng, môi vừa đụng lỗ tai Lạc Tu Trúc, đột nhiên một bàn tay vươn ra đẩy hắn ra ngoài.
- Quay về phòng của anh đi, chúc ngủ ngon.
Lạc Trấn Tinh:
-?
Nhưng hôm nay Lạc Tu Trúc phá lệ lạnh lùng vô tình, đem người đẩy ra khỏi phòng mình, không chút do dự khóa trái cửa lại.
Đứng ngoài cửa, trong lòng Lạc Trấn Tinh lạnh thật lạnh.
Quả nhiên còn chưa hết giận sao!
Ngày hôm sau Lạc Tu Trúc ngồi trên bàn ăn hỏi những hạng mục hợp tác gần đây nhất của Lạc gia:
- Con nghĩ đi xem có tai họa ngầm gì hay không.
Lạc phụ Lạc mẫu đều không cự tuyệt.
Lạc Trấn Tinh thì tự nhiên đi theo sau Lạc Tu Trúc.
Lạc mẫu nhìn hai người ngồi cùng xe, theo bản năng lắc đầu: Đây còn không phải con ruột sao? Dáng vẻ ủy khuất giống Lạc phụ như đúc.
Đi tới văn phòng của đại ca, Lạc Tu Trúc vừa ngồi xuống, đại ca đã phân phó thư ký đem toàn bộ hợp đồng mang tới.