Bài viết: 24 Tìm chủ đề
Chương 19: Vì sao phải nén bi thương?

[BOOK][HIDE-THANKS]Đi qua cửa hình vòng cung, một làn gió ấm ập vào mặt kèm theo đó là một trận hương hoa thoang thoảng cùng thế giới giá rét thuần một màu trắng ngoài cửa hoàn toàn bất đồnggiống như đang từ trời đông giá rét lập tức bước vào mùa xuân ấm áp. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã bị làn gió lạnh thấu xương thổi đến trắng bệch cũng bởi vì cảm nhận được luồng khí tức ấm áp mà dần dần ửng hồng hiện ra một tia huyết sắc.

Nàng tự mình dạo bước dọc theo cửa hàng cẩm thạch. Cảm thấy lòng bàn chân cũng dâng lên một cảm giác ấm áp quen thuộc. Điều này khiến cho nàng cảm thấy hơi kinh ngạc bởi vì tại An các của nàng lúc nào cũng được cung cấp địa nhiệt khiến cho căn phòng cực kỳ ấm áp đến mùa đông cho dù đi chân trần ra khỏi phòng cũng sẽ không cảm thấy lạnh lẻo. Để làm ra địa nhiệt có thể nói là một công trình cực kỳ phức tạp số tiền cần dùng để xây dựng lên có thể nói là cực kỳ lớn. An các của nàng đã phải bỏ ra trọng kim để hoàn thành cũng bởi vì chuyện này mà khiến cho nàng phải đau lòng một đoạn thời gian khá dài vậy mà hiện tại chủ nhân của mảnh vườn nho nhỏ này lại bố trí đia nhiệt bên trong quả thực khiến cho nàng giật mình.

Đưa mắt nhìn lại, hai bên đường tất cả trồng đầy hoa Mộc Cận rậm rạp chằng chịt, khí hậu ấm áp như mùa xuân ở bên trong vườn cứ thi nhau ùa ra. Từng đóa từng đóa hoa.. Màu hồng, trắng, tím, xanh nở rộ giữa những cây cỏ xanh biếc trông rất là chói mắt.

Lối đi trong Noãn các tựa hồ không hề phức tạp như những thứ ở trong sân mà lúc trước Nhiễm Tự thấy mà chỉ có một con đường chủ đạo, cũng không có ngã ba. Bởi vì cảm giác phương hướng của nàng cực kỳ kém, nếu như gặp phải con đường quá hơi phức tạp sẽ bị lạc đường, cho nên bất kể đi tới nơi nào nàng đều dẫn theo Thu Ức hoặc là Thu Tuyết. Hôm nay Thu Tuyết không ở bên người, nên vào khoảnh khắc bước vào khu vườn ấm áp này nàng đã cẩn thận nhớ con đường đã đi qua, âm thầm xé khăn tay làm ký hiệu, nhưng ngoài dự tính của nàng là khi nàng dừng lại trước bụi hoa Mộc Cận thì đập vào mi mắt nàng chính là cửu khúc kiều*, đầu cầu bên kia chính là lầu các ấm áp.

Bước lên Cửu Khúc Kiều, càng đến gần Nhiễm Tự liền càng cảm thấy nơi lồng ngực thắt lại khó chịu vô cùng, cơ hồ khiến cho nàng không tài nào thở nổi. Nàng nhìn thấy rõ, bên ngoài noãn các giống y như An viên của nàng vậy. Nếu không phải còn có một giàn Mộc Cẩn Hoa đang tỏa ngát hương thơm bên kia thì nàng gần như cho rằng mình đã trở về lại An viên của nàng.

"A Cẩn, sau này ta muốn chung quanh gian phòng của ta trồng một vườn hoa Mộc Cẩn hướng mắt nhìn không thấy điểm cuối."

"Bởi vì ta thích A Cẩn nha! Nhìn thấy hoa Mộc Cẩn cũng như nhìn thấy ngươi vậy."

"Ta đang nói những lúc A Cẩn không có ở đây."

"A Cẩn, giá mà mùa đông cũng ấm áp như mùa xuân, vậy thật tốt biết bao."

"A Cẩn.."

"A Cẩn.."

Nhiễm Tự cảm giác lồng ngực đau buốt, không khí càng ngày càng trở nên loãng hơn khiến nàng hít thở không thông. Cánh tay đang vịn lên Cửu Khúc Kiều càng run dữ dội hơn đôi mắt bắt đầu trở nên mông lung không nhìn rõ, toàn bộ những âm thanh chung quanh cũng tựa như càng lúc càng cách xa nàng, chỉ còn lại những đoạn thanh âm ngắn vỡ vụn không ngừng luẩn quẩn ở bên tai, không chịu biến mất..

Ta phải quay về.. Ta phải quay về.. ta không muốn tiếp tục chờ đợi ở nơi này..

Đây là ý niệm duy nhất bên trong tiềm thức hỗn độn của Nhiễm Tự

"A Tứ.."

Nhiễm tự xoay người, còn chưa kịp bước, thì cánh tay đã bị một cái tay dài nhọn có lực khác bắt lấy ngăn cản không cho nàng rời đi.

"A Tứ.." Tiếng nói kia lại vang lên lần nữa. Giọng nói êm ái, mang theo quyến luyến sâu đậm cùng tương tư đến tận cùng.

Bốn phía yên tĩnh lại, sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay kia khiến cho tinh thần Nhiễm Tự dần phục hồi lại, hết thảy mọi thứ xung quanh bắt đầu rõ ràng, hô hấp cũng dần dần ổn định. Nàng quay người lại, con ngươi đen nhánh sâu thẳm nhìn người trước mắt.

Một bộ trường bào trăng lưỡi liềm màu trắng, một mái tóc đen không buộc không tết. Một ngọn gió ấm áp thổi qua khiến cho mái tóc kia nhẹ nhàng tung bay chung với vạt áo trắng, mày kiếm anh tuấn khẽ rũ xuống tròng mắt tựa như xuân thủy róc rách, dịu dàng tựa như gió xuân tháng ba, đôi môi mỏng đang mím chặt kia tỏ rõ thời khắc này hắn rất khẩn trương.

Nàng khẽ rút tay mình ra khỏi tay hắn giấu vào trong tay áo rồi lại nhướn mày nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên nhàn nhạt nói: "Bổn cung từng nghe mẫu thân nói qua, nam tử môi mỏng là bạc tình nhất. Quý thế tử, Bổn cung cùng ngài không quen không biết, hà cớ gì ngài lại gọi Bổn cung một cách thân thiết như vậy?"

Hắn nghiêng người nhìn đôi tay mềm mại kia rút ra khỏi tay mình, tia bi thương trong đôi mắt đã được hai lọn tóc mai rơi xuống che lại, hắn ngẩng đầu lên ôn hòa cười một tiếng: "Thần thất lễ, mong công chúa thứ tội. Công chúa lớn lên rất giống thê tử của thần cho nên mới vừa rồi thần khó mà tự kiềm chế."

"Phải không? Chuyện của người Bổn cung cũng có nghe thấy, mong ngươi nén bi thương." Lời nói nhàn nhạt, mang theo mấy phần thương tiếc, khiến cho người ta cảm thấy nàng thật sự tiếc nuối vì hồng nhan của hắn mất sớm nhưng sâu kín trong con ngươi lại không có chút đau thương nào.

"Vì sao phải nén bi thương?" Hắn nghiêng mình nhìn vào mắt nàng, trong giọng nói toát lên vẻ nghi ngờ như là lời nàng nói làm hắn khó hiểu.

Nàng không khỏi sửng sốt một chút khi nghe câu hỏi của hắn cho nên nàng chỉ biết nhìn hắn mà không biết đáp lại như thế nào, ánh mắt ấm áp tựa như nước ôn tuyền kia gần như làm nàng phải sa vào.

(Ôn tuyền: Suối nước nóng)

Hắn nghiêng người hỏi với cặp mắt đầy vẻ nhu hòa: "Vì sao phải nén bi thương?"[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 24 Tìm chủ đề
Chương 20: Tương tư tận xương quân biết không

[HIDE-THANKS][BOOK]Hai tay đang giấu trong tay áo của nàng âm thầm siết chặt móng tay đâm vào lòng bàn tay mang tới cảm giác đau đớn khiến cho nàng tự tỉnh táo lại: "Thiếu chút nữa thì bổn cung đã quên bên cạnh ngài còn có một vị mỹ nhân lương thiện hiểu rõ lòng người như Lưu trắc phi ở bên cạnh bầu bạn thì sao thế tử lại có thể bi thương đây? Thế tử mời Bổn cung tới Noãn các này còn không phải là vì muốn cảm tạ Bổn cung đã chữa trị chân cho ái phi của ngài sao? Thế tử thật là biết thương hoa tiếc ngọc, vì mỹ nhân lại không tiếc số tiền lớn chế tạo một trang viên bốn mùa đều là mùa xuân như vậy." Trong giọng nói mang theo ý châm chọc nồng đậm.

"Noãn Viên này công chúa thích chứ?" tựa như không nghe được những từ ngữ châm chọc của nàng, hắn nghiêng mình trong mắt vẫn mang theo ý cười như cũ, giọng êm ái tựa như đang tự mình dỗ một đứa trẻ làm nũng.

"Bổn cung ghét nhất chính là hoa Mộc Cận." Nhiễm Tự lạnh lùng nói.

"Phải không? Nhưng mà A Tứ đã từng với ta rằng, nàng thích nhất chính là hoa Mộc Cận nàng còn nói phải đem toàn bộ hoa Mộc Cận trồng ở trong vườn của nàng, nhìn từ xa không thấy bờ bến." Hắn nghiêng người dùng một loại ánh mắt giống như xuyên thấu nhân tâm mà nhìn nàng "Rõ ràng nàng sợ lạnh như vậy nhưng cứ mãi dùng chân trần để chơi cùng các thị nữ trên đất, khiến cho ta không thể không tìm cách làm cho đất ở nơi đây trở nên ấm áp để thỏa mãn nàng. Rõ ràng nàng thông minh như vậy, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại ngốc nghếch như vậy, ngay cả ở nhà cũng có thể lạc đường, cho nên ta không còn cách nào khác mà tu sửa những con đường trong viện thành một đường duy nhất như vậy thì chắt hẳn đứa nhỏ ngốc nghếch ấy có thể tìm được đường về nhà.." Rõ ràng trong miệng đều là những lời nói chê bai, nhưng lại chất chứa hết thảy những ôn như quyến luyến trên đời này.

Nhiễm Tự cảm thấy hình như tim mình bị một thứ gì đó mạnh mẽ đập vào vừa cứng vừa đau.

"Công chúa, đây là trang viên mà ta sửa lại cho thể tử của ta."

"Thế tử thật đúng là tình ý sâu nặng, vì một người chết lại không tiếc tốn trọng kim xây dựng lên tòa tọa viên này nhưng mà lần này vào kinh chẳng lẽ không phải là vì đám hỏi sao? Bổn cung thấy Ngũ muội muội hết sức ngưỡng mộ thế tử." Con mắt nàng phát ra lãnh ý, giống như một đầm nước u ám giá rét.

"Vào kinh chỉ là vì đón nàng sợ nàng lạc đường không thể về nhà.." Quý Khuynh Mặc không nhịn nổi mà càng muốn tiến sát lại gần nhìn chăm chú Nhiễm tự nói. Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng hình như đã sài hết tất cả khí lực của hắn, nếu như cẩn thận lắng nghe có thể phát hiện trong giọng nói kia bởi vì sợ hãi mà mang theo một tia run rẩy. "A Tứ, ta tới đón ngươi về nhà."

Trong lúc nhất thời, ai cũng không nói gì, yên tĩnh có thể nghe bên tai tiếng gió thổi qua.

"Ta tới đón ngươi về nhà, A Tứ." Giọng nói ôn nhu, mang mong đợi cùng dè dặt.

Nhìn dáng vẻ hắn với nụ cười nhàn nhạt ôn nhu, nàng cảm thấy đặc biệt nhức mắt.

"Vậy vị Lưu quý phi kia được coi là gì đây?" Giọng nàng bỗng ồm ồm khàn khàn ngay cả nàng cũng giật mình.

"Quý thế tử muốn nói đó là do ngươi bất đắc dĩ?"

"Hay là nói nàng chẳng qua chỉ là một món đồ mà Quý thế tử người dùng để củng cố quyền lực của mình mà thôi?"

"Tử Xa Nhu Nhi cũng không tệ nha, Công chúa Võ Nguyên."

"Ồ, là do ta quên, thân phận hiện giờ của ta cũng có đủ tư cách trở thành bàn đạp cho Quý thế tử rồi so với Tử Nhu nhi càng có giá trị."

Từng câu từng chữ, đều mang theo ý trào phúng cùng châm chọc.

Như thế nào là lăng trì? Chính là từng đao từng đao vạch lên người. Cảm giác đó cũng không là gì so với sự đau đớn bây giờ nữa. Hắn vẫn luôn dịu dàng cười chúm chím, ánh mắt đen như diệu thạch, theo từng chữ chữ như trách tội của nàng trên mặt lộ ra vẻ bị thương.

"Quý thế tử cho là mình đang nói gì? Bổn cung không phải thế tử phi của ngươi, càng sẽ không trở thành thế tử phi của ngươi! Bổn cung là con gái hề vương phủ, Bổn cung có cô là hoàng hậu, đương kim Thánh thượng là cậu Bổn cung, tương lai nếu xuất giá cũng phải gả đi một cách phong quang rạng rỡ. Hoàng thượng cùng hoàng hậu sớm đã có ý muốn gả bổn cung cho thái tử chẳng lẽ thế tử không biết sao? Thái tử phi, hoàng hậu tương lai, là ngôi vị tôn quý nhất mà toàn bộ những nữ nhân trong thiên hạ này đều muốn có được nếu như vậy thì thế tử dựa vào cái gì cảm thấy Bổn cung sẽ bỏ qua Thái tử mà lựa chọn ngươi? Phải, có lẽ tương lai Thái tử sẽ có thật nhiều phi tần, nhưng cho dù là như vậy thân phận cùng địa vị hiện giờ của bổn cung cũng đủ để đè ép các nàng một cách gắt gao. Thái tử không cho, ta được tình yêu nhưng hắn lại có thể cho ta sự chiếu cố tốt nhất, sự tôn vinh chí cao vô thượng nhất. Mà quý thế tử, ngươi có thể cho ta cái gì? Ngươi cái gì cũng cho không nổi!"

Nói xong lời cuối cùng nàng càng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, tĩnh như nước đọng mắt nàng dường như bị băng tuyết bao trùm, không có một tia nhiệt độ, nàng cười lạnh một tiếng, xoay người phất tay áo đi.

Nhìn thân ảnh dần dần đi xa, cặp mắt hắn ảm đạm xuống, lông mi thật dài ở mí mắt khép lại làm bóng dáng đó dần u tối. Gió ấm chợt nổi lên, thổi lên tay áo xanh nhạt của hắn, tràn vào áo khoác hắn, nhưng hắn không cảm giác được sự ấm áp, ngược lại so với mùa đông lạnh lùng gió rét càng làm cho hắn cảm thấy giá băng hơn. Từng làn hương của hoa dâm bụt giờ phút này cũng nồng nặc làm người ta nghẹt thở.

"A Tứ, không phải ta cho không nổi, chẳng qua là sợ.. Ta cho mà ngươi cũng không cần nữa.."

Giọng nói lẩm bẩm rất nhỏ cứ như vậy mà tiêu tán trong gió không tìm được bóng dáng..[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 24 Tìm chủ đề
Chương 21: Ngươi bị lừa rồi.

[HIDE-THANKS][BOOK]Túy Hương Lâu là rạp hát nổi tiếng trong kinh đô Võ Nguyên. Trong đó, Dung Hoa Ban lại là gánh hát hàng đầu ở Túy Hương Lâu.

So với những gánh hát khác thì Dung Hoa Ban chỉ được xếp vào hàng bình thường. Tuy mấy đào hát dung mạo xinh đẹp, giọng hát cũng thuộc hạng nhất, có thể so sánh với các gánh hát khác. Nhưng do lâu lâu Dung Hoa Ban lại thay một kịch bản mới hoặc tạo ra một vở tuồng mới, các bài hý khúc sẽ không bị lặp lại. Chỉ mới đến kinh đô khoảng một năm ngắn ngủi nhưng đã nhanh chóng có chỗ đứng, khi trong nhà các quý tộc quan lớn có chuyện vui đều mới đến hát một khúc, người đến mời ngày càng nhiều đến mức có thể xếp thành một danh sách thật dài, nghe nói mới đầu năm mà lịch hẹn đã xếp tới tận cuối năm sau.

Đúng lúc này, trên sân khấu hoa lệ chiên trống đàn sáo vang lên, mấy đào hát ơ ơ ê ê mà hát, phối hợp với âm nhạc, trang phục lộng lẫy, trang điểm tinh tế cùng giọng hát duyên dáng giành được tràn vỗ tay vang dội từ các quan lớn, quý nhân, phu nhân và các tiểu thư.

"Gánh hát được săn đón nhất kinh đô Võ Nguyên cũng chỉ có thế, giọng điệu cũ rích, sáo rỗng, làm bẩn lỗ tai bản công tử." Nam nhân ngồi trên ghế mặc một thân y phục màu đen, trên đạo bào là một bông hoa mẫu đơn được thêu bằng kim ti trông sống động như thật, chúng giống như mọc ra từ đạo bào. Mày kiếm thon dài, mắt phượng nhỏ hẹp mảnh mai, ẩn chứa lạnh nhạt, môi mỏng hơi nhếch, ý chỉ là hắn xem thường.

"Gần đây Tam đệ đang làm gì?" Quý Khuynh Nhiễm gắp từ mân một hạt đậu phộng tỉ mỉ xem xét.

"Từ khi Thế tử tham dự yến tiệc hằng năm thì không đi đến nơi khác, mỗi ngày ở yên trong phủ chưa từng đi ra ngoài." Toàn thân thị vệ mặc trang phục màu đen, sắc mặt lãnh ngạnh đáp.

"Ồ, phải không?" Đậu phộng trong tay hóa thành bột phấn rơi trên bàn. "Kể từ khi Thế tử phi mất đi trong tay hắn, Tam đệ đã trưởng thành rất nhiều, nhưng ta vẫn thích hắn của trước kia hơn vừa ngây thơ lại đáng yêu. Phụ hoàng và Lưu Kiều vẫn quá nóng vội, ngươi nói thử lúc trước bổn công tử cứu nữ nhân kia là đúng hay sai? Thật đáng tiếc, quân cờ có ích như vậy bị họ hủy đi." Quý Khuynh Nhiễm khẽ mỉm cười, ánh mắt ngả ngớn tản ra ánh sáng khát máu.

Hai nữ nhân trang phục trang nhã, cổ kính đứng trước quầy chọn giấy mực, Khuôn mặt thanh tú cùngvới khí chất cao quý khiến người khác đã nhìn thấy thì khó mà quên được khiến ng ười qua đường không nhịn nổi mà ngoái đầu nhìn lại. Tuy nhiều người nhìn nhưng không ảnh hưởng đến hứng thú của hai người, họ vẫn nói chuyện về đề tài của họ.

"Tứ nhi, trước ta nhiều lần nói muốn muội ra ngoài đi dạo nhiều hơn, luôn ở trong phủ chắc buồn chán muốn chết." Hôm nay Tử Xa Ôn Uyển đang rảnh rỗi, vừa đúng lúc giấy Tuyên Thành Dùng đã hết, lại nghe Hàn Mực Hiên vừa nhập về một lô giấy Tuyên Thành mới chất lượng tốt nên lập tức kéo Nhiễm Tứ cùng ra khỏi phủ.

"Đại tẩu nói gì cũng đúng, Tứ nhi không dám tranh cãi với người. Nếu để đại ca biết được lại nói nói muội khi dễ đại tẩu." Nhiễm Tứ thưởng thức nghiên mực trong tay, giọng nói trêu chọc.

"Nha đầu nhà muội chỉ biết khi dễ ta, ngày khác phải đem muội gả ra ngoài, để cho phu quân của muội trị muội thật tốt." Sau khi nghe Tử Xa Ôn Uyển n ói, mặt Nhiễm Tứ đỏ lên một mảng.

Nhiễm Tứ không tiếp lời của Tử Xa Ôn Uyển, ý cười trên mặt cũng phai nhạt hơn rất nhiều, Tử Xa Ôn Uyển chọn giấy Tuyên Thành cũng không chú ý nhiều, lại nói tiếp: "Nghe đại ca muội nói, mấy ngày trước Trần Thế tử lại đến phủ tìm muội? Ta cảm thấy người này cũng không tồi, hai chân bất tiện thì có làm sao, trong phủ nhiều nha hoàn gã sai vặt như vậy cũng không cần muội hầu hạ, chỉ cần đối xử với muội tốt là được. Nhưng mà nghĩ muội gã cho hắn thì phải đến Trần Quốc, nhất định đại ca muội không nở đâu.

" Chẳng qua là bằng hữu bình thường thỉnh thoảng chơi cờ so chút tài nghệ thôi, đại tẩu không cần nghĩ nhiều. "Ngữ khí Nhiễm Tứ nhàn nhạt không muốn nói thêm liền đưa nghiên mực trong tay cho Tử Xa Ôn Uyển xem," Đại tẩu cảm thấy nghiên mực này thế nào? "

Nghiên mực có hình vuông màu xanh đậm, tạo nên xúc cảm tinh xảo, mượt mà. Ở góc dưới bên phải nghiên điêu khắc bức vẽ Hàn Giang Độc Câu, hình vẽ được khắc tinh xảo, tỉ mỉ, án văn trông sống động như thật, ngay cả vảy của con cá mắc vào lưỡi câu đều thập phần rõ ràng.

" Ánh mắt của tiểu thư thật tốt, nghiên mực này là do chính tay một đại sư điêu khắc tên là Bách Lý Dương. Năm xưa, nghiên mực do Bách Lý Dương điêu khắc rất khó tìm, hiện tại giữ lại được còn rất ít, bây giờ chúng là vô giá. Hai ngày trước nghiên mực này là do một người tự xưng là con cháu của Bách Lý Dương bán cho tiệm chúng ta nói là báu vật gia truyền. Nhìn dáng vẻ của hắn nếu không phải rơi vào bước đường cùng thì sẽ không bán. "

Mặt mày ông chủ hớn hở tâng bốc nghiên mực Nhiễm Tứ đang cầm trên tay lên tận trời, trong đầu tính toán ra giá thật cao để kiếm lời. Nhìn cách ăn mặc của hai cô nương không giàu cũng sang, nhất định là tiểu thư của gia đình giàu có.

Ông chủ Nhậm nói mãi không dừng, tr ên mặt Nhiễm Tứ cũng không hiện lên vẻ kinh ng ạc như ông chủ tưởng tượng, chỉ thản nhiên gật đầu một cái:" Đúng là đồ tốt. "

" Tứ nhi, không phải muội đang lo lắng nên tặng gì cho phụ hoàng.. cho phụ thân sao? Ông ấy rất thích nghiên mực của Bách Lý Dương, lúc này muội tặng hình như không đúng lúc? "Tử Xa Ôn Uyển không hiểu, Nhiễm Tứ đã nói sẽ tặng cho Tử Xa Hằng Quyền một nghiên mực Bách Lý Dương coi như quà mừng nắm mới, hôm nay đúng lúc tìm thấy nhưng lại không thấy Nhiễm Tứ vui vẻ. Thật kỳ lạ.

" Ông chủ, ta muốn mua nghiên mực này. "Tử Xa Ôn Uyển vừa dứt lời, không đợi Nhiễm Tứ mở miệng. Từ ngoài cửa, một giọng nữ trong trẻo truyền tới muốn giành mua nghiên mực.

Tử Xa Ôn Uyển và Nhiễm Tứ quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tử Xa Nhu Nhi còn có Lưu Kiều đang đứng kế bên.

Nhiễm Tứ hơi bất ngờ khi thấy hai người đi chung, vốn có lời bàn tán về việc Quý Nghiêng Mặc muốn lấy Tử Xa Nhu Nhi về lầm thiếp, hai người này đều không phải là đèn cạn dầu. Hôm nay lại như chị em thân thiết cùng đi dạo phố? Chân mày Nhiễm Tứ khẽ nhếch, cười khẩy:" Chân của Lưu Vương phi hình như đã lành? "

Lưu Kiều cảm thấy kì quái khi nghe Nhiễm Tứ nhẹ nhàng thăm hỏi. Nếu Nhiễm Tứ là nữ nhân năm đó Quý Nghiêng Mặc hao hết tâm tư che giấu, thì sao khi thấy Lưu Kiều lại bình tĩnh đến vậy? Đừng nói Nhiễm Tứ có biết chuyện hay không, cho dù nàng ấy không biết, thì giờ đây biết được Lưu Kiều mới là người trong lòng Quý Nghiêng Mặc thì ít nhiều vẫn sẽ hận Lưu Kiều, bây giờ như vậy quả thực khiến người khác nhìn không thấu.

Năm đó Quý Nghiêng Mặc bảo vệ nữ nhân kia rất tốt, không nói đến dung mạo ra sao chỉ riêng họ tên cũng rất ít người biết được, Lưu Kiều cũng chỉ là trùng hợp nhìn thoáng qua, nữ nhân mền mại, yêu kiều chỉ một cái liếc mắt cũng khiến người ta khó quên. Chẳng lẽ Nhiễm Tứ không phải là nữ nhân ấy? Nhưng hai người này thật sự giống nhau.

" Ta đã khỏe, tiểu thư không cần phí tâm. "Lưu Kiều rất chán ghét Nhiễm Tứ nhưng không thể không thừa nhận y thuật của Nhiễm Tứ rất giỏi. Dùng thuốc ba ngày Lưu Kiều đã có thể xuống đất đi lại, bảy ngày sau vết sẹo cũng biến mất. Làn da cũng đã trở lại trạng thái dáng vẻ ban đầu, đi đứng cũng không gặp trở ngại.

Nhiễm Tứ khẽ mỉm cười:" Sẽ tốt hơn khi Lưu Vương phi uống thuốc theo lời dặn của thái y. "

Không hiểu sao nụ cười của Nhiễm Tứ khiến Lưu Kiều cảm thấy sợ hãi, khó chịu, sau đó Lưu Kiều ngậm miệng không đáp lại. Nhiễm Tứ cũng không giận chỉ mỉm cười cho qua, như thể Nhiễm Tứ không bận tâm

" Nhu Nhi muội muội đến không đúng lúc, nghiên mực này là ta nhìn thấy trước. "Nhiễm Tứ nhìn Tử Xa Nhu Nhi.

" Lời của tỷ nói không có lý, nghiên mực này ta và ông chủ đã bàn bạc từ trước. "Dáng vẻ Tử Xa Nhu Nhi nhất định phải có.

Nhiễm Tứ muốn mua nghiên mực Bách Lý Dương để lấy lòng phụ hoàng, vậy thì nàng không thể để nàng ta được toại nguyện! Nếu như nàng đem nghiên mực dâng cho phụ hoàng nhất định sẽ khiến người vui mừng, lúc đó người sẽ càng sủng ái nàng hơn. Thế nên nghiên mực này tuyệt đối không thể cho nàng ta!

" Ông chủ nghiên mực này bao nhiêu ngân lượng? "Nhiễm Tứ không đếm xỉa tới Tử Xa Nhu Nhi, trức tiếp hỏi ông chủ giá cả.

" Năm trăm lượng. "Ông chủ cười nịnh nọt.

" Vậy ta trả một ngàn lượng! "Tử Xa Nhu Nhi nhìn Nhiễm Tứ ra giá.

" Hai ngàn lượng. "Khóe miệng Nhiễm Tứ mỉm cười, nhẹ giọng nói.

" Hai ngàn năm trăm lượng! "Tử Xa Nhu Nhi cắn răng nghiến lợi, không chịu yếu kém.

" Ba ngàn năm trăm lượng. "Nhiễm Tự vẫn điềm tĩnh như cũ.

" Bốn ngàn năm trăm lượng! "Tử Xa Nhu Nhi nghiến răng dậm chân, hung hăng nói.

" Năm ngàn năm trăm lượng. "Nhiễm Tứ vừa nói ra con số này không chỉ khiến ông chủ mà còn mấy người Tử Xa Ôn Uyển đồng loạt hít khí lạnh.

" Hả! Năm ngàn năm trăm lượng! Tiểu thư, người còn muốn nghiên mực này nữa không? Nếu người không muốn, ta sẽ bán nghiên mực cho vị tiểu thư kia. "Ông chủ mặt mày vui mừng hỏi Tử Xa Nhu Nhi. Hôm nay ông phát tài rồi!

Tử Xa Nhu Nhi cắn môi, vẻ mặt không cam tâm, do dự hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng:" Năm ngàn sáu trăm lượng "Nghiên mực này ta nhất định phải có.

" Tiểu thư kia, người.. "Ông chủ mặt đầy mong đợi.

Ngoài dự đoán của mọi người, Nhiễm Tứ nhẹ nhàng cười, khẽ lắc đầu:" Quân tử không giành cái người khác thích, nếu muội muội đã thích ta đành nhường cho muội muội."

Tử Xa Nhu Nhi nghe vậy hơi sửng sốt, không ngờ Nhiễm Tứ sẽ nhường nghiên mực cho nàng.

Nhiễm Tứ không giống nàng phải dựa vào phân lệ hàng tháng trong cung để nuôi bản thân. Nhiễm Tứ là một thương nhân, có nhiều ngân lượng hơn nàng. Nếu cùng Nhiễm Tứ tiếp tục giành, sợ là bản thân cũng không giành lại nàng ta. Bất quá trời phù hộ, nàng mua được nghiên mực, Tử Xa Nhu Nhi nhất định phải khiến phụ hoàng vui vẻ khiến cho Nhiễm Tứ không ngóc đầu lên được.

Tử Xa Nhu Nhi cầm nghiên mực cùng Lưu Kiều rời đi, không nhìn thấy phía sau ánh mắt Nhiễm Tứ nhìn theo sáng lên tia ngạo nghễ.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back