Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 10.2 cấm phạm quy


Bất quá Yến Hoan cũng thói quen, Du Thiếu Thanh từ trước đến nay đều ít nói, ở trước mặt người nhà đồng dạng cũng không thế nào nói chuyện, mỗi lần cùng hắn về nhà liên hoan, hắn quả thực so Yến Hoan còn muốn không hợp đàn.

Từ mấy năm trước sau khi Du phụ ly thế, trừ bỏ Du lão thái thái, hắn phảng phất cùng những người khác trong nhà đều đoạn tuyệt, bao gồm Uông Di cùng cả gia đình chú hai của hắn.

Thật là một người rất kỳ quái.

Yến Hoan nhịn không được nhiều liếc mắt nhìn hắn một cái.

Cùng lúc đó, Du Thiếu Thanh cũng cảm nhận được một cỗ tầm mắt.

Vừa nhấc mắt, liền thấy Yến Hoan đang lén nhìn hắn.

Hắn thị lực cực tốt, từ góc độ này, vừa lúc có thể thấy rõ nốt ruồi đỏ hình trái tim được vẽ đến tiểu xảo ở khóe mắt Yến Hoan.

Sáng tạo khác người, cũng rất đẹp.

Nhưng xem ở trong mắt, mạc danh mang theo vài phần ý vị khác.

Du Thiếu Thanh nhẹ hút một hơi, đôi tay từ trong túi quần tây rút ra, đôi mắt hẹp dài nhất quán lãnh đạm chậm rãi mị lên.

Đang muốn nhấc chân tiến lên, lại nghe Du lão thái thái bỗng nhiên kêu hắn một tiếng.

"Thiếu Thanh a, cháu cùng Hoan Hoan hôm nay ăn mặc long trọng như vậy, là muốn đi tham gia vũ hội sao?"

Lão thái thái tuổi trẻ thích khiêu vũ, cùng Du lão thái gia cũng là ở một hồi vũ hội quen biết, nếu không phải gần mấy năm nay thân thể càng ngày càng kém, nói không chừng nàng đều phải đi múa trên quảng trường.

Du Thiếu Thanh cong môi, cười cười: "Bà nội, bọn cháu là đi tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường Nhã Lễ."

Lão thái thái nga một tiếng, ánh mắt thoáng nhìn, lại thấy cháu dâu ngoan của chính mình khóe miệng phiết ra điểm điểm độ cung bất mãn, nhìn có vẻ rất không cao hứng.

Lão thái thái đang muốn mở miệng dò hỏi.

Chỉ thấy Yến Hoan vành mắt bỗng nhiên đỏ lên, hốc mắt lập tức súc nước mắt, thủy doanh doanh, trên mặt cũng tràn ngập ủy khuất.

"Bà nội, anh ấy khi dễ cháu!"

Yến Hoan chỉ vào cái mũi Du Thiếu Thanh bắt đầu lên án.

Du Thiếu Thanh: "......"

Hắn bỗng dưng nhíu mày lại, ý thức được không tốt.

Yến Hoan rõ ràng là cố ý.

Cô là đang diễn kịch!

Quả nhiên, lão thái thái vừa thấy Yến Hoan muốn khóc, đau lòng giống như bảo bối bị người làm hỏng, một bên trừng mắt nhìn hắn, một bên nhẹ giọng an ủi Yến Hoan.

"Có ủy khuất gì nói cho bà nội, bà nội giúp cháu tìm công đạo về!"

Yến Hoan kỹ thuật diễn cực kỳ tinh vi, không chỉ có vành mắt đỏ, chóp mũi cũng đỏ một chút, nhìn thập phần làm người thương tiếc.

Cô hít hít cái mũi, bắt đầu đại kể khổ.

Nói cô chuẩn bị mấy ngày chỉ để chờ cùng hắn cùng nhau tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, nhưng hắn ngại chính mình mất mặt. Căn bản không nghĩ mang cô đi.

Còn nói cô không yên lòng hắn một người đi, thật vất vả lấy đủ dũng khí chính mình đi, còn phải bị hắn ném sắc mặt, bị thiên kim nhà khác chê cười đủ kiểu.

......

Trước mặt lão thái thái nhi, Du Thiếu Thanh không tiện trực tiếp phản bác đối với lời nói dối thêm mắm thêm muối này của Yến Hoan.

Hắn lẳng lặng nghe xong, trong lòng tức giận lại bất đắc dĩ.

Mơ hồ, còn mạc danh có phần áy náy.

Yến Hoan lưu loát nói xấu tố khổ xong, Du lão thái thái càng nghe càng tức giận, ánh mắt hận sắt không thành thép mà nhìn về phía Du Thiếu Thanh, bắt đầu quở trách hắn.

Du Thiếu Thanh trầm mặc không lên tiếng mà nghe, thường thường gật đầu ân một tiếng.

Ở trong tầm mắt hắn, Yến Hoan tuy rằng chóp mũi ửng đỏ, nhìn có vẻ khổ sở bi thương, nhưng mặt mày về điểm tư thái vui sướng khi người gặp họa cùng xem diễn này căn bản không che giấu chút nào.

Giống chỉ tiểu khổng tước thắng lợi, đang ở đắc ý mà múa may hai cánh.

Du Thiếu Thanh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có chút buồn cười.

Du lão thái thái liên tiếp quở trách hắn vài phút, thẳng đến Uông Di bưng chén nước khoan thai đi vào, nàng mới chỉ chỉ cái mũi Du Thiếu Thanh, cuối cùng nói câu:

"Cháu a cháu a, nếu có thể có một nửa lãng mạn cùng phong độ giống ông của cháu, con của cháu cùng Hoan Hoan cũng đã sớm có thể đi mua nước tương!"

Yến Hoan: "....?!"

Đừng a bà nội, đầu mâu đừng chỉ hướng cháu a!


 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 11.1 cấm phạm quy

[HIDE-THANKS]


Đề tài vòng đi vòng lại lại vòng trở về.

Du Thiếu Thanh trầm mặc không lên tiếng.

Yến Hoan khó được cùng hắn bảo trì ăn ý, chỉ dám bồi cười, không dám nói tiếp.

Nửa giờ sau, thủ tục xuất viện hoàn tất, thu thập xong đồ vật trong phòng bệnh, Yến Hoan đỡ lão thái thái đi ngồi thang máy.

Thang máy còn chưa tới.

Du Thiếu Thanh duỗi tay ấn nút chờ thang máy, cùng hai người đứng ở một bên chờ, hắn nửa rũ mắt xuống, tầm mắt lại xuyên thấu qua cửa thang máy sáng đến độ có thể soi bóng người dừng trên mặt Yến Hoan đang đứng ở phía sau.

Yến Hoan đỡ cánh tay lão thái thái, ngọt ngào cười, vẻ mặt ngoan mềm nghe lời hắn quen thuộc nhất, cùng lão thái thái thấp giọng nói chuyện, không biết nói đến cái gì, lão thái thái cười đến thẳng lắc đầu.

Trong nháy mắt, hắn cơ hồ sinh ra ảo giác.

Phảng phất ba năm trước đây lần đầu tiên hắn nhìn thấy Yến Hoan mặc váy cưới, cô cũng giống như hiện tại, ánh mắt mềm ấm, sở sở đáng yêu, tươi cười phảng phất trộn lẫn mật, làm người liếc mắt một cái liền luân hãm.

Nhưng ai biết hết thảy đều là mặt nạ giả dối Yến Hoan ngụy trang ra tới?

Thật thật giả giả.

Làm người dày vò.

Du Thiếu Thanh thực mau lấy lại tinh thần, hắn không chút để ý nhìn sang một bên, lạnh lùng mà xuy một tiếng, không hề đi xem Yến Hoan.

Một tiếng "Xuy" này của hắn, âm cuối nhẹ kéo, âm lượng kỳ thật rất nhỏ, nhưng vừa hay, Yến Hoan chính là nghe được, hơn nữa còn biết rõ ý vị trào phúng ở trong đó.

Yến Hoan không dấu vết mà câu cười.

Tiếp theo hô Du Thiếu Thanh một tiếng: "Thiếu Thanh."

Du Thiếu Thanh: "?"

Xưng hô cực ít cực ít khi nghe được.

Cô lại đang chơi trò gì?

Du Thiếu Thanh dừng một chút, chậm rãi quay đầu đi, đuôi lông mày hơi hơi nhíu lại tạo thành nếp gấp nhi.

Nhưng nghĩ đến bà nội cùng Uông Di cũng ở, hắn cơ hồ nháy mắt lại đem mày dãn ra, ánh mắt lãnh úc lập tức trở nên nhu hòa.

Hắn nhìn phía Yến Hoan, hỏi cô: "Làm sao vậy?"

Yến Hoan đối hắn chớp chớp mắt, nhuyễn thanh nói:

"Bà nội nói muốn chúng ta buổi tối cùng nhau về nhà ăn cơm, em muốn về nhà trước đổi bộ quần áo có thể sao?"

Du Thiếu Thanh cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Ừ."

Nói xong hắn một lần nữa xoay người, liễm đi cảm xúc trong mắt, lãnh đạm mà nhìn chăm chú vào con số màu đỏ nhảy lên trên màn hình chờ của thang máy.

Ở sau lưng hắn nhìn không tới, Yến Hoan chậm rãi đảo qua vai lưng rộng lớn bị âu phục phác họa ra, đuôi mắt nhẹ nhàng nhướng lên.

Thực mau thang máy liền tới, nối thẳng gara ngầm.

Xe Porsche của Du Thiếu Thanh cùng xe Uông Di chính mình mang đến đã sớm chờ ở chỗ đó.

Du lão thái thái phải về nhà cũ Du gia, mặc dù trong lòng lại không vui, cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi trên xe của Uông Di.

"Hoan Hoan cháu đổi quần áo xong liền sớm một chút lại đây bồi bà nói chuyện." Du lão thái thái ở trong xe đối Yến Hoan nói.

"Ân ân, cháu sẽ tận lực tới bồi bà sớm một chút."

Yến Hoan ở ngoài xe phất tay.

Uông Di lái xe rời đi, thực mau liền biến mất khỏi tầm nhìn.

Yến Hoan thu lại ý cười, thuận tiện giơ tay xoa nhẹ khóe miệng lên men, xoay người kéo ra cửa xe chiếc Porsche kia của Du Thiếu Thanh, khom lưng chui vào.

Không có lão thái thái ở, Yến Hoan cũng không cần thiết lại trang.

Du Thiếu Thanh vị trí ngồi gần giữa, Yến Hoan trừng mắt nhìn hắn một cái, duỗi tay ở trên vai hắn đẩy một phen.

"Ngồi dịch vào một chút, nhường vị trí cho tôi."

Du Thiếu Thanh bị cô đẩy đến nghiêng người, lược hiện chật vật.

Tài xế ngồi ở phía trước từ kính chiếu hậu hoàn toàn thấy hết thảy, cả kinh trợn tròn mắt, liền đại khí cũng không dám ra.

Du Thiếu Thanh giật mình.

Cơ hồ khó có thể tin mà nhìn về phía cô.

"Du tiên sinh." Yến Hoan mím môi, "Phiền anh mau hơn một chút được không?"

Không khí tựa hồ yên lặng vài giây.

Du Thiếu Thanh thật sâu mà nhìn Yến Hoan một cái, không nói chuyện, nhưng vẫn là ngồi dịch vào phía bên trong, nhường chỗ cho cô.

Yến Hoan vừa lòng lên xe. Cô lười nhác mà dựa vào lưng ghế, từ trong túi xách lấy di động ra, sau đó đem túi xách bạch kim khoản hạn lượng khoản tùy tay ném ở giữa hai người.

Lạch cạch một tiếng.

Dây đeo liền thiếu chút nữa là có thể nện vào mu bàn tay Du Thiếu Thanh.

Du Thiếu Thanh rũ mắt.

Yên lặng hít vào một hơi.

Ở bên cạnh hắn, Yến Hoan phảng phất như là không có phát hiện việc gì xảy ra, đang bùm bùm mà chọc di động, thường thường còn sẽ cười ra tiếng.

Quả thực một chút phong độ tiểu thư nhà giàu đều không có!

Du Thiếu Thanh im lặng ngẩng đầu, dư quang hướng người ngồi bên cạnh đảo qua, bên trong xe ánh sáng không rõ, không ai chú ý tới thâm trầm đen tối ở đáy mắt hắn.


[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 11.2 cấm phạm quy

[HIDE-THANKS]
Bệnh viện Thị Hiệp ở Kinh Châu rất lớn, tài xế cũng không mấy quen thuộc, xe Porsche ở gara vòng một vòng, cuối cùng cư nhiên từ gara khoa phụ sản vòng ra tới.

Đúng là thời điểm buổi chiều ánh nắng gắt nhất, mới từ gara ngầm u ám ra tới, chợt bị nắng chiếu vào, Yến Hoan không thích ứng quay đầu tránh đi.

Porsche đang chuẩn bị từ bên cạnh khoa phụ sản vòng đi.

Du Thiếu Thanh khoanh tay, chính khép mắt chợp mắt.

Lúc này, Yến Hoan bỗng nhiên nghe được một trận tiếng cãi nhau.

Cô giương mắt đi xem, ánh mắt vòng qua đầu Du Thiếu Thanh nhìn ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy trong một góc cách khoa phụ sản khoảng mấy thước, có một nam một nữ đang cãi nhau, ồn ào đến còn rất kịch liệt.

Mơ hồ còn có thể nghe được vài tiếng " Tra năm hỗn đản".

Trùng hợp chính là, nam vừa lúc là Yến Hoan nhận thức, mấy ngày hôm trước còn gặp qua.

Đúng là bạn trai đương nhiệm của em gái tiểu bạch hoa, Sở Thu Trạch.

Nữ nhân kia Yến Hoan đảo không quen biết, nhưng từ váy liền áo màu trắng rộng thùng thình đối phương mặc cùng với cái bụng nhỏ hơi hơi phồng tới xem.

Đối phương hẳn là mang thai.

Nữ nhân kia một bên khàn cả giọng mà lên án, một bên muốn đi kéo tay áo Sở Thu Trạch.

Sở Thu Trạch làm như không đành lòng, khẽ thở dài một tiếng đem nữ nhân này ôm vào trong lòng ngực.

Hai người ôm nhau mà khóc.

Một màn này quả thực cẩu huyết đến cực điểm.

Yến Hoan chậc một tiếng, nghĩ thầm chính mình thật là ra cửa không kịp nhìn hoàng lịch, cái gì cẩu huyết cũng đều làm cô nhìn thấy.

Sở Thu Trạch tốt xấu là bạn trai của em gái tiểu bạch hoa, mấy ngày hôm trước mới vừa đi Yến gia gặp cha mẹ, xoay mặt liền lộng một hồi này.

Thật đem Yến gia là nơi thu đồng nát?

Rác nào cũng có thể vào?

Yến Hoan cười lạnh, giơ di động lên, đem camera zoom đến to nhất, xoạch một tiếng đem bộ dáng đôi cẩu nam nữ đang ôm nhau này chụp lại.

Tiếng chụp ảnh bừng tỉnh Du Thiếu Thanh.

Hắn bị quấy rầy thiển miên, tâm tình không tốt.

Nhưng Yến Hoan đã sớm tay mắt lanh lẹ chụp xong ảnh chụp, một lần nữa ngồi xong, nửa điểm chưa cho hắn cơ hội bới lông tìm vết.

Du Thiếu Thanh ánh mắt không mang theo một chút cảm xúc liếc nhìn cô một cái.

Cũng không có chú ý tới việc mới vừa rồi phát sinh ngoài xe, một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.

Porsche một đường thẳng tới khu biệt thự Tĩnh Mính, màn hình di động của Yến Hoan vẫn luôn ở trong WeChat, cô rất nhiều lần click mở tài khoản của Yến Kiều, tưởng đem ảnh chụp gửi qua, nhưng lại do dự.

Yến Kiều có chút não yêu đương.

Mỗi một đời bạn trai nàng đều toàn tâm toàn ý, nhưng cuối cùng tổng không có được đến một cái kết quả tốt.

Nàng vì bạn trai cũ cự tuyệt kết hôn với Du Thiếu Thanh, vốn tưởng rằng có thể thành tựu một đoạn giai thoại, nhưng hiện thực là, không tới nửa năm, nhà trai có tân hoan, Yến Kiều thương tâm muốn chết, thiếu chút nữa tuyệt thực đến cơn sốc.

Mà lúc này đây...... Giống như lại tái diễn.

Nhưng Yến Kiều dù sao cũng là em gái ruột của chính mình, Yến Hoan quyết không có khả năng thấy nàng bị tra nam đem người làm đến mang thai lừa gạt như vậy.

Suy nghĩ cặn kẽ một phen.

Yến Hoan liền gọi video chat cho Yến Kiều.

Vài giây sau, Yến Kiều mở video.

Nàng ăn mặc một thân tiểu lễ phục ôm người, đối với màn ảnh ngọt ngào cười.

"Chị, chị như thế nào bỗng nhiên nghĩ tới gọi điện thoại cho em nha?"

[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 12.1 cấm phạm quy

[HIDE-THANKS]


Trong điện thoại, Yến Kiều điềm tĩnh mà đứng, tươi cười điềm mỹ.

Nàng tựa hồ đang tham gia một hồi vũ hội, phía tây là quầy dài làm từ đá cẩm thạch đặt đầy rượu hoa hồng đỏ, lục tục có người thân mặc tiểu lễ phục xinh đẹp từ bên cạnh Yến Kiều đi qua.


Yến Hoan gọi cuộc điện thoại video cũng không nghĩ tránh đi Du Thiếu Thanh, bởi vậy đương thanh âm Yến Kiều mới vừa ở bên trong xe vang lên khi, cô ánh mắt đầu tiên chính là liếc hướng hắn.

Bên trong xe hơi tối, Du Thiếu Thanh nhẹ nhấp môi, từ góc độ của Yến Hoan, có thể rõ ràng nhìn đến cơ hàm góc cạnh, cùng với hầu kết hơi đột của hắn.

Hầu kết rõ ràng lăn một chút.

Du Thiếu Thanh căn bản không ngủ, hắn tỉnh, nhưng không mở mắt, như cũ vẫn duy trì tư thái chợp mắt.

Yến Hoan trong lòng ám trào phúng hắn một tiếng, đảo mắt nhìn về điện thoại, hỏi: "Hiện tại ở chỗ nào?"

"Em ở Pháp tham gia một show định chế lễ phục tư nhân cao cấp, chị xem."

Yến Kiều nói đem màn hình điện thoại chuyển phương hướng, trong màn hình xuất hiện một cái lễ đường rộng lớn tràn ngập tình thú phương tây, rượu champange, tuấn nam mỹ nữ, y hương tấn ảnh.

Một lát sau Yến Kiều một lần nữa quay màn hình về, mi mắt cong cong, trong mắt lóe ánh sáng.

"Chị, có phải hay không rất đẹp?"

Yến Hoan có lệ mà ừ một tiếng, trong lòng đại để đã hiểu rõ.

Cô đơn giản cùng Yến Kiều nói chuyện phiếm hai câu, sau đó giả vờ không thèm để ý mà đem đề tài dẫn về phía Sở Thu Trạch.

"Mẹ làm chị đưa chút đồ cho Sở Thu Trạch, em giúp chị hỏi một chút hắn hiện tại ở đâu."

"Đưa đồ?"

Yến Kiều tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, lưu lại một câu: "Được, để em hỏi anh ấy một chút."

Yến Kiều ngắt điện thoại, nghĩ đến là gọi điện hỏi Sở Thu Trạch.

Bên trong xe, Yến Hoan đem điện thoại đặt sang một bên, rũ mắt xuống lâm vào trầm tư ngắn ngủi.

Video điện thoại chứng minh Yến Kiều hiện tại không ở cùng Sở Thu Trạch.

Cái này làm cho Yến Hoan càng thêm tin tưởng nam nhân chính mình nhìn thấy ở bệnh viện là Sở Thu Trạch, hơn nữa còn cùng nữ nhân mang thai kia có quan hệ tuyệt đối không đơn giản.

Yến Hoan có 99% nắm chắc xác định Sở Thu Trạch chân đạp hai thuyền, còn đem người làm mang thai.

Nhưng việc không có tuyệt đối, nói không chừng là cô nhìn lầm.

Hiện tại chỉ chờ điện thoại của Yến Kiều.

Nghe một chút Sở Thu Trạch nói như thế nào.

Ước chừng qua bảy tám phút, Yến Kiều một lần nữa gọi video lại đây.

"Chị, em vừa mới gọi cho Thu Trạch, anh ấy nói anh ấy đi thành phố kế bên công tác, muộn nhất là ngày mai trở về, nếu không chị cứ đem đồ để ở chỗ chị trước đi, chờ hắn trở lại làm hắn tự mình đi lấy."

Yến Hoan trầm mặc, "Hắn thật đã nói như thế?"

Yến Kiều gật đầu, tươi cười thập phần ngọt ngào: "Ân ân, chị, chị yên tâm đi, Thu Trạch hắn sẽ không gạt em."

Chục chậc, này tự tin mạc danh.

Em gái đáng thương a.

Tra nam chỉ xứng thùng rác, chị cũng là vì muốn tốt cho em.

"Yến Kiều, chuyện này chính em phán đoán đi."

Nói xong, Yến Hoan ngắt điện thoại, lựa chọn bức ảnh kia gửi qua.

Yến Kiều không có lại trả lời tin nhắn.

Nhưng Yến Hoan cơ hồ có thể tưởng tượng ra phản ứng của Yến Kiều sau khi nhìn thấy bức ảnh này.

Em gái tiểu bạch hoa não yêu đương sợ là rất khó thừa nhận được đả kích như vậy.

Bất quá đau dài không bằng đau ngắn.

Sớm giải thoát sớm tìm cái tiếp theo.

Yến Hoan trầm mặc buông tiếng thở dài, đem điện thoại buông chuẩn bị duỗi tay đi lấy túi xách, nhưng túm một chút lại không túm được.

Cúi đầu nhìn, nguyên lai là bị người dùng tay giữ lại một góc.

Yến Hoan tức giận ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc đối diện một đôi mắt lãnh úc âm trầm.

Du Thiếu Thanh đã sớm mở to mắt, hắn nhíu lại mi, mặt mày toàn là lạnh lẽo.

Hắn có thể ngồi ổn vị trí sếp tổng tập đoàn Du thị, tâm tư cùng thủ đoạn không thể nói là không thâm trầm, từ đôi câu vài lời của Yến Hoan cùng Yến Kiều, hắn liền đại khái phỏng đoán ra đã xảy ra cái gì.

Du Thiếu Thanh gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Yến Hoan, ngữ khí bỗng dưng trở nên lành lạnh.

"Sở Thu Trạch hắn làm gì?"

"Hắn khi dễ Kiều...... Yến Kiều?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 12.2 cấm phạm quy

[HIDE-THANKS]Quả nhiên không sai, chỉ cần là sự tình liên quan đến em gái tiểu bạch hoa, cẩu nam nhân này tổng sẽ khống chế không được cảm xúc của chính mình, thực dễ dàng mất đúng mực.

Lúc trước hai người bọn họ cùng đến nhà cũ Yến gia, hắn biểu hiện bình tĩnh hơn cô dự đoán, Yến Hoan còn tưởng rằng hắn có tiến bộ đâu!

Hiện tại xem ra, chính mình thật là đã đánh giá hắn quá cao.

Yến Hoan châm chọc cười, bộ dáng câu môi nhẹ xì một tiếng làm Du Thiếu Thanh có một chớp mắt lâm vào hoảng hốt.

Không biết sao, hắn lại có chút hoảng loạn.

Đặc biệt là lúc xem khóe miệng Yến Hoan câu ra một độ cung lạnh băng, đáy lòng hắn càng là mạc danh nảy sinh ra vài phần hối hận.

"Thuận miệng hỏi một chút mà thôi."

Du Thiếu Thanh nhấp môi mỏng, đem tay đè ở trên túi xách nhấc lên, giả vờ trấn định mà nhìn phía ngoài cửa sổ.

Bên trong xe nhất thời lâm vào yên tĩnh.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng động cơ xe hoạt động.

Câu giải thích kia của hắn nhưng thật ra làm Yến Hoan kinh ngạc.

Bất quá cùng chính mình cũng không có quan hệ gì, quản hắn là giải thích vẫn là giấu đầu lòi đuôi đâu.

Trầm mặc ngắn ngủi trôi qua, Yến Hoan liễm đi biểu tình, không sao cả mà nhún vai, không tính toán giấu hắn, ăn ngay nói thật.

"Không có gì ghê gớm, bất quá là Sở Thu Trạch ngoại tình bái."

Cô nói đến nhẹ nhàng bâng quơ, nói xong, lại lặng lẽ chuyển qua tầm mắt, chờ xem phản ứng của Du Thiếu Thanh.

Nhưng ngoài cô dự kiến, Du Thiếu Thanh cư nhiên còn bình tĩnh hơn so với cô tưởng tượng, hắn quay mặt nhìn phía ngoài xe, cửa sổ xe chiếu ra khuôn mặt lãnh tuyển trầm tĩnh của hắn.

Phảng phất bị ngoại tình không phải bạch nguyệt quang hắn tâm tâm niệm niệm, mà là một cái người xa lạ xưa nay không quen biết.

Thật là kỳ quái.

Yến Hoan ở trong lòng nói thầm câu.

Lúc này Du Thiếu Thanh chậm rãi quay đầu lại, con ngươi không có cảm xúc gì khác thường, hắn nhìn chằm chằm sườn mặt Yến Hoan, bỗng nhiên hạ giọng cười ra tiếng.

Tiếng cười này tới quá đột nhiên.

Hơn nữa không hề có đạo lý.

Không đúng, rõ ràng là rất có đạo lý!

Bạch nguyệt quang bị ngoại tình, lúc này đúng là thời điểm thương tâm muốn chết, hiệp ước ba năm lại sắp kết thúc, chỉ cần nhiều đi an ủi an ủi, nắm lấy cơ hội làm ấm nam tri kỷ, này không phải chính là lúc có thể nhân cơ hội thượng vị sao!

A.

Khó trách vui vẻ như vậy.

Yến Hoan nghĩ thông suốt huyền cơ nơi này, đối mặt Du Thiếu Thanh cái cẩu nam nhân này vẻ mặt càng thêm xem thường.

Cô lặng lẽ bĩu môi, trong lòng cười nhạo.

Đang muốn lấy túi xách lại đây tìm gương trang điểm cho chính mình chỉnh trang, lại không ngờ gương mặt bỗng nhiên bị người dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bóp chặt.

Lúc đầu ngón tay thô lệ ấm áp chạm vào gương mặt, Yến Hoan bỗng nhiên trừng lớn mắt, khó có thể tin mà xoay mặt nhìn qua.

Du Thiếu Thanh nhẹ nhướng mày, khóe môi kéo ra một mạt độ cung ý vị sâu xa, nhìn chằm chằm đôi mắt Yến Hoan, nhếch môi cười.

"Du thái thái vừa mới là không cao hứng đi?"

Yến Hoan: "???"

Cô bang một tiếng đánh bay tay của Du Thiếu Thanh, liếc nhìn hắn, ánh mắt giống như đang xem một kẻ thiểu năng trí tuệ.

Không cao hứng?

Cô vì cái gì sẽ không cao hứng?

Cẩu nam nhân này không lẽ cho rằng cô đối hắn rễ tình đâm sâu, thấy hắn đối Yến Kiều để bụng như thế, ghen tị đi??!

Cuồng tự luyến?

Chứng vọng tưởng?

Quan ái thiểu năng trí tuệ, mỗi người có trách nhiệm!

Châm ngôn bát tự này, dùng ở trên người cẩu nam nhân thật là vô cùng chuẩn xác!

Vì thế ánh mắt Yến Hoan nhìn về phía Du Thiếu Thanh càng quái.

Mà bên kia Du Thiếu Thanh không lắm để ý mà nhéo nhéo ngón tay bị đánh trúng, khóe miệng vẫn như cũ ngậm ý cười khó hiểu.

Ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên mặt Yến Hoan, cười mà không nói.

Phảng phất hết thảy đều ở trong bụng của hắn.

Yến Hoan bị hắn cười đến toàn thân phát lạnh, thấp giọng lẩm bẩm câu "Bệnh tâm thần", mông càng là dịch sát cửa xe, để lại khoảng cách cũng đủ an toàn.

Bầu không khí như vậy vẫn luôn kéo dài cho đến khi trở lại khu biệt thự Tĩnh Mính.

Porsche mới vừa dừng ổn, Yến Hoan liền gấp không chờ nổi mà nhảy xuống xe, dẫm giày cao gót vội vàng rời đi, rất có điểm tư thế chạy trối chết.

Du Thiếu Thanh ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn bóng dáng Yến Hoan thở phì phì chạy trốn, cư nhiên mạc danh cảm thấy có chút đáng yêu.

Giống chỉ mèo hoang bị người nhéo cái đuôi.

Giương nanh múa vuốt.

Du Thiếu Thanh cười nhẹ một tiếng, giơ tay đem cổ áo sơ mi nới rộng ra.

Hắn nhớ tới Yến Hoan ở trước mặt lão thái thái làm hắn ăn mệt.

Cái này, cũng coi như tìm về điểm đi?
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back