Bài viết: 52 

Chương 10: Mời
Đến cùng nhờ hay không nhờ, Tạ Tiêu Vũ do dự.
Tạ Tiêu Tễ vẫn luôn đi cùng, phát hiện ra muội muội của mình đứng sững sờ. Theo tầm mắt, nàng nhìn tới thân ảnh của Tề Vương.
Không nhịn được, Tạ Tiêu Tễ cười nói: "Muội muội tốt của ra, ngoan ngoãn cùng tỷ tỷ về nhà đi thôi. Người trong lòng ngươi, đã sớm cùng phụ thân cầu hôn. Nói vậy nhưng sự tình cũng không vội. Chẳng lẽ ngươi lo lắng hắn chạy mất?" Nói xong, nàng còn giật nhẹ góc áo Tạ Tiêu Vũ, ý báo nàng hoàn hồn.
Nghe tỷ tỷ trêu chọc, Tạ Tiêu Vũ tự nhiên biết tỷ tỷ hiểu lầm. Nhưng chuyện tới giờ, nàng có cùng tỷ tỷ giải thích, nói không cùng Công Tôn Tích có quan hệ, hơn phân nửa là tỷ tỷ cũng không tin.
Nếu tỷ tỷ đã giúp nàng ra quyết định, Tạ Tiêu Vũ liền thuận thế từ bỏ ý niệm tìm Công Tôn Tích giúp. Giao lưu cùng Công Tôn Tích, nàng vẫn có chút không ứng phó được. Huống hồ, hiện giờ thực sự rất muộn rồi. Chẳng qua, trong lúc rời đi cùng tỷ tỷ, Tạ Tiêu Vũ tựa như thu được một ánh mắt oán niệm.
Trở lại Tạ phủ, Tạ Tiêu Vũ mãi không thể ngủ nổi.
Hiện tại, nàng là nữ nhi Tạ phủ. Ngay từ đầu, nàng chỉ dùng thái độ bàng quan không quan tâm để nhìn mọi người, tự cho mình chỉ là người ngoài cuộc. Nhưng trên thực tế, nàng có thể cảm nhận được, Tạ gia là một gia đình tốt. Tuy bên ngoài một đám đều là vai ác, thậm chí còn khi dễ người mắc hiềm nghi. Nhưng về đến nhà, mỗi người đối với muội muội này đều rất tốt. Ngay cả đệ đệ vẫn chưa hiểu chuyện, khi nhìn thấy nàng, cũng ngọt ngào gọi "Nhị tỷ tỷ". Tổng kết một từ, gia đình này chính là có tính "Bênh vực người nhà".
Chính là, liền tính như vậy. Hiện tại, ở thế giới này, người nàng quen thuộc nhất vẫn là Cao Phàm Sương.
Đối với Cao Phàm Sương, Tạ Tiêu Vũ đã xem hết cuộc đời của nàng; mà toàn bộ Tạ phủ đối với nàng mà nói chỉ có quan hệ huyết thống của người xa lạ. Đối với loại quan thuộc cùng thân thiết này, không phải mấy ngày ngắn ngủi liền có thể quên được. Tuy rằng, Cao Phàm Sương đối với nàng, không thể nào thân thiết được.
Quả thật, sự việc phát sinh trong cung, nàng cũng có thể giống như những người khác, coi là một trò diễn hài kịch. Chính là, trong thâm tâm nàng có một tiếng nói, nói rằng người bạn tốt kia của nàng, giờ khác này yêu cầu cần nàng trợ giúp.
Mâu thuẫn giữa Tạ phủ cùng Cao Phàm Sương, có thể giải trừ được sao?
Nghĩ vậy, Tạ Tiêu Vũ bất đắc dĩ cười lên tiếng. Đại khái là không được. Trừ phi, Cao Phàm Sương có thể từ bỏ Thái Tử điện hạ, hoặc Tạ phủ không liên hợp cùng Tề Vương, nếu không quan hệ giữa hai bên, không có khả năng hòa giải.
Tạ Tiêu Vũ lắc lắc đầu, đem cái vấn đề đau đầu này vứt sang một bên. Hiện tại! Còn chưa tới thời khắc tuyệt vọng đen tối! Nàng suy nghĩ xa như vậy có lợi ích gì!
Hiện giờ, vấn đề trước mắt này chỉ có một – cứu hay không cứu Hạnh Vũ, có muốn xa chân vào vũng nước đục này hay không?
Cứu, nàng liền có cơ hội tiếp cận Cao Phàm Sương. Không cứu, nàng cùng Cao Phàm Sương không có bất kỳ quan hệ nào. Hai lựa chọn, hai nhân sinh.
Do dự một hồi, mí mắt Tạ Tiêu Vũ ngày càng nặng. Rốt cuộc, đầu lệch xuống, Tạ Tiêu Vũ lâm vào giấc ngủ nặng nề.
Một đêm này, nàng ngủ thật sự không yên ổn.
Trong mộng, nàng lại nhìn quyển sách lần nữa. Trong mộng, nàng vẫn như cũ đồng cảm với Cao Phàm Sương, giống như bản thân mình bị vậy.
Bị nhốt trong phòng chứa củi, uống nước lạnh, ăn thức ăn để qua đêm, bị tỷ tỷ khi dễ, bị đệ đệ ghét bỏ, này đó đều là thấy nhiều không trách sự (ta không hiểu đoạn này, nàng nào hiểu giúp ta với, hix). Nhưng mà lần này, Cao Phàm Sương không gặp được Thái Tử Công Tôn Hàn, cũng không có dũng khí phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhục. Không đáp trả, không cãi lại, liền ý nghĩ chống cự đều không có.
Tạ Tiêu Vũ xem đến tức giận, thậm chí ném cuốn sách đi.
Trầm trầm mê mê, Tạ Tiêu Vũ không biết mình tình như nào. Nhưng một khắc kia tỉnh lại, khẩu khí vẫn luôn đè trong ngực nàng, rốt cuộ phun ra.
Không được, ở thế giới nàng, nàng đau lòng nhất chính là Cao Phàm Sương, nàng tuyệt đối không thể nhìn Cao Phàm Sương cứ như vậy mất đi Hạnh Vũ.
Tạ Tiêu Vũ vội rời giường rửa mặt mặc quần áo. Còn ngủ cái gì nữa, chạy nhanh hành động thôi. Lại kéo dài thêm mấy ngày, Hạnh Vũ liền có khả năng bị xử.
Tùy tiện phủ thêm một kiện áo khoác, nàng lập tức gọi Hồng Diệp, lệnh nàng lập tức mang một phong thư đi Tề Vương phủ.
Không sai, người nàng nghĩ muốn xin giúp đỡ, chính là Tề Vương. Tạ Tiêu Vũ không biết thái độ của người Tạ phủ đối với Cao Phàm Sương rốt cuộc như nào, cho nên nàng chỉ có thể xin giúp đỡ từ người khác. Tuy nói vị vương gia này không nhất định là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu là nói chuyện không được, cùng lắm một mũi tên hai con chim, một đao cắt đứt quan hệ!
Nhưng tưởng tượng đến ngữ khí của tề Vương khi cùng nàng nói chuyện, toàn thân nổi lên da gà. Hiện tại, nàng hy vọng Công Tôn Tích đối với nàng giống như nguyên tác lạnh nhạt.
Tạ Tiêu Vũ chà xát cánh tay đang nổi da gà, cố gắng trấn an bản thân.
Vì tránh tầm mắt của người nhà, nàng quyết định mời Công Tôn Tích gặp ở ngoài phủ. Thời gian là buổi trưa hôm nay, địa điểm ở tửu lâu nổi danh ở phía tây Tuy Thành – Phúc Vân Lâu, vừa lúc mượn cơ hội nếm thử mỹ thực Tuy Thành.
Lần này hẹn gặp, là nàng mời, nên không thể ăn mặc quá tùy ý. Vì thế, Tạ Tiêu Vũ bắt đầu lục tung tủ để tìm kiếm phục sức muốn mặc. Nhưng làm nàng có chút bi thương, nàng phát hiện ra toàn bộ quần áo của mình đều là màu hồng nhạt.
Cũng may, trời cao cũng không vứt bỏ nàng. Cuối cùng, từ trong góc tủ trong cùng, nàng tìm được một kiện áo màu lam.
Tạ Tiêu Vũ vừa lòng vỗ vỗ quần áo. Hôm này liền tạm chấp nhận một chút. Tóm lại kiện quần áo này, qua xử lý một chút là có thể mặc được.
Nhưng mà, khi nàng mắc thân quần áo này đi ra ngoài, từ trong mắt tỷ tỷ thấy được một tia kinh ngạc. Nhị ca Tạ Vân nhìn nàng không nháy mắt, lập tức hướng nàng chạy tới. Tiếp đến, hắn ôm hai vai nàng, rất có hứng thú ngắm nhìn nàng một vòng, cuối cùng lộ ra một cái tươi cười đầy hài lòng: "Tiểu Tiêu Vũ của ta a, ngươi rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận sao. Đúng! Chính là như vậy, dũng cảm là chính mình, mới không cần quản để cho ai xem!"
Nói xong, Tạ Vân tiêu sai mà đi, lưu lại Tạ Tiêu Vũ một người hỗn độn trong gió.
Ha? Đây là có chuyện gì? Nàng bất quá chỉ thay đổi phong cách mặc quần áo, có cái gì kỳ quái sao? Chẳng lẽ, thân quần áo này còn có chuyện xưa gì?
Nháy mắt, trong lòng Tạ Tiêu Vũ liền có một tia do dự, rối rắm có nên trở về đổi một thân quần áo khác hay không?
Chính là, nàng thực sự không thích màu hồng nhạt. Ngược lại, màu lam thanh nhã thực sự phù hợp với khí chất của nàng.
Cuối cùng, nàng thật cũng không để ý đến nữa, kiên định mặc thân quần áo màu lam, đi ra Tạ phủ.
Trên đường, nàng muốn hỏi Hồng Diệp, chuyện xưa về chuyện quần áo này. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thể xuất khẩu ra được. Loại chuyện không đầu không cuối, hỏi ra nàng liền cảm thấy ngu xuẩn.
Liền ở thời điểm nàng còn trầm tư, xe ngựa đã dừng ở cửa hông Phúc Vân lâu.
Nguyên bản, nàng còn cho rằng mình đến sớm hơn Công Tôn Tích, dù sao nàng cũng ra khỏi cửa trước nửa canh giờ. Nhưng khi nàng xuống xe, một nam tử mặc quần áo đầy tớ hướng nàng hành lễ.
Người này, nàng có điểm ấn tượng. Ở yến hội trong cung nàng đã từng thấy, tựa hồ là tùy tùng của Công Tôn Tích.
Đi theo người này, Tạ Tiêu Vũ hướng đến một sương phòng trên lầu. Một khắc vừa cửa, nàng liền thấy một bàn mỹ thực trong phòng, cùng với Công Tôn Tích. Cùng lúc đó, nàng còn bắt được trong mắt Công Tôn Tích mộ tia sửng sốt.
Lần này, Hồng Diệp thức thời. Nàng không có vào cửa, ở lúc tiểu thư tiến vào phòng, nàng liền trực tiếp đóng cửa lại, ngoan ngoãn đứng chờ ngoài cửa.
Công Tôn Tích thật nhã nhặn đứng lên, mời Tạ Tiêu Vũ ngồi vào bàn. Tạ Tiêu Vũ cũng không khách sáo, lập tứ ngồi phía đối diện Công Tôn Tích.
Thấy Tạ Tiêu Vũ ngồi vào bàn, Công Tôn Tích nhướng mày, trêu chọc nói: "Tiêu Vũ hôm nay tìm ta là có chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi đã suy nghĩ cẩn thận? Nguyện ý cùng ta qua lại?"
Lời này thế nào lại nói tùy tiện như thế, Tạ Tiêu Vũ theo bản năng nhấp nhấp miệng, trong lòng lại nổi lên suy nghĩ khác. Xem ra, chính sự quan trọng nàng cần phải hảo hảo nói chuyện với nam tử trước mắt.
"Vương gia, cảm tạ ngài đã đúng hạn hẹn ước. Bất quá, nói chính sự trước, thần nữ có một vấn đề không minh bạch, muốn thỉnh giáo ngài." Nói xong, Tạ Tiêu Vũ lộ ra một nụ cười thiện ý. Rốt cuộc, cùng người bàn việc, biểu đạt thiện ý rất quan trọng.
Nhưng mà, Công Tôn Tích lại từ lời nói này nhận sự xa cách. Nhưng không thể nề hà (quản ngại, như trong câu "không nề hà khó nhọc") hắn chỉ có thể gật đàu, ý bảo Tạ Tiêu Vũ tiếp tục nói.
"Thần nữ rất muốn biết một sự kiện, vì cái gì thái độ Vương gia ngài đối với thần nữ lại có chuyển biến lớn như vậy?"
Nghe vậy, Công Tôn Tích nhíu mày, đè nặng thanh âm, thấp giọng hỏi: "Ngươi không thích?"
Tạ Tiêu Vũ gật đầu, đúng sự thật trả lời: "Không thích, nị đến hoảng."
Sợ Tề Vương không hiểu từ "Nị" chỉ cái gì, Tạ Tiêu Vũ vội bổ sung: "Ta nói" Nị đến hoảng "chính là làm người nổi da gà. Hai ngày nay thái độ của Vương gia đối với thần nữ, làm thần nữ sợ hãi.
Nghe vậy, Công Tôn Tích nhíu chặt mày, sắc mặt trầm xuống, trong lòng hoảng loạn.
Đã từng, hắn dùng khuôn mặt lạnh đối với nàng, đổi lại chính là tràn ngập nhu tình. Nhưng đời này, hắn không đối xử lạnh băng với nàng, nhưng kết quả đối phương ghét bỏ. Chẳng lẽ, hắn một hai phải lạnh nhạt đối với nàng, nàng mới vừa lòng sao?
Tạ Tiêu Vũ nhìn mặt Công Tôn Tích đen lại, nháy mắt cũng hoảng sợ. Hôm nay nàng tới đây là có mục đích! Nàng còn có chuyện cầu hắn đâu!
Nàng nâng tay, muốn nói một ít lời an ủi. Nhưng nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì cho tốt. Bất đắc dĩ, chỉ có thể xấu hổ buông tay xuống.
Nhưng mà, lúc này lực chú ý của Tạ Tiêu Vũ hoàn toàn ở trên người Công Tôn Tích, căn bản không chú ý ở bên tay nàng là một bàn đồ ăn đầy hấp dẫn.
Tay chén chạm vào nhau trong nháy mắt, tay liền văng ra, đem một chồng điểm tâm đẩy đến trên mặt đất. Chén sứ vỡ vụn, Tạ Tiêu Vũ vội kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Nghe được âm thanh của Tạ Tiêu Vũ, Công Tôn Tích lập tức đẩy ghế ra, bước nhanh vọt tới trước mặt Tạ Tiêu Vũ, khẩn trương nắm lấy tay nàng. Chỉ thấy trên tay Tạ Tiêu Vũ xuất hiện một vết hồng nhợt nhạt.
" Ngươi tiểu gia hỏa này, tại sao lại không cẩn thận như vậy. "Hắn lạnh giọng nói, sinh khí trừng mắt liếc Tạ Tiêu Vũ một cái.
Sau đó, hắn đem tay Tạ Tiêu Vũ đặt nhẹ lên bàn, xoay người đi ra cửa. Chỉ chốc lát sau, hắn quay lại, trên tay cầm một lọ thuốc bột.
" Bị phỏng có thể để lại sẹo, ngươi cầm lấy bình dược này. Mỗi ngày đổi một lần, sẽ nhanh khỏi hẳn. "Vừa nói hắn vừa nhanh nhẹn thoa dược cho Tạ Tiêu Vũ.
Ở trong mắt Tạ Tiêu Vũ, loại vết bỏng nho nhỏ này căn bản không thể coi là bị thương được. Liền không cần xử lý, chỉ cần mấy ngày là tốt thôi.
Không nghĩ tới, người trước mắt này, đối xử với nàng cẩn thận như thế. Nhìn mặt nghiêng của hắn, Tạ Tiêu Vũ thừa nhận nàng bị nhan sắc của người nào đó mê hoặc.
Thoa dược xong, Công Tôn Tích phát hiện Tạ Tiêu Vũ dại ra, nhưng hắn không có vạch trần. Buông bình dược trong tay, hắn bất đắc dĩ thở dài.
" Về sau, ta sẽ không làm những chuyện làm ngươi thấy ghê tởm. Nhưng ngươi là vị hôn thê của ta, danh phân "Tề Vương phi", không phải ngươi thì sẽ không có. "Công Tôn Tích nghiêm túc nói.
Thấy Tạ Tiêu Vũ không đáp lại, hắn tử bổ sung thêm một câu:" Ngoài ra, ta thu hồi câu nói kia. Ngươi mặc quần áo màu lam, khá xinh đẹp. "
Nghe thế, Tạ Tiêu Vũ nháy mắt minh bạch (rõ ràng) !
Thì ra là thế, khó trách nàng mặc kiện y phục màu lam này, lại gặp nhiều ánh mắt quái dị như thế. Hóa ra bởi vì" Tạ Tiêu Vũ "từng mặc bộ quần áo này, bị Tề Vương ghét bỏ.
Lại suy nghĩ chút, tựa hồ màu hồng nhạt là màu mà Cao Phàm Sương thích nhất. Chẳng lẽ," Tạ Tiêu Vũ "đã từng nỗ lực bắt chước Cao Phàm Sương?
Qua một hồi nghi vấn, Công Tố Tích về chỗ ngồi. Chẳng qua hắn chọn một vị trí cách Tạ Tiêu Vũ hơi xa một chút.
" Vậy, ngươi tìm ta là có chuyện gì? "Công Tôn Tích nói chuyện có chút lạnh nhạt cùng với nguyên tác mô tả giống nhau. Nhưng Tạ Tiêu Vũ còn cảm nhận được một tia ôn nhu trong đó.
Tạ Tiêu Vũ không có khách khí, nghiêm túc nói ra thỉnh cầu của mình:" Ta có một việc muốn cầu ngươi. Nha hoàn ngày hôm qua, ngươi còn nhớ rõ chứ? Ta muốn cứu nàng, nhưng ta không dám đối mặt với Thái Hậu. Cho nên, ngươi có thể đáp ứng ta, giúp ta một chút được không? "
Tạ Tiêu Vũ không xưng" thần nữ "mà đổi thành" ta "làm cho Công Tôn Tích thật vui vẻ. Xem ra, sách lược lúc trước của hắn sai rồi.
Trong lòng vui vẻ tất nhiên không áp chế được ý cười khóe miệng. Bất quá, dù có vui vẻ hắn cũng không có đánh mất lý trí:" Ta muốn biết nguyên nhân. Vì cái gì, ngươi lại muốn cứu nha đầu kia? Rõ ràng các ngươi không thân quen. Nếu ngươi không nói rõ ràng với ta, ta sẽ không giúp. "Bảo trì khoảng cách, lấy lui làm tiền.
Quả nhiên, Tạ Tiêu Vũ cũng không cảm thấy Công Tôn Tích yêu cầu quá đáng. Ngược lại lại cảm thấy hai người giống như hai người bạn vậy" Ta có hảo cảm với chủ nhân của nha đầu này. Cho nên, muốn giúp Cao Phàm Sương cứu nha hoàn này. "
" Có hảo cảm.. "Nghe vây, Công Tôn Tích có chút không vui nhăn mày lại" Ta lại không thích Cao Phàm Sương. Thậm chí, ta còn có chút chán ghét nàng. "
Nói, hắn đứng lên, ôm cánh tay, nhìn kỹ Tạ Tiêu Vũ. Tạ Tiêu Vũ bị nhìn đến có chút ngại ngùng, nhưng nàng không thể lùi bước, chỉ có thể căng da đầu nhìn lại.
Cũng may, Công Tôn Tích cũng không nhìn lâu. Thực mau, hắn liền lộ ra một nụ cười sáng lạn:" Bất quá, vì ngươi, ta nguyện ý cứu người này."
Tiếng nói vừa dứt, Tạ Tiêu Vũ cảm thấy tim mình lỡ một nhịp. Vì cái gì nàng lại có một tia cảm giác khác lạ.
Lúc sau, hai người liền nghiêm trang ăn. Tạ Tiêu Vũ cũng không chủ động nói chuyện, Công Tôn Tích cũng không chủ động đáp lời. Bữa ăn yên tĩnh đi xuống.
Hai người tuy không nói lời nào, nhưng Công Tôn Tích vẫn thường thường ngẩng đầu lên, còn gắp đồ ăn cho Tạ Tiêu Vũ.
Tạ Tiêu Vũ vốn định cự tuyệt, nhưng người này thật nhạy bén, căn bản không cho nàng cơ hội. Mỗi lần nàng định nói chuyện, đối phương lại rũ đầu xuống.
Trước khi đi, hai người giao hẹn sáng sớm ngày thứ hai, cùng vào cung tìm Thái Hậu.
Trên đường về, Tạ Tiêu Vũ nhìn cái chai trong tay mà ngơ ngác sững sờ.
Hồng Diệp nhìn khóe miệng tiểu thư thỉnh thoảng lộ ra tươi cười, cũng nhịn không được cười trộm. Quả nhiên nàng không nhìn lầm, Tề Vương đối với tiểu thư nhà mình thật tốt.
Tạ Tiêu Tễ vẫn luôn đi cùng, phát hiện ra muội muội của mình đứng sững sờ. Theo tầm mắt, nàng nhìn tới thân ảnh của Tề Vương.
Không nhịn được, Tạ Tiêu Tễ cười nói: "Muội muội tốt của ra, ngoan ngoãn cùng tỷ tỷ về nhà đi thôi. Người trong lòng ngươi, đã sớm cùng phụ thân cầu hôn. Nói vậy nhưng sự tình cũng không vội. Chẳng lẽ ngươi lo lắng hắn chạy mất?" Nói xong, nàng còn giật nhẹ góc áo Tạ Tiêu Vũ, ý báo nàng hoàn hồn.
Nghe tỷ tỷ trêu chọc, Tạ Tiêu Vũ tự nhiên biết tỷ tỷ hiểu lầm. Nhưng chuyện tới giờ, nàng có cùng tỷ tỷ giải thích, nói không cùng Công Tôn Tích có quan hệ, hơn phân nửa là tỷ tỷ cũng không tin.
Nếu tỷ tỷ đã giúp nàng ra quyết định, Tạ Tiêu Vũ liền thuận thế từ bỏ ý niệm tìm Công Tôn Tích giúp. Giao lưu cùng Công Tôn Tích, nàng vẫn có chút không ứng phó được. Huống hồ, hiện giờ thực sự rất muộn rồi. Chẳng qua, trong lúc rời đi cùng tỷ tỷ, Tạ Tiêu Vũ tựa như thu được một ánh mắt oán niệm.
Trở lại Tạ phủ, Tạ Tiêu Vũ mãi không thể ngủ nổi.
Hiện tại, nàng là nữ nhi Tạ phủ. Ngay từ đầu, nàng chỉ dùng thái độ bàng quan không quan tâm để nhìn mọi người, tự cho mình chỉ là người ngoài cuộc. Nhưng trên thực tế, nàng có thể cảm nhận được, Tạ gia là một gia đình tốt. Tuy bên ngoài một đám đều là vai ác, thậm chí còn khi dễ người mắc hiềm nghi. Nhưng về đến nhà, mỗi người đối với muội muội này đều rất tốt. Ngay cả đệ đệ vẫn chưa hiểu chuyện, khi nhìn thấy nàng, cũng ngọt ngào gọi "Nhị tỷ tỷ". Tổng kết một từ, gia đình này chính là có tính "Bênh vực người nhà".
Chính là, liền tính như vậy. Hiện tại, ở thế giới này, người nàng quen thuộc nhất vẫn là Cao Phàm Sương.
Đối với Cao Phàm Sương, Tạ Tiêu Vũ đã xem hết cuộc đời của nàng; mà toàn bộ Tạ phủ đối với nàng mà nói chỉ có quan hệ huyết thống của người xa lạ. Đối với loại quan thuộc cùng thân thiết này, không phải mấy ngày ngắn ngủi liền có thể quên được. Tuy rằng, Cao Phàm Sương đối với nàng, không thể nào thân thiết được.
Quả thật, sự việc phát sinh trong cung, nàng cũng có thể giống như những người khác, coi là một trò diễn hài kịch. Chính là, trong thâm tâm nàng có một tiếng nói, nói rằng người bạn tốt kia của nàng, giờ khác này yêu cầu cần nàng trợ giúp.
Mâu thuẫn giữa Tạ phủ cùng Cao Phàm Sương, có thể giải trừ được sao?
Nghĩ vậy, Tạ Tiêu Vũ bất đắc dĩ cười lên tiếng. Đại khái là không được. Trừ phi, Cao Phàm Sương có thể từ bỏ Thái Tử điện hạ, hoặc Tạ phủ không liên hợp cùng Tề Vương, nếu không quan hệ giữa hai bên, không có khả năng hòa giải.
Tạ Tiêu Vũ lắc lắc đầu, đem cái vấn đề đau đầu này vứt sang một bên. Hiện tại! Còn chưa tới thời khắc tuyệt vọng đen tối! Nàng suy nghĩ xa như vậy có lợi ích gì!
Hiện giờ, vấn đề trước mắt này chỉ có một – cứu hay không cứu Hạnh Vũ, có muốn xa chân vào vũng nước đục này hay không?
Cứu, nàng liền có cơ hội tiếp cận Cao Phàm Sương. Không cứu, nàng cùng Cao Phàm Sương không có bất kỳ quan hệ nào. Hai lựa chọn, hai nhân sinh.
Do dự một hồi, mí mắt Tạ Tiêu Vũ ngày càng nặng. Rốt cuộc, đầu lệch xuống, Tạ Tiêu Vũ lâm vào giấc ngủ nặng nề.
Một đêm này, nàng ngủ thật sự không yên ổn.
Trong mộng, nàng lại nhìn quyển sách lần nữa. Trong mộng, nàng vẫn như cũ đồng cảm với Cao Phàm Sương, giống như bản thân mình bị vậy.
Bị nhốt trong phòng chứa củi, uống nước lạnh, ăn thức ăn để qua đêm, bị tỷ tỷ khi dễ, bị đệ đệ ghét bỏ, này đó đều là thấy nhiều không trách sự (ta không hiểu đoạn này, nàng nào hiểu giúp ta với, hix). Nhưng mà lần này, Cao Phàm Sương không gặp được Thái Tử Công Tôn Hàn, cũng không có dũng khí phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhục. Không đáp trả, không cãi lại, liền ý nghĩ chống cự đều không có.
Tạ Tiêu Vũ xem đến tức giận, thậm chí ném cuốn sách đi.
Trầm trầm mê mê, Tạ Tiêu Vũ không biết mình tình như nào. Nhưng một khắc kia tỉnh lại, khẩu khí vẫn luôn đè trong ngực nàng, rốt cuộ phun ra.
Không được, ở thế giới nàng, nàng đau lòng nhất chính là Cao Phàm Sương, nàng tuyệt đối không thể nhìn Cao Phàm Sương cứ như vậy mất đi Hạnh Vũ.
Tạ Tiêu Vũ vội rời giường rửa mặt mặc quần áo. Còn ngủ cái gì nữa, chạy nhanh hành động thôi. Lại kéo dài thêm mấy ngày, Hạnh Vũ liền có khả năng bị xử.
Tùy tiện phủ thêm một kiện áo khoác, nàng lập tức gọi Hồng Diệp, lệnh nàng lập tức mang một phong thư đi Tề Vương phủ.
Không sai, người nàng nghĩ muốn xin giúp đỡ, chính là Tề Vương. Tạ Tiêu Vũ không biết thái độ của người Tạ phủ đối với Cao Phàm Sương rốt cuộc như nào, cho nên nàng chỉ có thể xin giúp đỡ từ người khác. Tuy nói vị vương gia này không nhất định là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu là nói chuyện không được, cùng lắm một mũi tên hai con chim, một đao cắt đứt quan hệ!
Nhưng tưởng tượng đến ngữ khí của tề Vương khi cùng nàng nói chuyện, toàn thân nổi lên da gà. Hiện tại, nàng hy vọng Công Tôn Tích đối với nàng giống như nguyên tác lạnh nhạt.
Tạ Tiêu Vũ chà xát cánh tay đang nổi da gà, cố gắng trấn an bản thân.
Vì tránh tầm mắt của người nhà, nàng quyết định mời Công Tôn Tích gặp ở ngoài phủ. Thời gian là buổi trưa hôm nay, địa điểm ở tửu lâu nổi danh ở phía tây Tuy Thành – Phúc Vân Lâu, vừa lúc mượn cơ hội nếm thử mỹ thực Tuy Thành.
Lần này hẹn gặp, là nàng mời, nên không thể ăn mặc quá tùy ý. Vì thế, Tạ Tiêu Vũ bắt đầu lục tung tủ để tìm kiếm phục sức muốn mặc. Nhưng làm nàng có chút bi thương, nàng phát hiện ra toàn bộ quần áo của mình đều là màu hồng nhạt.
Cũng may, trời cao cũng không vứt bỏ nàng. Cuối cùng, từ trong góc tủ trong cùng, nàng tìm được một kiện áo màu lam.
Tạ Tiêu Vũ vừa lòng vỗ vỗ quần áo. Hôm này liền tạm chấp nhận một chút. Tóm lại kiện quần áo này, qua xử lý một chút là có thể mặc được.
Nhưng mà, khi nàng mắc thân quần áo này đi ra ngoài, từ trong mắt tỷ tỷ thấy được một tia kinh ngạc. Nhị ca Tạ Vân nhìn nàng không nháy mắt, lập tức hướng nàng chạy tới. Tiếp đến, hắn ôm hai vai nàng, rất có hứng thú ngắm nhìn nàng một vòng, cuối cùng lộ ra một cái tươi cười đầy hài lòng: "Tiểu Tiêu Vũ của ta a, ngươi rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận sao. Đúng! Chính là như vậy, dũng cảm là chính mình, mới không cần quản để cho ai xem!"
Nói xong, Tạ Vân tiêu sai mà đi, lưu lại Tạ Tiêu Vũ một người hỗn độn trong gió.
Ha? Đây là có chuyện gì? Nàng bất quá chỉ thay đổi phong cách mặc quần áo, có cái gì kỳ quái sao? Chẳng lẽ, thân quần áo này còn có chuyện xưa gì?
Nháy mắt, trong lòng Tạ Tiêu Vũ liền có một tia do dự, rối rắm có nên trở về đổi một thân quần áo khác hay không?
Chính là, nàng thực sự không thích màu hồng nhạt. Ngược lại, màu lam thanh nhã thực sự phù hợp với khí chất của nàng.
Cuối cùng, nàng thật cũng không để ý đến nữa, kiên định mặc thân quần áo màu lam, đi ra Tạ phủ.
Trên đường, nàng muốn hỏi Hồng Diệp, chuyện xưa về chuyện quần áo này. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thể xuất khẩu ra được. Loại chuyện không đầu không cuối, hỏi ra nàng liền cảm thấy ngu xuẩn.
Liền ở thời điểm nàng còn trầm tư, xe ngựa đã dừng ở cửa hông Phúc Vân lâu.
Nguyên bản, nàng còn cho rằng mình đến sớm hơn Công Tôn Tích, dù sao nàng cũng ra khỏi cửa trước nửa canh giờ. Nhưng khi nàng xuống xe, một nam tử mặc quần áo đầy tớ hướng nàng hành lễ.
Người này, nàng có điểm ấn tượng. Ở yến hội trong cung nàng đã từng thấy, tựa hồ là tùy tùng của Công Tôn Tích.
Đi theo người này, Tạ Tiêu Vũ hướng đến một sương phòng trên lầu. Một khắc vừa cửa, nàng liền thấy một bàn mỹ thực trong phòng, cùng với Công Tôn Tích. Cùng lúc đó, nàng còn bắt được trong mắt Công Tôn Tích mộ tia sửng sốt.
Lần này, Hồng Diệp thức thời. Nàng không có vào cửa, ở lúc tiểu thư tiến vào phòng, nàng liền trực tiếp đóng cửa lại, ngoan ngoãn đứng chờ ngoài cửa.
Công Tôn Tích thật nhã nhặn đứng lên, mời Tạ Tiêu Vũ ngồi vào bàn. Tạ Tiêu Vũ cũng không khách sáo, lập tứ ngồi phía đối diện Công Tôn Tích.
Thấy Tạ Tiêu Vũ ngồi vào bàn, Công Tôn Tích nhướng mày, trêu chọc nói: "Tiêu Vũ hôm nay tìm ta là có chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi đã suy nghĩ cẩn thận? Nguyện ý cùng ta qua lại?"
Lời này thế nào lại nói tùy tiện như thế, Tạ Tiêu Vũ theo bản năng nhấp nhấp miệng, trong lòng lại nổi lên suy nghĩ khác. Xem ra, chính sự quan trọng nàng cần phải hảo hảo nói chuyện với nam tử trước mắt.
"Vương gia, cảm tạ ngài đã đúng hạn hẹn ước. Bất quá, nói chính sự trước, thần nữ có một vấn đề không minh bạch, muốn thỉnh giáo ngài." Nói xong, Tạ Tiêu Vũ lộ ra một nụ cười thiện ý. Rốt cuộc, cùng người bàn việc, biểu đạt thiện ý rất quan trọng.
Nhưng mà, Công Tôn Tích lại từ lời nói này nhận sự xa cách. Nhưng không thể nề hà (quản ngại, như trong câu "không nề hà khó nhọc") hắn chỉ có thể gật đàu, ý bảo Tạ Tiêu Vũ tiếp tục nói.
"Thần nữ rất muốn biết một sự kiện, vì cái gì thái độ Vương gia ngài đối với thần nữ lại có chuyển biến lớn như vậy?"
Nghe vậy, Công Tôn Tích nhíu mày, đè nặng thanh âm, thấp giọng hỏi: "Ngươi không thích?"
Tạ Tiêu Vũ gật đầu, đúng sự thật trả lời: "Không thích, nị đến hoảng."
Sợ Tề Vương không hiểu từ "Nị" chỉ cái gì, Tạ Tiêu Vũ vội bổ sung: "Ta nói" Nị đến hoảng "chính là làm người nổi da gà. Hai ngày nay thái độ của Vương gia đối với thần nữ, làm thần nữ sợ hãi.
Nghe vậy, Công Tôn Tích nhíu chặt mày, sắc mặt trầm xuống, trong lòng hoảng loạn.
Đã từng, hắn dùng khuôn mặt lạnh đối với nàng, đổi lại chính là tràn ngập nhu tình. Nhưng đời này, hắn không đối xử lạnh băng với nàng, nhưng kết quả đối phương ghét bỏ. Chẳng lẽ, hắn một hai phải lạnh nhạt đối với nàng, nàng mới vừa lòng sao?
Tạ Tiêu Vũ nhìn mặt Công Tôn Tích đen lại, nháy mắt cũng hoảng sợ. Hôm nay nàng tới đây là có mục đích! Nàng còn có chuyện cầu hắn đâu!
Nàng nâng tay, muốn nói một ít lời an ủi. Nhưng nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì cho tốt. Bất đắc dĩ, chỉ có thể xấu hổ buông tay xuống.
Nhưng mà, lúc này lực chú ý của Tạ Tiêu Vũ hoàn toàn ở trên người Công Tôn Tích, căn bản không chú ý ở bên tay nàng là một bàn đồ ăn đầy hấp dẫn.
Tay chén chạm vào nhau trong nháy mắt, tay liền văng ra, đem một chồng điểm tâm đẩy đến trên mặt đất. Chén sứ vỡ vụn, Tạ Tiêu Vũ vội kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Nghe được âm thanh của Tạ Tiêu Vũ, Công Tôn Tích lập tức đẩy ghế ra, bước nhanh vọt tới trước mặt Tạ Tiêu Vũ, khẩn trương nắm lấy tay nàng. Chỉ thấy trên tay Tạ Tiêu Vũ xuất hiện một vết hồng nhợt nhạt.
" Ngươi tiểu gia hỏa này, tại sao lại không cẩn thận như vậy. "Hắn lạnh giọng nói, sinh khí trừng mắt liếc Tạ Tiêu Vũ một cái.
Sau đó, hắn đem tay Tạ Tiêu Vũ đặt nhẹ lên bàn, xoay người đi ra cửa. Chỉ chốc lát sau, hắn quay lại, trên tay cầm một lọ thuốc bột.
" Bị phỏng có thể để lại sẹo, ngươi cầm lấy bình dược này. Mỗi ngày đổi một lần, sẽ nhanh khỏi hẳn. "Vừa nói hắn vừa nhanh nhẹn thoa dược cho Tạ Tiêu Vũ.
Ở trong mắt Tạ Tiêu Vũ, loại vết bỏng nho nhỏ này căn bản không thể coi là bị thương được. Liền không cần xử lý, chỉ cần mấy ngày là tốt thôi.
Không nghĩ tới, người trước mắt này, đối xử với nàng cẩn thận như thế. Nhìn mặt nghiêng của hắn, Tạ Tiêu Vũ thừa nhận nàng bị nhan sắc của người nào đó mê hoặc.
Thoa dược xong, Công Tôn Tích phát hiện Tạ Tiêu Vũ dại ra, nhưng hắn không có vạch trần. Buông bình dược trong tay, hắn bất đắc dĩ thở dài.
" Về sau, ta sẽ không làm những chuyện làm ngươi thấy ghê tởm. Nhưng ngươi là vị hôn thê của ta, danh phân "Tề Vương phi", không phải ngươi thì sẽ không có. "Công Tôn Tích nghiêm túc nói.
Thấy Tạ Tiêu Vũ không đáp lại, hắn tử bổ sung thêm một câu:" Ngoài ra, ta thu hồi câu nói kia. Ngươi mặc quần áo màu lam, khá xinh đẹp. "
Nghe thế, Tạ Tiêu Vũ nháy mắt minh bạch (rõ ràng) !
Thì ra là thế, khó trách nàng mặc kiện y phục màu lam này, lại gặp nhiều ánh mắt quái dị như thế. Hóa ra bởi vì" Tạ Tiêu Vũ "từng mặc bộ quần áo này, bị Tề Vương ghét bỏ.
Lại suy nghĩ chút, tựa hồ màu hồng nhạt là màu mà Cao Phàm Sương thích nhất. Chẳng lẽ," Tạ Tiêu Vũ "đã từng nỗ lực bắt chước Cao Phàm Sương?
Qua một hồi nghi vấn, Công Tố Tích về chỗ ngồi. Chẳng qua hắn chọn một vị trí cách Tạ Tiêu Vũ hơi xa một chút.
" Vậy, ngươi tìm ta là có chuyện gì? "Công Tôn Tích nói chuyện có chút lạnh nhạt cùng với nguyên tác mô tả giống nhau. Nhưng Tạ Tiêu Vũ còn cảm nhận được một tia ôn nhu trong đó.
Tạ Tiêu Vũ không có khách khí, nghiêm túc nói ra thỉnh cầu của mình:" Ta có một việc muốn cầu ngươi. Nha hoàn ngày hôm qua, ngươi còn nhớ rõ chứ? Ta muốn cứu nàng, nhưng ta không dám đối mặt với Thái Hậu. Cho nên, ngươi có thể đáp ứng ta, giúp ta một chút được không? "
Tạ Tiêu Vũ không xưng" thần nữ "mà đổi thành" ta "làm cho Công Tôn Tích thật vui vẻ. Xem ra, sách lược lúc trước của hắn sai rồi.
Trong lòng vui vẻ tất nhiên không áp chế được ý cười khóe miệng. Bất quá, dù có vui vẻ hắn cũng không có đánh mất lý trí:" Ta muốn biết nguyên nhân. Vì cái gì, ngươi lại muốn cứu nha đầu kia? Rõ ràng các ngươi không thân quen. Nếu ngươi không nói rõ ràng với ta, ta sẽ không giúp. "Bảo trì khoảng cách, lấy lui làm tiền.
Quả nhiên, Tạ Tiêu Vũ cũng không cảm thấy Công Tôn Tích yêu cầu quá đáng. Ngược lại lại cảm thấy hai người giống như hai người bạn vậy" Ta có hảo cảm với chủ nhân của nha đầu này. Cho nên, muốn giúp Cao Phàm Sương cứu nha hoàn này. "
" Có hảo cảm.. "Nghe vây, Công Tôn Tích có chút không vui nhăn mày lại" Ta lại không thích Cao Phàm Sương. Thậm chí, ta còn có chút chán ghét nàng. "
Nói, hắn đứng lên, ôm cánh tay, nhìn kỹ Tạ Tiêu Vũ. Tạ Tiêu Vũ bị nhìn đến có chút ngại ngùng, nhưng nàng không thể lùi bước, chỉ có thể căng da đầu nhìn lại.
Cũng may, Công Tôn Tích cũng không nhìn lâu. Thực mau, hắn liền lộ ra một nụ cười sáng lạn:" Bất quá, vì ngươi, ta nguyện ý cứu người này."
Tiếng nói vừa dứt, Tạ Tiêu Vũ cảm thấy tim mình lỡ một nhịp. Vì cái gì nàng lại có một tia cảm giác khác lạ.
Lúc sau, hai người liền nghiêm trang ăn. Tạ Tiêu Vũ cũng không chủ động nói chuyện, Công Tôn Tích cũng không chủ động đáp lời. Bữa ăn yên tĩnh đi xuống.
Hai người tuy không nói lời nào, nhưng Công Tôn Tích vẫn thường thường ngẩng đầu lên, còn gắp đồ ăn cho Tạ Tiêu Vũ.
Tạ Tiêu Vũ vốn định cự tuyệt, nhưng người này thật nhạy bén, căn bản không cho nàng cơ hội. Mỗi lần nàng định nói chuyện, đối phương lại rũ đầu xuống.
Trước khi đi, hai người giao hẹn sáng sớm ngày thứ hai, cùng vào cung tìm Thái Hậu.
Trên đường về, Tạ Tiêu Vũ nhìn cái chai trong tay mà ngơ ngác sững sờ.
Hồng Diệp nhìn khóe miệng tiểu thư thỉnh thoảng lộ ra tươi cười, cũng nhịn không được cười trộm. Quả nhiên nàng không nhìn lầm, Tề Vương đối với tiểu thư nhà mình thật tốt.
Chỉnh sửa cuối: