Bài viết: 52 

Chương 58: Tự tiến cử
[HIDE-THANKS]
Nếu Công Tôn Tích đã có tính toán đối phó, tiễu trừ vây cánh của Thái Tử thì tất nhiên hắn cũng rất nhanh chóng bị cuốn vào các cuộc thương nghị bí mật.
Nhiều ngày qua, Tạ Tiêu Vũ đều thấy Công Tôn Tích và Tả Hòa luôn ở trong phòng bí mật mưu đồ cái gì đó. Thỉnh thoảng nàng lại đưa trà nước, thức ăn vào, mỗi lần như vậy, Công Tôn Tích đều dừng lại, ôn nhu cười với nàng. Sau vài lần như thế, Tạ Tiêu Vũ lại cảm thấy mình giống như đang nghe lén vậy.
Về hành động sắp tới, Tạ Tiêu Vũ cũng muốn tham gia. Khốn nỗi, trong suy nghĩ của người cổ đại, nữ tử đã kết hôn nên ở nhà giúp chồng dạy con, nhưng suốt ngày chỉ quanh quẩn trong hậu viện làm cho nàng thực sự buồn chán.
Cuối cùng, Tạ Tiêu Vũ cũng không thể nhịn nổi suy nghĩ muốn tự đề cử chính mình nữa liền nhân lúc Tả Hòa không có trong thư phòng, nàng lặng lẽ tiến lại gần Công Tôn Tích.
"Công Tôn.. Phu quân, hành động lần này, ta.. ta có thể tham gia cùng được không?" Tạ Tiêu Vũ dò hỏi, đáy lòng cũng chuẩn bị tốt tâm lý bị trượng phu nhà mình cự tuyệt rồi khiển trách một phen. Dù sao ở thời đại này, một nữ tử tay trói gà không chặt như nàng, làm sao có thể được cho phép tham gia những chuyện nguy hiểm như vậy chứ.
Nghĩ vậy, Tạ Tiêu Vũ cũng vội giải thích trước khi Công Tôn Tích mở lời: "Ta đây chẳng phải là lo lắng cho an nguy của phu quân sao. Nếu phu quân đồng ý cho ta tham gia cùng trong trận chiến lần này, ta nhất định sẽ không để bản thân liên lụy đến các ngươi đâu!" Vừa nói, Tạ Tiêu Vũ vừa giơ tay thề. Lời giải thích này cũng là lời thật lòng của nàng.
Nhìn Tạ Tiêu Vũ bỗng dưng nghiêm túc như thế, Công Tôn Tích cũng nhịn không được mỉm cười. Tiêu Vũ nhà hắn đúng là tri kỷ mà.
Hắn không nói lời nào, không phải là không muốn đồng ý với đề nghị của thê tử nhà mình, mà là hắn đang tự hỏi nếu để Tiêu Vũ đi theo, hắn nên làm như thế nào. An nguy của thê tử hắn, tất nhiên hắn không thể chắp tay giao cho người khác được, hơn nữa trong chuyện này, hắn chính là đang ở đầu sóng ngọn gió. Nếu lần này không giải quyết được vây cánh của Thái Tử, cùng lắm hắn lại tính toán lần nữa, nếu không cứu được Cao Phàm Sương thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, hắn cũng không quan tâm đến việc cứu được nàng ta hay không.
Cho nên, nếu Tiêu Vũ thật sự tham gia hành động lần này, có lẽ hắn phải giao toàn quyền chỉ huy cho Tả Hòa.
Công Tôn Tích nhanh chóng phân tích vấn đề nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì cả ngoài bộ dạng trầm mặc ít nói như bình thường.
Thấy thế, Tạ Tiêu Vũ nhụt chí than một tiếng: "Thôi, chắc ngươi cũng không đáp ứng yêu cầu của ta đâu, vậy ta ở nhà chờ ngươi về cũng được." Không đợi hắn trả lời nàng cũng biết được kết quả sẽ như thế nào rồi, nàng liền chủ động cho mình và Công Tôn Tích một cái bậc thang đi xuống. Vừa nói nàng vừa thu thập hộp đồ ăn lại rồi chuẩn bị lui ra ngoài.
Biểu tình ủ rũ của Tạ Tiêu Vũ không qua được mắt Công Tôn Tích, hắn sao có thể để nàng cứ thể mà thất vọng ra về được. Không đợi Tạ Tiêu Vũ rời đi, hắn bước lên vài bước kéo nàng lại, đồng thời duỗi tay xoa xoa đầu Tiêu Vũ, tức giận nói: "Ngươi suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Trên đời này có nơi nào mà ngươi không đi được, chỉ cần ngươi muốn đi, ta sẽ bảo hộ, che chở cho ngươi."
Lời này, không phải là hắn nói đại cái cớ để an ủi Tạ Tiêu Vũ, mà hắn thật sự nguyện ý đi cùng Tạ Tiêu Vũ đến bất cứ nơi nào nàng muốn đi. Nhưng hắn cũng nhìn ra Tiêu Vũ cũng là bởi vì nhàn rỗi đến buồn chán mới muốn đi theo.
Vốn tưởng rằng nguyện vọng tự tiến cử của mình đã thất bại, lại không nghĩ bỗng nhiên lại thành, khóe miệng Tạ Tiêu Vũ không khép lại được. Đúng vậy, nàng đang rất vui vẻ, rốt cuộc thì nàng cũng có thể tận mắt nhìn thấy một trận chiến thời cổ đại nha.
Thấy Tạ Tiêu Vũ vui vẻ, Công Tôn Tích cũng tự nhiên vui vẻ theo, đồng thời trong lòng hắn cũng đã đưa ra một quyết định. Lần hành động này, hắn sẽ giao toàn bộ quyền chỉ huy cho Tả Hòa. Hắn tin tưởng vào năng lực của Tả Hòa, hơn nữa hắn có mặt ở đó hay không thì mọi quá trình cũng sẽ diễn ra theo sắp đặt của hắn, sẽ không xảy ra vấn đề gì khác.
Tạ Tiêu Vũ đạt được nguyện vọng rồi liền thu thập hộp đồ ăn, vui vẻ rời đi, nàng cũng không thể quấy rầy phu quân làm chính sự được. Hiện tại, nàng có thể an tâm chờ đợi ngày xuất phát mà thôi.
Trở lại phòng, Tạ Tiêu Vũ vẫn không thể dừng vui vẻ được. Hồng Diệp nhìn thấy thế thì tò mò dò hỏi. Tạ Tiêu Vũ cũng vui vẻ kể lại chuyện mình thuyết phục được Công Tôn Tích cho Hồng Diệp nghe.
Hồng Diệp là nha hoàn tùy thân của Tạ Tiêu Vũ nên hành động lần này của Vương gia, nàng cũng có nghe qua, nên nghe thấy Tạ Tiêu Vũ kể, nháy mắt nàng biết được tình thế hiện tại nguy hiểm như thế nào.
Lần này so với lần trước đi Vũ Trường còn nguy hiểm hơn rất nhiều, Vương gia cũng thật là, sao có thể đồng ý mang theo tiểu thư đi đến nơi nguy hiểm như vậy chứ. Nếu không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hậu quả sẽ tính là mạng người đấy.
Càng nghĩ, Hồng Diệp càng lo lắng, nhưng nhìn tiểu thư nhà nàng đang cực kỳ vui vẻ như thế, nàng liền biết ngay rằng lúc này có khuyên tiểu thư thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng thôi. Lại nói, chuyện này còn do Vương gia quyết định, một tiểu nha hoàn nhỏ bé như nàng, làm sao có thể thay đổi được gì chứ.
Lúc này, trong đầu nàng bỗng lóe lên một ý tưởng. Thuộc hạ bên người Vương gia, chính là cái người lúc trước cản đường nàng, Tả Hòa, lần hành động này chắc chắn hắn cũng sẽ tham gia. Nếu nàng không có biện pháp thay đổi chuyện kia, vậy nàng có phải hay không nên đi tìm Tả Hòa, "dặn dò" hắn vài câu? Nàng nên sớm tìm cơ hội để gặp tên người gỗ kia một chút.
Hồng Diệp ngây người suy nghĩ. Tạ Tiêu Vũ tuy vui vẻ đến mức trong lòng có chút đắc ý vênh váo nhưng bỗng nhiên thấy Hồng Diệp không hoạt náo như bình thường thì cũng nhanh chóng phát hiện ra. Không đợi Hồng Diệp xin phép mình, nàng cũng chủ động để Hồng Diệp lui ra.
Ra khỏi phòng, Hồng Diệp lập tức tìm đến chỗ ở của Tả Hòa. Nhưng từ xa nàng nhìn thấy cửa phòng Tả Hòa dường như đang đóng chặt. Lúc này trong lòng Hồng Diệp hơn phân nửa là muốn dẹp đường hồi phủ nhưng lý trí cho biết nàng đã đi đến nơi này rồi, vì sao không tiến đến gõ cửa thử một chút xem, biết đâu giờ này Tả Hòa vẫn còn đang trong phòng ngủ trưa.
Nếu là bình thường, đúng là giờ này Tả Hòa sẽ không có ở trong phòng, nhưng hôm nay hắn vừa nhận được nhiệm vụ mới của Vương gia, một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng nên hắn mới trở về phòng, cẩn thận phác thảo kế hoạch thực hiện.
Lúc này, hắn đang vắt óc suy nghĩ các bước đi của hành động lần này. Nếu phu nhân cũng muốn tham dự, vậy hắn cần phải chu toàn hơn trong từng bước hành động.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập. "Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch."
Tả Hòa khẩn trương nhìn ra cửa, theo bản năng tay vội vàng cầm bản kế hoạch của hắn cùng tấm lệnh bài Vương gia giao cho nhét xuống dưới gối đầu giường, rồi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tay lật chén trà đang úp trên bàn, rót nước vào, đồng thời nâng chén lên nhấp môi, làm bộ đang thưởng trà.
Chỉ qua vài cái chớp mắt, Tả Hòa đã làm xong hết tất cả mọi việc, để bản thân vào trạng thái bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Hắn kéo kéo cổ áo, làm bộ làm tịch hỏi: "Tìm ai?"
Nghe vậy, Hồng Diệp không nhịn được bĩu môi một cái, gõ cái cửa phòng này còn không phải là tìm "Tả Hòa" sao, chẳng lẽ còn có thể tìm người khác. Nhưng cũng thật may mắn, lần này nàng đi không về tay không rồi.
Hành động đi trước âm thanh, Hồng Diệp giơ tay gõ thêm hai cái lên cửa, trả lời thẳng thắn còn có chút thô bạo: "Là ta, Hồng Diệp đây, ta tới tìm Tả Hòa."
Tả Hòa nghe thấy thế thì tâm đề phòng cũng để xuống. Hóa ra là cái tiểu nha đầu kia, nhưng tại sao đột nhiên nàng lại tìm đến chỗ hắn? Chẳng lẽ lúc trước hắn chặn nàng ở trước cửa phòng phu nhân, đã đánh nàng đau chỗ nào, chẳng lẽ hiện tại hồi phục thì chuẩn bị tới tìm hắn tính sổ?
Trong lòng có điều thắc mắc nhưng Tả Hòa vẫn đứng dậy đi mở cửa.
"Hồng Diệp cô nương, xin hỏi ngươi tới nơi này tìm tại hạ là có chuyện gì?" Tả Hòa lạnh lùng hỏi, đồng thời hắn cũng nhìn ra được Hồng Diệp đang rất lo lắng bồn chồn. Hắn buông cánh tay mở cửa, ý bảo Hồng Diệp có thể đi vào nhà nói chuyện.
Nhưng Hồng Diệp cũng không định đi vào trong nhà, nàng nghiêm túc nhìn Tả Hòa rồi trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: "Ngươi có biết hành động lần này của Vương gia, tiểu thư nhà chúng ta cũng muốn đi theo không?"
Nghe vậy, Tả Hòa gật đầu.
Thấy Tả Hòa là một người thẳng thắn, hơn nữa hắn cũng là người trực tiếp tham gia hành động lần này, vậy vấn đề của nàng liền dễ thương lượng hơn rồi. Hồng Diệp vội bước lên phía trước cầm lấy tay Tả Hòa, kích động nói: "Tả Hòa, ngươi nhất định phải bảo hộ tiểu thư nhà ta chu toàn! Từ trước đến giờ, tiểu thư nhà ta, chưa bao giờ tham gia vào chuyện gì lớn chứ đừng nói đến chuyện chém chém giết giết này, nàng lại càng chưa bao giờ tham dự. Cũng không biết tại sao tiểu thư lại hứng thú bừng bừng với hành động lần này của Vương gia. Hồng Diệp cầu ngươi, ngươi nhất định phải bảo vệ tiểu thư nhà ta thật tốt! Nếu.. Nếu.. Nếu tiểu thư nhà ta mà xảy ra chuyện, trở về, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Hồng Diệp vừa cầu xin vừa uy hiếp, lời nói hỗn loạn nhưng Tả Hòa có thể hiểu được cảm xúc hiện tại của Hồng Diệp. Tuy Hồng Diệp là vì phu nhân mà tìm đến hắn, nhưng Tả Hòa lại cảm nhận được một chút sự quan tâm của tiểu nữ tử. Hóa ra, cảm giác "Ngươi ở trên chiến trường chém chém giết giết, nhưng ở nhà luôn có một người đợi ngươi trở về" là cái cảm giác này.
Thấy Tả Hòa im lặng không nói gì, Hồng Diệp sợ hắn không rõ những gì nàng nói, hai tay liền chắp vào bên hông, chau mày nhìn Tả Hòa quát lớn: "Này! Ngươi phát ngốc cái gì đấy? Những gì ta vừa nói, ngươi có nghe hiểu không?"
Nhìn bộ dạng giơ nanh múa vuốt của Hồng Diệp, Tả Hòa không nhịn được muốn cười, nhưng gương mặt vẫn vô cùng nghiêm túc gật gật đầu, sau đó còn trêu chọc lại: "Nghe rõ thưa đại tiểu thư của ta."
Lời nói của Tả Hòa rõ ràng là có ý tứ trêu chọc nhưng rơi vào tai Hồng Diệp thì lại là giọng trào phúng chế giễu, nhưng nàng cũng không tức giận, chỉ cần tiểu thư an toàn, hắn muốn chế giễu nàng thì cứ việc chế giễu đi. Có câu nói của Tả Hòa, cuối cùng thì tảng đá trong lòng Hồng Diệp cũng đặt xuống được một chút, hiện tại, việc mà nàng có thể làm chỉ có thể là ngày ngày cầu nguyện bồ tát phù hộ cho tiểu thư chuyến này bình an.
Vài ngày sau, Công Tôn Tích gọi Tạ Tiêu Vũ đến thư phòng, bởi vì thời gian hành động đã quyết định. Buổi chiều ngày hôm sau, cuối giờ Thân đầu giờ Dậu chính là thời gian bọn họ bắt đầu hành động, cho nên sáng sớm hôm sau, bọn họ phải xuất phát đi về hướng Tây Nam Tuy Thành.
Căn cứ theo những gì mật thám báo lại, ngày này Thái Tử sẽ đi đến mấy doanh trại nuôi tư binh, nhưng cụ thể là doanh trại nào thì mật thám cũng không nói rõ. Thái tử Công Tôn Hàn là người quá mức cẩn thận, nên ngoại trừ hắn, thì không ai có thể đoán được những tính toán, bước đi tiếp theo của hắn như nào. Mà thời gian cuối giờ thân đầu giờ Dậu chính là thời điểm vệ binh giữ cổng thành thay ca hàng ngày.
Dựa theo suy tính của Tả Hòa, Thái tử đi đến doanh trại nuôi quân của hắn, mục đích hơn phân nửa là sẽ đi xem Cao Phàm Sương, cho nên thời điểm này có thể gọi hai huynh muội Thiên Lan đi theo hỗ trợ
Nghe Tả hòa phân tích xong, Công Tôn Tích gật đầu. Những tính toán của Tả Hòa rất chắc chắn không tồn tại bất cứ sai sót nào, hơn nữa hiện tại nếu hắn đã giao quyền chỉ huy hành động lần này cho Tả Hòa phụ trạch, vậy hắn nên tin tưởng các bước đi tính toán của Tả Hòa. Đã dùng người thì tin người.
Mấy ngày này Tạ Tiêu Vũ cũng không nhàn rỗi, nàng cũng cố gắng nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong nguyên tác, biết đâu có thể giúp đỡ được gì.
Nhiều ngày qua, Tạ Tiêu Vũ đều thấy Công Tôn Tích và Tả Hòa luôn ở trong phòng bí mật mưu đồ cái gì đó. Thỉnh thoảng nàng lại đưa trà nước, thức ăn vào, mỗi lần như vậy, Công Tôn Tích đều dừng lại, ôn nhu cười với nàng. Sau vài lần như thế, Tạ Tiêu Vũ lại cảm thấy mình giống như đang nghe lén vậy.
Về hành động sắp tới, Tạ Tiêu Vũ cũng muốn tham gia. Khốn nỗi, trong suy nghĩ của người cổ đại, nữ tử đã kết hôn nên ở nhà giúp chồng dạy con, nhưng suốt ngày chỉ quanh quẩn trong hậu viện làm cho nàng thực sự buồn chán.
Cuối cùng, Tạ Tiêu Vũ cũng không thể nhịn nổi suy nghĩ muốn tự đề cử chính mình nữa liền nhân lúc Tả Hòa không có trong thư phòng, nàng lặng lẽ tiến lại gần Công Tôn Tích.
"Công Tôn.. Phu quân, hành động lần này, ta.. ta có thể tham gia cùng được không?" Tạ Tiêu Vũ dò hỏi, đáy lòng cũng chuẩn bị tốt tâm lý bị trượng phu nhà mình cự tuyệt rồi khiển trách một phen. Dù sao ở thời đại này, một nữ tử tay trói gà không chặt như nàng, làm sao có thể được cho phép tham gia những chuyện nguy hiểm như vậy chứ.
Nghĩ vậy, Tạ Tiêu Vũ cũng vội giải thích trước khi Công Tôn Tích mở lời: "Ta đây chẳng phải là lo lắng cho an nguy của phu quân sao. Nếu phu quân đồng ý cho ta tham gia cùng trong trận chiến lần này, ta nhất định sẽ không để bản thân liên lụy đến các ngươi đâu!" Vừa nói, Tạ Tiêu Vũ vừa giơ tay thề. Lời giải thích này cũng là lời thật lòng của nàng.
Nhìn Tạ Tiêu Vũ bỗng dưng nghiêm túc như thế, Công Tôn Tích cũng nhịn không được mỉm cười. Tiêu Vũ nhà hắn đúng là tri kỷ mà.
Hắn không nói lời nào, không phải là không muốn đồng ý với đề nghị của thê tử nhà mình, mà là hắn đang tự hỏi nếu để Tiêu Vũ đi theo, hắn nên làm như thế nào. An nguy của thê tử hắn, tất nhiên hắn không thể chắp tay giao cho người khác được, hơn nữa trong chuyện này, hắn chính là đang ở đầu sóng ngọn gió. Nếu lần này không giải quyết được vây cánh của Thái Tử, cùng lắm hắn lại tính toán lần nữa, nếu không cứu được Cao Phàm Sương thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, hắn cũng không quan tâm đến việc cứu được nàng ta hay không.
Cho nên, nếu Tiêu Vũ thật sự tham gia hành động lần này, có lẽ hắn phải giao toàn quyền chỉ huy cho Tả Hòa.
Công Tôn Tích nhanh chóng phân tích vấn đề nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì cả ngoài bộ dạng trầm mặc ít nói như bình thường.
Thấy thế, Tạ Tiêu Vũ nhụt chí than một tiếng: "Thôi, chắc ngươi cũng không đáp ứng yêu cầu của ta đâu, vậy ta ở nhà chờ ngươi về cũng được." Không đợi hắn trả lời nàng cũng biết được kết quả sẽ như thế nào rồi, nàng liền chủ động cho mình và Công Tôn Tích một cái bậc thang đi xuống. Vừa nói nàng vừa thu thập hộp đồ ăn lại rồi chuẩn bị lui ra ngoài.
Biểu tình ủ rũ của Tạ Tiêu Vũ không qua được mắt Công Tôn Tích, hắn sao có thể để nàng cứ thể mà thất vọng ra về được. Không đợi Tạ Tiêu Vũ rời đi, hắn bước lên vài bước kéo nàng lại, đồng thời duỗi tay xoa xoa đầu Tiêu Vũ, tức giận nói: "Ngươi suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Trên đời này có nơi nào mà ngươi không đi được, chỉ cần ngươi muốn đi, ta sẽ bảo hộ, che chở cho ngươi."
Lời này, không phải là hắn nói đại cái cớ để an ủi Tạ Tiêu Vũ, mà hắn thật sự nguyện ý đi cùng Tạ Tiêu Vũ đến bất cứ nơi nào nàng muốn đi. Nhưng hắn cũng nhìn ra Tiêu Vũ cũng là bởi vì nhàn rỗi đến buồn chán mới muốn đi theo.
Vốn tưởng rằng nguyện vọng tự tiến cử của mình đã thất bại, lại không nghĩ bỗng nhiên lại thành, khóe miệng Tạ Tiêu Vũ không khép lại được. Đúng vậy, nàng đang rất vui vẻ, rốt cuộc thì nàng cũng có thể tận mắt nhìn thấy một trận chiến thời cổ đại nha.
Thấy Tạ Tiêu Vũ vui vẻ, Công Tôn Tích cũng tự nhiên vui vẻ theo, đồng thời trong lòng hắn cũng đã đưa ra một quyết định. Lần hành động này, hắn sẽ giao toàn bộ quyền chỉ huy cho Tả Hòa. Hắn tin tưởng vào năng lực của Tả Hòa, hơn nữa hắn có mặt ở đó hay không thì mọi quá trình cũng sẽ diễn ra theo sắp đặt của hắn, sẽ không xảy ra vấn đề gì khác.
Tạ Tiêu Vũ đạt được nguyện vọng rồi liền thu thập hộp đồ ăn, vui vẻ rời đi, nàng cũng không thể quấy rầy phu quân làm chính sự được. Hiện tại, nàng có thể an tâm chờ đợi ngày xuất phát mà thôi.
Trở lại phòng, Tạ Tiêu Vũ vẫn không thể dừng vui vẻ được. Hồng Diệp nhìn thấy thế thì tò mò dò hỏi. Tạ Tiêu Vũ cũng vui vẻ kể lại chuyện mình thuyết phục được Công Tôn Tích cho Hồng Diệp nghe.
Hồng Diệp là nha hoàn tùy thân của Tạ Tiêu Vũ nên hành động lần này của Vương gia, nàng cũng có nghe qua, nên nghe thấy Tạ Tiêu Vũ kể, nháy mắt nàng biết được tình thế hiện tại nguy hiểm như thế nào.
Lần này so với lần trước đi Vũ Trường còn nguy hiểm hơn rất nhiều, Vương gia cũng thật là, sao có thể đồng ý mang theo tiểu thư đi đến nơi nguy hiểm như vậy chứ. Nếu không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hậu quả sẽ tính là mạng người đấy.
Càng nghĩ, Hồng Diệp càng lo lắng, nhưng nhìn tiểu thư nhà nàng đang cực kỳ vui vẻ như thế, nàng liền biết ngay rằng lúc này có khuyên tiểu thư thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng thôi. Lại nói, chuyện này còn do Vương gia quyết định, một tiểu nha hoàn nhỏ bé như nàng, làm sao có thể thay đổi được gì chứ.
Lúc này, trong đầu nàng bỗng lóe lên một ý tưởng. Thuộc hạ bên người Vương gia, chính là cái người lúc trước cản đường nàng, Tả Hòa, lần hành động này chắc chắn hắn cũng sẽ tham gia. Nếu nàng không có biện pháp thay đổi chuyện kia, vậy nàng có phải hay không nên đi tìm Tả Hòa, "dặn dò" hắn vài câu? Nàng nên sớm tìm cơ hội để gặp tên người gỗ kia một chút.
Hồng Diệp ngây người suy nghĩ. Tạ Tiêu Vũ tuy vui vẻ đến mức trong lòng có chút đắc ý vênh váo nhưng bỗng nhiên thấy Hồng Diệp không hoạt náo như bình thường thì cũng nhanh chóng phát hiện ra. Không đợi Hồng Diệp xin phép mình, nàng cũng chủ động để Hồng Diệp lui ra.
Ra khỏi phòng, Hồng Diệp lập tức tìm đến chỗ ở của Tả Hòa. Nhưng từ xa nàng nhìn thấy cửa phòng Tả Hòa dường như đang đóng chặt. Lúc này trong lòng Hồng Diệp hơn phân nửa là muốn dẹp đường hồi phủ nhưng lý trí cho biết nàng đã đi đến nơi này rồi, vì sao không tiến đến gõ cửa thử một chút xem, biết đâu giờ này Tả Hòa vẫn còn đang trong phòng ngủ trưa.
Nếu là bình thường, đúng là giờ này Tả Hòa sẽ không có ở trong phòng, nhưng hôm nay hắn vừa nhận được nhiệm vụ mới của Vương gia, một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng nên hắn mới trở về phòng, cẩn thận phác thảo kế hoạch thực hiện.
Lúc này, hắn đang vắt óc suy nghĩ các bước đi của hành động lần này. Nếu phu nhân cũng muốn tham dự, vậy hắn cần phải chu toàn hơn trong từng bước hành động.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập. "Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch."
Tả Hòa khẩn trương nhìn ra cửa, theo bản năng tay vội vàng cầm bản kế hoạch của hắn cùng tấm lệnh bài Vương gia giao cho nhét xuống dưới gối đầu giường, rồi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tay lật chén trà đang úp trên bàn, rót nước vào, đồng thời nâng chén lên nhấp môi, làm bộ đang thưởng trà.
Chỉ qua vài cái chớp mắt, Tả Hòa đã làm xong hết tất cả mọi việc, để bản thân vào trạng thái bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Hắn kéo kéo cổ áo, làm bộ làm tịch hỏi: "Tìm ai?"
Nghe vậy, Hồng Diệp không nhịn được bĩu môi một cái, gõ cái cửa phòng này còn không phải là tìm "Tả Hòa" sao, chẳng lẽ còn có thể tìm người khác. Nhưng cũng thật may mắn, lần này nàng đi không về tay không rồi.
Hành động đi trước âm thanh, Hồng Diệp giơ tay gõ thêm hai cái lên cửa, trả lời thẳng thắn còn có chút thô bạo: "Là ta, Hồng Diệp đây, ta tới tìm Tả Hòa."
Tả Hòa nghe thấy thế thì tâm đề phòng cũng để xuống. Hóa ra là cái tiểu nha đầu kia, nhưng tại sao đột nhiên nàng lại tìm đến chỗ hắn? Chẳng lẽ lúc trước hắn chặn nàng ở trước cửa phòng phu nhân, đã đánh nàng đau chỗ nào, chẳng lẽ hiện tại hồi phục thì chuẩn bị tới tìm hắn tính sổ?
Trong lòng có điều thắc mắc nhưng Tả Hòa vẫn đứng dậy đi mở cửa.
"Hồng Diệp cô nương, xin hỏi ngươi tới nơi này tìm tại hạ là có chuyện gì?" Tả Hòa lạnh lùng hỏi, đồng thời hắn cũng nhìn ra được Hồng Diệp đang rất lo lắng bồn chồn. Hắn buông cánh tay mở cửa, ý bảo Hồng Diệp có thể đi vào nhà nói chuyện.
Nhưng Hồng Diệp cũng không định đi vào trong nhà, nàng nghiêm túc nhìn Tả Hòa rồi trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: "Ngươi có biết hành động lần này của Vương gia, tiểu thư nhà chúng ta cũng muốn đi theo không?"
Nghe vậy, Tả Hòa gật đầu.
Thấy Tả Hòa là một người thẳng thắn, hơn nữa hắn cũng là người trực tiếp tham gia hành động lần này, vậy vấn đề của nàng liền dễ thương lượng hơn rồi. Hồng Diệp vội bước lên phía trước cầm lấy tay Tả Hòa, kích động nói: "Tả Hòa, ngươi nhất định phải bảo hộ tiểu thư nhà ta chu toàn! Từ trước đến giờ, tiểu thư nhà ta, chưa bao giờ tham gia vào chuyện gì lớn chứ đừng nói đến chuyện chém chém giết giết này, nàng lại càng chưa bao giờ tham dự. Cũng không biết tại sao tiểu thư lại hứng thú bừng bừng với hành động lần này của Vương gia. Hồng Diệp cầu ngươi, ngươi nhất định phải bảo vệ tiểu thư nhà ta thật tốt! Nếu.. Nếu.. Nếu tiểu thư nhà ta mà xảy ra chuyện, trở về, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Hồng Diệp vừa cầu xin vừa uy hiếp, lời nói hỗn loạn nhưng Tả Hòa có thể hiểu được cảm xúc hiện tại của Hồng Diệp. Tuy Hồng Diệp là vì phu nhân mà tìm đến hắn, nhưng Tả Hòa lại cảm nhận được một chút sự quan tâm của tiểu nữ tử. Hóa ra, cảm giác "Ngươi ở trên chiến trường chém chém giết giết, nhưng ở nhà luôn có một người đợi ngươi trở về" là cái cảm giác này.
Thấy Tả Hòa im lặng không nói gì, Hồng Diệp sợ hắn không rõ những gì nàng nói, hai tay liền chắp vào bên hông, chau mày nhìn Tả Hòa quát lớn: "Này! Ngươi phát ngốc cái gì đấy? Những gì ta vừa nói, ngươi có nghe hiểu không?"
Nhìn bộ dạng giơ nanh múa vuốt của Hồng Diệp, Tả Hòa không nhịn được muốn cười, nhưng gương mặt vẫn vô cùng nghiêm túc gật gật đầu, sau đó còn trêu chọc lại: "Nghe rõ thưa đại tiểu thư của ta."
Lời nói của Tả Hòa rõ ràng là có ý tứ trêu chọc nhưng rơi vào tai Hồng Diệp thì lại là giọng trào phúng chế giễu, nhưng nàng cũng không tức giận, chỉ cần tiểu thư an toàn, hắn muốn chế giễu nàng thì cứ việc chế giễu đi. Có câu nói của Tả Hòa, cuối cùng thì tảng đá trong lòng Hồng Diệp cũng đặt xuống được một chút, hiện tại, việc mà nàng có thể làm chỉ có thể là ngày ngày cầu nguyện bồ tát phù hộ cho tiểu thư chuyến này bình an.
Vài ngày sau, Công Tôn Tích gọi Tạ Tiêu Vũ đến thư phòng, bởi vì thời gian hành động đã quyết định. Buổi chiều ngày hôm sau, cuối giờ Thân đầu giờ Dậu chính là thời gian bọn họ bắt đầu hành động, cho nên sáng sớm hôm sau, bọn họ phải xuất phát đi về hướng Tây Nam Tuy Thành.
Căn cứ theo những gì mật thám báo lại, ngày này Thái Tử sẽ đi đến mấy doanh trại nuôi tư binh, nhưng cụ thể là doanh trại nào thì mật thám cũng không nói rõ. Thái tử Công Tôn Hàn là người quá mức cẩn thận, nên ngoại trừ hắn, thì không ai có thể đoán được những tính toán, bước đi tiếp theo của hắn như nào. Mà thời gian cuối giờ thân đầu giờ Dậu chính là thời điểm vệ binh giữ cổng thành thay ca hàng ngày.
Dựa theo suy tính của Tả Hòa, Thái tử đi đến doanh trại nuôi quân của hắn, mục đích hơn phân nửa là sẽ đi xem Cao Phàm Sương, cho nên thời điểm này có thể gọi hai huynh muội Thiên Lan đi theo hỗ trợ
Nghe Tả hòa phân tích xong, Công Tôn Tích gật đầu. Những tính toán của Tả Hòa rất chắc chắn không tồn tại bất cứ sai sót nào, hơn nữa hiện tại nếu hắn đã giao quyền chỉ huy hành động lần này cho Tả Hòa phụ trạch, vậy hắn nên tin tưởng các bước đi tính toán của Tả Hòa. Đã dùng người thì tin người.
Mấy ngày này Tạ Tiêu Vũ cũng không nhàn rỗi, nàng cũng cố gắng nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong nguyên tác, biết đâu có thể giúp đỡ được gì.