Đam Mỹ [Edit] Bạn Trai Cũ Đã Chết Trở Lại - Thả Phất

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lão Bà, 17 Tháng tám 2019.

  1. Lão Bà Chính tôi cũng không biết từ lúc nào...

    Bài viết:
    5
    Chương 10: Phó Ước (Đến nơi hẹn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Phù vẫn luôn ngẩng đầu nhìn Phong Lập Ngật, dáng vẻ này của hắn làm Bạch Phù bất chợt run lên, sao lại cảm thấy cả người đều gai hết lên thế này?

    Hắn nhìn người đàn ông có chút xa lạ này, cùng người đàn ông trong trí nhớ, mười năm trước như đôi bướm quấn quýt ở bên nhau, không ngờ lại có một ngày tách rời.

    Đến bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ năm nào, khi Phong Lập Ngật còn trẻ tuổi, vì người trong nhà mà đau lòng, bộ dáng cô đơn lúc đó, cùng với thái độ lạnh nhạt của Phong Lập Ngật lúc này, rõ ràng hình thành đối lập.

    Mười năm này.. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ở một nơi nào đó mà hắn không biết, dường như có cái gì đó vô tri vô giác đổi khác đi, không còn giống như trước đây nữa.

    Bạch Phù rũ mắt, móng vuốt đặt ở bên cạnh bàn gãi gãi, ngay sau đó, móng vuốt bị lòng bàn tay ấm áp bao bọc, hắn hít sâu một hơi: Bây giờ Phong Lập Ngật có biến thành loại người như thế nào, cũng không liên quan đến hắn.

    Mười năm trước bọn họ đã chia tay, hắn chỉ cần nghĩ cách để tối nay chạy thoát là được.

    Lời nói của Phong Lập Ngật làm người phụ nữ ở đầu dây bên kia choáng váng: "Tiểu Phong, em.. Coi như chị cầu xin em, em giúp anh rể của em.. Không phải, em giúp công ty của bạn trai chị được không? Có phải vì Linh Vĩ không? Em yên tâm, lần này chị chắc chắn không dung túng con bé, lập tức bảo con bé chia tay với Tôn Hòa Nguyên! Còn nữa, chị sẽ bảo con bé đi gặp tên kia.. Người kia để xin lỗi, nếu con bé không đi, chị sẽ tìm cách lôi nó đi bằng được!"

    Người phụ nữ đại khái biết được ngọn nguồn nguyên nhân, nói một đống đảm bảo, nói tới miệng khô lưỡi khô, mới phát hiện người ở đầu dây bên kia không có bất kì động tĩnh gì: ".. Tiểu Phong, em cảm thấy thế nào?"

    Phong Lập Ngật cười, nhưng thật ra không không cười, đáy mắt không hề có độ ấm: "Thấy thế nào? Không liên quan gì tới em." Dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại.

    Đáy mắt Bạch Phù thu hết một màn vừa rồi vào mắt, dùng lưỡi liếm móng vuốt, hắn phát hiện, bản thân hắn thật sự không hiểu một chút gì về Phong Lập Ngật, quả nhiên làm kinh doanh lâu, đã trở thành kẻ gian trá rồi.

    Câu ba phải cuối cùng, kiểu như "Thế nào cũng được" của Phong Lập Ngật, phỏng chừng khiến mẹ của Phong Linh Vĩ phải đau đầu, coi như là hắn có ý cự tuyệt, nhưng hắn lại cười một cái, nói không chừng chính là cho cô một cái bậc thang để leo xuống, đợi tới khi cô làm được những gì mình nói, có lẽ sẽ được thông qua.

    Nhưng trọng điểm là, còn có một loại khả năng, Phong Lập Ngật căn bản không định hợp tác, cho dù bà Phong làm xong xuôi lại tới đây, hắn cũng có thể nói mình vẫn chưa thể đáp ứng được, tiếp tục chậm chạp không chịu tiến hành.

    Nhưng xem tình hình trước mắt, cho dù là loại khả năng cuối cùng, chỉ cần còn chút ít hy vọng, sợ là bà Phong cũng sẽ làm theo.

    Trong khoảng thời gian này, trước khi biết được kết quả có thất bại hay không thất bại, ngày tháng của Phong Linh Vĩ, nhất định sẽ không quá yên ổn.

    Nhưng mà.. Bạch Phù nghĩ đến câu nói trước đó của Phong Lập Ngật: Số lần nhìn thấy Phong Linh Vĩ có thể đếm được trên đầu ngón tay? Phong Linh Vĩ chẳng lẽ không phải là cháu gái ngoại duy nhất của hắn sao?

    Bên kia, Phong Lệ Thụy khó có thể tin được nhìn điện thoại bị cúp, mắt choáng váng, cứ như vậy cúp điện thoại? Rốt cuộc Tiểu Phong có ý gì? Là đồng ý hay không đồng ý?

    "Sao rồi? Sao rồi? Phong tổng nói thế nào?" Một người đàn ông trẻ tuổi vẻ ngoài không tệ, nhanh chóng chạy lại dò hỏi.

    Phong Lệ Thụy nhìn khuôn mặt nôn nóng của người đàn ông trẻ tuổi: "Cái này.. Cái này có lẽ là đồng ý."

    Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi sáng lên: "Thật sao?"

    Nhưng ngay sau đó nghi ngờ nhìn sang: "Nhưng vẻ mặt này của chị, em cảm thấy không giống lắm?"

    Trên sóng truyền hình trực tiếp, Phong Lập Ngật gây náo loạn lớn như vậy, hắn đương nhiên cũng biết đến chuyện tốt mà con gái tương lai của hắn làm, hiện giờ nhìn dáng vẻ này, trong lòng lộp bộp một chút, mặt lập tức trầm, nhưng lại không dám làm loạn ở đây, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười: "Lệ Thụy, chị cũng biết, ba mẹ em vẫn luôn không đồng ý chuyện của chúng ta, lần này thật vất vả bọn họ mới nhả ra, chị xem việc này.. Thời gian trước mắt chỉ còn lại hai, ba ngày, nếu thật sự bàn bạc không thành công, chỗ ba mẹ.. Em còn ba hoa khen ngợi, bây giờ!"

    Người đàn ông tuổi trẻ đứng lên, làm Phong Lệ Thụy cũng vội vàng đứng dậy: "Không phải, Tiểu Phong đồng ý rồi, nhưng mà, nhưng mà vẫn còn tức giận đứa nhỏ Linh Vĩ kia, chị sẽ lập tức về kéo con bé đi xin lỗi người kia, em chờ chị, chờ chị!"

    Cô hoang mang rối loạn rời đi, không thấy được người đàn ông phía sau lưng đang cau mày. Người đàn ông nhanh chóng gọi điện thoại, hắn không thể đem trứng gà đều bỏ hết vào một cái rổ, xem ra muốn nhanh chóng tìm biện pháp khác.

    Mà bên kia, Phong Linh Vĩ sau khi ra ngoài đuổi theo Tôn Hòa Nguyên, nói rất nhiều mới trấn an được bạn trai, nhưng Tôn Hòa bị chuyện hôm nay làm cho không thoải mái, viện cớ trở về trường học trước, Phong Linh Vĩ chỉ có thể tự mình về nhà.

    Cô vừa trở lại biệt thự nhà mình, ấn chuông cửa, kết quả lần này mở cửa không phải người giúp việc, mà là mẹ cô, cô vừa định gọi "mẹ" liền bị mẹ tát một cái.

    Phong Linh Vĩ bụm mặt khó mà tin nổi: "Mẹ, mẹ đánh con?"

    Phong Lệ Thụy dùng một tay kéo Phong Linh Vĩ vào, đóng cửa lại, hôm nay cô cho người giúp việc nghỉ, trong nhà lúc này chỉ còn có hai người bọn họ, cô cắn răng nói: "Mẹ nói như thế nào? Kêu con thành thật xin lỗi cậu út, kết quả ra sao? Con xin lỗi thế nào hả?"

    "Con nói! Con còn dẫn theo Tôn Hòa Nguyên đi cùng, nhưng cậu út lại đánh Hòa Nguyên! Cậu út rất quá đáng! Mẹ, mẹ làm sao vậy? Cậu út là cậu ruột của con, sao cậu có thể thật sự giận con được? Đợi cậu út hết giận con lại đi.."

    Cô bị dáng vẻ hôm nay của Phong Lập Ngật dọa sợ rồi, không dám đi.

    Phong Lệ Thụy nghiến răng nghiến lợi: "Mày còn nghĩ có lần sau sao? Mày có biết vì hành động ngày hôm nay của mày, cậu út mày ngay cả hạng mục của công ty tao cũng cự tuyệt? Không chỉ như thế, hạng mục chú Đàm của mày cũng bị cự tuyệt, mày biết việc này có nghĩa gì không? Công ty chú Đàm của mày tiêu rồi!"

    "Chuyện này sao có thể trách con? Con vốn dĩ cũng không đồng ý, hắn có gì tốt? Mẹ, mẹ tại sao một hai phải thích hắn? Hai người dứt khoát chia tay đi!" Phong Linh Vĩ đi đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống, chia tay là tốt nhất.

    Phong Lệ Thụy hít sâu một hơi, nhìn dáng vẻ không sao cả của Phong Linh Vĩ ngồi cách đó không xa: "Vậy sao? Nếu chia tay đơn giản như vậy, mày cũng chia tay với Tôn Hòa Nguyên đi."

    "Dựa vào cái gì?" Phong Linh Vĩ gầm nhẹ một tiếng.

    Phong Lệ Thụy cười lạnh: "Vậy tao dựa vào cái gì mà phải chia tay? Mày ăn của tao, uống của tao, một mình tao nuôi mày lớn bằng ngần này, không để mày chịu khổ một chút, mày còn dám tranh luận bắt tao chia tay?" Trước kia sao cô lại không phát hiện, mình đang nuôi một con sói mắt trắng (*) ?

    (*) Bạch nhãn lang: Chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

    Vốn dĩ khi trở về, cô còn không đành lòng ép Phong Linh Vĩ, lúc này một chút cũng không nghĩ nương tay: "Tao cho mày hai con đường để lựa chọn, một là chia tay với Tôn Hòa Nguyên, rồi dẫn theo Tôn Hòa Nguyên đến trước mặt mọi người ở thị trấn G, xin lỗi bạn trai cũ của cậu út mày, được hắn tha thứ, việc này coi như xong; nếu không, còn con đường thứ hai, năm nay mày cũng đã học đại học năm nhất, nếu là lần này tao cùng chú Đàm của mày thất bại, về sau, toàn bộ tiền sinh hoạt với thẻ ngân hàng mà mày đang giữ đều sẽ bị khóa lại hết, tao nuôi mày đến năm mười tám tuổi, mày cũng đã thành niên, đến lúc phải tay làm hàm nhai rồi."

    Dứt lời, không hề xem vẻ mặt khó tin, phẫn nộ không thôi của Phong Linh Vĩ, Phong Lệ Thụy trực tiếp lấy chìa khóa xe, xô cửa ra ngoài.

    Bạch Phù không biết sự việc phát sinh ở nhà họ Phong, hắn sau khi xem một hồi trò hay liền mệt nhọc, Phong Lập Ngật là kẻ cuồng công việc, hắn cũng không muốn ngồi xem Phong Lập Ngật xử lý văn kiện, thường ngày văn kiện trong công ty đến tay đã đủ khiến hắn đau đầu rồi, dứt khoát dựa vào một bên ngủ, kết quả vừa nhắm mắt liền ngủ luôn.

    Lúc hắn tỉnh lại, cảm giác được có người sờ lông sau cổ hắn, mở mắt ra, hắn phát hiện là Phong Lập Ngật, lại lần nữa nhắm mắt.

    Kết quả phát hiện Phong Lập Ngật đang đeo gì đó lên cổ cho hắn, nên hắn lại mở mắt ra, lúc này mới thấy rõ ràng, Phong Lập Ngật mặc trên người bộ tây trang mới tinh thẳng thớm, từ đầu đến cuối đều là đồ mới, khiến cả người rực rỡ hẳn lên, hơn nữa đáy mắt còn có ánh sáng, đẹp trai đến lóe mù mắt thỏ.

    Thỏ trắng xem đến sửng sốt: Chuyện gì thế này?

    Hắn duỗi tay muốn sờ thứ Phong Lập Ngật mang trên cổ hắn, lại bị Phong Lập Ngật cầm móng vuốt, ngay sau đó bị ôm đến trong lồng ngực.

    Phong Lập Ngật mang hắn đến trước một cái gương, Bạch Phù cũng thấy được dáng vẻ của chính mình, thỏ mới vừa tỉnh ngủ, còn có mấy cọng lông nhếch lên, ánh mắt mờ mịt ngơ ngác, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trên cổ hắn đeo một cái nơ, cùng màu với cà vạt của Phong Lập Ngật.

    Một con thỏ.. Mang nơ, người không biết nhìn vào còn tưởng là vật nuôi được mang đi ghép đôi.

    Bạch Phù nhìn nam nhân trong gương, không cẩu thả chút nào, mỗi một chỗ trên người hắn đều hoàn mỹ, lúc này hắn hít sâu một hơi, mở miệng dịu dàng nói với con thỏ đang mải nhìn vào gương: "Chúng ta.. Đi gặp cha ngươi."

    Bạch Phù:. Vậy sợ là ngươi không thấy được, đang nằm trong ngực ngươi đấy.

    Một giờ sau, toàn bộ hành trình, Bạch Phù đều bị Phong Lập Ngật ôm, lên tới tầng cao nhất của nhà hàng xoay quốc tế Khải Duệ.

    Tầng cao nhất đã sớm bị Phong Lập Ngật bao, bốn phía không có vị khách nào khác, hắn nghe Phong Lập Ngật tự mình phân phó kêu người chuẩn bị kéo đàn violon ca đơn, còn có đồ ăn, tất cả đều là những món hắn thích ăn, cuối cùng là 520 đóa hoa hồng trắng.

    Toàn bộ quá trình chuẩn bị, trợ lý Nhâm đứng ở một bên muốn nói lại thôi, hắn đại khái cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sếp mình có nhiều tế bào lãng mạn như vậy, không biết tại sao, trợ lý Nhâm nghĩ đến lúc phát sóng trực tiếp, lời nói vô tình ở đâu dây bên kia của người đàn ông trẻ, có dự cảm xấu, cứ cảm thấy..

    Nhưng lời này hắn không dám nói.

    Trong lúc Phong Lập Ngật nhỏ giọng sắp xếp mọi thứ, Bạch Phù liền ngồi xổm trên bàn, phía sau là hoa hồng trắng, được xếp thành hình trái tim, hương thơm nức mũi.

    Hắn nhìn người đàn ông trầm ổn sắp xếp mọi thứ cách đó không xa, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều muốn làm được tốt nhất, hắn kỳ thật muốn nói cho Phong Lập Ngật, thật ra hắn không thích hoa hồng trắng, năm đó lúc yêu nhau, hắn thích chính là người tặng hoa, cho nên mặc kệ người kia đưa cái gì, hắn đều thích.

    Nhưng hôm nay.. Hắn không thích.

    Hắn ngồi xổm ở đó, đợi tới lúc Phong Lập Ngật sắp xếp xong mọi thứ, lần nữa trở lại. Hắn nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, đáy mắt còn mang theo ôn nhu cùng ánh sáng chưa tan hết, hắn ngơ ngẩn nhìn, mãi đến lúc không biết từ bao giờ đã cúi đầu xuống không nhìn nữa, còn thích hắn sao? Hẳn là không phải, nếu không cũng sẽ không chia tách đến tận mười năm.

    Nhưng tại sao sau khi hắn giả chết, Phong Lập Ngật ngược lại lại trở nên như vậy?

    Phong Lập Ngật tới rất sớm, đợi mọi thứ chuẩn bị tốt, cách ước định lúc 8 giờ còn một tiếng đồng hồ.

    Bạch Phù lần nữa bị Phong Lập Ngật ôm vào trong ngực, hắn ngồi xuống ghế, lưng thẳng tắp, vẫy tay ý bảo mọi người lui xuống, liền cứ như vậy ngồi ở đó nhìn về hướng cửa, chỉ cần người kia tới là hắn có thể nhìn thấy đầu tiên.

    Bạch Phù vùi trong lòng ngực Phong Lập Ngật, nhìn Phong Lập Ngật vẫn luôn duy trì tư thế này trong vòng một giờ liền, theo thời gian càng lúc càng đến gần, hắn có thể cảm giác được trái tim Phong Lập Ngật nhảy lên thình thịch thình thịch, đồng hồ lớn ở trên tường nhà hàng đã chỉ qua 8 giờ, Phong Lập Ngật một chút cũng không động đậy.

    Bạch Phù rũ mắt, thẳng đến khi cuối cùng cũng đã qua 9, 10 giờ..

    Hắn rũ mắt dựa vào lòng ngực đó, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

    Hắn muốn nói cho Phong Lập Ngật biết: Người ngươi chờ sẽ không tới, mười năm trước, lúc hắn còn ở đó, ngươi đã không xuất hiện, mười năm sau.. Ngươi chờ, hắn cũng sẽ không xuất hiện.
     
  2. Lão Bà Chính tôi cũng không biết từ lúc nào...

    Bài viết:
    5
    Chương 11: Cho Hắn Một Lời Xin Lỗi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười hai 2019
  3. Lão Bà Chính tôi cũng không biết từ lúc nào...

    Bài viết:
    5
    Chương 12: Đồng Cư (Ở cùng một nơi)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hoa JiminMiêuu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...