Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 10: Phó Ước (Đến nơi hẹn)

Bạch Phù vẫn luôn ngẩng đầu nhìn Phong Lập Ngật, dáng vẻ này của hắn làm Bạch Phù bất chợt run lên, sao lại cảm thấy cả người đều gai hết lên thế này?

Hắn nhìn người đàn ông có chút xa lạ này, cùng người đàn ông trong trí nhớ, mười năm trước như đôi bướm quấn quýt ở bên nhau, không ngờ lại có một ngày tách rời.

Đến bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ năm nào, khi Phong Lập Ngật còn trẻ tuổi, vì người trong nhà mà đau lòng, bộ dáng cô đơn lúc đó, cùng với thái độ lạnh nhạt của Phong Lập Ngật lúc này, rõ ràng hình thành đối lập.

Mười năm này.. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ở một nơi nào đó mà hắn không biết, dường như có cái gì đó vô tri vô giác đổi khác đi, không còn giống như trước đây nữa.

Bạch Phù rũ mắt, móng vuốt đặt ở bên cạnh bàn gãi gãi, ngay sau đó, móng vuốt bị lòng bàn tay ấm áp bao bọc, hắn hít sâu một hơi: Bây giờ Phong Lập Ngật có biến thành loại người như thế nào, cũng không liên quan đến hắn.

Mười năm trước bọn họ đã chia tay, hắn chỉ cần nghĩ cách để tối nay chạy thoát là được.

Lời nói của Phong Lập Ngật làm người phụ nữ ở đầu dây bên kia choáng váng: "Tiểu Phong, em.. Coi như chị cầu xin em, em giúp anh rể của em.. Không phải, em giúp công ty của bạn trai chị được không? Có phải vì Linh Vĩ không? Em yên tâm, lần này chị chắc chắn không dung túng con bé, lập tức bảo con bé chia tay với Tôn Hòa Nguyên! Còn nữa, chị sẽ bảo con bé đi gặp tên kia.. Người kia để xin lỗi, nếu con bé không đi, chị sẽ tìm cách lôi nó đi bằng được!"

Người phụ nữ đại khái biết được ngọn nguồn nguyên nhân, nói một đống đảm bảo, nói tới miệng khô lưỡi khô, mới phát hiện người ở đầu dây bên kia không có bất kì động tĩnh gì: ".. Tiểu Phong, em cảm thấy thế nào?"

Phong Lập Ngật cười, nhưng thật ra không không cười, đáy mắt không hề có độ ấm: "Thấy thế nào? Không liên quan gì tới em." Dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Đáy mắt Bạch Phù thu hết một màn vừa rồi vào mắt, dùng lưỡi liếm móng vuốt, hắn phát hiện, bản thân hắn thật sự không hiểu một chút gì về Phong Lập Ngật, quả nhiên làm kinh doanh lâu, đã trở thành kẻ gian trá rồi.

Câu ba phải cuối cùng, kiểu như "Thế nào cũng được" của Phong Lập Ngật, phỏng chừng khiến mẹ của Phong Linh Vĩ phải đau đầu, coi như là hắn có ý cự tuyệt, nhưng hắn lại cười một cái, nói không chừng chính là cho cô một cái bậc thang để leo xuống, đợi tới khi cô làm được những gì mình nói, có lẽ sẽ được thông qua.

Nhưng trọng điểm là, còn có một loại khả năng, Phong Lập Ngật căn bản không định hợp tác, cho dù bà Phong làm xong xuôi lại tới đây, hắn cũng có thể nói mình vẫn chưa thể đáp ứng được, tiếp tục chậm chạp không chịu tiến hành.

Nhưng xem tình hình trước mắt, cho dù là loại khả năng cuối cùng, chỉ cần còn chút ít hy vọng, sợ là bà Phong cũng sẽ làm theo.

Trong khoảng thời gian này, trước khi biết được kết quả có thất bại hay không thất bại, ngày tháng của Phong Linh Vĩ, nhất định sẽ không quá yên ổn.

Nhưng mà.. Bạch Phù nghĩ đến câu nói trước đó của Phong Lập Ngật: Số lần nhìn thấy Phong Linh Vĩ có thể đếm được trên đầu ngón tay? Phong Linh Vĩ chẳng lẽ không phải là cháu gái ngoại duy nhất của hắn sao?

Bên kia, Phong Lệ Thụy khó có thể tin được nhìn điện thoại bị cúp, mắt choáng váng, cứ như vậy cúp điện thoại? Rốt cuộc Tiểu Phong có ý gì? Là đồng ý hay không đồng ý?

"Sao rồi? Sao rồi? Phong tổng nói thế nào?" Một người đàn ông trẻ tuổi vẻ ngoài không tệ, nhanh chóng chạy lại dò hỏi.

Phong Lệ Thụy nhìn khuôn mặt nôn nóng của người đàn ông trẻ tuổi: "Cái này.. Cái này có lẽ là đồng ý."

Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi sáng lên: "Thật sao?"

Nhưng ngay sau đó nghi ngờ nhìn sang: "Nhưng vẻ mặt này của chị, em cảm thấy không giống lắm?"

Trên sóng truyền hình trực tiếp, Phong Lập Ngật gây náo loạn lớn như vậy, hắn đương nhiên cũng biết đến chuyện tốt mà con gái tương lai của hắn làm, hiện giờ nhìn dáng vẻ này, trong lòng lộp bộp một chút, mặt lập tức trầm, nhưng lại không dám làm loạn ở đây, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười: "Lệ Thụy, chị cũng biết, ba mẹ em vẫn luôn không đồng ý chuyện của chúng ta, lần này thật vất vả bọn họ mới nhả ra, chị xem việc này.. Thời gian trước mắt chỉ còn lại hai, ba ngày, nếu thật sự bàn bạc không thành công, chỗ ba mẹ.. Em còn ba hoa khen ngợi, bây giờ!"

Người đàn ông tuổi trẻ đứng lên, làm Phong Lệ Thụy cũng vội vàng đứng dậy: "Không phải, Tiểu Phong đồng ý rồi, nhưng mà, nhưng mà vẫn còn tức giận đứa nhỏ Linh Vĩ kia, chị sẽ lập tức về kéo con bé đi xin lỗi người kia, em chờ chị, chờ chị!"

Cô hoang mang rối loạn rời đi, không thấy được người đàn ông phía sau lưng đang cau mày. Người đàn ông nhanh chóng gọi điện thoại, hắn không thể đem trứng gà đều bỏ hết vào một cái rổ, xem ra muốn nhanh chóng tìm biện pháp khác.

Mà bên kia, Phong Linh Vĩ sau khi ra ngoài đuổi theo Tôn Hòa Nguyên, nói rất nhiều mới trấn an được bạn trai, nhưng Tôn Hòa bị chuyện hôm nay làm cho không thoải mái, viện cớ trở về trường học trước, Phong Linh Vĩ chỉ có thể tự mình về nhà.

Cô vừa trở lại biệt thự nhà mình, ấn chuông cửa, kết quả lần này mở cửa không phải người giúp việc, mà là mẹ cô, cô vừa định gọi "mẹ" liền bị mẹ tát một cái.

Phong Linh Vĩ bụm mặt khó mà tin nổi: "Mẹ, mẹ đánh con?"

Phong Lệ Thụy dùng một tay kéo Phong Linh Vĩ vào, đóng cửa lại, hôm nay cô cho người giúp việc nghỉ, trong nhà lúc này chỉ còn có hai người bọn họ, cô cắn răng nói: "Mẹ nói như thế nào? Kêu con thành thật xin lỗi cậu út, kết quả ra sao? Con xin lỗi thế nào hả?"

"Con nói! Con còn dẫn theo Tôn Hòa Nguyên đi cùng, nhưng cậu út lại đánh Hòa Nguyên! Cậu út rất quá đáng! Mẹ, mẹ làm sao vậy? Cậu út là cậu ruột của con, sao cậu có thể thật sự giận con được? Đợi cậu út hết giận con lại đi.."

Cô bị dáng vẻ hôm nay của Phong Lập Ngật dọa sợ rồi, không dám đi.

Phong Lệ Thụy nghiến răng nghiến lợi: "Mày còn nghĩ có lần sau sao? Mày có biết vì hành động ngày hôm nay của mày, cậu út mày ngay cả hạng mục của công ty tao cũng cự tuyệt? Không chỉ như thế, hạng mục chú Đàm của mày cũng bị cự tuyệt, mày biết việc này có nghĩa gì không? Công ty chú Đàm của mày tiêu rồi!"

"Chuyện này sao có thể trách con? Con vốn dĩ cũng không đồng ý, hắn có gì tốt? Mẹ, mẹ tại sao một hai phải thích hắn? Hai người dứt khoát chia tay đi!" Phong Linh Vĩ đi đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống, chia tay là tốt nhất.

Phong Lệ Thụy hít sâu một hơi, nhìn dáng vẻ không sao cả của Phong Linh Vĩ ngồi cách đó không xa: "Vậy sao? Nếu chia tay đơn giản như vậy, mày cũng chia tay với Tôn Hòa Nguyên đi."

"Dựa vào cái gì?" Phong Linh Vĩ gầm nhẹ một tiếng.

Phong Lệ Thụy cười lạnh: "Vậy tao dựa vào cái gì mà phải chia tay? Mày ăn của tao, uống của tao, một mình tao nuôi mày lớn bằng ngần này, không để mày chịu khổ một chút, mày còn dám tranh luận bắt tao chia tay?" Trước kia sao cô lại không phát hiện, mình đang nuôi một con sói mắt trắng (*) ?

(*) Bạch nhãn lang: Chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Vốn dĩ khi trở về, cô còn không đành lòng ép Phong Linh Vĩ, lúc này một chút cũng không nghĩ nương tay: "Tao cho mày hai con đường để lựa chọn, một là chia tay với Tôn Hòa Nguyên, rồi dẫn theo Tôn Hòa Nguyên đến trước mặt mọi người ở thị trấn G, xin lỗi bạn trai cũ của cậu út mày, được hắn tha thứ, việc này coi như xong; nếu không, còn con đường thứ hai, năm nay mày cũng đã học đại học năm nhất, nếu là lần này tao cùng chú Đàm của mày thất bại, về sau, toàn bộ tiền sinh hoạt với thẻ ngân hàng mà mày đang giữ đều sẽ bị khóa lại hết, tao nuôi mày đến năm mười tám tuổi, mày cũng đã thành niên, đến lúc phải tay làm hàm nhai rồi."

Dứt lời, không hề xem vẻ mặt khó tin, phẫn nộ không thôi của Phong Linh Vĩ, Phong Lệ Thụy trực tiếp lấy chìa khóa xe, xô cửa ra ngoài.

Bạch Phù không biết sự việc phát sinh ở nhà họ Phong, hắn sau khi xem một hồi trò hay liền mệt nhọc, Phong Lập Ngật là kẻ cuồng công việc, hắn cũng không muốn ngồi xem Phong Lập Ngật xử lý văn kiện, thường ngày văn kiện trong công ty đến tay đã đủ khiến hắn đau đầu rồi, dứt khoát dựa vào một bên ngủ, kết quả vừa nhắm mắt liền ngủ luôn.

Lúc hắn tỉnh lại, cảm giác được có người sờ lông sau cổ hắn, mở mắt ra, hắn phát hiện là Phong Lập Ngật, lại lần nữa nhắm mắt.

Kết quả phát hiện Phong Lập Ngật đang đeo gì đó lên cổ cho hắn, nên hắn lại mở mắt ra, lúc này mới thấy rõ ràng, Phong Lập Ngật mặc trên người bộ tây trang mới tinh thẳng thớm, từ đầu đến cuối đều là đồ mới, khiến cả người rực rỡ hẳn lên, hơn nữa đáy mắt còn có ánh sáng, đẹp trai đến lóe mù mắt thỏ.

Thỏ trắng xem đến sửng sốt: Chuyện gì thế này?

Hắn duỗi tay muốn sờ thứ Phong Lập Ngật mang trên cổ hắn, lại bị Phong Lập Ngật cầm móng vuốt, ngay sau đó bị ôm đến trong lồng ngực.

Phong Lập Ngật mang hắn đến trước một cái gương, Bạch Phù cũng thấy được dáng vẻ của chính mình, thỏ mới vừa tỉnh ngủ, còn có mấy cọng lông nhếch lên, ánh mắt mờ mịt ngơ ngác, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trên cổ hắn đeo một cái nơ, cùng màu với cà vạt của Phong Lập Ngật.

Một con thỏ.. Mang nơ, người không biết nhìn vào còn tưởng là vật nuôi được mang đi ghép đôi.

Bạch Phù nhìn nam nhân trong gương, không cẩu thả chút nào, mỗi một chỗ trên người hắn đều hoàn mỹ, lúc này hắn hít sâu một hơi, mở miệng dịu dàng nói với con thỏ đang mải nhìn vào gương: "Chúng ta.. Đi gặp cha ngươi."

Bạch Phù:. Vậy sợ là ngươi không thấy được, đang nằm trong ngực ngươi đấy.

Một giờ sau, toàn bộ hành trình, Bạch Phù đều bị Phong Lập Ngật ôm, lên tới tầng cao nhất của nhà hàng xoay quốc tế Khải Duệ.

Tầng cao nhất đã sớm bị Phong Lập Ngật bao, bốn phía không có vị khách nào khác, hắn nghe Phong Lập Ngật tự mình phân phó kêu người chuẩn bị kéo đàn violon ca đơn, còn có đồ ăn, tất cả đều là những món hắn thích ăn, cuối cùng là 520 đóa hoa hồng trắng.

Toàn bộ quá trình chuẩn bị, trợ lý Nhâm đứng ở một bên muốn nói lại thôi, hắn đại khái cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sếp mình có nhiều tế bào lãng mạn như vậy, không biết tại sao, trợ lý Nhâm nghĩ đến lúc phát sóng trực tiếp, lời nói vô tình ở đâu dây bên kia của người đàn ông trẻ, có dự cảm xấu, cứ cảm thấy..

Nhưng lời này hắn không dám nói.

Trong lúc Phong Lập Ngật nhỏ giọng sắp xếp mọi thứ, Bạch Phù liền ngồi xổm trên bàn, phía sau là hoa hồng trắng, được xếp thành hình trái tim, hương thơm nức mũi.

Hắn nhìn người đàn ông trầm ổn sắp xếp mọi thứ cách đó không xa, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều muốn làm được tốt nhất, hắn kỳ thật muốn nói cho Phong Lập Ngật, thật ra hắn không thích hoa hồng trắng, năm đó lúc yêu nhau, hắn thích chính là người tặng hoa, cho nên mặc kệ người kia đưa cái gì, hắn đều thích.

Nhưng hôm nay.. Hắn không thích.

Hắn ngồi xổm ở đó, đợi tới lúc Phong Lập Ngật sắp xếp xong mọi thứ, lần nữa trở lại. Hắn nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, đáy mắt còn mang theo ôn nhu cùng ánh sáng chưa tan hết, hắn ngơ ngẩn nhìn, mãi đến lúc không biết từ bao giờ đã cúi đầu xuống không nhìn nữa, còn thích hắn sao? Hẳn là không phải, nếu không cũng sẽ không chia tách đến tận mười năm.

Nhưng tại sao sau khi hắn giả chết, Phong Lập Ngật ngược lại lại trở nên như vậy?

Phong Lập Ngật tới rất sớm, đợi mọi thứ chuẩn bị tốt, cách ước định lúc 8 giờ còn một tiếng đồng hồ.

Bạch Phù lần nữa bị Phong Lập Ngật ôm vào trong ngực, hắn ngồi xuống ghế, lưng thẳng tắp, vẫy tay ý bảo mọi người lui xuống, liền cứ như vậy ngồi ở đó nhìn về hướng cửa, chỉ cần người kia tới là hắn có thể nhìn thấy đầu tiên.

Bạch Phù vùi trong lòng ngực Phong Lập Ngật, nhìn Phong Lập Ngật vẫn luôn duy trì tư thế này trong vòng một giờ liền, theo thời gian càng lúc càng đến gần, hắn có thể cảm giác được trái tim Phong Lập Ngật nhảy lên thình thịch thình thịch, đồng hồ lớn ở trên tường nhà hàng đã chỉ qua 8 giờ, Phong Lập Ngật một chút cũng không động đậy.

Bạch Phù rũ mắt, thẳng đến khi cuối cùng cũng đã qua 9, 10 giờ..

Hắn rũ mắt dựa vào lòng ngực đó, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Hắn muốn nói cho Phong Lập Ngật biết: Người ngươi chờ sẽ không tới, mười năm trước, lúc hắn còn ở đó, ngươi đã không xuất hiện, mười năm sau.. Ngươi chờ, hắn cũng sẽ không xuất hiện.
 
Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 11: Cho Hắn Một Lời Xin Lỗi

[HIDE-THANKS]Trong lúc Bạch Phù đang ngồi chờ cùng Phong Lập Ngật, một cái hot search trên Weibo bị người ta dùng tiền đẩy lên, bởi vì tiêu đề rất có mánh lới, cho nên chỉ hơn nửa giờ liền nổi.

Ban đầu tin nóng này chẳng qua chỉ là tin đồn nhảm của một blogger, tên blogger này bình thường rất thích đồn đại một ít tin xấu về các minh tinh hạng ba, chỉ là mấy tin xấu này, nghe thì có vẻ giống thật, nhưng lại là nửa thật nửa giả, blogger này cũng không có tiếng tăm, nên không gây được sóng gió gì cho cam.

Trên Weibo chỉ có mười nghìn fans, phần lớn phỏng chừng đều là fan cương thi.

Vào lúc 8 giờ đúng, hắn đã đăng tải một cái Weibo rất dài, tiêu đề cũng rất có mánh lới [Tin nóng độc quyền: Phong tổng tập đoàn Ngật Bạch, vì quân cờ dưới tay công ty giải trí, không tiếc cùng giáo thảo đại học G trình diễn một đoạn khổ tình, chỉ vì mục đích lăng xê!]

Weibo dài đó lấy đoạn phát sóng trực tiếp, lúc Phong Lập Ngật đang nói chuyện điện thoại trên kênh kinh tế tài chính ngày hôm nay làm dẫn chứng, nguyên nhân kết quả đều viết ra rất rõ ràng, còn có hình ảnh.

Kéo xuống chút nữa, chính là các loại ảnh nóng được chụp đăng trên diễn đàn đại học G, trong đó bao gồm một cái tin xấu, cũng chính là cái tin xấu duy nhất.

ID Vì lòng ta đang dán lệnh phong tỏa, chính là người đã đăng tin tức này lên diễn đàn đại học G, lúc ấy hắn đăng tin không bao lâu đã bị chửi bới, không ai tin, còn bị quản trị viên trực tiếp xóa, cấm ngôn trong vòng một tuần.

Hiện giờ ảnh chụp của bài viết đó được đăng ngay bên dưới cái Weibo dài này.

[Xời, nam thần đại học G? Sợ là bị bao dưỡng đi? Nói người khác chân đứng hai thuyền, chẳng lẽ không nhìn lại xem bản thân là mặt hàng gì? ]

Nếu ta nhớ không lầm, bốn năm này, đều có người bảo hắn là đệ tử nghèo không cha, không mẹ, học phí cũng là đi làm công cho người ta để kiếm được?

[Ảnh 1] [Ảnh 2] [Ảnh 3]

Thấy gì không? Ba tấm ảnh này là Phong tổng ở ngoài tiểu khu của hắn phát sóng trực tiếp, được ta chụp hình lại.

Không có ai nhận ra cái tiểu khu này sao?

Vậy để ta nói cho các ngươi biết, giá cả của cái tiểu khu này mà nói ra, sẽ làm các ngươi phát khóc.

Nhưng cái người mà các ngươi gọi là nam thần, lại ở chỗ này.

Hô hô hô, nam thần? Sợ là cùng Đại lão bản ở đây ngủ qua rồi cũng nên?

Ngay sau đó, lại là hình chụp khác, phía trên có đề ngày, là hình bốn năm trước lúc Bạch Phù chuyển tới cái tiểu khu xa hoa kia, được chụp ra từ video giám sát.

Cuối cùng vẫn là một tấm ảnh, ảnh chụp một cái bình luận trung gian, trong một tin tức nóng trên diễn đàn đại học G:

Nội dung trong ảnh là một câu: [1234L] Chẳng lẽ chỉ mỗi mình ta cảm thấy kỳ quái thôi sao? Nam thần năm nay không phải vừa mới đại học năm thứ tư sao? Mười năm trước nam thần mới bao nhiêu tuổi chứ? Như thế nào lại có thể gọi là bạn trai cũ được?

Này còn chưa tính, cuối cái Weibo dài này, blogger còn bát quái thêm một câu, ý vị sâu xa: Những ai lướt qua thì nên nhìn kĩ một chút, hình chụp từ camera giám sát này là thật, ngày cũng là thật, không hề qua photoshop. Nói cách khác, cái người được gọi là giáo thảo đại học G, bốn năm trước khi vừa mới bước chân vào đại học, đã có thể ở trong cái tiểu khu xa hoa này, không nói đến việc tuổi không khớp, nói không chừng, bảo cái gì không cha, không mẹ, làm công bên ngoài kiếm tiền đóng học phí, cũng là giả, chẳng qua là bị bao dưỡng. Bây giờ hợp tác với tập đoàn Ngật Bạch, là muốn nhân cơ hội này nổi tiếng, dựng lên hình tượng tình nhân nửa khổ mà thôi.

Bởi vì Weibo này dùng từ ngữ mấu chốt, mánh lới quá nhiều, hơn nữa không biết người đứng phía sau màn là ai, tiêu tiền mua nhân lực đẩy tin lên top, Weibo này sau khi đăng lên, lập tức có rất nhiều sinh viên đại học V chia sẻ, giống như quả bom bị rút kíp nổ "Bùm".

Khắp nơi đều là [Giáo thảo đại học G bị bảo dưỡng, dùng thủ đoạn lăng xê] vân vân.

Chỉ là không biết cố ý hay vô tình, lại tránh không để tập đoàn Ngật Bạch biết được, cũng tránh đi Phong Lập Ngật.

Bởi vì có sinh viên đại học V chia sẻ, rất nhanh liền trở nên hot, hơn nữa những từ khóa đó, khiến một đám ăn dưa quần chúng tức khắc điên cuồng, đều đang đi tìm hiểu giáo thảo đại học G là ai.

Không biết ai đăng ảnh chụp của Bạch Phù lên, bởi vì vẻ đẹp so minh tinh còn giống minh tinh hơn, nên càng khiến nhiều người tin.

Hơn nữa tuổi của Bạch Phù, quần chúng không rõ chân tướng, trong đầu mường tượng thấy xác thật cũng không khớp, không chịu ngồi lý giải, cứ thế mà bắt đầu mắng, nói chuyện rất khó nghe.

Tin đăng không bao lâu, rất nhanh diễn đàn đại học G cũng liền tham gia vào, học sinh đại học G làm sao nhịn được nam thần nhà mình bị bôi nhọ như vậy, trực tiếp bình luận giải thích.

Nhưng mà không so nổi với quần chúng ăn dưa, một ít sinh viên đại học V vào bôi nhọ, cùng đám anh hùng bàn phím không biết chân tướng..

Bạch mỹ nhân thiên hạ đệ nhất soái: Các ngươi không biết cái gì đã đi bôi nhọ người khác, có biết xấu hổ không? Hình chụp chỉ có thể chứng minh Bạch mỹ nhân quả thật ở chỗ đó, nhưng như vậy thì đã sao? Các ngươi có biết phải có trách nhiệm với những lời mình nói ra không, tùy tiện bôi nhọ người khác, phải chịu trách nhiệm pháp luật!

Tiểu bạch thỏ đã trắng lại càng trắng: [Giận] [Giận] [Giận] Rõ ràng phía sau tin có giải thích, tại sao hình chụp của ngươi lại chỉ dừng lại ở những bình luận bôi nhọ?

Kèm hình: [2222L] 1234L khẳng định không hiểu biết bối cảnh của nam thần. Nam thần không cha, không mẹ, hằng năm đều phải tự kiếm tiền đóng học phí, đi học muộn, hơn nữa vì tích góp học phí, nên tạm nghỉ học mấy năm, cũng không phải là không có khả năng, ngươi từng nhìn thấy chứng minh nhân dân của nam thần sao? Ngươi biết nam thần bao nhiêu tuổi sao?

* * *

Nhưng những dòng giải thích đó, rất nhanh bị bao phủ bởi một đống các loại phỏng đoán, kèm theo những lời chửi bới trung gian không có ý tốt, một đám người gấp đến nỗi sắp khóc, lại căn bản không có cách nào để giải thích.

Rồi lại chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu giải thích, tìm được ảnh chụp Bạch Phù tham gia làm từ thiện cùng bọn họ, nhưng không ai để ý, cũng không ai tin.

Hơn nữa không biết ai ở phía sau màn châm ngòi thổi gió, càng có nhiều một ít cái gọi là nghe nói, từng đoạn ngắn không có chứng cứ được đăng lên, rất nhanh được like đẩy thành top bình luận, lời giải thích của sinh viên đại học G, rất nhanh bị áp xuống.

Ngay lúc học sinh đại học G quyết định vì nam thần thức đêm huyết chiến, hơn 9 giờ gần 10 giờ, đột nhiên những bình luận bôi nhọ dưới bài đăng bị đổi mới, tất cả đều bị một ít lời nói kỳ quái áp xuống.

Ngư Ngư nhất bổng: Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão công nói người này tốt, vậy chính là tốt!

Suốt đời chỉ có một tâm nguyện Ngư Ngư liếc mắt nhìn ta một cái là được: Lão công nói cái gì cũng đúng! Không biết xấu hổ! Phí bôi nhọ từ lúc nào lại thấp như vậy?

Cá chép đỏ cùng ta: Xời, bao nhiêu người đột nhiên cùng nhau bôi nhọ giáo thảo đại học G này, không có gì mờ ám ta mới không tin, quan sát một vòng cũng không thấy nhắc gì đến Phong tổng, hay là fan nữ nào của Phong tổng cố ý dựng chuyện vậy?

Quãng đời còn lại có ta: Lầu trên @Cá chép đỏ cùng ta không lẽ lại đúng vậy thật? @Tập đoàn Ngật Bạch @Hạ Du Khải Ngư Ngư yên tâm, chúng ta khẳng định thay người bảo vệ tốt Đại Bạch! Hu hu hu~Ngư Ngư đã bao giờ tức giận đến như vậy đâu chứ?

* * *

Cơ hồ là nội trong vòng hơn mười phút ngắn ngủn, những bình luận bôi nhọ phía dưới mấy bài viết do sinh viên đại học V chia sẻ, đều bị các loại "Ngư", "Lão công", "Đại Bạch" chiếm cứ, khiến đám sinh viên đại học G lúc trước một mình chiến đấu ngây ngẩn cả người: Đây, tình huống này là như thế nào?

Bọn họ nhìn một hàng @Hạ Du Khải, đương nhiên bọn họ biết Hạ Du Khải là ai, đương hồng tiểu sinh, chơi phiếu tính tình, tiểu công tử tự phụ của tập đoàn Hạ Thị thị trấn G, không kháng cự được gương mặt đẹp kia, hơn nữa còn là người có tài nguyên, nên nổi rối tinh rối mù, một đống fan Lão bà.

Nhưng Hạ Du Khải này có quan hệ gì với mỹ nhân Bạch?

Bọn họ theo cái @ click vào, đi tới trang chủ của nam minh tinh đang nổi Hạ Du Khải, liền nhìn thấy một bài đăng ngay đầu trang.

Là bài đăng chia sẻ tin hot ban đầu kia, trọng điểm không phải cái này, mà là bình luận.

@Hạ Du Khải: Lão tử vừa trở về liền nhìn thấy cái này, còn có thể vui được sao? Đại Bạch bị bao dưỡng? Đại Bạch nhà ta tốt vậy vẫn có người bôi nhọ? Chỉ cần hắn mẹ nó gật đầu, đừng nói là nhà hay xe, bản thân lão tử cũng mặc hắn sai khiến! Một đám, đều đừng chạy, dám bôi nhọ anh em của lão tử, chờ đó!

Hạ Du Khải là tiểu sinh đang nổi, có đến mấy ngàn vạn fans, rất nhanh hạ gục nhóm người này.

Vốn dĩ cho rằng hắn nói giỡn, chẳng qua hơn mười phút, bên dưới cái Weibo trực tiếp là hình chụp một tập văn kiện từ luật sư.

Đem tên những sinh viên đại học V ban đầu chia sẻ bài viết này đều viết vào, chính là tập đoàn của Hạ Du Khải.

Hạ Du Khải một khi đã tham dự, sự việc càng náo nhiệt, nhưng hiển nhiên là thế cục lập tức xoay chuyển.

Lúc trên mạng đang có một trận gió tanh mưa máu, Phong Lập Ngật ôm con thỏ vẫn còn ngồi đợi, chỉ tiếc, sợ là không đợi được người.

Phong Lập Ngật ngày thường rất ít lên mạng, tập đoàn Ngật Bạch cũng chỉ có một cái tài khoản từ phía chính phủ, do người trong công ty xử lý, nhưng bởi vì tổng bộ của bọn họ mới dọn về đây được một tháng, nên vị trí ấy vẫn còn là chỗ trống, cảm thấy sẽ không có ai chú ý tới nên tạm thời để không.

Phong Lập Ngật coi trọng lần hẹn hò này như vậy, nên di động cũng là để chế độ im lặng, hơn nữa những tin tức bôi nhọ đó vẫn chưa liên lụy đến Phong Lập Ngật, bộ hoạt động của tập đoàn Ngật Bạch không dám xác định có nên báo lên trên hay không, nhưng thấy Hạ Du Khải cũng đã tham dự vào, mắt nhìn cục diện một khi đã phát thì không thể vãn hồi, nhanh chóng tìm số điện thoại của trợ lý Nhâm để báo lên.

Lúc trợ lý Nhâm nhận được điện thoại, còn tưởng công ty xảy ra chuyện gì, chờ sau khi hỏi rõ ràng mới sửng sốt, cho dù trước kia hắn còn hoài nghi như bọn họ, nhưng từ khi thấy Phong Lập Ngật vì Bạch Phù mà ngay cả chị ruột cũng không nể mặt, hắn nào có dám trì hoãn, ở bên ngoài nhận điện thoại liền nhanh chóng trở về xin chỉ thị.

Bạch Phù cùng Phong Lập Ngật đợi rất lâu, vốn dĩ cho rằng Phong Lập Ngật sẽ nhanh chóng từ bỏ, không nghĩ tới đến 10 giờ hắn vẫn còn không chịu từ bỏ. Bạch Phù giơ móng vuốt xoa xoa mắt, hắn đói bụng.

Ngẩng đầu nhìn Phong Lập Ngật, tất cả cảm xúc lại lần nữa trầm tĩnh, hắn vừa định dùng móng vuốt chụp Phong Lập Ngật, khiến Phong Lập Ngật nhanh chóng cho dọn đồ ăn lên, ăn xong còn trở về.

Hắn có thể chờ người tới được mới là lạ, người còn đang vùi trong lòng ngực hắn, chỉ là không đợi Bạch Phù mở miệng, trợ lý Nhâm liền đi vội vã đi đến, sắc mặt không tốt, tới gần thì hạ giọng nói: "Lão bản, xảy ra chuyện rồi, không biết là ai ở trên mạng bôi nhọ Bạch tiên sinh."

Phong Lập Ngật không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình là thứ gì, hắn không hề nghĩ muốn từ bỏ, chẳng sợ phải đợi tới một khắc cuối cùng, nhưng lúc này nghe được trợ lý Nhâm nhắc tới Bạch Phù, quay đầu đi: "Hả?"

Trợ lý Nhâm lập tức đưa điện thoại di động qua, trên màn hình là bài đăng ban đầu bôi nhọ của Weibo kia.

Sắc mặt Phong Lập Ngật âm trầm cầm lấy điện thoại, click mở, chỉ là nhìn vài câu, quanh người liền tản ra hơi thở đáng sợ.

Bạch Phù ngồi xổm trong ngực Phong Lập Ngật, lúc Phong Lập Ngật xem điện thoại, hắn cũng ngẩng đầu lên xem, chờ thấy rõ ràng là cái gì, mắt đậu đỏ trợn tròn: Đauma, kẻ nào dám bôi nhọ hắn như vậy?

Phong Lập Ngật nhanh chóng nhìn một lần, vừa thu di động, vừa nhìn về phía trợ lý Nhâm: "Gọi điện thoại cho bộ hoạt động, lập tức xử lý. Trong vòng mười phút, ta không muốn nhìn thấy bất luận tin tức nào bôi nhọ về hắn, còn nữa, kêu luật sư phát đơn kiện."

Lúc nói những lời này hắn đã đứng dậy, hắn sớm có dự cảm sợ là A Bạch sẽ không tới, chờ nhìn đến những cái đó, hắn càng thêm chắc chắn, nghiến răng nghiến lợi: Rốt cuộc là ai?

Hắn vừa mặc áo khoác tây trang vừa hạ mệnh lệnh, công ty hắn nuôi dưỡng nhiều người như vậy, không phải là chỉ ăn không ngồi rồi, cơ hồ lập tức hack những tài khoản đó, xóa bỏ không còn một mảnh.

Trợ lý Nhâm biết Hạ Du Khải cũng tham dự việc này: "Lão bản, Bạch tiên sinh hình như có quen biết vị tiểu thiếu gia nhà họ Hạ kia, không lâu trước hắn cũng đã phát đơn kiện, chúng ta có phải hay không.." Hắn chưa nói xong, đối diện với ánh mắt của Phong Lập Ngật liền biết điều ngậm miệng.

Lập tức hiểu rõ, Hạ Du Khải phát cũng chính là bọn họ phát, nhưng của lão bản bọn họ phát lại chỉ là của lão bản bọn họ phát, đây là cho thấy thái độ, tuyệt không thiện bãi cam hưu, cho người nọ một cái cảnh giác giáo huấn.

Bạch Phù từ lúc hay tin mình bị người trên mạng bôi nhọ vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, lại nghe được cả Hạ Du Khải cũng can thiệp vào, lỗ tai dài khẽ run lên: Anh em tốt, về sau Hạ Du Khải lại nhận phim thần tượng tinh phân, Bạch Phù nhất định sẽ không chê hắn.

Mà trên mạng vốn dĩ đang ăn dưa, người liên can cũng ngồi chờ xem náo nhiệt, bỗng nhiên phát hiện, những bài đăng đó một khắc trước còn khí thế ngất trời, ngay sau đó toàn bộ đều không thấy đâu.

Cùng lúc đó, một cái Weibo được đăng lên.

@Phong Lập Ngật: Cho hắn một lời xin lỗi.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 12: Đồng Cư (Ở cùng một nơi)

[HIDE-THANKS]Cát Nguyệt Tư là sinh viên năm ba của khoa Văn Học đại học G, tên Weibo của cô là 'Bạch mỹ nhân thiên hạ đệ nhất soái', người lúc trước phổ cập nguyên nhân kết quả của tin tức 818 kia trên trang web diễn đàn cũng là cô.

Tin tức bôi nhọ vừa được đăng tải trên Weibo, cô liền thấy được, vô cùng tức giận, vẫn luôn liên tục giải thích, nhưng không có ai chịu nghe cô.

Rốt cuộc [Giáo thảo đại học G bị bảo dưỡng, dùng thủ đoạn lăng xê] những từ khóa hot này, nếu cô không quen biết đàn anh Bạch Phù từ trước, có lẽ đột nhiên nghe tin, nhìn đến những bình luận trái chiều này cô cũng sẽ tin tưởng.

Nhưng cô còn nhớ rõ tình cảnh lúc trước cô từng đi làm công ích cùng với đàn anh Bạch Phù, cô không tin đàn anh lại là loại người này, sinh viên đại học G có rất nhiều, nhưng cô vẫn nhịn không được vô cùng tức giận chiến đấu đến hăng hái, không nghĩ tới, tình thế từ sau lúc minh tinh lớn kia lên tiếng thì liền xoay chuyển.

Cô nhìn chằm chằm Weibo của Hạ Du Khải, nhìn câu nói kia một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Đợi lấy lại tinh thần, muốn nhìn xem đám người bôi nhọ còn ở đây không, tạo mới liền phát hiện, bài đăng bôi nhọ đầu tiên, không có?

Cô kỳ quái không hiểu tại sao lại như vậy, tìm những tin khác được chia sẻ lại, phát hiện cũng đều không có? Cô đang muốn nói gì, liền nghe được bạn cùng phòng giường trên, cũng đang dùng di động lướt Weibo giải thích cho Bạch Phù kêu "Dauma" một tiếng: "Nhanh nhanh nhanh, các cậu nhanh vào Weibo của Phong tổng tập đoàn Ngật Bạch!"

"Phong tổng có Weibo sao? Lúc trước tìm còn không thấy.." Cát Nguyệt Tư ở khung tìm kiếm gõ tập đoàn Ngật Bạch thì thấy xuất hiện hai cái, một cái là @Tập đoàn Ngật Bạch, cái còn lại là @Phong Lập Ngật, cái phía dưới chỉ vừa mới được chứng thực đăng ký.

Sau khi các cô click vào, thì nhìn thấy một dòng chứng thực rất đơn giản: Chủ tịch tập đoàn Ngật Bạch, mặt sau có thêm V, là đã chứng thực.

Chỉ đăng một cái Weibo.

@Phong Lập Ngật: Cho hắn một lời xin lỗi (*).

(*) Gốc là: 给他道歉

Nhìn đến bốn chữ này, ánh mắt Cát Nguyệt Tư sáng lên, là cái loại cảm giác linh hồn hủ nữ vèo một cái được thắp sáng, tay nàng run rẩy click mở bình luận, quả nhiên một đám ngao ngao kêu lão công.

@Ta là Phong tổng gia tiểu khả ái: A a a a nhìn xem ta phát hiện cái gì? Lão công ô ô ô vậy mà ngươi lại đăng ký Weibo! Lão công nhìn ta nhìn ta!

@Phong gia nguyên phối: Trời ạ, vậy mà là thật! Lão công đây là 'Trùng quan nhất nộ vi lam nhan' sao? Những bài bôi nhọ đó có phải do lão công kêu người xóa không? Oa, lão công lợi hại!

@Hôm nay loại một con mèo năm sau sẽ có vô số chỉ miêu: Chỉ có mình ta cảm thấy bốn chữ này rất hấp dẫn sao? Ý ngầm của Phong tổng: Ngươi dám khi dễ người của ta? Kéo ra ngoài! Chém!

@Đáng yêu nhiều hơn nhiều hơn nhiều hơn: Lầu trên +1, rất hấp dẫn! Kèm hình ảnh!

@Cẩu lương ăn ngon thật: Chẳng lẽ chỉ mình ta nhớ rõ câu "Không gặp không về" sao? Bây giờ cũng đã qua hai tiếng, Phong tổng không phải hẳn là ở quốc tế Khải Duệ hẹn hò với Bạch mỹ nhân sao? Như thế nào một chút tin tức cũng chưa lộ ra tới.

@Giận quăng ngã cẩu lương một trăm lần: @Cẩu lương ăn ngon thật Còn phải suy nghĩ nhiều? Phong tổng đêm nay bao toàn bộ tầng cao nhất, ai cũng không thể đi lên, chẳng qua ta là một kẻ muốn ăn cẩu lương tới điên rồi, từ buổi chiều ta liền ngồi canh ở ngoài quốc tế Khải Duệ, kết quả hơn 6 giờ đã thấy Phong tổng dẫn người đi vào, đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy vị giáo thảo hắn muốn đợi tới, ta cảm thấy, một tấm tương tư của Phong tổng, sợ là lạnh! [Suy] [Suy] [Suy] [Suy]

@Cuồng diêu người đánh cá CP đại kỳ vĩnh không ngã: Nhỏ giọng run rẩy hò hét: Ta, ta muốn xem CP Ngư Phù được không? @Hạ Du Khải @Bạch Phù

Những bình luận đó đều bị đẩy thành bình luận đứng đầu, phía sau có không ít câu trả lời, vô cùng náo nhiệt, các loại bàn tán, duy nhất không có nhắc lại về việc bôi nhọ Bạch Phù.

Người đứng phía sau sai sử màn bôi nhọ vẫn luôn tránh đi Phong Lập Ngật, phỏng chừng cũng không nghĩ tới Phong Lập Ngật sẽ chính mình đi lên đâm họng súng, hoặc là vốn dĩ không nghĩ tới, Phong Lập Ngật thật sự sẽ vì một người bạn trai cũ đã sớm chia tay mười năm trước mà lên tiếng, còn nhanh chóng xóa tin bôi nhọ.

Đại khái là người phía sau màn túng quẫn, kế tiếp không lại dám đăng thêm cái gì, đám thủy quân bôi nhọ Bạch Phù cũng nhanh chóng toàn bộ biến mất không thấy.

Nhưng bọn họ không dám tiếp tục, Phong Lập Ngật lại chưa chắc đã không tính toán mà buông tha dễ dàng như vậy.

Sau khi Phong Lập Ngật đăng Weibo, tập đoàn Ngật Bạch lập tức theo sát những nhóm người đã chia sẻ tin, đồng thời phát đơn kiện.

Giống với Hạ Du Khải, đem liệt kê toàn bộ những người đăng bài bôi nhọ.

Phong Lập Ngật ngồi trong xe đang trên đường trở về, bên ngoài trời một mảnh đen nhánh, trong xe thương vụ lại rất sáng, thỏ trắng suốt cả đoạn đường đều bị Phong Lập Ngật ôm, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Trợ lý Nhâm vẫn luôn ngồi ở ghế phụ gọi điện thoại, chưa từng trì hoãn, cuối cùng tiếp nhận một cuộc điện thoại, sau nghe xong lại che ống nghe, quay đầu nhìn phía sau: "Lão bản, đã tìm được blogger ban đầu đăng tin, nhưng mà hắn cũng không biết rốt cuộc là ai thuê hắn, người nọ chỉ liên hệ với hắn qua mạng, chuyển khoản cũng qua mạng, còn lại thì không có thông tin gì khác."

Ánh mắt Phong Lập Ngật hắc trầm: "Kêu bọn Tiểu Trương nhanh chóng đến nhà hắn, dùng máy tính của hắn truy cho ra địa chỉ IP của kẻ đứng đằng sau, ta muốn bọn họ phải tìm ra thân phận của kẻ đứng sau bằng tốc độ nhanh nhất có thể." Có lẽ kẻ đứng đằng sau không phải nhắm vào A Bạch, chẳng qua thời gian chỉ có một buổi chiều, người này hành động quá nhanh, hắn không dám đảm bảo có phải là đối thủ cạnh tranh mấy năm nay của hắn làm hay không, chỉ cần là một phần vạn khả năng, hắn cũng không nghĩ lại nhìn đến có người xúc phạm A Bạch.

Lần này là Phong Lập Ngật sơ suất, nhưng xa cách mười năm đột nhiên biết được hắn không chết, Phong Lập Ngật đã sớm mất đi khả năng phán đoán.

Huống chi còn làm hắn vô cớ bị bôi nhọ, nghĩ đến A Bạch liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn đến hắn, lệ khí quanh thân Phong Lập Ngật càng nặng, khiến trợ lý Nhâm và tài xế ngồi ghế trước cả người lạnh lẽo, lần này sếp thật sự tức giận.

Trợ lý Nhâm không dám trì hoãn, xe chạy đến dưới lầu công ty liền lập tức đi xuống xử lý, chỉ là trước khi xuống xe nhớ đến gì đó, thò vào: "Đúng rồi lão bản, vừa nãy có điện thoại gọi lại đây, là bảo an tiểu khu của Bạch tiên sinh gọi tới, nói lúc chiều có người lấy chìa khóa mở phòng Bạch tiên sinh, cầm đi đồ vật hắn đặt ở trên bàn trà. Bảo an nói với người kia là cần báo cáo thân phận, mới bằng lòng cho đi, không nghĩ tới.. Là Hạ tiên sinh, Hạ Du Khải."

Lúc nói đến Hạ Du Khải, trợ lý Nhâm cũng có chút ngơ ngẩn, bọn họ cũng không kêu bảo an theo dõi, là bảo an tự chủ trương gọi điện thoại đến đây.

Số điện thoại này là lúc trước lão bản bảo nếu Bạch tiên sinh có trở về thì báo, nên cho hắn lưu lại, phỏng chừng bảo vệ này ngay từ đầu cũng không nghĩ tới, mãi cho tới vừa rồi lúc 10 giờ mới gọi đến, lúc ấy hắn đang xử lý việc phát đơn kiện, vội quá nên quên, lúc này nhớ nên liền nói ra.

Phong Lập Ngật cau mày, lại chưa nói gì: "Ta đã biết, trước hết xử lý chuyện trên mạng."

Từ lúc nhìn thấy Hạ Du Khải đăng cái Weibo kia, hắn liền đoán được hai người quen biết, chỉ là không nghĩ tới quan hệ của hai người.. Tốt như vậy, cho nhau chìa khóa.

Bạch Phù vẫn luôn không tìm được cơ hội chạy, lúc này thật vất vả mới chờ được cửa xe mở ra, hắn liền tưởng nhảy xuống, thừa dịp có khe hở chạy đi, nhưng mà, mới từ trên đùi Phong Lập Ngật nhảy xuống, định theo cửa mở ở ghế phụ chạy ra, kết quả, mắt nhìn thấy sắp thành công, cái đuôi nhỏ lại bị kéo căng, có người nắm: "..."

Quả nhiên, ngay sau đó bị vớt trở về, một lần nữa rơi vào lồng ngực ngạnh bang bang, người nọ còn sờ sờ lông sau lưng hắn: "Đừng chạy loạn, ta đưa ngươi về chỗ cha ngươi."

Bạch Phù sửng sốt, ngay sau đó mắt đậu đỏ vui vẻ: Tên cháu trai này vậy mà thông minh? Muốn từ bỏ? Rốt cuộc không còn đắn đo có nên lấy con thỏ uy hiếp ông đây?

Trợ lý Nhâm vừa thấy con thỏ người trong lòng của lão bản thiếu chút nữa chạy, liền nhanh chóng chạy vội đi tra người phía sau màn.

Bạch Phù vốn dĩ cho rằng Phong Lập Ngật là tùy tiện nói, không nghĩ tới thằng nhãi này chờ cửa đóng, thật sự mở miệng: "Đi đại học G."

Bạch Phù có chút ngẩng ngơ, bị Phong Lập Ngật ôm đứng ở trước cửa tiểu khu của hắn, Phong Lập Ngật thật sự đưa hắn về, nghĩ đến rất nhanh có thể lấy lại tự do, thỏ trắng sửa lại tính tình ầm ĩ trước đó, ngoan ngoãn mà vùi trong lòng ngực Phong Lập Ngật, tên cháu trai Phong Lập Ngật muốn sờ lông thì cứ sờ, niết lỗ tai thì cứ niết lỗ tai: Cho ngươi tiếp tục sờ. Sờ, lông của ông đây mềm mại không? Sờ thoải mái không? Da lông có phải đặc biệt du quang thủy hoạt? Vậy nhanh chóng sờ nhiều thêm hai lần, đợi ông đây biến trở về, cũng đừng có mà kéo ta gọi "Tiên sinh".

Bảo vệ cửa phỏng chừng đã sớm nhận được chỉ thị, nhìn thấy Phong Lập Ngật ngồi ở ghế sau, trực tiếp cho đi, chờ tới hầm gửi xe, tài xế đi đỗ xe, Phong Lập Ngật ôm Bạch Phù lên lầu.

Thỏ trắng trừng một đôi mắt đậu đỏ, đặc biệt muốn nói buông hắn tại chỗ là được, hắn có thể tự mình trở về.

Có điều hiển nhiên không quá thực tế, Phong Lập Ngật bước vào thang máy, hắn nhìn Phong Lập Ngật ấn tầng lầu của hắn, kích động dùng miệng cắn móng vuốt, lát nữa hắn phải dùng tư thế gì từ biệt vị bạn trai cũ này đây?

Thang máy "Đinh" một tiếng liền mở ra, Phong Lập Ngật chân bước dài đi về phía trước, Bạch Phù nhìn cửa phòng hắn càng ngày càng gần, chờ tới trước cửa rồi, Bạch Phù rốt cuộc phun ra một hơi: Sống rồi.

Xem ra Phong Lập Ngật thật sự muốn đưa hắn trở về.

Có điều Bạch Phù vui mừng quá sớm, hắn kích động chờ Phong Lập Ngật đem hắn buông xuống sau đó rời đi, kết quả tên cháu trai này đứng trước cửa phòng hắn hồi lâu chưa động, cuối cùng rốt cuộc cũng có động tác, ngay lúc Bạch Phù cho rằng Phong Lập Ngật sẽ buông tha chính mình, liền thấy tên cháu trai này chuyển bước, quay người, đi đến đối diện.

Chờ ở đối diện đứng yên, Bạch Phù thấy được Phong Lập Ngật duỗi tay hướng trong túi, không biết vì sao hắn lại có một loại dự cảm xấu: Tên cháu trai này hay là..

Theo 'ding ding dang' một tiếng giòn vang, Bạch Phù trợn tròn mắt đậu đỏ, trơ mắt nhìn Phong Lập Ngật từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở ra cửa phòng đối diện hắn.

Thỏ trắng: Trời ơi, ông đây tin người cái quỷ.

Hắn liền nói tên cháu trai Phong Lập Ngật này sao có thể dễ dàng đưa hắn trở về như vậy, thì ra là thằng nhãi này dùng thời gian một buổi trưa, mua phòng đối diện?

Nhà giàu vạn ác!

Tiểu khu Bạch Phù ở là tiểu khu xa hoa, giá trị xa xỉ, lúc nhận phòng là đã được trang hoàng xong, cho nên có thể trực tiếp vào ở.

Thời gian một buổi trưa, bên trong đầy đủ mọi thứ, chỉ là sạch sẽ quá mức, quạnh quẽ, không có khí người.

Con thỏ Bạch Phù cả người héo lộc cộc, Phong Lập Ngật trước sau đều có chuẩn bị, hắn không tới chỗ hẹn liền trực tiếp mua phòng đối diện ôm cây đợi thỏ.

Lại không được, nếu chính mình không đáp ứng tái hợp, vậy là tính đánh lâu dài sao?

Trước kia sao không phát hiện da mặt hắn lại dày như vậy?

Phong Lập Ngật đổi giày, cởi áo khoác ném trên sô pha, thuận tiện đặt thỏ trắng lên, sờ lỗ tai dài của hắn: "Ngươi tự mình chơi trước một lát."

Hắn tháo cúc cuốn cổ tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, lấy ra chậu cơm đã chuẩn bị tốt, đổ một ít thức ăn thỏ nhập khẩu vào, bưng lại đây đặt ở một bên cho thỏ ăn.

Bạch Phù nhìn thức ăn thỏ, yên lặng quay người đi: Cuộc sống này còn chưa qua.

Chẳng lẽ trước khi biến trở về, hắn đều phải thảm như vậy? Ăn thức ăn thỏ, hắn sống một ngàn năm cũng chưa từng thảm như vậy! Liền tính là trước khi hóa hình, tốt xấu gì hắn cũng ăn củ cải tươi mới.

Phong Lập Ngật sờ lỗ tai dài của hắn liền xoay người đi phòng bếp.

Bạch Phù vốn dĩ đưa lưng về phía hắn, nghĩ cách chạy, kết quả nghe được phía sau có tiếng động truyền tới, vẫn là tiếng cắt rau, hắn hồ nghi mà quay đầu, tên nhóc này không lẽ định tự mình nấu ăn? Hắn biết nấu? Đại thiếu gia này lúc trước mười ngón tay không dính dương xuân thủy đó.

Nhưng chờ tới khi thỏ vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đồ ăn mới mẻ mà Phong Lập Ngật lấy ra đã được rửa sạch, đang chuẩn bị cắt, tốc độ tay kia, động tác đâu vào đấy, đứng trong căn phòng bếp đang rộng mở, ánh đèn ấm áp chiếu xuống, thế nhưng trong nháy mắt có thể làm đôi mắt thỏ bị mê hoặc: Đây là do hắn hoa mắt sao? Tên cháu trai Phong Lập Ngật này đã học được cách nấu ăn?[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back