Welcome! You have been invited by Thư Viện Ngôn Từ to join our community. Please click here to register.
Chương 20: Có bản lĩnh thì đổi cách thức đè tôi đi.

[HIDE-THANKS]
Edit: Chi Lan

Beta:

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

1,

Giang Diệc nhìn thấy người khác liền trở thành cục đá, khi nhìn thấy Quý Phong, anh cũng bị hóa đá, chỉ là chỗ bị hóa đá không giống nhau.

Quý Phong: ".. Trong một ngày cậu không nói lời cợt nhả sẽ chết à?"

"Vốn dĩ sẽ như vậy thật." Giang Diệc khoác vai cậu, đem hạt dẻ rang đường vừa mới mua đưa qua cậu: "Còn nóng này, cậu nếm thử xem nó có ngọt hay không."

Hạt dẻ nóng hổi, nhưng không tới nỗi nóng đến bỏng miệng, vừa ngọt vừa thơm mùi nếp.

Giang Diệc nhìn cậu, trong mắt mỉm cười: "Ăn ngon không?"

"Ngon." Quý Phong gật đầu, hỏi: "Sao cậu không ăn?"

Lúc này, Giang Diệc mới thu hồi tầm mắt, lấy ra mấy viên hạt dẻ, lột vỏ, đem thịt quả đưa đến bên miệng Quý Phong.

Anh nhìn Quý Phong với ánh mắt chờ mong, trong mắt sáng lấp lánh.

Tim Quý Phong đập nhanh vài nhịp, nói: "Cậu làm xong bài tập chưa?"

Giang Diệc: "..."

Quý Phong lạnh mặt: "Lại đây, chúng ta cùng nhau làm bài đi."

Giang Diệc: "Không được không được, nhất quyết không được."

"Làm sao vậy?" Khi nói chuyện, miệng cậu phồng phồng do bị hạt dẻ ngon ngon lấp đầy.

Giang Diệc buồn rầu nói: "Tôi quá đẹp trai, sẽ quấy nhiễu sự tập trung của cậu."

Quý Phong: "..."

2,

Dư Luyến muốn ra nước ngoài đóng phim, mấy năm nay, dì càng hỗn càng kém, lại tâm cao khí ngạo, không chịu hạ thấp giá trị của mình để đóng vai người mẹ trong phim thần tượng, dựa vào mấy bộ phim văn nghệ để tranh cúp. Trước khi đi, dì gặp mặt Quý Phong.

Đôi mắt của Dư Luyến phiếm hồng, nhìn vào là biết dì vừa mới khóc, nhìn thấy Quý Phong đến, liền gắng gượng cười một cái.

Quý Phong mềm lòng, nói: "Sao mẹ lại đột nhiên nhớ tới con?"

Dư Luyến: "Mẹ rất nhớ con, nhớ khi con còn nhỏ đặc biệt ngoan, ngồi nghiêm chỉnh làm bài tập, tiểu hồng hoa luôn là nhiều nhất."

Quý Phong không nói lời nào.

Dư Luyến lau đi những giọt nước mắt của mình: "Mẹ thật không có trách nhiệm, không nấu được một bữa cơm nào cho con, kỹ năng sống cũng không dạy cho con. Nhưng mẹ có thể để lại di sản cho con."

"Đủ rồi." Quý Phong đưa khăn giấy qua: "Mẹ đừng nói lung tung nữa."

Dư Luyến: "Mẹ sẽ không quấy rầy cuộc sống của con, mẹ sẽ chỉ ở một bên nhìn con thôi."

Quý Phong bĩu môi: "Tùy mẹ."

Dư Luyến mang theo rất nhiều đồ khi dì ấy đến, nhưng vừa hay chúng đều không phải là những thứ mà Quý Phong yêu thích, đó là ba bốn cái hộp giống như là thực phẩm dinh dưỡng dành cho người trung niên và người già.

Quý Phong từ chối nhận tất cả những thứ đó: "Con không cần mấy cái này."

Dư Luyến: "Vậy con lấy ba hộp này đi, chúng rất tốt cho sức khỏe."

Quý Phong đau đầu: "Không cần."

Hai người đưa qua đẩy lại, cuối cùng hai bên đều lùi một bước. Quý Phong nhận lấy một ít đồ, không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào, nhìn dì ấy nói: "Mẹ cũng nên tìm cho mình một người bạn trai đi, không nên cứ thế ở một mình suốt đời."

Dư Luyến: "Ừ, mẹ sẽ tìm, việc có bạn trai mẹ sẽ không bao giờ ngừng theo đuổi đâu."

Quý Phong: "..."

Dư Luyến nhìn về phía Giang Diệc, đi ra bên ngoài phòng: "Cậu lại đây một chút, tôi có chuyện riêng muốn nói với cậu."

Giang Diệc nghĩ thầm, chắc chắn dì ấy đã phát hiện gian tình giữa hai người họ rồi.

Quả nhiên, Dư Luyến nói: "Tôi biết chuyện của con tôi và cậu rồi."

Giang Diệc vuốt vuốt cái mũi.

"Nhưng tôi biết cậu sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé." Dư Luyến chuyển sang câu chuyện khác: "Tôi tìm cậu là muốn cùng cậu nói chuyện khác."

Giang Diệc: "Cái gì?"

Dư Luyến trầm mặc một chút, nói: "Lần trước tôi cảm thấy cậu diễn xuất rất có khí chất."

Giang Diệc: "Dì nói chính xác, con cũng cảm thấy thế."

"..."

Dư Luyến lại nói: "Tuy rằng cậu diễn với bản sắc rất chân thực, nhưng trong lúc vô tình, tôi đã nhìn thấy cậu ghi chú rất nhiều trong phần kịch bản của cậu, cậu rất chịu khó đấy."

Giang Diệc thâm trầm nói: "Thì là, do con vốn là một người vô cùng nghiêm túc, chỉ là không thường thể hiện ra bên ngoài thôi."

Dư Luyến: "..."

Dư Luyến đành phải nói: "Cậu nhớ đối xử tốt với Quý Phong, và có rảnh thì nhớ kiểm tra hòm thư, tôi có gửi cho cậu vài thứ, cứ xem như là kỳ vọng của tiền bối đối với hậu bối đi."

Sau đó, Giang Diệc phát hiện Dư Luyến đã gửi cho anh sách tham khảo kỳ thi và bài thi vào Học viện điện ảnh, cuối cùng còn đề cử cho anh một người giáo viên.

Bưu kiện còn kèm thêm một câu: Quan trọng nhất chính là, tên cậu có bốn chữ hỏa, tôi bấm tay tính toán, cậu nhất định sẽ tạo nên một cú nổ trong thời gian tới.

Anh được thần tiên mụ mụ (mẹ) chúc phúc.

Sau mấy tiếng, Quý Phong nghĩ Dư Luyến chắc là sắp lên máy bay, đang do dự xem có nên gọi điện thoại hỏi thăm dì một chút hay không, ngay sau đó, cậu nhận được cuộc gọi của Dư Luyến.

Dư Luyến: "Mẹ lên máy bay đây."

Quý Phong: "Ừ, chúc mẹ thuận buồm xuôi gió."

Dư Luyến: "Mẹ có để một thứ ở trong túi của con.. Ừm, con tự mình mở ra xem đi.. Con đừng giận, cứ từ từ tiêu xài.."

Quý Phong đang muốn nói chuyện thêm, nhưng Dư Luyến đã ngắt cuộc gọi.

Quý Phong mở túi ra, phát hiện ở phía sâu nhất bên trong túi của mình có ẩn giấu một bao lì xì, Quý Phong mở ra, bên trong là một chồng tiền mặt.

3,

Quý Phong được tuyển thẳng vào đại học C, nhưng cậu từ bỏ quyền ưu tiên đó, tham gia vào kì thi tuyển của đại học A.

Nhân tiện, Giang Diệc cũng phải chuẩn bị cho những kỳ thi liên tiếp vào nghành nghệ thuật, trong một khoảng thời gian, anh phải liên tục làm kiểm tra, mấy tháng sau kiểm tra thành tích, thành tích của anh chuyên nghiệp nên được thông qua.

Anh không cần phải lo lắng môn học văn hóa nữa, nhờ sự chỉ dạy của Quý Phong, kết quả học tập của anh cũng không còn kém nưa.

Kỳ thi đại học kết thúc, Quý Phong phát huy thực lực rất ổn, điền nguyện vọng là đại học A, được trúng tuyển vào đại học A.

Giang Diệc chưa từng đạt được điểm cao như thế, bây giờ chỉ còn phải chờ giấy báo nhập học. Nhưng không biết anh mất tích ở nơi nào, đã qua mấy ngày cậu không thể liên lạc được với anh.

Trong buổi lễ tốt nghiệp, cuối cùng Giang Diệc cũng xuất hiện, giống như là không nhìn thấy Quý Phong, anh chỉ nhìn thoáng qua Quý Phong, ngồi ở chỗ cách rất xa Quý Phong.

Quý Phong: "..."

Giang Diệc làm bộ không buồn để ý đến cậu, nhưng anh ngụy trang không được tốt lắm, lâu lâu lại liếc mắt, lén nhìn Quý Phong một cái.

Quý Phong thực sự rất muốn đánh anh.

Trên đường, Quý Phong vào toilet hít thở một chút, vừa mới đi ra liền đụng phải Giang Diệc, lại bị Giang Diệc ép trở lại toilet một lần nữa.

Còn chưa nói lời nào, Giang Diệc liền ôm chặt lấy cậu, ủy khuất nói: "Có phải cậu định vứt bỏ tôi phải không?"

Quý Phong: "..."

Tôi còn chưa ủy khuất, cậu ủy khuất cái gì? Tin hay không tôi đánh chết cậu?

Giang Diệc ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe: "Quý Phong."

Quý Phong ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, nhíu mày nói: "Cậu uống bao nhiêu rượu vậy?"

Giang Diệc không trả lời: "Tôi định sẽ không thèm để ý tới cậu nữa." Tuy nói như vậy, nhưng tay anh lại nắm chặt tay Quý Phong, chặt muốn chết.

Quý Phong tức giận, nói: "Cậu dám."

Giang Diệc vô cùng đáng thương nói: "Chỉ có như vậy, cậu sẽ không có cơ hội nói chia tay với tôi."

Quý Phong bị anh làm cho tức giận đến nỗi không nói nên lời, cậu làm ra bộ dáng hung hăng: "Cho nên mấy ngày nay cậu không buồn để ý tới tôi?"

Giang Diệc rũ đầu, rất đáng thương: "Tôi không muốn nghe cậu nói lời chia tay với tôi."

Quý Phong sắp bị anh chọc cho cười: "Ai nói tôi muốn chia tay với cậu?"

Giang Diệc thấp giọng nói: "Cậu tốt như vậy.."

Quý Phong sửng sốt một chút, nói: "Cậu cũng rất tốt mà."

Giang Diệc ngẩng đầu, chà xát tay cậu: "Tôi biết."

Quý Phong: "..."

Giang Diệc nghiêm túc nhìn cậu: "Tôi rất tốt, nhưng cậu mới là người tốt nhất trên thế giới này, không ai có thể so sánh được với cậu, cho dù tôi có tốt đến thế nào, cũng đều không xứng với cậu, tôi thực sự rất sợ."

Quý Phong: "Ở trong lòng tôi, cậu cũng là người tốt nhất, không ai có thể so sánh được với cậu, tôi cũng rất sợ."

Giang Diệc nhìn cậu.

Quý Phong nghĩ thầm, con ma men này không biết có nghe hiểu gì không đây, mở miệng nói: "Cậu -- ưm --"

Giang Diệc hung hăng hôn lên môi cậu.

4,

Giang Diệc ôm chặt cậu: "Cậu lặp lại lần nữa được không?"

Chỉ có tên ngốc mới lặp lại lần nữa. Quý Phong giật nhẹ tay áo anh: "Chúng ta đi ra ngoài, tôi sẽ nói cho cậu nghe."

Vừa bước ra ngoài, cậu liền trực tiếp chạy thẳng dọc theo hàng ghế. Chạy được một nửa, cậu liền bị Giang Diệc kéo trở về, ấn lên trên tường, hôn môi.

Quý Phong kích thích đến mức trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Giang Diệc vuốt ve môi cậu, ánh mắt dọa người, giống như là muốn ăn luôn Quý Phong: "Mau nói là cậu thích tôi đi."

Quý Phong dỗ dành, nói: "Tôi thích cậu, thích cậu nhất."

Giang Diệc: "Em thích cái gì ở anh?"

Quý Phong: ".. Có hơi chút mất mặt rồi đấy, này, đừng tưởng rằng cậu uống say, tôi sẽ không dám đánh cậu."

Giang Diệc ở bên tai cậu, nói: "Cậu thích tôi sống tốt."

Quý Phong mắng chửi trong lòng: ".. Rốt cuộc cậu uống bao nhiêu vậy? Sao lại say thành như vậy?"

Giang Diệc hôn vành tai cậu.

Vì để tránh phải mất mặt xấu hổ, Quý Phong rời khỏi sân khấu, đưa Giang Diệc về nhà.

Trên đường trở về, Giang Diệc lại bắt đầu buồn bực, cả người ủy ủy khuất khuất.

* * * Không biết sao một đại lão gia từ đâu ra có nhiều ủy khuất như vậy. Quý Phong mệt mỏi đỡ anh.

Giang Diệc: "Tôi thật sự rất thích cậu."

"Ừa, biết rồi, sao cậu lại nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy?" Quý Phong hung dữ nói: "Cậu còn dám không để ý tới tôi nữa, tôi liền trực tiếp ném cậu vô cây tùng nhỏ ở ven đường luôn."

Cả người Giang Diệc đều đè ở trên người cậu.

Quý Phong suýt nữa bị đè chết, mắng: "Cậu có bản lĩnh thì thay đổi cánh thức đè tôi đi."

Giang Diệc lập tức đưa cậu trở về phòng, thay đổi cách thức đè.

Quý Phong: "Hôm nay tôi muốn xem sau khi cậu uống rượu có thể loạn tính hay không?"

"Có." Giang Diệc kéo tay cậu trượt xuống dưới: "Cậu sờ đi."

Mặt Quý Phong nháy mắt nóng lên, rụt tay mình lại như bị điện giật.

Giang Diệc ở bên tai cậu, nói: "Nhưng tôi không thể làm được. Cái gì cũng chưa chuẩn bị, cậu sẽ bị đau."

Quý Phong nháy mắt dựng lông: "Tôi làm top thì đau cái gì!"

Giang Diệc xoa xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Top cũng rất đau."

Giang Diệc ôm cậu, suy nghĩ miên man, anh nói rằng mình vẫn luôn suy nghĩ cho tương lai của bọn họ, không muốn tách ra khỏi cậu, anh đã ngẫm nghĩ kỹ rồi, lái xe qua lại giữa hai trường mà bọn họ theo học cũng mất nhiều nhất là một tiếng, sau đó còn nói lung tung thêm một đống chuyện khác.

Còn nói hai người sẽ cùng nhau thuê phòng ở bên ngoài trường, sau này, anh sẽ dưỡng Quý Phong ở trong nhà, không cho bất kỳ người nào thấy cậu, anh sẽ còn lén dắt Nhị Mao tới ở với họ..

Người này thật sự không biết bản thân có bao nhiêu điểm tốt. Quý Phong nhìn anh, lòng đầy suy nghĩ.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 22: Anh rất yêu em.

[HIDE-THANKS]
Edit: Chi Lan

Beta:

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

1,

Giang Diệc ôm cậu vào lòng, hôn lên tóc của cậu: "Anh rất nhớ em, không đợi được đến khi em trở về."

Quý Phong ôm chặt anh.

Giang Diệc khẽ cười nói: "Có phải em đã quên đi việc từng gửi cho anh địa chỉ của em rồi phải không? Anh đã đợi em trong thời gian rất lâu."

Quý Phong cọ cọ người vào quần áo của anh, than phiền: "Áo bông này thật xấu."

"Nhớ anh không?" Giang Diệc gỡ khăn quàng cổ của mình xuống, rồi quàng nó vào cổ Quý Phong, đem cậu bọc đến kín mít.

Chóp mũi của Quý Phong hồng hồng, không nói lời nào.

Giang Diệc tự mãn nói: "Bị tuyệt mỹ dung nhan của anh dọa rồi sao? Có phải anh soái đến độ em không nhận ra luôn phải không?"

Quý Phong ôm chặt anh, thanh âm rầu rĩ: "Anh thật phiền."

Giang Diệc ôm cậu lắc lắc, giơ tay xoa xoa đầu cậu: "Cậu bạn nhỏ Quý Phong của anh càng ngày càng thích làm nũng ghê."

Quý Phong hung hăng nói: "Câm miệng."

Giang Diệc véo mặt cậu: "Hình như nhìn em có vẻ gầy đi thì phải?"

"Chắc chắn là gầy hẳn đi." Quý Phong nhăn cái mũi: "Đồ ăn ở đây khó ăn lắm."

Giang Diệc cười, đem tay cậu đặt vào lòng ngực ấm của mình: "Muốn ăn cái gì? Anh nấu cho em."

Quý Phong ném từ "Anh" xong, liền cắn môi Giang Diệc.

May mắn thay Giang Diệc vẫn còn chút lý trí, hôn cậu xong, liền lôi cậu đi siêu thị mua đồ ăn nấu cơm.

Hai người dùng chung một cái khăn quàng cổ lớn, mặt dán mặt, giống như đôi chim cánh cụt lớn dính liền nhau, lắc lư đi qua quảng trường đầy đủ mọi loại màu sắc, tiến đến siêu thị mua đồ.

Quý Phong chậm rãi mà câu anh: "Anh không vội ư?"

Giang Diệc ném túi khoai lát vào trong xe đẩy hàng.

Quý Phong: "Vị bạn học này, không vội sao?"

Giang Diệc vẫn luôn im lặng, bình thản ung dung.

Ngay khi Quý Phong cho rằng năng lực tự chủ của Giang Diệc đã được cải thiện rất nhiều, thì Giang Diệc đột nhiên kéo cậu tới nơi không người, hôn môi cậu, tay anh dần trượt xuống phía dưới người cậu. Tay Quý Phong dần nóng lên, thế mới biết Giang Diệc có bao nhiêu sự gấp không chờ nổi.

2,

Khi ở trường học, Giang Diệc có nhận diễn một vài nhân vật nhỏ để tích lũy kinh nghiệm, anh cảm thấy hứng thú với vai nào thì liền đi thử vai đấy, không hề kén chọn hình tượng nhân vật.

Có một lần, anh được giao cho diễn một vai bệnh nhân tâm thần, đó là một gã âm trầm, biến thái, cố chấp, tràn đầy dục vọng kiểm soát.

Giang Diệc đi tới bệnh viện tâm thần để nhìn người bệnh, làm rất nhiều công tác chuẩn bị, nhưng vì chưa từng trải qua cuộc sống này, nên anh chỉ có thể thể hiện được vẻ bề ngoài của một người bệnh chứ chưa thực sự nhập tâm.

Miệng của người tiền bối diễn phối hợp với anh cũng thực độc: "Đây là kiểu phản ứng của cậu khi thấy người mình thích sắp chết sao?"

Đôi mắt Giang Diệc sung huyết, hung hăng đánh anh ta.

Sau khi xong việc, anh xin lỗi tiền bối.

Tiền bối lòng dạ hẹp hòi vẫn luôn nhớ rõ chuyện này, vài năm sau anh ta chuyển sang làm đạo diễn, mời Giang Diệc diễn vai chính, có khi Giang Diệc phải diễn một phân cảnh đến tận hai mươi lần.

Sau khi diễn xong nhân vật này, Giang Diệc không xuất hiện trước công chúng trong một thời gian dài. Mỗi ngày trầm mặc, đối mặt với bức tường trống, không nói lời nào.

Vừa nhìn thấy Quý Phong, anh như hóa điên, đôi tay siết chặt lấy Quý Phong, không cho Quý Phong rời khỏi tầm mắt anh.

Giang Diệc: "Quý Phong, anh hình như sinh bệnh rồi."

Quý Phong ngồi bên cạnh anh.

Giang Diệc một trương một trương lật xem di động mắc mưu năm ảnh chụp, cấp Quý Phong giảng đó là sao lại thế này.

Giang Diệc: "Khi còn học cao trung, anh vẫn luôn làm phiền em rất nhiều, có phải khi đó em rất muốn rời bỏ anh?"

Quý Phong lắc đầu: "Không có."

"Anh vẫn luôn thực sự thích em." Quý Phong nhìn anh, nghiêm túc nói: "Gặp được anh là điều thú vị nhất trong cuộc sống vốn nhàm chán của em."

Hơn một tháng, Giang Diệc mới chịu xuất hiện trở lại.

Tuy bộ phim điện ảnh này được bỏ vốn ít nhưng lại được cho điểm rất cao, dù vậy vẫn không tạo được tiếng vang lớn. Giang Diệc chỉ diễn một vai phụ nhỏ, đi ở trên đường không cần phải sợ bị người ta nhận ra, tự do tự tại, hễ có thời gian là lại dẫn Quý Phong đi chu du khắp thế giới.

3,

Trong năm học cuối, Quý Phong thực tập ở viện nghiên cứu, đi theo một đoàn bay nhỏ đi tới rừng mưa nhiệt đới để nghiên cứu về loài bướm.

Nơi đó vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt, chướng khí nặng nề, rất dễ lây lan các loại bệnh tật, Giang Diệc lo lắng cho cậu, ngày cậu trở về, anh đặc biệt chạy đến sân bay đón cậu.

Trùng hợp thay, chuyến bay bị hoãn lại, Giang Diệc rất sợ hãi, lung tung rối loạn suy nghĩ rất nhiều.

Quý Phong xuống máy bay, cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc trong điện thoại ào ào hiện ra.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Diệc đang đứng ngây ngốc.

Giang Diệc ôm chặt cậu, anh giống như vừa sống sót sau tai nạn: "Quý Phong."

Quý Phong bị anh làm cho không thể hiểu được: "Làm sao vậy?"

Hốc mắt Giang Diệc phiếm hồng: "Em không quan tâm anh một chút nào sao?"

Quý Phong phải dỗ dành anh hơn nửa ngày trời: "Sợ cái gì, mỗi ngày trên người em toàn là một bộ võ trang, chỉ lộ đôi mắt ở bên ngoài thôi."

Nhóm nghiên cứu của Quý Phong đã giành được giải thưởng Khoa học quốc gia cho nghiên cứu mới nhất, vì thế trong sở thưởng cho bọn họ một kỳ nghỉ dài hạn. Quý Phong ở cùng Giang Diệc tận mấy ngày, mỗi ngày cậu đều có thể ăn cơm Giang Diệc nấu, đặc biệt thỏa mãn.

Vừa rời khỏi Giang Diệc, cả người Quý Phong liền gầy hẳn đi. Giang Diệc nhìn quai hàm phình phình của cậu, có chút đau lòng, nghĩ thầm, lại phải thật lâu mới có thể dưỡng béo.

Hai ngày sau, Giang Diệc phải rời đi. Diễn viên đảm nhận vai chính của một bộ phim điện ảnh mới đang thả bồ câu, vì thế anh được chọn để thay thế anh ta.

Trước khi phim ra mắt, bộ phim điện ảnh anh từng tham gia trước kia đột nhiên lại bị nhà làm phim xào lên, đó là bộ phim mà Giang Diệc đóng một vai phụ nhỏ, bệnh nhân tâm thần, những hình ảnh đó bị người ta đào lên, khiến cho rất nhiều người phải kinh ngạc.

【Rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm, một hai phải dựa kỹ thuật diễn】

【Thật đáng kinh ngạc, đã hóa thân thành người như vậy rồi, sao vẫn có thể đẹp như vậy! 】

【 người thường đỉnh này thân nhiều lắm là thôn đầu vương nhị cẩu cẩu đầu. Jpg】

【 không hề hình tượng tay nải.. Có phải đã soái đến độ không còn quan tâm đến vẻ bề ngoài 】

【 Mẹ ơi, mau nhìn kho báu con vừa phát hiện ra này! 】

【Anh này phẫu thuật thẩm mỹ chắc luôn】

【.. Ở sở hữu kịch rõ ràng đều là hủy dung hảo sao 】

【 đồng ý, mãnh liệt yêu cầu ra một bộ có thể bày ra hắn mỹ mạo kịch 】

【Mọi người cùng nhau góp vốn, tôi cấp một cái đùi gà】

【Tôi cấp một túi bột mì】

【Khoan đã, người ở lầu trên nói cậu ấy phẫu thuật thẩm mỹ đã xem qua quảng cáo của cậu ấy khi cậu ấy còn học cao trung chưa】

【Tôi đã xem qua cái quảng cáo đó rồi, thật sự rất tuấn tú, kinh vi thiên nhân soái (1) ! 】

(1) Kinh vi thiên nhân soái: Kinh ngạc, thán phục trước dung nhan xinh đẹp, tuấn tú.

【Tôi thì đơn giản hơn nhiều, không quan tâm lắm đến mỹ mạo của cậu ấy, tôi là một người thuần túy chú trọng đến nghề nghiệp, kỹ năng diễn xuất của cậu ấy thật sự tốt】

Cư dân mạng bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Tử Mao vì nghĩa anh em mà giúp bạn không tiếc cả mạng sống, vì phá đổ cùng Giang Diệc một cái thời gian lên người đối diện, đi làm trợ lý cho đối thủ, sớm chiều ở chung cùng ăn cùng ngủ, sau đó cậu bị người đó đè.

Tử Mao cảm thấy mất mặt, không dám nói với Giang Diệc, chỉ biết khóc thút thít mà nói hết cho Quý Phong: "Vì sao tôi lại luôn thảm như vậy chứ?"

Quý Phong: "Thượng dược sao?"

Tử Mao òa khóc: "Sao cậu lại hư như vậy!"

4,

Giang Diệc ở trước màn ảnh và lúc bình thường như hai người khác nhau.

Có một lần, Quý Phong lặng lẽ đi nhìn anh.

Giang Diệc ngồi ở một bên xem kịch bản một mình, thành thục ổn trọng, trên mặt không có biểu tình dư thừa, ánh mắt chuyên chú, giống như một người khác.

Quý Phong có chút hoảng hốt, nhớ tới Giang Diệc ở trên sân bóng rổ nhìn cậu cười, Giang Diệc ôm lấy bờ vai của cậu, Giang Diệc khí phách hăng hái, Giang Diệc lén nắm tay cậu, Giang Diệc hôn xong mặt cậu liền bỏ chạy..

Giang Diệc nhận thấy được ánh mắt của cậu, ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt lập tức nổi lên ý cười, giống hệt như người thiếu niên nhiệt tình năm đó.

Trong ánh mắt Giang Diệc có vài phần thụ sủng nhược kinh: "Sao em lại tới đây?"

Quý Phong: "Em nhớ anh."

Giang Diệc đứng hình trong hai giây, nhẫn nhịn xuống nỗi xúc động muốn ôm cậu, hôn môi cậu, về đến nhà, mới ấn cậu ở trên tường, dùng sức mà hôn môi, một đường từ phòng khách đến phòng ngủ.

5,

Người đại diện của Giang Diệc và Quý Phong đã có một cuộc nói chuyện rất chân thành.

Quý Phong nói chuyện chia tay với Giang Diệc, cậu vốn là muốn nói, bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, hai người bọn họ nên tách khỏi nhau trong một thời gian ngắn--

Lời còn chưa nói xong, Giang Diệc gắt gao bắt lấy tay cậu: "Anh không muốn chia tay, anh không đồng ý."

Quý Phong muốn rút tay mình về, nhưng không cử động được.

Con mắt Giang Diệc đỏ lên: "Anh làm sai ở chỗ nào, em cứ nói với anh, anh sẽ học cách yêu em thật tốt."

Giang Diệc: "Anh không quan tâm mọi người nghĩ gì, anh chỉ muốn cùng em luôn ở bên nhau, cùng nhau làm rất nhiều việc, đi rất nhiều nơi, chúng ta còn phải đi đăng ký kết hôn nữa."

Quý Phong gian nan mở miệng: "Em là nói, chúng ta hãy xa nhau một thời gian."

"Anh không muốn xa em, dù là một thời gian ngắn cũng không được." Giang Diệc ôm chặt cậu, nhỏ giọng nói: "Em là kiểu người rất dễ bị thu mua, người ta cho em một chút tình yêu, một chút ngọt ngào, em liền mềm lòng, em bị người khác lừa đi thì anh phải làm sao, anh không muốn."

Lời nói của anh tràn ngập ủy khuất.

Cổ họng Quý Phong bị nghẹn lại, tưởng như muốn chết.

"Anh thích em." Giang Diệc siết chặt tay cậu, dù ai có cố sức bẻ các ngón tay của anh cũng không thể tách chúng ra được.

Giang Diệc lại biến thành kiểu người đặc biệt dính người, nhỏ giọng nói: "Anh yêu em, anh rất yêu em, anh nhất định sẽ trở nên tốt hơn."

Quý Phong không thể chịu đựng được.

Giang Diệc: "Anh không chia tay, anh biết anh đang bụng dạ hẹp hòi vô cớ gây rối, nhưng anh quyết không chia tay em."

Giang Diệc: "Anh thích em."

Giang Diệc ủy khuất đầy bụng: "Quý Phong anh thích em."

Anh lặp đi lặp lại những lời này.

Quý Phong hôn lên môi anh, cuối cùng cậu cũng không đề cập đến chuyện chia tay nữa.

6,

Quý Phong có mối quan hệ rất tốt với các đàn anh đàn chị trong phòng nghiên cứu. Có một lần, bọn họ thảo luận về vấn đề tính hướng của nhiều giống loài trong tự nhiên, họ phân tích nguyên nhân sinh ra nhiều loại tính hướng từ góc độ gien di truyền và hậu thiên (2).

(2) Hậu thiên: Một sự vật, sự việc không phải từ khi sinh ra đã có, mà được hình thành trong quá trình sống, trái nghĩa với bẩm sinh.

Quý Phong đột nhiên nhớ tới, trước đây cậu vẫn luôn cho rằng mình là vô tính luyến ái (3), hoặc là trí tính luyến.

(3) Vô tính luyến ái là sự không bị hấp dẫn tình dục, hoặc không hay ít quan tâm đến các hoạt động tình dục. Nó có thể được xem là sự không có, hoặc là một trong những xu hướng tính dục, bên cạnh dị tính, đồng tính, song tính và toàn tính.

Sau khi trở về nhà, cậu liền hỏi Giang Diệc.

Giang Diệc nghiêm túc nói: "Sự thật chứng minh em thật sự là trí tính luyến, yêu thích trí tuệ vô biên của anh."

Quý Phong lấy cái gối đầu đập anh.

Tắt đèn, Quý Phong lầm bầm: "Em là như thế này, chỉ thích anh, đối với những người khác thì không có cảm giác gì, chẳng lẽ là.. Giang Diệc luyến?"

Thanh âm lầm bầm rất thấp, rối rắm một hồi, cậu liền chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.

Nửa đêm tỉnh lại, phát hiện Giang Diệc đang nhìn chằm chằm vào mình.

Quý Phong sởn tóc gáy, trước tiên trong đầu thoáng hiện lên một từ: "Anh muốn mưu sát em!"

Giang Diệc hôn lấy môi cậu.

Quý Phong bị hôn đến thở hổn hển, nghĩ nụ hôn này không khác gì đang mưu sát nửa cái mạng này lắm.

Giang Diệc ôm cậu, thân mật cọ cọ vào gương mặt cậu: "Trước khi ngủ, lời nói của em quá câu nhân, làm anh cao hứng đến nỗi không ngủ được."

7,

Lịch trình cả ngày của Giang Diệc kín mít, Quý Phong cũng vậy, ngay từ đầu hạng mục phải làm liên tục không biết bao nhiêu ngày đêm. Sinh nhật Quý Phong ngày đó, bận rộn đến nỗi muốn ngất, buổi tối về nhà cậu nhận được một tấm thiệp nhỏ của Giang Diệc gửi cho cậu:

Anh yêu em.

Khi mười sáu tuổi anh đã yêu em.

Hiện tại anh vẫn yêu em.

Hơn nửa đêm, Giang Diệc mới trở về, Quý Phong đã ngủ ở trên sô pha.

Giang Diệc bế cậu lên, ôm cậu đặt lên trên giường, rồi cẩn thận đắp chăn cho cậu, ngồi xổm xuống hôn lên trán cậu: "Sinh nhật vui vẻ."

Quý Phong mông lung mở mắt ra.

Giang Diệc cười khẽ: "Đánh thức em?"

Quý Phong ôm cổ anh, lẳng lặng mà nhìn anh, cảm thấy đây có thể là ảo giác, mơ mơ màng màng mà nhéo mặt Giang Diệc.

Giang Diệc: "Đau, không phải nằm mơ đâu."

Quý Phong cười, tiến lại gần hôn lên chỗ cậu vừa nhéo.

Trái tim Giang Diệc như muốn tan chảy, ôn nhu nói: "Đại học bá nhà anh khi cười lên sao có thể đẹp như vậy nhỉ?"

Quý Phong gắt gao ôm cổ anh, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm anh.

Ngày thường, ánh mắt cậu luôn là bình tĩnh, có khi còn có chút thanh lãnh xa cách. Giờ phút này, cậu nửa ngủ nửa tỉnh, mang theo chút trẻ con cùng đơn thuần, khiến người ta vừa nhìn liền muốn hung hăng khi dễ cậu.

Giang Diệc bị ánh mắt cậu chọc ngứa tâm, ngồi xổm bên mép giường: "Em là đang muốn anh không cho em ngủ à."

Quý Phong chạm chạm mặt anh.

"Được rồi." Giang Diệc nắm tay cậu, đưa vào trong chăn, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dỗ dành nói: "Ngủ đi nào."

Quý Phong không muốn ngủ, lại duỗi cánh tay ra, càng ôm cổ Giang Diệc chặt hơn.

"Vậy để anh kể chuyện cổ tích cho em nghe nha?" Giang Diệc đành phải lên giường ôm cậu, nhẹ giọng nói: "Trước kia, có một con thỏ con có phẩm hạnh rất tốt, nó không thích ầm ĩ, chỉ thích đọc sách, ngủ, ăn cỏ xanh, có một ngày, nó gặp một con sói xám lớn tính tình kiêu ngạo hống hách.."

Quý Phong mơ mơ màng màng mà tiến vào mộng đẹp. Ngày hôm sau tỉnh lại không thấy bóng dáng Giang Diệc, cảm thấy mình tối hôm qua có thể là ngủ mơ.

Cậu ngơ ngác ngồi ở đầu giường, đột nhiên, cái mũi ngửi thấy mùi đồ ăn, dép cũng không mang, liền chạy ra xem.

Giang Diệc đang làm bữa sáng ở phòng bếp, vừa vặn vừa mới chiên xong một cái trứng cuối cùng, nhận thấy được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn cậu cười khẽ: "Dậy rồi à?"

Quý Phong không nói lời nào.

Tầm mắt Giang Diệc di chuyển xuống: "Sao chưa mang dép vào chân?"

Quý Phong cúi đầu, đầu ngón chân co quắp mà nhích tới nhích lui, ở dưới ánh mắt Giang Diệc chạy về phòng mang dép, lại chạy ra nhìn chằm chằm anh.

Giang Diệc dọn xong bữa sáng, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tiểu bảo bối mơ hồ hiếm khi thấy được ở cậu.

Quý Phong vội vàng bày ra hai phần chén đũa.

Giang Diệc thật sự rất vất vả, thấy cậu như vậy liền đứng ngây ra, tiến lại ôm lấy cậu.

8,

Giang Diệc tham gia một talk show, người chủ trì nhiệt tình hỏi anh thích kiểu người nào.

Giang Diệc: "Tôi thích đại học bá lãnh đạm."

Người chủ trì lập tức nói đùa vào, cố tình đào sâu thêm thông tin.

Giang Diệc hào phóng thừa nhận có yêu thích một người, nhìn màn ảnh nói một câu: "Je te veux."

Trong lòng Quý Phong cứng lại.

Bản nhạc piano mà cậu chơi vào năm đó, Je te veux, ý tứ là em cần anh.

Hóa ra Giang Diệc đã biết.

Người đại diện ở dưới đài bị dọa đến chết khiếp, trái tim đập thình thịch, ca liền tính ngươi không đi lưu lượng cũng không thể như vậy a, quá kích thích, vậy sao anh không trực tiếp come out luôn đi?

9,

Ăn tết Dư Luyến thay đổi cái ngoại tịch bạn trai, gọi video cho Quý Phong.

Quý Phong: "Mẹ nhớ phải tự chăm sóc tốt cho mình."

Vành mắt Dư Luyến ửng đỏ, khóc thút thít, nói muốn tặng cho cậu một chiếc xe thể thao mới.

Quý Phong: "..."

Ở đầu bên kia, ba Quý Phong đang đón tiếp bảy, tám người cô người dì, rất náo nhiệt, Quý Vân kêu Quý Phong cùng nhau về quê.

Giang Diệc gọi điện thoại cho cậu.

Quý Phong tránh khỏi đám đông, đi ra ngoài tiếp điện thoại.

"Em đang làm gì vậy?" Thanh âm ở đầu bên kia của điện thoại rất êm tai.

"Em mới vừa chạy ra ngoài, ồn ào quá." Quý Phong ngẩng đầu, nhìn bầu trời lạnh lẽo, có lẽ ở nơi nào đó đang bắn pháo hoa, cậu chỉ nghe thấy âm thanh đùng đùng, không thấy một pháo hoa nào.

Giang Diệc nghe cậu nói chuyện, đột nhiên nói: "Anh yêu em."

Quý Phong ngẩn ra: "Sao lại đột nhiên nói câu này?"

Giang Diệc cười khẽ: "Nhà anh đặc biệt quạnh quẽ, mẹ anh một hai đòi anh phải kéo em tới đây, ba mẹ anh đều muốn gặp em, em có muốn tới đây không?"

Quý Phong: "Em --"

Giang Diệc không đợi cậu nói xong, nói: "Anh qua đó đón em."

Giang Diệc phong trần mệt mỏi mà lái xe tới đó, bái phỏng hắn ba, rồi cùng Quý phụ uống mấy chén, sau đó cứu Quý Phong ra khỏi đó.

Giang Diệc nắm lấy tay của Quý Phong đút vào trong túi anh, ở trong công viên vắng người tản bộ, thỉnh thoảng nhẹ nhàng xoa xoa.

Trên đường còn tàn lưu một chút tuyết, trên một tán cây khô khốc, một đàn chim sẻ bay ra.

Bọn họ đi trong đêm dài. Giang Diệc khẽ vuốt mặt Quý Phong, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cậu.

Đột nhiên nhớ tới khi tốt nghiệp, Tiểu Chu nói với bọn họ: Các em đều là một cá nhân độc nhất vô nhị, mỗi người đều sẽ tỏa sáng theo cách riêng của mình. Tiền đồ tựa hải, lai nhật phương trường (4).

(4) Tiền đồ tự hải, lai nhật phương trường: 前途似海, 来日方长: Tiền đồ tựa như biển, tương lai còn dài. Một câu trong sách "Thiếu niên Trung Quốc". Ý nói rằng thời gian còn rất dài, những điều cần phải làm trong tương lai đều nhất định sẽ thành công.

Trên đường có người nhìn thấy Giang Diệc, sửng sốt vài giây, không thể tin được hai mắt của mình. Giang Diệc mặc áo bông thật dày, nắm tay Quý Phong, trong mắt mang ý cười.

"Giang giang Giang Diệc?"

Người nọ la lên vài tiếng, mừng rỡ như điên: "Cậu ký tên cho tôi được không? Tôi tôi tôi thề sẽ không nói cho người khác biết đâu!"

Người nọ nói: "Ký thêm hai cái nữa được không? Tôi không bán chúng đâu! Chỉ là mẹ tôi và bạn gái tôi đều rất thích cậu!"

Đợi người nọ đi rồi, Giang Diệc chọc Quý Phong: "Em thấy đau lòng không? Ghen không? Nếu em ghen thì hôn anh đi."

"Ghen." Quý Phong túm lấy cổ áo anh, ở bên tai anh nói: "Anh mau nếm thử em đi, em đau đến chết mất."

Đột nhiên cậu nhiệt tình như vậy, Giang Diệc có chút không chịu nổi, ôm cậu vào trong ngực xoa tới xoa lui như bảo bối.

Lỗ tai Quý Phong đỏ bừng: "Được rồi đấy."

"Chưa được." Giang Diệc đem cậu khóa vào trong áo khoác của anh, vui vẻ mà lắc tới lắc lui: "Sao anh có thể thích em nhiều như vậy?"

Quý Phong mỉm cười, đánh anh.

Những lời tỏ tình như vậy Quý Phong đã nghe qua vô số lần, Giang Diệc cũng không thấy mệt mỏi khi cứ nói như thế.

Giang Diệc là kiểu người không biết cái gì là lạt mềm buộc chặt, từ lúc bắt đầu đã nhiệt tình chạy tới bên cậu mang theo sức mạnh đủ để mai một toàn bộ thế giới, thắp sáng toàn bộ cuộc sống vốn đơn điệu, nhàm chán của cậu.

Từ đó, mọi ngóc ngách u tối trong cuộc sống của cậu đều bị luồng ánh sáng rực rỡ này đẩy lùi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 23: Em cho anh một cây kem đấy. (Hoàn)

[HIDE-THANKS]
Edit: Chi Lan

Beta:

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

1,

Giang Diệc ôm Quý Phong vào trong lòng, giống như đang ôm một đứa trẻ, cho cậu nhìn anh chơi Plants vs Zombies.

Giang Diệc trồng rất nhiều khoai tây để cho Zombies ăn.

Quý Phong không nhịn được, mắng: "Anh đang chơi theo kiểu dùng thực vật nuôi Zombies à?"

Giang Diệc cười khẽ, nặng nề mà hôn cậu một cái.

Quý Phong lại nói: "Ngu ngốc, anh mau thu thập mặt trời đi, bằng không anh sẽ còn không còn cái mặt trời nào đâu."

Giang Diệc ôm chặt cậu, hôn lên sườn mặt của cậu: "Mặt trời nhỏ của anh vẫn luôn ở trong ngực anh này chứ đâu."

Quý Phong: ".. Cút."

Giang Diệc hôn sâu xuống, vì thế hai người họ lại lăn qua lộn lại với nhau.

2,

Sau khi hôn nhân đồng tính mới vừa được hợp pháp hóa, Giang Diệc hay sờ vào ngón tay của Quý Phong vào mỗi đêm trước khi ngủ, lén lút sờ vào ngón áp út của cậu.

Quý Phong giả bộ ngủ.

Giang Diệc nhỏ giọng diễn tập: "Em nguyện ý gả cho -- không đúng, sao lại kỳ quặc như vậy? Làm lại."

Lỗ tai của Quý Phong ửng đỏ, may mắn là trong bóng đêm, nên cậu mới không bị lộ tẩy.

Giang Diệc nói: "Em có nguyện ý làm bạn lữ của Giang Diệc tiên sinh không?"

Thời gian tĩnh lặng kéo dài, Quý Phong cảm giác tay mình bị kéo đến ngực Giang Diệc, Giang Diệc trịnh trọng nói chuyện lạ: "Xin hỏi, em nguyện ý làm bạn lữ vĩnh viễn của Giang Diệc tiên sinh không?"

Giang Diệc tự biên tự diễn: "Không nói lời nào chính là đáp ứng rồi đấy."

Mặt Quý Phong nóng lên.

Giang Diệc: "Em mau gọi anh một tiếng 'chồng' đi."

Quý Phong: "..."

Giang Diệc: "Ừ, Quý Phong tiểu bảo bảo thật ngoan, chồng của em sẽ yêu thương em thật tốt."

Quý Phong: "..."

Giang Diệc thật cẩn thận mà ôm cậu, ghé sát vào hôn lên sườn mặt của cậu, cảm thấy mỹ mãn rồi mới chìm vào giấc ngủ.

3,

Giang Diệc tham gia gameshow, rất nghiêm túc nhào nặn tượng đất, anh nặn ra một con heo nhỏ màu hồng, muốn mang về đưa cho Quý Phong. Trong tâm tình rất tốt, anh ngâm nga vài câu ca.

Làn đạn đều ở xoát: Thanh âm này, lỗ tai muốn mang thai.

Những người bên cạnh có chút hào hứng, ồn ào muốn anh hát một bài.

Giang Diệc cười khẽ: "Có người sẽ ghen đấy."

Tiết mục vừa công chiếu liền trở thành đề tài hot, leo lên hot search.

Trái tim của người đại diện đập thình thịch liên hồi, có phải cậu cảm thấy bản thân mình đang rất hưng phấn?

4,

Giang Diệc từ chối một bộ phim hay.

Người đại diện lại điên lên: "Anh, không, đại lão, bộ phim này là đại ip (1), sẽ tạo nên cú bùng nổ đấy! Tuy có hơi nhiều cảnh hôn, nhưng anh có thể dùng tá vị (2) mà, diễn cảnh giường chiếu cũng có thể dùng thế thân! Không nhận thì thật là quá lãng phí gương mặt trắng trẻo, đẹp đẽ này của anh rồi."

(1) Đại IP: Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.

(2) Tá vị: Đạo diễn sẽ quay những góc khuất để đánh lừa thị giác người xem.

Giang Diệc: "Không được, một tập có thể phải diễn tới mười cảnh hôn, tôi thấy nó quá bạo."

Sau khi bộ phim này được công chiếu, bởi vì nhiều nguyên nhân mà suýt nữa bị fan nguyên tác mắng chết, đại ip trở thành tiểu hồ kịch (3).

(3) Tiểu hồ kịch: Ý chê bộ phim lộn xộn, ngớ ngẩn, hồ đồ.

Giang Diệc ở trước mặt Quý Phong chọc ghẹo cậu: "Thật đáng tiếc, ba phân. Cảnh giường chiếu rất dài, mỗi tập đều diễn cảnh hôn."

Quý Phong thờ ơ: "Ừ."

Giang Diệc tỏ vẻ đáng thương: "Em không để bụng chuyện này sao?"

Quý Phong: "Ừ, không để bụng."

Giang Diệc ôm cậu, cọ cọ: "Sao em lại tốt với anh như vậy."

Vành tai của Quý Phong đỏ lên: "Em không quan tâm đâu."

Giang Diệc cười nói: "Em cũng thật tốt quá."

Giang Diệc khó chịu mà cù lét cậu: "Anh là bạn trai của em, sao em có thể mặc kệ bạn trai em như thế, mặc kệ việc anh quan hệ với ai."

Quý Phong đỏ mặt tránh tới tránh lui.

5,

Quý Phong đã ngủ, cậu rúc cơ thể mình vào trong lòng ngực Giang Diệc, trên đầu cậu dựng lên một chỏm tóc rối xù.

Giang Diệc cười khẽ, chụp lại vài bức ảnh dung nhan đáng yêu của Quý Phong khi ngủ, rồi chọn ra một bức ảnh nhìn là muốn cười liền, đăng lên Weibo: Đây là tiểu bảo bối nhà tôi, cho mọi người cùng nhìn một cái này.

Trong ảnh là chỏm tóc bù xù ở trên đầu của Quý Phong.

Mới vừa đăng lên chưa được vài phút, đề tài này đã nổi lên ngay lập tức. Người đại diện lại phát điên, muốn từ chức, từ bỏ hết việc xử lý xã giao.

Người đại diện thậm chí còn nghĩ kỹ con đường lui cho mình: "Mình sẽ về quê hương bán khoai lang đỏ. Quê mình là quê hương của khoai lang đỏ, chỉ cần phát sóng trực tiếp trên network platform là có thể bán khoai lang đỏ được rồi, cũng vẫn có thể xem đó là một con đường tốt để lui."

Đề tài này quả nhiên nổi tiếng, người đại diện bắt đầu thu xếp đồ, nhanh tay mua thiết bị phát sóng trực tiếp trên Taobao (4), ngay lúc này tiếng chuông cuộc gọi đến liên tiếp vang lên.

(4) Taobao: Là trang mạng mua sắm trực tuyến Hoa ngữ tương tự như eBay, Amazon[3] và Rakuten có trụ sở tại Hàng Châu, Chiết Giang và được Tập đoàn Alibaba vận hành.

Người đại diện không dám nhận điện thoại, vì sợ tất cả đều là đại ngôn (5) muốn hủy hợp đồng, ngẫm đến khoảng bồi thường kếch xù liền muốn khóc.

(5) Đại ngôn: Hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.

Có một vị đạo diễn lớn gọi điện thoại cho anh ta, người đại diện không dám không nhận, liền cười nói: "Xin chào ngài."

Đạo diễn lớn nói: "Giang Diệc sắp hết hạn hợp đồng với công ty chúng tôi rồi phải không?"

Người đại diện ngây ra một lúc, sau đó rất mau liền phản ứng lại, giả vờ thúc ép, nói: "Để tôi xem, ừm, nếu có thời gian, thì mấy ngày cái kia hoạt động ta cùng bên kia thương lượng trước đã."

Sau khi ngắt điện thoại, lòng anh liền rạo rực vui mừng, lập tức lên Taobao trả những món đồ vừa đặt mua.

Fans cũng rất đáng yêu, hò hét sôi nổi ở khu bình luận:

【 a! Cuối cùng anh cũng chịu phát đường! 】

【Cuối cùng cũng cho chúng ta nhìn thấy người yêu! 】

【 rốt cuộc ngồi xổm đường! 】

【 a a a tôi cũng muốn chạm vào chùm tóc xù đó! 】

【 Mau lập một tổ chức trộm tiểu bảo bối nhà anh ấy thôi! 】

【 bảo bối nhà anh trông thật xinh! 】

【 quá ngọt rồi! 】

【 keo kiệt, dám để cho chúng em nhìn chính mặt của tiểu bảo bối nhà anh không? 】

6,

Giang Diệc ở trên núi lớn đóng phim, tín hiệu không ổn định, bò lên trên cây, giơ di động gọi điện thoại cho Quý Phong.

Tín hiệu đứt quãng.

Quý Phong chỉ có thể nghe được âm thanh đứt quãng.

Giang Diệc nói ở trong điện thoại: "Quý Phong tiên sinh, xin hỏi em có nguyện ý tiếp nhận Giang Diệc tiên sinh làm bạn lữ của em không? Tốt, em nguyện ý. Giang Diệc tiên sinh, xin hỏi anh có nguyện ý làm bạn lữ của Quý Phong tiên sinh không? Tôi nguyện ý. Kết thúc buổi lễ."

Quý Phong đột nhiên rất muốn hôn anh, muốn nói chuyện, bên kia đột nhiên lại không có tín hiệu.

Rốt cuộc chờ mãi mới có tín hiệu, Quý Phong nói: "Em nhớ anh."

Đầu bên kia của điện thoại thật lâu không nói lời nào, lâu đến mức Quý Phong hoài nghi anh còn ở đó không, kêu một tiếng: "Giang Diệc?"

Hầu kết của Giang Diệc vừa động: "Quý Phong, anh cương.."

Mặt Quý Phong nóng lên.

Điện thoại bên kia lại không có tín hiệu, truyền đến ti ti lạp lạp điện lưu thanh âm, Quý Phong đợi thật lâu sau, mới cúp điện thoại.

7,

Giang Diệc về nhà gặp cậu ngay sau khi vừa xuống núi, bước vào cửa ôm lấy Quý Phong.

Quý Phong ghét bỏ nói: "Đi tắm rửa đi, bốc mùi quá."

Giang Diệc lại hôn cậu.

Quý Phong nhéo mặt anh, hôn môi anh, nhìn vào đôi mắt anh: "Ghê chết mất."

Giang Diệc cù lét cậu.

Quý Phong bật cười, né tránh trốn đi, bị bế lên, hôn môi, một đường vào phòng tắm.

Khi bọn họ còn mới làm chuyện đó, da mặt Quý Phong mỏng, dù như thế nào cũng không chịu phát ra âm thanh, về sau lại càng ngày càng hợp nhau, thỉnh thoảng cũng có thể thỏa mãn sở thích xấu xa của Giang Diệc.

Giang Diệc cảm thấy mình đang ôm một mặt trời lớn.

Quý Phong: "Mẹ mặt trời của anh đang choáng váng đầu và phát sốt này."

Giang Diệc lập tức sờ vào cái trán của cậu.

Quý Phong: "Chắc không sao đâu, nghỉ ngơi một chút liền ổn thôi." Anh làm tình quá độc ác, không thể nói ra những lời này.

Giang Diệc hôn lên đầu cậu, đột nhiên nói: "Kỹ thuật của anh có phải không tốt phải không?"

Quý Phong: "..."

Quý Phong nhỏ giọng nói: "Khá tốt." Phải là cực tốt mới đúng.

Giang Diệc nảy sinh lòng hoài nghi về kỹ thuật của mình.

Tuy rằng Quý Phong đã nói rất nhiều lần là khá tốt, có khiến cậu đạt cực khoái. Nhưng bởi vì biểu tình cùng miệng lưỡi của cậu vốn thật sự quá mức cao lãnh, nên anh vẫn không thể tin.

Quý Phong thề mình thật sự có đạt đến cực khoái.

* * * Tuy rằng không biết vì sao loại sự tình này có thể nói đi nói lại, không một chút e lệ nào?

Quý Phong: "Anh đang giấu thứ gì ở bên trong phải không?"

Giang Diệc lập tức hô hấp nặng nề.

Quý Phong nhấc chân đá anh: "Nói giỡn nói giỡn đó, mau lấy nước cho em đi."

Giang Diệc ghé sát vào, dính dính nhớp mà hôn cậu: "Quý Phong.."

8,

Trong khoảng thời gian này, Giang Diệc phải điên đảo ngày đêm, sau khi kết thúc công tác, anh vẫn chưa cân bằng lại được sức khỏe và tinh thần, đã bị mất ngủ còn kèm theo chứng suy nhược thần kinh.

Về đến nhà, ôm lấy Quý Phong, anh mới có thể an tâm mà ngủ một giấc ngon lành.

Giang Diệc mơ thấy Quý Phong đang làm bài trong bộ đồng phục học sinh, Quý Phong chưa bao giờ ghi chép bài học, nhưng vì anh mà cậu cố tình ghi chép tận hai quyển vở, mơ thấy Quý Phong chơi đàn dương cầm, mơ thấy Quý Phong mỉm cười với anh.

Tỉnh dậy, thần thanh khí sảng, sau hai tháng, lần đầu tiên anh mới có một giấc ngủ ngon lành.

Quý Phong làm bữa sáng. Tuy trình bày không đẹp lắm, nhưng trứng chiên rất hoàn mỹ, còn lát bánh mì nướng lên có cháy một chút.

Quý Phong có chút thất bại.

Giang Diệc nhìn nụ cười chán nản, bộ dạng ủ rũ cụp đuôi của cậu, nhịn không được mà cười khẽ.

Lòng tự trọng của Quý Phong bị làm nhục: "Cười cái gì mà cười? Anh không ăn thì em đem đổ đấy."

Giang Diệc đột nhiên kêu tên của cậu: "Quý Phong."

"Sao?"

Giang Diệc nghiêm túc nói: "Còn nhớ rõ lúc ấy ngươi cho ta bắn đầu khúc sao?"

Quý Phong gật đầu: "Làm sao vậy?"

Giang Diệc quỳ một gối xuống đất.

Quý Phong bị dọa, đầy mặt đỏ bừng: "Anh đang làm gì vậy?"

Giang Diệc kéo tay cậu, đưa đến bên miệng mình, cẩn thận đặt lên đó một nụ hôn, thành kính thâm tình, như cung phụng thần minh: "Anh cũng rất yêu em."

Trái tim của Quý Phong thổn thức một chút, cảm giác chua chua ngọt ngọt tê mỏi cả trái tim, nhớ tới rất nhiều năm về trước bọn họ ở bên nhau thảo luận về chuyện quỳ một gối xuống đất.

Giang Diệc quấn lấy cậu nói cảm ơn.

Cậu bị anh làm phiền đến mức không thể chịu được, lạnh mặt ném câu, nếu một hai phải cảm ơn, thì mời anh dập đầu.

Lúc ấy Giang Diệc nói loại chuyện này khi cầu hôn mới làm.

Sau đó cậu mắng Giang Diệc, rối rắm nói, cầu hôn là phải quỳ một gối xuống đất.

Quý Phong hồi tưởng, kỳ thật năm đó Giang Diệc vẫn là rất đơn thuần, hôn một cái thôi đã sợ tới mức phải bỏ chạy.

Cho nên có đôi khi cậu sẽ hoài niệm về một Giang Diệc như vậy, đặc biệt là khi hai người ở trên giường.

9,

Giang Diệc đã chọn lựa kỹ càng, rất có nghi thức chọn cái ngày sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Quý Phong điên cuồng bày tỏ cõi lòng cậu với anh làm ngày đăng kí kết hôn.

Nhưng Quý Phong rõ ràng đã quên đi ngày đó đã xảy ra chuyện gì.

Vì thế Giang Diệc giận dỗi với cậu suốt cả một ngày, ngủ ở trên sô pha, cùng con chó giành giật phòng khách.

Quý Phong mở máy tính của anh ra, tìm kiếm đồ, vừa trượt xuống phía dưới, liền nhìn thấy lịch sử tìm kiếm của anh: "Chín năm chi ngứa", "Có hay không chín năm chi ngứa", "Bạn lữ thay lòng đổi dạ phải làm sao bây giờ", "Làm cách nào để vãn hồi trái tim của bạn lữ"..

Còn nhìn thấy phần bản tin anh đăng lên mạng.

Khí hậu gió mùa ở Nam Thái Bình Dương: Tôi có một người bạn, cao 1 mét 88, cơ bụng có sáu múi, đặc biệt soái, người cũng hoàn mỹ, không hề có chút khuyết điểm nào. Bộ não và dáng người cậu ấy có thể tựa như Giang Diệc. Cậu ấy ở chung với bạn lữ của mình được chín năm, thế nhưng người bạn lữ đó đã quên đi ngày kỷ niệm đầy năm của họ. Loại tình huống này có phải là người bạn lữ đó đã hết yêu cậu ấy rồi chăng?

1L: Khẳng định là hết yêu, trừ phi anh thật sự là Giang Diệc ha ha ha ha ha ha ha

2L: Hết yêu +1, anh có thể xem xét đến tôi không

3L: Hết yêu +2, cũng có thể xem xét đến tôi nè, +vx*******

Giang Diệc thương tâm muốn chết: Làm cách nào để vãn hồi người đó đây?

1L: Làm cậu ấy

2L: Khóc khan hắn

3L: Làm cậu ấy!

4L: Làm cậu ấy +1, có phải anh vì cái đó của mình ngắn nhỏ mà buồn rầu? Có phải anh vì bị bạn lữ lãnh đạm mà trái tim bị tổn thương? Có phải anh cảm thấy mị lực của mình ngày càng giảm dần? Lửa cháy mê hồn tán, chỉ cần một lần phun nhẹ, sẽ kích phát sự nhiệt tình của bạn lữ, lấy lại sự tự tin của nam nhân, trở về tuần trăng mật thiên đường.

5L: Làm cậu ấy +10086 trên lầu quảng cáo cẩu cử báo

Quý Phong bị chọc cười, dùng cái id có sẵn ở đó đăng một bài viết.

Khí hậu gió mùa ở Nam Thái Bình Dương: Mọi người, tôi có chuyện này. Anh nhà tôi thân cao 1 mét 88, cơ bụng sáu múi, bạn trai tôi đã nhiều ngày giận dỗi tôi, mặt mũi anh ấy khá tương đồng với Giang Diệc. Lý do là, tôi đã quên đi ngày kỷ niệm tôi thổ lộ với anh ấy.

* * * Tôi cảm thấy rất buồn lòng, xin hỏi mọi người, tôi phải dỗ dành anh ấy như thế nào?

Bài viết mới vừa đăng lên, khu bình luận đã mau bị 【 lấy thân báo đáp 】 bốn chữ spam.

Cá biệt nhận ra cái này id, chửi ầm lên: Tú ân ái, ta sát!

Quăng ngã!

Nima còn có thể như vậy tú ân ái? Phát rồ!

Quý Phong lia ánh mắt tức giận đến người đang ngủ ở trên sô pha. Sô pha quá nhỏ, còn thân hình anh vốn cao lớn nên anh không thể co duỗi thân thể thoải mái được, hình ảnh nhìn qua có chút không hài hòa.

Quý Phong đi tới, đắp lên người anh một cái chăn, nhìn kỹ anh. Giống như nhiều năm về trước, Giang Diệc ghé vào trên bàn ngủ trưa, cậu thật cẩn thận nhìn lén.

Giang Diệc nhắm mắt lại, thực túm nói: "Đừng nhìn anh, đừng nghĩ đến việc xin lỗi anh, anh sẽ không quan tâm đến em nữa."

Quý Phong: "Thật sự không để ý tới em?"

Giây tiếp theo, Giang Diệc đã bị đánh gục. Giang Diệc ôm cậu, ngạo kiều nói: "Nhìn thái độ của em tốt lên như vậy, nên anh sẽ tha thứ cho em."

Còn chưa xin lỗi đã tha thứ, Giang Diệc ở trước mặt Quý Phong trước nay đều có nguyên tắc như vậy.

Giang Diệc đè lên người cậu: "Sao em lại quên ngày kỷ niệm quan trọng như vậy? Vào ngày lễ tốt nghiệp đó, em cất tiếng bày tỏ tình cảm phong phú của mình với anh, cảm thiên địa quỷ thần khiếp, đặc biệt điên cuồng."

Quý Phong đen mặt, tính tình rất tốt mà không đánh anh.

Giang Diệc lại hung hăng hôn cậu một cái, nói: "Quên một lần hôn thêm một lần."

Quý Phong: "..."

Giang Diệc: "Đêm nay anh sẽ khiến em muốn chết ở trên giường, khiến em phải khóc lóc cầu xin anh."

Quý Phong: ".. Sao anh lại ghê tởm như vậy?"

Giang Diệc nói một câu ở bên tai cậu.

Quý Phong đen mặt: "Quá đáng."

Sau đó, Quý Phong mặc bộ đồng phục học sinh vào người, mặt vô biểu tình, nghĩ thầm sao mình lại có thể hùa theo anh làm chuyện này?

Giang Diệc nhìn cậu, đôi mắt không dời một li.

* * *

"Em biết không? Anh đã rất muốn làm như vậy từ lâu." Giang Diệc ở bên tai cậu, hạ giọng: "Vào lúc ấy, em phát biểu ở dưới cột cờ, anh đã muốn làm như vậy, lột sạch quần áo của em. Thao chết em, khiến trong mắt của em chỉ có anh, chỉ thuộc về anh."

Giang Diệc hôn lên mặt cậu: "Anh quá thích em. Có phải em đã hạ thuốc gì vào người anh phải không? Bằng không sao anh có thể thích em nhiều đến như vậy?"

Quý Phong không nói lời nào, mặc anh tùy ý lăn lộn trên người mình.

Giang Diệc: "Khi lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã luôn muốn cùng em làm chuyện này. Còn em thì sao?"

Quý Phong nhớ tới lần đầu tiên họ gặp mặt nhau, cả người đều đang run rẩy.

"Kích động như vậy sao?" Giang Diệc ở bên tai cậu cười nhẹ.

* * *

Cả người Quý Phong giống như là vừa bị vớt ra từ trong nước, toàn thân ướt đẫm. Cả người bị rút cạn sức lực, như cá mất nước, thi thoảng run rẩy một chút.

Giang Diệc hôn người mất đi ý thức, ôm cậu lên, đưa đi rửa sạch.

Ngâm mình trong nước ấm thoải mái làm đầu óc cậu thanh tỉnh không ít, Quý Phong đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mệt đến mức đôi mắt không thể mở to, ôm cổ Giang Diệc, mơ mơ màng màng nói: "Em cho anh một cây kem đấy.."

Giang Diệc cười khẽ: "Ừ."

Giang Diệc lại ôm cậu hôn hôn, áp hai cái trán họ vào nhau, vuốt ve cái ngón áp út có đeo nhẫn của cậu, kéo đến bên miệng ôn nhu mà hôn lên.

10,

Quý Phong mơ mơ màng màng mà nhớ tới trước kia.

Chạng vạng, trên sân thể dục, tầm mắt Giang Diệc xuyên qua thật mạnh một đám người, dừng lại ở trên người cậu, cười với cậu.

Quý Phong không để ý, vẫn vẻ mặt lạnh nhạt rồi bỏ đi. Chỉ là, đi được vài bước, lại quay đầu lại, nhìn anh một cái.

Giang Diệc vốn dĩ có chút mất mát, mặt mày uể oải ỉu xìu mà cúi đầu, sau khi liếc mắt nhìn lên, phát hiện ra ánh mắt của cậu nhìn anh, liền phấn khởi lên.

Ánh sáng nhu hòa của chạng vạng chảy dài xuống dưới nhân gian, toàn bộ dừng lại ở trên người Giang Diệc. Toàn thân Giang Diệc phát sáng, giống như ánh mặt trời nhìn cậu mỉm cười.

Về sau đó là hắn hết.

(toàn văn xong)
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back