Tập thơ: Duyên cũ tình xưa Tác giả: Phan Việt Ân "Những người tôi đã từng yêu Chẳng ai ăn phải trầu hôi cau vàng.." (Mượn lời tác giả Lâm Giang) Những mối tình xưa cũ, những bóng hình đã từng in sâu trong tim ta, tất cả đều được gói trong tâm tình mà người xưa gọi là đa mang.. Chút mộng, chút tình đã qua đều thành bọt bèo trôi theo năm tháng.. Có chăng điều còn lại chỉ là trong kí ức, trong kỷ niệm của một thời đã qua mà những người đa mang còn mãi ôm giữ..
Duyên cũ Một chút duyên thừa chút duyên may Bóng chim tăm cá ngóng trông dài Có phải duyên nay không còn nữa Mây trời gió núi ngút ngàn bay
Tình xưa Một chút tình riêng riêng rất riêng Tôi muốn nâng niu suốt một đời Nhưng rồi tình ấy mong manh quá Như nắng ở trời mãi trắng trong Dẫu muốn nhen lên chút lửa lòng Đành gói lại để kiếp sau tìm nó..
Hận Hờn một chút thôi giận chút thôi Vậy mà người ấy đã đi rồi Có phải duyên xa duyên không bén Vậy mà người nói mãi yêu ta..
Bẽ bàng.. Đêm khuya tiếng gọi lẻ loi Đỗ quyên tìm bạn trói ai bây giờ Bẽ bàng khi tỉnh cơn mơ Người vô hình ấy bây giờ ở đâu?
Không hối hận Ta đã bước dẫu sao không hối hận Bởi trong sai cái đúng lớn hơn nhiều Và trong đời ta được một lần yêu Ta có được ước mơ đời ta muốn..
Tìm.. Tôi đi tìm đúng ở trong sai Dù nắng dù mưa vẫn đi hoài Có biết ai ơi xin chỉ với Hữu nghĩa trăm năm chẳng nhạt phai.. Hoàn.