Đam Mỹ Đuổi Tình! - Tranphihung119988

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tranphihung119988, 4 Tháng năm 2019.

  1. tranphihung119988

    Bài viết:
    4
    Chương 10: Cơm Trưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Thiên Ngọc nhìn vào lớp kính ngăn cách của phòng giám đốc cảm thấy thật thần kì, dù đã nghe danh loại sơn này qua các bộ phim nhưng được tận mắt trải nghiệm lại là tâm trạng hoàn toàn khác, như thể người kia nhìn thấy mình, còn mình thì lại không thể nhìn thấy người ấy, dù chỉ cách nhau một khoảng cách nhỏ, rất nhỏ nhưng lại như hai thế giới, sự tồn tại của một người với người còn lại luôn luôn là xa vời như ngọn cỏ và áng mây. Cỏ thấp bé chẳng thể với, thấy được mây, mây cao vạn trượng nhìn cỏ trong mắt rồi lại chẳng thể làm gì hơn. Không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không, nhưng Trần Thiên Ngọc có cảm giác từ trong cái thế giới mà không thuộc về mình kia có một ánh mắt đang dõi theo cậu. Cậu cười khổ, tự nói với bản thân: "Lại tham lam nữa rồi, mày có tư cách gì để nhận những điều tốt đẹp ấy chứ."

    Trần Thiên Ngọc quay đầu đi tiếp tục những công việc mà Lê Tuấn Hiệp giao cho mình. Buổi trưa cậu đi theo Phạm Minh Quân đi xuống nhà ăn dùng bữa, ngồi ăn một lúc thì cậu chợt nhớ đến khi nãy anh không ra khỏi văn phòng cùng mọi người – người mà cậu nhận định còn đẹp hơn cả Phạm Minh Quân, cậu thắc mắc hỏi hắn: "Giám đốc Đằng không xuống ăn à anh?"

    Dù Phạm Minh Quân khá không vui khi vật nhỏ của mình hỏi thăm về một nam nhân khác, nhưng hiện tại hắn lại không có tư cách quản cậu nhiều như vậy, nên chỉ có thể không cao hứng đáp: "Ừ, cậu ta thường bỏ bữa trưa, anh đã bảo cậu ta nhiều lần nhưng cậu ta đều không nghe, nên anh cũng chịu, em không cần lo, tên đấy khỏe lắm đói tí không chết được."

    Trần Thiên Ngọc cũng hết nói nổi với Phạm Minh Quân, cậu mặc kệ hắn tranh thủ ăn thật nhanh rồi chạy đi mua một phần cơm với đầy đủ rau mặn canh tráng miệng, cậu vẫn nhớ theo lời chị Linh nói, hẳn giám đốc Đằng ấy là người quyết định trực tiếp đến việc cậu được nhận, nên cậu nghĩ mình cũng nên cảm ơn anh ấy một tiếng. Trong lúc mọi người đi nghỉ trưa thì cậu mang cơm trở về văn phòng, Phạm Minh Quân muốn đi theo cậu nhưng hắn lại bị Lý Đình Phong lôi đi hỏi này hỏi nọ.

    Trần Thiên Ngọc đứng trước cửa kính ngăn cách của phòng giám đốc nhưng lại do dự không gõ cửa, cậu không chắc là anh còn ở trong đó, cũng không chắc là anh sẽ nhận cơm của mình, càng không chắc là anh có thích ăn những món mình chọn hay không. Sau khi hít sâu một hơi lấy dũng khí cậu đưa tay gõ cửa. Trịnh Thanh Đằng đang làm việc thì nghe tiếng động nên dừng lại động tác, anh nghĩ nhân viên trong văn phòng đều biết trưa anh sẽ không thường ăn và cũng không tiếp khách nên giờ này văn phòng sẽ không có ai mới đúng sao lại có người gõ cửa. Rồi anh chợt nghĩ đến một người, có lẽ chỉ có mình cậu ta mới không biết là không nên quấy rầy anh vào lúc này, nhưng nghĩ cậu cũng vừa mới đến nên anh cũng không tính làm khó cậu, anh lên tiếng: "Vào đi"

    Chờ đợi một lúc lâu khiến Trần Thiên Ngọc muốn bước đi thì chợt nghe một giọng nói trầm ấm từ bên trong dù có chút lạnh lùng nhưng lại làm cho người ta bất giác an tâm và tin tưởng. Cậu đẩy cửa bước vào, nhìn anh ngồi sau bàn giám đốc với cảnh vật xung quanh tinh tế và trang nhã, càng toát lên khí chất bất phàm của anh, cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé và bình phàm, cậu ngượng ngùng bước tới trước mặt anh nâng lên phần cơm trong tay hơi lo lắng nói: "Em cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội được làm việc ở đây. Em sẽ nổ lực hết mình. Anh Quân bảo anh thường không ăn trưa, nhưng em nghĩ như vậy không tốt cho sức khỏe lắm nên đã mua một phần ạ, anh ăn ngay cho nóng."

    Trịnh Thanh Đằng nhìn thiếu niên đỏ mặt nói năng có chút vụng về trước mặt hoàn toàn khác với vẻ tinh anh hôm phỏng vấn hay sự tập trung khi làm việc lúc nãy, khiến anh hơi nghi ngờ không biết lựa chọn của mình liệu có sai rồi hay không, tại sao lúc ấy anh lại chọn một sinh viên là cậu thay vì người giàu kinh nghiệm là Cao Bá Lộc kia, anh không để ý đến cậu nữa tiếp tục công việc của mình, chỉ thuận miệng ra lệnh cho cậu: "Tôi không ăn, cậu có thể ra ngoài rồi, còn nữa giờ nghỉ trưa cũng không cần ở lại văn phòng."

    Lời từ chối từ anh làm Trần Thiên Ngọc có chút thất vọng nhưng cậu lại không quá để trong lòng, cậu nghĩ dù sao vẫn nên ăn trưa mới tốt, cậu phớt lờ đi sự cự tuyệt của anh để phần cơm xuống bàn hướng anh cười nói: "Em để cơm ở đây nhé, lát đói bụng thì anh nhớ anh nha, không nên chịu đói, em đi đây ạ, chào anh." Cậu cúi người chào anh rồi ra ngoài, dù biết khả năng cao là cơm cậu mua có thể bị vứt đi nhưng cậu không để ý dù gì thì cũng là mua cho anh ấy, anh ấy muốn làm gì với nó cũng được.

    Trịnh Thanh Đằng nhìn phần cơm trên bàn có chút suy ngẫm, cậu vậy mà dám làm trái yêu cầu của anh, không biết nên gọi cậu dũng cảm hay liều lĩnh nữa. Đúng là trâu mới sinh không sợ hổ mà, anh đứng lên bước tới bàn trà, mở hộp ra cơm vẫn còn nóng có rau, đồ xào, thịt chua ngọt, canh bí đỏ và cả nho tráng miệng nữa. Đồ ăn trông ngon và đầy sắc hương như vậy làm anh cũng có chút muốn ăn vì thật sự giờ này anh cũng hơi đói rồi. Trịnh Thanh Đằng cầm đũa gắp một miếng thịt chua ngọt cho vào miệng, vị cũng không tệ, cuối cùng anh ngồi xuống ăn hết phần cơm trưa đủ đầy ấy. Dù biết là cậu mua, nhưng sự tinh tế trong việc chọn các món ăn cũng đủ khiến người ta cảm thấy cậu rất chu đáo.

    Trịnh Thanh Đằng không biết bản thân mình dạo này bị làm sao nữa mọi thứ liên quan đến Trần Thiên Ngọc đều làm anh phá vỡ những nguyên tắc của mình, ban đầu là sự tò mò, còn những lần sau đó anh lại không biết gọi tên nó là gì, những điều từ cậu luôn thu hút sự chú ý của anh. Sau hộp cơm trưa đó, anh lại muốn ăn trưa thay vì không nhưng hôm sau cậu lại không đi làm ban ngày vì lịch học khi biết tin anh tự nhiên lại có chút hụt hẫng. Những thay đổi về cảm xúc mà bản thân không kiểm soát được ấy làm Trịnh Thanh Đằng hơi buồn bực, dù đã quen qua không ít người nhưng những mối quan hệ đấy lại chưa từng làm anh rối bời, mọi thứ luôn nằm trong tay anh, còn hiện tại rốt cuộc anh bị sao chính anh cũng không xác định được.
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng năm 2019
  2. tranphihung119988

    Bài viết:
    4
    Chương 11: Ngày Hội Hàn Quốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai tuần nay Trần Thiên Ngọc bận tới tối mặt, tối mũi. Vừa đi học trên trường, vừa đi làm ở khách sạn, vừa tham gia chuẩn bị cho ngày hội Hàn Quốc, mỗi ngày cậu đều phải chạy khắp nơi, nhưng khi nhìn những thành quả mấy ngày qua của mình cũng đủ làm cậu hạnh phúc, cả cảm giác thành tựu nữa. Cổng trại theo phong cách mùa đông với những bông tuyết lấp lánh, những chú người tuyết đáng yêu tròn vo, dãi quang phổ được làm bằng bột phát quang và những phụ kiện trang trí lung linh khác, những bộ đồ tái chế tinh xảo, cầu kì, tiết mục văn nghệ cũng đã duyệt xong, mọi thứ cho ngày hội Hàn Quốc đã hoàn tất chỉ chờ đến ngày mai nữa thôi. Vì năm ngoái các anh chị khóa trên của cậu đã đạt được kha khá giải thưởng nên năm nay cậu - với tư cách là người dẫn đầu ban tổ chức của khoa nên cậu muốn làm tốt nhất có thể. Mỗi một hoạt động của ngày hội này đều có tâm huyết của cậu, nên khi thấy mọi thứ từ ý tưởng tới thành hình làm cậu tự hào vô cùng.

    Tối hôm trước ngày hội Trần Thiên Ngọc có giờ làm ở khách sạn, vì vẫn còn vui do đã hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị của mình nên cậu cứ cười mãi, trước lúc vào văn phòng cậu cũng không quên mua cà phê cho mọi người. Từ sau hôm đưa cơm cho Trịnh Thanh Đằng, cậu vẫn nghĩ không biết anh có ăn không hay đã vứt đi, cho nên buổi đi làm sau đó cậu đã lén hỏi cô lao công chuyên dọn phòng của anh ấy là có thấy phần cơm hộp nào bị bỏ không, thì cô bảo là có nhưng chỉ là hộp không. Khi ấy cậu thật sự vô cùng bất ngờ và hạnh phúc nữa, cậu không nghĩ anh vậy mà lại ăn cơm cậu mua, nên từ đó mỗi lần không thấy anh đi ra ngoài ăn trưa thì cậu lại mua cơm và mang lên cho anh. Mỗi lần như vậy anh cũng không nói gì chỉ tập trung làm công việc của mình. Có lúc sau khi đặt cơm trên bàn xong cậu nhìn anh ngồi đấy sự ưu tú từ ngoại hình đến tài năng làm cậu bị thu hút, cậu cứ đứng như thế nhìn anh với đôi mắt đầy ngưỡng mộ, đến khi anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm ấy làm cậu tránh né, rồi chạy trối chết khỏi phòng giám đốc.

    Tại sao ư, người ta vẫn nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, và khi đối diện với ánh mắt ấy của anh Trần Thiên Ngọc sợ những điều cậu không muốn ai biết bị anh nhìn thấu, dù rằng chắc anh cũng không có chút gì quan tâm đến mình, nhưng không hiểu sao cậu vẫn sợ khi nhìn vào đôi mắt ấy. Cậu mang theo cà phê vào phòng giám đốc, theo thói quen đặt trên bàn rồi chuẩn bị ra ngoài. Bình thường anh cũng sẽ không nói gì với cậu và mọi người trong văn phòng đều nói anh không thích bị làm phiền lúc làm việc nên cậu có gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất.

    Lúc cậu sắp đi đến cửa thì lại nghe được giọng nói trầm ấm đầy từ tính của anh: "Em uống đi, anh thấy đây là ly cuối cùng, hôm nay có thể phải ở lại hơi muộn đấy, mắt em hơi thâm quầng, em chắc mình chịu nổi không?" Trần Thiên Ngọc vô thức đưa tay sờ bọng mắt của mình, đúng là mấy bữa nay cậu ngủ hơi ít nhưng không sao vì lúc trước từng làm ca khuya ở cửa hàng tiện lợi nên cậu vẫn chịu được, cậu ho nhẹ rồi đáp: "Em không sao ạ, với cả em cũng không uống cà phê, em có mua sữa nóng cho mình rồi nên anh không cần lo ạ." Nói xong cậu ra khỏi đó và tiếp tục công việc của mình.

    Trịnh Thanh Đằng nhìn cậu dù cơ thể đã vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn đầy niềm vui, còn lo cho mọi người xung quanh như vậy, trong khi bản thân liên tục giương vai, xoay cổ, ngáp nữa, thì anh lại có chút không nỡ, dẫu đã gặp qua không người khi làm việc còn vất vả hơn cậu, nhưng lại chưa từng làm anh quan tâm như vầy, cầm ly cà phê vẫn đang bốc khói trên tay, uống một hớp anh tự nói với âm lượng chỉ bản thân mình nghe: "Sữa nóng, cũng không phải em bé, bao nhiêu tuổi đầu rồi mà lại không biết uống cà phê chứ." Rồi gợi nhẹ khóe môi như vừa phát hiện một điều thú vị.

    Sáng ngày hội Hàn Quốc, Trần Thiên Ngọc dậy từ sớm đến khoa để điều động mọi thứ, ngày hôm đó phải nó là vô cùng náo nhiệt, sáng thì có lễ hội giao lưu văn hóa ẩm thực, chấm trại, chiều thì thi nhảy cover, trắc nghiệm kiến thức, rồi trò chơi vận động tập thể. Vì nhiều trường đổ về Đại học A để tham dự, nên cực kỳ đông đúc. Tới tối thì có thi văn nghệ ca múa kịch với biểu diễn thời trang. Lần này cậu khá mong chờ vào phần thiết kế thời trang bởi năm nhất có một em trai phải nói là bàn tay vàng trong làng thiết kế. Hoàn toàn ra dáng một người chuyên nghiệp vì cùng góp sức cho khoa nên cậu mới có cơ hội biết em ấy, nhỏ hơn cậu hai tuổi tên Trầm Tích. Tất cả những trang phục dự thi của khoa đều do Trầm Tích làm, cậu thì lại giống như trợ lí của em ấy vậy lo nguyên liệu, vật tư, người mẫu cho em ấy. Dù nhỏ tuổi hơn nhưng Trầm Tích lại cao hơn cậu, 1m75 cộng thêm gương mặt đẹp trai, gia cảnh tốt và cả tài năng hơn người nữa nên chính là nam thần mới nổi của khoa, được rất nhiều người thầm mến, nhưng phải tới khi cùng tham gia chuẩn bị ngày hội cậu mới biết, cũng không trách Trần Thiên Ngọc được bởi cậu rất bận á. Trong lúc làm việc chung thì cả hai cũng khá ăn ý, có thể do cậu nói chuyện khá duyên nên Trầm Tích cũng giao lưu khá nhiều với cậu.

    Trước khi biểu diễn thời trang, mọi người đều bận rộn lên đồ, đều là giấy và đồ tái chế nên việc mặc là cả một quá trình, mọi người phải thay trang phục ở trong lều trại, mà trại lại được dựng ngoài sân cỏ nên hơi tối, sau khi chạy đi thông báo cho các trường khác chuẩn bị cho giờ diễn thì Trần Thiên Ngọc cũng quay lại trại của khoa trợ giúp, thấy Trầm Tích đang loay hoay mặc đồ cho các người mẫu trong lều thiếu sáng thì cậu bật đèn flash lên chiếu vào soi theo tầm nhìn của Trầm Tích để em ấy nhìn rõ. Trầm Tích đang có chút bực mình vì trời tối làm cậu không tìm thấy ghim bấm của mình ở đâu thì có ánh sáng soi cho cậu, cậu ngước mắt lên nhìn thì thấy Trần Thiên Ngọc đang mỉm cười nhìn mình rồi nói: "Em cứ làm đi, anh soi đèn cho."

    Trầm Tích cảm thấy tim mình lệch mất một nhịp, hai tuần qua cậu cùng Trần Thiên Ngọc cùng nhau làm trang phục, nên có không ít chung đụng cậu rất thích tính cách của anh ấy nhiệt tình, vui tính dù lớn hơn cậu nhưng lại không ra vẻ chỉ đạo ngược lại còn vô cùng dễ thương hay làm ra các hành động ngố ngố, lại việc thì vô cùng hiệu quả, lúc này nhìn nụ cười rạng rỡ mang theo ánh sáng trong bóng tối của anh thế này làm cậu thấy anh thật đẹp. Trầm Tích nhỏ giọng nói cảm ơn rồi tiếp tục mặc đồ cho người mẫu, nương theo màn đêm che đi đôi má có chút nóng của mình.

    Trần Thiên Ngọc thì không hề cảm nhận được gì, cậu vốn là một người thích quan tâm mọi người, nên những việc này cậu làm như một bản năng, cậu lại không ngờ người khác lại tưởng đó là thính. Lúc Trầm Tích phải khụy gối xuống để bấm váy cho một bạn nữ, vì hôm nay trời khá nóng nên cậu mặc quần đùi, phía dưới là cỏ với đất đá bình thường cậu khá ghét dơ bẩn chắc chắn sẽ không làm thế, nhưng khi tạo trang phục cậu luôn đặc biệt chuyên tâm ngược lại sẽ không để ý nhiều nên cứ thế quỳ xuống, nhưng đáng lẽ phải tiếp xúc với đất thì đầu gối cậu lại chạm vào một mu bàn chân mềm mại, Trầm Tích hơi giật mình tính đứng lên thì lại nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Trần Thiên Ngọc: "Không sao đâu, em cứ để gối trên chân anh mà làm đất bẩn lắm." Trầm Tích cứ thế để gối lên chân Trần Thiên Ngọc rồi hoàn thành công việc của mình. Nếu lúc nãy cậu chỉ lệch nhịp thì lúc này đây sự quan tâm chu đáo, đầy tinh tế của Trần Thiên Ngọc đã làm cho Trầm Tích chính thức đổ Trần Thiên Ngọc mất rồi.

    Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của mọi người khoa của Trần Thiên Ngọc được giải nhất chung cuộc, giải nhất thời trang và nhiều giải quan trọng nữa, Trần Thiên Ngọc cảm thấy mọi mệt mỏi vừa qua cũng thật xứng đáng, vậy là cậu có thể nghĩ ngơi thật tốt rồi. Còn Trầm Tích thì sau buổi tối ấy đã quyết định hôm sau nhất định phải thổ lộ với cái người đã làm kẻ chưa yêu ai là cậu bị rung động kia.
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng sáu 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...